Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Nồng, Người Không Biết

“Từ trước đến nay, sân bay luôn là nơi lưu giữ rất nhiều chuyện cũ, có đau khổ triền miên vì chia ly khó gặp lại, cũng có truyền kỳ lãng mạn về vừa gặp đã yêu. Nơi này luôn xảy ra những chuyện mà người ta không tưởng tượng được, có ấm áp đan chéo cũng nỗi buồn hòa với cô đơn.”   Thời Thiên cùng Tùy Cẩn Tri có rất nhiều cơ hội gặp mặt “lần đầu tiên”, manh mối vốn đã sớm xuất hiện nhiều năm trước, giống như “thời gian” dùng rất nhiều sợ dây, bố trí các loại tình huống. Mặc kệ có xoay người hướng nào, cô đều không bỏ lỡ anh, bọn họ giống như nhất định phải gặp gỡ nhau.   Ở sân bay này, lần đầu tiên cô biết tên anh, là do “người quen cũ” giới thiệu. Lúc ấy anh còn là bạn của “người theo đuổi” cô, còn là nam thần luôn quên việc kéo rèm cửa mỗi khi thay đổi đồ ở đối diện căn hộ của cô. Lúc đó, quan hệ của bọn họ, là vừa mới gặp gỡ, là giao phó chăm sóc, là “người quen không thân” của nhau.   Vẫn ở sân bay này, lần nữa gặp gỡ, Thời Thiển cùng Tùy Cẩn Tri không may phải trở thành “khán giả” của một cuộc tình đau thương, mà người đàn ông trong đang níu kéo cô gái trong vở diễn này vừa hay là “bạn trai” hiện tại của Thời Thiển, cũng là anh bạn thân của Tùy Cẩn Tri.    Dù bị đẩy vào một tình huống vô cùng lúng túng, thế nhưng chính vì sự kiện này, mà Thời Thiển cùng Tùy Cẩn Tri chính thức bước vào mối quan hệ “thân thuộc.”   Cô cùng anh, vừa là hàng xóm, vừa là bạn, vừa là đối tác. Tất cả các vai trò này biến thành một cuộn len lớn, quấn quanh hai người, buộc cô và anh cùng chung một chỗ. Hơn nữa, Thời Thiển còn phát hiện ra, cơ trưởng Tùy lạnh lùng lại chính là đại thần phối âm Bác Diễn mà cô luôn hâm mộ.   Cô chính là “con diều” nhỏ theo đuổi âm thanh của anh suốt bao nhiêu năm, đối với cô, âm thanh của anh chính là loại rượu hảo hạng nhất, khiến cô say mê không thể thoát ra.   Vài lần gặp gỡ ở sân bay, những lần anh đưa cô bay qua các thành phố cùng những cuộc trò chuyện lúc đêm muộn trở thành vị rượu của thời gian, khiến tình yêu của anh lên men, tỏa hương nồng nàn trong không gian, khiến cô say theo trong đó.    Bọn họ không hẹn mà gặp, vượt qua năm dài tháng rộng, cho dù thế giới này có đối với cô ra sao, cũng chỉ có âm thanh cùng vòng tay của anh, là loại tâm dược duy nhất có thể chữa khỏi.   *** Thời Thiển là nữ kiến trúc sư, diện mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng, tính cách trầm ổn. Mặc dù không phải mẫu phụ nữ vừa gặp đã khiến người khác choáng ngợp nhưng lại toát ra sự thu hút của người trưởng thành.    Đối với Niên Mẫn, có lẽ là cảm thấy thích hợp, đồng thời muốn kiếm tìm một người cạnh bên, Thời Thiển mới quyết định quen. Thế nhưng, bởi vì tình cạn duyên mỏng, mà bọn họ chỉ có thể bước qua đời nhau. Ít nhất, bởi vì dừng lại đúng lúc mới không khiến cô tổn thương. Càng may mắn là, bởi vì có Niên Mẫn, Thời Thiển mới gặp được Tùy Cẩn Tri.    Thời Thiển cho rằng, “lần đầu tiên” gặp cơ trưởng Tùy là ngày đó ở sân bay, anh được Niên Mẫn nhờ cậy chăm sóc cô. Lại không biết rằng, từ rất lâu trước đó, anh đã xuất hiện trong cuộc sống của cô. Âm thanh của anh chính là liều thuốc xoa dịu những nỗi buồn trong trái tim cô, giúp cô vượt qua năm tháng đầy những ưu tư. Vậy nên, nếu thời gian đã cho cô cơ hội, cô nhất định nắm chắc, giữ anh lại cho riêng mình.    Thời Thiển là mẫu phụ nữ trưởng thành, lý trí. Cô hiểu rõ mình cần gì và muốn gì. Đối với chuyện tình cảm, càng thêm rõ ràng. Nếu đã không thể bên nhau, vậy thì dừng lại, không cần cãi vã, cũng không cần níu kéo. Nhưng nếu cô yêu một người, sẽ cố gắng hết sức vì người đó, vì anh vượt qua những nỗi tự ti cùng ám ảnh trong trái tim.   Tùy Cẩn Tri là cơ trưởng ưu tú của hàng không Bác Viễn, khiêm tốn ôn hòa, tính tình lạnh nhạt. Anh được người quen nhờ cậy mà chăm sóc Thời Thiển, lại không ngờ những lần đưa đón cô ở sân bay lại khiến cho trái tim anh rung động. Vì thế, khi có cơ hội, khi cô lần nữa trở thành đóa hoa chưa chủ, anh vội vàng tiến lên, giữ lấy cho riêng mình.    Bởi vì anh phát hiện ra, ở một thân phận khác, khi là đại thần phối âm Bác Diễn, Thời Thiển vẫn xuất hiện trong sinh mệnh anh, là con diều nhỏ đã theo anh rất nhiều năm. Anh dùng thanh âm của mình, trói trái tim cô lại. Lại dùng thân phận cơ trưởng Tùy, không cho anh chạy thoát khỏi vòng tay mình.    Tình yêu của anh nhìn bên ngoài có vẻ dịu dàng, thầm lặng, thế nhưng chỉ có anh và cô biết thứ tình cảm đó có bao nhiêu thâm, bao nhiêu nồng như một loại rượu từ từ thấm vào tim, xoa dịu hết các nỗi đau, dìu cô đi qua năm tháng.   ***   Đây là một câu chuyện tình yêu của những người trưởng thành, không mang màu hồng lãng mạn, cũng không mang theo sự nồng nhiệt của thanh xuân. Thay vào đó là lý trí, là sự chín chắn của những tâm hồn đã trải qua sương gió.    Mặc dù tình tiết không mới, nhưng cách tác giả xử lý các tình huống cực kỳ hợp lý, có vui có buồn nhưng được tiết chế ở mức độ vừa phải, dễ chịu.    Nếu bạn là những người có nội hàm, thích đọc những câu chuyện có chiều sâu, trong vị ngọt tình yêu mang theo dư vị của nỗi buồn, thì hãy đến nơi này, hy vọng “Tình nồng, người không biết” sẽ làm bạn say.  _____   “ “: Trích từ truyện được edit bởi rv-er.   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố S đêm khuya sân bay, ánh trăng hoà thuận vui vẻ, đêm tối trút xuống bao phủ cả tòa ga sân bay, mà lâu nội, chỉ còn lại có linh tinh lữ khách ở đi lại. Thời Thiển kéo rương hành lý, có chút mệt mỏi dọc theo thông đạo bảng hướng dẫn phương hướng đi phía trước đi, cái này điểm đã là nàng ngày thường ngủ lúc. Hai ngày này đi công tác thật sự có chút mệt, chờ nàng đi tới tiếp cơ khẩu, nhìn một chút chung quanh trống trải hoàn cảnh, liền tùy ý tìm một chỗ vị trí ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong đầu lăn qua lộn lại nghĩ những cái đó thiết kế bản vẽ, nghĩ phải nhanh một chút quyết định hợp lý nhất phương pháp giải quyết, cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên ý thức được có người đến gần. Nàng hơi hơi nâng mí mắt, giây tiếp theo, nhìn đến đối phương hướng tới chính mình tầm mắt đi tới. Cái này trạm ly nàng vài bước ở ngoài nam nhân, người mặc áo khoác, hai chân thẳng tắp, đến nỗi gương mặt kia, tựa hồ cũng không thể dùng một ít lưu với mặt ngoài từ ngữ tới hình dung hắn, chỉ khóe môi một cái đơn giản độ cung, đều là ôn tú tuấn mỹ, phảng phất huy khai đêm vắng lặng, lệnh người xúc động mộ chi. “Chờ đã bao lâu, lần này đi thuận lợi sao?” Thời Thiển theo thường lệ bị này ôn nhã thanh triệt, lại làm người kinh diễm vô cùng thanh âm chấn một chút, mới cười nói: “Còn hành, chỉ là không tránh được gặp gỡ một ít loạn lưu.” Nàng che dấu nội tâm ngượng ngùng cảm xúc, ngày thường mặc kệ đụng phải chuyện gì nhi đều là vô cùng bình tĩnh, nhưng cố tình liền gặp như vậy một cái làm nàng động bất động liền túng đến không được đại thần. “Thật sự phiền toái ngươi, rõ ràng không phải ngươi đi làm nhật tử, còn cố ý……” “Ta cũng là mới vừa khai xong sẽ không lâu, lại đây tiện đường mang đoạn đường, đừng có khách khí như vậy.” Tĩnh mà trầm thanh âm chậm rãi chảy vào nàng trong tai, đồng thời cũng khởi tới rồi nâng cao tinh thần tuyệt hảo hiệu dụng. Thời Thiển đứng dậy, đang muốn đi kéo cái rương, hắn cũng đã chủ động vươn tay tới hỗ trợ, tay nàng chỉ không kịp dịch khai, đã bị nam nhân hơi nhiệt đầu ngón tay điệp đi lên, nàng kinh ngạc một chút, lập tức buông ra tay hãm, cả người đều như là qua điện. Lại lần nữa ngẩng đầu xem đối phương thời điểm, Tùy Cẩn Tri chỉ dường như không có việc gì mà nghiêng đi thân, nhẹ giọng đối nàng nói: “Đi thôi, đi gara.” Hai người một đường không nói chuyện, thực mau liền tới đến cửa thang máy, Thời Thiển liền đứng ở hắn bên người, cầm di động cho người ta hồi phục WeChat, cúi đầu tư thái khiến nàng lộ ra một đoạn oánh bạch như ngọc cổ. Nàng nháy đôi mắt, cong vút lông mi trên dưới kích động, không cười thời điểm, mặt mày chứa thanh lãnh thần - vận. Từ thang máy phản quang kính mặt, có thể nhìn đến Tùy Cẩn Tri ánh mắt tiệm thâm, an tĩnh mà nhìn chăm chú bên người nữ hài. Một lát, Thời Thiển như là nhận thấy được cái gì, tầm mắt từ di động thượng dịch khai, nhưng Tùy Cẩn Tri đã bay nhanh mà dời đi ánh mắt, chỉ là bên môi lưu có một mạt nhạt nhẽo ý cười. “…… Làm sao vậy?” Nàng hỏi. Tùy tiên sinh lại không có trả lời, mà là nhìn thoáng qua tầng lầu, chờ cửa thang máy mở ra về sau, đè lại ấn phím, làm nàng đi trước, động tác nhất phái nước chảy mây trôi, săn sóc lại chu đáo. Đèn đường mờ nhạt, bên ngoài sắc trời đã là thanh nặng nề áp xuống tới, lúc này, ngầm gara cũng trống vắng liền một bóng người đều không thấy được. Tùy Cẩn Tri đóng cửa xe, ghé mắt thấy nàng khấu hảo đai an toàn, lúc này mới phát động xe, nhẹ giọng dặn dò: “Còn muốn một giờ tả hữu mới có thể đến trung tâm thành phố, ngươi trước ngủ, một hồi ta kêu ngươi lên.” Thời Thiển rất muốn nói cái gì đó qua lại ứng, chính là, vừa định mở miệng thời điểm, liền phát hiện chính mình đã khẩn trương không được, lòng bàn tay tất cả đều là ướt nóng hãn. Mời các bạn đón đọc Tình Nồng, Người Không Biết của tác giả Đam Nhĩ Man Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
Truyện Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh kể về một cô tiểu thư nhà họ Nhậm. Khi cô tròn mười lăm tuổi, anh đã đến bên cô nhưng rồi lại biến mất không lý do. Anh chính là mối tình đầu của cô khiến cô không bao giờ quên được, và giờ đây khi ký ức đẹp đẽ về anh hiện về cô lại thấy rung động, xao xuyến trong lòng. Trong trí tưởng tượng của cô, anh là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo và cuối cùng cô cũng được gặp lại người đàn ông hoàn mỹ đó một lần nữa... Cô đi công việc và đã ở cùng anh một ngày, chỉ với một ngày mà cô phát hiện anh là một người chẳng giống như những gì cô tưởng tượng mà hoàn toàn ngược lại là một con người đầy khuyết điểm. Vậy cô còn muốn có anh nữa không?? *** Nhậm Quả Quả từng tưởng tượng mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu như thế nào...Có lẽ sẽ lãng mạn như tiểu thuyết. Có lẽ sẽ đau khổ như phim truyền hình nhiều tập đầy cẩu huyết. Có lẽ sẽ chua chua ngọt ngọt như mọi người kể. Mối tình đầu luôn chua chua ngọt ngọt mà. Cô luôn luôn nghĩ tới, luôn luôn chờ mong. Tuy người nhà quản rất nghiêm nhưng Nhậm Quả Quả vẫn vô cùng mong đợi anh hùng diệt rồng xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh sẽ tiêu diệt hết lũ rồng và cả những người thân khó đối phó của cô! Chỉ tưởng tượng cảnh anh hùng đánh nhau với con rồng độc ác thôi là Nhậm Quả Quả đã thấy hưng phấn rồi! Nhưng Nhậm Quả Quả hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra tình yêu còn có hương vị khác ── hương vị của sự mất mát khó quên. Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh của tác giả Nguyên Viện.
Cực Phẩm Ác Nam
Cực phẩm nam nhân!? Ngô— Nam tử tuấn dật tuyệt luân khiến kẻ khác nhìn không chớp mắt, hơn nữa gia tài bạc vạn, thành tựu phi phàm, không thể nghi ngờ là một cái ‘ Kim cương vương’ (Chồng giàu ), nhưng là…… Nàng thấy hắn chính là một tên ác ma tàn khốc vô lệ, ánh mắt lạnh như băng, mắng người với khí thế hiêu trương bạt hổ. Nàng thật đáng thương mà, sợ đến mức ói không nên câu, tay chân vô thố, lại cnf bị siêu cấp ác nam làm hại sống không được an ổn qua ngày! Đối với ‘em gái nuôi’ là nàng luôn ác ý khiêu khích: Một buổi tối muộn, xem trộn nàng tắm, ‘nghịch nghịch’ lổ tai nàng, đem nàng lên giường tuyên bố hắn có ‘quyền’ động tay động chân với nàng. Không cho nàng nói, đã vậy còn tiện cởi bỏ khăn tắm. Hắn cuồng dã, cường hãn khiêu khích làm cả người nàng vô lực, yếu ớt, không thể phản kháng… Cái gì! Nàng thanh tân nhã trí khiến hắn thấy ‘hứng thú’? Nhưng …… Nhưng mà nàng căn bản không muốn…… Nam diễn viên Lạc Mộ Thiên Nữ diễn viên Tống Thanh Linh *** Tỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân. “Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc. Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách. ” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……” ” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Ác Nam của tác giả Tiểu Ngôn.
Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105: Trần An An là một người rất ngốc. Không phải cô không thông minh, chỉ là dây thần kinh nhạy cảm của cô có phần “kém nhạy” hơn người bình thường. Hoàn toàn trái ngược với Trần An An, Diệp Lương Nhất lại là một vị bác sĩ điển trai, ẩn dưới vẻ lạnh lùng là trí thông minh và bản chất phúc hắc trời sinh. Thế nhưng đứng trước trí IQ của Trần An An, anh cảm thấy mình không thể “đọ” nổi. Thần kinh ai có thể thô tới mức không nhận ra có người theo đuổi mình? Chính là Trần An An! Nhưng vừa vặn, người mặt dày, theo đuổi không biết xấu hổ cũng chính là Diệp Lương Nhất! Ngay khi nhận ra tình cảm của mình đối với Trần An An và phát hiện người bạn thân của mình nay lại trở thành tình địch đáng gờm, anh đã lập tức “ra tay”. Một mình theo đuổi cô không thành công, không sao hết, đã có bà mẹ “cùng hội cùng thuyền” giúp đỡ anh được ôm giai nhân về nhà. Tình yêu của Diệp Lương Nhất chân thành cuồng nhiệt, anh rất rõ ràng trong truyện tình cảm, yêu là yêu hết mình, còn không yêu thì sẽ không thể ép buộc anh tiếp nhận. Có thể sẽ có người nói anh đối xử với nữ phụ quá tàn nhẫn, tôi lại nghĩ khác, không yêu mà cứ cho người ta hy vọng mới là tàn nhẫn nhất. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Diệp Lương Nhất là bác sĩ phụ trách, cô đã phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Lần thứ hai gặp lại, anh vẫn là bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật cho cô, ngay cả lần thứ hai, cô cũng phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Cho đến lần thứ ba, khi cô không mảnh vải trước đứng trước mặt anh, quan hệ của họ đã không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân nữa rồi… --------- Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi siêu thị, đến dãy hàng chocolate trước mặt liền chôn chân tại chỗ. Trần An An [cầu xin] : Mua cho em một hộp, một hộp thôi ~ chỉ một hộp ~ Bác sĩ Diệp [nghiêm khắc] : Không được! Trần An An [tiếp tục cầu xin] : Đi mà! Bác sĩ Diệp [đưa tay cầm lấy một hộp áo mưa vị chocolate] : Được rồi, mua cho em, vừa lòng chưa, ngoan, khóc cái gì, trở về liền cho em ăn. … Diệp Lương Nhất đưa Trần An An đi dạo phố mua quần áo, lúc cô thử quần áo cũng muốn chen vào cùng. Trần An An [thẹn thùng] : Anh ra ngoài đi! Để cho người khác nhìn thấy thì ra làm sao nữa! Diệp Lương Nhất [bình tĩnh] : Anh vào để xem em mặc quần áo mới thôi mà. Trần An An [nghi hoặc] : Thật? Diệp Lương Nhất [nghiêm túc] : Ừ. Trần An An [quay một vòng] : Anh xem em mặc cái váy này được không? Diệp Lương Nhất [chỉ huy] : Kéo khóa xuống dưới, đúng rồi, ngực cũng kéo xuống một chút…… Trần An An [phát điên] : Anh muốn bảo em cởi hết xuống à? Ý anh là bảo em mặc cái váy này rất xấu sao? Diệp Lương Nhất [không biết xấu hổ] : Không phải, anh muốn nói là em không mặc gì mới là đẹp nhất. … Sinh nhật bác sĩ Diệp, Trần An An suy nghĩ đã lâu, lại chưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng quyết định mua một cái bật lửa zippo làm quà sinh nhật cho hắn. Trần An An [lấy ra cái bật lửa đưa cho bác sĩ Diệp] : Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà! Bác sĩ Diệp [mở ra] : Sao lại là bật lửa? Anh lại không hút thuốc. Trần An An [nói năng hùng hồn đầy lý lẽ] : Dù sao người ta nói tặng quà sinh nhật cho đàn ông đều là bật lửa, không hút thuốc cũng không sao. Bác sĩ Diệp [cởi quần thoát áo] : À, anh biết rồi, đây là em ám chỉ anh phải đốt lửa, tốt lắm, mau cởi quần áo ra, anh lập tức thỏa mãn em! ----------- Tôi sẽ không nói đây là một bộ truyện đặc sắc, nhưng nó lại có sự cuốn hút rất riêng, mang đậm phong cách của Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu. Tình tiết truyện đa phần xoay quanh tình cảm của nhân vật chính, ít những chi tiết gay cấn hay máu chó, nhưng vẫn có nhiều đoạn hóm hỉnh cười chảy nước mắt. Nhìn chung cả câu chuyện như một dòng sông êm đềm chỉ thi thoảng mới “nổi sóng”. “Cô ngốc, cởi áo ra” sẽ là một sự lựa chọn không thể bỏ lỡ với những bạn đang tìm kiếm một câu truyện về mối tình oan gia nhẹ nhàng và hài hước, hãy đón đọc nhé! Thể loại nam phúc hắc, nữ tiểu bạch, cả truyện là quá trình anh sói xám từng bước dụ em cừu non rơi xuống bẫy. Truyện khá dễ thương, không có gì bất ngờ đột phá, nam nữ chính đều sạch, càng về sau càng ngọt ngào. Đại khái là cô ngốc Trần An An bị khối u lành tính ở ngực, phải làm tiểu phẫu cắt bỏ. Bác sĩ Diệp giống nhân vật phản diện trong một câu chuyện kinh dị, anh cầm dao mổ lóe sáng, bịt khẩu trang và yêu cầu: “Cởi áo ra, kể cả áo lót!” Thế rồi ma xui quỷ khiến, má anh Diệp hiểu lầm hai người có gì gì đó với nhau. Bác sĩ Diệp rất ghét đi xem mắt, vậy là kết hợp với em cừu diễn vở kịch có nguy cơ giả thành thật rất cao… Em cừu bị anh sói xách về nhà, nhiều chuyện phát sinh khiến hai người dính chặt như sam. Thực tế chứng minh bác sĩ Diệp quá nham hiểm mà Trần An An thì ngớ ngẩn thôi rồi. Vậy là có một ngày cô ngốc đành thở dài cam chịu: “Tôi có bạn trai rồi, anh ta là bác sĩ… khoa Nhũ tuyến! ==” Truyện không có hiểu lầm ngược tâm gì sất, chỉ toàn buồn cười và dễ thương thôi. Bà mẹ anh bác sĩ rất hiền lành, nam phụ Chu Tề cũng đáng mến. Truyện này đọc được, bổ sung gia vị cho một ngày nhàm chán! Mời các bạn đón đọc Cô Ngốc, Cởi Áo Ra của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Bệnh 'Không Thể Yêu'
Thể loại: Hiện đại, hài, oan gia, HE Độ dài: 46 chương + NT  Tình trạng: Hoàn edit E hèm, đầu tiên phải nói rõ, bệnh “không thể yêu” trong câu chuyện này được hiểu theo nghĩa hoàn toàn trong sáng nhé. Đừng ai dại dột mà nghi ngờ “năng lực” của nam chính  =.= Không tin cứ thử hỏi nữ chính mà xem.   Nữ chính của chúng ta, Kiều San, là một bà mối cực kỳ mát tay. Kế thừa tài năng của mẹ mình, Kiều San phát huy tinh thần đánh đâu thắng đó, chưa có khách hàng nào qua tay cô mà không tìm được nửa kia của đời mình. Cho tới một ngày, văn phòng của cô được một nam thần ghé thăm.   Nam thần tên Ứng Sênh Nam. Đẹp trai, lãng tử, phóng khoáng, lại rất tài năng và giàu có, Ứng Sênh Nam là chàng trai vàng trong mắt nhiều cô gái. Một người đàn ông hoàn hảo như vậy sao lại cần tới văn phòng mai mối? Kể đến đây, có lẽ nhiều bạn sẽ nghĩ Ứng Sênh Nam là nam chính của bộ truyện này, nhưng không phải vậy đâu hehe. Kỳ thực, Ứng Sênh Nam tìm đến Kiều San không phải vì mối nhân duyên của bản thân mà vì cậu em út Tả Dịch.     Và tèn tén ten, nam chính lên sàn!!! Tả Dịch, 28 tuổi, cực kỳ đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn. Mọi điều ở anh đều hoàn hảo, trừ một điểm cực kỳ quan trọng: anh chàng này “không biết yêu”. Với tính cách lạnh lùng, khô khan, cứng nhắc lại còn cuồng công việc, Tả Dịch chưa từng có mối tình vắt vai. Cứ ngỡ với điều kiện siêu tốt của anh thì phải có hàng dài các cô gái vây quanh săn mồi, nào ngờ bất cứ cô gái nào đến gần đều bị anh doạ cho khóc thét. Con người này thực sự mắc bệnh “không thể yêu” giai đoạn cuối.    Mặc dù nhận thấy đây là một ca cực khó chữa nhưng khổ nỗi số tiền thù lao mà Ứng Sênh Nam đề nghị lại quá hấp dẫn khiến Kiều San không thể cưỡng lại tiếng gọi của đồng tiền mà đồng ý nhận lời. Đến khi tiếp xúc với Tả Dịch, Kiều San mới điếng người phát hiện ra Tả Dịch chính là người bạn từ thời tiểu học của cô, không những thế anh còn từng công khai tỏ tình với cô. Tiếc rằng, anh chàng Tả Dịch thời tiểu học chỉ là một cậu bé mũm mĩm nước mũi thòng lòng khiến Kiều San chán ghét mà thẳng thừng từ chối anh trước cả lớp. Xem ra bệnh “không thể yêu” của Tả Dịch hiện nay có nguồn cơn từ cú shock thất tình thời trai trẻ.    Khốn nỗi, bệnh ủ càng lâu càng nặng. Càng tìm hiểu về Tả Dịch, Kiều San càng nhận thấy anh chàng này quá mức kỳ dị. Một soái ca rạng ngời, phong độ lúc ban ngày lại rất hào hứng… kéo đàn nhị lúc nửa đêm (trong khi tiếng đàn dở như tiếng bò kêu). Một giám đốc lạnh lùng, cool ngầu lại lén lút ăn trộm kẹo đường của Kiều San. Một kẻ đáng ghét, khó ở, quái đản như thế lại… đem lòng thích Kiều San. Mà Kiều San cũng thích hắn mới chết. Bà mối ra tay thất bại đã đành, còn phải lòng khách hàng thì biết làm sao đây? Hãy cùng đọc truyện để biết thêm (rất nhiều) chi tiết (ngọt ngào và hài hước) nhé!   * * * * * “Kiều San vừa đi vừa ăn, còn Tả Dịch thì đi theo phía sau cầm kẹo đường họa giúp cô.   Cô đi thẳng không hề quay đầu lại, ăn được tám phần bát đậu hủ thì no, vậy mà cô lại mua thêm hai xâu mực nướng. Cô cúi đầu gặm mực, trong miệng đầy thức ăn ậm ờ hỏi anh: "Không phải anh nói đói bụng sao? Tại sao trên đường đi không ăn cái gì hết vậy? Làm bộ đi ra ngoài dạo sao?"   Mực nướng quá lớn, cô gặm đến miệng đầy dầu mỡ, vừa giương mắt lên thì thấy trên mặt người nào đó vẫn nghiêm trang như cũ, thản nhiên nhìn cô, ngón tay thon dài cầm cây trúc trơn bóng, linh hoạt mà chuyển động.   Thấy cô giương mắt, động tác chuyển cây trúc dừng lại, sửng sốt một chút lại thản nhiên giấu ra phía sau.   Động tác gặm mực của Kiều San dừng lại, mở to mắt nhìn anh: "Anh cầm cái gì trên tay vậy?"   Người nào đó mặt không đổi sắc trả lời: "Cây trúc."   Kiều San muốn khóc: "Kẹo đường họa của tôi đâu?"   Vẻ mặt cô gái uất ức, trong đôi mắt tối đen như mực hiện ra ánh nước, Tả Dịch thấy vậy hận không thể nhổ kẹo đường ra cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí lúng túng: "Tôi mua lại cho cô một cây khác nhé?"   Kiều San tức giận đến mức đâm đầu vào trong lồng ngực vững chắc của anh.    Đụng mạnh một cái không đã ghiền, lại dùng miệng cọ cọ trên ngực anh, dầu mỡ trên miệng đều dính hết vào cái áo sạch sẽ của anh.   Tả Dịch nhíu mày, hít sâu một hơi: "Tiểu thư, hành vi trả thù của cô có thể xấu xa hơn chút nữa không?"   Kiều San hừ một tiếng: "Tiên sinh, ăn vụng kẹo đường của tiểu thư chẳng lẻ không nên trả cái giá thật lớn sao?"   Tả Dịch vươn tay kéo cái ót của cô qua, vùi đầu cô vào trong ngực mình một lần nữa, "Nào, cọ tiếp đi, cọ nữa đi, cả cái áo đều để cho cô lau miệng đấy, thế nào? Trừng phạt này đã đủ chưa?"   Đầu Kiều San đặt ở trong ngực anh, cái ót bị anh dùng tay kìm chặt, cô vung vẩy hai tay lung tung, nhưng cho dù cô vung vẫy thế nào, đầu vẫn không thể thoát khỏi tay anh.   "Tả keo kiệt mau thả tôi ra!"   "Không sao đâu, từ từ cọ."   Tả Dịch ấn đầu của cô, cúi đầu xuống nhìn cô gái dùng đầu giãy dụa lung tung ở trong ngực mình, đột nhiên bật cười ra tiếng.   * * * * * Đây là lần đầu tiên mình đọc truyện của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa. Nhìn chung, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và văn phong hài hước khiến mình khá ưng ý. Một điểm cộng rất lớn cho Bệnh “không thể yêu” là tuyến nhân vật phụ: anh cả Ứng Sênh Nam vừa nhắng nhít lại đáng yêu, anh hai Ứng Khúc Hoà khó tính, ghê gớm, ngoài ra do tính chất công việc bà mối của nữ chính, độc giả sẽ được chứng kiến nhiều chuyện tình với đủ phong vị ngọt ngào, bình lặng, nuối tiếc hay đầy day dứt, ân hận. Thêm vào đó, nhờ công của bạn editor mà bộ truyện này được chuyển ngữ rất mượt mà, thuần Việt. Được biết, bộ truyện riêng về nhân vật Ứng Khúc Hoà đang được bạn editor tiến hành biên tập. Nếu bạn đã đọc và yêu thích Bệnh “không thể yêu” thì đừng ngại sa hố tiếp nhé!   ________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Review bởi: Mai Quế Ngân - fb/hoinhieuchu ----- Nữ chính Kiều San và nam chính Tả Dịch là oan gia từ nhỏ. Hai người học chung cấp 1, bạn nhỏ Tả lúc ấy là cậu bé hay chảy nước mũi, bị bạn nhỏ Kiều hét vào mặt rằng cả đời sẽ không thể tìm được bạn gái. Thế là câu nói ấy đi theo bạn nhỏ Tả đến lúc trưởng thành, trở thành động lực cố gắng của bạn, cuối cùng sau mười mấy hai chục năm bạn đã trở thành cao phú soái trong truyền thuyết, mỗi tội 29 tuổi đầu vẫn chưa có mối tình vắt vai. Kiều San là bà mai kim bài nổi tiếng. Tình cờ một ngày nhận được đơn hàng từ Ứng Nam Sênh - ông chủ lớn rất nổi tiếng trên weibo, với yêu cầu tìm bạn gái cho cậu em út của anh ta. Tèn tén ten, cậu em trai ấy khéo sao lại là Tả Dịch. Thế là bà mai nhỏ Kiều San bắt đầu quá trình tìm đối tượng cho oan gia Tả Dịch. Tìm hoài, tìm mãi, tìm sao rốt cuộc thành tự làm mai cho mình luôn. Cả câu chuyện là những tình huống dở khóc dở cười của cặp đôi chính, vô cùng đáng yêu luônnnn. Tuyến nhân vật phụ trong truyện cũng khá phong phú, nhưng mỗi người đều có hoàn cảnh, có câu chuyện của riêng mình, không hề bị mờ nhạt chút nào cả. Mình đề cử truyện này để mọi người đọc lúc cần giải trí, cần thả lỏng tinh thần hoặc muốn thay đổi khẩu vị sau mấy màn ngược tâm ngược thân cẩu huyết. Truyện hài cơ mà cũng cảm động lắmmmmm   Mời các bạn đón đọc Bệnh 'Không Thể Yêu' của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa.