Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Thể loại: Kinh dị, hiện đại, nam thâm tình, hài Convert + Edit: lamnguyetminh, meo_mup Số chương: 500c Sở Niệm là người thừa kế của gia tộc trừ ma nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sống qua hai mươi năm nhưng mối tình đầu lại là với một cương thi ngàn năm! Được rồi! niệm thấy anh vừa nguyện ý làm tay chân sai sử cho tiểu thư tôi, lại chịu xuất tiền chu cấp, tôi miễn cưỡng thu nhận anh vậy. Thế nhưng...Ông chủ lớn à! anh đừng cắn tôi đó nha! Lưu ý: Ai yếu tim đừng đọc^-^ *** Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. ”Niệm Niệm, sao con còn ở trên giường hả?” Trong lúc Sở Niệm ngẩn người, bà nội từ từ bay đến bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cháu gái của mình đang sợ hết hồn. ”Bà nội! Ngài không thể hù dọa cháu gái của ngài chứ!” Sở Niệm nhìn bà nội ngồi ở trên hồ lô, oán giận đấm xuống giường bày tỏ kháng nghị. Bà nội lại không cho là đúng, cũng mặc kệ cháu gái mình, tiện tay ném một cái đồng hồ báo thức lên giường Sở Niệm. ”Con còn không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ngủ nữa! Con phải biết ông chủ Tôn muốn con đúng mười giờ đến trước cửa công ty của ông ta, nếu con đến muộn một phút, vụ giao dịch kia sẽ mất đấy.” ”Con xin bà đó, con đã sớm đặt đồng hồ báo thức là chín giờ rồi, sao có thể trễ ạ.” ”Con xem lại cho bà rồi hãy nói.” Sở Niệm bất mãn cong cong môi, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, sau đó, cả người hóa đá trong nháy mắt...... Chín giờ bốn mươi phút, đúng vậy! Chính là kim ngắn chỉ số chín, kim dài chỉ số tám, không nhiều, không ít, chín giờ bốn mươi phút! ”Làm sao có thể, làm sao có thể!” Sở Niệm kêu rên, hô to. Cô nhớ rõ ngày hôm qua trở về chắc chắn đã đặt báo thức đúng chín giờ sáng rồi mới ngủ mà, làm sao nó có thể không kêu chứ!-;’’;ll;;;e;;;q’’’’uyyd’’’ô..,,..nnnn,...-=- Nhớ tới bản mặt keo kiệt của ông chủ Tôn, nhớ tới một triệu tệ sắp đến tay lại rất có thể hóa thành bọt nước, Sở Niệm lại càng rên dài, càng lúc càng không tiết chế. Lật tay tiếp được gối đầu bà nội ném thẳng đến, Sở Niệm cũng mặc kệ mộng gì, người đàn ông nào, nhanh chóng rời giường chạy vội vào phòng vệ sinh. Rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, trang điểm, người bình thường mất đến một giờ cũng chưa thể hoàn thành, vậy mà Sở Niệm chỉ dùng mười phút! Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cô nói với bà nội đang nhìn chằm chằm mình: “Bà nội, vì không để cho hương nhang châu Úc nhập khẩu của ngài trở thành không khí, cháu gái quyết định dùng Thuẫn pháp (phép chắn), ngài không ngại chứ?” Bà nội nhướn mày, Thuẫn pháp luôn là pháp thuật mà nhà họ Sở cấm dùng vào ban ngày. Dù sao thì tự nhiên xuất hiện một người, đến chỗ nào cũng sẽ gây ra khủng hoảng. Nhưng vào lúc nơi nơi đều kẹt xe này, suy nghĩ đến bản thân vẫn luôn nhớ đến hương nhang châu Úc, bà nội cũng mặc kệ quy củ tổ tông gì đó, gật đầu ngầm cho phép. Sở Niệm thấy thế, cúi đầu cười như tên trộm, từ trong túi lấy ra một tấm bùa chú, miệng niệm vài tiếng, liền nhắm mắt, biến mất. Mộ Thành, cao ốc Hoành Thu. Sở Niệm không rảnh chú ý đến người bên cạnh kinh hô, nhìn đồng hồ điện tử trên nóc cao ốc, vỗ tay phát ra tiếng. ”Good, thời gian vừa vặn.” Khinh bỉ liếc nhìn ông chủ Tôn đứng cách đó không xa, cô liền đẩy cửa, đi vào cao ốc, vào thang máy. Chỉ là, khi thang máy dừng ở tầng 14 thì cửa lại không mở.   Mời các bạn đón đọc Truyền Nhân Trừ Ma Bạn Trai Tôi Là Cương Thi của tác giả Trì Đường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Người Dưới Vực Sâu - Mộ Trung Nhân
Cuốn sách này gồm có: Bóng Người Dưới Vực Sâu  Cái Bóp Da Ma Quái  Đám Ma Thành Đám Cưới  Hóa Thân Hiện Hồn  Hồn Người Kiếp Dê  Lên Chùa Tìm Con  Mái Tóc Của Người Chết Ngôi Mộ Hoang  Người Con Gái Tỉnh Bắc  Người Sống Cùng Ma  Trả Nợ  Tự Thú Của Kẻ Ác *** Trong đợt đi công tác tại tỉnh T… khoảng 10 giờ đêm, khi xe của chúng tôi chuẩn bị qua cầu, bất chợt xe bị gẫy láp. Thế là phải dừng lại để sửa. Cư, cậu lái xe ngán ngẩm: - Xe cũ quá rồi. Lần nào qua cầu sông Mây này cũng bị hư, kỳ lạ thật! Anh Hồng, người cùng đi với tôi, là dân thổ địa nơi đây cười. - Xe qua cầu, chở nặng hỏng là thường, có gì lạ đâu. Thôi ta ra khỏi xe hít thở không khí một ít. Tôi nhảy xuống xe cùng anh, thong thả tản bộ. Trời khuya lạnh lẽo, tiếng chim ăn đêm kêu lảnh lót. Sương mờ mờ, ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn sương. Bất chợt tôi nhìn thấy một bóng áo trắng lướt qua. Tôi rùng mình, anh Hồng bảo: - Cậu lạnh phải không? Mặc thêm áo vào, miền cao này gió lam khí chướng độc lắm đấy. Tôi run giọng: - Hình như có bóng áo trắng lướt qua. Kìa! Nó đang ở dưới chân cầu kìa. Anh có thấy không? Anh Hồng bật cười: - Cậu khéo tưởng tượng quá. A, mà ở đây có ma quỷ là chuyện bình thường vì ngày xưa đây là bãi chiến trường. Cư xen vào: - Chắc là con Hạnh và thằng Tú hiện về chứ gì? Ngày nào chúng nó chẳng nhát tụi em. Anh Hồng ngạc nhiên: - Con Hạnh và thằng Tú nhảy cầu chết ấy à? Tớ nghe nói chúng nó chuẩn bị làm đám cưới kia mà. - Chúng chết lâu chưa? Cư cười khì: - Đã ba năm rồi, anh ở trên tỉnh đâu có biết gì? Kia kìa, chúng nó đang cười sằng sặc, múa hát ầm ĩ, ai yếu bóng vía là chết ngay với chúng. Tôi hỏi: - Cư có vẻ rành câu chuyện này quá. Cậu kể cho tớ nghe với. Cư gật đầu: - Hai đứa nó là hàng xóm với nhau. Yêu nhau tha thiết cha mẹ chúng nó ngăn cấm vì hai bên gia đình có ân oán với nhau, vì chuyện gì thì không biết. Chúng nó lén lút nhau ra rẫy hẹn hò. Bị bắt quả tang. Thế là bị gọt đầu bên suối. Con Hạnh nhục quá ra cầu Mây nhảy xuống tự tử. Thằng Tú cũng vậy linh hồn không siêu thoát nên hiện ra chọc ghẹo mọi người. Cả hai gia đình rất ân hận nhưng muộn quá rồi. Anh Hồng chép miệng: - Tội nghiệp chúng nó quá nhỉ. Thế không ai lập cho chúng cái miếu để chúng có chỗ nương thân. Cư cười: - Lập miếu, rồi mời cả pháp sư nữa, nửa đêm ra cúng. Nhưng đến hôm sau, lão pháp sư sợ quá, bỏ nghề luôn, bây giờ điên khùng nằm ở nhà. Tôi bảo: - Thế ta xuống với chúng nó, thắp nén nhang gọi là lòng thành. Biết đâu gặp người có lòng, chúng sẽ không quậy phá chúng ta nữa. Cư tròn mắt: - Anh liều thế. Coi chừng nó dụ anh xuống nước chết chung với chúng nó đấy. Tôi cười: - Xưa nay chỉ có ma sợ người, chứ làm gì có người sợ ma. Nào, ta đi! Cả ba chúng tôi bỏ xe rọi đèn pin xuống cầu. Tôi nghe có tiếng thì thào. - Nào! Xuống đây với em. Em đang ở đây này. Tôi như người mất hồn, cứ theo bóng áo trắng là là bay. Nhưng rồi, một cú giật mạnh khiến tôi tỉnh lại. Anh Hồng đang níu chặt tay tôi, nói không ra hơi. - Cậu nhìn kìa, chút nữa thì rơi xuống vực. Thôi, mau lên ngay. Tôi tỉnh lại, vội vã nhìn xuống. Trời ơi, chỉ chút nữa là tôi đặt một chân xuống vực. Hú vía, mà cái bóng trắng kia cứ giơ tay vẫy gọi mãi. Tôi lủi thủi bước lên cầu, cả ba chúng tôi ngồi trong xe chờ trời sáng. ... Mời các bạn đón đọc Bóng Người Dưới Vực Sâu của tác giả Mộ Trung Nhân.
Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát - Thuận Bảo Bảo
Nữ chính là pháp y, nam chính là chuyên gia tâm lý. Nữ chính mặt than, nam chính có suy nghĩ khá khác người, cho nên giữa hai người này cũng không sến súa cho lắm, nhưng cả hai vô cùng yêu thương, bao dung lẫn nhau. Nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính (ban đầu ko nhận ra đâu, vì anh này hành xử quái lắm), quan tâm nữ chính, giúp nữ chính thoát khỏi bóng ma tâm lý của mình. Nữ chính mạnh mẽ, quyết đoán, EQ thấp. Các vụ án trong truyện có một số vụ khá ám ảnh, các nàng cân nhắc trước khi đọc. *** Tăng Dĩ Nhu: Đồng chí Khúc Mịch, tôi cảm thấy hình như tất cả mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta!!? Khúc Mịch: Sao!!! Để tôi giải thích cho bọn họ, chúng ta hiện tại là tình cảm nam nữ thuần khiết, chưa đến mức ở chung một nhà. Tăng Dĩ Nhu: Tôi là bạn gái anh khi nào? Khúc Mịch: Còn không phải vậy sao? Em tỏ tình với tôi, chúng ta còn hẹn hò nữa … Tăng Dĩ Nhu: Khoan khoan khoan … Tôi tỏ tình với anh lúc nào? Còn chuyện hẹn hò nữa chứ. Khúc Mịch: Ngay lần đầu tiên em gặp tôi, em lấy điện thoại di động hỏi tôi ‘Có cảm thấy hứng thú không? Tôi nhận điện, sau đó ngay lập tức quyết định xuất viện. Cùng em gia nhập đội hình sự. Tối hôm ấy, chúng ta hẹn hò ngay chính phòng làm việc của em, còn ăn khuya chung nữa cơ mà … Món măng thịt bằm … Rất ngon! Sau đó tôi còn thường xuyên biểu lộ tình cảm với em. Tăng Dĩ Nhu: Chờ đã …. Biểu lộ tình cảm? Khúc Mịch: Không để em ăn mặc hở hang, dời cây kiwi đáng ghét cho em, uống rượu thay cho em, rồi ngồi nghe mấy bản báo cáo nghiệm thi tẻ nhạt của em …. Nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của anh, Tăng Dĩ Nhu như cây non đứng trước bão lớn. Ông trời ơi! Mau đưa tên này về trại đi … Anh đến giờ uống thuốc rồi. ---o0oo0oo0o--- ĐOẠN VĂN NHỎ 2 Một ngày đẹp trời. Dĩ Nhu cầm trên tay dĩa xoài đã được cắt gọt sạch sẽ, đứng tựa cửa nhìn Khúc Mịch nấu nướng. Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cất tiếng hỏi: “Anh thích em ở điểm nào?” “Tướng mạo … Không khó coi. Vụng về trong chuyện tình cảm, mắc bệnh sạch sẽ, không thích nấu nướng, nói chuyện thẳng thắn …” “Thì ra bạn gái của anh là vậy …” Dĩ Nhu cau mày. “Thì ra bạn gái của anh … Là ai vậy?”, Khúc Mịch xoay người nhìn cô, chiếc tạp dề hình đôi giày cao gót trông lại càng thêm hấp dẫn. Dĩ Nhu cắn miếng xoài, khẽ nói: “Giả ngu!” “Đó đó … Anh thích nhất là điểm này của em!”, anh nở nụ cười, “EQ thấp, chẳng hiểu được lời tỏ tình của đàn ông … Anh yên tâm!” Oạch … nói nhiều như vậy mà không có chút xíu xiu ưu điểm nào của cô vậy. “Thôi … em không thèm để ý đến quá khứ của anh … Ai mà không có chút lịch sử chứ!”, cô nhàn nhạt lên tiếng, rồi xoay người ra ngoài. “Ý em là gì! Em có lịch sử??? Lịch sử gì??? Là ai???”, Khúc Mịch chạy nhanh về phía cô, dồn dập truy hỏi, vẻ mặt cau có khó chịu: “Này này …. Anh thấy không công bằng … Em là mối tình đầu của anh, vậy mà anh không phải là người duy nhất của em …” “Không tin! Chỉ số EQ cao như anh mà mới chỉ yêu đương một lần duy nhất, hơn nữa anh đã hơn ba mươi rồi!” Khúc Mịch tìm mọi cách để giải thích. Ngày thứ n. ... Mời các bạn đón đọc Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát của tác giả Thuận Bảo Bảo.
Bên Bờ Nước - Robert Bloch
Gã bước vào quán ăn. Tấm cửa kiếng dơ dáy đóng lại sau lưng gã. Có rất đông khách hàng ngồi quanh một cái quầy dài. Gã đi qua và ngồi xuống phía trong cùng. Gã chăm chú nhìn ba cô phục vụ, hai cô khá xinh, còn cô kia trông quá sồ sề. - Thưa ông, ông cần gì ạ? Gã lơ đãng: - Một côca côla. Khi cô phục vụ mang nước đến, gã kéo tấm thực đơn và không thèm nhìn cô, gã hỏi: - Cô có biết cô Hélène Krauss làm việc ở đây không? - Tôi là Hélène đây. Gã ngẩng lên. Ồ, không thể được. Cái cô sồ sề này mà là người vợ tuyệt đẹp của Mike sao? Người vợ mà đêm nào trong xà lim, Mike cũng thường nhắc đến với bao ngưỡng mộ. Gã nhìn kỹ cô nàng. Đó là một người đàn bà tóc hung đỏ, gương mặt láng mỡ rất vô duyên, thân hình đồ sộ, dễ đến gần 70 kí. Cô mang cặp kiếng cận dày cộm, sau lớp kiếng, đôi mắt xanh của cô đẫm nước đang nhìn thẳng vào mặt gã một cách lãnh đạm. ... Mời các bạn đón đọc Bên Bờ Nước của tác giả Robert Bloch.
Nữ Pháp Y Thiên Tài - Thiên Định Phong Lưu
Khi Tần Khanh nhập hai chữ ‘Trung Khuyển’ trên thanh tìm kiếm của trang Baidu. Nhấp nút Enter. Bách Khoa Toàn Thư Baidu đã cho ra các kết quả sau: nhẹ nhàng, khoan dung, không vượt giới hạn, không sợ cô đơn, ngoan ngoãn vâng lời, học rộng tài cao, có chủ kiến, có tài năng. Tần Khanh thoát ngay ra khỏi trang web, nghĩ thầm: trên thế giới này có người như thế sao? Vừa mâu thuẫn lại vừa hoàn mỹ. Cô không hề nghĩ đến có một ngày cô gặp được một người đàn ông quái dị như vậy. -~-~-~-~- Lần đầu gặp mặt, anh ấy sẽ ôm hai tay, hất cằm ra điệu bộ kiêu ngạo mà nói với cô: “Tiêu chuẩn chọn bạn gái của tôi rất cao. Xin vui lòng đừng nhìn chằm chằm tôi quá ba giây.” Lúc dùng cơm, anh ấy tỏ ra ga lăng kéo ghế cho bạn, gắp cho bạn miếng thịt, sau đó ưu nhã mở miệng hỏi: “Thích ăn loại thịt nào? Là vụn thịt thi thể đã rữa nát?” Lúc ốm đau: gương mặt anh tuấn nhăn nhó, tức giận ngồi bên cạnh bạn khi bạn đang truyền dịch: “Không phải đã báo trước cho em rồi sao?  … Đấy em coi đi, có phải rất cảm động không?” -.- -.- -.- -.- -.- Trên thế giới này, những người biết Tiêu Tự Trần đều tôn anh ấy là đại thần. Nhưng chỉ có Tần Khanh, qua tìm tòi phân tích kỹ càng mới biết được anh thực chất chính là một ‘Kiêu ngạo trung khuyển hoàn mỹ’ -.- -.- -.- -.- -.- “So với tất cả những người đàn ông ở xung quanh em, tôi là hoàn mỹ nhất, em không được phép đưa ra bất cứ lý do nào cự tuyệt bước vào thế giới của tôi.” – Tiêu Tự Trần Mặt trời đã khuất sau ngọn núi nhưng vẫn cố gắng tỏa ra những ánh sáng bỏng gắt cuối cùng của một ngày, toàn bộ thành phố Kỳ được bao phủ bởi một màu vàng kim rực rỡ trông giống như một con thú đang ngủ say. Ngày đầu tiên của tháng sáu, nhiệt độ đạt đến mức 28 độ. Tần Khanh ngồi ở trong xe, hai tay đặt trên tay lái, trong lòng hơi khó chịu. Nguyên nhân một phần cũng là do trời nóng, lại nhằm ngày Quốc Tế Thiếu Nhi nên giờ tan tầm tắc đường khá nghiêm trọng. Lúc trước chỉ cần mất nửa tiếng thì hôm nay hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến cư xá, đến nơi thì trời đã nhá nhem tối. Dưới ánh đèn đường le lói, Tần Khanh nhìn một chiếc taxi vượt qua mặt cô dừng trước cổng cư xá, chắn ngang lối vào, xe của cô đành phải đứng lại chờ. Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút chiếc taxi chẳng thấy động đậy, Tần Khanh nhấn còi xe vài cái, không thấy hiệu quả. Cô cố gắng kiềm chế, giữ bình tĩnh bước xuống, gõ cửa xe taxi. Tài xế nghe âm thanh liền quay kính xe xuống, lộ ra gương mặt nhăn nhúm đầy khó chịu. Giọng nói có chút thô lỗ: “Chuyện gì?” Tần Khanh chỉ chiếc xe của mình đang đậu phía sau: “Chú có thể nhường một chút được không, xe tôi không vào được.” Tài xế vô thức quay về phía sau liếc một cái: “Cô ở trong khu cư xá này sao?” Tần Khanh gật đầu. Đối phương nói tiếp: “Vậy nhờ cô giúp vị khách ngồi phía sau đây trả tiền đi!”, giọng đầy oán giận, “Ngồi taxi có mấy đồng mà đòi quẹt thẻ! Thật không hiểu là đầu óc nghĩ thế nào nữa!” Vừa nghe dứt lời, tầm mắt của Tần Khanh dời về hàng ghế sau lưng tài xế. Ánh sáng lờ mờ che hơn phân nửa thân người, cô nhìn ra vị khách này là một người đàn ông, đầu tóc gọn gàng, hai chân thon dài vắt chéo. Anh ta cầm chiếc thẻ trên tay trong một không gian chật hẹp. Dường như phát giác ra được Tần Khanh đang nhìn mình, anh ta nhướng mắt. Tần Khanh vội vàng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Bao nhiêu tiền?” Tài xế xòe tay: “28 đồng!” “Chờ một chút!” Tần Khanh quay về xe lấy ví, rút ra 30 đồng, trong khi cô quay trở lại taxi, người đàn ông đã xuống xe, đứng nghiêm chỉnh ở phía bên ngoài. Tần Khanh không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa tiền trả tài xế. Cũng chẳng thèm đếm tiền, người tài xế quay sang nói với người đàn ông kia, thanh âm bực bội: “Mày cho rằng đang ở đâu chứ! Không có tiền mà cũng bày đặt ra khỏi nhà!” ... Mời các bạn đón đọc ​Nữ Pháp Y Thiên Tài của tác giả Thiên Định Phong Lưu.