Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Bích Vi Hà

Tống Tích vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, một bóng người đẹp tựa viên ngọc trai tinh khiết xuất hiện. Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng chậm rãi tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh. Đó là một ngày mưa, sương mù giăng kín thôn. Hàng mày của chàng xanh đen tựa núi, đôi mắt như sương vấn vương màu khói… *** Mùa mưa, mưa phùn mù mịt, sắc xuân đượm vườn. Tống Tích ngồi dưới mái hiên, hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Nàng chán chường nhìn mưa rơi tí tách trên cành lựu mảnh mai, giọt mưa làm cong những khóm hoa son sắc, sau đó không quỹ đạo rơi xuống đất. Một bóng người ăn mặc thanh tú xuất hiện. Dáng vẻ của chàng tinh khiết như ngọc, chậm rãi bước ra khỏi màn mưa bụi. “Tiên… sinh…” Đáy mắt của Tống Tích lộ ra sự hoảng sợ. Nàng vội đứng dậy, núp đằng sau cây cột mà lén lút ló đầu nhìn ra. Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng kẹp lấy vành nón tre, sau đó cởi chiếc nón đã ướt mưa xuống. Trên đầu của chàng là một búi tóc được cố định bằng trâm ngọc phỉ thuý, mái tóc đen dài bên má tuỳ ý phiêu đãng theo gió mưa. “Bùi tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Dưới mái hiên, Tống Kiêu vội buông dây cỏ đang bện rồi chà xát hai tay, đi ra đón chàng. Bùi Tu Vân đi tới, sau đó lấy từ trong áo choàng ra một tập giấy Tuyên Thành trắng bóc. Ngón tay của Tống Tích gãi gãi lên cây cột. Nàng vừa bất an, vừa thấp thỏm nhìn chằm chằm theo Bùi Tu Vân. Bàn tay của chàng sạch sẽ mà trắng nõn, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng. Tập giấy Tuyên Thành trong tay chàng bị gió thổi lất phất, lộ ra một góc chữ viết đẹp đẽ. Tống Kiêu xấu hổ gãi đầu, “Là Tích Nhi nhà ta lại nghịch ngợm sao?” Chàng khẽ lắc đầu, “Vì mấy hôm trước, cơ thể của ta mắc bệnh nhẹ, đã tạm hoãn dạy học. Hôm nay chấm xong bài của nàng nên ta thuận đường đưa tới thôi.” “Nào có? Tiên sinh mắc bệnh thì cứ để Tích Nhi tới học đường [1] lấy là được, đỡ phiền tiên sinh phải đi một chuyến.” Tống Kiêu kính cẩn nhận lấy tập giấy Tuyên Thành. Sau đó, ông quay đầu, cao giọng hô một tiếng, “Tích Nhi, còn không ra chào hỏi tiên sinh!” Nghe vậy, cả người Tống Tích cứng đờ. Nàng đi ra từ sau cây cột, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện. “Tiên sinh…” Tống Tích ngập ngừng nói. “Gần đây cơ thể của con khoẻ không?” Đồng tử đen láy của Bùi Tu Vân gợn sóng rõ ràng. “Khoẻ… khoẻ ạ.” Tống Tích vội đáp, sắc mặt ngại ngùng. Mấy ngày trước, nàng nhất thời quá thích bài thơ cổ 《Ngồi xem Ngưu Lang Chức Nữ》 [2] nên đã chạy lên đỉnh núi để ngắm bầu trời cả một đêm. Không ngờ trời đêm mênh mông đen thui như mực, đã không trăng còn chẳng có sao, hại nàng hôm sau đã ngủ gật trong lớp. Mà Bùi tiên sinh, không những không thèm gọi nàng dậy mà chàng còn cố tình đè thấp giọng trong lúc giảng Tứ thư ngũ kinh [3] cho cả lớp. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Tống Tích chỉ hận không thể tát vào mặt mình. “Con bé này khoẻ như trâu ấy mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tống Kiêu cao giọng nói. “Cha!” Tống Tích lập tức quay phắt đầu lại. Nàng cắn chặt môi, sắc mặt không vui nhìn Tống Kiêu. “Tiên sinh, ngài xem, nói nó trâu bò nó còn không thích nghe!” Tống Kiêu cười. “Khoẻ mạnh là chuyện tốt,” Bùi Tu Vân chợt cuộn chặt tay lại và che lên đôi môi tái nhợt, ho khan vài tiếng, “Khụ khụ!” “Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Tống Kiêu lo lắng hỏi. “Không sao, bệnh cũ thôi.” Chàng xua tay, ống tay áo trống rỗng hoà vào màn mưa mờ ảo. “Sức khoẻ của ngài chưa bình phục hẳn còn phải mang bài tập cho Tích Nhi nhà ta một chuyến, hay là ngài ở lại dùng bữa với nhà ta được không?” Bàn tay thô ráp của Tống Kiêu túm chặt ống tay áo của chàng. Bùi Tu Vân nhíu mày, hơi rụt tay về một chút nhưng không cử động mạnh. “Tiên sinh, ngài đừng khách sáo như vậy. Đối với nhà ta càng không cần phải khách sáo.” Tống Kiêu lôi kéo Bùi Tu Vân vào nhà. Sắc mặt của chàng rất bất đắc dĩ, nhưng vì tay áo của mình vẫn còn trong tay người ta nên chàng cũng hết cách, đành phải nhận lời. “Tích Nhi, con chăm sóc tiên sinh đấy.” Tống Tiêu nói xong thì quay người đi vào bếp. Tống Tích đi tới bên cạnh Bùi Tu Vân. Dáng người của thiếu niên cao gầy, nàng chỉ đứng tới cằm chàng. Nàng giơ tay đặt lên dây cột áo choàng của Bùi Tu Vân, sau đó nghiêm túc cởi xuống. Hơi thở của chàng thực nhẹ, phảng phất mùi hương của hoa Phong Lan, ấm áp phủ lên mu bàn tay của nàng. “Tại sao lần trước lại ngủ gật trong lớp?” Giọng nói của chàng từ trên cao vọng xuống. Động tác trên tay Tống Tích khựng lại, “Thật ra… con đã lên núi ngắm sao một đêm. Người xưa toàn là lừa đảo, làm gì có sao Ngưu Lang Chức Nữ chứ?” Khoé miệng của Bùi Tu Vân hơi cong lên, “Người xưa không nói sai, là do đêm con lên núi gặp trời đầy mây thôi.” “Èo…” Lông mày của Tống Tích hơi cau lại, “Chẳng lẽ con phải lên núi ngắm thêm đêm nữa?” Khuôn mặt nhỏ xíu của nàng nhăn thành quả mơ khô, sắc mặt vô cùng rầu rĩ. “Lần sau vi sư dẫn con đi.” Thiếu niên cởi áo choàng dày nặng trên người xuống, lộ ra thân hình cao gầy. “Không cần, con không lên núi nữa, con nghe người giảng là đủ lắm rồi.” Sau khi nhỏ giọng lèm bèm xong, bấy giờ Tống Tích mới nhận ra nói như vậy là không tôn trọng chàng. Nàng vội che miệng, may là Bùi Tu Vân không để ý lắm. Chàng chỉ vén vạt áo qua rồi ngồi xuống chiếc ghế tre hơi ẩm. Bên ngoài, mưa phùn tầm tã. Trời đất phân giữa tầng sương mù dày đặc, những ngọn núi đằng xa vẽ nên hình cung mờ nhạt nơi chân trời thuỷ mặc. Bùi Tu Vân ngồi rất thẳng lưng, tay chàng đặt trên đầu gối, mặt hướng ra khung cảnh bên ngoài. Tống Tích ngồi đối diện chàng, hai chân đung đưa trong không trung, tay thì nghịch vạt áo của mình. Nàng lén ngẩng đầu, trộm ngắm Bùi Tu Vân mấy lần. Mà chàng lại bất động hệt như một khối thạch điêu khắc. “Tiên sinh, người không chán ạ?” Tống Tích bĩu môi. Bùi Tu Vân thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu. “Nhưng con thì chán muốn chết.” Tống Tích nhảy xuống ghế dựa, chạy hai bước lớn tới cạnh Bùi Tu Vân. “Sao thế?” Chàng hơi ngửa mình ra sau nhưng vẫn không tránh được nanh vuốt nhỏ của Tống Tích. “Tiên sinh, con thấy sen trong hồ Đông đã nở rồi. Người cho con đi hái sen đi mà.” Nàng túm cổ tay của Bùi Tu Vân rồi kéo ra ngoài. Bùi Tu Vân lảo đảo một cái mới đứng vững được. “Đừng kéo.” Chàng nghiêm mặt nói. Tống Tích rầu rĩ rút tay về. Nàng bước ra cửa, cầm lấy một cây dù giấy treo dưới hiên rồi căng ra trong màn mưa. “Tiên sinh, người tới đây nhanh lên!” Nàng lại muốn túm cổ tay của Bùi Tu Vân, may là chàng nhanh tay lẹ mắt, vội giấu tay mình dưới lớp áo dày rộng, không để nàng túm được. Thế là Tống Tích dứt khoát đi bên cạnh chàng, hai tay giơ cao cây dù. Cây dù của Tống Tích đung đưa theo gió, thoạt nhìn cứ như nó có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. “Tiên sinh, người cao quá!” Mặc dù Tống Tích đã giơ cây dù cao hết mức, nhưng cây trâm ngọc phỉ thuý của chàng vẫn đụng phải cán dù, vang lên tiếng động thanh thuý. “Ừm.” Bùi Tu Vân nâng tay cầm dù, Tống Tích cũng buông tay ra. Giữa mưa và gió, cây dù trong tay chàng vững chãi cực kỳ. Bóng người cao gầy đi vào màn mưa, lại thấy người đằng sau vẫn chưa đuổi kịp, chàng liền dừng bước, quay người vẫy tay với nàng. “Tới đây ạ.” Tống Tích vén váy lên rồi nhảy qua vũng nước, khiến vài giọt nước hắt lên vạt áo khô ráo của chàng. Tống Tích ôm lấy cánh tay của Bùi Tu Vân, cười nói: “Con biết tiên sinh tốt với con nhất mà.” “Tốt chỗ nào?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói rất lạnh lùng, dường như còn mang theo một chút tức giận. “Ài, thì từ sau khi con ngủ gật ở lớp đó, con sợ bị người phạt muốn chết.   Mời các bạn đón đọc Bạch Bích Vi Hà của tác giả Nam Nguyệt Tích.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Bạn có biết Thổ thần phải làm gì không? Là thần canh giữ một phương? Hay là tiên chuyên trừ ma diệt quái! Sai! Thổ thần chính là người chuyên đi lo chuyện bao đồng, làm đủ những công việc nặng nhọc nhất, là chức thấp nhất trong giới tiên... Ta vốn là một Hồ yêu trẻ tuổi, dung mạo xứng đáng với bốn chữ hoa nhường nguyệt thẹn, vất vả lắm mới tu luyện thành tiên, cuối cùng thì phải nhậm chức Thổ thần nhỏ bé, bổng lộc thì chẳng được bao nhiêu nhưng việc gì cũng đến tay. Ta không làm nữa! Ta sẽ lên thiên đình tìm Ngọc Đế nói hết lý lẽ! Cái gì cơ? Chưa đến lúc nghỉ hưu thì không được lên thiên đình sao? Lẽ nào ta phải trông coi những người phàm này cho đến khi Thổ thần mới kế nhiệm?... Ta... ta... ta muốn thăng chức! *** Một câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhẹ nhàng, đáng yêu, ấm áp xoay quanh nàng công chúa hồ ly Tang Chỉ ở xứ sở thần tiên. Công chúa Hồ Ly được sinh ra, mọi người đều mừng vui chúc tục. Nàng lớn lên trong sự yêu chiều của bộ tộc, bộc lộ thiên phú, lại còn nghịch ngợm khắp nơi làm các cụ ông lão bà cũng phải nhăn trán vì sự tinh nghịch cũng như đáng yêu của nàng. Thế rồi nàng Tang Chỉ đáng yêu lại dính vào mối quan hệ với Tuấn Thúc ca ca, một người nàng gọi là ca ca nhưng luôn làm nàng bối rối, nổi giận rồi luôn vạch mặt hắn đòi lẽ công bằng. Tuấn Thúc thậm chí còn dụ dỗ nàng trở thành Thổ Thần khổ cực tìm cách lên chức mỗi ngày. Tuấn Thúc nham hiểm, kì lạ, hay chòng ghẹo Tang Chỉ, còn Tang Chỉ ngây thơ cứ bị hắn lừa suốt. Hai người này được vận mệnh trói buộc lại bên nhau, tạo nên bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười làm cả xứ thần tiên cũng phải đau đầu. Dần dà, thế giới cũng rộng mở hơn, những sự biến xảy ra, và chuyện tình yêu cũng bắt đầu. Trong thế giới những câu chuyện huyền huyễn Trung Hoa, Thổ Thần muốn thăng chức không thể vượt qua những cái bóng lớn của Đường Thất Công Tử với bộ ba kiếp v.v.. nhưng cũng có cho mình một hướng đi riêng đặc biệt. Trong tác phẩm này, tác giả đã xây dựng một bối cảnh thế giới cực kì chặt chẽ, có liên kết rõ ràng với các truyền thuyết, huyền thoại dân gian Trung Hoa, gần như có thể trở thành một cuốn tư liệu phiên bản tiểu thuyết dành cho những ai muốn tìm hiểu về đề tài này. Mọi chi tiết truyền thống và các câu chuyện dân gian được sử dụng đều được khai thác hợp lý nhằm bật lên nét đẹp Trung Hoa mà vẫn thể hiện tốt được nội dung truyện. Nữ chính Tang Chỉ được xây dựng rất dễ thương, đáng yêu, tựa như cả cái câu chuyện ấy cũng đáng yêu theo nàng. Nam chính của nàng thì thú vị hơn, không được xây dựng như những soái ca hoàn hảo, sức mạnh tuyệt thế chi phối cả giới thần tiên mà được nhấn mạnh vào vẻ đẹp bề ngoài, đạo đức và nhân cách đáng quý. Tình cảm trong truyện được thể hiện ở nhiều dạng và nhiều mức độ khác nhau, không chỉ có tình yêu. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến người ta xúc động, tình anh em bồi hồi êm ái, tình bạn chân thành nhiệm màu … đều tạo nên một thiên truyện ấm áp, dịu dàng nhẹ nhàng, không xoắn vặn nhưng vẫn phong cách vô cùng. Đặc biệt là truyện vô cùng trong sáng, tuổi nào cũng đọc được. *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Thổ thần – Mở đầu Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa. Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được… Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng: “Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!” “Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!” “Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!” … Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ. Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng. Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.” Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!” Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?” Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.” Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?” “Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội. “Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?” “Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.” Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời. Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?” “…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi! Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… ! Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình. Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước. Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn. Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường. Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường. Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.” Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất. Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng. Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-||| Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân. Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu. Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1] bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa. Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả… Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò… Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Tướng Công 14 Tuổi - Mạnh Cầm
Đây là câu chuyện nói về tình yêu của chàng tướng công vị thành niên 14 tuổi người cổ đại và một cô gái đã trưởng thành 26 tuổi sống ở hiện đại. Số tuổi chênh lệch như thế liệu có thể nảy sinh được một tình yêu bắn ra lửa hay không? Đây không phải là thể loại NP, nữ chính cũng không phải người vạn năng, các bạn muốn xem một nhân vật nữ chính xuyên không cường hãn đánh bại quái vật Stars thì xin lỗi đây không phải là mô típ đó ^^! Mà hãy đón xem, nam nữ chính phải đối mặt trước sóng to gió lớn, chông gai ghập ghềnh như thế nào, rồi từ đó tạo ra một khúc nhạc tình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm…… Mời các bạn đón đọc Tướng Công 14 Tuổi của tác giả Mạnh Cầm.
Cuồng Đồ Hái Hoa - Tâm Lam
Cô gái ngày trước chàng vô tình gặp gỡ bên hồ chẳng phải chính là danh kỹ Giang Nam diễm danh lan xa hay sao. Còn dám ngượng nghịu cùng chàng đàm luận giá bán thân của mình nữa?! Chỉ bằng thân phận Liệt gia bảo bảo chủ, Nam Phương thuyền vụ Đại vương của chàng, muốn dùng ba mươi vạn lượng mua nàng là dễ như trở bàn tay. Có điều, tuy rằng nàng tự nhận mình là thanh quan, nhưng nói miệng không bằng chứng, chàng cần phải tự mình kiểm nghiệm xem nàng có xứng với cái giá này hay không mới được… Nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nàng giống hệt với người vợ đã mất trong quá khứ, chàng thương tiếc coi nàng thành vật thế thân, để rồi dần bị giọng nói mềm mại ngọt ngào ấy làm cho tâm tư rối rắm, khinh địch uống nhầm một chén rượu. Mà nữ nhân che giấu dã tâm kia sau khi “mưu sát” chàng không thành còn muốn chạy trốn. . . . . Mời các bạn đón đọc Cuồng Đồ Hái Hoa của tác giả Tâm Lam.
Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật
Nhắc đến các tác phẩm của tác giả Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không xa lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y ... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt. Đại Đường Tiểu Lang Trung là bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả. Những năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà ... Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn. *** Tuyết lại rơi, đã cuối tháng một rồi, năm ngoái qua Tết một cái là trời chuyển ấm rất nhanh, năm nay trời lạnh hơn mọi năm thì phải, Tả Thiếu Dương hay nghe hàng xóm than phiền như thế. Mới đầu tuyết chỉ rơi lác đác vài bông không ai chú ý, sau mỗi lúc một lớn, rơi rào rào như ai đứng trên máu nhà rải lông ngỗng xuống, trời đất dần bao phủ trong một máu trắng thê lương. Nhà Miêu Bội Lan đã chuyển tới tiệm tạp hóa, bên đó vốn là chỗ ở của thương binh nặng cần theo dõi thường xuyên, nên tuy Tả Thiếu Dương đã mua đứt luôn, song Miêu gia vẫn ở lại nhà y, nhà nàng toàn nữ nhân trẻ nhỏ, ở chung với đống nam nhân như vậy không tiện, cũng không an toàn. Bây giờ vì hai nhà cần tách bạch tránh lệnh trưng thu lương thực nên chuyển hẳn sang đó ở. - Thôi, ăn cơm đi, đứng nhìn mãi cũng không giải quyết được gì. Tả Quý dừng bước giục thê tử, Lương thị đáp một tiếng vào nhà chuẩn bị cơm nước, Bạch Chỉ Hàn bị thương vẫn đi giúp, cứ nói vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì, Tả Thiếu Dương thi thoảng lại bị mẹ lườm một cái, y không dám phân bua gì hết. ... Mời các bạn đón đọc Đại Đường Tiểu Lang Trung của tác giả Mộc Dật.