Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kỷ Niệm Xanh

Anh sẽ cùng chết với tôi trên bầu trời chứ, Rokuro? Ừ. Nhưng trước khi ngày đó đến, họ đã sống hết mình cùng nhau trong mùa hè của nhiệt huyết, của khát vọng tuổi trẻ. Năm 21 tuổi, rời quê hương ra tiền tuyến - một hòn đảo nhiệt đới xanh thắm, anh làm quen với một người vô cùng đặc biệt. Một phi công mới 19 nhưng chiến tích vô song, tính cách quật cường, lại đầy sức hút mà không cần cố gắng. Người có đôi mắt sáng hơn cả trời sao Thái Bình Dương. Người duy nhất khiến anh tự nguyện nhường bước trong sự nghiệp bay của mình. Hòn đảo trơ trụi dần vì những cái chết, mất dần màu xanh vì lửa đạn, nhưng tình đồng đội, tinh thần sống chết có nhau của họ thì mỗi ngày một thắm thiết. Khi sắp sa vào tay địch, khi hai người phải đứng trước lựa chọn hành quyết nhau để khỏi bị địch lăng nhục, cũng là lúc tinh thần sống chết có nhau ấy lên tiếng hùng hồn nhất, biến màu đỏ đen của lửa khói chiến tranh thành màu xanh vĩnh cửu của đời người. *** Nếu mình không nhầm thì đây là quyển BL novel Nhật Bổn thứ 5 được xuất bản ở Việt Nam. Vầng, quá ít ỏi. Quyển này đọc từ đúng một tuần trước. Bối cảnh truyện là thế chiến II, về hai người lính không quân của Đế quốc Nhật. Bối cảnh chiến tranh nhưng mình thấy nội dung khá nhẹ nhàng, không mang nhiều màu sắc chính trị và mình đánh giá cao điều này. Nói cho cùng thì trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu thì tình yêu vẫn là chủ đạo, những thứ lý luận ai đúng ai sai, ai là nạn nhân ai là thủ phạm đều quá thừa thãi (mà liệu có chăng một câu trả lời chính xác). Vì mình từng thấy hình ảnh người Nhật khá xấu xí trong những câu chuyện đam mỹ (dù chỉ là vài dòng về một nhân vật qua đường), nên mình khá ấn tượng với miêu tả “một tên lính trẻ tuổi có đôi mắt xanh”, hết. Có lẽ mình nhạy cảm quá, hay mình đang suy diễn quá nhưng lính Mỹ trong quyển truyện này chỉ đơn giản là kẻ địch của quân Nhật, nhưng không hề có xu hướng bị định nghĩa là xấu hay tốt. Nhân tiện thì mình cực kỳ thích đoạn kết. Mình đã ngỡ là một trong hai nhân vật chính sẽ chết hoặc cả hai đều chết nhưng không, Rokuro đầu hàng và nhận hỗ trợ của người Mỹ rồi mấy năm sau về Nhật cùng Wataru. Chẳng có gì đáng xấu hổ khi muốn tiếp tục sống hay muốn người mình yêu tiếp tục sống cả. Khi cái chết của mình chẳng thể giúp ích gì cho chiến bại đã rõ mười mươi của quê hương và việc đầu hàng để sống tiếp cũng chẳng thể gây hại thêm gì cho cuộc chiến bảo vệ đất nước, thì tại sao ta không nghĩ cho bản thân mình. Mình đã lo sợ là Rokuro sẽ bắn Wataru và sau đó tự sát, mình không thích như thế. Đương nhiên mình tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo và sự trung thành của người Nhật, nhưng với mình tự sát hay mổ bụng vẫn là một điều gì đó quá cực đoan và mình mong, nếu còn sống được thì hãy sống đi! Nên mình thực sự xúc động và thích Rokuro hơn rất nhiều khi cậu ta gào lên muốn đầu hàng mặc cho Wataru bên cạnh phản đối. Nếu cả hai chết ở đó thì làm sao có thể thấy được những bông hoa lấp lánh xanh nở rộ tuyệt đẹp trên màn trời đêm. Thật tốt khi còn sống, phải không? Câu hát “dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng” có lẽ khá đúng với trường hợp này. Rokuro đau lòng khi bị cấm sản xuất pháo hoa vì toàn bộ thuốc súng đều dùng cho chiến tranh, cũng như Wataru ước mơ bay lượn tự do vượt lên tầng mây hướng đến bầu trời chứ không phải là muốn đi giết người. Những khát khao đơn thuần, những ước mơ nhiệt thành đều bị khói lửa chiến tranh chiếm lấy. Dù vậy thì kết thúc rất viên mãn dù khoảng cuối truyện death flag bay rợp trời. Hình tượng sử dụng trong truyện khá rõ ràng và có ý đồ khi chiếc chiến đấu cơ Gekko đã chìm xuống đáy đại dương trong chiến tranh cuối cũng cũng đã tái sinh thành bông hoa màu xanh nở rộ trên bầu trời hòa bình. Dù cảm xúc không quá mãnh liệt khi đọc truyện nhưng lúc gấp quyển sách lại lòng vẫn ân ẩn chút nôn nao bồi hồi. Rằng cả hai đã cùng nhau trải qua một chặng đường thật dài, từ ngày đầu gặp nhau, cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử và cuối cùng là sống sót cùng nhau đến ngày hòa bình. Sách không dày nhưng với Rokuro và Wataru là một câu chuyện đủ dài, để ngoảnh lại thấy nhân sinh bao thăng trầm cơ cực nhưng vẫn lấp lánh yêu thương, để người đọc là mình cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, chúc cả hai một đời bình an. Còn một chuyện không thể không nhắc đến, đó là Yuki. Dù chỉ xuất hiện đôi chút trong hồi ức của anh trai là Wataru nhưng mình thấy mến Yuki lắm. Yuki xinh xắn, hiền lành nhưng không hiểu sao lại cho mình một cảm giác rất ngay thẳng mạnh mẽ, kiểu bề ngoài thì lành như ngụm nước mưa nhưng thực chất lại rất gan lỳ (suy diễn của mình thôi haha), và ngờ ngợ là thằng bé rất tiềm năng trong vai chính của một câu chuyện gay cấn khác. Và biết sao không, cuối sách có một ngoại truyện về Yuki cùng bạn trai của thằng bé đó (bỏ nhà theo trai các bạn ạ =))))). Giời ơi mình phục gaydar của mình quá đi. Tóm lại thì sau đó lên chil-chil dò mìn thì hóa ra câu chuyện về Yuki được viết trước, tên là Tenkyuugi no umi (Biển của địa cầu á hả). Câu giới thiệu là một tình yêu đơn phương đau đớn, đặt cược cả sinh mệnh. Vầng, cái key tình đơn phương bao giờ cũng là một nhát dao chí mạng khiến mình run rẩy nhưng không muốn né. Mạnh dạn đoán là bé Yuki đơn phương người ta nhé (dù thương cưng lắm nhưng hổng hiểu sao chị cứ nghĩ thế). Lé qua phần tag thì: seme là hải quân con trai của một gia đình danh giá ở địa phương 23 tuổi tóc đen tham lam chảnh chó yandere, uke là lính đột kích tình nguyện đang đào tạo dự bị đợi xuất kích 19 tuổi mạnh mẽ (khổ thân cưng rồi). Lé mắt xuống tí nữa thì, độ khiêu dâm: tiêu chuẩn (hơn cái Kỷ niệm xanh bị đánh ít ở mục này rồi =))))), play: xúc phạm cưỡng hiếp, thiết lập: khác biệt thân phận, tái ngộ, ngược hướng/hiểu nhầm, tình đơn phương, cuối thời Mạc Phủ đến Chiêu Hòa; tone: bi đát, serious. Nhìn đống tag là biết đường tình của thằng em lận đận hơn thằng anh rồi (cố lên Yuki). Dù theo cái ngoại truyện đăng trong Kỷ niệm xanh thì có vẻ cũng về bên nhau thôi nhỉ. Mà mình tò mò ghê luôn cơ tại tự nhiên thấy thích thằng bé Yuki quá (dù rất cảm tính), sao IPM không hốt luôn nhỉ?! Nhân tiện thì mấy tuần trước đã tạo một cái acc trên chil-chil, lâu lâu lên vote mấy quyển vừa đọc xong thôi chứ cũng chẳng review gì. Nhưng phải công nhận chil-chil đúng là cái ổ tuyệt vời cho fangirl đăng đủ thứ bài linh tinh trên trời dưới đất, thông tin tác phẩm tác giả cũng rất đầy đủ và siêu chi tiết nói chung là site BL tốt nhất hiện nay đó. Thôi trở lại chủ đề chính. Tóm lại thì Kỷ niệm xanh của Ogami Yoichi đã để lại ấn tượng rất tốt đẹp trong lòng mình. Về phần dịch thì có mấy chỗ mình không hài lòng, và những dấu phẩy thừa thãi xuất hiện không đúng chỗ khiến mình có cảm giác câu văn bị vụn (cảm nhận tương tự với Ngủ ngon, hẹn mai nhé), vẫn còn lỗi chính tả và sao mà mấy năm rồi mà IPM vẫn giữ cái font chữ gà mái mẹ rứa trời (cái này là chủ quan thôi nhưng mình không thích). Còn lại thì oke, in bìa chữ nổi đẹp cơ mà mình tưởng xanh ở đây là màu xanh bầu trời mà sao bìa cứng ở trong lại là xanh lục nhỉ (chỉ đơn giản thắc mắc thôi). Và hơi tò mò không biết cảnh vịt nhau có bị cắt không vì trong truyện vẫn có một ít và trên chil-chil cũng đánh giá là ít thôi =)))). Tính tìm nền xanh dương chụp mà chụp ngu quá nên lại trở về nền đen thân yêu (đỡ ngu hơn tí). Mà không hiểu sao quyển này chụp vào cứ kiểu như phát sáng mờ mờ nhòe nhòe vậy. Thử sờ thì quả là bìa trơn mịn hơn những quyển khác. Đọc xong lên twitter follow tác giả, mấy ngày sau thì thấy được follow lại =)). Thật sự rất hy vọng một ngày nào đó BL novel sẽ được mua bản quyền và phát hành nhiều hơn nữa ;_____; muaxuso.wordpress.com *** Chào các bạn! Hôm nay mình xin được review về tác phẩm kỷ niệm xanh của Yoichi Ogami. Đây là một trong những tác phẩm đam mỹ mình cực kỳ yêu thích, và Wataru và Rokuro cũng là một trong những cặp đôi đẹp nhất mình từng đọc qua, bất kể là ngôn tình hay đam mỹ! Kỷ niệm xanh có chủ đề là về tình yêu xuất phát từ tình đồng chí trong chiến tranh. Lời dịch rất hay. Tác giả am hiểu và mô tả khá chi tiết về các loại máy bay chiến đấu. Cách miêu tả cảm xúc của tác giả cực kỳ chân thật, dùng từ và cách so sánh cũng rất phong phú và dễ mường tượng.  Mình thích tình cảm hồn nhiên giữa Rokuro và Wataru. Cái cách họ yêu nhau, hòa vào nhau đến thật tự nhiên, lãng mạn và không chút vấn đục. Mình còn rất thích truyện ở chỗ không đề cập hay thái quá vấn đề đồng tình. Không có kì thị, không có bắt nạt vì đồng tính luyền ái, cũng không cần come-out.  Wataru là người có nhiều tính cánh mà mình thích và muốn hướng đến trong tương lai. Anh không sống nửa vời, anh yêu máy bay hết mình. Khi ở gần những chiếc máy bay chiến của mình, đôi mắt anh sáng lên như 1 đứa trẻ. Anh mất đi sự nóng nảy thường thấy của mình, và dồn hết sự tập trung vào chúng. Đa số chúng ta không thực sự yêu thích một cái gì mãnh liệt như Wataru, cũng không có khả năng và dũng khí để bỏ hết tất cả mà sống với đam mê của mình như anh ấy nên Wataru là 1 cảnh tượng, 1 vì sao sáng mà Rokuro và cả chúng ta hâm mộ và muốn dõi theo. Mình hiểu vì sao Rokuro lại say mê Wataru đến như vậy. Wataru là chỗ dừng chân cho tâm hồn khô cằn vì chiến đấu của Rokuro, cũng là tấm gương phản chiếu điều Rokuro thực sự mong muốn trong cuộc sống, là sống với đam mê làm pháo hoa của mình. Chiến tranh thật là tàn nhẫn. Càng về sau, mình càng cảm nhận được sự bất lực của Wataru và Rokuko trong cuộc chiến vô nghĩa đã cướp đi quá nhiều sinh mạng. Thậm chí cả tên bắt nạt đáng ghét là Saito cũng để lại trong lòng mình những phút lặng khi anh hy sinh trên tiền tuyến. Tưởng rằng Wataru và Saito cuối cùng cũng có thể bắt tay làm hòa thì chiến tranh đã cướp đi một tình bạn khó khăn lắm mới có thể chớm nở. Rokuro và Wataru luôn nghĩ chỉ cần sống thêm 1 ngày thôi là đủ. Dẫu ngày mai họ sẽ bỏ mạng, nhưng hôm nay họ vẫn muốn nắm tay người mình yêu, và nói với nhau về một ngày mai tươi sáng. Chiến tranh đã làm cho họ gần nhau hơn, và khát khao nhau hơn. Đọc truyện thì mình lại nhớ đến 1 điều được học ở lớp sinh học. Có 2^23 x 2^23 khả năng 1 cặp bố mẹ có thể tạo ra 1 con người, nghĩa là 1/7.0368744e+13 khả năng họ sẽ lại tạo ra 1 người giống hệt với người con trước đó, chưa tính đến các vấn đề biến đổi gen hay ảnh hưởng của môi trường. Điều đó cũng có nghĩa là mỗi cá nhân là duy nhất, và sẽ không bao giờ-Không bao giờ có thể gặp lại 1 ai đó “thứ 2”. Việc ta gặp được 1 người ta thật sự hòa hợp, 1 người yêu ta và ta cũng yêu họ là 1 phép màu, 1 điều phước lành mà không phải ai cũng may mắn có được, như Rokuro và Wataru. Chính vì vậy, ai may mắn đã gặp được tri kỉ của mình thì hãy thấu hiểu và yêu quý họ, và tận hưởng thời gian bên họ vì đó là 1 nhân duyên tuyệt vời đáng được trân trọng. Tác phẩm đã cho mình những cảm giác thật tuyệt vời khi đọc, là một sự giải trí cho đầu tuần khá buồn chán. Trong thời gian vừa qua mình cũng duy trì việc đọc sách nhưng chưa có tác phẩm nổi bật đến mức muốn review. Nhiều lúc cũng ráng ngồi viết gì đó nhưng quá ngắn nên chỉ up trên Goodreads. Mình sẽ cố up review thường xuyên hơn;_; Có thể sẽ ngắn hơn so những review trước, nhưng mình muốn tạo 1 thói quen update hằng tuần thay vì ngâm quá lâu cho 1 bài thật dài. Mình cũng sẽ cố chụp ảnh những cuốn sách giấy mình có thật đẹp và nghệ cho page trong những lần tới nên hãy đón chờ chúng nhé ^^ mimihouse911545484.wordpress.com   Mời các bạn đón đọc Kỷ Niệm Xanh của tác giả Yoichi Ogami & Gemmar Vương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm
Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Nhưng cũng vì duyên vì số mà cuộc tình chúng ta phải chia xa nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây? Liêu Duy Tín không ngờ rằng có một ngày anh lại bị đá một cách không thương tiếc. Trước đó anh và đối phương đã có một tháng sống bên nhau vô cùng ngọt ngào ấm áp, đến nỗi anh đã quên mất sự trôi chảy không ngừng của thời gian. Giao kèo của họ đã đến thời hạn cuối cùng. Mọi thứ đều phải chấm dứt, cả duyên số, cả tình cảm. Tất cả quay trở lại nhịp sống thường nhật. Đó là điều mà Bạch Kì Minh – người yêu trong một tháng của anh muốn, và cậu đã làm được. Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt chín chắn, anh có quyền có thế, có không ít những người ngưỡng mộ anh. Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu “đối tác”. Tính cách dứt khoát kiên định, sau khi xong chuyện, anh và “đối tác” không còn dính líu gì cả. Lúc bên nhau, Liêu Duy Tín là một người tình dịu dàng tâm lý, nhưng khi chia tay, anh không ngại lạnh lùng tàn nhẫn với đối phương. Duy chỉ có lần này, đối phương còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn anh. Trong lúc anh còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu đẹp đẽ, Bạch Kì Minh đã biến mất như chưa từng xuất hiện, để lại một nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng Liêu Duy Tín. Lòng tự tôn ép buộc anh phải quên cậu, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, vết thương trong tim anh dần lên da non. Nhưng số phận trêu ngươi, một lần nữa họ gặp lại nhau. Và anh bất lực khi phát hiện ra tình cảm anh dành cho cậu chưa từng giảm đi, mà tăng dần theo thời gian, hình ảnh cậu chiếm trọn tâm hồn anh, anh không còn sức mà kháng cự. Liêu Duy Tín ngụp lặn trong mối tình da diết mà anh dành cho Bạch Kì Minh, anh nhận ra anh đã hoàn toàn thất bại, anh không thể để mất cậu, Bạch Kì Minh chính là người duy nhất anh muốn được nắm tay đi hết đoạn đường đời còn lại. Liệu những hi sinh cố gắng và tấm chân tình của Liêu Duy Tín có lay chuyển được quyết định sắt đá của Bạch Kì Minh không? Kì thực, Bạch Kì Minh cũng có tình cảm với anh. Vậy tại sao cậu lại cương quyết cắt đứt mối duyên giữa hai người? Khi duyên số không còn, liệu tình yêu có thực sự bị giết chết không? Cho dù không gặp nhau, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vậy đâu mới là con đường giải thoát cho hai người? Họ sẽ làm gì để vượt qua số mệnh, giành lấy hạnh phúc đây? Câu trả lời sẽ có trong “Anh chỉ cần em”. *** Áng mây lơ lửng chẳng thể nào nắm giữ Vẻ biếng nhác lại khiến người yêu thương Sự quyến rũ ẩn trong nét ngây thơ Làm anh chẳng thể nào quên được Mãi mãi yêu em, yêu nụ cười mê người Đã bao lần khiến anh mất trí Chìm đắm trong tình yêu của em, anh không còn cô đơn nữa Đây chính là ước hẹn kiếp trước của đôi ta. Ước hẹn kiếp trước (Mạch Hạo Văn) Sau này Liêu Duy Tín luôn tin rằng, mình đã yêu Bạch Ký Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù từ trước tới nay Liêu Duy Tín chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, hơn nữa lúc đó, anh cũng không nhận thấy có chút rung động nào. Đối với anh chàng mà thằng bạn chí cốt Đỗ Tử Thành giới thiệu lần này, kỳ thực Liêu Duy Tín cũng chẳng có nhiều cảm xúc, ngoại trừ khuôn mặt có thể nói là khá tuấn tú trên tấm ảnh. Chỉ có điều anh đã gặp vô số cậu chàng điển trai như thế này. Hấp dẫn, ngang bướng, ngây thơ hay chững chạc… chỉ cần quơ một cái là có cả nắm. Anh có tiền, có địa vị, có thế lực, thực tế anh chẳng thiếu gì “đối tác”. Ồ, tôi không hề có ý nói Liêu Duy Tín lăng nhăng, mặc dù anh có điều kiện để làm như thế. Sự thật là anh rất thận trọng khi giải quyết vấn đề. Anh không bao giờ tự chuốc lấy những phiền phức không đâu vào mình. Đỗ Tử Thành là một người anh em rất đáng tin cậy, người anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi nào. Huống chi dạo này đúng là anh có chút cô đơn, từ sau lần chàng nghệ sĩ trẻ kia đột nhiên trở thành ngôi sao, anh chưa từng tìm thêm ai khác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Chỉ Cần Em của tác giả Thẩm Dạ Diễm.
Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần - Công Tử Hoan Hỉ
Mỗi cuộc tao ngộ, không cẩn thận thì sẽ trở thành một kiếp một đời.  Trang công tử hào hoa du thuyền trên hồ, tự dưng cứu phải một kẻ đồng môn mà hắn chưa từng buồn nhìn mặt, thậm chí muốn chối bỏ quan hệ. Ngờ đâu… Nghĩa cử đó khởi đầu cho muôn vàn rắc rối. Cuộc sống của hắn thay đổi. Số phận của hắn thay đổi. Vận may bỏ hắn mà đi. Những ước mơ đổ vỡ, những hạnh phúc rời xa, tuổi thanh xuân đi qua và dồn đến biết bao là nghĩa vụ. Nhưng giữa những trùng trùng khó khăn đó, kẻ đáng ra phải ghé vai cùng chịu trách nhiệm lại ngoảnh mặt làm ngơ, đem sự lạnh lùng hờ hững trả lời cho bao tâm sự ấp ủ và nhớ mong của hắn. Không chịu buông xuôi ở đây, hắn bèn tìm cách truy thu, không lấy được lãi thì ít ra cũng vãn hồi về chút vốn…  Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Cuộc sống đời thường Tinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó. Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thân thể thuận thế xoay mình vào trong, Tề Gia nằm cạnh bị hắn bao kín. Bây giờ đang mùa xuân, hai người một chăn là vừa. Trong chăn ấm áp, mặt Tề Gia đỏ lựng như thoa son, da thịt trắng muốt ấm mềm. Thôi Minh Húc nửa tỉnh nửa mê dùng móng vuốt sờ mó xuôi ngược, cổ, ngực, eo, chân… Vùi mặt vào hõm cổ Tề Gia hà hơi. “Đừng…” – Tề Gia dần dần tỉnh giấc, ngơ ngác mở miệng, con ngươi đen láy lơ mơ nhìn đỉnh đầu Thôi Minh Húc: “Ưm?” Hiển nhiên là chưa tỉnh táo. “Ha…” – Thôi Minh Húc cười trườn lên nhéo khuôn mặt mềm mại của y. Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tề Gia, Tề Gia xoay đầu muốn né: “Ngứa.” – Giọng cũng mơ hồ. Tề Gia lúc này là thú vị nhất, người chưa tỉnh hẳn, nằm dưới thân Thôi Minh Húc, đần đần mà tùy ý con cọp Thôi Minh Húc này mới sáng sớm đã đưa miệng đến, đưa đến gần, ăn một bữa no nê. “Ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc tốt bụng kéo mặt Tề Gia qua, chậm rãi cúi đầu… gãi ngứa. Dùng miệng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Hoàn Khố (Phong Lưu Kiếp) - Công Tử Hoan Hỉ
Hoàn khố là chuyện về phong lưu, chuyện về những kẻ mang độ bạc tình ra mà ganh đua tỉ thí. Kẻ hư hỏng khét tiếng thiên hạ, kẻ lãnh đạm cách biệt chúng nhân. Quan hệ giữa họ bắt đầu từ hứng khởi nhất thời, rồi trải dài như giao tranh định mệnh. Mấy trăm năm giày vò lẫn nhau, có cười, có khóc, có phụ rẫy, có sầu hận. Cuối cùng, thế nào mới gọi là chân tình, thế nào là giả ý? "Ngươi muốn ôn nhu, ta cho ngươi ôn nhu, cớ gì còn muốn đòi đến chân tâm của ta?" Trong câu chuyện này, bất kể Ly Thanh hay Lan Uyên, đều có chút ngây ngốc, lúc nào cũng chỉ sợ thương tổn đến thân nên thận trọng khác thường, cứ luôn do thám lẫn nhau, giấu giếm lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau đến cả mấy trăm năm mới bắt đầu thấu hiểu. Đây có thể coi như một vố chơi khăm của tạo hóa, khiến người trong cuộc nhìn lại muốn cười cũng không thể nhếch môi. Trong câu chuyện này, ngay nhân vật phụ cũng chứa đựng ít nhiều suy tưởng và đặc sắc, dù là Thú vương, là kẻ hầu người hạ hay bình dân bách tính. Có kẻ thiện lương, có kẻ nhiệt tình, có cả những kẻ ngồi lê đôi mách... đều là chấm phá sinh động cho thế giới phong lưu của những thế gia tử đệ này. *** Hoàn Khố – Cái gọi là chân tâm Tôi yêu văn của Hoan Hỉ, yêu cái nhẹ nhàng bình dị mà ko kém phần thấm thía trong văn của chị. Ẩn chứa trong từng con chữ có thể là rất nhiều tình cảm, rất nhiều ý tứ, kéo người đọc chìm sâu vào câu truyện trong vô thức.Tôi cảm cái “ngược” trong văn của Hoan Hỉ, cái ngược luẩn khuất trong từng con chữ, trong từng đoạn văn mà khi thoáng nhìn qua ngỡ tưởng chỉ như miêu tả cảnh vật thông thường. Chị luôn biết cách diễn tả những điều mình muốn gửi gắm trong từng thiên truyện một cách giản dị nhất mà cũng hiệu quả nhất. Cái “ngược” trong từng câu truyện của chị thấm sâu vào lòng tôi, để rồi từ nơi sâu nhất ấy, tôi thật đau mà đồng cảm cùng nhân vật, đau nỗi đau của nhân vật, giằng xé tận tâm can. Cũng như rất nhiều người khác, tôi đến với văn của Hoan Hỉ lần đầu tiên qua những bộ đam mỹ thể loại huyền huyễn. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm thể loại truyện này. Ở thế giới ấy có thần tiên, có ma quỷ, có pháp thuật, có người tốt kẻ xấu, có ân oán tình thù, có hiểu lầm khúc mắc… Nhưng điều mà tôi cảm nhận được nổi bật lên trên hết, đó là ở nơi ấy có tình yêu. Thế giới của thần tiên hiện ra trong văn của Hoan Hỉ không đẹp như thơ, trái lại, nó mang rất nhiều éo le và nghịch cảnh. Thần tiên trong những câu truyện của chị cũng như bao con người bình thường khác, họ cũng biết vui biết buồn, biết đau biết hận, biết yêu thương bằng tất cả tấm chân tình. Tôi cảm cái tình trong từng câu truyện của chị, bước qua từng thiên truyện, tôi thấy bản thân dường như cũng đang ở trong thế giới đó, chứng kiến tất cả, lần lượt nhận ra từng ý nghĩa lẩn khuất, nhận ra từng bài học quý giá. Diễm Quỷ, Tư Phàm, Hoàn Khố hay Báo Ân Ký, tất cả mỗi câu truyện đều mang trong mình nhiều tầng ý nghĩa riêng, đòi hỏi người đọc phải thật chú tâm, phải thả mình vào trong đó, phải thật tinh tế cảm nhận và tự nghiệm ra cho mình những bài học. Đôi khi thả mình theo mạch cảm xúc của truyện, người đọc thấy thật đau, thật thương tâm, tự hỏi: “Tại sao lại có thể ngược đến thế?”, “Tại sao họ lại làm khổ nhau nhiều như thế?”… Nhưng những cái “ngược” trong truyện của Hoan Hỉ không hề vô lý, trái lại, nó vô cùng có ý nghĩa. Cảm được cái “ngược” trong truyện của Hoan Hỉ, là phần nào cảm được cái thần của truyện, cảm được một tâm hồn văn chương đẹp đẽ. Tôi yêu tất cả những câu truyện huyền huyễn của Công Tử Hoan Hỉ, nhưng bộ truyện khiến tôi nặng lòng nhất, khiến tôi phải trăn trở nhất, đó chính là Hoàn Khố. Mỗi lần đọc Hoàn Khố là lại thêm một lần tôi nhận ra điều gì đó mà mình còn bỏ sót trong lần đọc trước, cứ như vậy, càng lúc tôi càng yêu bộ truyện này hơn. Từng nhân vật trong truyện đều có cái đáng giận, nhưng cũng có cái đáng thương. Họ mang trong mình nhiều cung bậc tình cảm mà chính họ cũng còn chưa hiểu hết, bởi vậy mới dẫn đến những bi kịch đáng buồn… Nhưng trải qua những nỗi đau, họ mới dần trưởng thành hơn, nhận ra cái mà mình thực sự cần và trân trọng. Ly Thanh và Lan Uyên, hai người họ đều có chút ngốc nghếch, e sợ tổn thương nên thận trọng dè chừng, thử thăm dò lẫn nhau. Hai người đều không hiểu tâm tư của nhau, trải qua ngầm mưu tính kế, trải qua thương tâm, rồi qua hối hận, để cuối cùng dẫn đến vướng mắc mấy trăm năm mới có thể minh bạch toàn bộ. Tới khi đó mới giật mình tỉnh ngộ, “tình yêu” hai chữ bất quá là hỏi một câu thích hay không thích… *** Ly Thanh – Hồ vương lãnh mạc. Cũng như bao nhân vật khác của Hoan Hỉ, Ly Thanh được xây dựng bởi những nét tính cách rất đặc trưng. Nhắc tới Ly Thanh, chắc hẳn tất cả các bạn đọc của Hoàn Khố đều sẽ nghĩ đến sự lãnh mạc, lạnh lùng, nhạt nhòa và khó nắm bắt. Con người ta một khi đã sống quá lâu trong cô đơn, quá quen với tịch mịch, làm bạn với nỗi cô quạnh luôn thường trực, sẽ không còn cảm thấy quá khó khăn nữa, cuộc sống của họ là tồn tại chứ không hoàn toàn là sống. Cô đơn thì đã sao? Một mình thì đã sao? Ly Thanh đã quá quen thuộc rồi. Chính vì đã cô đơn tịch mịch quá lâu, nên chỉ cần một chút ấm áp mà Lan Uyên mang lại đã dễ dàng thấm vào trái tim băng giá ngàn năm của Ly Thanh. Lần đầu tiên Ly Thanh có cảm giác ấm áp, có cảm giác tồn tại một nơi để mình hướng về, tồn tại một con người để mình yêu thương. Bất tri bất giác, băng tuyết ngàn năm đã dần tan chảy. Sự xuất hiện của Lan Uyên đã phá vỡ thói quen tịch mịch và băng hàn ngàn năm trong lòng Ly Thanh. “Đối với một người tịch mịch mà nói, một chút ôn nhu, dù cho biết rõ không phải thật tâm, cũng sẽ nổi lên tâm tư tham luyến.”Ban đầu, Ly Thanh bài xích tình cảm của Lan Uyên trong vô thức, là bởi vì hắn lãnh đạm, biết rõ Lan Uyên là một công tử đa tình, hắn ko muốn sa vào tình cảm hư giả của Lan Uyên. Thế nhưng cuối cùng, Ly Thanh vẫn bị sự ôn nhu ấm áp của Lan Uyên tác động trong vô thức. Bản thân Ly Thanh cũng không thể ngờ rằng, chỉ mới vài ngày không thấy Lan Uyên, hắn cư nhiên lại nổi lên tâm tư tưởng nhớ. Lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lại bản thân, giật mình xót xa khi thấy bên mình không có ai cả. “Bị một câu “thân nhân duy nhất” làm chấn động, mới phát hiện ra bên cạnh mình quả thực một người cũng không có, muốn tìm người nào đó để nói vài câu cũng không có.” Ly Thanh thực sự rất đáng thương. Hắn lạnh lùng lãnh mạc cũng chỉ bởi hoàn cảnh khiến hắn phải như vậy. Thân nhân bên cạnh chỉ còn lại một mình Ly Lạc, hắn lại là một kẻ vụng về trong việc thể hiện tình cảm, bởi vậy càng khiến đứa em trai duy nhất dần rời xa mình. Bản thân là vương của một tộc, Ly Thanh cũng cần sự lạnh lùng và uy nghiêm, ngẫu nhiên hắn đã tự xây quanh mình một bức tường băng kiên cố vô hình, ở bên trong đó, chỉ có mình hắn, với sự lạnh lẽo, tịch mịch và cô đơn. Không phải ngẫu nhiên mà Hoan Hỉ để Minh Cơ xuất hiện trong truyện, lại vào đúng thời điểm Ly Thanh đang phải lưỡng lự giữa nhiều sự lựa chọn. Sự xuất hiện của Minh Cơ có vai trò vô cùng quan trọng trong việc phá bỏ rào cản cuối cùng trong lòng Ly Thanh. Chính Minh Cơ là người đã thức tỉnh Ly Thanh, phá vỡ bước tường phòng vệ vô hình mà Ly Thanh vẫn luôn xây bọc quanh mình. Ly Thanh ko muốn xuất ra chân tâm, cũng là sợ phải xuất ra chân tâm. Một người lạnh lùng như hắn, nhàm chán như hắn, liệu có thể có ai yêu, có thể có ai muốn, có thể có ai dùng chân tâm để đối đãi? Là sợ, cũng là vì đề phòng và bảo vệ chính mình, Ly Thanh đã luôn bọc mình trong bức tường cảnh giới ấy, từ chối mọi sự thân cận, mọi tình cảm xung quanh. Vẻ ngoài lạnh lùng, lãnh mạc, nhưng bên trong là một trái tim e sợ tổn thương và sợ mất đi lớp vỏ bảo vệ. Minh Cơ có một tình yêu mù quáng, một tình yêu bất chấp đánh đổi tất cả, nhưng tất cả những cái mà nàng nhận về được lại chỉ là nỗi đau không thể nói hết bằng lời. Những trái tim người… Nàng đoạt đi mạng sống của người khác, hành động tàn ác ấy, có mấy ai nghĩ rằng thật ra cũng chỉ xuất phát từ một ước mơ nhỏ nhoi, từ một hi vọng bình thường mà ai cũng có thể có, đó là hi vọng được bình bình đạm đạm sống qua cả một đời với người mình yêu. Con người có thể yêu, vì sao yêu quái không thể yêu? Vì sao tình yêu của yêu quái lại luôn phải đánh đổi bằng quá nhiều máu và nước mắt như vậy? Âu cũng vì ông trời khi sinh ra yêu quái đã nhẫn tâm cho thêm vào bản tính của nó một thứ khả năng gọi là yêu… Đã gọi là bản năng, là hạnh phúc nhỏ bé, có ai lại không xứng đáng có? Nhưng có mấy yêu quái đạt được niềm hạnh phúc nhỏ bé gọi là tình yêu ấy mà không phải là thần hình câu diệt hay hồn phi phách tán? Nếu con người biết đau, thì yêu quái cũng biết đau vậy. Và biết đâu đấy, có lẽ còn đau hơn gấp ngàn vạn lần con người nữa, vì có những yêu quái chỉ luôn ước mong mình được là một con người bình thường mà thôi… Minh Cơ đáng hận, nhưng cũng thực sự đáng thương. Nàng yêu hết lòng, yêu chân thật, chỉ tiếc thay, nơi nàng gửi gắm trái tim lại không thể hòa hợp với nàng. Người và yêu quái, những mối tình như vậy đã bao giờ có được kết thúc tốt đẹp? Nhưng nàng vẫn cược, vì nàng yêu và khát cầu hạnh phúc tới cháy bỏng. Tuy thua, nhưng chắc chắn sâu trong thâm tâm, Minh Cơ cũng không hề cảm thấy hối hận, bởi nàng đã cố gắng hết mình, thử cố gắng hết mình một lần để giữ lấy và bảo vệ tình yêu của mình. Đó là một việc làm sai trái, nhưng cũng là một việc làm đáng thương. Trước khi bị hành hình, Minh Cơ đã nói:“Ta cả đời có thể được một người đối đãi bằng chân tâm chân ý, còn cầu cái gì hơn? Oán hận duy nhất đó là ta không thể làm một người vợ chân chính của hắn, cầm tay hắn, bầu bạn cùng hắn suốt đời.”Hạnh phúc của nàng tuy nhỏ nhoi và ngắn ngủi, nhưng lại là niềm hạnh phúc mà biết bao người phải mơ ước, đó chính là niềm hạnh phúc khi có được một người đối đãi mình bằng chân tâm chân ý, mình cũng dùng toàn bộ tình cảm, toàn bộ chân tâm chân ý của mình để đối đãi với người đó. Tuy chỉ là một nhân vật phụ, nhưng sự xuất hiện của Minh Cơ trong Hoàn Khố đã để lại cho tôi không ít ấn tượng sâu sắc. Minh Cơ cũng chính là nhân tố quyết định trong việc đánh thức sự khao khát tình cảm, khát khao hạnh phúc trong lòng Ly Thanh. Một câu nói của Minh Cơ thôi đã tác động mạnh mẽ tới Ly Thanh:“Không đánh cược một phen, người sao có thể biết được là thắng hay thua? Biết sao không? Thế gian dẫu có muôn vàn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm mà trải qua một đời, cũng không hẳn không phải là một thứ hạnh phúc.” Có lẽ chính nhờ tác động của Minh Cơ mà Ly Thanh quyết định thử cược một lần, thử một lần mở trái tim băng giá của mình, một lần trao đi chân tâm, một lần thật tâm hi vọng nhận lại tình cảm ấm áp. Tuy chính Ly Thanh đã quyết định hành hình Minh Cơ, nhưng hắn không phải là kẻ tuyệt tình, nói đúng hơn, Ly Thanh chỉ là một người công tư phân minh. Sau khi Minh Cơ bị hành hình, Ly Thanh đã chủ động đến nhà Trương Thắng để xóa đi mối nhân duyên oan nghiệt. Đằng sau tấm vỏ bọc lạnh lùng và tuyệt tình, chính là một trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Cũng chính từ cái đêm trở về từ nhà Trương Thắng, Ly Thanh đã chấp nhận tình cảm của Lan Uyên. Suốt dọc đường về, chỉ có một vầng nguyệt bầu bạn, sự lạnh lẽo của trời đêm thấm sâu vào tận trong da thịt. Chắc hẳn Ly Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những lạnh lùng mà mình đã có, những cô quạnh tịch mịch mà mình luôn có, những khát khao hạnh phúc của Minh Cơ đã tác động mạnh tới suy nghĩ và nhận thức của Ly Thanh. Lần đầu tiên Ly Thanh đặt cược, đặt cược bằng toàn bộ chân tâm quý giá và hiếm hoi của một con người lãnh mạc. Đáng buồn thay, hắn đã thua trong lần đặt cược ấy. Ly Thanh chỉ lẳng lặng nghe Hồng Nghê kể lại những chuyện trăng hoa của Lan Uyên, nghe Hồng Nghê nhận xét:“Lan Uyên hắn nếu có thể có chân tâm, trời trên đầu cũng sẽ sụp xuống mất”.Khóe miệng Hồ vương ẩn ẩn mơ hồ mang một chút ý cười, có lẽ là nụ cười cay đắng, nhàn nhạt, cười vì mình đã để chân tâm của mình xuất đi hoang phí, cười vì mình đã quá khờ dại để bản thân lún sâu vào ôn nhu của một vị thái tử đa tình. Nhưng Ly Thanh vẫn chưa lật bài ngửa với Lan Uyên, mãi cho tới khi phải chịu thiên kiếp, có lẽ bởi Ly Thanh thực sự là một con người rất tịch mịch, rất cô đơn, luôn khao khát tình cảm, sự ấm áp, dù biết đó chỉ là giả dối. Mời các bạn đón đọc Hoàn Khố (Phong lưu kiếp) của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng - Qifu A
Lưu Minh Dư ngẩng đầu nhìn mặt đối phương, rồi nhìn thử thân hình của người ấy, cuối cùng quan sát đến quần áo của hắn, lòng chợt phát hiện ra một điều. Lâm Kiều nói không sai, những người có thể át đi màu hồng như thế này thật là hiếm thấy...  Những bất ngờ khi quen cậu trai thích mặc đồ màu hồng Vương Vĩnh Chí khiến cuộc sống tình cảm của Lưu Minh Dư rẽ ngoặt sang một hướng khác, dần dần tự chấp nhận giới tính thật của chính mình.  15 truyện ngắn tình cảm trong tập truyện ngắn của Qifu A khiến cuộc sống trong khuôn viên đại học trở nên sôi động và đa sắc tới bất ngờ.  *** Anh nghĩ với tính tình của Triệu Tử Uất thì thế nào cũng sẽ từ chối vài câu, trong bụng đã chuẩn bị một loạt câu động viên khuyên nhủ. Nhưng chưa kịp nói gì, Triệu Tử Uất đã mừng rỡ và giằng lấy “điện thoại cũ” trong tay anh. “Anh Vương, anh thật tốt, anh trai em cũng có một cái điện thoại Iphone, rất tiện dụng. Nhưng bây giờ điện thoại của em vẫn chưa đến nỗi không sử dụng được, nên cứ nghĩ mãi chưa biết có nên mua hay không.” Cậu ta nhảy cẫng lên giống như một đứa trẻ, cậu ôm lấy Vương Liên Vũ: “Anh còn tốt hơn cả anh trai em nữa!” Vương Liên Vũ lòng rộn ràng. Hey, đây là lần đầu tiên họ thân mật như vậy, tặng điện thoại lại được một cái ôm, ai bảo là không xứng đáng? Anh còn sợ Triệu Tử Uất không thèm để ý quà anh tặng, bây giờ lại vui thế này thì tốt quá. Vương Liên Vũ không có gì ngoài tiền bạc. Lần sau, anh sẽ tặng tiểu thiên sứ của mình một máy tính xách tay, không biết là có thể đổi được một chiếc hôn không nhỉ? “Nếu anh tốt hơn cả anh trai em thì đừng gọi anh là anh Vương, gọi Liên Vũ nhé!” Triệu Tử Uất được dỗ dành, lòng vui sướng nên cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã đổi giọng, gọi một tiếng “Liên Vũ”, làm tim anh đập thình thịch, lý trí bỗng hóa cánh chim bay đi thật xa. Nhưng không vui được bao lâu, một câu hỏi của Triệu Tử Uất vang lên. “Liên Vũ, Iphone của anh sao không có pin dự trữ?” “Hả……?” ... Mời các bạn đón đọc Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng của tác giả Qifu A.