Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hy Sinh

“Cái sự kiện có khả năng kích động cả hệ thần kinh ấy, bạn sẽ nhận ra nó ngay lập tức giữa tất cả các sự cố khác trong đời, bởi vì ngay khi nó xảy đến, bạn biết rằng nó sẽ gây ra những tác động khủng khiếp lên bạn, rằng điều xảy ra với bạn là không thể đảo ngược. Chẳng hạn như ba phát đạn từ một khẩu súng trường lên đạn bằng tay bắn vào người phụ nữ bạn yêu.” Đó chính là điều đã xảy ra với Camille, tức thiếu tá Verhoeven trứ danh, và Anne Forestier, người tình mới của ông và cũng là nhân chứng duy nhất của một vụ cướp nữ trang trên đại lộ Champs-Élysées. Nhân chứng mau chóng trở thành nạn nhân. Nhưng là nạn nhân của cái ác hay của sự hy sinh? Và rốt cuộc, phải chăng chỉ có duy nhất sự hy sinh ấy? Sau Alex, một lần nữa Pierre Lemaitre lại bất ngờ thộp lấy bạn, đẩy bạn vào những cơn run rẩy dồn dập chết người với những độc giả yếu tim nhất, và thiết lập một bầu không khí ám mùi cái ác ở trạng thái nguyên chất. Một lần nữa, tác giả lại khẳng định lối viết và tài năng của mình trong thế giới văn chương trinh thám. *** Tác phẩm này đã đoạt Giải CWA International Dagger năm 2015 Trở lại với thanh tra Camille lùn tịt nhưng siêu thông minh trong Alex, mà không hiểu sao Nhã Nam không cho dịch hai cuốn của series 4 quyển về Camille luôn đi. Mình thích quyển này lắm lắm.   Cụ thể thì về mặt nội dung, quả là khó nói. Anne, có thể coi là người tình của Camille, bị tấn công tàn bạo sau khi chứng kiến một vụ cướp liều lĩnh của bốn tên cướp. Mấy chục trang đầu cuốn sách là để tác giả thuật lại vụ tấn công đáng sợ này. Cái hay ở đây là tác giả vừa miêu tả thông qua góc nhìn của Camille khi xem lại đoạn băng ghi hình vừa tường thuật một cách hờ hững trong tư cách là một người thứ ba quan sát sự việc. Mình cực kì mê cách viết của tác giả luôn ấy, từ quyển Alex rồi. Lối kể chuyện vừa nằm trong đầu nhân vật nhưng đồng thời cũng giữ một thái độ khách quan của người kể chuyện khiến cho giọng văn mang tính giễu cợt, nhưng vẫn gây cảm xúc mạnh nơi người đọc. Đặc biệt ở đoạn đầu này, sự bạo lực được miêu tả vô cùng khắc nghiệt. Mình càng đọc thì tính bạo lực càng được đẩy lên cao đến mức mình phải nín thở để có thể đọc tiếp (đùa tí, không đến mức nín thở đâu). Những gì Anne phải hứng chịu làm mình không nghĩ là cô vẫn đủ sức níu kéo mạng sống – thế mà cô vẫn làm được. Sau đó, Camille, vì tình riêng đã quyết định lừa dối cấp trên và đồng nghiệp để được điều tra vụ cướp này. Chúng ta bắt đầu một màn đấu trí một sống một còn giữa một viên thanh tra lùn đầy quyết tâm và một tên hung thủ man rợ không còn tính người. Rốt cuộc thì ai là kẻ chiến thắng? Camille có để cảm xúc che mờ lý trí? Khác với cuốn Alex, nhịp truyện trong này tương đối chậm (kể cả đoạn bạo lực đầu truyện) nên mình thấy không nhiều người đánh giá cao cuốn này. Về cá nhân mình, nhịp chậm như vậy khiến mình lúc nào cũng trong trạng thái hồi hộp, chờ đợi màn phá án nhanh nhạy tiếp theo của Camille. Đáng tiếc là mình không đọc cuốn đầu tiên của series này nên bị spoil hoàn toàn cuốn đó – cuốn này có liên quan chặt chẽ tới cuốn đầu tiên. Nhưng dù sao thì điều đó vẫn không cản trở mình tận hưởng từng giây một việc đọc cuốn sách này. Sao mà mình vẫn ngưỡng mộ Camille thế nhỉ? Ông ấy cao có mỗi 1m45 mà ai ai cũng phải phục, và ông vẫn có người yêu đàng hoàng đấy chứ! Kiểu mình cũng khá thấp (chưa đến 1m50 cơ) nên mình đồng cảm với ông ấy ghê gớm luôn. Ông thật là thông minh, quyết đoán và cái gì cũng nhìn ra được chân tướng vụ việc. Mình đọc mà cứ thấy sợ là lý trí ông sẽ bị lu mờ đi bởi chuyện xảy ra đến Anne, nhưng thực sự là quá may mắn khi tác giả đã không cho Camille đi vào lối mòn đó. Dĩ nhiên là việc ông lừa dối cấp trên chỉ vì Anne cũng để lại hậu quả lớn mà ông sẽ phải đối mặt sau đó. Và rồi những gì ông phát hiện ra làm giọng văn trầm hẳn xuống – mình như cảm nhận được cả tâm trạng tác giả khi viết những dòng này, gần như là một cách để chia tay với nhân vật Camille và kết thúc cả series. Camille bẽ bàng nhận ra những gì ông đã làm từ đầu đến giờ, trong truyện, thực chất chỉ vì ông đã quá tin tưởng, quá ngu ngốc. Ông phải sửa chữa lại mọi thứ. Cuốn này mang nhiều điều suy ngẫm hơn, có lẽ vì chúng ta biết đây là thời khắc chia tay nhân vật Camille mãi mãi. Hy sinh chính là dòng chảy chính của truyện, Camille đã phải hy sinh cái gì để bắt hung thủ phải trả giá, Anne đã phải hy sinh cái gì khi vô tình bị bọn cướp tấn công. Nhưng nói thật là, mình chẳng quan tâm lắm tới cô Anne này đâu. Mình chỉ quan tâm tới Camille thôi. Kết quá quá là buồn, còn buồn hơn cả trong Alex. Mình cũng buồn, vì mình không muốn tạm biệt Camille đâu, mình muốn vẫn còn cuốn nữa cơ. Điểm: 5/5 Hương Spy *** “Máu chảy. Chảy tiếp. Không suy nghĩ, cô vớ một lọ nhựa đựng cồn chín mươi độ trong tủ thuốc, không có gạc, cô xòa bàn tay, đổ cồn vào đó rồi cứ thế áp lên mặt. Cơn đau đớn kéo đến… Cô gào lên và nắm tay đấm mạnh vào bồn rửa, các ngón tay cô, không được bảo vệ vì những thanh nẹp đã bị rơi ra, làm cô lại hét lên lần nữa. Lần thứ hai, xòe bàn tay, đổ cồn ra rồi áp trực tiếp lên mặt. Cô tì hai bàn tay vào mép bồn rửa, tưởng như sắp xỉu đến nơi, nhưng cô vẫn đứng vững”. Vì ấn tượng mạnh với tác phẩm Alex của Pierre Lemaitre nên khi cuốn “Hy sinh” được xuất bản, dù không được PR rầm rộ nhưng Biển vẫn không do dự rước nó về. Lần đầu đọc thì Biển chưa thấy hay nên đã đem cất, đến lần thứ hai thử đọc lại thì thấy cuốn hút hơn nhiều nên đã đọc đến hết. Tuy vậy, vẫn có vài đoạn Biển lướt nhanh vì thấy hơi lan man. Độc giả vốn đã biết đến thanh tra Camille Verhoven qua truyện Alex. Trong cuốn “Hy sinh”, ông đã phần nào vượt qua nỗi đau mất vợ để bắt đầu xây dựng mối quan hệ – có thể gọi là “mối tình” – với người phụ nữ tên Anne Forestier. Một buổi sáng đẹp trời, Anne tình cờ bước vào con hẻm phía sau tiệm kim hoàn và chạm mặt ba tên cướp đang chuẩn bị hốt một mẻ lớn. Chúng chưa kịp kéo mặt nạ xuống. Chẳng nói chẳng rằng, tên cao lớn nhất trong bọn bước đến, dùng báng súng nện vỡ xương gò má của Anne, sau đó là một trận đòn khiến cô thương tích đầy mình, tính mệnh khó níu giữ. Sự việc đã gây nên cú sốc to lớn trong lòng thanh tra Camille – vốn là một người đàn ông nhạy cảm. Ông che giấu sự thật rằng nạn nhân chính là tình nhân hiện tại của mình, nhất quyết tiếp nhận vụ án trong khi cõi lòng mang đầy phẫn uất và không có chút manh mối nào. Qúa trình điều tra diễn ra rất chậm, có vẻ như sai lầm nối tiếp sai lầm, khiến cấp trên nổi giận còn đồng nghiệp thì dùng hết khả năng để bao che cho Camille. Tuy đã đưa người nhà đọc trước và bị dọa rằng “cuốn này dở lắm” nhưng vì thích cuốn Alex nên Biển quyết định đọc cuốn “Hy sinh” với tâm thế như một tờ giấy trắng, không định kiến. Lâu lâu đọc trinh thám Pháp đúng là có phong vị hoàn toàn khác với thể loại trinh thám Mỹ tốc độ nhanh và cốt truyện dữ dội mà Biển thường đọc. “Hy sinh” có lối viết hơi chậm, sau phần mở đầu dồn dập và tàn bạo thì gần như 300 trang đầu không hé lộ thêm gì mới, chủ yếu miêu tả cảm xúc của thanh tra Camille và vài diễn tiến sau khi vụ tấn công xảy ra. Nếu không vì thiện cảm với tác giả và sự tò mò cao độ với kết cuộc của vụ án thì có lẽ Biển đã xếp sách cất để sau này đọc tiếp. Tuy nhiên, sau khoảng 300 trang thì tình tiết kịch tính hơn, khiến Biển cảm thấy thú vị hơn và có động lực đọc đến cuối. Thanh tra Camille Verhoven, hay chính tác giả Pierre Lemaitre liệu có phải là một người mang chút tư tưởng body-shaming, vì trong cuốn “Hy sinh” có hai chỗ phê phán ngoại hình của những phụ nữ thừa cân, điều này khiến người viết review này cảm thấy không vui vì chính cô ấy cũng thừa cân. Biển hy vọng tác giả chỉ đưa vào những đoạn như vậy nhằm mục đích trào phúng chứ không thật sự có ý chê bai ngoại hình của bất cứ ai. “Camille nhìn cô ta, thầm vẽ chân dung cô ta trong đầu, cô ta cũng gây ấn tượng nhưng chỉ là khi nhìn lướt qua. Bởi vì khi xem xét đến từng chi tiết thì lại là chuyện khác: chân to, mũi ngắn, các đường nét hơi thô kệch, bộ mông rất phì nhiêu nhưng lại vênh lên quá cao. Bộ mông của một vận động viên leo núi. Cô ta cũng xức nước hoa… Có mùi i ốt. Có cảm giác mọi người đang tranh luận bên cạnh một sọt hàu”. Tuy nhiên, ngoài chút cảm giác khó chịu với chuyện body-shaming thì Biển khá ưng ý với những câu đậm chất triết lý về nhân gian quan hệ thỉnh thoảng xuất hiện trong truyện. Đọc văn của Pierre Lemaitre giống như đang trò chuyện với một vị tiền bối trung niên nắm vững nghệ thuật kể chuyện. Người đọc sẽ có cảm giác như đang ngồi trong quán rượu và lắng nghe một câu chuyện được kể lại bằng giọng điệu nhàn tản nhưng lôi cuốn, không thiếu những đoạn cao trào và những câu sâu sắc về tâm lý con người. “Việc ta là ai đối với người khác chính là một mối liên kết vô cùng mạnh mẽ”. “Họ bước cùng nhau trong một khoảng thời gian mà không biết gì về nó, một khoảng thời gian ngắt quãng, không chắc chắn và có thể tiếp diễn”. “… một người phụ nữ bốn mươi tuổi và một người đàn ông năm mươi tuổi nói chuyện gì khi gặp nhau kia chứ, ngoài việc tìm cách giảm thiểu những thất bại của bản thân nhưng lại không che giấu chúng hoàn toàn, nhắc đến những vết thương lòng mà không trưng chúng ra, cố gắng nói về chúng càng ít càng tốt”. “ ‘Chỉ cần anh xem qua thôi’, có nghĩa là: tôi muốn nghe ý kiến của anh, tôi có chút nghi ngờ, chính anh phải cho tôi biết, tôi không nói gì với anh cả, tôi không muốn gây ảnh hưởng đến anh, và giá anh có thể làm nhanh việc này…”. Cũng như cuốn Alex, trong cuốn “Hy sinh” có những đoạn miêu tả chi tiết về các đoạn hành hung hoặc bạo hành, được viết với một giọng văn lạnh lẽo thản nhiên cứ như đang nói chuyện thời tiết, càng tăng hiệu ứng tàn bạo của hành động, thể hiện rõ bản chất tàn nhẫn của nhân vật phản diện. Tuy nhiên, không chỉ nhân vật phản diện mới có thể tàn nhẫn, ngay cả một nhân vật phụ đáng thương cũng có thể tàn nhẫn nếu cách xử sự của anh ta / cô ta cho thấy sự vô tâm hời hợt khi người khác gặp nạn.. Trước khi đọc cuốn “Hy sinh” thì Biển khá thích cái bìa đơn giản nhưng ấn tượng của nó, sau khi đọc thì Biển hiểu rằng bìa sách minh họa cho nhiều cảnh trong sách. Tiếng Pháp chắc là khó dịch hơn tiếng Anh nên có vài câu / vài đoạn Biển không thể nắm rõ ý khi đọc, nhưng nhìn chung truyện đã được dịch thuật và biên tập tốt, không có lỗi chính tả hoặc lỗi in ấn. Gần cuối sách là một câu nói đáng lưu ý của thanh tra Camille về việc hy sinh: “Cho dù có rơi vào tình cảnh bi đát nhất, tôi vẫn thấy là không tồi khi có ai đó để ta có thể vì họ mà hy sinh một điều quan trọng. Trong thời đại của chủ nghĩa vị kỷ này, thậm chí đó còn là một thứ xa xỉ, cậu không thấy thế sao?” (Sea, 28-5-2020) Phía sau hình minh họa cho review này là một câu chuyện vui. Cáo Biển Non Xanh *** 10:00 Một sự kiện được coi là có tính chất quyết định khi nó khiến cuộc đời bạn lệch hẳn khỏi trục của nó. Đó chính là điều mà Camille Verhœven đã đọc được, vài tháng trước, trong một bài báo về “Sự tăng tốc của lịch sử”. Cái sự kiện mang tính quyết định, đột ngột, bất ngờ và có khả năng kích động cả hệ thần kinh ấy, bạn sẽ nhận ra nó ngay lập tức giữa tất cả các sự cố khác trong đời, bởi vì sự kiện ấy chứa đựng một nguồn năng lượng và chiếm một tỷ trọng đặc thù: ngay khi nó xảy đến, bạn biết rằng các hậu quả của nó sẽ gây ra những tác động khủng khiếp lên bạn, rằng điều xảy ra với bạn là không thể đảo ngược. Chẳng hạn như ba phát đạn từ một khẩu súng trường lên đạn bằng tay bắn vào người phụ nữ mà bạn yêu. Đó chính là điều đã xảy ra với Camille. Dẫu hôm đó, cũng giống như ông, bạn đang trên đường đến dự lễ tang người bạn thân nhất của mình, và bạn có cảm giác chừng ấy đã đủ nặng nề cho một ngày, thì cũng chẳng còn gì là quan trọng nữa. Số phận không có kiểu hài lòng với một sự tầm thường như thế, và mặc kệ chuyện đó, nó hoàn toàn đủ khả năng hiển hiện dưới hình dạng của một kẻ giết người được trang bị một khẩu Mossberg 500* cưa nòng, cỡ 12 ly. Bây giờ, chỉ còn tìm hiểu xem bạn sẽ phản ứng thế nào. Toàn bộ vấn đề nằm ở đó. Bởi vì suy nghĩ của bạn đờ đẫn đến nỗi trong phần lớn các trường hợp, bạn sẽ phản ứng thuần túy theo bản năng. Chẳng hạn như khi người phụ nữ bạn yêu, trước khi lĩnh ba phát đạn, bị dần cho một trận nhừ tử theo đúng nghĩa của từ này, và sau đó bạn nhìn thấy rõ mồn một kẻ giết người giơ súng lên ngắm sau khi lên đạn bằng một cử chỉ nhanh và dứt khoát. Chắc hẳn chính trong những thời khắc ấy, những con người phi thường sẽ lộ diện, những con người biết đưa ra quyết định đúng đắn trong hoàn cảnh tồi tệ. Nhưng nếu bạn là một ai đó bình thường, bạn sẽ tự vệ theo khả năng của bản thân. Và rất thường xuyên, khi phải đối diện với một cơn địa chấn như thế, bạn buộc phải hành động theo kiểu được chăng hay chớ hoặc theo cách sai lầm, nếu chưa rơi thẳng vào trạng thái bất lực. Khi đã đến một độ tuổi nhất định hoặc khi những chuyện kiểu đó từng giáng xuống đời bạn, bạn sẽ tưởng rằng mình được miễn dịch. Đó chính là trường hợp của Camille. Người vợ đầu của ông đã bị sát hại, một cơn tai biến, ông đã mất nhiều năm mới hồi phục được. Khi đã trải qua một thử thách như vậy, bạn sẽ nghĩ rằng chẳng còn chuyện gì có thể xảy đến với bạn nữa. Đó chính là cái bẫy. Bởi vì bạn đã mất cảnh giác. Đối với số phận, vốn có con mắt rất tinh tường, thì đây chính là thời điểm phù hợp nhất để tóm cổ bạn. Và nhắc cho bạn nhớ về tính đúng lúc không chệch đi đâu được của sự tình cờ. Anne Forestier bước vào hẻm thương mại Monier ít phút sau giờ mở cửa. Hành lang chính gần như vắng ngắt, vẫn còn thoang thoảng thứ mùi váng vất của chất tẩy rửa, các cửa hàng chậm rãi mở cửa, người ta bày ra các sạp sách vở, đồ trang sức, các tủ trưng bày. Hẻm thương mại này, được xây dựng vào thế kỷ 19 ở cuối đại lộ Champs-Élysées, bao gồm các quầy hàng cao cấp, quầy văn phòng phẩm, quầy đồ da, quầy đồ cổ. Hành lang được che phủ bằng kính màu, và khi ngước mắt lên, người đi dạo tinh mắt có thể phát hiện ra cả đống những chi tiết trang trí theo phong cách Art deco, những mảnh sành sứ, những gờ mái, những ô kính ghép màu nhỏ. Anne cũng có thể ngắm nghía chúng nếu muốn, nhưng cô sẵn lòng thú nhận rằng cô thường uể oải vào buổi sáng. Và vào giờ này, những thứ trên cao, các chi tiết và các khoảng trần nhà là thứ cuối cùng mà cô muốn quan tâm. Trước hết, cô cần một cốc cà phê. Đen đặc. Bởi vì hôm nay, như một việc cố tình, Camille vẫn nằm ườn trên giường. Trong khi trái ngược với cô, ông thường tỉnh táo vào buổi sáng. Nhưng Anne không quá để tâm đến việc đó. Do vậy, trong lúc nhẹ nhàng đẩy lùi những mơn trớn của Camille - ông có đôi bàn tay rất ấm, không phải lúc nào cũng dễ dàng cưỡng lại, cô đã chuồn vào tắm vòi sen mà quên mất cốc cà phê rót ra trước đó, cô vừa quay trở vào bếp vừa lau khô tóc, và thấy cốc cà phê đã nguội ngắt, chộp vội một trong hai mắt kính áp tròng khi nó chỉ còn cách lỗ thoát nước trong chậu rửa vài milimét... Sau đó thì đến giờ, cô phải đi. Với cái bụng rỗng. Vừa đến hẻm thương mại Monier, quá mười giờ vài phút, cô liền ngồi vào hàng hiên của một quán giải khát nhỏ nằm ngay lối vào, và cô là khách hàng đầu tiên. Bình pha cà phê vẫn còn đang đun, cô phải chờ trước khi được phục vụ, và nếu cô có nhìn đồng hồ nhiều lần thì cũng không phải vì đang vội. Mà là vì anh chàng nhân viên phục vụ. Để tìm cách làm anh ta nản chí. Bởi vì không có việc gì đáng kể để làm trong lúc chờ cà phê được đun nóng, nên anh ta nhân cơ hội đó cố bắt chuyện với cô. Anh ta vừa lau các bàn xung quanh vừa lén nhìn cô qua khe cánh tay, và vờ như vô tình, xáp lại gần cô theo những đường tròn đồng tâm. Đó là một gã cao lớn, gầy gò, lẻo mép, có mái tóc vàng hoe bóng dầu, kiểu người mà ta thường gặp trong những khu du lịch. Khi lau xong vòng cuối cùng, anh ta đứng sững bên cạnh cô, một tay chống hông, cất tiếng thở dài đầy ngưỡng mộ trong lúc nhìn ra ngoài và nói thành tiếng những gì anh ta nghĩ về thời tiết ngày hôm đó, những suy nghĩ tầm thường đến thảm hại. Anh chàng nhân viên phục vụ này là một gã ngốc, nhưng anh ta có thị hiếu không tồi, bởi vì ở độ tuổi bốn mươi, Anne trông vẫn rất rạng rỡ. Mái tóc màu nâu tinh tế, đôi mắt đẹp màu xanh sáng, nụ cười khiến người ta ngây ngất... Quả là một người phụ nữ tỏa sáng. Lại còn có lúm đồng tiền. Với những cử chỉ chậm rãi, uyển chuyển, bạn sẽ không cưỡng nổi ý muốn được chạm vào cô, bởi vì ở cô, mọi thứ đều có vẻ tròn trĩnh và rắn chắc, đôi bầu vú, cặp mông, chiếc bụng thon nhỏ, cặp đùi, và thật ra tất cả đều rất tròn trĩnh và rắn chắc, theo một kiểu khiến người khác phát điên. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Camille đều tự hỏi cô làm gì với ông. Ông đã năm mươi tuổi, hơi hói, nhưng nhất là, nhất là, ông chỉ cao có một mét bốn mươi lăm. Để dễ hình dung, đó gần như là chiều cao của một thằng nhóc mười ba tuổi. Chẳng thà nói rõ ngay lập tức để mọi người khỏi phải đoán già đoán non: Anne không cao nhưng dù sao cũng hơn ông hai mươi hai xăng ti mét. Thế cũng là cao hơn ông gần một cái đầu rồi. Anne đáp lại những cử chỉ cầu thân của anh chàng nhân viên phục vụ bằng một nụ cười quyến rũ, rất biểu cảm: anh làm ơn biến đi cho (anh chàng ra hiệu là đã hiểu, một bài học cho anh ta mỗi khi muốn tỏ ra dễ mến), và ngay sau khi uống xong cốc cà phê, cô đi qua hẻm Monier để tiến về hướng phố Georges-Flandrin. Khi gần đến đầu kia hành lang, cô chợt thọc tay vào túi xách, hẳn là để lấy ví, và cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt. Các ngón tay cô dính đầy mực. Một cái bút đã bị chảy mực. Đối với Camille, nói đúng ra thì chính là vì cái bút này mà mọi chuyện bắt đầu. Hoặc vì việc Anne chọn đi theo lối hành lang này mà không phải là một hành lang khác, đúng vào sáng hôm đó chứ không phải một sáng khác, vân vân. Tổng thể của những sự trùng hợp cần thiết để một thảm họa xảy ra quả là điều khiến người ta phải bối rối. Nhưng cũng chính nhờ tất cả những sự trùng hợp đó mà đã có cái ngày Camille gặp được Anne, thế nên ta không thể lúc nào cũng than thở về mọi chuyện. Mời bạn đón đọc Hy Sinh của tác giả Pierre Lemaitre & Nguyễn Thị Tươi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chu Tước Quyển
Tên eBook: Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển (full prc, pdf, epub) Tến tác giả: Đẳng Bình Thể loại: Cổ Đại, Trinh thám, Kỳ bí, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Bộ sách: Liên Hoa Lâu (Tập 1) Dịch giả: Mai Dung – Chí Thanh Kích thước: 14 x 20.5cm Số trang: 520 trang Ngày xuất bản: 07/2015 Nhà xuất bản: NXB Văn Học Công ty phát hành: AMAK Tạo prc: Mây Chelski Chụp pic: Chu Tu Nguồn: Ebook Fun&Free - fb.com/groups/eb.fun.free Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: “Liên hoa lâu vân cát tường” là một y quán. Chủ nhân của nó họ Lý tên Liên hoa, được xưng tụng là thần y. Nhưng sự thật hắn chẳng biết tí y thuật nào, ngược lại, lại vô cùng thích xía vào các vụ án kỳ lại khắp giang hồ. Chùa Phổ Độ trên núi Thanh Nguyên ở Phật Châu có một mật đạo nối liền với Bách Xuyên Viện, trong mật đạo bỗng xuất hiện một xác chết cháy bị lột da; những cái chết ly kỳ của người trong Mã gia bảo, sát nhân lại là một cánh tay cụt; ông chủ Kim Mãn Đường trong giang hồ bị kinh sợ mà chết; bảo vật hiếm có "Bạc Lam nhân thủ" được cất giấu trong sơn trang không cánh mà bay… Rốt cuộc là ma quỷ làm loạn hay là lòng người khó lường? Người nào có thể tháo gỡ biết bao nhiêu bí mật đen tối cất giấu trong giang hồ đây? "Thần y" không biết y thuật Lý Liên Hoa sẽ làm sáng tỏ chuyện này thế nào? Mời các bạn đón đọc Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển của tác giả Đẳng Bình.
Tội Ác Ở Orcival
Một buổi sáng mùa hè ở Orcival, người ta phát hiện thi thể biến dạng của nữ bá tước Trémorel bên bờ sông Sein. Cách đó không xa lâu đài của nạn nhân bị xới tung, còn ngài bá tước thì biệt vô âm tín. Chính quyền địa phương đã lập tức vào cuộc và tìm ra bằng chứng kết tội một gia nhân cố ý giết người để cướp của. Nghi phạm một mực kêu oan nhưng lại không thể chứng minh mình vô tội. Vụ án tưởng chừng như khép lại thì sự xuất hiện của Lecoq - một nhân viên an ninh Sở Cảnh sát Paris và lá thư tuyệt mệnh của một cô gái trẻ đã làm thay đổi kết quả điều tra. Những bí mật về cái chết của vị nữ bá tước xinh đẹp dần được hé lộ. Liệu có âm mưu gì khủng khiếp đằng sau hay không? Quá khứ tội lỗi nào đang được ẩn náu đằng sau tội ác ở Orcival? *** Tội ác ở Orcival là sự kết hợp giữa một cốt truyện đầy yếu tố bất ngờ và một câu đố hay. Ngay từ đầu truyện, tác giả đã đưa ra một lời đố với độc giả: Một nữ Bá tước xinh đẹp bị sát hại, cách đó không xa lâu đài của cô bị xới tung, mọi nghi vấn đều hướng về một người gia nhân được tình nghi là giết chủ để cướp đoạt tài sản. Tám chương đầu tiên của truyện tập trung vào điều tra dấu vết hiện trường. Sau đó các chương còn lại tập trung cho việc đi giải mã “câu đố” mà Gabodiau đã đưa ra ở đầu truyện. Tội ác ở Orcival được viết theo lối truyện lồng truyện, khi có đến 2 cốt truyện, người đọc không gặp khó khăn trong việc tìm ra cốt truyện của Gaboriau. Tuy nhiên, với các nút xoắn khéo léo, cùng với nghiệp vụ pháp y, pháp chứng, chúng ta sẽ không thể rời mắt được khỏi những trang đầu tiên. Có thể tóm gọn truyện được chia làm 3 phần: Phần đầu của tác phẩm phá án suy luận thuần túy nhường ngôi cho nghiệp vụ truy tìm dấu vết hiện trường, phần giữa là việc tác giả đi lí giải nguyên nhân dẫn đến tội ác và phần cuối cùng giống như báo cáo điều tra, thậm chí có cả một báo cáo pháp y ngắn gọn. Quan điểm bốn “người khôn ngoan’ được cẩn thận dệt vào phần đầu tiên của câu chuyện, cho nó chiều sâu và đa dạng. Toàn bộ điều này là rất đáng tin cậy, đặc biệt là cho một sản phẩm của những năm 1860 giật gân. Việc đưa ra một vụ án giết người với nhiều những nút thắt kết hợp với các kiến thức điều tra ở thế kỉ thứ XIX sẽ khiến người đọc ngỡ ngàng. Thì ra không chỉ ở hiện đại mà việc điều tra hiện trường, tìm dấu vết ở thời đó cũng đã rất phát triển. Điểm nổi bật của Tội ác ở Orcival chính là sự cân bằng giữa hai cốt truyện. Vụ án của nữ Bá tước diễn ra vào mùa hè, vào ban ngày, ở vùng ngoại ô thượng lưu xinh đẹp; và Lecoq nằm trong khu ổ chuột, vào mùa đông, vào ban đêm. Cả hai bối cánh này đều liên quan đến việc điều tra một hiện trường vụ án, và có mối quan hệ tới những người liên quan. Nhưng dù ở câu chuyện nào đi chăng nữa thì cách mô tả dấu vết và tái tạo hoạt động tội phạm tại hiện trường rất rõ ràng. Bên cạnh tài suy luận của Lecoq thì phần lớn việc điều tra phá án đều dựa trên khoa học và các dấu vết tìm được ở hiện trường. Lecoq trong tác phẩm này giống như một “cỗ máy biến hình” và nổi bật lên với câu nói “Nếu tôi sai tôi không phải là Lecoq”. *** Người review: Trần Mạnh Hiệp - Nguồn: Hội thích truyện trinh thám Ngay từ Hồ sơ 113, Gaboriau đã cho thấy mình là một tác giả trinh thám tài ba hàng đầu, và Tội ác ở Orcival càng khẳng định điều đó chắc chắn hơn. Khác vs sự mở đầu chậm rãi của Hồ sơ 113, tác phẩm tiếp theo của Gaboriau có tiết tấu nhanh ngay từ nhứng trang đầu tiên, với án mạng kinh hoàng xảy ra. Trong các tác phẩm trinh thám cổ điển , ít khi các vụ án mạng kinh hoàng được miêu tả rõ ràng, nhưng vụ án ở Orcival lại đc miêu tả chi tiết vs những nhát rìu phá huỷ mọi thứ, những dấu máu chảy dọc cầu thang, vs dấu tay máu in trên cánh cửa. Tất cả nhanh chóng cuốn hút người đọc vào điều bí ẩn của vụ án, ko có những sự trì hoãn, những phút giây bình đạm chậm chạp hay xuất hiện trong các tác phẩm cổ điển. Có lẽ với những độc giả trung thành của truyện trinh thám, cùng vs 1 chút óc phán đoán, sẽ nhanh chóng nhận ra hung thủ thực sự là ai. Nhưng cũng như Hồ sơ 113, tài hoa của Gaboriau ko nằm ở chỗ che dấu hung thủ. Cái hay của các tác phẩm của ông nằm ở sự thật được che dấu đằng sau vụ án. Những bí mật ở trong quá khứ. Lần giở theo từng trang sách, độc giả sẽ trải qua những cảm xúc từ chán ghét, tới khinh bỉ và rồi ngạc nhiên vì những nhân vật mà Gaboriau tạo ra. Những góc khuất của con người: sự ganh ghét ti tiện , sự ngưỡng mộ và tình yêu mù quáng, sự tuyệt vọng hoá thành thù hận... Mọi nhân vật trong Tội ác ở Orcival đều được xây dựng một cách khéo léo, để lại ấn tượng cho người đọc. Đương nhiên, ko thể ko nhắc đến thám tử chính - ngài Lecoq. Một lần nữa, vị thám tử tài năng lại tái xuất. Hình tượng Lecoq hiện diện một cách rõ ràng hơn trong tác phẩm này. Một Lecoq khác biệt khi đứng cạnh Sherlock Holmes, Poirot, hay Drury Lane. Vị thám tử người Pháp vẫn có tài năng suy luận tài tình, khả năng quan sát thấu đáo, tính tỉ mẩn như những đồng nghiệp của mình. Nhưng ông cũng hiện lên với 1 chút láu cá, 1 chút châm biếm hơn những vị kia. Ông có những thói xấu khá tầm thường - như ông tự nhận - là cờ bạc và phụ nữ. Ông cũng có những điểm yếu , nhưng phút lơ đễnh trong lập luận: như điểm yếu về sự vô tội của anh chàng giúp việc . Tội ác ở Orcival vẫn còn một chút yếu ở kết truyện. Khi sự thật đã đc sáng tỏ, người đọc có lẽ sẽ trông chờ thêm một chút bất ngờ, hay một nút thắt để tạo thêm kịch tính - ở điểm này đáng tiếc là Gaboriau chưa làm đc. Câu chuyện kết thúc một cách viên mãn, một kết thúc có thể làm hài lòng độc giả, nhưng chưa phải là một kết thúc có thể khiến người đọc sau khi gấp sách lại phải thở ngắn than dài vì ấn tượng. Chút tiếc nuối cho một tác phẩm tuyệt vời . *** Review của Binh Boog về sách Tội Ác Ở Orcival   Thám tử Lecoq (Pháp) không chỉ vui mừng khi giơ cao chiếc cúp vô địch FiFa World cup 2018 mà còn ghi bàn một cách đẹp mắt và ngoạn mục ở Orcival - nơi diễn ra một tội ác ghê sợ. Ở vùng đồng quê yên ả Orcival vào một ngày đẹp trời. Xác một vị bá tước phu nhân xinh đẹp nhất vùng được phát hiện Trên thi thể nạn nhân phát hiện thấy dấu vết bị bầm dập, kèm thêm hơn hai chục vết dao đâm. Cách đó không xa, tại lâu đài của nữ bá tước, người ta phát hiện thấy dấu hiệu đồ đạc bị lục lọi, đổ vỡ bừa bãi ở trong phòng ngài bá tước. Theo nhận định ban đầu của chính quyền địa phương thì đây là một vụ cướp của, giết người, và có khả năng chồng của bà bá tước cũng bị giết hại. Xác của ngài bá tước thì vẫn chưa được tìm thấy nhưng mọi bằng chứng kết tội thì lại hướng về một gia nhân trong nhà. Liệu mọi việc có đúng như vậy hay đằng sau đó còn ẩn náu một tội ác nào khác? Với độ dày 539 trang Tội ác ở Orcival không hề gây buồn ngủ, trái lại còn đem lại một sự lôi cuốn, hấp dẫn khiến bạn không thể dừng lại được. Hình ảnh của thanh tra Lecoq chính là nguồn cảm hứng để Conan Doyle xây dựng nên nhân vật huyền thoại Sherlock Holmes nên ta thấy rất nhiều nét quen thuộc. Ở trong tác phẩm này hình ảnh thanh tra Leqoq được xây dựng một cách rất rõ nét: thông minh, tỷ mỉ, cẩn trọng, rất giỏi hoá trang, khả năng quan sát nhạy bén, khả năng phán đoán, nhận biết tình hình, khả năng phân công, sắp xếp công việc. Và không thể phủ nhận rằng thanh tra Lacoq là một anh chàng điển trai, có sự thu hút hấp dẫn đối với chị em phụ nữ. Có thể đọc đến 1/2 tác phẩm bạn sẽ nhận biết được phần nào về toàn bộ bức tranh của vụ án, nhận biết được hung thủ nhưng đừng vội mừng. Vì đi đến tận gốc rễ để tìm ra nguyên nhân của tội ác sẽ là điều khiến bạn bất ngờ và sửng sốt. Câu chuyện xảy ra để lại rất nhiều những bài học, những suy nghẫm về tình bạn, tình yêu. Phụ nữ luôn là những sinh vật khó hiểu và bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được phụ nữ nhất là những phụ nữ càng đẹp thì càng nguy hiểm. Một lần nữa có thể thấy rằng: “Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu?” Và bạn đừng bao giờ đặt niềm tin vào một ai, cũng đừng bao giờ sống quá tốt với người ngoài. Theo cảm nhận của Boog thì đây là một tác phẩm trinh thám giá trị, đủ sức lôi cuốn, hấp dẫn tới tận trang cuối cùng, mang lại nhiều cảm xúc, để lại nhiều suy ngẫm. Có thể bối cảnh câu chuyện diễn ra từ thời xa lắc xa lơ nhưng những gì tác phẩm mang lại không hề cũ. *** Review của Minh Tien về sách Tội Ác Ở Orcival Gấp sách lại rồi mà tôi vẫn bâng khuâng, trăn trở, không thể đọc được một cuốn sách khác như tôi vẫn thường làm. Yêu và hận gần nhau đến thế thôi sao? Có gì đau đớn hơn không khi hận thù đến từ người mà ta yêu thương, tôn thờ. Và đau đớn hơn nữa khi ta cũng đã nhen mối lửa hận trong lòng. Cuốn sách được mở đầu bằng việc , thi thể Bá tước phu nhân được phát hiện bên bờ sông êm đềm thuộc địa phận xã Orcival, ngoại thành Paris. Cảnh sát địa phương vào cuộc. Lâu đài được xới tung. Bá tước, được xác định là đã bị sát hại nhưng không tìm thấy xác. Cùng thời điểm đó, 1 cô gái ở lân cận lâu đài mất tích cùng lá thư tuyệt mệnh. Cảnh sát địa phương bắt giữ một gia nhân, anh này nhất quyết không khai báo và chứng minh sự ngoại phạm của mình... Ai là hung thủ? Có bí ẩn nào ở phía sau tội ác này?... Bên cạnh sự nhạy bén của Thám tử Lecoq, không thể không nhắc đến nhân vật cha Plantat, Thẩm phán hoà giải địa phương. Các tài liệu, chứng cứ mà ông có trong tay đã khiến cho việc điều tra giảm được rất nhiều thời gian và gỡ nút cho những các tình tiết truyện một cách hợp lý. Ông cũng là nhân vật mà tôi khá yêu thích trong tác phẩm. Cảm xúc, tình yêu, sự hi sinh của ông đều rất đáng được trân trọng. Nếu xét về mặt trinh thám, như đã khẳng định từ đầu, hung thủ vụ án sát hại Bá tước phu nhân được vạch mặt khá sớm. Nhưng, những tình tiết tiếp theo mới làm cho cuốn sách trở lên tuyệt vời. Những vụ án ẩn giấu phía sau mới là điểm thú vị của cuốn sách.Tiếp tục viết sẽ khiến bạn không còn muốn đọc sách. Do vậy, tôi chỉ thật lòng khuyên bạn hãy đọc và suy ngẫm. Chắc chắn, cuốn sách sẽ không làm bạn thất vọng. Mời các bạn đón đọc Tội Ác Ở Orcival của tác giả Émile Gaboriau.
Quyền Lực Thứ Tư
Tên eBook: Quyền Lực Thứ Tư Tác giả:  Jeffrey Archer  Thể loại: Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học Pháp Người dịch:  Nguyễn Thành Châu , Nguyễn Vũ Cẩm Tú  Nhà xuất bản:  Nxb văn học  Nhà phát hành:  Huy Hoàng Khối lượng:  705.00 gam  ​Định dạng:  Bìa mềm  Kích thước:  13.5 x 20.5 cm Ngày phát hành:  2011 Số trang:  748 Nguồn: diendanlequydon.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Trong bối cảnh tháng 5 năm 1789, vua Pháp - Louis XVI triệu tập đại diện của các đẳng cấp đến họp tại cung điện Versailles. Tại đó, những người đến dự được chia thành những đẳng cấp khác nhau. Đẳng cấp thứ nhất bao gồm 300 nhà quý tộc, đẳng cấp thứ hai gồm 300 chức sắc tăng lữ, đẳng cấp thứ ba gồm 600 thường dân. Còn đẳng cấp thứ tư? Đó chính là những người mà theo quy định được nắm giữ nhiều quyền lực nhất trong mọi đẳng cấp khác. Muốn biết rõ đẳng cấp thứ tư của nước Pháp trong thời kỳ đó ra sao mời bạn tìm đọc cuốn tiểu thuyết này. Mời bạn đón đọc Quyền lực thứ tư của tác giả Jeffrey Archer.