Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Căn Hộ Số 203

“Cũng không có gì quá to tát cả.” Đầu dây bên kia, người môi giới nhà đất cười khô khốc. “Chỉ là cô gái ở đó hồi trước bùng tiền nhà rồi chuồn mất thôi. Cô gái trẻ Okimura Kiyomi lên Tokyo học đại học và vô cùng háo hức với cuộc sống mới tự lập, xa gia đình. Nhưng liên tục có những việc kỳ lạ xảy ra trong căn hộ Kiyomi thuê khiến cô sợ hãi mà không thể nào lý giải được: Mùi hôi kỳ lạ bay khắp phòng, liên tục nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập khắp nơi, khi ngủ, cô luôn gặp ác mộng bị một người đàn ông đuổi theo đánh đập, là mơ nhưng thức dậy, Kiyomi vẫn thấy người đau ê ẩm… Kiyomi đang đối mặt với thế lực bí ẩn gì? Liệu cô có thoát được khỏi căn phòng đó hay không? Đây là cuốn sách có thể khiến bạn không bao giờ muốn đọc lại lần thứ hai. *** Cô đơn không phải chỉ là ở một mình, mà là ở giữa rất nhiều người nhưng không tìm được ai hiểu tiếng nói của mình. Kiyomi nằm lặng yên trong căn phòng số 203. Không nhìn. Không thấy gì. Không thèm quan tâm. Không nhìn. Cánh cửa sổ bị cong. Rèm cửa đung đưa. Côn trùng lúc nhúc tại góc nhà. Không thấy gì. Sàn nhà ấm một cách lạ thường. Mùi hôi thối xộc lên vào mũi. Tiếng kẽo kẹt. Tiếng rì rầm. Tiếng cãi nhau. Không thèm quan tâm. Đôi chân hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ. Tiếng hét khản đặc không thoát ra khỏi cổ họng. Bóng đèn chập chờn không sáng. Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kiyomi, cô tự nhủ rằng nếu mình không để ý đến những điều ấy, mọi thứ rồi cũng sẽ biến mất. Giống như cách con người tìm ra lời giải thích cho những điều bất thường xảy đến với họ. Chuột chạy. Ống nước bị rò. Gió thổi. Hàng xóm cãi nhau. Nhưng cứ mỗi khi Kiyomi nhắm mắt, cô cảm thấy có cái gì đó cứ bóp nghẹt trái tim, “có cái gì đó đen tối, khó chịu cứ bám riết lấy tâm hồn cô”. Người đàn ông bí ẩn đêm nào cũng đến cãi cọ với cô, đánh đập cô đến ê ẩm nhưng không bao giờ Kiyomi nhìn thấy mặt hắn. Tất cả cứ chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không biết đâu là thực, đâu là mơ. Căn hộ số 203 của tác giả Kamon Nanami hội tụ đầy đủ các yếu tố ghê rợn thường thấy của truyện kinh dị Nhật Bản. Được ví như Dark Water của nhà văn lừng danh Suzuki Koji, tác giả của Ring, cuốn sách một phần nào thể hiện nỗi cô đơn mòn mỏi của loài người, mỗi khi gặp trắc trở, họ không có ai tin tưởng để chia sẻ. Giống như Kiyomi, cô không thể kể cho bố mẹ, vì họ sẽ cười vào thói tự lập cố chấp của cô, cũng không thể kể cho bạn bè, khi họ chỉ coi những điều cô nói là hoang tưởng. Cuốn sách cũng giải thích nguyên nhân tại sao những điều kỳ quái thường xảy ra với các cô gái trẻ. Sống một mình, nhạy cảm trên mức cần thiết, lạc lõng giữa xã hội là những điểm chung mà mọi người thường nhìn vào họ. Cho dù có quyết liệt chống trả nhưng phút huy hoàng lại nhanh chóng bị dập tắt, nếu không mang một tâm lý vững vàng, các cô gái sẽ chẳng thể vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình. Căn hộ số 203 không mang quá nhiều chi tiết giật gân, mà thay vào đó gieo rắc nỗi ám ảnh một cách từ từ, chậm rãi, len lỏi sâu vào tâm trí người đọc. Bản thân mỗi chúng ta cũng giống như Kiyomi, mù mờ không biết gì mà theo chân cô dần dần lật mở những điều bí ẩn. Chỉ có điều ta làm điều đó vì tính tò mò, còn Kiyomi phải chiến đấu vì sự sống của chính mình. Vốn không dành cho những ai yếu tim, nhưng với những ai đủ dũng cảm để đọc, Căn hộ số 203 sẽ khiến bạn khó mà buông tay nhưng cũng không dễ đọc lại lần hai. *** Mở khóa, Okimura Kiyomi chậm rãi nhìn vào trong phòng. Từ cửa sổ, ánh mặt trời rọi vào căn phòng trống. Kiyomi nheo mắt, nhìn ngắm khung rèm như muốn xác nhận điều gì đó, rồi khẽ gật đầu: “Mình muốn đặt một cái giường ở chỗ đó.” Chỉ cần chọn rèm màu nhạt một chút, có họa tiết nhã nhặn một chút là ổn. Cô nở một nụ cười nơi khóe miệng. Bất chợt, ở phía phòng tắm, từng giọt nước rơi xuống bồn rửa tạo ra những âm thanh lạnh lẽo… *** Cô chọn sống một mình khi vào đại học. Đó không phải là vì cô bất hòa với bố mẹ hay anh chị em, mà chỉ là đến tuổi này, cô không muốn phải mệt mỏi vì sự can thiệp quá mức của gia đình vào cuộc sống riêng. Thêm nữa, mong muốn được lên thành phố một lần cứ thôi thúc cô, cô không muốn mãi chôn chân ở nơi mình sinh ra. Ấy thế mà, thay vì thích thú, cô lại thấy sốt ruột vì phải đổi mấy lượt xe buýt lẫn tàu điện mỗi khi rời khỏi thành phố này. Cùng một hãng sản xuất mà sao đồ bán ở đây lại có vẻ khác với đồ bán ở Tokyo nhỉ? Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng Kiyomi lại nhen lên cảm giác khao khát và ghen tị. Không phải cô có mối quan tâm đặc biệt gì với hàng hiệu, chỉ là những nhãn hiệu ở Tokyo quả thật có sức hấp dẫn khó cưỡng. Cô từng tới Tokyo một lần trong chuyến tham quan hồi trung học nhưng chẳng ấn tượng gì với tòa nhà quốc hội. Những gì đọng lại trong ký ức cô chỉ là sự đông đúc tấp nập của mấy khu mua sắm Harajuku và Shinjuku. Từ ga Harajuku nhìn xuống, con đường Takeshita lúc nào cũng như được nhuộm màu đen bởi những đầu người đang di chuyển. Ở ga Shinjuku và khu vực xung quanh, người đi trên đường và sân ga nhiều tới mức không nhìn ra nổi chỗ trống nào trên mặt đất nữa. Cảnh tượng ấy khiến Kiyomi liên tưởng đến đàn kiến bò lổm ngổm trên chiếc bánh xốp. Những cửa tàu điện hay lối ra vào trung tâm thời trang như đang nhịp nhàng nuốt vào, nhả ra dòng người nối đuôi nhau đi vào và đi ra khỏi đó. Kiyomi bị cuốn hút bởi những con người, những dãy phố ấy. Cô nhớ mình từng nôn nao và đau đầu như thể đang bị xuất huyết não nên phải dừng lại một chỗ chỉ vì Shibuya quá đông người. Đúng là con đường gần khu trung tâm có khác. Những người đi trên đường ai nấy đều trông có vẻ hơn tuổi Kiyomi dù họ đều là những nam thanh nữ tú chưa tới hai mươi tuổi. Họ đi theo nhóm vài người một, hầu hết đều nhuộm tóc màu nâu nhạt, ăn vận chải chuốt theo phong cách đặc trưng chỉ có ở Tokyo. Họ đi lướt qua Kiyomi đang đứng như trời trồng mà không chạm tới một cọng tóc của cô. “Chả có ai đâm vào mình cả.” Kiyomi nghĩ, vẫn chưa hết hoa mắt chóng mặt. “Họ không nhìn mình, không đâm vào mình. Thậm chí họ cũng không nhận ra là họ đang làm lơ mình.” Nói là thế chứ không thể có chuyện họ không thấy cô, rõ mười mươi là họ đột ngột nghiêng vai khi đi qua để tránh chạm vào cô. Nhưng cô vẫn cứ nghĩ trong nhận thức của những người đi trên đường không có sự hiện diện của mình. Cô có cảm giác như mình là người vô hình trong mắt họ. Đúng lúc đó, cô nhận ra, người vô hình không chỉ có mình cô. Người nào người nấy, theo phản xạ, giữ khoảng cách với nhau như những thỏi nam châm cùng chiều, chẳng thèm để tâm xem tại sao lại như vậy. Không nhìn. Không thấy gì. Không thèm quan tâm. Đó là kỹ năng đối nhân xử thế khôn ngoan để sống được ở thành phố bộn bề và đông người này. Không làm được như vậy thì không có tư cách sống ở đây. Nuốt ngược vào trong, Kiyomi đưa ra đánh giá như vậy về Tokyo. Không nhìn. Không nghe. Không thèm quan tâm. (Nghe chừng hay đấy.) Kiyomi thở dài khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Khi ngắm nhìn từ ban công tầng hai, Tokyo khác xa hoàn toàn so với những gì mà cô đã hình dung. Từ khu phố chật hẹp với những căn nhà nhỏ nằm san sát, chỉ cần đi thêm một chút là ra đến cánh đồng. Không có những căn nhà cổ lợp mái tranh, nhưng gọi nơi này là thành phố thì hơi quá. Việc thuyết phục bố mẹ đồng ý cho cô học đại học ở Tokyo diễn ra khá thuận lợi. Nhưng ngôi trường cô đỗ vào lại ở ngoại ô. Căn hộ cô tìm được cũng không thể gọi là gần khu trung tâm. Bởi vì giá thuê nhà tại Tokyo đắt đỏ, cô lại ngại không muốn để bố mẹ gánh khoản tiền thuê nhà, nên đành bỏ qua những căn hộ nhỏ xinh gần trung tâm. Cân đo đong đếm mãi, rốt cuộc cô chọn căn hộ có một phòng, rộng khoảng sáu thước, có sàn lát gỗ. Dù khác biệt lớn so với mơ ước của mình, nhưng trái tim Kiyomi vẫn đập rộn ràng với sự khởi đầu này. Niềm vui sướng khi ước mơ trở thành hiện thực, được rời khỏi nhà và sống tự lập, còn lớn hơn niềm vui được tới Tokyo. Căn phòng của cô ở nhà bố mẹ bây giờ phủ đầy bụi và đầy ắp những kỷ niệm. Những con gấu bông, những đĩa CD cũ kỹ, ảnh của ngôi sao mà ngày xưa cô yêu thích choán hết chỗ trên giá và ngăn kéo, trong tủ thì nhét đầy những bộ quần áo không mặc đến nữa nhưng cũng chẳng nỡ vứt đi. Vì còn vương vấn nên cô vẫn giữ lại những đồ vật ấy, và vì thế theo thời gian, chúng mang vẻ u ám hơn. Cô rời xa gia đình, đồng thời cũng rời xa căn phòng đã chở che cô suốt thời niên thiếu ấy. Miền đất mới và căn phòng mới này hy vọng sẽ đáp lại niềm mong ước của Kiyomi. Cô thở mạnh, nhìn khung cửa sổ. Chắc chắn đây không phải tòa nhà đẹp đẽ gì. Tòa nhà xây đã được sáu năm, có hai tầng với màu sơn quen thuộc mà đâu đâu cũng có thể bắt gặp. Cửa sổ quay ra hướng nam, từ đó có thể nhìn thấy cái cửa ra vào bằng thép rẻ tiền. Hai bên trái, phải là bếp và phòng tắm xây đối diện nhau, ở giữa là một phòng trống. Khoảng không gian trong phòng rất ít. Chỉ có cái tủ tường dán hoa văn vân gỗ ngăn giữa bếp và phòng chính. Phòng khách kiêm phòng ngủ nửa vời rộng khoảng ba mươi mét vuông, trần nhà thì thấp, chắc hẳn sẽ có nhiều người thấy bức bối với căn phòng này. Dù vậy, Kiyomi thấy thoải mái với cái sàn gỗ trắng, bức tường trắng vừa dán lại. Hơn tất thảy, niềm vui được độc chiếm không gian này làm cho mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ. Cô nghĩ: “Mình sẽ dùng căn phòng này tùy theo ý thích của mình.” Gió thổi làm cái rèm mới lắp chạm vào cánh tay cô. Cuộn tay trong tấm rèm, Kiyomi mỉm cười mãn nguyện. Cô chọn rèm màu xanh rêu in họa tiết hoa lá. Giường của cô là một chiếc giường sô pha loại dùng nệm, cô cũng đặt ti vi ở vị trí thuận tiện để có thể nằm hoặc ngồi trên giường và xem được thoải mái. Giữa sàn là tấm thảm lông dài, trên thảm đặt cái bàn tháp kiểu cổ điển. Cô không cần tủ quần áo, quần áo và những đồ khác cô nhét tạm trong tủ để chăn cũng được. Bồn rửa mặt có thiết kế trông có vẻ thô kệch, còn các đồ dùng nhà tắm thì làm bằng nhựa trong nhìn giống như những món đồ thiết kế, nhưng trông chúng cứ giả tạo thế nào đó. Đương nhiên là chỉ giống thôi, chứ chúng không phải là đồ thiết kế của hãng nào. Những vật dụng đó, cũng như rèm và bát đĩa, đều là những đồ dễ dàng mua được khi lượn vài vòng cửa hàng lớn hay cửa hàng một trăm yên. Dù nơi đây tập trung toàn đồ rẻ tiền, Kiyomi vẫn hài lòng ví von nó như một căn phòng sang trọng mà cô hay thấy trên tạp chí nhà ở. “Mấy đồ đạc nhỏ xếp ở quanh bếp, cái để cốc và bàn chải đánh răng để vào chỗ bồn rửa mặt nữa là xong.” Nhận ra mình đang nín thở ngẫm nghĩ, cô khẽ cười. Cô nghĩ cô chọn đồ đạc cho phòng còn nghiêm túc hơn cả chọn môn ở trường đại học: “Đáng lẽ mình nên chọn trường mỹ thuật và học ngành nội thất mới phải.” Kiyomi nhẹ nhàng đi đến bếp ở cách xa ban công. Pha cốc trà rồi ngồi xuống bàn, cô thấy mỏi nhừ cả người. Cuộc sống của cô dạo gần đây là thế, luôn phấn khích với môi trường mới, quay vòng vòng trong bộn bề của dọn dẹp, mua sắm, rồi chuẩn bị bài trước giờ học. Hồi cấp ba, cô từng ở trong câu lạc bộ quần vợt nên có thừa tự tin về thể lực, nhưng sự mệt mỏi hiện giờ lại khác hoàn toàn với khi vận động. Cô nghĩ rằng đây mới là môi trường Tokyo. Xung quanh thành phố có trường học, có căn hộ, nhưng khi cần mua đồ đạc hay sắm sửa gì đó, cô lại phải vào tận trung tâm và tới những cửa hàng lớn. Ở khu trung tâm, điều ngạc nhiên nhất là chỗ nào cũng thấy người. Cô luôn thấy thích thú với những cửa hàng mở tới tận khuya và những ánh đèn mờ ảo trong đêm ở nơi đây. Nơi cô sống trước đây cũng có cửa hàng tiện lợi và nó cũng mở cửa đến mười một giờ đêm, nhưng không thể nào so sánh nổi với ánh sáng của Tokyo. Mấy hôm đầu, khi ở trong căn phòng này vào buổi tối, Kiyomi ngạc nhiên tột độ khi thấy phía bầu trời thành phố tỏa sáng rực rỡ. Khi nhận ra góc đó là Shinjuku, tim cô thực sự cảm thấy bồn chồn và bất an như bị bóp nghẹt. Đương nhiên, chút yếu đuối đó nhanh chóng biến mất. Nhưng sự mệt mỏi thì không như vậy, ngay cả khi cô đã đặt mình xuống nghỉ ngơi, nó vẫn dai dẳng đeo bám cô, đó là điều mà cô chưa từng cảm thấy khi còn ở vùng quê đầy cây xanh của mình. Nhấp chút trà thảo mộc, Kiyomi cuộn tròn người trên chiếc thảm. Đúng vậy, cứ khi nghỉ ngơi, duỗi tay chân ra là sự mệt mỏi lại gọi cơn buồn ngủ tới. “Mình muốn có gối ôm với lớp vỏ thật mềm.” Cô nằm ngửa mặt, đặt hai tay trên bụng. Từ ô cửa sổ mở toang, làn gió xuân ấm áp thổi vào. Kiyomi áp tay lên gò má, thả lỏng người. Người thấm mệt như bông ngấm nước, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. “Mình chỉ ngủ một chút thôi.” Cô nhắm mắt, định thưởng cho bản thân một giấc ngủ ngắn thì bên ngoài vang lên những âm thanh đứt quãng, vọng vào tai cô như gợi lên nỗi niềm luyến tiếc. Là tiếng trẻ con. Tiếng động cơ ô tô… Ngay lúc sau, cô nhận ra âm thanh mình nghe được đang ở rất gần, cô mở to mắt. Tối quá. Kiyomi lập tức quờ quạng tay và nhận ra, bóng tối ấy đơn thuần chỉ là do trời tối. Sững người, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bên ngoài, mặt trời sắp lặn. Cô hầu như không nhớ là mình đã ngủ hay chưa, có lẽ cô đã ngủ mê mệt ngay khi nhắm mắt lại. Kiyomi thở nhẹ, bỏ hai tay đặt trên ngực xuống. Hơi thở của cô như nghẹn lại. Chắc do đặt tay lên ngực mà cô gặp giấc mơ đáng ghét. Âm thanh mà cô nghe thấy không rõ là thật hay mơ, nhưng chắc chắn là của đàn ông. Anh ta nói gì nhỉ? Cô cố nhớ lại. Lời nói như trêu chọc, lại vừa như dọa dẫm cứ lởn vởn trong đầu cô như làn khói. Kiyomi hít thật mạnh, đến mức tạo thành cả nếp nhăn giữa đôi lông mày. Có mùi lạ. Đó là mùi cống rãnh cộng với mùi thối rữa, chúng như bám chặt lấy niêm mạc mũi của cô. Kiyomi nhăn mặt, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Lấy lí do chưa ổn định cuộc sống nên cô hiếm khi nấu nướng, nhưng không phải là nhà cô không có rác sinh hoạt. Nhưng mùi hôi mà cô ngửi thấy lần này hoàn toàn khác với mùi đó. Nó giống với mùi hôi trong ống nước thải. “Không biết là mùi hôi từ đâu nhỉ?” Nhà cô không đến mức sạch như lau như li, nhưng cũng chưa có ai nói cô ăn ở luộm thuộm, bừa bãi. Vốn sợ chuột bọ nên cô cực nhạy cảm với đồ ăn đã dùng xong. Vì vậy, mùi này không phải từ trong phòng cô. “Chắc tại ống cấp nước của chung cư này bẩn quá.” Kiyomi bật đèn lên, kiểm tra đường ống ở bếp và bồn tắm. Không có mùi gì lạ. Lúc nhận ra điều đó thì cái mùi kỳ lạ đã biến mất rồi. Một lần nữa, cô nhíu mày, chạm tay vào vai mình. Không biết có phải do ngủ quên trên sàn không mà cô đau cứng hết cả vai. Hay do cái cửa sổ để mở không đóng? Vai cô lạnh ngắt. Bỗng nhiên, cô thấy tâm trạng mình u ám. Kiyomi xoay vai, trèo lên giường rồi đóng cửa sổ lại. Ánh đèn tỏa ra khắp căn phòng phản chiếu bóng cô trên kính cửa sổ. Nó cũng chiếu vào trong mắt cô, theo phản xạ, cô lùi người lại. Cô nghĩ chắc kính bị cong vì thi thoảng, hình ảnh phản chiếu trong cái cửa sổ này như bị nhòe thành hai. Hình như có một cái bóng của ai đó sau lưng đang chồng lên bóng của cô. Không hiểu sao dù đứng xa ra hay đổi góc độ thì cô vẫn thấy cái bóng đó. Nhưng lạ là lúc cô vừa xoay người thì cái bóng lại biến mất. Ban đầu, khi bên môi giới nhà đất dẫn cô đến đây xem phòng đã như vậy rồi. Lúc định xem quang cảnh bên ngoài, vừa chạm tay vào cửa sổ, Kiyomi đã giật mình quay lại. Trong khoảnh khắc, cô tưởng đấy là người môi giới đứng sau lưng mình. Dù là ảo giác đi chăng nữa, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được hơi người ở phía sau. Nhưng ông già môi giới nhà đất, trông có vẻ thích thú, vẫn đang khoanh hai tay sau lưng đứng ở sảnh. “Cái kính cửa sổ này bị cong thì phải.” Cô khẽ thì thầm không để người môi giới biết mình đang dao động. “Cô thấy thế à? Ờ, có lẽ thế đấy. Ngoài ra, không có gì khác khiến cô bận tâm đúng không?” Người đàn ông không còn trong độ tuổi lao động nháy mắt, khẽ đung đưa người sang hai bên. Cười nhăn nhó đáp lại, cô kéo mạnh cái rèm. Sự lo lắng khi hoàng hôn buông xuống chắc là do nhớ nhà. Lên Tokyo hồi tháng Ba, tháng đầu tiên, Kiyomi vẫn chưa quen được người nào để có thể coi là bạn. Từ khi lên đây, những người nói chuyện với cô hầu như là người bên môi giới nhà đất hay nhân viên của cửa hàng nào đó. “Cũng chẳng còn cách nào khác.” Cô nghĩ đi học ở trường, rồi đi làm thêm thì sẽ nguôi đi phần nào nỗi nhớ đó. Nếu mà có bạn trai thì cô sẽ quên luôn cả buồn ấy chứ. “Kể cả đồ ăn, có khi anh ấy sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua cho mình cũng nên.” Cô gật đầu một mình, vui vẻ ngồi xuống giường.   Mời các bạn đón đọc Căn Hộ Số 203 của tác giả Kamon Nanami & Nguyễn Phương Chi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuyến Xe Cuối Cùng
Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... *** … Xe nổ máy, đi khỏi trại hòm chừng nửa cây số, máy đột nhiên tắt. Ông chủ Thọ Lộc kêu trời: - Hôm này ngày gì vậy không biết, xui xẻo quá chừng. Ông Yêu ơi là ông Yêu, ông chọn ngày chết gì mà khôn quá. Kiểu này làm sao mà làm ăn… Nhân làu bàu: - Ông chủ, tôi xin chịu thua… tôi cả đời lái xe chở xác chết, có bao giờ như vậy đâu? Bà vợ ông Yêu rầu rĩ: - Thôi, chú Nhân, nghĩa tử là nghĩa tận mà, chú cố gắng giúp chị nhé. Nhân khổ sở: - Chị thấy đấy, cả buổi hôm nay, em cực khổ vì ông Yêu. Thế mà không hiểu sao lại như vậy? Em đâu có gây gì cho ông ấy. Mà em lại bị như vậy chứ… Hay là em nặng vía quá… Ông chủ Thọ Lộc kêu lên: - Đúng rồi, cậu quá nặng vía. Ông ấy tuổi dần, còn cậu tuổi sửu. Dần là cọp, sửu là trâu. Con cọp nó ăn con trâu là phải rồi. Nhân làu bàu: - Em đâu có nghĩ như vậy, ông chủ…. Thế ta phải làm sao? Ông chủ Thọ Lộc bần thần: - Biết tìm ai bây giờ? Mà trời thì trưa rồi, quá giờ làm lễ của thầy chùa, họ đang chờ trên đó. Bà vợ ông Yêu bảo: - Bộ lái xe chở xác chết cũng phải coi người ư ông? Ông chủ Lộc Thọ gật đầu: - Đúng vậy, vì cậu Nhân kỵ tuổi với ông Yêu, nên mới xảy ra cơ sự như vầy. Thật tôi khổ hết biết… Bà vợ ông Yêu nghĩ ngợi, rồi kêu lên: - Hay ta nhờ ông Bác? Lúc xưa, chồng tôi với ông Bác rất thân nhau, hay tâm sự với nhau nhiều chuyện lắm… Nhân vui vẻ: - Đúng rồi. Vậy mà ta quên mất, ông chủ, mau cho người gọi ông Bác đi… Ông chủ Thọ Lộc lắc đầu: - Không được. Vì ông Bác tuổi hợi. Dần thân tị hợi tứ hành xung…đến cậu không nằm trong tứ hành xung, mà còn như vậy, huống chi là ông Bác. Vả lạ, ông Bác đang ngày nghỉ… Bà vợ ông Yêu rú lên thảng thốt: - Tôi nhớ ra rồi. Hồi trước, ông Yêu nhà tôi có kể cho tôi nghe lời giao ước với ông Bác. Nếu một trong hai người, tức là ông Yêu và ông Bác, ai chết trước, thì người còn sống phải chở người chết ra nghĩa địa… Nay ông Yêu chết, chỉ có ông Bác mới chở được….” Mục lục: Chuyến xe cuối cùng Cưới chồng cho người chết Hồn ma cô bán bưởi Ma tình kiếp trước Đám tang hoa hồng Hồn ma hoa ban trắng Ngôi mộ cổ ở chùa Già Lam Đứa bé bị chôn sống Hồn ma uống rượu Mất trinh từ kiếp trước Ngôi nhà có chín người chết. Mời các bạn đón đọc Chuyến Xe Cuối Cùng của tác giả Thạch Bất Hoại.
Bức Tranh Chết Chóc
Chuyện kể rằng 1 người họa sỹ ở Pakistan bị vợ phát hiện ngoại tình, bà ta quá buồn bã và tự tử. Sau khi vợ chết, ông ta vô cùng hối hận và ngày nào cũng ngồi vẽ hình bà ta trong phòng một mình. Sau hơn 1 tháng tự giam mình trong phòng, cuối cùng ông ta cũng đã hoàn thành xong bức tranh người vợ của mình, đồng thời lúc đó ông cũng ra đi mãi mãi vì kiệt sức... Bức tranh người vợ của ông ta mang một vẻ đẹp huyền bí, huyền bí nhất chính là đôi mắt bà ta, nó như long long ánh lệ, thể hiện một nỗi buồn sầu thảm của cuộc tình đau khổ giữa 2 vợ chồng. Ánh mắt ấy chính là ánh mắt của vợ người họa sỹ khi bắt gặp chồng mình ngoại tình. Chính sự kỳ bí đó, bức tranh đã được 1 người phụ nữ giàu có mua về. Bà ta rất thích bức tranh, luôn ngắm nhìn nó. Bỗng 1 ngày kia người ta thấy bà ta la hét kinh khủng, đập phá đồ đạc trong nhà và hét lên: "Bà ta đã về rồi, bà ta đã về rồi..."... Ngay sau đó, người ta đã đưa bà vào nhà thương điên. 1 ngày sau thì bà ta chết. Và rồi bức tranh tiếp tục được lưu truyền qua nhiều người: 1 họa sỹ , 1 người thợ may, 1 tỷ phú, 1 nhân viên lập trình,... và tất cả họ đều có tình trạng chung như người đầu tiên, đó là đều phát cuồng sau khi xem tranh và chỉ sau đó vài ngày là chết. Kể từ đó bức tranh đã được người ta vứt đi một nơi nào đó không biết đến. Cách đây 5 năm, khi xuất hiện trên mạng internet, bức tranh đã làm hơn 2.000 người chết mà trên desktop, trong tay có hình bức tranh này. Thế rồi, cơ quan bảo Nhưng thời gian gần đây, bức tranh ấy lại xuất hiện trên mạng và tình trạng trên lại diễn ra. Bức tranh này sau khi xuất hiện đã cướp đi mất hơn 999 bloggers chỉ sau 1 tháng... *** Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... *** Bức Tranh Chết Chóc Nhà Ông Thạnh ở ngay mặt tiền của đường phố lớn căn nhà sáu tầng lầu, sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Bên dưới mặt tiền, lầu trệt, ông kinh doanh tranh ảnh, đèn quảng cáo... Còn lầu thượng, ông trồng hoa kiểng, nuôi chim và một bể cá cảnh... Ông là một đại gia của làng trang trí nội thất. Ông Thanh tuổi dần. Vì vậy, những người đối tác với ông, đều có vẻ lép vế. Họ thần phục ông. Tính khí người tuổi dần rất dữ dội. Vợ ông, bà Thìn, lại tuổi con heo. Người xưa nói: Dần Thân Tị Hợi tứ hành xung. Tuổi hai người xung khắc, nhưng không hiểu sao lại ăn nên làm ra. Bà Thìn lớn hơn ông Thạnh mấy tuổi rất đẹp gái. Họ có với nhau hai đứa con Bà Thìn rất sợ ông Thạnh. Phải dùng từ “sợ như sợ cọp” mới đúng... Mà ông Thạnh khéo dạy vợ. Ông nói gì bà cũng nghe răm rắp. Thậm chí khi bà Thìn có lỗi, còn bị ông phạt quì suốt đêm ngay chỗ giường ngủ. Chuyện này, người làm công trong nhà ông bà đều biết. Nói tóm lại ông Thạnh gia trưởng, độc đoán trong căn nhà sang trọng, ai cũng phải phục tùng ông... Vợ ông, khi ông gọi, hoặc sai bảo điều gì, rất mực lễ phép thưa gửi, và không bao giờ đám ngẩng mặt đối diện với chồng. Ông Thạnh có ba người bạn thân, cũng là dân làm ăn cả. Nhưng cả ba ông đều rất sợ vợ. Thế mới lạ. Ba người bạn đó là Đức, Hiển, Thuận. Một hôm, họ tụ tập ở nhà ông Thạnh, mừng vừa trúng một hợp đồng lớn. Rượu khui tràn ly Ông Thạnh ngồi cạnh vợ, hể hả: - Ở đời người xưa nói: Tề gia trị quốc, bình thiên hạ, còn tôi không có tài đó, tôi chỉ có tài dạy vợ, và làm ăn... Nhờ đó mới giàu có như hôm nay… Ông Đức tấm tắc: - Bác giỏi thật đấy. Còn tôi làm ăn được, có tiền, vậy mà bị sợ vợ, có khổ không cơ chứ? Ông Hiển xen vô: - Vợ mình, mình sợ, chứ có sợ vợ hàng xóm đâu? Ai không sợ vợ, thì đâu nên người… Ông Thuận tần ngần: - Nhưng mà sợ quá, như tôi cũng hỏng. Mà mình lại có thú sợ vợ mới chết chứ … Ông Thạnh cười mỉa: - Tại các ông không biết cách đó thôi. Để bây giờ cọp đủ lông cánh làm sao mà dạy? Măng không uốn, lấy gì uốn tre... Ông Thuận hỏi: - Thế bác làm cách gì mà giỏi thế, chỉ bí quyết cho em với? Ông Thạnh hể hả: - Đơn giản thôi, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về... Vợ tôi, tôi nói cái gì cũng phải nghe răm rắp... Có phải vậy không em? Bà Thìn cúi mặt lí nhí: - Dạ, anh nói đúng. Vì anh là chồng, còn em là vợ vợ phải phục tùng chồng tuyệt đối... Ba người bạn tròn mắt, ông Thạnh tiếp: - Em đọc lời giáo huấn của Khổng Tử mà anh vẫn dạy em hàng ngày xem nào? Bà Thì run rẩy: - Dạ đó là câu: Tại gia tòng phu Xuất giá tòng phu Phu tử tòng tử Ông Thạnh gật gù: - Đó là tam tòng, thế còn tứ đức thì sao? Bà Thìn rưng rưng: - Dạ, tứ đức của người phụ nữ là công, dung, ngôn, hạnh ạ… Ông Thạnh vui vẻ: - Các chị đã thấy vợ tôi thanh minh trả lời chưa? Vợ là phải như vậy chứ, nếu không vợ là cọp cái, nó ăn thịt mình khi nào không biết. Nhắc đến chữ “cọp” bạn bè ông thạch la lên: - Hèn chi bác tuổi cọp là phải, mà bác thạch kiếm đâu ra bức tranh cọp to quá vậy, đẹp quá vậy? Ông Thạch phấn khởi: - Nó không phải là bức tranh cọp đơn thuần, mà nguyên cả xác cọp, được lồng trong khung kính… Giá trị của nó thì vô giá. Nhìn vào y như cọp đang ở trong khu rừng… Bộ tranh này tôi mua từ Đài Loan về. Ông Hiển gặt gù: - Đẹp quá, oai vệ quá, cọp chết để da, người ta chết để tiếng, cọp chết rồi mà làm các con vật khác nhìn thấy còn khiếp vía… Ông Đức trầm trồ: - Tuổi ông tuổi cọp, treo bức tranh này là hợp quá rồi. Ông Thạnh hể hả: - Bức tranh này không chỉ có trang trí đơn thuần, nó như vật thần tài. Từ ngày có bức tranh này, nhà tôi ăn nên làm ra thấy rõ. Thần cọp hộ mệnh cho tôi đó. Ông Thuận cười: - Hèn chi mà vợ ông sợ ong như cọp.. Còn chúng tôi cầm tinh con heo, con gà, cũng chỉ sợ vợ mà thôi.. A, này tôi có quen một tay thầy bói hay lắm, ăn nhậu xong, ta đi coi cho vui… Mọi người cùng ồ lên vui vẻ… Ông Thạch nói với vợ: - Em ở nhà phụ dọn dẹp giúp anh nhé. Lâu lâu, anh muốn thử xem vận mạng thế nào? Bà thìn chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu… Ông Thuận dẫn ba người dạn đến một ngôi nhà chùa nhỏ, ở đó có một ông thầy bói mù, sau khi coi quẽ cho ba người là ông Thuận, Đức, Hiền…tất cả đều tốt đẹp, đến lượt ông Thạch, thầy bói ngạc nhiên: - Số ông là tốt lắm, giàu có, cai quản gia đình đâu ra đó. Nhưng mạng ông là mạng cọp. Sớm muộn gì cũng bị cọp vồ. Ông Thạch cười khùng khục: - Tôi mạng cọp, cọp phải bảo vệ em chứ? Sao lại vồ được, khoản này thầy bói sai rồi. Thầy nói nghiêm nghị: - Thiên cơ bất khả lộ, tôi chỉ biết đến thế mà thôi. Tin hay không tuỳ ông. Ba người ra về ông Thạch nhếch mép: - Đúng là thầy bói nói láo ăn tiền. Nhà mình ở thành phố, mà ông ta bảo mình bị cọp vồ, thật không thể tin được. Ông Thuận thanh minh: - Xưa nay, ông ấy ít khi đoán sai lắm... ở thành phố cũng có cọp vậy? Ông Thạnh nói: - Cọp ư? ở đâu? Ông chỉ cho tôi xem nào? Ông Thuận cười: - Thì ở sở thú chứ ở đâu.. Mà nữa, dạo này thú nuôi cọp đang phổ biến đó nghe.. Ông nên cẩn thận. Lần trước, có tay đến coi bói, ông ta bị thầy bói phán câu xanh rờn: số ông chết vì sông nước. Ông kia cười to: Tôi ở phố, làm gì mà chết vì sông nước.. Thế mà cuối cùng chết thật. Ông ta uống rượu say, về nhà nóng quá, xả vòi nước vào hồ tắm. Rồi chết ngạt trong đó. Ai nghe cũng kinh hoàng. Ông Thạnh gạt đi: - Thôi, bỏ chuyện đó, nghe chi tổ nhức đầu. Tiền buộc dải yếm bo bo, đeo cho thầy bói đâu lo vào mình... Tôi về đây, mệt quá rồi... Ba người chia tay nhau. Ai về nhà nấy. Người vẫn còn chếnh choáng vì men rượu. ° °     ° Ông Thạnh về nhà, nằm lăn ra ngủ. Bà Thìn đấm bóp cho chồng, tự nhiên lòng bà bùi ngùi. Bà biết ông Thạnh yêu bà, cưng chiều bà, nhưng ông đối xử với bà như một nô tì nhiều hơn là người vợ. Trưa nay để thể hiện quyền uy của mình với vợ, ông đã làm bà xấu hổ. Nhưng vì sợ ông, bà phải phục tùng. Mà bà Thìn sợ ông Thạnh thật. Rất sợ là khác. Mỗi lần nhìn ánh mắt lạnh lùng của chồng, là bà lại co rúm người lại. Người ta bảo bà cầm tinh con heo, còn chồng bà cầm tinh con cọp, Mà con cọp thì ăn con heo. Hồi xưa, khi còn yêu nhau, chưa nên vợ nên chồng, ông Thạnh đã bộc lộ bản tính gia trưởng, bắt bà phải luôn phục tùng ý nguyện của ông ấy. Và khi cãi nhau gì đó bao giờ bà cũng phải là người làm lành trước. Bản tính nhu nhược khiến bà nể sợ ông từ đấy... Khi nên vợ, nên chồng rồi, ông Thạnh đối với bà lại càng khắc nghiệt... Bà luôn khép nép, e dè trước ông. Nhiều lúc bà tự trách mình yếu đuối... Mà quả thật bà quá yếu đuối sống lệ thuộc vào ông. Về khoản làm ăn kinh doanh, ông Thạnh quả là tay giỏi giang. Từ tay trắng, ông tạo nên sự nghiệp. Bà Thìn không phải lo lắng gì về chuyện ăn uống, quần áo, đồ trang sức. Bề ngoài, ai nhìn vào cũng khen bà sung sướng, có chồng giỏi giang. Mà họ đâu biết nỗi khổ tâm của bà... Ông coi vợ như một đồ trang sức, hay đúng hơn là một nô tì. Phải công tâm mà nói, ông Thạnh chỉ mê làm ăn. Chuyện ngoại tình là không bao giờ có. Dù ông đẹp trai, nói năng lịch lãm, khéo ngoại giao. Tất nhiên là với người ngoài... Ông Thạnh có một thú vui kỳ cục, mỗi lần nghĩ đến, là bà Thìn lại đỏ mặt thẹn thùng. Dù bà đã là vợ của ông mười năm nay... Đó là ông thích lột trần truồng vợ ra, ngắm nghía, xăm xoi cơ thể của bà Thìn, hầu như ngày nào cũng vậy. Có lúc ông bắt bà quì xuống, loã lồ, úp hai tay sau gáy, y như bà đã phạm tội gì vậy... Bà thắc mắc: - Anh Thạnh, em đâu có lỗi gì với anh mà anh bắt em phải làm như vậy? Em là vợ của anh kia mà, chứ đâu phải là nô tì. Ông Thạnh hôn vợ âu yếm: - Thì anh thích như vậy, em cứ chiều anh đi. Đàn ông thú nhất là ngắm vợ mình, em không muốn vậy sao? Bà Thìn thẹn thùng: - Dĩ nhiên là em thích rồi, đã mười lăm năm nay, làm vợ anh, anh có bỏ sót ngày nào đâu... Thế anh không chán à? Ông Thạnh thích thú: - Vợ anh là báu vật của trời cho anh, làm sao mà chán được. Anh yêu em mà. Bà Thìn thở dài: - Nhiều lúc, em cứ nghĩ anh là con cọp dữ dằng giày vò con heo nhỏ. Nhưng mà em phải chấp nhận thôi. Vì em là vợ của anh, anh có toàn quyền với em... Ông Thạnh vui vẻ. - Em ngoan lắm, Thế mới là vợ hiền chứ. Bổn phận của em là hầu hạ chăm sóc chồng, em không phải lo lắng bất cứ điều gì cả... Và sau các cuộc nói chuyện, là những màn âu yếm cực kỳ nồng thắm, mà ông Thạnh dành cho bà Thìn. Ông Thạnh cựa quậy, chợt kêu rú lên: - Cứu, cứu tôi với. Cọp cọp nó vồ tôi … Mặt ông lộ vẻ hốt hoảng, mắt lờ đờ, bà Thìn lay chồng: - Anh Thạnh, anh làm sao vậy? Chắc tại say rượu quá mà. Ông Thạnh mở choàng mắt, mồ hôi vã ra như tầm... Ông thấy vợ bên cạnh, bình tĩnh trở lại... Bà Thìn lo lắng: - Có chuyện gì thế anh? Anh thất thần thế kia? Ông Thạnh lắp bắp: - Anh mơ một giấc mơ khủng khiếp quá, nghĩ lại còn toát cả mồ hôi. Bà Thìn hỏi: - Anh là người có thần kinh thép, ai cũng sợ anh, nhất là em, sao lại sợ giấc mơ nhỉ? Ông Thạnh thẩn thờ: - Em chưa biết đó thôi. Anh thấy anh lạc vào một khu rừng rậm, lối đi lại chằng chịt cây cối, anh đang loay hoay tìm đường đi ra, bất chợt có tiếng cọp gầm. Anh quay lại, muốn đứng tim vì sợ: một con cọp to tướng, mắt nhìn anh trừng trừng. Con cọp nói tiếng người. - Ông bạn, hôm nay ông sẽ là món đồ ăn ngon cho tôi. Tôi đói đã lâu lắm rồi... Anh rùng mình: - Trời ơi, con cọp nói được tiếng người. Ngươi là ma cọp hay sao? Con cọp gầm lên ghê sợ, nó xông vào, vồ lấy anh, anh cuống cuồng chạy trốn. Nhưng không kịp phút chốc thấy đầu mình bị đứt lìa, xác nằm chình ình ra một chỗ, con cọp nhai đầu anh ngấu nghiến... Lát sau, có con chó đen, nó kéo anh vào một góc ăn nốt phần thân còn lại... Mơ đến đó, anh bàng hoàng tĩnh dậy. Thật không hiểu ra sao nữa...'' Bà Thìn ngó chồng đăm đăm, nhìn ông Thạnh sao thấy tội nghiệp quá, còn đâu oai khí cửa một người chồng hùng dũng trong mắt bà.. Bà an ủi. - Ối dào, hơi đâu mà tin ở giấc mơ hả anh? Mạng anh là mạng cọp, nó phải phù hộ cho anh chứ? Ông Thạnh thở dài: - Biết là như vậy, nhưng hôm nay, anh tình cờ theo ông Thuận đi coi bói, lão thầy bói phán anh bị cọp vồ, thế có khiếp không cơ chứ? Bà Thìn cười rổn rảng: - Đúng là lão thầy bói đó nói bậy quá di, ở thành phố làm gì có cọp... Mà ở sở thú cọp người ta nhốt chặt mấy lớp chuồng, có gì sợ nữa.. Anh à, mai con nó đòi đi sở thú chơi, anh cho em và con đi nhé... Ông Thạnh rùng mình: - Nhỡ gặp con cọp sổng chuồng thì sao? Thôi em ạ ta ra biển tắm vui hơn... Bà Thìn thở dài: - Sao mà chồng em lại nhát thế? Tự nhiên đi sợ những thứ vớ vẩn. Nếu anh sợ, thì em và con đi một mình. Con nó thích đi sở thủ chơi chứ nó đâu có muốn ra biển. Ông Thạnh bị vợ trách, khí huyết sôi lên sùng sục: - Ừ, em nói đúng, việc quái gì anh phải sợ. Mai ta đưa con đi chơi... Bà Thìn vui vẻ: - Có thế chứ? Thôi, mình ngủ nghe anh, từ nãy đến giờ đấm bóp cho anh, em mệt lắm rồi... Ông Thạnh ôm vợ, âu yếm: - Muốn ngủ thì ngủ, nhưng phải cho anh yêu đã chứ? Bà Thìn lỏn lẻn: - Coi anh kìa, mới vừa mặt xanh như tàu lá, bây giờ lại đòi hỏi rồi. Anh muốn thì anh làm đi, em là vợ anh mà... Ông Thạnh lột trần truồng vợ ra, ngắm nghía, vẻ hả hê ông quên hẳn giấc mơ kinh hãi vừa rồi, chỉ biết vợ ông mà thôi, Bà Thìn quả là đẹp. Cặp vú no tròn, đùi thon dài, y như đùi các cô người mẫu. Dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn còn rừng rực lửa tình. Ông Thạnh yêu vợ xong, lăn ra ngủ. ° °     ° Hôm sau, ngày chủ nhật, trời nắng đẹp. Ông Thạnh lấy xe hơi chờ vợ con đi sở thứ .. Hai đứa cơn ông tung tăng chạy nhảy rồi đến bên chuồng cọp trêu chọc. Con cọp cái giận dữ nhe nanh gầm gừ. Ông Thạnh hết hoảng: - Kìa hai con, đừng có chọc nó. Con cọp hung dữ lắm đó. Hai đứa bé cười ngặt nghẽo: - Cha ơi, nó đã bị nhốt trong chuồng rồi, có gì mà sợ nữa. Mà cha cầm tinh con cọp, sao lại sợ nó... Ông Thạnh lẩm bẩm: - Ừ nhỉ việc gì mà sợ. Ta thật lẩn thẩn, cứ bị giấc mơ ám ánh hoài. Ông đến bên con cọp nhìn nó. Con cọp thấy ông, ngó chòng chọc. Bất giác nó gầm rú man dại. Ông Thạnh thấy chóng cả mặt. Đôi mắt con cọp như phát sáng. Miệng nó gầm gào như nói: - Ta đợi ngươi đã lâu, mau đến nộp mạng cho ta... ngươi không thoát khỏi ta đâu. Ông Thạnh thất sắc rú lên, ôm đầu bỏ chạy cuống cuồng. Bà Thìn vội chạy theo chồng, dìu ông ngồi xuống ghế đá. Mọi người đi chơi nhìn họ, không hiểu vì sao ông Thạnh lại sợ hãi thế kia. Bà Thìn bần thần. - Anh Thạnh anh mệt à? Ngồi nghỉ mệt một lát. Con cọp đó có gì mà sợ kia chứ? Ông Thạnh thừ người ra: - Anh cũng không hiểu tại sao lại có cái cảm giác kỳ lạ vậy? Xưa nay anh đâu có biết sợ là gì? Bất chợt mắt ông trợn tròn. Cạnh ông, chỗ ghế đá ông và vợ đang ngồi, có con cọp đá, nó nhìn ông chòng chọc. Cái nhìn hớp hồn ông. Ông lắp bắp: - Đừng, đừng như thế... Khiếp quá... Bà Thìn lo lắng: - Cái gì vậy anh, hay anh mệt, suy nhược thần kinh quá rồi, ta đi bệnh viện khám thử sức khoẻ xem sao? Ông Thạnh chỉ con cọp đá, bà Thìn phì cười: - Anh mắc bệnh ''tự kỷ ám thị'' mất rồi, nhìn đâu cũng thấy cọp. Có việc gì đâu, nó chỉ là con cọp đá thôi mà... Ông Thạnh thở phào: - Vậy mà anh cứ tường là cọp sống chứ. Hết cả hồn... Bà Thìn chép miệng: - Anh bây giờ nên mang lốt thỏ thì hơn, chứ mang tính cọp ai lại sợ thế nhỉ? Ông Thạnh nghiêm nghị: - Em đùa với anh đó à? Em nên nhớ, em là vợ của anh, rõ chưa? Chẳng qua là vì ảo giác, nên anh mới như vậy? Mà anh đã nói rồi. Hôm nay đi sở thú là chiều em và con. Bà Thìn sợ sệt. - Em xin lỗi, anh đừng giận em, em luôn kính trọng anh mà. Ông Thạnh không nói gì, đôi mắt nhìn xa xăm. Hình như ông đang nghĩ về cái gì mông lung lắm... Bà Thìn tự nhiên linh cảm thấy điều gì chẳng lành. Chồng bà dạo này thật kỳ lạ. ° °     ° Đêm đó, ông Thạnh đang ngủ, thấy một người đàn ông hung dữ bước vào. Mắt ông ta loé sáng, tóc tai bờm xờm. Ông Thạnh rú lên: - Ông là ai, tại sao lại vào nhà tôi? Người đàn ông gằn giọng: - Ta là người đang truy lùng ông, mà ông lại còn có quyền hỏi điều đó à? Ông Thạnh lắp bắp: - Truy lùng tôi ư? Tôi có tội gì mà truy lùng? Người đàn ông trợn mắt: - Ta tìm ông để ăn thịt, chứ còn gì nữa mà phải hỏi? Ngươi hãy mở mắt nhìn cho kỹ đi. Phút chốc người đàn ông há miệng hoá thành một con cọp đực to tướng, mồm đầy máu. Ông Thạnh rú lên, vừng vẫy chân tay như bị trói chặt, miệng ông ú ớ Bà Thìn hốt hoảng: - Anh Thạnh, anh làm sao vậy, người anh như bị động kinh. Ông Thạnh giãy giụa hồi lâu, rồi mở mắt thao láo mổ hôi vã ra: - Tôi còn sống ư? Ai vừa kêu tôi vậy? Bà Thìn lo lắng: - Em gọi anh đó. Anh làm em sợ quá Khi không lại rú lên như người bị ai bắt hồn... Ông Thạnh đờ người ra: - Anh lại mơ bị con cọp vồ, em ạ. Con cọp đó nó hoá thành người đàn ông dữ tợn, đến bên anh, phút chốc hoá cọp, vồ lấy anh. Anh vợ quá, kêu rú lên, lúc đó em gọi anh dậy... Bà Thìn càu nhàu: - Chung qui cũng chỉ tại lão Thuận mà ra hết, tự dưng đang yên đang lành, lại dẫn chồng ta đi coi bói, để ông ấy sợ.. Ngày mai, ta sẽ mắng cho ông ta một trận. Ông Thạnh thở dài: - Lỗi đâu phải ông Thuận, em đừng có nói bậy! Có lẽ tại anh làm việc quá sức. Hay tại căn phòng mình có ma cọp? Bà Thìn gạt đi: - Anh đừng có nói vậy, thì bộ mình sống mười lăm năm nay ở căn phòng này đều có ma cả ư? Thế anh coi em là ma à? Ông Thạnh bần thần: - Anh đâu có nói vậy? Nhưng quả thật là anh lo lắng... Anh không hiểu ra sao nữa, anh không kiểm soát được hành vi của mình... Thôi, đêm nay em ngủ trong buồng, anh ra phòng khách ngủ vậy. Bà Thìn thổn thức: - Tuỳ ở anh thôi. Chứ anh cứ mộng mị hoài như vậy làm sao mà có sức khoẻ để làm việc… Ông Thạnh ra phòng khách, nằm trên bộ sa lông, bật đèn sáng trưng... Quả nhiên những cơn ác mộng biến mất, ông ngủ ngon lành... Hôm sau, ông thấy tinh thần sảng khoái. Ông hồ hởi nói với vợ: - Anh đã rõ căn bệnh của mình rồi. Tại anh suy nghĩ quá nhiều. Đêm qua ngủ ở đây, anh thấy khoẻ khoắn, không còn ác mộng nữa... Bà Thìn ngạc nhiên: - Vậy ư? Nhưng anh chỉ ở một đêm thôi nhé. Tối mai phải vào với em chứ anh để em cô độc một mình. Ông Thạnh cười: - Coi kìa cô vợ anh, càng ngày càng lấn lướt chồng rồi đó. Được rồi. Anh sẽ làm theo ý em. Nhưng hễ cứ vào căn phòng với vợ, là ông Thạnh gặp ác mộng càng ngày dữ dội. Còn khi ra sa lông ngủ, dưới bức tranh treo trên tường, bức tranh có hình con cọp là ông ngủ ngon lành, an giấc… Ông nói với bà Thìn: - Từ nay, anh sẽ ngủ ở sa lông này, khi nào cần sinh hoạt vợ chồng, anh sẽ đến với em. Em đừng ngăn cản anh nữa... Bà Thìn chỉ biết gật đầu, thở dài: - Thôi, tuỳ ở anh, anh là cuộc sống của gia đình này... Em phải chăm sóc anh. Ông Thanh cảm động: - Em luôn là người vợ tốt của anh... Anh yêu em... Sức khoẻ của ông Thạnh trở lại bình thường, tinh thần làm việc hăng hái, gia đình ông trở nên giàu có hơn. Ông nhìn bức tranh cọp, vui vẻ: - Tranh cọp, phải chăng ngươi là thần tài của ta. Có ngươi, ta cảm thấy yên tâm lắm. Chẳng ma qua nào có thể hù doạ được ta... Ông Thuận đến chơi, thấy ông Thạnh ngủ ở sa lông, đùa: - Sao vậy, ông Thạnh, bị vợ cấm vận à? Ông tự hào là người dạy vợ giỏi lắm kia mà... Bà Thìn càu nhàu: - Tất cả là ở lỗi của anh đấy, anh Thuận à? Ông Thuận ngạc nhiên: - Sao vậy, tôi đâu có làm gì để ông bà phải giận nhau? Ngược lại, tôi còn kính phục ông về cách dạy vợ đấy chứ. Bà Thìn dẩu môi: - Dạy vợ ư? Tôi có gì mà phải dạy, tôi luôn phục tùng chồng tôi mà. Tôi đâu dám trái lời ông ấy. Ông Thuận sửng sốt. - Thế sao ông ấy lại ngủ ở sa lông này? Thật khó hiểu. Ông Thạnh nhăn nhó: - Tại vì từ sau khi đi cùng ông coi bói đến giờ, tôi luôn gặp ác mộng. Ông Thuận hỏi: - Chuyện coi bói ấy à? Tôi đã quên rồi Thế ông gặp ác mộng ra sao? Bà Thìn cáu gắt: - Thì ông ấy luôn thấy bị cọp vồ! Khi ngủ với tôi, luôn gặp ác mộng, còn ra sa lông thì ngủ ngon lành Ông ơi, có phải tôi là con cọp dữ vồ ông ấy không? Ông Thuận cười hề hề: - Trời ơi, cái chuyện bói toán ấy mà tin làm gì. Mà chị Thìn này, càng ngày chị càng lấn chồng đó nghe. Cứ như là chị cầm tinh con cọp, còn ông ấy là tinh của con heo rồi. Mà cũng hay nhờ vậy, chị mới khẳng định mình chứ. Phụ nữ phải đôi lúc vùng lên sống sau cái bóng của chồng mãi sao được. Bà Thìn được khen lại phấn khởi, nhưng rồi lại ỉu xìu: - Nhưng tôi, tôi lo lắm anh Thuận ạ. Vì xưa nay chồng tôi đâu có gặp ác mộng bao giờ đâu. Ông Thuận cười xoà: - Thì phải lâu cứ cho ông ấy gặp ác mộng một vài bữa chứ. Có thế mới biết sợ. Đi đêm lâu ngày cũng phải gặp ma chứ. Ông Thạnh ngượng ngập: - Ông cứ đùa hoài. Mà cũng lạ ông ạ. Khi tôi ngủ dưới bức tranh này, y như được che chở, không gặp ác mộng gì hết. Ông Thuận tò mò: - Vậy à? Vậy bức tranh này hợp với ông, là thần hộ mệnh của ông rồi còn gì? Sao ông không đời bức tranh vào nhà trong, chỗ buồng ngủ ấy. Chứ chồng một nơi, vợ một nẻo, cũng ái ngại thật. Bà Thìn thẹn thùng: - Chuyện vợ chồng người ta, làm sao ông biết được. Thế ông tới đây, lại rủ chồng tôi đi coi bói à? Ông Thuận lắc đầu: - Không tôi quên chuyện đó rồi. Tôi tới thăm ông bà, vì lâu quá không gặp, có vậy thôi. Tiện thể, rủ ông đi uống vài cốc bia. Ông Thạnh xua tay: - Thôi, để hôm khác. Còn bây giờ, ở đây, tôi đãi ông một chầu. Lâu quá mình không gặp… Ông Thuận vui vẻ, đồng ý ngay, và cuộc nhậu tưng bừng. Ông Thuận ra về, ông Thạnh lên sa lông nằm ngủ. Bà Thìn đắp mền cho ông, rồi tắt đèn ngủ. Nửa đêm, bà Thìn nghe tiếng rầm rất mạnh, tiếng ông Thạnh rú lên đau đớn: - Trời ơi, chết tôi rồi... Bà Thìn hết hoảng chạy ra, bật đèn sáng. Một cảnh tượng khiến bà kinh khiếp. Cả bức tranh cọp to đùng đè xuống người ông Thạnh. Thân thể ông dập nát, máu mồm ộc ra. Ông đã tắt thở. Bà Thìn rú lên, rồi ngất lịm... ° °     ° Đám ma ông Thạnh diễn ra buồn bã. Bà Thìn ngất lên, xỉu xuống nhiều lần. Bà nức nở: - Anh Thạnh ơi, sao anh lại chết thảm như vậy? Bức tranh chết chóc này đã hại chồng tôi rồi… Mọi người ai cũng bùi ngùi. Chuyện ông Thạnh chết vì bức tranh trở thành lời đồn đại. Ai cũng nghĩ hồn ma con cọp đã giết chết ông ấy. Những cơn ác mộng mà ông Thạnh gặp, có lẽ là từ bức tranh cọp mà ra... Đúng là không ai thoát khỏi mệnh trời... Bức tranh sau đó bị đốt thành tro… Mời các bạn đón đọc Bức Tranh Chết Chóc của tác giả Thạch Bất Hoại.
Săn Cá Thần
Kịch tính, hoang đường, phiêu lưu và đượm chất kinh dị, Săn cá thần là kiểu tiểu thuyết mà khi cầm lên người ta phải đọc cho kỳ hết. Cuộc đi săn trưng ra một hiện thực cuộc sống trần trụi của tiền và dục vọng, của những con người hiện đại đầy tự tin, không sợ bất cứ điều gì, và muốn chiếm hữu những thứ “đỉnh” nhất. Đám người ấy cuối cùng cũng đã giáp mặt cá thần, nhưng chỉ để nhận về một nỗi khinh bỉ khôn cùng. Ngõ hầu mỗi chúng ta, trong cuộc sống, chẳng phải đều đang đi săn một con cá thần nào đó của riêng ta, biến cuộc sống của ta thành một cuộc đuổi bắt ham hố nhọc nhằn, mà kết quả chỉ là nỗi nhục nhã bẽ bàng không thể gỡ gạc? Nhưng rồi mọi thứ cũng qua đi, chỉ tình yêu và vẻ đẹp vĩnh hằng của tự nhiên là ở lại. *** Nhà văn bật mí, cuốn sách “Săn cá thần” anh mới hoàn thành dựa trên những cuộc săn một con cá lớn bí ẩn ở mạn Điện Biên, Lào Cai của anh và nhóm bạn câu cá. Cuốn sách mất ba năm mới hoàn thành, tác giả giải thích, do lối viết nhẩn nha và “lười” kết thúc nếu không bị giục giã. Từ những nguyên mẫu ngoài đời Cuốn tiểu thuyết nho nhỏ “Săn cá thần” của nhà văn Đặng Thiều Quang mới ra mắt đầu tuần, được tiết lộ là”mượn” khá nhiều hình ảnh ngoài đời từ những người chung quanh anh, bạn bè, anh em, hoặc những “chiến hữu” trong CLB câu cá mà anh tham gia, và cả phần nào chính bản thân anh. “Săn cá thần” kể về một nhóm người trong cuộc đi tìm con cá khổng lồ kỳ lạ trên vùng cao phía bắc. Ban đầu chỉ là ham vui, vô thưởng vô phạt, rồi cuối cùng tất cả bị cuốn theo vòng xoay kỳ lạ chung quanh con cá. Những mặt trái trần trụi nhất của cuộc sống dần lộ ra trong cuộc săn. Những người đi săn cá ban đầu vô cùng tự tin với những gì mình có, từ tiền đến công nghệ, nhưng cuối cùng chỉ nhận về một nỗi khinh bỉ khôn cùng. Đặng Thiều Quang chia sẻ, câu chuyện được xây dựng trên chất liệu của những cuộc đi câu trong nhóm câu cá, trong đó có cả những chuyến đi tìm con cá khổng lồ trên mạn ngược. Anh bật mí: “Năm 2009, những người bạn tôi nói rằng ở khu vực Điện Biên, Sơn La có một con cá rất to, có thể lật cả thuyền, cho nên chúng tôi đã tổ chức đi săn con cá đó. Bối cảnh lúc đó là cửa khẩu Chiềng Khương, nơi sông Mã chảy vào Việt Nam. Con cá được bà con quanh vùng mô tả có thể cắn cả chó, đớp cả chân một con bê, và đã trở thành một câu chuyện huyền thoại trong vùng. Chúng tôi đến nơi, nhưng kết quả chuyến câu chỉ là gãy cần, đứt cước và chỉ được nhìn thấy vây lưng con cá đó”. Đặng Thiều Quang cho biết, những chi tiết trong cuốn sách, dù hư cấu nhưng đều xuất phát từ những thực tế trong cuộc sống. Phát hành truyện trên mạng và… xe bus Đặng Thiều Quang chia sẻ, cuốn sách khởi thảo từ năm 2009, ban đầu anh chỉ viết “Săn cá thần” cho vui, xoay quanh việc đi câu, chứ không đặt ra yêu cầu cụ thể gì về tính nghệ thuật, lớp lang. Cuốn sách được anh viết theo kiểu cuốn chiếu, viết đến đâu đưa lên mạng Internet đến đó, cho mọi người vào đọc và bình luận, góp ý. Ngày qua ngày, số lượng bạn đọc mỗi lúc một tăng, mỗi khi anh viết chậm, những lời giục giã từ phía bạn đọc lại đổ về liên tiếp. Đến mức, có một thời gian anh ngại viết, bỏ lửng câu chuyện đó, nhiều độc giả đã nhiệt tình “tự sáng tác” tiếp câu chuyện của anh. Đến khi biên tập viên Phạm Trung Tuyến của VOV đọc được, anh đã thuyết phục Đặng Thiều Quang hoàn chỉnh để đăng câu chuyện dài kỳ trên báo in của VOV. Báo VOV phát hành trên xe bus, và không ít hành khách đã trở thành bạn đọc quen thuộc của Đặng Thiều Quang, ngóng chờ kỳ tiếp theo, trong đó có cả một anh chàng phụ xe nhiệt tình góp ý cho câu chuyện. BTV Phạm Trung Tuyến nhận xét, “Săn cá thần” khéo léo kết hợp cả yếu tố kỳ ảo và hiện thực trong câu chuyện, và lựa chọn một cái kết hướng thiện”. Cuốn sách có tính hành động và kết cấu như một bộ phim kinh dị, các tình huống kịch tính và tiết tấu được đẩy nhanh, bất ngờ. Trong buổi ra mắt cuốn sách của Quang, những người bạn trong CLB cũng có mặt và chia sẻ với anh chung quanh cuốn sách. Anh Lương Xuân Minh, một trong những thành viên của CLB câu cá bật mí về những ngày đọc những trang đầu tiên của bản thảo: “Lần đầu tiên đọc bản thao trên trang cá nhân của Đặng Thiều Quang, tôi đã có ấn tượng bởi vì “Săn cá thần” hoàn toàn khác với những hình dung về giọng văn trước đây của Quang. Trước đây, khi đọc văn Quang, tôi thường phàn nàn rằng anh có thể viết kỹ hơn, trau chuốt hơn như thế nhiều mà không làm. Đến mức một thời gian dài Quang không đưa bản thảo cho tôi đọc nữa, vì biết thế nào tôi cũng can. Những trang đầu của bản thảo “Săn cá thần” dang dở làm tôi sốt ruột, liên tục giục anh. Nhưng đến khi cầm bản thảo sách đầy đủ kèm với minh họa do chính anh vẽ, tôi lại quyết định không đọc mà chờ cho đến khi ra sách”. Nhiều bạn văn của Quang, trong đó có những tên tuổi như nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên, các nhà văn Võ Thị Xuân Hà, Đỗ Bích Thúy, nhà biên kịch Phạm Ngọc Tiến, nhà thơ Lê Anh Hoài… đã đến dự buổi ra mắt sách và động viên Đặng Thiều Quang. Đặng Thiều Quang thừa nhận, “Săn cá thần” là một sự khác biệt, so với những tác phẩm anh cho ra đời trước đây, như “Bóng giai nhân”, Hoen rỉ”, “Chờ tuyết rơi”… Anh nói, điều mình muốn gửi gắm qua cuốn sách này là những giá trị tốt đẹp của cuộc sống như niềm tin, tình yêu sẽ tồn tại vĩnh cửu. T.L - nhandan.vn *** Tác phẩm mới nhất của Đặng Thiều Quang, là tiểu thuyết ly kỳ, có phần hư ảo nhưng lại mang ý nghĩa hiện thực sâu sắc. Đặng Thiều Quang viết văn từ rất sớm, anh là cây bút nổi tiếng từ thời sinh viên và đã xuất bản nhiều tiểu thuyết như Hoen gỉ (1996), Chờ tuyết rơi (2007), Đảo cát trắng (2008), Bóng giai nhân (2009) cùng các tập truyện ngắn Tôi và D’Artagnan (2007), Phải lòng (2009). Bẵng đi một thời gian không thấy Đặng Thiều Quang cho ra tác phẩm mới, nhiều người quen biết ngỡ nhà văn trẻ ngày nào nay đã chuyển hẳn sang nghề kinh doanh cà phê và giải trí bằng thú câu cá. Đặng Thiều Quang thừa nhận, viết văn với anh cũng cần một cái deadline như làm báo, và nhờ có sự hối thúc của nhiều bạn bè, độc giả anh mới hoàn thành được tiểu thuyết Săn cá thần. Đặng Thiều Quang là tay mê câu cá, anh có biệt danh là "quangcaqua" (tức Quang cá quả, nhờ có tài câu cá quả). Đặng Thiều Quang chia sẻ năm 2009 anh bắt tay vào viết Săn cá thần: "Ban đầu tôi chỉ định viết để cho anh em trong câu lạc bộ câu cá  đọc giải trí. Vì là viết chơi nên không có một sức ép, nội dung không có lớp lang, và cũng không dụng công văn phong, nghệ thuật gì". Nhà báo Phạm Trung Tuyến (báo VOV) đã đề nghị Đặng Thiều Quang viết tiếp truyện và cho đăng từng phần lên báo VOV. Đó là một trong những động lực chính để Đặng Thiều Quang hoàn thành cuốn sách của mình. Săn cá thần là một cuốn sách khác biệt so với những sáng tác trước đây của Đặng Thiều Quang. Nếu như lứa độc giả yêu văn học 8x biết tới Đặng Thiều Quang như một chàng D’Artagnan lãng mạn, thì ở Săn cá thần lại là một cây bút khác hẳn. Tác phẩm chứa đựng những chi tiết hoang đường, kịch tính, đầy chất phiêu lưu, kinh dị.  Truyện mở ra bằng chuyến đi câu của hai gã đàn ông, một người chủ động và một người thụ động, rồi cả hai bị cuốn vào cuộc săn con cá thần trên sông Thiêng ở miền núi phía Bắc. Con cá thần được nhắc tới và miêu tả ngay từ đầu truyện, đó là một con cá to khủng khiếp, nó mới xuất hiện trở lại sau nhiều năm biến mất: "Nó đã nuốt sống hàng chục con chó của dân bản trong vòng một tháng. Thậm chí ngay cả những con bê mon men ra bờ sông uống nước cũng bị nó đớp chân lôi tuột xuống sông. Tóm lại nó giống một con quái vật hơn là một con cá thần". Và hai nhân vật, một thì tự tin mạnh mẽ, quyết câu được con cá như là trong người có máu săn bắn, quyết câu được con cá để chứng tỏ tài năng và sức mạnh, một người thất bại nhút nhát thì câu cá như là một hành động a dua, đi săn cá cho có chuyện và để giết thì giờ. Nhưng rút cục, cả hai đều bị cuốn vào cuộc săn mà càng về sau càng trở nên kỳ quái không thể nào thoát ra được.  Săn cá thần chứa đựng nhiều yếu tố hoang đường, huyền ảo. Ngay từ cái tiêu đề sách đã gợi về một sự thần bí, thế nhưng câu chuyện lại trưng ra một hiện thực sống trần trụi. Từ con cá thần ở một khúc sông hoang vắng, những giấc mơ báo ứng, lão thầy cúng bị cắn cụt tay, con cá khổng lồ trong một khúc sông… đều là những chi tiết huyền ảo, lại được tác giả dựng nên như thật đầy cuốn hút.  Nhưng cái hay nhất mà câu chuyện mang lại không phải là nội dung xuyên suốt, gọn gàng, diễn biến nhanh như một bộ phim Hollywood, cũng không phải những tình tiết huyền bí, kỳ ảo, mà chính là thông điệp về con cá thần mang lại. Con cá thần vừa là con vật cho các nhân vật đi săn, nhưng nó cũng mang tính biểu trưng, như một giá trị thiêng, một biểu tượng về niềm tin mà mỗi con người đều theo đuổi. Trong Săn cá thần, Đặng Thiều Quang dựng nên hai nhân vật mang tính điển hình. Tú khỉ là đại diện cho những người hành động, một kẻ "ăn tục nói phét" bỗ bã, thẳng thẳn nhưng cư xử với bạn bè rất nghĩa hiệp. Còn nhân vật tôi – Đăng cuội - lại là một chân dung hiền lành, tự ti, nhưng sống hướng thiện. Đọc truyện dễ thấy nhân vật Tú khỉ hấp dẫn hơn cả, bởi là một nhân vật gồ ghề, từ cái sự lăn lộn chợ giời, chơi với đủ dân giang hồ mà vẫn nghĩa hiệp với bạn bè. Đặng Thiều Quang cho biết khi anh viết Săn cá thần, bạn bè trong câu lạc bộ câu của anh đã tổ chức hẳn một cuộc thi để xem ai giống nhân vật Tú khỉ hơn cả. Khó tìm ra một người thực giống nhân vật trong truyện, nhưng chính con cá thần lại có một nguyên mẫu hẳn hoi. Tác giả Đặng Thiều Quang cho biết hội câu của anh năm 2009 từng nhận được cuộc điện thoại thông báo về sự xuất hiện của một con cá khổng lồ ở một khúc sống miền núi hoang vu, và câu lạc bộ câu đã cử người đi tiền trạm tìm con cá. "Tới nay chúng tôi vẫn chưa săn được con cá đó, và nó giống như một mối cừu hận của cả câu lạc bộ". Đông đảo nhà văn, độc giả yêu thích Đặng Thiều Quang đã tới chúc mừng nhà văn và đón đọc tác phẩm Săn cá thần. Có mặt trong buổi giao lưu ra mắt sách, nhà văn Võ Thị Xuân Hà phát biểu: "Văn chương Việt đang rất cần những tiểu thuyết đương đại như Săn cá thần". Còn nhà văn Đỗ Bích Thúy thì nhận xét Đặng Thiều Quang đã thay đổi hẳn phong cách với cuốn sách mới nhất này. Chị nói: "Trong trí nhớ của tôi, giọng văn của Quang lãng mạn. Nhưng cuốn sách này lại hấp dẫn, và là một cuốn sách mà những độc giả yếu tim cần cân nhắc trước khi đọc".  Chính Đặng Thiều Quang cũng thừa nhận anh đã thay đổi cách viết. Anh nói: Khi viết, tôi đã đặt ra một mục đích là các nhân vật phải săn con cá thần. Câu chuyện cứ từ cuộc đi săn đó mà triển khai ra. Những kết cấu thay đổi, diễn biến nhanh, có sự bất ngờ... tuy nhiên nhân vật vẫn có những lúc lang thang về tâm trạng.  Nhà báo Phạm Trung Tuyến cùng một số nhà văn có mặt tại buổi ra mắt nhận định Săn cá thần là tác phẩm hay nhất của Đặng Thiều Quang. Còn tác giả vẫn nghi hoặc về nhận định đó: "Năm 2009, tiểu thuyết Bóng giai nhân của tôi cũng được các nhà phê bình đánh giá là tác phẩm tốt nhất của Quang. Vì thế tôi quyết viết cuốn sách này tốt hơn cuốn Bóng giai nhân. Tuy nhiên, nó tốt hay không, tốt đến đâu thì phải chờ độc giả thẩm định".  Hiền Đỗ - vnexpress.net Mời các bạn đón đọc Săn Cá Thần của tác giả Đặng Thiều Quang.
Ám Khí Diệt Quỷ Nhân
Đọc truyện ma hay, truyện ma quỷ khát máu rùng rợn còn thú vị hơn gấp nhiều lần so với xem phim vì bạn độc giả sẽ tự tưởng tượng ra mọi thứ trong đầu. Một siêu phẩm linh dị cực hay về triết lý và ngôn tình được tác giả ThuyMongTrung gửi đến các fan của những bộ truyện ma rùng rợn, lạnh gáy: Ám Khí Diệt Quỷ Nhân Tóm tắt: Nam chính sở trường Ám khí và Kiếm thuật, kèm năng lực Thấu Thị quan sát được những thứ mà mắt thường không thấy được. Cùng dàn Harem xinh đẹp phiêu lưu từ thành thị đến nông thôn, từ núi rừng xuống biển cả, gặp ma phục ma, gặp quỷ diệt quỷ. ***   *Lời tác giả:  Ám Khí Diệt Quỷ Nhân là bộ tiểu thuyết về Linh dị, Kiếm hiệp, Ngôn tình và một chút hài hước, được đặt trong bối cảnh của xã hội hiện đại.  35 chương đầu chủ yếu là giới thiệu nhân vật và một số triết lý cũng như kiến thức trong cuộc sống, hy vọng có thể phần nào giúp ích cho các đồng đạo. Từ chương 36 sẽ bắt đầu nội dung chính thức của bộ truyện.  Một số nhân vật xuất hiện trong 35 chương đầu này:  Lữ Hàn: nam chính  Thủy Mộng Trung: nam phụ  Dàn Harem: Khâu Nhi, Tử Đằng, Tiểu Tam, mỗi người một tuyệt kỹ.  Lãnh Phương: nữ phụ, nhưng có vai trò rất lớn về sau.  Mong quý đồng đạo kiên trì cùng nhau trải qua Phần mở đầu này. Nếu có chỗ nào hợp ý, hãy để lại comment và cho 1 Like, sẽ vun đắp tinh thần cho tác giả nhiều lắm. Trân trọng!  Kinh Liệt là khu chung cư cao cấp ở một thành phố sầm suất.  Mỗi thành phố sầm uất đều có những đặc khu trung tâm riêng biệt. Có nơi là trung tâm mua sắm, có nơi là trung tâm ẩm thực, còn có nơi là trung tâm nghỉ dưỡng.  Chung cư Kinh Liệt tọa lạc ở một trung tâm chuyên về nghỉ dưỡng. Nhà cửa ở khu vực này dù là biệt thự có vườn, hoặc là nhà biệt lập, hoặc là nhà liên kế, hoặc là chung cư, đều được quy hoạch đi kèm với một không gian rộng rãi phủ kín cây xanh.  Chất lượng sống được nâng lên rất cao. Vì thế nhà cửa ở khu vực nghỉ dưỡng này cũng được thiết kế ở trình độ phong thủy rất tốt. Nào là Long Bàn Thủy Cục, Vượng Phong Hóa Cát, Bích Nạp Đồ, Đắc Địa Tụ Long Châu … không thiếu thứ gì. Chỉ riêng mỗi chung cư Kinh Liệt là được thiết kế ngược lại.  Chung cư này có bốn tòa tháp, chia ra tọa ở bốn góc. Mỗi tòa tháp tự bản thân đã có tiết diện hình chữ nhật. Phân chia ra bốn góc không đồng đều như hình vuông mà có chiều dài ngắn khác nhau, thành ra nhìn từ trên cao xuống lại tổ hợp thành một hình chữ nhật lớn.  Phần chính giữa trước mặt của hai tòa tháp số một và số hai lại xây dựng một cấu trúc giả sơn rất lớn. Có cây cảnh, có hoa thơm, có dòng suối chảy trên ngọn núi nhân tạo này. Nhưng nếu nhìn từ trên cao, thì ngọn giả sơn này không khác gì tấm bia mộ đặt ở trước mặt cái quan tài lớn hình chữ nhật được tạo ra bởi bốn tòa tháp. Tất cả hợp thành một cách cục cực xấu trong phong thủy là Quan Tài Địa Táng Thi.  Thiết kế phong thủy xấu như vậy nhưng chi phí mỗi căn hộ ở đây lại vô cùng đắt đỏ, vậy mà người mua vẫn xếp hàng nườm nượp. Chỉ trong ba ngày đầu tiên mở bán, toàn bộ các căn hộ đã được đặt mua kín chỗ.  Mỗi tòa tháp ở đây có hơn ba mươi tầng, mỗi tầng có tám căn hộ. Số lượng cư dân khoảng vài ngàn người. Căn hộ chung cư là một phát minh của ngành kiến trúc với mục tiêu tối đa hóa cơ sở hạ tầng. Nó tận dụng tối ưu một khoảng đất nhỏ nhất cho một số lượng người nhiều nhất.  Nhìn theo một cách nào đó, mỗi tòa chung cư giống như một tổ ong vậy. Mỗi khi có biến động, chúng ta rất ngạc nhiên với số lượng ong tràn ra khỏi tổ. Sau đó, cũng rất ngạc nhiên khi thấy cả đàn ong đông đúc đó biến mất hết vào trong cái tổ nhỏ nhoi.  Ong là loài động vật khá đặc biệt.  Con người chẳng muốn dây dưa gì trong mối quan hệ mâu thuẫn với chúng. Vì nọc của chúng rất đau, và dễ dàng gây chết người. Ngược lại, mật ong là một trong những thứ thực phẩm tối thượng, được xếp lên hàng đầu danh sách những thứ tuyệt vời nhất của thiên nhiên.  Nhưng tuyệt vời là chỉ đối với con người.  Còn lũ ong có cảm thấy tuyệt vời khi bị loài người lấy mật hay không thì mãi mãi là bí ẩn không thể giải đáp được!  Số lượng dân cư đông đúc, chu vi đường nội bộ bao quanh chung cư Kinh Liệt này cũng tương ứng rất rộng và dài.  Rìa ngoài của con đường trồng cỏ mượt và mấy loại cây cảnh của phong thủy dương trạch như Lộc Vừng, Giáng Hương, Kèn Hồng. Xen lẫn giữa chúng lại là những cây cảnh của phong thủy âm trạch như Sứ Đại, Xương Rồng, Thiết Mộc Lan. Ở giữa hai tòa tháp số ba và số bốn còn trồng cả một cây hoa Mộc Miên khổng lồ.    Mời các bạn đón đọc Ám Khí Diệt Quỷ Nhân của tác giả Thủy Mộng Trung.