Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

Trời có chín tầng, đất có bát hoang. Ta muốn tranh hùng thất giới, không cầu lục đạo nương thân, ta từng đoạt người ngũ cốc, cũng từng hành hiệp Tứ Hải, tam sinh tình tận, hai đời vì là tiên, chỉ nguyện một lời Thông Thiên! *** Đây là truyện mới của Hắc Huyền, Ai là độc giả của Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo thì mời xem nhé. Mình thì mình khá là thích lão Hắc Huyền này, theo cảm nhận của mình thì có đủ cái võ và cái tình, cũng có phần hài hước, logic vừa phải. *** Lâm Sơn Trấn, biên thùy Phổ Quốc, tiếp giáp với dãy núi Vạn Hằng cao ngút tầng mây, heo hút không người, chỉ có bách thú và những rặng núi trải dài vô biên, ngăn đôi Nam Bắc hai quốc gia, cũng thành công phân tách được cả hai thiên tượng đông hạ. Lâm Sơn Trấn được xây dựng tại phía Nam dãy núi, khí hậu quanh năm ôn hòa như xuân. Nơi này không có mùa đông, cách vài ngày còn có sương sớm tràn ra từ trong dãy núi, tựa như sâu bên trong sơn mạch vô biên là nơi cư ngụ lý tưởng của các bậc thần tiên. Vào sáng sớm, sương mù lại phủ kín khắp đường mòn ngoài trấn, chim chóc líu ríu liên hồi trên ngọn cây. Dù cho cuối con đường mòn kia xuất hiện một bóng người cũng không ngăn được khúc ca chào buổi sáng đầy hào hứng của bọn chúng. Trong cái nắng sớm đó, một tiểu đạo sĩ với tướng mạo chất phác, mặt mày lại có chút thanh tú, chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang tung tẩy quang gánh trên vai từ đằng xa đi tới. Hai đầu quang gánh còn treo lủng lẳng hai thùng nước trong vắt. Thùng nước đầy tràn. Do vậy mà bước chân tiểu đạo sĩ có vững vàng đến mấy, cũng vì đường núi gập ghềnh xóc nảy mà nước trong thùng tràn ra không ít. Từng giọt nước trong vắt rơi vãi xuống hai bên đường mòn, phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo thành giọt ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Sáng sớm tĩnh lặng, đường núi không người, tựa như một bức họa đồ về phong cảnh quê hương yên bình. Phần cuối bức họa này là một đạo quán sát rìa của thị trấn, có tên là Thừa Vân. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào cũng gánh đầy nước như vậy không mệt sao?” Một nông hộ đốn củi vào sáng sớm ở ngoài trấn cười ha hả nói. Tiểu đạo sĩ mỉm cười lắc đầu, không mệt. “Tiểu đạo sĩ, nước tràn hết xuống đường rồi, ngươi về đến đạo quán chỉ còn nửa thùng nước. Không thấy phiền lòng sao?” Bà lão bán điểm tâm sáng bên đường hảo tâm nhắc nhở. Bà cũng nhớ đã từng nói mấy lời này vài năm nay rồi, thế nhưng tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu như trước, không phiền lòng. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào ngươi cũng vãi nước qua con đường này một lượt, ngươi không cảm thấy con đường này vậy mà còn sạch sẽ hơn Minh Thúy Lâu chúng ta hay sao?” Trên Minh Thúy Lâu, tiểu tỳ phải dậy sớm hơn chủ nhân mình ghé qua cửa sổ nhìn. Tiểu đạo sĩ ngây ngốc gánh nước chính là niềm vui duy nhất của đám hạ nhân các nàng. Tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu, không cảm thấy vậy. “Gánh cả thùng đầy nước, vậy mà còn không được tới nửa thùng. Ngay cả ta là loại chưa từng gánh nước qua cũng không thế. Từ Ngôn, ngươi là heo sao?” Đứa con thứ hai nhà Trương đại hộ đang bê lấy một tô cơm thịt, ngồi ngay cửa ra vào, vừa ăn vừa cười. Cả người to béo ngồi chật khít cả lối đi. Tiểu đạo sĩ được gọi là Từ Ngôn kia vẫn mỉm cười như trước, lần này không lắc đầu mà gật gật. Phải a, ta chính là heo… Thừa Vân quan nhìn qua không lớn, chỉ có hai đạo sĩ một già một trẻ. Khách hành hương cũng không nhiều, lại chỉ chủ yếu cầu phúc mà không bố thí. Cũng may dịp Tết đến, mấy nhà giàu có sẽ lưu lại vài đồng nên nhờ vậy mà hai đạo sĩ được no bụng. Nhưng cũng chỉ là no bụng. Tiểu đạo sĩ gánh nước về tới Thừa Vân Quan, xuôi theo con đường mòn cạnh đại điện đi thẳng ra vườn rau phía sau. Vườn rau xanh tươi mơn mởn. Nhìn từng mầm non mới nhú ra, Từ Ngôn không kìm được vui vẻ. Hắn đang chuẩn bị đem hai thùng nước đổ vào vạc lớn thì không ngờ thùng nước lại trơn trượt tuột khỏi tay, rớt qua một bên. Roạt! Từ Ngôn không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội lật tay hất lấy thùng nước bị tuột tay, sắp đổ ra ngoài vạc chuyển hướng về phía vườn rau. Dù lượng nước rơi vãi không đồng đều nhưng vậy cũng không tính là bỏ phí mất một thùng nước. Khò khè, khò khè. Gần nửa thùng nước rơi xuống vườn rau, còn phần nhiều là đổ xuống chuồng heo bên cạnh vườn. Trong chuồng, một con heo đen nhỏ toàn thân sũng nước, thế nhưng nó không sợ mà ngược lại còn khò khè líu ríu kêu lên đầy sung sướng. Trận nước lạnh này như một trận tắm rửa khiến nó đầy thống khoái. "Khò khè, khò khè!" Tiểu đạo sĩ ngồi xổm xuống ngoài chuồng heo, phát ra tiếng kêu tương tự con heo đen nhỏ này, vừa bắt chước tiếng heo kêu vừa cười ngây ngốc. Đạo quán nghèo khó làm sao mua nổi heo. Cho nên heo này không phải là heo nhà mà là một con heo rừng nhỏ Từ Ngôn nhặt được trong núi khi hắn được khoảng mười tuổi, rồi mang về đạo quán nuôi dưỡng. Nuôi một hơi bốn năm năm nay, heo rừng cũng trở thành heo nhà rồi, thậm chí còn được đặt cho cái tên là Tiểu Hắc. Thế nhưng nuôi nấng thế nào đi nữa thì đầu heo này vẫn không lớn lên chút nào, mấy năm trời nhưng cân nặng cũng chỉ xấp xỉ mãi chừng mười cân. “Từ Ngôn, ngươi vừa đi gánh nước về sao?” Lão đạo sĩ cao tuổi đi từ mé bên kia bước đến, nhìn qua thùng còn lại hơn một nửa nước bên trong rồi nhìn tiểu đạo sĩ đang ngồi ngoài chuồng nói chuyện với heo, lắc đầu nói. “Đứa nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát này, học ai không học, lại học heo làm gì. Ngươi không thấy mệt sao?” “Không mệt a sư phụ, rơi rớt có vài cân nước mà thôi, coi như là quét phố đi.” Tiểu đạo sĩ rất nghiêm túc nói: “Không phải người từng nói qua heo sống còn tiêu dao hơn so với người sao. Bởi vì heo không có đầu óc, cho nên hàng ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù trước mắt là dao mổ cũng vẫn ăn uống được ngon lành, vẫn ngủ được say sưa.” "Thế nhưng mà ngươi có đầu óc." Lão đạo sĩ giận dữ. “Ta sẽ cố hết sức đem đầu óc giấu kín đi.” Tiểu đạo sĩ cười hì hì đáp. “Một khi heo đủ lớn, thì nhất định sẽ bị đồ tể giết mổ.” Giọng nói của lão đạo sĩ lại trở về bình thản. “Người thì cũng sẽ chết già, chết bệnh, chết đói. Rốt cuộc cũng không phải bị địa phủ bắt đi sao?” Nói xong, Từ Ngôn đưa tay qua chấn song chuồng vỗ vỗ lấy đầu heo Tiểu Hắc, nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta sẽ không ăn thịt Tiểu Hắc.” Dường như dưới góc nhìn của Từ Ngôn thì vận mệnh của người và heo cũng không khác nhau là mấy. Có chăng chỉ là heo không có phiền não, còn người, lại rất nhiều phiền não. “Đứa nhỏ ngốc! Vi sư kêu ngươi học heo vô lo, chứ có kêu ngươi học ở heo ngu si đần độn đâu!” Lão đạo sĩ tức giận vớ lấy đòn gánh làm bộ muốn đánh, còn tiểu đạo sĩ thì đã nhanh chân cười cười chạy ra xa. Ném đòn gánh đi, lão đạo sĩ nhìn theo bóng lưng tiểu đạo sĩ, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ khổ sở, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Mấy thứ không sạch sẽ người khác không nhìn ra thì ngươi lại một mực nhìn rõ ràng, hài tử số khổ…” Sống nương tựa vào nhau đã mười mấy năm, lão đạo sĩ biết rõ lý do Từ Ngôn luôn thân thiết với con heo Tiểu Hắc trong chuồng, cũng thừa biết vì sao hắn luôn biểu hiện ra vẻ đần độn như heo. Vì chỉ có đầu heo Tiểu Hắc mới có thể ở trước mấy thứ không sạch sẽ kia mà vẫn vét sạch đồ ăn trong máng một cách ngon lành, cũng vẫn có thể trước mặt mấy thứ không sạch sẽ đó mà thản nhiên nằm ngủ ngáy o o … Sự nhạy cảm của động vật, cường đại hơn con người nhiều lắm. Một vài thứ con người không nhìn thấy nhưng động vật lại có thể dễ dàng phát giác ra. Ngoại trừ con heo Tiểu Hắc, toàn bộ đám súc vật, hoặc cả chim chóc sâu bọ…khi nhìn thấy bóng đen không thuộc về dương gian xuất hiện đều chọn cách tránh xa. Lão đạo sĩ ho khan, sau nửa ngày mới ngừng được. Lão cười khổ một tiếng rồi múc lấy một ca nước trong, tưới lên vườn rau. Ở đó, là những mầm non xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng. Một con bọ cánh cứng ngốc nghếch vừa mới đáp xuống chiếc lá xanh, bị nước xối ướt đẫm nhưng vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Ngốc đến mức khiến người khác phải xem thường, thậm chí vài con kiến nhỏ còn bò lên bò xuống trên người cũng không khiến nó động đậy chút nào. Mãi đến khi có một con kiến rất lớn đầy uy phong đang chuẩn bị đạp lên người con bọ để bước lên chiếc lá xanh ấy. Con bọ ngốc mới tránh cái gọng kìm trên miệng con kiến, một ngụm gắt gao cắn chặt lấy nó. Lão đạo sĩ nhìn thấy rõ ràng cả một quá trình săn mồi của bọ cánh cứng, không khỏi ho khan lên vài tiếng rồi bật cười: “Là một đầu heo cũng được. Có vài con heo, lại ăn thịt hổ đấy…” Lão đạo sĩ tên là Từ Đạo Viễn, mười lăm năm trước lão nhặt được một đứa cô nhi. Đứa trẻ lúc đó mới sinh nhưng lại không quấy khóc mà chỉ y y nha nha như đang nói gì đó, nên lão mới đặt tên là Từ Ngôn. Thân thể Từ Đạo Viễn hết sức yếu ớt, lại có bệnh cũ quấn thân, chỉ có vết chai trên lòng bàn tay biểu thị việc quanh năm cầm kiếm mới cho thấy lão không phải là phàm phu. Mười mấy năm qua, cho dù lão chưa bao giờ hiển lộ bất cứ tài nghệ võ học gì, thế nhưng lại chỉ dạy Từ Ngôn luyện ra được một món Phi thạch có thể nói là tuyệt diệu công phu. Từ Ngôn ném ra cục đá, có thể so được với thiện xạ. Tường rào đạo quán không cao, lúc này chợt xuất hiện mấy cái đầu của đám trẻ thò qua hô lớn: “Từ Ngôn, đi kiếm vài món dân dã a. Đám thỏ trên Lão Phần Sơn chắc là rất béo tốt rồi!” Vắt vẻo trên tường là đám trẻ nhỏ ở mấy nhà cùng khổ trong sơn trấn, quanh năm suốt tháng không có nổi vài bữa thịt ăn. Cho nên đánh bắt được vài món dân dã chính là niềm vui thú duy nhất của đám trẻ nhà nghèo này. Nếu có thể bắt được vài con thỏ rừng hoặc gà rừng nọ kia thì mấy đứa nhỏ có thêm một bữa cải thiện, đương nhiên cũng không thiếu mấy đứa nhỏ con nhà giàu ưa náo nhiệt tham gia vào. “Được!” Từ Ngôn đáp lời, quay về phòng cầm theo một cái xẻng nhỏ, tiện tay cầm theo cái bánh nướng trên bếp bỏ vào ngực áo. Sau đó chạy ra khỏi Thừa Vân quan, trên tay còn cầm thêm một sợi dây đỏ. Đám nhỏ đang chờ bên ngoài, thấy Từ Ngôn đi ra không khỏi hưng phấn hô hào một tiếng. Cả bọn xấp ngửa chạy thẳng ra ngoài trấn, chỉ cần có Từ Ngôn thì bọn nó chắc chắn có thu hoạch rồi. Cái bổn sự phi thạch bắt thỏ, ngoại trừ Từ Ngôn thì không ai làm được đấy. Mấy đứa trẻ con nhà nghèo trong trấn lên núi đánh bắt món ăn dân dã cũng chỉ là tiện đường mà thôi, còn việc chính của bọn nó vẫn là đốn củi. Đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn, nhưng trên eo mỗi đứa đều có sợi thừng quấn quanh. Vài đứa còn đeo theo một con dao chặt củi mòn vẹt sau lưng, coi như không bắt được thỏ rừng thì cả đám cũng vẫn nhặt đủ một bó củi đem về. Những đứa trẻ khác đã chạy xa rồi. Bước chân Từ Ngôn cũng chậm dần lại, rồi cuối cùng đứng lại bên ngoài cách Thừa Vân Quan hơn mười trượng. Mặt trời đã lên cao, trời xanh trong vắt không gợn mây, nhìn qua chỉ thấy là một mặt trời rực rỡ giữa không trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Ngôn lại hiện lên một vệt đen. Hắn hít một hơi thật sâu, tựa như vừa quyết định xong một chuyện đầy khó khăn. Từ Ngôn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cửa ra vào của đạo quán, đôi mày thanh tú nhăn lại. Sau đó đôi chân nhanh chóng ra sức đuổi theo đám trẻ nhỏ đang chạy ra khỏi sơn trấn. Mười lăm tuổi, chính là độ tuổi hồn nhiên ngây ngô của một thiếu niên. Không thiếu niên nào trong độ tuổi này có thể thu liễm được bản tâm mình. Từ Ngôn là tên khờ ngốc đần độn như heo trong mắt người khác thế nhưng lại là một thiếu niên cổ quái thông minh tuyệt đỉnh trong mắt lão đạo sĩ, khắp thiên hạ cũng không có được người thứ hai. Không ai nguyện ý giả làm một đầu heo, hơn nữa lại đã kéo dài một hơi tới sáu bảy năm trời. Ngoại trừ lão đạo sĩ, càng không kẻ nào biết được nỗi khổ tâm của Từ Ngôn. Bởi vì chỉ khi bản thân là một đầu heo, thì Từ Ngôn mới có thể lờ đi những cảnh tượng biến hóa kì lạ mà người khác không nhìn thấy được. Từ nhỏ, hắn đã nhìn thấy được một vài thứ đồ vật cổ quái kì lạ. Chẳng hạn như Linh tinh nhảy nhót trong khu rừng này, như quái điểu bay lượn trong đám mây đen, như nữ nhân phiêu đãng trong những ngày gió rét tuyết bay đầy trời, hay chẳng hạn như là…quỷ! Ngay khi Từ Ngôn ngừng chân bên ngoài đạo quán. Người khác chỉ nhìn thấy được hai bên cửa lớn trống hoắc, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn lại xuất hiện thêm hai cái bóng dáng, đầu đội mũ dài, một đen một trắng. Mặc dù không nhìn rõ diện mạo của hai bóng người ấy nhưng Từ Ngôn có thể dễ dàng khẳng định ra thân phận của bọn họ. Quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường! ... Mời các bạn đón đọc Nhất Ngôn Thông Thiên của tác giả Hắc Huyền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Mộ I - Thần Đông
AudioBook Thần Mộ   'Xuyên suốt vũ trụ hồng hoang, bền vững như thiên địa cao xanh... dẫu thoát được sáu kiếp luân hồi, cũng khó bề chạy khỏi thần ma vi giới.Thần Ma Lăng Viên ở ngay chính giữa Thiên Nguyên đại lục, đây cũng là nơi an táng những nhân vật mạnh nhất trong lịch sử loài người, khu mộ phần được phân loại theo cấp độ mạnh yếu, càng vào sâu càng mạnh. Trong mỗi ngôi mộ nếu không phải thần linh thì cũng là yêu ma thượng cổ, đây cũng chính là nơi thần thánh và ma quỷ yên nghỉ ngàn thu...'' Truyện Thần Mộ Còn có tên khác là Tru Ma của tác giả Thần Đông ( tên lúc đầu tác giả lấy là Ngô Biển Quân và tên truyện là Tru Ma sau này đổi lại ) là một trong những tác phẩm huyền huyễn đã từng làm mưa làm gió một thời. Nếu nói năm 2007 là năm của Tru Tiên làm mưa làm gió thì năm 2008 là năm Thần Mộ tung hoành. Thần Nam, nhân vật chính của truyện, từ một thiên tài võ thuật đã trở thành phế nhân chỉ sau một đêm. Người con gái mà Thần Nam yêu quý nhất - Vũ Hinh chết thay cho mình... Sau 1 vạn năm, hắn bỗng sống lại từ Thần Ma Lăng Viên, nơi an táng của thần - ma, chỉ duy nhất hắn là phế nhân. Tại sao hắn lại sống lại? Những bí ẩn cất giấu từ 1 vạn năm trước liệu có bị hắn khám phá ra? Liệu Thần Nam có tìm lại được Vũ Hinh của ngày xưa? Cùng theo dõi bộ truyện. P/S: Thần Mộ, kể về cuộc hành trình của 1 người 2 rồng trên con đường nghịch thiên, hành trình tưởng như vô tận, nv9 lang thang khắp đại lục tìm hiểu bí mật của chúng thần vạn năm trước, rồi như có bàn tay thần bí đẩy chàng đi lên con đường DIỆT THIÊN, những bí mật cả vạn năm trước dần dần hé mở, ái hận tình cừu đan xen, kẻ thù và bằng hữu, để rồi tất cả cùng nắm tay nhau đi trên con đường NGHỊCH THIÊN, DIỆT THIÊN. Cuộc đời như 1 bánh xe vận mệnh quay mãi ko ngừng nghỉ, chết rồi sống lại, rồi lại chết đến cuối cùng tất cả đều trở lại mốc ban đầu. Vừa hài vừa buồn nhưng cũng rất hoành tráng, những trận chiến hủy diệt thiên địa, những chiến sĩ diệt thiên cùng khoác vai nhau cất cao bài hát "Sửa lại chiến kiếm đánh lên 9 tầng trời, tráng sĩ ra đi ko trở lại..."rất hùng tráng cũng rất bi tráng, Thần Mộ là một bộ truyện theo mình 2 phần thì mỗi phần đọc có cảm giác hoàn toàn khác nhau . phần 1 thì đọc cực kỳ hài hước mình tự chia ra là từ đầu đến khi Thần Nam bị mất hoàn toàn công lực rồi có được thời không pháp tắc .mình thích nhất là 2 con rồng 1 con thì thần côn với 2 câu nói nổi tiếng " ngẫu mễ đầu phát " và " bảo bảo rất tức giận , hậu quả rất nghiêm trọng " còn con rồng bỉ ổi thì khỏi kêu , mình cười vỡ bụng đoạn bọn nó khoắng nhà của lôi thần trong truyện . Cam đoan đây sẽ là một trong những bộ truyện hay nhất mà bạn đã từng đọc! :)  *** Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đều đờ như con gà gỗ, không ngờ viên châu tử chứa đựng thần lực đã bị tiểu long nuốt mất, Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên đều vọng kêu lên: "Mau nhả ra!" Sau khi nghe thấy lời nói của họ, tiểu long càng thêm tức giận, lớn tiếng thét: "Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng...ai yo..." Tiểu long đang định ra đòn, đột nhiên kinh hãi kêu lên: "Ai yo...ai yo... nó đang bò qua bò lại trong bụng ta...ai yo...." "Long Bảo Bảo ngươi sao thế." Thần Nam vung Cầm Long Thủ ra, ôm lấy tiểu long vào lòng, vội vàng hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào? Mau nôn hạt châu tử ra" "Nó chạy qua chạy lại trong bụng ta, nó... có thể động đậy, ai yo...ta nôn..." Tiểu long nghe lời Thần Nam, bắt đầu cố gắng nôn châu tử ra ngoài, nhưng chỉ có thể phun ra chút rãi, nó không nôn ra được thứ gì. "Ai yo...nó hóa thành...nước rồi, đang chảy trong bụng ta... ngứa quá a...." Tiểu long kêu gào không ngừng, tuy niên không hề có vẻ khổ sở, đều này khiến cho Thần Nam có chút an lòng. Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương căng thẳng nhìn nó, chờ đợi hạt châu tử kì quái đó tự chạy ra ngoài. "Ai yo...nó...nó chạy lên đầu ta rồi...." Tiểu long giọng sặc mùi sữa kêu lên. Lúc này trên đầu tiểu long đột nhiên kim quang bừng sáng, phát ra ánh sáng chói lóa lấp lánh, kim quang phát sáng trong vòng nửa khắc rồi mới từ từ biến mất, tiểu châu tử màu vàng ẩn hiện, khắc ở giữa trán tiểu long¸ giống như con mắt thứ ba, tuy nhiên cũng không có sức mạnh thuộc tính quang mang dao động, so với long lân lấp lánh kim quang của tiểu long, châu tử không nổi bật lắm. ...
Bàn Long
AudioBook Bàn Long   Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Bàn Long của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị. Chiều nay được nghỉ học, dạo quanh phố phường, dạo qua thị trường thấy bộ Bàn Long được quảng cáo là hiện đang đứng thứ 2 tại Bạch Mã Thư Viện, chỉ sau mỗi Thần Mộ, lại cùng một tác giả với Tinh Thần Biến, do đó hứa hẹn sẽ rất hấp dẫn:  + Thứ nhất, các fan đông đảo của Tinh Thần Biến đều có thể chờ đợi Bàn Long sẽ là một siêu phẩm thậm chí còn xuất sắc hơn Tinh Thần Biến bởi không như Tinh Thần Biến chỉ đơn thuần là các diễn biến tranh đấu, Bàn Long đã có những nét tình cảm lãng mạn mang hơi hướng của Tru Tiên.  + Thứ hai là dựa vào uy tín của Bạch Mã Thư Viện, có thể thấy sức hút của Bàn Long với các fan kiếm hiệp lớn như thế nào.  Do trình độ có hạn nên trong quá trình làm việc không thể tránh được những thiếu sót, có gì mong được cả nhà cùng góp ý. Chúc cả nhà có những giây phút vui vẻ với Bàn Long.  Bàn Long - Chắc hẳn ai đã là fan của thể loại Tiên Hiệp đều biết đến tác phẩm này. Bàn Long đã từng làm mưa làm gió gây ra bao lũ lụt của giới tu chân.  Với 1 kết cấu rất hợp lý và logic, những diễn biến bất ngờ làm cho đọc giả phải đắm chìm trong Bàn Long. Cốt truyện của Bàn Long diễn ra ở thế giới của các ma pháp sư và kiếm sĩ. Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể - những người đứng đầu của các vị diện này...  *** Review Bàn Long ----- Cốt truyện của Bàn Long diễn ra ở thế giới của các ma pháp sư và kiếm sĩ. Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc, nhưng đến thời của hắn thì dòng máu này đã suy tàn và được gọi là gia tộc Long Huyết Chiến Sĩ. Tuy nhiên người mang dòng máu Long Huyết thiên tài này không phải là Lâm Lôi mà là em trai hắn. Tuy không có huyết mạch Long Huyết truyền thừa nhưng Lâm Lôi lại có thiên phú tu luyện ma pháp, sau khi gia nhập học viện ma pháp đã mang lại vinh quang cho cả gia tộc đang lụi tàn. Trong một lần gặp được kỳ ngộ, hắn nhận được Bàn Long Giới Chỉ, cùng với những nỗ lực và ý chí quyết tâm không ngừng, Lâm Lôi tu luyện được ma pháp đến cực hạn. Nhưng rồi biến cố gia đình xảy ra, vì để trả thù cho người thân, Lâm Lôi càng cố gắng tu luyện để trở nên mạnh hơn, tìm về tổ tiên, vực dậy gia tộc, tìm lại linh hồn bè bạn, người thân của mình, cuối cùng trở thành Lâm mông một trong những Chưởng Khống Giả của vũ trụ. Chuyện tình yêu trong bộ truyện này là một bước nhảy vọt trong phong cách viết của Cà Chua. Không còn khô khan và lơ là như trong Tinh Thần Biến, tình cảm trong truyện Bàn Long sẽ đưa độc giả đi qua từng cung bậc cảm xúc. Một tình yêu lãng mạn ngỡ sẽ bền lâu nhưng hoá ra lại yếu ớt không chịu nổi một kích, một người luôn bên cạnh hết lòng bảo vệ hy sinh cho mình nhưng lại chưa đủ sẵn sàng để đón nhận… Kết cấu câu chuyện và lời văn chân chất thuần túy mang đúng phong cách Ngã Cật Tây Hồng Thị, nếu là fan của Cà Chua thì bạn nhất định không thể bỏ qua tác phẩm này. Nguồn: Medium Giang Thuong Nguyet Minh *** Tại Ngọc Lan đại lục, hầu như mỗi một nam tử đều xem trọng việc rèn luyện từ nhỏ, nếu ai không khắc khổ huấn luyện ắt tương lai sẽ bị kẻ khác xem thường. Đại biểu cho địa vị của nam nhân chính là thực lực và tiền bạc. Một nam nhân mà không có thực lực thì ngay đến nữ nhân cũng tỏ ra coi thường. Muốn phụ mẫu có thể được tự hào, muốn được nữ tủ sùng bái, muốn có một tương lai tươi sáng thì nhất định phải nỗ lực trở thành một chiến sĩ vĩ đại. Trên vùng đất khô cằn, tại Ô Sơn trấn Thuộc Phân Lai vương quốc có một thếu niên tên Lâm Lôi. Tên đầy đủ là Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc, trưởng tử của gia tộc Ba Lỗ Khắc tại Ô Sơn trấn. Ba Lỗ Khắc gia tộc vốn là một gia tộc cổ xưa đã từng có thời kỳ cực hưng vượng. Gia Tộc này từng rất nổi tiếng vì mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc một trong Tứ Đại Thần Tộc. Thế nhưng, trải qua hàng ngàn năm truyền thừa, cho đến ngày hôm nay thì toàn gia tộc gần như chỉ còn lại có 3 thành viên: tộc trưởng Hoắc Cách Ba Lỗ Khắc cùng với 2 con trai. Đồng thời dòng máu truyền thừa cũng dẫn bị pha tạp, xuống cấp. Bởi gia tộc suy tàn nên hắn không có được đấu khí mật điển quý báu, giúp đề thăng dòng máu Thanh Long trong người. Hắn phải theo phàm nhân bình thường, tu tập theo phương pháp Uẩn khí thức (đây là phương pháp tu luyện cơ bản, nhắm vào cải thiện sức bền của cơ thể, phù hợp với những người không phải quý tộc, không có công pháp cao giai). Dưới sự trợ giúp của Hi Nhĩ Mạn, một giáo tập có tiếng nói, danh vọng ở Ô Sơn trấn, hắn cùng đồng bạn miệt mài học tập, và mơ ước một ngày trở thành một Thánh vực cường giả. Khi biết mình có dòng máu Long Huyết chiến sĩ, Lâm Lôi đã có khát vọng chấn hưng gia tộc, tìm lại chiến đao ‘Sát Lục’ – Truyền thừa chi bảo của gia tộc. Bị mất tung tích vì một lý do đáng phẫn nộ (một đại tộc trưởng từ 600 năm trước bán đi, để thỏa thú vui xa xỉ của mình). Nhờ vô tìm lụm được Bàn Long giới chỉ, trong đó có linh gồn của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, một Thánh vực ma đạo sư cường đại, kiến thức uyên thâm. Giúp hắn tìm hiểu ma pháp, từng bước trở thành một ma pháp sư đỉnh cao. Mời các bạn đón đọc Bàn Long của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị.
Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ
AudioBook Huyền Giới Chi Môn ​Trời giáng Thần vật! Dị huyết phụ thể! Quần Tiên sợ hãi! Vạn Ma tránh lui! Một thiếu niên xuất thân từ đại lục Đông Châu. Mệnh sinh tử gắn liền với Hồng Phấn Khô Lâu. Ý chí kiên định quyết trở thành đệ nhất cường giả. Tạo nên truyền thuyết uy vũ khắp ngân hà, đại náo khắp ba cõi. Sau khi viết xong tác phẩm Ma Thiên Ký, tác giả Vong Ngữ tiếp tục mang đến cho chúng ta một tác phẩm mới. Huyền Giới Chi Môn! Tác phẩm mới này sẽ được tiến hành bởi Nhóm dịch Phàm Nhân Tông, đồng thời cũng là dịch giả của Ma Thiên Ký. Mặc dù tác phẩm Ma Thiên Ký phần nào cho thấy sự hụt hơi của tác giả. Hoặc có lẽ cái bóng quá lớn của Phàm Nhân Tu Tiên. Nhưng chúng ta cũng theo dõi tác phẩm mới này. Liệu rằng có thể tạo nên một siêu phẩm mới! Mời các bạn đón đọc Huyền Giới Chi Môn của tác giả Vong Ngữ.  
Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện - Tâm Mộng Vô Ngân
Tên Ebook: Thất Giới Truyền Thuyết hậu truyện (full prc, pdf, epub) Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Thể Loại: Huyền ảo, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Xuyên Không, Văn học phương Đông Nguồn: tangthuvien.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com  Giới thiệu:        Sau Thất Giới Truyền Thuyết, các cố sự vẫn tiếp tục được miêu tả với phong thái hành văn như cũ. Ngày trước, Lục Vân cô chiến thiên hạ, vì theo con đường nghịch thiên mà trở thành thần thánh trong Thất Giới. Hai mươi năm sau, thiếu niên Thiên Lân cũng vì ái mà nghịch hành, không ngừng khuấy động Thất giới, dẫn đến một trường hạo kiếp.        Những cao thủ năm xưa giờ lần lượt hiện thân, ngay cả vị phách chủ Thất giới lần này cũng từ dị giới trở về, những thánh thần trong truyền thuyết lần lượt lộ rõ mặt... Nhưng vì truy tầm ái tình chần chính, Thiên Lân đã đạp bằng mọi thứ dưới chân, tìm chân lý giữa sự hủy diệt và hồi sinh. Trải qua quá trình này, Thiên Lân lần lượt gặp Cự nhân – những vị thần khổng lồ từ thời thượng cổ; chủ của Dị giới – người xâm nhập nhân gian để mưu tính chuyện bá quyền; những bí ẩn từ đáy vực sâu nơi biển cả - nơi vùi chân và chất chứa bao nhiêu điều kỳ bí của thế gian. Bằng hữu thân thiết ngày nào trở thành cường địch vào phút chót, thiện ác giao kè, có phải đã thực sự làm đổi thay vận mệnh của họ. Mạnh yếu, chánh ta, thị phi, ái hạn... đan xen không dứt. Để rồi, "Hỏi ông trời gì được gì mất, nỡ để nhân gian tình ái vô căn? Than hư không phá toái như mộng, để tử sinh bao kiếp luân hồi".     Phần Thất Giới Truyền Thuyết hậu truyện bước đầu mô tả con đường kỳ ngộ của Thiên Lân, thông qua việc mô tả Băng Tuyết thịnh hội ở cực bắc. Những tộc người, quái thú lần lượt xuất hiện ở Băng Nguyên, trong đó có sói tuyết, gấu bắc cực, người tuyết, người khổng lồ, tộc người dơi...    Mời các bạn đón đọc Thất Giới Truyền Thuyết hậu truyện của tác giả Tâm Mộng Vô Ngân.