Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai vùng, xuất hiện phồn hoa yên bình hiếm thấy. Nữ chính có dung nhan cực đẹp, còn có trí nhớ hỗn loạn vô cùng ở đời trước, sống lại trên thế gian phồn hoa. Nàng nghĩ, đời này, nàng không phải là yêu nghiệt, nàng nhất định phải ở cái nơi có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, nhưng thực chất lại đầy gai góc này, cầu xin một điều mà những người cao quý nhất, ưu tú nhất không dám cầu: kiếp này an ổn, năm tháng bình yên. *** Lời người dịch: Trước tiên là nói về lý do mà Q làm bộ này. Q thích nam diễn viên Phùng Thiệu Phong, cho nên mới xem phim Lan Lăng Vương do anh ấy đóng. Xem xong Lan Lăng Vương thì mình vô cùng không thích, một là do kết thúc SE, hai là do cá tính của Lan Lăng Vương trong phim có nhiều đoạn quá trọng tình nên bị làm hại, thiếu một chút quyết đoán và cứng rắn. Do đó, Q làm bộ này, vì nơi này có một Lan Lăng Vương đủ cho Q yêu thích và tự hào. Thật ra theo Q thì đây là một bộ truyện sủng. Tác giả bề ngoài có vẻ hành hạ nữ chính, nhưng thật ra cũng không có gì quá lố, nên các bạn cũng không cần lo nhiều. Đặc biệt là truyện tình tiết rất đủ, có đoạn gây cấn, có đoạn ngọt ngào, không quá sủng cũng không nhiều ngược, đủ chất cho một bộ truyện trùng sinh, xem không bị ngán, bằng chứng là Q xem hai lần liên tục trước khi làm, trước nay chưa có bộ nào như thế. Truyện này cũng giống như nữ chính của truyện, bề ngoài dịu dàng nhưng có một sức hút vô cùng lớn. Nói sơ một chút cho các bạn nào chưa biết hoàn cảnh diễn ra câu truyện. Truyện là vào thời kỳ sau nhà Hán, sau Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng trước thời Tùy. Đây là một giai đoạn có thật trong lịch sử, nhưng vì các quốc gia trong truyện tồn tại chỉ khoảng 100 năm, nên có phần mờ nhạt trong lịch sử. Ở thời đại này, giai cấp được phân biệt rất nặng nề, và có rất nhiều lễ nghi, và cũng có khá nhiều nhân vật được lịch sử chú ý. Sau này các bạn đọc có thắc mắc thì cứ google để tìm hiểu thêm về các nhân vật đó. Nếu ai xem phim Lan Lăng Vương rồi thì có thể hiểu đại khái. Cuối cùng, kể thêm một chút về lý do quan trọng khi Q làm bộ này. Bước đầu chọn làm là do nam chính, nhưng nguyên nhân chính là do nữ chính. Q rất thích cô gái này, yếu ớt nhưng rất kiên cường. Dù biết hoàn cảnh rất bất lợi với mình, nhưng luôn cố tìm đường sống trong từng kẽ hở. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không khiến cô ấy lùi bước hay đi tìm chết. Nam chính cũng rất là dễ thương và mạnh mẽ, bảo đảm đủ tiêu chuẩn của các bạn. Ngoài ra, Q thì rất không thích các phong tục lễ giáo phong kiến, và thậm chí là có nhiều điều trong đó được áp dụng đến đạo lý luân thường bây giờ. Truyện này đã đánh tan những điều đó, khiến chúng ta hiểu rằng mọi thứ phải được hình thành trên sự công bằng, yêu thương và tôn trọng chứ không được thành lập trên bất kỳ quy định nào. Hy vọng bộ truyện này sẽ đem đến nhiều điều thú vị cho các bạn *** Bộ sách Danh Sĩ Ngụy Tấn hệ liệt gồm có:  Mị Công Khanh,  Cảnh Xuân Nam Triều Kiều Kiều Vô Song *** Nhìn tới cung thành nguy nga tráng lệ ở phía trước, bàn tay trắng ngần như ngọc của Trương Khởi xoắn chặt y phục. Nàng hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn phu quân của mình. Thời gian đã qua nhiều năm, thế nhưng phu quân của nàng vẫn tuấn vĩ y như thưở ban đầu mới gặp vậy. Hàng lông mày cao thẳng vượt trội hơn người, hào quang trong đôi mắt thâm thúy ấy nheo lại có chút âm trầm có chút lạnh lẽo, còn có sóng mũi thật cao kia. Dưới ánh mặt trời chói choang của mùa hè, thậm chí nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng trên chóp mũi phu quân có nét ảm đạm buồn bã. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, phu quân quay đầu lại nhếch môi cười, nụ cười rất dịu dàng, giọng điệu trầm ấm dễ nghe như tiếng nước chảy vang lên trong xe ngựa, "Khởi nương, sao nàng lại nhìn ta như vậy?" Trương Khởi thản nhiên cười lắc lắc đầu, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía cung thành nguy nga hoa lệ kia. Nàng có cảm giác hắn của bây giờ không còn giống với ngày xưa nữa, hình như rất căng thẳng và lo lắng một cách bất thường, đặc biệt là khi nhìn hắn chạm phải ánh mắt của nàng thì như có điều gì đó không nói ra được bằng lời. Phu quân không muốn nói, Trương Khởi cũng không tiện hỏi tới, chỉ có điều không hiểu sao nàng cũng không tự chủ được mà khẩn trương theo. Càng lúc càng đến gần cung thành. Cung thành nơi này, nếu nói về sự hoa lệ của nó thì tất nhiên không sánh bằng với cung thành ở cố quốc, nhưng nó rất đồ sộ rộng lớn, tường thành ước chừng cao hơn cố quốc cả trượng. Đúng rồi, cố quốc có nơi hiểm yếu là Trường Giang, khắp cả nước đều tin chắc rằng phương bắc ko qua được Trường Giang, bởi vậy khi xây dựng cung thành đã có chút chủ quan. Nghĩ đến cố quốc, Trương Khởi lần nữa quay đầu nhìn về phía phu quân mình. Nàng cùng phu quân quen biết nhau từ thời niên thiếu, hắn từng vì nàng mà đắc tội quyền quý, phản bội rời bỏ gia tộc. Sau khi đến nơi này, sau mấy năm cố gắng của hai vợ chồng, con đường làm quan coi như cũng được thuận bườm xuôi gió, từng bước được thăng tiến. Lúc bấy giờ, Tân Đế mới vừa kế vị, phu quân liền có được cơ hội dẫn theo gia quyến tiến về phía Hoàng Thành. Nghĩ đến phu quân đối nàng thâm tình nghĩa trọng, Trương Khởi mím môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng long lanh ánh nước. Nàng nghiêng đầu qua yêu say đắm nhìn tới phu quân mình, trông thấy nơi chóp mũi hắn hơi ẩm ướt, không nhịn được lấy khăn tay ra ân cần dịu dàng lau cho hắn. Khi làn hương thoảng qua cùng với dáng ngọc mềm mại thì nam nhân nhắm chặt hai mắt lại. Ngón tay quyến luyến lướt nhẹ qua bờ môi đang mím chặt của phu quân, giọng nói mềm mại mà nhỏ nhẹ, cực kì êm tai đậm chất Giang Nam của Trương Khởi vang lên trong xe ngựa, "Phu quân!" Phu quân mở mắt ra nhìn về phía nàng. Đối diện với ánh mắt của hắn, Trương Khởi vẫn chỉ thản nhiên cười, nàng thỏ thẻ làm nũng nói: "Không có, chỉ là muốn gọi chàng mà thôi." Người đàn ông này đối với nàng tựa như trân bảo, cuộc đời này có thể được cùng hắn kết nghĩa làm vợ chồng, nàng thật là hạnh phúc. Nghĩ tới đây, Trương Khởi nắm lấy bàn tay của hắn, ngón tay chạm đến lòng bàn tay thấm ướt của hắn, nàng cắn bờ môi anh đào cúi đầu yêu kiều nói: "Mặc kệ phu quân như thế nào, thiếp nguyện cùng sinh cùng tử với chàng." Lời nói rõ ràng rất có khí thế nhưng từ chất giọng trời sanh yểu điệu mềm mại của nàng nói ra, lại như đang nũng nịu hờn dỗi. Nàng nhận thấy hôm nay phu quân như thế thật không bình thường, nhất định là đang lo sợ Tân Đế sẽ xử phạt hắn. Phu quân chợt nhếch môi cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cười cười. Hắn không trả lời mà ngẩng đầu lên nói: "Đến cung thành rồi." Đã đến cung thành. Hai người xuống xe ngựa, từng bước đi nhanh tới hướng hoàng cung. Trương Khởi vẫn luôn rũ mắt cúi đầu, nàng không hề ngẩng đầu lên một lần nào, chỉ một mực đi theo ở phía sau phu quân, đếm từng bước chân của mình. Phu quân ngừng nàng cũng ngừng, phu quân đi nàng liền đi. Cứ như thế, lâu đến nỗi tưởng chừng như đã qua một năm vậy, vừa có một thanh âm the thé của người canh gác vang lên thì phu quân đã nhấc chân bước vào Tử Kim Điện lộng lẫy hoa lệ đến dọa người kia. Bàn tay trắng nõn của Trương Khởi nắm lại thành quyền, chân đứng im cứng đờ tại chỗ. Thời điểm thấy phu quân quỳ xuống thì nàng cũng quỳ xuống theo. Khó khăn lắm mới quỳ xuống được nhưng ngay lập tức nàng liền cảm nhận được, xung quanh bốn phía dường như tĩnh lặng lại, như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chòng chọc tới chỗ nàng. Trời sinh nàng xinh đẹp động lòng người, có bị mọi người nhìn chăm chú như thế cũng là chuyện rất bình thường. Nếu không phải là nơi không tầm thường, nàng cũng sẽ không có cảm giác. Bất tri bất giác, Trương Khởi càng cúi đầu thấp hơn, những móng tay tinh xảo lại càng bấm chặt vào lòng bàn tay của mình. Ngay lúc này, một giọng nói lỗ mãng của một thanh niên còn trẻ tuổi vang lên, "Nàng chính là Trương thị “Khởi xu”? Ngẩng đầu lên nào!" ‘Khởi xu’, là một người con gái xinh đẹp lộng lẫy như hoa, đây vốn là cách gọi của đám nam tử thường lén lút nói sau lưng nàng, nhưng cách xưng hô này sao có thể vang lên giữa Tử Kim Điện? (Khởi là tên nàng còn xu là nét đẹp vẻ đẹp, tóm lại chữ đó dành để nói về ng con gái đẹp) Trương Khởi chợt run lên, trong đầu một mảnh hỗn độn không kiềm được nghĩ tới một vấn đề: Khó trách người đương thời đều nói, Tân Đế thật rất hoang đường, quả nhiên đúng là như thế. Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên. Dung nhan vừa xuất hiện, trong đại điện liền vang lên một trận tiếng trầm trồ, đồng thời những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều ném tới, cộng thêm có vài phần hăng say. Tân Đế vừa ngồi xuống, giọng nói trẻ tuổi lỗ mãng đó lại vang lên, "Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng trẫm." Mệnh lệnh vừa ban ra, đôi môi anh đào của Trương Khởi run run lên, bàn tay phải nho nhỏ của nàng siết chặt lại, mãi đến một lúc sau mới lấy dũng khí ngẩng lên chiếc cằm trắng muốt như ngọc, nhìn tới ngôi cửu ngũ chí tôn nơi hoàng đế ngồi. Nàng đối mặt với một khuôn mặt còn rất trẻ nhưng bởi vì buông thả dục vọng quá độ mà sắc mặt xanh tái hư nhược sưng phù. Chủ nhân của gương mặt ấy, đang dùng một đôi mắt dâm tà lộ liễu trắng trợn mà quan sát nàng từ trên xuống dưới. Quan sát nàng từ khuôn mặt xuống đến cần cổ rồi đến bộ ngực, từ mái tóc rồi đến da thịt phơi phới lộ ra bên ngoài, sau khi tỉ mỉ nhìn chăm chú một lần Tân Đế mới hài lòng mà cười to lên. Vào lúc này, Trương Khởi nghe được âm thanh của đầu gối di chuyển truyền đến, đó là phu quân của nàng dùng đầu gối từ chỗ của mình xe dịch tới mấy bước đến quỳ bên cạnh nàng. Sau đó, nàng nghe được phu quân của nàng dùng giọng nói trầm lắng mà nàng cực kỳ quen thuộc, nịnh hót mà còn vô cùng nhiệt tình nói: "Thê tử sở hữu được làn da bóng bẩy trơn láng, Đông thì mềm mại như bông, Hạ thì mát lạnh như ngọc, có thể ôm ấp cũng có thể kê làm gối đầu. Bên trong thì quyến rũ động lòng người, quả thật là tuyệt sắc hiếm thấy trong thế gian. Tuyệt sắc như thế, tiểu thần không dám độc hưởng, nguyện ‘dâng tặng’ cho Ngô Hoàng!" Hắn còn cố ý cất cao giọng nói, tiếng vọng rúng động chan chát vang lên giữa đại điện. Rất lâu sau đó, hồi âm vẫn còn ong ong xen lẫn ở bên trong đám người, chấn động đến đinh tai nhức óc! Trương Khởi chỉ cảm thấy trong đầu ong ong mãnh liệt, hình như cái gì cũng nghe được cũng hình như chẳng nghe được gì cả. Nàng chỉ từ từ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía phu quân. Nhưng nàng không nhìn thấy ánh mắt của phu quân, bởi vì hắn vẫn đang còn cung kính mà nhìn tới bệ hạ. Trên mặt hắn mang theo nụ cười xán lạn, một một chi tiết trên mặt của hắn đều đang nói cho bệ hạ biết rằng hắn rất cam tâm tình nguyện, hắn rất sẵn lòng! Đột nhiên cơ thể của Trương Khởi lung lay! Vẻ mặt thê lương trắng bệch như tuyết! Trên chỗ ngồi của hoàng đế vang lên tiếng cười to hài lòng của Tân Đế, hắn nhìn chằm chằm tới phu quân, bộ dạng uể oải hỏi, "Nghe nói vợ chồng các ngươi rất ân ái, đôi bên không bao giờ nghi kị lẫn nhau, có thật nguyện ý hay không?" Trước sự ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt của Trương Khởi, phu quân của nàng nhìn về phía Tân Đế long trọng dập đầu, cất cao giọng đáp: "Thần nguyện ý!" Ba chữ “Thần nguyện ý” ấy cực kỳ vang dội, tiếng vọng trở lại vang lên lanh lảnh, chấn động đến cổ họng đang hơi ngai ngái của Trương Khởi! Tân Đế cười lên ha hả. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi, bởi vì đắc ý mà ánh mất dâm tà kia của hắn híp lại. Quan sát Trương Khởi một hồi, Tân Đế mỉm cười nói: "Trương thị “Khởi xu”, tới đây!" Hắn nhìn nàng ngoắc ngoắc tay rồi lại vỗ lên đùi mình, bởi vì ẩn chứa dục vọng mà trong giọng nói vừa có sự dịu dàng vừa còn khàn khàn, "Mỹ nhân, hãy đến bên trẫm nào." Tiếng cười bốn phía vẫn còn đang vang vọng. Rõ ràng là mê mang, trái tim rõ ràng đang nhảy đập như muốn lao ra khỏi lồng ngực, rõ ràng chất tanh ngọt ngai ngái nơi cổ họng bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra. Nhưng Trương Khởi vẫn có thể nhìn thấy phu quân của nàng, đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng. Nếu như cảm giác của nàng còn có thể nhìn nhận sự việc, có lẽ nàng sẽ cho rằng, ánh mắt hắn nhìn mình vẫn là thâm tình sâu đậm. Hắn đang muốn nói, nàng không cần phải lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày hắn nhất định sẽ đón nàng quay trở về? Trương Khởi từ từ chậm rãi đứng lên. Nàng khẽ cúi đầu, mặc cho mái tóc thổi tung vướng vào một bên trán rũ xuống ngay trước mắt. Nàng từ từ, từ từ đi tới hướng Tân Đế. Bốn phía vẫn còn đang cười ầm ĩ không ngừng. Chúng thần đều đang nhìn về phía nàng, cũng đang nhìn tới phu quân của nàng. Trong đủ loại ánh mắt đó, không có sự khinh bỉ mà đó chỉ là thói quen. Đúng vậy, chính là thói quen. Loại chuyện này thì phải xảy ra ở thời đại này. Huống chi, Tân Đế từ lâu đã nổi tiếng là hoang đường háo sắc, triệu Tần phi đến rồi cùng thị vệ các đại thần khỏa thân cùng đùa giỡn rồi cùng nhau “giao hợp”, sau đó hắn ra lệnh cho thợ vẽ vẽ lại rồi đem bức tranh bán giá cao cho đám phú hào quyền quý để lấy đó làm niềm vui, chuyện mà hắn đã từng làm không ít, loại chuyện lấy vợ người như này thì có tính là cái gì? Trương Khởi từng bước từng bước đi về phía Tân Đế. Tư thế dáng đi của Trương Khởi thong thả mà tuyệt đẹp. Nàng hơi cúi đầu, trong giây phút này, vô số chuyện đã qua đều bị lãng quên, dâng trào ở trong lòng đều là vô số lời đồn đãi về vị Tân Đế, đồng thời mỗi một việc cũng đang vang vọng ở trong đầu. Lúc này, nàng nghe được giọng điệu thân mật hài hước của Tân Đế, "Mỹ Nhân à, cần gì phải ngượng, ngẩng đầu lên nhìn trẫm nào." Trương Khởi nghe lời ngẩng đầu lên. Tân Đế nhìn nàng tỉ mỉ đánh giá một hồi, đột nhiên cười lên ha hả nói: "Quả nhiên là vẻ đẹp yêu kiều thật khiến cho người ta yêu thích, xa chồng cũ mà không hề có một giọt lệ nào. Nàng đi theo trẫm, trong lòng có thật là vui sướng chứ?" Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm Trương Khởi, gương mặt thì đắc chí hài lòng cũng kèm theo phần không cho phép nàng nghịch ý! Trương Khởi nhìn hắn, một lúc lâu sau đột nhiên nàng thản nhiên cười lên! Khi còn Ở bên cạnh phu quân nàng cũng cười như vậy, là sự trong trẻo, là niềm hạnh phúc và cũng quyến rũ không gì sánh bằng. Hiện tại đối diện với Tân Đế, nụ cười này của nàng chỉ có vẻ yêu mị vô biên! Yêu mị mà cười, vòng eo của Trương Khởi rất nhỏ không đầy một nắm tay, cố ý dùng một loại nhịp điệu chưa từng gặp qua uốn éo vô cùng cám dỗ hồn phách con người. Trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng cười cũng không còn nữa, thay vào đó là đủ loại tiếng hít thở càng lúc càng tăng. Giờ khắc này bọn họ đột nhiên phát hiện, người phụ nữ xinh đẹp đó mới vừa rồi còn có vẻ nhã nhặn trầm tĩnh, chỉ trong chớp mắt liền trở nên thẹn thùng mất tự nhiên, cùng với dáng đi uyển chuyển thướt tha, nào là bờ mông đầy đặn, nào là bàn tay nhỏ bé trắng mịn, mỗi một đường nét trên thân thể đều tuyệt mỹ lung linh. Tất cả được nổi rõ dưới ánh sáng mặt trời của ban ngày chiết xạ ra một loại hào quang diễm tuyệt hút hồn con người! Quả nhiên là Trương thị “Khởi xu”! Đôi mắt đẹp lưu chuyển xoay tròn, Trương Khởi tươi cười đẹp duyên dáng õng ẹo đi về phía Tân Đế. Đây là kỹ năng trời cho. Hình như bắt đầu từ lúc trưởng thành, dung nhan cùng dáng người của nàng đều như hoa tươi nở rộ khoe sắc, thậm chí mỗi một cái sóng mắt lưu chuyển hay mỗi một lần phất tay dậm chân của nàng, đều có thể dễ dàng tạo ra được một phong thái mê người. Nhưng nói gì thì nàng cũng được xuất thân từ danh môn, lại còn là một người phụ nữ có gia cảnh thanh bạch. Xưa nay, mỗi một lời nói hay cử chỉ của nàng đều phải rất mực chú ý. Chỉ có những khi vui đùa ở bên cạnh phu quân thì mới có đủ loại phong tình mê người này, những lúc như vậy mới không tự chủ được mà thể hiện tình cảm của mình. Nếu không, sao hắn sẽ nói nàng "Da thịt trắng mịn trơn bóng còn bên trong thì quyến rũ động lòng người?" Sao hắn có thể dồn hết tâm trí nghĩ ra đưa nàng đến nơi này, rồi đem nàng hiến tặng cho Tân Đế, dùng sự nịnh hót để đổi lấy thứ mình muốn? Trương Khởi càng lúc càng đi đến gần thì hô hấp của Tân Đế cũng càng lúc càng gấp rút, đồng tử cũng càng lúc càng phóng to. Nàng khó khăn lắm mới tiến đến gần, người còn chưa đến sát hắn đã nóng lòng không kịp đợi nữa vươn tay ra tóm lấy cánh tay nàng kéo về phía mình rồi ôm vào trong ngực. Ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, Tân Đế kề mũi sát ở trước ngực nàng hít vào một hơi thật sâu sau đó ngây ngất nhắm lại hai mắt, vui mừng mà thở dài nói: "Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân!" Hắn mở to mắt ngắm nhìn mỹ nhân da thịt như ngọc ở trong lòng, dù lúc này là ngày hè chói chang nhưng chạm tay đến lại cảm thấy mát lạnh làm cho lòng người vui sướng tinh thần cũng mềm nhũn ra. Ôm nàng lên để ngồi ở trên đùi, hớp một ngụm rượu mớm sang cho nàng rồi cúi đầu nhìn về phía thần tử đã dâng hiến mỹ nhân, Tân Đế hài lòng nói: "Công hiến thê của ái khanh, trẫm sẽ ghi nhớ!" ... Mời các bạn đón đọc Cảnh Xuân Nam Triều của tác giả Lâm Gia Thành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương - Tô Dĩ Vi
 Đại hôn ngày đó bị hưu, thân là đích nữ của phủ Thừa tướng - Âu Dương Vũ  vì thế mà bị toàn bộ Đông Tấn quốc cười nhạo vào mặt.      Nàng - là một đặc công khét tiếng của thế kỉ 21 không ngờ lại có thể xuyên không đến cái thời cổ đại này..          Cái gì? Hưu ta, ta vui mừng còn không hết thì cái tên Dạ Trọng Hoa- Nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc lại lấy sáu tòa thành của mình ra làm sính lễ ... để cưới nàng?          Hừ, bổn cô nương ta, ngươi nghĩ muốn cưới là cưới được sao?          Đại hôn ngày đó, nàng tìm cách chạy trốn, bỏ mặt Dạ Trọng Hoa một mình.          Được......Giỏi lắm! Trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Dạ Trọng Hoa chợt cong lên ý cười nhàn nhạt mà lạnh lùng .          Để xem hắn đuổi bắt nàng về như thế nào rồi sau đó từ từ mà dạy dỗ !! *** Mấy ngày gần đây đột nhiên có khách lạ đến Ninh vương phủ—— Dạ Phi Ly. Qua buổi trưa, hắn bảo người ôm hai chai rượu nữ nhi hồng đến phủ Ninh vương. Đứng trước cửa phủ, trên mặt hắn có chút do dự, chẳng qua nhớ đến dáng vẻ cùng với lời nói dịu dàng của Liễu thị: “Phi Ly, chàng là tam đệ của Ninh vương điện hạ, ngài ấy sẽ không từ chối yêu cầu của chàng đâu.” Đúng vậy, hắn là tam đệ của Dạ Phi Bạch, chỉ cần hắn mở miệng thì không gì là không thể. Nếu như thuận lợi trở thành một tay tham gia kinh doanh, hàng năm hắn sẽ được chia tiền hoa hồng. Nghĩ đến những ngày thoải mái kiếm tiền sau này, Dạ Phi Ly không khỏi kích động, lập tức liền nhấc chân đi vào bên trong. Mỗi ngày trôi qua, trưa nào Âu Dương Vũ cũng đều ngủ no giấc, nếu Dạ Trọng Hoa không bận việc gì thì sẽ cùng nằm bên cạnh Âu Dương Vũ. Chưa kịp chợp mắt thì Trúc Lục từ ngoài gõ cửa nói: “Vương gia, tam hoàng tử đến.” Âu Dương Vũ ngủ không sâu nên vừa nghe tiếng động lập tức mở mắt. Nàng và Dạ Trọng Hoa liếc nhìn nhau, có chút khó hiểu, Tam hoàng tử từ xưa đến này sức khỏe đều suy nhược, rất hiếm khi ra khỏi phủ. Vả lại tình cảm huynh đệ ngày thường giữa Dạ Trọng Hoa với hắn cũng không quá sâu sắc, mặt trời mới vừa cao cửa thôi đến tận đây làm gì? “Để ta xem xem.” Dạ Trọng Hoa đứng dậy mặc y phục, khoác một chiếc áo choàng bào màu đen điển hình, giúp Âu Dương Vũ đắp chăn cẩn thẩn rồi mới rời đi. Sau khi Dạ Trọng Hoa rời đi, Âu Dương Vũ cũng không ngủ được nữa, lò sưởi của nàng đột nhiên biến mất khiến nàng dường như không quen. Nàng ngồi dậy nhấp một ngụm trà nóng rồi đi ra ngoài. Đột nhiên Dạ Phi Ly mò đến cửa phủ, nàng cũng có chút tò mò. Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến Mẫn Huyên, không đúng, phần nhiều là liên quan đến Liễu thị? ... Mời các bạn đón đọc Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương của tác giả Tô Dĩ Vi.
Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau - Hoa Thanh Thần
Câu chuyện kể về duyên phận "trời đánh" của một bà chủ tiệm áo cưới ba mươi tuổi vẫn chưa chồng Thị Y Thần và anh chàng Lục Thần Hòa. Những tưởng sau một đêm oan gia, họ sẽ không còn duyên nợ với nhau nữa, nào ngờ hai người luôn vô tình gặp mặt trong những lần xem mặt của cô. Họ quyết định giả vờ yêu nhau rồi giả vờ kết hôn để tránh những cuộc sắp xếp mai mối của hai bên gia đình. Thế rồi giả đã hóa thành thật từ lúc nào không biết... *** Y Thần thở dài thườn thượt, chợt nghĩ: Rốt cuộc anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi, mới luyện được kĩ thuật điêu luyện như vậy? Điều đáng hận nhất chính là cô bỗng không hề cảm thấy chán ghét nụ hôn đó chút nào. Cô hoàn toàn không hề có ý mong chờ gì đối với Lục Thần Hòa, tuyệt đối không có! Y Thần phiền muộn ôm mặt. Aaa! Trời ạ! Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Cô đáng ra phải coi thường và khinh bỉ hành vi muốn gì làm đấy của anh mới phải chứ. Anh rốt cuộc là bị làm sao? Gấp gáp gọi điện thoại cho cô, nhưng chỉ nói một câu chả ra làm sao, cái gì mà một ngày không gặp tựa ba thu rồi cúp máy chứ. Anh rốt cuộc muốn gì? Nói được một nửa lại không nói tiếp, thực sự là rất đáng ghét. Nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô chợt có chút cảm giác hai chữ “tạm biệt” này. Cơ thể cô vô thức run lên, khiếp sợ trước suy nghĩ ấy. Cô bị làm sao vậy? Sao có thể nảy ra cái suy nghĩ này? Tạm biệt thì tạm biệt chứ sao, có gì mà đáng ghét? Sau khi định thần lại, Y Thần phát hiện ra bản thân cứ luôn nghĩ đến Lục Thần Hòa, từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ. Cô điên rồi, hoặc do tối qua ngủ không ngon nên đầu óc mới hồ đồ như thế, mới bị cuộc điện thoại vừa rồi làm cho rối trí. Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy. Y Thần vội vàng dùng khăn lau mặt, đẩy cửa phòng vệ sinh ra liền nhìn thấy mẫu thân đại nhân đang khoanh tay đứng trước cửa. Y Thần sợ chết khiếp, “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Làm con hết hồn”. “Không có tật làm sao phải giật mình”, bà Thị bỏ đi, làm như không có chuyện gì. Thì ra là Lục Thần Hòa gọi điện, bà Thị mừng như nở hoa trong lòng. Mới xa nhau có một buổi tối, sáng sớm ra đã phải gọi điện thoại cho nhau rồi, xem ra tình cảm cũng không tồi. Chỉ cần thấy con gái nghiêm túc có bạn trai, bà không cần phải lao tâm khổ tứ nữa rồi. Bà vô cùng mong chờ đứa con gái khiến mình đau đầu này mau mau lấy chồng trước ba mươi tuổi. Thị Y Thần không nói nổi lời nào với kỹ năng giả chết của bà Thị. Bà Thị vẫn không chịu bỏ cuộc, “Mẹ nói này, đang yên đang lành sao con lại đặt cho Tiểu Lục cái tên là ‘đồ thần kinh’?”. “Con thích, con vui, con thấy yêu quý cái tên đấy”, cô khoa chân múa tay đi về phòng mình, thay quần áo chuẩn bị ăn sáng, tiếng chuông di động lại vang lên. Y Thần liếc mắt nhìn, vẫn là Lục Thần Hòa. Vừa rồi rõ ràng đã nói tạm biệt, mới có mấy phút đã lại gọi, nhất định là bấm nhầm rồi. Cô ném di động lên giường không thèm nghe. Tiếng chuông liền tắt ngấm. Thế mới nói, đúng là gọi nhầm mà. Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông vẫn chưa buông tha cô, trên màn hình vẫn hiện nguyên ba chữ “đồ thần kinh”. Cô không thể không nghe máy, “Cậu chủ Lục, lại có gì sai bảo vậy?”. “Xuống đây!” “Xuống đây? Xuống đâu?”, Y Thần mù mờ không rõ, sao hai chữ này lọt vào tai cô lại có cảm giác như khiến cô đi xuống địa ngục vậy. “Tôi đang ở dưới nhà cô.” “Anh đứng dưới nhà tôi làm gì chứ?” Y Thần kích động đứng phắt dậy. Tối qua chẳng phải vừa mới đến sao, hôm nay mới mở mắt ra đã đến làm gì? “Ý của cô là… tôi lên sao?” “Không được phép lên!” Giác quan thứ sáu đáng sợ, quả nhiên là muốn cô xuống địa ngục mà. ... Mời các bạn đón đọc Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau của tác giả Hoa Thanh Thần.
Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần
Chó cuống lên sẽ vượt tường, còn thỏ thì sao? Đáp án là, ăn cỏ gần hang! Giang Văn Khê, một con gián khờ khạo yếu đuối vô dụng, bị người ta chèn ép bắt nạt cũng không dám phản kháng, vì thất nghiệp lần thứ n, uống rượu say nổi cơn điên, đã đập vỡ chai rượu giơ lên trước mặt ông chủ quán bar – Lạc Thiên, gào thét “Trả công việc cho tôi!”. Sau việc đó, dưới kế sách “phản kinh doanh” của cô bạn thân Lý Nghiên, cô từ một nhân viên thu ngân cực kỳ bình thường, trở thành cỏ gần hang của thỏ xấu bụng Lạc Thiên. Từ đó, Giang Văn Khê mãi mãi chỉ có nước giơ hai tay đầu hàng, than vãn một cách đáng thương rằng cô sai rồi, cô không nên thất lễ với anh trước mặt mọi người. Trong quá trình đấu trí, Lạc Thiên bất ngờ nhận ra, ngọn cỏ gần hang của anh trông có vẻ mềm yếu đó lại có bệnh “nhân cách phân liệt”, mỗi lúc phải chịu một cú shock nào đó liền có thể trong tích tắc trở nên hung dữ vô cùng, nhưng sau đó lại hoang mang không nhớ gì cả. Cỏ gần hang với tính cách yếu đuối và mạnh mẽ cùng tồn tại song song đã thu hút con thỏ vốn lạnh lẽo như băng, anh không kìm được ham muốn ngậm ngọn cỏ ấy vào miệng, sở hữu nó mãi mãi… Khi tình yêu đến với hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau này, một nghi án mười năm về trước đã phá vỡ băng và xuất hiện, khiến tất cả lại quay về số 0. Nút thắt tồn tại mười năm trong lòng Lạc Thiên liệu có được tháo gỡ? Cán cân thiên bình của tình yêu trong tim Giang Văn Khê liệu có thể được duy trì thế cân bằng? Một thực tế cho thấy, vạn vật khi sinh ra và tồn tại đều cần có đôi, từ những loài cỏ cây vô tri vô giác, đến những con thú bé nhỏ hay to lớn. Con người lại càng cần có đôi. Mất đi một nửa là mất đi sự cân bằng - cái trạng thái cân bằng mà vạn vật hiện tượng trong vũ trụ này đều hướng đến. Người ta yêu nhau, gắn bó với nhau và trở thành một nửa trong cặp đôi hoàn chỉnh của nhau cũng tuân theo quy luật bất biến ấy của tạo hóa. Chung quy lại, con người sống đều hướng về trái tim với tất cả những yêu thương nồng nhiệt nhất, những nghĩ suy sâu lắng nhất cùng sự quan tâm, sẻ chia mọi vấn đề mà cả hai cần đối mặt trong cuộc sống. Hướng về trái tim - một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn, ngọt ngào, vừa chân thực, hài hước - chắc chắn sẽ giúp người đọc nhận thức rõ hơn về vấn đề này. Ngòi bút của Hoa Thanh Thần tiếp tục đi sâu vào đời sống tinh thần của các nhân vật là làm bật lên những tư tưởng, đồng thời là thông điệp chính của tác phẩm. Đó là thông điệp về tình yêu, về cách xử lý các mối quan hệ, các rắc rối thường nhật mà chúng ta hay gặp phải... ... Không biết đụng phải tường bao nhiêu lượt, bẽ mặt bao nhiêu lần, cô mới được nhận vào làm một công việc không liên quan tí gì đến kế toán. Cô đã từng làm nhân viên bán bảo hiểm, mùa hè nóng nực, mỗi buổi sáng phải đứng ở cổng công ty làm một cái đài phát thanh rất kỳ cục, ra rả kêu gào các câu khẩu hiệu mời chào “Nét xuân vừa hiện, giành nhau thăm viếng”… kết quả, lúc cô đến gặp khách hàng đầu tiên, vì say nắng mà ngất xỉu ngay trước cổng công ty người ta theo đúng kiểu “nét xuân vừa hiện”. Cô từng bán mỹ phẩm Mary Kay, cảnh tượng gọi nhau lung tung là “mẹ” với “con gái” ở phiên họp thường kỳ khiến cô bàng hoàng suốt cả tuần cũng chưa hoàn hồn lại, kết quả là, tốn bao nhiêu tiền mua một đống mỹ phẩm về cũng không thể bán được, đành đem toàn bộ bôi hết lên mặt, ngay cả lòng bàn chân cũng không tha. Nhìn xem, qua một mùa hè mà da cô vẫn trắng muốt. Cô còn làm nhân viên bán bàn chải đánh răng, phát tờ rơi trên đường, nhân viên vệ sinh trong KFC, nhân viên bán hàng trong hiệu thuốc… Nhưng những công việc đó đều ngắn hạn. Khó khăn lắm mới xin được làm thu ngân trong một siêu thị, khi rảnh rỗi lại ao ước được như những đồng nghiệp phòng Tài vụ, ngày ngày được đếm tiền, tuy không phải là tiền của mình, có lẽ ngày nào đó, cô có thể từ một nhân viên thu ngân bé nhỏ tầm thường thăng chức lên phòng Tài vụ, nhưng ông trời tại sao lại tàn nhẫn cướp đoạt ước mơ nhỏ nhoi muốn có một công việc chính thức của cô kia chứ? Chỉ ba ngày nữa là cô có thể trở thành nhân viên chính thức rồi… Hàng mi dày cong và ướt đẫm động đậy, Giang Văn Khê vỗ vỗ mặt, gắng gượng chớp mắt vài cái, không thể không đối diện với hiện thực, thừa nhận số khổ của mình. Nắm tay lại, đứng thẳng người, cô động viên bản thân: Không sao, chắc chắn mình có thể tìm được việc khác. Lý Nghiên nói cô chính là một con gián vạn năm dù có bị đánh, đập, ngắt, đạp… cũng không chết được...” Đây là câu chuyện của những người đã từng yêu và từng bị tổn thương. Đây là câu chuyện dành cho những người đang chờ đợi một tình yêu, Và đây cũng là câu chuyện của những người đang yêu… Anh có một quá khứ không hoàn hảo, bị bạn bè xa lánh, người yêu bỏ rơi và toàn bộ tương lai tươi sáng của một sinh viên xuất sắc đã bị chôn vùi sau chấn song nhà tù vì một âm mưu của sự phản bội. Nỗi oan ức cùng sự đấu tranh trong tuyệt vọng khiến mái đầu của chàng thanh niên trẻ bạc trắng sau một đêm. Và từ giây phút bước chân vào nhà giam cho đến khi trở lại với tự do sau bốn năm bị giam cầm, anh không lúc nào quên mối hận thù với người cảnh sát đảm nhiệm vụ án đã gián tiếp hủy hoại cuộc sống của anh. Anh hận! Đứng dậy từ quá khứ đen tối để tự khẳng định năng lực của bản thân, sáu năm sau anh đã là Tổng giám đốc Lạc Thiên của tập đoàn Giang Hàng, một người đàn ông có hấp dẫn bằng cả tài năng và ngoại hình khiến người người ngưỡng mộ. Thế nhưng, trong cuộc sống của anh ngoài công việc thì chỉ còn sự trống rỗng: "Anh đã quen với cô độc, dần dần tĩnh lặng trong sự ồn ào cô độc, cứ tĩnh lặng đến mức mọi thứ đều trở nên câm nín… Một người mà trái tim đã chết thì làm sao còn sống lại được nữa…”. Cứ như vậy, anh làm bạn với nỗi cô đơn, mãi cho đến một ngày, người con gái ấy xuất hiện… Cô gái ấy chính là Giang Văn Khê, một cô gái rất bình thường, cô không xinh đẹp nổi bật, không thông minh giỏi giang, thậm chí cô còn đang trong tình trạng thất nghiệp nhưng cô đơn giản, không cầu kì, không đòi hỏi và cô rất tốt bụng. Chính sự đơn giản của cô đã thu hút anh, mặc dù đôi lúc cô vụng về vướng vào nhiều rắc rối khiến anh đau đầu nhưng chính cô đã khiến cho cuộc sống ảm đạm của anh trở nên đầy màu sắc và mái tóc vốn bạc trắng bao lâu nay cũng dần dần đen lại như một sự pháp màu diệu kỳ. Mọi chuyện những tưởng sẽ êm đẹp với một kết cục hạnh phúc của tình yêu thì cũng đúng là lúc sóng gió ập đến. Giang Văn Khê, người con gái mà Lạc Thiên yêu lại chính là cháu gái của người cảnh sát đã gián tiếp khiến anh danh một kẻ tội phạm trong oan ức. Cậu của cô đã mất cùng với bí mật về vụ án mà anh không cách nào lật lại để giải oan cho bản thân. Bóng ma bao phủ lấy quà khứ mà anh muốn đã muốn chôn vùi cùng sự hận thù trong bao lâu nay bỗng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết và tình yêu trong giây phút này trở nên thật lẻ loi. Hóa ra trong tình yêu cũng cần phải có sự dũng cảm và chấp nhận. Sự dũng cảm để đối mặt với quá khứ của nhau, sự chấp nhận để thấu hiểu chính con người thật của nhau. Ngay từ lúc yêu Giang Văn Khê, Lạc Thiên cũng đồng thời chấp nhận một nhân cách mạnh mẽ khác tồn tại trong con người cô mà cô cũng không hay biết. Và giây phút quá khứ của Lạc Thiên bị những kẻ được gọi là bạn bè cũ của anh lật lên ngay trước mắt Giang Văn Khê, cô vẫn lựa chọn tin tưởng con người anh. Nhưng ngay khoảnh khắc phát hiện ra mỗi liên hệ giữa người cảnh sát năm xưa và Văn Khê thì Lạc Thiên đã không thể kiềm chế bóng tối trong con người mình. Anh trốn tránh, xa lánh và cắt đứt liên lạc với Văn Khê, tự tay đẩy cô ra khỏi thế giới của mình và tự ngăn cấm cả tình yêu của bản thân. Liệu rằng lần này Lạc Thiên có thoát ra khỏi quá khứ ám ảnh bào lâu nay và tìm lại được tình yêu của mình? Và ai là người đứng đằng sau âm mưu hãm hại lạc Thiên năm xưa? *** Trong nhà hàng sang trọng với tiếng nhạc êm đềm, Nghiêm Tố ngồi gần cửa sổ, trên bàn đang đốt hai cặp nến thơm có kiểu dáng giống lọ hoa, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt chị, không nhìn rõ cảm xúc. Chị khẽ lắc nhẹ rượu vang trong ly, như đang nghe tiếng dương cầm róc rách hệt tiếng nước chảy, nhưng chi có chị biết chị đang nghĩ gì. Hôm nay là sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị, nhưng lại là một sinh nhật cô độc. Theo mọi năm, sẽ luôn có một người đàn ông cùng chị mừng sinh nhật, nhưng hôm nay chị lại cãi nhau với anh ta vì những chuyện cũ. Chị không biết trước sinh nhật bốn mươi của mình có còn đợi được người đó mở lời, vốn theo chủ nghĩa không kết hôn, bỗng phát hiện ra nỗi cô đơn lặng lẽ trong cuộc sống đơn độc ấy thực tế lại quá thê lương, vất vả làm việc cả ngày, về lại ngôi nhà vắng vẻ, mọi cô độc và mệt mỏi đều ập đến khiến chị cảm thấy rất mệt rất mệt. Vừa lúc nãy, anh chàng du học về nước theo đuổi chị rất lâu đã cầu hôn chị. Nếu theo cá tính trước kia, chị nhất định sẽ từ chối, nhưng lần này chị lại do dự. Gần đây chị luôn nghĩ đến một vấn đề, chị có nên tìm một người để lấy, dù sao chị cũng đã lớn tuổi, nay còn có người chịu đón nhận, chị nên lấy làm mừng mới phải, nhưng trong thâm tâm, chị vẫn chờ mong người đàn ông mà mình đã đợi hơn hai mươi năm - Giang Hoài Thâm. Nhưng đến hôm nay thì chị hoàn toàn bỏ cuộc. Vì anh ta đã tàn nhẫn gọi chị cùng đi chọn nhẫn cưới với mình, nói là định kết hôn. Quen biết với anh Thâm là vì người chị Nghiêm Quy Vân. Trong ký ức, chị Nghiêm Quy Vân là một người phụ nữ khá xinh đẹp và hiền dịu, nhưng chị lại có một cuộc hôn nhân bất hanh, cũng chính cuộc hôn nhân này đã mang lại bóng đen thời thơ ấu cho chị. Chị nhớ rõ mùa đông năm chín tuổi, Quy Vân vừa trải qua một ngày bị hành hạ vất vả, cuối cùng sinh ra một cậu con trai, lấy tên là Hứa Lạc Thiên, ngụ ý cậu là thiên sứ vui vẻ dạo chơi nhân gian. Đó là lần đầu Nghiêm Tố trông thấy một đứa bé sơ sinh, làn da đỏ hồng nhăn nheo, chị thậm chí không dám ôm, sợ làm rơi mất. Vốn là chuyện rất vui, nhưng người anh rể ham ăn lười làm, lại thích uống rượu đánh bạc Hứa Nham Tùng đã phá hoại tất cả. Quy Vân đã trông đợi người chồng Hứa Nham Tùng sẽ vì con trai mà sống thật tốt, nhưng rốt cuộc càng hy vọng lại càng thất vọng. Hứa Nham Tùng mấy hôm không về nhà bỗng nửa đêm đá bật cửa ra, làm tất cả mọi người tình giấc. Nghiêm Tố và mẹ chưa kịp dậy thì nghe phòng bên vẳng đến tiếng hét của Quy Vân. Nghiêm Tố vội ngồi dậy, lao đến, thấy Hứa Nham Tùng đang túm tóc Quy Vân, vừa kéo vừa đánh: “Lấy tiền ra đây!”. “Em đã nói là không có!” Quy Vân che chở đứa con, lại bị Hứa Nham Tùng tát cho một cái, đầu đập vào tủ quần áo, ngã ngồi xuống đất. Tiểu Lạc Thiên òa khóc. Nghiêm Tố thấy tình cảnh đó, không thể để mặc chị mình bị bắt nạt, lập tức rút một cây gậy ở ngoài, bất chấp tất cả lao đến, hét lên với Hứa Nham Tùng: “Không được đánh chị tôi!”. Hứa Nham Tùng đã uống say quay phắt lại, thấy tay Nghiêm Tố cầm gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này, chị mày không có tiền thì lão đây tối nay sẽ bán mày cho Lý thọt thôn bên để đổi lấy tiền”. “Hứa Nham Tùng, mày sẽ chết thê thảm!”, chị ra sức phản kháng, mẹ chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị hắn đẩy ngã xuống đất. “Còn mắng nữa thì tao xé rách miệng mày! Đi cho tao!”, hắn lôi xềnh xệch chị đi. Đúng lúc chị bị hắn lôi ra cửa thì Quy Vân cầm cây gậy trên đất lên, đập manh vào gáy hắn. Chị mở to mắt, nhìn hắn đổ sụp xuống trước cửa. Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời khỏi ngôi nhà như địa ngục bao năm nay. Từ quê lên thành phố N, họ đã đi trọn hai ngày hai đêm. Sự phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh ra ở nông thôn đã cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn lắm mới dành dụm được để thuê một căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với một trường học để tiếp tục lên lớp, còn chị lại đi tìm một công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà chăm sóc Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi. Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để giúp người ta làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình. Thời gian trôi qua rất nhanh, Quy Vân đã hai mươi lăm, còn Nghiêm Tố thì mười hai tuổi. Tiểu Lạc Thiên lớn lên từng ngày, bắt đầu ê a học nói, về sau biết gọi mẹ, gọi bà, gọi dì. Tuy sống cực khổ nhưng vui vẻ hơn lúc ở quê. Nghiêm Tố cảm thấy cuối cùng chị Quy Vân đã có thể thoát khỏi tên ma quỷ Hứa Nham Tùng kia, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng đáng. Nếu cứ như thế mãi thì tốt biết bao, nhưng bất ngờ lúc nào cũng xảy ra khi người ta đang hanh phúc nhất. Ông chủ quán ăn mà Quy Vân làm việc nợ một khoản tiền, bất đắc dĩ phải bán lại quán ăn cho một hộp đêm. Quy Vân rất do dự không biết có nên tiếp tục rửa bát đĩa cho hộp đêm vốn tạp nham hay không. Nếu không đi thì tiền sữa, bột của Tiểu Lạc Thiên, tiền học của Tố Tố phải lấy từ đâu? Chuyện này cứ bám lấy Quy Vân, cuối cùng chị vẫn hạ quyết tâm, chọn cách rời đi, tìm một công việc mới, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng bất ngờ đã xảy ra từ buổi chiều hôm đó, Nghiêm Tố tan học về nhà thì thấy Quy Vân đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đỉa ngồi bệt trên sàn nhà, mẹ chị khóc đến nỗi không thở được, nhũn người ngồi một bên. Khi không thấy Tiểu Lạc Thiên, chị mới biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ dẫn Tiểu Lạc Thiên ra ngoài chơi, chi chóp mắt một cái mà cậu bé đã biến mất. Không lâu trước đó, quanh đây vừa xảy ra một vụ bắt cóc trẻ con. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Lạc Thiên biến mất thì sẽ ra sao. Quy Vân men theo đường lớn hẻm nhỏ, điên cuồng tìm kiếm mấy ngày mấy đêm liền. Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tố thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới đều sụp đổ trước mắt. Mẹ chị không ngừng tự trách mình đã đánh mất Tiểu Lạc Thiên, thoáng chốc đã bệnh nặng không gượng dậy nổi. Nghiêm Tố nhìn Quy Vân đã trở nên không còn tỉnh táo, sợ hãi ôm lấy chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì thì mẹ nhất định sẽ không gượng nổi nữa”. Có lẽ tiếng khóc của chị đã thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân cười thê lương: “Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ sẽ thế nào? Em sẽ thế nào?”. Nói xong, hai chị em ôm nhau khóc to. Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới, nhưng lại phải đi làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong việc về nhà. Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như thế? Quy Vân giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thiếu đứng đắn. Bệnh của mẹ đã khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa thì sẽ ổn. Tuy trên gương mặt Quy Vân đã xuất hiện nụ cười như xưa, nhưng Nghiêm Tố cứ cảm giác chị đang mang một chiếc mặt nạ. Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp hơn, tóc cũng uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố thấy quần áo mới, giày mới, tủi xách mới thì vui sướng vô cùng, còn cả rất nhiều đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy Vân, vì lúc nào cũng ngửi thấy trên người chị một mùi hương nhàn nhạt, có lúc còn xen lẫn mùi rượu và thuốc lá, thậm chí nghe láng giềng nói chị Quy Vân làm việc trong hộp đêm. Chị cực kỳ buồn phiền, tuy chị Quy Vân thường giải thích, nhưng chị vẫn sợ những điều người ta nói là thật, thế là chị nói với Quy Vân rằng không muốn đi học nữa, không muốn Quy Vân phải vất vả nuôi gia đình, cho chị ăn học nữa, chị cũng muốn được ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình như Quy Vân. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Về Trái Tim của tác giả Hoa Thanh Thần.
Đẳng Cấp Quý Cô - Hoa Thanh Thần
Cuộc đời có lẽ giống như một chuyến tàu, có rất nhiều trạm dừng, nhưng mỗi con người lại chỉ có một bến đỗ, có người nhầm, có người không, nhưng điều quan trọng nhất là mạnh mẽ để bước tiếp, cho đến khi tìm được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình. Lâm Hiểu Khiết là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, làm nhân viên của một công ty, vô tình được cấp trên tỏ tình trong một bữa tiệc, rồi trước lễ cưới lại phát hiện ra một sự thật đau lòng. Sự xuất hiện của một nữ minh tinh nổi tiếng đã khiến cô nhận ra rằng, câu chuyện của chàng hoàng tử và lọ lem vĩnh viễn chỉ là những câu chuyện có trong cổ tích, thực ra, người con trai kia chẳng hề yêu cô. Chạy trốn với vết thương lòng, một vết thương không hẳn vì tình yêu, mà bởi lòng tự trọng, bởi lòng tin, cô đến Thượng Hải. Lâm Hiểu Khiết đã gặp được hành khách thực sự quan trọng trên chuyến xe cuộc đời mình, người khiến cô lấy lại niềm tin và tiếp thêm cho cô sức mạnh. Nhưng cuộc sống với những lo toan bộn bề, gánh nặng của công danh, sự đeo bám của quá khứ, liệu cô gái nhỏ Lâm Hiểu Khiết có thực sự tìm được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình? *** Trong văn phòng của bộ phận kế hoạch Hoàng Hải, sắc mặt ai nấy đều buồn thảm, trên bàn đặt vài tờ báo viết về tỉ giá cổ phiếu Hoàng Hải. Tố Tố chau mày, “Lần này thì hỏng thật rồi. Cổ phiếu công ty liên tục sụt giảm năm ngày liền, nghe nói sắp triệu tập cuộc họp đại hội đồng, bỏ phiếu bầu lại chủ tịch.” Mắt Trịnh Phàm sáng bừng, “Như vậy có nghĩa là chủ tịch Thang sẽ quay về nắm quyền phải không? Vậy chủ nhiệm Thang cũng sẽ quay lại?” Tô Lợi bình tĩnh: “Triệu tập đại hội cổ đông cũng vô ích, người của chủ tịch Tăng nắm nhiều cổ phần hơn người của chủ tịch Thang. Hơn nữa, chủ tịch Tăng nhiều mưu mô thâm hiểm, là một tên cáo già, chẳng chịu thua dễ dàng thế đâu.” Trịnh Phàm hơi thất vọng, “Vậy à, tôi vẫn đang chờ ông ta gặp phải báo ứng.” Tố Tố thở dài, “Chà, các lãnh đạo đấu đá, chúng ta chẳng làm được gì! Điều tôi lo lắng vẫn là bát cơm của chúng ta. Tin tức cổ phiếu tụt dốc được truyền đi khiến nhữngnhà cung cấp lúc đầu định ký hợp đồng cũng quyết định tạm thời lùi thời hạn. Trời ơi! Năm nay công ty rốt cuộc bị sao thế? Suốt ngày xảy ra chuyện!” Người này nhìn người kia, đều lắc đầu thở dài, mặt mũi cau có. Hiểu Khiết vui vẻ đi vào, cất lời chào tất cả. Cả phòng chìm đắm trong bầu không khí nặng nề, Hiểu Khiết nhìn thấy mấy tờ báo trên bàn, hiểu ra cười cười: “Mọi người... lấy lại chút tinh thần được không?” Tố Tố chề môi, “Giờ công ty thế này, chúng tôi sắp thất nghiệp rồi.” Hiểu Khiết không thấy người ngoài, mỉm cười an ủi, “Đừng lo, đang là thời kỳ quá độ, rồi sẽ tốt đẹp thôi! Chỉ cần tin tưởng công ty là được.” ... Mời các bạn đón đọc Đẳng Cấp Quý Cô của tác giả Hoa Thanh Thần.