Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lao Tù Tuyệt Vọng

Bối cảnh của tiểu thụ: Nhà thuộc tuýt giàu xổi, ngoài nhìn có vẻ giàu nhưng thực ra đã nghèo đến mức không thể nghèo hơn, cha tiểu thụ rất sĩ diện và mê tiền, vì thế bán tiểu thụ cho đám đầy tớ của tiểu công. Tiểu thụ được mang về lâu đài của tiểu công. Nói chung là gia đình không hạnh phúc  Tiểu thụ tên là Y Mạn. … Bối cảnh của tiểu công: Là chúa tể ma cà rồng, đang trong trạng thái ngủ đông. Lúc tiểu thụ tới vẫn chưa tỉnh dậy. Mà lúc dậy xong vừa nhìn thấy tiểu thụ đã rất thích, sau đó chuyển sang yêu luôn. Tiểu công tên là Arx. Là hoa hoa công tử trong truyền thuyết, có lối sống trụy lạc vất vưởng điển hình của quý tộc. Trong lâu đài đó ai cũng yêu Arx, vâng, tất nhiên lúc này, trừ Y Mạn ra. ... Tổng hợp hai bối cảnh lại, ta có: truy thê + cường thủ hào đoạt + ngược thân ngược tâm. Tóm tắt vòng đời tác phẩm: Tiểu công yêu tiểu thụ, tiểu thụ lại không yêu tiểu công. Hai đứa rượt đuổi nhau hết ngày này qua tháng khác. Tiểu công dùng sức mạnh ép tiểu thụ cùng mình ở một chỗ. Khi em nó trốn thoát, muốn tự tử… vân vân, thì bắt lại rồi giở trò trừng phạt. Motifs vô cùng quen thuộc trong một bộ đam mỹ gắn tag “cường thủ hào đoạt” đúng không nào  Nhưng nếu thế thì cũng chẳng có gì đáng nói, cái đáng nói ở đây, tiểu công là một quỷ súc não tàn ngu lol công !! Arx là một tên công rất tồi. Mình không quan trọng chuyện sạch hay không sạch lắm nhưng vẫn không thể nuốt nổi tên khốn nạn ngu lol công này. Sau khi Y Mạn yêu Arx, mình cứ tưởng chuỗi ngày khốn khổ của em nó đã kết thúc rồi cơ, nhưng thực ra là không nhé. (o_ _)o Nhắc lại, Arx là hoa hoa công tử, mọi ma cà rồng đều thích hắn ta. Vì thế... cuộc sống truỵ lạc của hắn vẫn chưa kết thúc. Mình cũng chẳng hiểu nổi logic của tác giả? Khi không lại cho Arx XXOO kẻ khác rồi mua ong bán mật trước mặt Y Mạn mà không vứt cho hắn một tí sám hối nào? Đây là loại công mà mình ghét nhất. Mình đã suýt trào máu họng khi đọc đến tình tiết cẩu huyết mấy chương cuối. Và lí do biện hộ cho cái tật thích "một tay ôm cả rừng hoa" của Arx là "không biết cách yêu" ??? ( ̄□ ̄) Tại sao vậy tác giả? Tại sao? Nói chung truyện này nếu dừng ở lúc Y Mạn chấp nhận Arx thì còn tạm được. Mấy chương cuối tác giả làm mình tụt mood quá. Ước gì mình dừng lại sớm hơn. T__T Nếu như bạn có ý định nhảy hố bộ này mà lại sợ máu chó thì chỉ nên dừng lại đúng lúc hai đứa chấp nhận nhau thôi nhé. Mình khuyên chân thành đó. (T▽T) Hôm nay mình không định trích dẫn nhiều, vì hứng thú của mình đã bị máu chó dập tắt rồi, nên chỉ dẫn ra vài đoạn thế này để cảnh báo những bạn chuẩn bị nhảy hố để lên sẵn tinh thần thôi : “Lúc vào trong, y lại chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ khó chịu. Arx luôn miệng nói yêu mình, lại đang dịu dàng vuốt ve gương mặt của Philistines đang rúc vào trong ngực hắn. Y Mạn lẳng lặng đứng nhìn, y muốn xem xem hai người kia rốt cuộc tới lúc nào mới phát hiện ra chính mình. Quả nhiên, Arx là người đầu tiên nhìn thấy Y Mạn. Hắn nở nụ cười khờ dại, vươn tay vẫy gọi Y Mạn đang đứng ở cửa. “Lại đây, Y Mạn.” .... “Y đứng lên đi tới đại sảnh. Lần này, còn chưa tới nơi thì đã thấy Arx đang ở trong hoa viên, hắn đang ôm một nữ ma cà rồng khác, bàn tay trêu đùa trên cơ thể của cô ta, cũng hôn cô ta như đã từng hôn y. Y Mạn không tiến lên, y xoay người nhìn Philistines đang đi theo phía sau mình. Gã đang cười đến hả hê, khiến Y Mạn cực kỳ không thoải mái.” __________ Bạn đủ can đảm đọc “Lao tù tuyệt vọng chứ”? Riêng mình là lúc đọc lại truyện để tìm trích dẫn là mình muốn hộc máu lần hai rồi đó  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Y Mạn là đứa con riêng trong một gia đình quý tộc hết thời. Chàng trai ấy có cá tính trầm lặng như đôi mắt u buồn sâu thẳm của mình vậy. Dù mang một vẻ đẹp như điêu khắc song cá tính lặng lẽ kia khiến cuộc sống của Y Mạn vẫn luôn như một chiếc bóng âm thầm trong sự ganh ghét của mẹ kế và sự ghẻ lạnh của người cha thân sinh. Y Mạn sẽ mãi mãi là chiếc bóng như vậy nếu không có một ngày người phụ nữ Amelia với làn da tái nhợt đã chọn Y Mạn làm một trong những người hầu của công tước. Trong tòa lâu đài quỷ dị, nhóm thiếu niên người hầu cùng vào với Y Mạn cứ từng người từng người biến mất. Cho đến một buổi tối, Y Mạn - người cuối cùng còn sống sót cũng đến lượt vào hầu chủ nhân. Chủ nhân của tòa lâu đài - Arx mang hình thể một thiếu niên 17 tuổi với đôi mắt màu hoa Lan Tử La, làn da tái nhợt và gương mặt khiến người ta không thể dời mắt. Thiếu niên ấy là thiên sứ... hay ác ma...? Mới đọc thể loại với 1,2 chương đầu còn nghĩ là kiếm được bộ ma cà rồng hay ho, ai dè đọc được nửa đã thấy nguyên xô máu cún tạt vô mặt :(( Công trong truyện 400 tuổi cơ mà chắc do ngoại hình bên ngoài là tuổi 17 nên cũng ấu trĩ y cái bề ngoài luôn hay sao ấy =.='' Ẻm học phải ông thầy dạy ngu mà không tự ngộ ra, cứ tin 100% cái lý thuyết "yêu ai là phải tổn thương người đó" rồi đem ra thực hành trên người bé thụ :)) Vâng, ngâu si đến thế là cùng. Lại nói đến em thụ, đúng như phần tui ghi trên thể loại, chả biết xếp ẻm vào loại nào. Bảo là quật cường thụ thì không, dẫu ẻm bị thằng nhóc ngâu si công hành lên hành xuống từ nhìn người khác cầu xin mà bất lực đến tự tay chặt xác người rồi thậm chí là nhìn bà mẹ kế chết trước mặt cơ mà vẫn đùng một cái phát hiện ra trái t(r)ym em vẫn rung rinh dù anh giẫm đạp. Bảo là nhu nhược thụ cũng không đúng lắm, dẫu con t(r)ym em chỉ vì anh mà nhảy thì ẻm vẫn quyết đoán bỏ đi, thậm chí là nhiều lần tìm cái chết. Túm quần, cả bộ truyện là một nồi máu cún với tính cách nhân vật nửa nạc nửa mỡ, thêm một thằng cực phẩm tra công chỉ biết hành hành hành, lúc chiếm được trái t(r)ym thụ rồi còn không yên phận mà còn ngủ hết con này đến thằng khác chỉ để thụ thổ lộ trước (- Cái lý do quần què gì vậy!? - Không hổ là ngâu si công mà!!). Chả hiểu sao mị đọc hết được bộ này luôn, chắc là do edit khá tốt đi -_- *Đánh giá truyện: 2/10 *Đánh giá edit: 7.5/10 An Jing Mời các bạn đón đọc Lao Tù Tuyệt Vọng của tác giả Tiểu Hắc Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Tống Tiêu tuổi trẻ muốn làm nhất đại hiền thần, không may lại bị cái tên hoàng đế khư khư cố chấp thú vào cung. Sự nghiệp nhất đại hiền thần đành ngậm nguồi chuyển sang sự nghiệp hiền hậu thịnh sủng. Nhưng truyện dần bế tắc khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà... Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải cõng túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... cái bạn ngồi cùng bàn này nhìn sao quen mắt quá vậy cà... Hoàng đế bệ hạ ▼_▼: "Cho mượn bài tập chép cái coi." Tống Tiêu: "..." *** Đám người bát quái cho Ngu Đường đủ loại chủ ý, có vài tên còn chạy qua bên weibo của Tống Tử Thành làm thuyết khách, đủ điều khuyên bảo. Mọi người vẫn không thường xuyên chú ý, lúc này mới thấy, weibo của Tống Tử Thành cũng thật phấn khích, có rất nhiều tin nói về Tống Tiêu, cái gì mà... con ta bây giờ đã lên đại học, hôm nay con trai đã mua quà cho ta, con trai giờ đây đã có thể tiếp quản công ty được rồi... Mọi người bên kia vẫn cứ tự mình tưởng tượng rồi tự mình sướng, vẫn đang chờ thêm các tin khác, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trên weibo của Ngu Đường vẫn im lìm, nhưng bên Tống Tiêu lại có tin mới. "Nhà người kia có một con chó, ấy thế mà lại tên là 'Trương Hiếu Nhân'...", trong ảnh là bản mặt ngu ngốc của một con Husky lông xù, trong mồm vẫn còn ngậm một cái bánh quy hình khúc xương. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San
Do trên núi có thổ phỉ chuyên ăn cướp không chỉ của dân lành mà còn có của bọn quan phủ mấy đời quan phủ đến đây nhận chức được mấy ngày lại từ chức đi nơi khác khiến dân trong thành nghèo đói khổ sở.Ôn Liễu Niên là tân Tri phủ đại nhân, mới nhận chức  tại thành Thương Mang.Bách tính khua chiêng gõ trống, cứ tưởng rằng vị quan này cùng vị lúc trước như nhau đều là tráng hán ngũ đại tam thô rắn chắc, ai ngờ rằng từ trong xe ngựa đi ra lại là một con mọt sách gầy gò ốm yếu.Ôn đại nhân nhìn chung quanh, cau mày cảm khái, “Quả nhiên rất nghèo.”Bách tính nghe vậy cùng tan nát cõi lòng, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà trên núi ngoài thành có thổ phỉ a. . . *** Giữa trưa trời nắng chang chang, khiến cây cối trong viện cũng héo rũ. Mộc Thanh Sơn bước từ trong phòng thu chi ra, dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy hơi nhức đầu. "Công tử." Hạ nhân đúng lúc bưng đến một chén nước thuốc, "Có thể khai vị thanh lọc, bảo chủ cố ý dặn dò phải uống hết." Nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, Mộc Thanh Sơn nhíu mày, hít sâu mấy lần, rốt cuộc quyết tâm nuốt xuống hết. Vừa chua vừa đắng. "Bảo chủ đang ở tiền thính bàn chuyện với Lưu tiêu đầu." Hạ nhân lại nói, "Công tử vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bên ngoài rất oi bức, hẳn là qua trận sẽ đổ mưa." Mộc Thanh Sơn cả người đều buồn ngủ, muốn trở về phòng lại nhớ đến lúc nãy Thượng Vân Trạch nói qua có chuyện muốn thương nghị với mình, cũng liền đến tiền thính, muốn xem thử rốt cuộc đang trò chuyện gì với Lưu tiêu đầu, cư nhiên có thể trò chuyện lâu như vậy -- Lúc trước cũng chưa từng nghe qua người này a. ... Mời các bạn đón đọc Thổ Phỉ Công Lược của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Cửu Môn Ký Sự - Sát Na Thất Công Tử
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoắc Tiên Cô ( hay còn gọi là nữ đương gia của nhà họ Hoắc) đã bắt đầu cho mối quan hệ giữa Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu. Mọi chuyện thì việc nhà họ Hoắc sau khi lão nhân gia mất thế lưc trong gia tộc đều ra rẻ cần có người đứng ra làm đương gia. Nhưng còn phải thông qua sự cho phép của Lão Cữu Môn mới có thể đứng vững được. Liệu sao lại là câu nối cho hai người bọn họ thì mời bạn đón xem. *** Không hiểu sao Trương Tiểu Ngũ lại có hảo cảm với một nhà ba người này. Từ khi đứa nhỏ tên Trương Tiểu Tà này bắt đầu gọi y là ông cố nội, y liền cảm thấy vô cùng thân cận, cho nên mới không hề khúc mắc mà nhường cho nó nửa cái giường của mình. Hơn nửa đêm nhìn thấy người xa lạ, rồi tự nhiên cậu ta lại bắt mình dẫn đi gặp người thân cận với mình nhất bây giờ. Rồi lại biết cha của Tiểu Tà bây giờ không biết đang ở đâu, liền theo bản năng năn nỉ đại ca ca tìm người. Y bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, chưa hiểu nhân tình, tất cả đều làm theo thiên tính và bản năng cảm nhận ấm áp. Chỉ là, có lẽ vì vừa rồi Trương gia đại ca ca đề cập đến chữ ‘đi’, trong lòng y lại cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ là hôm nay từ biệt rồi sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Y cũng không biết vì sao lại đa cảm, lúc bị ôm đến trước mặt Ngô Tà, nước mắt đã rơi ướt má. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Môn Ký Sự của tác giả Sát Na Thất Công Tử.
Mạt Thế Trọng Sinh Lộ - Mộc Diêu
Trọng sinh trở về thời kì mạt thế, mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, nhưng lại không dự đoán được mạt thế cuối cùng lại đến sớm hơn. Có dị năng không gian khác thường, có người thân lẫn tình người, có bạn bè có đồng đội, phải sống sót mới là đạo lý. *** Đêm khuya yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua, sau ba canh giờ, căn cứ vẫn không có lộ ra tin tức gì của tang thi vây thành, nhưng mà lòng hai người Từ Hạ hết sức rõ ràng, đây cũng không phải là không có một chút tin tức, mà là quân đội căn cứ đã khống chế tin tức này. Đoàn đội mỗi ngày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ căn cứ ít nhất cũng có trên trăm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có vài đội ngũ đụng phải tang tri triều loại nhỏ, có lẽ vừa mới bắt đầu phần lớn mọi người cho rằng đây chẳng qua là trùng hợp, sau khi trở về nghe người khác vừa nói nữa, tin tưởng ít nhiều cũng có thể đoán được sơ sơ. ... Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Trọng Sinh Lộ của tác giả Mộc Diêu.