Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Văn án:   Ngủ một giấc dậy, Nguyễn Hạ đã xuyên luôn vào trong quyển tiểu thuyết mà cô vừa thức suốt đêm để đọc kia, trở thành mẹ của nhân vật phản diện.   Sau khi người chồng đầu tiên chết, nguyên chủ nhanh chóng quyến rũ được một người đàn ông giàu có đẹp trai. Lo lắng và không muốn đứa con trai phản diện bốn tuổi trở thành con của chồng trước, nguyên chủ đã nhẫn tâm vứt bỏ nó…   Nguyễn Hạ cầm trên tay kịch bản cực phẩm, nhìn người chồng đang còn sống và đứa con trai phản diện của mình mà thở dài một hơi. Cô muốn xin đổi kịch bản!!   Kiếp trước, Nguyễn Hạ sống cùng ông bà từ bé, cho nên cảm tình với ba mẹ có chút xa cách. Sau này, ông bà đều qua đời, ba mẹ đón cô lên thành phố ở cùng bọn họ. Thế nhưng, thời gian và những ký ức không được vun đắp đã khiến cho mối quan hệ trong gia đình vô cùng khó xử lạnh nhạt. Ba mẹ và cô, đều chưa thể thích ứng bên nhau như những gia đình bình thường được.    Thế rồi, Nguyễn Hạ lại vô tình xuyên đến một vai nữ phụ trùng họ tên trong cuốn tiểu thuyết mà mình vừa mới đọc được tối trước. Cô bây giờ là Nguyễn Hạ nhưng cũng lại không phải là Nguyễn Hạ.   Theo nội dung nguyên tác thì Nguyễn Hạ trong truyện là một cô gái đang tuổi đôi mươi vô cùng vô cùng xinh đẹp. Tuy sinh ra ở gia đình nghèo khó nhưng vẻ đẹp và sự giả dối của cô khiến mọi người đều lầm tưởng cô chính là một tiểu thư khuê các, con nhà giàu có.   Nguyễn Hạ là một người có tính cách ích kỷ, ích kỷ đến tàn nhẫn. Trên thế giới này, cô chỉ yêu bản thân mà thôi. Cô muốn được mặc lên những bộ váy xinh đẹp rực rỡ, muốn mọi người ghen tỵ trước nét đẹp tự nhiên của mình, muốn kiếm một người đàn ông kim cương, thành đạt để làm chỗ dựa.   Cuộc đời của cô, chỉ mong có thể an nhàn sung sướng qua đi mà không phải làm bất cứ gì cả.   Thế nên, ở độ tuổi tràn ngập hơi thở thanh xuân và vẻ đẹp trong sáng đến mức chói loà, Nguyễn Hạ đã tự đặt mục tiêu cho cuộc đời mình là phải trở thành một người phụ nữ xinh đẹp giàu có.   Vì vậy, khi cô đến một công ty lớn làm thêm, trong ngày lễ khánh thành, đã cố tình thiết kế một đêm tình cùng ông chủ của mình.   Và rồi, cô mang thai. Một tháng sau, thành công gả cho Tống tiên sinh, trở thành vợ anh.   ***   Tống tiên sinh - Tống Đình Thâm là một người đàn ông 31 tuổi, kiệm lời, thành thục và tài giỏi xuất chúng. Anh mồ côi cha mẹ từ bé, ăn nhờ ở đậu mà lớn lên. Vì thế, anh luôn nỗ lực khiến bản thân mình cường đại hơn, có thể nắm giữ quyền lực và tiền bạc trong tay.    Vì vậy, ngay từ những ngày chập chững bước vào con đường trưởng thành, anh đã lăn lộn từ tận cùng đáy xã hội mà từng bước vươn lên. Đế chế của anh là từ hai bàn tay trắng mà dựng thành. Vậy nên, có thể hiểu được anh đã phải vất vả và cực khổ như thế nào để có được thành công rực rỡ như ngày hôm nay.   Cuộc hôn nhân vội vàng của anh cùng Nguyễn Hạ không xuất phát từ tình yêu. Anh biết bản thân mình bị bẫy bởi cô gái xinh đẹp nhưng toan tính này. Thế nhưng, bảo bảo mà cô ấy đang mang trong bụng lại vô tội. Anh là người trưởng thành, cũng có đủ năng lực để chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình. Vì thế, anh kết hôn cùng cô.   Thế nhưng, cô vợ của anh là một người cực kì cực kì ích kỷ tàn nhẫn. Anh biết, cô ấy không yêu anh, hôn nhân cũng chỉ vì những thứ anh đang có. Nhưng, cô ấy cũng không hề yêu đứa con nhỏ của họ, luôn lạnh nhạt ghét bỏ. Cho nên, trong biệt thự xa hoa rộng lớn này, trái tim và tâm tư của đôi vợ chồng chưa bao giờ dành cho nhau. Đến đứa nhỏ cũng có thể cảm nhận được sự rạn nứt.    Và rồi, bi kịch xảy ra.   Đêm hôm ấy, trời mưa rất to, Tống Đình Thâm gặp tai nạn thảm khốc trên đường mà mất đi. Tất cả tài sản đều để lại cho hai mẹ con. Thế nhưng, những vấn đề kì lạ liên tục xảy ra, cuối cùng còn lại không bao nhiêu tiền.    Nguyễn Hạ khi đó, chỉ lo nghĩ cho bản thân, muốn tìm nơi nương tựa mới mà nhẫn tâm vứt bỏ con trai cho người khác. Lúc ấy, cô không biết được rằng, đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cô. Sai lầm, đẩy cô đi đến kết cục thê thảm nhất.   Bởi vì đứa con trai nhỏ đó chính là nhân vật phản diện vô cùng uy lực trong truyện. Và cậu ta, khi trưởng thành sẽ tự tay huỷ hoại tất cả những người đã từng chà đạp, bỏ rơi hay đối xử không tốt với cậu. Mà bi ai thay, mẹ của cậu, Nguyễn Hạ, lại có tất cả những điều ấy.   ***   Bây giờ, Nguyễn Hạ xuyên đến thời điểm mà chồng cô, Tống tiên sinh vẫn chưa bị tai nạn mất đi, đứa con trai nhỏ vẫn còn ở bên cạnh mình. Vì thế, cô nỗ lực muốn thay đổi cốt truyện bi kịch kia, để không ai lại rơi vào địa ngục một lần nữa.   Cho nên, Nguyễn Hạ bắt đầu từ con trai nhỏ - Tống Thư Ngôn.   Cậu bé năm nay vừa tròn 4 tuổi, mập mạp, trắng trẻo, hay nói hay cười. Khi thấy mẹ đến đón cậu từ bên ông bà ngoại về nhà, cậu đã vui vẻ biết nhường nào. Bởi, từ trước đến nay, mẹ chưa bao giờ dịu dàng với cậu như thế.   Cậu không biết thế nào là tình yêu nhưng cậu lại biết từ phút giây mẹ ôm cậu vào lòng và nói với cậu rằng, hãy tha thứ cho mẹ về những lỗi lầm trước đây, cậu liền thấy trước mắt như có bầu trời đầy những ngôi sao sáng xinh đẹp. Có mẹ ở bên, thế giới này liền bình yên ấm áp như vậy.   Nguyễn Hạ đời trước chỉ là một cô gái bình thường không nhận được nhiều tình cảm từ gia đình. Thế nên, cô khá bối rối với đứa con trai bất ngờ này. Nhưng có lẽ, tận sâu trong trái tim một người phụ nữ, luôn có những mảnh ghép mềm mại và tinh tế, chạm vào rồi liền biến thành bức tranh hoàn chỉnh. Mà bức tranh đó, chính là đứa con trai nhỏ đáng yêu, ngọt ngào của cô.   Vì để thay đổi vận mệnh, Nguyễn Hạ nhờ con trai làm chiếc cầu nho nhỏ đến bên ba nhóc. Bởi vì, cô biết, trong khoảng thời gian hơn 4 năm qua, chỉ có mình Tống Đình Thâm là luôn yêu thương con trai vô điều kiện, dường như dành tất cả sự kiên nhẫn, dịu dàng một đời cho con.    Mà bi kịch sắp xảy ra, nên cô nhất định phải ngăn lại.   Cho nên, hai mẹ con dắt tay nhau bay qua thành phố xa lạ, đem ba nhóc trở về. Có lẽ, những nỗ lực và sự kiên trì của cô đã có kết quả, Tống Đình Thâm tránh được một kiếp mà bình an không việc gì. Và trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, anh cũng nhận ra, Nguyễn Hạ vợ mình đã thay đổi.   Nguyễn Hạ không còn là cô vợ chỉ biết đến những bộ váy rực rỡ, những bộ trang sức đắt tiền, những cuộc vui không bao giờ dứt nữa. Cô ấy cũng sẽ không lạnh nhạt ghét bỏ con trai nhỏ, cũng không xem anh như người vô hình, chỉ nhìn tiền không nhìn mặt.   Cô ấy bây giờ, đang cố gắng kéo gần khoảng cách với con, học cách ở chung, giao tiếp và chơi với con. Có lẽ, cô ấy không biết, những lúc nhìn hai mẹ con tự nhiên ở bên nhau như vậy, biệt thự rộng lớn này mới giống một ngôi nhà như bao ngôi nhà khác. Dưới ngọn đèn vàng trong phòng khách, cô ngồi trên thảm xếp hình cùng bảo bảo, anh thì ngồi trên ghế sopha, cúi đầu làm việc bên máy tính.   Trong không khí, thoang thoảng mùi hoa thơm ngát, có vị ngọt ngào và dịu êm của sự ấm áp…   Mối quan hệ hờ hững của Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm cũng cải thiện rất nhiều. Cô biết cách ứng xử hơn, biết điều hơn và cũng có chút dễ thương hơn. Chút nho nhỏ ấy, chạm vào tim anh, lưu luyến không chịu rời đi nữa. Anh thế nhưng, muốn vãn hồi lại cuộc hôn nhân này của mình và cô. Nếu cả hai thử cố gắng bước thêm một bước nữa về phía nhau, vì bản thân, vì bảo bảo, có phải sẽ có kết quả tốt đẹp hay không?   Thế nên, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ đều vô tình để cho đối phương tiến về phía mình, chầm chậm chầm chậm nhưng thật bền chắc. Có lẽ, chính họ cũng không biết, rất nhiều khoảnh khắc, họ thật sự đã động tâm mất rồi.   Cũng có thể, ban đầu họ là vì những lý do khác nhau nhưng dần dần đều bị thay thế bởi tình yêu. Một tình yêu chân thành và đậm sâu.   Vậy nên, quãng thời gian còn lại, hãy để cuộc hôn nhân này trở thành cuộc hôn nhân ấm áp bền lâu nhất trên đời.    Trân trọng. Gìn giữ. Và hạnh phúc.   Bảo bảo, con là con yêu của ba mẹ mãi mãi. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường dài này nhé.   ***   “Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện” không phải là một motif mới nhưng lại là một bộ truyện hay rất đáng đọc cho mn trong thời gian này. Vẫn là chủ đề xuyên thư nữ phụ, cưới trước yêu sau và có thêm các yếu tố khác như bảo bảo đáng yêu, sạch sủng ngọt thật khiến người ta khi đã đọc thì khó lòng dứt ra được.   Nếu nói về các nhân vật ấn tượng thì mình nghĩ tác giả đã thật xuất sắc khi xây dựng cả ba nhân vật chính đều sáng như vậy.   Đầu tiên là nam chính Tống Đình Thâm, nổi bật lên là một người đàn ông xuất thân hèn kém nhưng lại tài giỏi và quyết đoán vô cùng. Đi lên bằng hai bàn tay trắng, anh đã nỗ lực rất nhiều lần để có thể thành công như hôm nay.    Cho dù biết được bản thân bị Nguyễn Hạ tính kế, thì khi có bảo bảo vẫn rất có trách nhiệm gánh vác. Hơn nữa, ở những năm tháng cô vợ của mình ăn chơi trác táng khắp nơi không có con trai nhỏ trong mắt thì anh vẫn kiên trì quan tâm duy nhất là công việc và con mà thôi.   Một người vừa làm cha mà cũng vừa làm mẹ, có rất nhiều khó khăn, nhưng anh đều chấp nhận và cố gắng khiến cho con trai không cảm thấy thiếu thốn tình thương. Cứ thế, gần 5 năm trời. Bảo bảo với anh, là thứ quý giá nhất trên đời. Cho nên, khi đọc được những phân đoạn này, mình rất ngưỡng mộ cũng như thêm yêu quý nhân vật nam chính. Bản lĩnh, tài năng và giàu lòng yêu thương.   Thứ hai là nữ chính Nguyễn Hạ, sau khi xuyên qua thì biết thay đổi vận mệnh cũng như bản thân để thích nghi với hoàn cảnh. Ban đầu, tuy cô cũng yêu mến bảo bảo nhưng kỳ thực lại không phải là tình mẹ con. Xuất phát điểm của cô là người lạ, cho nên cần thêm thời gian. Vì vậy, sau này sợi tơ yêu thương kết qua những tháng ngày bên nhau ấy đã buộc chặt mối quan hệ thiêng liêng cao quý này lại với nhau.    Cuối cùng có lẽ là nhân vật ấn tượng nhất, bảo bảo con trai của cặp đôi nhân vật chính. Không như những cậu nhóc thiên tài, thần đồng, trưởng thành ở các bộ truyện khác, bảo bảo trong truyện này vô cùng vô cùng đáng yêu, hợp với lứa tuổi đang có. Những tâm tư, tình cảm của cậu nhóc được miêu tả khéo léo và xúc động, chạm đến trái tim người đọc.   Bản thân mình chưa có gia đình, chưa có con nhưng sau khi đọc xong truyện này thật sự rất muốn nhanh chóng có một bảo bảo như vậy. Mập mập, mềm mềm, trắng trắng, ngoan ngoãn, xinh đẹp… đúng là không có gì bằng luôn í.   Nội dung truyện có nội hàm, mạch truyện ổn, tình cảm nam nữ chính nhẹ nhàng, không có quá nhiều sóng gió thích hợp cho mn đọc giải trí lắm ạ. Vậy nên, mình muốn đề cử bộ truyện này cho tất cả mn cùng đọc và cảm nhận, xem thử có giống mình không nào? ______   Văn án được edit bởi #Kir   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nguyễn Hạ bước vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, cô vẫn có chút không hoàn hồn được. Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ liếm nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ liếm lại biến thành chính cô. Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao? Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất. Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được trên phương diện thiết kế nội dung truyện, tác giả quả thật rất giỏi. Đợi đến khi cô chấn hưng tinh thần thì thấy đã đến hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, khi cô chuẩn bị đứng lên vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên tụt huyết áp, trước mắt tối đen, cô trực tiếp ngã xuống đất. Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này rồi, cô trở thành một nhân vật phụ trùng tên trùng họ với mình. Từ nhỏ Nguyễn Hạ đã sống cùng với ông bà nội, tình cảm với ba mẹ cũng không phải sâu đậm gì lắm, sau đó thì ông nội, bà nội lần lượt qua đời, cô được ba mẹ đón về thành phố, khi đó cô đã học đến trung học phổ thông rồi, rất khó để lại gần gũi với ba mẹ nữa. Có đôi khi cô cũng cảm thấy, trở thành người thân cận nhất, có duyên không nhất định sẽ có phận, giống như cô với ba mẹ mình vậy. Cho dù là ba mẹ hay là chính cô, đều muốn cố gắng để hàn gắn quan hệ nhưng sự thật chứng mình, có khoảng cách nhất định sẽ hợp với bọn họ hơn. Đại khái là vì như thế này, đối với Nguyễn Hạ mà nói, nếu như không thể quay về thế giới ban đầu của mình, cô cũng không cần quá lo lắng cho ba mẹ. Ba mẹ cô đều có lương hưu, cô còn có một em trai nữa, vốn dĩ từ khi cô học đại học cũng rất ít khi ở nhà. Ngược lại Nguyễn Hạ cảm thấy may mắn khi năm đó ba mẹ cô vi phạm chính sách (một con), cố ý sinh thêm một em trái, nếu như ba mẹ chỉ có một cô con gái là cô, vậy thì ba mẹ tuyết đối không thể chấp nhận việc cô ra đi, dù sao thì chuyện người đầu bạc tiến người đầu xanh, có mấy gia đình có thể chấp nhận được? Có em trai ở đó bọn họ vẫn sẽ đau lòng rất lâu nhưng sẽ không đến mức hoàn toàn sụp đổ. Nhưng trong nháy mắt khi cô tỉnh lại, cô liền tiếp thu được tất cả trí nhớ của nguyên chủ. Nếu như bắt buộc phải dùng một từ để hình dung nguyên chủ, thì mỹ nhân rắn rết là thích hợp nhất. Nguyên chủ thực sự là đẹp đến cùng cực, ít nhất là Nguyễn Hạ chưa từng gặp được một cô gái nào xinh đẹp hơn cô ấy, giơ tay nhấc chân đều rất lẳng lơ nhưng lại thanh thuần và gợi cảm. Bình thường thì với kiểu phụ nữ như thế này, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ rất đặc sắc. Nguyên chủ là điển hình của đẹp nhưng nghèo, cô ấy sinh ra trong một gia đình đến miếng ăn cũng thành vấn đề, ba không có nghề nghiệp chính thức, thường xuyên ra công trường làm công nhận lao động đơn giản, kiếm một chút phí sinh hoạt, còn mẹ thì sao? Bởi vì mẹ cô ấy dáng vẻ xinh đẹp, ba của nguyên chủ không muốn bà ấy ra ngoài làm việc, sợ bà sẽ bị người khác nhòm ngó. Cho nên, từ khi bà kết hôn với ba của nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ chưa đi làm một ngày nào. Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện của tác giả Lâm Miên Miên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
Bạn nào muốn một bộ truyện thanh thản, có chút gay cấn và chút âm mưu để tô điểm thêm trong cái cuộc sống nông dân bình dị thì cứ việc nhảy hố ạ. *** Vốn là một cái tết Nguyên tiêu ngon lành, ước nguyện dưới ánh trăng, nói mình muốn sống một cuộc sống nông thôn thoải mái tự tại, ai ngờ ánh trăng lại hiểu thấu tâm nguyện của nàng, đưa nàng đến một gia đình làm nông ở cổ đại, xuyên thì xuyên, sao lại còn xuyên thẳng đến chuồng heo. Cái gì? Phụ thân là tú tài, nhưng lại không làm ra bạc, mẫu thân chỉ có thể ôm đứa nhỏ mà gào khóc. Được rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, đứng sau lưng ca ca ra chủ ý, bồi dưỡng ca ca đệ đệ thành tài, đương nhiên cũng phải chọn cho bản thân một người môn đăng hộ đối, vui vui vẻ vẻ cùng mình sống cuộc sống nông dân, sinh vài cái bánh bao, không có việc gì thì ngồi đếm bạc, không làm gì cũng thành đại tài chủ. *** Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai sẽ bắt đầu đi học lại, lại mấy tháng không được gặp Lưu Sầm . Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào 10h sáng, lần thứ hai vào 4h chiều), Tăng Tử Tình liền vội vã đến bờ sông như đã hẹn, không biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này nàng có cảm giác Lưu Sầm không thích hợp, không dám nhìn thẳng mắt nàng, như sắp xảy ra một việc gì đấy khiến Tăng Tử Tình hơi khủng hoảng, không biết Lưu Sầm suy nghĩ cái gì. Lần này, Tăng Tử Tình đã quyết định hôm nay phải bắt hắn nói ra tâm sự, không thể không biết trong mấy tháng nữa được. Lưu Sầm đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có một hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi trên người hắn, hình ảnh nhu hòa như vậy làm Tử Tình thấy cô đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im một lát, nàng lặng lẽ đi đến, dang hai tay ôm phía sau lưng hắn. "Tình Tình, ngươi đến rồi. Lạnh không?" "Không lạnh, ta còn tưởng rằng Sầm ca ca là tượng đá chứ? Sầm ca ca, ngươi không phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê." Tử Tình nói xong mới ý thức được lời nói mình có vấn đề, mặt đỏ lên. May mà Lưu Sầm đang lơ đễnh nên không để ý. Tử Tình thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Lưu Sầm. "Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì." Thời niên thiếu, Tăng Tử Tình cùng Lưu Sầm là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Lưu Sầm lớn hơn Tử Tình bốn tuổi, Tử Tình suốt ngày theo sau Lưu Sầm gọi "Sầm ca ca, sầm ca ca", nhiều năm qua đi, thói quen khó sửa. Sau này, Lưu Sầm chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Tử Tình cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Tử Tình tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, hiện tại Lưu Sầm đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Tử Tình còn học tại trường cách nhà không xa, còn nửa năm là tốt nghiệp. "Này, Tình Tình, hôm nay sầm ca ca cho ngươi thứ tốt nè." "A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó." Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng Tử Tình biết một cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn một tháng của mình. "Không sao, ta muốn cho ngươi trải qua một cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau..." "Về sau thì như thế nào?" "Không có gì, chờ trời tối, mặt trăng lên, sầm ca ca cho ngươi xem pháo hoa đẹp nhất." "Sầm ca ca, ngươi có việc giấu giếm ta ư? Có chuyện gì khó khăn sao?" Lưu Sầm đứng lên, kéo tay Tử Tình, "Đi dạo quanh bờ sông với ta một chút đi, ta ngồi hơn nửa ngày rồi." "Được." Mùa xuân phương Nam, không khí có một sự ẩm ướt nhẹ dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thật thoải mái . "Tình Tình còn nửa năm sẽ tốt nghiệp phải không? Ngươi đã từng nghĩ tới việc làm sau khi tốt nghiệp chưa?" "Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp ta sẽ đến Thượng Hải tìm ngươi, tìm một công việc, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc." "Nha đầu ngốc, ngươi thích thành phố lớn sao?" "Ta không thích, nhưng ngươi thích." "Cũng không thể vì ta mà ủy khuất chính ngươi được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, muốn làm cái gì nhất?" "Ta muốn làm nhất? Ta nói ngươi đừng cười ta." "Được, không cười." "Ta muốn xây một căn nhà lớn kiểu nhà ở Bắc Kinh tại một nơi non xanh nước biếc, có một mảnh vườn trái cây, một mảnh đất trồng rau, có cảm hứng thì viết văn, không có cảm hứng thì trồng rau. Làm một con sâu gạo đơn giản mà vui vẻ." "Ha ha, lý tưởng của ngươi nhìn thì đơn giản, làm lại không dễ. Người mệt mỏi luôn vì cuộc sống, đánh mất đi bản tính, nhiều lúc còn không biết bản thân muốn gì?" "Ta biết, ta muốn không nhiều lắm. Ta chỉ là một người đơn giản thôi." "Tình Tình, " "Hả?" "Tình Tình, ngươi là một nữ tử tốt, sầm ca ca tin, ngươi nhất định sẽ sống cuộc sống ngươi muốn." "Nhưng đó không phải thứ ngươi muốn , có phải không?" "Tình Tình, ta.. ta có lời muốn nói." "Ta biết, ta sẽ cùng ngươi đến Thượng Hải , ta không sợ khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống sẽ khấm khá lên, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh, có phải không?" Tử Tình cướp lời. "Tình Tình, ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta làm việc rất vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà không ngừng, có vài lần, ta suýt nữa buông tay, mà ta không cam lòng. Mỗi lần ta sắp chịu đựng không nổi, thì lại nghĩ đến sự nỗ lực nhiều năm qua, người trong nhà còn chờ ta nữa, ta lại gượng dậy. Mà công việc trong hai năm này cũng ổn định lại. Mà thôi, không nói những chuyện này. Ý ta là, ngươi vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn, ít nhất, nơi này có cha mẹ, có người thân. Ta không muốn ngươi vất vả." "Nhưng nơi này không có ngươi." "Ta…ta đã tìm được người thích hợp với ta, Tình Tình, thật xin lỗi." "Ý của ngươi là ta không thích hợp với ngươi. Vậy vì sao tới giờ ngươi mới nói? Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, tính tình của ta ngươi còn không biết? Bây giờ mới nói ta không thích hợp?" Tử Tình tức giận. "Tình Tình, ngươi biết là ta không có ý này mà. Ta.. ý ta là hiện tại ta tìm được một người thích hợp với ta hơn. Trong lòng ta, ngươi luôn luôn báu vật đẹp đẽ nhất, ta không muốn ngươi theo ta để chịu khổ." "Ha ha, quả nhiên là logic của nam nhân, không yêu, lại nói không muốn để ta chịu khổ, rồi đuổi ta đi. Vậy nàng kia thì sao? Ngươi lại để nàng ta chịu khổ sao? Ta đoán, nàng ta cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ." Tử Tình có chút sâu cay, nếu bình thường, nàng sẽ không nói như vậy bao giờ, ở trong lòng Lưu Sầm, nàng luôn luôn là người dịu dàng có hiểu biết. Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại nói toạc ra sự thật, vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao không thể lừa mình dối người? Sầm ca ca luôn luôn là tao nhã, có sự thư sinh, từ khi nào đã trở nên xa lạ đến vậy? Không biết ánh trăng đã lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè nhẹ, thêm một phần ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể sưởi ấm cho Tử Tình. Nhiều năm sau, Tử Tình vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo. Tăng Tử Tình là một người không dong dài, nàng cũng biết, dù là nam hay nữ, yêu chính là yêu, không có lý do gì. Còn không yêu thì mới tìm đủ lý do, mà đã xuất hiện bất cứ một lý do nào thì sự ngọt ngào sẽ dần nhạt đi. "Đi thôi, không phải sầm ca ca nói muốn đốt pháo hoa sao?" "Tình Tình, thật xin lỗi. Được rồi, chúng ta đốt đi." Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai đã nói qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Lưu Sầm muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống . "Sầm ca ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta nhất định sẽ tìm được người thích hợp với ta hơn." Tử Tình nói với ánh trăng. "Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần hắn biết yêu ta, trân trọng ta, bao dung ta." Câu nói kế tiếp, Tử Tình chỉ để trong lòng. "Được, cám ơn ngươi, Tình Tình, ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc. Cho dù thế nào, ta đều nhớ đến ngươi, nhớ đêm nay." Lưu Sầm nhịn không được ôm lấy Tử Tình, ôm thật chặt. "Sầm ca ca, tái kiến." Tử Tình nhẹ nhàng nói, lệ rơi đầy mặt. "Tái kiến, Tình Tình. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta biết những lời này không thể bù đắp lại vết thương trong lòng ngươi, nhưng trừ bỏ những lời này, ta không biết nói gì thêm, ta cũng không dám nói ngươi tha thứ. Cho nên, Tử Tình, thật sự rất xin lỗi. Tim ta cũng rất đau, thật sự là ta không muốn làm tổn thương ngươi như vậy đâu." Lưu Sầm nghẹn ngào, Tử Tình nghe xong chua xót không thôi. "Ta biết, sầm ca ca, ta không trách ngươi. Ta biết trong lòng ngươi cũng không vui sướng gì, chắc mấy ngày nghỉ này người luôn lo chueyenj này. Thật ra, ta cũng biết ngươi có chuyện gì đó, ta còn tưởng rằng công việc bị sao. Chỉ không ngờ, thật xin lỗi, làm ngươi khó xử, là ta không đủ giỏi giang, cho nên không thể đứng cạnh ngươi. Tái kiến, sầm ca ca." Tử Tình nói. "Nói bậy, Tử Tình, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ngươi biết rõ sự thật không phải thế mà. Là ta không đủ giỏi giang để cho ngươi một cuốc sống như ngươi mong muốn, là ta sai." "Sầm ca ca, ngươi đừng như vậy. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không có duyên phận thôi. Ta đi đây." "Tái kiến, Tình Tình. Đi, ta đưa ngươi về nhà." Lưu Sầm theo thói quen, muốn cầm tay Tử Tình. "Không cần, ta tự về cũng được, cứ vậy đi." Tử Tình đút hai tay vào túi quần. Lưu Sầm bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Tình Tình, đừng như vậy mà, dù sao ta vẫn là sầm ca ca của người, để ta đưa ngươi về nhà, trời tối rồi, trên đường không an toàn, lỡ có chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao? Nghe lời, theo ta về nhà." Tử Tình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nên đi phái sau Lưu Sầm, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng hơn 100 mét, lúc này, không biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Tử Tình ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi . Tử Tình vươn tay phải, vẫy vẫy tạm biệt. Tử Tình xem bóng lưng Lưu Sầm càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: "Tái kiến, tình yêu của ta, tái kiến, sầm ca ca, ngươi nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này, tốt nhất là không gặp lại nhau. Là ai đã từng nói ‘người yêu nhau không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn tương vong cho giang hồ’ (ý là: chẳng thà lựa chọn từ bỏ tình cảm mãnh liệt này để đổi lấy đôi bên có được cuộc sống bình an) Tử Tình ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: "Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, ta sẽ tìm được cuộc sống nông thôn hạnh phúc trong lý tưởng của ta." ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi của tác giả Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Hạ Lan Âm
Đây là bộ truyện có bối cảnh rộng lớn, liên quan đến chống khủng bố, hắc đạo, hải tặc, đấu tranh thương nghiệp, mưa bom bão đạn, chém giết đánh nhau, ấm áp cưng chiều, khẩu vị nặng. *** "Tiểu Nhu, anh yêu em." Trong buổi tiệc sinh nhật của bạn trai, hắn công khai dẫn theo em gái sinh đôi của cô xuất hiện, coi như cô không hề tồn tại, nói với nhau lời yêu. Cô tan nát cõi lòng, nhưng trên mặt lại là nụ cười diễm lệ trước nay chưa từng có " Nếu đã như vậy, tôi chúc hai người sẽ trở thành một đôi vợ chồng không hạnh phúc." Chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng kiêu ngạo, không ai có thể nhìn thấy, sau khi xoay người, hai hàng lệ im lặng chảy xuống từ khóe mắt cô, cùng với nỗi tuyệt vọng áp chế nơi đáy lòng.(tyvy.diendanlequydon) Hai năm tình cảm, quay đầu lại, cũng chỉ là một câu chuyện cười… Cho đến khi gặp anh, Bạch Thắng - con cháu của nữ hoàng trong Hoàng thất Anh quốc, con trai của Bạch Trì - cục trưởng Cục Quốc An, đội trưởng đội đặc vụ chống khủng bố của Cục Quốc An, gia đình ba đời đều là quân nhân hoa hoa lệ lệ, là người đàn ông độc thân trị giá hoàng kim sáng chói nhất Hongkong. Anh dùng thâm tình của mình, hứa cho cô cả vũ trụ. *** 【Lời nói phúc hắc】 "Chị, ba đã đồng ý hôn sự của em và Thiếu Tuyền rồi, sẽ cử hành ở khách sạn vương thất quốc tế, Thiếu Tuyền nói làm càng long trọng càng tốt, nhưng mà em mong muốn nhất, vẫn là lời chúc phúc của chị, chị có thể đến dự chứ?" Quý Nhu thành khẩn nói, nhưng trong lời nói đó lại cố ý để lộ ra sự khoe khoang vô hạn. Cô âm thầm trào phúng, kỹ năng diễn suất của em ấy càng ngày càng đạt, cũng có thể đi thi lấy giải Oscar rồi. Đang muốn mở miệng, thì người đàn ông bên cạnh lại nhẹ nhàng nói: "Thật tiếc quá, anh đã đồng ý với nữ hoàng Anh hôm đó sẽ dẫn Nghiên Nghiên đi tham dự thịnh yến hoàng tộc ở Điện Buckingham rồi, nếu Quý tiểu thư không chê, vào ngày hôn lễ đó anh có thể cho mở một cuộc tổng giảm giá, coi như là quà mừng anh và Nghiên Nghiên tặng cho em."(tyvy.diendanlequydon) Thấy vẻ mặt Quý Nhu y hệt như bị táo bón, cô không phúc hậu nghĩ muốn vỗ bàn cười to. Sau đó, cô đùa giỡn hỏi anh: "Anh đó, đã sớm là một quý ông rồi, còn dùng cái chiêu này, không cảm thấy ấu trĩ à?" Người nọ nhếch môi, trên mặt là nụ cười tao nhã hời hợt: "Không có chiêu nào là ấu trĩ hay không ấu trĩ, chỉ cần có tác dụng là được, em không cảm thấy, lấy gậy ông đập lưng ông, đối với bọn họ mà nói không phải là đả kích nhất sao?" *** 【 Dịu dàng cưng chiều 】 Trong hội đấu giá, anh thẳng tay ném một trăm triệu, chỉ vì muốn đổi được một tiếng cười của người đẹp. Cô yếu ớt hỏi: "Em có phải là quá phá của không?" Người nọ thản nhiên đáp: "Không, theo anh kiếm tiền chính là để cho vợ phá, nếu không anh kiếm nhiều tiền như vậy, ngay cả người giúp anh xài bớt cũng không có, thật sự rất không có cảm giác thành tựu. (các độc giả của cê quy hắc, truyện các bạn đang đọc đc ed bởi lequydon) Anh hiện tại là đang thiếu người làm cho anh phá sản." Người nào đó đứng đối diện cảm động vô hạn T^T "Anh không cần đối với em quá tốt, sẽ chiều hư em." "Hư thì cứ việc hư, cho dù có một ngày em gác dao ở trên cổ anh, anh cũng chỉ biết mỉm cười nhắm mắt lại." *** 【 Như lang như hổ  】 "Anh Thắng, hôm nay lại có một cô gái tìm tới cửa, cô ta nói là bạn thanh mai trúc mã với anh, tình cảm thâm hậu." Giọng điệu của người nào đó thật không tốt. Người đàn ông đang gặm cắn ở bên cổ cô không chút để ý "À" một tiếng: "Vậy em nói sao?" "Em nói em là vợ của anh, cưới hỏi đàng hoàng, tình đầu ý hợp." Người đàn ông gật đầu một cái "Không tệ, lần sau nếu có người tới nữa, em hãy nói em là mẹ của con anh, cùng giường chung gối, keo sơn gắn bó." Cô gái nghi ngờ "Con cũng không có, mẹ ở đâu ra?" "Ngoan, không phải bây giờ chúng ta đang tạo ra sao. Anh cố gắng một chút, em rất nhanh sẽ được làm mẹ." Nói xong, quả quyết đè cô xuống… ăn cô. *** Ở biệt thự Mạnh gia, lần đầu tiên trong đời, Quý Nghiên trực tiếp đứng nghe lén ngoài cửa phòng bạn trai. Âm thanh cao thấp thỉnh thoảng từ trong phòng truyền ra, phụ nữ rên rỉ yêu kiều, đàn ông động tình gầm nhẹ, nếu như đây không phải là phòng của Mạnh Thiếu Tuyền, cô nhất định sẽ mặt đỏ tới mang tai, lúng túng không biết làm thế nào cho phải. Dù sao âm thanh bên trong thật sự rất lớn, cho dù bị ngăn cách bởi một cánh cửa cô cũng có thể cảm nhận được hai người kia đang kịch liệt như thế nào. "Bảo bối. . . . . . Em chặt quá. . . . . . Thả lỏng một chút. . . . . ." "Ư. . . . . . Thật sâu. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . ." "Thiếu Tuyền. . . . . . Không cần. . . . . ." ". . . . . ." Quý Nghiên rất muốn thuyết phục mình là cô đã đi nhầm phòng. Thế nhưng âm thanh quen thuộc kia, hai năm qua đã sớm khắc thật sâu vào trong trí nhớ, muốn cô tự lừa mình dối người cũng khó. Nhưng tại sao giọng nữ đó lại nghe quen tai như vậy? Cực kỳ giống với. . . Sẽ không, em ấy bây giờ nên ở nước ngoài, không thể nào là em ấy! Cả người cô cứng ngắc, ngây ngốc nhìn cánh cửa kia, mắt khô khốc, giờ phút này ngay cả dũng khí đi mở cửa chất vấn một phen cô cũng không có, thì ra cô là người hèn nhát như thế. Không nhìn thấy, ít nhất còn có thể cất giữ một phần chờ mong, nhưng cũng có thể, là cô nghĩ sai rồi? Quý Nghiên vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, dường như muốn đâm thủng hai cái lỗ trên đó, cho đến khi không thể chịu đựng nổi loại tra tấn này nữa mới xoay người, chết lặng nghiêng nghiêng ngã ngã đi về phía đại sảnh. Cô nghĩ, cô cần yên tĩnh một chút, sau đó sẽ hỏi hắn tất cả mọi chuyện, mặc kệ sự thật có tàn nhẫn đến mức nào đi nữa, cô cũng muốn một câu trả lời hợp lý. Từ cầu thang bước xuống, đại sảnh to như vậy, trang hoàng hoa lệ. Rất nhiều nam nam nữ nữ đi qua đó, quần áo sang trọng phù hợp, nói chuyện huyên náo, phong thái ưu nhã. Đúng là đặc điểm của con nhà giàu. Bản nhạc thanh thoát nhẹ nhàng vang vọng trong kháng phòng, không khí náo nhiệt càng làm cho lòng Quý Nghiên trùng xuống. Hôm nay là đêm cuối cùng Mạnh Thiếu Tuyền là sinh viên đại học năm thứ tư, vừa vặn cũng là sinh nhật hắn, Mạnh Thiếu Tuyền mời mọi người đến nhà hắn tham dự party, cùng nhau ăn mừng một phen. Mọi người hớn hở đồng ý. Quý Nghiên từ trước đến giờ không có hứng thú với mấy loại hoạt động như vậy, nhưng dù sao cô cũng là bạn gái của Mạnh Thiếu Tuyền, tất nhiên không từ chối được. Hôm nay Quý Nghiên mặc một bộ lễ phục màu trắng ngắn đến đầu gối, tóc dài đen mượt hơi xoăn xõa bên vai, giữa ngực là một viên thủy tinh màu trắng tinh sảo, ở dưới ánh đèn lấp lánh lóe sáng. Cô gợi cho người ta một cảm giác vừa trong sáng vừa đáng yêu, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, đôi mắt to xinh đẹp, chỉ là giờ phút này, trong cặp mắt luôn chứa ý cười kia lại không nhìn thấy một chút thần thái nào. Mấy cô bạn học thấy cô đi xuống, trên mặt liền lộ ra vẻ giễu cợt. "Ơ, đây không phải là bạn gái của Mạnh thiếu gia sao? Tại sao lại mặc một bộ quần áo nghèo nàn như vậy, không phải là bị người ta vứt bỏ chứ?" "Đúng vậy, bộ lễ phục này vừa nhìn liền biết là hàng thứ cấp, chất liệu kém không nói, nhưng ngay cả đường chỉ cũng đều lộ ra, chậc chậc…mình còn tưởng là hàng phế thải trong xưởng nào, đoán chừng cũng chưa tới một vạn." "Nếu là mình... mình thà núp ở nhà, chứ chết cũng không ra ngoài. Cũng may là thân phận cô ta đê tiện nên mới có thể mặc một bộ quần áo mất mặt như vậy, thật không biết Mạnh thiếu gia coi trọng cô ta ở điểm nào nữa, Đình Đình ha?!" Giọng điệu lộ ra sự xem thường không chút nào che giấu, cô gái gọi là Đình Đình kia khinh thường liếc cô một cái, hừ nói: "Anh Thiếu Tuyền cũng chỉ là vui đùa với cô ta một chút mà thôi, làm như mình có nhiều quyến rũ lắm vậy, cả ngày bày cái bộ mặt đáng ghét cho người ta nhìn, mặc bộ quần áo bỏ đi, còn vọng tưởng đàn ông có thể để mắt đến sao?" Quý Nghiên không phải là người nóng bỏng, lần đầu tiên gặp mặt, có thể sẽ cảm thấy cô rất lạnh lùng, không dễ ở chung. Nhưng thật ra, khi quen thuộc sẽ liền phát hiện, cô chỉ là không giỏi chủ động kết bạn với người khác, tính tình có chút bị động, còn lại thì đối với người thân thiết cực kì tốt. Cô rất bao dung, lúc ở trước mặt bạn bè cũng sẽ không chút kiêng kỵ đùa giỡn, vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Có lẽ chính vì cái tính không nóng không lạnh này, mà làm cho người ta cảm thấy cô rất dễ ăn hiếp, cho nên luôn có người thích gây sự với cô. Những lời như thế cũng không phải lần đầu tiên cô nghe được, Quý Nghiên lười gây phiền toái, có thể không nhìn liền không nhìn. Dù sao cũng là người khác nhiều chuyện, cô còn có thể cầm băng dính dán lên miệng người ta hay sao? Bị người ta nói vài lời, cũng sẽ không đau. Đây là ý nghĩ trước kia, nhưng hiện tại, khi người khác dùng cái giọng khinh miệt nhẫn tâm này đâm trúng chỗ đau của cô thì cô mới biết, thì ra lời nói cũng có thể làm cho người ta đau lòng vô cùng. Trước kia cô không thèm để ý là bởi vì biết họ chỉ nói hưu nói vượn, họ không hề quen biết cô, chỉ là muốn hãm hại cô mà thôi. Không tin cho nên không có chuyện gì, nhưng bây giờ thì sao? Cô còn có thể tự tin nói Mạnh Thiếu Tuyền là yêu cô sao? Còn có thể xem tất cả những lời này là gió thoảng bên tai sao? Từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch như thanh kiếm sắc nhọn nhất, đâm vào tim cô làm máu chảy đầm đìa. Quý Nghiên chỉ cảm thấy vô lực, muốn phản bác, há miệng, lại không nói ra được một câu. Dương Đình Đình thấy Quý Nghiên xem lời nói của bọn họ như không nghe thấy, thái độ chuyển thành tức giận và không cam lòng, cô ghét nhất chính là cái bộ dạng này của Quý Nghiên, giống như đang đánh vào không khí, một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Những người khác cũng có chút thất vọng. Đang lúc ấy thì điện thoại di động của Dương Đình Đình vang lên, cô ta cầm lên nhìn một chút, trong mắt sáng lên, nháy mắt lại khôi phục nụ cười hả hê."Chờ đó, sắp có trò hay để xem rồi." Mấy người còn lại mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo. Ánh mắt Dương Đình Đình không có ý tốt nhìn chằm chằm Quý Nghiên -chị nuôi của cô, bạn gái của Mạnh Thiếu Tuyền. Hừ, cô cố ý để cho Quý Nghiên đi xem Mạnh Thiếu Tuyền thân là nhân vật chính của yến hội tại sao lại trễ như thế còn chưa có xuống? Nhưng không ngờ Quý Nghiên lại vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì. Cô không tin, đến cuối cùng Quý Nghiên vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy. Quý Nghiên không có ý định đấu đá với cô ta, Dương Đình Đình từ nhỏ đã nhìn cô không vừa mắt, ở khắp nơi luôn nhằm vào cô, cô bởi vì cha nuôi mẹ nuôi nên vẫn nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc, cô đã làm gì có lỗi với Dương Đình Đình hay sao mà cô ta vẫn luôn chán ghét cô như vậy. Họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau nhưng Dương Đình Đình từ đầu đến cuối đều không muốn cô được sống tốt, cứ như hạnh phúc của cô ở trong mắt cô ta chính là một điều sai trái. ... Mời các bạn đón đọc Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng của tác giả Hạ Lan Âm.
Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Tịch Nguyệt Sướng Sướng
Kết hôn với cô, chỉ vì buộc cô ở bên người, mà cô hiện tại, còn chưa có tư cách làm vợ của anh…... Hàn Đông Liệt, cậu chủ chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, hai mươi bảy tuổi khỏe mạnh vậy mà chưa bao giờ đụng đến phụ nữ, nghe đồn anh ta là... gay! Thiệt hay giả? Bị cha mẹ bức bách đi tham gia "Bữa Tiệc Tuyển vợ", lại gặp vị hôn thê đã biến mất mười lăm năm! Người phụ nữ chết tiệt, cô không phải đã chết sao? Vì sao lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh? Đêm đó, cô phá hỏng bữa tiệc của anh, còn là người phụ nữ chanh chua tuyên bố: "Tôi muốn giải trừ hôn ước với anh!" Cái gì? Muốn đoạn tuyệt quan hệ? Không có cửa đâu cưng... Bắt cô! Bức cô! Đùa nghịch cô! Uy hiếp cô! Không sợ cô không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ! Cho đến một ngày, anh phẫn nộ bóp lấy cổ cô, ép hỏi: "Nói, mười lăm năm nay cô đã làm gì? Tại sao người chết lại biến thành người sống, tại sao phải trở lại bên cạnh tôi? Rốt cuộc của cô là gì?" Tuy nhiên, lúc anh tiến gần đến sự thật, lại phát hiện cô thật ra là... ... ...... ..... Âu Thiển Thiển, một tổ chức bí ẩn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn! Chỉ vì một lời hứa, cô sử dụng một loạt các loại thủ đoạn quyến rũ anh, xếp đặt thiết kế anh, thậm chí... Nhưng bận việc cả buổi, vậy mà phát hiện anh là ... gay! Cô cầm chặt thái độ "Không nhận thua" "Không cúi đầu" "chưa đến phút cuối chưa thôi" cạn tào ráo máng với anh! Ý đồ khiến anh chuyển "giới tính" Nhưng, ăn cô xong lau sạch, lại ăn, lại lau sạch, tại thời điểm đó, cô mới phát hiện, người đàn ông này anh ta... *** Cái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp, là nhân vật làm cho người nghe tin đã sợ mất mật. Nhưng nghe đồn, năm nay 27 tuổi khỏe mạnh, nhưng chưa bao giờ chạm qua phụ nữ, lời đồn của hắn lại càng thêm bay múa đầy trời, nói hắn là ... gay! Cô mỉm cười xem hết tờ thứ nhất, lật tư liệu đến tờ thứ hai, trên trang giấy đơn giản màu trắng có hai hàng chữ màu đen: Nhiệm vụ: Sinh con trai cho Hàn Đông Liệt! Tiền thưởng: 1 tỷ Nhìn thấy hai hàng chữ, nụ cười trên mặt cô dần dần tiêu tan, hai con mắt của Thiển Thiển khép lại, trong đầu hồi tưởng lời nhắc nhở của người nào đó, không ngừng lướt qua, một lần lại một lần: "Hứa với tôi... Nhất định phải sinh con cho Hàn Đông Liệt... Vô luận như thế nào nhất định phải sinh con cho hắn... Hứa với tôi... Cầu xin cô hứa với tôi..." Vì cái gì? Vì cái gì rõ ràng là hai sự tình khác biệt, lại có thể ngoài ý muốn mà trùng hợp? Đây là vận mệnh sao? Là số mệnh sao? Cô nhất định dây dưa không rõ với người đàn ông này sao? Mắt mở to quay đầu nhìn bầu trời xanh thẳm... Cô biết rõ mình đã không còn là chim có thể bay lượn tư do như trước... ... Trong khi đó, tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên ở Đài Loan. "King, cậu rõ ràng là thích phụ nữ, sao ở nước ngoài nghe tin đồn cậu là gay? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn giữ cái kia để làm đồng tử? Cô độc sống quãng đời còn lại?" Giang Minh Húc đặt cà phê ở trên bàn, tò mò hỏi. Hàn Đông Liệt ngồi ghế chủ tịch hội đồng quản trị, bưng cà phê, khuôn mặt lạnh lùng nói, "Cậu và cha tớ giống y nhau, luôn đặt phụ nữ ở ngoài miệng, phiền chết rồi!" Kết hôn gì, sinh con gì, hắn không hề có hứng thú. Giang Minh Húc bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu nói, "Ai... Thật không rõ cậu vì cái gì không chạm phụ nữ, 27 tuổi còn là một xử nam, sức chịu đựng của cậu cũng thật quá mạnh! Chẳng lẽ cậu đã từng bị tổn thương? Hoặc là chưa tìm được tình yêu đích thực? Hay là lỡ “thề non hẹn biển” với người nào đó?" Nghe hắn lải nhải không yên, mắt lạnh lẽo của Hàn Đông Liệt đột nhiên quét về phía hắn, ánh sáng lạnh như băng trực tiếp đâm vào tim của hắn. Giang Minh Húc bị hù rùng mình một cái. "Cậu đừng dài dòng, chuyện của tớ còn chưa tới phiên cậu hỏi, hủy bỏ bữa tiệc ngày mai đi!" Bố già chết tiệt, lại sắp xếp bữa tiệc tuyển vợ, hắn mới không đi! Giang Minh Húc có chút buồn rầu, một bên là cấp trên của hắn, một bên là cấp trên của cấp trên, hắn nghe bên nào cũng không ổn? Hắn rất nhanh vận chuyển đại não, vắt hết óc nghĩ biện pháp, rốt cục hắn nghĩ ra kế sách hay vẹn toàn đôi bên. Hắn cười mờ ám nhìn Hàn Đông Liệt, nói, "King, cậu đối nghịch với lão gia như vậy thật sự quá không sáng suốt rồi! Tớ cảm thấy, cậu kỳ thật có thể theo ý của lão gia, có thể tùy tiện chọn một người phụ nữ ở bữa tiệc lấy về nhà, cùng lắm thì xem như mua về nhà một cái bình hoa, bày ở trước mắt của lão gia, lão gia nhìn xem thoải mái, cậu cũng được tự do vui vẻ, không tốt sao?" Nghe hắn nói, Hàn Đông Liệt trầm mặc, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tà! Chỉ cần không sinh con, kết hôn cũng không có gì lớn! ... Mời các bạn đón đọc Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính của tác giả Tịch Nguyệt Sướng Sướng.
Thức Nhữ Bất Đinh - Tô Du Bính
Đàm Dương huyện, nơi sinh ra những tụng sư nổi danh Huyện quan đến nơi đây nhậm chức luôn vội vội vàng vàng chuyển đi Có một ngày, lại một quan huyện xui xẻo nhậm chức —— Chính là người đã tốn năm nghìn lượng mua chức huyện quan. *** “Qua khỏi ngọn núi này là đến Đàm Dương huyện rồi.” Lão Đào rụt vai, cúi đầu bóc vỏ quýt, thờ ơ nói. Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm vải mành lên. Gió đông lạnh lẽo lập tức vù vù thổi vào, bên ngoài một màu bàng bạc, cái gì cũng nhìn không thấy. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?” “Không có gì.” Đào Mặc bị cóng đến run cả người, liền vội vàng buông mành xuống. Lão Đào đem quýt đã bóc xong đưa cho hắn. Quýt để lâu, có chút khô lại, ăn vào trong miệng lại rất ngọt. Đào Mặc ăn liền mấy múi mới đưa phần còn lại vào tay lão Đào. Lão Đào cũng không khách khí, một hơi ăn hết. Đào Mặc vô thức tìm khăn hương trong ngực áo lau miệng, nhưng tay mới vừa luồn vào trong áo thì nhớ lại khăn hương trước đó đã bị chính hắn ném vào bếp lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Lưu luyến mùi hương nhiều năm như vậy, muốn giữ khăn hương kia làm kỷ niệm, không ngờ cuối cùng cũng không còn nữa. “Thiếu gia, lạnh không?” Lão Đào đem lò sưởi dịch lên phía trước một chút. “Không lạnh.” Đào Mặc tâm tình khó chịu, ngồi một hồi thiếu kiên nhẫn hỏi, “Nghe nói huyện Đàm Dương có nhiều phú hộ, sợ là không ổn lắm.” Lão Đào nói: “Người hiền lành sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấn đến cùng.” “Sao ta lại sợ bọn họ?” Đào Mặc hơi cao giọng, “Ta nhất định phải làm quan tốt!” Lão Đào buồn ngủ, mí mắt đã rũ xuống rốt cuộc lóe lên vài tia sáng, “Thiếu gia nhất định có thể.” Đào Mặc tựa hồ thấy cảnh tượng mình biến thành “Đào thanh thiên” bách tính sắp hàng hai bên đường đón chào, chợt cảm thấy tiền đồ một mảnh xán lạn. Thùng xe đột nhiên lắc mạnh một cái. Gáy Đào Mặc bất thình lình đánh lên vách xe, thân người ngã vào một góc thùng xe. Bởi lão Đào ngồi đối diện hắn, tình hình có tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt hai tay chống thành xe, không đến nỗi thảm hại như hắn. Hách Quả Tử nhấc tấm vải mành lên, ló đầu vào, vẻ mặt đưa đám nói: “Bánh xe hỏng rồi.” Gió thổi vào mãnh liệt. Đào Mặc ra sức rụt cổ, muốn rúc cả đầu vào sâu trong áo. “May là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi nhận chức.” Lão Đào nói với Hách Quả Tử, “Lấy hành lý buộc lên lưng ngựa. Xe này chờ thiếu gia vào huyện nha rồi sẽ phái người tới lấy.” Đào Mặc đành phải xuống xe. Hách Quả Tử nói: “Không biết Huyện lão gia trước đã đi chưa. Nếu chưa đi, e là chúng ta không có chỗ ở.” Lão Đào nói: “Ta nghe ngóng rồi. Huyện lão gia tiền nhiệm bị bệnh qua đời, người nhà sớm đưa ông ta tẩm liệm hồi hương rồi.” Hách Quả Tử làu bàu: “Cái này càng hỏng bét, ngay cả một người chỉ dẫn cho cũng không có.” Lão Đào nói: “Lo cái gì? Không có Huyện lão gia, Huyện thừa, Chủ bộ và Điền sử dù sao vẫn còn đó. Có thể còn có Sư gia, những người này càng thông thạo khôn khéo hơn so với Huyện lão gia nhiều.” Hách Quả Tử lúc này mới không ý kiến gì nữa, dứt khoát dỡ hành lý xuống, buộc lên ngựa. Đào Mặc đứng ở bên đường, thân người không ngừng run rẩy. Lão Đào lấy lò sưởi đưa hắn xách theo, “Nhiều ít cũng ấm hơn chút.” Đào Mặc miễn cưỡng vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo nắm lấy. Nhóm ba người một ngựa lại lên đường. Băng tuyết sụt xuống tan ra rất trơn trượt, nhất là ở dưới chân. Hách Quả Tử ngã liền ba lần cuối cùng mới tìm ra cách đi. Đào Mặc vốn cũng suýt ngã nhưng đều được Lão Đào đỡ lấy. Chớ thấy lão lớn tuổi, trong ba người lão là người có bước chân vững vàng nhất. Cứ như vậy chầm chậm lê bước, cuối cùng cũng đến cổng thành. Đã đi lâu ở nơi núi rừng không người, đột nhiên nghe được tiếng người ồn ào huyên náo, ba người đều sinh ra cảm giác như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hách Quả Tử dụi dụi khóe mắt nói: “Về sau nơi này chính là nhà rồi.” Lão Đào nói: “Chưa hẳn là cả đời.” Hách Quả Tử trợn to hai mắt nói: “Lão nói thiếu gia sẽ bị bãi quan?” “Phi.” Lão Đào nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, đưa tay vỗ đầu hắn một cái, không vui nói: “Không thể là thăng quan sao?” Hách Quả Tử cười khan dẫn ngựa chạy lên phía trước. Đào Mặc và Lão Đào đi xa xa sau lưng hắn. Có lẽ là vì đã có khí người, Đào Mặc đầu óc mê man rốt cục cũng thanh tỉnh một chút. Hách Quả Tử theo đường cái phía đông, một đường tìm được cổng huyện nha, gõ cửa đưa thiếp. Chờ lúc Đào Mặc đến, người ở bên trong đã ra nghênh đón. “Quan văn nói quan gia phải qua tháng giêng mới đến, không ngờ năm cũ chưa qua đã đến rồi. Thật là không thể nghênh tiếp từ xa.” Người nọ thấy Đào Mặc tò mò nhìn hắn, liền tự giới thiệu mình, “Ta là hình danh sư gia của nguyên Huyện thái gia Trương Kinh Viễn, ta họ Kim, quan gia cứ gọi ta là Kim sư gia.” *hình danh sư gia: viên quan trông coi về hình sự thời Thanh, TQ Đào Mặc thành thành thật thật gọi một tiếng, “Kim sư gia.” Kim sư gia mắt sáng như đuốc, nhìn nhanh ba người một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lão Đào. Lão Đào nói: “Tiểu nhân là thủ vệ theo đông gia đến.” Lão nói khiêm tốn, nhưng Kim sư gia lại nhìn ra được trong ba người, lão là người khó đối phó nhất, sau đó lại cười ha ha một tiếng: “Quan gia ngàn dặm đi nhậm chức, nên vào nhà nói chuyện. Xin mời.” Lão Đào thấy lời hắn nói thì khách khí, mặt mày thần tình lại hoàn toàn không hướng tới Đào Mặc lấy một lần, không khỏi âm thầm nhíu mày. Tiến vào nhị đường, Kim sư gia đột nhiên dừng chân, dẫn Đào Mặc đến ngồi ghế trên, tự mình ngồi ở dưới. Đào Mặc nghi hoặc nhìn về phía Lão Đào. Lão Đào nói: “Thiếu gia đã đi một ngày đường, rất mệt mỏi rồi. Sư gia vì sao không dẫn đến nội đường?” Kim sư gia cả kinh đứng bật dậy, vỗ trán nói: “Ta thực là hồ đồ. Nhưng lúc Trương đại nhân tiền nhiệm lâm chung, vẫn luôn vì chuyện không thể tự mình hoàn thành việc giao quan ấn cho Huyện lão gia tân nhiệm mà canh cánh trong lòng, cho nên quan gia nếu có thể cố gắng cầm cự, xin hãy lấy công văn nhậm chức ra để ta giao quan ấn cho đại nhân, hoàn thành trọng trách.” Hắn giáp thương đái côn, rõ ràng là không chừa đường sống cho người khác. Đào Mặc không thể làm gì khác hơn là lấy ra công văn nhậm chức đưa cho lão, sau đó cùng tiến vào thư phòng, tiếp nhận quan ấn. Kiên cường chống đỡ đến thời khắc này, hắn đã có chút không thể chịu được nữa, trên người từng đợt rét run, răng va vào nhau lộp cộp. Hắn sợ Lão Đào và Hách Quả Tử lo lắng, buộc lòng phải lui qua một bên, âm thầm nhẫn nại chịu đựng. Lão Đào thấy Kim sư gia xoay người đi, vội vã kêu: “Kim sư gia, đi đâu vậy?” Kim sư gia cười nói: “Chủ nhân ta là Trương đại nhân, giờ đây Trương đại nhân đã mất, việc ủy thác đã hoàn thành, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.” Lão Đào nói: “Kim sư gia sao lại nói như thế? Thiếu gia nhà ta mới nhậm chức, là cần người giúp sức.” “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.” Kim sư gia nhìn Đào Mặc, cười ha ha, “Tân quan gia đã quyên năm nghìn lượng cho chức quan huyện, có thể thấy được tài đại khí thô, không lo quan sĩ không nườm nượp kéo đến, chỗ nào còn dùng đến ta? Ta thấy, ở huyện Đàm Dương không dễ tìm một cáo trạng, tìm một thầy kiện hoặc sư gia, lại càng không đơn giản.” *Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người vì lợi mà chết, chim vì ăn mà chết. Lão Đào còn muốn khuyên giải, Kim sư gia kia lại phất tay áo bỏ đi. Hách Quả Tử oán hận nói: “Người này tính khí thật nóng nảy.” Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc, định trách hắn lúc ấy không nói một lời lại thấy mặt hắn tím tái, ánh mắt rã rời, lúc này mới lấy làm kinh hãi, đưa tay sờ trán hắn, thật là, vội vàng nói với Hách Quả Tử: “Đi, đi mời đại phu!” Hách Quả Tử đáp lại một tiếng, vội vã chạy ra ngoài. Lão Đào dìu Đào Mặc vào phòng. Bọn họ mang hành lý không nhiều, lại ném đi một vài thứ giữa đường, sau cùng chỉ giữ lại những vật quý giá, đáng tiền nhưng không thể chống lạnh. Lão Đào đành lục tung tìm những đồ vật cũ mà Huyện lão gia tiền nhiệm để lại, cuối cùng thực sự tìm ra hai cái chăn giường. Lão vội vã trải lên giường, để Đào Mặc nằm xuống, đốt lại lò sưởi đặt bên giường, lại tự mình đi nấu nước. Chờ lão nấu nước trở về, vẫn chưa thấy bóng dáng Hách Quả Tử, nghĩ là vì vừa mới đến, không quen đường tìm không được nơi cần đến. Lão lại nghĩ đến Đào Mặc xưa nay sợ nhất là lạnh, trước nay mùa đông luôn luôn cuộn mình trong chăn không chịu ra ngoài, lần này là muốn làm quan tốt, khăng khăng trước thời hạn đi nhậm chức, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo. Lão đem nước nóng đi vào trong phòng, chợt nghe trên giường Đào Mặc mơ mơ màng màng gọi tên một người nào đó. Đi đến gần, mới nghe hắn gọi “Cha”. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hách Quả Tử dẫn đại phu vào cửa. Lão Đào lui sang một bên, chờ sau khi đại phu bắt mạch kê đơn, dặn dò lão chú ý các việc, trong lòng nhất nhất ghi nhớ. Chờ tất thảy mọi chuyện đều ổn định, sắc trời đã xám lại. Bởi vì phu nhân của Huyện thái gia tiền nhiệm lúc đi đã mang theo đại đa số tôi tới trong huyện nha, chỉ lưu lại hai người trông cửa. Cho nên lão Đào trước hết chỉ có thể để cho Hách Quả Tử mua chút thức ăn bên ngoài về tạm ăn một đêm. Bất quá ngày mai thức dậy phải bận bịu quá nhiều việc. . Đào Mặc cả đêm ra mồ hôi, ngày hôm sau rời giường thấy thân thể còn có chút yếu nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài. Hách Quả Tử đem nước nóng sang, thấy hắn rời giường lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, sao người lại đứng lên?” “Đói bụng rồi.” Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt. Hách Quả Tử nói: “Sáng nay ta đã mua củi gạo, đang định nấu cháo đây.” “Cháo hoa ăn không ngon.” Đào Mặc vô thức nói. Hách Quả Tử híp mắt cười nói: “Lát nữa ta đi tửu quán trong thành tìm món ngon nhắm rượu.” Đào Mặc biến sắc, một lát mới thấp giọng nói: “Cháo hoa cũng có thể chấp nhận.” Hách Quả Tử nhỏ giọng nói: “Ta không cho Lão Đào biết.” Đào Mặc lắc lắc đầu. Hách Quả Tử thở dài, nhấc chậu nước lên, cúi đầu đi ra ngoài. Đào Mặc ở trong phòng xoay vòng, từ đầu đến cuối ngồi không yên, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng người, liền mở rộng cửa đi về phía nhị đường. Huyện nha không lớn, phân tam đường. Nhất đường thẩm án, nhị đường tiếp khách, tam đường nội trạch. (nhà trong) Nhị đường lúc này đúng là có khách. Người nọ trông thấy Đào Mặc, ánh mắt sáng lên: “Đây là Đào đại nhân?” Đào Mặc gật đầu. “Tiểu nhân là Điền sử của huyện, Thôi Quýnh.” Ánh mắt hắn lia nhanh trên người Đào Mặc từ trên xuống dưới, cười nói, “Vốn là đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân đi đường mệt nhọc hình như có chút không khỏe, đành phải đổi lại sáng nay mới đến. Đại nhân không trách tội chứ?” Đào Mặc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi tự vào?” Thôi Quýnh hơi sửng sốt. Đào Mặc nói: “Sao không có ai thông báo?” ... Mời các bạn đón đọc Thức Nhữ Bất Đinh của tác giả Tô Du Bính.