Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối (Thịnh Sủng Thê Bảo)

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
Bạn đang đọc truyện 1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo của tác giả Thi.xz. Một lần nọ đi leo núi vô tình nhặt được một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cô tò mò đọc thử, nhìn thấy một nhân vật Vương phi trong đó trùng tên mình.   Ngay lúc đó, một tia sét đánh xuống, đưa Điềm Tư Tư xuyên qua thời gian và không gian nhập vào thân xác vị Vương phi vào thời điểm trước khi thành hôn.   Thôi được rồi, số trời đã định, Điềm Tư Tư ta không thể chống lại thì đành thuận theo. Nhưng Vương gia, pháo hôi đừng cản đường ta a. Nếu không ta sẽ không nương tay đâu.   Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạohay Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! *** Điềm Tư Tư mở mắt rồi nhắm mắt, cô cả người vô lực, không chút sức lực; không thể tin được ấy thế mà mình lại xuyên không rồi - xuyên thành vị Vương Phi xấu số mà cô vừa cảm thán vài ngày trước đây. Chỉ ba hôm trước đây thôi, cô còn là kim chi ngọc diệp Điềm gia, người người nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan; ấy thế mà chỉ vì một lần leo núi với anh trai, bây giờ lại như cá nằm trên thớt mặc người định đoạt. Cô đưa mắt nhìn chung quanh, nguyên chủ đường đường là Đại tiểu thủ Điềm phủ thế mà lại ở trong căn phòng tồi tàn trông như phòng chứa củi, bàn ghế giường chiếu đơn sơ, gió thổi qua khung cửa sổ lạnh lẽo,không một người hầu hạ. - Người… đâu…? Nước….. Điềm Tư Tư cố gắng cử động đôi môi khô khốc của mình, muốn xin một chút nước; cô đã không có miếng nước nào hơn ngày nay rồi. Lục lại kí ức của nguyên chủ, dường như cô bị mẫu thân mình chuốc thuốc mê, đã nằm đây không ai quan tâm mấy hôm rồi. Thỉnh thoảng lại có nha đầu vào đút cô chút nước hay cháo loãng để giữ mạng. Chẳng biết thân thể của nguyên chủ quá yếu hay sao mà để một linh hồn từ tương lai như cô đến chiếm lấy. “ Điềm đại tiểu thư to gan quá nhỉ. Đường đường là tiểu thư khuê cát lại vứt bỏ hôn ước phụ mẫu định cho chạy theo một tên gia đinh. Cô định vứt mặt mũi Điềm phủ này đi đâu, vứt mặt mũi phụ thân cô ở đâu.” Tiếng nói the thé phát ra cắt đứt dòng suy nghĩ, làm Điềm Tư Tư đinh tai nhức óc, theo đó là một người phụ nữ mặc áo váy lụa xanh lục, đầu cắm kim trâm, tóc búi kiểu phú quý, theo sau là 5 nha hoàn nhất đẳng hầu hạ. Điềm Tư Tư biết người phụ nữ này. Chính thê của Điềm Doãn cũng là phụ thân của nguyên chủ, Thiệu Phi Phi. Thiệu Phi Phi vào phủ sau mẹ cô, Trần Nhữ Sương, thế nhưng dựa vào cha làm quan võ Tam phẩm trong triều lại dám bày trò “tu hú chiếm tổ”, đẩy mẹ cô từ chính thê thành tiểu thiếp, đuổi hai mẹ con cô vào hậu viện hẻo lánh, đối xử khắc nghiệt tàn nhẫn. Hai mẹ con nguyên chủ sống nương tựa nhau, tránh đi ma trảo của người đàn bà này khó khắn biết bao nhiêu. Tính tình bà ta gian xảo lại ác độc, chính vì lẽ đó nên mấy chục năm qua, Điềm Doãn cũng không nạp thêm thiếp nữa. Điềm Tư Tư thật muốn cười to, nghĩ thầm trong bụng: Thiệu Phi Phi ơi là Thiệu Phi Phi, bản thân bà là tiểu thư con nhà quan mà lại mặt dày nhòm ngó chồng người khác, bà đã vứt mặt mũi phụ thân bà từ tám đời rồi, tư cách đâu mà dạy dỗ ta cơ chứ. Thiệu Phi Phi thấy cô không thèm để ý đến mình, sôi máu qua tát cô một cái thật vang, cay nghiệt nói: “Bản thân cô chỉ là hạng thứ nữ không ai thèm đếm xỉa đến thôi, được gả cho Bình Nhạc Vương đã là phúc phận tu ba đời ba kiếp. Ngoan ngoãn thì còn được kiệu tám người khiêng đón đi từ cổng chính, đừng tỏ vẻ ta đây thanh cao, cô nên nhớ còn mạng của Trần Nhữ Sương ở trong phủ này, đừng khiến mẹ ruột cô chết bất đắc kì tử. Người đâu, canh chừng cô ta cho kĩ. Hai ngày nữa Vương phủ đến đón người rồi, chỉ cần để cô ta còn sống thôi.” Nói xong, không đợi cô đáp lại, Thiệu Phi Phi phất tay áo đi ra ngoài, chỉ để lại cho Điềm Tư Tư bóng lưng. Trên mặt Điềm Tư Tư còn hiện rõ năm dấu ngón tay còn rướm máu, máu từ mũi và miệng cũng chảy ra không ngừng nhưng đám nha hoàn cùng gia đinh xung quanh không ai để ý đến cô. Hừ, gả cho Bình Nhạc Vương là phúc phận ba đời. Ta khinh. Cả kinh thành này ai chẳng biết Bình Nhạc Vương chỉ là kẻ không chí tiến thủ, ham mê tửu sắc vô độ, tiểu thiếp ở kín bốn năm hậu viện, lại còn có bệnh kín chỗ đó chứ; gả cho hắn ta khác nào ở góa cả đời. Rõ ràng hơn sáu tháng trước, Bình Nhạc Vương phủ đến cầu hôn là đích nữ Điềm phủ, Điềm Tư Nhiên. Thiệu Phi Phi không nỡ đẩy con gái mình vào hố lửa nên mới qua loa sắp xếp cho cô một thân phận đích trưởng nữ, đẩy cô vào Bình Nhạc Vương Phủ. Nguyên chủ trước kia vì sợ hãi quá độ mới một thân một mình chạy trốn, lại bị bà ta bắt lại chuốc thuốc, vu hãm tội cấu kết gia đinh trộm cắp bỏ nhà đi. Sau đó bà ta lại đe doạ giết Trần Nhữ Sương làm gương. Còn gì ngoài mục đích ép gả cô cho Bình Nhạc Vương Triệu Bình. Thật đáng giận mà. Điềm Tư Tư nhớ lại cuốn sách mình đọc được trước khi xuyên không đó. Nguyên chủ sau khi gả vào đó chịu cảnh cô độc suốt đời, lại bị đám tiểu thiếp ỷ cô bị lạnh nhạt mà chua ngoa, hãm hại. Cuối cùng nguyên chủ uất ức, ngọc nát hương tàn khi tuổi chỉ mới 25. Còn mẹ con Thiệu Phi Phi lại bám vào được Hoàng đế mà sống xa hoa vui sướng cả đời. Điềm Tư Tư trầm ngâm cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng khiến đám nha hoàn không rét mà run. Gả thì gả. Bất quá, Điềm Tư Tư ta đây sẽ khiến mấy hòn đá cản đường các ngươi cút ra xa, cứ chờ đấy..   Mời các bạn mượn đọc sách 1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo của tác giả Thi.xz.
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Bạn đang đọc truyện Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân. Thẩm Nguyệt đột nhiên bộc phát cơn oán hận tột cùng dường như đã tích tụ suốt bao nhiêu lâu nay, trầm giọng nói: "Ngươi đừng tự đa tình, ngươi cho rằng ta bây giờ vẫn giống như trước kia hay sao? Con ngốc Thẩm Nguyệt trước kia đã chết rồi, từ nay về sau Thẩm Nguyệt ta chính là cành vàng lá ngọc mà ngươi không thể động vào nổi. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân". Tần Như Lương kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc thấy nàng cũng đang ngẩng đầu lên. Gương mặt nàng trắng bệch không còn một chút máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khóe mắt còn hiện lên ý cười châm biếm, lửa giận trong ánh mắt dường như cũng tiêu biến, thay vào đó là sự lãnh đạm đáng sợ, nàng lại nhẹ giọng nói ra một câu: "Tần Như Lương, ngày đó nhất định sẽ đến". Thẩm Nguyệt nói xong câu này thì đã kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Triệu thị... *** Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa dứt lời đã phất tay áo rời đi. Đêm tân hôn, những ngọn nến đỏ trong phòng tân hôn đã cháy hết khiến cho căn phòng chìm vào bóng tối. Tất cả mọi người đều cho rằng phu nhân tướng quân đã bị ghẻ lạnh, không tránh khỏi cảnh phòng không gối chiếc, cho nên bọn họ cũng lười hầu hạ vị phu nhân không được yêu thương này. Hành lang trống trải tiêu điều quạnh quẽ, chỉ có vài chiếc đèn lồng sắp cháy hết đang chiếu sáng lờ mờ trong màn đêm lạnh lẽo. Bỗng có một bóng người cao lớn đường hoàng xông vào phòng tân hôn. Hắn ta ôm lấy Thẩm Nguyệt sau đó gặm lấy môi của nàng, kế đến liền đẩy nàng lên giường thêu rồi xé nát y phục trên người nàng. Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy rõ mặt hắn ta nhưng nàng vẫn rất ngoan ngoãn thuận theo. Kẻ ngốc cũng biết nàng thích Tần Như Lương. Người đàn ông khẽ rít qua kẽ răng, từng tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, lúc hắn ta thô bạo xông vào thì Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức toàn thân đông cứng, nước mắt lưng tròng, nàng cau mày thì thầm: "Như Lương, đau quá". Người đàn ông dừng chuyển động trong phút chốc nhưng ngay sau đó lại hoàn toàn không quan tâm đến sự đau đớn của nàng, hắn hung hăng siết lấy hai tay của nàng khóa chặt trên đỉnh đầu rồi thô bạo tiến vào. Sáng sớm khi thức dậy, chiếc giường tân hôn đã trở nên vô cùng lộn xộn, chỉ còn một mình Thẩm Nguyệt rách rưới nằm cuộn tròn trên đống lộn xộn đó. Về sau nàng cũng không gặp lại Tần Như Lương nữa, hắn ta hẳn là đã xem nàng như một đôi giày rách, vứt bỏ đi là xong chuyện. Địa vị phu nhân tướng quân của nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực, Tần Như Lương đã dần dần giao hết mọi chuyện trong phủ cho Liễu Mi Vũ quán xuyến. Đám người hầu trong phủ tướng quân cũng âm thầm tôn Liễu Mi Vũ làm phu nhân. Liễu Mi Vũ chính là người trong lòng của Tần Như Lương. Ngày đó Thẩm Nguyệt đã đi đến viện của Tần Như Lương. Nàng không mang theo ô, những bông tuyết nhỏ bé đọng lại trên tóc cùng lông mày của nàng khiến cho hình ảnh của nàng trông xinh đẹp thanh thoát đến lạ. Từ trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ của một đôi nam nữ. Rõ ràng là Tần Như Lương đang vui vẻ với Liễu Mi Vũ. Tuyết bắt đầu rơi dày, đợi đến khi Tần Như Lương mở cửa ra thì đã thấy bên ngoài có một người tuyết. Hắn ta chẳng muốn để tâm đến chuyện này, trên khuôn mặt của hắn ta vẫn không hề mất đi nét anh khí, hắn ta vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là Thẩm Nguyệt, khuôn mặt dịu dàng ngay lập tức chuyển sang lạnh lùng, hắn ta nói: "Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?" Đúng lúc này từ trong phòng lại truyền ra thanh âm khiến cho người khác phải xao xuyến của Liễu Mi Vũ: "Tướng quân, ai đang ở bên ngoài vậy?" Tần Như Lương khinh thường liếc nhìn Thẩm Nguyệt rồi nói: "Một kẻ không liên quan đến chúng ta". Lúc Tần Như Lương định quay vào trong nhà thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng: "Như Lương, y phục". Nói đoạn, nàng liền giơ tay dâng lên một bộ y phục đã được gấp chỉnh tề. Hóa ra nàng còn biết trời lạnh, sợ Tần Như Lương bị lạnh cho nên đã học cách may một bộ y phục. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào chủ viện để tặng y phục cho hắn ta. Đúng lúc đó Liễu Mi Vũ cũng đã duyên dáng bước ra ngoài. Tần Như Lương vươn tay ôm lấy eo nàng ta rồi kéo giai nhân vào lòng. Tần Như Lương ghét bỏ nhìn bộ y phục do Thẩm Nguyệt làm ra, cũng chẳng đoái hoài gì đến đôi bàn tay bị kim châm sưng đỏ bên dưới, hắn ta chỉ lạnh lùng nói: "Phủ tướng quân không nghèo túng đến mức phải để cho một công chúa như cô đến đây may y phục! Thay vì làm những chuyện vô ích này thì chi bằng cô đi học cách làm một người thông minh trước đi". Liễu Mi Vũ nép vào trong lồng ngực Tần Như Lương, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tướng quân đừng nóng giận, công chúa cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Hiếm khi nàng ta tự tay may y phục tặng cho tướng quân, ta thấy chàng vẫn nên nhận đi". Nói xong thì Liễu Mi Vũ liền bước xuống bậc thềm đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, trên thân thể nàng ta vẫn còn sót lại dấu vết của cuộc vui trước đó giống như khiêu khích, nàng ta nở nụ cười nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó đưa tay nắm lấy bộ y phục rồi nhẹ giọng nói: "Công chúa thật là có tâm". Thẩm Nguyệt không muốn đưa bộ y phục cho người phụ nữ này, nàng không muốn bộ y phục mình làm ra bị nhiễm mùi của đối phương cho nên không hề buông bộ y phục ra. Nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó Thẩm Nguyệt không hề dùng lực mà Liễu Mi Vũ lại đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, chắc là do tuyết dưới chân trơn lắm. Nhưng nhìn từ góc độ của Tần Như Lương thì hắn ta lại tưởng rằng Thẩm Nguyệt đã đẩy ngã Liễu Mi Vũ. Thẩm Nguyệt nhìn thấy Liễu Mi Vũ bị té ngã đến mức không thể gượng dậy nổi thì liền bị dọa sợ, trong nháy mắt đã có một bóng đen cao lớn phủ lên đỉnh đầu của nàng, khí tức bộc phát ra còn lạnh hơn gió tuyết mùa đông. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Tần Như Lương cho nên ngay lập tức rụt cổ lại. Tần Như Lương vô cùng tức giận, hắn ta thô bạo hất nàng ra mà không hề để ý đến sức mạnh của mình. Thẩm Nguyệt cảm thấy chỗ bị hắn ta đánh vào vô cùng đau nhức, nàng không chịu được nên cũng lảo đảo ngã xuống đất. Nàng đau đớn đến mức không đứng dậy nổi, cảm thấy lạnh đến thấu xương. Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nhưng cũng không để ý đến bản thân mà chỉ để ý đến bộ y phục trong tay nàng đã văng tung tóe ra mặt đất. Nàng cố gắng bò tới định nhặt bộ y phục lên nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm đến góc áo thì đã có một chiếc giày màu đen hung hăng giẫm xuống. Chiếc giày màu đen đó không chỉ giẫm xuống bộ y phục mà còn giẫm xuống những ngón tay trắng nõn thon gầy của nàng. Đế giày nghiến vào các đốt ngón tay khiến cho Thẩm Nguyệt vô cùng đau đớn, toàn thân nàng co rút, miệng kêu lên những thanh âm thảm thương.. Mời các bạn mượn đọc sách Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân.
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE , Trọng sinh, Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này, Tương ái tương sát, Song trọng sinh... Editor: Yul Yuuki Sống một đời huy hoàng, quyền thế, không ngờ sau khi chết đi lại không đến Địa phủ đầu thai như trong tưởng tượng, mà lại trở thành Cố Thanh Ninh, Tứ tiểu thư của Uy Quốc Công. Cảm nghĩ của Phụng Thái hậu là gì ư??? Chẳng có gì cả. Kinh qua bao sóng gió trong hoàng cung, có gì có thể làm bà biến sắc được nữa. Vì thế, trọng sinh thành Tứ tiểu thư thì trọng sinh đi, ta vẫn cứ sống thoải mái thôi Nhưng, chỉ có một chút không hợp ý, chính là phu quân kiếp trước của nàng, Thành đế Tiêu Dận cũng trọng sinh, còn trọng sinh là đồng bào huynh trưởng của nàng. Vì thế, kiếp trước hành nhau không đã, kiếp này tiếp tục hành nhau. Nhưng này nọ đó đây, hai người phát hiện, hoàng đế lại muốn tước binh quyền, muốn trị tội Uy Quốc Công phủ. Vì thế, bất đắc dĩ bắt tay giảng hòa, quay đầu đi hành nhi tử không hiểu chuyện. - --------------------- Phân cảnh 1: Ngày nọ, Hiếu đế ở Ngự Hoa Viên muốn triệu kiến tân thư đồng của thái tử, nhất thời hứng khởi, muốn khảo giáo một phen. Nhưng mà nhìn biểu tình của người nọ khi đứng trước mặt hắn, tự nhiên từ sâu trong linh hồn trào ra một cổ kính sợ. - Không…Không cần khảo, thưởng một chút đồ vật đi. Vẻ mặt Cố Trạch Mộ bình thản cảm tạ ban thưởng, sau đó quỳ xuống. Chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Mọi người: … Hiếu đế hai chân mềm nhũn: - Không…Không cần quỳ. Phân cảnh 2: Hiếu đế nghe nói tứ tiểu thư Cố Thanh Ninh của Uy Quốc Công phủ mỹ mạo hiền thục, chuẩn bị hạ chỉ tứ hôn cho nhi tử làm vương phi. Kết quả sau khi ở trong cung hoàng hậu gặp mặt tứ tiểu thư, đêm đó liền mơ thấy thân mẫu Phụng thái hậu chỉ vào mặt của mình mắng một đêm. - Nghịch tử, ngươi muốn rối loạn bối phận? Ngày hôm sau, Hiếu đế tỉnh lại, khóc lóc thảm thiết xé nát thánh chỉ. Hiếu Đế: làm hoàng đế không cần mặt mũi... # xem văn phải biết # 1 - Giả huynh muội, giai đoạn trước chỉ có thân tình, sau khi nam chủ khôi phục thân phận mới có cảm tình. 2 - Triều đại hư cấu, giả thiết vì cốt truyện mà phục vụ. 3 - Giai đoạn đầu chuyện là sinh hoạt gia đình thông thường, sau này sẽ có chút triều đấu, dựa bàn tay vàng đại sát tứ phương. 4 - Không có logic, trạch đấu, quyền mưu, không tồn tại... 5 - Nam chủ kiếp trước có phi tần có thứ xuất, đúng chuẩn hoàng đế. *** HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ Tác giả: Bạc Hà Miêu Thể loại: Cổ đại, #song trọng sinh, cung đình hầu tước, kiếp trước kiếp này, cung đấu quyền đấu, giả huynh muội, #NGỌT_SỦNG, hài hước, HE Độ dài: 195 chương  Tình trạng: Hoàn edit. “[Sử sách triều Chu - Thành Đế] viết rằng: Phụng thị đức hạnh dịu dàng, hiền lương thục đức, tình cảm sâu nặng với Hoàng đế, nghe tin Hoàng đế băng hà, vô cùng đau thương, nôn ra máu mà đi theo Hoàng đế. Phụng Trường Ninh: Không phải ta, ta không có, đừng nói bậy.” --- Sử sách thật sự là viết bậy. Đúng là Phụng Trường Ninh nôn ra máu mà ra đi theo phu quân Tiêu Dận sau một ngày, nhưng nào phải do tình sâu nghĩa nặng gì, mà là bị hắn ta chọc tức đến chết. Tiền triều hậu cung đều biết, Đế Hậu bất hòa sâu sắc đến mức không nhìn mặt nhau. Sau khi Hoàng đế Tiêu Dận lợi dụng xong nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu thì đã tàn nhẫn xuống tay tiêu diệt.  Đệ đệ ruột Phụng Triển của nàng vùi thây nơi sa trường, những người còn lại của Phụng gia cũng không tránh được thánh chỉ trừng phạt. Phụng gia đã từng vinh quang vạn trượng, giờ đây điêu tàn tắt lụi.  Phụng Trường Ninh ngỡ ngàng trước sự phản bội của Tiêu Dận, đóng cửa cung Khôn Ninh sáu năm, bỏ mặc sự đời. Trong lòng nàng, một chữ “chọc tức vợ yêu mua một tặng một” chẳng thể nào viết hết nỗi đau thương chồng chất. Phu thê càng đi càng xa, vậy thì đời này Hoàng Tuyền Bích Lạc vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại. Không gặp lại thì thôi, thế mà ý chỉ cuối cùng trước khi băng hà của Hoàng đế lại là ‘đừng chôn chúng ta chung lăng tẩm’, lại còn chu đáo xây riêng một tẩm lăng khác bên cạnh cho Hoàng hậu. Phụng Trường Ninh oán chồng lên hận, tức đến ngất xỉu mà cũng lìa đời. Nào ngờ Hoàng Tuyền Bích Lạc chẳng phải điểm tận cùng của sinh mệnh, mà nhân gian bi ai mới là chốn dừng chân một lần nữa của nàng. --- Vào ngày Đế Hậu băng hà, Tam thiếu phu nhân của phủ Uy Quốc công Cố gia trở dạ sinh được một đôi long phượng. Phủ Uy Quốc công danh giá, nam nhân Cố gia đều tham gia quân trường, lại có truyền thống chỉ cưới một chính thê không nạp thiếp. Quốc công phu nhân và ba người con dâu đều là người ngay thẳng chính trực, yêu thương bảo bọc lẫn nhau. Không có thê thiếp tranh sủng, nội trạch đấu đá, bọn trẻ con ba nhà đều bình an mà lớn lên. Phụng Trường Ninh – giờ đã đầu thai thành Cố Thanh Ninh – nghĩ rằng cuộc đời mới này cũng không tệ. Kiếp trước nàng mang trên vai bao gánh nặng của Phụng gia, rồi trọng trách của Mẫu nghi thiên hạ. Giờ đây nàng mới nhận ra, vốn dĩ nàng có thể làm nhiều hơn, sống một cách có ý nghĩa hơn là chỉ dành cả cuộc đời mình cho việc đấu đá từ nội trạch đến hậu cung, cũng như phí bao sức lực vào chuyện ái tình yêu hận với Tiêu Dận.  Được trời cao ưu ái ban cho một cuộc sống mới, gia đình lại yên ả hạnh phúc, nàng quyết định buông bỏ những khúc mắc của kiếp trước, để làm một Cố tiểu thư thuần lương đơn thuần, không còn mang nặng những oán niệm của Phụng Trường Ninh nữa.  Chỉ là, vị huynh trưởng song sinh của nàng – Cố Trạch Mộ - dường như lại không nghĩ được như vậy. Khi băng hà, Tiêu Dận vẫn còn quá nhiều điều luyến tiếc, như mộng ước giang sơn chưa thành, Thái tử chưa đủ trưởng thành để giao lại trọng trách, hay niềm hối hận với người vợ kết tóc cũng như nguyện ước được gặp lại nàng. Đầu thai trở thành Cố Trạch Mộ, hắn chưa buông bỏ được những điều ấy dễ dàng như vậy. Có lẽ vì vậy mà hắn suy tính nhiều hơn, để tâm nhiều hơn, để rồi là người nhận ra vị muội muội song sinh của mình có gì đó thật quen thuộc… Cố Trạch Mộ nhận ra nàng trước, rồi Cố Thanh Ninh cũng nhanh chóng biết được thân phận của hắn.  Có oán trách, có ghét bỏ, rồi cũng có thổ lộ nỗi lòng, nhưng rồi sao chứ? Thời gian đã qua không thể quay trở lại, duyên phận đã tàn chẳng thể nối lại như xưa. Hơn nữa, giờ đây hai người lại là huynh muội, không thể cả đời chẳng nhìn mặt nhau, nhưng cũng chẳng thể có tình cảm gì trái luân thường đạo lý.  Vậy thì làm một đôi huynh muội bình thường, hòa thuận vui vẻ, tôn trọng lẫn nhau, đến khi trưởng thành mỗi người sẽ có con đường của riêng mình. --- Nhưng mà người tính không bằng trời tính boss la nu phu, trời cao cho hai người cùng sống lại hẳn có lý do. Những khúc mắc của Phụng Trường Ninh đời trước, những tiếc nuối chưa thành của Tiêu Dận trước khi lâm chung, lại một lần nữa hiện hữu, để hai người phải cùng nhìn lại những sai lầm của chính mình. Nói về việc nhà, Tiêu Dận và Phụng Trường Ninh kết hôn với nhau vì những toan tính lợi ích, chút tình cảm ân ái thuở ban đầu nhanh chóng bị mài mòn bởi sự nóng nảy của nàng, bởi lòng đề phòng sâu nặng của bậc Đế vương là hắn.  Kiếp này, gặp lại những đứa con đã trưởng thành của chính mình, nhìn thấy ảnh hưởng do sự tổn thương từ cha mẹ lên chúng, hai người mới mới nhận ra, có lẽ trước đây bản thân mình chưa từng làm đúng như mình vẫn nghĩ. Nói đến việc nước, số phận lại đưa đẩy họ phải đối mặt với những người phải chịu oan uổng từ những toan tính của Đế Hậu đời trước. Từ đó, những mảnh ghép dần dần xuất hiện, phác lên những hình ảnh mờ mịt về một âm mưu quá lớn đã dẫn đến bi kịch của kiếp trước.  Có đúng là Phụng Triển đã phản bội, Phụng gia đáng bị tàn lụi, kẻ bị trừng phạt là gian tế mà người được trọng dụng là hiền thần? Tầng tầng lớp lớp những mưu sâu kế hiểm bị vùi lấp qua thời gian ấy, giờ đây Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ có thể tìm được chân tướng rõ ràng? Cuối cùng, nói tới chuyện của hai người. Kiếp trước mặc dù hai người là vợ chồng nhưng đều giấu thật kỹ con người thật của mình, những tổn thương gây ra cho nhau quá lớn và đã ghim vào trong tim quá sâu.  Dường như kiếp này sống lại, hai người bọn họ mới từ từ nàng dâu cực phẩm biết rõ lẫn nhau, nhưng liệu có còn kịp để bù đắp lại tất cả? Thân phận thật sự của Cố Trạch Mộ đời này có đúng là huynh trưởng song sinh của Cố Thanh Ninh? Và hắn có thể làm gì để sửa chữa vết nứt quá lớn giữa hai người, để đưa nàng về lại bên hắn? “Sau khi trọng sinh, trái tim hắn dường như đã nhỏ đi rất nhiều, không hề chứa đựng được cả thiên hạ, mà chỉ có thể chứa được người con gái trước mắt này mà thôi.” Vạn sự trên thế gian này cũng chỉ quy về một chữ lý, mà vạn người trên đời cuối cùng cũng chỉ vì một chữ tình. Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ sống lại một đời, cũng là vì trời cao muốn họ tìm lại chân lý bị vùi lấp, cũng như tìm lại tấm chân tình giữa họ chưa từng bị lãng quên mà thôi.   Mời các bạn mượn đọc sách Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế của tác giả Bạc Hà Miêu.
Yên Hoa Tam Nguyệt
Ta là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Đến nay, ta đã theo hầu ngài được hơn mười năm, từ lúc ngài còn là vị hoàng tử đáng mến cho đến khi trở thành bậc đế vương đáng sợ. Mọi người đều nghĩ ngài sẽ nạp ta vào hậu cung, nhưng ta biết...ngài khinh thường ta *** Ta là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Đến nay, ta đã theo hầu ngài được hơn mười năm, từ lúc ngài còn là vị hoàng tử đáng mến cho đến khi trở thành bậc đế vương đáng sợ.     Mọi người đều nghĩ ngài sẽ nạp ta vào hậu cung, nhưng ta biết...ngài khinh thường ta.     1.     Ta nhìn mảnh gốm men ngọc văng dưới đất, không khỏi xuýt xoa. Chiêu Nguyệt cung có thứ nào là không xa xỉ, ngay cả Trường Nhạc cung của hoàng hậu cũng không xa hoa đến độ này.     Vị Lệ phi chủ cung này chẳng còn giữ được phong thái ung dung quý phái như thường ngày. Lúc này, nàng liên tay đập vỡ đồ đạc.     Bệ hạ ở bên yên lặng nhìn nàng, không nóng giận, không vội vàng, không rõ cảm xúc của ngài thế nào, hình như đang đợi nàng đập cho hết.     Ta đưa mắt ra hiệu cho các cung nhân lui ra ngoài, sau đó ta cũng lui ra, đóng cửa điện lại đứng trông bên ngoài.     Có một số chuyện chúng nô tỳ không nên nghe, không nên biết.     Nhưng dẫu sao ta cũng là thị nữ thiếp thân của hoàng thượng, nên ta vẫn biết nhiều chuyện hơn kẻ khác.     Lệ phi nương nương tên đầy đủ là Sở Lăng Sương, là con gái của tả tướng. Nàng vào cung nhận được vô vàn sự sủng ái của hoàng thượng, thậm chí có phần lấn át hoàng hậu.     Trong mắt mọi người, Lệ phi chính là tình yêu đích thực của hoàng thượng, còn tả tướng là quyền thần đắc lực trong triều.     Nhưng chính vào lúc tất cả đều mờ mắt trước hào quang của vinh hoa phú quý, hoàng thượng hạ lệnh khám xét, tịch biên phủ tả tướng.     Quan viên địa phận địa phương kiện vượt cấp tố cáo tả tưởng tham ô nhận hối lộ, biển thủ khoản tiền cứu trợ thiên tai.     Hoàng thượng hạ lệnh điều tra tận tường, phát hiện tả tướng dùng khoản tiền này để xây dựng đội quân tinh nhuệ.     Hoàng thượng từ trong điện trở ra, ta vội vàng nối gót ngài.     Trước khi đi ta còn ngoái lại nhìn phía trong một lượt. Lệ phi sụp đổ ngồi bệt dưới nền, búi tóc bung ra, sắc mặt nhợt nhạt, không còn khí chất kiêu kỳ như trước.     Bước vào Càn Thanh cung, bên trong chỉ có một mình hoàng thượng. Ngài mệt mỏi dựa vào thành ghế, ánh mắt cô độc.     Ta bưng trà đến, sờ bên ngoài thành chén, cẩn thận xem lại trà đủ độ ấm người hay dùng chưa.     Ngài uống ngụm trà, khẽ mở lời: "Ngươi nói xem...có phải trẫm vô tình quá không?"     Là có hay không? Ta không được phép nói, vì có hay không đều là sai.     Lý Bá từng dạy ta "thận trọng luôn đi đầu".     "Hoàng thượng luôn lo nghĩ cho bách tính, mọi việc hoàng thượng làm đều là vì thiên hạ Đại Lương." Ta từ tốn đáp lại.     Ngài gật đầu, mở mắt ra, từ cô độc biến thành kiên định.     Ta thầm thở phào, như vậy nghĩa là trả lời đúng rồi.     "Người hầu trong cung quen thói nịnh bợ và chèn ép. Thời gian này ngươi để ý đừng để phủ nội vụ làm khó Lệ phi."     "Vâng."     Ta đi ra khỏi Càn Thanh cung, bước đi dần trở nên thong thả hơn. Trong điện tôi tối chỉ còn lại một mình hoàng thượng.     Tất cả tội danh của phủ tả tướng đều đổ lên đầu trưởng tử trong nhà. Tả tướng chỉ phải nhận tội tắc trách trong việc dạy dỗ con cái.     Thực ra không phải tả tướng đẩy con mình ra gánh hết hậu họa, mà là hoàng thượng cố tình làm vậy. Vì ngài niệm tình công lao của tả tướng nên để y hưởng nốt tuổi già.     Quan trọng hơn, hoàng thượng muốn xóa sổ suy nghĩ định ngóc đầu trở lại của hậu duệ phủ tả tướng.     Còn về Lệ phi, vì nàng vào cung đã lâu không biết sự tình nên được miễn tội.     Người đời cảm thán hoàng thượng có tình cảm sâu nặng với Lệ phi, tiếc thay cho tấm lòng ấy.     Còn ta lại thầm khinh thường. Làm người đau rồi lại giả vờ bù đắp, chẳng qua là để vơi bớt nỗi hổ thẹn trong lòng mình mà thôi.     Nhưng bách tính đều cảm thấy ngô hoàng nhân từ.     "Không làm việc sao, vẩn vơ gì thế?"     Lý công công cau có. Ông từ đằng sau vòng ra trước cốc vào đầu ta, ta chợt bừng tỉnh.     "Lý Bá nô tỳ đi ngay đây."     Lý Bá thở dài: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng có những chuyện ngươi không nên quản. Hầu hạ bao năm vẫn chưa hiểu phép tắc sao?"     "Nô tỳ đã rõ."     "Phải nhớ thân phận của mình và làm việc cho cẩn thận." Nói xong, ông lại giơ tay lên như thể sắp đánh ta lần nữa.     Ta nhanh chóng tránh đi: "Nô tỳ biết rồi, giờ nô tỳ đi ngay!"     Lý công công thuộc lớp người hầu cũ trong vương phủ trước kia. Còn bây giờ ông là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng, cũng là người hoàng thượng tín nhiệm nhất.     Ông ấy chỉ nghe lệnh hoàng thượng, không ngại gì kẻ khác.     Nói là làm việc nhưng thực ra ta chỉ cần hầu hạ một mình hoàng thượng, dù gì ta cũng là tỳ nữ của ngài.     2.     Chưa đến nửa ngày, hoàng thượng đã hạ chỉ.     Phủ tả tướng tàng trữ quân binh trái phép, ý đồ tạo phản, nam nhân chịu tội đi đày, nữ nhân chịu tội giáng xuống thứ dân.     Niệm tình tả tướng nhiều năm cống hiến, nay cho về quê quy ẩn dưỡng già.     Nhớ đến lời hoàng thượng dặn dò hôm trước, ta bèn đến thử Chiêu Nguyệt cung, lỡ dở Lệ phi nghĩ dại.     Trông thấy ta, nàng không lấy gì làm lạ. Nàng vẫn ngồi đó bên cạnh bàn với đôi mắt vô hồn. Nàng loay hoay lấy thứ gì từ trong cái tráp.     Ta liếc qua, trong cái tráp ấy thấy rõ nhất là con chuồn chuồn tre, năm xưa đích thân hoàng thượng làm tặng nàng.     "Hoàng thượng đạt được mục đích rồi, còn giữ ta lại làm gì?"     Ta không biết nàng đang hỏi ta hay đang độc thoại với chính mình.     Cảm nhận được sự chán chường của nàng, ta không thể nào thốt nổi mấy lời vô tội vạ như "Bệ hạ yêu thương người sâu sắc".     Ta khó khăn lắm mới cất nên câu: "Hoàng thượng nói nương nương mãi mãi là Lệ phi tôn quý."     "Ha, Lệ phi..." Nàng cười giễu.     "Ta sinh non e là cũng do y?"     Ta không đáp, chỉ thấy tràn ngập sự áy náy.     Hồi ấy, Lệ phi mang thai được 3 tháng, bị Gia tần đầu độc mất con.     Hoàng thượng vô cùng tức giận. Ngài thu hồi binh quyền từ tay huynh trưởng Gia tần và hạ hai bậc quan.     Lý Bá từng dạy ta, họa từ miệng mà ra, chuyện gì không nên nói thì không được nói.     Lệ phi là người thông minh, có những chuyện dù người khác không nói nàng vẫn tự đoán được.     Nàng lại nhìn ta hỏi: "Phụ thân và huynh trưởng ta...thật sự tàng trữ quân binh sao?"     Ta cụp mắt, không dám đối diện với nàng. Đích thân hoàng thượng định tội phủ tả tướng, chứng cứ rõ ràng, không được phép có luận điệu khác.     "Thôi vậy, làm khó ngươi có ích gì?" Nàng cười chua xót.     "Lệ phi nương nương, đời người phải nhìn về phía trước, trong hậu cung sẽ không có bất cứ kẻ nào dám bất kính với người, người nhất định phải sống cho tốt."     Ta không dám nhìn nàng thêm nữa nên rời đi.     Phủ tả tướng tham ô có lẽ là có thật. Song, tiền cứu trợ thiên tai là một khoản rất lớn, có lẽ bọn họ cũng chẳng dám nuốt trọn.     Còn về việc tàng trữ quân binh...bọn họ không có gan làm, mà cũng không cần phải hành xử vậy.     Nhưng nếu không nhờ có tội danh mưu phản thì làm sao có thể nhổ tận gốc, triệt tận rễ phủ tả tướng đây?     Nói thật, ta khá thích Lệ phi nương nương.     Mặc dù nàng được sủng ái nên sống hơi tùy hứng, nhưng chính thế nên tình tình thẳng thắn. Với cả bình thường nàng không trút giận lên người hầu, đối xử với ta rất có chừng mực.     Trong cung, những vị phi tần mới tiến cung thường khinh ta chỉ là một ả nô tỳ hèn mọn, đồng thời cũng cảnh giác ta sẽ bò lên giường hoàng thượng. Nên bao giờ cũng sẽ có vị quý nhân nào đó hạnh họe làm khó ta. Chỉ có Lệ phi nương nương là khác.     Song, ta cũng không giúp được nàng. Ta chỉ là một nô tỳ thôi.     Lý Bá từng nói, lúc nào cũng phải nhận thức được thân phận của mình.     Hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, ngày nào ngài cũng tất bật lo liệu chính sự. Nô tỳ chung quy vẫn là nô tỳ, ta luôn túc trực bên cạnh mài mực cho ngài.     Bỗng bên ngoài có tiếng cãi vã. Một nữ nhân khoác trên mình bộ cánh rực rỡ xông vào điện bất chấp sự ngăn cản của thị vệ.     Triều đình và hậu cung, có kẻ sụp đổ thì có kẻ phất lên.     Khuê nữ Lưu Uyển của hộ bộ thị lang tiến cung mấy ngày trước được phong thành quý nhân.     "Bệ hạ phê duyệt tấu chương chắc mệt lắm rồi. Thần thiếp xuống bếp hầm canh hạt sen cho hoàng thượng, hoàng thượng nếm thử xem." Nàng ra hiệu cho tỳ nữ mở lồng đựng đồ ăn ra.     Hoàng thượng cười nói: "Khổ cho Uyên Nhi quá, sau này không cần vất vả vậy đâu."     "Chỉ cần hoàng thượng thích, Uyển Nhi rất sẵn lòng." Uyển quý nhân cười nũng nịu.     Sau đó, nàng liếc ta với đầy vẻ khinh thường, thấy ta đang mài mực, nàng nói với hoàng thượng: "Ngữ nô tỳ này vụng về lắm sao mà hầu hạ hoàng thượng được, để thiếp mài mực cho người."     Ta trông về phía hoàng thượng. Nhận được sự đồng ý của ngài, ta yên lặng tránh sang một bên.     Ta mài mực đau cả tay, may quá có người giành việc.     3.     Ta không dám đứng không, vội vàng đi lấy ngân châm và lấy thêm một cái thìa nữa.     Thử đồ ăn bằng ngân châm không phát hiện điều gì bất thường.     Sau đó, ta múc một thìa canh hạt sen đưa lên miệng, ngọt đến rùng mình. Ta cố gắng giữ cho biểu cảm bình thường nhất, nuốt thìa canh.     Thấy không có gì bất thường, ta mới bưng canh hạt sen đến trước mặt hoàng thượng.     Uyển quý nhân thấy thế giận lắm: "Tiện tỳ, canh hạt sen bổn cung làm cho hoàng thượng, ngươi không xứng được ăn!"     Ta giữ đúng lễ độ quỳ xuống: "Uyển quý nhân, tất cả các món bệ hạ dùng đều phải để nô tỳ thử độc trước."     "Ý của ngươi là bổn cung hạ độc hoàng thượng sao?" Nói rồi nàng giơ tay lên vung thật mạnh về phía ta.     Đúng như ta dự đoán, hoàng thượng bắt lấy cánh tay nàng, không để mặc ý nàng.     "Bệ hạ..." Nàng nhìn hoàng thượng với ánh mắt tủi hờn.     Mặc dù ánh mắt hoàng thượng vẫn chan chứa âu yếm, ngài vẫn cười nhìn Uyển quý nhân, nhưng cánh tay ngài dần dần siết chặt hơn.     Cho đến lúc Uyển quý nhân đau quá kêu ré lên, ngài mới buông tay.     "Không cần hầu hạ nữa, lui ra đi."     "Vâng." Ta từ tốn đáp.     Ta thong thả đi ra ngoài điện, không dám bước đi nhanh quá, cũng không muốn đi chậm quá.     Nghe cái tiếng ở đằng sau kìa...     "Canh hạt sen này ngon ngọt thật, tay nghề của Uyển Nhi đúng là không thể coi thường."     Vẫn là giọng nói rất đỗi dịu dàng.     Ta không để tâm đến chuyện Uyển quý nhân làm ban nãy. Ta là một nô tỳ, bao năm nay không biết phải chịu người ta coi thường và rẻ mạt mình đến mức nào. Ta đã quen rồi.     Nhưng, trong chốn hậu cung này, ta trông thấy dáng vẻ đoan trang mẫu mực của hoàng hậu, đã quen với vẻ kiêu kỳ mà thẳng thắn của Lệ phi, cùng với sự dịu dàng nhã nhặn của Hiền phi, cũng từng nhìn thấy sự dè dặt ánh lên nơi các phi tần khác...     Nhưng chưa bao giờ ta chứng kiến chỉ một quý nhân mà dám kiêu ngạo, ngang ngược đến vậy.     Trước đây, lần đầu tiên Gia tần gặp ta, nàng đã hắt nước trà lên người ta. Hôm sau cánh tay nàng bị nước sôi làm bỏng.     Không phải ta báo thù, mà là do hoàng thượng.     Ngài từng nói, ngài sẽ luôn ghi nhớ những ngày tháng năm xưa trong Vương phủ. Và ngài hứa rằng chỉ cần ta an phận thủ thường, ngài sẽ đảm bảo cho ta một cuộc sống an yên, cũng như là sự kính trọng mà người thường không thể có.     Cho đến nay, đúng là ngài đã làm như vậy.     Mặc dù năm nay ta mới 18 tuổi, nhưng người hầu kẻ hạ trong cung bất kể tuổi tác, lai lịch đều phải cung kính gọi ta một tiếng "Thư Nhiên cô cô".     Ngoài Lý Bá hay cốc đầu ta ra thì dù là phi tần được sủng ái ra sao cũng không gây khó dễ cho ta.     Còn ta lại thấy ngài làm vậy chẳng qua là vì ngài vẫn cần ta.     Ngài tin tưởng ta sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm hại ngài.     Nhưng nghĩ lại, nếu ngài nhất quyết muốn thay người thì cũng chẳng phải chuyện khó.     Nghĩ vậy, chợt ta thấy cuộc sống của mình cũng không đến nỗi.     Giáp Tết, hoàng thượng lệnh cho ta mang quà đến biếu trưởng công chúa. Tĩnh Gia công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẫu thân với hoàng thượng. Nên ngài đối đãi tất nhiên phải khác.     Năm xưa, trưởng công chúa và phò mã được tiên đế ban hôn. Sau khi thành hôn, đôi phu thê không êm ấm, thậm chí phò mã còn lén lút qua lại với tình nhân. Công chúa vô cùng tủi nhục.     Hoàng thượng nổi giận đùng đùng. Ngài tống cả nhà phò mã vào ngục và thu hồi lại quặng đồng phía nhà phò mã quản lý.     Công chúa niệm tình nghĩa phu thê nên đã cứu phò mã ra khỏi ngục. Không ngờ hôm sau phò mã tự vẫn.     Người đời đều nói y quá hổ thẹn nên tự vẫn.     Từ đó về sau, trưởng công chúa đóng cửa tịnh tâm. Cho dù hoàng thượng có triệu kiến người cũng không tiến cung.     Mỗi dịp Tết đến, nhà nào nhà nấy đều quây quần đầm ấm. Còn phủ trưởng công chúa vẫn vậy, im ắng, tiêu điều. Quà đã đến nơi, ta bèn cho cung nhân trở về trước.     Công chúa điện hạ vẫn như trước đây, trang phục giản dị, không cài trang sức, chỉ bới tóc đơn giản.     Mời các bạn đón đọc Yên Hoa Tam Nguyệt của tác giả Zhihu.