Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ

Văn án: Cuộc sống sau khi Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai sinh được Khúc Dục Điền. Những tháng ngày sau này khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái được một con nhóc vô lại. Khúc Dục Điền: “Con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ.” Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai: “Không, con là áo khoác quân đội, cái loại chắn gió phòng lạnh, lại còn to xù ấy!” Khúc Dục Điền: “…” 1. Nhân vật chính là Khúc Dục Điền, nữ, thuộc tính sói con phá phách 2. Cuộc sống tràn ngập thăng trầm và vui vẻ. →→ Mọi thứ đều chạy theo thời đại, có bạn trên mạng kể nuôi mèo, có bạn kể nuôi chó. Vậy bạn có muốn nuôi trẻ con cùng tôi không =w=   Bạn Review mình chuyên theo bên Trung cuối cùng đã lấy lại phong độ khi bạn giới thiệu cho mình một bộ phải gọi là xuất sắc. Không quá lời khi dành hai từ “xuất sắc” cho “Một đống cẩu lương những năm 82”, câu chuyện là về cuộc đời của Khúc Dục Điền từ khi sinh ra đến lúc thành gia lập nghiệp và bên cạnh đó là biết bao bài học đáng nhớ. Nữ chính Khúc Điền Điền là một cô gái siêu đặc biệt từ nhỏ khi bé tí đã có trí nhớ siêu phàm, vậy nên cô ỷ vào nó là tranh thủ quyền lợi cũng như sự lười biếng. Truyện kể từ lúc Điền Điền bé tí nên ối câu chuyện cười ra nước mắt. Ví dụ như khi đi học tiểu học vì để không phải trực nhật cô bạn đã biết dùng bài tập về nhà làm trao đổi và còn tính toán xem từng người thích hợp mình làm thay công việc nào cơ. Khi bị phụ huynh hỏi nếu không có bài tập thì sao hồn nhiên đáp dĩ nhiên là sẽ nhắc thầy cô vì là Uỷ viên học tập. Thời thời bé của Điền Điền là cuộc sống nghịch ngợm vô âu vô lo, thế nhưng đến khi trong gia đình có biến cố, cô dần trưởng thành làm chỗ dựa cho mẹ và em trai. Quy tắc của Điền Điền mình có thể bắt nạt em trai còn người ngoài thì không, vậy nên mới có chuyện bé Điền Điền tức giận khi người khác mắng em trai yếu đuối. Bên cạnh đó Điền Điền còn là một cô bé đầy tài năng khi thơ cổ thuộc làu làu, thấy bố làm đồ dùng cũng học theo bố. Sau này khi bố qua đời nhớ đến bố từng làm tường hoa đầy lãng mạn cho mẹ, nên khi dọn về nhà mới cũng làm một cái nho nhỏ. Điền Điền vì mất bố nên trưởng thành sớm, mẹ đi làm trong bệnh viện xa nhà, cô ngày ngày đưa đón em đi học. Đã thế khi bố vừa qua đời họ hàng trở mặt, cô bé cũng là người nhanh trí tìm người giúp đỡ gia đình. Điền Điền luôn quan tâm đến mọi người, vậy nên dù không du nhập đoàn thể cũng có khối người cảm kích cô. Ví dụ như cô bạn học kém được cô đưa khăn giấy đã tặng táo cho cô mà cô cũng chả nhớ. Điền Điền lẻm lỉnh không để cho ai bắt nạt mình khi mà đi học bố mẹ luôn sợ thì cô đã có khái niệm bạo lực học đường từ lâu vì đọc trong sách. Trong vấn đề tình cảm, Điền Điền cũng là một người rạch ròi. Với mối tình đầu còn chưa kịp đơm hoa, cô đã mạnh mẽ đẩy người ấy theo đuổi ước mơ của mình. Với mối tình thứ hai, cô nhận ra không hợp lập tức chia tay không dây dưa. Với mối tình cuối cùng tự nhận mình bị vả mặt nhưng nhanh chóng xác định thích là nhích và có một cái kết viên mãn. Điểm đặc sắc trong tác phẩm không thể không kể đến những nhân vật bên cạnh Điền Điền, người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời cô chính là bố Khúc Hạc Thanh. Bố cô là con thứ ba trong gia đình sáu người con, ông cũng là người duy nhất được học Đại học nên tư tưởng của ông cũng khoáng đạt không như những người khác trong thôn ở Bắc Cương. Ông cho con cái tự do phát triển nhưng cũng luôn uốn nắn khi con làm sai. Đặc biệt là trong cách đánh giá người khác, khi con cái nhận định một người là sai trái ông sẽ cùng con phân tích mọi mặt và rút ra mỗi người đều là người tốt trước mặt người này, nhưng cũng có thể là người xấu đối với người khác. Ông luôn đối xử công bằng với cả hai con, khi con trai đòi đồ từ chị, ông đã dạy “Hiện tại chị chăm sóc con là bởi vì chị thích con, bởi vì hiện tại con còn quá nhỏ, chị sẵn sàng đem đồ của mình chia cho con một ít. Con phải biết rằng trước khi con sinh ra, mọi thứ đều là của chị, là chị sẵn lòng chia cho con.” Sống nơi vùng quê nhưng ông chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khi thấy mình và vợ quá chăm bẵm con út, ông lập tức thảo luận với vợ và để bà nhận ra rằng mình đã quá bỏ bê con gái. Ông là một người tự chủ có chính kiến, yêu thương vợ con vô hạn. Lần vợ đi phẫu thuật gan cần truyền máu mà vợ không nằm trong danh sách ưu tiên, ông hiến đủ lượng máu để cho vợ có đủ máu truyền khi phẫu thuật. Khi chuyển sang nhà mới, nếu như vợ có tường hoa thì ông cũng làm nhà cây, đu dây cho con gái. Khi con tức vì không mắng lại người ông đã dạy rằng vì con mình được giáo dục tốt nên không biết dùng những dơ bẩn làm tổn thương người khác. Vậy nên khi người bố ấy ra đi đúng là cả bầu trời sụp đổ trong gia đình Điền Điền. Tiền Tân Mai - mẹ Điền Điền là một người phụ nữ được cả gia đình cưng chiều, gả đi xa nhưng vẫn được chồng hết lòng yêu thương. Cũng như bao người mẹ khác với bà con cái đặt lên hàng đầu. Bà giáo dục Điền Điền như với một người bạn, âm thầm theo dõi sự trưởng thành và rồi sửa chữa cho con. Khi những trẻ con nhà khác trong thôn còn ăn mặc nhếch nhác thì Điền Điền luôn được bà thu gọn là một công chúa xinh xắn. Bởi vì nuôi Điền Điền quá dễ dàng nên khi đứa con thứ hai khá yếu ớt khiến bà bị áp lực khá lớn, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn. Tiền Tân Mai chỉ quan tâm chuyện gia đình mình cũng chả có thói quen ngồi lê đôi mách như bao phụ nữ nông thôn, vậy nên vòng quan hệ khá hẹp nhưng được cái những người bà quen biết đều thật lòng với gia đình bà. Khi chồng qua đời, với tầm tuổi bà vẫn còn có thể tái giá, nhưng bà nhất quyết ở vậy nuôi con, quyết đoán để đất cho chị chồng thuê hộ, bán đi chuồng hươu, tiếp tục công việc kế toán song song học thêm và may mắn cũng mỉm cười với bà. Điều làm bà hạnh phúc nhất đó là con cái vì thấu hiểu nỗi vất vả của bà nên đều ngoan ngoãn, giúp mẹ bớt lo. Ông Tôn - người thầy đầu đời của Điền Điền, không ai biết về gia thế của ông, chỉ biết ông cụ sống một mình, không có người thân. Nhờ bố Điền Điền quan tâm ông cụ nên những con chữ đầu đời tư tưởng của Điền Điền được ông Tôn dạy bảo. Ông đã trải qua quá nhiều sóng gió nên luôn coi Điền Điền vừa là cháu vừa là bạn, kể cho cô bé nghe về vợ A Tới, chia sẻ kho đồ ăn vặt bí mật, hướng bố mẹ Điền Điền cho con gái phát huy hết tài năng. Vậy nên khi ông ra đi cũng vô cùng an yên vì chí ít ông đã dạy được gì đó cho Điền Điền. Em trai Khúc Thế Thần của nữ chính sinh ra đã là cái đuôi nhỏ của cô. Vì ốm yếu nên được cả nhà chiều hết lòng, luôn bị chị gái sỉ nhục vì học kém, có mức độ phản ứng khá chậm, ngây thơ nên không ý thức được bố đã mất. Nói chung Thế Thần thua chị gái về mọi mặt, nhưng cậu luôn yêu thương gia đình mình, yêu quý động vật nhỏ. Hơn thế nữa trước đó thì hố chị gái với anh rể, sau này thì làm tình báo cho anh rể. Nam chính Dịch Mộc Nam cũng phải siêu lâu mới lên sàn, nhưng cũng khá ấn tượng là chó săn nhỏ của nữ chính, kém người ta 2,5 tuổi nhưng vì bồ kết nàng nên chưa bao giờ gọi người ta là chị. Cậu sinh ra trong gia đình thiếu tình yêu thương nên càng khao khát nó, đúng lúc gặp gỡ được nữ chính vừa vặn là một nửa hoàn chỉnh. Nói chung vì là truyện nữ chủ nên mọi góc độ hầu hết đều xoay quanh nữ chính, các nhân vật phụ ít đất diễn những đều đặc sắc. Thêm nữa giọng văn hóm hỉnh sẽ khiến bạn ôm bụng cười bò, cũng như nhiều lúc khiến người đọc rưng rức và thổn thức trước tình cảm của gia đình nữ chính Rate: 4/5 *** Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ của tác giả Vũ Tiểu Thụ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trong Nhà Có Một Nam Phụ
Nam chính là của nữ chính rồi, vậy nam phụ về đây em yêu thương. Thật sự thì câu này rất đúng với truyện này luôn đó. --- [Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao! [Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé [Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah) [Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả! [Đàn Diệp]: Của độc giả! [Tác giả phản hồi]: Của mị! [Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị! [Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu! Nữ chính Diệp Đàn sau một hồi bình luận giành giật nam phụ với tác giả, không biết rốt cuộc là cô may mắn hay đen đủi, cô nhận được một hộp bưu phẩm mang đến tận nhà, mở ra là một mỹ nam tử tóc dài áo trắng yên tĩnh ngủ yên trong quan tài. Bưu phẩm đó là chính nam phụ kiêm nam thần Phạm Huy mà Diệp Đàn đã đôi co tranh giành với tác giả. Nhưng do sự bất đồng ngôn ngữ của cô và mỹ nam nên Diệp Đàn còn định đem “gửi hoàn” quan tài bưu phẩm này đi vì ngỡ là bị ai đó đùa dai, rất lâu sau Diệp Đàn mới biết được thân phận người kia. Và sau đó cô điên cuồng mừng phát điên lên được. Phạm Huy là thượng thần canh giữ kết giới Thương Sơn, sau lần dùng thân mình bảo vệ kết giới không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, linh khí cạn kiệt, còn có một cô gái rất ngốc nữa, toàn nói những lời y không hiểu được. Sự bất đồng ngôn ngữ của hai người mang lại cho người đọc biết bao nhiêu chuyện để cười, nhưng may mắn Phạm Huy học nhanh hiểu nhanh, nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới này. Phạm Huy ở thế giới này được Diệp Đàn lấy cho cái tên là Ngọc Bạch Y, tuy nhiên mình sẽ gọi y là Phạm Huy thôi ha, nhiều sẽ loạn mất. Phạm Huy nói ở thế giới kia có cả muôn vạn chúng sinh cần y bảo hộ, nhưng ở thế giới này chỉ có cô gái nhỏ này cần y bảo vệ thôi, tránh cho cô lại trốn vào góc khuất rồi khóc một mình. Sau đó tình cảm cả hai cứ theo dòng chảy thời gian, đều đều êm ả rồi đến khi bất chợt nhìn lại thì nhận ra đã đặt người kia ở một vị trí quan trọng trong tim. Một thượng thần “Hai trăm nhân hai trăm nhân một trăm nhân mười cộng mười chín nhân một trăm nhân một trăm cộng thêm một trăm ba mươi hai” tuổi, thích bay hơn thích đi bộ dấn thân vào showbiz sẽ hài hước cỡ nào? Mời bạn đọc thử. “Ngọc Bạch Y im lặng không nói lời nào, bất luận là đứa bé kia nói cái gì. Hắn cảm thấy ngoại trừ bản thân mình có hơi lớn tuổi hơn so với Diệp Đàn, còn lại đều rất xứng với cô gái này đấy chứ. Không phải người khác cũng bình luận là, soái ca anh tuấn lạnh lùng phải đi cùng với mỹ nữ kiêu ngạo sao? Nói chung rất đẹp đôi.” => Vâng, anh hẳn là chỉ HƠI lớn hơn xíu thôi, còn đứa bé kia anh nhắc đến là tình địch, đến ba nữ chính lần đầu gặp anh cũng kêu là nhóc :v -- Một thượng thần xuất thân Long tộc ngay thẳng nói với Diệp Đàn “Tính rồng vốn dâ*.” một mực phá vỡ hình tượng cao quý lãnh diễm vốn có. Một thượng thần “sống ngàn năm ít yêu thích thứ gì” một mực bám theo Diệp Đàn lừa cưới, lừa cưới được rồi thì hết bám dính lấy vợ lại muốn cho cả thiên hạ biết y có vợ rồi, một show phỏng vấn nói bao nhiêu câu đều có thể "tổ lái" tới vợ. :v :v --- ”Nam thần, anh biết kết hôn là gì không?” "Ở cùng một chỗ.” “Anh nghĩ đơn giản vậy sao?! Kết hôn là chuyện rất quan trọng a!” “Ở chung một chỗ cũng rất quan trọng.” Do đó kết hôn = ở chung một chỗ. “… Nam thần lúc các anh làm thần tiên không phải là không cho phép yêu đương gì đó à?” “Có thể.” “Không ảnh hưởng gì đến tâm đạo sao?” “Có song tu mà.” --- Tuy ban đầu Diệp Đàn còn chút do dự vì họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sợ một ngày Phạm Huy sẽ rời đi, nhưng với thế tấn công dồn dập của Phạm Huy, nam thần lạnh lùng của lòng mình lại suốt ngày nói lời ngọt ngào thì làm sao Diệp Đàn chống lại nổi, nên kết quả là các nhân vật phụ của truyện trở thành nạn nhân bị cặp vợ chồng này ngược đãi. Phạm Huy nói lời ngon tiếng ngọt lời thề hẹn làm người đọc là mình tim đập chân run theo, đây mà là thượng thần cao quý lãnh diễm bất khả xâm phạm gì chứ, phim truyền hình làm Phạm Huy ngây ngô ngày nào trở thành tình thánh rồi. ”Tôi vì em mà đến, cô gái của tôi.” “Nếu như thế giới không có bài xích, rất muốn bên cạnh em mãi”. Nhưng phần linh khí mà Phạm Huy mang theo quá mạnh, chúng làm biến động thế giới này, làm thế giới này bài xích sự tồn tại của Phạm Huy, vậy họ vượt qua như thế nào để được bên nhau mãi đến cuối đời, các bạn đọc sẽ biết thôi, spoil là tội ác. :v :v Đây là một truyện mang hơi hướng hơi tưng tửng do được biên tập kiểu lầy, thích hợp cho team dễ tính, yêu đời yêu sủng yêu màu hồng nam tánh và thích đạp xe đạp dưới mưa lắm đó nha. -- Một vài trích đoạn nữa từ truyện: Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản trên đất, hắng giọng một cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn Mỹ nhân ngủ trong rừng, anh đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.” Rồi sau đó!!!! Ba mị đi vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!! Không phải chị dâu nói cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!! Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn cô một trận. Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.” Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia sẽ hung hăng đánh hắn. Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn. Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, hắn rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí hắn đứng có cao hơn một chút, hắn đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi đi.” Diệp Đàn lập tức quay đầu lại:!!!!!!! Ba Diệp: Mất dạy!!!! -- Diệp Đàn cầm chìa khóa đi ra cửa, cô nghĩ một chút, quyết định tiến lên phía trước ôm lấy Ngọc Bạch Y, sau đó nhẹ nhàng buông ra, lùi về sau vài bước, dịu dàng nói: “Anh ở nhà chăm sóc cho phạm huy nhỏ và đàn diệp nhé, khoảng giữa trưa tôi sẽ về.” “… Được." Diệp Đàn yên lòng xoay người đi đến thang máy, lúc ở bãi đổ xe, cô mở cửa xe ra, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế phụ. Diệp Đàn bị dọa sợ thiếu chút nữa hét lên. “Nam thần anh làm gì thế!” Diệp Đàn nhìn xuống ghế sau, phát hiện phạm huy nhỏ và đàn diệp đều có mặt, bốn ánh mắt căng tròn nhìn cô không chớp. Diệp Đàn lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó dở khóc dở cười hỏi Ngọc Bạch Y: “Tại sao… nam thần anh và bọn nó đều ngồi ở đây?” Hồi nãy hắn vừa đồng ý với mị mà không phải sao? Ngồi yên ở nhà đợi mới phải chứ (no=O=). Ngọc Bạch Y im lặng thắt dây an toàn, sau đó ngồi ngay ngắn, hắn bình tĩnh trả lời: “Sợ em nhớ con chó.” Phạm huy nhỏ: … Ngươi có bản lĩnh leo lên xe mà không có bản lĩnh thừa nhận a! Chỉ biết lợi dụng chó! Diệp Đàn: “Tôi không nhớ nó đâu, nó chỉ biết nuôi mèo tôi không thèm nhớ.” Ngọc Bạch Y nghe vậy im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Đàn ở ghế lái, cô ấy đang thắt dây an toàn cho mình, ngón tay thật bé nhỏ, mới nhìn có vẻ yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn, giọng nói cũng nhạt, bổ sung thêm năm chữ đơn giản: “Tôi sợ tôi nhớ em.” Tôi sợ người khác tổn thương em, rồi em sẽ đi đến chỗ nào đó để khóc, bên cạnh em lại không có ai. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“. “Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?” Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?” Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?” “...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“. Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!” “Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...” Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Một Nam Phụ của tác giả Ngũ Gia Bì Đản.
Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực
Truyện Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của  Hữu Dung xoay quanh cuộc sống của anh, một người không tin vào tình yêu, kết hôn lại lạ điều anh không tin tưởng. Đối với anh chỉ có một điều quan trọng và anh có thể tin được chính là công việc. Mục tiêu giờ là làm sao chiếm lĩnh được toàn bộ lĩnh vực kinh doanh của tông ty mình. Ngoài ba mươi mà anh vẫn chưa lập gia đình chính là lý do khiến anh bị chèn ép. Anh quá cứng đầu nên không còn cách nào khác mọi người phải sắp xếp để anh đi xem mắt. Liệu anh có thể tìm được người vừa ý hoặc đơn thuần lại là hợp đồng hôn nhân? *** Sau buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hồng Lực, các cấp quản lý vẫn tiếp tục bàn luận, các chủ đề ngày càng quan trọng, bí mật. Không còn cách nào khác mà, vì các quản lý của công ty đều là tinh anh trong giới, họ khó có thể bỏ qua tâm trạng căng thẳng để vui đùa, dĩ nhiên muốn chơi đùa không lo nghĩ thì chỉ có ở nhà. Huống chi hiện tại mèo chó lẫn lộn, lỡ như bị chuốc say nói linh tinh hoặc nằm lại ngoài đường thì thật là khó coi! Ba giờ sáng, trong phòng bao của một câu lạc bộ sang trọng có chế độ hội viên, ngay từ đầu đã nghe thấy những lời mơ hồ. "....Khâu, Khâu tổng, tới nào, tiếp tục nào ~" "Tiếp thì tiếp, ai, ai.... sợ...." Lời nói chưa hết đã nghe tiếng ngáy vang lên thay. "Tôi không có say, uống thêm chục ly nữa cũng không có vấn đề gì..." Nữa giờ sau, dần dần, những lời say trong gian phòng cuối cùng cũng bị tiếng ngáy thay thế. Trên bàn đá cẩm thạch có một đống chén bát bày la liệt, mà một đám tinh anh bình thường chỉnh tề sắc bén cũng đang nằm ngổn ngang vắt vẻo trên ghế sa lon.   Mời các bạn đón đọc Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của tác giả Hữu Dung.
Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông
 Anh nói em là mặt trời nhỏ của anh, đưa anh thoát ra khỏi thế giới tăm tối. Nhưng anh không biết, anh chính là ánh nắng những ngày đông, xua đi lạnh giá bủa vây quanh em. Có anh, em một lần nữa cảm nhận tình yêu ấm áp, để em không còn cô đơn tự mình chống chọi với sóng gió.    Em nói anh là ánh nắng mùa đông, mang đến cho em ấm áp. Nhưng em không biết, em chính là mặt trời nhỏ của anh, chiếu sáng cuộc đời anh. Ông trời cướp mất cha mẹ anh, nhưng lại đưa em đến bên anh. Em là sự bù đắp tuyệt diệu nhất mà anh nhận được. Lời của tác giả: Lần đầu viết truyện, tay nghề vẫn còn non nớt. Hy vọng mọi người đọc xong góp ý để mình sửa đổi cho truyện hay hơn. *** Cô gái nhỏ lòng vòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ, nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học. Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào. “Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.” Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Cô gái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như là con lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên một chỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấy tên kia có vẻ tức giận. “Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.” Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp đảo cả một đám người. “Thằng khốn, dám không để ý lời tao.” Tên cầm đầu bọn côn đồ giơ cây gậy vẫn cầm trên tay lên, định đánh vào người chàng trai.   Mời các bạn đón đọc Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông của tác giả Louis Thùy Trang.
Trêu Chọc Tướng Quân
Chọn truyện, phàm là những bộ có đính kèm dòng chữ “nữ cường” tôi đều không ngần ngại mà click vào. Tuy nhiên, thể loại truyện này lại quá hiếm hoi, để tìm một bộ truyện hay quả thực không dễ chút nào. Nếu xòe tay đếm thử, có lẽ đây là bộ thứ ba khiến tôi vừa ý. … Nữ chính Mộ Tinh Đan vốn xuất thân từ gia đình hắc đạo, cuộc sống thường ngày đã quen với cảnh chém giết, cũng tự tôi luyện cho mình một thân võ học. Thân phận đặc biệt, tính cách lại có phần quái dị nên Tinh Đan không kết giao với nhiều người, quanh đi quẩn lại chỉ có hai người bạn là Trạm Sơ Bạch và Liễu Bình Lục. Vốn nghĩ cuộc sống vô vị cứ thế trôi qua nhưng biến cố đột nhiên ập đến. Cha mẹ bọn họ đều tử nạn trong một tai nạn máy bay, trên đường chạy trốn sự truy đuổi của những người họ hàng tham lam cả ba lại xui xẻo xuyên không vào một thế giới khác. Không thể chống lại ý trời, cả ba người đều có sự thỏa hiệp riêng với số mệnh của mình. Đối với Mộ Tinh Đan nàng mà nói kỳ thực xuyên không thực ra cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ đổi địa điểm quậy phá mà thôi. Nếu ông trời đã đưa nàng đến đây, nàng tuyệt đối khiến chỗ này trời long đất lở, biến nơi chim không thèm đẻ trứng thành một tuyệt đại tửu lâu náo nhiệt trước nay chưa từng có. Sở hữu dung mạo “thiên tiên hạ phàm” cùng khả năng điều chế rượu siêu đẳng, Mộ Tinh Đan – Tinh cô nương nhanh chóng nổi tiếng Biên Thành, phàm là nam nhân đều ôm ấp mộng tưởng được Tinh cô nương liếc mắt nhìn một cái cũng tốt. Ấy vậy mà duy chỉ có hắn đối mặt với ôm ấp yêu thương của nàng liền ghét bỏ, vô tình hữu ý khơi gợi hứng thú chinh phục trong nàng. Thịnh tướng quân Thịnh Hạo Thiên… Phàm là nam nhân chỉ cần ta ngoắc tay sẽ tự mình nhào đến thế nhưng đến ngươi lại khó khăn như vậy? “Một đại mỹ nữ như ta cũng đã tự mình đưa tới cửa, vậy mà ngươi lại không hề có bất cứ hành động gì. Chẳng lẽ là ta biến dạng rồi sao? Câu dẫn không được ngươi?” … Đường đường là đại tướng quân trẻ tuổi nhất Phi Phượng Vương Triều, mỗi khi xuất binh liền nắm chắc thắng lợi trong tay… Thế nhưng đó đã là chuyện của niên đại nào rồi. Từ khi nữ tử tên gọi Tinh cô nương kia xuất hiện, cuộc sống của Thịnh Hạo Thiên liền thay đổi, tâm trí chàng bởi nữ nhân “lớn mật” này mà rối thành một đoàn, nắm không được mà buông cũng chẳng xong. Vô tình cứu nàng khỏi đám lưu manh ngoài phố, đổi lại liền bị nàng đem ra đùa bỡn. Hết “vạch áo” dụ dỗ chàng, lại dựng chuyện lừa chàng vào khuê phòng. Nữ nhân này rốt cuộc đã đánh rơi chữ “tự trọng” từ lúc nào, lại dám giữa thanh thiên bạch nhật “trêu chọc tướng quân” chẳng màn đến ánh mắt khinh miệt của người đời. Vô tình cứu nàng khỏi hồng xà, đổi lại liền bị nàng động tay động chân lột sạch quần áo, ôm ấp trọn đêm dài, hữu tâm vô lực nhìn đại danh tướng quân “không gần nữ sắc” bị nàng phá hủy trong gang tấc. Dù nàng không màng đến danh tiết nhưng thân nam tử hán đại trượng phu, Thịnh Hạo Thiên chàng nhất định phải phụ trách cô nương tùy tiện kia, tuyệt đối không cho nàng có cơ hội ra ngoài gây họa với nam nhân khác. Thế nhưng, vì cớ gì khi chàng nhìn rõ tâm mình muốn cùng nàng kết tóc trăm năm, nàng liền tránh không muốn gặp mặt … “Cái cô nương lằng nhằng này thực sự muốn ép điên hắn sao?” ... Mỗi khi đọc xong một bộ truyện nào đó, tôi thường có thói quen đặt mình vào nhân vật, khi thì nam chính khi lại nữ chính. Khi đọc bộ truyện “Trêu chọc tướng quân”, kỳ thực tôi cũng theo lệ cũ mà thực hành, hết hóa thân thành Mộ Tinh Đan hiện đại lại thử vai Thịnh tướng quân “cổ hũ”. Dù có là nhân vật nào đi nữa, tôi chắc rằng mình vẫn như cũ bị đối phương thu hút. Một Mộ Tinh Đan hiếu động nhưng thiếu người bảo bọc; một Thịnh Hạo Thiên mạnh mẽ nhưng cuộc sống đơn điệu nhàm chán. Khiếm khuyết của người này vừa vặn trở thành mảnh ghép của người khác… Dường như ông trời cũng có lý lẽ riêng nên mới đưa hai con người ở hai thế giới gần lại bên nhau. Về cơ bản, tôi tương đối hài lòng với nội dung bộ truyện. Mạch truyện rõ ràng, ngôn từ không thừa thải, mỗi nhân vật lại có một nét tính cách riêng… Dù không phải là bộ truyện xuyên không hay nhất nhưng tin rằng đây là bộ truyện đáng đọc. Công tác “nhá hàng” đã xong, phần review dựa trên cảm nhận của bản thân nên chắc chắn không thể trùng khớp với toàn bộ ý kiến bạn đọc. Mong rằng các bạn cũng sẽ giống như tôi, tìm được điểm lý thú riêng để yêu thích bộ truyện này. Sắp đến đợi nghỉ lễ dài ngày, vẫn là nên tìm điểm mát mẻ để tránh nắng Sài Gòn thôi. Chúc các bạn nghỉ lễ zui zẻ nhé! Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trên vùng biển tối đen như mực, một con thuyền nhỏ bé được trang bị hết sức hiện đại, lộ ra một ngọn đèn mờ nhạt, nhấp nhô phiêu đãng trong gió. Trên boong thuyền, ba cô gái với ba phong cách khác nhau đang giáp mặt ngồi vây quanh một chỗ, không dám tin chỉ bởi vì nhất thời tự tin mà làm cho chính mình lâm vào khốn cảnh phải lênh đênh trên biển thế này. Một người trông có vẻ ngây thơ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, cô gái có hai bím tóc dài hai bên nhịn không được than thở, "Ai ai! Thật là sai lầm lớn! Không nghĩ tới tớ bận rộn nửa ngày, cuối cùng lại thua bởi thời tiết." Một cô gái khác với mái tóc xoăn dài, dáng vẻ có chút diêm dúa hừ nhẹ một tiếng, dùng ngọn đèn mỏng manh trên thuyền kiểm tra móng tay của mình, "Còn dám nói, lúc trước rốt cuộc là ai nói kế hoạch này tuyệt đối chắc chắn, kết quả thì sao? Nhìn tình cảnh hiện tại của chúng ta xem, còn có móng tay đáng thương của ta nữa! A, tớ mất hai giờ để vẽ trang trí móng tay tất cả đều bị phá hỏng." "Tất cả đều câm miệng!" Cô gái cuối cùng bị tóc dài che nửa bên mặt mở miệng, chỉ lộ ra một bên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã tái nhợt khó có thể tin, từ xa nhìn lại còn tưởng rằng đang thấy được cụ thể hoá hai chữ "rủi ro" trên mặt cô gái. Ba người đơn độc di chuyển ở trên vùng biển không biết tên này tuyệt đối không phải bởi vì các cô có lá gan lớn, hoặc là đang tiến hành cái gọi là hành động phiêu lưu mạo hiểm, mà là bởi vì các cô đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau. Tài sản quá mức kinh người, mà cha mẹ các cô lại trùng hợp ngồi chung một máy bay nên bất hạnh gặp nạn, thân thích trong nhà lại quá mức tham lam nghĩ muốn đưa các cô vào chỗ chết, mới khiến cho ba cô gái lựa chọn bắt tay nhau hợp tác tìm cách trốn đi. Cũng may là bình thường các cô tự bảo vệ mình quá tốt, làm cho mấy thân thích này đối với các cô cũng không phòng bị nhiều, để ba người có đầy đủ thời gian đối phó để xử lý xong toàn bộ mọi việc, mang theo túi xách nhỏ với "Giá trị xa xỉ" của các cô chạy trốn. Các cô tính lên tàu biển chở khách chạy định kỳ để ra biển. Nhưng cái gọi là người tính không bằng trời tính, các cô trăm triệu lần không ngờ được sẽ gặp phải bão lớn ở trên biển, đánh chìm cả chiếc thuyền. Thủy thủ đoàn rốt cuộc có thoát được hay không thì các cô không biết, các cô xuống thuyền nhỏ lao ra khỏi trung tâm cơn bão quỉ dị kia, cố gắng theo gió vượt sóng, may mắn không có chết chìm ở trong cơn bão mãnh liệt kia. Thế nhưng sau khi lao ra khỏi cơn bão, các cô lại bị lạc phương hướng. Tại trong một mảnh đen kịt lại tràn ngập sương mù nồng đậm này trôi nổi hai, ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn tìm không thấy phương hướng chính xác. Hơn nữa, lúc này đây chiếc thuyền bé nhỏ anh dũng rốt cuộc cũng chính thức tuyên bố tử trận, động cơ chết máy không nói, ngay cả điện cũng mất, làm cho các cô chỉ có thể thắp lên một ngọn đèn dầu nhỏ miễn cưỡng cung cấp ánh sáng. Đột nhiên, trong một mảnh sương mù xuất hiện một chút ánh sáng trắng nhàn nhạt giống như khi mặt trời mọc, làm cho ba người vốn dĩ đang chán nản đều hưng phấn đứng dậy, nhịn không được thét lên về phía ánh sáng kia. "Có ánh sáng!" Đây đại biểu các cô cuối cùng đã có phương hướng thoát khỏi vùng biển rộng lớn mênh mông sương mù này! Mộ Tinh Đan vừa rồi còn đau lòng cho bộ móng tay sặc sỡ của mình gần chết, nhìn thấy ánh sáng kia vừa la vừa nhảy cẫng lên. "Đi lấy mái chèo nhỏ trong khoang thuyền ra đây đi!" Trạm Sơ Bạch vẻ mặt điềm tĩnh thoạt nhìn có vẻ ngây thơ non nớt hạ lệnh xuống. Liễu Bình Lục vội vàng đi vào trong khoang thuyền lấy ra mái chèo, sau khi thành thạo lắp đặt tốt, vội lấy ra một chai thuốc nhỏ từ trong hành lý, đổ từ trong bình ra một ít chất lỏng đặc chế bôi lên mái chèo."Đây! Chất đặc chế làm giảm bớt lực cản độ trơn của mái chèo!" Loại chất đặc chế giảm bớt lực cản này, chỉ cần bôi một lớp mỏng, cho dù các cô đều là nữ sinh yếu đuối, cũng có thể dễ dàng có được thực lực chèo thuyền của tuyển thủ Olympic. Mời các bạn đón đọc Trêu Chọc Tướng Quân của tác giả Mã Kỳ Đóa.