Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

4MK

4MK - cuốn sách giành giải Audie năm 2018 cho thể loại tiểu thuyết kinh dị, gay cấn. "Nạn nhân đầu tiên, Calli T Hai ngày sau khi bị bắt cóc, gia đình Tremell nhận được tải con gái mình trong hòm thư. Hai ngày sau đó, họ nhận được đôi mắt của cô. Hai ngày tiếp theo, chiếc lưỡi của cô được chuyển đến. Thi thể của cô gái được tìm thấy tại công viên B Bàn tay cô nắm chặt một mẩu giấy nhỏ ghi KHÔNG LÀM ĐIỀU ÁC" Bộ sách 4MK Thriller gồm có: 4MK Cái Chết Thứ Năm Đứa Trẻ Thứ Sáu *** J.D. Barker là một tác giả người Mỹ nổi tiếng quốc tế về phim kinh dị hồi hộp, thường kết hợp các yếu tố kinh dị, tội phạm, bí ẩn, khoa học viễn tưởng và siêu nhiên. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh, Forsaken, là người vào chung kết cho Giải thưởng Bram Stoker năm 2014. *** “Nạn nhân đầu tiên, Calli T Hai ngày sau khi bị bắt cóc, gia đình Tremell nhận được tải con gái mình trong hòm thư. Hai ngày sau đó, họ nhận được đôi mắt của cô. Hai ngày tiếp theo, chiếc lưỡi của cô được chuyển đến. Thi thể của cô gái được tìm thấy tại công viên B Bàn tay cô nắm chặt một mẩu giấy nhỏ ghi KHÔNG LÀM ĐIỀU ÁC” Với 4MK, tác giả J.D. Barker được đánh giá là thế hệ tiếp theo của Stephen King và Thomas Harris. Tên sách có vẻ gì khó hiểu, mang tính học thuật và toán học quá… thực chất để ý hình con Khỉ trang bìa thì đây là từ viết tắt của ‘The-4th-Monkey-Killer’ (con khỉ thứ 4 làm điều xấu…chưa hiểu lắm đúng không???), nếu dân văn phòng thì không xa lạ gì 4 bức hình nhân “chú tiểu”, chú thứ nhất: bịt tai – không nghe điều xấu, chứ thứ hai: bịt mắt – không thấy điều xấu, chú thứ ba: bịt miệng – không nói điều xấu, chú thứ tư: khoanh tay sau mông – không làm điều xấu… nhưng nguồn gốc thật sự thì bắt nguồn từ văn hóa Nhật Bản, bốn chú tiểu hiện hành bạn thấy trên bàn làm việc là tượng trưng cho bốn chú khỉ… và 4MK tượng trưng cho con khỉ thứ 4, và tất nhiên con khỉ này được hiện thực hóa trong khuông khổ…đã-làm-điều-xấu. Mình rất thích lối kể chuyện mở ra bằng một kết thúc, và trong tác phẩm này cũng vậy… một tai nạn xe buýt tình cờ đã tông chết kẻ thủ ác và kéo lê xác hắn tận 5m – kẻ đã thực hiện thành công các cuộc tra tấn về mặt thể xác lẫn tinh thần của bất kỳ nạn nhân nào hắn “vô tình” bắt được, tất nhiên là tài xế xe buýt vô can! Bằng bút pháp tả thực… từng chân tơ, kẻ tóc của nạn nhân được tác giả miêu tả đầy mang rợ, tạo cho người đọc cảm giác đang chứng kiến cái ác được diễn ra nhưng vô cùng câm lặng không thể thốt thành lời. Tên thủ ác lần lượt là cắt tai, cắt lưỡi, khoét mắt của nạn nhân và gửi từng bộ phận đấy về cho chính cha mẹ ruột của họ… trước khi phần còn lại của cái xác nằm gói gọn đâu đó bên mặt hồ tĩnh lặng hay công viên thanh vắng… Nếu các bạn đã đọc “Sự im lặng của bầy cừu” thì sẽ thấy quen thuộc với kiểu ra tay tàn ác của kẻ sát nhân nhưng (LƯU Ý: spoil sự im lặng của bầy cừu) Jeam Gumb giết nạn nhân xong mới lột từng tấm da lưng, thì trong căn phòng tối này 4MK tra tấn thể xác họ… ngay khi họ còn sống!!! Tất nhiên không có bất kỳ một cuộc dạo chơi hoặc thuật dẫn dắt tâm lý nào từ kẻ thủ ác trong 4MK (đỡ phải chịu cảm giác nhức nhói về mặt tâm lý so với đọc Sự Im lặng của bầy cừu!) Vẫn phong cách đặt vấn đề quen thuộc của mình… để một cuộc giết người diễn ra cần ba yếu tố “nguyên nhân – động cơ – mục đích”, thế nguyên nhân gì đã khiến 4MK thực hiện cuộc thanh trừng như một kẻ mộ điệu thực thi công lý, và tội ác của hắn hiễn nhiên thách thức các mật vụ điều tra liên bang suốt nữa thập kỳ để rồi một chiếc xe buýt vô tình cán chết hắn, tất nhiên là hắn vừa mới thực hiện thành công một ca “tùng xẻo tai của một bé gái mười sáu tuổi” và cái chết của hắn đặt ra một dấu chấm hỏi rất lớn… cái ác vẫn tiếp diễn cho dù kẻ thủ ác thật sự đã chết??? Không có bất kỳ dòng hồi tưởng nào của kẻ sát nhân, xin nhắc lại đây là bút pháp tả thực, không ảo mộng về quá khứ, không huyễn hoặc tự đặt mình vào vai kẻ sát nhân và tưởng tượng! Tuy nhiên kẻ thủ ác vẫn để lại cuốn nhật ký, và nội dung quyển nhật ký tuyệt đối không liên quan gì về cô gái mười sáu tuổi… cuốn nhật ký như một thái độ tự mãng, một lời thách thức đối với cục điều tra liên bang! Dưới nhận định của một trong các điều tra viên thì “hắn như muốn bất tử, dùng cái chết để trở nên vĩnh hằng”. Điều mình thật sự thích trong tác phẩm này là quá khứ và hiện thực được kể lại song song nhưng ngược lối, có những lúc mình chỉ muốn đọc liên tục nội dung cuốn nhật ký của kẻ sát nhân, để hiểu được nguyên nhân – động cơ – mục đích của cuộc thanh trừng này, và tất nhiên, bài toán không hề đơn giản như vậy, một lần nữa chính các độc giả cũng như các bạn sẽ bị lừa như chính các điều tra viên liên bang mà thôi! Cậu truyện trong nhật ký là gì, cô gái mười sáu tuổi rồi sẽ ra sao??? Tất cả đang chờ các bạn trong cuốn 4MK, và mình chốt hạ câu cuối, hiện thực tàn ác… không có chỗ cho cung đàn ảo mộng đâu, nên đừng đọc vài trang sách đã tự mãng đoán ra được cái kết! Nếu dễ dàng như vậy thì 4MK đã không đạt danh hiệu “Cuốn sách giành giải Audie năm 2018 cho thể loại Tiểu thuyết Kinh dị, gay cấn”! Reviewer: Nhut Phan *** Porter Ngày 1 - 6:14 sáng Lại là nó, tiếng chuông điện thoại réo rắt mãi không dứt. Mình tắt chuông rồi cơ mà. Tại sao lại có chuông báo tin nhắn? Tại sao lại có tiếng chuông kêu nhỉ? Steve Jobs mất, Apple cũng ngắc ngoải theo luôn. Sam Porter lăn người sang bên phải, tay quờ quạng tìm chiếc điện thoại để trên kệ tủ đầu giường. Chiếc đồng hồ báo thức bay xuống, vỡ tan tành dưới nền nhà, kèm theo là tiếng rơi vỡ đặc trưng của món đồ điện tử rẻ tiền xuất xứ Trung Quốc. “Tiên sư cái tay.” Mần mò mãi, khi những ngón tay chạm được tới chiếc điện thoại, Porter rứt nó khỏi dây sạc rồi đưa ra trước mặt, nheo mắt liếc nhìn màn hình nhỏ xíu sáng chói. GỌI CHO TÔI - 911 Tin nhắn của Nash. Porter liếc nhìn sang vợ ở bên kia giường, chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một tờ giấy nhắn: Em đi mua sữa, sẽ về ngay. xoxo, Heather Anh cằn nhằn gì đó rồi lại đưa mắt nhìn vào điện thoại. 6:15 phút sáng. Đáng buồn thay cho một buổi sáng tĩnh lặng. Porter ngồi dậy rồi ấn số gọi cho người cộng sự. Nash bắt máy sau hồi chuông thứ hai. “Sam à?” “Ừ, Nash.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nín lặng trong giây lát. “Tôi rất xin lỗi, Porter ạ. Tôi đã đấu tranh rất lâu không biết có nên gọi cho anh hay không. Chắc tôi phải bấm số của anh cả chục lần rồi ấy, nhưng vẫn chẳng dám xuống tay nhấn nút gọi. Cuối cùng tôi quyết định tốt hơn hết là nhắn tin cho anh. Để anh có cớ bơ tôi, anh hiểu chứ?” “Không sao đâu mà Nash. Có chuyện gì thế?” Lại tiếp tục là một khoảng lặng. “Anh sẽ muốn xem tận mắt đấy.” “Xem cái gì?” “Có một vụ tai nạn.” Porter day day thái dương. “Tai nạn á? Chúng ta là Tổ Trọng án cơ mà. Tại sao phải quan tâm tới tai nạn nhỉ?” “Anh phải tin tôi lần này. Anh sẽ muốn xem qua đấy.” Nash nói lại lần nữa. Giọng anh chàng nghe là lạ. Porter thở dài. “Ở đâu thế?” “Gần công viên Hyde Park, ven đường 55. Tôi nhắn anh địa chỉ rồi đấy.” Chuông báo tin nhắn vang lên to tướng sát bên tai, Porter đưa chiếc điện thoại ra xa. Mẹ cha cái thứ iPhone rởm đời! Anh nhìn xuống màn hình điện thoại, ghi lại địa chỉ rồi tiếp tục cuộc gọi. “Tôi sẽ có mặt trong khoảng ba mươi phút. Như thế được chứ?” “Được.” Nash đáp. “Chúng tôi chưa xong việc nhanh đến thế.” Porter ngắt máy rồi nặng nhọc lết hai chân xuống khỏi một bên giường, lắng nghe cái cơ thể năm mươi hai tuổi đang lên tiếng phản đối bằng đủ những tiếng khục khặc, răng rắc. Mặt trời đã dần lên cao, ánh sáng lọt vào trong nhà qua tấm rèm đã kéo xuống của cửa sổ phòng ngủ. Buồn cười thay, căn hộ không có mặt Heather lại trở nên tĩnh lặng và u sầu đến lạ. Đi mua sữa. Trên sàn nhà lát gỗ, chiếc đồng hồ báo thức lóe sáng như thể đang nháy mắt với anh, mặt đồng hồ nứt vỡ bên trên hiển thị những kí tự không còn tương ứng với các con số nữa. Hôm nay sẽ là một trong số những ngày như thế. Mà gần đây có rất nhiều ngày như thế. Porter bước ra khỏi căn hộ sau đó chừng mười phút, khoác trên người bộ cánh chỉn chu, đẹp đẽ nhất vốn thường dành để đi lễ vào Chủ nhật - bộ com lê màu xanh hải quân nhàu nhĩ mua ở cửa hàng Men’s Wearhouse từ gần một thập niên trước - rồi đi hết bốn lượt cầu thang để xuống tới khu sảnh chật chội của tòa nhà. Anh dừng lại trước chỗ để hòm thư, lôi điện thoại ra và bấm số điện thoại của vợ. Bạn đã gọi điện tới số điện thoại của Heather Porter. Vì đây là hộp thư thoại nên khả năng rất cao là tôi đã nhìn thấy tên của bạn trong danh sách cuộc gọi, và tôi có thể cam đoan một điều khá chắc chắn là tôi không hề muốn nói chuyện với bạn. Nếu bạn nguyện tâm nguyện ý cống nạp cho tôi bánh sô cô la hay các loại đồ ăn kiêng giàu dinh dưỡng khác, hãy nhắn tin chi tiết cho tôi và tôi sẽ cân nhắc sắp xếp lại vị trí của bạn trong danh sách những người quen biết và có thể sẽ gọi lại cho bạn sau. Nếu bạn là nhân viên kinh doanh đang tính dụ tôi đổi số thì làm ơn từ bỏ ý định luôn và ngay, tôi là của AT&T trong ít nhất một năm nữa rồi. Còn những người khác, xin hãy để lại lời nhắn. Hãy nhớ cho kĩ, chồng yêu của tôi là một chàng cớm nóng nảy, và chàng ta mang súng theo người đấy nhé! Porter mỉm cười. Giọng nói của cô luôn khiến anh mỉm cười. “Này, Button. Anh đây. Nash gọi điện. Có một vụ ở gần công viên Hyde Park. Anh đang xuống đó gặp anh ấy. Anh sẽ gọi lại cho em sau, chừng nào anh biết mấy giờ có thể về nhà.” Anh nói tiếp. “À mà anh nghĩ là đồng hồ báo thức của chúng ta không ổn rồi.” Anh thả điện thoại vào trong túi áo rồi đẩy người bước ra khỏi cánh cửa, những cơn gió lồng lộng của Chicago nhắc anh nhớ mùa thu sắp qua, nhường chỗ cho mùa đông đang tới.   Mời các bạn đón đọc 4MK của tác giả J. D. Barker.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thay Lời Vong Linh
Bạn đang đọc truyện Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0. Chủ nhân của phòng live stream* thần quái app "Live stream 0 giờ" một đêm bạo hồng. Thông qua phòng live stream, khán giả có thể thấy chủ phòng mang theo nữ quỷ gõ cửa phòng hung thủ, phá giải án treo nhiều năm dễ như trở bàn tay; lại tùy tay đào đất có thể đào ra xương người, đào ra theo thảm án đã phủ bụi từ lâu. ............ Nhưng mà, chỉ có bản thân Thích An mới biết, live stream chỉ là mánh lới tiện lợi cho cô. Chỉ có không ngừng giúp quỷ hồn báo thù cô mới có cơ hội sống sót. Sau đó Thích An phát hiện, vòng cổ bố lưu lại cho cô bỗng nhiên bay ra một vị tướng quân đến từ ngàn năm trước... *** Ngoài tiểu khu Bình An có một cái ngã tư, ngày thường xe chạy qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn. Giữa con đường rộng lớn nằm một thi thể máu chảy đầm đìa. Xe cảnh sát cùng xe gây tai nạn dừng một bên, đông đảo phóng viên vây xung quanh chụp ảnh, ảnh hưởng cực lớn đến giao thông. Thích An cũng đứng trong đám người xem, ngơ ngác nhìn thi thể bị chiếc xe nghiến qua đến thay đổi hình dạng. Đó là thi thể của cô. Đây... đã là lần thứ ba. Lần đầu tiên, cô đang đi qua đường, một tên côn đồ từ phía sau tấn công cô, một dao cắt thẳng qua yết hầu. Cô đến một chút phản kháng cũng không kịp đã chết thảm. Lần thứ hai, cô đi vòng qua con đường kia lại bị một cục gạch từ trên cao đập chết. Linh hồn cô đứng một bên nhìn hồi lâu mới biết nguyên nhân: cục gạch kia là một đứa bé trai 7 tuổi từ cửa sổ tầng 13 ném ra, nó cùng với bạn thách đố nhau ai có thể ném gạch trúng người đi đường, mà cô chính là cái người bất hạnh đó. Lần thứ ba, cô dứt khoát xin nghỉ muộn một ngày mới quay lại trường học, chỉ giúp mẹ đi sang chợ ngay đối diện mua thức ăn mà thôi, cả đường đi vô cùng cẩn thận rồi lại bị tài xế say rượu vượt đèn đỏ đâm chết. Cô chú ý thấy tên tài xế đó không chỉ uống rượu mà còn đi một đôi giày không tiện cho việc lái xe. Tóm lại, ngày 20 tháng 6 quả nhiên là ngày chết của cô. ...................... "Đinh linh linh..." Tiếng chuông di động bên gối vang lên khiến Thích An bừng tỉnh. Cô bật người ngồi dậy, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía. Phát hiện đang ở trong kí túc xá trường học, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cầm di động lên xem nhưng không thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô kéo xuống thanh thông báo phía trên màn hình. Góc trái phía trên hiện ngày tháng: ngày 18 tháng 6 năm 2019, 7 giờ 23 phút sáng. Mấy chữ "Ngày 18" đâm vào mắt cô phát đau. Cô vô lực ném di động xuống, dựa vào đầu giường hít sâu một hơi. Giấc mơ kia cô đã mơ liên tiếp ba lần, mỗi lần đều cảm thấy nó không chỉ là mơ, bởi vì hết thảy trong giấc mơ đó đều vô cùng chân thật, đặc biệt là một khắc lúc cô tử vong. Càng quỷ dị chính là từ khi giấc mơ đầu tiên bắt đầu cô rất thanh tỉnh. Cô vẫn tư duy rõ ràng, cũng tự do khống chế hành động của chính mình. Thậm chí cô còn nhớ trước khi chết đã tìm mọi cách lẩn tránh, nhưng không tránh khỏi kết quả phải chết. Mỗi lần cảnh trong mơ đều bắt đầu lúc Thích An tỉnh lại trên giường trong nhà, cũng cầm lấy di động xem ngày, trên màn hình mỗi lần đều hiển thị: ngày 20 tháng 6 năm 2019. Sau đó cô đã trải qua ba cách chết khác nhau. Lần đầu tiên mơ cô còn không để trong lòng, nhưng ba lần liên tiếp, liệu có phải như cô nghĩ... đây là điềm báo tử vong? Nếu nó thật sự biểu thị cô sẽ chết vào ngày 20, hôm nay đã là ngày 18, tính cả hôm nay cô chỉ còn lại hai ngày để sống? Tiếng chuông di động vang lên thật lâu, vì không có người nghe nên đột ngột chấm dứt, rất nhanh lại vang lên tiếp giống như cô mà không nhấc máy thì tuyệt đối không bỏ qua. Đang mơ ngủ ở giường đối diện, bạn cùng phòng Lý Duyệt trở mình mơ màng nói: "Tiểu An, nghe điện nhanh lên kìa..." Thích An hồi phục tinh thần, vội vàng cầm di động. Nhìn dãy số hiện lên, là số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Cô nghi hoặc bấm nghe, một khắc đưa điện thoại lên tai thanh âm đối phương cũng vừa lúc vang lên: "Chỉ còn lại hai ngày..." Ngắn ngủn năm chữ làm lông tơ cả người Thích An dựng đứng! Thân thể cô cứng đờ, vội vàng hỏi: "Ông là ai? Hai ngày gì cơ?" "Ngày chết... của cô..."   Mời các bạn đón đọc Thay Lời Vong Linh của tác giả Tòng 0.
Người Mẹ Quỷ
Người Mẹ Quỷ là câu chuyện của Việt Nam về cương thi, hay gọi bằng cái tên quen thuộc hơn: quỷ nhập tràng. Có lẽ nghe tới quỷ, mọi người sẽ nghĩ đây là một bộ truyện kinh dị. Nhưng thật ra, khi bạn càng đọc về sau, bạn sẽ càng nhận rõ những tình cảm khác trong truyện: tình cảm gia đình, tình mẫu tử, tình thầy trò,... tất cả sẽ đọng lại trong từng chap truyện của Người Mẹ Quỷ… Ngoài những yếu tố kinh dị, ly kỳ, hấp dẫn, truyện còn mang một thứ gì đó hơi hướng nói về Tình Người *** Cuối thu đầu đông là thời điểm thích hợp cho việc cải táng mồ mả cho người đã khuất. Nhà có người mất cũng đã tròn 3 năm, ngày bốc mả cũng đã đến. Trước đó mấy hôm tôi thấy mấy bác trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi điện cho những người bốc mộ thuê nhớ phải đến đúng hẹn. Từ trước đến giờ nghe những từ như cải táng, sang cát cũng khá quen thuộc nhưng để mục sở thị tận mắt một lần thì tôi chưa bao giờ được thấy. Vốn tính tò mò, lại là người thích nghe những câu chuyện về kỳ ma, dị sĩ..những chuyện âm hồn người chết nên lần này tôi đánh bạo hỏi một bác lớn trong nhà: — Hôm nào mà bôc mộ cho cháu ra đồng xem với được không..? Ông bác tôi quay ra mắng: — Chuyện bốc mộ cho người chết không phải chuyện đùa đâu mà xem với xét. Mà còn phải xem tuổi tác xung hợp thế nào mới được đi. Đâu phải cứ thích là di được, mà trời lạnh này ở nhà mà ngủ cho sướng. 2-3h sáng đã phải lịch kịch chuẩn bị đồ rồi đợi người ta đến là phải đi rồi đấy. Tôi nghe thấy thế cũng hơi ái ngại, nhưng bác gái lên tiếng: — Ôi dào, con cháu trong nhà, cậu nó ngày còn sống cũng quý nó lắm. Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ông cứ quan trọng hóa. Cứ thế sau này giả dụ chết đi con cháu nó muốn bốc mả cho thì nó biết làm như thế nào. Việc này cũng không hay ho gì nhưng nó cần thiết đấy, ngày kia sang đây ngủ khi nào đi bác gọi dậy. Bác trai nghe thế cau mặt: — Ừ thì đi, nhưng đợi gọi điện cho bên kia hỏi qua tuổi đã. Không thừa, mà mày tuổi ngựa phải không….? Tôi gật đầu lia lịa, đứng chờ đợi đợi kết quả từ phía bác trai. Lát sau ông ấy nói: — Ừ không sao, nhưng hôm đấy đi thì nhớ cầm củ tỏi cho vào túi. Kẻo cậu cháu hợp vía, sống đã thân nhau rồi sợ lại theo này theo nọ rắc rối lắm. Bác gái nói: — Có theo thì nó cũng phù hộ cho cháu nó chứ cũng chẳng hại, mà từ hồi cậu ấy mất thằng này cũng kể nằm mơ thấy cậu mấy lần còn gì. Toàn cho lộc đấy mà có biết ăn đâu… Tôi gãi đầu cười, bác đang nói đến cậu Long của tôi, cậu Long chết cách đây ba năm rồi. Cậu mất năm đó là 45 tuổi, gọi là đi được một nửa cuộc đời. Nhưng cậu lại không có vợ con gì, ngày còn sống cậu quý các cháu lắm. Chẳng hiểu sao bao năm cậu không chịu lấy vợ. Vì không lấy vợ sinh con nên tình cảm cậu dành hết cho các cháu. Nhất là tôi, có gì ngon là cậu để dành cho, lại hay cho tôi tiền nên tôi cũng quý cậu lắm. Đùng một cái năm đó cậu bị ốm, một trận ốm có lẽ cũng rất bình thường nhưng rồi nó đã cướp đi mạng sống của cậu một cách nhanh chóng. Tôi lúc đó còn không tin là cậu Long đã chết, cái chết của cậu đến nhanh rồi khi người ta đưa quan tài của cậu xuống cái huyệt đã đào sẵn cũng nhanh như vậy. Nó quá bất ngờ với tôi, cậu mất được một tuần mà tôi còn không tin đó là sự thật.   Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Quỷ của tác giả Trường Lê.
Ngải Hài Nhi
Bạn đọc yêu thích những câu chuyện ma quái, tâm linh, có yếu tố kỳ bí chắc hẳn cũng không cảm thấy xa lạ với bùa và ngải... Ngải là một thứ nguyền rủa, khá âm độc,....và những người nuôi ngải dĩ nhiên cũng có mưu mô, tư lợi riêng... Đối với Vân, từ khi cha cô qua đời, cuộc sống của cô bỗng rơi vào khủng hoảng. Mẹ cô bắt đầu một cuộc hôn nhân mới bạn thân của chồng. Và cha dượng của Vân không phải một người bình thường, ông nuôi ngải, loại ngải tàn ác, hiểm độc...và từ đó bắt đầu cho hàng loạt cái chết từ những người xung anh Vân Liệu Vân có tìm được người giúp đỡ, để cô thoát khỏi cuộc sống u ám, lạnh lẽo với nỗi sợ hãi bao trùm. Hãy đọc Ngải Hài Nhi để biết thêm về tâm linh, để cảm nhận cuộc sống: Ma Quỷ đôi khi không đáng sợ Con Người mới thực sự là Độc nhất. *** Bùa Ngải là một vật tâm linh có từ thời cổ đại xa xưa. Thời mà người ta gọi những người Luyện Ngải là Phù Thuỷ, Pháp Sư. Những người dành cả đời để tu luyện những thứ tà ma, dị đạo...Xã hội ngày càng phát triển nhưng càng tiến bộ thì con người ta lại càng muốn tìm hiểu về cái gọi là Tâm Linh, những thứ khoa học chưa thể giải thích được. Và những câu chuyện về Bùa Ngải được dân tình truyền tai nhau, không ít người dám lấy cả mạng sống của mình ra thề trước trời đất: Bùa Ngải Là Có Thật. Bạn có tin vào chuyện Ma Quỷ...? Tôi cũng không tin, nhưng khi nghe chính nhân vật kể lại thì tôi thấy lạnh sống lưng, đôi mắt vô hồn, nó như nhìn sâu thẳm vào trong tâm can người đối diện, nhưng nó u uất, lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến người ta phải nổi da gà khi nhìn vào nó. Đôi mắt chứa đầy ám ảnh đó là của Vân, cô gái năm nay 24 tuổi. Tôi không quen Vân và Vân cũng không quen chú tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên ba người chúng tôi gặp nhau. Chú tôi là bộ đội xuất ngũ những năm 1975, là bộ đội cho nên những năm chiến tranh phải đóng trong rừng, trong núi có khi cả năm trời. Rồi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào ông ấy cưới luôn gái trong Bản, người mà bây giờ tôi gọi là cô. Hai vợ chồng sống với nhau bao năm nay nhưng chưa hề có cãi vã. Tại sao tôi hay sang nhà ông ấy chơi vì sang đó tôi được nghe về những câu chuyện kì dị, những câu chuyện rừng thiêng nước độc, chuyện những ông thầy pháp luyện Ngải nơi thâm sâu cùng cốc. Tôi không rõ vợ chồng cô chú tôi làm gì nhưng tháng đôi lần họ vẫn dẫn người lên Hoà Bình, về bản của cô tôi. Nhiều lúc tò mò tôi cũng hỏi ông ấy: - Sao tháng nào cô chú cũng đưa người lên đó vậy...?? Mà lần nào cũng chỉ đưa một người mặc dù cháu thấy nhiều người đến tận nơi hẹn lịch. Ông ấy ngồi vắt chân chữ ngũ trên cái sạp bằng gỗ lim, rít hơi thuốc lào rõ đanh, ông ấy nhả khói, chầm chậm nhấp ngụm trà rồi mới nói: - Chú nói sợ mày không tin nhưng chú dẫn người lên đó giải bùa, mà làm bùa cũng có...Trên đó có ông Thầy năm nay đã gần 90 tuổi...ông ấy.... Đang nói thì bà cô tôi đi ra hắng giọng: - E hèm...e hèm... Ông chú vội vã lặng câm sau cái liếc sắc như dao của vợ. Bà cô đi vào trong ông ấy ghé sát lại tai tôi nói nhỏ: - Ông ấy Luyện Ngải... Nghe xong câu đó tôi tự nhiên thấy lạnh hết sống lưng, tôi giật mình lùi lại: - Chú lại trêu cháu, chắc hai người lên đó mua đặc sản hay thuốc thang mà dưới này không có.. Ông ấy cười nhẹ rồi lại vê bi thuốc lào chuân bị làm bi nữa. Nhưng số người đến nhà ông ấy không phải ít, tuy nhiên không phải ai vợ chồng chú ấy cũng tiếp. Chỉ khi nào cô Muôn ( vợ ông chú) đồng ý sau khi nhìn mặt thì mới nói chuyện tiếp. À quên không nói tên ông chú, ông ấy tên Năm nhé. Tên các cụ đặt từ ngày xưa ấy mà, nhà có 4 ông con trai thì Ba, Năm, Bảy mỗi chú út đẻ sau khi giải phóng thì tên đẹp hơn một chút, chú Thái. Vì cái tên này mà vào làng chỉ cần hỏi vợ chồng Muôn Năm thì ai cũng biết. Chắc Vân đến tìm vợ chồng chú tôi lý do cũng như những người trước đây. Vân không đi một mình, còn một bà hơi đứng tuổi, ăn mặc sang trọng, vàng đeo đầy người. Lúc mới vào cửa tôi thấy cô Muôn nói với ra: - Chị để cháu ở đây rồi ra ngoài hiên uống nước đợi nhé.. Bà kia hẩy nhẹ vai Vân về trước mồm nói: - Đi....đi vào đi..Ở đây có khi họ giúp được đấy. Ngay cái nhìn đầu tiên tôi cũng thấy ở Vân có cái gì đó rất khác lạ. Vân có gương mặt thanh tú, tóc dài ngang lưng, đặc biệt mái tóc đen nhánh và dày. Từ khi Vân bước vào phòng khách không khí bỗng nhiên thay đổi. Một cái lạnh tuy rất nhẹ nhưng đủ khiến tôi thấy gai người. Tôi quay sang nhìn ông chú. Cái vẻ cợt nhả thường ngày biến mất, ông ấy lặng im một cách bất thường. Đột nhiên ông ấy nói: - Cháu đứng im đó đi. Đừng bước tới nữa.... Vân vội rụt chân lại, cô ấy có lẽ cũng hiểu lý do vì sao chú tôi lại yêu cầu như thế. Cô Muôn từ trong đi ra, bà ấy mặc một bộ quần áo theo tôi là của người Dân Tộc. Trên tay cô Muôn cầm một cái túi nhỏ màu đỏ. Đi đến gần Vân cô Muôn lấy ra một chiếc vòng có xỏ những hạt đá màu đen bóng loáng, cô Muôn nói: - Cháu đeo chiếc vòng bằng dâu tằm này vào. Sau đó ngồi xuống ghế kia, trong thời gian khoảng 1 tiếng nó sẽ không nghe thấy cháu nói gì. Mời các bạn đón đọc Ngải Hài Nhi của tác giả Trường Lê.
Bóng Trăng Trắng Ngà
Bóng Trăng Trắng Ngà là câu chuyện về tâm linh được sáng tác dựa theo mô phỏng của bài hát Thằng Cuội của ca sĩ Ngọc Hiển.  Tác phẩm đi theo phong cách mới nhưng không kém phần hấp dẫn và li kỳ. Bảo là nhân vật chính của câu chuyện, cậu bé vô tình được nghe kể những bí mật kinh hoàng nằm trong lời bài hát này.... *** Hoàng hôn đang buông dần xuống trên những mái nhà ngói đỏ san sát trong xóm. Bầu không khí đã lảng bảng khói bếp hun lên từ một số căn nhà. Dưới ánh đèn vàng vọt trên con đường làng, bóng dáng những đứa trẻ đang chạy về nhà để ăn cơm. Ở miền quê này, 5 rưỡi, 6 giờ mới ăn cơm là muộn. Và tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó, đang chạy vắt chân lên cổ về nhà, mong chờ một bát cơm nóng hổi để lấp đầy cái bụng đói meo. "Ê, Bảo Bảo!!" Thằng Tuấn bạn tôi gọi với từ đằng sau. "Xong qua nhà tao đấy!" "Ờ...Tao nhớ rồi!"Tôi nói với ra đằng sau. Tôi, thằng Tuấn, thằng Hưng là ba thằng bạn thân từ hồi tóc còn để chỏm. Chúng tôi còn học chung trường cấp 2 của Huyện nữa. Năm nay tôi đang học lớp 7, còn mải chơi lắm. Cuộc sống của tôi thiếu chúng nó còn gì vui? Một tuần phải tới 5,6 ngày tôi lêu lổng sang nhà chúng nó chơi, hết lắp ghép mô hình đến xem phim hành động. Cuối tuần hoặc những buổi chiều chiều, ba chúng tôi lại rủ nhau ra sân nhà văn hóa đánh bi, chơi trò chơi với mấy đứa trong xóm. Dọc hai bên đường làng là những cánh đồng bát ngát. Dân làng tôi vẫn theo nghề nông phần nhiều. Nhà tôi cũng có một thửa ruộng nho nhỏ, do họ nhà nội tôi để lại. Ông nội tôi năm ấy chia ra cho các con trai mỗi đứa một mảnh. Bố tôi để đó trồng lúa, hoa màu, chủ yếu cũng để phục vụ gia đình, thừa thì đem bán cho có đồng ra đồng vào. Bố tôi vẫn làm cán bộ trên xã còn mẹ tôi ở nhà nội trợ. Đồng ruộng bao quanh xóm làng của chúng tôi. Nếu men theo vài con ngõ, có thể bắt gặp ngay những thửa ruộng mênh mông nằm gần một con sông nhỏ. Vào những dịp nghỉ hè, chúng tôi cũng hay chạy lên đê chơi, tìm những chỗ không vướng dây điện để thả diều. Gia đình không có điều kiện như những bạn ở thành phố, chúng tôi chỉ biết lấy mấy trò nghịch ngợm vặt cây hái quả ra làm thú vui. Nhà đứa nào mà có máy tính bàn có cài game là quý lắm, tranh nhau mon men sang nhà ngồi xem nó chơi. Bây giờ đã là tháng 8, chuẩn bị vào mùa gặt. Những cánh đồng bắt đầu ngả màu vàng thích mắt. Chiều nào tôi cũng mang bi, bài ra sân nhà văn hóa chơi với mấy thằng bạn. Xung quanh cũng có vài đám con gái ngồi chơi với nhau. Chúng nó hay chơi nhảy dây, ô ăn quan, đồ hàng,...Có những lúc hứng lên, chúng tôi tụ cả đám lại với nhau chơi Đồ cứu, Cá sấu lên bờ,...Có mấy lượt mà hết cả buổi chiều. Ngày nào tôi về nhà tay chân cũng lấm lem đất bụi, mẹ tôi cứ mắng tôi sa sả. Có những hôm tôi mải chơi bên nhà thằng Tuấn không kịp về giờ cơm, bố tôi cứ mang cây chổi dựng ở góc nhà quật cho mấy cái vào chân tím hết cả. Thế là tôi ngoan ngoãn cả tuần sau đó. Được một thời gian thì chứng nào tật nấy. Vào mỗi buổi tối, tôi thường làm bài tập quấy quá cho xong rồi lại tót sang nhà chúng nó chơi, trừ những hôm bố tôi không vừa lòng, kiểm tra bài tập của tôi không xong lại bắt tôi ở nhà hoàn thành nốt. Nhiều hôm ông cũng không ở nhà, hay ra quán nước đầu làng uống nước chè đánh cờ với mấy chú bác trong xóm. Mấy hôm như thế tôi lại tranh thủ tót đi chơi một lúc rồi về lựa khi bố tôi chưa có nhà. Gia đình tôi ngoài bố mẹ và tôi ra còn có chị gái và bà nội. Ông nội tôi mất từ trước khi tôi ra đời, giờ chị còn bà nội. Chị gái tôi năm nay học cấp 3, lớp 11. Chị tôi học giỏi lại ngoan ngoãn, chẳng bù cho tôi. Tôi chẳng thích học. Sau này tôi sẽ làm quân nhân, như trong mấy bộ phim tôi hay xem, cầm sung bắn kẻ địch vô cùng oai hùng. Tôi vô cùng quấn bà nội. Bà nội tôi ngoài 70 tuổi rồi. Bà ở bên tôi từ bé, hay bảo vệ tôi trước những trận đòn roi của bố. Bà bảo: "Đánh nó làm gì cho hư người, bảo ban con cái nhẹ nhàng thôi!". Có mấy lần bà giận bố tôi đến mấy ngày chỉ vì ông đánh tôi đau quá, tước cả máu ra, bà xót. Từ hồi còn bé, tôi đã hay nằm ngủ với bà. Người bà có mùi dầu thoang thoảng, làn da nhăn nheo ram ráp. Bà hay kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Lớn hơn thì bà hay bật đài cho tôi nghe trước khi đi ngủ. Trên đài của bà hay có mấy kênh ca hát dân ca, nhạc vàng,...Tôi nghe từ bé đâm ra nghiện. Không phải tôi không thích nhạc trẻ mà tôi nhận ra rằng, những câu hát trên chiếc đài của bà không phải là không dễ chịu... Đợt đó, bọn trẻ con trong làng tôi rộ lên mốt bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn. Chúng nó còn sơn trứng đủ màu làm mấy dây đèn trông rất hay. Thế là tôi với thằng Tuấn, thằng Hưng quyết tâm không thể thua bạn kém bè. Tối hôm ấy ăn cơm xong chúng tôi hẹn nhau ra bờ đê sau làng để bắt đom đóm. Chúng tôi còn cá nhau xem ai bắt được nhiều đom đóm hơn. Tôi với hai thằng chia nhau ra mỗi đứa một ngách, hẹn nhau 1 giờ nữa ở trên đê, so xem ai nhiều đom đóm hơn. Thế là tôi cầm chắc trên tay cái vợt với cái lọ thủy tinh bà tôi rửa cho tôi ở nhà, bắt đầu nhảy xuống mấy bụi cây gần bờ sông để tìm. Mê mải một lúc, tôi cứ đi dần lên trước, chiếc hũ của tôi mới được tầm chục con đom đóm, không thể nào thua chúng nó được, tôi đã cược gần hết số bi của tôi rồi. Càng tiến về trước, đom đóm bay lên càng nhiều. Tôi vô cùng phấn khích vợt lấy vợt để. Thế rồi, đập vào tai tôi là một tiếng hát trong trẻo. tiếng hát hay như ở trong chiếc đài của bà tôi vọng ra vậy: "Bóng trăng trắng ngà...Có cây đa to...có thằng Cuội già...Ôm một mối mơ..." Tôi tò mò tiến lại gần để xem nguồn gốc tiếng hát đó từ đâu ra. Trước mặt tôi là một thửa ruộng gần sông, đom đóm bay rợp trời. Cảnh tượng đập vào mắt tôi thơ mộng lạ thường. Ở mỏm đá gần bờ sông, có một cô bé tầm trạc tuổi tôi, đang ngồi nghêu ngao hát, một bài hát rất hay mà tôi đã từng nghe nhưng không nhớ tên. Xung quanh cô bé, đom đóm quây đầy. Quả thực đẹp như trong những bộ phim hoạt hình vậy. Tôi cứ đứng im như phỗng lắng nghe cô bé hát, sợ phá nát bầu không khí này. Giai điệu bài hát cứ lặp đi lặp lại, nhiều lời thế nhưng lại không hề nhàm chán. Tôi rất muốn biết được tên bài hát này. Tôi từng nhìn thấy các anh trai dùng đàn guitar để hát. Tôi cũng rất muốn học. Tôi mà hát được bài này thì tuyệt đỉnh. Cô bé hát hết bài hát rồi bắt đầu ngân nga giai điệu. Tôi đánh liều một phen, bèn rón rén lại gần cô bé, tính hỏi tên bài hát. "Ê! Cậu gì ơi!" Tôi cất tiếng. Cô bé quay đầu lại nhìn tôi ngạc nhiên. Một khuôn mặt xinh xắn nhưng tôi chưa gặp bao giờ. Thực ra làng tôi khá rộng, lại có nhiều lối vào. Khu nhà tôi nằm ở phía Đông làng, nhà đứa nào gần thì thân với đứa ấy, chứ tôi cũng không biết hết trẻ con trong làng. Có lẽ cô bé này ở khu khác. "Ừ?" Cô bé nói: "Có chuyện gì thế?" "À thì.." Tôi gãi đầu. "Cái bài hát...cậu vừa hát ấy...hay quá!" "Ừ, cảm ơn cậu" Cô bé nhoẻn cười. "Tối rồi cậu còn ra đây à?" "Ừ...tớ đi bắt đom đóm..." "Hì hì.." Cô bé cười. "Cậu dùng vợt thế kia bắt được mấy đâu..Đom đóm bay hết ấy. Phải đợi nó đậu xuống cành tre hay cành cây rồi bắt nhẹ nhàng ấy..." Thấy cô bé có vẻ thân thiện, tôi cũng thấy vui vui. "Thế...cậu ra đây làm gì?" Tôi hỏi "À...Sắp Trung thu rồi mà. Tớ ra đây xem trăng.Chỗ này quang nhất, trăng sáng nhất làng đấy." "Ừ nhưng mà hôm nay đã đến Rằm đâu? Làm gì có trăng?" "Tớ cứ ra thôi, theo thói quen, nhỡ đâu bắt gặp thì sao?" Cô bé lai cười hiền. "Thế...cho tớ hỏi tên bài hát được không?" Tôi đi thẳng vào mục đích chính. "À...Là bài Thằng cuội ấy...Cậu thấy hay à?" "Ừ..Có vẻ nhiều lời nhưng vẫn hay." Tôi đáp. "Nó có 5 lời tất cả ấy." Cô bé nói. "Khiếp..nhiều thế mà cậu vẫn nhớ được hết á?" "Ừ, tại nó đâu đơn giản là lời bài hát" Cô bé nói ra chiều bí mật lắm. "Thế nó là cái gì?" Mời các bạn đón đọc Bóng Trăng Trắng Ngà của tác giả Thục Linh.