Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thức Nhữ Bất Đinh - Tô Du Bính

Đàm Dương huyện, nơi sinh ra những tụng sư nổi danh Huyện quan đến nơi đây nhậm chức luôn vội vội vàng vàng chuyển đi Có một ngày, lại một quan huyện xui xẻo nhậm chức —— Chính là người đã tốn năm nghìn lượng mua chức huyện quan. *** “Qua khỏi ngọn núi này là đến Đàm Dương huyện rồi.” Lão Đào rụt vai, cúi đầu bóc vỏ quýt, thờ ơ nói. Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm vải mành lên. Gió đông lạnh lẽo lập tức vù vù thổi vào, bên ngoài một màu bàng bạc, cái gì cũng nhìn không thấy. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?” “Không có gì.” Đào Mặc bị cóng đến run cả người, liền vội vàng buông mành xuống. Lão Đào đem quýt đã bóc xong đưa cho hắn. Quýt để lâu, có chút khô lại, ăn vào trong miệng lại rất ngọt. Đào Mặc ăn liền mấy múi mới đưa phần còn lại vào tay lão Đào. Lão Đào cũng không khách khí, một hơi ăn hết. Đào Mặc vô thức tìm khăn hương trong ngực áo lau miệng, nhưng tay mới vừa luồn vào trong áo thì nhớ lại khăn hương trước đó đã bị chính hắn ném vào bếp lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Lưu luyến mùi hương nhiều năm như vậy, muốn giữ khăn hương kia làm kỷ niệm, không ngờ cuối cùng cũng không còn nữa. “Thiếu gia, lạnh không?” Lão Đào đem lò sưởi dịch lên phía trước một chút. “Không lạnh.” Đào Mặc tâm tình khó chịu, ngồi một hồi thiếu kiên nhẫn hỏi, “Nghe nói huyện Đàm Dương có nhiều phú hộ, sợ là không ổn lắm.” Lão Đào nói: “Người hiền lành sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấn đến cùng.” “Sao ta lại sợ bọn họ?” Đào Mặc hơi cao giọng, “Ta nhất định phải làm quan tốt!” Lão Đào buồn ngủ, mí mắt đã rũ xuống rốt cuộc lóe lên vài tia sáng, “Thiếu gia nhất định có thể.” Đào Mặc tựa hồ thấy cảnh tượng mình biến thành “Đào thanh thiên” bách tính sắp hàng hai bên đường đón chào, chợt cảm thấy tiền đồ một mảnh xán lạn. Thùng xe đột nhiên lắc mạnh một cái. Gáy Đào Mặc bất thình lình đánh lên vách xe, thân người ngã vào một góc thùng xe. Bởi lão Đào ngồi đối diện hắn, tình hình có tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt hai tay chống thành xe, không đến nỗi thảm hại như hắn. Hách Quả Tử nhấc tấm vải mành lên, ló đầu vào, vẻ mặt đưa đám nói: “Bánh xe hỏng rồi.” Gió thổi vào mãnh liệt. Đào Mặc ra sức rụt cổ, muốn rúc cả đầu vào sâu trong áo. “May là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi nhận chức.” Lão Đào nói với Hách Quả Tử, “Lấy hành lý buộc lên lưng ngựa. Xe này chờ thiếu gia vào huyện nha rồi sẽ phái người tới lấy.” Đào Mặc đành phải xuống xe. Hách Quả Tử nói: “Không biết Huyện lão gia trước đã đi chưa. Nếu chưa đi, e là chúng ta không có chỗ ở.” Lão Đào nói: “Ta nghe ngóng rồi. Huyện lão gia tiền nhiệm bị bệnh qua đời, người nhà sớm đưa ông ta tẩm liệm hồi hương rồi.” Hách Quả Tử làu bàu: “Cái này càng hỏng bét, ngay cả một người chỉ dẫn cho cũng không có.” Lão Đào nói: “Lo cái gì? Không có Huyện lão gia, Huyện thừa, Chủ bộ và Điền sử dù sao vẫn còn đó. Có thể còn có Sư gia, những người này càng thông thạo khôn khéo hơn so với Huyện lão gia nhiều.” Hách Quả Tử lúc này mới không ý kiến gì nữa, dứt khoát dỡ hành lý xuống, buộc lên ngựa. Đào Mặc đứng ở bên đường, thân người không ngừng run rẩy. Lão Đào lấy lò sưởi đưa hắn xách theo, “Nhiều ít cũng ấm hơn chút.” Đào Mặc miễn cưỡng vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo nắm lấy. Nhóm ba người một ngựa lại lên đường. Băng tuyết sụt xuống tan ra rất trơn trượt, nhất là ở dưới chân. Hách Quả Tử ngã liền ba lần cuối cùng mới tìm ra cách đi. Đào Mặc vốn cũng suýt ngã nhưng đều được Lão Đào đỡ lấy. Chớ thấy lão lớn tuổi, trong ba người lão là người có bước chân vững vàng nhất. Cứ như vậy chầm chậm lê bước, cuối cùng cũng đến cổng thành. Đã đi lâu ở nơi núi rừng không người, đột nhiên nghe được tiếng người ồn ào huyên náo, ba người đều sinh ra cảm giác như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hách Quả Tử dụi dụi khóe mắt nói: “Về sau nơi này chính là nhà rồi.” Lão Đào nói: “Chưa hẳn là cả đời.” Hách Quả Tử trợn to hai mắt nói: “Lão nói thiếu gia sẽ bị bãi quan?” “Phi.” Lão Đào nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, đưa tay vỗ đầu hắn một cái, không vui nói: “Không thể là thăng quan sao?” Hách Quả Tử cười khan dẫn ngựa chạy lên phía trước. Đào Mặc và Lão Đào đi xa xa sau lưng hắn. Có lẽ là vì đã có khí người, Đào Mặc đầu óc mê man rốt cục cũng thanh tỉnh một chút. Hách Quả Tử theo đường cái phía đông, một đường tìm được cổng huyện nha, gõ cửa đưa thiếp. Chờ lúc Đào Mặc đến, người ở bên trong đã ra nghênh đón. “Quan văn nói quan gia phải qua tháng giêng mới đến, không ngờ năm cũ chưa qua đã đến rồi. Thật là không thể nghênh tiếp từ xa.” Người nọ thấy Đào Mặc tò mò nhìn hắn, liền tự giới thiệu mình, “Ta là hình danh sư gia của nguyên Huyện thái gia Trương Kinh Viễn, ta họ Kim, quan gia cứ gọi ta là Kim sư gia.” *hình danh sư gia: viên quan trông coi về hình sự thời Thanh, TQ Đào Mặc thành thành thật thật gọi một tiếng, “Kim sư gia.” Kim sư gia mắt sáng như đuốc, nhìn nhanh ba người một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lão Đào. Lão Đào nói: “Tiểu nhân là thủ vệ theo đông gia đến.” Lão nói khiêm tốn, nhưng Kim sư gia lại nhìn ra được trong ba người, lão là người khó đối phó nhất, sau đó lại cười ha ha một tiếng: “Quan gia ngàn dặm đi nhậm chức, nên vào nhà nói chuyện. Xin mời.” Lão Đào thấy lời hắn nói thì khách khí, mặt mày thần tình lại hoàn toàn không hướng tới Đào Mặc lấy một lần, không khỏi âm thầm nhíu mày. Tiến vào nhị đường, Kim sư gia đột nhiên dừng chân, dẫn Đào Mặc đến ngồi ghế trên, tự mình ngồi ở dưới. Đào Mặc nghi hoặc nhìn về phía Lão Đào. Lão Đào nói: “Thiếu gia đã đi một ngày đường, rất mệt mỏi rồi. Sư gia vì sao không dẫn đến nội đường?” Kim sư gia cả kinh đứng bật dậy, vỗ trán nói: “Ta thực là hồ đồ. Nhưng lúc Trương đại nhân tiền nhiệm lâm chung, vẫn luôn vì chuyện không thể tự mình hoàn thành việc giao quan ấn cho Huyện lão gia tân nhiệm mà canh cánh trong lòng, cho nên quan gia nếu có thể cố gắng cầm cự, xin hãy lấy công văn nhậm chức ra để ta giao quan ấn cho đại nhân, hoàn thành trọng trách.” Hắn giáp thương đái côn, rõ ràng là không chừa đường sống cho người khác. Đào Mặc không thể làm gì khác hơn là lấy ra công văn nhậm chức đưa cho lão, sau đó cùng tiến vào thư phòng, tiếp nhận quan ấn. Kiên cường chống đỡ đến thời khắc này, hắn đã có chút không thể chịu được nữa, trên người từng đợt rét run, răng va vào nhau lộp cộp. Hắn sợ Lão Đào và Hách Quả Tử lo lắng, buộc lòng phải lui qua một bên, âm thầm nhẫn nại chịu đựng. Lão Đào thấy Kim sư gia xoay người đi, vội vã kêu: “Kim sư gia, đi đâu vậy?” Kim sư gia cười nói: “Chủ nhân ta là Trương đại nhân, giờ đây Trương đại nhân đã mất, việc ủy thác đã hoàn thành, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.” Lão Đào nói: “Kim sư gia sao lại nói như thế? Thiếu gia nhà ta mới nhậm chức, là cần người giúp sức.” “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.” Kim sư gia nhìn Đào Mặc, cười ha ha, “Tân quan gia đã quyên năm nghìn lượng cho chức quan huyện, có thể thấy được tài đại khí thô, không lo quan sĩ không nườm nượp kéo đến, chỗ nào còn dùng đến ta? Ta thấy, ở huyện Đàm Dương không dễ tìm một cáo trạng, tìm một thầy kiện hoặc sư gia, lại càng không đơn giản.” *Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người vì lợi mà chết, chim vì ăn mà chết. Lão Đào còn muốn khuyên giải, Kim sư gia kia lại phất tay áo bỏ đi. Hách Quả Tử oán hận nói: “Người này tính khí thật nóng nảy.” Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc, định trách hắn lúc ấy không nói một lời lại thấy mặt hắn tím tái, ánh mắt rã rời, lúc này mới lấy làm kinh hãi, đưa tay sờ trán hắn, thật là, vội vàng nói với Hách Quả Tử: “Đi, đi mời đại phu!” Hách Quả Tử đáp lại một tiếng, vội vã chạy ra ngoài. Lão Đào dìu Đào Mặc vào phòng. Bọn họ mang hành lý không nhiều, lại ném đi một vài thứ giữa đường, sau cùng chỉ giữ lại những vật quý giá, đáng tiền nhưng không thể chống lạnh. Lão Đào đành lục tung tìm những đồ vật cũ mà Huyện lão gia tiền nhiệm để lại, cuối cùng thực sự tìm ra hai cái chăn giường. Lão vội vã trải lên giường, để Đào Mặc nằm xuống, đốt lại lò sưởi đặt bên giường, lại tự mình đi nấu nước. Chờ lão nấu nước trở về, vẫn chưa thấy bóng dáng Hách Quả Tử, nghĩ là vì vừa mới đến, không quen đường tìm không được nơi cần đến. Lão lại nghĩ đến Đào Mặc xưa nay sợ nhất là lạnh, trước nay mùa đông luôn luôn cuộn mình trong chăn không chịu ra ngoài, lần này là muốn làm quan tốt, khăng khăng trước thời hạn đi nhậm chức, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo. Lão đem nước nóng đi vào trong phòng, chợt nghe trên giường Đào Mặc mơ mơ màng màng gọi tên một người nào đó. Đi đến gần, mới nghe hắn gọi “Cha”. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hách Quả Tử dẫn đại phu vào cửa. Lão Đào lui sang một bên, chờ sau khi đại phu bắt mạch kê đơn, dặn dò lão chú ý các việc, trong lòng nhất nhất ghi nhớ. Chờ tất thảy mọi chuyện đều ổn định, sắc trời đã xám lại. Bởi vì phu nhân của Huyện thái gia tiền nhiệm lúc đi đã mang theo đại đa số tôi tới trong huyện nha, chỉ lưu lại hai người trông cửa. Cho nên lão Đào trước hết chỉ có thể để cho Hách Quả Tử mua chút thức ăn bên ngoài về tạm ăn một đêm. Bất quá ngày mai thức dậy phải bận bịu quá nhiều việc. . Đào Mặc cả đêm ra mồ hôi, ngày hôm sau rời giường thấy thân thể còn có chút yếu nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài. Hách Quả Tử đem nước nóng sang, thấy hắn rời giường lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, sao người lại đứng lên?” “Đói bụng rồi.” Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt. Hách Quả Tử nói: “Sáng nay ta đã mua củi gạo, đang định nấu cháo đây.” “Cháo hoa ăn không ngon.” Đào Mặc vô thức nói. Hách Quả Tử híp mắt cười nói: “Lát nữa ta đi tửu quán trong thành tìm món ngon nhắm rượu.” Đào Mặc biến sắc, một lát mới thấp giọng nói: “Cháo hoa cũng có thể chấp nhận.” Hách Quả Tử nhỏ giọng nói: “Ta không cho Lão Đào biết.” Đào Mặc lắc lắc đầu. Hách Quả Tử thở dài, nhấc chậu nước lên, cúi đầu đi ra ngoài. Đào Mặc ở trong phòng xoay vòng, từ đầu đến cuối ngồi không yên, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng người, liền mở rộng cửa đi về phía nhị đường. Huyện nha không lớn, phân tam đường. Nhất đường thẩm án, nhị đường tiếp khách, tam đường nội trạch. (nhà trong) Nhị đường lúc này đúng là có khách. Người nọ trông thấy Đào Mặc, ánh mắt sáng lên: “Đây là Đào đại nhân?” Đào Mặc gật đầu. “Tiểu nhân là Điền sử của huyện, Thôi Quýnh.” Ánh mắt hắn lia nhanh trên người Đào Mặc từ trên xuống dưới, cười nói, “Vốn là đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân đi đường mệt nhọc hình như có chút không khỏe, đành phải đổi lại sáng nay mới đến. Đại nhân không trách tội chứ?” Đào Mặc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi tự vào?” Thôi Quýnh hơi sửng sốt. Đào Mặc nói: “Sao không có ai thông báo?” ... Mời các bạn đón đọc Thức Nhữ Bất Đinh của tác giả Tô Du Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.
Xông Vào Ngõ Âm Dương - Mộc Hề Nương
Tên gốc: Đại chàng âm dương lộ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, sảng văn, 1×1, cường công x cường thụ, HE. Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Edit: OnlyU Beta: Dương San Hô Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì trên người âm khí quá nặng nên phải kết âm hôn với quỷ. Đến khi tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu nhận được công văn mời đến nhận chức ở xã khu. Thế là cậu mang theo bài vị của ông xã ở lại thủ đô. Hai. Ban đầu khi biết công việc phải giao tiếp với ma quỷ, đồng nghiệp là thiên sư, Trần Dương từ chối. Sau đó cậu phát hiện tiền lương cực cao, phúc lợi cực tốt. Trần Dương rất tự giác phải kiếm tiền nuôi người nhà sống qua ngày bèn nhận lời. Gỡ mìn: Đại Phúc = địa phủ. Công là quỷ, thụ là người. Thụ âm khí quá nặng, vì mạng sống mà kết âm hôn. Công là boss quỷ giới! Đại boss! Thập điện Diêm Vương cũng là thuộc hạ của hắn! Trong chính văn đề cập đến các địa phương, xin đừng liên hệ với hiện thực. Tất cả nội dung đều là hư cấu! Hư cấu! Hư cấu! *Âm hôn hay “đám cưới ma” là lễ cưới mà cô dâu và chú rể đều đã qua đời hoặc một người còn sống và một người đã chết. Phong tục này vẫn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh ở Trung Quốc. *1 cân của Trung Quốc = nửa kg của mình *** Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.” Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?” Lục Tu Chi gật đầu. Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không. “A Tuyên, em không trách anh?” “Không có.” “Có ý gì?” Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.” Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?” “Ừm.” “Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói. Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Xông Vào Ngõ Âm Dương của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Vân Tế Hội - Lão Trang Mặc Hàn
Bốn quyển trước nói về từng người một thì đến quyển này là sự mốc nối giữa bốn người với nhaumột cách xảo diệu, vận mệnh của họ sẽ vì các bên mà thay đổi chứ? Phương Khinh Trần sống lại làm cho Sở quốc hỗn loạn yên bình trở lại, nhưng y và Sở Nhược Hồng liệu có thể tái tục tiền duyên, Khinh Trần quyết tuyệt có thể tìm được tình yêu hoàn mỹ hay không… Tiểu Dung vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra liệu có định cùng Thanh Cô che giấu đứa bé y một tay dẫn dắt, một mình đối mặt với mưa gió, khi Khinh Trần tính kế Yến Lẫm của y, y lại sẽ thế nào… A Hán đang ngủ say bất tỉnh liệu có tỉnh lại? Địch Cửu có tiến vào Tiểu Lâu không, y thật sự sẽ chết sao? Địch Nhất nhiều lần tìm người trong Tiểu Lâu cầu trợ, cuối cùng ai sẽ giúp y… Phong Kính Tiết vi quy vào đời lần nữa, tìm được hảo bằng hữu Lư Đông Ly của y, y phải làm thế nào để Lư Đông Ly nhận ra mình, tình cảm của y với Lư Đông Ly thật sự chỉ đơn thuần là nghĩa bằng hữu ư… Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội *** “Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?” Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.” Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?” “Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.” Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.” Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?” ... Mời các bạn đón đọc Phong Vân Tế Hội của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Cưới Ma - Mộc Hề Nương
Phương Quả đi dự tang lễ của bạn học cấp ba là Vệ Duy, đêm cuối cùng trước khi về đã nằm ngủ trước một phần mộ. Sau khi tỉnh lại thì kết được một mối âm thân* (âm thân: cưới ma) Cậu trở thành vợ của quỷ. Vệ Nhiên, anh trai song sinh của Vệ Duy, là chồng của cậu. Hằng đêm, Vệ Nhiên đều tìm đến Phương Quả để đòi quyền lợi làm chồng. Công là quỷ, thụ là người Nội dung: kinh dị Nhân vật chính: Phương Quả, Vệ Nhiên *** Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia. Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được. Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó. Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc. Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt. Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe. ... Mời các bạn đón đọc Cưới Ma của tác giả Mộc Hề Nương.