Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất - Mộc Thanh Vũ

Trong những năm tháng của tuổi trẻ, ai hứa với ai sẽ sánh cùng trời đất? Giữa chốn hồng trần mênh mông, ai là định mệnh của ai? Đối với Hàn Nặc, cuối cùng là: Yêu nhưng không thể, hận lại không xong. Đối với Ôn Hành Viễn, rốt cuộc là: Đã yêu, không có lối thoát. Là ai nói, con tim vỡ vụn này không thể lành lại? Là ai nói, không có tình yêu sánh cùng trời đất? Trải qua nỗi kinh hồn bạt vía như đi trên tầng băng mỏng, kinh qua tháng ngày chảy trôi đông qua hạ đến... Người kia vẫn nắm lấy tay cô, cười ấm áp mà quyến luyến, “Phải làm thế nào bây giờ? Vận mệnh đã định sẵn là anh yêu em!”. Nhìn vào khuôn mặt đong đầy ý cười của anh, nước mắt của Si Nhan, lã chã rơi... Sau những vòng xoay của cuộc sống, bất chợt nhận ra rằng, thế giới này, vẫn có tình yêu vĩnh hằng - sánh cùng trời đất! Một cuốn tiểu thuyết cảm động lòng người về mối tình thầm lặng, mối tình đầu. Trong cuộc đời này, sẽ luôn có một người, có thể mang đến cho bạn lòng dũng cảm, khiến bạn trở nên dũng cảm. Khi bày tỏ tình cảm, anh nói: “Từ giây phút này trở đi, em có thể dũng cảm một lần vì anh?”. Cô trả lời bằng giọng điệu kiên định: “Em nghĩ, em có thể”. Chỉ mấy chữ đơn giản, anh lại cảm động nghẹn ngào: “Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nhận được câu trả lời này”. Cô xót xa rơi lệ: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu”. Đợi lâu, thì có sao? Kết cục đã như anh mong mỏi, quá trình có khó khăn nhường nào, anh đều cam tâm tình nguyện. Lúc cầu hôn, anh nói: “Anh chưa từng dám hy vọng xa vời rằng em sẽ đáp lại anh bằng tình yêu. Nhưng anh không thuyết phục nổi bản thân từ bỏ. Chuyện tự hào nhất, đắc ý nhất mà anh đã làm trong cuộc đời này chính là thật lòng chiến đấu đến cùng, cuối cùng đã giành thắng lợi và có được em. Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Điều anh muốn là: Chúng ta tương nhu dĩ mạt, bầu bạn cả đời. Anh ôm ý nghĩ này cầu hôn với em, hy vọng vào tuổi hoa giáp, chúng ta vẫn ở bên nhau”. Nỗi lòng suýt chút nữa đã bị thời gian vùi lấp. Em gặp được anh, không phải trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại vì anh, một lần nữa tin tưởng vào tình yêu. *** Mở đầu thì sẽ thấy câu chuyện đơn giản thế này : Si Nhan và Hàn Nặc yêu nhau suốt thời đại học rồi đột ngột chia tay, Si Nhan đau khổ nên qua thành phố khác sống và lập nghiệp. Ôn Hành Viễn là bạn thân của Si Hạ - anh trai Si Nhan , Si Nhan chỉ xem anh như 1 người anh trai thân thiết, nhưng Ôn Hành Viễn đã yêu Si Nhan khi cô còn học cấp 3, anh đi du học để đủ sức kế thừa tập đoàn Ôn thị cho nên đã bỏ lỡ giây phút Si Nhan trưởng thành và biết yêu. Lúc Si Nhan đau khổ, gục ngã thì Ôn Hành Viễn luôn ở bên cạnh làm chổ dựa giúp cô đứng dậy mà bước tiếp. 3 năm sau Si Nhan về lại chốn cũ, dứt khoát với Hàn Nặc dù anh cố gắng níu kéo, tiếp nhận tình yêu của Ôn Hành Viễn và sống hạnh phúc ... Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, nhân vật nào cũng rất đáng thương. Nói về nam phụ Hàn Nặc : Anh rất yêu, rất yêu Si Nhan. Đọc những dòng hồi ức về quãng thời gian ngọt ngào của 2 người, nếu không biết thì mình cũng nghĩ anh là nam chính, 2 người sẽ gương vỡ lại lành. Nhưng không, càng đi sâu vào truyện, biết về lí do tại sao 2 người chia tay, cảm thấy số phận thật tàn nhẫn đối với anh : Bố anh gây tai nạn làm mẹ Si Nhan qua đời, bị vào tù khi mang trong người mầm bệnh ung thư, mẹ anh thì lên cơn đau tim. Chú anh thì tham lam, lợi dụng tình hình rối ren mà chèn ép nhà họ Si, đoạt lợi cho nhà họ Hàn. Ngày Si Nhan ra sân bay rời đi, cô đợi anh, anh biết, nhưng anh không thể nào vứt bỏ người mẹ đang hấp hối mà ích kỉ chạy đi kéo cô lại. Giữa 2 người là 1 món nợ máu của người thân, là 1 vết thương vĩnh viễn không thể xoá. Từ khoảnh khắc ấy, anh đã biết, 2 người không thể quay trở lại được nữa. 3 năm sau, cô quay về thành phố cũ, đi dự đám cưới bạn thân, tình cảm trong anh lại dâng trào không cách nào kìm nén, anh gần như cúi đầu cầu xin cô quay lại ... nhưng, mọi chuyện đã là của quá khứ, bên cạnh cô đã có 1 người đàn ông xứng đáng hơn anh, còn anh, đã không còn tư cách để mang lại hạnh phúc cho cô nữa. Về nam chính Ôn Hành Viễn : Nếu tình yêu của Hàn Nặc là lửa rực cháy thì tình yêu của anh chính là dòng nước êm dịu, chảy từ từ mà bao dung, anh yêu Si Nhan suốt 10 năm, tình yêu của anh thật hèn mọn và không còn chút tự tôn nào (anh tự nhận điều đó). Anh luôn chờ đợi, tôn trọng, không bao giờ muốn ép buộc Si Nhan phải chấp nhận anh. Ngày nhà họ Si gặp nạn, anh vứt xó Ôn thị, chạy về giúp nhà họ Si đấu với nhà họ Hàn, giúp anh em nhà họ Si làm lễ tang cho mẹ, luôn làm bờ vai, làm bức tường vững chắc cho Si Nhan dựa vào. Si Nhan quyết định ra sao, anh cũng sẵn sàng đi theo để bảo vệ, để che chở. Nhiều lần anh muốn từ bỏ, anh cũng mệt mỏi khi phải nhìn trong mắt, trong tim Si Nhan luôn chỉ có Hàn Nặc cho dù anh cố gắng như thế nào. Nhưng mỗi khi anh nhìn vào mắt cô, anh lại thở dài, thôi vậy, chỉ cần cô hạnh phúc và chỉ cần anh còn có thể được ở bên cô dù dưới bất kì thân phận nào cũng được. Những đoạn anh tự nhủ lòng, tự cổ vũ, tự cho bản thân niềm tin, đọc mà cảm thấy xót. May mà tuy anh có tính cách của nam phụ nhưng lại mang mệnh nam chính, cuối cùng Si Nhan cũng hiểu được lòng anh, chấp nhận tình yêu của anh và cô yêu anh cũng nhiều như anh yêu cô vậy. Ngày kết hôn, nghe Si Nhan nói : Em yêu anh và suốt đời sẽ không rời xa anh, anh đã phải cố gắng kìm nén để không bật khóc khi đứng giữa Nhà thờ. Về nữ chính Si Nhan : Một cô gái mang nặng tình cảm, nhớ mãi không quên được mối tình với Hàn Nặc vì nó kết thúc quá đột ngột, cô không kịp chuẩn bị tâm lý. 4 năm thanh xuân, muốn quên là quên sao được khi ngập tràn những kí ức ngọt ngào, những lời hứa thiên trường địa cửu sẽ bên nhau suốt kiếp. Cho nên, cô trốn chạy, cô không dám ở lại thành phố nơi chứa đựng những kí ức ấy. 3 năm ở thành phố khác, khi quay về, cuối cùng cô cũng có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ, dũng cảm từ chối lời cầu xin của Hàn Nặc. Và Si Nhan đã quay đầu lại, phát hiện được 1 người đàn ông dịu dàng luôn đứng đợi ở phía sau cô. "Si Nhan, em hãy suy nghĩ kỹ, trên đời này, chỉ có 2 người đàn ông có thể yêu em vô điều kiện : 1 là bố em, 2 là Ôn Hành Viễn" Mời các bạn đón đọc Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.