Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dòng Sông Hắc Ám

“Một ngày nào đó cô sẽ hiểu được thứ gì đang đến với cô. Nó không đến từ tôi đâu. Mà từ một trong số chúng, một trong những người mà cô tin tưởng… Sẽ thú vị lắm đây.” Đó là lời cảnh báo trước khi chết của kẻ sát nhân bệnh hoạn Melvin Royal dành cho Gwen Proctor. Có lẽ hắn nói đúng, nhưng chỉ một phần… Melvin đã nằm sâu dưới nấm mồ, còn Gwen phải tiếp tục đấu tranh để chữa lành những vết sẹo của quá khứ, giải quyết những mối đe dọa ở hiện tại và sẵn sàng cho một tương lai đầy bấp bênh. Liệu những thử thách mới, những âm mưu mới có thể đánh gục được người mẹ giàu lòng trắc ẩn và dũng cảm như sắt đá? Ở thế giới bên kia, liệu Melvin có thể có cơ hội chứng kiến Gwen sụp đổ và vụn vỡ hay không? Tiếp nối thành công của hai tập trước trong series ăn khách Stillhouse - Dòng sông hắc ám không chỉ đem tới cho độc giả những khoảnh khắc hồi hộp, gay cấn, mà còn cả những phút giây lắng đọng, xúc động và giàu chiêm nghiệm. ----- “Và tôi cần phải đối phó với hắn, bởi hắn đang đe dọa đến tính mạng của con tôi. Con tôi. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ như thế này trước đây - cảm giác muốn được bảo vệ Connor bằng mọi giá. Cảm giác ấy, ước muốn ấy, nó không hề mất đi, vẫn luôn chôn sâu bám rễ vào trong máu thịt của tôi.” ----- Tác giả Rachel Caine là một trong những tác giả ăn khách nhất thế giới với hơn năm mươi đầu tiểu thuyết nằm trong danh sách bán chạy, bao gồm hai series truyện dành cho tuổi thiếu niên là Ma cà rồng vùng Morganville và Đại Thư viện. Các dòng sách bà theo đuổi gồm có: tiểu thuyết giật gân, huyền bí, kỳ ảo hiện đại, khoa học viễn tưởng và tiểu thuyết siêu linh dành cho giới trẻ. Bà hiện sống cùng gia đình tại Fort Worth, bang Texas, Mỹ. *** Bốn ngày trước Khi giáo viên của Ellie White, cô Willingham, nói với cô bé rằng tài xế sẽ đến trường học sớm hơn thường lệ để đón cô bé, Ellie biết đó không phải toàn bộ sự thật. Bác Lou chưa bao giờ đến sớm như vậy cả, trừ khi cô bé bị ốm. “Tại sao ạ?” Cô bé hỏi. Cô bé thích đưa ra những câu hỏi mỗi khi có điều chưa rõ. Có thể cô bé chỉ mới sáu tuổi, nhưng bố đã dạy cô bé phải hỏi nếu không hiểu. Mẹ lúc nào cũng có chút xấu hổ bởi cô bé cứ làm theo lời dặn của bố một cách máy móc như vậy. “Cô e rằng… Cô e rằng đó là vì bố con đã nhờ bác ấy làm vậy.” Cô Willingham nói. Cô ấy là một phụ nữ da trắng tử tế với một lọn tóc màu bạc điểm xuyết trên mái tóc nâu, và cô là một giáo viên tốt. Mặc dù bố Ellie rất giàu có, cô chưa bao giờ đối xử với Ellie khác biệt so với những học sinh trong lớp. Kể cả khi Ellie có làn da màu nâu đậm, đậm hơn bất cứ bé gái nào khác ở đây - những cô bé có làn da trắng như những trang giấy. “Bố sẽ không làm vậy…” Ellie nói. “Có điều gì đó không ổn.” Cô Willingham đưa mắt về phía Ellie, nhưng không nhìn thẳng vào cô bé: “Ừ thì, mẹ con bị ốm…” Cô nói. “Vậy nên ông ấy mới điều xe đến đón và đưa con tới bệnh viện nơi ông ấy đang ở cùng với mẹ con. Như vậy được rồi chứ?” Cô giúp Ellie mặc chiếc áo len dài tay. Chiếc áo này Ellie không thích, nhưng cũng không muốn bỏ lại. Tiếp đến là chiếc cặp sách. “Cô Willingham?” Ellie hỏi, ngước lên nhìn cô giáo của mình. “Cô đang khóc đấy ạ?” “Không, bé con ạ. Cô ổn mà. Đi nào. Ra khỏi đây thôi, bác ấy đang đợi.” “Nhưng bố có nhắc đến mật mã nữa chứ ạ?” “Ông ấy có nhắc đến mật mã…” Cô Willingham nói. “Mật mã của hôm nay là chim hét đen, phải không nào?” Ellie gật đầu. Thứ Năm là chim hét đen. Mỗi ngày sẽ là một loài chim nào đó, bởi vì cô bé rất thích chim và mẹ luôn luôn gọi cô bé là chim ruồi nhỏ do cô bé luôn phóng đi rất nhanh. Nhưng Chủ nhật mới là chim ruồi. Trước tiên, cô Willingham bước xuống bậc thềm của trường học để nói chuyện với bác Lou, bác đang đợi trong chiếc xe đậu ở khúc quành nằm giữa những bậc thềm và đài phun nước lớn làm bằng đá cẩm thạch. Nguyên tắc là Ellie không bao giờ được tới chỗ chiếc xe cho đến khi cô Willingham xác nhận rằng mọi thứ đều ổn. Cô và bác Lou nói chuyện rất lâu. Cô Willingham cứ khóc mãi không ngừng. Hôm nay thời tiết nóng và ẩm, nhưng đài phun nước trông rất mát mẻ và đẹp đẽ. Tia nước bắn ra từ những chiếc vỏ sò làm bằng bê tông, rơi vào một chiếc vỏ sò lớn hơn nằm ở chính giữa. Mẹ từng nói với Ellie rằng đã từng có một nàng tiên rất xinh đẹp sống ở trong vỏ sò, nhưng một vài bậc phụ huynh đã buộc nhà trường phải đưa nàng ấy ra ngoài, và giờ đây nàng ấy phải ở trong kho chứa đồ, điều này thật đáng buồn làm sao. Cô Willingham bước trở lại bậc thềm để đón lấy tay cô bé. Ellie ngước lên nhìn cô. “Mọi thứ sẽ ổn thôi…” Cô nói, nhưng giọng cô lạc đi. Đôi mắt cô đỏ lên. “Cô xin lỗi, bé con. Nhưng cô phải làm điều này. Cô cũng có gia đình của mình.” Ellie cảm thấy lo lắng cho gia đình của cô giáo. “Goa đình của cô ổn cả chứ, cô Willingham?” Cô bé không có ý định làm cho người phụ nữ phải khóc. “Ừ, Ellie ạ, họ sẽ ổn thôi. Con có thể giúp cô đảm bảo rằng họ sẽ ổn chứ?” Ellie không rõ mình phải làm điều đó như thế nào, nhưng cô bé vẫn gật đầu. Cô bé thích giúp đỡ mọi người, ngay cả khi cô bé không thực sự chắc chắn tại sao cô Willingham lại nghĩ rằng cô bé có thể giúp. Cô Willingham mở cửa xe và nâng Ellie lên. Đây vốn là công việc của bác Lou. Sau đó, người phụ nữ ôm lấy cô bé. “Hãy mạnh mẽ, Ellie. Con sẽ ổn cả thôi.” “Nhưng còn gia đình của cô thì sao ạ?” Ellie hỏi. “Cô không định đi với con để cùng giúp họ sao?” Cô Willingham bụm miệng, những giọt nước mắt lăn dài trên má, và cô chỉ còn biết lắc đầu. Cô đóng sầm cánh cửa xe, và đó là khi Ellie biết rằng có điều gì đó thực sự không ổn. Cô giáo Willingham đã nói dối, nhưng cô bé không biết tại sao cô phải làm vậy. Và rồi Ellie nhận ra rằng điều này còn tồi tệ hơn những gì cô bé nghĩ, bởi mặc dù chiếc xe trông giống với chiếc xe vẫn thường đưa đón cô bé, nó không hề có mùi dừa mà cô bé vẫn yêu thích. “Bác Lou?” Cô bé cất tiếng gọi người tài xế. Tiếng chốt cửa xe vang lên nặng trịch. Cô bé có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế trước, đó là một người to lớn đội chiếc mũ lưỡi trai. Ngồi ở băng ghế sau, Ellie cảm thấy mình nhỏ bé hơn bình thường, và khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, cô bé nhanh chóng thắt dây an toàn; bác Lou không bao giờ cho xe chạy cho đến khi cô bé thắt dây an toàn xong xuôi. “Bác Lou? Có chuyện gì với mẹ cháu vậy? Cô Willingham nói rằng…” Cô bé ngừng lại câu hỏi bởi lẽ người đàn ông đang lái xe không phải bác Lou. Đôi mắt nhìn vào cô bé trong gương chiếu hậu không phải là của bác ấy. “Thắt dây an toàn vào.” Ông ta nói. Còn bác Lou sẽ luôn nói xin hãy. “Cháu đã thắt rồi…” Cô bé nói. Cô bé cảm thấy sợ hãi, nhưng cô bé sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài. “Bác có biết mật mã không?” “Chim hét đen.” Ông ta nói. “Phải không?” “Bác là ai?” “Tôi là người sẽ đưa cháu đến một nơi nào đó thật an toàn…” Ông ta nói. “Cũng giống như mong muốn của bác Lou vậy. Được rồi chứ?” “Cháu sẽ gọi cho bố.” Ellie nói, và rồi mở khóa cặp sách để lấy chiếc điện thoại di động. Nó không có ở đó. Cô bé biết rằng mình không được để điện thoại lung tung. Chiếc điện thoại rất đắt tiền, quan trọng, và cô bé luôn luôn để nó ở trong chiếc túi đó. Cô bé cảm nhận được nước mắt đang chực trào ra, nhưng cô bé sẽ không để mình khóc. Họ muốn cô bé phải khóc, bất kỳ ai đã lấy mất chiếc điện thoại. Bất kỳ ai đang chơi trò chơi đểu cáng này. “Bác là ai?” “Không ai cả.” Người lái xe nói. “Giờ thì ngồi im và yên lặng đi.” Ông ta lái chiếc SUV vào trục đường chính. Cô bé cố gắng nhìn xem họ đang đi đâu, nhưng nhanh chóng bị mất phương hướng; cô bé chưa bao giờ phải chú ý đến những điều như thế này trước đây. Ngôi trường đã khuất sau quả đồi, và ông ta rẽ ngoặt nhiều hơn, cô bé hoàn toàn không biết họ đang ở đâu. Cô bé không biết phải làm gì. Bố luôn nói với cô bé rằng có rất nhiều người xấu ở ngoài kia, và cô bé không nên đi với họ nếu họ không biết mật mã. Thế nhưng, ông ta biết nó, và cô bé cũng không thể nhấn nút “cuộc gọi khẩn cấp” nếu không có chiếc điện thoại nào ở đây. “Để cháu đi.” Cô bé nói. Cô bé cố gắng để giọng mình nghe giống với giọng của mẹ: lạnh lùng và tự tin. “Bác có thể dừng xe ở đây.” “Im mồm.” Người lái xe nói. “Giữ yên lặng. Nếu còn ồn ào, tao sẽ dán miệng mày lại.” Điều đó thậm chí còn khiến cô bé hoảng sợ hơn việc phải ngồi trên một chiếc xe lạ hoắc và không có điện thoại ở bên, nhưng cô bé sẽ không để người đàn ông này biết được điều đó. Cô bé sẽ không khóc. Cô bé nhìn xung quanh và cố gắng nghĩ ra việc khác để làm. Cánh cửa không thể mở. Phần kính cũng thế. Chiếc SUV được gắn kính tối màu, cũng giống như chiếc xe của bác Lou; nó có tác dụng chống nắng. Nhưng nó cũng được tạo ra để mọi người không thể nhìn được vào bên trong. Ellie nhận ra một điều cực kỳ tồi tệ. Cô bé là cái bóng ngồi bên trong một chiếc xe màu đen, đằng sau những ô cửa tối màu, không ai có thể nhìn thấy, và cô bé không biết phải làm gì tiếp theo. Khi cô bé bắt đầu gào thét để tìm kiếm sự giúp đỡ từ những chiếc xe chạy qua, người lái xe rẽ vào đường nhánh, đỗ xe dưới một cây cầu nằm giữa những tán cây xanh rì, dán băng dính quanh miệng cũng như quanh tay và chân cô bé. Ông ta đưa cô bé vòng ra phía sau chiếc SUV. Phía sau trống trơn, chỉ có một chiếc túi ngủ có in hình các công chúa Disney. Cô bé hét lên dưới lớp băng dính, ngọ nguậy và cố gắng để thoát ra, nhưng ông ta đặt cô bé lên chiếc túi ngủ và lắc đầu. “Đi ngủ đi…” Ông ta nói với cô bé, rồi quệt mồ hôi trên mặt. “Chúng ta còn một quãng đường dài phía trước. Mày chú ý cách cư xử và tao sẽ cho mày ăn trong một vài giờ tới. Mấy ngày nữa mày sẽ trở về nhà cùng một câu chuyện thật hay ho để kể.” Bố đã luôn dặn cô bé rằng: “Nếu rơi vào tay kẻ xấu, đừng bao giờ tin lời chúng nói.” Cô bé hoàn toàn không tin rằng chúng sẽ đưa mình trở về nhà. Cô bé thật sự sợ hãi khi thấy mình bắt đầu sổ mũi và khó thở với băng dính dán kín miệng. Vì vậy, cô bé nằm yên hít thở, chậm rãi, đều đặn. Cô bé vẫn còn hoảng sợ, lại thêm kiệt sức nữa, và cuối cùng, cô bé nhắm mắt lại và cố gắng giả vờ như mình đang ở một nơi nào đó khác, được trở về nhà với mẹ. Một cách khó nhọc, cô bé giả vờ rằng mình đang ngủ thiếp đi và cuộn người lại trên đùi của mẹ. Khi tỉnh lại, cô bé rất muốn nói với người đàn ông rằng mình muốn đi vệ sinh, nhưng ông ta thì lại đang nói chuyện điện thoại, và họ đang ở trong một khu rừng, vào giữa đêm tối. Ông ta thấy cô bé ngồi dậy. Ông ta quay đầu lại. Và rồi qua tấm kính chắn gió ô tô, cô bé trông thấy tấm biển báo “phía trước có lối ngoặt” cùng với luồng ánh sáng bừng lên xung quanh nó. Luồng ánh sáng đang chiếu thẳng về phía bọn họ. Cô bé cố hét lên về phía ông ta, nhắc ông ta coi chừng chiếc xe, nhưng ông ta chỉ cau mày và nói: “Tao đã nói là im…” Và rồi chiếc xe kia đâm sầm vào họ, tất cả lộn nhào và vỡ vụn; cô bé nghĩ mình đã nghe thấy người đàn ông hét lên. Cứu với, Ellie muốn nói điều đó, nhưng cô bé quá sợ hãi và quá đau đớn, rồi người đàn ông ngưng la hét, mọi thứ đều trở nên im bặt. Mời các bạn mượn đọc sách Dòng Sông Hắc Ám của tác giả Rachel Caine & Yến Nhi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Gái Thứ Ba
Cô gái một gia đình danh giá mất tích, nhiều kẻ khả nghi xung quanh cô bị nghi ngờ. Viên thám tử tư già trong quá trình tìm kiếm cô đã phát hiện ra những âm mưu khác. *** Agatha Christie sinh năm 1890 tại Torquay, Anh. Cha bà tên là Frederick Miller, nên tên khai sinh của bà là Agatha Miller. Hồi còn nhỏ, Agatha không được tới trường mà chỉ được gia đình thuê gia sư về dạy dỗ tại nhà.    Là một đứa trẻ nhút nhát, khó có thể diễn tả chính xác ý kiến của mình, ban đầu bà tìm đến âm nhạc như một cách giải tỏa tâm sự và sau này là viết sách. Năm 1914, bà kết hôn với Archie Christie, một phi công chiến đấu. Trong khi đức lang quân bận rộn chiến đấu ngoài chiến trường thì bà làm y tá trong bệnh viện. Chính trong thời kỳ này, ý tưởng viết tiểu thuyết trinh thám đã nảy sinh trong tâm trí bà. Chỉ một năm sau bà đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên Những bí ẩn vùng Styles, nhưng phải tới 5 năm sau nó mới được xuất bản (1920). Agatha Christie được mọi người tôn vinh là Nữ hoàng truyện trinh thám. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã sáng tác 66 tiểu thuyết, rất nhiều truyện ngắn, kịch và hàng loạt tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với bút danh là Mary Westmacott. Vở kịch Chiếc bẫy chuột của bà có lẽ là vở kịch trinh thám hay nhất thế giới. Một số tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim, nổi bật là bộ phim Murder on the Orient Express (Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông) đã đoạt giải thưởng Hàn lâm năm 1974. Tác phẩm của bà được dịch ra hơn 100 thứ tiếng.    Trong suốt cuộc đời mình, nữ nhà văn Agatha Christie luôn căm ghét bạo lực và máu. Bà thường thú nhận rằng không biết gì về những công cụ giết người thông thường. Thậm chí bà cũng chưa từng một lần tiếp xúc với một kẻ giết người. *** Hercule Poirot ngồi trước bàn ăn sáng. Bên tay phải ông là tách chocolate nghi ngút khói, ông vốn hảo ngọt. Ăn kèm bánh mì brioche. Loại bánh mì này vốn rất hợp với chocolate. Ông gật gù ra chiều ưng ý. Đây là cửa hàng thứ tư mà ông thử mua loại bánh này. Một tiệm Đan Mạch nhưng bán bánh ngon hơn hẳn cái tiệm tự xưng là bánh Pháp gần đó. Ăn bánh hàng ấy cứ thấy như bị lừa. Ông cảm thấy rất hài lòng. Dạ dày của ông rất yên ổn. Tâm trí cũng bình an, có khi còn hơi quá an bình, ông đã hoàn thành Magnum Opus, bài phân tích về các nhà văn lớn chuyên dòng tiểu thuyết trinh thám, ông đã dám nhận xét khá gay gắt về Edgar Allen Poe, phàn nàn về sự thiếu vắng phương pháp lẫn quy củ trong những trang viết đầy xúc cảm của Wilkie Collins; đồng thời ca ngợi lên tận mây xanh hai tác giả người Mỹ hầu như chưa ai biết đến; và bằng nhiều cách khác nhau tỏ ý vinh danh khi cần thiết và nghiêm khắc khước từ trước những gì ông không thấy xứng đáng. Ông đã thấy bài này trên báo, đã nhìn qua kết quả và, ngoại trừ số lỗi sắp chữ nhiều tới mức đáng kinh ngạc, thì ông cho rằng nó khá hay. Ông thấy hài lòng với thành tích văn học này cũng như đã rất thích thú với việc phải đọc một lượng lớn các tác phẩm, thích thú cả những lúc phải rít lên ghê tởm mà quăng cuốn sách nào đó xuống sàn nhà (dù sau đó ông luôn nhớ đứng dậy, nhặt nó lên và vứt gọn gàng vào thùng đựng giấy phế liệu), và hẳn nhiên ông thích được gật đầu tán thưởng vào những dịp hiếm hoi khi việc tán dương là hoàn toàn hợp lý. Và bây giờ? Ông đã có một khoảng nghỉ ngơi dễ chịu, rất cần thiết sau những giờ lao động trí óc. Nhưng người ta không thể thư giãn mãi được, rồi cũng phải bắt tay vào việc tiếp theo. Thật không may là ông không có bất kỳ ý tưởng gì cho cái việc kế tiếp ấy cả. Thêm một vài thành tựu văn chương nữa chăng? Ông cho là không. Cứ nên làm một việc thật tốt và rồi sau đó đừng dính dáng đến nó nữa. Đó là châm ngôn của ông. Còn thành thực mà nói thì, ông đã thấy chán. Tất cả các hoạt động tinh thần căng thẳng mà ông đã ấp ủ và theo đuổi đã quá nhiều. Chúng đã khiến ông dính vào những thói quen xấu, và làm ông không thể nào ngơi nghỉ… Thật là phiền nhiễu! Ông lắc đầu và nhấp lấy một ngụm chocolate. Cánh cửa mở ra và người đầy tớ được huấn luyện bài bản của ông, George, bước vào. Anh tỏ vẻ cung kính và hơi có phần hối lỗi. Anh ho và thấp giọng báo, “Một…” anh dừng lại, “…một cô gái trẻ đến xin gặp ạ.” Poirot nhìn anh ngạc nhiên và tỏ vẻ không mấy hài lòng. “Tôi không tiếp khách vào giờ này kia mà,” ông trách. “Tôi biết, thưa ngài,” George nhũn nhặn. Chủ và tớ nhìn nhau. Việc trao đổi thông tin giữa họ đôi khi đầy khó khăn. Bằng ngữ điệu hay ám chỉ hoặc một cách chọn từ nhất định, George ngầm tỏ cho ông biết rằng ông có thể moi thêm thông tin gì đấy từ cậu nếu đặt đúng câu hỏi. Poirot ngẫm nghĩ xem trong trường hợp này thì nên hỏi thế nào mới khơi đúng mạch. “Cô gái trẻ này, cô ấy đẹp phải không?” Ông hỏi một cách thận trọng. “Theo mắt nhìn của tôi thì không, thưa ông, nhưng thị hiếu thì vốn không thể giải thích được.” Poirot xem xét câu trả lời của anh. Ông nhớ lại là George có hơi ngập ngừng trước khi nói mấy từ “cô gái trẻ”. George là một người tinh tế trong việc quan sát. Anh có vẻ không chắc chắn về thân phận của vị khách nhưng vẫn mạnh dạn dùng cái xưng hiệu ấy. “Cậu cho rằng đó là một quý cô trẻ tuổi, chứ không chỉ là, giả dụ như, một người trẻ tuổi thôi?” “Tôi nghĩ vậy, thưa ông, mặc dù ngày nay để biết chắc được việc này không phải lúc nào cũng dễ dàng.” George nói bằng giọng áy náy chân thành. “Cô ấy có nói lý do vì sao muốn gặp tôi không?” “Cô ấy có nói…” George phát âm các từ một cách miễn cưỡng, như muốn xin lỗi trước về những gì mình sắp nói, “rằng cô muốn tham khảo ý kiến của ông về một vụ giết người cô ấy có thể đã gây ra.” Hercule Poirot nhìn sững. Đôi hàng lông mày của ông nhướng lên. “Có thể đã gây ra? Cô ấy không biết chắc sao?” “Đó là những gì cô ấy nói, thưa ngài.” “Chưa phải nhiều, nhưng có thể sẽ thú vị đây,” Poirot nói. “Đây có thể… là một trò đùa, thưa ông,” George nói với vẻ ngờ vực. “Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, tôi cho là vậy,” Poirot thừa nhận, “nhưng mấy ai nghĩ…” ông nâng tách lên. “Hãy cho cô ta vào sau năm phút nữa.” “Vâng, thưa ngài.” George rút lui. Poirot uống xong ngụm chocolate cuối cùng, ông đẩy cốc sang bên rồi đứng dậy. Ông bước đến lò sưởi và chỉnh lại hàng ria mép một cách cẩn thận qua tấm gương được đặt phía bên trên. Cảm thấy hài lòng, ông trở lại ghế của mình và chờ đợi sự xuất hiện của vị khách, ông không biết chính xác rằng mình mong thấy điều gì… Ông đã hy vọng cô gái này có nét gì đó gần với tiêu chuẩn của ông về sự hấp dẫn của nữ giới. Cụm sáo ngữ “vẻ đẹp trong đau khổ” bật ra trong suy nghĩ của ông. Để rồi ông thất vọng khi George trở lại và dẫn theo vị khách; trong thâm tâm ông lắc đầu và thở dài. Không có vẻ đẹp nào cả - và không có nét đau khổ rõ rệt nào cả. Lúng túng và bối rối thì phải hơn. “Chà!” Poirot ngao ngán. Mấy cô này! Họ thậm chí không buồn cố gắng để làm mình trông được mắt hơn sao? Trang điểm đẹp, ăn mặc hấp dẫn, làm tóc bởi tay thợ tốt, thì có thể cô ấy sẽ trông không đến nỗi. Nhưng nhìn xem cô ấy bây giờ! Vị khách của ông là một cô gái có lẽ khoảng ngoài hai mươi. Mái tóc rối dài nhìn không ra màu gì xõa trên vai. Đôi mắt to xanh ánh sắc lục không biểu lộ bất kỳ điều gì. Cô đang khoác trên người thứ quần áo được xem là hợp thời với những người thuộc thế hệ của cô. Giày ống da cao màu đen, bít tất len màu trắng in họa tiết, không rõ có sạch hay không, một chiếc váy thiếu vải, và một chiếc áo chui đầu dài bằng len dày trông luộm thuộm. Bất cứ ai cùng tuổi tác và thế hệ của Poirot cũng sẽ chỉ có một mong muốn. Đó là thả cô gái này vào một bồn tắm càng sớm càng tốt. Ông thường có phản ứng kiểu thế khi đi bộ trên phố. Có hàng trăm cô gái trông giống y như nhau. Tất cả đều trông bân bẩn. Tuy vậy - nghe thì mâu thuẫn - cô gái này lại trông như vừa bị dấn nước và được lôi lên khỏi một con sông. Những cô gái như thế này, ông ngẫm nghĩ, có lẽ không thực sự bẩn thỉu đâu. Họ chỉ là đã mất rất nhiều công sức khó nhọc để trông được như vậy. Mời các bạn đón đọc Cô Gái Thứ Bacủa tác giả Agatha Christie.
Án Mạng Đêm Giáng Sinh
Trần Hữu Kham (dịch) Một ông già vốn chẳng ai ưa bị phát hiện đã chết thảm trong phòng riêng. Cửa khóa kín và đồ đạc quý giá đã mất. Truyện này có bản dịch khác của Hồng Phúc là Chết Trong Đêm Noel Tỉ phú Simeon Lee bất ngờ mời gia đình đến nhà tụ họp mừng Giáng sinh khiến cho khách khứa không khỏi nghi ngờ. Simeon không mấy có tình cảm gia đình, và không phải mọi thành viên trong nhà đều có quan hệ tốt đẹp. Đã vậy, ông còn mời Harry, thành viên bị ghét bỏ trong gia đình, và đứa cháu gái sinh ở Tây Ban Nha, Pilar, chưa từng ai trong gia đình gặp gỡ. Simeon chủ ý bày trò chơi ác với cảm xúc của gia đình ông. Một khách không mời xuất hiện – Stephen Farr, con trai của đối tác cũ của Simeon Lee thời khai thác kim cương – khiến cho ngôi nhà đầy ắp ngờ vực khi trò chơi trở thành chết chóc. *** Agatha Christie sinh năm 1890 tại Torquay, Anh. Cha bà tên là Frederick Miller, nên tên khai sinh của bà là Agatha Miller. Hồi còn nhỏ, Agatha không được tới trường mà chỉ được gia đình thuê gia sư về dạy dỗ tại nhà.    Là một đứa trẻ nhút nhát, khó có thể diễn tả chính xác ý kiến của mình, ban đầu bà tìm đến âm nhạc như một cách giải tỏa tâm sự và sau này là viết sách. Năm 1914, bà kết hôn với Archie Christie, một phi công chiến đấu. Trong khi đức lang quân bận rộn chiến đấu ngoài chiến trường thì bà làm y tá trong bệnh viện. Chính trong thời kỳ này, ý tưởng viết tiểu thuyết trinh thám đã nảy sinh trong tâm trí bà. Chỉ một năm sau bà đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên Những bí ẩn vùng Styles, nhưng phải tới 5 năm sau nó mới được xuất bản (1920). Agatha Christie được mọi người tôn vinh là Nữ hoàng truyện trinh thám. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã sáng tác 66 tiểu thuyết, rất nhiều truyện ngắn, kịch và hàng loạt tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với bút danh là Mary Westmacott. Vở kịch Chiếc bẫy chuột của bà có lẽ là vở kịch trinh thám hay nhất thế giới. Một số tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim, nổi bật là bộ phim Murder on the Orient Express (Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông) đã đoạt giải thưởng Hàn lâm năm 1974. Tác phẩm của bà được dịch ra hơn 100 thứ tiếng.    Trong suốt cuộc đời mình, nữ nhà văn Agatha Christie luôn căm ghét bạo lực và máu. Bà thường thú nhận rằng không biết gì về những công cụ giết người thông thường. Thậm chí bà cũng chưa từng một lần tiếp xúc với một kẻ giết người. *** Stephen kéo cao cổ áo khoác nhanh nhẹn bước trên sân ga. Bên trên sương mù lờ mờ che phủ. Mấy đầu máy to lớn kêu xì xì thật oai vệ, phun hơi nước vào trong bầu không khí rét căm căm. Mọi thứ đều dơ bẩn và bám đầy khói bụi. Với cảm giác ghê tởm anh nghĩ bụng: “Xứ sở gì mà bẩn thỉu - thành phố gì mà nhầy nhụa!” Đã phai đi mất rồi cái phản ứng phấn khích ban đầu với London khi thấy những cửa hiệu, nhà hàng, những phụ nữ hấp dẫn ăn mặc đẹp đẽ. Giờ đây anh thấy nó như một viên kim cương giả sáng lấp lánh nạm cáu bẩn. Hay là bây giờ trở về Nam Phi… Anh cảm thấy lòng đau nhói nỗi nhớ nhà. Ánh nắng - bầu trời trong xanh - những khu vườn - những bông hoa xanh lơ tươi mát - những hàng rào hoa đuôi công - hoa bìm bìm xanh đeo bám mọi túp nhà nhỏ xíu lụp xụp tồi tàn. Còn ở đây - bùn đất, cáu ghét, và những đám đông bất tận không ngừng di chuyển - vội vàng, hối hả, chen lấn. Đàn kiến siêng năng cần mẫn chạy lăng xăng khắp tổ kiến. Trong phút chốc anh nghĩ: ‘Ước gì mình đừng đến…’ Rồi nhớ lại mục đích của mình, môi anh mím lại thành một đường dữ tợn. Không, sống chết thế nào cũng phải tiếp tục làm việc ấy! Đã trù tính nhiều năm rồi. vẫn luôn có ý định làm - cái việc anh sẽ làm. Phải, anh sẽ tiếp tục làm việc ấy! Thốt nhiên miễn cưỡng, đột nhiên tự vấn bản thân: ‘Vì sao thế? Có đáng làm như thế hay không? Sao cứ đay lại mãi quá khứ chứ? Sao không gạt phăng hết cho rồi?’ - Chẳng qua chỉ là mềm yếu mà thôi. Anh đâu phải thằng nhóc - để cho ý thích bất chợt nảy sinh xoay đi lối này hướng khác. Anh là một người đàn ông bốn mươi tuổi, kiên quyết, có chủ đích. Anh sẽ tiếp tục làm việc ấy. Thừa biết mình đến Anh để làm cái gì mà. Anh lên tàu, đi qua hành lang tìm một chỗ ngồi, vẫy tay ra hiệu cho một phu khuân vác tránh sang một bên, anh ta xách cái vali bằng da chưa thuộc ngó vào hết toa này rồi toa khác. Tàu hỏa đã đầy khách. Chỉ còn ba ngày nữa là tới Giáng sinh rồi. Stephen Farr nhìn những toa tàu đông đúc một cách ghê tởm. Những người là người! Vô số người, liên miên! Và tất cả đều quá - quá - phải dùng từ gì đây - chán ngắt. Quá giống nhau, giống phát sợ! Kẻ nào không có bản mặt giống con cừu thì giống hệt thỏ, anh nghĩ bụng. Một số tán gẫu ầm ĩ. Một số là những tay đàn ông quá tuổi trung niên làu bàu, như lợn kêu thì đúng hơn. Ngay cả các cô gái, dáng người thon thả, khuôn mặt trái xoan và đôi môi đỏ thắm, cũng y hệt như nhau đến phát chán. Chợt anh khao khát nghĩ tới thảo nguyên rộng mở, phơi dưới ánh mặt trời và cô liêu… Rồi, bất chợt, anh nín thở khi ngó vào một toa tàu. Cô gái này khác hẳn. Mái tóc đen tuyền, làn da nhợt nhạt vì thoa nhiều kem - đôi mắt sẫm màu đêm đen sâu thẳm. Đôi mắt buồn kiêu hãnh của phương nam… Chẳng xứng hợp chút nào khi cô gái ấy phải ngồi trên toa tàu này, giữa những người trông thật buồn tẻ chán chường này - chẳng xứng hợp chút nào khi cô phải đi vào miền trung du ảm đạm nước Anh. Đáng lẽ cô phải ở trên một ban công, bông hồng ngậm giữa đôi môi, một tấm khăn ren màu đen phủ lên mái tóc kiêu hãnh, và lẽ ra phải có bụi bặm, cái nóng bức và mùi máu - mùi của trường đấu bò - trong không trung… Cô nên ở nơi nào đó thật lộng lẫy huy hoàng chứ không phải chen mình trong góc toa tàu hạng ba. Vốn có cặp mắt tinh đời, anh không quên lưu ý đến cái áo khoác nhỏ bé và cái váy ngắn đã sờn rách, đôi găng tay bằng loại vải rẻ tiền, đôi giày mỏng mảnh và cái túi xách màu lửa đỏ có vẻ như đang thách thức. Tuy vậy nét lộng lẫy huy hoàng là phẩm chất mà anh gắn liền với cô. Cô thật lộng lẫy, tuyệt vời, và đẹp lạ lùng… Cô gái ấy đang làm cái quái quỷ gì ở xứ sở sương mù giá buốt của những đàn kiến siêng năng cần mẫn, vội vàng hấp tấp này vậy? Anh nghĩ, ‘Mình phải tìm hiểu xem cô ấy là ai và đang làm gì ờ đây… Mình phải tìm hiểu…’   Mời các bạn đón đọc Án Mạng Đêm Giáng Sinh của tác giả Agatha Christie.
Mắc Kẹt
Tiếp theo Căn Hầm Tối, Hơi thở cuối cùng, Trảng đất trống. Một lần nữa Robert Dugoni lại thể hiện tài năng của mình trong Mắc Kẹt. Cá nhân tôi có phần thích Mắc Kẹt hơn cả những phần trước. Độ phức tạp, độ lắt léo, tính nhân văn sâu sắc và đặc biệt phần bẻ ngoặt gây bất ngờ ở cái kết. Nữ thanh tra Tracy lại tham gia vào một vụ án phức tạp hơn cả những phần trước. Một vụ án phải nói là rất kỳ dị. Xác một cô gái trẻ vô tình được một người đánh bắt cua lồng kéo lên ở eo biển Puget. Việc thi thể bị phân huỷ khi bị ngâm dưới biển và bị các loại động vật dưới biển xâm hại khiến cho việc xác định danh tính vô cùng khó khăn. Hơn nữa thi thể được tìm thấy còn có dấu hiệu đã phẫu thuật chỉnh hình thay đổi nhân dạng. Bí ẩn đằng sau thi thể đó là gì? Tracy và đồng đội đã rơi vào một mớ hỗn độn phức tạp khi tìm cách giải đáp câu hỏi đó. Điều dễ nhận thấy trong Dugoni qua các phần trước đã đọc là nạn nhân trong các vụ án là các cô gái trẻ. Họ ít nhiều chịu tổn thương trong cuộc sống. Cô gái trong Mắc Kẹt bị mắc kẹt trong cuộc sống của mình. Bị mất cha mẹ trong một vụ tai nạn khi cô mới 13 tuổi, bị chồng của dì lạm dụng và đã phải chữa trị tâm lý. Rồi lấy phải một người chồng không ra gì. Bị tổn thương, bị lạm dụng, bị bỏ rơi, bị phản bội. Sống thu mình khép kín và phải nhờ tới những trang sách để quên đi cuộc sống đau thương của thực tại nhưng cô là một phụ nữ kiên cường và thông minh. Tôi rất thích cô gái trong Mắc Kẹt. Có thể cô gái đó bị tổn thương nhưng cô ấy bằng sự thông minh, không cam chịu đã tự giải thoát, tìm cuộc sống cho mình. Có thể Mắc Kẹt có diễn biến chậm hơn những quyển trước mà tôi đọc nhưng một lần nữa lại để lại rất nhiều những suy ngẫm, sâu lắng qua câu chuyện của nhân vật. Mắc Kẹt khác biệt hơn những cuốn trước ở lối viết song song. Bên cạnh việc điều tra phá án của Tracy là lời kể của chính nhân vật. Điều đó đem lại sự chân thật, gần gũi. Dù có khổ đau hay trải qua những mất mát lớn nhưng hãy tiến về phía trước và hạnh phúc sẽ mỉm cười. Gây một sự thiện cảm không hề nhẹ là anh chàng luật sư tài giỏi điển trai. Dan quả thật đúng là một quý ông thực sự. Là một người ấm áp, anh luôn biết cách quan tâm, chăm sóc, an ủi, động viên, hài hước khi cần thiết và cũng không kém phần lãng mạn, luôn biết cách làm dịu đi những căng thẳng hay tổn thương trong lòng Tracy. Như thường lệ giá Tracy có thể tinh tế và thông minh hơn sớm nhận ra hung thủ thì cô đã không phải rơi vào vòng nguy hiểm. Tuy nhiên, đó mới là con người nếu không Tracy đã trở thành một siêu anh hùng và đã không có những tình huống nguy hiểm đến tính mạng khiến bạn thót tim. Tôi rất thích cái kết của Mắc Kẹt. Một cái kết tôi cho là trọn vẹn và nhân văn khiến tôi thấy vui vẻ và thích thú kèm với sự xúc động. Mong rằng sẽ sớm được đồng hành cùng Tracy trong những phần tiếp theo nữa. *** Review Truong Thu Hoai: Cuối cùng thì anh Tiki cũng chịu giao sách cho mình, và mình đã đọc xong Mắc kẹt chỉ trong một đêm. Và cuốn sách thực sự không làm mình thất vọng. Nếu có điều gì mình yêu thích cuốn sách này hơn các các cuốn còn lại thì chính là yếu tố tình cảm được khai thác rất tốt bên cạnh việc phá án của nữ điều tra viên Tracy Crosswhite. Lần đầu tiên Tracy mong muốn được kết hôn với Dan, lần đầu tiên cô đã chịu làm điều gì đó cho bản thân mình, lần đâu tiên cô muốn được hạnh phúc. Mong muốn ấy một phần được xuất phát từ vụ án mà Tracy phụ trách lần này, một vụ án liên quan đến hôn nhân gia đình. Một cậu nhóc đã phát hiện ra một cái xác bị phân hủy gần hết trong cái lồng cua. Cái xác ấy đã thay đổi khuôn mặt của mình trước khi chết, và Tracy cho rằng cô ta đang chạy trốn khỏi chính gia đình của mình. Nhưng đằng sau cái chết của người phụ nữ, Tracy phát hiện ra quá khứ bất hạnh của cô ta, chứng kiến cả bố lẫn mẹ chết trong tai nạn xe, rồi khi kết hôn thì bị chồng bạo hành, lừa gạt. Và từ cuộc sống của cô gái ấy, Tracy nhìn lại bản thân mình và những người xung quanh cô. Cũng không còn người thân thích nào, Tracy giờ đây chỉ còn bạn trai cũng chính là người bạn thuở ấu thơ Dan yêu thương cô vô điều kiện và những người đồng nghiệp hết lòng tin tưởng cô và luôn mong ước cô được hạnh phúc. Khi ngắm nhìn những khuôn mặt nhỏ xinh của bao đứa bé trên đường, ký ức của Tracy lại hiện về với tưởng tượng rằng cô sẽ sinh ra những thiên thần như thế, rồi cô sẽ sống cạnh nhà Sarah và họ sẽ cùng nhau nuôi nấng những đứa trẻ. Khi đã ngoài 40 tuổi, Tracy nhận ra rằng nếu cô muốn có con, thì chắc chắn phải là ngay lúc này hoặc không bao giờ cả. Nhưng liệu mong ước của Tracy về “ngôi nhà và những đứa trẻ” có trở thành hiện thực? Vụ án cái xác trong lồng cua càng đi đến cuối càng phức tạp và rối như mớ bòng bong khiến Tracy mất cảnh giác và có thể phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Kết truyện đã làm mình hài lòng, và mình hy vọng các bạn đọc sách cũng sẽ tìm thấy cảm giác ấy giống mình. *** Review Lên Hotaru: Đây là cuốn sách thuộc tiểu thuyết trinh thám do nhà văn người Mỹ Robert Dugoni viết. Ông được mệnh danh là vua của dòng trinh thám pháp lý và được cho là người kế vị ngai vàng của John Grisham. Đây là một vụ án được đảo lộn ở phút cuối, nếu ai chỉ đọc đoạn đầu cứ nghĩ là vụ án được phá quá dễ dàng. Nhưng không, bạn đã lầm, hung thủ thực sự là một người nắm rõ vụ án này. Nói tới đây không biết các bạn tò mò không nhỉ ( cười). Vụ án xảy ra khi trong một lần bắt cua ở eo biển Puget, cậu nam sinh trung học Kurt Schill đã kéo nhầm cái lồng chứa xác chết của một cô gái trẻ. Và ngay lập tức cậu ấy gọi cho Cảnh Sát, nhưng vì cái xác đang trong tình trạng phân hủy nên việc điều tra vụ án là không hề dễ dàng. Vụ án này được Tracy – viên cảnh sát nữ 43 tuổi và cô đang rất hạnh phúc với người sẽ chung sống với cô suốt đời đó là Dan. Hai người họ điều mong muốn sẽ có một đứa con, và sống với nhau thật hạnh phúc. Nãy giờ cứ tưởng mình đã nói lạc đề, nhưng không, vụ án này có liên quan đến quan hệ gia đình, nên tác giả đã xen giữa là chuyện tình cảm của viên cảnh sát đảm nhiệm vụ án này. Khi khám tử thi thì bác sĩ kết luận rằng nạn nhân đã phẫu thuật thay đổi toàn bộ khuôn mặt, nên việc điều tra ngày càng khó khăn hơn, trong khi đó cô gái này không để lại một dấu ấn nào cả. Trong quá trình điều tra, nạn nhân ban đầu được xác định là Andrea, cô nàng này đọc khá nhiều sách, căn hộ của cô ở cũng ngập tràn trong sách và cô nàng này đã đã mật danh là Lynn Hoff để rút tiền trong tài khoản tín dụng do ba mẹ cô đẻ lại và không để lại dấu vết gì, Nhưng sau khi tiến hành điều tra sâu và phỏng vấn chồng của Andrea thì người chồng không biết gì về vợ mình có cái tên Lynn Hoff, và người chồng đã từng bị Andrea phát hiện ra chồng mình ngoại tình với bạn của mình là Davin Chambers, hắn ta biết điều này nên dã cố tình muốn giết cô bằng cách rủ cô đi leo núi và sau đó như kế hoạch là sẽ đẩy cô xuống núi. Nhưng sau đó tình huống được đảo lộn, xác chết đó không phải là của Andrea mà là Davin, vì theo bị Andrea bỏ thuốc và Andrea đã bỏ đi khỏi trại. Và một lần nữa cảnh sát phải nghĩ theo một hướng khác, chẳng lẽ hung thủ là Andrea vì cô biết chồng mình ngoại tình với Davin nên muốn xác hại Davin rồi đem xác xuống biển. Vụ án được kéo dài đến khi viên cảnh sát tìm được Andrea trong nhà dì của mình, và cô ấy nói cô ấy không giết Davin. Vậy thì là ai? Không phải chồng của Andrea, Andrea cũng vậy, dì của Andrea cũng không, vậy thì ai đã giết Davin và giết cô với mục đích gì? . Hừm đọc đoạn cuối sẽ rõ nhé, hung thủ là người mà bạn không thể nào bất ngờ hơn, người mà Tracy rất quen thuộc. Cuối vụ án có một chương, nó không được đánh số như mấy chương trước, nó được gọi là chương kết, và chương này mình rất thích một câu nói trong quyển sách, đó là “ Sau tất cả, tôi vẫn tin rằng mỗi người đều có một trái tim nhân hậu “ *** Bộ sách Tracy Crosswhite gồm có: Căn Hầm Tối Hơi Thở Cuối Cùng Trảng Đất Trống Mắc Kẹt Cận Kề Tổ Ấm Đam Mê Đắt Giá *** Robert Vincent Dugoni là một tác giả người Mỹ hiện đang sống ở Seattle, Washington. Tiểu thuyết của ông đã giành được những vị trí trên New York Times, Wall Street Journal, BookSense và danh sách bán chạy nhất của Amazon. Chúng được bán trên toàn thế giới tại hơn 25 quốc gia. Tác giả Robert Dugoni khởi đầu trong mảng truyện trinh thám khá muộn (mãi 43 tuổi mới bắt đầu viết sách, còn trước đó ông làm phóng viên và luật sư thực tập), nhưng đã chứng minh cho độc giả thấy ‘gừng càng già càng cay’ là có thật. Tác phẩm ký sự đầu tay của ông viết về điều tra bất công, The Cyanide Canary, đã được bình chọn là cuốn sách phi hư cấu hay nhất năm 2004 của tờ Washington Post. 10 năm sau, ông trở lại với đề tài này một lần nữa thông qua nhân vật nữ cảnh sát Tracy Crosswhite trong cuốn Căn hầm tối. Mời các bạn đón đọc Mắc Kẹt của tác giả Robert Dugoni.
Trảng Đất Trống
Review sách Trảng Đất Trống Linh Lee:   Trảng đất trống giống như cuốn sách của sự bất hạnh vậy. Cuốn sách có 2 vụ án diễn ra song song với nhau: Ở sở cảnh sát của Tracy, Del, Faz và Kins tiếp nhận vụ án của giết chồng của nhà Collins, vợ Tim là Angela và con ông đều tự thú đã giết ông. Cùng lúc đó cô bạn của Tracy có nhờ cô điều tra vụ án ở tỉnh khác, với hồ sơ do cha cô - Buzz - cất dưới ngăn bàn. Đó là vụ sát hại cô nữ sinh da đỏ Kimi vào 40 năm trước, khoảng thời gian dài gấp đôi vụ án của Sarah - em gái Tracy ở tập một - Căn hầm tối. Tất cả bằng chứng đều được Buzz thu thập đầy đủ. Đọc Trảng đất trống tự dưng thấy mệt mỏi hết muốn yêu. Nhịp truyện nhanh, các tình tiết nhịp nhàng, cuốn hút, nhưng nội dung thì hơi ba chấm. - Cô nữ sinh Kimi yêu một anh chàng đẹp trai rồi thất tình, đi làm khuya về muộn, rồi rơi xuống nước và chết. - Tim Collins lấy vợ, có một thằng con trai, nhưng cuối cùng có lẽ gia đình không hạnh phúc, bị chính vợ hoặc con trai giết. - Gia đình Kanasky chung sống hạnh phúc, nhưng cuối cùng con gái mất, vợ ôm nỗi uất hận mà chết vì đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn không tìm được chân tướng. Ở đời ai cũng có những nỗi khổ riêng, Buzz Almond với những vướng bận của cuộc sống không thể dứt điểm được vụ án của Kimi, thì cô nàng Tracy không gia đình, chẳng con cái, bằng lòng trắc ẩn, sự tôn trong - không coi vụ án thành công là một nét bút đẹp trong hồ sơ cuộc đời của mình, chỉ muốn trả lại công bằng và sự thật cho gia đình nạn nhân đã làm được việc đó với một kết luận đầy bất ngờ, hoàn toàn đoán không ra. Điểm 9/10 *** Review Camellia Phoenix: Nếu khi còn trẻ, ta lỡ dại dột gây nên tội ác chết người, thì ta có nên được tha thứ không? Ta có được phép đổ lỗi cho sự thiếu hiểu biết do tuổi tác và lờ đi nỗi đau của người nhà nạn nhân không? Hay ta sẽ cố gắng sống tiếp tận 40 năm, không giây phút nào là không bị hành hạ bởi ký ức về tội ác của bản thân, nhưng lại làm mọi thứ để che giấu những gì đã xảy ra, để rốt cuộc chỉ đi đến cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi? Trong tác phẩm “Trảng đất trống” (mà Biển cho rằng hay nhất đọc được trong tháng 4/2018 này), cô điều tra viên Tracy Crosswhite được nhờ điều tra lại 1 vụ án được cho là tự tử, đã xảy ra cách 40 năm, trước cả khi cô sinh ra. Đồng thời, cô và đồng nghiệp cũng đang đối mặt với 1 vụ cố ý giết người để chiếm đoạt tài sản, càng rắc rối khi cha của bị cáo chính là luật sư. Biển không rõ là với luật pháp của Mỹ thì người cha là luật sư có được phép cãi ở tòa khi con của ông ta bị tình nghi phạm tội không. Biển cố tình viết review khi chưa đọc xong sách, để không thể tiết lộ chút gì về kết cuộc của cả 2 vụ án song song trong quyển sách này. Nhưng Biển công nhận mình thích tính cách của nhân vật Tracy Crosswhite. Cô ấy là 1 nữ điều tra viên khoảng ngoài 30, có năng lực và kinh nghiệm trong nghề nghiệp của mình, thẳng thắng, cương quyết và dũng cảm. Cô đã trải qua 1 quá khứ khủng khiếp khi em gái bị giết chết, cha cô tự tử vì đau buồn. Thay vì buông xuôi, cô lại chuyển những năng lượng tiêu cực đó vào những hành động tích cực, dùng cảm xúc & kinh nghiệm của mình để giúp đỡ những người rơi vào hoàn cảnh giống cô, nỗ lực trong nghề nghiệp của bản thân để xóa bỏ đi phần nào cái ác trên thế giới này. Với Biển, cô là 1 phụ nữ đáng ngưỡng mộ & học hỏi. Với bìa sách màu xanh dương chuyển sắc tinh tế mà Biển thích, “Trảng đất trống” là 1 câu chuyện quá hay nhưng quá buồn. Buồn đến nỗi trong khi đọc, Biển đã khóc 2 lần. Sau khi đọc khoảng 20 tiểu thuyết trinh thám, Biển thấy hầu hết nạn nhân của tội ác là con gái / phụ nữ, còn thủ phạm thì có cả nam lẫn nữ. Dường như bất chấp khoa học kỹ thuật có tiến bộ hay suy nghĩ của con người có văn minh đến đâu, phụ nữ vẫn là đối tượng chưa nhận được đủ sự trân trọng và bảo vệ. Đó là 1 điều rất đáng buồn, vì giới tính (sinh học) nữ là 1 trong các phần cấu thành nên xã hội loài người, chừng nào vai trò của phụ nữ chưa được nhìn nhận đúng, chừng nào con người vẫn còn căm ghét nhau vì màu da/ sắc tộc/ tôn giáo/ tầng lớp, chừng đó xã hội loài người vẫn chưa hoàn hảo. Và không phải Biển bi quan khi nhìn nhận 1 sự thật rằng xã hội loài người sẽ không bao giờ hoàn hảo. Quyển sách được dịch rất xuất sắc, đọc rất mượt. Chính mảng dịch thuật chỉn chu, đánh máy kỹ đã góp phần lớn trong việc lột tả cái hay của câu chuyện. Văn phong của Robert Dugoni tinh tế, xây dựng bối cảnh hợp lý, chi tiết đan xen chặt chẽ, phân tích sâu sắc về tâm lý con người. Lượng kiến thức của tác giả trong ngành tội phạm học rất sâu rộng, áp dụng xuất sắc vào việc viết tiểu thuyết trinh thám, đem đến cho người đọc những dẫn chứng rất thuyết phục nhưng vẫn không khô khan. Sau khi đọc hơn nửa quyển “Trảng đất trống”, Biển đã không ngần ngại đặt mua luôn 2 quyển “Căn hầm tối” & “Hơi thở cuối cùng”, vì Biển đã thích sách của tác giả này. Hy vọng 2 quyển kia cũng được dịch tốt và biên tập kỹ lưỡng như quyển này. Điểm: 10/10 *** Bộ sách Tracy Crosswhite gồm có: Căn Hầm Tối Hơi Thở Cuối Cùng Trảng Đất Trống Mắc Kẹt Cận Kề Tổ Ấm *** Robert Vincent Dugoni là một tác giả người Mỹ hiện đang sống ở Seattle, Washington. Tiểu thuyết của ông đã giành được những vị trí trên New York Times, Wall Street Journal, BookSense và danh sách bán chạy nhất của Amazon. Chúng được bán trên toàn thế giới tại hơn 25 quốc gia. Tác giả Robert Dugoni khởi đầu trong mảng truyện trinh thám khá muộn (mãi 43 tuổi mới bắt đầu viết sách, còn trước đó ông làm phóng viên và luật sư thực tập), nhưng đã chứng minh cho độc giả thấy ‘gừng càng già càng cay’ là có thật. Tác phẩm ký sự đầu tay của ông viết về điều tra bất công, The Cyanide Canary, đã được bình chọn là cuốn sách phi hư cấu hay nhất năm 2004 của tờ Washington Post. 10 năm sau, ông trở lại với đề tài này một lần nữa thông qua nhân vật nữ cảnh sát Tracy Crosswhite trong cuốn Căn hầm tối. ***   Điện thoại của Tracy Crosswhite rung lên rì rì khi cô vừa xả hết đạn trong khẩu Glock 40, sáu phát ở cự ly mười bốn mét chỉ trong vòng chưa đầy mười giây. Cô nhét súng vào bao, tháo chụp tai và kiểm tra xem ai gọi tới. Ba học viên bắn súng há hốc miệng nhìn tấm bia. Sáu phát như một găm thẳng giữa hồng tâm. “Tôi phải nghe máy.” Cô nói, bước đi và bắt máy. “Hãy nói là anh gọi vì nhớ tôi đi!” “Cô cứ như thỏi nam châm hút lũ sát nhân ấy.” Tiếng Trung sĩ Billy Williams vang lên. Dạo này có vẻ đúng là thế thật. Hình như cứ mỗi lần tới ca trực của Tracy và cộng sự Kinsington Rowe thì lại có người bị giết. Billy nói tổng đài vừa nhận được điện thoại báo rằng có một vụ nổ súng tại một ngôi nhà ở Greenwood vào lúc năm giờ ba mươi chín phút. Tracy nhìn đồng hồ. Hai mươi mốt phút trước. Cô từng tìm mua nhà ở Greenwood, một khu dân cư toàn dân trung lưu ở vùng ngoại ô phía bắc trung tâm Seattle. “Nhà riêng. Một người chết.” Billy nói. “Mâu thuẫn gia đình ư?” “Có vẻ thế. Pháp y và CSI* đang tới.” CSI, Crime Scene Investigation, là Đội điều tra hiện trường “Anh gọi Kins chưa?” “Chưa. Nhưng Faz và Del đều đã lên đường.” Vic Fazzio và Delmo Castigliano là hai thành viên khác thuộc đội A của ban Tội phạm Bạo lực. Theo hướng đó, họ cũng là đội phụ trợ cho một vụ án giết người, nghĩa là họ sẽ tham gia hỗ trợ những việc lặt vặt nếu có. Phần lớn các vụ lục đục gia đình đều dễ ăn như một đường bóng ngon. Hoặc vợ bắn chồng, không thì chồng bắn vợ. Tracy rút ngắn buổi dạy bắn và chui vào chiếc Ford F-150 đời 1973 của cô. Chiều lưu thông hướng về phía bắc của đường 1-5 chẳng lúc nào là không đông nghẹt, tối thứ Năm lại càng khủng khiếp. Cô mất gần bốn mươi lăm phút cho đoạn đường chừng hai mươi sáu cây số tính từ trường bắn. Khi cô tới hiện trường, đèn hiệu trên xe của những đơn vị tuần tra tới từ phân khu Bắc đang rọi sáng căn nhà một tầng ốp gỗ. Xe của Pháp y và CSI đậu sát lề đường cùng một chiếc xe cứu thương. Rất nhiều phóng viên cũng đã xuất hiện cùng với xe riêng của họ. Nổ súng trong khu dân cư trung lưu nơi phần đóng người da trắng sinh sống luôn là loại tin tức giật gân. May thay, không có chiếc trực thăng nào vè vè trên đầu, có thể vì đang có một đám mây lớn báo hiệu tuyết sắp rơi, ngăn cản việc quay phim từ trên không. Tuy vậy, thời tiết giá lạnh không ngăn nổi những người hàng xóm. Họ tràn ra vỉa hè và đường đi, hòa vào đám ký giả đang đứng lố nhố sau dải băng sọc vàng đen quây quanh hiện trường. Tracy không nhìn thấy chiếc BMW màu xanh nước biển của Kins, dù anh sống ở Seattle, gần Greenwood hơn so với trường bắn đúng mười lăm phút lái xe. “Đây, đây, cả băng đảng ở đây hết rồi.” Tracy vừa ngân nga vừa hạ cửa sổ để xuất trình thẻ cho viên cảnh sát đang điều phối giao thông. “Xin mời nhập tiệc!” Anh ta cho cô vào. Mời các bạn đón đọc Trảng Đất Trống của tác giả Robert Dugoni.