Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đơn Phương

Một tuyệt tác trinh thám viết về những người bạn thân đã cùng trải qua một thời thanh xuân không bao giờ phản bội nhau. Bức tranh khắc họa hiện thực xã hội, ca ngợi tình bạn, đồng thời là một lời dự đoán cho tương lai. Thân thể là con gái, nhưng tâm hồn là con trai. Đau khổ chịu đựng suốt gần ba mươi năm, đến khi có cơ hội sống đúng với bản chất của mình thì Mitsuki lại vô tình dính vào một vụ giết người ngang trái. Đầu thú hay bỏ trốn? Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, Mitsuki muốn gặp lại những người bạn đại học đã cùng cô chia sẻ tuổi thanh xuân nồng nhiệt. Tetsuro cùng vợ mình, đồng thời là bạn thân của Mitsuki, quyết định giúp đỡ cô, nhưng… Phải chăng khoảng thời gian mười năm đã khiến tình bạn của họ, thậm chí cả bản thân họ, thay đổi? Còn hơn cả một tiểu thuyết trinh thám, "Đơn phương" là bức tranh khắc họa hiện thực xã hội, ca ngợi tình bạn, đồng thời là một lời dự đoán cho tương lai. Một lần nữa, tài hoa bậc thầy của Keigo Higashino đã đưa một tác phẩm hay lên tầm tuyệt tác. Keigo Higashino sinh năm 1958 tại Osaka, có thể nói ông là nhà văn trinh thám với nhiều tác phẩm bestseller nhất hiện nay của Nhật Bản. Những tiểu thuyết của Keigo Higashino được chuyển thể thành tác phẩm điện ảnh còn nhiều hơn cả Tom Clancy hay Robert Ladlum, và không thua kém gì Michael Crichton. Đoạn trích tiêu biểu: “Tớ đang bị truy lùng.” Mitsuki thở hắt ra một cái. “Hả?” Tetsuro nói. Anh nghĩ mình nghe nhầm ở chỗ nào đó. “Bị truy lùng?” “Đúng vậy, bị truy lùng. Nói chính xác thì giờ này họ đã bắt đầu truy bắt tớ rồi… có lẽ thế.” Mitsuki gật gù tỏ vẻ chắc chắn. “Cảnh sát ấy, việc họ bắt được tớ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc.” “Cảnh sát á? Hiura, cậu…” Tetsuro cảm thấy hoang mang. “Đã làm gì vậy?” “Cậu thật sự muốn biết?” “Tất nhiên.” “Ừ. Tất nhiên nhỉ?” Mitsuki nhún vai rồi nhìn Tetsuro lần nữa. “Tớ phạm tội sát nhân. Tớ đã giết người.” *** Review Linh Naby: Đơn phương – Làm sao để được sống là chính mình? “Con người ta chỉ có một đời sống”, bởi vậy, ai mà chẳng muốn “phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí”, ai mà chẳng muốn được sống là chính mình, được là chữ “tôi trọn vẹn”. Nhưng “cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, có những con người, sinh ra mà thể xác và tâm hồn đã là sự sắp đặt trái ngang của tạo hóa; có những con người, sinh ra đã mặc định khó lòng sống được là chính mình bởi những định kiến nghiệt ngã của cuộc đời.  Nói đến những kiếp người như vậy ngay từ những năm đầu thế kỷ 21, trong tiểu thuyết Kataomoi – Đơn phương, Higashino Keigo lần nữa chứng minh, tác phẩm của ông, không đơn thuần chỉ là trinh thám. Mà ở đó là những mảnh ghép đời thực muôn màu với những số phận bé mọn của con người, đang lầm lũi, vẫy vùng để tìm thấy ánh sáng, tìm ra con đường sống cho bản thân. Một câu chuyện không hoàn toàn là trinh thám Như nhiều sáng tác khác của Higashino Keigo, Đơn phương không hoàn toàn là một câu chuyện thuần trinh thám, thậm chí chất trinh thám chìm vào rất sâu trong tiến trình diễn biến của cốt truyện để làm nổi bật lên là chất xã hội; là những dòng suy nghĩ, nội tâm, những giằng xé trong trái tim con người.  Nếu định nghĩa “tiểu thuyết trinh thám” là tiểu thuyết phá án, thì Đơn phương đáp ứng đủ yếu tố của một tác phẩm trinh thám chuẩn mực: Có vụ án xảy đến – một người đàn ông, tình nghi là kẻ bám đuôi, đã bị giết chết một cách bí ấn và vứt xác cách xa địa điểm gây án. Tang chứng quan trọng trong vụ án: chiếc xe đã xảy ra xô xát giữa nạn nhân và hung thủ biến mất. Từ những bí ẩn của vụ án, cảnh sát đã vào cuộc điều tra nhằm tìm ra hung thủ, thu hồi vật chứng.  Tuy nhiên, đó lại chỉ là bề nổi là tiền đề, chất xúc tác, là cách Keigo-sensei mào đầu cho hàng loạt những đau thương, bí ẩn, những góc khuất thẳm sâu trong xã hội: Góc khuất của con người mang mặc cảm về giới tính. Trước khi bàn về vấn đề giới tính trong Đơn phương, cần phải nói rằng: Đơn phương được viết vào năm 2001, năm đầu thế kỷ 21. Khi ấy, con người, nhất là những người sống ở một đất nước vẫn còn mang nặng giáo lý đạo Khổng như Nhật Bản chưa thể có cái nhìn toàn diện, đúng đắn nhất về giới tính như người hiện đại ngày nay. Bởi thế, cần nhìn nhận Đơn phương của Higashino Keigo như một trong những tác phẩm tiên phong, đầy giá trị hiện thực và nhân đạo khi ông dám viết, dám nhìn nhận hiện thực dưới nhiều góc độ hết sức khác nhau.  Thật vậy, Kataomoi – Đơn phương là cuốn sách được tạo lên từ hiện thực: một hiện thực đầy tàn khốc và nghiệt ngã với những kiếp người bé mọn, sinh ra mà không được làm chính mình, không được theo đuổi ước mơ của bản thân, không được đối xử như một con người bình thường. Họ đã phải đấu tranh, đã phải vẫy vùng tìm đường sống giữa định kiến của người đời, thậm chí, họ đã phải đánh đổi cả căn cước của bản thân, để được sống thật với tâm hồn thật sự ẩn sâu trong thân xác. Mà một con người, còn gì đau đớn khi ngày ngày sống trong lo âu với những bí ẩn không thể phơi bày khi bản thân họ đã chối bỏ đi danh tính, chối bỏ đi sự tồn tại của chính mình, để sống dưới bóng của một người khác?  Tạo dựng hiện thực ấy trên trang văn, dẫu rằng, kiến thức về giới trong Đơn phương ở nhiều phân đoạn còn giản đơn, thậm chí là có chỗ sai lệch, mang không ít mâu thuẫn do xuất phát từ yếu tố thời gian, bối cảnh tác phẩm ra đời; nhưng Higashino Keigo đã thể hiện rất rõ cái tâm cùng tấm lòng nhân đạo, nhân văn sâu sắc. Bởi, nếu không thật sự yêu thương và quan tâm đến con người, không có cái nhìn cảm thông tới những số phận phải chịu giằng xé cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn, Keigo-sensei sẽ chẳng thể nào tái hiện được lên nhiều mâu thuẫn đến thế ở tình tiết, sự kiện. Và ông cũng chẳng thể nảo, vẽ ra một con đường đầy đau thương mà những người thuộc cộng đồng LGBT có thể sẽ đi để được sống đúng là “tôi trọn vẹn”.  Bên cạnh vấn đề về giới, Đơn phương còn là câu chuyện về những con người lẫn một xã hội rất Nhật, đang cựa mình sau thời kỳ kinh tế bong bóng vào những năm đầu thế kỷ XXI. Mỗi người họ, đều mang trong mình một cuộc khủng hoảng căn cước, một cuộc khủng hoảng về “cái tôi” riêng. Ai cũng phải đấu tranh, trên con đường cũng như lựa chọn ngã rẽ cuộc đời. Vì thế, có thể nói chăng, câu chuyện về nhóm bạn từng gắn bó bên nhau trong câu lạc bộ bóng bầu dục ngày trước không còn là câu chuyện của những cá nhân độc lập trên bờ vực tan vỡ tình bạn. Mà đó còn như là hình ảnh thu nhỏ của xã hội Nhật Bản với đủ các mảng màu khác biệt trong một bức tranh loang lổ màu sắc, nơi đấy, người ta phải đứng trước nhiều ngã rẽ, nhiều lựa chọn giữa tình cảm con người với trách nhiệm cộng đồng, sự ích kỷ cá nhân với những quan hệ xã hội khác nhau.  Tuy nhiên, bởi khai thác trên nhiều khía cạnh, góc độ, mang cấu trúc lớp lang truyện lồng truyện móc xích, ngoài ra còn là sự song chiếu liên tục giữa quá khứ – hiện tại, giữa kiến thức của thi đâu cùng các vị trí trong bóng bầu dục với đời sống thực mà hơn 500 trang truyện Đơn phương dễ khiến độc giả cảm thấy hụt hơi. Giống như những lúc, Mitsuki cũng phải mệt mỏi với cuộc sống bản thân trên chặng đường dài vô tận để cô tìm được bản chất con người thật của chính mình. “Chỉ sống thôi là chưa đủ, tôi muốn được là tôi trọn vẹn” (Mượn ý từ vở kịch Hồn Trương Ba, da hàng thịt của Lưu Quang Vũ). Cuộc sống của con người phải là sự hòa hợp của phần hồn và phần xác. Sinh ra là con gái nhưng mang tâm hồn là con trai, sinh ra là con trai nhưng nội tâm lại là một nhi nữ, hoặc sinh ra mang hình hài con gái nhưng lại có cả hai bộ phận sinh dục của nam và nữ… Những con người ấy, bản thân họ không thể tự mình lựa chọn giới tính mà mình sinh ra, cũng không thể lựa chọn được cơ thể sẽ chứa đựng nội tâm họ. Vì thế, khi ý thức được những mâu thuẫn sâu sắc giữa phần hồn và phần xác, họ dằn vặt, tự làm đau bản thân để rồi cuối cùng đã tìm đến những hướng giải quyết tiêu cực nhất. Bởi xã hội khi đó, không thể chấp nhận cho họ được sống là chính mình.  Đi sâu, khai thác, tái hiện lên những gì là giằng xé, mong manh, những gì là lo âu, sợ hãi của mỗi kiếp người đang ngày đêm sống với khao khát được làm chính mình, quả thực Keigo-sensei đã lần nữa thể hiện những gì là hiện sinh, nhân bản, và cũng là nhân quyền nhất. Đó là tiếng nói, đòi quyền bình đẳng, đòi quyền sống cho những con người như Kaori, như Taiteishi, như cô bé Mutsumi hay ông chủ đoàn kịch Saga Seido. Và nếu người đời, cứ mãi giữ định kiến, cứ mãi giữ “thành kiến nặng tựa quả núi lớn” trong lòng, thì sẽ còn lắm những bi kịch cá nhân, bi kịch gia đình xảy ra. Do vậy, hàng loạt nhân vật xuất hiện trong Đơn phương, có người chỉ đóng vai trò thoáng qua, nhưng chẳng ai là nhân vật thừa trong hệ thống nhân vật đồ sộ của cuốn tiểu thuyết hơn 500 trang này. Nhưng Đơn phương, có đơn thuần Higashino Keigo chỉ đề cập tới những người thuộc cộng đồng LGBT đang vật lộn để được sống là chính mình không? Hẳn là không phải. Bởi từng nhân vật xuất hiện trên trang văn của ông, ai chẳng có khao khát được sống là chính mình? Ai chẳng có nỗi niềm riêng để bản thân họ, chẳng thể “sống là tôi trọn vẹn”. Một Mitsuki ở giữa dải Mobius, đau đớn không thể xác định được bản thân là con trai hay con gái, mang tâm hồn của nữ hay nam, đã tự làm khổ bản thân, tự hành hạ cảm xúc cũng như cơ thể hết lần này đến lần khác. Một Tetsuro lỡ dở với ước mơ trở thành cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp, rồi cũng lỡ dở với khát vọng trở thành nhà văn, đành chôn ngòi bút nơi trang tin thể thao của một tờ báo. Một Risako đã phải chôn vùi dự định trở thành một phóng viên ảnh vào những ràng buộc của cuộc sống hôn nhân, gia đình. Một Nakao, dịu dàng hơn hết thảy nhưng cũng quyết đoán hơn tất cả khi phải đưa ra quyết định, con đường bản thân phải đi. Một người, xác định rất rõ tình cảm bản thân, yêu ghét hận thù nhưng đến cuối cùng, lại chẳng thể ra đi với trọn vẹn danh tính thật.  Hay một Hayata, dẫu cứng rắn nhưng luôn xiêu lòng, luôn mâu thuẫn trước một bên là nhiệm vụ xã hội với một lên là tình cảm bạn bè, cá nhân. Với những con người như vậy, trừ Mitsuki, thì mâu thuẫn nảy sinh không thật sự bắt nguồn từ vấn đề giới tính, mà bắt nguồn từ việc bản thân mỗi người, vẫn đang vẫy vùng để khẳng định cái tôi cá nhân, khẳng định bản ngã, khẳng định sự tồn tại giữa cuộc đời và giữa những người xung quanh. Họ ý thức được kiếp “sống mòn” họ đang trải qua, nhưng bản thân, lại không thể nào đủ động lực để vượt thoát những xiềng xích trói buộc tư tưởng để sống là chữ “tôi” trọn vẹn. “Nhưng anh vẫn không tài nào mường tượng được khung cảnh trong đó hai người cùng chung sống với nhau. Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh hai người dưới một mái nhà, nhưng sống một cách vô hồn không khác gì hai con búp bê trong ngôi nhà đồ chơi.” Chính vì thế, tiêu đề tác phẩm: Kataomoi – Đơn phương, đâu đơn thuần chỉ là ám chỉ tình cảm của người này hướng đến người kia nhưng không được hồi đáp? Đó còn là sự đơn phương trên chặng đường đầy đau thương để được sống là chính mình của những người lưỡng tính và chuyển giới. Là sự đơn phương của những người song tính (bisexual) trên dải mobius tính hướng của bản thân: khi tâm hồn là con trai, khi tâm hồn lại là con gái. Mà không chỉ vậy, đơn phương, đó còn là sự chấp nhận nhưng không buông bỏ của con người với chính ước mơ, với chính cái tôi mà bản thân hướng đến. Đơn phương và câu chuyện của hôm nay Được viết vào năm 2001, vấn đề về giới tính được Higashino Keigo thể hiện trong tác phẩm, trong nhiều phân đoạn còn chưa thực thỏa đáng. Nếu là một độc giả hiện đại, nắm vững khái niệm về giới, thậm chí có thể sẽ thấy Keigo-sensei xây dựng lên một Mitsuki có phần trẻ con, ấu trĩ.  Nhưng, nếu không nhờ các tác phẩm như Đơn phương là phát pháo tiên phong cho việc đòi quyền bình đẳng, đòi nhân quyền, đòi quyền được sống là chính mình; thì sao độc giả hôm nay, có thể có được cái nhìn nhân bản, nhân đạo nhất với những ai thuộc cộng đồng LGBT.  Hơn cả, gần 20 năm đã qua nhưng đây vẫn là cuốn tiểu thuyết của hôm nay, với tất cả những gì là hiện sinh về lẽ sống, về ước mơ, về tình cảm, về trách nhiệm của con người với khát vọng của bản thân, và với những quan hệ xã hội phức tạp xung quanh họ. Mời các bạn đón đọc Đơn Phương của tác giả Higashino Keigo & Yên Châu (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sợi Dây Thừng Nghiệt Ngã
Mười năm trước, cô bé Suzanne, con gái Thượng nghị sĩ Benjamin Lombard đột nhiên mất tích. Mọi nỗ lực tìm kiếm đều trở nên vô vọng. Giờ đây, khi ngài Lombard đứng ra tranh cử tổng thống Mỹ, vụ án năm xưa lại rộ lên. Gibson Vaughn là một tay tin tặc huyền thoại, từng phục vụ trong Thủy quân lục chiến. Anh được một tổ chức bí ẩn mang tên ACG mời tham gia tìm kiếm Suzanne Lombard. Vì coi cô như em gái, nên Gibson không ngần ngại bước vào cuộc điều tra đầy cam go. Ông Duke Vaughn, cha của Gibson, từng là chánh văn phòng và bạn thân của Benjamin Lombard. Do liên quan tới một vụ biển thủ ngân quỹ, cha anh đã treo cổ tự sát, bằng một sợi dây thừng ngắn. Trong cuộc tìm kiếm Suzanne Lombard, những ám ảnh quá khứ trở lại với Gibson, giúp anh lần ra từng mảnh ghép của vụ việc. Trên đường phá án, Gibson và các cộng sự phát hiện những vụ tự sát bí ẩn đồng loạt xảy ra. Liệu chuyện này có liên quan gì tới vụ mất tích? Thật ra thủ phạm là ai? Thông tin tác giả Matthew Fitzsimmons sinh ra ở bang Illinois, Mỹ và lớn lên ở London, Anh. Hiện tại, anh là giáo viên dạy văn học và nhạc kịch ở một trường trung học tại Washington DC. Tiểu thuyết đầu tay Sợi dây thừng nghiệt ngã được Goodreads bình chọn là một trong những tác phẩm hay nhất năm 2015. Các tác phẩm đã xuất bản: Sợi Dây Thừng Nghiệt Ngã Trậm Điểu Giải Thoát ... *** Thang điểm: 7 cho cả cuộc phiêu lưu, 1đ cho phần chú thích kỹ vãi, 1đ cho cái kết nhanh gọn lẹ hợp lý hợp lệ sạch sẽ đẹp đẽ hợp vệ sinh chịu 9đ. Sơ lược nội dung: Cuốn sách kể về: “Cô bé Suzanne, con gái Thượng nghị sĩ Benjamin Lombard đột nhiên mất tích, thời gian tìm kiếm đã trải qua 10 năm. Mọi nỗ lực, khả năng ngày càng bế tắc đi vào ngõ cụt. Lúc này đây, ông Lombard đừng ra tranh cử tổng thống Mỹ, hình ảnh cô bé Suzanne(Suz) mất tích 10 năm trước lại dần hiện ra trước mắt. Gibson Vaughn bị kết án 10 năm do đột nhập vào các máy tính của thượng nghị sĩ, để được toại ngoại qua sự giúp đỡ George Abe và ngài thẩm phán với điều kiện tham gia phục vụ thủy quân Hoa Kỳ….   Hành trình tìm kiếm cô gái Suzanne này của Gibson khá là cam go nha mọi người ơi, câu chuyện tưởng chừng như đơn giản là đi tìm 1 người mất tích 10 năm và thật sự không biết người đó còn sống hay là chết nó phải gọi là như mò kim đáy biển luôn ấy, nhưng vì tình cảm dành cô Suz này của Gibson như em gái nên anh chấp nhận lời đề nghị của ông Abe và nhập team tìm kiếm cùng với 2 người cộng sự làm việc cho ông Abe,và từ đó về sau câu chuyện thực sự gây cấn mới bắt đầu. Đây là truyện trinh thám hiện đại có sử dụng các công việc liên quan đến máy tính để tiến hành điều tra để lần ra kẻ mà được cho là đã bắt cóc Suz 10 năm trước, anh Gibson này hack được nha mọi người, có thể viết ra cả virus để thâm nhập vào máy để tiến hành cho kết quả trả ngược về mà bên đối phương không biết luôn, mình thích sự tận tâm của Bách Việt, các từ ngữ chuyên ngành, các thuật ngữ máy tính từ cơ bản đến phức tạp nhất cũng được chú thích rõ đến mức bạn chỉ cần đọc thôi không phải lo tra google nó là cái méo gì. Từ ngữ trong truyện đọc dễ hiểu, các nhân vật đối thoại với nhau có trọng tâm không nhìn cảnh nhớ trời nhớ đất nhớ tuổi thần tiên mà có nhiều câu đối thoại khá là vui nữa, team lead Gibson là người đàn ông mạnh mẽ, cá tính và quyết liệt, đặc biệt quan tâm người khác kinh khủng khiếp(sau này ảnh phát hiện ra người bị nghi ngờ bắt Suz không phải kẻ gây tội ảnh bảo vệ anh này hơi bị kỹ) , mạch truyện cũng không quá nhanh nhưng đọc rất lẹ không bị sa đà linh tinh như Mo Hayder viết nên đọc một mạch rất dễ dàng. Sau cả một hành trinh tìm kiếm cô em gái thất lạc xém nữa mất mạng vì từ một người truy tìm trở thành một team bị kẻ khác truy tìm để hòng bịt đầu mối cả đám về cái bí mật của quá khứ liên quan đến cô Suz sẽ làm ảnh hưởng đến timeline của hiện tại nên kẻ được thuê đã hòng 77 49 giết cho bằng được mọi manh mối có thể tra ra được, cái twist sợi dây thừng sẽ nằm ở cuối truyện nhé, mọi người đọc sẽ thấy được đó là một trong những nguyên nhân mà “người ấy” bằng mọi giá phải hy sinh tất cả mọi thứ để bảo vệ cho bằng được cái bí mật của quá khứ sẽ làm tiêu tan hiện tại đó là một con người nhẫn tâm và tàn ác. Nói về phần kết: Kết rất easy, dễ chấp nhận, anh tìm ra được bí mật và tìm cách hạ bệ kẻ ác, khi mà kẻ thủ ác sẽ phải chết, rất hợp lý hợp lệ, Gibson giữ được mạng sống, và từ đó về sau anh ám ảnh cọng dây thừng luôn, nên nếu muốn phiêu lưu mạo hiểm, nhưng có thận trọng tính toán, có team đồng hành như cuộc hành trình trong sách của Dan Brown thì đây là tác phẩm đáng để thử ạ. Nguyễn Thành Nam - trangtrinhtham.wordpress.com *** Mở đầu truyện là vụ án mất tích từ 10 năm trước của Suzanne Lombard - con gái 14 tuổi của Thượng nghị sĩ Benjamin Lombard - hiện đã là Phó tổng thống và đang tranh cử chức tổng thống Mỹ, Gibson Vaughn được tuyển chọn vào đội để đi tìm kiếm cô bé đó. Cha của Gibson - Duke Vaughn - từng là Chánh văn phòng của Benjamin, Gibson và Suzanne từng thân thiết nhau từ hồi còn nhỏ và coi nhau như anh em ruột. Thời thơ ấu và thiếu niên tươi đẹp của Gibson chấm dứt khi cha anh bị kết tội biển thủ công quỹ, sau đó ông thắt cổ tự tử. Liệu sau 10 năm, cuộc tìm kiếm Suzanne có thành công? Và thủ phạm đã gây ra các vụ án sẽ là ai? Tội ác gây ra liệu có được tìm được lời giải đáp? Cùng với đó là cái kết sẽ như thế nào với thủ phạm. Với nhịp truyện chậm rãi ban đầu và tăng dần về sau, tác giả đã khiến mình cảm thấy được sự hồi hộp của tiết tấu truyện. Truyện cũng có nhiều yếu tố thể hiện tình của của Gibson dành cho Suzanne nhằm nhấn mạnh lí do vì sao Gibson lại quyết tâm tìm cho ra thủ phạm đã bắt cóc cô ấy. Hình tượng nhân vật Gibson được xây dựng khá hoàn thiện với các trạng thái tình cảm khác nhau từ giận dữ đến thù ghét thủ phạm, từ căm ghét đến yêu thương, hối hận vì đã oán trách người cho của mình. Phần kết với mình khá ấn tượng khi từ đầu mình đã định hướng thủ phạm là một người khác và nguyên nhân dẫn đến vụ mất tích cũng vô cùng lí thú. Bạn hãy thử đọc 1 lần để cảm nhận nhé. *** Sau cuốn này thìmình sẽ cố gắng không đánh giá sách qua bìa nữa,bìa của cuốn này không cuốn hút nhưng nội dung thì khá hấp dẫn. 10 năm sau vụ mất tích của Suzanne Lombard-con gái 14 tuổi của Thượng nghị sĩ Benjamin Lom-bard - hiện đã là Phó tổng thống và đang tranh cử chức tổng thống Mỹ,Gibson được tuyển dụng vào một nhóm truy tìm tung tích Suzanne.Cha của Gibson - Duke Vaughn - từng là Chánh văn phòng của Benjamin,Gibson và Suzanne từng thân thiết nhau như anh em ruột.Thời thơ ấu và thiếu niên tươi đẹp của Gibson chấm dứt khi cha anh bị kết tội biển thủ công quỹ,sau đó ông thắt cổ tự tử.10 năm đã qua,các cơ quan chức năng chuyên nghiệp như cảnh sát và FBI còn không tìm được Suzanne,liệu nhóm người của Gibson có chút hy vọng nào để lật lại quá khứ,tìm ra người mất tích và làm nguôi ngoai đi nỗi nhớ thương đói với những điều tốt đẹp đã không thể quay trở lại lần nữa... "Sợi dây thừng nghiệt ngã" là tiểu thuyết đầu tay của tác giả matthew Fitzsimmons,khiến mình liên tưởng đến "Đứa trẻ thứ 44" của Tom Rob Smith.Điểm giống nhau giữa hai cuốn :chúng đều thuộc thể loại trinh thám hiện đại ,đều là tiểu thuyết đầu tay và Rất hay.Nhịp truyện của Sợi dây thừng nghiệt ngã tuy không quá nhanh nhưng đủ dồn dập lôi cuốn(giống như Người vô tội,Không còn một ái cảu Harry Dolan).Văn phong rõ ràng dễ hiểu,dễ nhớ,tuy thỉnh thoảng mình không nhớ tên nhân vật,chắc vì tình tiết đan xen hơi phức tạp mà trí nhỡ cá vàng của mình kém.Theo mình truyện không có điểm nào vô lý,đén cuối thì mình còn mơ hồ về số phận cảu một nhân vật trong truyện.Kết cuộc tạm chấp nhận được,đọc xong cuốn này mình rút ra một điều: Sách cũng là lấy tư liệu đời thực,bên cạnh Happy Ending còn cá Acceptable Ending,không thể đòi hỏi điều tuyệt đối ở thế giới nơi mà mọi thứ đều tương đối. Nhó không lầm thì đây là lần đầu tiên mình đọc tác phẩm do dịch giả Trần Trọng Hải Minh dịch.Nếu không nhờ chuyển ngữ rất xuất sắc ấy thì có lẽ truyện đã không lôi cuốn đến vậy.Từ lúc bắt đầu tập tành viết review sách thì mình cso thói quen soi lại từng chữ mình viết và mình rất hài lòng với trải nghiệm "Sợi dây thừng nghiệt ngã".Sách đọc cực kỳ mượt,rất ít lỗi chính tả và in ấn.Nói thẳng là mình không phải ctv khên sách để giúp nhà sách bán sách,nhưng biển vẫn muốn khen dòng trinh thám của Bách Việt.Hầu hết các cuốn trinh thám của BV mà mình đọc đều có nội dung kỹ lưỡng,dịch thuật tốt,trình bày đẹp.Đối với mọt sách,sở hữu được những cuốn sách như thế là một niềm vui vô giá! Mời các bạn đón đọc Sợi Dây Thừng Nghiệt Ngã của tác giả Matthew Fitzsimmons & Trần Trọng Hải Minh
Mùi Vàng
James Hadley Chase là một nhà văn người Anh. Trong khi tên khai sinh của anh là René Lodge Brabazon Raymond, ông được biết đến với nhiều bút danh khác nhau, bao gồm James Hadley Chase, James L. Docherty, Raymond Marshall, R. Raymond, và Ambrose Grant. Ông là một trong những nhà văn kinh dị nổi tiếng nhất mọi thời đại. Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Muốn Sống Thì Hãy… Kinh Cầu Hồn Cho Ai Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Đóa Lan Rừng Nổi Loạn Vụ Giết Người Bí Ẩn Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thù Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa Và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, hắt ánh nắng đầu tiên xuống những ngọn cây, rồi đến những mái tháp của tòa lâu đài. Hans von Goltz đi đi lại lại trong một căn phòng mà các cánh cửa sổ đã mở toang. Làn gió nhẹ tươi mát, dễ chịu khẽ thổi qua các ô cửa vào phòng, những tia nắng sớm như mơn man trên những bộ đồ cổ và tấm thảm Ba-tư trải sàn nhà. Bữa ăn của bá tước đã được đặt trên một cái bàn nhỏ. Bao giờ ông cũng coi bữa sáng là quan trọng nhất. Mặc veston xong, ông liền nhấc nắp vung ra, mùi thức ăn xông lên làm ông sảng khoái. Ông ngồi vào bàn để thưởng thức bữa ăn. Ông vừa ăn xong mấy quả trứng thì có tiếng gõ cửa. Bá tước khó chịu nhưng cũng đành cho vào. Sandeuer, người hầu của bá tước, xuất hiện nơi khuôn cửa. - Thưa ngài bá tước, nếu ngài cho phép… Thưa ngài bá tước, tôi xin được bẩm với ngài rằng, có một sợi dây treo lơ lửng từ ban công tầng năm. - Sợi dây à? Thế là thế nào? - Sợi dây này lấy từ những đoạn dây treo mành. Có lẽ, ngài bá tước muốn xem… Von Goltz đứng lên tay cầm cốc rượu ra ban công. Ông nhìn sợi dây một lát rồi quay về phòng. - Anh đã báo cho Silk biết chưa? - Dạ, thưa bá tước, chưa ạ. - Báo cho anh ta biết và bảo anh ta đến chỗ tôi ngay. Sandeuer cúi mình, quay ra. Bá tước cho rằng bữa ăn có thể bị bỏ dở, nên ông nuốt vội mấy miếng để kết thúc. Khi mồm ông còn đang bị căng ra vì thức ăn thì Silk bước vào. Hắn mặc sơ mi đen, quần đen, đi giầy đen. Von Goltz cảm thấy như Thần chết đang đến. Silk đứng lại nơi cửa và lạnh lùng nhìn bá tước bằng một con mắt duy nhất. - Anh đã thấy sợi dây chưa? - Von Goltz hỏi. - Tất nhiên, tôi nhìn thấy nó cách đây nửa tiếng. - Thế là anh nói đúng. Tối qua chúng còn ở đây nhưng sau đó đã té vào rừng. - Có thể. Silk rít một hơi thuốc. - Trời đã sáng lắm rồi, tôi nghĩ, ta nên bắt đầu tìm kiếm. Von Goltz đứng lên. - Như thế là chúng ta không cần mất thời gian để lùng sục trong lâu đài, nếu chúng đang ở trong rừng. - Phải. Silk tuôn khói thuốc qua hai lỗ mũi. Von Goltz mở cửa ra và tóm lấy Sandeuer ngoài hành lang. - Hãy bắt đầu tìm kiếm. Chúng đang ở trong rừng. Tôi nghĩ, không cần thiết phải dài dòng về những việc các anh phải làm. Lôi cổ chúng về đây cho tôi. Sandeuer toan bước đi thì Silk đã đến sau lưng von Goltz. - Khoan đã… - Hắn nắm tay bá tước, lôi ông vào phòng rồi đóng cửa lại - Tôi có một ý nghĩ. Tôi muốn anh cùng đi với đám gia nhân. Von Goltz ngơ ngác nhìn Silk. - Thế là thế nào? Silk đột ngột dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn. - Tôi cho rằng chúng vẫn ở trong này. Ta có thể tóm được chúng một cách nhanh nhất nếu ta làm cho chúng tưởng rằng ta đã kéo hết lực lượng vào rừng. - Thế là chúng ở trong này? - Chứ còn sao nữa?- Silk nổi cáu, trả lời - Anh thử nhìn sợi dây xem? Đàn ông thì có thể tụt từ dây xuống, nhưng đàn bà thì khó đấy. Vì ta đặt ở mỗi cầu thang một người canh gác nên cho đến bây giờ chúng vẫn ở đấy. Hơn nữa, ở đấy còn cầu thang nào nữa không? - Không! - Đúng là chúng còn ở đấy. Von Goltz trầm tư, xoa bộ râu cằm. - Nếu vậy, tôi cho người lên tầng năm, tóm lấy chúng. Cần gì phải mất thời gian mà sục vào rừng? Silk cười. - Chúng ta không mất thời gian, nhưng chúng ta cần cẩn trọng. - Tôi chẳng hiểu gì cả. Anh tin rằng chúng ở trên tầng năm thì chúng ta cứ lên mà tóm lấy! - Và sau đó? Họ nhìn nhau. - Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu gì cả - Von Goltz nói. - Trong tay anh có bốn mươi người, và có thể còn hơn, đúng không? - Đúng, ba mươi tám đàn ông và năm mụ đàn bà. Nhưng tôi không thấy có liên quan gì vào việc này? - Tôi muốn toàn bộ số đàn ông vào rừng - Silk nói và châm một điếu thuốc khác - Đàn bà cũng phải biến. Tôi muốn trong lâu đài không có ai cả. - Thế anh định làm gì? - Khử thằng Girland. Còn đứa con gái thì ta giữ lại đến khi họ mang các cuốn phim về. Biết đâu thằng Rosnold nói láo. Ngay khi các cuốn phim nằm trong tay ta, ta có thể cho con bé về chầu trời luôn. - Thế nào? Anh muốn ở đây một mình à? Anh cho thế là hợp lý à? Anh đã biết thằng Girland nguy hiểm lắm cơ mà. Silk cả cười. - Nhưng nó chỉ có hai tay trắng. Tôi hoàn toàn không sợ khi chạm trán với nó. Ngay khi mọi người ra khỏi lâu đài, tôi chỉ cần một vị trí thuận tiện để ẩn nấp. Bây giờ nó cần hai thứ: thức ăn và điện thoại. Nghĩa là nó phải xuống cầu thang, khi đó, tôi đợi nó ở một chỗ khuất. - Có lẽ nên để lại hai, ba người với anh? Silk nhìn bá tước. - Anh có dám bảo đảm với tôi rằng, sau đó, không có ai trong bọn họ bép xép không? Von Goltz hiểu ra. Mời các bạn đón đọc Mùi Vàng của tác giả James Hadley Chase.
Phía Sau Tội Ác
"Cuộc sống lúc tốt đẹp thì rất dễ để hưởng thụ, nhưng giá trị chân thật của một con người lại được đo đếm theo cách người ta hành động khi gặp phải điều bất hạnh trong đời". Trước hôm Hội Trinh Thám tổ chức minigame để thắng cuốn sách mới xuất bản trong loạt sách về Amos Decker, Biển đã bỏ cả ngày tìm hiểu rất kỹ về tác giả David Baldacci, nhờ vậy biết thêm rằng cuốn “Phía sau tội ác” của ông ấy được xuất bản đã rất lâu, giờ trở thành sách cũ hiếm. Với lòng ưa thích nồng nhiệt dành cho truyện của Baldacci, Biển tìm mượn bằng được để đọc. Nhưng sách hay cũng như món ăn ngon, phải dè sẻn, ăn lâu hết để từ từ thấm nhuần cái ngon của nó, nên Biển ngâm cuốn này khá lâu, chờ khi tâm thân không ổn mới lấy ra đọc. “Phía sau tội ác” mở đầu hấp dẫn với cảnh người tù Rufus Harms sau 25 năm bị giam oan uổng trong nhà tù quân đội Fort Jackson thì đã liên hệ với luật sư của mình là Samuel Rider để lén gửi một lá thư đến Tòa án Tối cao Hoa Kỳ. Tiếc thay, xung quanh Rufus Harms có cả mạng lưới kẻ xấu theo dõi, nên khi Michael Fiske – thư ký ở Tòa án Tối cao – tình cờ đọc được lá thư và lái xe vượt cả quãng đường xa đến nhà tù để gặp trực tiếp Rufus, thì đó cũng là chuyến đi cuối cùng trong đời Michael. Sau cái chết không minh bạch của Michael, bạn của anh là Sara Evans – cũng là thư ký Tòa án – cùng với anh trai của Michael là John Fiske và một số người khác thuộc lực lượng hành pháp tiến hành điều tra. Sara và John sớm phát hiện rằng họ đang bị gây rắc rối nghiêm trọng bởi một số kẻ giấu mặt nguy hiểm, và tình hình càng tồi tệ hơn khi viên luật sư Samuel Rider cùng vợ cũng bị sát hại. Sau những cuốn Baldacci mà Biển đã đọc thì Biển thấy cốt truyện của ông thường phức tạp, nhiều tình tiết đan xen, không thiếu bước ngoặt bất ngờ. Nói theo kiểu truyện Tàu thì nhân vật chính thường bị “ngược”, bị đẩy vào tình huống oan uổng, bị kết tội phản bội đồng đội, bị truy nã… Và suốt diễn biến truyện thì họ phải vừa tìm cách chứng minh sự trong sạch của bản thân vừa đối phó bọn xấu, có khi còn phải giải cứu cả một tổ chức hoặc một quốc gia khỏi bị tận diệt. Cuốn nào cốt truyện đơn giản (như cuốn True Blue) thì nhịp truyện lại chậm và buồn ngủ. Vừa đọc đến chương II của “Phía sau tội ác” thì Biển thầm nghĩ cuốn này khá giống truyện của John Grisham, vì bối cảnh là Tòa án Tối cao Hoa Kỳ, nhân vật chính cũng toàn những người làm trong tòa án như chánh án, thẩm phán, luật sư, thư ký cao cấp của thẩm phán… Tuy cũng có nhiều đoạn Biển đọc lướt (nhất là những đoạn hội thoại hơi dài dòng và không hữu ích lắm đối với việc hiểu cốt truyện) nhưng phải công nhận “Phía sau tội ác” không buồn ngủ như một số truyện của John Grisham (xin lỗi người hâm mộ của John Grisham vì Biển nói truyện của ông buồn ngủ). Ý tưởng của truyện có phần mới lạ, lẽ ra sẽ rất bốc nếu Badacci viết ngắn gọn và kịch tính hơn. Tuy vậy, sau khi lược bỏ những đoạn dài dòng không cần thiết, chỉ tập trung vào cốt truyện thì Biển phải tấm tắc thừa nhận rằng đây là một cuốn trinh thám hay, đáng đọc. Nói đến trinh thám pháp lý thì người đọc sẽ lập tức nghĩ truyện có những cảnh cãi nhau trên tòa. “Phía sau tội ác” không có nhiều cảnh cãi nhau trên tòa nhưng vì hầu hết nhân vật làm việc trong ngành luật nên truyện nêu nhiều vấn đề liên quan đến luật pháp Hoa Kỳ. Biển nghĩ thông điệp mà tác giả David Baldacci muốn gửi gắm trong truyện là con người phải biết dùng luật pháp để đối xử công bằng và nhân văn đối với đồng loại, chứ không phải áp dụng luật khắc khe, cứng nhắc để dồn ép hãm hại người khác hoặc khư khư giữ cách làm sai trái của riêng mình. Truyện cũng đưa vào vấn đề phân biệt chủng tộc – màu da, tình thân và xung đột giữa các thành viên trong gia đình, những sự lựa chọn khó khăn để sống đúng với lương tâm của mình… “Phía sau tội ác” không phải một cuốn trinh thám mì ăn liền để đọc giải trí nhẹ nhàng mà phải đọc chậm rãi, nhớ kỹ tên + mối quan hệ giữa các nhân vật để đọc không bị loạn hoặc nhầm. Phần dịch thuật tốt, trình bày còn thô sơ nhưng rõ ràng dễ đọc. *** David Baldacci sinh ra và lớn lên tại Richmond, Virginia. Ông là người gốc Ý. Sau khi tốt nghiệp trường trung học Henrico, ông nhận bằng cử nhân Đại học Virginia Common Wealth và bằng luật của Đại học Virginia, sau đó ông hành nghề luật chín năm ở Washington, DC. Baldacci bắt đầu viết những câu chuyện khi còn là một đứa trẻ, ông sử dụng máy tính xách tay mà mẹ mua cho mình để ghi lại chúng. Ông đã viết hơn hai thập kỷ, chấp bút viết truyện ngắn và kịch bản phim nhưng không thành công lắm. Trong khi hành nghề luật sư, ông đã chuyển sang viết tiểu thuyết, tốn ba năm để viết Absolute Power, được xuất bản năm 1996, và đó là một cuốn bán chạy nhất lúc đó. Ông đã viết 25 cuốn tiểu thuyết best seller cho người lớn cũng như ba cuốn tiểu thuyết cho trẻ em. Baldacci và vợ ông, Michelle, là người đồng sáng lập của Wish You Well Foundation, trong đó hoạt động để chống nạn mù chữ ở Hoa Kỳ. Baldacci cũng đã tham gia National Multiple Sclerosis Society sau khi em gái của mình, tác giả Sharon Baldacci, được chẩn đoán mắc MS. [MS viết tắt của MULTIPLE SCLEROSIS: bệnh xơ cứng rải rác] Baldacci cư trú ở Vienna, Virginia với vợ và hai đứa con của họ. Tiểu thuyết của Baldacci đã được dịch ra hơn 45 thứ tiếng và bán ở hơn 80 quốc gia. Hơn 110 triệu bản của cuốn sách của ông được in trên toàn thế giới. Tác phẩm: Bộ Sưu Tập Tội Ác - David Baldacci Bí mật Núi sát nhân - David Baldacci Hoa Hồng Máu - David Baldacci Sát Thủ Lạnh Lùng - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Tay Súng Cuối Cùng - David Baldacci Phía Sau Tội Ác ... *** Ở nhà tù này, cửa sắt thường dày tới hàng insơ(Đơn vị đo chiều dài Anh, bằng 2,54 cm - N.D). Khi mới ra lò ở nhà máy, chúng càng nhẵn nhụi bao nhiêu thì bây giờ càng mang trên mình nhiều những vết lõm ngang dọc bấy nhiêu. Dấu vết va đập của mặt người, của đầu gối, cùi tay, răng cùng những vệt máu khô in hằn khắp trên những bề mặt màu xám. Chúng giống như một hệ thống chữ tượng hình riêng của nhà tù, thể hiện nỗi đau đớn, sự sợ hãi và cái chết, tồn tại vĩnh cửu nơi đây, ít nhất cho tới khi những tấm sắt mới được mang tới thay thế. Mỗi cánh cửa đều có một ô vuông mở ra ngang tầm mắt. Trong những ca trực của mình, lính canh tù thường ghé mắt qua cái khoảng trống bé xíu đó rồi rọi đèn sáng chói vào những con vật hình người bên trong. Chẳng hề báo trước, những thanh dùi cui bất cứ lúc nào cũng có thể thình lình nện mạnh, kèm theo không bao giờ thiếu tiếng lách cách của súng lục. Giỏi chịu đựng là những tù nhân già đời, những kẻ dù có chú ý lắng nghe nhưng vẫn tiếp tục giả tảng nhìn xuống nền nhà, trông như đang trầm tư suy ngẫm chẳng về bất cứ điều gì bằng một thái độ bất chấp đầy tế nhị. Lũ "lính mới" vẫn luôn căng thẳng mỗi khi tiếng động hoặc ánh sáng đột ngột ập tới, một số kẻ còn són nước tiểu xuống chiếc quần cotton và đứng đó nhìn dòng nước chầm chậm thấm tới đôi giày bè bè màu đen bên dưới. Nhưng rồi tất cả đều sẽ qua, tất cả đều phải dần quen với tiếng sập mạnh của những ô cửa đáng nguyền rủa, tất cả đều học được cách kìm nén những giọt nước mắt trẻ con cùng những cơn đau quặn ở bụng. Nếu như còn muốn sống sót. Khi đêm xuống, bóng tối bao trùm khắp các xà lim, không quên tạo nên những hình thù kỳ quặc nhảy nhót trên các bức tường. Đêm nay đang có một cơn bão với sấm sét kèm theo mưa lớn trong vùng. Qua những ô cửa sổ nhỏ làm bằng kính plêxi, mỗi tia chớp chói sáng nhào xuống từ bầu trời lại rạch vỡ màn đêm trong xà lim thành muôn vàn mảnh sáng. Đi cùng với mỗi tiếng sấm, trên những bức tường đối diện lại loé lên hình ảnh phản chiếu của mạng dây kim loại nhằng nhịt hình tổ ong giăng kín phía ngoài tất cả các ô cửasổ. Trong cái ánh sáng chập chờn ấy, khuôn mặt một người đàn ông nổi lên trên nền tối như một mũi thuyền đột ngột rẽ đôi bề mặt nước. Không giống tù nhân trong các xà lim khác, anh luôn ngồi một mình, suy ngẫm một mình và không nhìn đến một ai. Các tù nhân khác khiếp sợ anh. Cả lính gác ngục cũng vậy, cho dù họ được trang bị vũ khí tận răng, vì anh là một con người có vẻ ngoài đầy hăm doạ. Khi anh đi qua những tù nhân hung đữ và chai cứng lì lợm nhất, tất cả đều phải nhanh chóng cụp mắt nhìn đi nơi khác. Tên anh là Rufus Harms, nổi danh ở nhà tù quân đội Fort Jackson này như một kẻ huỷ diệt, sẵn sàng nghiền nát bất cứ kẻ nào tấn công mình. Harms không bao giờ tấn công trước, nhưng luôn luôn là người kết thúc. Hai mươi lăm năm giam cầm trong tù để lại nhiều dấu ấn trên cơ thể anh. Giống như những vòng tuổi trên thân cây, những vết cào rách trên da, những chỗ gãy xương còn chưa lành hẳn như một cuốn niên giám minh chứng cho thời gian bị cầm tù của Harms nơi đây. Nhưng những tổn thương tồi tệ hơn thế lại chính là những ký ức, suy nghĩ, tình yêu, lòng hận thù, nỗi sợ hãi nằm sâu trong tâm trí. Tất cả đều nhơ nhuốc và thù địch với anh. Mạnh hơn tất cả, ký ức chính là khối u nhọt đau đớn nhất ngày đêm thúc vào từng thớ thịt trong Harms. Mặc dù vậy, đôi cánh tay dài đầy sẹo cùng đôi vai đồ sộ trong cái thân hình to lớn của Harms vẫn chứng tỏ sự tồn tại thực sự của một sức mạnh vững chắc. Ngay chỗ thắt lưng to lớn cũng đã đủ hứa hẹn một năng lượng khác thường trong anh. Harms vẫn như một cây sồi đứng nghiêng một phía, vươn lên mạnh mẽ với những rễ cây mọc chồi lên khỏi mặt đất, bất chấp nhiều cành lá bên trên đã hoặc đang chết. Con người anh là tổng hợp của những đặc tính trái nghịch nhau: một người đàn ông lịch thiệp, biết tôn trọng người khác, biết trung thành với Chúa và một kẻ giết người nhẫn tâm. Cũng vì thế mà lính gác ngục cùng đám tù nhân không dám dính vào Harms và anh vẫn từng bằng lòng với điều đó. Cho tới ngày hôm nay ! Anh trai anh đã mang tới một điều gì đó cho anh. Một gói vàng, một làn sóng hy vọng. Một con đường thoát khỏi nơi này. Một luồng ánh sáng loé lên làm lộ ra cặp mắt đỏ ngầu như đang chảy máu nhưng cũng không che giấu nổi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt nặng trĩu và u ám của anh. Harms vuốt phẳng mảnh giấy khi bóng tối bao trùm trở lại, cố gắng không gây ra tiếng động nào vì những tiếng sột soạt sẽ chẳng khác gì lời mời chào lính gác ngục tới dò la tìm kiếm. Trời đã tối được vài giờ. Harms không thể đảo ngược được điều đó nhưng anh cũng đã kịp vừa đọc hết bức thư vừa nuốt lấy từng âm tiết. Mỗi từ ngữ như một cơn ớn lạnh cắt vào da thịt khiến anh phải rùng mình. Huy hiệu của Quân đội Hoa Kỳ in đậm nét ngay góc trên của tờ giấy. Harms quá quen với biểu tượng này vì đó là người chủ, người cai quản trại tù đối với anh đã gần ba mươi năm nay. Mời các bạn đón đọc Phía Sau Tội Ác của tác giả David Baldacci.
Luật Săn Mồi
"Nếu như em có bao giờ gặp phải tình huống cần bắn một ai đó, chỉ cần bóp cò cho đến khi nó ngừng bắn. Quên mọi quy luật về bạo lực quá mức hay mọi thứ khác. Chỉ bóp cò thôi.” Tên sát thủ Chó điên đang khủng bố khắp Thành phố Đôi nhờ hai điều: Điên khùng và vô cùng thông minh. Hắn giết chóc vì khoái cảm, và đặc biệt thích sắp xếp những chướng ngại nhằm đánh lạc hướng cảnh sát Lucas Davenport – một sĩ quan cảnh sát tài năng và là ác mộng kinh hoàng với các tên sát nhân hàng loạt – được mời tham gia điều tra, tên Chó điên bắt đầu có một đối thủ xứng tầm. *** Nhân vật nổi tiếng của John Sandford, Lucas Davenport, là điều tra viên chính của Cục điều tra tội phạm Minnesota. Davenport lần đầu tiên xuất hiện trong Rules of Prey năm 1989. Kể từ đó, Sandford đã viết hơn 20 cuốn tiểu thuyết của Lucas Davenport. Davenport là loại thám tử thích làm việc bên ngoài các quy tắc được thiết lập của lực lượng cảnh sát. Anh ta lái một chiếc Porsche và là một người lăng nhăng. Một số cuốn sách trong bộ này thay thế cho bộ khác của Sandford tập trung vào Hoa Virgil.   *** Tiếp nối “Cuộc thanh trừng mùa đông” Bách Việt tiếp tục gửi đến độc giả đam mê trinh thám một tác phẩm khác trong series “Săn mồi” của tác giả người Mỹ John Sandford. Không còn là những cơn bão tuyết lạnh lẽo, khắc nghiệt ở thị trấn nhỏ miền núi tiểu bang Wisconsin, bối cảnh là Thành phố Đôi, nơi kẻ sát nhân ẩn mình trong vỏ bọc của một công dân lương thiện, môt gã học luật và hiểu rõ Luật. Kẻ bắt đầu cuộc săn của mình với pha cực khoái đầu tiên trong đời khi hành hạ và giết hàng trăm con sóc đất trên đồi cỏ; một tên dị dâm chỉ có hứng với phụ nữ, thèm khát họ, cảm nhận niềm hân hoan khi nhìn họ chết đi. Hắn bị điên. Và hắn là Chó điên – một tên tội phạm điên khùng với những suy nghĩ man rợ, những hành động có tính toán đầy thông minh, những cuộc biểu diễn tội ác được lên kế hoạch như một cuộc chơi đầy kích thích giữa “con mồi” và “kẻ săn mồi” giữa Chó điên và cảnh sát. Hắn đặt cược bằng mạng sống của mình việc cảnh sát không thể tóm hắn, tất nhiên là trước khi hắn bị Lucas Davenport cho vào tầm ngắm – một sĩ quan tài năng, là nỗi ác mộng của các tên sát nhân hàng loạt, một đối thủ xứng tầm với Chó điên. Mỗi một tội ác là một bức tranh nhơ nhớp và ảm đạm, nỗi tuyêt vọng khi giãy giụa giữa sự sống và cái chết, khi tâm hồn và thể xác bị làm nhục của những người phụ nữ xinh đẹp. Niềm khoái cảm của kẻ sát nhân khi giết người và hồi tưởng lại giây phút ánh sáng vụt tắt khỏi đôi mắt nạn nhân, thân thể bị giày xéo thành những hình thù kỳ dị không tưởng tượng nổi của nạn nhân, máu và máu… Cách mà tác giả miêu tả nó chi tiết và trần trụi đến mức đôi khi khiến bản thân người đọc là tôi nhầm ngỡ mình đang theo dõi bộ truyện kinh dị đầy ác mộng, cảm thấy xót xa cho các nạn nhân, một cô gái trẻ 19 tuổi là nhân viên phục vụ, một bà vợ nội trợ, một nhân viên môi giới nhà đất đã ly dị, môt cô sinh viên luật ưu tú,… bất cứ ai đều trở thành Kẻ Được Chọn của tên Chó điên. Bị sát hại bởi một con dao nhà bếp sắc nhọn, một khẩu súng,… Mỗi một nạn nhân đều đi kèm một lời nhắn từ tên sát nhân, đó là Luật của hắn, Luật săn mồi. Với những quy tắc: Không được xuống tay với người quen biết. Không cần có động cơ. Không tuân thủ những khuôn mẫu để nhận biết. Không mang theo vũ khí vừa sử dụng . Không để mình bị phát hiện một cách ngẫu nhiên. Không để lại dấu vết vật lý. Cả câu chuyện là hành trình “săn mồi” của Chó điên – Louis Vullion cũng như là công cuộc truy lùng kẻ sát nhân của sĩ quan Lucas với đầu óc suy luận tài ba, nhưng cũng dính đầy rắc rối bởi sự can thiệp của truyền thông, một cảnh sát quen với việc sẵn sàng nổ súng trong những cuộc truy bắt ma túy và cờ bạc, người viết game sáng tạo ra các trò chơi nhập vai, hiểu rõ hành động tâm lý của tội phạm và có thể nhập vai hoàn hảo vào kẻ đó. Môt bên thứ ba ngoài tội phạm và cảnh sát tham gia vào câu chuyện nữa là cánh báo chí, truyền thông, họ là con dao hai luỡi, vừa gây sức ép tạo thêm rắc rối cho cuộc điều tra, vừa là đòn công kích tâm lý tên Chó điên, khiến hắn dần mất lý trí, lộ sơ hở và lọt bẫy. John Sanford đã thiết kế nên cốt truyện như môt trò chơi săn đuổi đầy kích thích nơi kẻ sát nhân tinh vi với những mánh khóe và suy nghĩ như môt cộng sự điều tra hiện trường, cách xóa dấu vết một cách khôn khéo; phía đối lập là một vị thám tử ranh mãnh, độc đáo. Tất cả tạo nên sức hút của “Luật săn mồi” đây hẳn là môt cuốn truyện có thể làm hài lòng bất cứ một fan trinh thám nào. [Grey] *** Tác giả: John Sandford. Dịch giả: Nguyễn Việt Dũng Thể loại: Trinh thám hiện đại. Mức độ ưa thích: 7/10 Trong TP Minneapolis xuất hiện tên sát nhân hàng loạt biệt danh Chó Điên, hắn tìm và lựa chọn các nạn nhân theo một danh sách “luật săn mồi” do hắn tự đặt ra. Ban đầu, Trung úy Lucas Davenport bị cảnh sát trưởng Quentin Daniel nghi ngờ là thủ phạm, nhưng khi Lucas đã được chứng minh là trong sạch thì chính anh lại được Daniel phân công truy tìm tên sát thủ Chó Điên. Lucas đã vận dụng tài trí + các nguồn lực sẵn có để lao vào cuộc săn tìm tên “thợ săn” đang không ngừng đe dọa tính mạng các con mồi của gã. Quyển truyện “Cuộc thanh trừng mùa đông” của tác giả John Sandford đã đem đến cho Biển ấn tượng đáng kể nên khi cầm cuốn tiếp theo là “Luật săn mồi” trong tay, Biển rất hào hứng lao vào đọc. Sách khổ lớn và dày hơn 500 trang khiến Biển ngạc nhiên thích thú vì lúc đọc thông tin giới thiệu thì không nghĩ là nó to đến vậy. Ngoại trừ phần góp ý về lỗi chính tả mà Biển sẽ viết ở cuối review thì sau 150 trang đầu, phần dịch thuật trở nên ổn hơn nhiều, cách dùng từ và cấu trúc câu cũng dễ đọc hơn đối với độc giả Việt. Tổng thể sách được trình bày đẹp, chữ in to rõ nên dù truyện rất dài nhưng đọc không mệt mắt. Cá nhân Biển thấy bìa sách thiết kế ổn, màu hơi buồn, gợi hơi hướm trinh thám cổ điển dù nội dung có vẻ nửa cổ điển nửa hiện đại. Cốt truyện có tính nhất quán dù có vài chi tiết khá vô lý, đến mức nếu được thì Biển muốn yêu cầu tác giả phải giải thích rõ hơn. Văn phong có đoạn thì rất mượt mà hấp dẫn, lúc thì hơi trúc trắc khó hiểu, cảm giác như tác giả và một người khác thay phiên nhau sáng tác, hay có lẽ do dịch giả chưa chuyển ngữ ổn? Về tính cách nhân vật Lucas Davenport, Biển không nhớ trong quyển “Cuộc thanh trừng mùa đông” thì sao nhưng trong “Luật săn mồi” thì nam nhân này khiến Biển không hề có cảm tình. Lucas khiến Biển nhớ đến nhân vật thanh tra xin-lỗi-không-nhớ-tên trong quyển “Cô gái trong sương mù”, cả hai đều kéo phía truyền thông vào cuộc điều tra, vừa sử dụng vừa lợi dụng truyền thông để khiến hung thủ lộ diện. Là một người đàn ông có ngoại hình và tố chất tốt, có tài sản dư dả và nghề nghiệp ổn định, Lucas Davenport không hề kiềm chế mà lang chạ với nhiều phụ nữ cùng lúc, thậm chí còn khiến một người mang thai. Những phụ nữ đó lại có dính dáng mật thiết đến cuộc điều tra, liệu công việc của cảnh sát có cho phép điều này? Làm một người thừa hành pháp luật, truy tìm tội phạm, duy trì trị an XH nhưng bản thân mình thì phóng túng buông thả, Biển cho rằng sống như vậy thì sẽ gây hại cho chính mình và người khác. Những phụ nữ mà Lucas lang chạ, tự họ cũng chấp nhận và vui vẻ với điều đó. Tuy chỉ là một quyển tiểu thuyết trinh thám mang tính giải trí nhưng những nhân vật như vậy sẽ vô tình bị khắc họa trong tâm trí độc giả. Tuy biết XH có nhiều loại người, biết mình không có tư cách gì phán xét cuộc sống của người khác, biết mình không được quơ đũa cả nắm, nhưng phần lớn những gì được mô tả trong tiểu thuyết trinh thám phương Tây khiến Biển có cảm giác rằng có một số người sống rất hời hợt, buông thả cho bản năng, không hề nghĩ đến những điều cao đẹp, và dường như có nội tâm trống rỗng. Có những tác giả mà Biển đọc hoài không chán như Jeffery Deaver, Lee Child và David Baldacci…, nhưng đối với John Sandford và loạt truyện về Lucas Davenport, sau “Luật săn mồi” thì có lẽ Biển sẽ không tiếp tục theo đuổi series này nữa. Tuy nhiên, những độc giả dễ tính và mong muốn tìm những quyển trinh thám to dày để giải trí thì hoàn toàn có thể đọc sách của John Sandford, ít ra thì những cốt truyện của ông ấy thú vị hơn nhiều so với một số tác phẩm trinh thám cổ điển khác. (Sea, 4-10-2019) Camellia Phoenix - trangtrinhtham.wordpress.com *** #Review_sách #Luật_săn_mồi Tác giả: John Sanford Tên sát thủ Chó điên đang khủng bố khắp thành phố Đôi nhờ hai điều: điên khùng và vô cùng thông minh. Hắn lấy giết chóc làm khoái cảm, và đặc biệt thích sắp xếp những chướng ngại nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Mỗi bước đi của hắn lại thêm một điều khiến hắn tự hào. Nhưng khi đại uý cảnh sát Lucas Davenport – một sĩ quan cảnh sát tài năng và là ác mộng kinh hoàng với các tên sát nhân hàng loạt – được mời điều tra, tên Chó điên bắt đầu có một đối thủ xứng tầm. Liệu Chó điên có bị bắt? Và trước khi bị bắt, hắn còn giết thêm bao nhiêu người nữa? Đây là một cuốn trinh thám thiên về hành động nên ngay từ đầu, tác giả đã vào đề ngay bằng hiện trường vụ án mạng. Càng về sau, nhịp truyện và tình tiết càng thêm gay cấn bởi sự đối đầu, sự lừa dối cũng như những pha ăn miếng trả miếng vô cùng hấp dẫn giữa Lucas và Chó Điên.   John Sanford đã làm rất tốt trong việc miêu tả sự đối đầu và trò chơi mèo vờn chuột giữa bộ đôi nhân vật chính cảnh sát - tội phạm. Suy nghĩ, toan tính cũng như tâm trạng của họ được miêu tả song song qua từng thời điểm. Tính cách nhân vật cũng rất thú vị. Tên hung thủ thông minh cẩn thận nhưng lại thích khoe khoang bằng những lời nhắn tại hiện trường vụ án như để thách thức sự điều tra của bên cảnh sát. Anh cảnh sát Lucas ăn chơi, đua đòi, gái gú, nghiện game nhưng tinh quái không kém với nhiều mánh khoé. Có những lúc, tưởng chừng như Lucas và những người cảnh sát khác đã bắt được Chó điên nhưng đến phút cuối lại để hắn trốn thoát. Ngược lại, Chó điên liên tiếp chọc tức cảnh sát bằng những vụ án ngang ngược, tàn ác ngay trước mũi họ. Một điểm thú vị nhất của cuốn truyện này có lẽ là sự lợi dụng lẫn nhau giữa một bên là cảnh sát và một bên là các nhà đài truyền hình. Hai bên đều lợi dụng lẫn nhau để truy tìm tên sát thủ đó. Không chỉ vậy, các nhà đài cũng thể hiện mặt trái thực dụng tan nhẫn khi tranh đua nhau để đưa ra được những thông tin sốt dẻo mà mặc kệ thông tin đó thật hay không, nạn nhân có ra làm sao, sau khi đưa tin sẽ chịu những hậu quả thế nào mà chỉ quan tâm đến số lượng người theo dõi kênh truyền hình của mình. Ngoại trừ có kha khá lỗi chính tả, nhưng đa số ở phần đầu quyển truyện thì toàn bộ câu chuyện là một vụ án vô cùng hấp dẫn của thể loại serial killer. Và cuốn này có kha khá máu me hoặc cảnh nóng. Mọi người có thể cân nhắc trước khi đọc. Mời các bạn đón đọc Luật Săn Mồi của tác giả John Sandford.