Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lão Đại Là Nữ Lang

Văn án: Câu chuyện chỉ có thể tóm gọn trong ba việc Thăng quan - phát tài - thu đàn em ............ Một ngày nọ bỗng phát hiện, lão đại mà mọi người đều tôn sùng là anh minh thần võ, thế mà lại là nữ lang???!!! Đại sự không tốt! Làm sao bây giờ? Đám đàn em bày tỏ ngậm ngùi: Đương nhiên là tiếp tục đi theo rồi! Nữ chính trọng sinh không phải để báo thù mà để từng bước đi lên đỉnh cao. Thiếu niên nhiệt huyết, một mực tiến lên, quyết không lùi bước. Tình thân, tình bạn, tình yêu, công danh lợi lộc, ăn ngon mặc đẹp, nàng đều phải giành được. ※ Chú ý: 1, Phần đầu tác phẩm nói về giai đoạn trưởng thành và những thay đổi trong suy nghĩ của nữ chính, thiên về tình thân và quá trình phấn đấu phát triển bản thân của nữ chính. 2, Nam chính hơn nữ chính mười sáu tuổi, nữ chính tuổi nhỏ nhưng về tâm hồn thì trưởng thành, không thích thể hiện. Editor: Cái văn án quá lừa tình nghe như nữ chính sắp đi làm thổ phỉ, cơ mà không phải đâu, là truyện về con đường phấn đấu ở chốn quan trường. Nữ chính trọng sinh nhưng không báo thù rửa hận, chỉ mong sống cho đáng sống một lần. Nữ không phải xuyên không nhưng nhìn nhận được những bất công trong xã hội dành cho phụ nữ nhưng không oán hận mà cố gắng để vượt qua nó, làm chủ cuộc đời mình theo một cách phù hợp với thời đại. *** #REVIEW: LÃO ĐẠI LÀ NỮ LANG Tác giả: La Thanh Mai Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, quan trường, kiếp trước kiếp này, ngọt sủng, 1v1, nữ giả nam trang, HE Tình trạng: Đã hoàn edit (11/2020) Review bởi: Leo Sing ----   Kiếp trước Nguỵ Vân Anh sống đúng một cuộc sống của tiểu thư nhà quan, nàng được dạy lễ nghi chuẩn mực, trưởng thành gả chồng, sống tại nhà chồng phụng dưỡng gia đình chồng. Những điều vui vẻ của thời tuổi thơ đều trở thành dĩ vãng, nàng dâng hiến cả tuổi thanh xuân của mình trong kiếp sống phụ nữ thời phong kiến. Thế nhưng ẩn sau vẻ ngoài nhu nhược yếu ớt ấy lại là một sự ấp ủ khát vọng. Vân Anh muốn được đọc sách, được sống thoải mái với chính mình, được làm những điều mình muốn mà không bị lễ giáo, giáo điều ngăn cấm. Nàng muốn rất nhiều, nhưng tất cả đều bị sự thật dập tắt. Nàng quyết định an phận làm một phụ nhân, một tiểu thư đúng khuôn mẫu. Rồi đến khi Nguỵ gia nhà mẹ đẻ của nàng gặp tai nạn. Trong một đêm binh lính đến tàn sát toàn bộ Nguỵ gia, tâm của Vân Anh cũng vỡ vụn theo. Trượng phu của nàng thì hờ hững nhìn cha nàng bị hoàng đế lôi ra đánh chết tại chỗ, những người thân thuộc cũng bị liên luỵ mà bị tàn sát, trong phút chốc Vân Anh chỉ thấy bầu trời trước mắt như tối sầm đi. Trong một đêm tuyết rơi đầy ở tháng 12, Nguỵ Vân Anh lặng lẽ rời khỏi Thôi gia. Vân Anh sống lại trong thân xác Phó ngũ tiểu thư của Phó gia. Khi đó nàng vừa 4 tuổi, trải qua một trận bạo bệnh mà lìa đời, linh hồn của Nguỵ Vân Anh nhập vào Phó Vân Anh. Kể từ đây cuộc đời của nàng đã thay đổi sang trang sách mới. Khi Phó Vân Anh được tiếp về Phó gia với thân phận là đứa con duy nhất của đại phòng Phó gia, trong nhà có một Phó Tứ thúc luôn thương yêu cháu gái nhà anh cả của mình, chị em trong nhà cũng quý Vân Anh. Bọn họ mở rộng vòng tay đón Vân Anh về nhà. Tuy rằng có một chút xào xáo khi Phó Tứ thúc lúc đầu tưởng Phó đại ca nhà mình đã chết cho nên ông ta đành tìm mua một quả phụ Ngô thị về làm vợ cho Phó đại ca, sau kiếm thêm một thằng cháu trai cùng tộc đến quá kế đại phòng. Lúc này biết được mẹ con Vân Anh vẫn còn sống, ông vội vàng đón về. Vân Anh bằng sự cơ trí của mình, đã giúp mẹ thoát khỏi tình huống éo le này, bước vững chân trong Phó gia. Cũng nhờ thế Vân Anh dần dần đi ra trước mặt mọi người, nàng được Tứ thúc đồng ý cho đọc sách, bái Phó Nhị thiếu gia - đường ca cùng tộc làm sư phụ. Kể từ đấy hai bên gắn bó khăng khít tựa như tình anh em máu rủ ruột thịt. Dưới sự dẫn dắt và giúp đỡ của Phó nhị ca, nữ chính nữ giả nam trang đi vào thư viện đọc sách thi khoa cử. Kiếp trước nàng đã sống vì người khác quá đủ rồi, kiếp này Vân Anh muốn được sống cho riêng mình, làm những điều mình thích, nàng không để sự thù hận lấn áp tâm trí mình. Mặc kệ những con người của kiếp trước, bởi lẽ bọn họ đều là những điều quá xa xôi với nàng rồi. Ở trong thư viện, nàng thu được một đám đàn em, kết bạn với một anh thế tử phiên vương. Trở thành một học sinh ưu tú nhất thư viện.   Nam chính Hoắc Minh Cẩm - biểu ca thanh mai trúc mã kiếp trước của Vân Anh, hắn yêu thầm nàng nhiều năm nhưng khi gần cầu hôn được thì chiến tranh xảy ra, đến khi hắn quay về thì nàng đã gả mất rồi. Khi đó cung biến xảy ra, nam chính bị kẻ gian hãm hại nhốt anh trong cô đảo suốt ba năm, chịu đói chịu khát khổ sở trên đảo cùng Hoắc gia quân. Sau trận đấy gần như toàn Hoắc gia quân đều bị diệt sạch. Lúc đó Minh Cẩm nghĩ thầm “May mà nàng ấy chưa gả cho hắn, bằng không sẽ chịu khổ lắm rồi.” Nam chính thoát khỏi vòng vây, giết sạch kẻ thù quay về kinh thành. Khi về anh thì nghe tin Nguỵ Vân Anh đã chết rồi. Minh Cẩm hận lắm, người trong lòng của mình vốn nên được nuông chiều yêu thương, trân trọng bảo vệ lại bị tên Thôi Gia Hiên không biết tốt xấu kia ruồng bỏ. Lúc đầu hắn còn thầm may nàng không có gả cho mình đỡ phải chịu khổ, bây giờ hắn lại thấy hối tiếc “Khổ sở chút thì có gì đâu, chẳng thà đặt nàng ngay dưới mí mắt còn hơn khi về nghe tin hai người âm dương cách biệt.” Minh Cẩm tìm kiếm nàng khắp nơi, hắn tâm niệm “sống phải thấy người, chết phải thấy xác” một ngày chưa tìm được nàng, hắn sẽ không dừng lại. Để rồi đổi lại là tin tức Nguỵ Vân Anh vì cứu Tông ca - đứa con trai còn sót lại của Đinh quốc công mà bị tên bắn ngã xuống vực sâu, chết không thấy xác. Lúc này Hoắc Minh Cầm tựa như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, hắn liều mạng đấu đá với tâm thế không còn gì để mất nữa. Bởi lẽ những người quan trọng nhất của hắn đều đã đi rồi. Trong vài lần tình cờ gặp Phó Vân Anh, Hoắc Minh Cẩm bỗng thấy người này có nhiều điểm giống Nguỵ Vân Anh. Người với người giống 1,2 điểm cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu giống quá nhiều thì sợ là chuyện bất thường. Hắn không dám vọng động sợ nàng chạy đi mất, chỉ đành thử từng chút một. Đến khi nhận ra nàng chính là Nguỵ Vân Anh của hắn, cho dù hiện tại thân xác của nàng bây giờ là “nam nhân”, hắn cũng không e ngại.   Hoắc Minh Cẩm nói: “Trước khi xác nhận ra thân phận của nàng, ta không biết nàng là nữ giả nam trang, ta cũng không để bụng. Vân Anh à, ta mặc kệ kiếp này nàng là nam hay là nữ, là người, là quỷ hay là yêu quái. Nếu nàng thật sự chuyển thế thành nam nhân, vậy thì ta sẽ là đoạn tụ. Nàng là Phó Vân Anh thì ta chính là nam nhân của nàng. Chỉ cần người đó là nàng vậy thì đã đủ rồi.” Hắn nhận ra nàng từ rất sớm, cho người đi theo bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng làm những điều mình muốn. Nàng được đọc sách, được đi học, được thi khoa cử, được vào triều làm quan. Nàng được đi ngao du khắp nơi, kết bạn nhiều người, được cống hiến sức mình giúp dân giúp nước. Cuộc đời này Phó Vân Anh cảm thấy mình sống không uổng phí. Có những người thân yêu bên cạnh, họ ủng hộ nàng, giúp đỡ nàng để nàng có thể thực hiện ước mơ của mình.   Bên cạnh nhân vật chính, những nhân vật phụ khác đều có một nét chấm phá riêng biệt của bản thân. Tất cả bọn họ tựa như sống trong truyện, cho dù là người qua đường như Triệu phu nhân của Thẩm các lão. Tuy bà chỉ xuất hiện vài đoạn ngắn ngủi lại gây ấn tượng cho người đọc rất nhiều về bà. Một người phụ nữ thông minh lại giả vờ mình không thông minh, bởi vì bà quá giỏi, quá thấu hiểu được hoàn cảnh thế nên bà mới càng thêm thất vọng khổ sở. Sau cùng bà cũng chỉ là một phận nữ nhi yếu đuối bị chèn ép dưới gồng kiềm của chế độ phong kiến, chúng đè nén khiến bà không cách thoát ra được. Sự kết thúc của bà làm mình cảm thán cho biết bao cuộc đời gặp nhiều bất công của nữ nhân thời phong kiến, trong bọn họ không phải đều là những con người hèn kém yếu đuối, họ cũng có tài trí của mình nhưng vẫn luôn bị xã hội mài mòn đi những góc cạnh để ép buộc họ sống theo đúng khuôn mẫu của một người phụ nữ. Trong truyện tuy có nhân vật phản diện nhưng họ xuất hiện không gây hại được gì đến gia đình nữ chính. Nữ chính rất thông minh, bên cạnh lại có những nguòi bạn bè đồng hành, tuy rằng có đôi lúc nàng và bọn họ cũng đã từng có một số xích mích tranh cãi thời học trò, nhưng họ đều là những con người lòng mang chí hướng cao, muốn giúp dân giúp nước, hai bên cọ xát vài lần rồi cũng thành thân quen. Khi bạn bè gặp hoạn nạn họ khẳng khái chạy đến giúp ngay, sống chân thành tình cảm. Nữ chính nâng đỡ thế tử Sở vương lên làm hoàng đế, hắn muốn cùng nữ chính trở thành một đôi minh quân hiền thần, cai trị một thời đại thái bình thịnh thế, tạo phúc cho bá tánh. Các quan lại trong triều tuy chia nhiều phe đấu nhau nhưng bọn họ đều muốn sống yên ổn, dân chúng được an cư lạc nghiệp. Cho nên cuộc sống của nữ chính khi ở trên triều khá là nhẹ nhàng vui vẻ, mấy ông quan trong đó hài hước lắm thuộc kiểu người mê cái đẹp. Các quan lại trong triều đều chú ý nhan sắc của mình, cố gắng giữ dáng cho mình dáng vẻ ôn nhu phong nhã như thư sinh. Truyện có vài anh nam phụ yêu thầm nữ chính, trong đó có hai anh nổi bật nhất là Phó nhị ca Phó Vân Chương và chồng cũ Thôi Gia Hiên. Mấy anh này cũng quyến luyến nữ chính lắm, nhưng họ vẫn không đủ yêu, đủ bao dung, đủ mạnh để yêu được nữ chính. Vậy nên nam chính mới chiến thắng dành đc trái tim người đẹp về nhà.   Truyện của La Thanh Mai, đọc văn án tưởng thuộc thể loại hài hước tiểu bạch, lúc đầu mình còn nghĩ nữ chính là đầu lĩnh thổ phỉ cơ, ai ngờ đọc rồi mới biết hoá ra là truyện quan trường khoa cử. Nội dung truyện viết rất hấp dẫn, câu văn chau chuốt ước lệ, các nhân vật khi nói hay lồng ghép thêm nhiều điển cố, văn thơ, lịch sử. Truyện còn đề cập thêm nhiều vấn đề trong quản lý nhà nước như ruộng đất, thuế, mậu dịch, giặc ngoại xâm, lưu dân,... giúp người đọc mở mang thêm nhiều kiến thức. Nhiệt liệt đề cử truyện này! *** Phó Vân anh nằm mơ.   Nàng mơ thấy một ngày rét đậm. Bên ngoài, tuyết như những mảnh vải bông xé vụn lả tả rơi như muốn cuốn hết mọi thứ. Trong nhà chính, cả nhà ngồi vây quanh nồi lẩu.   một chiếc nồi đồng đựng nước dùng sôi sùng sục đặt trên chiếc bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê. Dưới nồi, than hồng cháy đượm vang lách tách. Trong nồi, phía dưới rải cải trắng, củ cải, nấm mới được đưa từ thôn trang tới và những miếng măng thái to bản, phía trên đó là một lớp thịt gà, thịt vịt, xương lợn, trên cùng là sủi cảo, chả cá, trứng cút, ngó sen, điểm xuyết mấy miếng phù trúc mềm mại. một nồi lẩu thập cẩm đầy ăm ắp mang theo hương vị thơm ngọt tràn ra khắp phòng. Trong làn hơi ấm áp, Ngụy lão gia đừng lên, gắp một miếng thịt vào bát nàng.   Vẫn trong làn hơi ấm áp thơm ngọt ấy, cha, mẹ, anh trai, chị dâu, em gái, các cháu trai, cháu gái đều đang mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười của họ vẫn như trong những ngày tháng đã qua từ lâu ấy, những ngày tháng êm đềm tươi đẹp. Nhưng rồi chẳng ai nói gì cả, ngay cả nồi nước lẩu đang sôi to kia cũng chẳng phát ra tiếng kêu ùng ục theo lẽ thường, cả gian phòng yên tĩnh không một tiếng động.   Vân anh nghi hoặc nhíu mày: Cha mẹ nàng còn sống sao?   sự nghi hoặc trôi đi, nỗi hân hoan ập vào lòng nàng, lòng bàn tay nàng cũng nóng rực lên, kích động đến run rấy: Hóa ra người nhà nàng vẫn chưa chết, họ còn sống!   oOoTiếng gió rít từng cơn và giọt lệ nóng bỏng nơi khóe mắt kéo Vân anh lại với hiện thực, giữa đêm đen tĩnh lặng, nàng mở choàng mắt nhận ra khuôn mặt đã đẫm nước mắt từ bao giờ.   Giờ đang là mùa đông, gió Bắc lạnh thấu xương, ngay cả nước cũng đóng thành băng.   Nơi biên ải lại càng khắc nghiệt, xung quanh trăm dặm cũng hoang tàn vắng vẻ. Từ bãi chăn thả của Thiên hộ sở [1] ở Cam Châu, đi về hướng nam, dần dần có thể thấy bóng dáng của thôn làng nhưng cũng vẫn đìu hiu quạnh quẽ. Trong trạm dịch cũ nát, cửa sổ cũ nát bị gió thổi kêu kẽo kẹt.   [1] Thiên hộ sở: đơn vị trong quân đội, quản lý 1000 quân.   Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.   Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"   Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"   [2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000 văn   nói xong bà lại mắng người chồng đã chết, "Bỏ mặc mẹ góa con côi chẳng nơi nương tựa, nếu không phải chú con còn có lương tâm, mẹ con ta chỉ còn nước hít khí trời thôi!"   Sống ba năm trong trại chăn nuôi của Thiên hộ sở, Hàn thị vẫn luôn chăm sóc cho Vân anh nên mặc dù chẳng mấy thân thiết với người phụ nữ thô lỗ này, nàng vẫn biết tâm địa bà chẳng phải là xấu. Nàng lặng lẽ bò lên giường đất, quấn chặt chăn quanh mình rồi nghe lời bà, nhắm mắt lại.   Hàn thị ca cẩm một hồi về những khốn khó của cuộc đời cho tới khi mồm miệng khô đắng mới mò mẫm lấy nước uống. Trời lạnh đến mức bà phải rùng mình. Nhìn thấy bả vai Vân anh đã lộ ra ngoài lớp chăn, bà cau mày, đưa tay kéo lại chăn cho nàng, đến cả khuôn mặt nhỏ cũng bị giấu dưới lớp chăn. Lúc này, bà mới nằm xuống ôm tay nải tiếp tục ngủ.   Vân anh bị chăn che đến mức khó thở nhưng vẫn chờ đợi một lúc, tới khi đầu giường bên kia vọng lại tiếng ngáy của Hàn thị mới im lặng kéo chăn xuống một chút để thở cho thoải mái.   Nàng vốn là đã chết từ lâu.   Vân anh là đích nữ (con gái con vợ cả) của Hàn Lâm Viện thị độc Ngụy Tuyển Liêm, từ nhỏ vốn được nuông chiều. Tới năm mười bốn tuổi, nàng gả cho thư sinh nghèo Thôi Nam Hiên. Tuy rằng nhà chỉ có bốn bức tường nhưng vợ chồng hòa thuận, giúp đỡ nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn. Năm năm sau, Thôi Nam Hiên có công phò tá thiên tử nên một bước lên mây. Sau khi hoàng đế lên ngôi, công thần như hắn cũng được hậu đãi, đặc cách phong làm Chiêm sự Phủ thiếu chiêm sự, chịu trách nhiệm quản lý Hàn Lâm Viện. hắn được lòng vua, sự nghiệp lên như diều gặp gió.   Ngược lại, Ngụy Tuyển Liêm lại vì tỏ lòng thương cảm với Định Quốc Công bị chết oan mà khiến hoàng đế tức giận, bị phạt trượng đình đánh chết ngay trước triều đình.   Hoàng đế mới lên ngôi còn trẻ xốc nổi, nóng lòng muốn lập uy, không chỉ đánh chết Ngụy Tuyển Liêm trước mặt văn võ bá quan mà còn muốn diệt cả Ngụy gia.   Toàn bộ nam giới đã tới tuổi thành niên của Ngụy gia bị giết trong ngục của Bắc Trấn Phủ. Phụ nữ trong nhà bị bán đi làm nô tỳ. Ngụy phu nhân Nguyễn thị vốn dòng dõi thư hương, không chịu nổi nỗi nhục này, cùng con gái, con dâu, cháu gái uống thuốc độc tự sát. Các cháu trai, chắt trai còn nhỏ thì bị sợ hãi, cũng chẳng còn người chăm sóc nên lần lượt chết non.   Tân đế không dung nổi cựu thần, bốn đời Ngụy gia già trẻ lớn bé mấy chục con người chết đi như thế.   Vân anh là con gái đã gả ra ngoài, vốn thoát được kiếp nạn này. Chồng nàng Thôi Nam Hiên là học trò của Nội Các thủ phụ Thẩm Giới Khê, tuổi trẻ tài cao, lại được hoàng đế trọng dụng, mới hai mươi tuổi đã được liệt vào hàng cửu khanh, tiền đồ gấm vóc. không tới mười năm, chắc chắn hắn sẽ lên tới vị trí cao trong triều đình.   Vậy mà nàng, vừa được phong cáo mệnh [3], lại rời kinh sư, rồi bỏ mạng ở nơi giá lạnh.   [3] Danh vị Cáo mệnh được phong cho vợ hay mẹ của quan lớn trong triều đình.   Nàng không biết Thôi Nam Hiên sẽ công bố nguyên nhân cái chết của nàng như thế nào, nàng chỉ nhớ rõ rằng nàng đã chết, chết ngày mười tám tháng mười một ba năm trước, đúng ba tháng sau ngày vị hoàng đế trẻ tuổi kia đăng cơ ở điện Kim Loan.   Cứ như thể một giấc mộng hoàng lương [4], sau khi tỉnh lại nàng đã trở thành một cô bé bốn tuổi, là con gái của Phó lão đại, một mã phu chuyên nuôi ngựa ở trại chăn nuôi của Thiên hộ sở ở Cam Châu. Mẹ nàng là Hàn thị, vốn là con gái nhà lành nhưng lại bị giặc Thát Đát bắt cóc đến vùng thảo nguyên này.   [4] Điển cố "giấc mộc hoàng lương": "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.   Mời các bạn mượn đọc sách Lão Đại Là Nữ Lang của tác giả La Thanh Mai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Sủng Phi Như Thế Nào? - Nhu Mễ Hôi Hôi
Sủng phi có bộ dáng như thế nào? Xinh đẹp động lòng người lại ngang ngược.    Bề ngoài là nữ nhân hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng thực tế lại chỉ là tấm gỗ cho chân ái mà thôi.    No no no, hãy để cho Ôn thị A Uyển ta tiến công trên con đường của sủng phi đến nói cho ngươi biết thế nào gọi là sủng phi.    Cấp bậc hậu cung: Hoàng hậu Quý phi Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi Tòng nhất phẩm: Phi Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung Chính tam phẩm: Quý tần Tòng tam phẩm: Tiệp dư Chính tứ phẩm: Vinh hoa, dung hoa Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi Chính ngũ phẩm: Tần Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện Chính lục phẩm: Quý nhân Tòng lục phẩm: Mỹ nhân Chính thất phẩm: Thường tại Tòng thất phẩm: Tuyển thị Chính bát phẩm: Thải nữ Tòng bát phẩm: Canh y     Lời editor: Truyện này nam không sạch. Truyện sủng, ngọt ngào, không ngược. *** Đại Tề xây dựng được sáu mùa xuân. Là một thảo trường oanh phi, bách hoa tranh nhau khoe sắc ngày xuân, lúc này là buổi trưa, bên trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, oanh phi điệp vũ, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ. Chỉ thấy bên trong lương đình, có một nữ tử áo hồng ngồi trong chòi nghỉ mát, ghế đá bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, thắt nơ hồng nhạt rũ xuống ngực, theo cử động khi tiểu cô nương này nói chuyện cùng nữ nhân kia, hai dãy ti đái lấp lánh, càng làm cho cô bé khả ái hơn. Không bao lâu sau có một thân ảnh màu vàng bước vào trong đình, phía sau còn có một tiểu nam hài thập phần giống với tiểu cô nương kia, chỉ là đứa bé này luôn tỏ ra lão thành, rõ ràng là còn non nớt, người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là thú vị. Nữ tử trong đình nhịn không được bật cười, tiểu nam hài vội nói, “Mẫu phi cười ta!” Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nghe lời này, mà thân ảnh màu vàng kia sau khi ngồi xuống ghế đá, đã bế tiểu cô nương ôm vào lòng, mới nói chuyện với bé trai, “Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Thấy mẫu phi cũng không biết hành lễ?” ... Mời các bạn đón đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào? của tác giả Nhu Mễ Hôi Hôi.
Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li
Lạc Mộng Khê: Trưởng nữ của tướng phủ, nhưng là do tiểu thiếp sinh ra.       Nhát gan nhu nhược, diện mạo xấu như quỷ, không tài không đức.       Tin đồn nàng có tướng sát, khắc tử khắc phu.       Muốn bay lên cành cao làm Vương phi, dẫn đến bị người trong thiên hạ chế giễu!       Trong lòng phiền muộn té xuống sông không may bị mất mạng. ♦ ♦ ♦       Lạc Mộng Khê: Đặc công ở hiện đại, thân thủ siêu phàm, phúc hắc lạnh lùng.       Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng bị bạn trai phản bội, xuyên qua dị thế. ***       Mở mắt, hàn quang thoáng hiện, đặc công hiện đạikinh diễm sống lại. Khóe miệng vẽ ra ý cười nghiền ngẫm. Đáy mắt lóng lánh không hề nhu nhược và sợ hãi, mà là nồng đậm khinh thường và trào phúng.       Đối mặt với âm mưu quỷ kế liên tiếp kéo đến, hục hặc với nhau, vu oan hãm hại, nàng thong dong ứng đối. Trong nháy mắt tìm ra sơ hở, dấy lên từng đợt sóng to gió lớn.       Bày mưu tính kế, mưu kế ký lạ vô cùng khiến cho đối thủ không kịp ứng phó mà chật vật chạy trốn.       Toàn thân phát ra hào quang chói mắt, giống như thoát thai hoán cốt, mê hoặc ánh mắt mọi người…… *** “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ. “Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người. “Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào. “Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.” Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.” “Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ? “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.” Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?” “không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ. “Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân. “không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....” Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?” “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......” “Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!” ... Mời các bạn đón đọc Lạc Vương Phi của tác giả Mạn Diệu Du Li.
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Mê Loạn Giang Sơn
Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời quá hăng một chút sao? Tự nhiên bắt nàng xuyên không! Xuyên không cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà vì sao nàng xuyên qua liền xuất giá? Lại gả cho Vương gia trong truyền thuyết hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, giết người không chớp mắt? Trong Vương phủ, Vương gia hận nàng thấu xương; trắc phi hãm hại nàng không ngừng; tiểu thiếp bịt mũi diễu cợt nàng; đặc biệt ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ nàng! "Chết tiệt, lão tử không dễ chịu, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu! *** "Nhanh lên một chút. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . Nước nóng, ai da, nhanh lên một chút. . . . . ." Giọng nói bà mụ truyền ra từ bên trong nhà. "A. . . . . . a. . . . . . Đau quá, a. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam thét chói tai một tiếng lại một tiếng. "Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, lập tức xong ngay mà!" Tiểu Nguyệt chảy nước mắt ở một bên khuyên giải, cũng gấp đến độ không biết làm gì cho phải. Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc tiểu thư sinh tiểu thế tử và tiểu công tử, có vương gia ở bên cạnh. Nhưng lần này tiểu thư sắp sinh, vương gia lại sắp kết hôn với người khác, đây thật là. . . . . . aizz! Hai đứa bé Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân, ở ngoài lều gấp đến độ suýt nữa khóc lên, Gia Luật Trục Nguyên ở cửa nhìn bọn chúng, sợ bọn chúng đi vào gây phiền phức Lúc này lại muốn sanh con, nên hôn lễ bị chê cười này tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Sau khi những đại thần kia biết hôn lễ bị hủy bỏ, suýt nữa vui mừng đến điên rồi! "Không ổn! Đây sợ rằng, sợ rằng. . . . . ." Bà mụ rất lo lắng mở miệng, đây là khó sanh rồi! Không cẩn thận một chút chính là một xác hai mạng! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt bà mụ lộ vẻ khó khăn, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Nếu chỉ có thể cứu một, phải bảo vệ đứa bé!" Cũng không phải nàng rất vĩ đại, nguyện ý hy sinh tánh mạng của mình để bảo vệ đứa bé chưa ra đời đó. Mà là người kia đã cưới người khác, thay vì sống khổ sở, không bằng nàng chết dứt khoát. "Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó!" Tiểu Nguyệt gào thét về phía nàng, "Nếu không có người, người kêu tiểu thế tử và tiểu công tử phải sống thế nào? Người kêu Tiểu Nguyệt phải làm thế nào?" "Ngươi. . . . . . Ngươi đưa bọn chúng về phủ nhiếp chính vương, chúng cũng là con trai của hắn, có lẽ hắn sẽ không bạc đãi chúng đâu." Đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, cắn răng cố nén đau đớn. "Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tiểu thế tử và tiểu công tử không có mẫu thân sao?" Giọng nói Tiểu Nguyệt đã mang theo tức giận nồng đậm. Tại sao tiểu thư có thể nói những lời không có trách nhiệm như thế! ... Mời các bạn đón đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của tác giả Mê Loạn Giang Sơn.
Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.