Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Nhai

Lãng tử Vương Quốc Hoa được ông trời cho cơ hội sống lại, một cơ hội lựa chọn xuất hiện trước mắt Vương Quốc Hoa sẽ chọn như thế nào? Tiếp tục lựa chọn như trước hay chọn con đường phát triển khác?   Các bạn đã từng đọc truyện Sĩ Đồ Phong Lưu, Phù Diêu là tác phẩm tiếp theo của cùng tác giả Đoạn Nhận Thiên Nhai. Truyện xếp thứ hạng cao trên trang qidian, trong top 20 hàng tháng. *** Đại học F có lịch sử khá lâu đời vì thế trong sân trường có rất nhiều cây, trời nóng ngồi ở đây ngắm nhìn da thịt các cô gái đi lại trên đường là sở thích đặc biệt của các nam sinh, trong đó có một sinh viên con nhà nông dân - Vương Quốc Hoa. Đặt mông ngồi trên tờ báo ngồi dưới tán cây nhìn các vòng eo có kích thước khác nhau và cặp mông lắc lư khác, Vương Quốc Hoa vẫn không hiểu nổi sao mình đang ở năm 2010 lại về đến năm 1994. Một người đàn ông 40 tuổi suốt ngày ở quán bar tán gái không chịu kết hôn là đáng xấu hổ, một tên được gọi là "Bạch cốt tinh" tán gái càng đáng xấu hổ hơn. Vấn đề là nửa tiếng trước Vương Quốc Hoa bị một tên lừa gạt đánh cho một gậy vào đầu, tỉnh lại hắn thấy mình ở đây. 16 năm sau nơi này đã khác hẳn, trường đại học được chuyển đi nơi khác, khu đất với nhiều cây xanh này được giới kinh doanh bất động sản mua lấy và xây dựng biệt thự cao cấp. Kiếp trước Vương Quốc Hoa từ chối việc về quê là xã Bàn Sơn, huyện Nam Sơn làm một tên nhân viên bình thường mà chọn ở lại Thượng Hải làm một nhân viên kinh doanh, sau đó dần tích lũy được tài chính và thành lập công ty của riêng mình. Học lấy thành tích theo Vương Quốc Hoa thấy là vô nghĩa. Bốn năm học nếu không phải vì học bổng thì Vương Quốc Hoa căn bản không cần thành tích cao. Trong bốn năm đó Vương Quốc Hoa ngoài việc đi học, thời gian rảnh hắn dành chủ yếu để đi làm thêm. Ai bảo bố mẹ hắn nghèo chứ. Mặc dù bố mẹ hắn chấp nhận vất vả để gửi tiền lên nhưng hắn làm con không thể ích kỷ. Hắn phải đi làm, lúc ra trường lại không muốn xa sự phồn hoa của thành thị nên ở lại. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trong kiếp trước bố bị bệnh mất mà hắn không thể về gặp ông đã làm hắn rất hối hận. Nếu có cơ hội sống lại thì sẽ phải đổi cách sống. Ngồi tại chỗ gần tiếng, Vương Quốc Hoa xoay lưng đứng lên từ từ đi về phía hiệu sách trước cổng trường. Đây là hiệu sách bên ngoài thì bán, trong thì mua, ở quầy còn bày một máy bán xổ số. Cô gái bán hàng không có nghiệp vụ cho mấy, khách đến không chào mà ngồi đó cứ lấy gương ra soi. Vương Quốc Hoa nhìn lịch trên tường thấy đã là 12/6 dương, 4/5 âm, mai là tết Đoan Ngọ? Vương Quốc Hoa nhớ lại một chuyện, đó là trước tết đoan ngọ ở trước cửa hàng sách này có tai nạn xe. Một chiếc xe máy chạy tới đâm vào một cô gái từ hiệu sách đi ra. Vương Quốc Hoa không nhớ nổi tên cô gái đó. Đồng hồ trên tường đã là 3h35 phút chiều, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng. Hắn chỉ chỉ nhớ cô gái đố mặc váy trắng còn đâu không nhớ gì cả. Nhân viên bán hàng thấy có khách ngoài cửa nên dừng việc lặn trứng cá. Cô ta lười biếng nói: - Mua gì? - Cho bao thuốc. Vương Quốc Hoa gần như theo thói quen nói ra nhưng hắn mới nhớ bây giờ mình hình như còn chưa hút thuốc. - Này. Bao thuốc được ném tới, Vương Quốc Hoa cũng theo thói quen sờ sờ túi quần nhưng không sờ được ví. Lúc này Vương Quốc Hoa thấy một cô gái mặc váy trắng từ bên trong đi ra trông như một đóa hoa sen trắng. Sở Sở không thích tiểu thuyết tình cảm vì nó lúc nào cũng có đoạn khóc lóc sướt mướt, cô đi thuê sách cho bạn thân cùng phòng - Lưu Linh. - Bạn kia xin dừng bước. Sở Sở đứng lại nhìn theo tiếng gọi. Sở Sở rất bất ngờ thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ. Đối phương mặc bộ quần áo chỉ đáng 10 đồng, dưới chân là đôi giày thể thao đã cũ. Vương Quốc Hoa này cứ mùa hè là ăn mặc như thế này. Nói là quen là vì thành tích của Vương Quốc Hoa ở toàn khóa luôn đứng thứ nhất. Mặc dù là môn triết người này cũng đứng đầu, bốn năm từ lúc hắn vào học đến giờ chưa bao giờ thay đổi. Nói lạ là hắn chưa bao giờ nói gì với mình. Xx vốn rất tự tin vào vẻ đẹp của mình, vậy mà hắn không bao giờ chú ý đến cô. Sở Sở nói: - Bạn gọi tôi? - Có thể cho mình mượn 10 đồng không? Nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt hắn, mặt hướng lên trên khi nói chuyện Sở Sở có chút bất ngờ. Trong ấn tượng của cô thì hắn hay cúi đầu, cũng không chủ động nói chuyện với bạn gái chứ đừng nói là vay tiền, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây? Đúng, hắn hình như hắn không biết tên mình. Nếu chỉ là muốn làm quen thì vay tiền là lý do kém nhất, xem ra hắn đúng là thiếu 10 đồng. Thấy Vương Quốc Hoa đứng trước máy xổ số, Sở Sở cầm ví lấy ra 10 đồng rồi thuận miệng hỏi: - Bạn mua xổ số? Sở Sở thực ra cũng thấy trong tay Vương Quốc Hoa có 200 tệ. - Ừ, sắp tốt nghiệp, bốn năm theo quy củ sắp qua nên tôi thấy nên thoải mái một phen. Vì thế đi mua thuốc cũng tiện mua một trăm hy vọng cho mình nhưng không đủ tiền. Vương Quốc Hoa nói xong rồi đưa tiền cho nhân viên bán hàng: - Cho xổ số hy vọng một trăm. Vương Quốc Hoa rất tùy ý ấn máy quay và được số. Một trăm hy vọng, cách nói thú vị đó. Hơn nữa mua bao thuốc cũng là để thoải mái ư? Sở Sở thầm em mình năm 16 tuổi đã hút thuốc rồi. - Ừ, đây là xổ số của cậu. Nhân viên bán hàng rất khó chịu nói. Vương Quốc Hoa quay đầu lại thì thấy một cảnh làm người ta sợ hãi. Một chiếc xe máy lao vút tới, tên lái xe đang quay đầu lại hôn môn cô gái phía sau. Sở Sở đang đứng ngây ra đó không có phản ứng gì. Vương Quốc Hoa không hề do dự lao tới trước ôm eo Sở Sở lao sang bên. Vù một tiếng, chiếc xe Honda gần như lao sát người Vương Quốc Hoa. - Ha ha, xem thằng ranh kia bị dọa sợ rồi kìa. Tên lái xe cười phá lên và chạy. Vương Quốc Hoa theo thói quen giơ ngón giữa về phía đối phương: - Cháu, sớm muộn gì mày cũng ngã chết. Vương Quốc Hoa chỉ muốn phát tiết một chút nhưng không ngờ xe máy đằng trước lảo đảo đâm vào cây ven đường, hai người trên xe bay ra. Vương Quốc Hoa không nhịn được lấy tay che mắt kêu lên: - Mẹ nó chứ, không linh nghiệm như vậy sao? - A, đau chết tôi. Phía sau vang lên tiếng kêu, Vương Quốc Hoa vội vàng quay đầu lại. Sở Sở lúc này trông khá đáng thương, sách rơi không nói, mông cũng ngồi xuống đường. Thấy Vương Quốc Hoa, Sở Sở trừng mắt nhìn, giơ tay phải lên nói: - Cậu muốn mưu sát à. Vì mười đồng mà làm vậy sao? Vô số kinh nghiệm kiếp trước nói cho Vương Quốc Hoa biết nói lý với phụ nữ là ngu xuẩn. ... Mời các bạn đón đọc Phù Diêu của tác giả Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hư Lộ - Tam Sinh Mộng
Lộ... Mỗi con đường đưa chúng sinh đến những ngã rẽ vô tận...bước tiếp là do số phận lựa chọn hay ta lựa chọn số phận? Hư và thực... Cổng thiên đạo hay tử vong lộ? "Huynh đệ, nếu con đường này không có lối về, Nguyên Hạo ta lại sẽ đối ẩm với ngươi dưới vong lộ... hahaha" *Cấp độ tu luyện: - Linh giới: Ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp - Tiên giới: Hư tiên, hoàng tiên, huyền tiên, địa tiên, thiên tiên, đại tiên (tùy linh căn), tiên tôn, tiên vương, tiên đế, bán thần - Thần giới: Vị thần ( 9 bước thiên địa tạo hóa), nguyên thần (sinh thần nguyên căn), thần quân ( 3 kiếp luân hồi), vô cực thần (tự diệt để trùng sinh thần thân) - Chứng thánh: nắm giữ hư lộ, hợp thể thiên địa, chúa tể tất cả vị diện * Luyện thể: - Linh giới: luyện bì, luyện gân, luyện cốt, luyện huyết, kim thể - Tiên giới: Tinh thể, kim cương thể, ngũ hành thể - Thần giới: Nguyên thể, Âm dương thể, thiên địa thể - Thánh thể *** 1 sự im lặng tuyệt đối. Nếu 1 giây trước nhiều người đang hô hào, đả kích thì giờ tất cả chỉ còn 1 sắc thái duy nhất. - Ðời người vui buồn li hợp, Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu, Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. Lão tử ta đọc sách, sưu tầm thơ trù suốt 20 năm nhưng chưa từng gặp ý cảnh hay đến vậy, thật là tuyệt diệu 1 vị trung niên công tử trong đám người cuối cùng cũng thốt lên, lúc này mọi người mới đồng loạt vỡ òa ra. Hàng loạt những mỹ từ có cánh như thi thánh, lưu truyền hậu thế vvv liên tiếp dành tặng cho Nguyên Hạo và bài thơ. Không biết nếu Nguyên Hạo đọc cả tập thơ của Lý Bạch ra thì những người ở đây sẽ điên cuồng đến mức nào nữa. Nhưng với hắn những lời tán dương này không có ý nghĩa gì, hắn chỉ nhìn Vương Hiển với 1 nụ cười hèn mọn ... Mời các bạn đón đọc Hư Lộ của tác giả Tam Sinh Mộng.
Quyền Khuynh Nhất Thế - Thần Quan Lộ Tây Pháp
Câu chuyện về một trạch nam trọng sinh ngang dọc quan trường. Quật khởi từ cọng cỏ nhỏ bé, từng bước đi lên đỉnh cao quyền lực. Làm quan chú ý khôn khéo linh hoạt, đừng làm cho cấp trên của mình sượng mặt, nhưng Lục Duệ thẳng thắn khiến cho cấp trên không còn mặt mũi. Người khác lo lắng không tìm được bạn gái, thế nhưng Lục Duệ đang rầu rì vì nên chọn loli hay ngự tỷ? Hoặc là, hoa hậu giảng đường thanh thuần kia thích hợp với mình hơn? Danh ngôn của Lục đại thiếu gia : Nhân viên chính phủ hẳn là lưu manh am hiểu pháp luật nhất, dùng góc độ của pháp luật để quản lý xã hội, dùng phương pháp của lưu manh để quản lý người! Ý nghĩa của cuộc sống cũng là ở chổ, lựa chọn sinh tồn hay là lựa chọn tôn nghiêm? Không liên quan đến địa vị cao hay thấp. Say nằm đùi mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ! *** Lúc Âu Văn Hải nhìn thấy Lục Duệ đến, là lúc hắn lái xe đến trước cửa nhà. "Tên nhóc cậu, lấy chiếc xe này ở đâu ra thế?" Âu Văn Hải cười hỏi. Lục Duệ sờ sờ đầu nói : " Là của ba Lý Chí Cường, dù sao cũng không cần tốn tiền, mượn dùng thôi" "Tôi hỏi một chút, quan hệ của cậu và Lý Chí Cường rốt cục là vì sao lại tốt như vậy?" Âu Văn Hải im lặng nửa ngày, rốt cục hỏi ra những lời này, dù sao thì Lý Chí Cường cũng có quan hệ với Điền Mẫn Chính, nếu như mình không hỏi rõ ràng, một ngày nào đó sẽ trở thành đề tài cho người khác nói, hơn nữa biểu hiện của Lục Duệ làm cho ông có chút bất ngờ, không một chút nào giống sinh viên vừa tốt nghiệp cả, ngược lại giống như một lão bánh quẩy đã mài dũa tại cơ sở rất nhiều năm, làm cho người khác kỳ quái là có phải có cao nhân ở phía sau chỉ điểm cho hắn hay không. Đương nhiên, giọng điệu của Âu Văn Hải rất bình tĩnh, cũng không phải loại hỏi han gây sự gì. "Lúc sơ trung, tôi đã từng cứu mạng Lý Chí Cường, đỡ một đao cho hắn. Hai chúng tôi coi như là giao tình quá mệnh vậy" Lục Duệ không chút giấu diếm, nói đáp án cho Âu Văn Hải biết. Âu Văn Hải gật đầu, mở cửa ngồi lên xe. ... Mời các bạn đón đọc Quyền Khuynh Nhất Thế của tác giả Thần Quan Lộ Tây Pháp.
Cao Thủ Kiếm Tiền - Nguyệt Quan
Có lẽ đa phần độc giả bây giờ không xa lạ gì cái tên Nguyệt Quan, một vị đại thần của thể loại Lịch sử - quân sự, nhưng có lẽ ít ai biết rằng Nguyệt Quan từng viết cả truyện đô thị, đó là giai đoạn Nguyệt Quan chưa nổi tiếng, chưa định hình phong cách, đang tìm kiếm lối đi cho bản thân, truyện được viết giai đoạn đó, tuy xét các phương diện, đều thua kém so với bây giờ, nhưng ít nhất nó có điểm hơn, không đi vào lối mòn, không bị ảnh hưởng của trào lưu, chính điều đó biến một cuốn truyện cũ lại trở nên mới mẻ. Nhân vật chính của chúng ta là Trương Thắng, vốn là người trè tuổi vị làn sóng thời đại vứt bỏ, bị mắc cạn trong sinh hoạt, trong lúc vô tình y nắm được kỳ ngộ, từ đó trở mình thay đổi vận mệnh, vốn cho rằng bản thân đã bước trên con đường bằng phẳng tươi đẹp, nhưng không ngờ đó là lối vào "bãi săn danh lợi", bắt đầu cuộc sống có đầy đủ ngọt bùi chua cay, đầy sóng gió hiểm nguy, cũng không thiếu vinh quang kích tình ... *** Quách Y Tinh nghe thế mới nguôi giận, chưa nói người khác, nói bản thân hắn đi, từ lúc giảm biên chế tới giờ, vợ hắn cũng có chút lãnh đạm, khi đó ít nhất còn có cái quán ăn mà trông vào. Hôm kia quán ăn cũng đóng cửa rồi, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng kết thúc, trừ cùng vợ đi bán hàng, bao việc to việc nhỏ trong nhà hắn cũng giành hết mà chẳng đổi lấy được một nụ cười của vợ. Vợ hắn không hai lòng ba ý, chỉ bị gánh nặng cuộc sống làm tiêu tan tình cảm thôi, mỗi ngày mở mắt ra là tính toán cơm áo gạo tiền, lo tiền điện tiền nước, lo tận dụng chút vốn liếng ít ỏi nhập hàng, tính bán sao cho lãi, tính kiếm bao nhiêu mới đủ miệng ăn, còn tinh lực rảnh rang đâu mà nghĩ tới tình cảm. Đi khuyên người ta, rốt cuộc bị người ta khơi lên tâm sự, mấy hôm rồi mới có tí hứng ba hoa bị đả kích tan tành, đầu cúi xuống như cà gặp sương. Trương Thắng biết hắn đa sầu đa cảm, bóp vai xin lỗi: - Anh Quách, em thừa nhận em thích Tiểu Lộ, nhưng nếu em không đủ năng lực và tự tin đứng trước mặt cô ấy dõng dạc tuyên bố điều đó, em thà đứng thật xa chúc phúc cho cô ấy. ... Mời các bạn đón đọc Cao Thủ Kiếm Tiền của tác giả Nguyệt Quan.
Siêu Việt Tài Chính
Hoàng Thiếu Kiệt, cuộc đời của hắn là một chuỗi xui xẻo gian nan. Mười sáu tuổi, hắn bị đuổi học do ẩu đả với bạn. Mười tám tuổi, gia đình xảy ra chuyện, hắn cùng mẹ rời khỏi nơi mình chôn nhau cắt rốn. Từ đó hắn làm mọi việc để mưu sinh, từ phụ hồ, công nhân, phục vụ cho đến quản lý nhà hàng. Thế nhưng, ông trời như trêu ngươi hắn khi mà mỗi công việc hắn làm đều gặp trở ngại.  Công Nhân thì bị quản đốc ghen ghét hãm hại. Phụ hồ thì một thời gian chủ thầu xây dựng bỏ trốn đem theo tất cả tiền công của nhân viên. Làm nhân viên phục vụ nhà hàng hắn cũng bước lên tới cấp bậc quản lý rồi cũng bị chủ nhà hàng sa thải vì hắn đánh một kẻ có quyền thế ức hiếp một nhân viên thực tập. Không chấp nhận đầu hàng số phận, hắn tiếp tục học và theo đuổi nghề sửa chữa máy tính. Mọi việc tưởng chừng như lắng xuống thì bất ngờ có một vị khách đến nhờ hắn sửa chữa một ổ cứng. Thế nhưng không ngờ trong ổ cứng lại có thứ mà chủ nhân của nó không muốn hắn biết, thế là hắn chịu sự truy sát và qua đời. Trước lúc nhắm mắt, hắn hận ông trời bất công, một cỗ oán khí kinh thiên tiết ra đã đưa hắn trở lại năm mình mười sáu tuổi, từ lúc mà mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ, hắn quyết tâm phải thay đổi tất cả.. *** Căn Phòng Im lặng một cách lạ thường sau câu nói của Thiếu Kiệt, mọi thứ ồn ào náo nhiệt thay bằng không khí im lặng chỉ có tiếng của gió của cánh quạt tạo ra phía bên kia head phone. Thiếu Kiệt cũng không biết kia Cao Thịnh và mọi người như thế nào chỉ biết được dường như có việc gì đó mà mọi người đồng loạt im lặng. cho đến thật lâu sau đó Tước Phàm mới mở miệng nói. - Lão Đại em nghĩ dù sao cũng nên nói ra cho Thiếu Kiệt biết. tuy chuyện này anh em chúng ta giữ mãi trong lòng như thế này cũng không phải cách biết đâu khi nói ra Thiếu Kiệt lại có biện pháp thì sao. Cao Thịnh lấy một điếu thuốc lá, nằm trên bàn ở trước mặt mình, đưa lên đốt một ánh lửa. rít vào một hơi rồi thả ra không trung một làn khói dày đặc. Thế Long nhìn hắn như thế cũng nói vào, - Em thấy Tước Phàm nói đúng đó anh. Cứ nói ra hết đi dù sao ở đây cũng là người của anh em mình còn về việc này, lão Đào chắc từ hồ sơ anh em mình cũng biết rồi. Điếu thuốc trên tay của Cao Thịnh mới đó mà chỉ còn phân nữa. Ở đầu điếu thuốc còn một đoạn dài ánh lửa chưa kịp tàn. - Thôi được rồi mọi người đã nói thế thì anh cũng nói luôn vậy chuyện này trước sau, sớm hay muộn Thiếu Kiệt hắn biết thôi. Thiếu Kiệt nghe được như thế cũng băn khoăn không kém dù sao hắn cũng chưa từng biết. ... Mời các bạn đón đọc Siêu Việt Tài Chính của tác giả Diệt Thiên.