Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi - Lam Kinh

Câu chuyện nói về Ôn Noãn - một cô nàng tuổi 20 nhưng bề ngoài thiếu nữ 16 và tâm hồn có lẽ cũng thế. Không phải cô ấy ngây thơ ngốc nghếch quá đáng như một số nữ chính khác đâu. Nói cô ngốc nghếch như đứa trẻ vì cô rất chân thành, tốt bụng không tính toán. Mọi suy nghĩ của cô đều được viết lên mặt, không hề có tâm cơ che giấu. Cô là một đứa trẻ ngoan, ngoan đến mức nó trở thành nỗi lo cho ba mẹ vì không có cơ hội thể hiện quyền uy của bậc phụ huynh. Các mối quan hệ với bạn học của cô cũng rất tốt đẹp, không có gì đáng lo cả. Đến từ đất Tô Châu sông nước, nhưng cô không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đâu, chỉ là đôi mắt to tròn linh động và nụ cười ngọt ngào rạng rỡ luôn thường trực trên môi cùng làn da trắng trẻo luôn giúp cô toả sáng như mặt trời nhỏ. Nhưng cô cũng hay bị não cá vàng lắm, chuyện mất ví tiền là chuyện thường xuyên, bị CSGT bắt nộp phạt chỉ 10 đồng nhưng cô cũng không có gì ngoài chùm bóng bay trên tay mua tặng cho cô bé ăn xin ven đường, còn tính lấy thẻ ăn ở căn tin ra hỏi chú cảnh sát là có quẹt được không nữa chứ. May là nhờ anh chàng soái ca mà cô để lọt lưới (vì cô nàng tự nhận là mình biết hết tất cả soái ca ở trường) là Trương Dực Chẩn tiện tay giúp đỡ. Thuở đời có ai nói chuyện với người đã giúp mình tận 3 lần nhưng lần nào cũng quên hỏi tên người ta không? Là cô gái ngốc Ôn Noãn chứ ai.  Trương Dực Chẩn là học trưởng 21 tuổi cao ráo đẹp trai tài giỏi điển hình của ngôn tình. Nhưng anh luôn sống trầm lặng nên không nổi tiếng cho lắm, vì thế lần đầu gặp anh Ôn Noãn đã ngạc nhiên vì sao lại không biết đến sự tồn tại của nam thần này nhỉ. Tính cách anh rất thân sĩ, là loại người mà người khác có giẫm lên giày mình thì cũng sẽ nói xin lỗi, làm gì cũng cảm ơn dù là điều nhỏ nhất. Anh rất phong độ và lịch sự với mọi người, nhưng chính điều đó đã thể hiện sự khách sáo của anh, tạo thành tầng ngăn cách với người khác, đừng hòng ai bước vào thế giới riêng của chính anh. Cuộc đời của anh luôn có mục tiêu và kế hoạch, anh thích sự chinh phục, ví như việc học tập, cũng ví như sở thích leo núi của mình. Trong bản kế hoạch cuộc đời Trương Dực Chẩn, tình yêu không hề là một yếu tố được xếp vào. Anh nghĩ có lẽ anh cũng sẽ yêu, nhưng là sau khi sự nghiệp của anh đã ổn định, thì mới có thời gian nghĩ đến nó. Nhưng duyên phận ấy mà, khó nói lắm. Vào một chiều mưa rả rích, tình cờ từ cầu thang bước xuống, bị sự nhờ vả của cậu bạn giường dưới, là đưa một cô bé đáng yêu về kí túc xá do trời mưa mà cô ấy không mang dù, bạn thân của cô ấy thì bị anh chàng kia cướp đi mất rồi. [Trương Dực Chẩn bị hãm hại gánh vác nhiệm vụ lúc lâm nguy nhìn cô gái ngậm kẹo mút trong mồm, cặp má phình lên, hai tay thì trống trơn, lễ phép mở dù: “Mời.”]  Sau vài lần ngẫu nhiên gặp mặt, Ôn Noãn đã mất tự chủ mà thốt lên: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.” Chưa bao giờ anh được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết làm sao, nên đó là lần đầu tiên anh đánh mất phong độ mà xin cáo từ bỏ đi. Nhưng anh tưởng anh thoát à, làm gì có. Cô bé kia ngày nào cũng kè kè bên anh, theo anh đến lớp tự học, theo anh đi dạo, rủ anh đi ăn. Kể cả khi anh hẹn cô ra và nói thẳng rằng anh không thích cô thì cô cũng chỉ buồn chút ít mà thôi. “Vậy sau này anh thích em được không?” Tục ngữ có câu: nam theo đuổi nữ thì cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam thì cách một tầng sa. Trương Dực Chẩn làm sao thoát được mặt trời nhỏ như cô ấy. Anh cứ thắc mắc tại sao làm người có thể vô tư vô lo sống hết mình được như Ôn Noãn nhỉ. Mặc dù bị anh từ chối nhưng cô vẫn có thể nở nụ cười ngọt ngào, vẫn tiếp tục líu lo bên tai anh, vẫn cứ chui vào cuộc sống của anh một cách đường hoàng như thế. Nhưng lạ một điều là anh không hề thấy cô đáng ghét tí nào, chỉ thấy bất đắc dĩ mà thôi. Anh cũng không muốn làm tổn thương cô, nên vẫn đối xử với nhau như những người bạn. Để rồi thời gian trôi qua, vào một buổi tối sau khi tự học cùng với Ôn Noãn, khi hai người bước xuống cầu thang, thấy cô nàng Ôn Noãn sắp trượt chân nên anh đã vươn tay nắm tay cô lại. Tình cờ lúc đó có một giảng viên gặp và hỏi “Bạn gái của em à?” “Đúng.” Tình yêu của hai người đã đến nhẹ nhàng như thế đó. Bằng sự kiên trì nỗ lực và sự lương thiện ấm áp của Ôn Noãn thì Trương Dực Chẩn đã mở lòng tự khi nào. Cô bé ấy đã vô tri vô giác mà chui sâu vào trái tim anh rồi. Mà cặp này yêu nhau đáng yêu lắm nhé, lần đầu hẹn hò là đi bảo tàng công nghệ khoa học. Sáng sớm hẹn nhau đi chạy bộ, cô đọc báo cho anh nghe, anh thì giúp cô buộc lại tóc cho gọn gàng. Tình yêu hai người không xa hoa gì cả, vì cô nàng Ôn Noãn dễ thoả mãn, Trương Dực Chẩn thì không nói lời lãng mạn. Có những người khi yêu thì luôn luôn bộc bạch hết cảm xúc của mình cho đối phương - ví như Ôn Noãn. Cũng có những người luôn giấu kín tình cảm sâu trong lòng, xem trọng và nâng niu nó, không dùng lời nói ngọt ngào mà chỉ hành động, mang đối phương trở thành người thân của mình mà đối xử - ví như Trương Dực Chẩn. Cũng vì hai cách yêu khá đối lập này mà về sau hai người có mâu thuẫn nho nhỏ dẫn đến chiến tranh lạnh. Mình đọc thì không cảm được khúc đó lắm, chắc có lẽ chưa yêu bao giờ nên mình không hiểu được cái đó có là lí do đáng để hai người giận nhau hay là không nữa. Nhưng rồi thì cũng giải quyết thôi, và thế là hết truyện.  Ngoài cặp đôi chính, truyện còn có một cặp phụ là Hành Vân và Ngô Đạc. Hành Vân là cô bạn cùng phòng của Ôn Noãn. Ngô Đạc thì là bạn cùng phòng của Trương Dực Cẩn. Cặp đôi này chính là đại diện cho mối tình dang dở của thời sinh viên. Yêu nhau nhưng không đến được với nhau, có thể là do duyên phận. Còn có cô bạn thanh mai trúc mã của Trương Dực Cẩn - Diệp Phỉ Dương. Tác giả dành hẳn một phiên ngoại để nói về cô ấy. Cô nàng này cũng gây nuối tiếc cho mình, tài giỏi xinh đẹp mạnh mẽ. Nhưng chính tuýp phụ nữ thế này mới khó nói lên tiếng yêu. Mặc dù ở bên nam chính từ nhỏ, có rất nhiều không gian và thời gian, nhưng cô ấy vẫn không thể bày tỏ nỗi lòng mình. Cô ấy không thể ghét Ôn Noãn, vì cô bé ấy trái ngược với cô, cô ấy có thể sưởi ấm Trương Dực Cẩn, còn cô thì không. Đọc phiên ngoại của Diệp Phỉ Dương mình cũng đau lòng lắm các bạn ạ. Ngoài ra, bố mẹ nam chính đáng yêu lắm nhé, cả hai đều là người cởi mở nhưng không hiểu sao sinh ra thằng con khác người không thích tiếp xúc với người khác như vậy, họ luôn mong con trai mình có người yêu nên khi biết Trương Dực Cẩn có bạn gái thì họ đã vui mừng và đón tiếp Ôn Noãn rất nồng hậu. Còn nhân vật nào nữa nhỉ, à là các cô bạn cùng phòng khác của Ôn Noãn. Thanh xuân mà, đâu chỉ có tình yêu, còn phải có tình bạn nữa. Mối quan hệ của bốn cô nàng rất hài hoà và thân thiết, không có gì cẩu huyết cả.  Mình nhắc lại vì truyện này khá lâu rồi nên có lẽ sẽ có nhiều yếu tố không hợp khẩu vị của độc giả bây giờ. Nhưng đối với mình nó vẫn ổn. Cách hành văn của tác giả hơi hơi lan man chút đỉnh, nhưng nếu đọc nghiền ngẫm thì thấy cũng có ý nghĩa. Còn đọc kiểu mỳ ăn liền thì bạn có thể lướt qua. Phần mình không ngấm sâu là đoạn nam nữ chính có xích mích, nhắc lại nữa là có lẽ do mình chưa trải nghiệm việc yêu đương khắng khít đó nên không hiểu, không biết các bạn thì như thế nào.  Truyện 10 chương nhưng cũng không ngắn lắm đâu, mình cũng đọc cả buổi chiều mới xong đấy. Đúng tên truyện nha, đọc thấy khá ấm áp và cũng hay cười tủm tỉm vì sự dễ thương của hai người. Chắc mình sẽ cho truyện này 7/10 điểm. Tình hình là dạo này khan hiếm truyện hợp gu quá các bạn ạ. Mong các bạn đọc truyện vui vẻ. Mời các bạn đón đọc Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi của tác giả Lam Kinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu - Niêm Đường
BE, aka Bad Ending, ý chỉ “Kết thúc không hoàn mỹ, có khuyết điểm”; ngược lại thì HE (Happy Ending) chính là “Kết thúc tốt đẹp, chữa khỏi lòng người”. Từ đó cho thấy, bình thường HE có ý nghĩa “Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau”. Và tất nhiên là, chúng ta có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của BE là: Vị hoàng tử phải lòng công chúa ấy, hắn hắc hóa*. Như bạn thấy, bài văn này tên gọi [Đậu Đậu, em chưa biết yêu]; cho nên nó kể về, một nhân vật chính không biết yêu là quái gì xuyên vào thế giới 2D, nơi chứa nhiều các vị lão gia anh tuấn và phải công lược* bọn họ ra kết thúc [BE] tổng cộng 100 lần mới được về nhà - Một câu chuyện về sự cố gắng quyết tâm siêu tục khí. À đúng rồi, sau này cô đã biết yêu là gì. Quyết tâm đến nhường nào ha!!!! Các thế giới: Gintama, Psycho-Pass, One Piece, Fate/Zero, Magi: The Labyrinth of Magic, Highschool of The Dead *Hắc hóa: tinh thần thay đổi theo chiều hướng xấu. *Công lược (攻略): Đối với dòng game hẹn hò, công lược được khái quát là lập kế hoạch, sách lược và cách thực hiện một cách toàn diện. Công lược có thể hiểu như: theo đuổi, tán tỉnh, cưa cẩm, chinh phục,... hoặc cũng chính là walkthrough. Tống mạn là nhân vật chính xuyên qua nhiều thế giới manga/anime, hoặc một thế giới tổng hợp nhiều manga/anime bên trong. *** Tại sân thi đấu trò chơi lớn nhất thành phố B, năm phút trước vừa kết thúc một trận chung kết giải thi đấu game World Cup cỡ lớn. Thắng bại đã phân, dù là game thủ trong sân hay là mọt game ở ngoài xem phát sóng trực tiếp đều vỡ òa, điên cuồng hò hét tên người thắng. "Tinh thần Đậu, mã lực Đậu, Đậu thần dưới đáy quần có thiên địa ♂" Đã từ ghế tuyển thủ đi tới hậu đài, Đường Tiểu Đậu nghe được câu "Đậu thần dưới đáy quần có thiên địa ♂" ấy, phun ra "Phụt" một cái. Cô đứng lên kéo xuống mũ trùm đen che mặt lại, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn tái nhợt, theo đồng đội từ con đường đặc biệt rời khỏi sân đấu, tránh đi những khán giả đang kích động dữ dội. Đến khu vực công cộng bên ngoài, cô còn chưa bước ra hai bước, đã bị cô bé trước mặt nhào tới ôm vào lòng! "Đậu ca ca ~ người ta nhớ cậu muốn chết!" "Tiểu Bạch..." Đường Tiểu Đậu lôi kéo cô bạn thân xinh đẹp đang có xu hướng treo trên người mình: "Tối nay đi ăn ở đâu?" "Đi nhà cậu!" Tiểu Bạch cười hì hì khoác tay Đường Tiểu Đậu. "Tớ có đem theo trò chơi mới sang đây nè ♂" Mười phút sau, hai người đã ngồi vào một buồng xe trống trải trong tàu điện ngầm. Đường Tiểu Đậu uốn thành con tôm, chân mang giày Martin thong dong đạp vách thùng xe. Cô chuyên tâm loay hoay điện thoại trên tay, dùng súng ngắm cảm ứng trọng lực liên tiếp headshot người chơi đối điện. Tiểu Bạch ở cạnh bên mắt lom lom nhìn sườn mặt chuyên chú của Đường Tiểu Đậu, "Đậu Đậu, cậu hạng mấy rồi?" ---- Cái game xạ kích này cũng là do cô đề cử cho Đường Tiểu Đậu chơi tuần trước. Đường Tiểu Đậu ngã người, lười biếng nói: "Ai biết." Tiểu Bạch bám víu trên người cô nhìn một lát, xanh mặt. Trên giao diện trò chơi, bảng xếp hạng toàn quốc hiển thị một chuỗi con số khủng khiếp ---- Đường Tiểu Đậu chỉ tốn ba ngày đã lọt top mười toàn quốc, xem bộ còn có xu thế tăng lên nữa! "... Quái vật game!" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm năm ngón tay bay múa linh hoạt của Đường Tiểu Đậu, "Tớ thấy lúc anh cậu chơi, tốc độ tay cũng giống cậu, vì sao số trận thắng của cậu nhiều vậy?" "Trò chơi mà, tôi luyện kỹ thuật đến trình độ nhất định thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân." Đường Tiểu Đậu khẽ nghiêng vai để tiện cho tên lóc chóc bên cạnh dựa vào thoải mái hơn, dù rằng thật ra cô không có mấy lạng thịt. "Đến lúc đó, liều mạng thì cần xét tâm lý." Cô đưa tay chỉ một người chơi ở màn hình trước mặt mới vừa thò đầu ra, tên là [Tên hay đều nhường cho chó xài rồi], "Ví dụ như người này, trong đội ngũ bọn họ thì thực lực và kỹ thuật của hắn đều là mạnh nhất, thế nhưng tính cách nông nổi hấp tấp. Vừa mở màn, tớ liền giết ba cái đồng đội gà của hắn, còn cố ý đánh chữ nói đội ngũ bọn họ thua trận là tại vì hắn, người khác đều bị tay mơ như hắn liên lụy." Đường Tiểu Đậu gợi lên một nụ cười có phần lưu manh, nhấn mạnh chữ "tay mơ". "Người anh em đó lập tức không bình tĩnh, spam tới một phút mắng tớ 'mông cũng không hiểu còn phun bậy'..." Khi đang nói chuyện, ngón tay cô trượt qua màn hình cảm ứng ném ra một quả bom cay, lại cấp tốc chuyển đổi thành kính ngắm rồi bóp cò súng! Bịch một tiếng, khuyển thủ [Tên hay đều nhường cho chó xài rồi] bị headshot, nhược liễu phù phong (1) ngủm ---- (1) Yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió "Xem nè, hắn phỏng chừng tức giận đến tay run, đang bận đánh chữ mắng tớ đây, chẳng phải còn không né được sao?" Tiểu Bạch bị rung động đến thất điên bát đảo: "Ồ ồ, còn có chiêu này! Xin chỉ giáo!'' ... Mời các bạn đón đọc Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu của tác giả Niêm Đường.
Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt - Mị Ngữ Giả
Con người sống giữa thế giới này đôi lúc khoác lên mình một chiếc mặt nạ, là chiếc mặt nạ vui cười giữa chốn nhân gian. Vẫn là nỗi buồn đó nhưng được giấu kín sau khóe miếng, là nước mắt đó nhưng chôn chặt trên bờ mi. Đây chính là tâm sự của nhân vật nữ chính trong truyện Y hương Tấn ảnh. Cô là nàng dạ oanh khoác lên mình chiếc áo cầu kì khi đêm xuống, có thể mọi người không ai biết nhưng cô chính là người con gái khuynh thành tuyệt thế, mỹ nhân làm các bậc anh tài trong chốn chính sự phải lung lay. Người ta nói “ Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” Cô chính là cửa ái khó khăn nhất mà mọi người phải đổ gục. Cô còn có một thân phận khác là cô gái văn thư bình thường, giản dị khi thóa bỏ lớp hóa trang. Cũng như bao cô gái khác, cô rồi cũng yêu, gặp anh và lao vào tình yêu say đắm, anh cũng đã biết được thân phận của cô nhưng với chức vụ hiện tại của anh, có hay không cô có thể cùng anh viết nên truyện tình cảm động lòng người giữa thời loạn lạc. Có hay không một thiên tình sử chạm lòng người. Cùng theo dõi truyện Dân quốc đặc sắc được dựng nên dưới ngòi bút của tác giả Mị Ngữ Giả, chuyện tình quân dân thắm thiết, chuyện tình yêu làm ta phải nao lòng. *** “Trên đường Tân Hoa có hơn hai trăm học sinh biểu tình, lão Dịch cùng Tiểu Bắc đi một chuyến đi! “Bản thảo vụ công nhân đình công còn chưa tới sao, giục nữa đi giục nữa đi, hạn nộp bản thảo tối đa đến không giờ mười lăm thôi đấy!” “Tiểu Trình bài xã luận đã tốt chưa?” “Nếu mà bản thảo tình hình chính trị đương thời không kịp, đành dùng bài nhận xét của nước ngoài vậy, Niệm Khanh mau dịch hai cái bản thảo ấy đi!” Sắp tới bảy giờ, trong hai tầng trụ sở tòa soạn vẫn nhốn nháo vội vội vàng vàng như cũ, đèn đuốc sáng trưng tiếng máy đánh chữ lách tách đồng loạt vang lên, bản thảo hỏng vứt tán loạn đầy đất, người người ra ra vào vào như đi đánh trận, đạp cầu thang uỳnh uỳnh đến rung cả sàn nhà. Diệp tổng biên tập gấp đến độ sắp bốc hỏa, thân hình ục ịch như gió cuốn ra cuốn vào, lúc thì bay vào ban Tình hình chính trị đương thời thúc giục, khi thì phóng ra ban Xã hội phân phó người, quay ra đã thấy vọt vào ban biên tập bỏ lại một câu, không đợi Niệm Khanh ngẩng đầu, liền hùng hùng hổ hổ quay về văn phòng tiếp điện thoại. “Tôi…” Niệm Khanh vừa há mồm phun ra một chữ, bóng dáng Tổng biên tập đã mất dạng ở cửa. Tự Mai từ trong đống bản thảo ngóc đầu lên, vỗ xuống bàn cười, “Thảm quá đi, dịch hai cái bản thảo cơ à!” Vừa nghe Tự Mai mở miệng, Tiểu Chung đang bận rộn cũng quay đầu đáp lời, “Thoát Tuyến tổng biên có khác, chỉ bóp quả hồng mềm.” Diệp tổng biên tập đại danh là Diệp Khởi Hiến, Tiểu Chung lần đầu nghe thấy cái tên này liền cười đến lật trời, bởi vì Khởi Hiến trong tiếng Quảng Đông âm đọc gần giống Khởi Tuyến, nghĩa là bệnh thần kinh, từ đấy về sau cái biệt hiệu Thoát Tuyến * tổng biên tập liền truyền ra khắp tòa soạn. Tự Mai vừa nghe Tiểu Chung dùng giọng Quốc ngữ pha lẫn tiếng Quảng Đông thì nhịn không được bật cười, Niệm Khanh lại cười không nổi, hai bản dịch, phải dịch tới khi nào, đã bảy giờ rồi…Cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, thở dài đẩy đẩy cái kính gọng đen trên mũi. ... Mời các bạn đón đọc Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt của tác giả Mị Ngữ Giả.
Nếu Như Yêu - Thanh Sam Lạc Thác
“Nếu như yêu” – cuốn sách mới nhất của nữ tác giả Thanh Sam Lạc Thác - là câu chuyện về những trái tim luôn khao khát tìm được tình yêu , hạnh phúc và gia đình hoàn chỉnh cho mình. Cuốn tiểu thuyết ngôn tình Nếu như yêu xoay quanh cuộc sống của hai cô gái: Hà Từ Hàng và Hứa Khả. Dù sinh ra trong những hoàn cảnh khác biệt nhưng số phận lại đưa đẩy họ vào những mối quan hệ mật thiết với nhau và cả hai đều có chung một mong muốn tìm ra nguồn gốc xuất thân của mình, cũng như một gia đình thực sự thuộc về mình.     Hà Từ Hàng sống ở một huyện nhỏ và đang học Đại học năm nhất. Cô là một cô gái khá tự lập, bướng bỉnh, nhưng sống nội tâm, Từ Hàng luôn băn khoăn về nguồn gốc của mình vì cô chỉ là con nuôi. Từ nhỏ, cô đã nghe dân làng xì xào bàn tán về mình, rằng bố mang cô về khi còn là một đứa bé đỏ hỏn. Cô hỏi bố nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng, sau đó cô nhận ra dù không biết bố mẹ đẻ là ai, nhưng người bố hiện tại luôn yêu thương cô nhất, thế là đủ. Dù vậy, suy nghĩ về nguồn gốc của bản thân vẫn luôn ám ảnh trong cô gái mười tám tuổi. Hứa Khả ba mươi tư tuổi, một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Chồng cô là một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, luôn coi công việc là trên hết. Anh để cho cô một cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng anh lại không mang đến cho cô một cảm giác gia đình thực sự, nhất là khi anh không muốn có con. Người ngoài nhìn vào, luôn cho rằng cuộc sống của Hứa Khả hiện tại đủ để khiến nhiều người ao ước, nhưng những góc tối phía sau vẻ hào nhoáng êm đẹp đấy lại chỉ mình cô âm thầm chịu đựng. Gia đình Hứa Khả còn có bố mẹ và em trai. Bố cô đã nghỉ hưu, mẹ làm bác sĩ khoa sản ở bệnh viện trung ương. Em trai cũng làm bác sĩ. Cuộc sống gia đình nhà cô rất nặng nề, u ám, vì mẹ cô luôn chịu đựng mọi thứ, sống âm thầm, chăm lo cho hai chị em cô chu đáo, nhưng không bao giờ thể hiện tình cảm thân thiết mẹ con. Trong một lần tình cờ, cô phát hiện mình không phải là con ruột của bố. Cô âm thầm tìm hiểu và cho rằng bố của Hứa Khả mới chính là bố đẻ của mình. Cô tìm đến huyện miền núi xa xôi đó để tìm đáp án. Là hai người xa lạ nhưng lại tình có có mối liên hệ mật thiết với nhau, Hứa Khả là con ruột còn Hà Từ Hằng lại là con nuôi của ông Hà, dần dần trong quá tình tiếp xúc hai cô gái đã trở nên thân thiết như chị em. Sau này, Từ Hằng đã gặp em trai Hứa Khả là Tử Đông và mối duyên của họ cũng dần hé mở. Sóng gió thực sự đến với Hứa Khả sau khi mẹ cô mất vì ung thư, đồng thời, cô phát hiện ra chồng phản bội mình và cô lại đang mang thai. Chồng cô vốn là người lạnh lùng và anh không thích có con. Thế nên, vì bé con trong bụng, Hứa Khả đã đề nghị li hôn, bất chấp tất cả để giữ lại đứa bé. Dù phải một mình chăm con rất vất vả, nhưng cô luôn tự nhủ sẽ yêu thương con hết mực, để con sống trong tình yêu thương ấm áp nhất. Hứa Khả cũng như Hà Từ Hằng và như bao nhiêu người phụ nữ khác trên thế giới, luôn khao khát một tình yêu, một hạnh phúc và một gia đình bền vững, thậm chí vì tín ngưỡng yêu thương hạnh phúc ấy mà chấp nhận hi sinh nhiều thứ dù là không được đền đáp. Nhưng trong cuộc sống này vốn không có gì là vĩnh cửu cả, hi sinh rồi đến một lúc nào đó cũng sẽ mệt mỏi. Sau cùng, liệu sự hi sinh của Hứa Khả có được đền đáp, liệu những khát khao về hạnh phúc và tình yêu của cả Hứa Khả và Hà Từ Hằng có thực sự được trọn vẹn? Có thể nói, Nếu như yêu là một câu chuyện xúc động, đầy tính nhân văn và tình người. Các tuyến nhân vật có mâu thuẫn, có hiểu lầm, có xung đột, giận hờn, nhưng trên hết lòng bao dung, tình yêu thương, nhân ái giữa con người với con người luôn tràn đầy. “Nếu như yêu hãy biết hi sinh, cảm thông, chia sẻ và yêu thương lẫn nhau, đừng để lại những niềm hối tiếc”. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Thanh Sam Lạc Thác muốn gửi đến bạn đọc.
Bí Mật Vượt Thời Gian - Cô Bát
"Bí mật vượt thời gian" là câu chuyện về số phận trắc trở của Từ Nam Phương, cung phi của Hoàng đế Vạn Lịch. Khoảng cách năm trăm năm chỉ trong nháy mắt, duyên phận kỳ lạ đã đưa nàng đến tương lai 400 năm sau. Tại đây nhiều biến cố ngang trái đã xảy ra, cuốn nàng vào vòng xoáy của tất cả các âm mưu, tình yêu và thù hận. Bị cuốn vào tương lai, cô độc ở trong một không gian xa lạ, Từ Nam Phương cố níu lấy chiếc phao mà mình gặp được - Thượng Quân Trừng, Và sự xuất hiện của Diệp Thi Vũ đã đẩy cả ba vào vòng xoáy của âm mưu và lừa dối, những nỗi hận thù từ bao thập kỷ, cha con tàn sát, mẹ con đoạn tuyệt, kiếp trước kiếp này....Khối Thiên Thạch kỳ lạ là thứ duy nhất có thể đưa Từ Nam Phương trở về quá khứ, nhưng tiếc rằng nó đã rơi vào tay lão Vương gia nhà họ Hạ. Gia tộc họ Hạ như một ngọn núi lửa giữa lòng đại dương, mà khối thiên thạch và sự xuất hiện của Từ Nam Phương chỉ là chất xúc tác làm ngọn núi lửa ấy phun trào. Suốt mười năm dãy giụa nơi hậu cung đen tối, Từ Nam Phương cũng không còn là cô gái ngây thơ và mơ mộng nữa. Lợi dụng - bị lợi dụng, tính kế - bị tính kế, âm mưu trùng điệp, bí mật sâu xa, quá trình lấy lại khối thiên thạch gặp nhiều khó khăn, nhưng cũng giữa chiếc lưới của âm mưu và dối trá ấy, bông hoa tình yêu vẫn nở rộ, xoa diệu những trái tim đã băng giá từ lâu. Cuối cùng Nam Phương cũng lấy lại khối thiên thạch, nhưng cô vẫn không thể trở về quá khứ? Còn cần điều kiện gì mới có thể tác động khối thiên thạch? Đúng lúc này cô phát hiện ra chân lý của những điều cô đã từng cho là sự thật. Sự lựa chọn giữ trở về quá khứ và ở lại hiện tại, giữa sự an nguy của người cha thân thương và người đàn ông cô yêu. Số phận của cô, mối nhân duyên của cô sẽ có cái kết ra sao? Người đàn ông cô yêu là ai. Nhà họ hạ sẽ thuộc về tay kẻ nào. Mọi thứ đều là ẩn số, còn khối thiên thạch kia mới có thể giải mã được ẩn số ấy. Trên thế giới xa nhất khoảng cách Không phải nháy mắt liền có thể tìm đến Mà là chưa gặp nhau Đã nhất định không gặp được nhau *** Vạn năm lịch thứ bốn mươi bảy. Nội cung Càn Thanh, Bắc Kinh. Minh hoàng Chu Dực Quân bệnh nặng đã lâu đang được mấy tên hoạn quan đỡ dậy từ trên giường rồi chậm rãi dìu ra khỏi đông noãn các[1]. Tại chính điện cung Càn Thanh, mọi người đã tề tựu đông đủ, chính cung Hoàng hậu dẫn theo một đoạn phi tần, vừa nhìn thấy Hoàng đế Vạn Lịch từ gian phòng phía Đông đi tới, tất cả đều đồng loạt cúi gập người. [1] Đông noãn các: Một nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế. Vạn Lịch và Hoàng hậu ngồi cạnh nhau ở chính giữa ngai vàng, phải mất một lúc lâu sau ông mới dứt được tiếng ho khan và thở dốc. Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ lưng Vạn Lịch, đến khi ông giơ tay lên phất phất ra hiệu, bà ta mới quay đầu lại, nhìn đám phi tần đang quỳ trên mặt đất rồi lên tiếng: "Các người đều đứng lên đi!" Nét mặt Hoàng hậu tràn ngập vẻ vui sướng lạ lùng, vẻ ngoài bóng loáng, hồng hào của bà ta hoàn toàn đối lập với bệnh tình ốm yếu của Hoàng đế. Bà ta lơ đãng lướt ánh mắt qua đám phi tần, mỉm cười nói: "Từ phi, giờ Tuất ba khắc sắp đến rồi, có thể bắt đầu được chưa?" Một người trong số những phi tần kia đứng dậy, uyển chuyển đi lên phía trước hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu. Hoàng đế Vạn Lịch nhìn nữ nhân đó, mù mờ hỏi: "Từ ái phi... nàng?" Trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc, không khỏi đưa ánh mắt về phía Hoàng hậu. Hoàng hậu mỉm cười nói: "Vạn tuế gia, Người không biết rồi, thời gian trước có sao rơi ở vùng Hà Nam, đúng lúc Từ ngự sử đang ở đó nên đã nhặt được một khối sao sa. Từ ngự sử và muội muội đều nói bên trong khối sao sa này ẩn giấu huyền cơ, nếu có thể kéo dài được nó thì sẽ kéo dài được hồng phúc của Đại Minh ta. Thần thiếp biết rõ muội muội và Từ ngự sử đều rất am hiểu chiêm tinh, lại học được thuật số Âm Dương từ mấy vị đạo sĩ, nhất định có thể khám phá ra bí ẩn bên trong khối sao sa kia. Cho nên, thần thiếp mới giao trọng trách này cho muội muội." Hoàng hậu vừa nói, vừa nhìn về phía Từ phi, trên môi nở nụ cười nham hiểm. Vạn Lịch nghe xong liền gật đầu, nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch: "Từ ái phi quả nhiên là chân truyền của phụ thân nàng..." Ông còn chưa khen xong, một phi tần bên dưới đã mỉm cười thêm mắm thêm muối: "Đúng ạ! Thử hỏi trên thế gian này, ngoài Từ phi nương nương và Từ ngự sử ra còn ai có thể khám phá ra điều huyền bí trong đó nữa? Nếu bọn họ mà không làm được, thì danh tiếng của Từ ngự sử há chẳng phải là hư danh sao?" Câu nói có vẻ như đùa vui vừa thốt ra từ miệng phi tần kia lập tức khiến khuôn mặt xinh đẹp của Từ phi biến sắc, còn Hoàng hậu đang ngồi trên điện thì lại chậm rãi lộ ra ý cười. Vạn Lịch hoàn toàn không ý thức được những mỹ nhân trong hậu cung của mình đang dùng tâm kế chơi xỏ lẫn nhau, ông ngó xuống Từ phi dò hỏi: "Từ ái phi, nàng đã tìm ra cái gì rồi?" Từ phi chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hoàng đế, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng nàng hiện lên khiến ngay cả người đang bệnh như Vạn Lịch cũng phải động lòng, đôi mắt như lóe lên tia sáng. Ông chìa cánh tay gầy gò khô quắt của mình ra, nói: "Ái phi à! Dưới đất lạnh lắm, mau bình thân!" Từ phi nâng váy đứng dậy, dáng người thướt tha ẩn hiện dưới lớp áo choàng. Nàng yêu kiều gật đầu với Vạn Lịch, lơ đãng đảo ánh mắt quét qua sắc mặt lạnh như băng của Hoàng hậu, rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Vạn Lịch: "Hồi bẩm Vạn tuế gia, thần thiếp và phụ thân đã dùng hết bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng xem như nhờ hưởng phúc Thánh ân, mà nhìn thấy một chút môn đạo nằm trong tinh thạch. Thần thiếp không phải là thuật sĩ giang hồ, không dám khẳng định khối sao sa này có thể mang đến cái gì cho Đại Minh ta, chỉ có thể suy đoán rằng, giờ Tuất ba khắc hôm nay, tinh thạch sẽ phát ra điều kỳ lạ." Từ phi nói năng rất có trước có sau, phép tắc nhưng giọng nói không vì thế mà mất đi sự mềm mại, dịu dàng, mỗi câu mỗi chữ của nàng tựa như có sức mạnh làm mềm nhũn từng khớp xương trong người Vạn Lịch. Vị phi tần ban nãy không khỏi lộ ra vẻ mặt châm chọc, lại nhỏ giọng nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò trẻ con chứ." Hoàng hậu vờ như không nghe thấy, thẳng thừng chĩa mũi nhọn vào lời nói của Từ phi: "Nói như vậy, khối sao sa kia mang lại hồng phúc hay tai họa cho Đại Minh ta, vẫn còn chưa biết ư?" Bà ta ung dung nhìn Từ phi, rồi lại quay sang nhìn Vạn Lịch bằng ánh mắt bất an, dường như đang vô cùng lo lắng cho vận mệnh Đại Minh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Vượt Thời Gian của tác giả Cô Bát.