Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey. Tình trạng: On-going. Thể loại: Đam mỹ, chủ công, thụ là một song nhi, song khiết, ngọt sủng, sinh tử, chủng điền, làm ruộng văn, cổ đại, bàn tay vàng, tình hữu độc chung, 1x1, HE. Không biết vì sao mà Nguyên An Bình chỉ vừa mới ngủ một giấc mà thôi nhưng đến khi vừa mở mắt ra thấy thay đổi hoàn toàn khác biệt thế giới mà mình sống không chỉ vậy mà còn thay đổi luôn cả con người bên ngoài. Vậy cũng chưa thê thảm bằng việc nguyên chủ vốn mất cha mất mẹ, là một kẻ vô cùng đáng thương.  Bi thảm hơn, đối phương còn là bị đói chết! Cho nên việc kiếm tiền rất là gấp gáp, chỉ là chờ hắn vừa lấy lại ý thức, cũng đã đi theo con đường dạy học đến quên lối về. _._._._ P/s: Đây là văn chủ công, tác giả là mẹ ruột có bàn tay vàng. Đây là tiểu thuyết tình cảm nam với nam, không thích có thể lướt qua. Tác giả nhắc nhở:  Đây là chủng điền văn, chủ công. Không có quá nhiều âm mưu quỷ kế. Nhân vật chính: Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn. Vai phụ: Lý Tự, Bàn Đôn và một số nhân vật phụ khác. *** Review: Bộ này là một bộ điềm văn kể về là công xuyên về vào một thân thể bị đói chết hoàn cảnh khổ sở na ná khá nhiều bộ, nhưng cách công làm giàu khá mới lạ. Các nhân sĩ xuyên qua khác người thì làm ruộng, chăn nuôi, trồng cây nuôi cá bán đồ ăn các thứ, còn bạn công bộ này làm tiên sinh, giống giáo viên ấy, khá mới lạ. Đọc xong xin nhận xét là bạn công nên làm thụ và tìm công của đời mình thì hơn . Cái review này có mấy trăm chữ mà mình viết công thành thụ hết năm lần là hiểu nha. Bạn thụ trong này nhạt nhòa quá, tính cách yếu đuối do hoàn cảnh thì ok nhưng bạn í không có sức cuốn hút cho lắm, hai người cũng ko thấy rõ tình cảm, như kiểu lấy đại cho có ấy, nói chung tuyến tình cảm hơi chán. Hành văn cuốn hút, mình đọc một lèo tới 3h sáng huhu, tiếc là tình tiết hơi lộn xộn, pháo hôi khá nhiều nhưng không có vả mặt mấy, các vấn đề chưa giải quyết thỏa đáng cho lắm và cái kết cũng khá vội vã. Nói chung bộ này cũng khá đáng đọc, chủ yếu đọc về cách công dạy học, mấy đứa nhỏ dễ thương với cuộc sống hàng ngày của hai người. À H cũng có mà cũng như không, tại mình không cảm được cái CP này... Rate: 7/10 điểm nha~ *** Ngày đông hôm qua đến tương đối sớm, mới hơn 6 giờ: Không tới 7 giờ, trời cũng đã trở nên tối đen. Chỉ là đối với ánh đèn phố phường sáng choang mà nói, màn đêm không chút nào có thể gây cản trở được sự nhiệt tình của người đi mua sắm. Nguyên An Bình hai tay cầm hai bao lớn bao nhỏ tiêu sái bước ra từ siêu thị, nhất thời cảm thấy có khí lạnh kéo tới. Hắn nắm thật chặt cổ tay áo bằng lông nhung, để cho mình cảm nhận được một chút ấm áp, sau đó bước nhanh đến nơi mình đã đỗ xe, đem đồ đạc bỏ vào trong cốp sau, chỉ một lúc đã chất đầy. Hắn dùng dư quang cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có người nào liền mở túi nhựa đựng đồ vật ra, sau đó làm bộ dáng như đang chỉnh lý đồ vật. Nếu như giờ khắc này có người nhìn chằm chằm động tác của hắn, nhất định sẽ phát hiện dường như hắn đang sử dụng ma thuật, đồ vật bị tay hắn chạm vào đột nhiên liền không thấy tăm hơi. Sau khi chỉnh lý đồ đạc xong, đồ vật trong cốp giờ đã giảm mất một nửa, sau đó hắn liền quay về siêu thị tiếp tục mua sắm. Nguyên An Bình cứ như vậy tới tới lui lui hết năm, sáu chuyến, cuối cùng đem cốp sau cùng chỗ ngồi sau xe chất đầy đồ vật, rồi mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Nhưng sau khi hắn ra khỏi bãi đậu xe, liền tìm tới một địa phương tương đối tối tăm. Lần thứ hai Nguyên An Bình đem đồ vật đều biến mất không còn tăm hơi, sau đó lái xe đến một siêu thị khác tiếp tục mua sắm. Từ siêu thị thứ bảy đi ra, bầu trời liền bắt đầu có hoa tuyết bồng bềnh bay lên, Nguyên An Bình thở phào ngồi vào trong xe, ngón tay gõ gõ trên vô-lăng, làm ra một quyết định: "Vẫn là mua thêm chút thuốc đi." Vì vậy, xe bắt đầu chạy loanh quanh các tiệm thuốc trong thành phố, liền mua được không ít thuốc thường dùng và một ít thuốc dùng cho việc cấp cứu, rốt cuộc hài lòng dự định trở về nhà. Nguyên An Bình có một bí mật không muốn cho ai biết, hắn nắm giữ một cái không gian tuỳ thân có hơn 100 khối lập phương. Đồng thời, chuyện này cũng chỉ mới phát sinh trong mấy ngày gần đây. Ban đầu, hắn rất kinh ngạc cùng mừng như điên, vì bản thân cũng là một người thích xem tiểu thuyết. Hắn tỉ mỉ phân tích không gian của mình một chút, sau đó tổng kết ra rằng không gian này của mình là một cái kho, thời gian lưu trữ trong đó cũng phảng phất giống như một cái kho. Đơn giản mà nói nó có công năng giữ tươi của tủ lạnh, đặc điểm duy nhất là nó có thể mang theo bên người một cách bí mật, rất thuận tiện. Nghĩ tới những chuyện này, Nguyên An Bình lại bắt đầu lo lắng. Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, những ai nắm giữ không gian tuỳ thân đều là những loại không gian tuỳ thân có thể trồng trọt được, như vậy không phải đại biểu cho tận thế sắp sửa đến gần đấy chứ?! Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện như vậy rất có khả năng xảy ra, đặc biệt là mấy năm qua liên tục nói đến chuyện tận thế, chính mình lại còn nắm giữ dị năng không gian thường xuất hiện trong các bộ truyện mạt thế. Đối với chuyện tận thế sắp tới, hắn đã tin 70%, thực sự là vừa vui vừa lo, vui là bởi vì chính mình có thân thể cường tráng, còn có chút võ thuật, lại có không gian tuỳ thân có thể cất giữ đồ vật. Nếu như tận thế thực sự đến, chính mình có thể vượt qua thật tốt. Nhưng lo là vì nghĩ đến thế giới này thật sự sẽ biến thành bộ dạng khủng bố giống như trong tiểu thuyết cùng phim ảnh, liền có một loại cảm giác sợ hãi quanh quẩn ở trong lòng. Đây cũng là điều khiến cho hắn bắt đầu điên cuồng đi mua sắm, luôn cảm thấy bản thân chỉ cần mua thiếu một thứ là cơ hội tử vong của mình sẽ càng tăng cao hơn, Nguyên An Bình dùng hết khả năng đem không gian của mình lấp đầy. Bây giờ, trang bị trong không gian không sai biệt lắm. Khoản để dành của hắn cũng không sai biệt lắm, lại có loại cảm giác mâu thuẫn khó giải thích được. Một bên mong đợi tận thế không nên tới, một bên hy vọng hết thảy những thứ mình chuẩn bị đều không phải đang làm chuyện vô ích. Trên đường lái xe về nhà, tuyết rơi càng lúc càng lớn, hoa tuyết phiêu phiêu bay xuống như lông ngỗng giống như báo hiệu cho một trận đại biến sắp tới, không bao lâu sau trên đất liền tích tụ một tầng tuyết mỏng. Nguyên An Bình gặp phải đèn đỏ liền ngừng lại, trong lòng mang tâm sự, suy đoán tận thế khi nào sẽ đến, lại suy đoán đến tình cảnh sau tận thế. Duy nhất một thứ làm hắn cảm thấy được an ủi chính là, hắn là một người độc thân, không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn tính mạng của người nhà. Còn đám bằng hữu, hắn ngoại trừ đề nghị bọn họ nên tồn trữ một ít đồ vật, lại không có cách nào đem suy đoán của mình nói ra. Liệu có ai sẽ chịu tin tưởng cái suy đoán này chứ? Còn chuyện bại lộ không gian, hắn chưa bao giờ có loại dự định này. Sau khi suy nghĩ lung tung một trận, nhìn thấy xe phía trước cũng bắt đầu chầm chậm chạy lên, hắn ngẩng đầu nhìn đến đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, liền cũng lái xe chạy đi. Không ngờ thời điểm hắn vừa chạy đến giao lộ, đột nhiên một chiếc xe hàng lớn lao tới, Nguyên An Bình còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra liền mất đi ý thức. Ở một đất nước nằm ở phía Bắc, mặt trời mọc chói lọi. Tại quận Hân Lam, một thôn trang thuộc huyện phía Nam nằm bên cạnh vách núi, hoa tuyết bay lả tả đã đem toàn bộ thôn làng nhuộm thành một màu trắng. Bên ngoài thôn trang có một căn nhà nhỏ nằm quay lưng về phía Bắc, hướng về phía Nam, trong tiểu viện giờ phút này ngập đầy tuyết. Bên trong tiểu viện chỉ có hai gian phòng cũ nát bằng đất, mặc dù chỉ mới hoàng hôn, nhưng trong phòng lại có vẻ tối đen, không có một chút ánh sáng nào lộ ra. Trong phòng, phương hướng phía Đông. Một tấm gỗ cũ đã có chút biến đen trên giường gỗ, một khuôn mặt thiếu niên non nớt được che kín bởi một tấm chăn mỏng cũ, sắc mặt tái nhợt không một chút hồng hào. Xem ra thiếu niên không có một chút sinh khí nào, phảng phất như đã chết rồi, mà bất ngờ chính là, hắn lại đột nhiên mở mắt ra. Chỉ là trong mắt lộ ra mê man, cảnh sắc trước mắt làm cho hắn không biết được mình đang ở nơi nào. Sau khi Nguyên An Bình cố gắng mở mắt ra, liền xem chính mình hẳn là đang ở bệnh viện. Nhưng cảnh sắc đập vào mi mắt cũng không như hắn tưởng tượng, hắn nhớ trước khi mình mất đi ý thức, thứ khiến người ta cảm thấy sợ hãi va vào hắn, làm cho hắn nhận ra mình hẳn là bị tai nạn xe cộ. Nếu chính mình đã không chết, có phải là đang ở trong bệnh viện trị liệu không? Tại sao mình lại ở trong một cái phòng đất? Loại phòng đất cũ nát này khi mình còn bé dù trong thời điểm nghèo nhất cũng chưa từng ở qua. Hơn nữa, hắn rùng mình một cái, lạnh quá! Nguyên An Bình lạnh đến phát run, hắn ra sức muốn kéo chăn che kín người, lại phát hiện mình cơ hồ không có khí lực gì. Xem ra vấn đề trên người mình là do tai nạn xe cộ tạo thành, rất lo lắng mình bị tàn phế. Nguyên An Bình lập tức hướng tay mình nhìn lại, phát hiện trên tay không có bất kỳ thương tổn nào, chỉ là... Cái tay này không chỉ gầy đến thấy da bọc xương, hơn nữa so với tay hắn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy đầu óc mình như đột nhiên bị đập một cái, có chút mơ hồ, đồng thời một cái ý nghĩ quỷ dị xông lên não làm hắn muốn ngăn cũng không nổi. Nguyên An Bình cảnh giác nhìn bốn phía, sợ phát hiện có nguy hiểm, thử muốn từ trong không gian lấy ra một ít đồ vật, lại phát hiện đồ vật xuất hiện ở trong tay như chính hy vọng của mình. Hắn cực kỳ lao lực cầm lấy gương, sau đó lại nhìn thấy trong gương một khuôn mặt xa lạ còn non nớt. Tuy rằng bộ dạng này so với mình có nửa phần tương tự, nhưng hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, đây căn bản không phải là mặt của mình! Không nói đến kinh ngạc cùng sợ hãi trong lòng, hắn muốn ngồi dậy tự mình kiểm tra một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kết quả lại phát hiện chính mình đến hai phần lực cũng không có. Hơn nữa, lúc này hắn cũng cảm nhận được cơn đau đến từ thân thể. Hắn thở hổn hển, tỉ mỉ cảm thụ một chút, nhận ra đau đớn đến từ dạ dày của chính mình, lúc này hắn mới biết được nguyên lai là do đói bụng. Nghĩ đến không gian nếu vẫn còn, lại nhớ đến chuyện lúc trước, điểm tâm là cháo cùng bữa trưa ở quán cơm và một ít đồ ăn đóng gói hẳn đều ở trong không gian. Thử lấy ra, nhìn thấy thức ăn nóng hổi, cùng hương vị dụ người kia, liền nhượng dạ dày hắn càng đau thêm. Xem cái thân thể xanh xao vàng vọt này, cũng không biết đã bao lâu không ăn gì rồi, có điều hắn cũng không dám ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, liền uống trước một bát cháo hoa. Cháo ấm áp nóng hổi liền nhượng bên trong dạ dày hắn thoải mái hơn, đầu óc thì vẫn rêu rao như cũ, đói bụng vẫn hoàn đói bụng, hắn lại dựa vào nghị lực mạnh mẽ của mình tự cho là nhịn được, sợ ăn nhiều một chút dạ dày liền chịu không nổi. Ăn cháo xong, đồ vật cũng đều thu lại, phút chốc cảm thấy được chính mình chậm rãi có một chút khí lực. Nguyên An Bình ngồi dậy, một trận gió lạnh lướt qua, nhìn tấm chăn trên giường, cũng may chẳng hề bị bẩn. Hắn kéo đến trên người, chỉ là chăn mỏng quá, căn bản không giữ ấm được. Thích ứng một chút, hắn phải khẩn trương làm rõ tình trạng của mình, liền vén chăn lên, phát hiện vóc người mình gầy gò thấp bé, lại liên hệ đến khuôn mặt vừa thấy, đây là thân thể của một thiếu niên. Nhìn xuống chỉ có một cái giường sạch sẽ, một cái bàn cũ cùng một gian phòng rách nát, loại trừ đi người có năng lực đem mình nuôi suốt hai mươi bảy năm qua thành một người cao 1m78, nặng một trăm cân, thân thể cường tráng. Bây giờ lại thành cái dạng này, cao hơn 1m6, không tới 50kg, khuôn mặt xem ra chỉ mới hơn mười tuổi, hắn tin tưởng mình đây chính là trọng sinh, trọng sinh trên thân thể của một thiếu niên. Hơn nữa, căn cứ vào quần áo cùng một đầu tóc dài kia, xem ra đây là thế giới cổ đại, còn những thứ khác hắn cũng không biết. Bất quá, chết rồi liền sống lại, thay đổi thân thể, thay đổi thế giới, cũng may không cần phải lo lắng đến vấn đề tận thế. Nói tiếp, tuy rằng không gian có khả năng sẽ trở nên hơi vô dụng, mà vật tư bên trong lại có thể bảo đảm chính mình tạm thời không lo bị chết đói, tình hình tổng thể xem ra cũng không tệ. Đã đến rồi thì nên ở lại, vốn là người độc thân, đối với thế giới trước đây nếu như nói cỡ nào lưu luyến, hắn cũng không có tình cảm sâu đậm đến vậy. Cho nên, Nguyên An Bình rất thản nhiên tiếp nhận tình trạng của chính mình, sau đó cũng muốn đem tình hình sinh hoạt của mình làm tốt một chút. Đáng tiếc thân thể không khoẻ, tuy rằng đã ăn chút đồ ăn có điểm khởi sắc, nhưng cũng còn cần phải dưỡng thêm. Nhưng mà, sự tình trước tiên phải làm là đem ổ chăn của mình làm ấm lên, nếu không, không chết đói cũng sẽ bị đông chết. Trước tiên, hắn từ trong không gian lấy ra một ít quần áo mùa đông mà bản thân đã dự trữ, tuy rằng cảm thấy người mình có chút bẩn cần phải đi tắm gấp, nhưng lại bị vướng thể lực không đủ, trước tiên chỉ có thể nhẫn nhịn. Mặc xong quần áo lót giữ ấm bên trong, lại mặc thêm áo khoác bằng lông bên ngoài, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy được cả người đều ấm lên. Tiếp đến, hắn đem đệm chăn trên giường đều ném qua một bên, đổi thành chăn bông mới, lấy thêm hai bộ đệm chăn, mà trong đó có một bộ là bằng lông. Nhìn trên giường rực rỡ hẳn lên, thoạt nhìn cũng thoải mái hơn, sau đó hắn liền chui vào chăn thoải mái thở ra một hơi, nghĩ đến thân thể chính mình cần gấp năng lượng, Nguyên An Bình liền từ trong không gian lấy ra rất nhiều sô cô la rồi bắt đầu ăn. Bởi vì vật tư mà hắn chuẩn bị đều là vì tận thế, cho nên hắn rất chú trọng đồ vật phòng lạnh giữ ấm phải dùng được bền lâu. Quần áo cùng chăn giữ ấm đều không thấm nước, dùng rất bền, đương nhiên cũng chỉ có một hai bộ như vậy là dùng thường xuyên, phần lớn còn lại đều là đồ ăn. Cho nên, hắn chuẩn bị rất nhiều sô cô la cùng đồ ngọt. Đương nhiên, bởi vì tài chính có hạn, hắn cũng không mua quá nhiều, ít nhất hắn đã mua rất nhiều kẹo ngọt vì giá cả kia cực kỳ tiện nghi. Nguyên An Bình vừa ăn sô cô la, vừa nghĩ đến quyết định của chính mình. Bất quá, hắn đối với thế giới này không có chút hiểu biết nào, cho nên, hắn cũng chỉ có thể căn cứ theo suy đoán của mình nghĩ bừa một vài sự việc. Tỷ như, đứa bé này làm sao sống một mình a, nhìn dáng dấp hẳn cũng không có người thân gì, ở trong cái phòng như vầy khẳng định rất nghèo a. Xem ra, bộ dáng đứa bé này là vừa bị chết đói nên mới để cho mình chiếm lấy thân thể, cảm thán một chút, thực sự là đáng thương! Bởi vì thân thể không hảo, cũng không có tinh lực gì, lại vừa ăn uống no đủ, cho nên không bao lâu sau hắn liền mơ mơ màng màng thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn lại đột nhiên thầm nghĩ: "Ta đây coi như là trọng sinh hay là xuyên qua?" Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Tiên Sinh của tác giả Tử Sắc Kinh Cức.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhân Lúc Em Vẫn Còn Ở Đây - Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Cao Tân Vũ không thể hiểu nổi người phụ nữ Tưởng Hàn Tĩnh này. Bốn năm trước để thoát khỏi sự theo đuổi của anh, cô không nói tiếng nào đã rời đi. Bốn năm sau cô lại quấn lấy anh tỏ tình như gái mê trai vậy. *** Năm Cao Tân Vũ 17 tuổi, Tưởng Hàn Tĩnh là mối tình đầu của anh. Khi ấy, Cao Tân Vũ đang trong thời kỳ nổi loạn, rất có thể anh là nhân vật trong truyền thuyết mà các bậc phụ huynh nhắc nhở con cháu mình “cần phải tránh xa”. Bất kỳ chuyện gì không nên làm anh cũng đều đã làm, từ hút thuốc, đánh nhau, cho tới chặn đường trêu con gái. Rất không may, một tối mây mờ trăng không tỏ, Cao Tân Vũ chặn đường Tưởng Hàn Tĩnh, vốn định trêu đùa nhưng anh lại thực sự bị cô làm mê mẩn. Nhiều năm sau nghĩ lại, anh cảm thấy lúc đó nhất định có yêu tinh bám vào người cô để đùa giỡn tình cảm của anh. Nếu không thì, vì sao anh theo đuổi cô những bốn năm, cô lại vẫn nhẫn tâm bỏ đi trong âm thầm. Khoảnh khắc Cao Tân Vũ gặp lại Tưởng Hàn Tĩnh đó là ba năm sau khi cô rời đi. Ai rồi cũng sẽ khác, anh không còn là thằng nhóc nghịch ngợm nữa, còn cô, cũng không còn là cô gái lạnh lùng khi xưa… Cứ đến thời gian nhất định, Tưởng Hàn Tĩnh sẽ đến hẹn anh ăn cơm, đăng ký làm bệnh nhân muốn anh khám, cầm một tấm biển lớn đứng trước cửa bệnh viện mời anh cùng xem phim, đi theo anh một đoạn đường ngắn về nhà... Có người nói anh nhẫn tâm, nếu không thích cô, không muốn bị làm phiền, thì sao không từ chối luôn cho rồi? Nhưng họ không biết, nếu có thể nói không thích cô, không yêu cô, thì Cao Tân Vũ anh đâu cần phải trốn tránh cô mỗi ngày. … Tưởng Hàn Tĩnh vào năm 20 tuổi được chẩn đoán mắc chứng bệnh hippocampus, trí nhớ của cô sẽ ngày một rút ngắn đi, tệ hại nhất là sẽ chỉ còn ký ức tính theo ngày thậm chí là giờ, là phút. Năm 23 tuổi, trị liệu hoá chất thất bại, cô chỉ có thể đặt hy vọng vào biện pháp giải phẫu. Dù chỉ có 1% thành công, Tưởng Hàn Tĩnh vẫn muốn nắm thật chắc, bởi cô vì anh mà không muốn quên, vì anh đã khiến cô có dũng khí đấu tranh với bệnh tật để sống. Quay trở về tìm Cao Tân Vũ, cô muốn tranh thủ từng giây phút để theo đuổi anh giống như những gì anh từng dành cho cô trước khi quá muộn. Viết cho anh những bức thư tình ngọt ngào, tặng anh lá phong đỏ và món quà anh thích, mời anh đi hẹn hò vào tối thứ tư hàng tuần,... Đến lúc này cô mới biết khi xưa Cao Tân Vũ đã phải nhọc lòng như thế nào. Nhưng không thể chữa trị được khối u quái ác, cô sợ mình sẽ quên, Tưởng Hàn Tĩnh chỉ có cách viết tất cả những gì quan trọng nhất vào trong sổ nhật ký. Cô viết: Hãy nhớ kỹ, cô không bi thảm, thậm chí hạnh phúc hơn rất nhiều người; Bởi vì, đã từng có một người đàn ông yêu cô, anh ấy tên Cao Tân Vũ. Mà cô, vĩnh viễn yêu anh ấy, cô tên là Tưởng Hàn Tĩnh. ---------- Khi đọc lại bộ truyện này lần thứ hai để viết bài review, không biết có phải do FA lâu ngày nên sầu đa cảm quá hay không, mà mình vẫn không thể kiềm được cảm xúc. Khi đọc được cuốn nhật ký của Tưởng Hàn Tĩnh, Cao Tân Vũ đã khóc, một người đàn ông mạnh mẽ rơi nước mắt thì ắt hẳn họ đã phải cảm nhận được nỗi đau đớn đến tột cùng. Bộ truyện gợi tôi nhớ đến phim “50 Dates", tuy mỗi ngày trôi qua, Tưởng Hàn Tĩnh sẽ lại quên anh, quên kỷ niệm của họ, nhưng chỉ cần Cao Tân Vũ còn ở cạnh cô, thì tình yêu của cả hai vẫn luôn tồn tại mãi mãi, không phải trong tâm trí, mà là nơi sâu thẳm trái tim và tâm hồn
Thập Niên Hoa Hạ Miên - Tô Tử Noãn
A Bạch là một nữ du côn đường phố nổi danh trong thành, gian lận, lừa đảo, trộm cắp nàng đều làm qua. Nàng vốn là một cô nhi không cha không mẹ, từ lúc sáu, bảy tuổi có ý thức, mỗi đêm đều ở trong ngôi miếu đổ nát. Còn Thư Lê, hắn rất khôi ngô tuấn tú, ôn hòa tao nhã, thế nhưng lại bị mù. Hắn ở trong tòa tiểu viện phía đối diện. Hai người bọn họ có thể coi như là hàng xóm. Người ta đồn căn nhà nơi Thư Lê sống có ma, hoa lê cứ mãi nở không tàn, còn hắn cho dù bao nhiêu năm dung mạo cũng không thay đổi. Nhưng A Bạch không sợ, bởi nàng là do một tay Thư Lê cứu về, sống dựa vào hắn, ăn cơm của hắn, cũng rất thích hắn. A Bạch nói, Thư Lê là nam nhân duy nhất khiến nàng vừa nhìn đã chảy nước miếng. Cái tên của nàng cũng vì hắn mà đặt nên, Thư Lê quanh năm suốt tháng mặc chiếc áo bào trắng không nhiễm bụi trần, còn nàng chỉ vì muốn thân thiết với hắn mà lấy tên là A Bạch. Ở trước mặt một Thư Lê nho nhã, nàng luôn cố gắng ép bản thân vào khuôn khổ một người bình thường, thu bớt bản tính vô lại. Đã nhiều lần nàng chủ động nói muốn gả cho hắn nhưng hắn lại không để vào tai. Hắn nói phải chờ một người, chỉ cần hoa lê vẫn nở, hắn vẫn sống thì hắn sẽ mãi ở đây để chờ. *** Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, đến một ngày, có một người tự xưng làTĩnh Uyên xuất hiện. Cùng với sự xuất hiện ấy là những dòng hồi ức quá khứ từ kiếp trước ùa về. Tĩnh Uyên nói với nàng, nàng không phải A Bạch mà là Lưu Ngọc, một viên ngọc thạch ở Côn Luân tu luyện mà hóa thành. Khi đó Tĩnh Uyên còn chưa là Thượng Thần, hắn mới chỉ là một Chân Quân nhỏ bé còn Lưu Ngọc nàng thì thầm yêu Tĩnh Uyên rất nhiều năm. Thế nhưng, hắn vì muốn lên chức thượng tiên, không thể có tình cảm luyến ái nên vẫn bỏ mặc nàng. Lưu Ngọc thấy thế, quyết định tự vẫn, chặt đứt đoạn tình cảm dây dưa này để hắn yên tâm tu luyện. Vậy nhưng, nàng không hề biết, khi nàng mất đi, Tĩnh Uyên mới hiểu được mình có tình cảm với nàng, cho dù tu thế nào cũng không thể thành chính quả. Hắn còn kể rất nhiều nữa những chuyện trong kiếp trước để mong nàng có thể nhớ lại, cùng hắn viết tiếp đoạn tình duyên còn dang dở. Nhưng Tĩnh Uyên đã vô tình quên mất một điều, Lưu Ngọc tương tư hắn năm nào đã chết rồi, giờ đây chỉ còn một A Bạch đối với hắn hoàn toàn xa lạ. Bởi giờ đây trong lòng nàng chỉ có Thư Lê, người thiếu niên dịu dàng bên tán hoa lê. Ngồi cạnh Tĩnh Uyên nhưng A Bạch chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để có thể trở về gặp người trong lòng của nàng. Vậy mà, khi nàng trở lại tiểu viện, bóng dáng quen thuộc ấy đã không còn... “Mười năm qua hắn chưa từng ra khỏi sân này, cho dù ta ra ngoài bao lâu, hắn đều đợi ta trở về. Lần này hắn không đợi nữa sao.” Chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi đến thế, hoảng loạn như một người điên, nàng gọi tên hắn. Trong lúc tìm kiếm, nàng gặp lại ông lão năm xưa đã làm phép ở tiểu viện. Ông ta nói Thư Lê sống bên nàng mười năm nay vốn chỉ là một hồn phách. Ngọc thạch kiếp trước rơi xuống nhân gian nhẽ ra phải tan xương nát thịt, thế nhưng lại trở thành cô bé A Bạch, tất cả đều nhờ Thư Lê. Hắn đã làm khế ước với quỷ, dùng cái chết của hắn đổi lấy sự sống cho nàng, thời gian kiềm giữ hồn phách là mười năm. Trong nháy mắt A Bạch dường như đã hiểu ra tất cả. Hiểu ra vì sao năm đó nàng từ miếu hoang tỉnh lại đã là dáng vẻ một cô bé không có trí nhớ. Hiểu được vì sao lúc đó vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thư Lê nheo mắt nở nụ cười ấm áp. Hiểu được vì sao hắn chưa bao giờ chấp nhận lời cầu hôn của nàng. Hiểu được người hắn đợi suốt mười năm là ai. Thế nhưng, hiểu được thì thế nào? Đến cuối cùng, nàng và hắn cũng đã bỏ lỡ. Dù xuống tận âm phủ, nàng vẫn không thể đưa hắn trở về. Từng dòng kí ức cứ hiện về, lặng lẽ mà mãnh liệt. Năm đó có người thiếu niên từ đóa hoa lê hóa thành lễ phép chào nàng, cùng nàng ngày đêm bầu bạn không màng tu tiên. Lại có ai lén lút giấu đi bức thư tình đã viết rồi lại ngậm ngùi ném vào đống lửa hủy đi. Khi nàng bị hủy đi hai mắt, cũng là người đó đã không tiếc mà nhường lại đôi mắt của chính mình để bản thân trở thành kẻ mù lòa. “Ta nợ nàng một mạng đã trả được, nàng nợ tình yêu của ta, ta từ bỏ.” Hắn nợ mạng trả mạng cho nàng, thế còn tim của nàng hắn có trả được không? Thư Lê mất.  Tĩnh Uyên lặng lẽ bỏ đi.  Nàng biết bọn họ sẽ không bao giờ trở lại. *** Hoa lê trong tiểu viện đã tàn hết, không còn một đóa. Bàn thạch vẫn đó, trà hoa vẫn còn, ngay cả y phục mới may vẫn ở đó. Cảnh còn người mất, A Bạch tìm thấy hũ xương được chôn dưới gốc lê héo rũ. Hóa ra mười năm nay hắn vẫn ngủ ở đấy, chưa từng rời đi. Mơ hồ nàng như trông thấy cảnh năm nào. "Thư Lê à, ngươi cưới ta đi, như vậy ta mới có thể danh chính ngôn thuận dùng vàng bạc của ngươi, không cần lo ăn lo mặc, ta làm mắt của ngươi, thay ngươi nhìn sông nước, xem mặt trời, hai ta cứ như vậy lặng lẽ già đi... Nếu một năm nào đó, người mà ngươi chờ trở lại, ta nhất định sẽ cầm chổi quét nàng ra, khinh bỉ nói với nàng, bây giờ người mù là của ta, ngươi tới chậm rồi." Lúc đó, Thư Lê cười như gió xuân ấm áp: "Ngươi thành thân cũng ngang ngược vậy sao?" Nàng liền túm chặt lấy tay áo hắn, ánh mắt sáng lấp lánh: "Ngươi đồng ý rồi có phải không?" Có phải không? Có phải không? Có phải hay không... Hóa ra, là nàng tới chậm. ***  Truyện kết thúc, không hề có giọt nước mắt nào rơi nhưng trong lòng lại khổ sở đến vô cùng. Rốt cục trải qua hai kiếp dây dưa, A Bạch và Thư Lê cũng không thể đến được với nhau. Mười năm bên nhau, mười năm là tri kỉ, thế nhưng lại bỏ lỡ rất nhiều, đến mức không thể quay lại. Thật hy vọng đây sẽ là một sự lựa chọn không tồi cho các bạn trong những ngày rét mướt này. Truyện mang đến cảm giác man mác buồn và day dứt nhưng rất hay và cảm động. Mong các bạn đừng bỏ lỡ ạ. _____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Ninh Dung Hoa - Review Ngôn Tình Bìa: #Hy Tần   Mời các bạn đón đọc Thập Niên Hoa Hạ Miên của tác giả Tô Tử Noãn.
Thần Tiên, Người Đang Làm Gì - Vi Lộ Thần Hi
Bạch Tử Phi là Giang Nam đệ nhất tài tử mà theo miêu tả thì: "Theo Giang Hồ Tài Tử báo đưa tin, Bạch Tử Phi không chỉ diện mạo anh tuấn, còn đọc rất nhiều sách, từ bách khoa toàn thư cho tới dã sử chốn dân gian hắn đều thông suốt. Nghe nói Bạch phủ có một tàng thư lâu cao mười tầng, chất đầy sách đều là sở hữu của hắn. Cho nên, đối với Bạch Tử Phi thì từ quân sự, y thuật, kinh doanh, quản lý…hắn đều tường tận, tỉ như kĩ thuật nướng khoai lang hay làm bánh tạc sao cho ngon nhất hắn đều có thể làm phi thường xuất sắc thì nói chi là y thuật. Cho nên Giang Nam đệ nhất kỳ tài, ngoài trừ võ công thì cái gì cũng biết, nói trắng ra là hắn chỉ không thể tự mình sinh đứa nhỏ, còn thì cái gì cũng có thể." Bạch Tử Phi vốn là một tiểu tiên nhỏ bé - đính chính là dù nhỏ vẫn có trong biên chế, có nhiệm vụ hộ tống tiên đan, là một tiểu tiên nhỏ bé yếu ớt đến mức lũ yêu ma quỷ quái thấy cũng muốn khi dễ:  "Đây là tiên sao? sao yếu ớt vậy?” “Nhìn không giống lắm, tiên sao lại ngu ngốc vậy?” “Chẳng lẽ chỉ dân công tiên , chuyên làm osin á?” Bạch Tử Phi không có khí chất cao quý hay lạnh lùng của tiên nhân, không phải là một đại tiên mạnh mẽ nhấc tay che trời như nhiều nam chính là tiên khác. Hắn chỉ có chút tiên thuật nho nhỏ, tiên khí thì yếu ớt và là một thư sinh không võ công mà chỉ giỏi võ mồm. Nhưng điểm nhấn của Bạch công tử chính là một tiểu tiên xui xẻo hâm dở hài hước vô tư và đáng yêu vô đối. Vì lỡ làm rơi tiên đan xuống trần gian bị nữ chính Ngôn Sơ Thất 3 tuổi nuốt phải, cách duy nhất lấy lại tiên đơn là hôn hôn hôn nên Bạch Tử Phi bỏ ra hết 15 năm sống dưới trần gian để canh me hôn nhẹ con gái nhà người ta. Và trong 15 năm đó với 127 lần thất bại thì vẫn hoàn thất bại trước sự bảo bọc che chở của Ngôn lão gia và 6 vị ca ca nhà họ Ngôn :v  Nữ chính Ngôn Sơ Thất là giang hồ đệ nhất hiệp nữ, tiếc chữ như vàng và nàng thương Bạch Tử Phi ngay từ đầu, chỉ là ít nói chứ không phải lạnh như băng gì đâu nha. Theo miêu tả thì Ngôn Sơ Thất của Ngôn gia là một giai nhân "tuyệt sắc, tinh thuần thanh tú", "không kiêu không ngạo, không tinh linh cổ quái cũng không huyên náo đáng ghét." Đây là tính cách mình thích nhất ở mọi nữ chính: họ không lắm lời nhí nhảnh nhưng yêu nồng nhiệt và không che giấu. Nói đến nữ chính Ngôn Sơ Thất ít nói không thể bỏ qua nhà họ Ngôn lắm mồm và lầy lội. Cô như lạc loài giữa một đám đàn ông nói nhiều trong nhà, mà lại nói đến lầy lội lắm mồm cũng không thể bỏ qua con hồ ly trắng mà Bạch Tử Phi nuôi - nó chỉ giỏi khi dễ chủ nhân của nó thôi. Dàn nhân vật phụ thì hết mực khôi hài. Nhân vật chính và phụ hài hước là vậy, truyện hài hước là vậy nhưng với cảm nhận của một đứa có tâm hồn "mong manh dễ vỡ" như mình thì truyện này rất rất ngược.  Khoan kể đến chuyện người và tiên yêu nhau có nhiều cách trở, sự xuất hiện của nam phụ hoàn hảo đến từng milimet cũng ngược nam chính đến tàn tạ. Nam phụ Vân Tịnh Thư cao thủ vang danh giang hồ, đẹp trai tiêu sái mạnh mẽ. Nam phụ và nữ chính được tác giả cho hợp nhau đến lạ: giỏi võ vang danh, kim đồng ngọc nữ, hành động hợp ý và ít nói y như nhau.  Ngôn Sơ Thất không có tình cảm mập mờ với Vân Tịnh Thư nhưng cũng không bài xích hắn, cô xem hắn như bằng hữu giang hồ thôi nhưng sự ăn khớp của hai người ngược tâm Bạch Tử Phi đau đớn, Bạch Tử Phi như người ngoài trái ngược với hai người kia - hắn văn nhược và nói nhiều :v  Vân Tịnh Thư thật sự là tình địch đáng gờm vì Vân Tịnh Thư là người, một con người bằng xương bằng thịt xứng đôi với Ngôn Sơ Thất, yêu nàng và đủ khả năng để bảo vệ nàng.  Mình rất thích nam phụ này, Vân Tịnh Thư hi sinh để nữ chính được hạnh phúc "chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc thì đó cũng là hạnh phúc", hắn cầm lên được bỏ xuống được dù đã mặc hỉ phục và chút nữa là nên duyên với người hắn thương. Thật sự Vân Tịnh Thư rất đáng thương :'( :'( Lại nói người và tiên yêu nhau luôn có nhiều cách trở cấm cản, dù hai người có nguyện ý bao nhiêu thì vẫn bị các thế lực trên cao kia chia rẽ. Tội danh làm thất lạc tiên đan, đảo lộn luân hồi, yêu người phàm đủ làm cho một tiểu tiên như Bạch Tử Phi chịu phạt rất nặng; người phàm nuốt phải tiên đơn, sau khi tiên đơn bị lấy lại sẽ phải chịu ốm đau bệnh tật đến suốt đời.  Thật ra tội của Bạch Tử Phi hình phạt dẫu nặng nhưng vì để đổi cho Sơ Thất một đời bình an mạnh khỏe, hắn nguyện một mình chịu phạt: hủy đi ba nghìn năm tu vi, rút tiên cốt, đọa vào địa ngục chịu liệt hỏa thiêu đốt nghìn năm. Khi Ngôn Sơ Thất biết Bạch Tử Phi phải chịu hình phạt thống khổ như vậy nàng rụp một cái cắt cổ tự vẫn, hành động của nàng thật sự làm người đọc nghẹn họng trân trối nhưng không chê trách được vì nàng hứa sẽ bảo vệ hắn nên sẽ bảo vệ ở mọi nơi. Hai người lại bị ngược tâm ngược thân một hồi lâu ở địa ngục vì hình phạt, đã cùng bị ném vào lò lửa và mình đã nghĩ kết thúc là SE.  Thật sự khi đang đọc truyện này mình không biết được kết cục là HE hay SE đâu vì mình không được cho biết trước như nhiều truyện khác và mạch truyện lúc thì dẫn hướng HE lúc lại ngược kiểu SE.  Vì vậy, nếu bạn muốn một cái kết là SE thì đừng đọc chương cuối cùng. Tuy mình là team thích HE nhưng cái kết HE ngay phút chót được tác giả tạo ra ở chương cuối cùng lần này mình cảm thấy rất gượng gạo. Dù vậy, mình vẫn đánh giá cao truyện này vì lời văn đọc rất thoải mái, edit mượt mà và tình tiết rất hấp dẫn. Còn chần chờ gì mà không nhảy ngay vào truyện này để biết cảm giác "lên voi xuống chó" vừa hài vừa bi là thế nào nha. Mời các bạn đón đọc Thần Tiên, Người Đang Làm Gì của tác giả Vi Lộ Thần Hi.
Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân - Ôn Sưởng
Bản quảng cáo: Hai người gặp lần đầu đã phải lòng, lần thứ hai liền yêu, lần thứ ba liền quyết định gắn bó với nhau cả đời. Thẩm Châm nói: Nếu trước 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của mình cô sẽ phóng hỏa hộp đêm, tự mình lo liệu. Không ngờ một cô gái lại đứng giữ chặt anh giữa đường phố vắng vẻ: "Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?" Anh nhìn cô rồi bật cười: "Này cô, không phải vừa gặp đã yêu tôi rồi chứ?" Bản văn học nghệ thuật Thẩm Châm nói: tôi không muốn những người đàn ông xấu xa lãng phí tình cảm của mình, để tôi trực tiếp gặp một người tốt, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc cả đời. Thượng đế nói: được. Mỗi một người khăng khăng chờ đợi đều có một tương lai ấm áp. Cuộc đời này gặp được anh may mắn biết bao, Cố Tích Hoa. *** Cô nàng Thẩm Châm đã 24 tuổi xuân, trẻ trung tràn đầy sức sống, công ăn việc làm không tệ nhưng vẫn chưa có nổi 1 mối tình vắt vai? Lý do: Chưa thấy ai vừa mắt.  Và do yếu tố khách quan như bị cuộc sống vợ chồng của cô bạn thân làm mù mắt, cha mẹ thúc dục hay do yếu tố chủ quan là Thẩm Châm có ham muốn tình dục rồi, nên đến một ngày Thẩm Châm bất ngờ nói: "Nếu trước 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của mình cô sẽ phóng hỏa hộp đêm." Cô bạn thân: Để làm gì???? Thẩm Châm: Trả thù xã hội.  Thẩm Châm không ngờ có một ngày cô sẽ động lòng chỉ vì một cái nhìn thoáng qua. Vì vậy, cô không ngần ngại lao ra đường, túm lấy tay Cố Tích Hoa để hỏi: “Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?" Anh nhìn cô, đột nhiên nhoẻn miệng cười. “Này cô.” Anh dừng một chút, “Không phải cô vừa gặp đã yêu tôi rồi chứ?” Khi Cố Tích Hoa gặp gỡ Thẩm Châm là khi anh vừa xuống máy bay từ Pháp về, dáng vẻ mệt nhọc tiều tụy, thật sự đây không phải thời khắc tốt đẹp để gặp gỡ tình duyên. Thế nhưng anh không ngờ ngày hôm ấy có một người xa lạ trên đường níu lấy tay anh chỉ vì lí do “nhất kiếm chung tình”. Nhưng không hiểu sao anh không thấy phản cảm chút nào hết. Bởi có lẽ vì cô đúng là mẫu người anh thích, có lẽ vì ánh mắt cô quá mức thanh thuần khiến anh không thể rời mắt hay vì nhiều lí do nào khác, anh bật thốt lên: “I trust you, cũng không tệ lắm, có thể thử xem?” Truyện sau đó thế nào??  Uhm... Thì Cố Tích Hoa đưa Thẩm Châm đi ăn, hẹn hò rồi sau đó là đi gặp bố mẹ định việc kết hôn luôn. Căn bản về truyện này mình sẽ không giới thiệu nhiều về nội dung vì sẽ làm mất nét hay của truyện mất, mình nghĩ mọi người nên đọc để cảm nhận nhé.  Truyện cũng có tiểu tam nhưng đã bị nam chính đá bay, có chút sóng gió nhưng chỉ dỗi nhau vài ba ngày lại về với nhau thôi à và đặc biệt là không quá ngọt ngào sến súa nên những ai mà đang bơi trong mấy hố truyện ngược máu chó đầy trời muốn “quay đầu là bờ” thì truyện là một đề cử không tồi đâu. Nhiều đoạn hài hước muốn xỉu đó ạ. Mọi người đọc trích dẫn phía dưới sẽ rõ nha ^^ ------- Trong mỗi câu chuyện tình yêu đều cần có thứ gọi là chướng ngại, giữa một mối quan hệ tình yêu đều có một người mang tên “tình địch" lót đường. Tất nhiên đối với Thẩm Châm và Cố Tích Hoa cũng không ngoại lệ. Khi Cố Tích Hoa dắt Cố phu nhân của mình ra mắt bạn bè: "Thẩm Châm luôn cảm thấy con đường của cô và Thẩm tiên sinh đi rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi bản thân cô cảm thấy không yên. Vì thế khi trông thấy một cô nàng nào đó trang phục lộng lẫy ung dung đến muộn, còn muộn hơn bọn họ, đáy lòng Thẩm Châm hết sức khuấy động —— yo, tình địch đến. Trang điểm tỉ mỉ, đi thẳng đến ngồi vào bên phải Cố Tích Hoa (bên trái là cô), đôi mắt óng ánh, dịu dàng vô tận, mở miệng ngậm miệng là “Tích Hoa” —— a, là tình địch. Trong nháy mắt cô ta đi vào bữa tiệc, bầu không khí trở nên kỳ lạ, có ba cặp mắt bất giác nhìn về phía Cố Tích Hoa, tất cả những người còn lại đều liếc nhìn Thẩm Châm. —— ừm, khẳng định là tình địch. Thẩm Châm đã chuẩn bị xong tinh thần nhận lấy đủ loại thủ đoạn, cô chưa từng nghĩ rằng —— Nữ: “Bạn gái anh?” Nam: “Cố phu nhân, Thẩm Châm, năm nay tổ chức hôn lễ.” Vừa vặn mười chữ, từng chữ thấy máu, từng dao cản họng. Xong xuôi. Ngay cả cơ hội mở miệng Thẩm Châm cũng không có, tất cả đao quang kiếm ảnh đều bị mười chữ này chém thành mảnh vụn, không, là bụi. Khẩu khí vốn tụ lại trong lòng Thẩm Châm đã bị một câu ngắn gọn rõ ràng của Cố Tích Hoa đâm xuyên qua, cô rất không cam lòng. Cô tỉnh rụi nhìn người trên bàn cơm, trong lòng cân bằng —— xem ra người bị đâm không chỉ có mình cô. Cảm giác này vừa sảng khoái lại khó chịu trong lòng, là sao đây? Qua một lúc lâu sau, người bên kia rất không cam lòng vùng vẫy nói: “Tích Hoa, nói một chút nghe thử, hai người quen nhau thế nào đi?” Ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Cố Tích Hoa đang lột vỏ tôm bỏ vào trong đĩa của Thẩm Châm không chút “ thương hoa tiếc ngọc” trả lời: “Không có gì hay để nói, đó là chuyện của hai người chúng tôi.” Gương mặt cô nàng kia trắng bệch. Thẩm Châm: Xong phim.o(≧v≦)o~~. ----------- Yêu cầu của mẫu hậu đại nhân khi Thẩm Châm tuyên bố có bạn trai:  “Tên họ, tuổi tác, sở thích, tính cách, gia đình, công việc, thu nhập, xã giao, chiều cao, cân nặng, ba vòng, bảng kiểm tra sức khoẻ, tất cả gửi vào hòm thư của mẹ, không cảm ơn.” Nếu mẫu thân đại nhân đã ra lệnh, Thẩm Châm đương nhiên phải chấp hành. Tên họ: Cố Tích Hoa. Tuổi: 34 Sở thích? Cô suy nghĩ một chút, thấy mình không biết nhiều lắm, nên gửi tin nhắn hỏi chính đương sự —— sở thích của Thẩm tiên sinh? Có lẽ vừa họp xong nên anh trả lời rất nhanh —— Cố phu nhân. Thẩm Châm: ……………….. —— xin nghiêm túc trả lời vấn đề của em, Thẩm tiên sinh. —— anh rất nghiêm túc, Cố phu nhân. Thẩm Châm: ……………….. —— chẳng hạn như anh thích vận động gì nhất? —— vận động có liên quan đến Cố phu nhân. Thẩm Châm: ………………. —— hoặc là thích ăn gì? —— em. Thẩm Châm: ………………. —— ngày thường có chuyện gì anh thường xuyên làm mà không thấy chán không? —— có. —— cái gì? —— em biết mà. Thẩm Châm: ………………. Cuối cùng cô nàng Thẩm nào đó tỉnh ngộ —— cô đã tự đóng gói mình đưa cho người nào đó đùa giỡn, tự mình đào hố chôn thân. Thẩm Châm quyết định loại chuyện này vẫn dựa vào suy đoán của bản thân thôi. Sai một chút tin tức cũng không quá quan trọng. Đương nhiên, có một số việc không thể dựa theo suy đoán của bản thân, ví dụ như —— chiều cao, cân nặng, ba vòng. Vì thế người nào đó phát hiện khi hôn nhau một đôi tay của Thẩm Châm như lửa đốt lướt trên người anh, hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm “Một tấc, hai tấc, ba tấc…” Anh Cố nào đó 囧: “…Em đang làm gì thế?” Thẩm Châm: “…Đo ngực.” Anh Cố nào đó nheo mắt lại. Về phần việc này tiếp theo thế nào, tôi chỉ có thể nói, rất lâu rất lâu về sau quà tặng lễ tình nhân cho Cố phu nhân của Thẩm tiên sinh là hai chiếc bra rất vừa vặn. Thẩm Châm gửi email cho mẫu thân đại nhân đã được chỉnh lại như sau: Kính gửi mẫu thân đại nhân: Tên họ: Cố Tích Hoa. Tuổi: 34. Ngày tháng năm sinh: thông tin này tạm thời thiếu. Chiều cao: 180 trở lên, thông tin cụ thể đợi xác định. Cân nặng: …rất nặng (dù sao đè trên người cô rất nặng). Ba vòng: đo lường thất bại. Sở thích: tất cả có liên quan đến Cố phu nhân (…..). Tính cách: tính cách con gái mẹ thích nhất. Bảng kiểm tra sức khoẻ: khoẻ mạnh. Gia đình: ba mẹ khoẻ mạnh, một vài họ hàng. Công việc: thông tin này tạm thời thiếu. Thu nhập: nhiều hơn con. Xã giao: rộng hơn con. Khi bà Thẩm nhận được email này thì thiếu chút nữa hai mắt đã trợn trắng vì tức giận. May mà hai phút sau có một email khác gửi qua, tuy rằng là email xa lạ, nhưng khi bà Thẩm mở ra thì thấy được những điều bà thật sự muốn biết, bà hài lòng gật đầu —— không bất lương là tốt, quy luật cuộc sống rõ ràng, có xe có nhà, thu nhập cao, trọng điểm là kèm theo ảnh chụp, từ nhà trẻ đến công tác, đầy đủ thông tin, thoả mãn sự suy xét kỹ càng của mẹ vợ đại nhân… Về phần người nào đó làm sao biết được hòm thư của mẹ vợ tương lai —— Phật nói: không thể nói." _____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Huyền_Sắc Dung Hoa Bìa: #Vân Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân của tác giả Ôn Sưởng.