Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ

CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung

Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Sống Khu Nhà Xưởng Những Năm 80 - Nam Qua Giáp Tâm
Đây là thời đại đã có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm nhưng chưa thể tính đến là ăn ngon mặc đẹp, bù lại tình cảm gia đình, họ hàng, làng xóm, thầy trò, đồng nghiệp, dân tộc thì vô cùng dạt dào. Học sinh thức khuya dậy sớm, dốc lòng học tập bao nhiêu thì các thầy cô cũng nỗ lực thức đêm thức hôm chấm bài, chữa bài, kèm cặp bấy nhiêu. Học sinh dọn đồ vào ký túc xá một lòng tập trung cho việc học thì các thầy cô cũng mang theo hành lý vào trọ trong trường, chỉ để bảo đảm hễ học sinh cần hỏi gì thì sẽ có người đáp nấy. Các thầy cô nỗ lực không chỉ vì mang lại thành tích cho bản thân và nhà trường, mà còn vì lòng yêu nghề, yêu học trò và ý thức trách nhiệm nghề giáo. Thời cấp 3 của Tôn Biền chắc chắn sẽ làm bất cứ ai đều phải hoài niệm đến thời đi học của chính mình. Bạn từng học ban nào? Ban Tự nhiên Toán Lý Hoá hay ban Văn với những môn Văn, Sử, Địa? Bạn có từng được chọn làm Đại biểu cho một môn học bất kỳ? Bạn có từng làm báo tường cùng cả lớp, từng tham gia hội thao thi đua giữa các trường hay không?  Nữ chính Tôn Biền đời này sinh ra ở cuối những năm 60 nhưng thực chất đời trước cô lớn lên ở thời kỳ khoa học kỹ thuật hiện đại, vậy nên cô có thể được coi là người xuyên không đến một thế giới song song khác. Yếu tố xuyên không thật ra không quá quan trọng, mục tiêu của cô đơn giản, nỗ lực học tập, thi đậu Đại học, tốt nghiệp chờ trường học phân phối vào cơ quan nhà nước, kiếm bát sắt ổn định cuộc sống. Cô học ngày học đêm tất nhiên vì bản thân cô, nhưng khi đạt được thành tích tốt, nhìn thấy người nhà tự hào và kiêu ngạo vì mình, cảm giác thành tựu đó lại chính là động lực để cô nỗ lực hơn nhiều nữa. Nhân sinh quan của Tôn Biền rất "chính", luôn cố gắng đi theo hướng tích cực, lý trí, khách quan, không vì biết trước tương lai mà ham làm giàu. Mình thích cách tác giả miêu tả nữ chính Tôn Biền nổi bật, hơn người ở những chi tiết rất nhỏ, rất sảng mà lại không bị phô.  Nam chính Hầu Kiến Quân là bạn học với nữ chính từ thời phổ thông, lên ĐH trường của hai người lại đối diện nhau nên họ có nhiều cơ hội tiếp xúc. Tình cảm của họ nhẹ nhàng tự nhiên, dễ thương, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Hầu Kiến Quân theo đuổi Tôn Biền theo cách rất đáng yêu. Trường của anh là trường kỹ thuật, trường cô là trường ngoại ngữ, vì tạo ra cơ hội gặp mặt cô mà anh suốt ngày kéo đội bóng rổ trường mình sang thách đấu với đội bóng rổ trường cô, làm các anh zai thư sinh trường ngoại ngữ một thời gian cứ ngơ ngác đau khổ vì bị bọn nam kỹ thuật đối diện hành cho lên bờ xuống ruộng =)) Mỗi khi thi đấu xong thì anh mặt dày mày dạn ở lại trường cô cọ cơm căng tin, cọ 4, 5 lần mới làm cô nhận ra á à thì ra tên này có ý với mình :)) Đôi chính rất biết thông cảm và nhường nhịn nhau, khi cô có cơ hội ra nước ngoài làm việc thì anh chủ động xin đi học thạc sỹ để bạn gái khỏi áy náy vì bỏ bạn trai một mình, khi anh học lên tiến sỹ mất vài năm thì cô xin chuyển công tác về gần thành phố anh học, đôi bên tận dụng thời gian cuối tuần để hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm, dù yêu xa nhưng lòng họ luôn hướng về nhau. Đôi chính có du học ở nước ngoài, có làm việc ở nước ngoài nhưng tâm trí họ luôn hướng về tổ quốc, ra ngoài trải nghiệm là để trở về phục vụ, cống hiến xây dựng nước nhà. Ở cái thời mà vô số người bình thường khao khát ra nước ngoài, coi nước ngoài như thiên đường, cứ tưởng chỉ cần ra khỏi nước là có thể đổi đời, thậm chí có nhiều thành phần trí thức được nhà nước cử đi du học nhưng làm mọi cách để ở lại thì mình càng khâm phục phẩm chất của họ hơn.  Truyện hấp dẫn theo từng chương dù chẳng có tí cao trào nào, nhịp điệu nhẹ nhàng êm ả nhưng không vì thế mà nó kém thu hút, bởi không khí thời bao cấp hiển hiện qua những phong tục truyền thống như cưới hỏi, lễ tết và cuộc sống hàng ngày vô cùng thân thuộc, đó có thể là thói quen muối rau dưa mỗi khi đông đến, giao thừa gói sủi cảo, hay là mua từng đồ ăn cái mặc đều phải dùng tem phiếu. Có thể nói, thông qua gia đình nhà họ Tôn, tác giả đã vẽ nên cuộc sống đầy sinh động của công nhân viên chức và gia đình của họ xoay xung quanh nhà máy. Nếu tác giả cứ viết chuyện nhà chuyện cửa nhịp điệu đầm ấm thế này thì mình có đọc 1k, 2k chương cũng không thấy chán :)) *** Miêu là một con mèo, một con quất hoàng sắc sọc li hoa miêu, ít nhất ở nhân loại bên kia, bọn họ là như thế xưng hô miêu loại thuộc. Miêu là một oa miêu mễ ấu tể bên trong cường tráng nhất cũng là nhất hoạt bát kia một con, từ sinh ra bắt đầu, mặc kệ là nhắm mắt lại cùng huynh đệ tỷ muội nhóm đoạt mụ mụ nãi ăn, vẫn là huy móng vuốt ở trong ổ mặt cùng vài chỉ huynh đệ đánh nhau, miêu trước nay đều là thắng kia một cái. Thẳng đến có một ngày, miêu thấy được một trương hàm hậu mặt, sau đó đã bị gương mặt kia chủ nhân xách theo tác dụng chậm da nhét vào điều trong khung, đưa tới tân gia. Tân gia bên trong sinh vật rất nhiều, có rất nhiều nhân loại còn có bọn họ chăn nuôi các loại động vật, miêu thực thông minh, tới mới ba bốn thiên là có thể phân biệt ra này khối địa bàn ai mới là chân chính có được quyền lợi người. Đừng nhìn cái kia đã từng xách theo miêu tác dụng chậm da, đem miêu mang về nhà nam nhân thoạt nhìn phi thường cường tráng, nhưng tại đây phiến dùng quay đầu vây lên lãnh địa giữa, quản sự người là nữ chủ nhân, nam nhân kia cũng muốn nghe tức phụ nói. Miêu tân gia sinh hoạt còn xem như thuận lợi, trừ bỏ kia chỉ thảo miêu ghét lão miêu, chính là nữ chủ nhân dưỡng Hôn Hiểu ở ngoài, cái khác sự tình đều khá tốt. Hôn Hiểu là trong nhà này mặt lão thành viên, nữ chủ nhân dạng, miêu thực không thích nó, bởi vì nó luôn là tấu miêu. ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Khu Nhà Xưởng Những Năm 80 của tác giả Nam Qua Giáp Tâm.
Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả
 Hứa Nhận sinh ra và lớn lên tại một vùng quê hẻo lánh dưới chân núi Nga Mi. Bố ruột đã vứt bỏ hai mẹ con anh để lấy một người phụ nữ giàu có, đổi lấy tiền đồ rộng mở. Tất cả nỗi căm hận và tình yêu của mẹ dồn hết lên anh. Tên anh là Nhận, con dao cắm trong lòng bà. Vừa đau, lại vừa không thể rút bỏ. Để kiếm sống, bà chấp nhận làm "gái", nhưng cái nghề đó đã mang đến cho bà căn bệnh thế kỉ, AIDS. Hứa Nhận, từ một thiếu niên mười mấy tuổi chỉ biết học giỏi, đánh nhau càng giỏi, bỗng chốc bắt buộc phải trưởng thành chỉ trong một đêm. Dưới chân Phật, người thanh niên đó ngày ấy đã nghĩ gì: Trách móc, nguyền rủa số phận, nỗ lực chống lại, hay đơn giản là cầu nguyện? Thành kính cầu nguyện cho mẹ khỏi bệnh?! Hứa Nhận nghỉ học, đi làm đủ nghề, miễn là kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ: hướng dẫn viên du lịch, bán rượu, hầu hạ các quý bà quý cô nhiều tiền vui vẻ (trừ việc lên giường). Đến bước cuối cùng, cạn kiệt hi vọng, anh thậm chí chấp nhận đi vay lãi suất cao. Nhưng mọi nỗ lực ấy đều không thể giữ mẹ, người thân duy nhất của anh ở lại nơi trần gian. Bà vẫn bỏ anh mà chết. Hứa Nhận mất mẹ, đồng thời gánh thêm món nợ khổng lồ từ bọn cho vay nặng lãi. Vất vả trốn khỏi đầm lầy hang hổ của chúng, lũ ác ôn tàn bạo đến mức chặt tay chặt chân người cho vay rồi vứt ra đường làm ăn xin, tứ cố vô thân, hết cách, Hứa Nhận đành tìm đến người bố ruột, uy hiếp ông cho cậu một chỗ trú chân và đi học lại. Không dám cho vợ biết, người đàn ông hèn nhát đó bắt Hứa Nhận phải giữ kín thân phận, bù lại là gửi gắm cậu cho người bạn làm ăn thân thiết, Trình Chính Niên nuôi nấng. Vậy là, Hứa Nhận bước chân vào cửa hào môn Trình gia, bắt đầu kiếp sống ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác để sống. Tại đây, cậu gặp lại Trình Trì.  Trình Trì, thiên kim tiểu thư 17 tuổi bị điếc bẩm sinh, khuyết tật lại thêm mẹ mất sớm cha không biết quản khiến cô lớn lên ngỗ nghịch ngang tàng, là một chị đại tiêu tiền như rác, học hành chểnh mảng, thú vui lớn nhất là đua xe. Trong một lần lên núi Nga Mi du lịch, cô gặp gỡ và đụng độ với hướng dẫn viên du lịch Hứa, chính là nam chính Hứa Nhận của chúng ta. Ngay lần gặp đầu, cô thách thức anh bằng sự liều mạng của mình, nhưng anh đã chứng minh cho cô thấy: anh còn có thể bán mạng hơn cô. Cô ghét bỏ anh, nhưng từ khi biết hoàn cảnh của anh, lại vô tri vô giác chú ý đến anh, người thanh niên có hoàn cảnh khác biệt một trời một vực với cô, bề ngoài trưởng thành, bên trong âm trầm, phúc hắc nhưng lại ấm áp. Từ khinh thường đến thương cảm. Từ thương cảm đến rung động lúc nào chẳng hay. Nhưng cũng mới chỉ đến thế. Họ vẫn là hai đường thẳng song song vô tình giao nhau rồi lại tách ra. Cho đến mấy tháng sau, lần nữa gặp lại, trời quang nổi sấm sét, anh bỗng đến sống cùng nhà cô, thân phận mập mờ không rõ, còn hại cô lầm tưởng là con riêng của ba, khiến những ngày đầu cô hận anh, ghét anh, tìm cách ngáng đường anh, nhưng lại cũng không ngừng được càng không lý giải được mà âm thầm giúp đỡ anh.  Hứa Nhận rất khổ. Con người sống ở trên đời, có ai mà không muốn ngẩng cao đầu mà sống. Một Hứa Nhận tối tăm nội liễm, kiên cường bất khuất trên núi Nga Mi ngày đó, để tồn tại, lại trở nên ngấm ngầm chịu đựng nơi nhà người, căn nhà với toàn những kẻ tâm lý bất thường: Trình Cảnh Niên bận bịu công việc, đi sớm về muộn không quản, bà vợ kế trẻ âm u thần kinh bất định, cô em gái nhỏ bạch liên hoa bệnh hoạn, ông anh trai biến thái tàn ác. Trong số đó, một Trình Trì tuy ngỗ nghịch nhưng ít ra còn có tình người nhất. Dù ghét bỏ anh nhưng cô vẫn quan tâm, vẫn bảo vệ, vẫn đối xử dịu dàng với anh. Có lẽ, cô chính là thiên sứ cứu rỗi, là ánh sáng ấm áp nhất sưởi ấm cõi lòng Hứa Nhận trong những tháng ngày lạc lõng bơ vơ ấy. Rồi, khi Trình Trì biết được giữa họ không hề có quan hệ máu mủ, thì tình cảm giữa hai người tới như nước lũ dâng, bất chấp tất cả, bùng nổ, chẳng thể ngăn cản. Nhưng Trình Chính Niên, vị thương gia lõi đời đã mau chóng phát hiện được. Con gái bảo bối trong lòng bàn tay ông sao có thể giao cho một kẻ nghèo khó hai bàn tay trắng. Ông cho Hứa Nhận hai sự lựa chọn: Một, mang theo Trình Trì ra đi, Trình Trì sẽ không còn là con gái ông nữa, mất tất cả quyền lợi. Hai, một mình ra đi, Trình Trì ở lại, vẫn làm tiểu thư con nhà phú nhị đại của cô. Hứa Nhận chọn ra đi một mình. Đây, thật ra, mới là phần ngược đầu tiên của truyện. Cũng là phần ngược ít đau đớn nhất.  Phải, "Tâm nhận" là một câu chuyện ngược. Đúng ra thì, nó rất ngọt rất sủng. Trình Trì vô cùng vô cùng yêu Hứa Nhận, anh đã trở thành tín ngưỡng của cô. Mà Hứa Nhận yêu Trình Trì đến tận xương tủy, khắc sâu cô vào sinh mệnh của anh. Họ là số một, duy nhất, tất cả của nhau. Khi họ ở bên nhau, giống như tất cả những gì ngọt ngào hạnh phúc nhất trên thế gian đang bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng. Tình yêu tràn đầy trong đôi mắt và hành động của họ. Nhưng để đến được với nhau, những thực tế nghiệt ngã cuộc sống, những ân ân oán oán, quả báo luân hồi tựa như những cơn gió khắc nghiệt của mùa đông từng hồi kéo đến, làm khổ họ, vùi dập họ, bắt họ trải qua những nỗi đau tưởng như không thể chịu đựng, không thể vượt qua nổi. Thế nhưng, một lần nữa, reviewer phải cảm khái: Cuộc đời này cần những chuyện tình như vậy. Bởi qua đó, ta mới lại thấy như mình đang sống chứ không phải chỉ là tồn tại, mới lại thấy trái tim mình đập những nhịp thổn thức, vì vị mặn của nước mắt chân thật hơn ngàn lần so với vị ngọt ở trong tim.  Hứa Nhận có lẽ là một trong những nam chính ngôn tình có số phận đáng thương nhất mà mình từng biết. Thông thường, những nam chính khác chỉ phải trải qua một giai đoạn vất vả khổ sở trong cuộc đời. Nhưng Hứa Nhận thì khác, cuộc đời anh là một chuỗi quá trình nỗ lực hết sức chống lại số phận, hết lần này đến lần khác, anh đấu tranh thoát nghèo để có thể mang lại cuộc sống đầy đủ cho người con gái anh yêu, để đến gần hơn với cô, rút ngắn khoảng cách giữa họ, nhưng cứ mỗi lần tưởng rằng bản thân đã với được mục tiêu, nắm bắt được hạnh phúc, thì lại bị giáng cho một đòn, dìm anh xuống lại cái đáy vực mà anh vẫn cố ngoi lên... Có lúc đọc, mình rất ghét Hứa Nhận, cũng oán trách anh tại sao lại khiến cho Trình Trì phải đau khổ đến thế. Nhưng khi hiểu được suy nghĩ của anh, khổ tâm của anh, thì mình lại chỉ thấy thương anh hơn mà thôi. Một Hứa Nhận dịu dàng lại tàn nhẫn, kiêu ngạo lại tự ti, kiên cường lại nhạy cảm, mạnh mẽ mà cũng yếu đuối, anh là một nam chính rất không hoàn hảo, thậm chí một nửa của hoàn hảo cũng không phải. Anh không một tay che trời, không thể làm chủ vận mệnh, bị số phận giày xéo. Nhưng chính vì thế, anh lại rất chân thật, chân thật đến xót xa, chân thật đến khiến trái tim cứng rắn của chúng ta phải tan chảy vì cảm động, thương mến. Giống như Trình Trì vẫn luôn thương anh vậy. Tất cả những may mắn của Hứa Nhận trong số kiếp này, có lẽ đều tụ hội ở tình yêu mà Trình Trì dành cho anh.  Mình nghĩ rằng, có lẽ hiếm có phụ nữ nào có thể yêu một người đàn ông, bao dung, thấu hiểu và thương người đàn ông đó như cái cách mà Trình Trì đã yêu, đã thương Hứa Nhận. Trình Trì thương Hứa Nhận, xót Hứa Nhận, lo cho Hứa Nhận hơn cả bản thân anh, mượn lời mà Catherine đã nói thì là: "Những cơ cực lớn của em trong thế gian này là những cơ cực của Heathcliff, em đã theo dõi và cảm thấy từng nỗi cơ cực ấy từ đâu, lẽ sống lớn của em là bản thân anh ấy."*** Có thể nói, trong câu chuyện này thì thứ khiến mình cảm động nhất, đau đáu nhất trong rất nhiều những điều khiến mình cảm động chính là ở tình cảm và những điều mà Trình Trì đã làm, đã thay đổi vì Hứa Nhận. Bởi vì yêu một người rất dễ, nhưng thay đổi bản thân vì một người là việc mà ít ai làm được, mà Trình Trì, đã làm được. Một người con gái như vậy, có thể dốc hết sức lực vì tình yêu, không so đo, không tính toán. Ai nói Trình Trì lụy tình chứ, với mình, cô quá mức dũng cảm, dũng cảm hơn bất kể ai. Bởi mấy ai có thể sống như cô, vì yêu mà chấp nhận như con thiêu thân, không màng nguy hiểm, không sợ bị thiêu rụi, lao mình vào ánh sáng?!  "Tâm nhận" có lẽ sẽ không phải là một câu chuyện khiến bạn rung động vì nam chính quá mức tuyệt vời, hay nữ chính đặc biệt ấn tượng, mạnh mẽ, cá tính, cầm lên được bỏ xuống được; nhưng mình tin chắc rằng, tình yêu giữa Hứa Nhận và Trình Trì sẽ khiến bạn cảm động, chạm đến trái tim bạn. Người này là thuốc độc chí mạng với người kia, nhưng lại cũng chính là giải dược duy nhất. Nếu tình yêu của Trình Trì lúc nào cũng thể hiện rõ rệt ở cái cách cô cưng chiều, bảo bọc, để ý từng cảm nhận của Hứa Nhận, thì tình yêu của Hứa Nhận tựa như những tảng đá vĩnh cửu bên dưới, một nguồn vui chẳng mấy biểu lộ nhưng cần thiết ****, bạn ít thấy nó nhưng nó luôn ở đó, mãi ở đó, vững chãi, bất biến, trường tồn với thời gian, với dòng chảy của cuộc sống. Nỗ lực vì cô, buông bỏ vì cô, mà hãm hại người, giết người vì cô, Hứa Nhận anh đều có thể làm được. "Sống không sợ, chết không sợ, không nghĩ tới Hứa tổng anh lại sợ một cô gái. ... Ừ, tôi sợ cô ấy nhất. Tôi sợ cô ấy khóc, lại sợ cô ấy không khóc. Tôi sợ cô ấy còn yêu tôi, lại sợ cô ấy...Không hề yêu tôi".***** Thật ra, phải nói rằng, đoạn đầu của Tâm Nhận không quá hấp dẫn, mình đã từng nghĩ, có lẽ nó cũng chỉ là một bộ truyện thanh xuân vườn trường bình thường như những bộ thanh xuân vườn trường nhan nhản gần đây. Một tiểu thư nhà giàu ngỗ nghịch và một anh chàng nhà nghèo sẽ nhanh chóng thoát nghèo, lột xác hoặc hiện nguyên hình thành hoàng tử rồi hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng không, càng đọc, mình càng nhận ra mình đã nhầm. Câu chuyện có quá nhiều bước ngoặt bất ngờ không đoán trước, những tình tiết khiến người ta cảm động ập đến như thủy triều, và rồi cứ từ từ, mình đã chìm đắm và trải lòng vào nó lúc nào chẳng hay. Mình bỗng hiểu ra vì sao mình lại thích đọc các cuốn truyện thực tế, nơi mà nam nữ chính có sự cách biệt vô cùng xa về thân phận xã hội, bởi có lẽ nhờ thế mình mới lại nhìn thấy sức mạnh bất diệt và bất bại của tình yêu, nơi mà hai nhân vật chính có thể cho mình cảm nhận rõ rệt sự kiên định đến tột cùng của họ trong tình cảm. Vậy nên, trong vô vàn những cuốn truyện thanh xuân vườn trường gần đây, thì mình xin được tự tin đề cử "Tâm nhận". Hãy cảm nhận vị đắng, vị ngọt, vị mặn, vị cay của cuộc đời, cùng thứ tình cảm thấu trời xanh vượt lên số phận, qua đó, tiếp thêm niềm tin cho chúng ta vào tình yêu, để có dũng khí yêu và được yêu. Vì nếu không có tình yêu, cuộc sống này chẳng phải sẽ rất vô vị hay sao?! *** Trên xe taxi, Trình Trì hung hăng mắng chửi Dương Tĩnh một trận. Dương Tĩnh quay lại gọi điện thoại cho Hứa Nhận, Hứa Nhận đã ngồi vào xe taxi, phía sau còn có Lục Hành Thương lòng nóng như lửa đốt. “Hứa Nhận, tại sao lại chọc giận đại tiểu thư Trình thế?” Đầu bên kia điện thoại, Dương Tĩnh lớn tiếng: “Cơ hội tốt như thế, chính anh không biết quý trọng, đừng nói tôi không giúp anh.” “Không có việc gì.” Ánh mắt Hứa Nhận dịu dàng hơn rất nhiều, giọng trầm tĩnh: “Cô nhóc cáu kỉnh với tôi, trở về dỗ dành là được.” Cúp điện thoại, gương chiếu hậu, Lục Hành Thương đang quan sát Hứa Nhận. “Anh là bạn trai cô ấy?” “Không giống?” Tâm trạng Hứa Nhận rất tốt. Lục Hành Thương để lộ lúm đồng tiền: “Thảo nào.” “Cái gì?” “Cô ấy nói trước đây bạn trai làm vịt, sau đó khăng khăng một mực theo cô ấy, rồi hoàn lương, kỹ thuật rất tốt……” Sắc mặt Hứa Nhận tối sầm, Lục Hành Thương vội vàng dừng miệng: “Ý tôi là… Anh thật sự rất đẹp trai.” Hứa Nhận đột nhiên cảm thấy… Trình Trì tới đại học S, cuộc sống sau này của anh, nhất định sẽ có gió tanh mưa máu. ———- Trình Trì đến đại học báo danh trước, sau đó lấy chìa khóa phòng ngủ, tay không đi về phòng ngủ, trong phòng ngủ trống rỗng vắng vẻ. Cô tới trường sớm hơn nửa tháng, bạn cùng phòng chắc sẽ chờ đến khai giảng mới có thể đến đây, Trình Trì định sắp xếp đồ đạc của mình một chút, mới đột nhiên phát hiện, hình như không thấy hành lý của mình đâu. Thoáng hoang mang. Nhớ lại, cái vali nằm trên tay Hứa Nhận. Mẹ nó. Nhớ lại cảnh nhìn thấy Hứa Nhận hôm nay, tim Trình Trì lại đập thình thịch. Anh tới đón cô. Khóe miệng cô không nhịn được cong lên, nhưng nhớ đến năm ngoái anh kiên quyết rời đi như vậy, còn nói rất nhiều lời làm tổn thương người ta, những lời đó gần như lấy mạng cô, cô suy sụp cả kỳ nghỉ hè, lúc không say, chỉ cần nghĩ đến, từng câu từng chữ khoan đến tận xương. Cô liều mạng thích anh như vậy, tại sao anh có thể đúng lý hợp tình mà nói, ông trời công bằng chứ? Cô rất nhớ anh, nhưng cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho anh. Trình Trì ngồi ngẩn người trên ghế nhỏ một lúc, sau đó nghe thấy mấy cô gái phòng bên cạnh hưng phấn hét to, vô cùng ồn ào, dưới tầng có vẻ cũng rất ầm ĩ. Trình Trì đi ra ban công, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Hứa Nhận đang đặt tay lên tay kéo vali màu đỏ của cô, bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp dưới tầng, cúi đầu nhìn điện thoại. Nữ sinh xung quanh không nhiều lắm, đa số sinh viên còn chưa đến trường. Nhưng anh đột ngột xuất hiện dưới ký túc xá nữ như vậy, vẫn dẫn tới xôn xao không nhỏ. Xung quanh có mấy em gái thoải mái quan sát anh, châu đầu ghé tai bàn tán. Có người biết anh, có người không biết. Không vì điều gì khác, chỉ vì anh đẹp trai. Đẹp trai đến mức người khác không rời mắt được. Mời các bạn đón đọc Tâm Nhận của tác giả Xuân Phong Lựu Hoả.
Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương - Kim Bính
(Warning: bản edit chưa mượt và còn hơi hướng cv) Theo đuổi một cô gái thôi mà, tại sao lại cần phải viết nhật ký? Bởi vì đối với Trầm Trọng Tuân, quá trình theo đuổi Lâm Sơ có thể viết được hẳn một cuốn tiểu thuyết luôn chứ đừng nói là nhật ký. Cô gái này, vô cùng thú vị. Ngày đó gặp nhau cũng không có ấn tượng gì nhiều, chẳng qua trai tài gái sắc thì có chút đặc biệt hơn người thường mà thôi. Khi đó, Trầm Trọng Tuân đã là một nhân vật tuổi trẻ tài cao, giữ trọng trách khá lớn trong chính phủ nơi thành phố Lâm Sơ đang làm việc, còn cô mặc dù xinh đẹp đáng yêu nhưng cũng chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ nhoi. Chính vì điều này, mặc dù không thể phủ nhận sức hút của anh, Lâm Sơ cũng không nghĩ nhiều.  Ngược lại, người nghĩ nhiều là Trầm Trọng Tuân. Thật ra ấn tượng của anh về cô gái nhỏ Lâm Sơ không đến từ lần đầu gặp mặt, mà là sau đó. Trong một sự cố nguy hiểm, anh đã phần nào nhận ra vài điểm đặc biệt của Lâm Sơ. Vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng điềm đạm, nhưng sâu thẳm lại là cô gái nhỏ có suy nghĩ riêng, rất cá tính. Mà những tính cách này của Lâm Sơ không phải ai cũng nhìn thấy được. Cô khôn khéo như vậy, lại xa cách như vậy, một phần là do môi trường làm việc. Bởi vì làm trong cơ quan nhà nước, quan hệ tầng tầng lớp lớp nhiều vô kể, mà cô lại là nhân viên đi đường thẳng. Nếu không biết cách ăn ở, chưa biết chừng ngày nào đó bị người chướng mắt tìm cách đuổi việc cũng không có cách nào phản kháng. Đối với người khác, kiểu tính cách này có thể được coi là hiểu chuyện, còn có chút tâm cơ. Nhưng đối với một người sớm lăn lộn ngoài xã hội như Trầm Trọng Tuân, chỉ là những trò vặt vãnh. Anh cảm thấy, một cô gái nhỏ từ quê lên tỉnh muốn tồn tại thật sự quá khó khăn, biết cách tự bảo vệ mình như Lâm Sơ ngược lại khiến anh cảm thấy, dường như rất thú vị. Quãng đường trước năm 30 tuổi anh đã đi xong theo kế hoạch, cũng đã trải bằng phẳng, chỉ cần có người đồng ý cùng anh đi hết quãng đường còn lại, anh có thể bảo đảm cuộc sống sau này của người đó sẽ không có gì phải lo lắng. Người ta mượn rượu tỏ tình, còn Trầm Trọng Tuân là mượn gia thế tỏ tình. Chẳng phải người trưởng thành đều nên làm như vậy sao? Yêu đương là chuyện của tuổi trẻ, nhưng nếu như muốn tiến tới dài lâu, cả hai cần phải có trách nhiệm với đối phương thì mới được. Cũng chính vì hiểu rõ Lâm Sơ cần cảm giác an toàn, Trầm Trọng Tuân mới chọn cách tấn công trực tiếp như vậy. Tuy nhiên, dù sao cũng là cô gái nhỏ, một chút sắc hồng của cuộc sống không thể thiếu. Cho nên ngay vào lúc Lâm Sơ cảm thấy có chút thất vọng vì lời tỏ tình quá khô cứng này thì người đàn ông đẹp trai tinh tế kia đã thêm một đòn sát thủ. “Thế là ngay vào lúc em xuất hiện, anh chợt nhận ra mình cần một người phụ nữ." Làm sao Lâm Sơ có thể kháng cự lại sự chân thành của một người đàn ông ưu tú như vậy? Nhưng mà, đồng ý thì đồng ý, Lâm Sơ vẫn chưa thể nào cởi bỏ hoàn toàn phòng bị của bản thân mình đối với anh. Hai người giống như những cặp tình nhân khác, cũng có hẹn hò, cũng có thân mật, nhưng Trầm Trọng Tuân cảm thấy cô gái nhỏ nhà anh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng rời đi. Chỉ là anh không hiểu vì sao, cho đến tận lúc người đàn ông kia xuất hiện. Thật ra, rất nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa Lâm Sơ và Hướng Dương. Anh lớn hơn cô nhiều tuổi, cũng chính là người cùng Lâm Sơ trải qua một quãng thời gian khó khăn trong quá khứ, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ. Mặc dù trái tim tuổi mới lớn của Lâm Sơ từng rung động với anh, nhưng anh chỉ đóng vai trò là một người anh trai hàng xóm đúng nghĩa. Và không chỉ có quá khứ, ngay cả thời điểm hiện tại, Hướng Dương lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ cao cả này. Thậm chí anh còn không phải là nam phụ, tại sao lại được đề cập đến nhiều như vậy? Rất đơn giản, bởi vì anh chính là người đứng giữa, khơi thông sự bế tắc trong mối quan hệ của Trầm Trọng Tuân và Lâm Sơ. Anh nhìn thấy được, cô em gái ngày nào của anh đã thực sự rung động rồi, nhưng mãi vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma của quá khứ. Cô ấy đã tự xây cho mình một bức tường quá dày, đến nỗi bây giờ dù rất yêu thương người đàn ông đang đứng bên ngoài kia, vẫn không có cách nào bước đến bên anh. Trầm Trọng Tuân biết rõ Lâm Sơ đã yêu mình, nhưng điều gì lại khiến cho cô lo sợ đến bất an như vậy? Cuối cùng, mặc dù vô cùng ganh tỵ về quãng thời gian xưa cũ kia của Hướng Dương và Lâm Sơ, nhưng Trầm Trọng Tuân cũng không thể phủ nhận mình thật lòng biết ơn người đàn ông này đã giúp anh hiểu rõ con người thật sự của cô gái mà anh yêu. Không phải cô lạnh lùng ích kỷ, không phải cô không xem trọng mối quan hệ của hai người, mà chính là cô đang lạc lối. Trầm Trọng Tuân cảm thấy không ngại, nếu cô không thể bước ra ngoài với anh, thì anh tình nguyện bước vào trong bóng tối và mang cô đi. Giống như các tác phẩm trước đây của mình, tính hiện thực trong câu chuyện này của Kim Bính rất chân thật. Cuộc sống với những khó khăn về thân phận địa vị, những con người miệt mài cố gắng bám trụ chỉ với mong muốn nhỏ nhoi là được an ổn. Tình cảm và tâm tư của bậc làm cha mẹ, những lo lắng và quan tâm về tương lai,... mọi thứ đều tự nhiên và gần gũi đến vậy.  Tình cảm của Trầm Trọng Tuân và Lâm Sơ cũng rất giản dị, là hành trình theo đuổi tình yêu của một người đàn ông trưởng thành và quá trình dần dần tiếp nhận của một cô gái thông minh lý trí, có ngọt ngào, có chua xót, cũng có đắng cay, nhưng họ đều lựa chọn tự mình nếm trải tất cả. Chính vì như vậy, họ mới nhận ra, tình yêu lại có nhiều cung bậc và màu sắc như vậy. Yêu, có thể bắt đầu từ sự rung động nhất thời của con tim, nhưng nhất định phải được nuôi dưỡng bằng lý trí. Dùng trái tim để yêu thương và dùng bản lĩnh để bảo vệ tình yêu ấy mới là cách yêu của người trưởng thành. _____________ " ": Trích từ truyện. Review by #Lâm Phi *** Lâm Sơ lái xe đón con sau giờ tan học, bé con đứng ở cửa trường học khóc sướt mướt, cô giáo lo lắng nói: "Tôi cũng không biết sao bé lại khóc thành ra như vậy nữa, mới vừa rồi lúc tan học còn rất vui vẻ đây này, tôi cho các bé xếp thành đội ngũ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bé đang khóc, hỏi cái gì cũng không nói!" Cô giáo là người vừa tốt nghiệp khóa này, cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, gặp phải tình huống như thế khó tránh khỏi sợ hãi, đứa bé này mới học năm nhất, từ vườn trẻ nhi đồng lột xác thành học sinh tiểu học, thật ra thì đây là quá trình gian nan nhất, hơi không cẩn thận là có thể xảy ra sai sót ngay. Lâm Sơ an ủi nói: "Không có việc gì, không (di.da.l.qy.do) có việc gì, thằng bé không xảy ra chuyện gì lớn đâu!" Cô vỗ vỗ ót con trai, cười nói: "Bé con, đừng khóc ở cổng trường chứ, ngày mai toàn trường đều biết hết đấy, con có xấu hổ không hả!" Bé con chậm rì rì ngẩng đầu lên, nước mũi dính trên môi, bé dùng lực hít hít, nhưng vẫn không cẩn thận nuốt vào một chút. Lâm Sơ giả bộ ghét bỏ, rút khăn giấy ra ném cho bé. Bé con lau sạch nước mũi, đỏ mắt nức nở nói: "Không khóc nữa ạ!" Lâm Sơ vui mừng: "Đúng đúng, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể khóc chứ, nói cho mẹ nghe một chút xem đã xảy ra chuyện gì nào?" Bé con nhớ tới chuyện đau lòng, lại nhếch miệng, muốn khóc nữa, Lâm Sơ học người đàn ông nhà mình quát chói tai: "Không cho khóc!" Bé con "Oa" một tiếng, nấc cục, rũ khóe miệng xuống u oán nói: "Không khóc!" Chỉ biết lặp lại "Không khóc" mà thôi, Lâm Sơ vỗ trán, dắt tay nhỏ bé của bé đi tới xe, vừa dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi lại một lần. Bé con nhăn nhăn nhó nhó nói: "Con bị phi lễ rồi......" Lâm Sơ dừng bước, không dám tin: "À?" Bé con ngượng ngập nói: "Một chị gái, mới vừa rồi hôn con......" Bé ấp úng do dự: "Giống như không phải trường học của bọn con, chị ấy hôn miệng con......" Lâm Sơ trợn mắt há mồm, đột nhiên thấy bé con khiếp sợ chỉ vào đường cái đối diện, nước mũi dính vào khóe miệng, bé cũng không để ý tới: "Chính là chị ấy!" Lâm Sơ từ xa nhìn lại, chỉ thấy một bé gái chui vào trong xe, bên cạnh còn đứng một người phụ nữ, thay cô bé đóng cửa xe lại, lại có một người đàn ông khôi ngô đứng ở bên cạnh người phụ nữ đó, mở cửa ghế lái phụ che chở cho cô ấy ngồi vào, cuối cùng mới vòng sang ghế lái, lên xe lái đi. Lâm Sơ cảm thấy giống như đã từng quen biết hai người kia, đang cố gắng nhớ lại, lại nghe bé con khóc lớn: "Oa...... Chị gái đi rồi!" Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Theo Đuổi Lâm Cô Nương (Lâm Cô Nương Thành Tù Ký) của tác giả Kim Bính.
Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ - Thái Hậu Quy Lai
Trên đời này, số phận là thứ chúng ta không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Giống như Hà Nhiễm đã yêu Tiêu Hàn bằng cả trái tim mình, vậy mà cô vẫn không thể ở bên anh. Giống như Tiêu Hàn đã nâng niu, chiều chuộng Hà Nhiễm bằng tất cả những gì anh có, vậy mà anh vẫn chẳng thể cứu được cô từ tay của tử thần.   Lần đầu tiên Tiêu Hàn và Hà Nhiễm gặp nhau là ở cửa hàng gội đầu nơi anh làm việc. Ngày đó, cho dù Hà Nhiễm không thấy rõ mặt anh, nhưng giọng nói và từng cử chỉ của anh đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Vậy nên, Hà Nhiễm khi đó đã bất chấp tất cả mà một thân một mình tìm đến vùng Tiêu Châu hẻo lánh xa xôi chỉ để có thể gặp lại người đàn ông ấy.   Hà Nhiễm cảm thấy Tiêu Hàn đối với những người xung quanh thật thờ ơ và xa cách, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy dường như lại là cả một vùng trời quá khứ bi thương. Cô muốn vén màn quá khứ của anh, muốn biết rằng điều gì có thể khiến cho đôi mắt của một người đàn ông trở nên u buồn nhường ấy.   Vậy là, trái tim Tiêu Hàn tưởng như đã khép chặt, lại vì Hà Nhiễm mà mở ra thêm một lần nữa. Trong mắt Tiêu Hàn, Hà Nhiễm có lúc rất ngây thơ, có lúc lại tỏ ra trưởng thành trước tuổi. Có lúc cô giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, có lúc lại rất tinh quái, khó chiều. Nhưng chỉ cần là Hà Nhiễm, thì cho dù cô có là người như thế nào đi chăng nữa, Tiêu Hàn anh vẫn sẽ luôn dang tay ôm cô vào lòng.   Nhưng mà, Hà Nhiễm là tiểu thư nhà họ Hà, còn Tiêu Hàn chỉ là một người đàn ông cô độc và nghèo túng. Chị gái của Hà Nhiễm từng cố chấp mà theo đuổi tình yêu của mình, để rồi cuối cùng phải nhảy lầu tự sát. Hà Nhiễm biết, nếu cô cũng cố chấp ở bên Tiêu Hàn, kết cục của hai người họ cũng sẽ rất bi thương. Vậy nên, Hà Nhiễm chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh trọn đời, cô chỉ là muốn cho phép bản thân mình phóng túng một lần mà thôi.   Vậy nên, Hà Nhiễm đã rời xa Tiêu Hàn để đến Bắc Kinh, nhưng Tiêu Hàn vì không thể quên, nên đã lặn lội đến Bắc Kinh chỉ để tìm Hà Nhiễm.   Thế nhưng, cho dù hai người họ có thể vượt qua mọi khoảng cách, cũng chẳng thể thay đối ý trời. Căn bệnh nan y mà Hà Nhiễm từng chữa khỏi đột nhiên tái phát, sinh mệnh con người, kì thực quá đỗi mong manh.   Tiêu Hàn biết rõ bệnh tình của Hà Nhiễm, biết rõ rằng tương lai của hai người họ vô cùng mờ mịt, nhưng anh cam tâm tình nguyện ở bên cô. Bởi anh biết, anh đã lún quá sâu vào tình yêu với cô rồi, có muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa.   "Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải là “anh yêu em” mà là “ở bên nhau”.*   “Em không thích người khác dễ dàng hứa hẹn, nhưng bây giờ em muốn nghe anh thề. Thề rằng anh vĩnh viễn không rời bỏ em.”   “Anh thề, đến chết mới thôi.”   Nhưng mà, Tiêu Hàn lại chẳng thể giữ gìn lời thề ấy. Bởi vì, anh không có tiền, anh không thể cho cô điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Căn bệnh hiểm nghèo không ngừng dày vò cô, khiến cô sống không bằng chết. Nhìn cô chịu khổ, chịu nhọc mà chẳng biết làm sao, đối với Tiêu Hàn có lẽ còn đau đớn hơn cả bị lăng trì. Tiêu Hàn đau, thực sự rất đau, đau đến không thở nổi, tựa như có một bàn tay vô tình bóp nát trái tim anh.   Vậy nên, anh chấp nhận buông tay Hà Nhiễm, chấp nhận nhường Hà Nhiễm cho một người đàn ông khác có đủ khả năng kéo dài sự sống cho cô. Nói anh nhu nhược cũng được, nói anh vô dụng cũng không sao, anh chỉ muốn cô gái của anh có thể an yên mà sống trọn kiếp này.   “Trước kia mục tiêu của anh là cho em một cuộc sống sung túc.” “Nhưng hiện tại anh chỉ mong em được mạnh khỏe, bình an.”   Tiêu Hàn chấp nhận rời xa, nhưng Hà Nhiễm không cách nào buông bỏ. Hai mươi tuổi của người khác, có thể chính là cả cuộc đời của cô. Đời này quá ngắn, cô chỉ có thể trao trọn trái tim cho riêng một người.   "Em thà chết trong trong vòng tay của anh, còn hơn một mình ra đi trên giường bệnh cô đơn lạnh lẽo."   Để yêu, con người ta dùng trái tim. Để xa, con người ta dùng lí trí. Nhưng Tiêu Hàn anh đã vì Hà Nhiễm mà mất hết lí trí rồi. Đến cuối cùng, vẫn là anh không nỡ rời đi. Lúc ấy, Hà Nhiễm mới biết, hóa ra tình yêu anh dành cho cô so với tưởng tượng của cô còn sâu nặng hơn rất nhiều lần.   Khi mẹ của Tiêu Hàn gặp tai nạn, anh phải trở về quê nhà để làm tròn chữ hiếu. Trước lúc anh đi, cô đã nói "Chờ anh trở về". Lúc ấy, Tiêu Hàn hoàn toàn không biết, đó là câu cuối cùng mà Hà Nhiễm nói với anh.   Tiêu Hàn đã ra sức giữ gìn lời hứa trọn đời bên nhau của hai người họ. Vậy mà cuối cùng, Hà Nhiễm lại chẳng thể giữ trọn lời thề.   Tiêu Hàn, số mệnh của em vốn không hề tốt, thật may là có thể gặp được anh, để em không cảm thấy mình đáng thương, để em không quá hối tiếc khi rời xa thế gian này.    Hà Nhiễm của anh, ở nơi ấy chúc em bình yên và hạnh phúc. Anh ở nơi này sẽ giúp em theo đuổi đam mê, hẹn em kiếp sau, mình sẽ bên nhau cho đến khi bạc đầu.   Như thế nào là tận cùng của đau đớn, đến giờ Tiêu Hàn đã hiểu rất rõ rồi. Nhưng anh chưa từng hối hận vì đã yêu cô, và nếu thời gian có quay ngược trở lại, anh vẫn chọn yêu cô như thế.   Trên thế giới này, rất nhiều chuyện đều là tìm không ra lý do. Giống như Hà Nhiễm đem lòng yêu Tiêu Hàn, cũng giống như Tiêu Hàn đem lòng yêu Hà Nhiễm. Vì sao đau đớn đến vậy mà vẫn không thể ngừng yêu? Đó vĩnh viễn là câu hỏi mà không một ai có thể trả lời.   "Nếu trời đã cho mình có nhau Thì sao phải gieo u sầu Những nơi mình qua, in từng vết dấu Anh ơi, nỡ quên thật sao?..."** _____________   Chú thích: "...": Trích từ truyện, được edit bởi reviewer. "..."*: Trích "Anh sẽ đợi em trong hồi ức"- Tân Di Ổ "..."**: Trích lời bài hát "Ta còn thuộc về nhau"- Hương Tràm *** Từ khởi động lại khai hướng Quảng Châu một chuyến hồng da xe lửa thượng. Gần 22 tiếng đồng hồ dài lâu lữ trình, đối Hà Nhiễm tới nói là phi thường gian nan. Tiêu Hàn cho nàng mua chính là giường cứng, chính mình tắc mua vé đứng. Bọn họ không có quá nhiều hành lý, mang lên xe tất cả đều là Hà Nhiễm mua đặc sản. Hà Nhiễm di động đã sớm không điện, ở xe lửa thượng mua cái đồ sạc mới sung thượng điện. Nàng tùy tiện tìm bộ điện ảnh, cùng Tiêu Hàn cùng nhau xem, tống cổ thời gian. Di động internet không tốt lắm, video mỗi cách vài phút liền phải giảm xóc một chút, xem đến thực không kính. Giữa trưa Hà Nhiễm không ăn cái gì, liền uống lên mấy ngụm nước. Thủy cũng không dám uống nhiều, tận lực giảm bớt thượng WC số lần. Xuân vận trong lúc, trong xe người quá nhiều, toilet đã tắc nghẽn, khí vị khó nghe, nàng đi qua lần đầu tiên liền không nghĩ lại đi lần thứ hai. Buổi tối 10 giờ lúc sau, trong xe thống nhất tắt đèn, người chung quanh đều lục tục nghỉ ngơi. Hà Nhiễm lúc này mới cầm bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng xuất động, xoát xong nha sau lại đem tóc trát lên bàn đến cao cao, rửa mặt. Nàng trở lại giường ngủ thượng, đổi Tiêu Hàn đi rửa mặt. ... Mời các bạn đón đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ (Hắn đứng trong hạ hoa xán lạn) của tác giả Thái Hậu Quy Lai.