Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tịch Tuyệt

Edit by: Hanamy Hino Thể loại: đam mỹ, cổ trang, ngược luyến. Sẽ như thế nào khi trong cùng một con người lại tồn tại hai linh hồn, có chăng ông trời đã định trước là nỗi bất hạnh. Cuộc sống sau khi Trầm Thương Hải thoái ẩn vừa mới tốt đẹp lên thì bệnh cũ của Thương Tịch Tuyệt đột nhiên tái phát, sau khi tỉnh lại, tính cách đại biến.Ánh mắt hắn ngày càng lãnh khốc khiến Trầm Thương Hải cảm thấy kinh sợ, Thương Tịch Tuyệt điềm đạm thiện lương thời gian qua chỉ sợ đã sớm “ngủ say”, kẻ đang cướp lấy cơ thể chính là nam nhân tàn nhẫn vốn đã phải “chết”! Biến đổi kinh hoàng này đã phá hủy tất cả hạnh phúc trong tay của Trầm Thương Hải, người ái mộ yêu mến ngày nào đã không còn, cho dù đã từng cùng nhau trải qua nhiều biến cố, y lúc này phải chăng nên vung kiếm đoạn tình, chạy trốn khỏi người nam nhân đang giam cầm y. *** “Kiếp phù du mộng: Phi Tình, Bích lạc,Hồng Trần,Hoàng Tuyền, Tử Minh,Liên Sơ, Thương Hải. Bảy người là 7 câu chuyện xưa đầy thương tâm. Vì tình tiết câu chuyện có liên quan với nhau. Mỗi cuốn là một câu chuyện đọc cuốn nào trước cũng được nhưng nên đọc theo thứ tự: Phi tình Bích Lạc Hận phong trần Hồng Trần Hoàng Tuyền Tử Minh Thương Hải *** “Tịch Tuyệt, ngươi đừng như thế phát đại hỏa.” Thẩm Thương Hải muốn cho Thương Tịch Tuyệt tỉnh táo lại,nhưng thanh âm đột nhiên nghẹn ở tại hầu gian. Nam nhân dùng ngón trỏ cùng ngón giữa ở ống tay áo nhẹ nhàng gợi lên, như là lấy cái gì này nọ. Bỗng nhiên một hình ảnh giống như đã từng quen biết như tia chớp xẹt qua trong đầu Thẩm Thương Hải — Vĩnh Xương Vương cười, dùng chân nghiền nát phía trước còn bị hắn coi là đồ cất giữ tròng mắt của người kia. Tay hắn chỉ, cũng không ý thức rất nhỏ gấp khúc, như đang suy nghĩ làm thế nào cẩn thận đào ra hai mắt của Phục Nghệ. Động tác kia, cùng Thương Tịch Tuyệt hiện tại đang làm, giống nhau như đúc, không sai chút nào. Thẩm Thương Hải từ đầu lạnh đến chân, hô hấp trong nháy mắt cũng tạm dừng tại đây. Linh hồn bên trong nam nam nhân trước mắt này, là Vĩnh Xương Vương! *** Hoàng hôn đỏ thẳm, từ từ chìm vào nơi giao nhau của đất trời. Đồng cỏ xanh rộng lớn dường như cũng nhuộm màu đỏ da cam, dệt thành một ánh sáng tuyệt đẹp, tan chảy vào phía chân trời. Ly Phong ngồi ở lưng chừng trên sườn núi, hai tay chống cằm, miệng cắn cọng cỏ, nhìn triền núi dưới chân du nhàn di động hai bóng người, vẻ mặt buồn bực.Thiếu niên Âu Dương Lân trong tộc, hôm nay đem chiêu thức ra rèn luyện, ngồi bên Ly Phong, trêu ghẹo nói: “Xảy ra chuyện gì? Còn tại sinh cái kia Vĩnh Xương nhân khí?” “Âu Dương đại ca, ngươi này không phải biết rõ cố hỏi mà!” Ly phong bĩu môi, nhân tiện cấp cho Âu Dương Lân một cái xem thường. Người quái dị Tịch Tuyệt trước kia là Vĩnh Xương Vương ở Ung Dạ tộc cũng đã gần tới nửa tháng rồi, mỗi ngày đều cùng sư phụ cùng nhau ra vào, từ sáng sớm tới hoàng hôn còn cùng sư phụ ra ngoài tản bộ, rõ ràng là hướng về hắn mà thị uy. Hắn cũng thở phì phì về phía tộc trưởng oán giận, tộc trưởng lại nói người quái dị kia đã cứu tánh mạng sư phụ, còn kêu hắn phải xem người quái dị kia là khách quý. “Ta mới không cần cùng hắn ở cùng một chỗ!” Hắn đem miệng ngậm cọng cỏ tưởng tượng thành Thương Tịch Tuyệt, mà dùng sức cắn. Dù sao cũng phải nghĩ ra cái biện pháp, đuổi người quái dị đi. Âu Dương Lân không khỏi nhíu mày, vừa định khuyên bảo,ở phía sau một thanh âm nam nhân đã không hờn không giận đột nhiên vang lên: “Ly phong, ngươi lại ở đây loạn tưởng cái gì?” Ung Dạ Vương hướng Ly Phong mà liếc mắt, thần sắc lạnh nhạt, đủ để khiến thiếu niên sợ hãi mà ngậm miệng. Hắn cười một cái, thân thuận sườn núi, hướng đồng cỏ ở giữa có hai người mà đi đến. Thẩm Thương Hải từ xa đã nhìn thấy thân hình cao to của Ung Đêm Vương, liền kêu Thương Tịch Tuyệt đẩy xe lăn ra phía trước, tiến ra đón.”Ung Dạ Vương, ngươi tìm ta có việc?” “Xem như vậy đi.” Ung Dạ Vương nhìn nhìn Thương Tịch Tuyệt và Thẩm Thương Hải. mỉm cười nói: “Tháng sau ta đi Tây Vực các bang quốc sẽ tề tụ về Băng Hải, cử hành sự kiện săn bắn. Ta quá hai ngày sẽ lên đường, các ngươi có nghĩ là cùng ta đi?” ” Sự kiện săn bắn ở Băng Hải?” Thẩm Thương Hải nhớ tới nước mắt của Cơ phu nhân, nhất thời có ấn tượng. Phục Nghệ hẳn là cũng sẽ đi trước đi, bất quá..... Nghe được người phía sau chợt dừng lại hô hấp, Thẩm Thương Hải lặng im một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu quay về Ung Dạ Vương nói. “Ta hành tẩu không tiện, sẽ không đi.” Ung Dạ Vương tự nhiên rõ ràng Thẩm Thương Hải trong lòng băn khoăncái gì, nhưng cũng không nói thêm nữa, chuyển thân hình rời đi. Lúc này ánh mặt trời đã cơ hồ hoàn toàn bị màn đêm bao phủ, Thẩm Thương Hải từ từ chuyển lạnh trong gió đêm tim đập mạnh và loạn nhịp. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới người phía sau Thương Tịch Tuyệt một mực yên lặng như trước hắn nói mát, không khỏi áy náy cười, ôn nhu nói: “Tịch Tuyệt, trở về đi.” Thương Tịch Tuyệt, đẩy mạnh xe lăn, vững vàng hướng lều chiên hai người bọn họ mà đi. Dùng cơm, rửa mặt...... Cho đến lúc hai người nằm trên giường, Thương Tịch Tuyệt thủy chung một lời không nói. Thẩm Thương Hải đại khái hiểu được Thương Tịch Tuyệt ở không lo lắng cái gì, thấp giọng nói: “Tịch Tuyệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không đi.” “Không phải......” Thương Tịch Tuyệt đột nhiên mở miệng, quay đầu, ở chỗ mờ tối của ngọn đèn chăm chú nhìn kỹ Thẩm Thương Hải, ánh mắt cười đến chua sót.”Ngươi vẫn là nên đi thôi, không cần vì cho ta mà thay tâm đổi ý.” Hắn nói rất nhẹ rất chậm, nhưng không có chần chờ, hiển nhiên đã nghĩ sâu tính kỹ. “Thương Hải, ta quả thật có điểm sợ ngươi cùng Phục Nghệ gặp lại, nhưng một mặt vẫn trốn tránh, không đề cập tới hắn, ngươi trước giờ trong lòng đều có hắn. Thương Hải ta chỉ có thể thản nhiên cùng hắn đối mặt, đừng làm cho bóng dáng của hắn sẽ ở lại ngươi. Ta tương lai cũng không ghen ghét, trốn tránh, như vậy không phải rất tốt?” Thẩm Thương Hải chăm chú nhìn Thương Tịch Tuyệt, nhìn không chuyển mắt. “Ta, ta là không phải nói sai cái gì chứ?” Nam nhân có chút hối hận, co quắp không an nói: “Ta vụng về, sẽ không nói. Thương Hải ngươi đừng sinh khí, ta thật sự không có trách ý tứ của ngươi, ta......” Mắt thấy Thương Tịch Tuyệt gấp đến độ cổ đều đỏ, Thẩm Thương Hải cuối cùng nhịn không được cười ra thành tiếng, đánh gãy một lòng đang tự trách bản thân của Thương Tịch Tuyệt: “Ngươi nói rất đúng, chúng ta liền cùng Ung Dạ Vương một đoàn đi Băng Hải.” Trong trí nhớ, tựa hồ Thượng là Thương Tịch Tuyệt lần đầu cùng hắn còn thật sự đàm luận hai người về tương lai, hắn còn tưởng rằng Thương Tịch Tuyệt tính tình ngại ngùng, tự ti, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không hội chủ động đối hắn yêu cầu cái gì. Nghe được Thẩm Thương Hải đáp ứng, Thương Tịch Tuyệt trong đôi mắt màu nâu cũng nhiễm tia vui sướng. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thương Hải liền tùy Thương Tịch Tuyệt đẩy đi đến phòng nhỏ của Ung Dạ Vương. Ung Dạ Vương phảng phất sớm dự đoán được hai người sẽ phải thay đổi chủ ý, nửa điểm cũng không cảm thấy được ngạc nhiên, ngược lại còn cười nói: “Ta còn tưởng các ngươi sẽ thương lượng với nhau nửa ngày mới đến tìm ta. ” Thẩm Thương Hải cùng Thương Tịch Tuyệt nhìn nhau cười, cùng nhìn đối phương có chút thẹn thùng. Ung Dạ Vương vừa trêu chọc, một bên phân phó gia nhân nhanh đi chuẩn bị khởi hành. Ngày đó ba người lên đường, trời trong, nắng ấm,thật là một cái thời tiết rất tốt. Lương thực, đồ che mưa, quần áo, lều trại...... Còn có xe lăn của Thẩm Thương Hải đều bị mang vào bên trong xe ngựa. Ly Phong gặp người quái dị, cư nhiên phải tùy vào sư phụ cùng tộc trưởng tham gia đi Tây Vực làm hắn cực không vui ý, Thẩm Thương Hải bên người lưu lại hảo một trận, gặp tộc trưởng đã muốn bước lên tuấn mã, hắn mới không tình nguyện ngầm xe ngựa, cùng phần đông tộc nhân cùng nhau nhìn theo ba người dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Băng Hải chỗ Tây Vực thời tiết lạnh, trung tâm là thảo nguyên, Ly Phong cách Ung Dạ tộc khoảng cách khá xa, cần vượt qua hai đoạn núi non. Một nhóm của Ung Dạ Vương chạy hơn phân nửa chặn đường, cuối cùng tiến vào thảo nguyên bên cạnh mảnh đất. Giữa hè trời hay thay đổi đột ngột. Lúc trước trời còn nắng gắt, mồ hôi chảy ước hết lưng, đột nhiên trời trở nên u ám, bốn phía tối như mực, cơ hồ khó có thể nhìn rõ cảnh vật ở xung quanh. Gió thổi mạnh cây cỏ đều đỗ rạp xuống mặt đất. Một hồi sẽ có một trận mưa lớn đỗ xuống. Trên một thảo nguyên rộng mênh mông, trống trải,xunh quanh trống trải không có một nơi nào để chắn gió, mưa đã đổ xuống bây giờ dựng lều trại cũng không kịp Ung Dạ Vương không khỏi hơi nhíu mày, nhảy xuống lưng ngựa, cùng với đánh xe của Thương Tịch Tuyệt nói: “Ta tiến vào trong tránh mưa một lúc.” Hai người xốc lên màn che chui vào bên trong xe, vừa tháo xuống mũ da che nắng, chỉ nghe đỉnh xe “ầm ầm” rung động, những hạt mưa lớn đều bắt đầu nện xuống, trong đó còn chen lẫn vài cái thanh âm sấm chớp, đặc biệt vang dội. Ung Dạ Vương nghe xong vài tiếng, thản nhiên nói: “Cư nhiên nổi lên mưa đá, xem ra chỉ cần chịu một trận như vậy cũng đủ chết người.” Ba người nhàn đến vô sự, liền thừa dịp rảnh rỗi này mà ăn lương khô, liền nghỉ ngơi. Thương Tịch Tuyệt mấy ngày qua đều ở mặt trời đã khuất đánh xe, tuy rằng đeo da mạo, hai cánh tay lộ ra ở bên ngoài bị phơi nắng mà đỏ lên. Thẩm Thương Hải nhìn mà âm thầm đau lòng. Nam nhân nguyên bản cũng là đế vương tôn sư, tuy nói bệnh phát khi tự thân nhốt trong mật thất, nhưng lấy Vĩnh Xương Vương kì nhân thì làm sao không sống cuộc sống xa hoa, sống an nhàn sung sướng, hiện giờ lại cam nguyện hạ mình đảm đương làm xa phu. Mời các bạn đón đọc Tịch Tuyệt của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người
Văn án 1:  Đáng lẽ Thiệu Hiển đã chết, thế nhưng trọng sinh trở về khi mười tuổi, lại còn gặp kẻ thù của mình. Ừm, hắn ta quyết định nhặt tên đó về nhà, nuôi dưỡng cẩn thận, để sau này tên kia lớn lên sẽ không chống đối mình nữa. Suy nghĩ thì hoàn mỹ, hiện thực lại tàn khốc. Bởi vì hắn không ngờ rằng, kẻ thù của hắn lại trở nên vừa ngọt vừa dính. Chỉ là tiểu bánh ngọt này cảm giác thật không an toàn, thường xuyên rơi nước mắt. Hắn vừa khóc, Thiệu Hiển liền không có cách nào, đành phải cho hắn muốn gì được nấy. - -----------o-------------- Văn án 2:  Thiệu Hiển trên đường đi đấu thầu, đột ngột bị tai nạn giao thông mà qua đời. Trước khi chết, hắn nghĩ: không có mình, Phó Bách Châu nhất định rất vui mừng đi. Rốt cuộc ở Yến thị, Phó Bách Châu lấy hung danh tàn nhẫn độc ác mà đẩy lui mọi người. Chỉ có chính mình dám cùng hắn đối nghịch. Khi tỉnh dậy, hắn đang mặc tây trang được thiết kế riêng, một lần nữa trải qua sinh nhật mười tuổi. Lại nhìn thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu đang bị những đứa trẻ khác cưỡi lên lưng trong sân vườn. Hắn bỗng nhớ tới, kiếp trước vẫn luôn có một tin tức lưu truyền rộng rãi, về kẻ họ Phó tàn nhẫn nào đó có một tuổi thơ bất hạnh vô cùng.... *** Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu được công nhận là dạng không thể chọc vào. Tiền Văn Kiệt sau khi chuyển đến liền biết, bởi vì hắn vừa mua được một quả bóng cao su, không cẩn thận đá trúng cái đầu nhỏ của Thiệu gia nhị thiếu, Thiệu gia nhị thiếu ngã xuống đất, hôn mê phải đưa vào bệnh viện. Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. "Thằng nhãi ranh chơi cái gì không chơi? Một hai đòi đá bóng! Cái thằng nhóc chết tiệt này! Về nhà không đánh con một trận nhớ đời thì bà đây không mang họ Uông nữa!" Trên lối đi nhỏ trong bệnh viện, một người phụ nữ lôi Tiền Văn Kiệt xềnh xệch, chân mang giày da, sắc mặt nôn nóng chạy về hướng phòng bệnh. "Lát nữa phải xin lỗi người ta, có biết chưa?" Người phụ nữ thấy hắn bộ dáng tâm như tro tàn, lập tức giận sôi máu, một tay nhéo lỗ tai, một tay tát bốp vào mông hắn, "Có nghe hay chưa!" "A, đau đau đau! Mẹ! Con đã nói là không phải con đá mà!" – Khuôn mặt nhỏ của Tiền Văn Kiệt phồng lên, vừa nói vừa thở phì phì. Hắn không rõ, bình thường mẹ đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, vì cái gì bỗng nhiên vô lí ngang ngược như vậy. "Bóng là của con, bọn nhỏ đều nói là con đá, còn dám nói dối!" Hai người đi tới trước phòng bệnh, người phụ nữ đang định gõ cửa, cửa đã được người bên trong mở ra. Là một y tá. Nàng vội nhỏ giọng hỏi, "Y tá, cho hỏi đứa bé trong phòng bệnh này bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?" Nàng là thật sự lo sợ, giỏ xách trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vất vả lắm việc làm ăn của ba thằng nhãi ranh này mới tốt đẹp lên một chút, cả nhà họ dọn đến khu biệt thự xa hoa, vừa chuyển vào một ngày, thằng con chết tiệt nhà mình liền đem Thiệu gia bảo bối kia đá thẳng vào bệnh viện, đúng là làm bậy hết sức! Y tá liếc mắt, thấy nàng một thân hàng hiệu, tuy rằng nhìn tục khí, nhưng toàn thân trên dưới còn nhiều hơn tiền lương một năm của mình, liền trả lời, "Bị thương không nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi." Chưa tỉnh? Nàng lập tức ngẩn người, Thiệu gia nhị thiếu bị đá trúng một cái đã thành người thực vật luôn à? Nàng định thần, nhất thời vừa áy náy vừa sợ hãi, không khỏi bi thương vô cùng, đưa lưng dựa vào cửa phòng bệnh. Kết quả cửa phòng đóng không kín, nàng bỗng nhiên ngã vào trong, cơ thể mất cân bằng lại lao về phía trước vài bước, lập tức bổ nhào vào cuối giường bệnh, làm giương lay động một trận kịch liệt. "Mẹ!" Tiền Văn Kiệt chân ngắn chạy vào, đột ngột đối diện với đứa bé đang nằm trên giường bệnh Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ. Con trai bảo bối mãi không tỉnh lại, Thái Nhã Lan tức giận, lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà tới, đang muốn quát lớn vài tiếng, lại nghe đứa trẻ kia sợ hãi kêu lên, "Tỉnh rồi kìa!" Con tôi! Thái Nhã Lan bất chấp, vội quay đầu qua, liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn, đen lay láy. "Hiển Hiển, con tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu hay không?" Nàng vừa hỏi vừa đưa tay bấm chuông. Thiệu Hiển mới từ một trận đau đớn tinh thần tỉnh lại, liền nhìn thấy bên mép giường có một đứa trẻ, cặp lông mày đen thô như cậu bé bút chì (Shin), quả thực quá hút mắt. Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn gặp tai nạn bất tỉnh mười mấy năm? Vừa tỉnh thì Tiền bút chì đã có Bút chì con luôn sao? Xem bộ dáng này, nói không phải con ruột cũng không có ai tin. Hắn lại xoay đầu nhìn sang bên phải, quả thực bị dọa cho nhảy dựng. Hiện tại y học phát triển đến mức này rồi ư? Còn có thể cải lão hoàn đồng? Mẫu thượng đại nhân bộ dáng này, nói là gái hai mươi người ta còn tin! Nghe được giọng điệu quan tâm của nàng, Thiệu Hiển trong lòng ấm áp, hắn ngọt ngào hô, "Mẹ." !!! Giọng của hắn tại sao lại như trẻ con chưa thay răng sữa vậy! Đầu óc linh hoạt suy nghĩ một phút đồng hồ, hắn hung hăng nhéo đùi mình, đau đến tí thì rớt nước mắt, kết quả mẹ vẫn là mẹ, đứa bé kia vẫn ở đây. "Mẹ, con muốn soi gương." Thái Nhã Lan hiểu lầm ý hắn, cười an ủi nói, "Hiển Hiển, con không bị xấu đi đâu, vẫn đẹp lắm." Thiệu Hiển nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. Thái Nhã Lan đành phải mở túi ra tìm, mãi vẫn chưa tìm thấy cái gương nào cả. "Nếu không, dùng của tôi này?" Người phụ nữ yếu ớt đưa qua một mặt gương nhỏ. Thái Nhã Lan còn chưa phản ứng kịp, Thiệu Hiển liền lễ phép tiếp nhận, "Cảm ơn dì Uông." Uông Thục Phân: "...... Không cần đâu." Thiệu gia nhị thiếu thế mà lại biết mình! Sao trong lòng lại vui vẻ thế nhỉ? Thiệu Hiển không biết nàng bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng ngầm, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt trong gương kia. Đây là... đang nằm mơ sao? Lúc này, bác sĩ hấp tấp vào phòng bệnh, khách khí kiểm tra Thiệu Hiển một phen, xác nhận cơ thể hắn đã hồi phục, vài ngày nữa có thể xuất viện. Thái Nhã Lan vui vẻ tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện. Tiễn xong, quay người lại suýt nữa đụng phải Uông Thục Phân. "Cô là ai?" Nàng nhíu mày hỏi. Uông Thục Phân lùi một bước, áy náy cười cười, "Thiệu, Thiệu phu nhân, thật xin lỗi, nhị thiếu là do con trai nhà tôi làm cho bị thương, tôi tới để xin lỗi. À đúng rồi, tiền thuốc men hết bao nhiêu? Tôi bồi thường cho phu nhân." Nàng nói liền mở túi ra lấy tiền. "Không cần"- Thái Nhã Lan nhìn qua Tiền Văn Kiệt, thấy hắn bộ dáng thành thật, nói, "Về sau chú ý chút, đừng lại làm người khác bị thương." Tiền Văn Kiệt đang muốn giải thích, liền nghe mẹ mình rống lên, "Vừa rồi nói như thế nào? Xin lỗi nhị thiếu mau!" Hắn tức giận không chịu mở miệng. Không phải hắn làm, sao phải xin lỗi? Vì cái gì đến mẹ cũng không tin hắn. "Dì Uông, không phải cậu ấy làm đâu." Thiệu Hiển rốt cuộc cũng bỏ gương xuống, ánh mắt vẫn không nhìn qua. Tuy rằng đây chỉ là mộng đẹp trước khi chết, nhưng thấy một đứa bé bị oan uổng, hắn vẫn muốn giúp một tay. Đôi mắt Tiền Văn Kiệt sáng bừng, cảm kích nhìn nhìn Thiệu Hiển, vui vẻ nhảy nhót, "Mẹ có nghe thấy không? Không phải con làm! Không phải là con làm!" Thái Nhã Lan nhíu mày, "Hiển Hiển, vậy ai đá trúng con?" Thiệu Hiển máy móc đáp một câu, "Trần Dục." Kỳ thật năm đó hắn cũng không biết là ai đá, đơn giản bóng là của Tiền Văn Kiệt, cho nên tất cả mọi người đều tưởng Tiền Văn Kiệt làm mình bị thương. Tiền Văn Kiệt bị oan uổng mười mấy năm, sau chính Trần Dục uống say nói ra, chân tướng mới rõ ràng Vì chuyện này, Tiền Văn Kiệt còn tìm Trần Dục làm lớn một trận, đem Trần Dục đánh đến răng rơi đầy đất, cha mẹ nhìn không ra. Quả nhiên, dù là phiên bản thu nhỏ của Tiền Văn Kiệt, biết được xong tên đầu sỏ gây tội, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, xắn tay áo lên nói, "Mẹ! Cái tên Trần gì đó hãm hại con! Con muốn tìm nó đánh một trận!" Uông Thục Phân lại đánh hắn một cái, "Cái gì mà đánh một trận? Tuổi nhỏ không lo học, sau này ngóc đầu lên nhìn ai?" Tiền Văn Kiệt tức thời rụt người như chim cút. Nói thật, sức chiến đấu của hắn toàn bộ đều do được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, cha mẹ đều biết đánh đấm, hắn trò giỏi hơn thầy, lớn lên so bạn cùng lứa có phần chắc nịch hơn. Mỗi tội bị lùn. "Bóng kia không phải là của con sao?" Thái Nhã Lan hỏi. Tiền Văn Kiệt ngoan ngoãn đáp, "Là của con, nhưng con chạy về nhà đi vệ sinh, bóng bỏ lại trên sân." Manh mối đã tra ra. Mọi người đều ở trong một khu biệt thự, trong khu có một công viên trò chơi công cộng, bọn nhỏ đều thích chạy qua chơi, Trần Dục nhìn thấy quả bóng không có ai trông, trộm đá chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lí. "Về sau không được tùy tiện vứt đồ lung tung như vậy, nghe không?" Uông Thục Phân giáo huấn một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn một chút. Tiền Văn Kiệt oán hận gật đầu, "Con biết rồi." Chờ hắn trở về, nhất định phải tìm Trần Cẩu Đản kia báo thù! Trộm chơi bóng của hắn chưa tính, đá trúng người khác còn đổ oan cho người mới đến, to gan quá rồi đấy. Mời các bạn đón đọc Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người của tác giả Phong Cửu.
Lâu Rồi Không Gặp
Phân loại: Đô thị tình duyên, hoa quý vũ quý, gương vỡ lại lành, nghiệp giới tinh anh. Cường thế cao phú soái lạnh lùng thâm tình ngầu lòi trong nóng ngoài lạnh biệt nữu hay não bổ công × phóng khoáng mặt trời nhỏ ngây thơ mỹ thiếu niên sau cứng cỏi mỹ thanh niên thụ Vai chính: Cố Chuyết Ngôn (công) x Trang Phàm Tâm (thụ) Xem mắt xem phải bạch nguyệt quang, không ngờ bạch nguyệt quang thay đổi tính tình. Gương vỡ lại lành, quay đầu ăn cỏ cũ. Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại trở thành hàng xóm của nhau. Không chỉ vậy còn trở thành bạn học. Tiện đà trở thành mối tình đầu của nhau. Thế nhưng cuối cùng vẫn là chia tay... Mười năm trôi qua, lần thứ hai gặp lại, lại phát hiện sau khi mất đi mới biết quý trọng, người này sao đã thay đổi tính cách rồi… Sẽ chia làm thời niên thiếu và thời trưởng thành, cũng chính là mười năm trước mười năm sau, chứ nếu viết xen kẽ thì sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Chủ yếu là cuộc sống và yêu đương, việc làm và học tập nói bừa, HE *** Mùa hè ở Dung Thành cực kỳ nóng, Trang Phàm Tâm buộc tạp dề ngâm mình trong phòng vẽ vời, đã bốn tiếng không rời ổ, bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tràng tiếng chó sủa rất có sức sống, vang dội như vậy, hình như ở ngay trước cửa nhà cậu. Trang Phàm Tâm đặt bảng pha màu xuống, ra ban công nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa lớn, một ông cụ dắt một con berger đi qua. Ông cụ họ Tiết, sống một mình ở căn nhà bên cạnh nhà cậu, Trang Phàm Tâm chủ động chào hỏi, hô lên: “Ông Tiết!”. Tiết Mậu Sâm dừng lại, vẫy vẫy tay với Trang Phàm Tâm: “Tiểu Trang, xuống dưới đây chơi!” Trang Phàm Tâm chạy xuống lầu như một làn khói, đi qua vườn hoa nhỏ, ở cửa lớn miễn cưỡng dừng lại, còn chưa đứng vững đã bị con berger nhào tới. Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, nhưng đáng tiếc mẹ cậu không cho nuôi. Tiết Mậu Sâm đánh giá cậu: “Trên tạp dề toàn là màu, đang vẽ à?” Trang Phàm Tâm “Dạ” một tiếng, vui sướng trên mặt còn chưa hết, hỏi: “Ông Tiết, ông muốn nuôi chó ạ?” Cảm thấy con chó này tuổi còn nhỏ quá, “Nó bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Tiết Mậu Sâm nói: “Mới một tuổi, còn nghịch phá lắm.” Trang Phàm Tâm cúi đầu nhìn mông chó, chó đực, đã triệt sản, đời này sẽ phải độc thân. Cậu tiếc nuối xoa xoa đầu nó, lại hỏi: “Ông ơi, nó tên gì vậy?” Tiết Mậu Sâm nói: “Còn chưa đặt tên, mới vừa dắt về thôi.” Trên mặt ông không che giấu được sắc mặt vui mừng, ngồi xổm người xuống, cứ như đang nói cơ mật quốc gia, “Con chó này, là chuẩn bị cho thằng cháu ngoại ông, tên ông để cho nó đặt.” Trang Phàm Tâm hơi giật mình, ngửa mặt nhìn Tiết Mậu Sâm, tỏ vẻ không hề hay biết. Không trách cậu được, làm hàng xóm rất nhiều năm, dường như cậu chưa từng thấy thân thích của Tiết Mậu Sâm, ông sống một mình, có lái xe có bảo mẫu, mỗi khi ra ngoài du lịch là đi hai tháng, mọi người còn tưởng rằng Tiết Mậu Sâm khi còn trẻ không đẻ con, sau khi về già sống cô độc. Tiết Mậu Sâm liếc mắt nhìn Trang Phàm Tâm, mắng cậu là đồ ngốc, sau đó từ đâu đó móc ra một túi bánh quy, nói: “Tiểu Trang, cho con, cầm đi.” Trang Phàm Tâm cái gì cũng tốt, chỉ là hơi kén ăn, sau khi nhận lấy nhìn chữ trên túi bánh, tốt nhất đừng là sô cô la, cậu không thích ăn sô cô la.   Mời các bạn đón đọc Lâu Rồi Không Gặp của tác giả Bắc Nam.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.
Khoảng Cách Của Người
“Đố các bạn, trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia Cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia Cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia Mà đó là.. khoảng cách của một vòng trái đất” Khi đọc những câu này bạn có thấy quen thuộc không? Ngày còn bé, cứ ngỡ đấy chỉ là một câu nói vui đùa cho một bài hát thôi, thế nhưng khi lớn lên mới càng hiểu sâu sắc hơn cái khái niệm “khoảng cách của người”? Đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, không phải là xa mặt cách lòng, mà đáng sợ chính là khoảng cách giữa tâm hồn người. Có một câu chuyện đã viết về đề tài này rất hay, để mình giới thiệu các bạn nhé! ----- Truyện xảy ra khi Đình Sương đang trải qua những ngày đầy đen tối của cuộc đời mình. ~ Loay hoay đi tìm mục tiêu và ước mơ của mình là gì. ~ Chọn một ngành học phù hợp mà chính bản thân cậu cũng chẳng mặn mà với nó lắm. ~ Người yêu 7 năm lăng nhăng bị cậu bắt gặp rồi chia tay. Vì hắn ta mà cậu come out rồi cãi cọ một trận lớn với gia đình, khắc khẩu với ba, không hòa hợp với mẹ kế cuối cùng thì cái tình yêu chém đinh chặt sắt mà cậu bảo vệ đó cũng tan vỡ theo cái cách cậu không muốn nhất. ~ Bỏ lỡ ngày học đầu tiên của một vị giáo sư khó tính, nguy cơ bị cấm học cao, mà cấm học là tốt nghiệp trễ. (Đình Sương đang du học ở Đức) Vậy đó, tình cảm, gia đình, sự nghiệp, tương lai của cậu lúc này rối như tơ vò, và cậu như kẻ khát nước giữa sa mạc, không tìm được ánh sáng cho mình. Tuổi 24, ai đã từng trãi qua mới thấm thía cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đó, cái cảm giác lơ lửng lúc nào cũng có thể rơi vào bế tắc vì không có gì níu lấy. Đình Sương chính là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ của mỗi chúng ta. Và rồi nhờ một ứng dụng kết bạn, cậu làm quen được một người bạn. Một người xa lạ không quen, cách cậu 287km, nhưng lại có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín nhất của cậu, mọi ấm ức của cậu về cuộc sống, và nhất là về vị giáo sư khó chịu môn Robotik kia! Cậu gần như kể hết mọi ấm ức và nói xấu vị - giáo – sư kia không chút ngần ngại với người bạn của mình mà không hề hay biết rằng, người đang bị cậu nói xấu và người đang nghe cậu nói xấu là cùng một người! Đó hẳn là một cảm giác hết sức Yomost, khi mà Bách Xương Ý một mặt trả lời email của một bạn học sinh hết sức đáng thương, hết sức chân thành nhưng ngay một giây sau thì anh liền phát hiện ra, cậu học sinh đó cực kì không hài lòng về mình. Nghe cùng một người vừa cầu xin vừa phàn nàn chính bản thân mình, trải nghiệm đó mới kì quái như thế nào chứ? Vậy là hai con người xa lạ, ở hai nơi cách xa nhau, nhưng rồi hóa ra lại gần nhau đến thế, đã gặp gỡ trong một tình huống lạ lùng hết sức như vậy đó! Nhưng nếu không có nhân duyên kì quái này, hẳn cả hai sẽ không hiểu nhau, sẽ không hấp dẫn nhau nhiều đến vậy, là những người trưởng thành, khi đã bị đối phương thu hút, họ liền nhanh chóng xác định quan hệ! Bách Xương Ý chính là một mẫu hình sugar daddy lý tưởng của chụy em chúng mình đó! Học hàm học vị đều cao, nhưng anh không đem lại cảm giác mọt sách của một thanh niên kỹ thuật mà toát lên vẻ chín chắn, thành thục của một người đàn ông 36 tuổi. Tất cả những bồng bột, những trải nghiệm điên cuồng nhất thời trẻ đều đã được Bạch Xương Ý đi qua. Ở bên cạnh anh, dường như không bao giờ là nhàm chán bởi anh sẽ luôn dẫn dắt bạn khám phá mọi điều thú vị của cuộc sống theo cái cách lịch lãm của một người đàn ông. Bách Xương Ý chẳng khác nào một chai rượu vang đã được ủ lâu năm, càng lâu thì càng quý, càng ở bên thì càng dễ say sưa. Và Đình Sương cũng mê đắm anh thật nhiều! Người đàn ông này có lý tưởng rất lớn về công việc dạy học của mình. Bạn nào đã và đang học đại học hãy trả lời. Bạn có thích một giảng viên đánh rớt bạn nếu bạn vắng học buổi đầu không? Bạn có thích một giảng viên điểm danh thường xuyên và khắt khe không? Bạn có thích một giảng viên dạy một đằng kiểm tra một nẻo không? Ngày xưa thời còn đi học, mình gọi đó là dũng – sĩ – diệt – sinh viên. Oái ăm thay, Bách Xương Ý chính là một giảng viên có nguyên tắc như vậy đấy! Nhưng giáo sư Bách không hề đáng ghét một tí nào đâu, mà bởi anh luôn coi đại học là một thánh đường rất quan trọng, và mỗi người sinh viên chính là yếu tố không thể thiếu, anh thật sự để tâm và mong mỏi sinh viên thật sự nghiêm túc mà thôi! Người thầy nghiêm khắc ấy thế mà lại có lúc bị cục cưng nhà mình dụ dỗ phá vỡ đi quy tắc, để rồi sau đó, anh lại phải tăng ca để sửa chữa lại sai lầm trong một phút u mê. Người đàn ông đầy ôn nhu đó, rất nhiều lần vì cục cưng của anh mà chịu nhún mình. Anh cho Đình Sương sự quan tâm, chăm sóc của một người yêu, sự chỉ dạy chia sẻ của một người anh, một người thầy, giúp cho Đình Sương – người đang lạc lối trong sa mạc – dần tìm thấy ánh sáng ở tương lai và niềm tin vào hiện tại. Xuyên suốt truyện, có rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như là Bách Xương Ý đang nói với Đình Sương, cũng dường như là lời tác giả nói với bạn đọc – câu chuyện về tình yêu, lí tưởng và tuổi trẻ. Quan trọng nhất, khi Đình Sương gặp khó khăn lớn nhất của cuộc đời mình, vừa oằn mình đối phó với âm mưu tranh giành chiếm đoạt gia sản, vừa mất mát buồn thương chuyện gia đình thì Bách Xương Ý đã luôn ở cùng cậu, cho cậu thêm sức mạnh, giúp cậu chống lại kẻ thù. Một người bạn trai đa – zi – năng như Prof. Bai đây, tui biết tìm kiếm ở đâu? Chuyện tình yêu của họ từ lúc xa lạ, rồi xung đột, rồi bên nhau và hiểu nhau hơn, lại cùng nhau đi qua sóng gió, khoảng cách từ 287km đã trở về 0km, thực sự là một câu chuyện rất đẹp mà bạn không nên bỏ lỡ Và cái tên truyện “Khoảng cách của người”, cũng như cách tác giả đặt tên chương bằng số km thật sự đầy ý nghĩa. Hai con người từ nơi xa xôi không biết, tưởng chừng như chẳng có phần trăm cơ hội nào gặp nhau lại trở thành những người thân thiết nhất, ấy mậy mà những người đã luôn ở cạnh ngay bên ta lại chưa từng hiểu ta, giống như người em cùng cha khác mẹ của Đình Sương, dù cậu yêu thương anh trai mình, nhưng giữa giây phút lựa chọn hay nghi ngờ, cậu đã không chọn tình thân. Thế nên đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, đáng sợ chính là khoảng các giữa lòng người. Chỉ có một trái tim dũng cảm, không sợ tổn thương, luôn luôn chân thành thì sẽ gặp được hạnh phúc! Nhắc nhở nho nhỏ, Prof Bai của chúng ta đã từng có một đời vợ. Nếu nói ưu điểm của anh là quá hoàn hảo, thì hoàn hảo cũng chính là khuyết điểm của anh. Vì luôn luôn thể hiện mình ở phong độ tốt nhất, luôn đối xử mọi người theo cách chuẩn mực nhất, mà hơn 30 năm cuộc đời, Bách Xương Ý giống như một cỗ máy, anh chưa từng để lộ cảm xúc cá nhân hay sự bồng bột của mình cho người khác thấy. Với vợ mình cũng là thái độ tương kính như tân đó khiến cho hôn nhân hai người đổ vỡ. Chỉ đến khi gặp Đình Sương, cậu chính là khuyết điểm của anh. Anh sẽ vì u mê cậu mà phá vỡ quy tắc nào đó, sẽ vì cậu mà nói những điều thầm kín trong lòng chưa từng nói với bất cứ ai, vì cậu mà đưa mình vào chỗ nguy hiểm, vì cậu, cũng là vì tình yêu! Một câu chuyện có sự hòa trộn nhịp nhàng giữa hơi thở đời sống và lãng mạn của tình yêu. Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, nhưng họ hoàn hảo khi ở bên nhau. Mời các bạn đón đọc Khoảng Cách Của Người của tác giả Công Tử Ưu.