Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

 Văn án: 1. So với chuyện Lý Duy tuổi còn rất trẻ đã nhận được giải thưởng cao quý Lý luận Vật Lí thế giới thì chuyện càng làm cho người ta khiếp sợ hơn chính là, trước hôm lễ trao giải một ngày anh được người ta phát hiện tự tử ngay tại nhà, hưởng dương 35 tuổi. Trong bức thư anh gởi cho sinh viên tên Jackie viết: Những năm qua tôi vẫn luôn điên cuồng làm việc, Vật lí chính là toàn bộ của tôi. Và vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn. 2. Sau nhiều năm tốt nghiệp, trong lúc thu dọn đồ đạc Trương Mạc nhìn thấy một phong thư tình được kẹp trong cuốn sách Vật lí, kí tên Lý Duy. Sau khi anh tự sát, cô ăn không biết vị, đêm không thể ngủ, mãi tận ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình đã trở lại thời của tuổi mười sáu.   *** Sau đó, Lý Duy lần nữa trở thành ngôi sao sáng của giới Vật lí, lúc anh được truyền thông nước bạn phỏng vấn đã nói rằng: “Có hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lí cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng.” Thiếu niên thiên tài tự bế mình trong tối X tiểu khả ái ấm áp chữa trị!  Dạo này bốc thăm random toàn vào nam chính số khổ, vừa đọc vừa sụt sịt vì trái tim yếu đuối, thương cảm các anh. “Trùng sinh kế hoạch cứu vớt đại lão” là câu chuyện về nữ chính Trương Mạn sống lại để cứu vớt nam chính Lý Duy bị tâm thần phân liệt. Trên con đường ấy hai bạn trẻ cùng nhau hướng về hạnh phúc. Đã bao giờ đột nhiên bạn nghe tin mối tình đầu của mình qua đời chưa? Đã bao giờ trong giây lát bạn cảm thấy cảm thấy cả thế giới sụp đổ? Nếu được quay ngược thời gian bạn sẽ làm gì? Năm ấy Trương Mạn 35 tuổi, là giáo viên Vật lý đột nhiên nghe được tin mối tình đầu của mình là Lý Duy tự sát một ngày trước khi nhận giải Nobel Vật Lý. Thế là suốt thời gian ấy cô sống như người mất hồn cho đến khi qua đời trong một tai nạn và trở lại mười chín năm trước khi hai người họ học chung lớp 10. Bắt đầu từ đây là hành trình Trương Mạn sát cánh chữa trị cho Lý Duy từ đại học B, đến Stanford và cuối cùng là Princeton.  Trước hết nói về nam chính, người khiến mình vừa đọc vừa sụt sịt. Nam chính Lý Duy là người có hoàn cảnh bất hành, vừa sinh ra mẹ đã mất, cha bị bệnh tâm thần phân liệt, năm 7 tuổi treo cổ nam chính khiến anh suýt chết, sau đó anh cũng bị chấn đoán mắc bệnh đi truyền từ cha, bị ông nội ném vào Viện phúc lợi không ai quan tâm. Xung quanh anh những người khác đều chỉ trỏ anh là kẻ điên khiến cho bệnh anh càng thêm nặng. Trong lúc ấy anh đã tự ảo tưởng ra hai nhân vật là người mẹ Janet và người bạn thân Nick an ủi mỗi khi mình tuyệt vọng. Chàng trai ấy bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng thật may anh lại là thiên tài trong lĩnh vực Vật lý nên con đường sự nghiệp thành công rực rỡ. Tuy nhiên kiếp trước khi chia tay Trương Mạn vì hiểu lầm, anh đã nhốt chặt trái tim mình để mặc thế giới hắc ám nuốt chửng đến khi không chịu đựng nổi thì đã tự sát khiến bao người thông thức. Đọc về kiếp trước siêu ngược, kiếp này bớt ngược hơn chút dưới góc nhìn của Trương Mạn thì chúng ta càng hiểu thêm người con trai ấy khát khao tình cảm đến mức độ nào. Khi ở bên nữ chính rồi anh sợ hãi nhân cách khác sẽ làm tổn thương cô nên rời xa cô, anh cố gắng tỉnh táo bằng cách tự làm tổn thương bản thân, nhưng chỉ được một hai lần rồi lại chết lặng. Thật may kiếp này anh đã có Trương Mạn ở bên giúp anh vượt qua bão tố.  Nữ chính Trương Mạn kiếp trước vì hiểu lầm nên chi tay nam chính, đến khi đọc được bức thư tình cô mới tiếc nuối vì họ đã bỏ lỡ nhau. Chi tiết bức thư không khỏi khiến mình nhớ đến cảnh Itsuki nữ phát hiện ra bức ảnh mình được Itsuki nam vẽ kẹp trong phim “Thư tình”, nhưng thật may Trương Mạn còn được trùng sinh tìm lại Lý Duy, còn Itsuki nam thì đa của đi mãi mãi. Suốt khoảng thời gian sau khi Lý Duy qua đời, Trương Mạn bị ám ảnh suốt bởi hình ảnh thi thể anh trong bồn tắm đầy máu, không ngừng tự trách bản thân không phát hiện ra sự thật sớm hơn. Kiếp này sống lại cô quyết tâm ở bên anh duy trì anh, bảo vệ anh. Suốt 10 ngày nam chính biến mất cô như mất đi cả thế giới, điên cuồng tìm anh, sợ rằng khi tìm được anh thì người đã không còn trên đời này. Xác định ở bên anh cả đời nên nữ chính nỗ lực thi học sinh giỏi Vật lí nhằm giành huy chương để được tuyển thẳng vào Đại học B, sau đó là chuỗi ngày làm nghiên cứu để đến được Stanford, cuối cùng là giành được offer công việc ở Princeton. Rất nhiều người cho rằng trong mối quan hệ tình cảm này nữ chính là người trao nhiều hơn nhưng không ai hay khi cả nam nữ chính đều sợ mất nhau. Câu phát biểu khi nam chính nhận giải Nobel Vật lí đã thay cho toàn bộ lời anh muốn nói “We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars.Everyone in this world is suffering from something that others never know. I survived, because of two essential things in my life, physics and her. Physics gave me the ability to think rationally in darkness, and she gave me my light.”  Truyện thực sự rất hay vì nó không chỉ đề cập mỗi tình yêu của nam nữ chính mà khi nữ chính sống lại cô cũng thay đổi tích cực hơn. Trước đó cô chỉ là cái hũ nút, giờ thì cô mạnh dạn cầm ghi ta lên sân khấu hát và được tôn sùng là nữ thần trường học. Kiếp trước mối quan hệ giữa cô và mẹ đóng băng, cô luôn cảm thấy vì mẹ qua lại với quá nhiều đàn ông nên cô không còn tin tưởng vào tình yêu. Tuy nhiên hoá ra mẹ làm tất cả đều vì cô, vì sợ cô không được chào đón trong gia đình mới. Kiếp này hai mẹ con thấu hiểu nhau, mẹ cô tránh được tra nam, bình yên một đời bên cha dượng coi bà như nữ hoàng. *** Kỳ thi cuối kì vừa kết thúc, khối học sinh lớp mười bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình. Trương Mạn chấm xong bài thi cuối cùng, thu dọn lại đồ đạc, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đương lúc khóa cửa thì di động bỏ trong túi xách đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là mẹ cô – bà Trương Tuệ Phương. “Alo, mẹ ạ… Vâng, hết ngày hôm nay là nghỉ hè, tuần này con chưa về được… Con biết rồi.” Không biết tự lúc nào, trong cuộc trò chuyện của hai mẹ đại thể sẽ kết thúc bằng chủ đề thúc hôn. Trương Tuệ Phương nói, một cô gái ngoài ba mươi mùa bánh tét như cô, lại không nói chuyện yêu đương không kết hôn, sẽ dần khô kiệt hormone, hơn nữa sẽ càng khó rung động. Trương Mạn cảm thấy lời này nói rất đúng, nhưng cũng không đúng. Đối với những người đàn ông xung quanh mình, cô quả thật hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhưng những năm gần đây cô cứ liên tục nằm mơ thấy một người. Mỗi khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim cô đều sẽ đập loạn nhịp tựa những rung động thời còn trẻ. Vừa mới đi xuống tới lớp học ngay dưới lầu thì gặp phải thầy chủ nhiệm Chu Văn Thanh: “Cô giáo Trương, tối nay cô có rảnh không chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?” Theo thói quen Trương Mạn vốn định từ chối, nhưng nhớ tới Trương Tuệ Phương ngày nào cũng thúc giục lo lắng, lời chưa kịp ra đến miệng đã đổi thành: “Tôi rảnh.” Người đàn ông nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trên mặt là biểu tình vui vẻ: “Vậy cô chờ tôi chút nhé.” Trương Mạn gật đầu, cầm túi xách đứng ở đầu cầu thang, nhìn anh ta hai bước thành một đi lên cầu thang, trong lòng thở dài. Ý tứ của Chu Văn Thanh, không phải cô không biết. Công bằng mà nói, anh ta là một người đàn ông trầm ổn, năng lực làm việc mạnh, cũng rất có trách nhiệm với cuộc sống. Tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, hơn nữa đã qua một đời vợ, nhưng đối với cô mà nói thì cũng xem như một lựa chọn không tồi. Xung quanh cô những người ở cái tuổi này nhưng chưa kết hôn, gần như rất ít. Rất nhanh anh ta đã đi xuống, đã thay sang một chiếc áo sơ mi khác, nhưng hoa văn bên trên lại rũ xuống khiến anh ta trông có chút uể oải. Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng Tứ Xuyên cạnh trường học. Chu Văn Thanh chọn một vị trí trong góc, trước dùng khăn giấy lau qua mặt bàn và ghế, rồi mới mời cô ngồi xuống. Rất lịch sự. “Cô giáo Trương gọi món đi, ưu tiên cho phái nữ.” Trương Mạn theo thói quen gọi một nồi lẩu đậu phụ cùng một con gà xào ớt. Tuy nhiên khi cô đưa thực đơn cho anh ta liền bị anh ta gạch bỏ, chọn hai món ăn khác. Trương Mạn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta. Chu Văn Thanh cười nói: “Tôi đoán chắc cô sẽ gọi hai món này mà, tôi còn nhớ năm đó lúc cô vừa mới đến trường của chúng tôi, trong lần liên hoan đầu tiên cô đã gọi hai món này, vả lại nhiều năm như vậy vẫn luôn không có thay đổi. Trương Mạn, cuộc đời này không phải ‘nhất thành bất biến(*), đôi khi con người sẽ mãi nán lại ở nơi họ thích thú nhất, không có can đảm bước ra ngoài. Nhưng thay đổi không hẳn là chuyện xấu, hà tất không thử thử một lần? Mặc kệ là món ăn, hay là người.” (*) Đã hình thành thì không thay đổi. Trương Mạn cúi đầu, đáy lòng hơi rung động, biết anh ta có ý riêng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cũng may Chu Văn Thanh cũng không làm khó cô, nói sang chủ đề khác. Một bữa cơm ăn được một nửa vẫn tính là hòa hợp. Chu Văn Thanh rất biết điều hòa bầu không khí, coi như cô không nói gì, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không gượng gạo. Đúng lúc này di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là thông báo từ weixin, cứ vang lên liên tục. “Thật ngại quá, tôi đọc tin nhắn một chút.” Cô mở di động lên, nhìn thấy người nhắn là bạn thân cô Trần Phi Nhi. 【Mạn Mạn cậu đang ở đâu? Mau đi xem no.1 trên hot-search đi!!!】 Mời các bạn đón đọc Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp của tác giả Chung Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mr. Đà Điểu Của Tôi - Hàm Yên
“Mr Đà Điểu của tôi” là một câu chuyện cảm động và nhiều cảm xúc. Đối với tôi, đây là một chuyện tình đẹp, nó đẹp bởi khoảng thời gian học trò ngây thơ, trong sáng, là cái đẹp thực tế và tàn nhẫn của xã hội khắc nghiệt, là nét đẹp trọn vẹn khi câu chuyện được khép lại bởi một cái kết viên mãn.  Tôi cảm phục trước sự lạc quan và niềm tin hướng tới tương lai của Cố Minh Tịch, tôi khâm phục sự dũng cảm, kiên trì của Bàng Sảnh và xin dành niềm trân trọng cho những tình bạn chân thành và tuyệt đẹp trong câu chuyện này. Tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả chuyển biến tâm lý của từng nhân vật, giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng, kết hợp với lối dẫn truyện đầy cảm xúc, “Mr Đà Điểu của tôi” gây dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc bởi một câu chuyện đầy ý nghĩa và viên mãn. Hãy đọc nếu bạn muốn tìm chút chậm lại trong cuộc sống hằng ngày nhé! PS: Đọc xong câu chuyện này, chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người một điều, hãy mở lòng khi gặp phải những người không được lành lặn, đừng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị, đừng đối xử khắc nghiệt với những người không được may mắn, cũng đừng nhìn họ bằng những ánh mắt thương hại, tiếc nuối bởi đôi khi điều đó sẽ làm họ bị tổn thương.  Hãy đối xử với họ một cách bình thản nhất, nếu họ cần sự giúp đỡ và bạn có thể, xin hãy đưa tay. Còn nếu không giúp được, chỉ cần bạn không có ác ý với họ, vậy là đủ… “Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng  Để làm gì em biết không?  Để gió cuốn đi  Để gió cuốn đi…” (*) *** Bàng Sảnh khóc rất lâu mới nín nhưng vẫn bĩu môi không thèm để ý đến Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch vẫn sán lại bên cạnh nói chuyện với cô nhưng cô chẳng buồn đáp lời. Bàng Sảnh đành phải lôi hết hành lý đã thu dọn ra xếp lại vào vị trí cũ rồi bỏ thùng giấy vào phòng chứa đồ. Cố Minh Tịch đâu thể để cô phải dọn dẹp, thấy cô khom lưng lấy quần áo trong va ly ra, anh vội vàng khuyên nhủ nhưng Bàng Sảnh không nghe, thế là Cố Minh Tịch không khỏi nghiêm giọng. "Bàng Bàng, em quên lời dặn của bác sĩ rồi hả? Chị ấy nói em phải tĩnh dưỡng, nằm nghỉ ngoi nhiều hơn, em có biết ngồi xổm rồi đứng dậy là rất nguy hiểm không? Chẳng may xảy ra chuyện bất trắc gì sẽ tổn hại đến sức khỏe của em đầu tiên. Sảy thai gây ảnh hưởng rất đáng sợ đến sức khỏe phụ nữ, hồi xưa mẹ anh sảy thai chảy biết bao nhiêu máu rồi cuối cùng còn bị bệnh phụ khoa nên không có con được nữa. Những việc này em đều được chứng kiến, bây giờ còn dỗi hờn với anh là thế nào?" Thấy Bàng Sảnh mếu máo chuẩn bị khóc, Cố Minh Tịch lại vội vàng dỗ dành: "Ngoan nào, anh biết không phải em không muốn có con mà chỉ là để lỡ mất tuần trăng mật nên không vui thôi. Nhưng vợ ơi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội đi chơi xa, còn có thể dẫn con mình đi cùng, đảo Fuji, Hy Lạp, Maldives, Ai Cập, Brasil,… Anh sẽ cùng em đi hết những nơi em muốn." ... Mời các bạn đón đọc Mr. Đà Điểu Của Tôi của tác giả Hàm Yên.
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Đạm Anh
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này. Nhưng.... Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được. Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.  Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.  Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.  Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.  Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.  A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.  Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi. *** Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn. Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng. Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!” Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” ... Mời các bạn đón đọc Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược của tác giả Đạm Anh.
Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính - Tiểu Thất Thích Ăn Đường
“Cứu vớt anh trai nam chính” không chỉ là quá trình Cố Nhược Ngu chinh phục Tưởng Trọng Lâm, mà còn là tháng ngày Tưởng đại thúc dỗ dành vợ. Thực sự thì ở kiếp trước, Tưởng đại thúc cũng không được tác giả miêu tả rõ ràng là gặp bi kịch gì, còn Cố tiểu thư thì chưa kịp hắc hóa đã nghẻo mất. Thế nên, nói là “cứu vớt” thì thực ra cũng không đúng lắm. Hơn nữa, mối quan hệ này là hai chiều, cả hai nhân vật chính đều phải tự mình bỏ vốn để xây đắp nên cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình.  Nội dung mặc dù không mới, nhưng cách tác giả giả định tình huống khiến hai người ly hôn để lý giải việc hôn nhân không có cơ sở tình cảm làm chỗ dựa thì dễ lung lay khá tốt. Mạch truyện nhanh, tình tiết sắp xếp gọn gàng, đọc sảng khoái, nhất là mấy phân đoạn “quyến rũ” Tưởng đại thúc của Cố tiểu thư vô cùng hài hước. Truyện sủng là chính, rắc đường là chủ yếu, hiểu lầm với tiểu tam gì đó chỉ là mây bay, nên mấy bạn yếu tim cứ yên tâm nhảy hố, còn các “cẩu độc thân” thích tự ngược thì mại vô để tiếp tục ăn cẩu lương ngập mặt nhé. Nắng đã có nón, mưa đã có dù, còn rải đường rắc thính cứ để Cố tiểu thư lo. Nếu bạn muốn biết làm sao để khiến “cây cổ thụ” Tưởng đại thúc nở hoa thì mời nhảy hố nhé. *** Phía sau mỗi một anh nam chính là con riêng của nhà giàu, thông thường đều có một người anh do chính phòng sinh ra. Trước khi gặp được nữ chính thì anh ta sẽ có một vị hôn thê chẳng hiểu ra sao. Ai nha, nếu nam chính khăng khăng một mực muốn cùng cô bé lọ lem ở bên nhau, không bằng để đại ca tới tiếp nhận vị hôn thê của đệ đệ là được. Kỳ thật đây là một câu chuyện xưa về một vị hôn thê sớm có mưu mẹo, dạy dỗ anh trai EQ thấp. ... Đây là truyện về nữ chính trùng sinh, kiếp trước cô chính là nữ phụ trong câu chuyện Cinderella, trở thành vị hôn thê bị vứt bỏ của hoàng tử, lại phát hiện anh trai của hoàng tử cũng không tồi. Kiếp này cô mới không cần đồ khốn kia nữa, chuyển sang truy anh trai hoàng tử.   Mời các bạn đón đọc Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính của tác giả Tiểu Thất Thích Ăn Đường.
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô
18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh: "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi!" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt. Ánh mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp: "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao chạy xa bay, muốn thoát khỏi anh?" Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn: "… Em cho rằng anh sẽ cho phép?" *** Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn tranh giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự hai giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ. *** "Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!" —— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại: "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm?" Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt cô. Cô run sợ nhắm chặt hai mắt. Bàn tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối: "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề." *** Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả! Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử lí. Chỉ là, Lan Khê… Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa? P/s: Mình là nghiệp dư, đây là lần đầu tiên thử edit truyện. Vì thích anh nam chính nên nhắm mắt nhảy vào bộ này luôn. Truyện này nó siêu dài, trong qua trình edit, mong sự ủng hộ, góp ý, giúp đỡ của mọi người. Bộ này giả incest nhưng nửa đầu hai người vẫn tưởng mình là anh em ruột, vậy mà anh nam chính vẫn cầm thú nhất quyết "ăn" em nó, nên bạn nào dị ứng thể loại này, thì đừng nhảy hố. Giới thiệu chắc nhiều bạn nghĩ anh nam chính đáng ghét lắm, nhưng đừng bị lừa, đọc xong coi chừng chết chìm vì sự thâm tình của ảnh đó. Bạn nào thích sủng, mê ngọt ngào, khoái ngược tâm nam chính, nữ chính, kết thúc dĩ nhiên là HE thì hãy nhảy vào hố cùng mình nhé! *** Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm hỏng. Một bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh, lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ. Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng nhỏ màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay cô đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, nói đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi, làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo! Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để tránh. Vừa lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta nữa. Lan Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại nói xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai cô kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đã tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng. "Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng nói luôn mồm: "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !" Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một ánh nhìn nóng rực. Đây thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của mình. Ngón tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của tác giả Mộc Tiểu Ô.