Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu Của Nam Xứng

Đánh giá nội dung truyện: ★★★★✰ Đánh giá nam nữ chính: ★★★★★ Đánh giá bản cv truyện: ★★★★★ Đề cử: ★★★★✰ Văn án:   Nguyễn Du Du xuyên vào một quyển sách trở thành vật hy sinh nữ phụ.   Nguyên chủ vốn là cô nhi, cuộc sống vất vả, đột nhiên bị một nhà giàu tìm được, nói là con gái ruột lúc mới sinh ra bị người ôm nhầm.   Sau khi trở thành tiểu thư nhà giàu, nguyên chủ nghe theo trong nhà sắp xếp, gả cho đại thiếu gia vô dụng nhà họ Thẩm.   Nguyên chủ không thích Thẩm đại thiếu, cô ấy lưu luyến si mê nam chủ bằng tuổi, điên cuồng mà ghen ghét nữ chính vốn là người chiếm vị trí thân phận thiên kim của cô lúc trước, cuối cùng khiến bạn bè xa lánh, thê thảm vô cùng…   Nguyễn Du Du nhìn khuôn mặt nhỏ trong gương, đếm đếm số tiền tiêu vặt của mình, thở dài: tội gì phải thế?!   Qúy trọng sinh mệnh, rời xa nữ chủ, tránh xa nam chủ.   Đối với ông chồng tiện nghi "nhặt được" Thẩm đại thiếu, Nguyễn Du Du nâng cằm tỏ vẻ: “Ngoan ngoãn chờ đến lúc rời đi.”   Thẩm đại thiếu: “A, tưởng bở.”   Nhóm người ăn chơi trác táng ở Yến Thành đều biết Thẩm đại thiếu cưới một cô vợ nhỏ nghèo khổ khốn cùng, vô cùng đáng thất vọng, nhóm công tử phóng đãng đều chờ xem náo nhiệt.   Một ngày nọ, di động của Thẩm đại thiếu vang lên, không cẩn thận ấn loa, bên trong truyền đến âm thanh mềm mại mang theo chút tủi thân: “Tiểu Bạch, có một đề số học cao cấp em không làm được.”   Thẩm đại thiếu bỗng nhiên đứng dậy, túm áo khoác trên lưng ghế liền đi ra ngoài: “Đừng lo lắng, anh lập tức trở về.”   Quần chúng ăn dưa: Dưa rớt đầy đất....   1. Trọng sinh ngọt văn sảng khoái: 1vs1 2. Thẩm đại thiếu không hề vô dụng, anh là nhân vật lợi hại nhất. ______   Kiếp trước, Nguyễn Du Du là tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có. Thế nhưng, cô từ nhỏ đã bị bệnh nặng, sức khỏe rất yếu, ba và mẹ đều không yêu thương. Những năm tháng ấy, cô gái nhỏ Du Du thường xuyên ở bệnh viện, không được vui chơi chạy nhảy hay cười đùa như những đứa trẻ bình thường khác.   Ba và mẹ không bỏ rơi Du Du vì bản thân cô là một bùa sư thiên phú, có thể vẽ bùa phòng thân, trừ tà, chữa bệnh… với giá cao. Họ chỉ xem con gái là công cụ kiếm tiền, mặc cho thân thể yếu kém của cô.   Thế giới của Du Du khi ấy, rất cô độc và cũng rất bi thương…   Du Du tựa như vì sao trên bầu trời, cố gắng vẫy vùng trong đêm tối để nhìn ngắm thế gian xinh đẹp. Nhưng cuối cùng, chỉ là một đốm nhỏ li ti, chưa kịp tỏa sáng đã rơi xuống trần…   Tỉnh lại tại một thế giới mới đầy xa lạ, Nguyễn Du Du phát hiện ra bản thân mình đã xuyên đến vai nữ phụ trong quyển sách cô vừa mới trộm đọc được mấy hôm trước.   Theo như nguyên tác thì nữ phụ là một cô gái mồ côi, cuộc sống nghèo hèn vất vả. Sau đó, cô ấy được một gia đình giàu có đến nhận về với thân phận là con gái ruột bị ôm nhầm. Nhưng cô ấy lại không hề biết, tất cả chỉ là một âm mưu đầy đáng sợ, đem cô thay thế cho con gái của họ, kết hôn cùng thiếu gia vô dụng nhà họ Thẩm.   Cứ thế, cô ấy trở thành quân cờ bị người khác lợi dụng cho lòng tham và sự ích kỷ, còn bị nữ chủ cùng nam chủ giày vò khắp nơi, cuối cùng kết thúc thê thảm.   Nếu đã biết trước sự độc ác và giả dối đến mức đáng sợ của lòng người thì cớ sao Du Du phải chịu lùi bước và mặc cho người khác bày mưu tính kế hại bản thân mình cơ chứ.   Kiếp trước, cô có tất cả lại không có sức khỏe, tình yêu và sự tự do. Kiếp này, cô muốn làm mọi thứ mà bản thân từng ao ước, có thể chạy nhảy khắp nơi, có thể theo đuổi giấc mơ được cắp sách đến trường, có thể khám phá thế giới xinh đẹp này, có thể yêu thương và bảo vệ những người tốt bên cạnh mình…   ***   Giới thượng lưu đồn rằng, Thẩm đại thiếu gia Thẩm Mộc Bạch là một kẻ vô dụng, không làm được gì hết, ngay đến quyền thừa kế Thẩm thị cũng không có tư cách hay cổ phần được bao nhiêu. Vì thế, người ta nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, nhạo báng. Ngay đến Chu gia, cũng dám đánh tráo và giở trò thay thế con gái giả gả qua cho anh để thực hiện hôn ước. Mọi người, đều cho rằng, Thẩm Mộc Bạch thật dễ dàng lừa gạt và giẫm đạp.   Nhưng có lẽ, mọi người không biết, dòng nước lặng mới là dòng nước sâu, người không nói mới là người đáng sợ. Chỉ là, anh đang che dấu mà thôi. Con người thật sự của Thẩm Mộc Bạch, không phải ai cũng có thể nhìn đến.   Cuộc hôn nhân vội vã cùng Nguyễn Du Du đối với Thẩm Mộc Bạch mà nói, ai cũng như nhau. Bởi vì, anh cần một người làm vợ của mình, có thể khiến ông nội yên tâm những ngày cuối đời. Còn cô, thì cần một nơi để về, rời đi gia đình xấu xa kia. Đến khi, mọi thứ kết thúc thì nhẹ nhàng rời xa…   Những tưởng rằng, bắt đầu bằng một cuộc hôn nhân mà không có tình yêu thì sẽ là những tháng ngày chông chênh đáng sợ. Thế nhưng, Nguyễn Du Du đã dùng trái tim và mọi thứ cô có, để khiến tất cả thay đổi theo hướng bất ngờ nhất.   ***   Ban đầu, Thẩm Mộc Bạch chỉ cảm thấy, Nguyễn Du Du là một cô gái nhỏ có chút đáng thương, không còn ai nương tựa trên cõi đời này. Anh cho cô mái nhà che chắn gió mưa, cho cô bữa cơm thơm ngon dịu nhẹ, cho cô cuộc sống vô ưu vô lo ngày mai...   Nhưng chẳng biết từ khi nào, sự mềm mại, dịu dàng và thiện lương của cô lại khiến anh từng chút một rung động như thế.   Là khi, Du Du sẽ kéo anh đến tiệm lẩu ăn đến mức hít hà vị cay xé lưỡi rồi lại nhấm nháp vị the mát lạnh của kem tươi trong ngày hè lộng gió mà anh chưa bao giờ có được.   Là khi, Du Du dùng sự chân thành và quan tâm của mình, trò chuyện cùng ông nội ở bệnh viện thật vui vẻ quên trời quên đất.   Là khi, Du Du bé nhỏ vì anh bị người nhà làm tổn thương mà lên tiếng bảo vệ cho anh rồi lại đau lòng đến rơi nước mắt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Là khi, Du Du thật cẩn thận cẩn thận, thức đêm thức ngày vẽ cho ông bùa chữa bệnh, khắc ngọc cho anh bùa bình an. Mỗi giây mỗi phút đều mong anh có thể hóa dữ thành lành, tránh mọi tai ương...   Du Du không biết, ở những khoảnh khắc giản dị ấy lại có thể rung động lòng người đến mức nào. Trái tim lạnh giá của Thẩm Mộc Bạch cứ thế bị Du Du hòa tan, anh động tâm thật rồi.   Vốn dĩ, một người thông minh tài giỏi và ẩn nhẫn che dấu thân phận kim cương thật sự của mình thì Thẩm Mộc Bạch có tất cả nhưng lại không có sự bình yên và ấm áp bản thân thầm ao ước. Thế nên khi Du Du đến, anh rất rõ, thứ mình tìm kiếm trong vô vọng bấy lâu nay chính là cô.   Chỉ cần có Du Du, sự trống rỗng của thế gian này sẽ được lấp đầy.   Vì vậy, Thẩm Mộc Bạch dành cho Du Du sự quan tâm, dung túng và sủng ái nhất trên đời này. Một đời dịu dàng của anh, chỉ dành cho riêng mình cô mà thôi.   Du Du tựa như hoa lê đầu mùa, trắng muốt xinh đẹp, vô tình rơi vào tim anh, quyến luyến không rời đi nữa.   ***   "Xuyên thành cô vợ vượng phu của nam xứng" là một bộ truyện có nội dung đơn giản là quá trình Nguyễn Du Du dung hòa ở thế giới xa lạ, bằng trái tim thiện lương và chân thành của mình thay đổi số phận bản thân cùng nam xứng Thẩm Mộc Bạch. Tuy nhiên, ngòi bút của tác giả thiên về sự nhẹ nhàng ấm áp và tình cảm nên giọng văn rất êm, rất sủng, đọc truyện mà trái tim cũng tan theo.   Về các nhân vật trong bộ truyện, nổi bật nhất là nam nữ chính được xây dựng khá tốt và ấn tượng. Chỉ bằng vài nét phác họa sơ qua về kiếp trước hay quá khứ kiếp này nhưng khiến người đọc rất thương và có phần xúc động.   Một tiểu thư Du Du sinh ra sức khỏe kém bệnh nặng triền miên, bị người nhà chỉ xem là công cụ kiếm tiền, không được yêu thương. Cuộc đời cô khi ấy, tựa như chiếc lá trong mùa đông, lẳng lặng cô độc, tùy thời đều có thể rơi xuống, bi thương vô cùng.   Một thiếu gia Thẩm Mộc Bạch mẹ mất, bố có vợ kế, nghe lời châm chọc khiêu khích mà ghét bỏ anh, chỉ yêu thương con trai nhỏ của họ. Cứ thế bỏ rơi anh không quan tâm không lo lắng chút nào. Anh học cách ẩn nhẫn, che giấu tổn thương và rời đi ngôi nhà không dành cho mình, tự xây dựng một đế quốc riêng, khuynh đảo mọi thứ.   Cuộc hôn nhân của họ giống như là tơ trời se duyên, từng ngày trôi qua đều ấm áp và ngọt ngào. Cô vợ nhỏ cho anh niềm vui, cho anh nụ cười, cho anh biết rằng trên thế giới này luôn có một người vì anh mà muốn đổi thay cả vận mệnh bi kịch sau này. Cho nên, anh vì người ấy, muốn trở thành người ưu tú hơn nữa, tài giỏi hơn nữa để có thể yêu thương sủng ái và cho cô một đời sống trong nhung lụa, bình an đến hết cuộc đời.   Trong truyện cũng xuất hiện các nhân vật phụ vô cùng đáng yêu và dễ mến khác như cậu em trai cùng cha khác mẹ hay đám bạn tốt của nam chính. Các nhân vật này tuy chỉ làm nền nhưng mà độ cute, bênh vực người nhà cùng hài hước thì có thừa nhé. Nhờ những vai phụ như nét chấm phá riêng biệt này mà câu chuyện trở nên hài hòa dí dỏm rất nhiều.   Vì vậy, truyện khá là hợp gu với mình nên mình mạnh dạn thiên vị chút xíu mà chấm 9/10 điểm nha. Nếu bạn nào yêu thích thể loại truyện có tag xuyên thư nữ phụ, sủng sạch ngọt lại ấm áp ngọt ngào hết mức thì hãy nhảy hố thư giãn trong những ngày tất bật bận rộn cuối năm này nhé.   À, truyện chỉ có convert thôi ạ, mn chịu khó nhé ^^ ______   Văn án được edit bởi #Nghịch Thần page #RVNT0105   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Răng rắc ―― Nặng nề tiếng sấm truyền đến, một đạo chói mắt tia chớp dữ tợn cắt qua đen nhánh phía chân trời. Nguyễn Du Du chậm rãi mở to mắt, xoa xoa buồn đau thái dương. Khóe mắt dư quang liếc đến tuyết trắng khăn trải giường gối đầu, Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, chậm rãi ngồi dậy, mới phát hiện nơi này cũng không phải chính mình phòng ngủ. Gối đầu, khăn trải giường, vách tường đều là tuyết trắng, trong phòng chỉ có mấy thứ đơn giản gia cụ, án thư, tủ quần áo trung quy trung củ, xem bố trí đảo như là phòng cho khách. Ánh mắt dừng ở chính mình trên tay, Nguyễn Du Du chân mày cau lại. Nàng vẫn luôn thực bạch, bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, nàng làn da là bệnh trạng tuyết trắng. Nhưng hiện tại tay nàng chỉ lại có chút hắc, thậm chí còn mang theo chút lao động hình thành vết chai mỏng. Nguyễn Du Du đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, rửa mặt trên đài mặt đại gương rõ ràng mà chiếu ra nàng mặt. Lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai đều cùng nàng giống nhau như đúc, nhưng lại đen không ít, làn da cũng thô ráp đến nhiều. Cập eo tóc dài hơi có chút cuốn, nồng đậm xoã tung. Nguyễn Du Du nhéo nhéo chính mình mặt, rất nhỏ đau đớn nhắc nhở nàng, này không phải đang nằm mơ. Bởi vì tâm tình hậm hực, buổi sáng thời điểm nàng thừa dịp cha mẹ không ở nhà trộm chạy đến ban công xem vũ, kết quả bị một đạo lôi cấp bổ trúng. Kia nói trùng hợp đến không thể tưởng tượng lôi không đem nàng đánh chết, nhưng thật ra đem nàng cấp phách đen tóc cũng phách dài quá Trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, Nguyễn Du Du trở lại phòng ngủ, khắp nơi nhìn nhìn. Gối đầu biên phóng di động cùng một cái màu hồng phấn tiền bao. Nguyễn Du Du đem tiền bao mở ra, bên trong chỉ có mấy trăm đồng tiền, còn có một trương thẻ ngân hàng, một trương thân phận chứng. Thân phận chứng thượng tên, ảnh chụp, thậm chí sinh ra ngày đều là của nàng. Nhưng địa chỉ lại không phải nàng quen thuộc. Dùng vân tay giải khóa di động, di động ứng dụng cũng không phải nàng quen dùng. Nguyễn Du Du ánh mắt dừng ở ghế trên toái hoa hai vai bao. Hai vai trong bao chỉ có mấy thứ đơn giản đồ dùng sinh hoạt cùng một cái plastic túi văn kiện. Túi văn kiện là trong suốt cách văn, Nguyễn Du Du thấy “Xét nghiệm ADN báo cáo” mấy cái hồng tự, trong lòng dâng lên một cổ điềm xấu dự cảm. Nàng bay nhanh mà đem văn kiện lấy ra tới, phiên đến mặt sau cùng, giám định kết quả viết: “…… Chu Quốc Vượng là Nguyễn Du Du sinh vật học phụ thân.” Nguyễn Du Du đầu “Ong ――” một tiếng. Nàng xuyên tiến tối hôm qua vừa mới xem trong sách! Ngày hôm qua nàng nhặt được người hầu xem một quyển tiểu thuyết, thư trung pháo hôi nữ xứng thế nhưng cùng nàng tên tương đồng, nàng tránh ở trong ổ chăn dùng di động chiếu thức đêm xem xong rồi. Thư trung Nguyễn Du Du là cái cô nhi, khốn cùng thất vọng.   Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu Của Nam Xứng của tác giả Giản Diệc Dung.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thú Huyết Phi Đằng - Tĩnh Quan
Một trinh sát binh hy sinh trên chiến trường rồi thần kỳ chuyển thế sang một thế giới khác. Đó là một thế giới của người thú, một thế giới của Bỉ Mông thú nhân, người thú sống chen lẫn với nhân loại. Họ cũng có tranh giành, yêu thương, thù hận... Truyện đô thị nói về người lính trinh sát ấy tên là Lưu Chấn Hám, đẹp trai cao ráo, giỏi võ vô cùng. Nhưng khi chuyển sang thế giới Bỉ Mông, hắn phải mang hình hài của một Trư Bát Giới, một người con của Thất Cách tộc do heo tiến hóa thành người. Vượt qua số phận, hắn từng bước trở thành một vị Tát mãn tế tự của vương quốc thú nhân, trở thành long tế tự nghìn năm có một, và đặc biệt là chịu những trớ chú vô cùng ác độc. Những trớ chú đó là gì? Hồ ly tinh - mỹ nữ của hồ tộc có vẻ kiều mị ra sao? Nhân ngư công chúa giữa biển sau có vẻ đẹp lạnh lùng và mang dại như thế nào? Rồi người đẹp biến thân từ trai ngọc, hay từ đá san hô có điều kỳ diệu gì? Những chiến sĩ thú nhân tại sao được coi là vô định trong thiên hạ? Gấu trúc tại sao lại là những chú lính cực kỳ giỏi võ? Tinh linh, người lùn, người khổng lồ, chủng tộc rồng có đặc điểm gì? ... Tất cả sẽ được giải đáp dưới ngòi bút tuyệt vời và kỳ ảo của tác giả Tĩnh Quan... *** Lưu Chấn Hám cảm thấy mũi mình dường như đã bị vỡ mất rồi. Khe khẽ mở mắt, Lưu Chấn Hám vội nhắm kín mắt lại. Nỗi đau ở mũi ảnh hưởng đến toàn bộ thần kinh mắt. Toàn thân trên dưới của gã chỗ nào cũng đau đến tê người. Sau khi khôi phục thần trí, Lưu Chấn Hám cảm thấy hồi sức lại dần dần. Cái cảm giác thoát lực như lúc trước xem ra không còn nữa. Cố gắng nhịn cơn đau tê liệt toàn thân, Lưu Chấn Hám cật lực gượng dậy, toàn thân đau nhức lăn trên cát. Đúng là cát! Cảm giác từ tay truyền đến, Lưu Chấn Hám có thể phân biệt được chúng đúng là cát. Sức lực toàn thân từ từ tích tụ lại. Lưu Chấn Hám mở mắt ra một lần nữa, một con cua kềnh màu nâu đen bò ngang qua mặt hắn, con mắt tròn xoe ngo nghoe liếc xéo Lưu Chấn Hám một cái, tựa hồ như không thèm chấp. Miệng nó phì phò mấy cái bọt trắng xóa, chân vạch ra trên cát những vết nho nhỏ, chui tọt vào trong lớp cát. Lưu Chấn Hám phẫn nộ. Hắn cảm giác con cua này xem mình như một cây dừa. Bị cái thứ miệt thị này kích khởi nộ hỏa, hắn đưa tay dính đầy sỏi cát bắt con cua đó lên, xé một phát đứt làm ba đoạn, đưa vào miệng nhai rôm rốp. Con cua có mùi vị không tệ, mặn mặn nhạt nhạt. Vừa nhai mấy cái chân cua trong miệng, Lưu Chấn Hám vừa gượng đứng dậy. Bốn phía hoàn toàn xa lạ, bãi biển màu vàng kim, biển mênh mông vô bờ, thủy triều lui lui tới tới đập vào chân hắn. Trên bãi biển phía xa xa mọc đầy thực vật cao cao giống như cọ, gió ôn nhu giống như nụ hôn của tình nhân mang theo mùi vị giáp tạp của biển. Một cái càng cua từ miệng Lưu Chấn Hám rơi ra. Lão Lưu đang há hốc miệng, giống như một con hà mã phát tình. Đây là chỗ nào thế? Ta không phải đang ở trên chiến trường Nam Cương sao? Đạn... Đùng! Tiếng súng nổ, ta không phải đã bị trúng đạn chết rồi hay sao? Lưu Chấn Hám mê man lướt qua những ký ức còn lại trong đầu. Hắn cúi đầu nhìn thân hình của mình, thấy ngay cả một mảnh vải cũng không còn, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị nước biển gột trôi sạch sẽ, chỉ còn lại có một chiếc vớ trên chân. Chiếc vớ màu xám được làm từ sợi tổng hợp này cũng đã bị nước biển tẩm thành một màu sắc rất cổ quái. Lưu Chấn Hám sờ soạng toàn thân trên dưới, vẫn còn tốt, thân thể bị đánh bầm dập trong ấn tượng ấy vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì. Lão Lưu hung bạo tóm rứt một nắm lông ngực. Sự đau đớn cho hắn biết đây không phải là mộng. Ta đang ở đâu thế? Lưu Chấn Hám có nghĩ nát óc cũng không thông được. Sự đau đớn ở mũi kéo hắn trở về hiện thực. Những động tác vừa rồi tuy chấn động không nhiều, nhưng đã khiến mũi hắn bắt đầu chảy máu. Lưu Chấn Hám cảm thấy trên môi mình có một thứ chất lỏng đang chảy, miệng lập tức cảm giác được một mùi vị quen thuộc đến nỗi không có gì quen thuộc hơn: mùi vị của máu. Lưu Chấn Hám cảm giác mũi của mình dường như biến thành một cái vòi nước không thể đóng chặt được. Và Lưu Chấn Hám đã có hành động dơ dáy đến nỗi không còn gì dơ hơn: gã nhanh chóng tụt vớ ra, rồi dùng nó bịt chặt mũi lại! Nếu cứ thế này rõ ràng là không xong, Lưu Chấn Hám đứng tại chỗ xoay người, bắt đầu quan sát xung quanh. ... Mời các bạn đón đọc Thú Huyết Phi Đằng của tác giả Tĩnh Quan.
Thiếu Phu Nhân Vô Lại - Diệp Phi Dạ
Một tựa truyện ngôn tình sắc được viết bởi Diệp Phi Dạ, truyện Thiếu Phu Nhân Vô Lại xoay quanh "Em lộ hết, tuy rằng rất nhỏ, không có gì đẹp mắt, nhưng mà vẫn nhìn được." Tịch Giản Cận hất càm, liếc mắt về phía ngực Bạc Sủng Nhi một cái, Bạc Sủng Nhi cúi đầu, ánh mắt cong cong, tay dời đến bụng dưới của anh, dùng sức nắm chặt: "Có nhỏ, cũng so với chỗ thịt này của anh lớn hơn!" Khi nữ cường đụng phải nam cường, công chúa hắc đạo đụng vào lá bài chủ chốt của lính đặc chủng, xem ai thuần phục ai, ai bảo người nào quỳ xuống hát  P/s: Tiếp tục thêm 1 truyện mới của Diệp Phi Dạ tác giả đình đám của các bộ truyện "Hôn trộm 55 lần " , " Đoạt hôn 101 lần " , Mạnh mẽ 101 lần yêu , Hôn sai 55 lần .... lên sóng và giờ tới tết sẽ up rất rất nhiều cho các bạn cùng ngâm nhé  *** Bóng đêm chưa hạ xuống, bên ngoài biệt thự Tịch gia tập trung rất nhiều hãng xe nổi tiếng. Trong vườn, ánh đèn tô điểm, hoa mọc đầy vườn, gió đêm thổi tới, mùi hoa thơm bay khắp nơi. Áo hương tóc mai, người đến người đi. Giống như thiên thượng nhân gian. Đây là hôn lễ của đại công tử Tịch gia Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận kéo cô dâu Hàn Như Y đi qua đám người, trên gương mặt tuấn tú mang ý cười nhạt, giống như ôn tồn, giống như lạnh nhạt. Đồng hồ vang lên, quý khách an vị, người chủ lễ ra sân. Tịch Giản Cận và Hàn Như Y ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, đứng trên bục. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người phản đối hai người này kết hôn không? Người chủ lễ dựa theo điều lệ, hỏi từng câu từng chứ. Khách khứa nhìn sang lẫn nhau, lại không biểu thị phản đối. Đột nhiên, một chiếc Ferrari màu đỏ lấy tốc độ như bay, từ ngoài cửa Tịch gia đi vào. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người nào phản đối hai người họ kết đôi không?" Người chủ lễ hỏi lần thứ hai. Toàn trường vẫn yên lặng như tờ. Chiếc Ferrari màu đỏ dừng hẳn, một bàn tay trắng nõn đẩy cửa xe ra, vào mắt là một đôi giày cao gót màu đỏ, chân nhỏ mà trắng như tuyết, ngay sau đó, chính là hai chân thon dài trắng nõn. Sau đó, liền nhìn thấy Bạc Sủng Nhi một thân màu đỏ như lửa xuống xe, trở tay, đóng cửa, giẫm lên giày cao gót, nện bước ưu nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, đi tới hôn lễ. Thần sắc Tịch Giản Cận ngưng lại. Bạc Sủng Nhi cười không nói, ánh mắt trào phúng rơi vào cô dâu Hàn Như Y bên cạnh, ánh mắt mang theo khiêu khích, từng bước từng bước đi vào. "Xin hỏi, tất cả mọi người ở đây, có người phản đối hai người này kết đôi không?" Người chủ lễ hỏi lần thứ ba, nếu như không ai phản đối, đại biểu cho hôn lễ này, chính thức bắt đầu. Mà lúc này Bạc Sủng Nhi, chạy tới vij trí chỗ ngồi khách quý, người trong toàn trường, đều chú ý tới cô, bầu không hỗn loạn. Bạc Sủng Nhi lại không có bất kỳ ý dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Cô rất đẹp, đẹp khiến tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt, quên đi ngăn cản cô lại. Mời các bạn đón đọc Thiếu Phu Nhân Vô Lại của tác giả Diệp Phi Dạ.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 1 - Huyền Sắc
Audio Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Hà Diệc Dao mê mẩn nhìn cái gương cổ tròn trong tủ kính trước mặt, mắt không chớp lấy một cái. "Nếu thích thì có thể lấy ra xem một chút." Ông chủ cửa hàng đồ cổ khẽ cười nói, ngữ khí ôn nhu khiến người ta cảm thấy có thiện cảm. Hà Diệc Dao liên tục gật đầu, tuy rằng cô biết không thể mua nổi tấm gương cổ này, nhưng cô vẫn muốn cầm nó trong tay, sờ một chút. Ông chủ mở khóa tủ, lấy gương đồng ra, "Vật này là một tấm gương đồng hoa văn hình cá rất hiếm thấy ở thời Hán, bởi vì gương đồng thời Hán thường lấy Tứ thần Long Hổ Phượng Điểu làm hoa văn. Phẩm chất của tấm gương hồng lục tú này vô cùng tốt, nghe đồn chính là món đồ yêu thích của danh tướng thời Hán Hoắc Khứ Bệnh, tiểu thư cũng thật tinh mắt." Hà Diệc Dao cẩn thận cầm gương đồng, chăm chú nhìn bốn con cá chép sống động tinh xảo lồi lên ở mặt trái gương. Hoa văn điêu khắc đơn giản mà uyển chuyển, hình thái khác nhau, thực giống như đang vui vẻ bơi lội trong nước. Cái gương đại khái chỉ lớn bằng bàn tay cô, thân gương rất mỏng, vô cùng nhẹ, ít nhất là nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Hà Diệc Dao thầm nghĩ không biết liệu cái gương này có phải đồ giả hay không, nhưng khi cô lật xem mặt gương loang lổ thì lại có chút không chắc chắn. Mặt gương tạm coi là bằng phẳng, tràn đầy vết xước, từng vết đều đại biểu cho những thử thách của năm tháng. Thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của cô ở trong gương, Hà Diệc Dao cảm nhận được một loại mỹ cảm mơ hồ, không cam lòng đặt gương xuống. Trên đường đến lớp học thêm cô vô tình đi vào cửa hàng đồ cổ này, bởi vì cái tên "Á Xá" kỳ quái của cửa hàng đã thu hút cô. Cô hiếu kỳ hỏi ông chủ vì sao gọi là Á Xá, ông chủ đáp: Mỗi món đồ cổ trong tiệm đều có câu chuyện của chính nó, chứa đựng rất nhiều năm, nhưng không ai lắng nghe, bởi vì chúng không thể nói chuyện. Cho nên đặt tên là Á Xá. (Á Xá = Ngôi nhà câm) Tuy rằng nơi này thật cũ kỹ, cũng không buôn bán gì, song cô biết nếu cửa hàng này trưng bày toàn đồ thật thì một học sinh cấp 3 như cô đây không thể nào mua nổi. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị quay người rời đi thì phát hiện cái gương cổ này. Cô muốn có nó, làm sao bây giờ? Cô không muốn buông tấm gương ra, cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái này như chạm đến tận đáy lòng cô. Trong đầu Hà Diệc Dao đột nhiên hiện lên một cái cớ vô cùng hoang đường: "Ông chủ, câu lạc bộ trường em muốn diễn một vở kịch, cần dùng đến một tấm gương cổ, có thể cho tụi em thuê dùng một tháng được không ạ?" Cô nghĩ cô chỉ nhất thời ham thích cái mới lạ, môt tháng sau có lẽ cô đã không còn thích cái gương bẩn như vậy nữa rồi. Chỉ là ngay cả bản thân cô cũng thấy yêu cầu này rất vô lý, đang muốn nói thêm vài câu cứu vãn tình hình thì bất ngờ nghe thấy một tiếng "Được." từ ông chủ trẻ tuổi của cửa hàng đồ cổ này. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 1 của tác giả Huyền Sắc.
Thất Tịch Không Mưa - Lâu Vũ Tình
Thất Tịch Không Mưa Thất tịch: Mùng 7 tháng 7 âm lịch, chính là lễ Valentine của Trung Quốc. Cô sinh ngày Mùng 7 tháng 7 - Ngày Thất tịch. Từ nhỏ cô đã thầm yêu anh, như số kiếp không thể thay đổi tình yêu trong sáng ấy, như lần đầu được nếm mùi vị của quả khế mới chín. Sau đó cô và anh xa nhau, gặp lại đều cách nhau ba năm. 15 tuổi, anh lên phía bắc học, từ đó mất liên lạc; 18 tuổi, cô nông nổi đi gặp anh, đổi lại là sự đau lòng; 21 tuổi, cuối cùng anh cũng quay về để chịu tang mẹ; 24 tuổi, anh kết hôn, đưa người vợ mới cưới tới tận nơi xa. Anh từng là thần hộ mệnh của cô, dịu dàng, cẩn thận che chở, bao dung. Đã từng ngoắc tay với cô, thề sẽ mãi mãi ở bên nhau. Cô có thể mất đi tất cả, nhưng không thể không có anh - người hiểu cô nhất. Ngày 7-7 là ngày gặp mặt của Ngưu Lang Chức Nữ, mưa ngày 7-7 là nước mắt của nỗi nhớ nhung vậy. Giờ cô 27 tuổi, liệu có thể có một ngày 7-7 không mưa, để cô được gặp lại anh một lần nữa... Hai con người yêu nhau đến tận xương tủy, yêu đến vụn vỡ con tim nhưng lại không thể nào đến với nhau. Hai con người ấy mang theo con tim khiếm khuyết đi tìm kiếm yêu thương trong thế giới ngoài kia nhưng không thể. Vì với cô, anh là Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị không ai có thế thay thế, chỉ có một mình anh. Còn với anh, cô là Thẩm Thiên Tình mà anh yêu quí nhất, là người mà anh thề sẽ bảo vệ suốt đời, không có cô anh chỉ là một cái xác không hồn. Một tình yêu đẹp đến thế, sâu nặng đến thế, thế nhưng họ lại không thể là của nhau. Không thể trách anh, không thể trách cô, có chăng là oán hận cái số phận đã đặt tình yêu nồng đậm của họ vào một tình huống quá éo le, biến nó trở thành bi kịch của cả cuộc đời. Anh yêu cô, yêu đến đau lòng, nhưng chỉ có thể ở bên cô, chăm sóc cô với tư cách là một người anh trai, anh yêu cô, yêu đến mức thà để cô được thanh thản đã không ngần ngại mang một trái tim trống rỗng đi tìm kiếm hình bóng người con gái anh yêu trong những cô gái khác. Còn cô, cô yêu anh từ bé, yêu đến mức đối với cô, chỉ cần anh là đủ, chỉ cần anh tồn tại thì cô hạnh phúc, thế nhưng tình cảm ấy bị thứ bi kịch đau lòng kia ngăn chặn. Cái chết - có nhiều người sẽ xem nó là một điều tồi tệ nhất, nhưng với cái chết trong câu chuyện này thì nó là cách giải thoát cho họ khỏi số phận đầy bi ai và đau đớn đến xé lòng kia. Và như anh đã nói: “Tình, đợi anh”, cô sẽ đợi, đợi anh thực sự đến bên cô, đợi để được thuộc về nhau trọn vẹn, đợi để chìm đắm trong tình yêu của họ, và đợi, đợi để thực sự được là một người con gái yêu anh. *** Tình yêu giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín, Chua chua chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm. Chương 1: Thiên Tình Tôi tên là Thẩm Thiên Tình. Nếu nói đến cuộc đời tôi, chỉ e khó lòng kể hết trong một chốc một lát, sợ mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ chỉ chọn vài trọng điểm để nói. Cái gọi là “cuộc đời tôi” thật ra cũng chẳng dài, tính đến nay mới có mười bốn năm, ba trăm hai mươi bảy ngày, tám giờ, năm giây mà thôi. Đầu tiên, cũng giống như tất cả mọi người, tôi có cha mẹ rất hiền từ, lại có một người anh vô cùng đẹp trai, ưu tú, khiến các nữ sinh nhìn thấy đều không kìm được mà hét lên ngưỡng mộ. Về phần tôi, từ nhỏ đến lớn, nhận xét của các giáo viên nhìn chung đều quanh đi quẩn lại những từ như: cá tính, bốc đồng, bướng bỉnh, khó bảo, thích quản chuyện người khác, vân vân và vân vân… Giáo viên nào tốt một chút sẽ nói tôi hoạt bát, hướng ngoại, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Nhưng thế thì có gì khác chứ? Chẳng qua chỉ đổi cách nói cho dễ nghe hơn thôi, vẫn khiến tôi bị tổn thương. Cái gì? Bạn không tin ư?! Để tôi giải thích cho mà nghe nhé! Hoạt bát, hướng ngoại: nghĩa là tôi rất nghịch, nghịch vô cùng, nghịch đến mức bị phạt đánh. Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha: nói cách khác, chính là gây chuyện thị phi, nghịch ngợm, phá phách. Tôi hận nhất là năm lớp năm, cô giáo chủ nhiệm còn ghi trong sổ liên lạc của tôi là: ngu muội dốt nát, thiếu tôn trọng bậc bề trên, hung hăng càn quấy, không biết hối cải, mong phụ huynh quản lý nghiêm ngặt hơn, tránh gây hại cho nếp sống đẹp của xã hội. Vậy là cô ấy đã trang trọng biến tôi thành con quỷ phá hoại thế giới, làm băng hoại nếp sống xã hội, sự khởi sắc hay tụt dốc của nền kinh tế cũng liên quan đến tôi, hơn nữa, ngay cả việc Khổng Minh tiên sinh “xuất sư vị tiệp thân tiên tử[1]”, sự thành bại, thịnh suy của Trung Quốc trong năm nghìn năm qua cũng đều là lỗi của tôi, chỉ thiếu nước bắt tôi mổ bụng tự sát để tạ tội với thế giới. [1] Trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng có câu: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, tạm dịch: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, khiến người đời sau cũng phải chạnh lòng, nước mắt đẫm đầy vạt áo. Có nghĩa là chưa kịp thành công thì người đã chết. Tôi chẳng qua chỉ đặt biệt danh “Diệt Tuyệt sư thái[2]” sau lưng cô giáo quá lứa lỡ thì đó, ngoài ra còn cá cược với bạn bè trong lớp về màu sắc nội y của cô, mọi người thử nói xem, như thế có được coi là phạm tội chết ngàn lần không? [2] Nhân vật hư cấu trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung, là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, nổi tiếng là người cứng nhắc, giáo điều, định kiến nặng nề. ... Mời các bạn đón đọc Thất Tịch Không Mưa của tác giả Lâu Vũ Tình.