Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Lời Anh Nhất

“Nghe lời anh nhất”, nhưng mà sẽ không có người thứ hai, thứ ba nào nữa. Chỉ có một mình Tô Hiển Ngôn anh mà thôi. Giống như hầu hết các gia đình giàu có khác, Trình Tư Miên cũng có một cuộc sống rất… không hạnh phúc. Cha mẹ ly hôn và cô bị bắt đi theo cha. Có thể hiểu là một cách trả thù mẹ cô không, khi mà cha của cô giành nuôi cô cho bằng được nhưng lại bỏ mặc chẳng hề quan tâm? Thế nên, tuổi dậy thì của Trình Tư Miên vô cùng nổi loạn. Chỉ có điều, sự phản nghịch đó chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì cha cô bị phá sản. Ông bỏ trốn, bỏ luôn đứa con gái duy nhất là cô. Trình Tư Miên cảm thấy cũng không có gì, so với trước đây thật ra cũng chẳng khác gì mấy. Có khác chăng chính là, bây giờ cô cần phải nương tựa vào người thân còn lại duy nhất, là ông chú Trình Tần mấy năm không gặp. Và cũng chính tại nơi đây, cô đã gặp Tô Hiển Ngôn. Một ngôi nhà có ba người đàn ông trưởng thành và một cô gái vị thành niên. Ừm, chính là như vậy đấy. Mọi người đều có công việc, tất bật bận rộn, thân ai nấy lo. Chỉ là thỉnh thoảng, Tô Hiển Ngôn sẽ “lo” cho Trình Tư Miên một chút, tối muộn sẽ làm cho cô chút đồ ăn, tiện đường sẽ đưa cô đi học, biết cô khó chịu cũng sẽ tìm cách xoa dịu. Thế nên, người động lòng trước đương nhiên là Trình Tư Miên. Cô là một cô gái 16 tuổi, xinh xắn đáng yêu, thông minh nhanh nhẹn, và có một tâm hồn thiếu nữ. Bởi vì đã từng bị lạnh nhạt, cho nên mới thèm muốn ấm áp. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, cho nên mới khát khao được quan tâm. Và Tô Hiển Ngôn, làm được cả hai điều này. Mà anh lại còn là một nhân vật tầm cỡ nữa, diện mạo xuất sắc không nói, năng lực sự nghiệp cũng vô cùng mạnh mẽ. Cô gái nhỏ Trình Tư Miên sớm đã rơi vào lưới tình mất rồi.   Người ta nói, tình yêu có sức mạnh rất to lớn, mặc dù hiện tại Trình Tư Miên cũng chưa được gọi là yêu, nhưng sức mạnh đó vẫn có chỗ để phát huy. Bằng chứng là cô đã từ một cô gái ham chơi lười học trở nên thực sự ngoan ngoãn. Tô Hiển Ngôn bảo “phải nghe lời”, cô lập tức nghe lời. Tô Hiển Ngôn bảo “phải cố gắng học giỏi”, cô liền từ cuối lớp lên thẳng hạng 6. Và còn rất nhiều, rất nhiều sự thay đổi khác nữa. Một trong số đó, chính là thái độ của Trình Tư Miên đối với Tô Hiển Ngôn. Cô gái nhỏ đang tuổi mộng mơ, nói thích liền thích, thích rồi liền thể hiện không sót một hành động nào. Có khi là vô tình, có khi là cố ý, nhưng lại khiến cho tim ai đó cũng bắt đầu rục rịch theo. Tám tuổi không phải là khoảng cách quá lớn, nhưng ở thời điểm hiện tại thì chính là rào cản. Một người đã ra đời lập nghiệp, thành thục ổn trọng, còn một người, vẫn còn đang phải mặc đồng phục và sinh hoạt theo từng tiếng chuông reo. Tô Hiển Ngôn đương nhiên biết tình cảm của Trình Tư Miên dành cho mình, nhưng anh vốn chỉ nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm bồng bột nhất thời của thiếu nữ, sẽ không có gì là chắc chắn,cho nên anh đã lựa chọn tránh mặt. Nhưng mà, tránh rồi mới nhận ra, bản thân mình lại chẳng khá hơn, càng xa lại càng nhớ. Không chỉ có như vậy, Tô Hiển Ngôn còn vô cùng kinh ngạc phát hiện, mình như vậy mà lại có cảm giác ghen tuông với bọn nhóc con cùng trang lứa với Trình Tư Miên. Thế nên, để giảm bớt sự khó chịu trong lòng, Tô Hiển Ngôn quyết định, chiều theo cô gái nhỏ, bắt đầu xác định quan hệ với cô. Cũng chính vào lúc này, vấn đề mới phát sinh. Trình Tư Miên biết được gia thế thực sự của Tô Hiển Ngôn, cũng biết được hiện tại mình không thể đứng bên cạnh anh đường đường chính chính. Nhưng Trình Tư Miên là ai chứ? Chính là một cô gái không sợ trời không sợ đất, không ngại khó ngại khổ, chỉ cần là điều mình muốn cô đều nhất định sẽ cố gắng để đạt được, kể cả là người đàn ông xuất sắc như Tô Hiển Ngôn. Thế nên, sau khi giải tỏa khúc mắc và nhận lại người mẹ đã rời xa mình rất lâu, Trình Tư Miên chấp nhận theo bà ra nước ngoài học tập và phát triển tài năng. Cô muốn cho bản thân mình và mối quan hệ của cô và Tô Hiển Ngôn một cơ hội, bởi vì muốn đứng bên cạnh một người đặc biệt, cách duy nhất chính là, cũng phải trở thành người đặc biệt. Cuối cùng, Trình Tư Miên cũng đã thực hiện được mong muốn lớn nhất của cuộc đời mình, trở thành một người độc lập, có năng lực, có thành tựu. Cô quay về trong sự đón nhận của tất cả mọi người, và tất nhiên, có cả nụ cười hạnh phúc không thể che giấu của người đàn ông cô yêu, Tô Hiển Ngôn. “Nghe lời anh nhất” là một câu chuyện dễ thương, hợp với lứa tuổi mộng mơ dậy thì. Cô gái nhỏ trải qua thời kỳ nổi loạn, vì tình cảm với một người có thể phấn đấu thay đổi bản thân trở nên tốt đẹp hơn. Người đàn ông trầm ổn ấy, cũng vì cô gái nhỏ mà suy tính trước sau, yêu thương và chờ đợi, để đến cuối cùng, phía cuối con đường chỉ còn là hạnh phúc. Câu chuyện tràn ngập không khí vui tươi của tuổi trẻ, với những trò nghịch ngợm, những đoạn tình cảm chưa kịp bắt đầu. Còn có mấy “ông chú” già rồi mà không chịu lớn, tối ngày cự cãi chí chóe với nhau, còn có danh môn thế gia với những tư tưởng ngàn đời không thay đổi.  Tổng hòa của những mối quan hệ đó, là câu chuyện tình cảm của Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên, có sự cưng chiều của khoảng cách thế hệ, có sự vô tư trong sáng của cô gái mới lớn, có tâm trạng rung động hồi hộp của người lần đầu biết yêu, có sự chờ đợi và niềm tin vững vàng của người trưởng thành, còn có, những nỗ lực hết mình vì tương lai của cả hai. Có thể, bạn sẽ cảm thấy con đường của họ tương đối là dễ dàng, Tô Hiển Ngôn cũng không phải là mẫu người có nhiều ở đời thực, Trình Tư Miên lại quá là may mắn rồi. Thế nhưng, cuộc sống thực tế và tiểu thuyết vốn là hai thế giới khác nhau. Tiểu thuyết phản ánh một phần nào đó ước mơ và hy vọng của cuộc sống, cũng giúp cho chúng ta cảm thấy cuộc sống này ngoài những khó khăn và khắc nghiệt, vẫn còn có chỗ nào đó nhẹ nhàng và ấm áp. Cứ mộng mơ, cuộc đời sẽ nên thơ, bạn nhé.  --------------- Review by #Lâm Phi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Tư Miên là một cái tên rất dịu dàng, đọc lên rất mềm mại giống như một cơn gió nhẹ thoáng qua. Nhưng người quen biết với Trình Tư Miên đều biết, cô cùng với tên của cô không hề giống nhau chút nào. Nếu cô là gió thì chắc chắn đó chính là gió lốc. Đại khái cũng bởi vì cô là một người ngang ngạnh, cho nên khi cô bị vứt bỏ cũng chỉ thảm hại một tí mà thôi. Còn bây giờ thì Trình Tư Miên đang đứng trước một cái biệt thự nhỏ, bên cạnh chỉ có một cái vali. Mười phút sau có người lái xe dừng lại trước mặt cô. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, trên người là bộ âu phục đơn giản, chân mang đôi giày da sáng bóng. Trình Tư Miên nhìn người đàn ông đi đến gần, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy vẻ tức giận kia có hơi cứng nhắc, đôi môi hồng nhạt mím thành một đường thẳng. “Ánh mắt đó là sao, cô nhìn tôi với anh mắt đó là có ý gì hả!” Da đầu Trình Tần đều tê dại cả lên, “Cha cô tại sao lại ném cô cho tôi, còn cô sao lại thật sự đến tìm thế này, sao không cút đi chỗ khác!” Trình Tư Miên kéo vali, ngước mắt nhìn anh ta, không thèm đếm xỉa đến, trả lời, “Chú, ông ấy là anh ruột của chú. Ông ấy phá sản chạy trốn, người thân lại chỉ có một người thôi…Cho nên mới gửi cháu cho chú.” “Người thân cái rắm! Ông Trình cha tôi cũng chính là ông nội cô từ khi qua đời thì tôi cũng chưa từng gặp qua anh ta, anh ta giàu sang phú quý nhưng chưa từng nghĩ đến tôi, bây giờ phá sản rồi thì chạy đến đây xin giúp đỡ hả?” Trình Tần hừ hừ, “Cô đi tìm người khác đi, muốn sống với ai thì sống.” “Ngoại trừ chú thì cháu không còn ai khác để tìm.” Trình Tư Miên thu hồi ánh mắt nhết nhác của mình lại, dáng vẻ ủy khuất muốn có là xuất hiện ngay, “Hơn nữa trên người cháu một xu cũng không có.” Trình Tần thiếu chút nữa là không bình tĩnh được, “Vậy tôi làm sao chăm sóc cô được, tôi còn phải đi tìm bạn gái nữa có được không, nói là con gái thì cũng quá lớn rồi!” “Không cần chú chăm sóc cháu, cháu sẽ không quấy rầy việc chú tìm bạn gái đâu.” Trình Tư Miên nói đầy nghiêm túc, “Chỉ cần chú cho cháu chỗ ở, ăn cơm có thêm đôi đũa là được, học phí lúc trước cháu đã đóng rồi nên chú cũng không cần lo cái này. Nếu chú thương cảm thì có thể cho cháu tiền tiêu vặt là được.” “Cô!” Trình Tần tan nát cõi lòng ngay tại chỗ. Trình Tư Miên hơi trễ môi xuống, đôi mắt to bắt đầu dâng lên làn hơi nước, “Chú, cháu chỉ có một người thân là chú, mẹ cũng không cần cháu nữa, cha cũng vậy. Nếu chú không chứa chấp cháu thì cháu phải lưu lạc đầu đường xó chợ mất thôi, chú ơi, cháu sợ.”  Trong lời nói của Trình Tư Miên còn mang theo chút run rẩy, đúng là thế giới nợ cô một tượng vàng Oscar, nhìn qua dáng vẻ đó không thể không thương hại. Trình Tần nhìn Trình Tư Miên như vậy quả thật trong lòng đã bắt đầu lung lay, mấy năm trước khi quan hệ còn chưa rạn nứt, anh ta thật sự rất thương yêu cô cháu gái này. Nhưng mà anh ta cực kỳ ghét cái dáng vẻ giả tạo kia của anh trai, dựa vào cái gì làm sai còn bỏ trốn, đem con gái ném lại cho anh ta?! Quen thân với anh ta lắm sao! “Khi cha quay về cháu sẽ không quấy rầy chú nữa đâu, được không.” Trình Tư Miên kéo tay áo của Trình Tần, “Cháu van cầu chú đấy, hãy cho cháu ở lại đi, cha cháu có nhiều kẻ thù như vậy nói không chừng cháu cũng có thể bị…” Trình Tần nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thật ra thì trước khi tới đây anh ta cũng đã thỏa hiệp rồi bằng không thì cũng không tới làm gì, “Nơi này không chỉ có mình chú, hơn nữa chú sẽ không cho cháu nhiều tiền để phung phí đâu, cháu bây giờ không còn là đại tiểu thư nữa, biết chưa hả?” Trình Tư Miên dùng sức gật đầu, “Cháu biết rồi.” “Hừ, tốt nhất là vậy, đi vào theo chú.” Trình Tần lấy chìa khóa mở cửa ra, “Bọn chú còn có việc, cháu đợi trước đi.” “Dạ” “Bởi vì cháu mà chú cũng không ăn cơm, thật là…” “Chú, chú chưa tốt nghiệp nhỉ, mới học năm thứ nhất hả?” Trình Tư Miên đi theo sau anh ta vào cửa, “Vậy mà thật lợi hại thế này đây.” “Chú mà không lợi hại thì chết đói từ đời nào rồi, cha cháu quả thật là lòng lang dạ sói, thừa dịp ông nội cháu qua đời mà ôm đi hơn phân nữa tài sản, mẹ nó, nghĩ đến lại thấy tức giận!” “Đừng tức giận đừng tức giận, bây giờ ông ấy đã bị báo ứng rồi đó thôi.” Trình Tư Miên sờ sờ môi, “Tham thì thâm mà.” Trình Tần quay đầu nhìn cô một cái, “Cháu lại dám nói cha cháu như vậy?” “Chú à, bây giờ chúng ta đang cùng chung một chiến tuyến, chú nghĩ xem, chú là em trai bị bỏ rơi, còn cháu là con gái cũng bị bỏ rơi nốt, đây không phải là đồng bện tương liên à?” “Đi đi, ai lại đồng bệnh tương liên với cháu chứ.” Trình Tần kéo cà vạt một cái, “Phòng bên trái ở trên lầu là của chú, còn mấy phòng khác là của người khác, còn của cháu thì chờ khi nào chú quay về sẽ sắp xếp sau, nhớ tuyệt đối không được đi lung tung, ngoan ngoãn mà ngồi ở phòng khách đi, biết chưa hả?” Trình Tư Miên gật đầu. “Được rồi, chú có việc gấp nên phải đi trước đây.” “Này chú!” Trình Tần căn bản không để ý đến cô, vội vàng mở cửa đi ra ngoài. Trình Tư Miên nghe được tiếng xe hơi đã đi thì đành từ bỏ không gọi Trình Tấn nữa. Cô không có tiền, hôm nay lại đi đến nơi này mất cả ngày trời, cô cũng sắp mệt chết rồi, hơn nữa cũng đói muốn chết rồi. Trình Tư Miên mang theo mệt mỏi cùng cơn đói dựa trên sô pha mà ngủ. Ngủ khoảng được hai tiếng thì Trình Tư Miên tỉnh vì đói. Cô mở mắt ra nhìn bốn phía chung quanh một cái, yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn treo trên trần là sáng rỡ. Hơn mười một giờ rồi mà Trình Tần vẫn chưa về. Trình Tư Miên đứng dậy đi vào phòng bếp định tìm gì đó để lót dạ, mở tủ lạnh ra chỉ có một mảnh trống không, chỉ còn duy nhất một trái táo nằm lẻ loi, không biết đã ở đây từ bao giờ. Trình Tư Miên: “…” “Lách cách.” Có người mở cửa bằng chìa khóa. Ánh mắt Trình Tư Miên sáng lên, nghĩ ngay đến Trình Tần trở về sẽ được ăn. Vì vậy chạy nhanh đến cửa định dùng tinh thần nhiệt tình nhất đón anh ta. “Chú~ Rốt cuộc chú cũng trở về, cháu…”Thanh âm chợt ngừng lại, Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn người ngoài cửa. Mà người ngoài cửa cũng hơi đứng khựng lại. Người đứng ngay cửa mặc âu phục đen, mang cà vạt đen, tóc vô cùng gọn gàng. Anh đứng ở nơi đó, mang theo một chút lạnh lẽo từ bên ngoài. Đây là bạn của chú à? Trình Tư Miên bình tĩnh quan sát, dáng dấp lại còn đẹp mắt như vậy. Da hơi trắng, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, môi hơi mở, đôi mắt vô cùng tinh xảo kia đang nhìn cô một cách kỳ quái. Dịu dàng ôn hòa nhưng không phải là cái loại ôn hòa có thể đến gần mà chỉ có thể nhìn như vậy thôi, nói chung đây chính là người chỉ có thể nhìn từ xa. “Cô là?” Môi anh khẽ mở, mang chút nghi ngờ. Trình Tư Miên luôn rất biết ăn nói trong mọi tình huống, nhưng ngay lúc này lại rối rắm. Anh đến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống, “Chú? Tên cô là gì?” Trình Tư Miên không tự chủ được lui về sau một bước, “Tôi là Trình Tư Miên.” Anh không nói gì. Trình Tư Miên ho khan một cái rồi nói tiếp, “Tôi tìm chú tôi, chính là Trình Tần. Chú ấy để tôi ở nhà chờ sau đó đi ra ngoài đến giờ cũng chưa trở về, không biết chú ấy đang ở đâu.” Anh nhíu mày lại, như nhớ đến cái gì, nói: “Hôm nay cậu ta có xã giao chắc sẽ về trễ.” “Uh…” Anh gật đầu một cái rồi đi vòng qua người cô định lên lầu nhưng đi được mấy bước lại quay trở lại, khẽ cau mày nói: “Cần giúp cô gọi cho cậu ta không?” Trình Tư Miên vội vàng gật đầu: “Được.” Nói xong Trình Tư Miền nhìn thấy anh lấy điện thoại ra. Trình Tư Miên nhìn nhanh qua tay anh một cái, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn. Móng tay được cắt ngắn gọn gàng giống như vỏ sò trong suốt áp lên ngón tay anh. “Nghe đi.” Trình Tư Miên thu hồi tằm mắt lại, lấy điện thoại từ tay anh áp lên tai nghe. Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy, Trình Tư Miên chờ đợi chỉ nghe được giọng nữ máy móc truyền đến vì vậy đành trả lại điện thoại cho anh, “Không có ai bắt máy.” “Ừ.” Anh cất điện thoại đi, “Chút nữa cậu ta sẽ về thôi, cô nếu buồn ngủ có thể vào phòng cậu ta nghỉ ngơi.” Nói xong anh quay người đi đến phía cầu thang. “Này, Chờ một chút.” Trình Tư Miên gọi anh lại, “Tên anh là gì?” Anh quay người lại, dừng một chút rồi nói, “Tô Hiển Ngôn.” Lễ phép lại hời hợt. Trình Tư Miên nhẫm lại tên anh trong lòng một lần nữa. Sau đó ngay lúc anh định đi lên lầu thì kéo lấy tay áo anh, giọng nói trong trẻo nhưng đáng thương, “Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói rồi, anh có thể cho tôi chút đồ ăn không?” Mấy phút sau, Trình Tư Miên ngồi cạnh bàn ăn, tay chống cằm nhìn Tô Hiển Ngôn đang nấu đồ ăn trong bếp. “Cần tôi giúp không?” “Ngồi đó đi.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp nhưng lại có cảm giác mượt mà, từ tính vô cùng. “Ồ.” Trình Tư Miên lắc lắc chân. Trình Tư Miên là một người rất tinh ý, cô biết lúc nào có thể co lúc nào có thể giảng. Trước kia cô có thể làm xằng làm bậy nhưng bây giờ thì không thể. Cô muốn ở lại đây nên ở trước mặt Trình Tần phải biểu hiện đáng thương và phải ngoan ngoãn nhiều hơn. Bây giờ cô cần ăn cơm cho nên phải càng nghe lời Tô Hiển Ngôn. Nửa tiếng sau. “Ăn đi.” Tôi Hiển Ngôn đặt một phần sủi cảo nóng hổi trước mặt cô, “Ở nhà chỉ có cái này thôi.” “Tôi cứ nghĩ là chỉ còn một trái táo thôi chứ, thì ra trong tủ còn có sủi cảo.” Trình Tư Miên bưng chén lên ăn vô cùng nhanh, đã đói một ngày rồi nên bây giờ được ăn cảm giác như sống lại, sủi cảo nóng hổi, nhân thịt sủi cảo làm Trình Tư Miên muốn bay lên trời. Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, loáng thoáng nhớ đến lúc trước Trình Trần có nhắc qua…là chuyện về cha cô gái này. Khi đó anh ta nói anh trai anh ta đã phá sản, Trình Tần còn cảm thán cô cháu gái nhà anh ta từ công chúa biến thành một cô bé lọ lem. Lại không nghĩ đến, hôm nay đã được gặp cô cháu gái từ trong miệng cậu ta. “Tô Hiển Ngôn, anh thật tốt.” Trình Tư Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất sáng, mang theo chút thỏa mãn trẻ con. Tô Hiển Ngôn nhìn cô đến ngẩn người, lại nghe cô nói tiếp: “Đây là bữa cơm duy nhất mà hôm nay tôi ăn, người ta không quản tôi có ăn hay không, chỉ có anh đã tự làm sủi cảo cho tôi ăn.” Tô Hiển Ngôn: “…” Không phải là anh tốt mà là cô trước đó đã lôi kéo anh còn làm bộ dáng đáng thương muốn anh nhất định phải làm cho cô ăn. Trình Tư Miên thật sự là khi đói rất ngoan, nhanh chóng đã ăn xong một chén sủi cảo. Cô thỏa mãn thở ra một hơi, đứng dậy: “Đề tôi dọn dẹp.” Cô rất cẩn thận cầm chén đũa lên. Tô Hiển ngôn nhìn cô gái đi đến gần mình, cô cao mới đến ngực anh, trông rất gầy yếu. Anh nhớ Trình Tần có nói cô gái này lúc trước rất buông thả, rất không nghe lời, nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy, hay là không khỏe chứ. Cửa lại vang lên tiếng mở cửa, lần này Trình Tần đã về. Trình Tần vào cửa thấy Tô Hiểu Ngôn thì có chút kinh ngạc, “Hôm nay cậu không ngủ ở công ty à? “Ừ, đi về.” “Cậu đã về thì đi xem Trình Tư Miên đi.” Vừa dứt lời, Trình Tần liền thấy Trình Từ Miễu đi ra từ phòng bếp, trên mặt đầy nụ cười, “Chú. chú đã về rồi, mới vừa rồi anh ấy làm sủi cảo cho cháu ăn, ăn rất no.” Trình Tần mở to mắt: “Cậu làm sủi cảo cho con bé?” Tô Hiện Ngôn ừ một tiếng, “Cậu vậy mà lại để một đứa trẻ ở nhà, điện thoại gọi đến cũng không bắt máy?” “Làm phiền cậu rồi.” Trình Tần gãi đầu một cái, “Hôm nay cùng mấy người Lâm tổng đi ăn, vội vàng muốn chết nên không có thời gian quản con bé.” “Không sao đâu chú, chú bận bịu thì không cần quan tâm đến cháu đâu.” Trình Tư Miên mặt dày lộ vẻ ‘Cháu rất biết điều’. Trình Tần nhìn cô một cái, nói: “Cảm ơn cậu ấy đi chứ.” “Tôi đã nói cảm ơn rồi đúng không Tô Hiển Ngôn?.” Trình Tần cóc đầu cô một cái, “Gọi là chú, kêu thẳng tên ra vậy à, giáo dưỡng đâu hết rồi.” Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, chú có thể kêu là chú bởi vì có quan hệ máu mủ tình thâm nên sẽ không thấy kỳ quái, nhưng mà vị đang đứng trước mặt này lại…Trẻ tuổi như vậy, đẹp trai đến như vậy sao mở miệng gọi chú được chứ? “Gọi chú Tô? Cong lưỡi lên, môi cũng không cần phải mở nhiều. “Cái đó, con…” Tô Hiển Ngôn cười khẽ một tiếng, “Tùy tiện gọi sao cũng được, không cần chú trọng nhiều như vậy làm gì.” Nói xong anh nhìn về phía Trình Tần, “Tôi về phòng trước đây, các người cứ tiếp tục trò chuyện đi.” “Ừ, được.” Tô Hiển Ngôn nói xong đi lên lầu, ánh mắt Trình Tư Miên một mực nhìn theo bóng hình anh cho đến khi bóng dáng đó biến mất ngay tại khúc quanh của cầu thang. Mời các bạn đón đọc Nghe Lời Anh Nhất của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bà Xã, Em Không Ngoan
"Bà xã, em không ngoan" là bộ truyện rất đáng đọc trong những ngày nghỉ lễ này đấy ạ. Thể loại thì siêu hấp dẫn nhé: Hắc bang + sủng + sắc + nam nữ cường = NHẢY HỐ nè :v :v  Nội dung truyện kể về hành trình triệt phá đường dây buôn bán vũ khí xuyên quốc tế của các ông trùm hắc đạo trong bóng tối và câu chuyện tình yêu đầy kích thích lôi cuốn của một lão đại lạnh lùng tàn nhẫn vs cô cảnh sát ngầm thông minh xinh đẹp. Mọi chuyện xảy ra khi Triển Du bắt đầu một nhiệm vụ mới với thân phận giả dạng thành Aki - một nô lệ được biến đổi gien và cấu trúc cơ thể hoàn mỹ làm quà tặng cho Nam Khôn tiêu khiển. Mà Nam Khôn - chính là ông trùm đứng đầu một gia tộc danh tiếng chuyên buôn bán vũ khí, người nắm trong tay quyền lực và ảnh hưởng vô cùng to lớn ở thành phố này. Anh sinh ra và lớn lên ở thế giới ngầm đầy âm mưu toan tính nên học cách che dấu bản thân rất tốt. Sự nguy hiểm độc ác cùng những thủ đoạn tàn nhẫn của anh luôn khiến người khác khiếp sợ.  Lúc đầu, anh chỉ xem Aki (Triển Du) như một món đồ xinh đẹp dễ vỡ để chơi đùa mà thôi. Tuy nhiên, sự mềm mại nhẹ nhàng và ngoan ngoãn như một con mèo con của cô đã khơi gợi nên ham muốn bảo vệ sủng ái trong anh. Vì thế, trong những lần cô bị người khác ức hiếp hãm hại anh luôn đưa tay ra giúp đỡ và không quên trừng phạt bọn đáng chết kia.  Còn Aki thì luôn giả vờ giả vịt để lấy lòng tin và sự yêu thương từ Nam Khôn. Nên nhiều khi rõ ràng cô bị hắn làm cho tức muốn chết mà phải ngoài cười còn trong lòng thì đem cả tổ tông nhà Nam Khôn ra mắng. May mắn là anh không biết, nếu không chắc vui lắm à nha. Có lần, Nam Khôn bị người ta chuốc rượu "tráng dương bổ thận" khiến khí huyết dâng trào, đang muốn một ngụm ăn Aki sạch sành sanh. Nào ngờ, quần thì đã cởi, súng cũng lên nòng chỉ chờ "oanh tạc" thì gặp "sự cố" kinh nguyệt của Aki. Nam Khôn nghẹn, nghẹn đến muốn chửi thề và giết người luôn :v :v. Đọc đoạn này mình cười nghiêng ngả, Aki đúng là không phải dạng vừa đâu ha. Đáng tiếc, kế hoạch thăm dò và lấy tin tức tình báo của cô đang thuận lợi thì gặp biến cố khi thân phận thật sự bị bại lộ ra ánh sáng. Nam Khôn vô cùng tức giận và cuồng nộ. Anh thế mà bị người ta đùa bỡn trên tay ư? Vậy nên, không nói hai lời, anh đem trừng phạt và trả thù biến thành H 18+ với Triển Du luôn :). Anh đúng là kiểu người cũng như tên - vô cùng KHÔN ạ ^^ Sau khi phẫn nộ qua đi, Nam Khôn nhận ra cho dù Triển Du mang bộ mặt nào đi chăng nữa thì anh cũng đã yêu cô mất rồi. Anh không muốn thương tổn cô, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ. Vâng, mình đã nghĩ là anh sẽ cứng rắn và mạnh mẽ lắm. Ai ngờ, anh đúng là tên thê nô. Chỉ vì muốn Triển Du tha thứ mà không ngại cho người ta chém một dao vào vai luôn. Hết nói nổi ???????? Để bảo vệ và giúp đỡ Triển Du, Nam Khôn quyết định hợp tác với tổ chức của cô, cùng nhau lật tẩy những giao dịch buôn bán vũ khí và các thế lực khủng bố ẩn nấp đằng sau bức màn này. Nhưng mà, cả hai đều không biết họ chỉ đang nằm trong sự toan tính và âm mưu của một kẻ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Chính hắn đã giăng ra chiếc bẫy to lớn này với sự đầu tư vô cùng tỉ mỉ công phu.  Tên nam phụ này nửa sau của truyện mới xuất hiện, nhưng luôn khiến cho người ta sợ hãi. Bởi ngoài sự thù hận với Nam Khôn thì tình yêu của hắn đối với Triển Du chính là sự giam cầm, bất chấp và điên cuồng biến thái. Hắn muốn giữ chặt cô bên mình, muốn chiếm đoạt và lấy đi thể xác cùng linh hồn của cô. Đáng tiếc, hắn sinh ra làm kiếp nam phụ đã nhọ rồi, còn là nam phụ phe ác nữa nên đương nhiên không có cơ hội nắm tay nữ chính đâu ạ. Nam chính của chúng ta mới là người cuối cùng bên cạnh nữ chính nhé :) Sau tất cả những đấu đá, âm mưu, truy đuổi đến nghẹt thở người đọc thì mọi chuyện cũng kết thúc, tất nhiên là HE vui vẻ rồi ạ. Nam Khôn đem được Triển Du về nhà, hết mực yêu thương sủng ái. Còn sinh ra một cậu nhóc vô cùng vô cùng đáng yêu. Mình thích cậu nhóc này lắm ý. Tuy xuất hiện chớp nhoáng đoạn cuối thôi nhưng mà cute quá chừng luôn.  Khi cậu nghịch ngợm bắt ốc sên đem khoe mẹ thì Triển Du mới vội lừa gạt nói bé nhanh thả ốc con về cho ốc mẹ đi, kẻo mẹ nó đi tìm sốt ruột. Nhóc vâng lời chạy đi ngay, sau đó thì vui vẻ chạy lại xòe tay ra khoe mẹ là nó bắt cả ốc bố và ốc mẹ đến luôn :v :v Triển Du chỉ có thể câm nín thôi ạ.  Nội dung truyện thu hút và lôi cuốn người đọc bởi những cuộc đấu trí đấu súng đấu võ... giữa các thế lực với nhau rất hấp dẫn. Cả nam nữ chính đều cường. Đặc biệt là nữ chính thông minh xinh đẹp không nói còn miệng lưỡi sắc bén, võ công không thua kém nam nhi. Cho nên mấy lần H đầu tiên của anh chị như là đánh trận. Chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung như sau: Dữ dội, kích thích và mạnh mẽ lắm ạ :). Nam chính thì yêu thương sủng ái vợ con vô hạn luôn. Không có ngược hay tiểu tam gì đó đâu nhé. Vì vậy bạn nào yêu thích thể loại trên thì nhanh nhảy hố trong những ngày nghỉ lễ dài hạn này nhé. Truyện được edit hoàn rồi đấy ạ, lại chỉ tầm hơn 50 chương nên đọc rất nhanh. Cuối cùng, mình chúc mn có kỳ nghỉ cùng bộ truyện mà mình thích vui vẻ bên nhau nè #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105
Ô Vuông Thủy Tinh
Văn án : Gần trường học có cửa hàng trà sữa mới mở, ai cũng nói ông chủ đẹp trai chết người. Có một ngày, Giang Nhiễm may mắn được thấy mặt mũi của người này. Giang Nhiễm: “…” Đây chả là đại thần đua xe nhà bên, suốt ngày trèo cửa sổ sang phòng cô còn gì? Ừm, mà đây cũng là tên khốn đã cưỡng hôn cô từ mấy ngày trước. Dương Kế Trầm gác hai chân lên bàn nhỏ, lười biếng dựa vào sofa. Anh gảy nhẹ đầu thuốc lá và cười tới vô lại: “Ồ bà chủ đến à, muốn uống gì không? Ca cao nóng nhé?” Tai Giang Nhiễm đỏ lên. Đêm đó, anh trèo cửa sổ vào với hai cốc ca cao, rồi vừa uống được mấy ngụm đã chợt hôn cô. Hôn xong còn cà lơ phất phơ hỏi: “Uống ngon không?” *** Cô gái đứng sau ô cửa thủy tinh, em có biết trên xương bướm của mình có vết bớt hình bông tuyết không? Trùng hợp thật, tuyết bắt đầu rơi rồi. Dương Kế Trầm nghĩ có lẽ đây chính là tiếp tục tồn tại, tiếp tục tồn tại để được gặp em. ------ Mình biết tới Liêm Thập Lí qua bộ "Trầm Ẩn". Nhưng không giống với mạch truyện chậm và man mát buồn của "Trầm Ẩn", "Ô Vuông Thủy Tinh" mang trong mình dáng vẻ tràn trề năng lượng và tươi vui. Chính trong những ngày mình cảm thấy mệt mỏi nhất thì "Ô Vuông Thủy Tinh" là một người bạn giúp mình thư giãn và giải tỏa stress rất nhiều. "Ô Vuông Thủy Tinh" hấp dẫn mình từ cái văn án, vì mình mê trà sữa như mạng sống vậy. Nhưng khi bắt đầu đọc truyện mình đắm chìm luôn với hình tượng cool ngầu lúc đua xe của Trầm ca nên tới khi anh mở quán trà sữa mình cũng hơi sốc nhẹ  Truyện bắt đầu vào một ngày cuối đông năm 2007, Dương Kế Trầm chuyển vào ngôi nhà gần nhà Giang Nhiễm. Cửa sổ phía đông nhà anh đối diện với cửa sổ phòng Giang Nhiễm. Đọc tới đây mình thấy bà nữ chính thực sự nhọ kinh khủng. Vì lần đầu gặp người ấy của đời mình thì ai mà chả muốn xinh đẹp lồng lộn như một nàng công chúa, đằng này chị lại bị anh thấy lúc đang mặc áo hai dây và đang cố gắng cạo lông nách nữa chứ. • "Anh ta nhìn thấy hết cảnh cô mặc áo hai dây lúc nãy rồi à? Hay là nhìn thấy nhiều hơn nữa?" Bạn thân Quý Vân Tiên rất mê đua xe, nên đã rủ rê Giang Nhiễm đi gặp đội đua xe của nam chính, tại đây Trầm ca và tiểu Nhiễm chính thức gặp nhau. Nói ra cũng lạ, Trầm ca mà mọi người biết bình thường cũng có chọc ghẹo con gái một chút nhưng quả thật chưa để ai vào mắt mà say mê, chiều chuộng như tiểu Nhiễm. Nói theo cách của Trầm ca thì anh đã muốn cua chị từ những ngày đầu mới gặp nhau. Đích thị là style lưu manh đây rồi nè. Chính xác mà nói Giang Nhiễm bắt đầu rung động với Dương Kế Trầm từ lúc thấy anh đua xe, cái dáng vẻ phóng khoáng, phách lối khi anh đua xe ấy đã hấp dẫn Giang Nhiễm theo một cách rất riêng, rất khác biệt. • "Anh tỏa ra khí chất buông thả mà phách lối như chính bản thân mình, không để bất cứ kẻ nào vào mắt, tự tin và chắc chắn như vậy. Đường đua này cũng như đo thân mà làm vì Dương Kế Trầm, nơi đây như trường biểu diễn chuyên chỉ dành cho một người, ống kính và những lời bình luận từ đầu tới cuối đều vây quanh anh." Thầy phong thủy nói Dương Kế Trầm có một mối nhân duyên từ kiếp trước, với một cô gái có tính tình dịu dàng, mềm mại. Vốn lúc đầu anh cũng không tin vì cho là thầy chém gió nhưng sau đó anh đi cầu phật với đội đua xe của mình, một thầy tướng ở chùa cũng nói anh những lời y chang như thế. • "Cậu thanh niên, 08 là năm tốt, tuy có long đong nhưng sao Hồng Loan đổi ngôi, trời ban lương duyên." • "Kiếp trước có duyên, kiếp này tiếp nối, lấy vật tìm người, lấy ngọc làm tên." • "Mối di hận sinh ra trong trời đông giá rét, duyên phận sẽ tiếp nối vào trời đông giá rét, là đoạn duyên phận rất đặc biệt" Người ấy của Dương Kế Trầm có lưu lại một chút ấn ký, trùng hợp khi anh nhìn thấy Giang Nhiễm lại thấy trên người chị có một vết bớt hình bông tuyết, vả lại chữ Nhiễm trong tên chị cũng có nghĩa là Ngọc nữa. Số phận hai người dường như đã thuộc về nhau từ rất lâu, trước khi hai người biết đến sự tồn tại của nhau. Dương Kế Trầm vốn không thích mùa đông một chút nào, vì mùa đông đối với anh mà nói mang lại nhiều kỷ niệm buồn, đau thương và mất mát. Nhưng kể từ ngày Dương Kế Trầm gặp Giang Nhiễm, cũng là một ngày cuối đông, thì mùa đông đối với anh mà nói đã trở nên tốt đẹp và mang nhiều ý nghĩa hơn. Dương Kế Trầm là một trong những nam chính mà mình thấy lưu manh công khai, anh ghẹo Giang Nhiễm rất tỉnh, rất tiêu sái, cũng rất ngầu. Không nói thì thôi, chứ phun câu nào là tiểu Nhiễm cũng như người đọc ngã ngửa câu đó. • “Nhìn cái gì? Có phải tôi đẹp trai quá quấy rầy đến việc học của em không?" • "Đợi em thêm hai năm nữa, sau đó anh và em chơi tới bến." • "Đúng là nên giảm béo một chút, rồi chúng ta sẽ thật sự trở thành anh em." (Trầm ca trêu bà Nhiễm lép đó...) • “Bệnh viện quá kích thích, vẫn nên thôi đi.” • "Gọi chồng nghe thử chút đi, bảo bối." Trầm ca nhảy cửa sổ vào phòng tiểu Nhiễm với rất nhiều lý do phong phú đa dạng, ví như nhờ xoa thuốc, sửa ống nước, mua đồ ăn vặt, sang đọc ké sách,... Một câu miêu tả đúng nhất về sự mặt dày này của Trầm ca chính là phòng ngủ của tiểu Nhiễm dần trở thành ngôi nhà thứ hai của anh. Nói chung vào thời gian hai người mới cà cưa với nhau thôi nhưng mình lại thấy họ như đôi vợ chồng đã cưới nhau rất lâu rồi vậy -.- Gato hết sức. Trầm ca thực sự quá có lòng, anh nâng tiểu Nhiễm như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Sủng hết mức, còn vì chị mà mở một tiệm trà sữa lấy tên JY (ý nghĩa tên JY này đen tối nè haha). Chị ôn thi đại học mệt mỏi thì thuê đầu bếp nhà hàng nấu ăn bồi bổ cho chị, còn rất khôn khi dùng trà sữa dụ khị chị. Sau này khi hai người quen nhau rồi thì anh cắt giảm khẩu phần trà của chị vì anh nói bụng giống có bầu 3 tháng. Matday hết sức hà !!! Tính cách Giang Nhiễm mình thấy giống rất nhiều cô gái bình thường khác : Hay lo nghĩ, đấu tranh nội tâm nhưng phấn đấu để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn. Chị từng cho rằng thế giới của mình và Trầm ca vốn cách xa nhau, nhưng ai ngờ đâu lại gần nhau đến vậy. Giữa họ như có một sợi dây vô hình đã ràng buộc và kéo họ lại gần nhau hơn, sợi dây ấy tên là định mệnh. • "Thích một người sẽ khiến bản thân rơi vào tự ti. Người kia ở trong lòng bạn quá mức đẹp đẽ và hoàn hảo, tới mức có thế nào bạn cũng sẽ thấy mình không xứng với anh ấy." Tuy hai người vốn không thích cãi nhau, họ cho rằng cãi nhau chỉ gây tổn thương nhau và mệt mỏi hơn thôi. Nhưng hai người cũng từng giận, và tất nhiên là chiến tranh lạnh rồi. Giang Nhiễm hiểu lầm về đào hoa của Dương Kế Trầm nên chị gầy rộc đi, thành tích học tập cũng sụt hẳn (mẹ nữ phụ đoạn này quá đáng lắm luôn). Sau khi thi đại học thì hai người làm lành lại, Trầm ca còn mua cho chị một cây dương cầm rất to. Cuộc sống của họ về sau thì hạnh phúc, tuy cũng có ghen tuông, hờn dỗi một chút nhưng đó là điều bình thường trong truyện tình cảm của họ mà thôi. Ngoài cặp đôi chính Trầm ca và tiểu Nhiễm thì dàn nhân vật phụ rất đáng yêu. Như Giang Mi - mẹ nữ chính, người rất nghiêm khắc khi nhắc tới vấn đề yêu đương với Giang Nhiễm nhưng sau này biết đến Trầm ca, thậm chí biết anh là một tay đua thì bà lại không phản đối gay gắt mấy. Hay như Trịnh Phong - ba Giang Nhiễm, đây là một nhân vật tấu hài cực mạnh, bị Trầm ca phũ không còn chỗ đứng, mặc dù ông là ba vợ của Trầm ca :v. Hay như cặp đôi Trương Gia Khải - Quý Vân Tiên cũng rất đáng yêu, đôi này phải nói là bày tỏ tình cảm mọi lúc mọi nơi, nhưng tiếc vì họ không có một cái kết đẹp (đọc tới đoạn kết của cặp này mình khóc luôn). Về sau cũng xuất hiện ba người bạn cùng KTX đại học với tiểu Nhiễm cũng siêu hài. Lâm Vân coi Dương Kế Trầm là thần tượng mà sùng bái, Trương Giai Giai cảm động vì được gọi là mỹ nữ hay bà chị Từ Đan là người truyền bá tư tưởng đen tối cho cả phòng KTX. Một nam phụ lầy và nhây khác là Tống Dật Thịnh. Anh này là lớp trưởng ở lớp đại học của Giang Nhiễm, ban đầu mình còn tưởng anh là tình địch của Trầm ca để cướp chị Giang cơ, ai ngờ không phải :v Anh là em cùng cha khác mẹ với Dương Kế Trầm, cũng không cần anh trai phải đối tốt với mình, nhưng anh tự hào vì Trầm ca tài giỏi, tìm gặp Trầm ca cũng chỉ vì muốn có thêm một người thân cùng gắn bó với mình mà thôi. Mới đầu Tống Dật Thịnh nói chuyện với Trầm ca còn bị tiểu Nhiễm hiểu nhầm là yêu thầm bạn trai chị rồi tìm cách chia cắt hai người nữa cơ, hài hết sức. • "Giang Nhiễm ho khan một tiếng: “Thế nên… Tống Dật Thịnh, cậu là fan của A Trầm hay cậu vốn thích đàn ông?” Có một số câu trong truyện mình cảm thấy rất cảm xúc : • "Vì thích, nên anh ấy là tốt nhất trên đời." • "Ít nhất anh không còn một thân một mình nữa. Cảm giác có hai người thật tốt đẹp, không phải sao?" • "Yêu một người như vậy, đời này đáng giá." ------ Với mình, "Ô Vuông Thủy Tinh" là một câu chuyện có buồn có vui, cũng cho mọi người thấy được một khía cạnh về nghề đua xe và những nguy hiểm mà một tay đua có thể phải đối mặt. Hơn hết là tình cảm rất ngọt ngào giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Thực sự mình cũng không biết bày tỏ gì hơn vì dáng vẻ lưu manh của Trầm ca hay dáng vẻ trông thì dịu dàng nhưng thực ra cũng rất bạo dạn ngầm của tiểu Nhiễm làm mình phát điên lên được. Hơi tiếc vì đã đọc hết truyện rồi, mình mong truyện dài thêm chút để có thể đồng hành với họ lâu hơn. Review bởi: BaoYin - fb/hoinhieuchu Mời các bạn đón đọc Ô Vuông Thủy Tinh của tác giả Liêm Thập Lí.
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên
Người đời thường nói "nhất quá tam", nếu thử một lần thất bại là do ngẫu nhiên, lần 2 vẫn thất bại là do kém may mắn, lần 3 mà còn thất bại thì nên tự hiểu là ông trời bắt không thể thay đổi được mãi mãi không thay đổi được. Thẩm Thiên Thiên đời trước ngưỡng mộ Ninh Ngọc, nguyện gả cho hắn nhưng đêm tân phòng, hắn bỏ nàng một mình thì thôi đi, còn xông ra từ đâu 18 vị tiểu thiếp - thật là TMD mà. Qua được đêm tân phòng hắn lập tức đẩy nàng vào nơi dành cho hạ nhân mà ở, nàng ngây ngây ngốc ngốc ở đó tròn cả năm, mỗi ngày phải thấy hắn ngọt ngọt ngào ngào với tiểu thiếp của hắn trước mặt nàng, chả lẽ hắn rảnh rỗi thế sao? Một lần có thích khách, nàng "vô tình" té xuống ao mà chết đi. Được sống lại, nàng nên làm gì? Tất nhiên là tránh xa hắn càng xa càng tốt. Nhưng ai ngờ... Lần từ chối hôn sự thứ nhất: Thiên Thiên đã bị sét đánh chết. :))) Lần từ chối hôn sự thứ hai: Rút kinh nghiệm lần trước, Thiên Thiên không trực tiếp từ chối nữa, chỉ là tối lại lén dọn đồ bỏ đi, ai ngờ ra đường lại bị ngựa đá chết. :))) Lần hôn sự thứ ba: Nàng cảm thấy không thể trốn thoát được nên đành âm thầm chấp nhận. :))) Và ngay đêm động phòng nàng đã tự giác, tự mình dọn dẹp đồ đạc đến nơi ở của hạ nhân mà ngủ, không cần ngây ngốc chờ đợi hắn cùng 18 vị tiểu thiếp của hắn đến mà chọc tức mình, ai ngờ.... ---------------------- :)) Đây là 1 truyện hài cực hài, nữ 9 vô sỉ nam chính siêu phúc hắc :))) mọi thứ sau khi trọng sinh đều đi ngược lại kết quả của kiếp trước, các nàng chuẩn bị đi nha sĩ đi :)) kiếp này anh sủng chị cực ngọt luôn đấy. À thêm 1 cái nữa là mọi người đừng nghĩ anh đã có 18 tiểu thiếp mà ghét anh nhé ☺️ anh là nam sạch sành sang từ đầu đấy ạ hí hí #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cả đám người đi đường thấy vậy, rối rít sửng sốt, trong lòng rối rít suy nghĩ Thẩm Thiên Thiên này đến tột cùng đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì, mà thoáng cái đã mê hoặc được Ninh Ngọc cưng chiều nàng lần nữa. Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên, đang muốn bước vào một tiệm châu báu bên cạnh, nhưng không nghĩ tới, sau lưng một đạo chưởng phong đặc biệt kì lạ đánh tới. Ninh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt ôm Thiên Thiên né người tránh đi, mà đạo chưởng phong kia liên tiếp đánh xuống vang dội, bụi bậm nổi lên bốn phía. Mọi người trên đường phố thấy thế, trong nháy mắt tan tác như chim muông, rối rít tránh ra, rất nhanh, một cái đường phố náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vắng vẻ. Thật vất vả bụi bậm tản đi, Ninh Ngọc và Thiên Thiên mới nhìn rõ, người đứng ở đối diện mình, lại là Mặc Phi. Có điều, Mặc Phi lúc này, đôi môi tím bầm, làn da trắng gần như trong suốt, tóc dài hết sức phong tình buộc thành một túm khoác ở một bên, hai tay hết sức nữ tính cầm lên một nhúm tóc, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn. Nhìn thấy bộ dáng này của Mặc Phi, Thiên Thiên chợt run rẩy, trong nháy mắt nhớ lại lúc ban đầu mình giao Tứ Ẩn cho hắn, mình đã xé mất trang đầu tiên. "Ninh Ngọc, ngươi đã để cho ta tìm rất lâu." Giọng nói cao thấp lẫn lộn của Mặc Phi từ từ truyền đến, lộ ra sự quỷ dị và ghê tởm không nói lên lời, lúc này hắn đang nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc, mặt mày tràn đầy tự mãn. Ánh mắt Ninh Ngọc sắc bén nhìn hắn: "Ngươi tìm ta làm gì." "A ha ha. . . . . ." Mặc Phi phát ra một tiếng cười lớn quỷ dị, "Ngươi nói ta tìm ngươi làm cái gì, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn phải lấy được Hoa Mãn Lâu! Năm đó để lấy được Tứ Ẩn, không tiếc sắp xếp để Nguyệt nhi ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết cái cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu mến ở lại bên cạnh kẻ địch là thế nào không, Ninh Ngọc, loại cảm giác đó đời này ngươi cũng sẽ không hiểu, vừa nghĩ tới Loan Nguyệt ở phía dưới của ngươi, ta liền hận đến muốn giết ngươi!" Hai mắt của hắn một mảnh đỏ ngầu, nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt giống như có thể nhỏ ra máu, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.   Mời các bạn đón đọc Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên của tác giả Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ.
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường
“Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường đi tới thiên đường đâu chỉ có một, có thể không thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải đi vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó” Hầu hết các mối quan hệ yêu đương được chia thành hai loại: có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời và... ngược lại. Tình đầu của Lộ Nghiên là một cuộc tình thanh xuân đầy mơ mộng, những tưởng người ấy sẽ là người nắm tay mình tới đích cuối cùng, thế nhưng tình yêu của họ lại chẳng kiên cường được đến thế. Sau khi chia tay bạn trai, Lộ Nghiên cảm thấy thế giới xung quanh như sụp đổ, nhưng rất nhanh cô đã tự vực dậy, chuyển nhà tới nơi khác, xin việc ở một địa điểm mới, tập làm quen với một môi trường hoàn toàn lạ lẫm mang tên “độc thân”.  Lộ Nghiên gặp Trần Mặc Đông tại khách sạn cô làm việc, vì sự mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi trong căn phòng anh ở. Sau cái ngày ngủ quên đầy ngượng ngùng ấy, không biết do cố ý hay cố tình mà tần suất họ gặp nhau ngày càng phủ sóng thường xuyên, hơn nữa, bằng một vài cách thần kỳ nào đó mà anh luôn nhìn thấy cô tại những khoảnh khắc cô xấu hổ muốn “độn thổ” nhất.  Mới trải qua một cuộc tình tan vỡ đầy đau khổ, Lộ Nghiên không muốn thừa nhận sự thật mình đã yêu Trần Mặc Đông, vì thế anh tiến một bước, cô lùi một bước; anh hôn cô, cô cố chấp nhắn tin “không xảy ra chuyện gì cả”; ngay cả khi họ đã bước vào mối quan hệ mờ ám, cô vẫn coi anh như một người bạn lâu năm. Nhưng không biết từ bao giờ, được anh quan tâm, cô bắt đầu làm nũng mà òa khóc lên như một đứa trẻ chỉ vì vết xước bé tí ti, khi anh “chỉ” hôn cô thì lại bày ra dáng vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng… :v “Trần Mặc Đông, em phát hiện nếu anh tìm người con gái khác thì em cũng có chút luyến tiếc. Anh xem dáng vẻ mình đẹp đẽ thế kia, dáng người cũng không tệ, mà lại có tiền, em không cần anh đúng là tổn thất lớn rồi.”  ---- “Anh không biết rằng nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng cao quý nho nhã của anh đấy.”  “Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”  “Em mắt lé, anh quản được sao?”  “Mắt anh cũng lé.”  “Trần Mặc Đông, em mới phát hiện ra anh có tố chất vô lại.”  … Trần Mặc Đông chẳng hề vô lại, trình độ như anh mà không được vào hàng “cực kỳ-vô cùng-hết sức” vô lại thì thật là có lỗi với nhân dân. :v “Tối qua em làm loạn lắm sao?”  “Em nghĩ sao?” Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn mấy vết cào trên ngực.  “Em uống say quá, không nhớ nổi.”  “Nói gì cũng không nhớ sao?” “Không nhớ. Em nói gì vậy?”  “Em nói em ghen.” Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên chằm chằm, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt bên miệng, khẽ hôn một cái.  “Uống rượu vào nên nói linh tinh, chứ em làm gì hẹp hòi đến vậy.”  “Không phải người ta vẫn nói sau khi uống rượu thì rất thật lòng sao?”  “Em chưa từng nói những lời như vậy.” “Nói rồi còn không thừa nhận.” Trần Mặc Đông cố tình trêu chọc Lộ Nghiên.  “Có anh nói ấy. Em còn nhớ sau khi anh say rượu còn nói yêu em nữa cơ.” “Xem ra sau khi uống rượu quả là sẽ nói thật lòng.” … Bề ngoài Trần Mặc Đông là một người lạnh lùng nhưng nội tâm anh lại vô cùng cuồng nhiệt và biết cách quan tâm người khác, tất nhiên “người khác” chỉ có giới hạn trong gia đình, bạn bè và Lộ Nghiên. Lộ Nghiên không nhận ra anh, còn anh lại chưa bao giờ quên cô. Suốt những năm tháng niên thiếu, Trần Mặc Đông đã để lỡ cô vì sự chần chờ và thiếu quyết đoán, nhưng đến khi họ gặp lại nhau, dưới tay một cực phẩm vô sỉ như anh, cô “có mà chạy đằng trời”!   ---- Phải nói đây là một cuốn tiểu thuyết rất hay, có rất nhiều những chi tiết đặc sắc như khi Lộ Nghiên hiểu lầm Trần Mặc Đông đã có vợ và anh chỉ coi cô như một nhân tình bao nuôi bên ngoài, anh chẳng hề giải thích mà hành động luôn, trực tiếp dẫn cô về ra mắt gia đình. :v Nữ chính có những phát ngôn khiến bạn phải “sa mạc lời” còn nam chính vừa đáng yêu, vừa vô sỉ, lại còn mặt dày lắm lắm luôn, nhưng tôi sẽ không bật mí hết đâu, hãy tự khám phá để tìm hiểu những nét hấp dẫn của bộ truyện này nhé