Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thâm Viện Nguyệt

Chỉ Hạnh được Hoàng thượng chỉ hôn cho Phùng Tam Lang. Phùng Tam Lang, tên Tiến tự Tư Thoái, là quan thất phẩm chủ chưởng văn chương bên người Hoàng đế. Chỉ Hạnh là một khuê nữ lớn tuổi của tiểu quan tòng thất phẩm, mối hôn sự giữa hai người này phải nói là nhìn vào cũng thấy kỳ cục. Trong Phùng gia, Phùng Tam Lang còn có một người huynh song sinh đỗ đạt tiến sĩ, phụ thân phụ mẫu vì tiền đồ của người huynh nên đổ mọi tội lỗi của hắn bắt Tam Lang phải đứng ra gánh chịu. Phùng Tam Lang vốn cho rằng kiếp này chàng cứ sống dật dờ như một cái xác không hồn cho đến khi kết thúc sinh mệnh, không ngờ chỉ trong giây phút vô tình lại có được báu vật quý giá nhất trên đời. Nàng xinh đẹp, tài giỏi lại hiểu chuyện, cuộc đời Phùng Tam Lang chàng được rất ít sự quan tâm ấm áp của những người bên cạnh, nên chàng càng trân trọng nàng như trân bảo quý giá. Vào cái đêm động phòng hoa chúc của Chỉ Hạnh và Tam Lang, nàng biết chàng sẽ không chạm vào mình, nên quyết định cắt tay lấy máu giả lạc hồng. Chính từ giây phút ấy, Phùng Tam Lang dần để ý đến Chỉ Hạnh hơn. Từ ngày nàng gả vào phủ, một tay Chỉ Hạnh chỉ đạo chăm lo tới miếng ăn cái mặc của chàng, bàn tay nhỏ bé ân cần giúp chàng mặc ấm hơn, bữa cơm lúc nào cũng luôn nóng hổi đợi chàng về. Ban đầu, Chỉ Hạnh không trông mong gì nhiều vào vị phu quân nàng được tứ hôn, nàng vốn chỉ mong một cuộc sống đủ ăn đủ mặc qua ngày, không hơn. Nhưng khi ở bên Phùng Tam Lang nàng mới thấy, tư sắc, nhân phẩm và sự tài năng mà chàng luôn che giấu. Tam Lang được Thánh thượng trọng dụng không phải như lời đồn vì coi trọng nam sắc của chàng, mà nhờ có sự phò tá thầm lặng của chàng, Hoàng thượng mới càng thêm đứng vững. Sau khi Chỉ Hạnh và Tam Lang bày tỏ tâm tình của mình với đối phương, thì những tháng ngày họ sát cánh bên nhau quả thực là kim đồng ngọc nữ, song kiếm hợp bích đánh đâu thắng đấy. Tại sao mình lại nói đánh đâu thắng đấy, vì từ những phần gần cuối truyện khi Phùng Tam Lang giúp dẹp giặc loạn, chính Chỉ Hạnh là một con át chủ bài góp phần lập lên những chiến công hùng dũng của chàng. Phải nói là tác giả khá thiên vị nữ chính khi buff, thần thánh hóa chị hơi bị nhiều một chút so với quy định, nhưng thực tế khi đọc mình lại không hề thấy phản cảm. Căn bản là Chỉ Hạnh tài giỏi, cực kỳ tài giỏi, nhưng chính bản thân nàng lại tự đánh giá thấp mình. Võ công cao cường, bắn cung không phát nào trượt, đập tan rã quân địch trong một bản nhạc nhưng nàng vẫn cảm thấy có lỗi vì “không giúp được gì nhiều” cho Phùng Tam Lang, khiến chàng chẳng thể làm gì ngoài nhìn lũ người bị đánh tan tác kia mà cười bất đắc dĩ? =)) Đấy, ngơ ngác đến mức anh nhà bên gối hàng ngày còn phải cạn lời thì nói gì đến độc giả chúng mình. Được cái Tam Lang cực kỳ sủng và cưng chiều Chỉ Hạnh, ngậm trong miệng sợ tan cầm trong tay sợ rơi không phải là nói quá đâu ạ.. Ngoài ra trong truyện có một nhân vật cực kỳ đặc sắc chính là vị Hoàng thượng, cây hài highlight của cả câu truyện.. Phải nói Hoàng thượng là một fan hâm mộ các huyền thoại nữ nhi từ đời bà ngoại cho tới đời mẹ và bây giờ là đời Chỉ Hạnh, có dịp là cầu được làm đệ tử đi theo nàng, thiếu điều quỳ xuống dập đầu ba cái bái sư, nhưng tất nhiên Tam Lang sẽ là người đầu tiên ngăn cản rồi.. Truyện hài, hay lắm ạ, không chỉ nói về nữ nhi tình trường mà còn nói về nữ nhi ra chiến trường trận mạc anh dũng cực kỳ ạ.. Bà con gần xa mau đến đón đọc, riêng tui còn có nhiệm vụ đi tìm hố khác của Hồ Điệp Seba để dụ dỗ mọi người tiếp đây.. ------------- Review by #Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Truyện này chắc nhiều người đã đọc rồi. Giọng văn xưa nay của Hồ Điệp, phong độ duy trì tốt, viết bài bản. . Đây là một câu truyện sủng, hài hước, dễ thương cũng không kém phần sâu sắc và ấn tượng. Truyện dài mà không quá dài, xây dựng nhân vật và tình tiết đều ổn, ngọt ngào, ấm áp... Nói chung đáng xem ^^ Một khuyết điểm mình cảm thấy đáng tiếc là nữ chính có vẻ được thần thánh hóa hơi lố (nhưng cô ấy không xuyên không). Một vài nhân vật xuất hiện vội vã, đất diễn không nhiều nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh, dây là một thành công. Góc nhìn của tác giả cũng khá mới, đọc cổ đại có phong thái tân thời, không nhàm chán. Truyện đại khái kể rằng Chỉ Hạnh và Phùng Tam Lang bị hoàng đế chỉ hôn. Hai người đều lớn lên trong hoàn cảnh bi kịch. Chỉ Hạnh có ông bố vô lại, tham lam, bạc tình, tuổi thơ luôn cô độc với người mẹ bệnh tật. Phùng Tam Lang còn khổ hơn. Anh có một người anh song sinh, anh trai gây họa lớn rồi Tam Lang phải gánh tội, cũng vì cha mẹ không thương đồng đều, anh trai đỗ tiến sĩ, có tương lai hơn, có ích cho gia tộc hơn nên mới đem Tam Lang làm vật hy sinh. Hai bạn trẻ đều có vết thương lòng, tuyệt vọng trong cuộc sống và hoài nghi về tình thân. Cưới nhau theo lên vua, Chỉ Hạnh thì cầu có cơm ăn áo mặc, gặp được phu quân khá khẩm hơn cha mình một chút. Tam Lang thì thôi rồi, tim sớm chết, mặt như xác ướp, xõa tóc ra vào ban đêm nhìn mà phát sợ. Trong phòng còn mua sẵn quan tái (sợ lạm phát leo thang hoohohoho) Viện họ ở âm u quái khí, cơm canh thì lạnh lẽo, người bên chồng ko làm khó nhưng mà tránh như tránh tà. Bạn nữ 9 rất ư hài lòng, cuộc sống ko đói rách, ít bị làm phiền, tự do an nhàn. Chỉ Hạnh là người phụ nữ của gia đình. Từ khi cưới nàng về Tam Lang có người chăm sóc thật lòng, áo quan rách thì được vá, ăn cơm lạnh quen giờ biết được thức ăn nóng ngon hơn nhiều... Họ từng chút tích góp ấm áp, từ từ mở lòng, yêu quý và trân trọng nhau... Bộ dạng xác ướp đã sống lại, phơn phởn gió xuân, còn học đòi thịt với chả mỡ... Tam Lang làm quan Thất phẩm, tuy thấp nhưng mà thân cận hoàng đế, cũng là người duy nhất có chức vị trong Phùng gia. Tình cảm của nam chính với thằng cha hoàng đế hết sức đặc sắc. Hoàng đế đại ca trong truyện mới là độc nhất. Anh này háo sắc, mê cái đẹp, bao gồm trai đẹp gái đẹp, đực cái đều xơi == Triều thần ca tụng hắn là hôn quân, là tên lưu manh. Hoàng đế lưu manh vô cùng phong cách, hễ một chút là ném mũ quát lên "Ta không làm nữa, ai muốn làm vua thì đi mà làm!" Hoàng đế không có quy cũ, thích cái gì thì làm cái đó, tới hoàng hậu mà còn khinh miệt, chê bai hắn vô học vô lại vô đức vô duyên.... Nhưng mà hoàng đế nhà ta có cái đáng yêu riêng, như Tam Lang nói: Hắn là người không thích hợp làm vua nhất nhưng mà làm vua tốt nhất. Phía sau con người vô phép tắc và tùy hứng đó là một trái tim cô độc khát khao tình thân, yêu quý con dân, chẳng ngại sử quan sẽ chép rằng hắn là vị vua đáng ghét cỡ nào... Trong nhiều hoàng đế ngôn tình, người này khá đặc biệt và đáng yêu. Ôi mà hắn ko góp thêm chuyện yêu đương lãng mạn nào đâu, anh này thuộc đam mỹ == Ai cũng tưởng hoàng đế là hôn quân vô dụng, Tam Lang nhờ gương mặt đẹp thành nịnh thần hại nước hai dân. Thực ra họ là những người mà một đất nước vững mạnh luôn cần có. Cả câu chuyện là bầu không khí hài hòa, vui vẻ và thâm tình. Các mối quan hệ phong phú, đủ mùi đủ vị cũng như sự bất ngờ. Truyện đan xen cung đấu, gia đấu, chính trị chiến tranh, tình yêu tình bạn tình thân tình người... Với 68 chương, đây là tác phẩm rất thành công của Seba. Review Hoa Ban Mời các bạn đón đọc Thâm Viện Nguyệt của tác giả Hồ Điệp Seba.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Hỏi - Sói Xám Mọc Cánh
Nếu bạn đọc nào yêu thích thể loại truyện cổ đại nhất là những chuyện với tình tiết tranh đấu trong cung đình hẳn bạn sẽ cảm thấy rất hứng thú. Truyện không đặt nặng vào những tình tiết quá nặng nề mà kể lại một truyện có dư âm tình yêu, có hương vị cuộc sống, có cả những mưu toan nhưng tựu chung vẫn là có chút. Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong - phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày. Duy chỉ có hoàng hậu bị phế không rõ tung tích, hoàng đế nổi giận, lùng tìm khắp nơi không thấy, thương tiếc những năm tháng trước đây luôn kính cẩn khuôn phép, truy phong cho hiệu là “Vĩnh Thành”, lập mộ chôn y phục cùng di vật, an táng trong lăng tẩm, lập di chiếu căn dặn trăm năm sau hợp táng cùng Vĩnh Thành hoàng hậu. *** Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công đã theo hầu hắn từ khi hắn vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể không nhìn ra được, lòng lại không nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu đã nhận thánh chỉ, tước kim bài, đang đưa ra khỏi cung.” “Ừ.” “Vừa nhận được thông tin bẩm báo, mấy vị ngự sử đại nhân được biết hoàng thượng vẫn chưa ban tội chết cho phế hậu, cảm thấy không phục nên muốn lên tiếng nhắc nhở.” “Ha,” Mộ Dung Thầm cười khẩy một tiếng, “Ðợi đến khi bọn họ biết hoàng hậu một cọng lông cũng không bị thương, lại được trở về Thượng Quan gia, chỉ e lại càng không phục?” Rõ ràng hắn đang cười, nhưng cả đại điện trong nháy mắt đã lạnh đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Trẫm muốn xem xem, đám ngự sử cương ngạnh miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ quy củ tổ tông này, làm thế nào có thể bày ra cái bộ dáng liều chết can gián tiên đế nhốt trẫm lại năm đó, vạch tội vị thừa tướng trước kia đã từng bắt tay xúi giục họ… Thượng Quan Phong, trẫm muốn lão ta gieo nhân nào gặt quả ấy, chết không nhắm mắt.” ... Mời các bạn đón đọc Đừng Hỏi của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Một hôm, huấn luyện viên Kỷ nói với một bé củ cải mới đến. "Hoàn Tử, tới trước làm mẫu động tác!" "... ..." "Hoàn Tử… gọi em đấy!" Hoàn Tử mặt nhăn nhó, tiến lên từng bước, đá một cước vào bắp chân huấn luyện viên Kỷ, "Hàaa...!" Huấn luyện viên Kỷ chẳng biết làm sao, thằng bé không nghe lời? Không phải chứ… Chỉ là dần dần tại sao , đứa bé củ cải này càng nhìn càng giống mình...... Tóm lại, đây chính là một huấn luyện viên phúc hắc, nhìn trúng Hoàn Tử người ta, sau đó nhìn trúng mẹ Hoàn Tử, vì vậy liền đem cả hai người về nhà làm của riêng… *** “Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể đồng ý chứ?” Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.” “Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn. Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Trưởng Ở Trên Cao của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát - Lam Bạch Sắc
Tác phẩm đầu tiên là Nối Tiếp Sai Lầm. Lam Bạch Sắc viết thể loại đấu đá thương trường rất hay. Thể loại này thường rất nản vì cứ xào đi xào lại mấy màn lừa người, thu mua cổ phần, cổ phiếu rớt rồi lại tăng giá, ... Nhưng đọc truyện của Lam Bạch Sắc lại vô cùng hứng thú! Yêu không phải là chiếm đoạt, không phải bằng mọi cách để có được người đó. Nam chính trong truyện chính là một chàng trai như thế, anh cứu cô ra khỏi xe nhưng lại để cô hiểu lafm người cứu cô là anh Lộ. Chị cũng yêu anh chân thành và sâu sắc như thế. Ngồi trước phòng bệnh anh nhiều ngày liền, làm những việc tưởng chùng như cố ý xúc phạm đến lòng tự trọng của anh nhưng trong thâm tâm chỉ muốn chứng minh sự quan trọng của bản thâm mình đối với anh mà thôi. Hai người cứ cố chấp nhưng đến cuối cùng đều nhận ra rằng họ không thể thiếu nhau. Mặc dù còn nhiều uẩn khúc, anh vẫn không biết sự thật về phòng 1619 rồi dằn vặt nhưng mà anh vẫn yêu chị như thế. Chị tận mắt chứng kiến kế hoạch lật đổ nhà họ Từ của anh nhưng vẫn không thể xoá đi tình yêu của chị dành cho anh. *** Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim trang trí mới hoàn toàn của hai người xem một bộ phim điện ảnh văn nghệ châu Âu.Tưởng phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Gọt cho anh quả táo." Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho chồng. Vợ không chịu gọt táo, vậy thì..."Bóc cho anh quả nho." Chắc là được chứ? Tưởng phu nhân lại giơ tay sờ soạng, phát hiện không có nho. Thế là cô khoanh hai tay trước ngực, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục xem phim chăm chú. Tưởng tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Phim đang chiếu là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển tắt bộ phim hết sức tẻ nhạt này. Tưởng phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, đồng thời xoay mặt cô. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay bên trên cô: "Anh còn là bệnh nhân. Em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?" ... Mời các bạn đón đọc Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của tác giả Lam Bạch Sắc.
Phù Dung Trì - Hoa Ban
Một linh hồn ngụ trong sen đã khiến Hoàng đế say lòng. Linh hồn kia cuối cùng cũng đầu thai làm người. Chuyện kiếp trước như một thước phim quay lại. Còn chuyện kiếp này chỉ mới bắt đầu. “Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa… Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương… Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu. Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn… Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng. Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian… Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ… Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng… Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại… Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta… Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm… đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô… bướm chưa đến một lần…” Bài hát mang theo một nỗi buồn thê lương, ngân vang trong gió, khắc khoải như đòi mạng người. Nữ tì đứng bên cạnh khẽ nâng tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nói với chủ tử: -Nương nương… đã muộn rồi… chúng ta nên về thôi. Người con gái rời ngón tay khỏi dây đàn, đôi mắt bồ câu u buồn nâng lên rồi hạ xuống -Tiểu Na, ở Trung Lương có một câu chuyện cổ. Kể rằng năm đó hoàng đế trong một chuyến vi hành tình cờ nhìn trúng nàng thôn nữ quốc sắc thiên hương. Long tâm rung động mà đem nàng vào hậu cung. Chẳng may chiến tranh bất ngờ ập tới, vua vì nước chinh chiến thao trường. Loạn lạc qua đi ngài cũng quên béng cô gái nhỏ mình đem về năm đó. Nàng ta vẫn ở trong hậu cung, bị vùi lấp bởi trăm nghìn phi tần giai lệ. Nàng cứ chờ đợi một ngày hoàng đế nhớ ra, sẽ đến tìm nàng. Nhưng sự đợi chờ ấy vẫn kéo dài… đến khi tuổi trẻ qua đi, đến khi nếp nhăn đã ẩn hiện nơi khóe mắt… Trong một chiều hoàng hôn, nàng cung nữ đã viết bài thơ “Oán ngâm hồ điệp” vào chiếc lá vàng rồi thả trôi trên con suối. Không ngờ suối ấy chảy ngang qua cấm cung nơi vua ở. Hoàng đế nhặt được bài thơ, lúc lâu mới nhớ ra cái tên của người con gái ấy. Ngài sai công công đến hậu cung tìm thì nữ nhân đó vừa bạo bệnh chết đêm qua. Nàng ta cuối cùng vẫn là không chờ được… Nữ tì nghe xong nức nỡ -Nàng ta thật đáng thương. Nương nương người đừng phiền muộn, bây giờ nô tì lập tức đi tìm hoàng thượng. Chắc chắc ngài sẽ… -Tiểu Na! Đừng đi, ngươi lại muốn bị lính canh đánh đòn à? Bổn cung không cần tranh sủng, nếu có lòng hoàng thượng sẽ đến, nếu không… có van xin cũng là vô ích. Nay tâm ta đã chết… phụ hoàng ta không cứu được, quê hương ta cũng bất lực mà nhìn… hắn thờ ơ với ta, bỏ qua mọi thỉnh cầu của ta. Rõ ràng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Ngươi nói xem, ta còn hy vọng làm chi nữa? Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở.Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người. Phù Dung, Phù Dung… nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn. *** Nếu nói tầng trời thứ chín là nơi cao nhất lục giới thì vực Ưu Luân không cần nghi ngờ chính là chỗ sâu nhất, tương truyền nó sâu tới mức xuyên đến một thế giới khác mà thần phật cũng không biết rõ. Truyền thuyết kể rằng, Ưu Luân muôn thuở chìm trong bóng tối, khí độc đậm đặc, có nhiều loài sinh vật khủng khiếp không tên. Vực càng đi càng sâu, đến một lúc nào đó chất độc ngấm vào thân xác, phân hủy thành một vũng máu thịt là hết! Cái vực tĩnh mịch này có một ngày đột nhiên náo nhiệt. Từ xa xa nhìn lại, ba bóng người chao liệng, từng đợt gió lốc đem theo năng lượng truyền đến, lan rộng, quét sạch thảm thực vật vốn rất thưa thớt mọc ở lân cận. Thiên binh Thiên tướng có mặt đông đủ nhưng chỉ bất lực đứng xa quan sát. Họ bận rộn giữ mũ giáp kẻo bay, mắt cay xè cố nhìn trong gió, phập phồng lo lắng. Theo lý mà nói, trên miệng vực tồn tại từ trường mạnh, có thể hút mọi vật trong bán kính trăm trượng, mà ba người kia thì đang giằng co ngay sát bên trên. Lúc Ma Lệ xuất hiện mọi người đã rất lo lắng, may là hắn hợp sức đối phó Sát Hóa chứ không đương đầu với Bích Hải, xem như tên này cũng có chút đạo đức! Lại nói đến Sát Hóa, mặc dù Thiên giới căm ghét Ma tộc nhưng họ không thể không công nhận Sát Hóa chính là Ma Vương mạnh nhất từ trước đến nay. Trong cuộc đời huy hoàng của mình, hắn từng đánh ngang tay với Bắc Đẩu tinh quân và Ngọc đế – hai Thượng thần quyền lực nhất Thiên giới, có không dưới trăm lần bị quần công mà vẫn sống dai như gián. Thời ấy nhiều vu sư tiên đoán, Sát Hóa chính là dấu hiệu tận thế, kết thúc sự sống được hình thành từ thuở khai thiên lập địa. Chính vì vậy, Thập Trụ Sơn tồn tại mang ý nghĩa thời đại, như một cột mốc lịch sử đánh dấu sang trang cho Lục giới. Từ đó tên tuổi của Tiêu Linh và Bích Hải được ca tụng không ngừng. Một phần nhờ thực lực, một phần nhờ vận may, năm đó họ không giết được Sát Hóa nhưng đã thành công giam giữ hắn trong kết giới kiên cố nhất. Tiếc rằng chưa yên ổn bao lâu thì tên đại ma đầu lại sổng chuồng trốn thoát. Cuộc chiến trên miệng Ưu Luân có vẻ đang trong hồi gây cấn. Sự thật, nó chẳng ác liệt như người xem phỏng đoán... - Mồ tổ nhà ngươi!!! Chóng mặt chết ta rồi! Ngươi có đứng lại không thì bảo!? ... Mời các bạn đón đọc Phù Dung Trì của tác giả Hoa Ban.