Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Đen

Trút nỗi đau quá khứ lên những trang sách, nữ nhà văn Senna Richards nhanh chóng nổi tiếng khi cuốn tiểu thuyết của cô được chuyển thể lên màn ảnh rộng. Những tưởng cô sẽ tiếp tục tận hưởng thành công hiện tại của mình trong cô độc. Nhưng khi cô tỉnh dậy vào ngày sinh nhật thứ ba mươi ba, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Bị giam cầm trong một căn chòi xa lạ giữa núi tuyết hoang vu, phải chống chọi với con đói và cái rét, chìm đắm trong các cơn trầm uất và những câu hỏi không lời giải thích… Senna buộc phải tìm ra danh tính kẻ bắt cóc và lí do của hắn. Kẻ đứng đằng sau chuyện này không lộ diện, nhưng hắn biết về Chỉ Đen – bí mật đen tối nhất của cô và đã bày sẵn một trò chơi nguy hiểm. Một lần nữa, Senna phải đối diện với quá khứ và tìm mật mã mở cánh cửa giam giữ mình. Chỉ sự thật mới có thể giải phóng cô khỏi hoàn cảnh này. Và cô nhận ra, mình không hề đơn độc trong căn chòi ấy… *** Tôi đến với CHỈ ĐEN bởi 2 lý do: Thứ nhất: tôi thích truyện trinh thám, đặc biệt đam mê những truyện khắc hoạ sâu tâm lý nhân vật. Thứ hai: tôi bị ấn tượng với tựa đề cuốn sách, một tựa đề kích thích tính tò mò, làm sao cưỡng nổi! Và tôi ngấu nghiến từng trang, từng trang một, chỉ để muốn biết Chỉ Đen là gì. Trong hành trình miệt mài ấy, tôi đã bắt gặp Senna, nhân vật trung tâm của câu chuyện, một nhà văn với cuộc sống khép kín, một tính cách gai góc, một cô gái mang trong tim những vết thương của quá khứ vẫn còn mưng mủ, một cô gái với hiện tại đầy bi kịch. Sẽ ra sao khi bất ngờ bạn bị một tên biến thái cưỡng hiếp ngay ngày lễ Giáng Sinh? Với Senna chỉ có thể gói gọn trong 4 từ: “SỐNG MÀ NHƯ CHẾT”. Và chính vào cái ngày bi kịch ấy, cô đã gặp được Isaac, một bác sĩ phẫu thuật, người mà sau này vừa là ân nhân, lại vừa là người làm xáo trộn cuộc đời cô. Dù hết sức ân cần và tinh tế, Isaac vẫn chưa thể giúp Senna vượt qua được nỗi đau ngày Giáng Sinh. Ấy vậy mà nỗi đau khác ập tới, như một trò chơi khăm tai ác của số phận, cô phát hiện mình bị ung thư vú. Cô hoàn toàn gục ngã! Trống rỗng! Chơi vơi! Cứ ngỡ với tấm lòng nhân hậu, sự kiên trì của một bác sĩ, với tình yêu không toan tính của người đàn ông cao thượng, Isaac sẽ giúp Senna vượt qua tất cả, chuyện tình của họ sẽ có một cái kết đẹp. Nhưng không, đến một ngày cô lặng lẽ ra đi. Có lẽ cô sợ. Có lẽ cô thấy mình không xứng đáng. Có lẽ cô ghét lòng thương hại. Có lẽ là tất cả! Và rồi, ba năm sau, ngay ngày sinh nhật thứ 33 của cô, họ gặp lại nhau. Họ gặp lại nhau trong một hoàn cảnh không ai mong muốn. Cả hai bị nhốt trong căn chòi nhỏ, với xung quanh là tuyết trắng, vực thẳm, và hàng rào điện. Ai là kẻ chủ mưu? Người nhốt họ có mục đích gì? Isaac và Senna phải trải qua 9 tháng vật lộn để sinh tồn và tìm ra lời giải! Truyện không nhiều nhân vật, không có tình tiết ly kỳ, không có nhiều nút thắt ngộp thở. Và nhân vật bí ẩn xuất hiện không làm thoả mãn những ai mê trinh thám. Tuy nhiên tác giả đã thật xuất sắc khi để Isaac “ phẫu thuật” trái tim cho Senna. Từng lớp tính cách, từng lớp cảm xúc của nhân vật được bóc tách đầy đau đớn, mà thật đẹp biết bao. Đọc CHỈ ĐEN để thấy rằng, trong mỗi chúng ta đều có một góc tối trong tâm hồn. Đọc CHỈ ĐEN để thấy cái gọi là “tình yêu không toan tính” là có thật, chỉ cần ta dám đối diện trái tim mình! Minh Hoàng *** Ngày thứ nhất Tôi viết một cuốn tiểu thuyết. Nó đã được phát hành. Cuốn sách xuất hiện trên Danh sách bán chạy của New York Times. Rồi một ngày, tôi ngồi trong rạp chiếu phim, ôm túi bỏng ngô lớn thơm ngậy mùi bơ, chứng kiến câu chuyện của mình trên màn ảnh rộng. Cuốn tiểu thuyết của tôi. Do chính tôi viết ra. Tôi làm mọi thứ một mình, chỉ là tự bản thân thích vậy. Nếu mọi người muốn trả tiền để được nhìn vào tâm trí hỗn loạn của tôi, xin cứ tự nhiên. Cuộc đời quá ngắn ngủi để chăm chăm giấu giếm sai lầm của bản thân. Thay vào đó, tôi chỉ tự giấu mình. Đó là ngày sinh nhật thứ ba mươi ba của tôi. Tôi tỉnh dậy, khắp người đổ mồ hôi lạnh. Nóng. Không, tôi lạnh. Lạnh đến mức người như đông cứng lại. Lớp chăn quấn quanh chân trở nên xa lạ - nó quá mềm. Tôi kéo chăn, cố phủ kín cả thân người, cảm thấy những ngón tay bám vào lớp chăn mềm bỗng trở nên núc ních và thô sạn - hình như chúng bị sưng. Trong khi đầu óc còn nặng trịch, hai mắt díp vào nhau, người tôi nóng trở lại. Cũng có thể tôi lạnh. Từ bỏ việc co kéo tấm chăn, tôi mặc cho bản thân mình trôi dạt... trôi ngược lại... ngược lại... Tôi tỉnh dậy, cảm nhận thứ ánh sáng lờ mờ qua hàng mi. Ngoài trời khá tối - ngay cả so với một ngày trời mưa ở Seattle. Phòng ngủ của tôi có cửa sổ chạm sàn, tôi lăn về hướng đấy và tự ép mình mở mắt ra, nhưng chỉ thấy trước mặt là tường. Một bức tường gỗ. Nhà tôi làm gì có thứ như vậy. Tôi đảo mắt dọc theo chiều cao bức tường, đến tận trần nhà để rồi bật dậy, rồi tỉnh hẳn. Tôi không ở trong phòng ngủ của mình. Tôi thảng thốt nhìn quanh căn phòng. Phòng này của ai? Tôi nghĩ về đêm hôm trước. Liệu có phải... Không đời nào. Từ lâu rồi tôi chẳng còn để ý đến bọn đàn ông... không thể có chuyện tôi theo ai đó về nhà. Hôm qua tôi dùng bữa tối với một biên tập viên. Chúng tôi có uống vài ly rượu. Rượu Chianti chẳng khiến bạn bất tỉnh được. Tôi bắt đầu thở gấp trong khi cố nhớ lại chuyện gì xảy ra sau khi mình rời nhà hàng. Xăng, tôi có dừng lại đổ xăng ở cây xăng Red Sea trên đường Magnolia and Queen Anne. Rồi sau đó? Tôi không nhớ nổi. Tôi nhìn xuống chiếc chăn lông vũ dưới chân, giữa những ngón tay trắng muốt. Chăn lông vũ... Màu đỏ... Lạ lẫm! Tôi đưa chân xuống sàn và rồi cả căn phòng lắc lư, chao đảo, kéo theo sau là cảm giác buồn nôn - kiểu nôn nao khó chịu bạn thường thấy vào buổi sáng, sau những buổi chè chén say bí tỉ. Tôi thèm hít hà chút không khí, cố thở thật sâu để xua đi cảm giác buồn nôn trong lồng ngực. Chắc không phải do rượu Chianti, tôi tự nhủ. “Mình đang mơ,” tôi nói lớn. Nhưng chính tôi cũng biết không phải vậy. Tôi đứng dậy, bị hoa mắt đến mười giây trước khi bước đi nổi. Rồi tôi cúi xuống và nôn thốc nôn tháo... ra sàn gỗ. Dạ dày tôi trống rỗng, nhưng dù sao tôi cũng nôn khan ít nhiều. Tôi đưa tay lên để lau miệng và cảm thấy cánh tay quá nặng nề. Phải rồi, không phải do rượu, mà tôi đã bị bỏ thuốc mê. Tôi cúi gập người vài giây rồi mới đứng thẳng dậy được. Cảm giác như thể bản thân đang ngồi trên vòng quay ở hội chợ. Tôi lảo đảo đi về phía trước, nhìn quanh quất. Một căn phòng hình tròn. Lạnh cóng. Có lò sưởi - nhưng không đốt lửa - và một chiếc giường có bốn cột trụ cao. Không có cửa ra vào. Cửa đâu rồi? Bất chợt cơn hoảng loạn dâng lên, tôi vụng về chạy lòng vòng rồi bám vào giường để trụ lại, trong khi hai chân như nhũn ra. Cửa đâu rồi? Tôi thấy hơi thở của mình phả vào không khí. Luồng hơi tan ra, rồi biến mất. Phải mất một lúc lâu mắt tôi mới có thể tập trung trở lại. Tôi chẳng rõ mình đã đứng thần ra đấy bao nhiêu lâu, hai bàn chân tôi bắt đầu đau nhức. Tôi nhìn xuống mũi chân nhưng chẳng cảm nhận được gì. Tôi phải chuyển động. Làm gì đó. Rời khỏi đây. Trên bức tường trước mặt có một ô cửa sổ. Gạt tấm rèm mỏng sang bên, thứ đầu tiên tôi nhận thấy là mình đang ở trên tầng hai. Thứ hai là - Chúa ơi! Một cơn buốt lạnh chạy từ não bộ xuống dọc sống lưng - một lời cảnh báo. Mày tiêu đời rồi, Senna. Chấm hết. Chết rồi. Có kẻ đã bắt cóc mày. Khi miệng tôi bắt đầu phản ứng trở lại, tôi nghe thấy hơi thở hổn hển của mình rõ mồn một giữa căn phòng tĩnh lặng. Tôi vẫn luôn nghĩ thở dốc chỉ là một cách nói phóng đại, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của chính mình. Khoảnh khắc này - cái khoảnh khắc phập phồng, nín lặng - khi tất cả trong mắt tôi chỉ là màu trắng của tuyết. Rất nhiều tuyết. Dường như tất cả tuyết trên thế giới đều đang chất đống ở dưới nơi mà tôi đang đứng. Tôi nghe thấy tiếng thân thể mình va vào mặt gỗ, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Khi tỉnh lại, tôi đang nằm ở trên sàn, giữa bãi nôn của chính mình. Tôi cất tiếng rên rỉ và một cơn đau sắc bén sượt qua cổ tay khi tôi đang cố vực bản thân đứng dậy. Tôi bật khóc và đưa tay chặn ngang miệng. Lỡ có ai đó ở đây thì tôi không muốn họ nghe thấy tiếng mình. Được đấy, Senna, tôi nghĩ. Mày nên nghĩ đến chuyện này trước khi bắt đầu rên rỉ hay kêu gào. Tôi dùng tay còn lại để nắm lấy cổ tay bị thương và dựa vào tường để đỡ lấy thân mình. Lúc này tôi mới nhận ra thứ mình đang mặc. Đây không phải quần áo của tôi. Một bộ đồ ngủ bằng vải lanh màu trắng đắt tiền. Mỏng dính, thảo nào người tôi lạnh cóng. Ôi Chúa ơi. Tôi nhắm mắt lại. Ai đã thay đồ cho tôi? Ai đã mang tôi đến đây? Hai bàn tay của tôi tê cứng lại khi tự lần khắp người để kiểm tra thân mình. Tôi chạm vào ngực, kéo quần xuống kiểm tra. Không bị chảy máu, không có vết thương, ngoại trừ một chiếc quần lót trắng mà hẳn là ai đó đã mặc vào cho tôi. Có kẻ nào đó đã động đến người tôi. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu rùng mình không thể kiểm soát. Không, làm ơn, đừng. “Ôi Chúa ơi.” Tôi nghe thấy tiếng mình. Tôi phải hít thở thật sâu, thật từ từ. Mày đang chết cóng đấy, Senna. Và mày đang bị sốc. Tập trung lại nào. Nghĩ đi. Bất cứ kẻ nào đã mang tôi đến đây chắc hẳn có kế hoạch gì đó xấu xa hơn là bỏ mặc cho tôi chết cóng. Tôi nhìn quanh phòng. Trong lò sưởi có củi. Nếu gã tâm thần nào đó cho tôi củi, chắc hẳn cũng để lại thứ gì để nhóm lửa. Chiếc giường nơi tôi tỉnh dậy nằm ở giữa phòng, được chạm khắc bằng tay, có bốn cột trụ cao. Vắt qua những cây cột là lớp vải voan mỏng kiều diễm, nó khiến tôi phát ốm. Tôi tiếp tục khám phá những phần khác của căn phòng: một chiếc tủ nhỏ bằng gỗ, tủ áo, lò sưởi và một tấm thảm lông thú dày cộp. Mở toang chiếc tủ, tôi lướt qua đám quần áo... có rất nhiều trang phục. Chúng dành cho tôi? Bàn tay tôi mân mê một cái mác áo. Tôi rợn người khi nhận ra tất cả những thứ ở đây đều trùng với kích cỡ của mình. Không, tôi tự nhủ. Không, chúng không thể là của mình được. Tất cả chuyện này là một sự nhầm lẫn. Đám quần áo này không thể dành cho mình được, ngay cả màu sắc cũng không đúng. Đỏ... xanh... vàng... Dẫu vậy, trong đầu tôi hiểu rõ, không có gì nhầm lẫn ở đây cả. Đầu tôi đã kịp quen với những cơn rùng mình và cơ thể tôi cũng vậy. Có việc cần làm đây, Senna. Tôi tìm thấy một chiếc hộp bạc kiểu cách ở kệ trên cùng của chiếc tủ áo. Tôi lấy nó xuống và lắc lắc. Khá nặng. Trông thật kì lạ. Bên trong đó là một hộp bật lửa, một chiếc chìa khóa và một con dao bạc nhỏ. Tôi tự hỏi những thứ trong hộp để làm gì. Tôi xem xét kĩ và thử chạm vào chúng. Tôi cần nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi dùng con dao cắt một dải vạt áo, rồi xoắn lại, dùng bên tay lành lặn và răng để thắt nút. Tôi dè dặt đưa bên cổ tay bị thương vào chiếc nẹp tự chế. Bỏ con dao vào túi, tôi sờ đến những chiếc bật lửa, quờ quạng phía trên chiếc hộp. Có tám chiếc Zippo màu hồng. Tôi bật lửa. Lửa không lên. Tôi nhất định phải nhóm được lửa, không sớm thì muộn, vì tôi đang lạnh cóng. Tay tôi run run. Đây hẳn là một sự trùng hợp. Tôi cười phá lên. Mấy thứ liên quan đến bắt cóc cũng có thể trùng hợp được sao? Tôi sẽ nghĩ về điều này sau, bây giờ cần sưởi ấm trước đã. Các ngón tay của tôi đã tê liệt. Tôi phải thử đến sáu lần mới làm cho cái bánh xe đánh lửa quay được, hằn một rãnh đỏ trên ngón tay cái. Gỗ ẩm, không chịu bắt lửa. Hắn đặt củi ở đây bao lâu rồi? Tôi muốn tìm gì đó để mồi lửa, nhưng chẳng nghĩ ra thứ gì. Tôi nghĩ đến khả năng sống sót của bản thân và bắt đầu hoảng sợ. Có thể dùng thứ gì để mồi lửa đây? Tôi rà soát khắp phòng cho đến khi nhìn thấy một chiếc hộp trắng nhờ ở góc tủ áo với dấu thập đỏ phía trên. Một hộp dụng cụ sơ cứu. Tôi chạy tới và mở nắp, bên trong là băng gạc, thuốc giảm đau, rồi kim tiêm. Chúa ơi! Cuối cùng tôi đã tìm thấy mấy gói bông thấm cồn dùng một lần, bèn lấy và mang về phía lò sưởi. Mở một túi ra, tôi đốt một góc nắm bông. Nó bén lửa. Tôi dúi nắm bông đang cháy vào thanh củi, tiếp tục xé vỏ túi bông khác, lặp lại quy trình. Trong lúc thổi nhè nhẹ vào ngọn lửa, tôi cầu nguyện bất cứ vị thần nào làm chủ thứ năng lượng này. Củi bắt lửa. Tôi kéo cái chăn dày khỏi giường và cuộn mình trong đó, co ro ngồi trước đốm lửa le lói. Vẫn chưa đủ. Tôi rét đến nỗi chỉ muốn gieo mình vào trong ngọn lửa, để nó thiêu trọn hơi lạnh đang vồ vập từng góc da thịt. Tôi cứ ngồi thu mình như vậy cho đến lúc ngừng run rẩy. Sau đó, tôi đứng dậy. Mời các bạn mượn đọc sách Chỉ Đen của tác giả Tarryn Fisher & Thùy Dương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhục Hồng Ngải - Thục Linh
Siêu phẩm tâm linh bùa ngải ❤️ Truyện tâm linh kể về một loại bùa ngải làm chao đảo cả một đất nước, thế nhưng không ai biết để tiêu diệt nó. Câu chuyện mở đầu về Bách- một người bố có con bị bắt cóc trên con đường tìm lại đứa con trai yêu dấu của mình trong vô vọng. Theo chân Bách cùng lời nhắn bí ẩn của người vợ, những sự thật vượt xa trí tưởng tượng của con người dần hiện ra. Những sự kiện cảm tưởng không liên quan ban đầu sẽ dần hòa quyện vào nhau để ghép nên một bức tranh kinh hoàng. Hãy kiên nhẫn. *** Năm ấy, Bách vẫn đang là một cậu học trò lớp 12 của ngôi trường cấp 3 trong tỉnh. Bách là cậu học sinh nghịch ngợm gần nhất lớp. Cậu hay cùng những người bạn của các lớp khác đá bóng, chơi bóng rổ ở mảnh sân rộng sau trường. Sân bóng rổ của trường chỉ là một khoảng sân với hai chiếc cột cũ kĩ rỉ sắt nhưng giờ ra chơi, giờ nghỉ nào Bách cũng sấn sổ tranh bóng với bạn bè ngoài đó. Niềm đam mê của Bách là bóng rổ. Cũng chẳng mấy ai có thể dễ dàng đưa bóng vào cột rổ của Bách. Trong các giờ học, Bách chỉ ngồi nghuệch ngoạc vài dòng vào trong vở. Những môn Bách chú tâm học chỉ là các môn khối A: Toán, Lý, Hóa, còn các môn học khác Bách không mấy bận tâm, cũng không sao nhớ hết được. Những bài toán khó luôn làm Bách thích thú và đều cố gắng giải ra bằng được, thành thử, Bách giỏi Toán nhất lớp A3 hồi ấy. Cô giáo dạy Toán cũng hết sức hài lòng. Bách mơ tới cuộc sống mới sau khi đỗ Đại học và được lên thành phố lớn sinh sống. Đó là cuộc sống mới tự do và đầy hoài bão, cậu có thể làm những gì mình cảm thấy yêu thích, thoát ra khỏi vòng tay có phần kìm kẹp của cha mẹ. Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, những ngày ấy không còn xa nữa. ... Mời các bạn đón đọc Nhục Hồng Ngải của tác giả Thục Linh.
Giao Ước Tử Vong - Ninh Hàng Nhất
Vẫn là mô típ kể những câu chuyện kì bí như Dạ Thoại, nhưng khác một điểm trong Giao Ước Tử Vong là lần này người kể không còn là Giáo sư Lan nữa. Chuyện: U Minh Quái Đàm chính là câu chuyện kinh dị, tâm lí ám ảnh mà hiện tại tác giả Ninh Hàng Nhất cảm thấy vừa ý nhất. Những cái chết kinh hoàng thay nhau xuất hiện, ẩn phía sau là chân tướng khó lường, vô cùng hấp dẫn.  *** U Minh Quái Đàm gồm có: Dạ Thoại Giao Ước Tử Vong ... *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Mời các bạn đón đọc Giao Ước Tử Vong của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Bí Mật Ngôi Mộ Cổ - Lại Nhĩ
Lăng mộ là nơi yên nghỉ của người chết, vậy nhưng có những kẻ vì lòng tham vô đáy mà tìm đủ mọi cách, không quản đánh đổi tính mạng để đào xới chốn thiêng liêng ấy, vơ vét bảo vật tùy táng, khiến người chết không được an giấc. Tuy nhiên, cũng có những người một lòng muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của người quá cố, gìn giữ những di vật có giá trị lịch sử mà họ đem theo, ví như Phương Hồng Khanh và hai người bạn đầy nghĩa khí của mình là Tần Thu và Tiểu Thực. Một bên người đông thế mạnh, nham hiểm xảo trá, sách một bên người ít lực yếu nhưng thông minh cơ trí, cuộc chiến giữa hai phe quả thực vô cùng gay go, ác liệt. Rốt cuộc, ba người bạn có thể vượt qua những hung hiểm mà phe đối địch đẩy họ vào? Ngoài việc chống lại kẻ xấu, họ còn phải đối mặt với yêu linh dị thú gì trong lòng những ngôi mộ cổ tối tăm, lạnh lẽo và ẩn chứa nhiều bí mật? *** Đoạn đầu nhạt, đọc nản kinh khủng, về đoạn sau đỡ hơn, nhìn chung không xuất sắc. Lăng mộ là nơi yên nghỉ của người chết , vậy nhưng có những kẻ vì lòng tham vô đáy mà tìm đủ mọi cách, không quản đánh đổi tính mạng để đào xới chốn thiêng liêng ấy, vơ vét bảo vật tùy táng, khiến người chết không được an giấc. Tuy nhiên, cũng có những người một lòng muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của người quá cố, gìn giữ những di vật có giá trị lịch sử mà họ đem theo, ví như Phương Hồng Khanh_chàng thanh niên có nụ cười ấm áp nồng hậu tựa như ánh mặt trời , là Tần Thu mặt lạnh nhưng luôn quan tâm đến mọi người hay đó còn Tiểu Thực ngu ngơ :v . Khi đọc hết cả quyển t đã tự hỏi: -Liệu chuyến phiêu lưu mạo hiểm của ba người có phải chỉ là ảo ảnh của Tiểu Thực? Và rồi chỉ có thể tự trả lời: -Có lẽ chuyến đi ấy cũng không hẳn là ảo giác của cậu! Thực ra điều đấy cũng không quan trọng bởi ''tình nghĩa khắc cốt ghi tâm'' giữa ba người mới là điều quan trọng nhất :v P/s: Kết OE là ổn so với tình huống truyện rồi nhưng thực sự vẫn muốn tác giả cho HE hơn, vả lại truyện đi nhanh quá đọc vèo cái đã hết rồi. So với tác phẩm cùng đề tài như Ma thổi đèn thì không thể so sánh được. *** Lại Nhĩ tên thật là Chu Lệ, hiện sống tại Nam Kinh, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Luật. Đã sáng tác hơn ba mươi mộ tiểu thuyết, được dịch ra nhiều thứ tiếng, có một số bộ đã được mua bản quyền làm phim Các tác phẩm của tác giả Lại Nhĩ được dịch, xuất bản tại Việt Nam:   Bí Mật Ngôi Mộ Cổ Trăng sáng cố hương Anh hùng ca ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Mộ Cổ của tác giả Lại Nhĩ.
Tử Thần Thiện Lương
Con người sinh ra đã mang tính lương thiện trong người. Vậy phải trải qua những biến cố như thế nào trong cuộc đời thì phần thiện kia biến mất? Những đứa trẻ vốn như thiên sứ lại trở thành những tên sát nhân liên hoàn máu lạnh? Ngày hôm đó, cuộc đời của chúng phải trải một biến cố khủng khiếp nhưng nếu có cánh tay vươn ra với chúng thì có lẽ tất cả đều không giống như hiện tại? Văn Mạt năm nay 30 tuổi, hiện đã giữ chức Phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm của cục an ninh quốc gia, đã nghiên cứu tâm lý tội phạm suốt 12 năm qua. Ở địa phương, cô luôn được đội cảnh sát hình sự yêu cầu tiếp viện khi gặp phải những vu án đẫm máu không thể giải quyết được, đem tội phạm ra trước công lý.​ Cuốn sách Bản Chất Tâm Lý Học Tội Phạm gồm 2 quyển: Quyển 1: Nỗi Buồn Của Búp Bê Quyển 2: Tử Thần Thiện Lương Tử Thần Thiện Lương gồm có: CÂU CHUYỆN MA Ở BỆNH VIỆN THÀNH PHỐ SÁT NHÂN TRONG BỆNH VIỆN CÁI CHẾT THỨ HAI SƯƠNG MÙ DÀY ĐẶC CÁI CHẾT CỦA HÀN HUỶ HÂN LÁ THƯ TỪ TỬ THẦN PHÁC HỌA CHÂN DUNG TÂM LÝ HỌC TỘI PHẠM NGƯỜI BỊ HẠI ĐẶC BIỆT PHÒNG MỔ THỨ BA CÂU CHUYỆN CŨ CỦA HOÀNG THU NGUYỆT (THƯỢNG) CÂU CHUYỆN CŨ CỦA HOÀNG THU NGUYỆT (HẠ) TRANH CHẤP NỘI BỘ TỬ THẦN GÃY CÁNH KHÚC NHẠC DẠO ĐIÊN LOẠN GIẾT MỘT NGƯỜI, CỨU MỘT NGƯỜI KẾT CỤC CỦA TỘI ÁC Mời các bạn đón đọc Tử Thần Thiện Lương của tác giả Huyền Nghi.