Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn

Sách Nói Nhất Niệm Vĩnh Hằng Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu. Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên.   Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng. Người ta thường nói rằng không có bất cứ thứ gì có thể vĩnh hằng nhưng thật ra vẫn còn có một ngoại lệ chưa bao giờ được biết đến... Nhĩ Căn, với hai tác phẩm nổi bật là Cầu Ma và Tiên Nghịch, sẽ hứa hẹn đem đến một tác phẩm xuất sắc nữa cho chúng ta. *** Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Một buổi sáng sớm... Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng. Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần. “Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác. Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn. “Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là... một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng. “Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên. “Trường sinh...”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định. Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn. Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng. “Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi... Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!" “Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ...” “Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng. Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn. Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh. “Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng. “Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay. “Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất. Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn. Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến. Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này. Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng. Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay. “Ba năm rồi... Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần. Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng. “Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu...”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh. Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi. “Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!” Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận. Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới. Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm... Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt. Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng. “Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít. “Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng. “Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi. “Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.” Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái. “Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên. “Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói. Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc. “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói. "Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói. Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. ”Đi cùng ta.” ”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân. Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói. “Linh Khê Tông.” ... Mời các bạn đón đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng của tác giả Nhĩ Căn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khí Trùng Tinh Hà - Lê Thiên
Tên ebook: Khí Trùng Tinh Hà (full prc, pdf, epub) Tác giả:   Lê Thiên Thể loại: Dị giới, Huyền huyễn,  Tiên hiệp,  Văn học phương Đông Tạo prc: Gautruc01, motsach Nguồn: vipvandan.vn , 4vn.eu, tangthuvien.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Ebook Khí Trùng Tinh Hà - Lê Thiên Giới thiệu: Trong giới võ thuật của Trung Quốc, vị đại tông sư tuổi trẻ Võ Tinh Hà, bị bảy sát thủ mạnh nhất toàn cầu đuổi giết. Sau đó, hắn mắc phải gian kế mà chết, thân thể rơi xuống rồi bị đốt cháy. Tuy nhiên, trời cũng không phụ lòng người, linh hồn tái sinh ở thế giới khác trở thành một thiếu niên quý tộc hạ đẳng. Bắt đầu từ đây, hắn lại tiếp tục theo đuổi đỉnh cao mới của võ học. Không thuận theo quyền quý, không thỏa hiệp nhà giàu có, chẳng sợ nồi da nấu thịt. Chỉ cần hai nắm đấm tạo ra một thế giới trong sáng; cho dù có phải trải qua bao chông gai nhưng khí thế vẫn vượt chín tầng mây, khí xung ngân hà! Thân giống như giao long, đến chỗ nào đều có thể phiên giang đảo hải - sông cuộn biển gầm Tâm như mãnh hổ, nơi nào không thể ngạo khiếu núi rừng Lên núi xuống biển, không tham tiên phật, không bái quỷ thần, chẳng sợ hãi trước thiên la địa võng Luân hồi mười thế, bay lên tới trời, xuống dẫm hoàng tuyền, chỉ cần một khắc khí xung ngân hà Mang theo ký ức nhất đại tông sư đời trước, hắn bắt tay vào công cuộc khôi phục lại vinh quang trước đây của gia tộc hàn môn và cuộc hành trình đầy thú vị của mình tại thế giới mới... Mời các bạn đón đọc Khí Trùng Tinh Hà của tác giả  Lê Thiên.
Bách Thế Nguyên Anh - Nhĩ Xá
Bách Thế Nguyên Anh Giới thiệu Tác giả: Nhị Xà Thể loại: Tiên hiệp, Huyền huyễn, Văn học phương Đông Ebook : Chanh Nguồn: tangthuvien.com Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Nội Dung: Hắn ở vừa mới sinh ra chi sơ đã bị cha mẹ đưa đến song song không gian lịch lãm truyền kỳ chuyện xưa. thượng sấm yêu ma giới, hạ nhập âm u giới, hết thảy, chỉ vì tìm kiếm không biết cha mẹ, vì cởi bỏ này thần bí thân thế. ở mở rộng ra bàn tay vàng đồng thời, lại không quên vi này gia tăng tìm kiếm cha mẹ khó khăn. công pháp vô số, hắn cố tình lựa chọn khó nhất tu luyện " bách thế nguyên anh" công pháp, tân kỳ công pháp, rõ ràng thăng cấp hệ thống, tuyệt không buồn bực sảng khoái tiết tấu cảm, làm cho người ta nhất đọc dưới liền hô to đã nghiền.
Long Dự - Tặc Thiêu Bao
Tương truyền vạn năm trước, nơi này là một mảnh mênh mông biển lớn. Đột nhiên có một ngày, sấm sét vang dội, tự Thiên Lôi Điện Mẫu bàn liên tục đích đánh hải vực chỗ sâu nhất, ngoài khơi ác lãng tịnh nương theo nổ, sóng lớn gào thét, một cái viễn cổ cự long nhất nhảy ra, lấy bẻ gãy nghiền nát chi thế xông lên tận trời, ngẩng cao trứ đầu lâu cùng lôi điện giằng co, kết quả cuối cùng ai thắng ai thua không được biết, chỉ là truyền thuyết cự long cuối cùng hóa thành một mảnh lục địa, cũng là hiện tại đích Ngọa Long đại lục. Ngọa Long đại lục hôm nay sớm đã không phải là cái kia hoang dã đích thế giới. Hiện tại đích nó tràn đầy phồn hoa và sinh cơ. Ngũ ngàn năm trước đích nhân, ma lưỡng tộc để tranh đoạt Ngọa Long đại lục đích chủ tể quyền, triển khai cá chết lưới rách đích chiến tranh, tranh chính là da đầu huyết lưu, lưỡng bại câu thương. Cuối cùng nhân tộc chỉ muốn nhân khẩu đích hơi chút ưu thế có thể thủ thắng, Ma tộc lui giữ đến bổn tộc trong kết giới mới có thể hơi tàn, song phương đều hành quân lặng lẽ, nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngọa Long đại lục bách phế đãi hưng. Trải qua trường kỳ đích diễn biến, hiện tại Ngọa Long đại lục tu tiên làn gió thịnh hành, người người lấy trường thọ có thể thăng thiên vi lý tưởng cảnh giới, phát triển đến bây giờ có bốn cái khá lớn đích môn phái, tức phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt tứ môn, lại danh Phong Chi Thiên Vực, Hoa Chi Phạm Cốc, Tuyết Chi Thiên Cốc, Nguyệt Chi Vũ Tông. Tuy rằng cũng không có thiếu linh linh tán tán đích môn phái nhỏ, cùng với một ít không muốn người biết đích địa phương, nhưng tứ đại môn phái cơ bản chưởng khống giả thiên hạ. Thế tục giới cũng bởi vì bị đây tứ đại môn phái sở quản hạt, tứ phân ngũ liệt. Phong Môn lấy đệ nhất đại môn phái tự cho mình là, nhân số đông đảo, hạt hạ phụ thuộc môn phái nhỏ đông đảo, thế lực cũng lớn nhất. Thế tục giới xưng là Phong quốc, ở vào Ngọa Long đại lục đích hướng tây bắc hướng. Hoa quốc địa lý vị trí đặc thù, bởi vì kỳ ở Ngọa Long đại lục đích đông bắc phương hướng, diện tích nhỏ nhất, gia chi hạ vô hè nóng bức, đông vô giá lạnh, trăm hoa đua nở, khí hậu hợp lòng người, canh kiêm mỹ nữ Như Vân, mọi người đều hỉ xưng là Hoa quốc. Lại bởi vì nơi nào khu Nguyên Thủy vực đông đảo, được gọi là "Vô ngoại giới tiếp xúc bộ lạc", vẫn quá trứ ngăn cách đích sinh hoạt, bị người vừa cười trở thành quỷ quốc. Hoa quốc vi Hoa Môn sở thuộc. Nguyệt quốc ở vào đại lục đông nam phương hướng, có quản hạt quyền đích Nguyệt Môn đề xướng dùng võ chỉ vũ, có Nguyệt Môn đích địa phương thì có máu tanh. Thế cho nên tuy rằng Nguyệt quốc tuy rằng nhân khẩu rất thưa thớt, nhưng chưởng quản đích quốc thổ diện tích lớn nhất. Tuyết quốc tắc tương đối thấp điều, mọi người ở chỗ này vô ưu vô lự, sinh hoạt sao mà thích ý, bị người tôn xưng vi Tuyết Vực thiên cốc. Ngọa Long đại lục vạn năm trước định ra hạ tu tiên giả thực lực đẳng cấp, phân chia vi Quỷ Tiên, Nhân Tiên, tán tiên, Địa Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên, thượng tiên, tương đối ứng với quanh thân bao phủ Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử thất chủng nhan sắc, mỗi cái cảnh giới đều có đặc biệt đích nhan sắc, rất tốt nhận rõ phân chia mọi người đích tu vi. Ma tộc cũng thế. Ngọa Long đại lục có rất nhiều Linh thú, Linh thú thực lực đẳng cấp phân chia về cùng vu nhân loại, dĩ liền tốt hơn đồng thời trực quan đích lý giải đến thực lực của bọn họ. Ngọa Long đại lục luyện đan thuật thịnh hành, đan chia cửu phẩm. Tương truyền có rất nhiều phương sĩ ở trong thâm sơn luyện đan, nghe nói sau khi luyện thành uống vào có thể thành tiên. Càng nghe nói viễn cổ thời đại gà chó đều có thể thăng thiên, chính là nguyên nhân này. Đối với này hiếm quý dị bảo, thần bí chỗ, Ngọa Long đại lục càng là có cường điệu trọng tà hồ đích đồn đãi. Ngọa Long đại lục, không hề bình tĩnh