Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trong Thẳm Sâu Tâm Hồn - Jacquelyn Mitchard

Là cuốn đầu tiên được nữ hoàng truyền hình Oprah Winfrey chọn để khởi đầu cho Câu lạc bộ sách Oprah. Cuốn sách đã được dịch ra hơn 14 thứ tiếng. Trong thẳm sâu tâm hồn với tựa gốc The deep end of the ocean là một trong những cuốn tiểu thuyết nổi bật nhất của Jacquelyn Mitchard, đưa bà từ một nhà báo trở thành một trong những tiểu thuyết gia hàng đầu thế giới. Cuốn sách kể về một gia đình nhỏ ở bang Illinois. Beth, một người vợ, một người mẹ trẻ dường như luôn cảm thấy quá sức khi phải cùng lúc làm cả hai việc: chăm sóc ba đứa con và theo đuổi đam mê nhiếp ảnh. Trong một dịp gia đình đi du lịch, Beth vô tình để lạc mất Ben - đứa con trai thứ của cô và cũng là đứa mà cô yêu thương nhất trong ba đứa con mình. Từ đó, cô bắt đầu bước vào cuộc sống đầy bi kịch với nỗi tuyệt vọng trong cuộc tìm kiếm Ben kéo dài ròng rã những năm tiếp theo sau đó. Cuốn tiểu thuyết với một cốt truyện xuất sắc và giọng kể tài tình đã chiếm được tình yêu của bao trái tim độc giả. Trên tất cả, đây đích thực là một câu chuyện về tình yêu: tình yêu lớn lao mà Beth dành cho các con đã giúp cô nhận ra cô không chỉ có mình Ben mà còn có Vicent và đứa con gái nhỏ; tình yêu chồng vợ đã khiến chồng cô chấp nhận lặng lẽ ở bên cô suốt 9 năm, cùng cô chờ đợi không mệt mỏi, không một lời oán than; tình yêu anh em đã khiến Vicent dũng cảm đối mặt với quá khứ để giúp em trai mình lấy lại ký ức bị mất… Trong thẳm sâu tâm hồn đã gửi đến hàng triệu độc giả thông điệp lớn nhất của cuốn sách: tình yêu thương dù bị giấu kín tận nơi sâu thẳm nào đó của tâm hồn, vẫn sẽ có ngày được nhìn thấy, và chính nó sẽ cứu vãn mọi thứ, hàn gắn mọi thứ đổ vỡ và đau khổ. Tạp chí People từng viết nhận xét về cuốn sách: “Một câu chuyện xúc động với cảm giác hồi hộp của một cuốn tiểu thuyết ly kỳ, chạm đến nơi lắng sâu nhất của tình gia đình thiêng liêng gắn bó.” *** Jacquelyn Mitchard là một nhà báo, đồng thời là tác giả best seller của New York Times. Bà được biết đến với những tác phẩm như The most wanted (được đề cử giải Britain's Orange Prize for Fiction), tác phẩm Cage of stars  (được đề cử giải Britain's Spread The Word Prize)... *** Tháng Mười Một, 1995 Tất cả là mười năm, mười năm tròn, từ buổi sáng tháng Tám nóng như thiêu đó khi Beth bỏ cái phong bì đầy những hình vào ngăn kéo cho đến buổi chiều thu lành lạnh khi cô lấy nó ra đặt từng tấm một trên bàn làm việc của mình. Thật vậy, mười năm và biết bao thay đổi. Mùa hè vừa qua đã đánh dấu một năm tròn kể từ khi Beth biết những gì đã xảy ra cho Ben, con trai cô. Và nếu cô tính cả chập chùng những hình ảnh của tất cả các diễn biến sau đó thì thật ra phải là gần mười một năm. Chỉ mới cách đây vài tuần thôi, vào tháng Mười, một câu truyện với cái tít “Phần kết cho Ben” đã xuất hiện trên trang nhất tờ USA Today – một nỗ lực trễ tràng cả “một năm sau” dựa trên vài lời trích đã xưa lắc xưa lơ từ vài người ít ỏi vẫn muốn trả lời cho báo giới. Nhưng đó không phải là câu chuyện gợi cho Beth nhớ đến mấy bức hình. Chỉ đơn giản là một sáng nọ cô thức giấc và biết. Cô muốn nhìn thấy chúng. Ngày hôm đó trời mưa suốt, một ngày tháng Mười Một u ám lạnh lẽo. Đã nhiều năm nay mưa vẫn làm Beth sợ, khiến cô phải tập trung vào một loạt những công việc quen thuộc hằng ngày. Nhưng hôm đó thậm chí mưa cũng không ngăn cản cô được. Có thể nói là cô đang vội, như thể việc nhìn vào mấy tấm hình đó sẽ đặt một dấu chấm hết vào cuối một câu đã được viết thật dài trên trang giấy. Beth đặt mấy tấm hình xuống, chỉ có mười sáu tấm – một cuộn phim ngắn, vì Pat đã dùng cái máy chụp ảnh Instamatic nhỏ nhắn rẻ tiền đó, cái máy ảnh luôn làm Beth xấu hổ. Cô úp chúng xuống, giống như một phụ nữ già ngồi chơi xếp bài một mình nơi cửa sổ. Rồi cô nhắm mắt lại và sờ vào từng tấm một. Nó không rung lên. Không có chút điện áp nào. Cô chỉ cảm nhận được đó là giấy Kodak, thật láng với một lớp bụi mỏng. Chẳng có gì huyền bí. Beth thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những năm tháng đó. Dấu niêm phong vẫn còn nguyên, giống như những mép giấy vẫn dính vào nhau, với dấu mực đã hoen mờ hiển thị ngày tháng trên đó, một lời tiên tri thật đáng kinh ngạc. Ngày mùng ba tháng Sáu, và cái năm. Mùng ba tháng Sáu, một ngày thứ Bảy, vì Pat đã bỏ cuộn phim ở tiệm rửa ảnh vào đúng ngày cô đi dự buổi họp lớp. Khi anh nhớ ra để đi lấy ảnh thì đã là cuối mùa hè đầu tiên, Pat vừa đi vào nhà vừa khóc nức nở và đưa chúng cho Beth, như thể anh mong cô sẽ ôm lấy anh, an ủi anh bằng một cách nào đó để có thể chịu đựng được cái chứng tích ấy. Thay vì thế, cô chỉ ép cái phong bì đựng ảnh thật chặt giữa hai bàn tay rồi đem chúng đến bàn làm việc của mình. Beth chưa hề biết chính xác tại sao, nhưng cứ như thể việc cô luôn biết vị trí của những bức ảnh đó là điều quan trọng lắm, dù đôi khi nó cũng làm cô rất khó chịu. Ví dụ có những lần Beth thoáng thấy chiếc phong bì khi cô mở ngăn kéo ra để lấy mấy cái kẹp giấy hay mấy tờ nhãn có địa chỉ của cô. Beth làm việc đó thật nhanh, như ngày xưa cô luôn phải hít một hơi thật sâu trước khi chạy qua bức tranh của Goya vẽ Kronos đang trệu trạo nhai một đứa bé mà không hiểu vì sao bà ngoại Kerry của cô cứ treo mãi trên tường cầu thang. Lần nào cô cũng có chính xác cái cảm giác ngộp thở đó khi cô đóng ngăn kéo lại để không nghĩ đến cái hình ảnh gớm guốc kia nữa. Nhưng đôi khi cô vẫn nhìn cái phong bì, và vài lần cô còn thật sự lấy mấy ngón tay phủi bụi cho nó nữa. Và khi họ đã chuẩn bị hành lý xong xuôi để đi Chicago thì Beth còn cố ý bước đến ngăn kéo như thể cô sẽ lấy những bức ảnh đó ra ngắm. Nhưng cô đã không làm thế. Lúc đó cô thấy còn quá sớm. Quá sớm để ngắm, quá sớm để vứt chúng đi. Và còn những vật dụng khác của Ben nữa, những thứ mà Beth đã dần dà thu thập đủ can đảm để vứt đi hay gói lại đem cất. Vào những ngày mưa, những ngày ngột ngạt, cô thậm chí đã đập vỡ tan tành vài món trong những vật dụng đó – một hộp nhạc, một khung đựng hình bằng gốm được trang trí với những khối gỗ xinh xinh dành cho trẻ nhỏ. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm thế với những tấm ảnh. Xét cho cùng thì Beth là một nhiếp ảnh gia; đối với cô những bức ảnh là những lá bùa. Nhưng cô cũng có cảm giác rằng đến một lúc nào đó cô sẽ yêu quý những bức ảnh, đặc biệt là bức cuối cùng trong cuộn phim, với cái hàng hiên nhà cô. Bước chân đơn giản của thời gian, hay tôn giáo, hay sự nhẫn nhục, sẽ biến nó thành niềm vui ngọt ngào lẫn đắng cay của cô, một bức ảnh của Ben lần cuối cùng cô thấy thằng bé – à, cũng không phải lần cuối cô thấy nó, mà là lần cuối cô thấy nó đúng với bản chất của nó, thằng con trai đơn giản, đang hớn hở tươi cười, đứa con không bao giờ xuất hiện trong những giấc mơ của cô, dù cô thường vừa khóc vừa cầu xin để được thấy nó, với ý nghĩ rằng ít nhất thì cô cũng không phải sợ nó trong giấc ngủ của mình. Và vì thế, một ngày nào đó, có lẽ khi cô gần đất xa trời và biết chắc rằng mình sẽ nhanh chóng bị lãng quên, sẽ không phải kéo lê cuộc đời thêm nữa, cô mới muốn ngắm những bức ảnh đó thường xuyên, có lẽ là hằng ngày. Vì thế cô đã muốn giữ chúng luôn bên mình. Nếu không cô sẽ mất chúng. Chỉ vài tuần sau buổi họp lớp, cô nhận ra ngay rằng mình bắt đầu đánh mất mọi thứ rất dễ dàng, chìa khóa, ngân phiếu, tiền nong cứ tuột khỏi tay cô như thể chúng có cuộc sống sinh học riêng vậy. Trong bếp, khi mở túi đựng thực phẩm ra hay khi xếp quần áo để đem bỏ giặt, Beth thường đứng đờ ra mà không thể nào nhớ được túi nào là bột ngũ cốc hay cái nào là khăn trải giường. Cô dần phải chấp nhận đó là một dị tật suốt đời sau một tai nạn. Chỉ khi nhìn lại tiến trình của nó thì Beth mới có thể thấy sự khiếm khuyết của mình là một chọn lựa chủ tâm, không phải một màn sương tạm thời sẽ mau tan biến khi cô hồi phục trở lại và nhìn mọi việc rõ ràng hơn. Sự khiếm khuyết đó là do cô tự tạo ra, từng bước từng bước một. Cô buộc mình phải nhớ lại những lề thói học đường đã phôi pha, và chỉ cần một kỷ niệm về Ben, hay về ngày hôm đó, cũng có thể phá tung được những vỏ bọc bên ngoài. Beth biết mình không thể chịu đựng được những suy nghĩ đó; và không thể hồi phục như xưa mà không nhớ về chúng. Vì thế giờ đây khi nhìn lại, dường như cô đã chọn lựa để không hồi phục. Thay vào đó, cô cố sống trong tình trạng hiện tại quanh cái miệng núi lửa mỏng manh, di chuyển thật nhẹ nhàng và tránh những điều đối với cô chẳng khác gì một trận tuyết lở. Beth đã cố giải thích với chồng cái trận tuyết lở đó và nhu cầu phải xua tan nó đi nhưng anh vẫn không hiểu được. Cô đã gắng hết sức và càng cố thì càng giống như một kẻ ngốc khi nói cho anh biết về những người mắc bệnh đó – hội chứng Korsakov – căn bệnh chia nhỏ trí nhớ ra thành nhiều khoảng thời gian. Những bệnh nhân như thế, phần lớn là những người nghiện rượu, có thể đi gặp bác sĩ hay một nhân viên công tác xã hội và, trong nhiều phút, nói chuyện rất thông minh về thời tiết, về sức khỏe của họ, những câu chuyện trên trang nhất của một tờ báo đang trải ra trên bàn làm việc. Nhưng nếu vị bác sĩ hay người nhân viên nọ rời khỏi phòng, thậm chí chỉ một phút thôi, thì những nạn nhân của hội chứng Korsakov sẽ không nhớ họ đã từng gặp một người nào như thế cả. Và quá trình tự giới thiệu sẽ phải lặp đi lặp lại nhiều lần. ... Mời các bạn đón đọc Trong Thẳm Sâu Tâm Hồn của tác giả Jacquelyn Mitchard.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Công Chúa! Anh Yêu Em…
Truyện teen hay mang tên Công Chúa! Anh Yêu Em…là câu chuyện khẳng định về tình yêu. Yêu nhau là do duyên số! Không phải gặp nhau qua một cú va chạm. Không phải yêu nhau trong một trường học danh giá. Yêu nhau là định mệnh! Do ý trời và ngập trong màu máu! * Giới thiệu nhân vật trong truyện: - Trần Phương Ái Nhi : ( nó ) 18 tuổi – con gái đầu lòng của gia đình giàu có một vùng . + Khuôn mặt : xinh xắn nhưng có phần sắc xảo. + Dáng người : cao 1m7. + Tính cách : sát khí , cực kì nóng nẩy , nhưng tốt bụng + Tóc : xoăn lọn dài ngang ngực màu hồng. - Trương Tuyết Yến : ( bạn thân nó ) là đứa sẵn sàng hi sinh để bảo vệ nó , không cho ai được động đến nó – con gái của chủ tịch FAD . + Khuôn mặt : dễ thương như con nít + Dáng người : cao 1m7. + Tính cách : đanh đá nhưng tốt bụng . + Tóc : dài chấm lưng màu tím sẫm . + Bằng tuổi nó … - Hàn Gia Lâm : ( hắn ) 19 tuổi là con người máu lạnh, có thể sát hại bất kì ai ( trong mắt nó và Yến - tạm thời) , là một chàng trai thông minh, là con trai của một dòng dõi quý tộc danh giá . Nhưng có một lí do đã khiến cho hắn phải giả vờ là tên bắt cóc Killer. + Khuôn mặt : cực cool , điển trai + Dáng người : Cao 1m8. + Tính cách : lạnh lùng và sắt thép =_= + Tóc : vuốt vuốt màu xanh rêu . *** Lớp 12A1 Mấy bạn nữ đang xúm xít lại nghe “bạn thông thái’’ kể chuyện … Nó và Yến thấy vậy liền lại gần … - Có chuyện gì vậy mấy cậu ???Cho tớ hóng với – Yến vui vẻ hỏi - A, Yến và Nhi đây rồi !!! Hai cậu biết chưa giờ đi ra ngoài là phải cẩn thận nha có bắt cóc đó, nghe nói bọn họ chỉ bắt con gái thôi nên phải cẩn thận nghe, hôm qua có mấy bạn ở trường XXX bị bắt cóc rồi đó , giờ đi đứng phải cẩn thận mà người ta kể bắt cóc toàn người trẻ thôi à …- Một bạn nữ nói với hai chúng nó - Thật sao , ghê quá lần sau tớ chả dám ra đường . – Yến hoảng sợ ra mặt Nhưng trái lại với mọi người nó dường như chẳng có tý nào tin vào câu chuyện đó , khuôn mặt lạnh tanh , nó khoanh tay trước ngực , miệng cười nhếch mép rồi đi về chỗ lấy sách ra đọc. Mọi người chỉ nhìn nó mà lắc đầu đó giờ nó có tin vào mấy cái chuyện này bao giờ đâu, nó cũng chẳng bao giờ quan tâm đến vì nó nghĩ rằng mấy chuyện bắt cóc này thì làm gì có thật , chỉ là chuyện vớ vẩn thôi. Mọi người vẫn xôn xao bàn tán cho đến khi tiếng trống vào lớp vang lên , Yến về chỗ ngay bên cạnh nó ngồi nó cũng chẳng thèm để ý vẫn thản nhiên lật từng trang sách đọc như không biết gì ( lạnh lùng đến thế là cùng ==’) Yến giật quyển sách ra, nó lạnh lùng nhíu mày nhìn Yến - Mày làm cái gì vậy Yến ??? Mày không đọc thì phải để cho người khác đọc chứ - nó cáu rồi toan giật lại quyển sách nhưng Yến đã nhanh hơn giấu cuốn sách ra đằng sau . - Mày bớt mọt sách dùm tao đi có được không?Quan tâm đến mấy cái thực tế đi , suốt ngày sách và sách đâu phải cái gì cũng ghi ở trong sách đâu – Yến trau mày - Chịp , tùy mày thích nói gì thì nói –nó lấy trong cặp ra quyển sách khác chăm chú đọc không tranh cãi với Yến nữa - Mày cứ như thế, mày không cập nhật thông tin xã hội giờ có bắt cóc thật đó, mày nên quan tâm đi kìa –Yến tức giận Nó không thèm nhìn cô mà chỉ xua xua tay như ra hiệu “ không quan tâm “ … - Thôi, kệ mày vậy–Yến thở dài rồi không nhắc nhỏm gì đến nó nữa Thực ra thì không phải nó vô cảm đâu , nó là người tin vào những bằng chứng thiết thực , có khoa học không tin vào những lời đồn của thiên hạ nên cũng không khó hiểu khi nó không tin vào những tin mà nó gọi là tin “ rác” Cái tin bắt cóc ấy vẫn “ làm mưa làm gió” tại ngôi trường Maria Carap , không những chỉ lớp nó mà các lớp khác cũng vậy , các bạn nữ ai ai cũng hoảng sợ và hoang mang. Giờ ra chơi nó uể oải mò xuống căng tin vừa đến cửa căng tin toàn những chuyện bắt cóc luyên thuyên gì đâu, nó chẳng muốn nghe, nó nhâm nhi tách cà phê sữa rồi đọc sách mà chẳng chú tâm đến ngược lại Yến lại lo lắng cho nó vô cùng , nó không biết lo cho bản thân ... ~~~~~ Giờ tan học ~~~~~ - Ê Nhi !!! Để tao đưa mày về-Yến - Khỏi tao đi xe máy mà–nó - Hay mày gửi xe đi, đi ô tô cùng tao–Yến lo lắng - Bộ mày khùng hả Yến , mày lo lắng quá hóa rồi đó, tao như vầy người ta bắt cóc làm chi, tốn cơm tốn gạo thôi à. Mà muốn bắt cóc Ái Nhi này đâu phải dễ - nó - Tao lo … -Yến - Lo gì má, con học lớp 12 rồi đó không phải con nít đâu–Nó cười rồi lấy mô tô phi thẳng về nhà Trên đường về đi qua bờ lau nó thấy đông người tụ tập ở đó nó nghĩ :“chắc lại tai nạn đây mà” nó phóng thẳng về nhà ….   Mời các bạn đón đọc Công Chúa! Anh Yêu Em… của tác giả Windy.
Cô Gái Viết Nỗi Cô Đơn
Cuốn tiểu thuyết của Shin Kyung-Sook là lời đáp mang nhiều trăn trở nhưng kiên định cho những tự vấn day dứt của chính nhà văn. Tiểu thuyết khắc họa vô cùng rõ nét và chân thực bức tranh sinh hoạt của người lao động Hàn Quốc nghèo tại các khu công nghiệp vào cuối thập niên 1970, đầu thập niên 1980 với nhiều biến động về chính trị và xã hội như Tổng thống Park Chung Hee bị ám sát, các cuộc chính biến, phong trào Dân chủ Gwangju, đồng thời giãi bày lý do nhà văn cầm bút. Nhân vật chính của Cô gái viết nỗi cô đơn là một thiếu nữ 16 tuổi, sinh ra và lớn lên tại một vùng nông thôn nghèo. Vì không đủ điều kiện để học tiếp trung học, cô phải lên Seoul lao động kiếm sống. Cuộc sống trên thành phố của cô gói gọn trong bức tranh sinh hoạt một khu công nghiệp đầu thập niên 1980, nơi cô sống trong một căn phòng trọ chật hẹp, hiu quạnh với anh cả và chị họ. Đó cũng là nơi sáng cô làm việc bên dây chuyền nhà máy, tối đến trường học theo chương trình đặc biệt dành cho nữ công nhân; nơi cô đã trải qua nhiều biến cố của cuộc đời và không ít biến động của thời cuộc; nơi cô gặp gỡ nhiều người, nếm trải nhiều mất mát, dần trưởng thành hơn, nhưng có những vết thương vẫn mãi không thể nào nguôi ngoai. Cũng chính từ những ngày sống trong bức tranh sinh hoạt u ám ấy, cô đã ấp ủ và cố gắng từng bước thực hiện mơ ước trở thành nhà văn. Tác phẩm đan xen, biến chuyển liên tục giữa hiện tại và quá khứ; xoay quanh cuộc sống của tầng lớp lao động nghèo giữa những biến động lịch sử của xã hội Hàn Quốc thập niên 1980, với trung tâm là tình cảm gia đình, mối liên hệ giữa người với người và đặc biệt là nỗi cô đơn cùng nỗi đau không dễ gì khỏa lấp của những năm tháng trưởng thành. New York Times nhận xét: “Shin Kyung-Sook viết về những quãng thời gian và khoảng không gian có thể là xa lạ, nhưng bằng nhiều cách, các chi tiết trong tác phẩm của cô lại rất phổ quát; mỗi chúng ta ai cũng có một con quái vật vô diện mà bản thân luôn muốn trốn tránh. Shin Kyung-Sook đã vẽ cho chúng ta thấy con quái vật của chính cô.” Shin Kyung-Sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện học tiếp trung học, 16 tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống và nuôi mơ ước viết văn. Năm 1985, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Nghệ thuật Seoul, cô khởi nghiệp sáng tác và giành giải Văn học mới của tạp chí Văn nghệ trung ương với tác phẩm Ngụ ngôn mùa đông. Tiểu thuyết Hãy chăm sóc mẹ ra mắt năm 2008 của cô đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và giúp cô gây được tiếng vang lớn trên thế giới. Với những tác phẩm ấp ủ niềm hy vọng “nói ra những điều không thể nói, chạm đến những thứ không thể đến gần” trong những câu văn buồn và đẹp rất đặc trưng, Shin Kyung-Sook đã không chỉ trở thành gương mặt tiêu biểu cho văn học Hàn Quốc hiện đại mà còn là nhà văn được đông đảo độc giả khu vực và quốc tế quan tâm, đón nhận nồng nhiệt. Các tác phẩm của Shin Kyung-Sook đã được xuất bản tại Việt Nam: Hãy chăm sóc mẹ, Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi, Cô gái viết nỗi cô đơn,...   Lam Anh - Zing.vn *** Shin Kyung-sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống. Shin Kyung-sook khởi nghiệp viết văn năm 1985 và sớm gặt hái thành công. Các tác phẩm của cô luôn có lượng độc giả lớn và nhận được nhiều giải thưởng văn học trong nước cũng như trong khu vực. Với Hãy chăm sóc mẹ Shin Kyung-sook trở thành nhà văn châu Á nổi bật nhất năm 2009. Tác phẩm: Hãy chăm sóc mẹ Ở Đâu Đó Có Điện Thoại Gọi Tôi Chuyện kể trăng nghe Cô gái viết nỗi cô đơn ... *** Chính niềm thương mến với giọng văn của Shin Kyung Sook qua hai tác phẩm: Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi và Hãy chăm sóc mẹ đã đưa tôi đến với quyển tiểu thuyết pha lẫn tự truyện mang tên Cô gái viết nỗi cô đơn khi nó vừa được cho ra mắt. Vẫn là giọng văn trầm buồn, vẫn là những con chữ tưởng chừng không thể chân thật hơn nữa, vẫn là nỗi cô đơn đậm đặc, lại một lần Shin Kyung Sook khiến người đọc không thể dứt khỏi chuyện kể của mình. Thật lòng mà nói toàn bộ câu chuyện không nhiều niềm vui, bởi sự cô đơn cùng với day dứt, dằn vặt đã khắc sâu vào lòng người viết nên chúng. Người ta thường nói những người diễn ra trong giai đoạn trưởng thành sẽ đi theo con người ta hết cả cuộc đời, hình thành nên nhân cách của họ. Mà quá trình trưởng thành của người viết cũng là người kể nên câu chuyện, gắn liền với hoàn cảnh nghèo khó và tâm trạng bất an cùng nỗi cô đơn của cô gái quê lên tỉnh. Cô rời gia đình nhỏ, lên thành phố sống dựa vào người anh hai, cùng người chị họ làm công nhân trong một nhà máy. Tất cả diễn ra trong một bối cảnh xã hội không lấy gì làm êm đềm và dễ chịu, công nhân không được coi trọng, và đôi khi vì mưu sinh người ta phải chấp nhận những điều cay đắng và làm trái lòng mình. Nếu những ai đã từng đọc Hãy chăm sóc mẹ, có thể nhận ra sự quen thuộc của bối cảnh làng quê Hàn Quốc hoặc hình ảnh người anh trai lên thành phố vừa học vừa làm nuôi thêm đứa em gái, cô gái đi làm công nhân vừa nuôi mơ ước có thể trở thành nhà văn đã từng xuất hiện. Thì nay, chúng tiếp tục được khắc họa rõ nét hơn qua những dòng chữ viết như chỉ để trải lòng. Câu chuyện được kể khá chậm, đôi lúc như xen lẫn trong đó những tiếng thở dài vô hình, khiến người ta chua xót. Cũng chính trong truyện xuất hiện một chi tiết khiến tôi nhớ mãi, người thầy của nhân vật đã khuyên cô, đại ý rằng hãy viết ít thôi, bởi vì với em, viết như rút ruột mà viết. Có lẽ thực sự Shin Kyung Sook đã rút ruột mình ra mà viết thật, cho nên Cô gái viết nỗi đơn trở nên khó đọc hơn so với hai tác phẩm trước của cô đã ra mắt độc giả, bởi một câu chuyện không có cốt truyện rõ ràng, không được diễn tả nhanh chóng mạch lạc. Nhưng thay vào đó, điểm sáng chói trong truyện, là ta hiểu ra quá trình hình thành nên sinh mệnh của một người viết. Có người viết dựa vào kỹ năng, có người tuân theo cảm xúc, cũng có người như Shin Kyung Sook, cứ rút ruột mà viết. Và những gì xuất phát chân thật từ cõi lòng thì rất dễ lay động những cõi lòng khác. Hoàng Khôi Mời các bạn đón đọc Cô Gái Viết Nỗi Cô Đơn của tác giả Shin Kyung-Sook.
Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
Một cô gái lập dị. Đó là nhận xét của mọi người đối với Vương Ái Ngọc. Và ngay cả bản thân nó cũng thấy mình như thế. Suốt cái thời cấp I và II, nó lúc nào cũng là con mồi đầu tiên trong chiến dịch "cô lập" cả. Đơn giản là vì nó không giỏi giao tiếp, lại không thích sửa soạn cho mình mặc dù gia đình nó thuộc dạng khả giả. Thế nên cho đến tận bây giờ- khi đã bước vào cấp III, nó cũng chẳng có lấy một cuộc tình vắt vai nào cả. Mà khổ nỗi trường cấp III nó đậu vào- ngôi trường ba mẹ nó hằng ao ước lại là ngôi trường nổi tiếng với 3 cái nhất: giỏi nhất, giàu nhất và nhiều trai xinh, gái đẹp nhất nữa chứ. Và trong cái rủi lại có cái xui,lớp 10A13 của nó chính là thành phần tiêu biểu ấy. Haizz! Lịch sử thời cấp II chắc chắn sẽ được lặp lại với nó. Đành cô đơn thêm ba năm vậy! Cầu mong sẽ được yên tĩnh,êm ả, không gặp sóng gió, phiền phức gì cho nó. Nếu nó...không gặp hắn. *** “Reng…Reng…Reng…” Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên phá tan giấc mộng đẹp. Ối! Trễ giờ rồi! Nó hốt hoảng lăn xuống giường phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Chưa kịp đặt chân tới cửa thì… đã gặp ngay cái bản mặt trời đánh của thằng em. Cậu nhóc nhìn nó bằng con mắt nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người chị hiền dịu của mình (mắc ói quá!!!) – Bị gì vậy hả? Mới sáng sớm mà la om sòm là sao? – Sắp trễ giờ rồi không la mới… Chưa kịp nói hết câu, một cái cốc đau điếng đã giáng xuống chiếc đầu thân yêu của nó. – Oái! Làm gì vậy hả thằng kia!- Nó tru tréo la lên – Cái đó em mới hỏi chị á! Chị học buổi chiều mà! Làm gì mà la oai oải như ma đuổi thế. Định đi học cũng phải chạy lên tưởng có chuyện gì…@#%*& – Rồi rồi rồi. Mau đi học đi coi chừng trễ đấy. Vừa nói nó vừa đẩy thằng em ra khỏi phòng. Gì chứ thằng nhóc này mà giảng đạo là còn dài dòng hơn cả sư thầy. Nhìn thấy bóng dáng ấy chỉ vừa khuất sau cánh cửa, nó liền… – Coi chừng bà đó. Cái đồ hỉ mũi chưa sạch. – Ê!- chưa kịp chửi đã miệng thì thằng nhóc ấy tự nhiên từ đâu ló đầu vào khiến ba hồn bảy vía của nó xém bay mất dạng- Em quên nói một chuyện quan trọng với chị. Trước khi đi làm, mẹ có nhờ em dặn chị ở nhà nhớ nấu cơm nha! Nhưng yên tâm, em sẽ không ăn đâu. Đây không muốn vào thăm bác sĩ. ^_^ Nói xong cái thằng trời đánh ấy liền phóng đi mất. Aaaaaa. Cái đồ nhóc quỷ! Là em nó mà nhìn xem…như anh hai nó vậy á! Thật tức chết mà! Chu mỏ, nó dậm chân đùng đùng rồi leo lên giường để thực hiện tiếp một nhiệm vụ vô cùng cao cả- đánh bài với Chu Công ~.~ Ba tiếng sau. Lúc kim dài vừa điểm qua con số 9. “Oáp” Nó mệt mỏi há miệng ngáp dài, tiếc nuối rời bỏ chiếc giường thân yêu mà chậm rãi lê cái thân nặng trịch của mình đi làm vệ sinh cá nhân và bầu bạn với cái ti vi trong phòng. “Cheng. Bùm. Chíu” Ấy! Đừng hiểu lầm! Đấy không phải tiếng phát ra trong ti vi đâu. Chúng xuất phát từ gian bếp gia đình nó đấy. Nó đang nấu cơm thôi mà.Sau một tiếng vật lộn với xoong, nồi, chảo, cuối cùng cũng nấu xong một bữa trưa “hoành tráng” với cơm trắng, canh cà chua và một dĩa trứng chiên thơm lừng.(Vĩ đại ghê!! ~.~)   Mời các bạn đón đọc Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc của tác giả NatalieNguyn.
Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!
Cô gặp anh nơi thư viện trường học. Cả hai đều đang ở độ tuổi bồng bột. Ghét nhau từ khi hai người tranh nhau tập tiểu thuyết "Mùa hè thiên đường". Cô ghét anh, muốn trả thù anh bằng mọi giá. Còn anh, ngay từ phút giây nhìn thấy cô, đã muốn cô là người bên anh mãi mãi. Người tính không bằng trời tính, cô và anh lại được ba mẹ trao cho thứ gọi là "hôn ước". Cô chấp nhận làm bạn gái giả của anh, nhưng cô luôn phớt lờ anh, mọi sự quan tâm anh dành cho cô. Thời gian trôi qua, cố gắng phớt lờ, nhưng cô vẫn cứ rung động với anh, để rồi số phận đưa đẩy hai người đến với nhau. Có nhiều lúc hai người hoài nghi, nhưng hai người vẫn luôn bên nhau. *** • Hè năm 2015 • Xin được tự giới thiệu, tôi là Vi Anh, là học sinh lớp 11 trường Blue Sky, tôi không thích phát âm Tiếng Anh cho lắm, nên thường gọi nó là trường Đánh Rắm. Tôi học 11b2, chuyên Toán. Tôi là tổ trưởng tổ 3. Các bạn sẽ nghĩ tôi phải là lớp trưởng, nhưng không phải. Tôi có một "sắc đẹp" tầm thường, không hẳn thế nhưng mà không nổi bật. Tật xấu của tôi thì rất dài, nhưng tôi vẫn muốn kể cho các bạn một số tật xấu của tôi, điển hình là nóng tính, dâm, bựa, và rất rất thích ngắm trai đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại sau đợt nghỉ hè. Tôi là một con 'mọt sách', vậy nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến vào giờ ra chơi là thư viện. Mùa hè mới kết thúc, tôi thì yêu mùa hè vô cùng, nên vẫn muốn hồi tưởng chút ít về nó. Thế là tôi ngồi trong lớp ngủ gật đợi đến giờ ra chơi xuống thư viện. Sau một hồi nghiên cứu và tìm tòi, tôi- Vi Anh đã tìm thấy cuốn "Mùa hè thiên đường". Yolo! Ma xui quỷ hờn thế nào mà lúc giơ tay ra lấy cuốn sách đó, có một bàn tay chìa ra,và hắn lấy cuốn sách của tôi -_____- Theo bản năng con vượn, tôi chạy tới chỗ "thằng ăn cắp" để đòi lại cuốn sách đó! "Tên ăn cắp!" Tôi gào lên. Hắn vẫn cứ đi -______- Chẳng lẽ hắn điếc T__T Tôi đang chạy tới hắn, bỗng cái rầm... Tôi đã đâm phải ai đó!!! Ai vậy? Là Hoàng, Trần Hoàng, lớp 11b1, chuyên Anh. Cậu ấy khá đẹp trai, hiền lành nữa! Tôi đã đâm phải cậu ấy rồi :)))~ Nhưng mà thì giờ đâu ra để mà tán trai, tôi phải đi dành lại cuốn truyện thân thương kia ToT Hắn cứ đi xa dần, xa dần.... Hức hức T^T Không sao! Tôi đã nhớ mặt hắn! Đợi đấy! Bước ra khỏi thư viện, lập tức có một con đàn bà bước tới, đập vào đầu tôi một cái T^T Đau quá mẹ ơi!   Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! của tác giả NhiCokkie.