Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Cổ Tối Cường Tông

Người nào bị cho là phế vật? Ai là rác rưởi? Muốn trở nên mạnh mẽ thì chỉ cần đi theo bản tọa sẽ có mọi thứ. Thánh tôn? Hoàng đế? Bản tọa thấy chúng tu luyện cũng không dễ dàng, cho nên thu nhận làm đệ tử gác cổng. Thần khí? Pháp bảo? Đệ tử bản tọa mỗi người vài món. Lạnh lùng khó tính? Thân thiện dễ gần? Hoạt bát dễ thương? Trầm tính mê hồn? Trên thế gian gái xinh mỗi người một vẻ, tất cả đều là bản tọa nữ... Đúng, đúng, đều là bản tọa nữ đệ tử! Các đệ tử hãy cùng bản tọa chơi đến banh trời nổ đất cái thế giới này. *** “Người trẻ tuổi, ta nhìn ngươi có xương cốt cứng rắn, sau này ngươi chắc chắn sẽ là thiên tài võ học vạn người mới có một. Ngươi có thể suy nghĩ một chút chuyện gia nhập làm đệ tử Thiết Cốt phái của ta, thành tựu tương lai của ngươi là không thể tưởng tượng được.” Trong núi rừng cảnh sắc động lòng người, Quân Thường Tiếu cười tủm tỉm nói với võ giả trước mặt, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn của hắn làm cho người khác cảm giác vô cùng hấp dẫn. Không phải cảm giác, mà thật sự là như thế. Nếu có nữ nhân nhìn thấy hắn, nhất định sẽ nghẹn ngào la hét lên, hoặc là bị mê hoặc ngã trái ngã phải cho mà xem. “Chuyện này… ” Võ giả đầu đội khăn xanh khách khí nói “ Các hạ có thể trước tiên dịch chuyển bàn chân rồi nói chuyện được không?” Hóa ra Quân Thường Tiếu đang dẫm một chân lên một nửa khuôn mặt người ta, đạp xuống thảm cỏ. Mà trên nửa khuôn mặt kia vẫn còn in dấu giày của hắn. Người này bị đánh. Theo như tư thế ngã xuống cùng dấu chân còn đang in ở trên mặt của hắn, quả thực người này bị đánh không nhẹ. Quân Thường Tiếu rút chân lại, có chút áy náy nói ra ”Nhìn người dám đùa bỡn nữ đệ tử hoa nhường nguyệt thẹn của phái ta, bổn tọa nhất thời không nhịn được, thật là rất xin lỗi.” “...” Võ giả khăn xanh im lặng. Hắn đi trên đường vô tình gặp một cái mỹ nữ nên tiến lên nói một hai câu lập tức bị cái gì mà chưởng môn môn phái Thiết Cốt đánh một trận tơi bời, thật sự hắn quá là đen đủi mà. “Bằng hữu.” Quân Thường Tiếu nói ra “Suy nghĩ thật kỹ nha”. Võ giả khăn xanh trả lời yếu ớt “Ta có thể nói không đồng ý sao?” “Có thể chứ.” Quân Thường Tiếu chân thành nói ”Thiết Cốt phái của ta luôn luôn là người sống có đạo đức, tuyệt không ép buộc.” “Thật có lỗi quá.” Võ giả khăn xanh giả vờ đau khổ nói “Ta đã là đệ tử Linh Tuyền tông, không thể trở thành đệ tử quý phái nữa.” Chính mình thật vất vả thông qua khảo hạch của Linh Tuyền tông, đạt được đệ tử ký danh, không thể cứ thế công cóc được. Huống hồ, Thiết Cốt phái? Hắn chưa từng nghe ai nói qua, khẳng định đây là một môn phái rác rưởi, có gia nhập cũng chỉ lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời. “Aiii..” Quân Thường Tiếu lắc đầu, có chút nuối tiếc nói “Bằng hữu và Thiết Cốt phái của ta vô duyên rồi..” Hắn quay đầu nói “Thiên Thiên, tên này vừa rồi ức hiếp ngươi đúng không?” Cách đó không xa, một nữ tử áo trắng đang ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn. Nữ tử này da trắng như tuyết,đôi mắt trong veo như khe suối thanh tịnh. Tuy nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng đã có đủ tất cả điều kiện để trở thành một mỹ nữ. Khuyết điểm duy nhất của nàng chính là độ tuổi. Vì nguyên nhân này, mà nơi cần vểnh lên còn chưa có vểnh lên được a. “Chưởng môn.” Lục Thiên Thiên vuốt nhẹ ống tay áo, thản nhiên nói “Hắn vừa rồi muốn sờ tay ta.” “Ba!” Quân Thường Tiếu lại giẫm chân lên mặt võ giả khăn xanh, ánh mắt lạnh lẽo nói “Ngươi đây là ngại mình sống lâu rồi hả?” Lúc trước vẻ mặt của hắn còn dịu dàng, đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, tốc độ trở mặt tuyệt đối nhanh hơn cả lật tay. Võ giả khăn xanh vội vàng nói “Các hạ, ta ta ta không có!” Hắn thề, vừa rồi chính mình chỉ vừa có ý nghĩ như vậy thôi, nhưng hắn chưa kịp xơi múi gì đã bị đánh một trận rồi. Nhiều nhất thì hắn chỉ mắc tội “có âm mưu quấy rối người khác nhưng không thành công”. Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói “Thiên Thiên sẽ không nói dối. Bổn tọa tin tưởng nàng, ngày hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một bài học nhớ đời mới được.” “Binh!” “Binh!” “Binh!” Từng trận gió mát phất phơ thổi tới khuôn mặt đã bầm dập của võ giả khăn xanh. Hắn cảm giác quả thực không hề dễ chịu, bị đánh đến mức xương cốt muốn rã rời thành từng mảnh. “Đồ chó chết!” Võ giả khăn xanh nắm chặt bùn đất, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn theo hai bóng lưng đã dần biến mất oán giận nói “Lão tử nhất định sẽ báo thù!” Quân Thường Tiếu. Chưởng môn Thiết Cốt phái. Bất quá Thiết Cốt phái này cũng không vẻ vang gì. Năm đó, một tên võ giả họ Vương có xương cốt cứng rắn, rơi từ vách núi xuống mà không chết, sau đó được người qua đường cứu giúp một bữa cơm. Sau khi hắn khai tông lập phái đặt tên là Thiết Cốt phái. Tôn chỉ của môn phái là: Thiết Cốt Nhân. Ý nghĩa là làm người phải cứng rắn từ xương cốt, làm việc cũng phải cứng rắn như xương cốt. Chưởng môn đời thứ nhất chăm lo quản lý, trong vòng mười năm không ngừng phát triển, Thiết Cốt phái đã có chỗ đứng trong giang hồ, trở thành môn phái hạng cửu lưu, làm mưa làm gió ở Thanh Dương thôn. Nhưng… Người tính không bằng trời tính. Chưởng môn đời thứ nhất đi trên thị trấn trăng hoa vui đùa, bị quan phủ bắt giam vào ngục. Hắn không chịu được uất ức nên quyết định vượt ngục nhưng thất bại, cuối cùng bị đầu lìa khỏi xác. Cả môn phái rơi vào tình trạng như rắn mất đầu, từ đó bắt đầu xuống dốc không phanh. Trên đời không có cái gì gọi là mãi mãi. Sự tồn tại mạnh như Thiết Cốt phái của năm đó cuối cùng kết cục chỉ là đom đóm sớm nở tối tàn mà thôi. Mỗi lần người trong thôn kể lại chuyện chưởng môn Vương của Thiết Cốt phái vượt ngục không thành bị chém đầu, mọi người nghe xong đều ngửa mặt lên trời thở dài, trẻ con ngồi trên ghế nghe kể chuyện đều nước mắt rưng rưng. Thiết Cốt phái mặc dù đã suy tàn nhưng vẫn còn tồn tại. Ba tên đệ tử cuối cùng còn lại cùng nhau vui vẻ ngồi ăn bữa cơm ly biệt, hay còn gọi là “bữa cơm giải thể”. Ý là ăn xong bữa cơm này coi như tông môn giải thể, đường ai nấy đi. Tuy nhiên, ba người ăn xong bữa cơm này, vẫn còn một người lựa chọn ở lại. Sống một mình tại môn phái, ngày đêm chờ đợi, không rời bỏ. Người kia là ai? Chính là chưởng môn đời thứ 2: Quân Thường Tiếu. Chính xác mà nói thì đã từng là Quân Thường Tiếu. Cách đây một tháng, vào một đêm Quân Thường Tiếu thức dậy, đang trên đường tiến về nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu khẩn cấp của người sống. Khi hắn đi qua đại điện thì đột nhiên bảng hiệu môn phái do đã quá cũ kĩ và xập xệ rơi trúng đầu. Một mạng thế là đi chầu diêm vương. May mắn thế nào, Quân Thường Tiếu ở Trái Đất xuyên không đến thế giới này, thành công thay thế thân phận. “Ta còn sống sao?” Ý thức được mình không chết, Quân Thường Tiếu trước tiên thẫn thờ một lát, sau đó tiếp nhận trí nhớ của cơ thể này, hắn mới hiểu được chính mình rất may mắn trở thành người trong hàng tỷ người có cơ hội xuyên không. Thật là tuyệt vời! Tuyệt kỹ công pháp, thần kỹ bí tịch, tất cả các loại thần thông hãy xuất hiện đi. Ta Quân Thường Tiếu đã tới nơi này, lập tức muốn xưng bá thế giới, đánh bại tất cả thiên tài trở thành cường giả chí cao vô thượng. Ông trời không phụ lòng người, hắn giết chết vô số con kiến cùng bóp chết vô số bọ chét về sau, cuối cùng hệ thống cũng hoạt động. “Đinh đinh” “Hệ thống "Môn phái mạnh nhất" chuẩn bị khởi động.” “Đinh” “Hệ thống "Môn phái mạnh nhất" khởi động thành công, hiển thị số liệu trên màn hình phục vụ chủ nhân.” “Hưu!” Âm thanh máy móc bên tai chấm dứt, trước mặt Quân Thường Tiếu hiện lên từng dãy số liệu. Tên môn phái: Thiết Cốt phái Chưởng môn: Quân Thường Tiếu Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu. Kiến thiết môn phái: Cấp 1 Thành viên môn phái: 1/100 Điểm cống hiến môn phái: 0/100 Nhiệm vụ chính tuyến: trong vòng một trăm năm biến Thiết Cốt phái trở thành đệ nhất môn phái của Tinh Vẫn đại lục, số lượng đệ tử môn phái đạt mười vạn người. Nếu không thể hoàn thành, chủ nhân lập tức hóa bụi bay về trời. Nhìn thấy nhiệm vụ chính tuyến ở cuối, một cơn lạnh buốt chạy thẳng từ chân tới đỉnh đầu Quân Thường Tiếu. Hắn kiểm tra lại trí nhớ một cách cẩn thận, Quân Thường Tiếu biết được Thiết Cốt phái chỉ có một người là mình, môn phái cũng là đẳng cấp thấp nhất, hắn đi vào nhà bếp lấy dao kề lên trên cổ, do dự một lúc rồi cuối cùng thở dài đem dao bỏ xuống, hắn không làm được tôn chỉ cứng rắn của môn phái. Một cái môn phái cửu lưu. Một cái môn phải chỉ có một người. Trong vòng trăm năm trở thành môn phái số một, đệ tử mười vạn người? Đây là ông trời đang chơi đùa mình, hay là hệ thống đang chơi đùa mình vậy? “Đinh!” Trong cơn tuyệt vọng, bên tai Quân Thường Tiếu bỗng nhiên văng vẳng âm thanh “Chúc mừng chủ nhân mở ra hệ thống. Mời chủ nhân nhận lấy nhẫn không gian.“ “Cái gì nhẫn không gian?” Quân Thường Tiếu phát hiện trên cổ tay phải bỗng dưng có thêm một cái vòng ngọc tinh xảo, phía trên có khắc chữ “Nhẫn không gian” rất nhỏ, hắn nhìn một lúc rồi co giật khóe miệng nói “Ta lần đầu tiên trong đời thấy nhẫn không gian lớn như vậy luôn đó.”   Mời các bạn đón đọc Vạn Cổ Tối Cường Tông của tác giả Giang Hồ Tái Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Công Chúa Mặt Trăng Tập 4.2: Winter Bạch Tuyết - Marissa Meyer
Công chúa Winter được những người dân Mặt Trăng ngưỡng mộ vì dáng vẻ yêu kiều và lòng nhân ái của mình, và bất chấp những vết sẹo xấu xí trên mặt, vẻ đẹp của cô luôn được đánh giá là còn kiều diễm hơn cả bà mẹ kế, Nữ hoàng Levana.  Winter căm ghét bà mẹ kế của mình và cô hiểu rằng Nữ hoàng Levana sẽ không bao giờ ủng hộ tình cảm của cô dành cho người bạn thời thơ ấu - chàng cận vệ điển trai Jacin. Nhưng Winter không yếu đuối như Nữ hoàng Levana tưởng và cô vẫn luôn âm thầm chống đối bà ta trong nhiều năm. Cùng với cô gái cyborg - Cinder và nhóm bạn của cô, Winter hy vọng có thể làm nên một cuộc cách mạng và chấm dứt cuộc chiến tranh đã kéo dài trong suốt nhiều thập kỷ. Liệu Cinder (Lọ Lem), Scarlet (Khăn đỏ), Cress (Tóc mây) và Winter (Bạch tuyết) có thể đánh bại Nữ hoàng Levana và sống hạnh phúc mãi mãi bên người mình yêu hay không? Hãy đón đọc tập 4.1 và tập 4.2 - Winter (Bạch Tuyết), cũng là hai tập cuối cùng của bộ truyện Công chúa Mặt Trăng.  *** “Đây có thể là cuốn sách cuối cùng của bộ truyện dài Công chúa Mặt Trăng, nhưng các nhân vật chính còn phải vượt qua rất nhiều thử thách và chướng ngại vật trước khi tìm được hạnh phúc trọn đời của riêng mình. Tác giả Meyer đã vô cùng xuất sắc trong việc liên tục thay đổi giữa các câu chuyện mà không làm mất đi mạch truyện chính. Cuốn sách khép lại với một cái kết mở - đầy tham vọng và ấn tượng - khiến cho người hâm mộ không khỏi hy vọng về một bộ Biên Niên Sử mới của tác giả Meyer”  - School Library Journal “Tác giả Marissa Meyer xứng đáng được nhận một điểm A+ trong việc tạo ra một thế giới tưởng tượng đầy lôi cuốn và hấp dẫn. Tôi đã bị mê hoặc khi đọc tới những đoạn miêu tả về cung điện lộng lẫy và những con người ở tầng lớp thấp ở Tân Bắc Kinh… Đặc biệt, các nút thắt đã được tác giả tháo gỡ một cách khéo léo, tài tình và đầy thuyết phục”  - bookbinges.blogspot *** Bộ Công Chúa Mặt Trăng gồm có: Công Chúa Mặt Trăng Tập 1: Cinder - Lọ Lem Công Chúa Mặt Trăng Tập 2: Scarlet - Khăn Đỏ Công Chúa Mặt Trăng Tập 3.1: Cress - Tóc Mây Công Chúa Mặt Trăng Tập 3.2: Cress - Tóc Mây Công Chúa Mặt Trăng Tập 4.1: Winter - Bạch Tuyết Công Chúa Mặt Trăng Tập 4.2: Winter - Bạch Tuyết *** Tiểu thuyết gia Marissa Meyer sinh ngày 19-2-1984 tại Thành phố Tacoma, bang Washington- Hoa Kỳ. Là Tiểu thuyết gia sinh thuộc cung Song Ngư, cầm tinh con (giáp) chuột (Giáp Tý 1984). Marissa Meyer xếp hạng nổi tiếng thứ 17276 trên thế giới và thứ 67 trong danh sách Tiểu thuyết gia nổi tiếng. Tổng dân số của Hoa Kỳ năm 1984 vào khoảng 235,824,902 người. Nổi tiếng với cô New York Times bán chạy nhất âm lịch Chronicles tiểu thuyết, Meyer xuất bản Cinder, cuốn sách đầu tiên trong loạt bài này, vào năm 2012. Giữa năm 2013 và năm 2015, cô đã viết hơn bốn danh hiệu:. Scarlet, Cress, mùa đông, và công bằng nhất-Levana Story Mỗi cuốn sách âm lịch Chronicles cô được dựa trên một câu chuyện cổ tích khác nhau (Cinder dựa trên cô bé Lọ Lem;. Scarlet trên Little Red Riding Hood, vv). Cô và Lightship tác giả Jane Yolen Chị Emily đều biết đến với công việc của mình trong thể loại người lớn tưởng tượng hư cấu trẻ. Mời các bạn đón đọc Công Chúa Mặt Trăng Tập 4.2: Winter Bạch Tuyết của tác giả Marissa Meyer.
Siêu Thần Yêu Nghiệt - Giang Hồ Tái Kiến
Truyện hài, main rất tiện - vô xỉ danh xưng Tiện Thần^^ Đây là một cái tiện Thần bị trấn áp vạn năm. Đây là một cái quái vật da mặt dày như tường thành, ai gây ai xui xẻo. Đây là một cái chúa cứu thế cuốn vào thế tục phân tranh, lại gánh vác tái tạo Thần Giới sứ mệnh. Hắn gọi Vân Phi Dương, một cái đồ vô sỉ, một cái Siêu Thần Yêu Nghiệt! Xin nhờ, ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể hay không đem cứu vớt thế giới trách nhiệm giao cho người khác a..." "Lúc đầu hắn là không có ý định tu luyện, nghĩ kỹ tốt hưởng thụ sinh hoạt, tán gái cưới muội tử. Nhưng hôm nay bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, mới hiểu được mình bây giờ tình huống chính là hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt. Vân Phi Dương tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng giật ra đai lưng, đem bàn tay tiến đũng quần, lấy ra một cái chiếc nhẫn chiếu lấp lánh. "Nếu như tại trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một thế anh danh sợ muốn phó mặc. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm rừng cây, bàn luận nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không thể tốt hơn." *** Một cái to lớn môn xuất hiện tại Hồng Mông chi cảnh, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả đại năng ánh mắt, nhưng không bao gồm tại chiến trường giao thủ các cường giả. Thời khắc đó, vô luận tại tiềm tu, vẫn là tại bế quan Đại Đạo chi đỉnh đều bay ra ngoài, treo giữa không trung, hai tay run rẩy nhìn qua cái kia phiến khí thế bàng bạc đại môn, ánh mắt hiện ra kích động. Chỉ cần bước vào võ đạo điên phong tầng thứ cường giả, tại tu luyện năm tháng bên trong, tổng có thể cảm giác được, giống như có một cánh cửa ngăn tại trước mặt ngăn trở tiến lên. Bọn họ muốn đi đẩy ra, nhưng mỗi lần đứng tại trước mặt, thì còn như là giun dế nhỏ bé, thậm chí không có dũng khí đi vươn tay. Đây vốn là một loại tồn tại ở trong lòng cảm giác, rất không chân thực, rất phiêu mịt mù. Nhưng bây giờ đâu? Cái kia phiến như thật như ảo môn, vậy mà như thế chân thực xuất hiện! "Xoát! Xoát!" ... *** Đông Lăng Quận, Địa Sơn Trấn. Một sơn cốc vắng vẻ không người bước chân, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, oanh lên đá lớn tồn tại vĩnh cửu trong cốc. "Oành." Cự thạch vỡ vụn, bụi đất tung bay. Một tên thiếu niên lảo đảo đi ra, tiếp theo bất lực ngã trên mặt đất. Sắc mặt người này tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu. Ước chừng một khắc sau. Thiếu niên gian nan mở mắt, nhẹ nhàng nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của chính mình, khổ sở nói. - Ta lại ngủ một vạn năm, hao hết toàn bộ tu vi, giữ được tính mạng, nhưng thân thể cũng đã thoái hóa. Một vạn năm? Thân thể thoái hóa? Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, có bệnh! Vân Phi Dương không có bệnh, hắn xác thực sống một vạn năm, đúng hơn thì sống hơn mười ba ngàn năm. Đã từng hắn là một trong tam đại Chiến Thần của Thần Giới, là nam nhân biết đánh nhau nhất trong nam nhân. Nhưng vì đắc tội quá nhiều người, bị rất nhiều Thần Vương cùng Thần Quân Liên Thủ bức đến Phàm Giới, lấy vô thượng thần thông, trấn áp tại Thập Vạn Đại Sơn này, gieo xuống phong ấn vĩnh cửu cùng thần chú không được luân hồi. Thế sự khó liệu. Nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới cũng không có bị trấn áp đến chết, lấy toàn bộ Thần lực làm đại giá, kéo dài hơi tàn đến vạn năm sau. Ngày hôm nay, phong ấn suy yếu rồi cũng được giải trừ, sau đó từ dưới đất chui lên trọng sinh. - Đám lão gia hỏa kia nằm mơ cũng không ngờ, Vân đại soái ta không chết. Vân Phi Dương gian nan cười rộ lên, lười biếng giãn hai tay cảm khái. - Còn sống thật là tốt. Đệ nhất cao thủ Thần Giới - Vân Phi Dương chui từ dưới đất lên trọng sinh, sau khi sống lại không có ý nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, giết đến tận Thần Giới, đánh bại tất cả địch nhân trước đó đã dễ mình, chiếm vị trí Thần Chủ. Bời vì những chuyện xãy ra ở đời trước cũng do hắn gây ra, cũng vì quá phách lối mới chọc giận gần hết đám người, kết quả bị người đánh hội đồng, bị nhốt một vạn năm. Trong năm tháng dài đăng đẵng ấy, Vân Phi Dương vừa đếm cừu vừa tổng kết được kinh nghiệm sống, đến khi đếm được ngàn ngàn ngàn ức cừu, mới tổng kết được một việc, chính mình đời trước quá kiêu căng. Đếm cừu nhiều, tính cách cũng trầm lặng hơn nhiều. Mấy ngàn năm tu luyện, mặc dù đứng trên đỉnh phong, nhưng không có nhiều niềm vui thú trong cuộc sống. Bây giờ trọng sinh, làm gì chém chém giết giết, trên thế giới này không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện có thể làm. Tỉ như Vân Phi Dương lần nữa nỗ lực đứng lên, kéo thân thể suy yếu, từng bước một ra khỏi sơn cốc, thả mắt thấy thế giới xa lạ, nhìn lấy hoa hoa thảo thảo, nhìn lấy biển rộng núi cao, trong lòng kiên định nói: - Vân đại soái ca ta ngày hôm nay đã trọng sinh, nhất định phải thay đổi cách sống! Cái gọi thay cách sống chính là hưởng thụ sinh hoạt thật tốt, mà làm sao mới tính hưởng thụ sinh hoạt đây? Tán gái, cưới muội tử chứ sao nữa! Đây là mộng tưởng trong một vạn năm nay của hắn. Đời trước Vân Phi Dương đạt đến Thần Quân, chưa từng thể nghiệm qua say sưa ái tình như thế gian, dù rất nhiều tiên nữ, thần nữ thông đồng, hắn cũng không tuân theo, tựa như mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài. Càng bi kịch là tu luyện hơn ba nghìn năm, Thần Chủ cao cao tại thượng cho đến khi bị phong ấn vẫn là tiểu xử nam, cái này mà truyền đi, khẳng định sẽ rất mất mặt a. Một vạn năm rút kinh nghiệm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày ra ngoài, chắc chắn sẽ dồn tất cả tinh lực trên thân nữ nhân, đền bù tiếc nuối đời trước. Muốn cuối cùng, hắn ngửa đầu lớn tiếng tru. - Tu luyện? Cút mịa nó đi! "Sưu!" Đột nhiên, một đạo ám tiễn bay tới, tốc độ cực nhanh. "Phốc phốc." Vân Phi Dương không tránh kịp, bất hạnh trúng tên. Nương theo một tiếng kêu thảm, Vân Khinh Dương ôm chân như giống như con khỉ loạn nhảy cả lên, chân trái của cao thủ đã từng đệ nhất Thần Giới bất hạnh trúng tên, cái gọi là phong phạm cường giả, tại thời khắc này hoàn toàn không có. - A? Trong bụi cỏ nhảy ra một thiếu nữ, khi nàng ý thức được mình vừa bắn trúng người, hoa dung thất sắc, vội vội vàng vàng nói: - Thật thật xin lỗi, ta tưởng ngươi là con mồi chứ. Vân Phi Dương nghe vậy, trực tiếp ngã quỵ. Ca giống người như vậy, ngươi không nhìn không ra à? Bất quá, Vân Phi Dương mượn góc độ nhìn lại, phát hiện thiếu nữ phía trước tựa như hoa lan trong u cốc, một đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa thuần chân sang ngời, như làn giá ôn nhu nhẹ nhàng phất qua. Một khắc này, hắn bị rung động thật sâu. - Thế giới lại có nữ hài thanh thuần như thế! - Rất tốt, ngươi sẽ trở thành một tiêu đầu tiền của Vân đại soái ta! Con ngươi Vân Phi Dương đảo một vòng, lúc này ôm chân gào to: - Đau quá, ta muốn chết. Dứt lời hai mắt hắn nhắm lại, giả bộ chết. Thiếu nữ bối rối chạy tới, luống cuống tay chân nói: - Này này, ngươi đừng chết a, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý mà! Đang nói chuyện, con mắt ướt át, nàng hiển nhiên đang muốn khóc. Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười, lại cảm giác hổ thẹn thầm nghĩ: - Cô bé này thật dễ lừa gạt, ca là Thần Giới đệ nhất cao thủ, chỉ một mũi ám tiễn há có thể làm khó ta. "Hưu!" Đột nhiên, thiếu nữ rút mũi tên ra ra. "Tê!" Vân Phi Dương bỗng nhiên ngồi dậy, tê tâm liệt phế quát: - Ngươi làm gì thế?! Thanh âm vang dội, hắn thật sự rất đau. Không đau cũng không được. Cứ như vậy mà phạch một cái nhổ mũi tên ra, thậm chí còn mang ra cả da thịt theo, thần tiên cũng chịu không được. "A!" Thiếu nữ giật mình: - Ngươi không phải chết rồi sao? Khóe miệng Vân Phi Dương co giật. - Cô nương, ngươi cứ như vậy mà rút tên, ta coi như không chết cũng có thể bị tươi sống nhổ chết đó! - Ta Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: - Thật xin lỗi. Ai. Cô bé này thật ngốc. Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi. Nhưng vào lúc này, vết thương trên đùi bắt đầu phun ra cột máu, tựa như pháo hoa nở rộ, đồng thời mang theo mùi tanh. Thiếu nữ che miệng cả kinh. - A..., phun máu rồi! Phù phù.. Vân Phi Dương lần nữa ngã xuống đất. Ngươi rút ra như thế, lại không đè vết thương lại, muốn không phun máu cũng không được! "Phốc, phốc!" Máu tươi phun trào, tựa như dòng suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn thất thần ngẩn người, hữu khí vô lực nghẹn ngào nói: - Đại tỷ ơi, nhanh nhanh cầm máu dùm cái, nếu không ta sẽ chết thật á! Nói xong. Hai mắt nhắm lại, ngất đi. Vân Phi Dương ngất thật chứ không phải giả vờ. Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn rất suy yếu, bây giờ lại mất máu quá nhiều, sao có thể chống đỡ. Hôm sau. Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một giường gỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, xem ra gian phòng thật lâu chưa có người ở. - Đau quá. Trên thân thể truyền đến cảm giác nhói nhói. Vân Phi Dương vén chăn lên, phát hiện chân trái trúng tên được từng lớp vải quấn lên, ba tầng trong, ba tầng ngoài, thiếu chút nữa đã bang hết cái chân hắn lại. - Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần làm khoa trương như vậy chứ! "Két." Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu nữ khả ái cầm bát thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khi nàng nhìn thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, vui vẻ nói: - Ngươi tỉnh rồi? - Ừm. Vân Phi Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, nói: - Đây là địa phương nào? - Nhà ta. - Một mình cô nương? - Đúng vậy. Thiếu nữ cúi đầu xuống, chán nản nói: - Phụ mẫu ta khi còn nhỏ đã qua đời hết rồi. Vân Phi Dương sinh lòng hổ thẹn. Nữ hài đột nhiên cười một tiếng, nói: - Đây là thuốc do Lý Dược Sư nấu, nhanh uống lúc còn nóng, chuyên trị thương do đao kiếm gây ra, rất lợi hại đó. - Ừm. Vân Phi Dương tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đại biến, lè lưỡi a mấy cái, tức giận quát: - Ngươi a… đây là độc dược thì có, khó uống như vậy!? - Không phải đâu. Thiếu nữ giải thích: - Lý Dược Sư có nói qua, thuốc càng khó uống, càng có hiệu quả. Vân Phi Dương lắc đầu, nghĩ thầm: - Quả nhiên, dược đạo Phàm Giới quá lạc hậu, tùy tiện thêm Điểm Hương Thảo, chẳng phải giải quyết được vị đắng. Hắn từng có nghiên cứu dược đọa, hiểu được một hai, đương nhiên, nghiên cứu dược đạo không phải vì cứu người chữa bệnh, mà vì giết người, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược chi đạo! Trận Đạo, Luyện Khí Đạo, Phù Đạo, các loại nghề phụ mấy vấn đề này Vân Phi Dương đều không biết. Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ chuyên chú vào hai chuyện. Thứ nhất, dùng nắm đấm đánh người, thứ hai, dùng độc dược chỉnh người, trước kia người nào đắc tội hắn, hắn liền đánh người đó, hạ dược, dù Thần Quân cũng dám đánh, dù Thần Chủ cũng dám để hắn một mực đi nhà xí! - Cô nương, ngươi tên gì? Vị đắng dần biến mất, Vân Phi Dương lúc này mới lên tiếng hỏi. Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp: - Ta gọi Mục Oanh, ngươi có thể gọi ta là Oanh Oanh. Vân Phi Dương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cảm thấy danh tự cũng rất êm tai, rất thích hợp với dạng nữ hài ôn nhu như thế này, sau đó nghiêm trang nói: - Oanh Oanh, ngươi cứu ta, là ta ân nhân cứu mạng, Vân Phi Dương ta sẽ lấy thân báo đáp mà lấy ngươi. Mục Oanh kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, tâm lý thầm suy nghĩ não thằng cha này có phải có vấn đề?   Mời các bạn đón đọc Siêu Thần Yêu Nghiệt của tác giả Giang Hồ Tái Kiến.
Màn Đêm - Richelle Mead
Khi màn đêm buông xuống... Khi bóng tối và hơi lạnh giăng khắp thế gian, vạn vật chìm trong giấc ngủ êm đềm, thì có nhiều sinh vật mới bắt đầu trỗi dậy, hòa mình vào nhịp sống sôi động ở nửa bên kia của tự nhiên. Đó là những ma cà rồng. Bên trong hàng rào sắt hoa, được khoanh vùng biệt lập nhờ núi rừng rậm rà kỳ bí là một học viện xây dựng theo phong cách Gothic với những đỉnh tháp chuốt nhọn và những ô kính cửa sổ phủ màu để ngăn ánh nắng. Học viện ẩn dật, xa người thường và xa các đô thị lớn hiện đại này là nơi đào tạo các ma cà rồng trẻ tuổi, cũng là nơi chứng kiến những đắm say lãng mạn, những ghen tuông tị hiềm, và cả những hiểm nguy chí mạng trong cuộc sống của họ... Học Viện Ma Cà Rồng gồm có: Màn Đêm Sương Giá Hôn Bóng Hẹn Máu Linh Hồn Tận Hiến ... *** Ma cà rồng là một trong những hình tượng hư cấu nổi tiếng và hấp dẫn nhất từng xuất hiện trong văn học. Cách đây 8 năm, bán nguyệt san Painted Bride từng thống kê rằng ma cà rồng đã xuất hiện hơn 9,5 triệu lần trong các tác phẩm văn học xuất bản bằng tiếng Anh tính từ năm 1819 (năm ra đời kiệt tác kinh điển về ma cà rồng Dracula của Bram Stoker). Con số đó, xét về mặt tương đối, chỉ đứng sau mật độ xuất hiện của Jesus Christ (hơn 100 triệu lần) cũng trong các tác phẩm văn học tiếng Anh. Từ gần 200 năm nay, ma cà rồng đã vượt xa khỏi phạm vi châu Âu, đem hình ảnh chiếc áo choàng đen, mắt máu, răng nanh cùng vết cắn nhọn của mình trở nên nổi tiếng thế giới. Hình ảnh ma cà rồng biến đổi khá nhiều nhờ trí tưởng tượng mỗi ngày một phong phú của tác giả, theo thị hiếu ngày một đa dạng của độc giả; xuất hiện trong nhiều thể loại hơn hẳn xưa kia, không chỉ giới hạn ở kinh dị, hình sự, phiêu lưu... mà lấn cả sang diễm tình, học đường và chick-lit. Các tác phẩm tiêu biểu từng được độc giả Việt Nam biết đến bao gồm Biên niên sử Ma cà rồng (Anne Rice), Chạng vạng (Stephanie Meyer), Bí ẩn phương Nam (Charlaine Harris). Còn Richelle Mead tạo nên khung cảnh và hệ thống nhân vật của mình bằng cách đánh bóng lại kho truyền thuyết nằm sâu dưới bụi dày thời gian ở Balkan và Romania, đưa chúng vượt biển sang Bắc Mỹ, tái sinh tại một trong những tiểu bang sôi động nhất Mỹ. Tuy bối cảnh là trái đất thời hiện đại, ở cách một thành phố sầm uất của nước Mỹ chỉ vài dặm đường, cũng có những nhân vật trẻ trung đẹp đẽ, Học viện Ma cà rồng là một không gian riêng biệt chỉ dành cho ma cà rồng. Con người hầu như không hay biết, không xuất hiện và nhất là không can thiệp vào sự hiện hữu của ma cà rồng. Mặc dù vậy, tác phẩm thực chất nhìn nhận lại chính con người chúng ta qua một bề ngoài mới, một bề ngoài siêu nhiên. Ma cà rồng của Mead gồm ba loại: Moroi (ma cà rồng sống), Strigoi (ma cà rồng chết) và Dhampir (ma cà rồng lai). Hai loại đầu sinh ra từ dân gian Romania, loại thứ ba từ dân gian vùng Balkan. Đây cũng là chi tiết chưa hề được chú ý khai thác ở bất cứ tác phẩm văn học đương đại nào về ma cà rồng. Bộ truyện Học viện Ma cà rồng gồm 6 cuốn, ghi lại những dốc cao và vực thẳm trong quãng thời gian rèn luyện trưởng thành của các Moroi và Dhampir trẻ tuổi tại một trường trung học bí mật. Phần lớn sự kiện diễn ra tại học viện Thánh Vladimir thuộc tiểu bang Montana. Ngôi trường theo phong cách Gothic này nằm lọt thỏm giữa những cánh rừng và núi đồi, thức dậy vào ban đêm, ngủ yên vào ban ngày. Quanh trường đặt các bùa chú bảo vệ, an ninh được bổ sung thêm nhờ sự tuần tra canh gác của các Giám hộ gốc Dhampir. Tháng 10/2010, công ty IPM cùng NXB Hội Nhà văn ấn hành tại Việt Nam 2 tập đầu tiên trong bộ truyện là Màn đêm và Sương giá. Màn đêm mở ra bằng cảnh Rose và Lissa bị các Giám hộ áp tải về học viện sau hai năm lẩn trốn trong thế giới loài người. Các nhân vật đều tuyệt mỹ, nhưng ai cũng xanh xao vì phải sống trong bóng đêm. Trên những giảng đường cổ kính, họ luyện tập khả năng điều khiển các sức mạnh tự nhiên như lửa, gió, đất hay nước. Sau những tấm rèm ký túc, họ quay cuồng trong các dạ tiệc, háo hức tìm hiểu những thu hút giữa nữ và nam. Vừa trẻ trung cuồng nhiệt, họ vừa tỉnh táo và thực dụng đến đáng sợ. Ai cũng biết trường học là bước đệm để tiến vào xã hội người lớn mai sau, vì thế tất cả sẵn lòng đắm say nhưng không ràng buộc, vui cười nhưng không thân thiết, bè phái phe nhóm nhưng không bao giờ tin tưởng. Sương giá dần dà đẩy câu chuyện lên một cao trào mới, dữ dội và bi thảm hơn. Các học sinh chuẩn bị bước vào xã hội con người, các biến động của đời thực va vào họ. Tình yêu, hận thù, dục vọng... lớp lớp tràn tới, đòi hỏi mỗi người phải biết ứng xử thích hợp và kịp thời. Theo truyền thuyết, ai đó sắp cưới mà chết, hoặc chết rồi mà còn hiện về làm tình với người mình sắp cưới thì sẽ biến thành Strigoi. Nhưng theo Mead, có rất nhiều cách để tạo ra Strigoi: chẳng hạn một Moroi giết chết người mình vừa hút máu, một Moroi hoặc một Dhampir bị Strigoi cắn... đều chắc chắn biến thành Strigoi, nói cách khác là cái ác rình rập khắp nơi, chỉ bất cẩn hoặc lỡ tay làm điều xấu thì sẽ mãi mãi trở thành kẻ xấu, không còn đường quay đầu trở lại. Bên cạnh các yếu tố sẵn có về dòng giống và sức mạnh thượng đẳng của ma cà rồng, Mead còn cấu tứ thêm rất nhiều yếu tố phi thực hấp dẫn. Đó là điếm máu, hôn bóng, thần giao cách cảm giữa hai linh hồn, là khả năng chuyện trò với người khác nhờ đi vào giấc mơ của họ. Ngoài những chi tiết cần đến trí tưởng tượng phong phú ấy, Học viện Ma cà rồng còn hấp dẫn nhờ kỹ năng viết đầy rung cảm của Richelle Mead khi đặc tả những khoảnh khắc xao động khôn cưỡng giữa Rose và Dimitri - nhất là trong cái đêm họ gần như thất thân với nhau, khi chạy máy quay theo những cú nhay cắn tàn bạo của Strigoi trên cần cổ bấy nát của Eddie, khi chậm rãi níu giữ những giây phút nặng nề cuối cùng của Mason... Tóm lại là một kỹ năng đem đến cho người đọc những phút phiêu linh vì đắm say, xót xa vì mất mát, uất nghẹn vì bất lực. Không chỉ là một tác phẩm tâm tình cho tuổi trẻ, Học viện Ma cà rồng còn là kết quả của sự tương tác đầy thấu hiểu với truyện dân gian, truyền thuyết cũng như khoa học quanh hình tượng nhân vật lâu đời và nổi tiếng ma cà rồng. *** Suy-sụp-sau-sung-sướng là thủ pháp gây kịch tính quen thuộc trong rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn. Đại loại là nếu truyện chưa kết thúc mà đã có một đêm thăng hoa, thì chỉ trong vòng nửa ngày tiếp theo sẽ xảy ra xung đột hoặc bi kịch để ngăn chặn đêm thăng hoa thứ hai nói riêng và ngăn chặn hạnh phúc đi vào thoái trào nói chung. Tính đến tập 5, Mead sử dụng thủ pháp này hai lần, và cả hai đều báo hiệu những biến cố bi thảm xoay chiều số phận bao nhiêu người. Y như trong giao đãi, với cuốn sách từ ghét đến bình thường tôi tán tụng rất dễ, nhưng với cuốn sách từ thích đến yêu, tôi thường lúng túng không biết bắt đầu từ đâu cả, bởi tôi sợ không lột tả hết cái hay của nó, khiến người nghe/đọc sẽ thấy sao mà tầm thường những điều tôi chỉ ra, làm tội nghiệp cuốn sách tôi thích đến yêu đi. Suốt mười lăm năm nay, chưa một tác phẩm nào khiến tôi khổ sở vì mong ngóng như Học viện Ma cà rồng (Vampire Academy), dù trước đây cũng từng đưa Harry Potter và Bảo bối Tử thần vào danh sách mong đợi. Trong lúc chờ đợi tập cuối Last Sacrifice phát hành vào 14 Dec này, những lơ mơ trước ngủ của tôi tràn ngập Strigoi/Moroi/Dhampir, và tôi nghĩ thôi thì trút chúng ra giấy một lần, để óc còn khuây khỏa theo truyện khác. Nhớ là khi bắt đầu đọc tập 1, tôi phải càu nhàu vì dạo gần đây ma cà rồng cứ bám lúc nhúc ở các giá sách YA, khiến người ta chẳng nhìn thấy truyện nào nữa cả. Trong hơn 100 năm từ Dracula của Bram Stoker đến Argeneau Family của Lynsay Sands hay Vampire Academy của Richelle Mead, ma cà rồng đã thực hiện một cuộc cách mạng ngoạn mục. Không còn di chuyển bằng quan tài hay xe hòm qua lại đơn điệu giữa tiểu thuyết kinh dị và trinh thám, không còn sự tàn bạo vô nhân tính một chiều từ đôi răng nanh đến cặp mắt đỏ đọc, ma cà rồng thế kỷ XXI đã ngồi SUV bành trướng sang tiểu thuyết lãng mạn, thanh xuân và kịch tình, cũng như khoác thêm ánh đắm say cho cặp mắt, môi gợi cảm che đôi nanh, và áo choàng đen thay bằng thời trang hàng hiệu. Ma cà rồng là lựa chọn không cần thiết nhưng thú vị cho nhân vật của Mead. Không cần thiết bởi vì thế giới mà chị xây dựng chỉ toàn là ma cà rồng. Trong một tương quan không – đúng hơn là ít – sự giao tiếp/so sánh với xã hội loài người, lại hoàn toàn không có cặp đôi người-ma nào, thì đặc trưng đáng sợ/quyến rũ của ma cà rồng không mấy nổi bật, và tính chất chông chênh bi thảm khiến tình yêu trở nên lãng mạn tột cùng giữa hai giống loài hút máu-bị hút máu không có cơ sở tồn tại. Ngoài ra, việc chọn ma cà rồng làm nhân vật sẽ khiến câu truyện mê hồn này bị đổ đồng vào một rừng tác phẩm thuộc tiểu loại vampire, khi trình làng rất dễ dính so sánh là ăn theo Chạng vạng, và các bài PR Việt Nam lười biếng sẽ đặt ngay một tiêu đề lợm giọng rẻ tiền là Học viện Ma cà rồng – kẻ soán ngôi/kế vị/đối thủ của Twilight. Mead hoàn toàn có thể viết một câu truyện huyền ảo về người thường hoặc yêu tinh với chính nội dung chị dùng cho Học viện Ma cà rồng, tất nhiên cần điều chỉnh vài ba tình tiết mà với bút lực dồi dào và tài hoa của Mead, tôi nghĩ chỉ là chuyện nhỏ đi vừa kẽ răng. Thú vị là bởi nếu Mead không lựa ma cà rồng, chẳng biết đến bao giờ mới có người chỉ cho tôi một kho dân gian thần thoại chưa từng được văn học khai quật về ác quỷ hút máu như thế này.   1. Hệ thống nhân vật Ma cà rồng, với Mead, là một từ không chi tiết. Theo Học viện Ma cà rồng, cần phải phân biệt Moroi, Dhampir và Strigoi. Thứ tự này cũng là thứ tự đẳng cấp huyết thống trong truyện, còn người thường xếp hạng chót. Moroi có nguồn gốc từ truyện dân gian Romania. Những đứa trẻ sơ sinh ngoài giá thú, chưa được rửa tội đã bị bố/mẹ chúng giết, chết đi sẽ biến thành Moroi. Sang tiểu thuyết của Mead, Moroi là những ma cà rồng tự nhiên (có sinh có tử, bản tính lương thiện, chịu nắng kém), thân hình cao gầy yếu ớt, nước da nhợt nhạt, màu mắt và màu tóc đa dạng, thức ăn chính là máu của những người thường tự nguyện (chỉ hút vừa đủ không để người ta chết), thức ăn phụ là sữa chua và các món ẩm thực khác giống con người, biết vận dụng một trong bốn nguyên tố cơ bản là đất-khí-lửa-nước để làm phép thuật, một số ít Moroi còn biết vận dụng nguyên tố linh hồn. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Moroi chưa từng xuất hiện trong một tác phẩm hư cấu nào khác. Dhampir có nguồn gốc từ truyện dân gian Balkan, là ma cà rồng lai giữa cha ma cà rồng và mẹ người thường. Sang tiểu thuyết của Mead, Dhampir là những ma cà rồng lai giữa cha Moroi và mẹ Dhampir, là một sản phẩm giống như con la (lai giữa lừa và ngựa), tổng hợp gen tốt giữa người và ma, thân hình đầy đặn dẻo dai, mạnh khỏe, chịu nắng tốt, không hút máu, không biết pháp thuật, ăn uống như người thường, màu da, màu tóc và màu mắt đa dạng, nhưng không sinh sản được nếu phối giống cùng nhau – đây cũng là chính là cơ sở để Mead dựng lên mối quan hệ cộng sinh giữa Moroi và Dhampir trong truyện. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Dhampir còn xuất hiện lác đác ở vài ba tiểu thuyết khác, mà gần gũi nhất với người đọc Việt Nam là Hừng đông qua hai nhân vật Nahuel và Remesnee Cullen. Strigoi có nguồn gốc từ thần thoại Romania, là xác chết đội mồ sống dậy. Sang tiểu thuyết của Mead, Strigoi là những ma cà rồng phi tự nhiên (bất sinh bất tử, bản tính tàn độc, chết dưới nắng), nước da nhợt nhạt, mắt đỏ, màu tóc tùy tiền thân, chỉ hút máu và hút cho đến khi nào nạn nhân chết thì thôi, thứ tự hút ưu tiên là Moroi-người thường-Dhampir, không biết pháp thuật nhưng sức mạnh phi phàm. Nói Strigoi phi tự nhiên là bởi chúng không được sinh ra, mà được tạo ra. Strigoi là biến thân của Moroi, Dhampir và người thường nếu thỏa mãn các điều kiện sau: bị Strigoi hút cạn máu rồi được Strigoi cho uống lại máu của nó. Riêng Moroi còn có phương pháp chủ động để biến thành Strigoi là cắn chết người mình vừa hút máu. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Strigoi chưa từng xuất hiện trong tác phẩm hư cấu nào khác. Trong Học viện Ma cà rồng, Moroi và Dhampir đứng cùng một chiến tuyến chống lại Strigoi. Moroi sở hữu pháp thuật nhưng không muốn dùng, sức lực vốn có lại yếu nên phó thác hoàn toàn việc bảo vệ cho Dhampir. Trong cuộc sống, các Moroi cũng làm đủ ngành đủ nghề như người thường, đứng đầu vương quốc là nhà vua hoặc nữ hoàng, bên dưới là hội đồng hoàng tộc gồm thập nhị đại gia. Các Dhampir chỉ có nghề chính là giám hộ (guardian), hầu như không có điều kiện kết hôn, hầu như không có điều kiện học đại học, những Dhampir không muốn làm giám hộ rất ít lựa chọn về nghề nghiệp, phần lớn đàn bà làm điếm (bloodwhore), còn đàn ông làm điếm đực. Các Moroi và Dhampir được đào tạo trong cùng một trường. Moroi học cách kiềm chế pháp thuật, còn Dhampir học võ công và rèn thể lực để khi 18 tuổi sẽ ra trường bắt đầu sự nghiệp bảo vệ Moroi. Strigoi bất tử và có sức mạnh tối thượng, chỉ chết khi rơi vào một trong bốn trường hợp sau đây: phơi nắng, chặt đầu, thiêu sống và đóng cọc bạc vào tim. Cọc bạc cũng là vũ khí bất li thân của các giám hộ Dhampir, nó được yểm bằng cả bốn nguyên tố pháp thuật của Moroi để trở thành một thứ bùa sát thương vô địch. *** Richelle Mead (sinh ngày 12 tháng 11 năm 1976) là một tác giả best-seller người Mỹ với các tác phẩm thuộc dòng tiểu thuyết giả tưởng. Cô nổi tiếng khắp thế giới qua ba sê-ri sách vô cùng được độc giả yêu mến: Georgina Kincaid; Học viện ma cà rồng và Dark Swan. Richelle Mead đã có bằng Cử nhân Khoa học Xã hội và Nhân văn, Thạc sĩ Tôn giáo So sánh, Thạc sĩ Sư phạm và hiện tập trung cho sự nghiệp văn chương với kỷ luật khắt khe là cứ ba tháng phải hoàn thành bản thảo cho một cuốn sách mới. Mời các bạn đón đọc Học Viện Ma Cà Rồng Tập 1: Màn Đêm của tác giả Richelle Mead.
Hắc Ám Vương Giả
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Mạt thế lưu Hắc Ám Vương Giả của tác giả Cổ Hi. Tai nạn bộc phát, tận thế. Tại đông lạnh kho ngủ say ba trăm năm, thức tỉnh lúc, thế giới đi vào đại tai biến thời đại! Viết luật pháp của mình, đánh vỡ hết thảy lồng giam! Tại cô độc bên trong hát vang, tại giết chóc bên trong gào thét, tại lạnh nhạt bên trong sôi trào! Lấy một người hiện đại trí tuệ, lời thề đạp trên thế giới Đỉnh phong, lên cao trông về phía xa! Mặc dù chỉ có một người, cũng phải để thế giới run rẩy! *** Tóm tắt Hắc Ám Vương Giả là một tiểu thuyết mạt thế lưu lấy bối cảnh sau tận thế 300 năm. Con người lúc này chỉ có thể sống trong những bức tường để tránh khỏi những nguy hiểm phía bên ngoài. Đỗ Địch An, nhân vật chính của truyện, là một người được đông lạnh trong kho chứa 300 năm. Khi thức tỉnh, anh phát hiện ra thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Với trí tuệ và kinh nghiệm của một người hiện đại, Đỗ Địch An nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Anh bắt đầu xây dựng một căn cứ riêng cho mình, đồng thời đào tạo một đội quân để bảo vệ mình khỏi những kẻ thù bên ngoài. Dần dần, Đỗ Địch An trở thành một trong những thế lực mạnh nhất trên thế giới. Anh được mệnh danh là "Hắc Ám Vương Giả". Đánh giá Hắc Ám Vương Giả là một tiểu thuyết có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Tác giả đã xây dựng một thế giới mạt thế u ám, tàn khốc, nơi con người phải chiến đấu để sinh tồn. Nhân vật chính, Đỗ Địch An, là một nhân vật có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán. Anh là một người có tài năng, trí tuệ và nghị lực phi thường. Tiểu thuyết có nhiều tình tiết hành động gay cấn, kịch tính. Người đọc sẽ được trải nghiệm cảm giác hồi hộp, căng thẳng khi theo dõi cuộc hành trình của Đỗ Địch An. Tuy nhiên, tiểu thuyết cũng có một số điểm hạn chế. Một số tình tiết trong truyện khá phi logic, không hợp lý. Ngoài ra, nhân vật phụ trong truyện chưa được xây dựng rõ nét, gây khó khăn cho người đọc trong việc theo dõi và hiểu rõ về họ. Nhìn chung, Hắc Ám Vương Giả là một tiểu thuyết mạt thế lưu đáng đọc. Tiểu thuyết sẽ mang đến cho người đọc những giây phút giải trí thú vị và hấp dẫn. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Thế giới mạt thế u ám, tàn khốc được xây dựng chân thực Nhân vật chính có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán Nhiều tình tiết hành động gay cấn, kịch tính Điểm trừ Một số tình tiết phi logic, không hợp lý Nhân vật phụ chưa được xây dựng rõ nét *** Tai mùa mưa. Mưa to nói đến là đến, vừa mới tản mát ánh nắng bầu trời, trong khoảnh khắc liền bị đen kịt mây đen bao phủ, mưa rào tầm tã rút nhanh chóng mà xuống, chính nghĩ ra được hoạt động một chút khu dân nghèo cư dân, lập tức dọa đến tránh về phòng, sợ bị cái này nước mưa tung tóe đến trên thân. Trên đường phố nước mưa tích lấy, cấp tốc tại khu dân nghèo tràn ra khắp nơi ra, một chút địa thế chỗ trũng dân nghèo phòng, đã bị nước mưa đắm chìm vào đến ngưỡng cửa, một mực không có sửa chữa hệ thống thoát nước, tại thời khắc này không có bất kỳ cái gì tác dụng, trong chốc lát, toàn bộ tường ngoài khu dân nghèo đã thành đại dương mênh mông một mảnh. Tại Mai Sơn trong cô nhi viện. Cư dân cửa phòng miệng, một cái nhìn qua hơn ba mươi tuổi phụ nữ dẫn theo mười cái bảy tám tuổi đến mười một mười hai tuổi hài tử, vội vội vàng vàng vận chuyển lấy sớm đã chế xong bao cát, chồng chất tại ngưỡng cửa mặt, cách trở mãnh liệt khắp nhập nước mưa. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Ám Vương Giả của tác giả Cổ Hi.