Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Lời Anh Nhất

“Nghe lời anh nhất”, nhưng mà sẽ không có người thứ hai, thứ ba nào nữa. Chỉ có một mình Tô Hiển Ngôn anh mà thôi. Giống như hầu hết các gia đình giàu có khác, Trình Tư Miên cũng có một cuộc sống rất… không hạnh phúc. Cha mẹ ly hôn và cô bị bắt đi theo cha. Có thể hiểu là một cách trả thù mẹ cô không, khi mà cha của cô giành nuôi cô cho bằng được nhưng lại bỏ mặc chẳng hề quan tâm? Thế nên, tuổi dậy thì của Trình Tư Miên vô cùng nổi loạn. Chỉ có điều, sự phản nghịch đó chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì cha cô bị phá sản. Ông bỏ trốn, bỏ luôn đứa con gái duy nhất là cô. Trình Tư Miên cảm thấy cũng không có gì, so với trước đây thật ra cũng chẳng khác gì mấy. Có khác chăng chính là, bây giờ cô cần phải nương tựa vào người thân còn lại duy nhất, là ông chú Trình Tần mấy năm không gặp. Và cũng chính tại nơi đây, cô đã gặp Tô Hiển Ngôn. Một ngôi nhà có ba người đàn ông trưởng thành và một cô gái vị thành niên. Ừm, chính là như vậy đấy. Mọi người đều có công việc, tất bật bận rộn, thân ai nấy lo. Chỉ là thỉnh thoảng, Tô Hiển Ngôn sẽ “lo” cho Trình Tư Miên một chút, tối muộn sẽ làm cho cô chút đồ ăn, tiện đường sẽ đưa cô đi học, biết cô khó chịu cũng sẽ tìm cách xoa dịu. Thế nên, người động lòng trước đương nhiên là Trình Tư Miên. Cô là một cô gái 16 tuổi, xinh xắn đáng yêu, thông minh nhanh nhẹn, và có một tâm hồn thiếu nữ. Bởi vì đã từng bị lạnh nhạt, cho nên mới thèm muốn ấm áp. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, cho nên mới khát khao được quan tâm. Và Tô Hiển Ngôn, làm được cả hai điều này. Mà anh lại còn là một nhân vật tầm cỡ nữa, diện mạo xuất sắc không nói, năng lực sự nghiệp cũng vô cùng mạnh mẽ. Cô gái nhỏ Trình Tư Miên sớm đã rơi vào lưới tình mất rồi.   Người ta nói, tình yêu có sức mạnh rất to lớn, mặc dù hiện tại Trình Tư Miên cũng chưa được gọi là yêu, nhưng sức mạnh đó vẫn có chỗ để phát huy. Bằng chứng là cô đã từ một cô gái ham chơi lười học trở nên thực sự ngoan ngoãn. Tô Hiển Ngôn bảo “phải nghe lời”, cô lập tức nghe lời. Tô Hiển Ngôn bảo “phải cố gắng học giỏi”, cô liền từ cuối lớp lên thẳng hạng 6. Và còn rất nhiều, rất nhiều sự thay đổi khác nữa. Một trong số đó, chính là thái độ của Trình Tư Miên đối với Tô Hiển Ngôn. Cô gái nhỏ đang tuổi mộng mơ, nói thích liền thích, thích rồi liền thể hiện không sót một hành động nào. Có khi là vô tình, có khi là cố ý, nhưng lại khiến cho tim ai đó cũng bắt đầu rục rịch theo. Tám tuổi không phải là khoảng cách quá lớn, nhưng ở thời điểm hiện tại thì chính là rào cản. Một người đã ra đời lập nghiệp, thành thục ổn trọng, còn một người, vẫn còn đang phải mặc đồng phục và sinh hoạt theo từng tiếng chuông reo. Tô Hiển Ngôn đương nhiên biết tình cảm của Trình Tư Miên dành cho mình, nhưng anh vốn chỉ nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm bồng bột nhất thời của thiếu nữ, sẽ không có gì là chắc chắn,cho nên anh đã lựa chọn tránh mặt. Nhưng mà, tránh rồi mới nhận ra, bản thân mình lại chẳng khá hơn, càng xa lại càng nhớ. Không chỉ có như vậy, Tô Hiển Ngôn còn vô cùng kinh ngạc phát hiện, mình như vậy mà lại có cảm giác ghen tuông với bọn nhóc con cùng trang lứa với Trình Tư Miên. Thế nên, để giảm bớt sự khó chịu trong lòng, Tô Hiển Ngôn quyết định, chiều theo cô gái nhỏ, bắt đầu xác định quan hệ với cô. Cũng chính vào lúc này, vấn đề mới phát sinh. Trình Tư Miên biết được gia thế thực sự của Tô Hiển Ngôn, cũng biết được hiện tại mình không thể đứng bên cạnh anh đường đường chính chính. Nhưng Trình Tư Miên là ai chứ? Chính là một cô gái không sợ trời không sợ đất, không ngại khó ngại khổ, chỉ cần là điều mình muốn cô đều nhất định sẽ cố gắng để đạt được, kể cả là người đàn ông xuất sắc như Tô Hiển Ngôn. Thế nên, sau khi giải tỏa khúc mắc và nhận lại người mẹ đã rời xa mình rất lâu, Trình Tư Miên chấp nhận theo bà ra nước ngoài học tập và phát triển tài năng. Cô muốn cho bản thân mình và mối quan hệ của cô và Tô Hiển Ngôn một cơ hội, bởi vì muốn đứng bên cạnh một người đặc biệt, cách duy nhất chính là, cũng phải trở thành người đặc biệt. Cuối cùng, Trình Tư Miên cũng đã thực hiện được mong muốn lớn nhất của cuộc đời mình, trở thành một người độc lập, có năng lực, có thành tựu. Cô quay về trong sự đón nhận của tất cả mọi người, và tất nhiên, có cả nụ cười hạnh phúc không thể che giấu của người đàn ông cô yêu, Tô Hiển Ngôn. “Nghe lời anh nhất” là một câu chuyện dễ thương, hợp với lứa tuổi mộng mơ dậy thì. Cô gái nhỏ trải qua thời kỳ nổi loạn, vì tình cảm với một người có thể phấn đấu thay đổi bản thân trở nên tốt đẹp hơn. Người đàn ông trầm ổn ấy, cũng vì cô gái nhỏ mà suy tính trước sau, yêu thương và chờ đợi, để đến cuối cùng, phía cuối con đường chỉ còn là hạnh phúc. Câu chuyện tràn ngập không khí vui tươi của tuổi trẻ, với những trò nghịch ngợm, những đoạn tình cảm chưa kịp bắt đầu. Còn có mấy “ông chú” già rồi mà không chịu lớn, tối ngày cự cãi chí chóe với nhau, còn có danh môn thế gia với những tư tưởng ngàn đời không thay đổi.  Tổng hòa của những mối quan hệ đó, là câu chuyện tình cảm của Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên, có sự cưng chiều của khoảng cách thế hệ, có sự vô tư trong sáng của cô gái mới lớn, có tâm trạng rung động hồi hộp của người lần đầu biết yêu, có sự chờ đợi và niềm tin vững vàng của người trưởng thành, còn có, những nỗ lực hết mình vì tương lai của cả hai. Có thể, bạn sẽ cảm thấy con đường của họ tương đối là dễ dàng, Tô Hiển Ngôn cũng không phải là mẫu người có nhiều ở đời thực, Trình Tư Miên lại quá là may mắn rồi. Thế nhưng, cuộc sống thực tế và tiểu thuyết vốn là hai thế giới khác nhau. Tiểu thuyết phản ánh một phần nào đó ước mơ và hy vọng của cuộc sống, cũng giúp cho chúng ta cảm thấy cuộc sống này ngoài những khó khăn và khắc nghiệt, vẫn còn có chỗ nào đó nhẹ nhàng và ấm áp. Cứ mộng mơ, cuộc đời sẽ nên thơ, bạn nhé.  --------------- Review by #Lâm Phi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Tư Miên là một cái tên rất dịu dàng, đọc lên rất mềm mại giống như một cơn gió nhẹ thoáng qua. Nhưng người quen biết với Trình Tư Miên đều biết, cô cùng với tên của cô không hề giống nhau chút nào. Nếu cô là gió thì chắc chắn đó chính là gió lốc. Đại khái cũng bởi vì cô là một người ngang ngạnh, cho nên khi cô bị vứt bỏ cũng chỉ thảm hại một tí mà thôi. Còn bây giờ thì Trình Tư Miên đang đứng trước một cái biệt thự nhỏ, bên cạnh chỉ có một cái vali. Mười phút sau có người lái xe dừng lại trước mặt cô. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, trên người là bộ âu phục đơn giản, chân mang đôi giày da sáng bóng. Trình Tư Miên nhìn người đàn ông đi đến gần, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy vẻ tức giận kia có hơi cứng nhắc, đôi môi hồng nhạt mím thành một đường thẳng. “Ánh mắt đó là sao, cô nhìn tôi với anh mắt đó là có ý gì hả!” Da đầu Trình Tần đều tê dại cả lên, “Cha cô tại sao lại ném cô cho tôi, còn cô sao lại thật sự đến tìm thế này, sao không cút đi chỗ khác!” Trình Tư Miên kéo vali, ngước mắt nhìn anh ta, không thèm đếm xỉa đến, trả lời, “Chú, ông ấy là anh ruột của chú. Ông ấy phá sản chạy trốn, người thân lại chỉ có một người thôi…Cho nên mới gửi cháu cho chú.” “Người thân cái rắm! Ông Trình cha tôi cũng chính là ông nội cô từ khi qua đời thì tôi cũng chưa từng gặp qua anh ta, anh ta giàu sang phú quý nhưng chưa từng nghĩ đến tôi, bây giờ phá sản rồi thì chạy đến đây xin giúp đỡ hả?” Trình Tần hừ hừ, “Cô đi tìm người khác đi, muốn sống với ai thì sống.” “Ngoại trừ chú thì cháu không còn ai khác để tìm.” Trình Tư Miên thu hồi ánh mắt nhết nhác của mình lại, dáng vẻ ủy khuất muốn có là xuất hiện ngay, “Hơn nữa trên người cháu một xu cũng không có.” Trình Tần thiếu chút nữa là không bình tĩnh được, “Vậy tôi làm sao chăm sóc cô được, tôi còn phải đi tìm bạn gái nữa có được không, nói là con gái thì cũng quá lớn rồi!” “Không cần chú chăm sóc cháu, cháu sẽ không quấy rầy việc chú tìm bạn gái đâu.” Trình Tư Miên nói đầy nghiêm túc, “Chỉ cần chú cho cháu chỗ ở, ăn cơm có thêm đôi đũa là được, học phí lúc trước cháu đã đóng rồi nên chú cũng không cần lo cái này. Nếu chú thương cảm thì có thể cho cháu tiền tiêu vặt là được.” “Cô!” Trình Tần tan nát cõi lòng ngay tại chỗ. Trình Tư Miên hơi trễ môi xuống, đôi mắt to bắt đầu dâng lên làn hơi nước, “Chú, cháu chỉ có một người thân là chú, mẹ cũng không cần cháu nữa, cha cũng vậy. Nếu chú không chứa chấp cháu thì cháu phải lưu lạc đầu đường xó chợ mất thôi, chú ơi, cháu sợ.”  Trong lời nói của Trình Tư Miên còn mang theo chút run rẩy, đúng là thế giới nợ cô một tượng vàng Oscar, nhìn qua dáng vẻ đó không thể không thương hại. Trình Tần nhìn Trình Tư Miên như vậy quả thật trong lòng đã bắt đầu lung lay, mấy năm trước khi quan hệ còn chưa rạn nứt, anh ta thật sự rất thương yêu cô cháu gái này. Nhưng mà anh ta cực kỳ ghét cái dáng vẻ giả tạo kia của anh trai, dựa vào cái gì làm sai còn bỏ trốn, đem con gái ném lại cho anh ta?! Quen thân với anh ta lắm sao! “Khi cha quay về cháu sẽ không quấy rầy chú nữa đâu, được không.” Trình Tư Miên kéo tay áo của Trình Tần, “Cháu van cầu chú đấy, hãy cho cháu ở lại đi, cha cháu có nhiều kẻ thù như vậy nói không chừng cháu cũng có thể bị…” Trình Tần nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thật ra thì trước khi tới đây anh ta cũng đã thỏa hiệp rồi bằng không thì cũng không tới làm gì, “Nơi này không chỉ có mình chú, hơn nữa chú sẽ không cho cháu nhiều tiền để phung phí đâu, cháu bây giờ không còn là đại tiểu thư nữa, biết chưa hả?” Trình Tư Miên dùng sức gật đầu, “Cháu biết rồi.” “Hừ, tốt nhất là vậy, đi vào theo chú.” Trình Tần lấy chìa khóa mở cửa ra, “Bọn chú còn có việc, cháu đợi trước đi.” “Dạ” “Bởi vì cháu mà chú cũng không ăn cơm, thật là…” “Chú, chú chưa tốt nghiệp nhỉ, mới học năm thứ nhất hả?” Trình Tư Miên đi theo sau anh ta vào cửa, “Vậy mà thật lợi hại thế này đây.” “Chú mà không lợi hại thì chết đói từ đời nào rồi, cha cháu quả thật là lòng lang dạ sói, thừa dịp ông nội cháu qua đời mà ôm đi hơn phân nữa tài sản, mẹ nó, nghĩ đến lại thấy tức giận!” “Đừng tức giận đừng tức giận, bây giờ ông ấy đã bị báo ứng rồi đó thôi.” Trình Tư Miên sờ sờ môi, “Tham thì thâm mà.” Trình Tần quay đầu nhìn cô một cái, “Cháu lại dám nói cha cháu như vậy?” “Chú à, bây giờ chúng ta đang cùng chung một chiến tuyến, chú nghĩ xem, chú là em trai bị bỏ rơi, còn cháu là con gái cũng bị bỏ rơi nốt, đây không phải là đồng bện tương liên à?” “Đi đi, ai lại đồng bệnh tương liên với cháu chứ.” Trình Tần kéo cà vạt một cái, “Phòng bên trái ở trên lầu là của chú, còn mấy phòng khác là của người khác, còn của cháu thì chờ khi nào chú quay về sẽ sắp xếp sau, nhớ tuyệt đối không được đi lung tung, ngoan ngoãn mà ngồi ở phòng khách đi, biết chưa hả?” Trình Tư Miên gật đầu. “Được rồi, chú có việc gấp nên phải đi trước đây.” “Này chú!” Trình Tần căn bản không để ý đến cô, vội vàng mở cửa đi ra ngoài. Trình Tư Miên nghe được tiếng xe hơi đã đi thì đành từ bỏ không gọi Trình Tấn nữa. Cô không có tiền, hôm nay lại đi đến nơi này mất cả ngày trời, cô cũng sắp mệt chết rồi, hơn nữa cũng đói muốn chết rồi. Trình Tư Miên mang theo mệt mỏi cùng cơn đói dựa trên sô pha mà ngủ. Ngủ khoảng được hai tiếng thì Trình Tư Miên tỉnh vì đói. Cô mở mắt ra nhìn bốn phía chung quanh một cái, yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn treo trên trần là sáng rỡ. Hơn mười một giờ rồi mà Trình Tần vẫn chưa về. Trình Tư Miên đứng dậy đi vào phòng bếp định tìm gì đó để lót dạ, mở tủ lạnh ra chỉ có một mảnh trống không, chỉ còn duy nhất một trái táo nằm lẻ loi, không biết đã ở đây từ bao giờ. Trình Tư Miên: “…” “Lách cách.” Có người mở cửa bằng chìa khóa. Ánh mắt Trình Tư Miên sáng lên, nghĩ ngay đến Trình Tần trở về sẽ được ăn. Vì vậy chạy nhanh đến cửa định dùng tinh thần nhiệt tình nhất đón anh ta. “Chú~ Rốt cuộc chú cũng trở về, cháu…”Thanh âm chợt ngừng lại, Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn người ngoài cửa. Mà người ngoài cửa cũng hơi đứng khựng lại. Người đứng ngay cửa mặc âu phục đen, mang cà vạt đen, tóc vô cùng gọn gàng. Anh đứng ở nơi đó, mang theo một chút lạnh lẽo từ bên ngoài. Đây là bạn của chú à? Trình Tư Miên bình tĩnh quan sát, dáng dấp lại còn đẹp mắt như vậy. Da hơi trắng, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, môi hơi mở, đôi mắt vô cùng tinh xảo kia đang nhìn cô một cách kỳ quái. Dịu dàng ôn hòa nhưng không phải là cái loại ôn hòa có thể đến gần mà chỉ có thể nhìn như vậy thôi, nói chung đây chính là người chỉ có thể nhìn từ xa. “Cô là?” Môi anh khẽ mở, mang chút nghi ngờ. Trình Tư Miên luôn rất biết ăn nói trong mọi tình huống, nhưng ngay lúc này lại rối rắm. Anh đến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống, “Chú? Tên cô là gì?” Trình Tư Miên không tự chủ được lui về sau một bước, “Tôi là Trình Tư Miên.” Anh không nói gì. Trình Tư Miên ho khan một cái rồi nói tiếp, “Tôi tìm chú tôi, chính là Trình Tần. Chú ấy để tôi ở nhà chờ sau đó đi ra ngoài đến giờ cũng chưa trở về, không biết chú ấy đang ở đâu.” Anh nhíu mày lại, như nhớ đến cái gì, nói: “Hôm nay cậu ta có xã giao chắc sẽ về trễ.” “Uh…” Anh gật đầu một cái rồi đi vòng qua người cô định lên lầu nhưng đi được mấy bước lại quay trở lại, khẽ cau mày nói: “Cần giúp cô gọi cho cậu ta không?” Trình Tư Miên vội vàng gật đầu: “Được.” Nói xong Trình Tư Miền nhìn thấy anh lấy điện thoại ra. Trình Tư Miên nhìn nhanh qua tay anh một cái, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn. Móng tay được cắt ngắn gọn gàng giống như vỏ sò trong suốt áp lên ngón tay anh. “Nghe đi.” Trình Tư Miên thu hồi tằm mắt lại, lấy điện thoại từ tay anh áp lên tai nghe. Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy, Trình Tư Miên chờ đợi chỉ nghe được giọng nữ máy móc truyền đến vì vậy đành trả lại điện thoại cho anh, “Không có ai bắt máy.” “Ừ.” Anh cất điện thoại đi, “Chút nữa cậu ta sẽ về thôi, cô nếu buồn ngủ có thể vào phòng cậu ta nghỉ ngơi.” Nói xong anh quay người đi đến phía cầu thang. “Này, Chờ một chút.” Trình Tư Miên gọi anh lại, “Tên anh là gì?” Anh quay người lại, dừng một chút rồi nói, “Tô Hiển Ngôn.” Lễ phép lại hời hợt. Trình Tư Miên nhẫm lại tên anh trong lòng một lần nữa. Sau đó ngay lúc anh định đi lên lầu thì kéo lấy tay áo anh, giọng nói trong trẻo nhưng đáng thương, “Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói rồi, anh có thể cho tôi chút đồ ăn không?” Mấy phút sau, Trình Tư Miên ngồi cạnh bàn ăn, tay chống cằm nhìn Tô Hiển Ngôn đang nấu đồ ăn trong bếp. “Cần tôi giúp không?” “Ngồi đó đi.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp nhưng lại có cảm giác mượt mà, từ tính vô cùng. “Ồ.” Trình Tư Miên lắc lắc chân. Trình Tư Miên là một người rất tinh ý, cô biết lúc nào có thể co lúc nào có thể giảng. Trước kia cô có thể làm xằng làm bậy nhưng bây giờ thì không thể. Cô muốn ở lại đây nên ở trước mặt Trình Tần phải biểu hiện đáng thương và phải ngoan ngoãn nhiều hơn. Bây giờ cô cần ăn cơm cho nên phải càng nghe lời Tô Hiển Ngôn. Nửa tiếng sau. “Ăn đi.” Tôi Hiển Ngôn đặt một phần sủi cảo nóng hổi trước mặt cô, “Ở nhà chỉ có cái này thôi.” “Tôi cứ nghĩ là chỉ còn một trái táo thôi chứ, thì ra trong tủ còn có sủi cảo.” Trình Tư Miên bưng chén lên ăn vô cùng nhanh, đã đói một ngày rồi nên bây giờ được ăn cảm giác như sống lại, sủi cảo nóng hổi, nhân thịt sủi cảo làm Trình Tư Miên muốn bay lên trời. Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, loáng thoáng nhớ đến lúc trước Trình Trần có nhắc qua…là chuyện về cha cô gái này. Khi đó anh ta nói anh trai anh ta đã phá sản, Trình Tần còn cảm thán cô cháu gái nhà anh ta từ công chúa biến thành một cô bé lọ lem. Lại không nghĩ đến, hôm nay đã được gặp cô cháu gái từ trong miệng cậu ta. “Tô Hiển Ngôn, anh thật tốt.” Trình Tư Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất sáng, mang theo chút thỏa mãn trẻ con. Tô Hiển Ngôn nhìn cô đến ngẩn người, lại nghe cô nói tiếp: “Đây là bữa cơm duy nhất mà hôm nay tôi ăn, người ta không quản tôi có ăn hay không, chỉ có anh đã tự làm sủi cảo cho tôi ăn.” Tô Hiển Ngôn: “…” Không phải là anh tốt mà là cô trước đó đã lôi kéo anh còn làm bộ dáng đáng thương muốn anh nhất định phải làm cho cô ăn. Trình Tư Miên thật sự là khi đói rất ngoan, nhanh chóng đã ăn xong một chén sủi cảo. Cô thỏa mãn thở ra một hơi, đứng dậy: “Đề tôi dọn dẹp.” Cô rất cẩn thận cầm chén đũa lên. Tô Hiển ngôn nhìn cô gái đi đến gần mình, cô cao mới đến ngực anh, trông rất gầy yếu. Anh nhớ Trình Tần có nói cô gái này lúc trước rất buông thả, rất không nghe lời, nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy, hay là không khỏe chứ. Cửa lại vang lên tiếng mở cửa, lần này Trình Tần đã về. Trình Tần vào cửa thấy Tô Hiểu Ngôn thì có chút kinh ngạc, “Hôm nay cậu không ngủ ở công ty à? “Ừ, đi về.” “Cậu đã về thì đi xem Trình Tư Miên đi.” Vừa dứt lời, Trình Tần liền thấy Trình Từ Miễu đi ra từ phòng bếp, trên mặt đầy nụ cười, “Chú. chú đã về rồi, mới vừa rồi anh ấy làm sủi cảo cho cháu ăn, ăn rất no.” Trình Tần mở to mắt: “Cậu làm sủi cảo cho con bé?” Tô Hiện Ngôn ừ một tiếng, “Cậu vậy mà lại để một đứa trẻ ở nhà, điện thoại gọi đến cũng không bắt máy?” “Làm phiền cậu rồi.” Trình Tần gãi đầu một cái, “Hôm nay cùng mấy người Lâm tổng đi ăn, vội vàng muốn chết nên không có thời gian quản con bé.” “Không sao đâu chú, chú bận bịu thì không cần quan tâm đến cháu đâu.” Trình Tư Miên mặt dày lộ vẻ ‘Cháu rất biết điều’. Trình Tần nhìn cô một cái, nói: “Cảm ơn cậu ấy đi chứ.” “Tôi đã nói cảm ơn rồi đúng không Tô Hiển Ngôn?.” Trình Tần cóc đầu cô một cái, “Gọi là chú, kêu thẳng tên ra vậy à, giáo dưỡng đâu hết rồi.” Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, chú có thể kêu là chú bởi vì có quan hệ máu mủ tình thâm nên sẽ không thấy kỳ quái, nhưng mà vị đang đứng trước mặt này lại…Trẻ tuổi như vậy, đẹp trai đến như vậy sao mở miệng gọi chú được chứ? “Gọi chú Tô? Cong lưỡi lên, môi cũng không cần phải mở nhiều. “Cái đó, con…” Tô Hiển Ngôn cười khẽ một tiếng, “Tùy tiện gọi sao cũng được, không cần chú trọng nhiều như vậy làm gì.” Nói xong anh nhìn về phía Trình Tần, “Tôi về phòng trước đây, các người cứ tiếp tục trò chuyện đi.” “Ừ, được.” Tô Hiển Ngôn nói xong đi lên lầu, ánh mắt Trình Tư Miên một mực nhìn theo bóng hình anh cho đến khi bóng dáng đó biến mất ngay tại khúc quanh của cầu thang. Mời các bạn đón đọc Nghe Lời Anh Nhất của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vợ Ngốc
Trong căn phòng tối, vang lên tiếng điện thoại chờ đã lâu mà không có người bắt máy. Một người đàn ông cầm ly rượu đã cạn từ lâu, cả thân thể anh đang dựa vào chiếc giường, nhếch miệng, anh bấm gọi lại một lần nữa. Khác với lần gọi trước, đầu dây bên kia đã có người bắt máy nhưng chỉ có một khoảng trống im lặng kéo dài. Anh lên tiếng hỏi thẳng: "Em yêu anh ta?" Thời gian chậm rãi trôi qua, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo sự đau thương: "Cha mẹ em đã quyết định, em không thể từ chối, em xin lỗi" --- Anh ngồi thật lâu, ly rượu không vẫn trên tay, một bộ dáng trầm mặc trong đêm tối, có lẽ lúc này không ai hiểu được suy nghĩ trong anh. Phải qua thời gian rất lâu, khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng nhiên bình thản không chút gợn sóng, anh thì thào: "Được, nếu như em đã quyết định thì anh chúc phúc cho em" ---- Trong một ngôi nhà ở một  khu phố khác cách  đây đến một ngày đêm đi đường, có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đang ngồi trên giường nhìn về phía chiếc đồng hồ hình con gấu. Kim giây cứ nhếch dần nhếch dần, 5 phút sau kim đồng hồ chỉ đúng 7h30, cô từ từ đứng dậy, đi về chiếc tủ nhỏ, giở hộc tủ lấy ra một cuốn đĩa hoạt hình yêu thích rồi ra phòng khách. Lại từ từ đi về phía chiếc tivi, không quan tâm nó đang chiếu gì, bỏ đĩa vào, đi về chiếc ghế sa lông ngồi xem. Cũng không nhìn quan tâm đến hai người đang ngồi bên cạnh mình giờ này, ông bà Nhạc, ông đang đọc báo, bà đang cắt dưa hấu cho cả nhà. Ông bà cũng đã quen thuộc những tình huống thế này đã 18 năm trời, xung quanh nhà ông ai chẳng biết ông bà có cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại ngốc, ai chẳng tiếc thương cho đứa cháu của ông bà mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng lại không bình thường. Ngày xưa nghe thấy cũng rất phiền muộn nhưng càng ngày càng không sao. Cô có ngốc cũng là cháu gái vàng cháu gái bạc của hai ông bà. Trách thì trách trên đời này có chứng bênh tự kỉ thì đúng hơn.  Ông đọc báo thấy tin tức một cô gái bị chồng đánh đập dã man, thấy tin tức thú vị liền trò chuyện với bà, bà lắc đầu ai oán thế giới muôn ngàn vạn trạng mà, tránh sao khỏi, Tiểu Ân nhà ta... Bà nói đến đó thì ngừng tay, quay qua ông nói:" Tiểu Ân nhà ta rồi cũng sẽ lấy chồng, chúng ta cũng sẽ có ngày không còn lo được cho nó nữa, nó như vậy thì làm sao bây giờ? ". Một câu hỏi khiến ông cũng nghẹn ngào. Cháu gái ngốc của ông ơi. --- ----- Anh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại bị ép đến với nhau, cuộc đời hai người sẽ thế nào đây??? *** Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105: Những bộ truyện tôi từng đọc trước đó, đa phần đều lựa chọn ngẫu hứng. Duy chỉ có bộ "Vợ ngốc" của A Bối là do nghe “dụ dỗ” mà nhảy vào. Không phải kỳ thị, phàm những truyện có chữ “ngốc” tôi đặc biệt dị ứng, sa chân vào bao nhiêu bộ liền không nuốt trôi mà bỏ cuộc giữa chừng. Cũng may lần này lương tâm bạn tôi đột nhiên trỗi dậy, giới thiệu một bộ truyện xứng tầm cực phẩm. Dù đã đọc lần thứ nhất, thứ hai hay thứ hai mươi thì cảm xúc vẫn như lúc đầu… … Thành phố A, nhắc đến Diệp gia thì già trẻ gái trai ai ai cũng biết. Nhà họ Diệp nổi tiếng giàu có, tiền bạc nhiều không đếm xuể, muốn hô mưa gọi gió là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, người xưa vốn có câu “nhà nghèo có cái khó của nhà nghèo, nhà giàu có nỗi khổ của nhà giàu”. Nam chính Diệp Hạo chính là “nỗi khổ” của nhà họ Diệp. Thân phận Nhị thiếu gia chưa được công bố, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình… Hơn 20 năm sống như “chiếc bóng” điều chờ đợi Diệp Hạo lại chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Đối với người chỉ 3 ngày nữa sẽ chính thức trở thành vợ của mình, ngoài việc biết cô ấy vừa tròn 18 tuổi, tên Nhạc Ân… Diệp Hạo được ông nội của mình “tặng thêm” một món quà cưới nữa. Nhạc Ân mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, không thích nơi đông người. Thế giới của cô ấy chưa từng có người lạ xuất hiện. Người lạ… Vậy mối quan hệ giữa anh và cô ấy nên tính thế nào đây? … Người đàn ông này là ai? Nhạc Ân không biết. Ấn tượng ban đầu mà Diệp Hạo để lại cho cô chính là hình ảnh một người đàn ông xa lạ, hung dữ, hết đánh mông cô lại sẵn sàng cướp những món đồ chơi mà cô xem như báu vật. Khi ấy, Nhạc Ân ngờ nghệch không hề biết rằng, sự xuất hiện của Diệp Hạo đã khiến cuộc sống của cô có thêm màu sắc khác. Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một cô bé không biết nói trở thành người luyên thuyên không ngừng nghỉ… Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một người chẳng để ai trong mắt trở thành cô nàng dễ thương lượng. Chỉ cần cho cô gấu bông, cô liền nghe lời ăn cơm. Chỉ cần cho cô bánh gato, cô liền ngoan ngoãn bám theo anh. Diệp Hạo dạy cô nói, dạy cô ăn, dạy cô gọi tên người khác… Diệp Hạo dạy cô khóc, dạy cô cười, dạy cô biết ghét, biết yêu, biết chờ đợi nhớ nhung… Diệp Hạo chỉ cho phép một mình cô gọi anh là Andy… Andy là chồng của cô nha… Từ giờ trở đi, Andy ở đâu, Ân Ân ở đó… … Đọc ngôn tình nhiều năm, tất nhiên tôi cũng có sự “kén chọn” riêng của mình. Có lẽ thuộc tuýp người sống thiên về nội tâm nên tôi đặc biệt có cảm tình với những tác giả “lời ít ý nhiều”. A Bối chính là một người như thế. Hiếm có một tác giả nào khiến tôi ưng ý về văn phong đến vậy. Nếu thử làm một bảng xếp hạng những tác giả mà tôi yêu thích nhất, tác giả A Bối đứng vị trí thứ 3 chỉ sau Lâm Địch Nhi và Mạc Oanh. Ngay từ những chương đầu, từ nội dung cho đến motif nhân vật của bộ truyện này đã khiến một người nổi tiếng soi mói như tôi chính thức buông giáp đầu hàng. Yêu đương, oán hận, cam chịu và mất mát… Mỗi nhân vật là một câu chuyện, mỗi tính cách một lối hành xử riêng. Không một sơ hở, không một chi tiết thừa thải… ngay cả đến những nhân vật “Ất – Giáp – Bính – Đinh” qua đường góp mặt phản diện ở một vài phân đoạn trong truyện cũng khiến tôi không tài nào ghét được. Trong bộ truyện này, người bị bệnh là Nhạc Ân, có điều dưới góc nhìn của tôi thì người bị tự kỷ thật sự lại chính là Diệp Hạo. Kể từ ngày mẹ anh mất đi, bước chân vào nhà họ Diệp thì tình thân cũng trở thành thứ xa vời, rõ ràng nhìn thấy nhưng không sao nắm bắt được. Anh không cho ai bước vào cuộc sống của mình cũng không tùy tiện để mình góp mặt vào cuộc sống của một ai khác. Thế nhưng, vì một mối hôn ước được truyền lại từ đời ông nội, anh đã vứt bỏ đi quy tắc vốn có của mình. Mọi người đều cho rằng Diệp Hạo giúp Nhạc Ân khỏi bệnh nhưng tôi lại cho rằng Nhạc Ân mới chính là liều thuốc giúp Diệp Hạo rũ bỏ mọi nỗi đau trong quá khứ và đón nhận hạnh phúc gia đình mà từ lâu anh đã đánh mất. Rất nhiều phân đoạn, tôi cùng khóc cùng cười với hai người bọn họ; thậm chí ở phân đoạn Diệp Hạo khụy chân ngồi bệt xuống nền nhà chỉ để cắt móng chân cho cô vợ ngốc của mình cũng khiến tôi đột nhiên có chút ảo giác, cứ như thể người ở bên cạnh Diệp Hạo khi ấy không phải Ân Ân mà chính là tôi vậy. Ở một nơi nào đó, có một người vì một người mà tồn tại. Có những mối nhân duyên, từ khi bắt đầu đã định sẵn bên nhau trọn kiếp. Câu chuyện của hai người bọn họ thật đúng với những lời trên. Bỗng nhiên tôi lại có chút ngưỡng mộ với Ân Ân. Ngốc có khi là phúc chứ không phải họa. Nếu ngốc một chút mà có thể tìm được chân ái như cô nàng này, tôi tình nguyện giơ cả hai tay để đồng ý…. *** Review by Trang Mèo - fb/hoinhieuchu: Người ta hay nói gặp nhau là duyên, ở bên nhau và yêu nhau là phận, chẳng ai biết trước bản thân mình là mảnh ghép cuối cùng của ai đến khi cả hai cùng nhắm mắt nắm tay ở khoảnh khắc cuối đời. Có những người bạn yêu nhất, nhưng chưa hẳn là thích hợp nhất, lại có những người đơn giản chỉ là một màu sắc khác biệt, nhưng lại là sự thiếu hụt mà một người đang tìm kiếm. Vậy nên việc của số phận là sắp đặt, và việc của chúng ta là cố gắng vì sự sắp đặt đó được trở nên hoàn mỹ. Truyện kể về cuộc gặp gỡ số mệnh của Nhạc Ân - một cô bé mười tám tuổi bị mắc chứng tự bế, và chàng trai đã đi hơn một phần ba quãng đời với những sóng gió chông gai, một người từng nhận rõ sự ấm lạnh lòng người, đã muốn khép lòng lại với thứ gọi là yêu thương - Diệp Hạo. Nhạc Ân mất cả cha và mẹ do một tay ông bà Nhạc nuôi lớn, ngoại trừ việc không thể tư duy như một người trưởng thành và tự lập chủ động thì Nhạc Ân vẫn có những thói quen xử sự lành mạnh tự chủ: như cô sẽ đúng giờ đi ngủ, đúng giờ ăn cơm, tự xử lý việc cá nhân theo nếp sinh hoạt có sẵn... Diệp Hạo là con riêng của Diệp gia, một người đàn ông rắn rỏi tự vươn lên bằng đôi bàn tay của mình, anh có thể có được tất cả những thứ anh muốn, nhưng anh lại chỉ muốn những thứ anh cần từ chính anh tạo nên. Diệp Hạo cưới Nhạc Ân vì lời hứa của ông Diệp và ông bà Nhạc, hôn lễ đơn giản, cuộc sống trống vắng. Một người đàn ông bận rộn đi sớm về khuya và một cô bé tự kỉ, luôn sinh hoạt trong thế giới của bản thân lại có sự giao thoa, cộng hưởng. “Vợ Ngốc” - Nhạc Ân có lẽ là ngốc về lý trí, nhưng lại sáng tỏ về tâm hồn. Tác giả thành công phác hoạ lên một cô bé với đôi mắt ngây thơ tinh khiết, tâm hồn trong veo chưa hề bị vẫn đục. Trong thế giới của nữ chính chỉ có cô và những người đang yêu thương cô. Vì cô yêu họ, nên họ yêu cô, vì họ yêu cô, nên cô cũng yêu họ. Nữ chính làm mình vừa yêu vừa tiếc, vì sự dễ thương, trong sáng mà cô đang có, lại tiếc vì xã hội ngày hôm nay sẽ rất khó để tìm kiếm những mối tình đơn thuần chỉ vì đồng nhịp của hai con tim như vậy. Xã hội là cơm-áo-gạo-tiền, có những điều vốn rất đẹp, nhưng lại bị hoen ố bởi những thứ xung quanh. Một cô bé bị “bệnh”, liệu có gặp được một chàng trai bao dung như thế. Duyên phận giữa họ chỉ có thể dùng hai từ “kỳ diệu” để hình dung, vì nó bước ra từ “sách”. Nam chính là một kiến trúc sư bình thường, không phải dạng cao phú soái thường gặp. Nhưng lại được tác giả mang đến những gam màu đa dạng khác nhau, anh có sự lạ, cũng có sự quen của một nam chính ngôn tình nên có. Sự quen của nam chính thể hiện ở việc Diệp Hạo là mẫu đàn ông hoàn hảo “trong mơ”, có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Nam chính có sự tỉ mỉ của một người làm nghệ thuật, bằng việc anh tự may những con búp bê cho nữ chính, có sự thông minh của người kinh doanh, khi anh biết dùng ưu thế của bản thân và nhược điểm của Nhạc Ân để rèn luyện cho cô, từng bước dẫn dắt Ân Ân bước ra khỏi thế giới phong bế của bản thân mà chạm tay vào cuộc sống bên ngoài, chạm tay vào tình yêu của những người quanh mình. Diệp Hạo yêu Nhạc Ân khởi đầu không bằng sự chung đụng của nam và nữ, mà bắt nguồn từ trách nhiệm, từ sự khao khát chở che, từ tấm lòng bao dung của người đàn ông vốn khát vọng về gia đình. Nhưng không vì thế mà nam chính của chúng ta được tác giả buff chói sáng, anh vẫn có những tính cách của một người bình thường. Có do dự, có hoài nghi, có ghen tuông, có bốc đồng, và có những thời điểm dở dở ương ương như chàng thiếu niên tuổi mới lớn. Chi tiết Diệp Hạo ghen vì Nhạc Ân thân thiết với các anh của mình mà quên mất Diệp Hạo khiến mình vừa bực vừa buồn cười. Bực vì rõ ràng Ân Ân của chúng ta chỉ là một “đứa trẻ”, chỉ vì lý do vớ vẩn lại trốn tránh cô, ai cũng hiểu, nhưng sao một người yêu cô nhất, đau cô nhất, sủng ái cô nhất giây phút này lại quên đi điều đó, để cuối cùng cả người xem và người trong cuộc đều đau lòng khi Nhạc Ân phát bệnh vì không tìm được AnDy. Lại buồn cười vì chàng trai “già đời” như nam chính lại dễ dàng giận dỗi như thế. Đây cũng là chi tiết đệm sáng cho cả bộ truyện. Câu chuyện mở đầu từ sự nhận biết của hai nhân vật, đến va chạm, quen thuộc, chấp nhận, yêu nhau, lệ thuộc vào nhau, đó là một quá trình ngọt ngào nhưng dễ gây nhàm chán. Giống như người ta thường nói, thông quá đôi khi lại tuột, nên chi tiết “ngược nhẹ” của hai nhân vật như vị cay cân bằng lại cả bố cục. Diệp Hạo nhận ra người vợ anh đang yêu thương dù có “trưởng thành” thì vẫn là một cô bé, Ân Ân cần anh che chở, cưng chiều, chăm sóc. Ân Ân của anh không là người bình thường, nhưng cô tuyệt vời hơn cả những điều tầm thường mà anh đang có. Câu chuyện là một hành trình ngọt ngào, đáng yêu, diễn biến chậm, đều đều nhưng ít gây nhàm chán, vì sự trùng điệp giữa tâm hồn của hai nhân vật chính. Truyện theo đúng motif 3S sạch-sủng-sắc. Nhưng chắc vì ngay từ đầu mình đã tiếp nhận nữ chính là một cô bé mặc váy xoè, thắt hai bím tóc, mang giày nơ và ôm búp bê, nên chi tiết “thịt” của hai nhân vật chính khiến mình hơi khó tiêu, có cảm giác con sói xám đuôi to đang dụ dỗ cô bé vị thành niên ngây ngốc vậy. Tác giả viết khá chắc tay, tình tiết hơp lý, các phân đoạn gắn bó chặt chẽ. Một điểm mà mình cũng không biết nên khen hay chê là nếu không phải do tình cờ xem được ở đâu đó A Bối là tác giả Việt Nam thì không-đời-nào mình có thể nghĩ được đây là một câu chuyện Việt, từ cách đặt tên nhân vật, đến lời thoại, bối cảnh,... Sự góp mặt của các nhân vật phụ được hình thành tương đối mang tính chất phụ trợ, chưa hoàn toàn được bộc lộ riêng biệt nhưng cũng không tạo thành nét bút hỏng cho cả tác phẩm. Tình yêu của nam nữ chính nhìn như đơn giản là duyên phận giữa hai con người, nhưng kỳ thật lại là sự cố gắng đồng điệu, sự thấu hiểu của hai trái tim bị thiếu khuyết. Vì Nhạc Ân đủ cố gắng, nên cô mới có thể bước ra, vì Diệp Hạo đủ bao dung, nên anh mới có thể bước vào, và vì cả hai cùng dùng sự chân thành nhất của bản thân để đối đãi với người còn lại, nên họ mới có thể bù đắp sự thiếu khuyết của nhau. Đánh giá: 8/10 điểm Mời các bạn đón đọc Vợ Ngốc của tác giả A Bối.
Tận Kiếp Phù Du
Nội dung cốt truyện dựa theo Tận kiếp phù du trong Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử. Giới thiệu nhân vật: Tống Ngưng, Thẩm Ngạn. Lời tác giả: À, trước tiên xin gửi lời xin lỗi đến tác giả Đường Thất Công Tử và các dịch giả, editor của Hoa Tư Dẫn, bởi vì câu chuyện mình sắp viết tới đây là câu chuyện chế biến lại của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, tất cả vì niềm đam mê, xin tất cả các fan của Hoa Tư Dẫn thông cảm, và bỏ qua cho. Hehehe Lưu ý: Ai muốn mang sang trang web khác đề nghị mọi người hỏi ý kiến tác giả rồi mới được mang đi, thông tin liên hệ với tác giả thì mọi người cứ nhấn vào link Zing Forum ở phía trên hỏi ý của nàng ấy. Tránh trường hợp mang truyện đi nơi khác mà không hỏi ý kiến của tác giả. Chân thành cảm ơn.  ^^ *** Một cô gái hiện đại đam mê tiểu thuyết ngôn tình, dạo này lại đắm chìm trong quyển Hoa Tư Dẫn của Đường Thất, cô đau đớn khóc sướt mướt sau cái chết của Tống Ngưng trong chuyện, khóc riết rồi ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang sinh con mà đứa con đó lại chính là Thẩm Lạc con trai Thẩm Ngạn, còn mình trở thành một nhân vật trong sách Tống Ngưng. Liệu cuộc đời cô có giống như trong sách đã viết, cả đời đau thương chồng không yêu con chết yểu để rồi chết đi trong mộng ảo do Quân Phất dệt cho? Tất cả sẽ được giải đáp. *** “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng hãy trân trọng.” Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dưới lớp khăn voan đỏ tôi đã mong chờ chàng đến dường nào, chỉ đợi chàng nhấc khăn voan tôi sẽ mỉm cười thật ngọt ngào nói với chàng “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng…” Ấy vậy mà tôi lại không có cơ hội đó, khi chàng nhắc chiếc khăn voan đỏ lên, tôi mỉm cười ngọt ngào với chàng để đổi lại là 1 ánh mắt lạnh lùng cùng giọng nói lạnh như băng : “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?” Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu hỏi : “Sao?” Đôi mắt chàng vẫn lạnh như băng : “Tôi nghe nói, đại huynh của cô thỉnh cầu Lê vương, muốn tôi cưới cô. Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi một lần tôi từng thắng cô ở chiến trường ư? Tống Ngưng, lẽ nào trước đây cô chưa nghe nói, tôi đã có vị hôn thê?” Tôi lắp bắp không thành tiếng: “Nhưng chàng đã nói muốn lấy tôi.” Chàng cười lạnh lùng: “Rút cuộc tôi cũng chỉ là phận bề tôi, chủ lấy tính mạng ra để ép tôi. Sao tôi có thể không nghe. Có điều tôi không muốn được gì từ cô. Cũng phiền cô đừng yêu cầu gì ở tôi.” “Tôi không mong được gì từ chàng, chỉ là…” Chàng không nghe tôi nói, chàng ngắt lời tôi: “Vậy thì tốt.” Chàng nói rồi phảy tay áo bước khỏi phòng tân hôn, mắt đất trước giường đầy ánh trăng vỡ vụn. Mời các bạn đón đọc Tận Kiếp Phù Du của tác giả Chanh Ngọt.
Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi
Thể loại: Xuyên không Tình tiết: Xung đột tình yêu Bối cảnh: Quay về quá khứ Phong cách tác phẩm: Hài hước Nam chính: Bắc Thần Hàn – Sâu sắc khó hiểu ( cơ mà nam phụ ta cũng thích a) Nữ chính: Tô Duyệt Duyệt – Bạo lực Người dịch: Gấu + Hồng Trần + Lâm HiHi Khi vừa mới mở mắt ra thì phản ứng đầu tiên của cô là đây là đang quay phim cổ trang sao ta? Đã vậy diễn viên nam bên cạnh thật sự quá đẹp trai..ôi chết mất thôi. “Này soái ca, có hứng thú muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi không? Tướng mạo anh như vậy, tôi dám khẳng định sẽ khiến mấy quí bà chết mê chết mệt cho coi.” “Bổn vương muốn nàng…” Nam nhân người bốc lên toàn một mùi rượu, cuống cuồng đè cô xuống. “Nhìn anh đẹp trai như vậy, không biết thể lực đến đâu ta? Nếu thể lực mà không tốt thì tôi cũng chẳng có cách nào tiến cử giúp anh đâu nhé” Mĩ nữ tinh nghịch cảnh cáo. *** Không khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nỡ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tức nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gọi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô thật sự muốn rút khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu ngủ trên người Tô Duyệt Duyệt giật mình chết giấc.:-s “Ô ô, thì ra là sư phụ ạ, hhehe, thất kính thất kính” Tô Duyệt Duyệt hoang mang ghé mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Ai da, hôm nay chính là ngày thi hành nhiệm vụ đầu tiên của cô. Tô Duyệt Duyệt đã tham gia Phi đội Đại Bàng trực thuộc tổ chức cảnh sát phòng chống và truy bắt tội phạm quốc tế Interpol được mấy năm. Những thành viên của tổ chức này đều đã phải thông qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp mới được chính thức phân công nhiệm vụ. Chỉ có điều là, những nhiệm vụ mà phi đội Đại bàng thực hiện phần lớn đều là truy lung và đánh cắp những báu vật quý giá. Nhờ được tôi luyện qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, nên hầu như mỗi khi thi hành nhiệm vụ họ đều qua mặt được các đơn vị cảnh sát khác hết sức dễ dàng, tổ chức này đã trở thành vấn đề số một khiến Interpol hết sức đau đầu.   Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi của tác giả Bình Tử.