Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khởi Đầu Từ Cái Chết - Diana Rowland

Angel Crawford là một nhân vật cá biệt và nổi loạn. Cô nghiện bia rượu, các loại thuốc hỗ trợ và thay công việc như thay áo vì tính khí bất thường cùng thái độ làm việc thiếu nghiêm túc. Mẹ Angel mất sớm và cô sống cùng ông bố nghiện ngập bất cần đời. Ngoài ra, Angel còn có cậu bạn trai sống trong ngôi nhà lưu động và sửa ô tô để kiếm sống, cũng là dân nghiện thuốc và cần sa giống như cô. Sau một đêm phê rượu và thuốc ở quán bar quen thuộc, Angel tỉnh dậy trong bệnh viện với những ký ức máu me ghê rợn về một tai nạn giao thông thảm khốc đã xảy ra với mình vào đêm hôm trước. Tuy vậy, ngoài việc không còn mảnh quần áo nào trên người thì cô lại không hề có một vết xây xước. Báo cáo của bệnh viện cho thấy cô đã bị sốc vì dùng thuốc quá liều. Angel rời khỏi bệnh viện cùng một lá thư sắp xếp công ăn việc làm mà một kẻ nặc danh đã để lại cho cô. Angel được thu xếp vào làm việc ở Nhà xác của Viện Kiểm thi của thị trấn. Nhiệm vụ của cô là đánh xe đi thu gom các xác chết bước đầu được xác định là đã qua đời một cách không bình thường, đưa về nhà xác và sau đó phụ mổ cho bác sĩ pháp y phẫu thuật tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết. Trong quá trình làm việc ở nhà xác, Angel dần dần kinh hoàng nhận ra mình là một thây ma khi cô khám phá ra mình thèm muốn và sẵn sàng làm mọi chuyện để có thể đánh chén những bộ não trong những xác chết mà cô phải xử lý. Khi cơn bàng hoàng trôi qua, Angel bắt đầu lên kế hoạch dự trữ thứ đồ ăn mang tính sống còn đối với mình, đồng thời cô cũng nhận ra rằng kẻ nặc danh đã để cô lại trong bệnh viện lúc đầu chính là kẻ phải chịu trách nhiệm đối với việc biến đổi cô thành thây ma. Thị trấn Tucker Point bắt đầu xuất hiện những xác chết lạ thường, những xác chết mất đầu hoặc bị tổn thương nặng phần đầu. Toàn bộ Viện Kiểm thi cũng như Sở cảnh sát bị đặt vào tình trạng báo động trước khả năng đối đầu với một kẻ giết người hàng loạt. Riêng Angel có những lập luận của riêng mình và cô khẳng định đã xuất hiện một kẻ săn thây ma trong thị trấn. Càng nhiều các vụ án xảy ra, Angel càng dần tiếp cận với sự thật. Cuối cùng, sự thật kinh hoàng và không ngờ nhất đã được phơi bày. *** Mày phải chết rồi mới đúng”, mụ y tá vừa nói vừa chỉnh gì đó trên dây truyền dịch của tôi. Mụ ta không béo mà là vạm vỡ, với đôi mắt tô vẽ lem nhem cùng mái tóc nhuộm màu cam ánh đỏ kinh tởm. Khi tôi không đáp lại ngay lập tức, mụ ta liền liếc về phía tôi như để đảm bảo là tôi đã thực sự tỉnh và nhận thức được rồi. “Mày thừa biết như thế nhỉ?”, mụ ta gặng hỏi. “Mày còn sống là phúc tổ rồi.” “Ờ... ô kê”, tôi lầm bầm. Tôi sờ tay lên phần bụng bên dưới lớp chăn rồi cau mày hỏi, “Tôi bị hôn mê hay gì à?”. Đôi môi mỏng dính của mụ ta mím lại. “Bất tỉnh ấy hả? Không. Người ta đưa mày đến cách đây vài giờ.” Mụ ta dừng lại, chống hai tay lên hông. “Mày bị sốc thuốc.” Tôi xoa một tay lên mặt, lắc đầu. “Đâu, tôi bị tai nạn ô tô mà”, tôi khăng khăng. “Tôi nhớ là mình bị thương.” Phải không nhỉ? “Bị chảy máu”, tôi thêm vào, thấy bớt chắc chắn hơn khi sờ soạng lên cái bụng vẫn còn nguyên vẹn lần nữa. Mụ y tá khịt mũi thô thiển. “Người mày chả có vết xước nào cả. Chỉ tưởng tượng là giỏi.” Mắt mụ ta nheo lại ra vẻ coi thường và chê trách. Tôi đếch quan tâm. Tôi đã quen bị người khác nhìn kiểu đó rồi. Thủy tinh, máu và kim loại. Một cơ thể nát vụn bên cạnh tôi. Răng và cơn đói. Từng miếng thịt bị xé ra... Gáy tôi đổ mồ hôi lạnh. Chuyện đó sao có thể là ảo giác được? Ảo giác phải dị hợm, mơ hồ và lộn xộn chứ. Tôi biết thế vì đã vài lần bị ảo giác rồi. Mụ y tá hắng giọng ra vẻ khó chịu rồi giật lấy tờ biểu đồ ở chân giường. “Cô em da trắng vô danh. Hừmmm. Cưng có nhớ họ tên không hả?” Mụ ta đảo mắt quay lại nhìn tôi và ném cho tôi nụ cười mật ngọt ác ý, chẳng có lấy một chút quan tâm thực sự nào trong đó. “Có, tôi biết rõ cái tên chết tiệt của mình chứ”, tôi gầm gừ. “Angel Crawford.” Tôi muốn thêm vào rằng, Và bà có thể viết lại cái tên ấy bằng cây bút chì bị cắm vào đít bà ấy, nhưng rồi vẫn kìm lại được. Tôi biết là y tá có quyền năng làm cuộc đời người ta te tua hơn vốn dĩ, và rõ ràng con mụ khốn kiếp này nghĩ rằng chỉ còn cách một bước nữa thôi, tôi sẽ thành vai chính trong một show Maury Povich[1] đặc biệt. Con mụ già chết tiệt. Tôi á, còn phải cách ít nhất hai bước nữa nhá. Mụ y tá khịt mũi như kiểu chẳng thực lòng tin tôi đủ nhanh nhạy hay tỉnh táo để biết mình là ai. “Xem trong người mày có những gì nào - THC, hydrocodone, alprazolam, codeine...” Mụ ta lép bép thêm tên vài loại thuốc dài ngoằng và rùng rợn nữa trong khi tôi quắc mắt ghê tởm nhìn mụ. Rồi mụ ném cho tôi ánh mắt chất chứa vẻ thỏa mãn ngạo mạn, treo lại tấm biểu đồ và vênh váo lạch bạch rời khỏi phòng trước khi tôi kịp đáp trả. Cũng tốt, vì điều tôi muốn nói với mụ ta sẽ phù hợp với show Jerry Springer[2] hơn là Maury Povich. Cơn giận của tôi teo quắt lại ngay khi mụ y tá bỏ đi, choáng ngợp bởi cảm giác bối rối và nỗi sợ hãi đến buồn nôn. Tôi nhấc chăn lên để tận mắt chứng kiến, một lần nữa, là mình vẫn còn nguyên vẹn. Tôi vật vã tìm cách lý giải mọi chuyện. Tôi nhớ là có máu. Rất nhiều máu. Có một vết rách gì đó dài ngang bụng, và tôi vẫn còn lưu giữ cái ký ức buồn nôn khi thấy một đầu xương trắng lởm chởm thò ra từ đùi, máu phun khắp mọi nơi. Nhưng giờ chẳng có gì bất thường cả. Không xây xát, không bầm tím. Da thịt trên người bình thường đến hoàn hảo. Một cơn hôn mê sẽ giải thích được chuyện đó, phải không nhỉ? Đại loại là vài tháng gì đó, đủ thời gian để tôi lành lặn trở lại. Nhưng mà tôi cũng chẳng có vết sẹo nào. Tôi thở dài rồi lại thả đầu xuống gối. Tôi không bị hôn mê. Mụ y tá không nói dối, cũng chẳng làm gì khiến đầu óc tôi loạn cả lên. Không, tôi chỉ đơn giản là một kẻ bỏ đi. Sốc thuốc. Tuyệt! Ôi chao, đây là một mức độ thấp kém mới đối với tôi. Và cũng chẳng khá khẩm gì hơn, khi việc tôi tụt xuống đến mức độ này là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được. Điều có thể gây sốc duy nhất là việc này đã chẳng xảy ra sớm hơn. Tôi không nhớ là mình đã nốc thuốc nhiều đến mức như mụ y tá lắm điều đã nói, nhưng hiện giờ chuyện tôi đang ở trong phòng cấp cứu đã đủ minh chứng cho điều đó rồi. Mụ y tá cũng chẳng thay đổi kết quả xét nghiệm của tôi làm gì. Tất cả là do chính tôi gây ra, hệt như từ trước đến giờ. Tôi bị cảm giác suy kiệt rã rời nuốt chửng khi nhìn chằm chằm lên trần nhà ốp gạch lốm đốm. Bên kia cửa, tôi có thể nghe thấy âm thanh huyên náo của một cái cáng được đẩy ngang qua và những giọng nói cất lên với vẻ quan tâm ngắn ngủi. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một nhân viên xã hội hay nhà tâm lý học nào đó sẽ đến và bảo rằng tôi cần phải đi cải tạo, tư vấn hay mấy trò mả mẹ như thế, đó là một gợi ý ngu xuẩn vì tôi chẳng có tiền hay bảo hiểm quái gì. Hoặc tệ hơn, tôi sẽ bị bắt giam bảy mươi hai tiếng để “đánh giá thần kinh”, vì rõ ràng tôi là mối nguy hiểm đối với chính bản thân mình, và rất có thể tôi sẽ tàn đời trong một buồng bệnh từ thiện tởm lợm nào đó. Đừng có mơ tôi sẽ chịu đựng điều đó. Lúc này tôi cảm thấy tuyệt đối bình thường, và còn rất sẵn sàng cuốn xéo khỏi nơi này. Tôi đá chăn ra và trượt khỏi giường. Nền gạch trơn lạnh dưới đôi chân trần. Tôi cần giày và quần áo. Tôi đang mặc chiếc váy bệnh viện ngu ngốc, còn quần áo của tôi thì dính đầy máu đến nỗi nếu mặc vào, tôi sẽ thu hút mọi sự chú ý khi cố ra khỏi đây... Tôi lắc đầu. Không, vụ máu me chỉ là một ảo giác. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy quần áo của tôi có ở trong phòng. Không có buồng thay, chỉ có một cái tủ và đống thiết bị y tế rùng rợn. Tôi đang dợm bước về phía chiếc tủ thì kịp nhớ ra bộ truyền dịch mà chỉ thêm một bước nữa, tôi sẽ vô tình giật nó khỏi cánh tay, rồi mất vài giây cố quyết định xem liệu mình có thể mang cái túi ấy theo cùng thay vì rút kim ra hay không. Tôi sợ kim tiêm kinh lên được, nhưng cứ để nguyên đấy hẳn sẽ tồi tệ hơn là tự mình rút ra. Đệch mợ, đó là lý do duy nhất khiến tôi chẳng bao giờ đụng đến những thứ thuốc mạnh hơn như heroin hay meth. Nhát chết đến mức chẳng dám cắm kim tiêm vào người để được tận hưởng cơn phê kiểu đó. Thuốc viên thì dễ dàng. Hơn nữa tôi có thể tự trấn an rằng tôi chẳng phải là con nghiện thực thụ. Thế mà giờ tôi suýt sữa đã tự giết chết mình, chẳng khác gì bị sốc heroin. Gạt ý nghĩ khó chịu đó ra khỏi đầu, tôi lột lớp băng dính trên cánh tay rồi nghiến răng rút kim truyền ra. Tôi chuẩn bị tinh thần trước cơn buồn nôn luôn tấn công bất cứ khi nào nhìn thấy máu, đặc biệt là máu của mình, nhưng thật nhẹ nhõm làm sao khi tôi chẳng đau đớn gì và cũng không cảm thấy nôn nao. Một giọt máu nhỏ xíu tuôn ra từ vết chích, nên tôi dùng viền váy lau đi trước khi kịp nhớ ra là đáng lẽ mình phải thấy buồn nôn mới đúng. Có lẽ đó là lý do vì sao tôi có ảo giác về chuyện mình bị bê bết máu? Chẳng có mấy thứ khiến tôi phát hoảng đâu, ngoài chuyện đó. Cửa phòng lại mở ra làm tôi giật thót, đánh rơi đống dây truyền với vẻ mặt đỏ bừng tội lỗi khi một y tá khác bước vào. Người này trẻ hơn mụ vừa nãy nhiều, có lẽ mới ngoài đôi mươi, với mái tóc vàng cột đuôi gà bóng mượt và kiểu gương mặt tươi tắn không trang điểm mà tôi ước gì mình cũng có. Tôi mà để mặt mộc thì trông như con chết trôi, và dù tóc tôi cũng màu vàng, nhưng thực ra là do tôi tự nhuộm lấy, cũng có nghĩa nó là một đống bùi nhùi xoăn tít, xơ xác. Mắt cô y tá liếc sang bộ truyền dịch bị bỏ rơi, song có vẻ như cô ta chẳng bực bội gì khi thấy tôi đã tháo nó ra. “Tôi muốn đảm bảo là cô đã tỉnh táo và tươm tất”, cô ta nở nụ cười thân thiện hơn tôi trông đợi. “Có hai cảnh sát đang muốn nói chuyện với cô.” Một cơn rùng mình khiếp sợ bắn xuyên qua tôi. “V... vì sao?”, tôi hỏi, mặc dù khá chắc chắn là mình biết lý do. Họ ở đây để tống tôi vào khám. Tay sĩ quan quản thúc tôi phát hiện ra tôi lại dùng thuốc và khoảng thời gian tạm tha của tôi đã chấm dứt. Hoặc là họ muốn tôi chỉ nơi tôi đã mua thuốc. Hẳn tôi đã trắng bệch cả ra vì cô y tá đóng cửa lại và mỉm cười trấn an tôi. “Họ chỉ muốn nói chuyện với cô thôi. Cô sẽ không sao đâu. Ngồi xuống đây”, cô ta nói, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy tôi xuống giường. Cô ta không bắt tôi phải nằm mà chỉ kéo chăn vòng quanh giường sao cho che hết phần người dưới và đôi chân trần của tôi. “Thế tốt hơn. Tôi biết là mình sẽ không đời nào nói chuyện được với bất kỳ loại quan chức nào trong tình trạng bán khỏa thân”, cô ta nháy mắt với tôi. Vẻ dễ chịu không ngờ của cô ta làm tôi hơi chới với, đặc biệt là sau vẻ thù địch công khai của mụ y tá trước đó. “Quần áo của tôi đâu hết rồi?” ... Mời các bạn đón đọc Khởi Đầu Từ Cái Chết của tác giả Diana Rowland.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trại Hoa Đỏ - Di Li
Tên eBook: Trại Hoa Đỏ (full prc, pdf, epub) Tác giả : Di Li Thể loại: Giả tưởng, Huyền bí, Trinh thám, Kinh dị, Văn học Việt Nam    Công ty phát hành: Phương Đông    Nhà xuất bản: NXB Văn Học    Trọng lượng vận chuyển: 440 g    Kích thước: 16 x 24 cm    Số trang: 440     Ngày xuất bản: 03/2012    Hình thức: Bìa Mềm    Giá bìa: 109.000 ₫    Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Trại Hoa Đỏ Giới thiệu: Trại hoa đỏ cuốn hút ngay độc giả bởi đề tựa, màu đỏ ma mị, huyền bí nhưng lôi cuốn. Phải nói Trại hoa đỏ là cuốn truyện kinh dị pha chút trinh thám hay nhất của Việt Nam. Những tình tiết dồn dập, kì dị làm người đọc sởn gai ốc, từng vụ giết người liên tiếp xảy ra, ai mới là thủ phạm? Kết thúc bất ngờ, miêu tả tâm trạng nhân vật Vỹ rất đạt. Nếu nói tác phẩm xuất sắc đến mức đạt được 5 sao thì chưa hẳn nhưng với một tác phẩm kinh dị của Việt Nam mà rất khá như Trại hoa đỏ thì 5 sao là xứng đáng. Ngay trong những dòng đầu tiên của Trại Hoa Đỏ đã gây tò mò cho độc giả từ những chi tiết đầu, sự đè nghẹt xuất hiện trên những câu chữ đầu tiên thôi thúc người đọc dán mắt vào từng câu chữ và không thể nào ngừng đọc trước khi biết được hung thủ thật sự đằng sau tất cả những bí ẩn ma mị đó. Tác phẩm này khiến độc giả nghĩ lại về sự sâu thẳm và bản ngã trong mỗi con người. Nhiều người ngỡ như hiền lành và vô hại thế nhưng lại khiến ta bất ngờ khi bộ mặt thật bị công khai. Một điểm cộng cho tác phẩm này là bìa sách được thiết kế khá ma mị và phần nào thể hiện được sự u ám, bí ẩn ở Trại Hoa Đỏ. Những vụ án xảy ra ở hai nơi hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có những mối quan hệ mật thiết với nhau. Để rồi khi bức màn bí ẩn được vén lên, người đọc thở phào nhẹ nhõm. Tác giả đã rất thành công khi dẫn người đọc đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cách tái hiện những khung cảnh, những vụ án khiến cho người đọc nhưng đang trải qua từng cảm giác sợ hãi, run sợ. Chính những điều đó đã làm Trại Hoa Đỏ để lại trong lòng độc giả những ấn tượng rất sâu sắc. Thật sự,đây là một cuốn sách rất đáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Trại Hoa Đỏ của tác giả Di Li.
Đạo Mộ Bút Ký tập 1 - Nam Phái Tam Thúc [Sách Xuất Bản]
Sách Nói Đạo Mộ Bút Ký   Cuốn sách này có nhiều nội dung sai lệch về biển đảo của Việt Nam ta. Mọi người cân nhắc khi đọc. Đạo Mộ Bút Ký là tên bộ tiểu thuyết 9 tập do tác giả Nam Phái Tam Thúc viết, tác phẩm kể về những cuộc phiêu lưu mạo hiểm của một nhóm người chuyên săn tìm mộ cổ với hai nhân vật chính là Trương Khởi Linh và Ngô Tà. Từ khi xuất hiện, "Đạo Mộ Bút Ký” đã thu hút sự chú ý của hàng vạn độc giả và đến năm 2011, tác phẩm này đã trở thành một trong những cuốn sách có lượng tiêu thụ lớn nhất tại Trung Quốc. Vốn không phải là một nhà văn chuyên nghiệp mà là một người làm trong ngành ngoại thương nhưng "Đạo Mộ Bút Ký” đã mang tên tuổi của Nam Phái Tam Thúc đến với hàng triệu độc giả, đồng thời doanh thu từ việc bán bản quyền tác phẩm đã đưa tác giả này đứng vào vị trí thứ hai trong Bảng xếp hạng các tác gia có thu nhập cao nhất Trung Quốc. Cùng với Thiên Hạ Bá Xướng - tác giả của bộ tiểu thuyết Ma Thổi Đèn – Nam Phái Tam Thúc là một trong những tác giả hàng đầu trong dòng tiểu thuyết trộm mộ Trung Quốc. Năm mươi năm trước, một nhóm thợ khoét đất (dân trộm mộ) đã tìm được quyển sách lụa, trên đó ghi lại vị trí của một cổ mộ kỳ bí từ thời Chiến Quốc. Có điều đám thợ khoét đất đó gặp chuyện vô cùng hung hiểm dưới mặt đất, hầu như toàn bộ đều bỏ mạng. Năm mươi năm sau, cháu của một trong số những thợ khoét đất ngày ấy vô tình phát hiện ra bí mật trong bút ký của ông mình, bèn tập hợp một nhóm những cao thủ trộm mộ có kinh nghiệm phong phú, quyết định lên đường tìm bảo vật. Có điều bọn họ không ngờ trong ngôi mộ cổ này lại ẩn chứa quá nhiều những thứ quỷ dị như vậy: Thất Tinh Nghi Quan, Thanh Nhãn Hồ Thi, Cửu Đầu Xà Bách… Chủ nhân ngôi mộ kỳ bí này là ai? Bọn họ rốt cuộc có thể tìm được quan quách thật sự? Tại sao trong mộ lại còn quá nhiều câu đố khó giải như vậy? Nếu đủ can đảm, mời bạn tiến vào thế với của “Đạo mộ bút ký”! "Đạo mộ bút ký” có thể coi là tác phẩm đầu tay của Nam Phái Tam Thúc. Đây là một bộ tiểu thuyết gồm 9 cuốn. Chính kết cấu logic cùng nội dung gay cấn, cách thức xây dựng cá tính cũng như hoàn cảnh của từng nhân vật cùng những cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm, những tình thế hiểm nghèo và sức mạnh bí ẩn của những thế lực huyền bí đã làm nên sức hút không thể cưỡng lại của "Đạo mộ bút ký”. Tác giả Nam Phái Tam Thúc Tác giả Nam Phái Tam Thúc Nam Phái Tam Thúc, tên thật là Từ Lỗi, người Chiết Giang, hiện đang sống ở Hàng Châu. Nhân vật chính của câu chuyện này vốn là vì ông nội định cư ở Hàng Châu nên mới mở cửa tiệm buôn đồ cổ nhỏ ở đây, giữ quyển sách lụa do đám thợ khoét đất dùng tính mạng cướp được từ tay một thứ quái vật không rõ chủng loại. Nhân vật chính này không biết có mối liên hệ thế nào với tác giả... Cùng với tác giả Thiên Hạ Bá Xướng của Ma thổi đèn - tải eBook và Bắc Lĩnh Quỷ Đạo của Lầu rồng động quỷ - tải eBook, Nam Phái Tam Thúc là một trong những tác giả nổi tiếng nhất của Trung Quốc trong dòng tiểu thuyết trộm mộ, được người đọc đánh giá “Nam có Tam Thúc, Bắc có Quỷ Đạo, Bá Xướng” chính là để khen ngợi những người đã tạo ra dòng tiểu thuyết trộm mộ thành công hiện nay. Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên trong Bộ truyện Đạo mộ bút ký của tác giả Nam Phái Tam Thúc.
Lời Nguyền Lỗ Ban Tập 5 - Viên Thái Cực
Nghe AudioBook Lời Nguyền Lỗ Ban tập 5 Tên ebook: Lời Nguyền Lỗ Ban (full prc, pdf, epub) Bộ sách: Lời Nguyền Lỗ Ban (tập 5) Tác giả: Viên Thái Cực Thể loại: Kỳ ảo, Phiêu Lưu, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả: An Lạc Group Nhà xuất bản: NXB Văn học   Trọng lượng vận chuyển: 500 grams   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Ngày xuất bản: 10/05/2013 Giá: 120.000 Số trang: 467   Typer: Tiểu Phan   Nguồn: tangthuvien.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook -  http://www.dtv-ebook.com   Bìa sách Lời Nguyền Lỗ Ban Tập 5 Giới thiệu:   Cách phía tây thành Bắc Bình chừng hai trăm dặm, có một sơn cốc nguyên sinh vô cùng thần bí: khe Long Môn. Nơi này núi bao ba mặt, địa thế hiểm yếu khác thường, xưa kia vẫn luôn là nơi tranh chấp kịch liệt của binh gia. Ngày nay, nơi đó gần như không dấu chân người. Dân địa phương đồn rằng, sâu trong sơn cốc có một ngọn núi lửa phun, là nơi ẩn chứa Kim bảo, một trong tám bảo vật của trời.   Thế nhưng, trong sơn cốc nguyên sơ muôn đời u tịch kia, kỳ thực lại ẩn tàng vô số cơ quan cạm bẫy mà Lỗ Ban và hậu duệ của ông đã thiết lập nên. Chúng hòa thành một thể với núi non cây cối, mỗi một cơ quan đều xứng danh khéo đoạt hóa công, hung hiểm dị thường… Lỗ Nhất Khí và những người đi cùng đang đi sâu vào khe núi thâm u tuyết phủ, mà hoàn toàn không biết được rằng, con đường phía trước mới thực sự là thiên la địa võng, đã bước chân vào là không thể trở ra…   Mời các bạn đón đọc tập 5 của bộ sách Lời Nguyền Lỗ Ban của tác giả Viên Thái Cực.
Lời Nguyền Lỗ Ban Tập 4 - Viên Thái Cực
Nghe AudioBook Lời Nguyền Lỗ Ban tập 4 Tên ebook: Lời Nguyền Lỗ Ban (full prc, pdf, epub) Bộ sách: Lời Nguyền Lỗ Ban (tập 4) Tác giả: Viên Thái Cực Thể loại: Kỳ ảo, Phiêu Lưu, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả: An Lạc Group Nhà xuất bản: NXB Văn học   Trọng lượng vận chuyển: 500 grams   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Ngày xuất bản: 10/05/2013 Giá: 79.000 Số trang: 431   Typer & Tạo prc: Tiểu Phan   Nguồn: tangthuvien.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook -  http://www.dtv-ebook.com   Bìa sách Lời nguyền Lỗ Ban tập 4 Giới thiệu: Nhân vật lịch sử Lỗ Ban không chỉ là ông tổ của nghề mộc, mà còn là ông tổ của ám khí và cạm bẫy. Được mệnh danh là "cuốn tiểu thuyết thần kỳ nhất năm 2011" ngay khi Tập 1 vừa được xuất bản tại Trung Quốc. Khai thác một đề tài hoàn toàn mới mẻ và kỳ bí: Giải mã trận pháp, cạm bẩy ám khí. Cách phía tây thành Bắc Bình chừng hai trăm dặm, có một sơn cốc nguyên sinh vô cùng thần bí: khe Long Môn. Nơi này núi bao ba mặt, địa thế hiểm yếu khác thường, xưa kia vẫn luôn là nơi tranh chấp kịch liệt của binh gia. Ngày nay, nơi đó gần như không dấu chân người. Dân địa phương đồn rằng, sâu trong sơn cốc có một ngọn núi lửa phun, là nơi ẩn chứa Kim bảo, một trong tám bảo vật của trời.   Thế nhưng, trong sơn cốc nguyên sơ muôn đời u tịch kia, kỳ thực lại ẩn tàng vô số cơ quan cạm bẫy mà Lỗ Ban và hậu duệ của ông đã thiết lập nên. Chúng hòa thành một thể với núi non cây cối, mỗi một cơ quan đều xứng danh khéo đoạt hóa công, hung hiểm dị thường… Lỗ Nhất Khí và những người đi cùng đang đi sâu vào khe núi thâm u tuyết phủ, mà hoàn toàn không biết được rằng, con đường phía trước mới thực sự là thiên la địa võng, đã bước chân vào là không thể trở ra…   Mời các bạn đón đọc tập 4 của bộ sách Lời Nguyền Lỗ Ban của tác giả Viên Thái Cực.