Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Vừa bước chân vào khoa Lâm sàng, Thư Tần đã gặp phải “đại ca” khu nội trú – Vũ Minh. Biết được Thư Tần là sư muội, vẻ mặt Vũ Minh khinh khỉnh: “Phải hướng dẫn à? Ai có nguyện vọng dẫn dắt thì làm đi, tôi không thích!” Tuy nhiên chủ nhiệm khoa đã lên tiếng, Vũ Minh bị ép phải hướng dẫn Thư Tần một tháng. Từ bộ dạng khó chịu chuyển sang mừng thầm. Đến lúc này tới lượt Thư Tần khó chịu: “Lúc trước là ai không chịu dẫn dắt em vậy!!! Sao bây giờ muốn đuổi mà đuổi không được thế này?!!!!” *** Review by Lạc Dung - liethoacac.com: Đây là bộ truyện thứ ba của Ngưng Lũng mà mình đã đọc, khác với hai bộ Đông Chí và Hồng Đậu trước đó, Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi không gắn mác trinh thám mà ngược lại là đề tài y khoa vô cùng quen thuộc trong giới ngôn tình. Tác giả từng nói mình học ngành y nên có lẽ vì thế đây là bộ ngôn tình y khoa mình đọc mà các thuật ngữ y học được sử dụng nhiều nhất, chi tiết, cặn kẽ nhất. Nữ chính Thư Tần của chúng ta đang theo học thạc sĩ tại khoa y thuộc hệ bảy năm của trường đại học Tế Nhân, sau khi vào Nhất Viện thì được đi theo chủ nhiệm La để học tập, sư huynh trực tiếp hướng dẫn cô không ai khác chính là nam chính Vũ Minh của chúng ta. Ấn tượng ban đầu Vũ Minh để lại cho Thư Tần là xuất sắc, tài giỏi thật đấy nhưng rất nóng tính, khó ở, là một hung thần khiến người ta chả dám lại gần bắt chuyện. Xin phép trích một vài đoạn trong truyện để mọi người thấy được tính cách không ai chịu nổi của Vũ Minh những ngày đầu khi chưa sa vào lưới tình: Cô nhìn bốn phía, khu phẫu thuật của Nhất Viện thực sự quá lớn: “Vậy… Vũ sư huynh, căn tin ở tầng mấy ạ? Em mới đến đây ngày đầu nên còn chưa quen!” Ảnh hưởng bởi mẹ mình, cách nói chuyện của Thư Tần khá nhẹ nhàng, mặc dù tâm trạng có kích động đến thế nào cũng không nói quá lớn tiếng. Ví dụ như vừa rồi, rõ ràng là cô có lý nhưng so về âm lượng thì cô không bằng được Vương Giảo Giảo. Vũ Minh nhíu mày muốn nói gì đó, bất chợt chuông điện thoại vang lên, anh nghe máy, quay sang nhìn Thư Tần, hững hờ chỉ vào khẩu trang của mình. Thư Tần nhìn theo động tác của tay anh, suy nghĩ một lúc mới hiểu được anh chỉ vào miệng. Quá rõ! Miệng nằm dưới mũi, tự mình đi mà hỏi. _____________________ Thư Tần theo anh chạy lên chạy xuống: “Vũ sư huynh, lúc nào thì bắt đầu phẫu thuật ạ?” “Không biết!” Cô nhìn tập danh sách hội chẩn trong tay anh: “Em có thể giúp được gì ạ?” “Câm miệng, đừng nói lời nào!” _____________________ Vừa bước vào phòng phẫu thuật, Thư Tần nói rõ: “Sư huynh, để em chuẩn bị gây mê cho ạ!” Bệnh nhân vẫn chưa được chuyển tới, Vũ Minh nhìn chằm chằm Thư Tần pha thuốc, tính toán vẫn còn thời gian nên anh ra chỗ máy tính kiểm tra xét nghiệm và bệnh sử của bệnh nhân. Về cơ bản anh đã có thể phán đoán tình huống của người bệnh, quay đầu vẫn thấy Thư Tần loay hoay mở bộ dụng cụ đặt khí quản dùng một lần. “Tốc độ của cô chỉ bằng ốc sên à?” Vũ Minh lên tiếng. Tuy vậy Vũ Minh đã chỉ bảo cho Thư Tần rất nhiều trong quá trình làm việc, độc mồm độc miệng là thế, lại chẳng biết thương hương tiếc ngọc nhưng khi thấy sư muội của mình bị bắt nạt, anh nhất định không đồng ý, tôn chỉ của anh chính là sư muội của tôi thì chỉ mình tôi được bắt nạt. Trong quá trình tiếp xúc, dần dần Vũ Minh bắt đầu để ý đến sư muội của mình nhiều hơn, có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc cô bị bà dì ghé thăm bị bẩn váy, anh vội đi mua băng vệ sinh và váy mới cho cô thì hai người đã gần gũi nhau hơn rất nhiều. Như bao nam chính khác, Vũ Minh của chúng ta cũng là kiểu người thích tự vả, hồi đầu còn tỏ ra khó chịu khi phải hướng dẫn người mới, ai dè đến lúc yêu vào thì chỉ muốn bám dính lấy Thư Tần. Không những thế, vào lần đầu tiên Vũ Minh vì ghen tuông quá mà tỏ tình còn bị Thư Tần từ chối thẳng thừng khiến anh chàng bực mình không chịu nổi, âu cũng do tạo nghiệp nhiều quá đấy mà :)))))) Tình cảm của hai người diễn ra rất êm đềm và nhẹ nhàng, tuy cả hai đều bận rộn nhưng những lúc rảnh đều cố gắng ở bên nhau và hưởng thụ những khoảnh khắc đó. Thư Tần là một cô gái dịu dàng bình tĩnh lại chăm chỉ, cô rất cố gắng trong công việc và ham học hỏi, trong tình yêu cô là người lý trí, yêu ghét rõ ràng và luôn cố gắp vun đắp cho cuộc tình này. Tuy nhiên khi nhắc đến quá khứ của Vũ Minh, rõ ràng Thư Tần cảm thấy anh luôn lảng tránh nó, điều đấy khiến cô rất buồn, và cũng vì chuyện đó mà hai người có một trận cãi vã siêu to khổng lồ :v Nhưng các chị em yên tâm, tác giả hoàn toàn là mẹ ruột, những cuộc tranh chấp thế này rõ ràng là để tình cảm càng thêm bền vững hơn. Truyện có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành và được tác giả miêu tả khá tỉ mỉ. Dưới ngòi bút của tác giả, sinh hoạt trong bệnh viện như mở ra trước mắt chúng ta. Những ca phẫu thuật khó, những bệnh nhân mắc bệnh nặng, các bác sĩ ngày ngày đêm đêm làm việc không biết mệt, những cuộc họp hàng năm về các hạng mục y học lớn, các cuộc kiểm tra sát hạch đầy khắt khe và khó nhằn cho sinh viên, những trận đấu đá kịch liệt giữa các sinh viên và các bác sĩ để giành lấy vị trí cao hơn,… Ngưng Lũng là một trong những tác giả viết chắc tay và có cốt truyện ổn mà mình thích, luôn biết cách dung hòa giữa tình cảm nam nữ và công việc của họ. Tổng kết lại thì đây là một bộ truyện đọc khá hay, vì đa phần truyện kể về các ca bệnh và cách xử lý nó nên mình không biết review gì nhiều thêm nhưng mình có thể đảm bảo những ai không học y đọc bộ này xong cũng sẽ cảm thấy hóa ra nó không khó hiểu như mình đã tưởng nhờ một tay những editor siêu mượt. Đọc xong bộ này mình chỉ thấy truyện tuy khó nhưng may mà vào tay nhà edit tốt nên đọc rất dễ hiểu, các thuật ngữ được chú thích cẩn thận rõ ràng, siêu siêu siêu có tâm luôn. Truyện sủng ngọt nhưng không ngấy, HE nhé mọi người, truyện có pass nhưng có quiz để lấy pass khá dễ. Đề cử cho các chị em! *** Reviewer:  [LA] _ LÂM THÁI Y - lustaveland.com Designer:  [L. A] _Yên Tiệp Dư Thể loại:  Duyên trời tác hợp,  Đô thị tình duyên,  HE,  Hiện đại,  Sạch,  Song xử,  Thâm tình,  Y thuật - Bác sĩ, Độ dài: 97 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 31/03/2020 Mọi người đều biết, học ngành y rất khổ. Các ngành khác tốt nghiệp rồi là có thể đi làm ngay, riêng ngành y phải tiếp tục học chuyên sâu, chuyên khoa, phải có thời gian thực hành nhất định thì mới có thể được cấp phép làm việc. Bởi vì công việc của một bác sĩ liên quan trực tiếp đến sức khỏe và sinh mệnh của con người. Thế mới nói, lựa chọn ngành y, ngay từ đầu đã là một điều vô cùng dũng cảm rồi. Lúc Thư Tần đặt chân vào Nhất Viện, cô đã tự hứa với lòng mình nhất định phải trở thành một bác sĩ gây mê giỏi nhất. Tuổi trẻ mà, có nhiệt huyết và có niềm tin là một điều rất đáng quý, mặc dù ngay ngày đầu tiên đó, cô đã muốn rút lại câu nói của mình. Không phải là công việc quá khó khăn, hay Thư Tần không đủ năng lực, mà bởi vì muốn trở thành người giỏi nhất, cô phải vượt qua được một người, trưởng khoa gây mê Vũ Minh. Trường đại học y mà Thư Tần đang học là Tế Nhân, và Nhất Viện là một trong số bốn bệnh viện giảng dạy thuộc hệ thống này. Sinh viên sắp tốt nghiệp đều phải đi thực tập tại bệnh viện, nhưng Nhất Viện chỉ nhận những người ưu tú nhất. Thế nên, Thư Tần vào được đến đây cũng đã chứng minh một phần thành tích ở trường học của cô. Nhưng thành tích đó chỉ là trên lý thuyết, còn bây giờ chính là lúc vận dụng vào thực hành. Cùng vào Nhất Viện với Thư Tần còn có 3 người bạn khác, họ đều được phân vào các khoa của thầy hướng dẫn, chỉ riêng Thư Tần thì lại không như vậy. Bởi vì cô đứng đầu bảng thành tích, cho nên thầy hướng dẫn của cô cũng là người giỏi nhất, chủ nhiệm khoa. Mà chủ nhiệm khoa đương nhiên rất bận, vì vậy Thư Tần rơi vào tay học trò thân tín nhất của thầy, Vũ Minh. Quay lại lúc nãy, tại sao Thư Tần cảm thấy mục tiêu của mình lại khó đạt được đến như vậy? Bởi vì người mà cô phải vượt qua không thể dùng từ giỏi nhất mà hình dung được, phải là đỉnh của đỉnh. Vũ Minh không chỉ nghiệp vụ xuất sắc, mà ngay cả năng lực nghiên cứu cũng là mạnh nhất. Cô được đi theo một người như vậy, thật không biết là xui xẻo hay là may mắn nữa. Xui xẻo là vì Vũ Minh ngoại trừ quan tâm công việc ra, thì tất cả đều không quan trọng. Nói gọn là khó ăn, khó ở, khó chịu, cái gì cũng khó, chỉ có một cái dễ, chính là dễ nổi giận. Anh đòi hỏi chất lượng công việc rất cao, hiệu suất cũng vậy, cho nên chỉ vài ngày đi theo anh, Thư Tần đã không thể đi bình thường được nữa, mà phải chạy. Chỉ có chạy mới theo kịp tần suất làm việc của anh. Nhưng có lẽ, một người ham học hỏi như Thư Tần lại cảm thấy may mắn nhiều hơn. Bởi vì tuy anh khó gần và cực kỳ lạnh lùng nhưng anh rất giỏi. Mỗi một bệnh nhân, mỗi một ca phẫu thuật dù dễ dù khó anh đều nghiêm túc thực hiện. Công việc của bọn họ chỉ là một phần trong phẫu thuật, những người không biết sẽ không thật sự xem trọng. Chỉ có bọn họ mới biết, sự cẩn trọng của họ quan trọng đến thế nào. Thư Tần nhìn thấy ở anh một sự chân thành mãnh liệt mà cô chưa từng nhìn thấy ở bất cứ một ai khác, thế nên cô thật lòng muốn theo anh học hỏi. Lúc đầu, Vũ Minh vốn không muốn nhận lời của thầy, anh có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều kế hoạch để thực hiện, anh làm gì có thời gian dẫn dắt người mới, mà cho dù có, người ta chắc cũng chẳng thể theo kịp anh, nói không chừng còn làm chậm trễ công việc của anh nữa. Nhưng Vũ Minh đã nhầm. Cô sinh viên Thư Tần này tuy bề ngoài xinh xắn nhỏ nhắn, nhưng sức chịu đựng cũng không kém gì anh, mặc kệ là bị anh điều đi phòng ban nào cô cũng cố gắng hết sức để hoàn thành, bất kể là làm việc cùng với ekip phẫu thuật nào, cô cũng thể phối hợp một cách thuận lợi. Biết anh nhiều việc, cô cũng không làm phiền anh cầm tay chỉ việc, chỉ chủ động quan sát thật cẩn thận để học hỏi. Dù cho lạnh lùng đến mức nào, Vũ Minh cũng không thể không chú ý đến cô gái nhỏ bé này. Từ để mắt, cho đến chủ động hướng dẫn, cuối cùng là ngầm thừa nhận Thư Tần là “người của anh”. Khắp bệnh viện đều biết Vũ Minh rất độc lập, ấy vậy mà dạo gần đây lại bắt đầu dắt theo cái đuôi nhỏ đáng yêu, mà dường như tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Phát hiện điều này chính là hai người bạn thanh mai trúc mã chơi với anh từ bé. Thật lòng mà nói, kể từ biến cố năm đó của gia đình anh, rất lâu rồi họ không được nhìn thấy biểu cảm phong phú của anh như thế này. Người ngoài sáng tỏ, nhưng người trong cuộc vẫn còn lơ mơ. Rất nhiều năm chỉ tập trung nghiên cứu, Vũ Minh nào biết thứ tình cảm kỳ lạ nhen nhóm trong lòng mình lúc này chính là tình yêu. Anh chỉ biết cô gái bé nhỏ ấy đã làm rất nhiều việc cho anh, chăm chút từng số liệu nghiên cứu mà anh cần, quan tâm đến những bài báo cáo của anh và mang đến cho anh một sự thoải mái thật sự trong trái tim khô cằn nhiều năm của anh. Thế nhưng, lời tỏ tình đột ngột đầu tiên của anh, đã bị từ chối. Không phải Thư Tần không thích anh, mà là cô cũng không biết. Cô chỉ biết người đàn ông ấy thật bản lĩnh, cũng thật cô độc. Cô không biết vì sao anh phải bán mạng vì những nghiên cứu đó, nhưng cô muốn giúp anh, muốn bảo vệ anh khỏi những ngổn ngang tranh đấu, chỉ muốn anh có thể tập trung cho điều mình muốn làm. Lời từ chối của Thư Tần, chỉ xuất phát từ sự bất ngờ không kịp trở tay của cô mà thôi, chỉ vì đối với cô, đây cũng là mối tình đầu.   Sự trúc trắc từ từ qua đi, cả hai cùng bình tĩnh lại. Tình cảm là có, sự ăn ý cũng là thật, thận trọng suy xét cũng đủ rồi, Vũ Minh và Thư Tần ngượng ngùng đến với nhau. Vẫn là những giờ giải phẫu ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là những kỳ thi vô cùng hóc búa, nhưng nhiều thêm một người cùng đọc sách, nhiều thêm một người cùng ăn cơm. Nhưng như vậy đã là quá ấm áp cho cuộc đời hoang vắng nhiều năm của Vũ Minh rồi. Nhưng chuyện đó, là thật lâu sau này Thư Tần mới biết. Ở gần anh, cô mới được biết thêm một Vũ Minh trong góc tối luôn ôm một nỗi ân hận mà lớn lên. Trên vai anh là gánh nặng, là sự áy náy từ những năm tháng nổi loạn đó, mà Thư Tần vì yêu anh, cũng muốn cùng anh gánh lấy tất cả. Vũ Minh, nếu anh không muốn tha thứ, thì đừng tha thứ, chỉ mong anh đừng tự làm khó chính mình. Gánh nặng này, anh muốn mang thì cứ mang, nhưng hãy để em cùng gánh với anh. Nỗi đau này, anh muốn giữ thì cứ giữ, nhưng hãy để em cùng đau với anh, được không? Làm sao có thể? Vũ Minh yêu Thư Tần nhiều như vậy, làm sao có thể để cho cô vì mình mà chịu tổn thương. Thư Tần, anh đồng ý, vì em mà buông bỏ. … Một câu chuyện đầy ý nghĩa nhân sinh, sai lầm của tuổi trẻ phải dùng cả thanh xuân để sửa chữa, có những tội lỗi không đáng tha thứ thì vĩnh viễn cũng không được tha thứ. Vũ Minh và Thư Tần sánh vai nhau trên con đường học thuật, cùng nhau đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình vào nền y học rộng lớn. Hơn phân nửa câu chuyện là viết về cuộc sống của những người làm ngành y cũng với những kiến thức bổ ích về chuyên ngành, có cả tranh đấu công khai, có cả những góc khuất của sự hèn mọn, nhưng cuối cùng, chiến thắng vẫn thuộc về những ai thật sự cố gắng. Mỗi một sinh mạng đều đáng quý, người gìn giữ sinh mạng, chính là thiên thần. _____ “ “: Trích từ truyện *** Ai động vào ống nghe của tôi là một câu chuyện kể về nghề bác sĩ. Riêng bản thân mình khá thích thú với những đề tài khai thác chuyên sâu về nghề nghiệp này. Nó tạo nên cho mình biết được ở mỗi ngành nghề đều có những khó khăn và quyết tâm riêng. Nhân vật chính của truyện là Thư Tần và Vũ Minh. Thư Tần là một sinh viên ưu tú, bước vào Nhất Viện để làm thực tập sinh, cô được thầy phân phó đi theo Vũ MInh và Vũ Minh sẽ dẫn dắt cô. Vũ Minh được coi là một "đại ca" khó ở, lạnh lùng, hay mắng chửi người khác. Nhưng không ai biết được anh cũng từng là một thiếu niên không nghe lời của mẹ mình. Do một vài biến cố xảy ra nên anh đã đề phòng với tất cả mọi người xung quanh anh. Vì lời hứa với mẹ anh đã quyết tâm vào khoa gây mê, và nghiên cứu đề tài mà mẹ anh đã từng đề cập (đọc truyện các bạn sẽ rõ nhé.) Trái ngược với Vũ Minh. Tuy gia đình của Thư Tần không quyền cao chức trọng nhưng có sự ấm áp. Cô được sống trong gia đình có đầy đủ tình yêu thương của cả ba và mẹ. Nên con người của cô rất ấm áp. Và luôn quan tâm mọi người. Ở cô có gì đó kiên cường không quật ngã nhưng lại rất thiện lương cũng chính vì điều đó mà cô đã cảm hóa được Vũ Minh, giúp anh buông bỏ được quá khứ và tiếp tục nhìn về tương lai. Đoạn mở đầu, bạn đọc sẽ thấy được đúng chất oan gia luôn nhé. Vũ Minh luôn luôn không cho Thư Tần được thoải mái. Nhưng dần dần anh lại bị cô cảm hóa. Mình cũng không biết lúc nào Vũ Minh bắt đầu yêu Thư Tần. Là lúc cô ngồi im lặng để đọc sách hay là lúc cô cố gắng pha thuốc nhanh nhất có thể. Điều này các bạn phải đọc mới có thể biết được! Về sau thì sủng khỏi nói luôn >.<
Ngoài câu chuyện về nhân vật chính, các nhân vật phụ trong câu chuyện đều được tác giả khắc họa rất sống động và sáng tạo. Là cuộc đấu tranh quyền lực trong bệnh viện hay vì lợi ích cá nhân mà không ngại hại bạn bè của mình. Khi đọc câu chuyện này, mình mới nhận ra. Chúng ta vẫn còn trẻ nếu chúng ta có nhiệt huyết và sự cố gắng thì sẽ chinh phục được các đỉnh cao trong sự nghiệp của mình. Khi đọc truyện này, mình xúc động nhất là lúc Thư Tần đề nghị Vũ Minh không nên dằn vặt về quá khứ nữa. Vì Thư Tần biết, rất nhiều năm qua Vũ Minh đã đày đọa bản thân mình như thế nào. Có thể, vì tình yêu vì sự ấm áp của Thư Tần mang lại, Vũ Minh sẽ bớt đau đớn được phần nào những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Đây là chuyện có nhiều từ chuyên ngành và sự đầu tư kĩ lưỡng về mọi mặt. Nên các bạn nào có hứng thú về đề tài y khoa có thể tìm đến câu chuyện này nhé! Mời các bạn đón đọc Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi của tác giả Ngưng Lũng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tự Nguyện - Tử Liễm
Vu Sính Đình vốn tưởng rằng mình đã bước vào một tình yêu thật sự. Không ngờ, tất cả chỉ là khởi đầu của một âm mưu đã được tính toán kĩ lưỡng… Chỉ có một câu: Đây là câu chuyện thuật lại việc Sói Xám đã từng bước lừa Sói Hồng về nhà. *** Trong quá trình mang thai, Vu Sính Đình có phản ứng rất mạnh, ngày nào cũng vô cùng khó chịu. Tới tháng thứ sáu, hai chân Vu Sính Đình đã sưng phù, tối đi ngủ lại thường bị chuột rút. Phùng Mộ Huân ngủ không sâu, mỗi lần Vu Sính Đình chỉ hơi động nhẹ là anh đã tỉnh. Nửa đêm, Vu Sính Đình bị cơn chuột rút đánh thức. Cô cắn môi, duỗi chân một cái nhưng chẳng có tác dụng gì. Phùng Mộ Huân mở mắt, “Sao thế?” Cô thều thào nói: “Đâu quá...bắp chân bị chuột rút.” Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Phùng Mộ Huân tỉnh táo hẳn, đến cuối giường, kéo quần ngủ của cô lên, cúi đầu cẩn thận xoa bắp chân cho cô. Vu Sính Đình nằm trên giường, nhắm mắt buồn bực hừ một tiếng, một lát sau mở mắt liếc nhìn Phùng Mộ Huân, rồi lại uể oải nhắm mắt lại. Lúc này hai chân cô căng cứng, Phùng Mộ Huân thấy cô đau đến mức run cả người thì càng thêm đau lòng. Mời các bạn đón đọc Tự Nguyện của tác giả Tử Liễm.
Tôi Không Phải Thiên Tài - Kim Tử
Một cô nàng học lực trung bình, tiếng Anh dở tệ vì một cơ hội ngẫu nhiên mà được tuyển vào công ty rất nổi tiếng; còn một sinh viên xuất sắc của trường đại học công an, lại vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị điều từ đội cảnh sát hình sự sang làm một cảnh sát khu vực. Từ thiên tài đến tầm thường, từ tầm thường đến thiên tài họ đã trải qua những câu chuyện gì, đối mặt với chúng thế nào… *** Kim Tử, một cô gái mộng mơ, sắc không xuất chúng, tài không hơn người, chỉ mong một cuộc sống bình lặng vui vẻ. Là tác giả của cuốn tiểu thuyết best seller “Mộng hồi Đại Thanh”, “Mộng hồi Đại Thanh (Phần kết)”, liên tục ba năm liền dẫn dắt trào lưu đọc sách thịnh hành trong phái nữ Trung Quốc.  Năm 2006, “Mộng hồi Đại Thanh” vừa ra mắt đã nhanh chóng nổi tiếng, dẫn đầu cơn bão “xuyên không” trên thị trường sách Trung Quốc, đến nay vẫn bán rất chạy. Kim Tử trở thành một trong những tác gia có tầm ảnh hưởng nhất trong “Hội những người mê đọc sách” với những tác phẩm dành cho phái nữ đã nổi tiếng thành thương hiệu. *** “Vi Vi…” Đào Hương sờ tay Vi Tinh, nước mắt lã chã rơi, cô biết Vi Tinh đều là vì mình mới thành ra thế này, Vi Tinh ban đầu còn định khoe khoang thành tích chợt giật nảy mình, lúc trước dù gặp chuyện đen đủi bị vu cáo hãm hại như thế cô vẫn bình tĩnh như không ứng phó, giờ cô lại khóc thế này, Vi Tinh vội cười khì: “Tớ không sao, bị thương tí xíu thôi, chắc chắn sẽ khỏi trước cái khuỷu tay của cậu, khóc gì chứ?” Cú lôi thật lực hôm qua của Vi Tinh, khiến cả tên tiểu tử lẫn bản thân cô đều nghiêng ngả, hai người xô vào quầy ăn thử cá viên sau lưng, Vi Tinh vì giữ thăng bằng nhưng vẫn quyết không buông tay, kéo luôn tên tóc vàng cùng bàn tay vào nồi canh đang sôi sùng sục, tiếng kêu thảm thiết lúc đó, khiến bảo vệ nghe tin chạy tới còn tưởng siêu thị bắt đầu triển khai mổ lợn tại chỗ. Tên tóc vàng cuối cùng không chạy thoát, ôm lấy tay đau đớn kêu ôi mẹ ơi ôi mẹ ơi, Vi Tinh đau đến phát khóc, nhưng vẫn sống chết không chịu buông tay. Cảnh sát nhận được tin báo bèn tiến hành thẩm vấn hắn ngay trong viện, chiếc điện thoại đó là của Dương Mỹ Ngọc mới mua, hắn cướp xong định mang tặng bạn gái mới của mình làm quà sinh nhật, chính là cô ả trang điểm đậm hạ độc thủ với Vi Tinh kia. Mấy hôm trước có đoàn làm phim bắt đầu ghi hình, tên tóc vàng cùng mấy bạn học đi làm diễn viên quần chúng, vừa mới về, còn chưa kịp bán. Nắm được tình hình đó, bọn Đinh Tử lập tức tới chỗ hắn ở tìm ra điện thoại, mở ra xem, quả nhiên có đoạn quay phim, chân tướng sự việc rõ ràng như ban ngày. Nghe Mễ Dương nói, khi họ đến nhà đưa Dương Mỹ Ngọc đi, cô ả còn lăn lộn kêu oan, Cao Hải Hà chẳng nói chẳng rằng cho cô ta một cái tát, cô ả lúc đó bị đánh lịm đi, bọn Mễ Dương vờ như không trông thấy, người đàn bà này quá độc ác, đến chị ruột của mình cũng không tha! ... Mời các bạn đón đọc Tôi Không Phải Thiên Tài của tác giả Kim Tử.
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người - Bố Đinh Lưu Ly
“Có vài cuộc gặp gỡ kì lạ. Như là khi em gặp anh vậy…” (*) Trong một cái chớp mắt, duyên phận liền định sẵn. Bà ngoại mà Hạ Ngữ Băng vô cùng yêu thương lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất bà để lại cho cô một căn nhà nhỏ ở quê nhà và di nguyện đem tro cốt của bà về rải trên sông Linh Khê. Mang trái tim trĩu nặng những đau buồn trở lại, Hạ Ngữ Băng không biết rằng, tại vùng quê nghèo này, cô sẽ gặp được vận mệnh của cuộc đời mình là Lâm Kiến Thâm. Lâm Kiến Thâm là cháu trai được bà nhặt về nuôi, cũng xem như là anh trai nuôi của cô. Khác với những thanh niên sinh ra ở nông thôn, anh cao gầy, trắng trẻo và gương mặt vô cùng tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt của anh, luôn lạnh nhạt và có màu như ánh hoàng hôn buổi chiều rất đẹp. Hạ Ngữ Băng đau lòng vì sự ra đi của bà nên cô muốn sống ở đây một thời gian. Bởi vì, ở đây, trong không khí, trong mùi hương, trong tiếng gió, trong ánh mặt trời, trong hoa thơm cỏ dại… đều vương vấn bóng dáng bà. Thế là, Hạ Ngữ Băng và anh trai Lâm Kiến Thâm bắt đầu cuộc sống ở chung trong nhà nhỏ. Hạ Ngữ Băng vốn là một tiểu thư xinh đẹp, thông minh, có tài năng về hội họa. Cô sống trong nhung lụa từ bé, tuy mất mẹ nhưng được bố vô cùng yêu thương sủng ái mà lớn lên. Nhưng không vì thế mà cô kiêu căng, ngạo mạn hay không hiểu chuyện. Hạ Ngữ Băng luôn đem đến những gam màu rực rỡ và sống động ở những nơi cô dừng chân. Từng ánh mắt lấp lánh, từng nụ cười giòn tan vui vẻ của cô đều nhuộm thế giới xung quanh thành sắc màu tươi sáng. Lâm Kiến Thâm lại là một thanh niên có vẻ ngoài ưu tú nổi bật, tính cách thì có phần xưa cũ, lạnh lùng và đặc biệt kiêu ngạo. Hạ Ngữ Băng muốn chung sống hài hòa cùng anh, nên cũng cố gắng nỗ lực làm mọi thứ. Đáng tiếc, vì chưa quen môi trường cùng công việc nên đôi khi sẽ gây ra một ít rắc rối. Tuy nhiên, cô lại nấu ăn rất ngon nên anh cũng hài lòng thưởng thức. Quãng thời gian ở chung cùng Lâm Kiến Thâm đã khiến Hạ Ngữ Băng thật sự học được rất nhiều điều đáng giá và trưởng thành hơn. Cô cũng nhận ra, Lâm Kiến Thâm tuy tính cách có chút kiêu ngạo thất thường nhưng kì thật lại đơn thuần, tốt bụng và ấm áp biết nhường nào. Anh sẽ vì nhớ bà mà lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh cũ hàng giờ liền, anh sẽ vì cô bị bệnh mà quan tâm chăm sóc, anh sẽ vì cô thích dưa hấu ngày hè mà chọn cho cô quả thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cô khi những người xấu tính đến quấy rối. Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, tựa như hạt mưa nhỏ, cứ rơi mãi rơi mãi trong trái tim của Hạ Ngữ Băng, đến khi cô quay đầu nhìn lại thì đã hóa thành biển rộng mênh mông mất rồi. Nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn chưa dám thổ lộ những tình cảm trong lòng mình với Lâm Kiến Thâm. Bởi vì, cô cảm nhận được giữa anh và mình dường như có một cái gì đó ngăn cách bởi bí mật rất lớn. Cô vẫn chưa định hình được đó là gì và phát hiện ra những điều anh đang che dấu trong lòng thì biến cố đến, đem mọi thứ vạch trần… Đêm đó, chiếc xe của Lâm Kiến Thâm chở Hạ Ngữ Băng về nhà gặp phải sự cố. Tai nạn kinh hoàng xảy ra, những kẻ xấu xa toan tính muốn đẩy cả hai xuống vực sâu thăm thẳm. Hạ Ngữ Băng bị thương rất nặng, máu thấm đẫm, một tay đã gãy, từng hơi thở mỏng manh yếu đuối níu kéo Lâm Kiến Thâm. Nhìn thấy người con gái nhỏ mình đã dùng tất cả những dịu dàng mềm mại trong cả ngàn năm qua để yêu thương chở che sắp mất đi, Lâm Kiến Thâm đã điên cuồng phẫn nộ và hóa thân nguyên hình đem cô cứu trở về, đồng thời trừng trị những kẻ xấu kia. Nhưng đúng lúc đó, Hạ Ngữ Băng tỉnh dậy, tận mắt chứng kiến tất cả những biến hóa đáng sợ và nỗi giận khủng khiếp của anh đã khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn. Một cái lùi bước, một ánh mắt run rẩy, một câu nói tàn nhẫn… Hóa ra, giữa yêu quái và con người vốn dĩ không thể có sự tin tưởng, cảm thông và yêu thương. Vậy thì, Hạ Ngữ Băng, vĩnh biệt… Lâm Kiến Thâm không biết, Hạ Ngữ Băng hối hận, đau lòng biết nhường nào trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng anh nhìn cô rồi tung cánh bay về ánh trăng nơi rừng sâu kia. Cô cứ thế vô tình làm tổn thương anh rồi. Vậy thì, cô sẽ dùng sự chân thành và tình yêu của mình, cầu xin anh tha thứ và đưa anh trở về. *** "Có một số thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có một vài người quay lại chính là cả đời." Lâm Kiến Thâm không phải là con người. Đúng thế, nguyên thần của anh vốn là rồng, trải qua một trăm năm mới mọc sừng, một ngàn năm mới mọc cánh hóa thành Ứng Long, lại tu luyện để biến thành hình người. Anh chính là chúa tể của muôn loài nơi đây, có thể hô mưa gọi gió ở mảnh đất này… Nhưng cho dù Lâm Kiến Thâm có thế nào thì với Hạ Ngữ Băng cô, anh chỉ là một người con trai cô đem lòng yêu thương mà thôi. Vậy nên, cô gái nhỏ vượt núi băng rừng, dùng chân tình cùng máu và nước mắt của mình, cảm động Ứng Long, đưa anh về nhà. Thời gian này là thời gian vui vẻ, ngọt ngào và ấm áp nhất trong cuộc đời ngàn năm qua của Lâm Kiến Thâm. Bởi Hạ Ngữ Băng như cơn gió dịu dàng, lướt qua tim anh, rất khẽ lại rất êm. Nhưng trong khi Hạ Ngữ Băng đã hiểu rõ lòng mình và muốn cùng anh yêu đương thì Lâm Kiến Thâm lại chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Tuy nhiên, khi có người con trai khác ghé về quê thăm Hạ Ngữ Băng, anh nhìn đâu cũng thấy tên kia đáng ghét. Hoa hay quà gì của anh ta tặng cho Ngữ Băng, anh đều muốn ném. Anh cũng không muốn Ngữ Băng đi cùng anh ta luôn. Thậm chí, anh muốn đánh cho tên đó quay về thành phố càng nhanh càng tốt. Thì ra, tận sâu trong lòng anh, Hạ Ngữ Băng là nơi mềm mại dịu dàng nhất anh cất dấu, là viên ngọc quý anh giữ gìn không để ai thấy hay cướp đi. Nhưng, có những khoảng cách không phải cứ bước là có thể qua, có những ngăn cản cứ vùi lấp là không thể thấy được, bởi vì giữa Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng chính là thân phận yêu quái và con người. Từ xưa đến nay, duyên phận này vẫn thường là bi kịch. Lâm Kiến Thâm không muốn cô vì anh mà đánh mất tương lai tại vùng quê nghèo và cuối cùng là đánh mất sinh mệnh bởi nhân duyên oan nghiệt này. Vì thế, anh để cô rời xa, đem nhung nhớ trở thành cơn mưa, mỗi ngày đều rơi xuống thấm ướt trái tim, cho đến khi… Đêm giáng sinh, Hạ Ngữ Băng gọi điện cho anh, giọng cô rất buồn và cô đơn. Thế giới rộng lớn như vậy, cô lại tịch mịch không có ai bên cạnh. Dường như, bông tuyết cũng muốn hóa thành nước mắt, vương trên mi cô. Lâm Kiến Thâm không thể trốn tránh nữa rồi. Bởi vì, cô gái nhỏ chỉ có anh mà thôi. Bởi vì, cô gái nhỏ đang đau lòng. Bởi vì, cô gái nhỏ là người anh yêu hơn cả sinh mệnh của bản thân mình. Vì thế, khi Hạ Ngữ Băng trở về nhà liền thấy anh đứng đợi cô dưới ngọn đèn vàng rất lâu rất lâu đến nỗi tuyết đã phủ đầy trên tóc anh, trên vai anh. Khoảnh khắc đó cô liền biết, cho dù kiếp này vì yêu anh mà đánh mất tất cả cô cũng cam tâm tình nguyện. Và Lâm Kiến Thâm cùng Hạ Ngữ Băng quyết định dùng tình yêu chân thành của mình đối mặt với tất cả những thử thách sóng gió phía trước. Cuối cùng, sau tất cả những biến cố lớn ấy, họ đã có thể dùng những sắc màu rực rỡ và xinh đẹp nhất tô lên cho câu chuyện tình của mình bằng một kết thúc viên mãn ấm áp đầy hạnh phúc. *** "Bạn trai cùng nhà không phải người" có lẽ là bộ truyện hay nhất, đáng đọc và đề cử nhất của mình cho mn trong thời gian này của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. Phải nói rằng, ở thể loại mới này đã một lần nữa khẳng định sự tài năng cùng văn phong tuyệt vời của tác giả. Một bộ truyện với nội dung độc lạ khi kể về mối tình giữa yêu quái và con người bé nhỏ, mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đầy tính nhân văn về tình yêu, sự hy sinh cùng những mất mát đau thương khi rời xa người ấy. Không chỉ là những nét vẽ đẹp cho chuyện tình của hai nhân vật chính mà còn là của những nhân vật phụ khác. Đó là sự chờ đợi bi thương, yêu nhưng không thể gặp, muốn nhưng không thể quay về vô cùng cảm động của ông ngoại cùng bà ngoại. Thật sự, khi tìm hiểu và lật mở quá khứ của hai người, rất đau lòng. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng rất tốt cả hai nhân vật. Nữ chính xinh đẹp, đáng yêu, tình cảm lại hiểu chuyện. Nam chính thì vốn là Ứng Long chưa từng trải qua yêu đương nhưng thật sự rất dễ thương. Anh lúc nào ngoài miệng cũng lạnh nhạt phũ phàng nhưng hành động lại dịu dàng và mềm mại vô cùng. Khi nhận ra mình yêu nữ chính, anh đã không ngại thay đổi bản thân, chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để có thể bảo vệ tình yêu ấy. Và khi anh ghen hay giở trò muốn xxx vs nữ chính phải nói là đáng iu cực luôn. Mình đọc mà mình bồ kết anh lắm. Mn phải đọc mới cảm được chứ rv thì dài dòng quá, mình khó nói hết được qua câu chữ. Cho nên, nếu mn đang cần một câu chuyện mới lạ với các yếu tố như sạch, sủng, ngọt lại hài hước và cảm động thì mình nghĩ không nên bỏ qua truyện này đâu ạ. Mình đảm bảo "Bạn trai cùng nhà không phải người" sẽ khiến mn có những phút giây thư giãn thật thoải mái và vui vẻ ạ. __________ (*): trích bản dịch lời bài hát Tiểu Vũ do Lam Tâm Vũ cover. " ": trích từ truyện *** Cây dẫn hồn trên đầu giường nở hoa kết trái, phiến lá khô héo, cành cây như một người già gù lưng tuổi đã xế chiều, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ. Ở xung quanh cành khô có một luồng sáng màu xanh lam mỏng manh di chuyển lên xuống. Hạ Ngữ Băng mở to mắt, có lẽ bởi vì hồi phục suy nghĩ mà không ngừng hỗn loạn, một hồi lâu sau, cô mới từ trong cái hôn môi trấn an của Lâm Kiến Thâm mà dần dần hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng nói: "Em đã hiểu, toàn bộ đều đã sáng tỏ... Người mà em và ba vẫn luôn nhớ nhung trong đau khổ, vẫn luôn truy tìm, hóa ra ở thời điểm sớm như vậy đã đi theo sự chỉ định của vận mệnh mà đi đến bên cạnh chúng em." Lâm Kiến Thâm sờ sờ cái trán vì bị mồ hôi toát ra khiến cho lành lạnh của cô, hỏi: "Em gặp được ai?" "Từ Miêu." Hạ Ngữ Băng nói: "Em nhìn thấy ông ngoại tụ hồn phách của mẹ lại, nhưng lại vì tai nạn xe mà làm vỡ bình lưu li, hồn phách dung nhập vào thân xác của một cô gái khác cũng tử vong vì tai nạn xe, một lần nữa sống lại." "Khó trách cây dẫn hồn không tìm thấy chuyển thế của mẹ em, bởi vì căn bản dì không hề nhập luân hồi." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, lại hỏi: "Cô bé mà em nhìn thấy ở bệnh viện kia, chính là Từ Miêu?" Hạ Ngữ Băng "vâng" một tiếng, trong lòng vẫn tồn tại một nỗi băn khoăn cực lớn, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà nếu trên thân thể của Từ Miêu có hồn phách của mẹ, vì sao mẹ lại không nhận chúng em?" Lúc trước ở chung với Từ Miêu, chỉ cảm thấy ngôn hành cử chỉ của cô ấy thật giống Lâm Miểu, có một lần cô còn cho rằng vì để tranh thủ tình cảm của ba nên cô ấy mới cam nguyện bắt chước dáng vẻ của mẹ, hiện tại xem ra là có nguyên nhân khác. Nhưng đã kết giao với Hạ Tông Trạch những mấy năm, cô ấy không giống dáng vẻ nhớ rõ ký ức năm xưa, nhưng nếu là trọng sinh, vì sao lại không có ký ức? Hạ Ngữ Băng có nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng Lâm Kiến Thâm lại đã thông suốt khúc chiết trong đó, ngẩng đầu nhìn làn khói lam nhạt quấn quanh cành khô trên đầu giường, nói: "Trong mộng, em thấy Lâm Tây mang hồn phách của mẹ em đi, lại vì tai nạn xe ngoài ý muốn mà hồn phách nhập vào thân thể người khác, tôi nghĩ, đó là nguyên nhân mẹ em không có ký ức." "Cái gì?" Hạ Ngữ băng nhìn theo tầm mắt anh, giữa cành khô có làn khói lam lượn lờ, như là một con mắt dịu dàng, tràn ngập quyến luyến. "Người có ba hồn bảy phách, có lẽ vì tai nạn hôm đó đã khiến cho một phách của mẹ em biến mất, mà một phách này trùng hợp lại lưu giữ ký ức, cho nên sau khi mẹ em sống lại mới không có ký ức trước kia." Lâm Kiến Thâm duỗi tay tụ luồng sáng lam nhạt kia lại trong lòng bàn tay rồi giao vào trong tay Hạ Ngữ Băng: "Cây dẫn hồn không triệu hồi được sinh hồn cho nên chỉ có thể gom một phách ký ức mà mẹ em đã mất đi lại, đây là lý do vì sao ở trong mộng em chỉ có thể thấy được ký ức của dì mà lại không thấy được kiếp sau của dì." Ánh sáng màu lam tụ lại trong lòng bàn tay Hạ Ngữ Băng, như là được trở về với huyết mạch tương liên, quang mang đột nhiên sáng lên không ít. Ánh sáng màu lam chiếu vào trong mắt Hạ Ngữ Băng, phảng phất như ảnh ngược của ngân hà lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng khép bàn tay lại, đem ánh sáng ấm áp kia dán sát vào trong ngực, muốn cười nhưng nước mắt lại đi trước một bước mà chảy xuống trước. "Ý anh là đây là ký ức mà mẹ mất đi?" Trong một khắc này, tâm tình khó lòng diễn tả bằng lời, Hạ Ngữ Băng sốc đệm chăn lên, xuống giường, vội vàng thay quần áo, tùy tay lấy một chiếc lọ thủy tinh đựng nước hoa đã hết, đem hồn phách mang theo ký ức yếu ớt kia thả vào trong bình. Nghĩ ngợi trong chốc lát, cô nói với Lâm Kiến Thâm: "Em đi tìm ba!" "Từ từ đã." Lâm Kiến Thâm giữ chặt cô: "Loại chuyện như hoàn hồn này quá mức tâm linh, em đã nghĩ nên giải thích thế nào với chú Hạ chưa?" Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu: "Đi một bước tính một bước đi, cùng lắm thì nói rất cả mọi chuyện với ba." Mẹ trọng sinh thành Từ miêu hay Lý Miêu đều không có vấn đề gì cả, tuổi tác cũng không thành vấn đề, chỉ cần mẹ có thể nhớ lại tất cả, có thể cùng ba nối lại duyên xưa, như vậy thì nỗ lực đến mấy cũng là đáng giá. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, Hạ Tông Trạch đang bận rộn trong phòng bếp. Hạ gia và Lâm gia đều không có họ hàng thân thích gì cần phải đi thăm hỏi, cho nên trong tháng giêng càng thêm thanh nhàn, ngoại trừ làm cơm và đi dạo phố thì cũng không còn việc gì cần làm. Nhìn thân ảnh quen thuộc của da đang bận rộn nấu mì, Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên cay cay khóe mắt. Cô nhớ lại trong ký ức, Hạ Tông Trạch bỡ ngỡ cỡ nào mà vào bếp để chăm sóc vợ đang mang thai, hơn hai mươi năm qua đi, ông từ một "sát thủ phòng bếp" luyện thành "người chồng nấu ăn trong nhà", mà loại trưởng thành này là do cực khổ trong cuộc sống ban cho ông.... Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.
Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm
Tình yêu bên trái - một bài ca về tình yêu vĩnh cửu, nó làm cho chúng ta không khỏi cảm động với tình yêu mộc mạc chân thành, đơn giản mà sâu sắc, bình dị nhưng lại vô cùng mãnh liệt… một tình yêu như duyên trời đã định, để rồi chính tác giả cũng phải thốt lên rằng: “Có một kiểu tình yêu gọi là sự mê muội ấm áp. Nó như gần như xa, nhưng lại khiến trái tim người ta rung động. Bởi vì trái tim rung động, cho nên mới vỡ tan. Cuối cùng sự rung động của trái tim khiến người ta sợ hãi, sợ hãi đến mức phải chạy trốn…”. Hách Gia Tuấn, một chàng công tử luôn hách dịch, chỉ biết quát tháo người khác, không coi ai ra gì, lúc nào cũng chỉ thích phá phách nhưng từ khi gặp Trình Gia Mỹ – một người con gái “hết sức bình thường” đã làm thay đổi cả cuộc đời anh. Trình Gia Mỹ, một cô gái thông minh và thẳng thắn, luôn bênh vực cho cái thiện. Cô vốn được sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc, một mình cô phải chèo lái cuộc đời mình… Nhưng số phận đã không buông tha cho cô, một căn bệnh quái ác đã khiến cho tình yêu giữa cô và Hách Gia Tuấn không được trọn vẹn, họ vượt qua bao sóng gió của cuộc sống để đến với nhau, nhưng rồi cũng vì tình yêu mà họ không thể đến với nhau, cũng vì yêu nên họ sẵn sàng hy sinh tất cả… Truyện không chỉ hấp dẫn người đọc bởi các tình tiết nhẹ nhàng nhưng không kém phần gay cấn, đem lại cho ta những phút giây thư giãn, như được xem những thước phim đẹp về một tình yêu lãng mạn. Truyện được kết thúc như thế nào, tình yêu của Trình Gia Mỹ và Hách Gia Tuấn được diễn biến ra sao, mời các bạn đón đọc tác phẩm! *** Liên Tâm là bút danh tình cờ nghĩ đến. Liên là chữ "liên" trong từ "khả liên" (đáng thương), Tâm là chữ "tâm" trong từ "tâm tạng" (tạng phủ). Thời niên thiếu luôn cảm thấy thanh xuân là một cuốn sổ ghi chép mơ hồ, trưởng thành là vòng quay tuổi tác của năm tháng, thuận theo vòng quay ấy mà tuổi tác cũng quay thêm từng vòng, con người chung quy rồi cũng chín chắn hơn. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến, trong xương cốt mình vẫn muốn mãi mãi thanh xuân. Bởi vì những năm tháng thanh xuân, cho dù hồi tưởng lại vào bất cứ lúc nào, cũng đều là những gì tốt đẹp nhất. *** Ngày hôm sau, khi vừa tỉnh dậy cô đã liên tục dọn dẹp đồ đạc, chạy tới chạy lui bận bịu không ngưng tay. Dường như cô không dám ngừng công việc ấy lại, bởi cô sợ mình chỉ cần dừng lại, nước mắt lại rơi trên khóe mi. Gia Tuấn chắc cũng biết tại sao lại như vậy, nên mới sáng sớm đã vào bệnh viện để chăm sóc Hách phu nhân. Chắc chắn anh biết chuyện, cô hiểu điều ấy! Bởi vì, hai người họ hiểu nhau còn hơn cả bản thân mình! Cô cầm chặt cuốn hộ chiếu, chạy một mạch xuống cầu thang, cô không dám đứng lại, cho đến khi ngồi trên xe taxi mới dám thở phào. Người lái xe bắt chuyện với cô một cách lịch sự: “Cô đi du lịch đúng không.” “Tôi…”, chưa kịp nói hết câu nước mắt cô đã rơi lã chã. Cô quay mặt giấu nước mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hai môi mím chặt cố ngăn tiếng khóc. Ngoài trời xầm xì, lạnh lẽo, hai bên đường những rặng cây xanh ủ rũ xếp hàng chạy thẳng tắp không có điểm dừng. Cảnh tượng ấy đưa cô vào giấc mộng mị. Những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về, bốn bề lặng lẽ như không có sức sống, thảm cỏ hai bên đường dành cho người đi bộ đầy hoa, những bông hoa đại đóa đang nở bung đỏ rực đến nhức mắt. Giống như trong mơ, cô lại trở về với cảnh tượng trước lúc mẹ qua đời. Trong bệnh viện toàn một màu trắng xóa, khuôn mặt mẹ cô cũng trắng toát, hai mắt nhắm nghiền, một chiếc chăn mỏng màu trắng phủ lên người bà khiến thân hình bà càng trở nên gầy guộc như con búp bê bằng sứ, sẽ vỡ tan khi ai đó chạm vào, Vỡ vụn không thể ghép lại được với nhau. Cô nhìn mẹ nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Tiếng khóc của cô làm lay động linh hồn, mẹ bỗng mở nhìn khiến cô bất giác sợ hãi ngã ra nền đất. Bà nhìn cô nói với giọng yếu ớt: “Gia Mĩ… con gái của mẹ… Gia Mĩ của mẹ… nhất định phải sống cho thật hạnh phúc…” Hai tay cô chống xuống nền đất lạnh lẽo, dường như có muôn vàn viên đá lạnh đang chạy khắp người cô qua những mạch máu nhỏ, cảm giác lạnh lẽo khiến cô muốn khóc cũng không khóc được thành tiếng. Cô vẫn biết, đó chính là tình yêu, tình yêu tuyệt vọng và bi thương của mẹ dành cho cô. Nhưng tình yêu ấy giống như mũi dao nhịn cứ chọc ngoáy trong tim cô không ngừng lại đến một phút giây. Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Bên Trái của tác giả Liên Tâm.