Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quan Tình

Là ai, đã đóng trong lòng tình cùng yêu? Là ai, ở than nhẹ cạn hát tình quan nan lưu? Nàng vốn là hoàng gia quý nữ, có thế gian tôn quý nhất thân phận, lại nhân con gái riêng tên chịu thế nhân không phải chê, càng bị thân nhân khắp nơi khó xử. Nhìn như bình tĩnh nửa đêm cung ám sinh gợn sóng, nàng vô tội bị cuốn vào bên trong đó, thân nhiễm bệnh nặng không có thuốc nào cứu được, thiên có vân lan không rời không bỏ, bày mưu nghĩ kế lại vạn bàn nhu tình, hộ tống nàng ngàn dặm cần y. Đương thời sự kết thúc, bụi bặm lạc định, mới biết hết thảy đều là yêu mà không tiên hoàng hậu trước khi chết thiết hạ âm mưu, nhưng mà mẫu chết tỷ thương tổn, cuối cùng khó tránh khỏi đau lòng. Tâm như lưu ly, toái như khói bụi, nàng chỉ có thể quên mất sở hữu, làm qua lại như tên của mình một loại, một giấc mộng trung niên hoa... *** Những cơn ác mộng thường bất ngờ ập đến mà không báo trước. Những đêm cuối hạ, nàng thường nằm mộng thấy mình một mình rảo bước trên con đường độc đạo dài hun hút, tối tăm ẩm ướt. Rồi nàng chợt ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm thoảng qua, nhưng bên cạnh chẳng có bóng người. Nàng dừng chân lại, thoảng như cũng có bước chân dừng lại phía sau, đôi chân nàng bỗng nhiên mềm nhũn, bước quýnh quáng, vô hình chung như có người không ngừng dồn ép nàng bước về phía trước, đến nửa bước cũng không dừng lại được. Thấp thoáng phía cuối con đường, có một ngọn đèn mờ mờ ảo ảo như hư vô. Lần nào cũng vậy, khi nàng sắp tiến đến gần ngọn đèn ấy, thì toàn thân vã mồ hôi lạnh buốt, rồi nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng thực chẳng dám ngủ lại nữa, bởi nàng sợ nếu tiếp tục mơ, trong cơn ác mộng nàng sẽ gặp những chuyện còn sợ hơn cả yêu ma quỷ quái. Minh Ngọc nói vẻ nghiêm trọng: “Ban ngày nghĩ gì, buổi tối ngủ sẽ mơ thấy cái đó, tiểu thư nhất định ban ngày nhìn, xem nhiều thứ náo nhiệt, nên mới mơ nhiều giấc mơ kỳ quái như vậy, hay là hôm nay đừng ra ngoài nữa”. Trầm Ngọc hiểu rõ gật đầu: “Mấy ngày trước, nhìn thấy hoa sen trong đầm bắt đầu tàn úa, thì đã sớm biết tiểu thư lại chuẩn bị giày vò chúng ta”. Nàng buông tiếng thở dài... từ đầm sen tàn úa mà nghĩ đến giấc mộng đêm qua, rốt cuộc là có ngụ ý gì? Từ lúc biết nhớ mọi việc đến giờ, nàng rất hay nằm mơ, nàng chính là kiểu người “không mơ không thích” mà người ta thường hay nói. Đến nỗi chỉ một lúc chợp mắt buổi trưa, nàng cũng có thể mơ thấy mình bay lên trời xuống biển, cùng Chu Công chuyện trò vô cùng thoải mái. Có lúc vừa mỉm cười tỉnh giấc mộng, nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong màn trướng, nàng đã không còn nhớ nổi mình vừa mơ giấc mơ đẹp gì nữa. Người ta nói, những giấc mơ đẹp thường lưu lại trong trí nhớ, nhưng với nàng thì khác, mỗi lần vào cuối hạ, nàng lại mơ đi mơ lại những cơn ác mộng, khiến đêm đêm Minh Ngọc và Trầm Ngọc phải luân phiên túc trực. Nhất định là do cách đặt tên không hay lắm, Mộng Hoa, Mộng Hoa, như vậy có thể không nằm mộng được sao? Cơn ác mộng này nàng đã mơ chẵn cả chục năm tròn. Cứ mỗi lần cuối hạ chớm thu, nàng đều phải hồi kinh thăm gia quyến, đến mức cứ mỗi lần nàng vừa nằm mơ thấy ác mộng, thì Minh Ngọc và Trầm Ngọc đã sớm biết nên thu dọn hành lý để chuẩn bị hồi kinh. Hạnh Châu cách kinh thành không xa lắm, chỉ mất vài ngày đường thủy, đó là quốc đô của Tử Dạ quốc, mẫu thân và tỷ tỷ của nàng sống trong Phong Hoa phu nhân phủ tráng lệ đẹp đẽ. Họ ngày ngày cùng những người đầy tớ gái vui vầy, chỉ có nàng trơ trọi một mình ở chốn Hạnh Châu này, giống như người bị bỏ rơi vậy. Chẳng phải nàng thích tĩnh lặng, mà do mẫu thân nàng có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sau khi sinh tỷ tỷ không lâu, chồng mất mà trở thành góa bụa, như vậy sao có thể hơn hai năm sau lại sinh một người con gái như nàng? Vì thế khi chào đời, mẫu thân đành phải gửi nàng về Hạnh Châu, nhờ nuôi ở Tạ Gia biệt biện này. Bởi thế mà nàng chính là đứa con riêng trong mắt người thế tục. Không nói đến thân phận khó xử của đứa con riêng bị vứt bỏ này, thì cuộc sống của nàng có thể xem như mọi việc đều như ý, phàm là những điều nàng muốn thì đều đạt được. Từ ăn mặc đến việc nàng thích đi đâu chơi cũng đều rất thoải mái. Nàng thích sống ở Hạnh Châu này. Nhưng không biết mẫu thân nơi kinh thành xa xôi có từng giờ từng phút nghĩ đến nàng? Nếu không phải là gắng gượng, thì nàng rất ít khi muốn nhớ đến bà, bởi nàng biết mẫu thân không hề cô đơn, bên cạnh bà còn có một người con gái. Tỷ tỷ nàng được thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của bà, tỷ là một mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành. Không những thế, tỷ còn có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt mọi người, so với nàng thì đã tốt hơn cả ngàn lần. Trong mắt mẫu thân, có lẽ nàng là đứa con gái nhỏ đáng thương luôn mong chờ mỗi năm một lần được gặp mẹ, nhưng sự thực không phải vậy. Nàng thậm chí chưa từng vì điều đó mà thấy buồn phiền. Tuy nhiên, những người quen biết nàng đều cho rằng nàng nên tỏ ra có chút phiền muộn đau lòng. Mẫu thân sợ trong lòng nàng nảy sinh oán hận nên đã từng kể cho nàng nghe thuở ban đầu sinh nàng ra với bao khó khăn vất vả, mỗi lần nghĩ đến việc vẫn còn một đứa con gái lưu lạc nơi xa thì lòng đau như cắt, thấp thỏm nhớ mong, vì thế mà năm nàng sáu tuổi, mẫu thân rốt cuộc không chịu được nữa bèn đón nàng về kinh, vô cùng yêu thương sủng ái nàng, muốn bù đắp cho những thiệt thòi của nàng. Nói là bù đắp, nhưng kỳ thực cũng chỉ để nàng ở kinh thành độ chừng một tháng rồi vội đuổi nàng về Hạnh Châu. Từ đó đến nay, đã vừa chẵn mười năm. Minh Ngọc luôn là người tinh ý, thấy nàng ngồi cả buổi bên đầm sen trầm tư tĩnh lặng, chẳng nói nửa lời, vội vàng chạy đến bên, cố tình chọc ghẹo cho nàng nói dăm câu ba điều. Trầm Ngọc cũng bưng một chậu hoa màu xanh ngọc chạy đến. Chẳng biết vì sao đến cả chậu hoa này nàng cũng muốn mang theo hồi kinh? Đương nhiên nàng muốn mang về kinh thành, muốn tặng nó cho người thiếu niên ấy của nàng, vẫn đang đợi nàng mang nó cùng trở về.   Mời các bạn đón đọc Quan Tình của tác giả Thiên Tuế Ưu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trường Mệnh Nữ - Hắc Nhan
"Trường mệnh nữ" là một câu chuyện ngược tâm đan xen những ân oán thù hận chốn giang hồ. Cặp đôi nhân vật chính tuy đều có tình cảm với nhau nhưng trong lòng cả hai đều tồn tại khúc mắc và hiểu lầm khiến cả hai day dưa mãi mà trải qua thêm hai năm cách biệt họ mới có thể đến được với nhau. Nàng lãnh khốc, tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác.  Hắn ôn nhu, thiện lương, trân trọng hết thảy sinh mạng.  Từ trước đến nay, nàng luôn dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy sự sinh tồn cho bản thân.  Không ngờ kể từ khi gặp gỡ hắn, nàng lại cam nguyện dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy sự sinh tồn cho hắn. ... Long Nhất là một nữ sát thủ vô tình không để ai vào mắt, có thể mặt không biến sắc mà đoạt lấy mạng người. Từ trước đến nay, cuộc sống của nàng dường như chỉ có máu tanh và thù hận, số người đã chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể, kẻ thù của nàng trải dài khắp mọi nơi trong thiên hạ.  Vốn là sát thủ lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể phá vỡ vỏ bọc sắt đá ấy của Long Nhất. Nhưng người làm nàng lộ ra sắc mặt nhu hòa, người làm nàng có thể làm một nữ tử bình thường cũng chỉ có một mình chàng, Kiếm Hậu Nam.  Chàng là Kiếm Hậu Nam, đồng thời cũng là con trai của sư phụ Long Nhất. Trái ngược với Long Nhất lãnh đạm tàn nhẫn, Kiếm Hậu Nam chàng là một nam nhân ấm áp mang tấm lòng thiện lương bát ái. Nếu nói Kiếm Hậu Nam là ánh sáng luôn soi sáng giúp đỡ thế gian, thì Long Nhất chính là đêm đen dìm người xuống hố sâu của nỗi sợ khôn cùng. Kiếm Hậu Nam và Long Nhất gặp gỡ nhau lần đầu vào mười lăm năm trước. Khi ấy chàng là nam hài mười tuổi dám kết bằng hữu với nàng. Chàng thiếu niên năm đó đã xuất hiện trong cuộc đời vốn định sẵn sẽ chỉ tràn ngập gió tanh mưa máu của Long Nhất, trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo của nàng.  Nhưng sau đó, Long Nhất phải bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ, ngày tháng về sau của nàng cũng chỉ có giết người đoạt mạng. Còn Kiếm Hậu Nam vẫn là chàng thiếu niên thuần khiết lương thiện. Trong mười lăm năm sau, hầu như cả hai chẳng mấy khi gặp gỡ, có chăng cũng chỉ có một mình Long Nhất luôn nhìn lén chàng từ xa, lẳng lặng dõi theo Kiếm Hậu Nam mà chưa một lần dám bước đến bên cạnh chàng.  Kiếm Hậu Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm Long Nhất dành cho mình, chưa bao giờ nhận ra thứ tình ái âm thầm lại cố chấp của nàng trao đi đã hơn mười lăm năm. Bởi vì Kiếm Hậu Nam chàng đã từng yêu một nữ tử khác, và cũng nhận lại bao nhiêu tổn thương từ người đó. Kiếm Hậu Nam đã gặp gỡ hoa chủ của Ngưng Tuyết Lâu, tên là Tử Tiêu. Kiếm Hậu Nam và Tử Tiêu đã từng viết lên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.  Nhưng rồi Tử Tiêu lại vì một nam tử khác mà bỏ rơi Kiếm Hậu Nam, vì một nam tử khác mà rời khỏi chàng. Kiếm Hậu Nam vốn là kẻ hiền lành, sau khi nhận được vết thương lòng quá sâu, chàng chỉ biết buông tay và chúc phúc cho nữ tử mà mình từng yêu thương.  Khép lại đoạn tình cảm với Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam cũng khép lòng mình lại, chàng dường như không còn tha thiết gì với tình ái nữa. Một phần nguyên do là bởi vì Kiếm Hậu Nam đã từng bị trúng độc, độc tính đã xâm nhập và ăn sâu vào cơ thể chàng khiến bao lần phải đau đớn vì độc tái phát. Kiếm Hậu Nam tự biết bản thân mình vốn chỉ là kẻ yếu ớt, sống chẳng biết liệu có qua nổi ngày mai hay không.  Mời các bạn đón đọc Trường Mệnh Nữ của tác giả Hắc Nhan.
Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - Hạ Vũ
Tiểu nương tử của hắn, có chút kiều, mang điểm khờ, bảo hắn có thể nào không yêu? Đại trượng phu của nàng, có chút lãnh, mang điểm bá đạo, bảo nàng như thế nào không yêu? Lạc Hình Thiên, Cao ngất to lớn thân hình, lãnh ngạnh cao ngạo khí thế, Là nam nhân quyền thế khuynh thiên tại Ô Thác vương triều Nữ nhân vì hắn nhiều như sao trên trời, Hắn, chưa bao giờ vì ai dừng chân lưu lại, Thẳng đến nữ tử kêu Cảnh Nhan Ca xuất hiện. Năm năm trước vội vàng thoáng nhìn, năm năm sau gặp nhau, Lạc Hình Thiên chắc chắn, Cảnh Nhan Ca đời này nhất định là nữ nhân của hắn. Cho nên, Hắn cường hãn đối đã quên chính mình là ai Cảnh Nhan Ca dối xưng, Hắn là trượng phu của nàng, Người của nàng, lòng của nàng nên là hắn độc chiếm. Này đây, Hắn cưỡng cầu nàng trên giường hầu hạ, bách nàng một đêm lại một đêm lấy lòng hắn, Cho dù lý do giữ lấy nàng chỉ là nói dối, Khả nàng trên giường yêu kiều giáo hắn muốn ngừng mà không được, ôn nhu thân hình càng dạy hắn tình dục khó nhịn. Ai biết, Lời nói dối bị vạch trần, ôn thuần tiểu nương tử của hắn lại phản kháng, Chính là, Sớm ái mộ cho nàng, Lạc Hình Thiên cũng không khẳng buông tay, Giữ lấy người nàng,  vì nàng thảo niềm vui, Mặc kệ nàng Cảnh Nhan Ca muốn hay không muốn nam nhân là hắn, Hắn đời này chỉ nhận thức nàng này một nữ nhân, Bởi vì đối nàng yêu, sớm không thể tự kềm chế. *** Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng lại gặp lại hai người kia của Trác phủ. Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra. Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu. Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn. Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử tâm địa thiện lương. Đợi miệng vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết trắng ánh vào mi mắt của hắn. Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.  ... Mời các bạn đón đọc Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân của tác giả Hạ Vũ.
Ăn Tướng Công - Lăng Trúc
Kinh Vô Song quỉ kế đa đoan, theo tỉ kinh thương nhưng nơi yêu thích họp mặt làm ăn là kĩ viện, có vô số hồng nhan tri kỉ. Nhân một lần bạn tốt Liễu Phiêu Phiêu bị ám sát, cô tương kế bắt được sát thủ là Kiếm ma Lãnh Phi. Lãnh Phi là thiếu trang chủ của Thần Kiếm sơn trang, do tâm lý bị trở ngại mà không muốn kế thừa gia nghiệp cũng không định làm hoàn khố đệ tử mà lập chí làm sát thủ, nhiệm vụ thất bại bị Vô Song bắt. Nhưng có thật là dễ dàng vậy không? Lửa gần rơm không cần lâu cũng cháy, hai người không cẩn thuận xxo. Vô Song phát hiện bí mật của Lãnh phi, liệu có bị diệt khẩu hay là… *** “Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng. “Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng ảo não chán nản chính bản thân mình, vì sao mà nàng cứ luôn để ý tới nhất cử nhất động của hắn cơ chứ? Càng ảo não hơn chính là, trong lòng của hắn còn vô số nữ nhân khác. “Tuyết nhi, tiểu thê tử của ta à, nàng dừng lại nghe ta nói có được không?” Mạc Lân gấp gáp tới độ đã hơi cao giọng. “Không dừng”, nàng quay đầu lại nói rống lên “Ngươi lại to tiếng với ta nữa rồi, ngươi đối với Thủy Liên cô nương, Trữ Ngọc công chúa luôn nhỏ nhẹ duy có đối với ta là lúc nào cũng to tiếng …” ... Mời các bạn đón đọc Ăn Tướng Công của tác giả Lăng Trúc.
Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm - Hoàng Hề
Tạ Lâm, thân là nguyên lão ba triều, đại thần quyền cao chức trọng, quyền khuynh triều dã, một tay che trời. Tạ Lâm, thân là “lão” gian thần xảo trá, chèn ép dân chúng, gian thần xu nịnh của đương triều, tội vô cùng đáng chém! Tạ Lâm tư liệu kèm theo: 26 tuổi, “nữ” gian thần đã có tuổi. Thừa tướng đại nhân của đương triều lại là con gái, Tạ Lâm, ngươi dám lừa trẫm! Long nhan của vị hoàng đế luôn bị Tạ Lâm khi quân phạm thượng tràn đầy vẻ tức giận: Gian thần xu nịnh, quỳ xuống cho trẫm! Tạ Lâm thản nhiên: “ Nhưng tiên hoàng cha của người đã nói thần không cần phải quỳ.” Hoàng đế tức đến lông tóc dựng đứng: “Vậy bắt tên này lại, áp giải đến tẩm cung của trẫm!!” Văn án khẩu vị nặng: Hoàng đế Đại Bảo mới đăng cơ, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng sự trông nom dạy dỗ của vị thừa tướng bụng dạ đen tối, luôn khiến thân thể và tâm trí của hắn phải cung phụng cho vương triều Đại Chu. Trong khi đó, hắn không có giây nào phút nào là không muốn trừng trị dạy dỗ ngược lại tên thừa tướng đen tối này: Quỳ xuống, tên gian thần xu nịnh kia! Ai là S, ai là M? Cái này phải dựa vào giá trị chất xám, và cả sự liều mạng chém giết của giá trị vũ lực mới có thể quyết định được! Một câu văn án thông thường nhất: Nhật ký chốn quan trường hiện hành do đích thân gian thần xu nịnh Tạ Lâm làm đạo diễn, mặc sức quan sát chốn quan trường muôn hình vạn trạng. *** Làm hoàng đế thật không hề dễ dàng. Ít ra là Úy Trì Chính thấy như vậy. Hoàng đế uy quyền cao thì sao chứ, Tạ thừa tướng ho một tiếng, ngài phải cun cút nghe lời ngay. Lần đầu Úy Trì Chính được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết này là lúc hắn bị phái về kinh cầu quân cứu viện. Một đường bôn ba trên ngựa, hắn mệt muốn đứt cả hơi, chưa được quỳ lạy thánh nhan thì đã đụng phải Tạ thừa tướng ngoài cửa. Tạ Lâm năm nay 27 xuân xanh, tuổi còn trẻ mà đã phục vụ qua ba đời quân vương, là đại thần giám quốc quyền khuynh thiên hạ, gặp hoàng đế được phép miễn quỳ. Hắn, nói đơn giản, chính là gian thần hàng thật giá thật trong mắt dân chúng. Chờ đến khi Úy Trì Chính vào triều dâng tấu xin quân tiếp viện mới càng khôi hài. Hoàng đế Minh Trọng Mưu không nói hai lời đã chuẩn tấu. Chỉ có thừa tướng vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền ấy, lặng lẽ lắc đầu. Kết quả, không cần đoán cũng biết, hoàng đế thất bại thảm hại. Hoàng đế Minh Trọng Mưu tuổi mới ngoài đôi mươi, vừa mới chân ướt chân ráo đặt mông ngồi lên ghế rồng được hai năm, vẫn còn là một con hổ giấy trong tay Tạ Lâm. Hắn vốn bị ép ngồi vào cái vị trí này, mỗi ngày đều âm thầm phản kháng, đối nghịch với Tạ thừa tướng. Ai nói hoàng đế là sung sướng, muốn gì làm nấy, lại còn có cả hàng dài phi tần chờ hầu hạ. Đối với Minh Trọng Mưu, hắn thiếu hẳn đoạn "hàng dài phi tần", lại thêm đoạn "đối phó với Tạ thừa tướng đáng ghét xấu xa". Hoàng đế làm gì cũng phải được Tạ thừa tướng cho phép. Tấu chương trước khi phê duyệt phải được Tạ thừa tướng đồng ý. Tạ thừa tướng nói đông, hắn nhất định không được ngó sang bên tây. Ngọn lửa kháng chiến âm ỉ cháy trong lòng tiểu hoàng đế Minh Trọng Mưu, cho tới khi Úy Trì Chính xuất hiện - một làn gió mới trong triều, không hề sợ uy quyền của Tạ Lâm. Hoàng đế vui như bắt được vàng, âm thầm giữ Úy Trì Chính ở lại kinh thành, giao cho hắn một chức quan. Từ đó, kế hoạch lật đổ gian thần Tạ Lâm bắt đầu được hoàng đế thực hiện.   Mời các bạn đón đọc Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm của tác giả Hoàng Hề.