Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Lúc mười lăm tuổi đánh trận ở biên quan, Mạnh Hành đã có một giấc mơ khi ở bước ngoặt sinh tử, trong mơ có tiểu cô nương ngốc nghếch bôi thuốc cho hắn, cho hắn ăn cơm, khóc cầu xin hắn đừng chết. Vì để cho tiểu cô nương không cứ thế mà khóc đến chết, Mạnh Hành không thể không bò ra từ trong núi thây biển máu, tắm máu quyết chiến, một trận thành danh. Trong giấc mơ mười năm, Mạnh Hành mơ thấy bản thân mình đã ái mộ tiểu cô nương cả một đời, cả ngày lẫn đêm giấu trong lòng mà nhung nhớ, đến khi nàng nở mày nở mặt xuất giá cũng không dám để cho nàng biết một chút gì, đến khi nàng bị nhà chồng hại chết không toàn thây cũng không có cách nào cướp nàng về, chỉ kịp vội vàng chạy về từ biên quan, chặt đầu từng người hại nàng đưa đi gặp Diêm Vương. Nhưng hắn chỉ có thể ở trong mơ nhìn thấy tiểu cô nương lớn lên từng ngày, lại không tra ra được rốt cuộc nàng là ai, mười năm, hắn đành phải xem như đó là một giấc mơ hoang đường vô lý. Mãi đến năm hai mươi lăm tuổi, họ hàng phương xa gửi gắm tiểu biểu muội mà hắn chưa từng gặp đến Biện Kinh. Tiểu cô nương trong mơ đứng trước mặt Mạnh Hành, không sợ người lạ chút nào mà ngọt ngào gọi hắn một tiếng Hành ca ca. * Lưu ý: Nam chính có trí nhớ kiếp trước, nữ chính thì không. Tuổi tác chênh lệch khoảng chín tuổi, 1v1. Hư cấu, không có căn cứ. *** Reviewer: Al_Tuyết Liên Độ dài: 92 Tình trạng: Hoàn edit Lượt xem: 286 Mạnh Hành có một giấc mơ kéo dài suốt 10 năm, giấc mơ bắt đầu vào lần đầu tiên khi hắn bị trọng thương ngất xỉu trên chiến trường vào năm 15 tuổi. Trong mơ, hắn gặp một tiểu cô nương ngốc nghếch bôi thuốc cho hắn, vụng về đút kẹo cho hắn ăn, còn khóc lóc không ngừng cầu xin hắn đừng c hết, thật là ồn ào đến vô cùng, nhưng chính sự ồn ào đó lại tiếp cho hắn ý chí muốn sống, vực dậy quyết tâm bảo vệ Đại Khánh. Suốt 10 năm, Mạnh Hành vẫn thỉnh thoảng mơ thấy tiểu cô nương, nàng lớn dần theo thời gian, trổ mã thành một vị thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Hắn làm bạn với nàng trong mộng 10 năm, từng chút nhìn nàng trưởng thành, trở thành thê tử kẻ khác rồi hương tiêu ngọc vẫn. Mạnh Hành trong mộng cố kỵ đủ điều, chỉ âm thầm bảo vệ nàng, không dám thổ lộ tiếng yêu, ngay cả một lần cuối cũng không thể gặp được nàng. Mà Mạnh Hành đứng bên ngoài giấc mộng lại thành người đứng xem trầm mặc, chỉ có thể bất lực nhìn tiểu cô nương xuất giá, lại chứng kiến tiểu cô nương c hết đi. Ban đầu, hắn cho rằng tiểu cô nương ở trong mộng có thể sinh động như thế chắc chắn có tồn tại ngoài đời thật, hắn sẽ đi tìm nàng, khi tìm được rồi hắn sẽ nuôi dưỡng nàng ở trong phủ của mình, tuyệt đối không để nàng chịu một chút ấm ức nào, nàng muốn trăng sao hắn đều hái xuống cho nàng. Sau đó thời gian trôi qua, mọi thứ vẫn như tìm kim đáy biển, Mạnh Hành nghĩ, khi tìm được tiểu cô nương rồi, hắn nhất định phải răn dạy nàng một trận trước, để nàng biết được mình đã bỏ ra bao nhiêu thời gian công sức mới không dễ gì mà tìm được nàng rồi mới dỗ dành nàng, cưng chiều nàng. Mãi đến sau này, khi tiểu cô nương trong mơ đã mất, Mạnh Hành có chìm vào giấc ngủ như thế nào đi nữa thì cũng không gặp được khuôn mặt quen thuộc đó, đồ vật vốn nên in dấu trong lòng bàn tay đột nhiên thoáng cái hóa thành tro tàn, mà ngoài đời thật hắn không thể tìm được nàng trong biển người mênh mông… Tất cả những điều đó làm bùng lên nỗi căm hận và phẫn nộ trong tim khiến Mạnh Hành nghiến răng nghiến lợi thề: Nếu như nàng thật sự tồn tại trên thế gian, còn dám xuất hiện trước mặt hắn, hắt tuyệt đối sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Hắn cũng muốn để nàng nếm thử cảm giác bị người ta tra tấn nhung nhớ suốt mười năm. Cứ thế, Mạnh Hành chờ đợi và tìm kiếm trong vô vọng, mãi cho đến khi họ hàng phương xa gửi gắm biểu muội Thịnh Khanh Khanh mà hắn chưa từng gặp mặt đến Biện Kinh tá túc. Lúc này đây, tiểu cô nương vốn chỉ xuất hiện trong mơ lại đứng trước mặt Mạnh Hành, không sợ người lạ chút nào mà ngọt ngào gọi hắn một tiếng Hành ca ca…. … Người ta đồn, Mạnh Hành đi đánh giặc nhiều năm, sát khí rất nặng quấn thân làm cho tâm trí vị đại tướng quân này có bệnh thất thường vô cùng, hỉ nộ bất chợt khiến ai cũng sợ hãi không dám thâm giao. Thịnh Khanh Khanh không sợ hãi lời đồn đó, nàng chỉ có sự nể phục và biết ơn, nể phục vì những gì huynh ấy đã làm cho Đại Khánh, biết ơn vì ngày quê nhà nàng Giang Lăng luân hãm, chính Mạnh Hành đã mạnh mẽ cứu lấy nơi ấy từ dưới gót sắt tàn bạo của quân địch. Lần đầu hai người gặp nhau, đối diện với khuôn mặt âm trầm và đôi mắt đen kịt của Mạnh Hành, thật sự khiến nàng hoang mang tự hỏi nhân sinh không biết mình có vô tình đắc tội người biểu ca này hay không? Nhưng sau đó, Thịnh Khanh Khanh liền cảm nhận được Mạnh Hành là người mạnh miệng mềm lòng. Dù vẫn hay mặt lạnh âm trầm, nhưng huynh ấy chưa bao giờ tổn thương nàng, chỉ có sự quan tâm ấm áp khi nàng cô đơn buồn lòng, là sự bảo vệ vững chãi che chở nàng trước mọi sóng gió bão tố. Thịnh Khanh Khanh không hiểu vì sao Mạnh Hành lại đối xử tốt với mình như vậy, nhưng có lẽ lý do cũng chẳng quan trọng khi nàng cảm nhận được tình cảm nóng bỏng, tràn đầy và sôi sục từ con người “hỉ nộ vô thường” kia. Tình cảm ấy hòa tan trái tim nàng, khiến nàng không ngừng trầm luân, không ngừng mê muội… Mạnh Hành có bệnh, nhưng chỉ cần Thịnh Khanh Khanh ở đó, thì nhất định sẽ chữa trị được. Thịnh Khanh Khanh không còn chốn về, nhưng chỉ cần có Mạnh Hành ở bên, thì ở đâu cũng có thể là nhà. . . . “Biểu muội nhuyễn ngọc kiều hương” là một bộ truyện thuần cổ đại nhẹ nhàng và ngọt sủng. Truyện cũng có thêm chút hương vị gia đấu nhưng không nặng nề, mọi thứ được giải quyết dứt khoát và sảng khoái, vì chủ yếu là Mạnh Hành quá cường đại không ai dám chọc và Thịnh Khanh Khanh thì thừa thông minh, tinh tế để dễ dàng hóa giải mọi hãm hại. Nam chính Mạnh Hành là người có bệnh, do bị giấc mơ về nữ chính tra tấn nhung nhớ suốt 10 năm, nên đôi khi hay bị lên cơn phát cuồng, nhưng mà gặp nữ chính thì xìu ngay, chỉ như một chú cún bự nằm ủy khuất hờn dỗi… “Muội quá chậm.” Mạnh Hành đột nhiên nói: “Có biết ta đã chờ bao lâu không?” “Là lỗi của ta,” Thịnh Khanh Khanh nhẹ giọng đáp, lại xin khoan dung: “Nhưng đây đã là nhanh lắm rồi, Đại tướng quân có thể tha thứ cho ta không?” “Muội nên xuất hiện sớm một chút.” Hắn nói thì thào, luồn năm ngón tay vào trong mái tóc của nàng, đầu ngón tay đẩy một món trang sức lỏng lẻo ra ngoài. Thịnh Khanh Khanh thuận theo dựa trên đầu gối hắn, không ngại phiền phức mà trả lời: “Ta biết, để huynh chờ đợi vô ích lâu như vậy, là ta không tốt.” Giữa ngón tay của Mạnh Hành đều là tóc đen hơi lạnh của nàng, hắn gần như muốn tóm lấy như để hả giận, lúc hơi cuộn đốt ngón tay lại rốt cuộc vẫn không đành lòng mà thả lỏng lực đạo. “Ta đã đợi muội mười năm,” Mạnh Hành mặc kệ lời này của mình có lý hay không: “Nhưng muội đến bây giờ mới xuất hiện.” Thịnh Khanh Khanh mềm mại ừ một tiếng.” Nữ chính Thịnh Khanh Khanh là một cô nương dịu dàng, thông minh, đôi khi cũng rất ranh mãnh, tinh nghịch, nàng rất mạnh mẽ và lạc quan và luôn biết tìm cách thích ứng với hoàn cảnh. Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính được xây dựng khá dễ thương, tự nhiên và hợp lý, cũng không kém phần đáng yêu, ngọt ngào. Nói chung âm mưu dương mưu trong này không quá đặc sắc nhưng phần tình cảm thì lại viết khá tốt. Tóm lại, nếu bạn thích thư giãn bằng một bộ thuần cổ trang ngọt sủng, nhẹ nhàng thì ngại gì mà không đọc thử bộ này. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Thịnh Khanh Khanh mơ mơ màng màng mà nằm mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình nhẹ bẫng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bay lên không trung, cảm giác này vốn nên khiến người ta khủng hoảng, nàng lại chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu. Ở đối diện nàng còn có một bóng người lờ mờ, nhìn không rõ lắm, Thịnh Khanh Khanh đành phải từ hình thể của đối phương mà suy đoán đó là một nam nhân với thân hình cao lớn. Không biết người này có thân phận gì, nhưng chỉ ngồi xếp bằng ở đó, khí thế toàn thân giống như tránh xa người ngàn dặm, khiến cho người ta sợ hãi không dám đến gần. Thịnh Khanh Khanh cũng do dự một hồi, nhưng tư thế ngồi ở đó không nhúc nhích của nam nhân thật sự khiến nàng có chút sợ hãi, nàng không tự chủ được muốn tiến tới nhìn xem người này có phải còn sống hay không, đến gần mới nhận ra hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt người này, tựa như cách một lớp sương mù. Thịnh Khanh Khanh muốn hỏi xem đối phương là ai, vừa mở miệng lại thốt ra một câu: “Sao huynh vẫn ở nơi này?” Nam nhân mắt điếc tai ngơ, hắn thậm chí không động đậy, giống như không nghe thấy tiếng của Thịnh Khanh Khanh. Thịnh Khanh Khanh đã trải qua nơi chiến loạn với xác chết khắp nơi lại càng sốt ruột, nàng đưa tay muốn khẽ đụng vào vai đối phương, lại phát hiện ra đầu ngón tay của mình không đụng phải bất kỳ vật gì cả, ngược lại còn không chút trở ngại xuyên qua bả vai của đối phương. Cho dù hiểu biết sâu rộng, Thịnh Khanh Khanh cũng có chút sợ hết hồn, nhanh chóng thu tay lại để sau lưng. — Chẳng lẽ nàng ở trong giấc mơ đã làm mình ngủ đến chết rồi? Vào lúc Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ lung tung thì nam nhân đối diện nàng cuối cùng cũng khẽ nhúc nhích. Tiếp theo, Thịnh Khanh Khanh nghe thấy một tiếng thở dài. Giọng của nam nhân trầm thấp hơi khàn, giọng điệu mang theo chút rung động rất nhỏ, chợt nghe thấy khiến cho lỗ tai người ta trong nháy mắt đều trở nên ngứa ngáy. Thịnh Khanh Khanh theo bản năng mở miệng nói: “Huynh đang chờ ai sao?” Nam nhân không nhìn nàng mà đứng lên. Lúc hắn ngồi đã đủ dọa người rồi, chờ hắn vừa đứng lên, Thịnh Khanh Khanh cảm thấy mình đang tung bay trong không trung cũng không tự chủ được lui về sau — không có ai ngoài hắn, người này so với trong tưởng tượng của nàng thì còn cao hơn. Nếu như hai chân của Thịnh Khanh Khanh đứng đàng hoàng trên mặt đất thì chỉ sợ người này còn cao hơn nàng nửa cái đầu hoặc hơn. Xuyên qua sương mù không biết từ đâu tới, Thịnh Khanh Khanh dường như nhìn thấy đôi mắt của đối phương đang bình tĩnh nhìn chăm chú về hướng của nàng, nhưng cẩn thận nhìn lại thì lại không nhìn rõ được bất cứ thứ gì. “ — Cô nương, cô nương!” Thịnh Khanh Khanh bỗng chốc mở hai mắt ra, hoảng hốt cảm thấy mình vẫn còn rơi vào trong đôi mắt chứa đầy ánh đao bóng kiếm và tiếng chém giết kia, bị ấn bả vai lung lay hai cái mới tỉnh táo lại. Nàng dùng đầu ngón tay đè lên thái dương của mình, không nghĩ tới một giấc ngủ ngắn này chẳng những không lấy lại đủ tinh thần, ngược lại còn khiến mình thêm mệt mỏi: “... Tới rồi sao?” “Tới rồi, cô nương phủ thêm áo ngoài đi.” Đại nha hoàn Thanh Loan thấy Thịnh Khanh Khanh lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra, tay chân cực nhanh khoác áo choàng lên bả vai nàng: “Người nghe xem, bên ngoài chính là âm thanh của thành Biện Kinh, thật là náo nhiệt.” Thịnh Khanh Khanh khép chặt vạt áo trước của áo choàng, nghe vậy thì cười cười: “Đương nhiên là không giống với Giang Lăng.” Thanh Loan tự biết lỡ miệng, nàng ấy nhìn thoáng qua bên ngoài rồi mới thấp giọng nói: “Người Mạnh phủ phái tới đón cô nương đã đến rồi, là một quản gia nên em đã không gọi người quá sớm.” Thịnh Khanh Khanh trầm giọng ừ một tiếng rồi mới xua nam nhân trong mộng ra khỏi đầu, khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Đi thôi.” Quản gia của Mạnh phủ đang mang theo gã sai vặt bên người dỡ hành lý mà Thịnh Khanh Khanh mang từ Giang Lăng tới từ trên xe, vẻ mặt có chút xem thường. — Những hành lý này là đồ nữ trang, đừng nói là người nhà mẹ đẻ của mẫu thân đi đường xa đến nhờ vả, bất cứ chủ tử nào của Mạnh phủ đi ra ngoài hai ba ngày đều không chỉ mang những thứ này. Có điều cũng khó trách, dù sao cũng là từ Giang Lăng tới… “Cô nương cẩn thận dưới chân.” Giọng nói của Thanh Loạn không xa không gần truyền đến tai quản gia, khiến bà ta thu hồi lại suy nghĩ hỗn loạn mà quay đầu nhìn thoáng qua. Thiếu nữ khom lưng vịn cửa đi ra từ trong xe đang được bọc trong áo choàng đen viền đen, khuôn mặt được làm nổi bật lên trắng nõn như tuyết, mắt ngọc mày ngài, liếc mắt là thấy được vẻ đẹp, nụ cười ngọt ngào ở khóe miệng càng khiến cho người ta nhìn một cái là không nhịn được sinh ra hảo cảm theo. Quản gia Mạnh phủ vừa rồi còn ở trong lòng thầm oán một đoạn thấy thế cũng hơi thấy hổ thẹn: Dù sao cũng là tiểu cô nương tan cửa nát nhà không nơi nương tựa, hơn nữa đã trải qua chiến loạn, gia sản còn có thể còn lại bao nhiêu chứ? Giữ được một cái mạng đã là không tệ rồi. “Bái kiến Thịnh cô nương, ta là quản gia của Mạnh phủ, là lão phu nhân bảo ta tới đón người, người gọi ta là Trương quản gia là được.” Quản gia tiến lên hành lễ: “Hành lý của người đều được dỡ xuống rồi, người xem xem, không biết có bỏ sót chỗ nào không?” “Làm phiền Trương quản gia rồi.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Trương quản gia làm việc trong thế gia như Mạnh phủ, việc giải quyết trong tay mỗi ngày đều là việc lớn, chỉ mấy thứ này của ta nào còn có thể có sai lầm chứ.” Trong lòng Trương quản gia thấy thỏa đáng, bà nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của Thịnh Khanh Khanh một cái, nghĩ đến tiểu cô nương này cũng mới vừa tròn mười lăm tuổi là đã lẻ loi một mình tới Biện Kinh tìm thân thích nương tựa, bà không khỏi chỉ điểm một câu: “Đều là lão phu nhân dặn dò, nếu Thịnh cô nương muốn cảm ơn thì sau này đến tạ ơn lão phu nhân là được.” Thịnh Khanh Khanh gật đầu, vẫn cười nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.” “Thịnh cô nương, mời lên xe ngựa của Mạnh phủ đi.” Trương quản gia làm độc tác tay vươn ra. Thịnh Khanh Khanh lại lần nữa nói lời cảm tạ rồi rời đi, Thanh Loan bên cạnh nàng chậm hơn một bước, nàng ấy tiến lên lặng lẽ nhét một cái túi gấm vào trong tay Trương quản gia, nhỏ giọng nói: “Trương quản gia, thất lễ rồi, trong tay cô nương quả thật không dư dả…” Trương quản gia nhận thưởng đã quen, đương nhiên biết chút trọng lượng trong tay không tính là bao, nhưng bà có chút đồng cảm với Thịnh Khanh Khanh, bèn vẫy vẫy tay với Thanh Loan không nói nhiều thêm điều gì, dặn dò: “Giang Lăng không thể so với Biện Kinh, Mạnh phủ cũng là đại thế gia, ngươi làm nha hoàn thiếp thân, phải hầu hạ cô nương nhà ngươi cẩn thận hơn lúc trước, hiểu chưa?” Thanh Loan liên tục gật đầu, sau khi tạm biệt Trương quản gia thì xoay người đuổi theo Thịnh Khanh Khanh. Trương quản gia thu túi gấm, cũng không nhìn đồ bên trong, bà nhìn qua xe ngựa thở dài. Nữ cô nhi nương nhờ họ hàng, bề ngoài trưởng thành xuất sắc như vậy, cũng đã mười lăm tuổi, ở trong Mạnh phủ lớn như vậy chưa chắc là chuyện tốt. Xe ngựa đi một đường bình ổn, trong lòng Thịnh Khanh Khanh thầm than người phu xe của gia tộc lớn rốt cuộc cũng đáng tin hơn rất nhiều so với người dịch trạm tùy ý tìm, vừa ở trong lòng nhớ lại lần lượt từng người nàng biết ở trong Mạnh phủ một lần. Mạnh phủ là nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng, Thịnh Khanh Khanh đến Biện Kinh tìm Mạnh phủ nương tựa cũng là không có cách nào khác. Thịnh Khanh Khanh nhớ rõ mẫu thân từng nói, trước khi xuất giá thì bà là nữ nhi mà Mạnh lão phu nhân thương yêu nhất; lại có lời nhắc nhở vừa rồi của Trương quản gia, Thịnh Khanh Khanh nghĩ thầm Mạnh lão phu nhân nhiều ít gì vẫn sẽ thiên vị nàng. Còn về những người khác của Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh chỉ nghe mẫu thân nhắc đến mấy người, phần lớn là nữ quyến, đoán rằng cũng đã sớm gả đi rồi. Những người còn lại chính là hai nhi tử của Mạnh lão phu nhân, các cữu cữu của Thịnh Khanh Khanh. Có điều ngày đầu tiên Thịnh Khanh Khanh đến nhà cũng sẽ không lập tức nhìn thấy nam quyến của Mạnh phủ. Còn có những cô nương có lẽ xấp xỉ tuổi nàng trong Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh chưa từng nghe mẫu thân nhắc tới, chỉ nghe người ta nghị luận lúc ở gần Biện Kinh, nói nhị cô nương của Mạnh phủ tinh thông lục nghệ, danh chấn Biện Kinh, người cầu hôn gần như đạp đổ cửa Mạnh phủ. Thịnh Khanh Khanh chỉ hy vọng đối phương là người có tính tình dễ chung sống. Đợi đến lúc nàng đã ở trong đầu nhẩm xong một lần tất cả tri thức liên quan đến Mạnh phủ thì xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Suốt chặng đường Thanh Loan không lên tiếng, lúc sắp đến thì căng thẳng hít một hơi. “Đừng sợ, có ta ở đây mà.” Thịnh Khanh Khanh nói. Thanh Loan giương mắt nhìn về phía khuôn mặt của Thịnh Khanh Khanh, thấy nàng nở nụ cười ngọt ngào mà nhìn mình, trong lòng nàng ấy đột nhiên ổn định bảy tám phần, cũng cười theo: “Em đỡ cô nương xuống xe.” Lúc từ trong xe ra ngoài, Thịnh Khanh Khanh đứng ngay cửa chính của Mạnh phủ, nàng giương mắt nhìn về phía bức hoành phi viết hai chữ “Mạnh phủ”, gọi tên chữ lớn cứng cáp trên đó. Hai chữ đó cũng không ngay ngắn chỉnh tề như ngoài cửa của nhà bình thường, chỉ nhìn nét bút mạnh mẽ thì gần như cũng có thể nhận ra người này rõ ràng nên là một người đã cầm quen đao thương chứ không phải là bút lông sói. Thịnh Khanh Khanh hoảng hốt lại nghĩ tới nam nhân trong mộng, hai chữ này ngược lại rất xứng với khí phách toàn thân của hắn. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thịnh Khanh Khanh, để nàng một lần nữa đ3 xuống. Ngày đầu tiên mới tới Mạnh phủ là một trận đánh ác liệt, nàng cũng không thể bởi vì những như có như không này mà làm rơi mất dây xích. Trương quản gia đi xuống từ trên ngựa, dẫn Thịnh Khanh Khanh đi vào trong. Thấy Thịnh Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn chữ lớn kia, Trương quản gia cười nói: “Đây là do Đại tướng quân viết.” Thịnh Khanh Khanh hiểu rõ: “Vậy chắc chắn chính là Đại tướng quân ở Giang Lăng đánh cho quân Đông Thục thất bại thảm hại?” “Đúng vậy, Thịnh cô nương từng gặp qua ngài ấy cũng không chừng.” Trương quản gia nói. Thịnh Khanh Khanh lắc đầu có chút thất vọng nói: “Giang Lăng lớn như vậy, cũng chưa từng gặp.” “Tính theo bối phận, Đại tướng quân cũng là biểu ca của Thịnh cô nương.” Trương quản gia dừng lại một chút rồi mới lại nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân ở trong phủ đệ của mình, bình thường không gặp được, người cũng không cần phải sợ.” “Được.” Thịnh Khanh Khanh cười đáp lời, cũng không hỏi vị chiến thần bảo vệ quốc gia này có gì có thể khiến cho người ta sợ hãi. — Công lao và thành tích đầy người của Mạnh Hành là dùng đầu của quân địch, máu thịt mà tích góp ra, sao có thể bảo người ta không sợ? Không nói khoa trương chút nào, Đại Khánh bây giờ vẫn chưa diệt quốc, thậm chí có thể đứng vững gót chân xây dựng lại, hơn phân nửa đều là công lao của Mạnh Hành. Mạnh phủ có sự huy hoàng như vậy, cũng được xây dựng trên chiến tích của Mạnh Hành. Chính vì vậy, Thịnh Khanh Khanh chuẩn bị sống khiêm tốn ở Mạnh phủ đã sớm hạ quyết tâm: Tuyệt đối sẽ không có chút quan hệ nào với vị biểu ca trên danh nghĩa, chiến thần hộ quốc của Đại Khánh này. Mạnh Hành không ở trong Mạnh phủ, đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói là việc không còn gì tốt hơn. Trương quản gia khó hiểu chỉ đề cập một câu rồi không nhắc đến Mạnh Hành nữa, một mạch đưa Thịnh Khanh Khanh đi vào trong, thỉnh thoảng nói với nàng về phương hướng và phép tắc nội bộ của Mạnh phủ, thấy Thịnh Khanh Khanh nghe một cách nghiêm túc, trong lòng bà càng có thêm chút thương hại đối với cô nương đáng thương không nơi nương tựa này. Một đoàn người vừa đi qua khỏi thùy hoa môn đã gặp được một mảng hỗn độn vốn nên sạch sẽ rộng rãi sáng sủa, bồn cây cảnh ngã đầy đất, một đám hạ nhân đang im lặng không lên tiếng mà thu dọn. Trương quản gia lập tức nhíu mày: “Ở đây xảy chuyện gì vậy?” Thịnh Khanh Khanh quét mắt qua một góc hỗn loạn kia, chỉ xem như không nhìn thấy gì cả. Mấy hạ nhân quét rác nhanh chóng hành lễ, một người thấp giọng nói: “Lúc sớm Đại tướng quân tới, ngài ấy…” Tầm mắt của người ở đây nhìn thoáng qua xung quanh, không nói hết lời. Nhưng Trương quản sự rõ ràng là nghe hiểu, bà nhíu mày xua tay: “Đây là Thịnh cô nương từ Giang Lăng tới.” Đợi sau khi mọi người chào hỏi xong, bà mới nói: “Mau thu dọn sạch sẽ.” Thịnh Khanh Khanh không nói chuyện, nàng rũ mắt xuống nhìn mảnh sứ và bùn đất trên mặt đất, lại nghĩ tới hai chữ “Mạnh phủ” mà mình nhìn thấy ngoài cửa, khí phách mãnh liệt hiển thị rõ ràng, thấy chữ như thấy mặt. Nàng không khỏi nghĩ, Mạnh Hành đã cứu toàn bộ thành Giang Lăng thật sự là người tính khí nóng nảy vứt đồ lung tung vậy sao? Mời các bạn mượn đọc sách Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương của tác giả Uyên Hào.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen
Ôn Ly vốn là một nữ cảnh sát ở hiện đại, vì một lần lỡ dại mà dấn thân vào một trò chơi, mà trong trò chơi này nàng bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao phó. Và nhiệm vụ đó là gì? Đầu tiên là phải làm hoàng hậu, sau đó là phải sinh tiểu bánh bao, sau sau đó nữa là phải tìm ra được 5 người chơi ẩn. Đã không được dùng chiêu “mượn đao giết người” còn nói nếu giết nhằm NPC thì sẽ bị trừng phạt rất thảm… Lại nói, người ta xuyên không về cổ đại, không làm thái tử phi cũng làm cung phi của hoàng đế, nàng thế nhưng lại vào vai trưởng nữ của hộ quốc công Ôn Bình, mẹ chết, cha không thương, đã thế còn phải gả cho Khánh Vương nghèo rớt mồng tơi. Chưa kể nghe đồn Khánh Vương này còn là thanh mai trúc mã với Ôn Kỳ - một người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, sau đó nàng ta bỏ hắn để thành thân với thái tử. Ôn Ly thật cảm thấy con đường đến hậu vị sao xa tít mù khơi, con đường để hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao giống như hoàn toàn …bít cửa.    Không sao, Ôn Ly nàng luôn là một người lạc quan và tích cực. Gả cho Khánh Vương thì gả cho Khánh Vương, nàng sẽ cố gắng giúp hắn hoặc ít nhất không trở thành gánh nặng của hắn. Dù sao thái tử cũng chỉ mới là thái tử thôi, chưa đăng cơ làm hoàng đế mà.  Nhưng Ôn Ly lại không biết rằng, Khánh Vương -Vệ Anh không hề như vẻ ngoài của hắn. Người ngoài luôn nghĩ Khánh Vương ôn nhu nho nhã khi xưa vì bị Ôn Kỳ và Thái Tử phản bội mà tính tình trở nên lạnh lùng vặn vẹo như vậy, nào biết đây mới là bộ mặt đáng sợ của hắn.  Vệ Anh phải nói là một nam chính hoàn mỹ trong suy nghĩ của mình. Ngoại hình thì khỏi phải bàn, Vệ Anh rất tự tin vào khuôn mặt của mình là các bạn hiểu rồi ha. Hắn thông minh, cơ trí, ân oán phân minh, có lúc biết ẩn giấu bản thân, có lúc lại ngang ngược phơi bày ra tất cả, không sợ trời, không sợ đất … nhưng sợ vợ :v  Phải nói là lúc đầu Vệ Anh không thích Ôn Ly cũng vì nàng là người của Ôn Phủ. Nhưng từ lần biết nàng cứu hắn một mạng, hắn nợ ân tình – hắn trả lại bằng hôn sự. Rồi dần dần, nhìn thấy những việc nhỏ nhặt nàng làm cho hắn: chỉ một bát mì, một cái túi thơm thêu con vịt …à thêu uyên ương không hiểu sao lại làm trái tim Vệ Anh lỗi nhịp. “-Cái này cho huynh! Nhìn túi hương từ trong ra ngoài một lần, giọng bình thản của Vệ Anh trên đỉnh đầu vang lên: -Cô thêu cái gì vậy? Mặt Ôn Ly hơi vặn vẹo, sau đó ngẩng đầu lên cười nói với Vệ Anh: -Con vịt Vệ Anh gật gật đầu: -Uh, rất giống Ôn Ly… Khóc cho huynh xem, huynh tin không!” Sau giai đoạn rung rinh rồi rụng rời chính là giai đoạn ngọt ngào quá thể đáng. Mình thật sự rất thích tính cách nam nữ chính cũng như giai đoạn hai người đến với nhau mà Bản Lật Tử xây dựng. Cứ thong thả, tự nhiên lại hài hước. Mặc dù là cung đấu nhưng không hề mang màu sắc u ám, những lúc tưởng cao trào kịch tính thì thế nào cũng có ai đó chen vào một câu sát cảnh rất không liên quan  :v. Đọc truyện này bạn sẽ không khỏi phì cười vì màn đối đáp của Vệ Anh với các nhân vật khác đó. Vì sao?  Vì phải nói luôn là Vệ Anh này rất độc miệng, lời nói có thể khiến người ta nghẹn chết luôn chứ chẳng chơi, đã thế còn thích ăn dấm chua, đến con chó mà cũng ghen cho được là mình cũng bó tay luôn, nam phụ trèo tường vào phủ, nam chính liền cho người xây tường cao hơn, biết Ôn Ly thích nhìn đồng phục trong cung, thế là đêm đó bạn vương gia nào đó lẻn vào cung để trộm đồ, sau đó về nhà chơi cosplay với vợ :v Truyện giai đoạn đầu thì bình thường, hài hước, càng về sau thì càng ngọt. Thịt thì đủ sức kích thích. Đây là một trong những hố 3S cổ đại mà mình đọc lại nhiều lần đó, bỏ qua hố này bạn sẽ tiếc lắm nha. ------------- Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Tiếp tục phát tin về tình huống thời tiết ở các nơi cho ngài. Bắc bộ bởi vì cao áp khí ảnh hưởng, đêm nay sẽ có gió Tây Bắc từ cấp 3 đến cấp 4, không mây, là một đêm đẹp có thể thấy trăng tròn. Ngày mai cũng sẽ là một ngày thời tiết đẹp…” Ôn Ly mặc tạp đệ đứng ở trong phòng bếp, một bên nhanh tay cắt đồ ăn trên thớt, một bên nghe dự báo thời tiết. “Cuối cùng, gửi tặng các ngài một bài ca cũ năm 70, tên gọi ‘mong muốn tình yêu đẹp, có thể lại rơi xuống’. Giai điệu nhẹ nhàng từ radio phát ra, theo phòng khách phiêu đãng đến phòng bếp, cuối cùng lọt vào trong lỗ tai Ôn Ly. Cô cũng kìm lòng không đậu khẽ hát theo giai điệu. Ôn Ly hai mươi tuổi, không thích những ca khúc được đương thời yêu thích, ngược lại đối ca khúc cũ nghe nhiều nên thuộc, cũng thường xuyên bị mọi người trêu là đồ cổ đào dược. Không chỉ có như thế, cô cũng không chơi trò chơi, không thường xuyên lên mạng, ngay cả di động cũng là loại hình nguyên thủy nhất: có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn. Lời răn là ‘vì quật khởi Trung Hoa mà đọc sách’, đây tuyệt đối là một đồng chí tốt gốc rạ cũng đỏ*! (*) Gốc rạ cũng đỏ: chỉ con cháu gia đình xuất thân cách mạng. “Leng keng.” Chuông cửa bị ấn vang lên, một giọng nam vang vọng từ ngoài cửa truyền vào, “Ngài khỏe, ngài có chuyển phát.” Ôn Ly buông dao trong tay, chạy chậm qua ký nhận. Không có tên người gửi và địa chỉ, cũng không có số điện thoại. Ôn Ly hơi nhăn mày, dè dặt cẩn trọng mở hộp. Trong cái hộp được đóng gói tinh xảo đặt một cái vòng ngọc, bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ, mặt trên chỉ viết hai chữ – mời đeo. Ôn Ly: “….” Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có chút lừa bịp. Nhưng là người một khi bỉ ổi, ngay cả ông trời cũng không giúp được bạn. Sau khi Ôn Ly đeo vòng lên tay, cuối cùng nghe thấy từ trong radio nhẹ nhàng mơ hồ truyền ra một câu ca: Mong ước tình yêu tốt đẹp, lại có thể rơi xuống. Sau một hồi ánh sáng trắng trời đất quay cuồng đi qua, lúc Ôn Ly lại mở to mắt, cô đã đứng ở một thế giới hoàn toàn bất đồng. Bốn phía là một không gian phong bế, trước mắt có một mặt ranh giới vô cùng cao to đang phiêu đãng, một thanh âm cảm xúc kim loại đột ngột vang lên bên tai. “Ngài khỏe, hoan nghênh người chơi thứ 097 tiến vào bản trò chơi, hệ thống số 3838 sẽ phục vụ ngài.” Lúc Ôn Ly còn chưa làm rõ tình huống trước mắt, ‘tinh’ một tiếng, thanh âm lạnh băng đó lại truyền tới. “Cảnh tượng trò chơi và bối cảnh đã tự động phân phối, mời xác nhận.” Ôn Ly: “…..” “Mời ấn nút xác nhận trước mặt.” Thanh âm máy móc đó lặp lại một lần, tiếp theo một cái nút màu đỏ hiện lên trước mặt Ôn Ly, mặt trên viết hai chữ xác nhận. Ôn Ly: “…..” “Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.” Âm thanh lạnh như băng đó vừa mới nói xong, cái nút xác nhận liền biến mất, một cái mặt ranh giới mới hiện ra. Ôn Ly cả kinh, cái người ở trên đó không phải là bản thân sao? “Tên nhân vật: Ôn Ly; giới tính: nữ; tuổi; 17; thân phận nhân vật: trưởng nữ của Hộ quốc công Ôn Bình, mẫu thân đã qua đời, có hai bào đệ khác mẫu, có một bào muội khác mẫu; trạng thái nhân vật: bị gia tộc bỏ qua, sắp gả cho Ngũ Hoàng tử nghèo túng Vệ Anh. Hình bóng truyền phát xong, mời người chơi nhận nhiệm vụ.” Ôn Ly: “…..” “Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.” Mặt ranh giới trước mắt lại biến mất, hàng loạt chữ màu đỏ từng cái xuất hiện. “Nhiệm vụ 1 – lên làm Hoàng hậu, sinh ra Hoàng tử; nếu nhiệm vụ thất bại, gạt bỏ; không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, gạt bỏ. Nhiệm vụ 2 – tìm ra năm người chơi ẩn còn lại, cũng gạt bỏ; nếu bất hạnh gạt bỏ nhầm NPC, sẽ nhận đến trừng phạt cực kỳ tàn ác.” Mời các bạn đón đọc Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen của tác giả Bản Lật Tử.
Hoạ Trung Hoan
Văn án: Cái ngày ta và phò mã hòa ly, cảnh xuân nắng ấm, ngọc lan trong cung nở rộ, dưới tán cây ngọc lan ta gặp được quốc sư tân tiền nhiệm… Hắn ngồi trên xe lăn, chậm rãi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một hạt giống màu nâu, “Công chúa, đem nó gieo xuống, ba tháng sau người sẽ nhận được một phò mã mới.” --- Hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhận nhầm nam chính nam phụ đau thương nhất của mình. Đầu tiên mình xin dặn dò trước: truyện không sạch hoặc cụ thể hơn là nữ chính đã qua một đời chồng. _________ Thường Ninh là trưởng công chúa Đại Vinh, là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng đế, là người hoàng đế hết sức che chở. Nàng là một công chúa được miêu tả với tính cách mạnh mẽ, phóng khoáng lại yêu đời. Những tưởng thân phận cao quý không ai bằng đó sẽ cho nàng cuộc sống êm đẹp nhưng ai ngờ đường tình duyên của Thường Ninh lại vô cùng trắc trở. Trong cuộc đời của Thường Ninh có sự xuất hiện của ba người nam nhân. Họ đi cùng nàng trên những đoạn đường khác nhau nhưng chỉ có một người đi cùng nàng đến cuối đường đời. Người đầu tiên là Yến Thanh, phò mã mà đích thân Thường Ninh lựa chọn, là mối tình đầu và là cả thanh xuân của Thường Ninh, là người mà nàng toàn tâm toàn ý yêu thương. Nhưng đến cuối cùng Thường Ninh nhận được gì khi yêu Yến Thanh? Chính là sự phụ bạc và lãnh đạm đến vô tình của hắn. Họ có tình cảm lại có duyên, chỉ tiếc là họ không có phận, một chút hận thù vu vơ mù quáng của Yến Thanh lại đưa họ đi đến kết cục đau thương như vậy. Trong “Họa trung hoan” thì vị tiền phò mã đó chỉ là nốt nhạc dạo cho truyện mà thôi. Nếu kể đến điểm nhấn tiếp theo của truyện có lẽ đó là Liễu Dự - người nam nhân thứ hai đã đi qua cuộc đời của Thường Ninh. Cho dù Liễu Dự chỉ là một phò mã “hữu danh vô thực” thì lại lag người mà mình đã tưởng là nam chính từ đầu đến gần hết truyện. Liễu Dự là phò mã nảy mầm từ hạt giống mà nam chính Ôn Diễn tặng cho Thường Ninh. Đó là một câu chuyện gieo trồng phò mã hoang đường vô cùng. Nhưng thật sự vào một ngày giông bão, một người nam nhân đã xuất hiện bám theo Thường Ninh như gà con và luôn miệng gọi nàng là nương tử. Chàng là một nam tử tuấn tú, rất tài giỏi và hơi ngây thơ. Chàng là người yêu Thường Ninh một cách ngô nghê và chân thành nhất, bằng tất cả của chính mình. Dưới bàn tay của tác giả thì Liễu Dự thật sự rất đáng thương, cả về tâm hồn và thể xác. Các bạn đừng nói với mình rằng nam phụ tuy đáng thương nhưng không thể làm nam chính thì ắt hẳn phải có điều gì đó không bằng. Nhưng thật sự ở đây Liễu Dự không làm ra tội tình gì cả, cũng rất xứng đáng với nữ chính. Chỉ trách tác giả quá ghẻ lạnh nam phụ, hành hạ nam phụ một cách quá đáng mà thôi. Liễu Dự bị hạ trùng cổ, có thể chính nó làm chàng yêu Thường Ninh đến chết đi sống lại. Nhưng thật sự ở phút cuối đời, Liễu Dự đã nói rằng: “Ta biết trong cơ thể ta có trùng cổ, nhưng ta biết là mình cũng thích nương tử. Là Liễu Dự thích nương tử, chứ không phải vì cổ độc mà thích nương tử”. Kiếp này Liễu Dự chỉ mong Thường Ninh thích mình một chút hoặc ghé mắt đến mình một chút, nhưng rồi cũng chỉ biết nén đau nhìn Thường Ninh yêu người khác. Và “Chỉ mong kiếp sau ta không gặp lại nàng”. Cuối cùng như đã nói, người đi cùng Thường Ninh đến bến bờ hạnh phúc là nam chính quốc sư Ôn Diễn. Ôn Diễn được miêu tả đẹp đến không phải người bình thường, là một quốc sư biết trước tương lai, là thiên nhân sống đã được mấy trăm năm hoặc còn hơn thế. Ôn Diễn cầm kì thi họa toàn tài, lại ôn nhu săn sóc, là nam nhân thâm tình, yêu thương che chở Thường Ninh một cách âm thầm. Và điều làm Ôn Diễn khác biệt với nam phụ chính là “Ôn Diễn là nam chính" mà tác giả đã chọn. Ôn Diễn là người đem Liễu Dự đến bên Thường Ninh để bù đắp lỗi lầm của mình, một lỗi lầm y càng sửa càng sai. Ôn Diễn là ngọn nguồn xa xưa của tất cả bi kịch trong cuộc đời Yến Thanh, Liễu Dự và Thường Ninh. Bởi vì chính y đã tạo nên những mối nhân duyên sai trái. Nhưng biết làm sao được khi Thường Ninh trót yêu Ôn Diễn, nên mọi nguyên nhân đó nàng đều bỏ qua. Nàng cho rằng những năm tháng đau khổ kia đã được bù đắp khi nàng gặp được Ôn Diễn. Và dù sao, Ôn Diễn cũng là vô tình vô ý mà thôi. :) Lại nói đến Thường Ninh, mình cũng không nhận định được Thường Ninh là đã làm đúng hay sai, là nhảm nhí hay vớ vẩn khi chấp nhận thành thân cùng Liễu Dự, nói sẽ thử thích Liễu Dự, gieo cho Liễu Dự hy vọng để rồi cuối cùng thì sao? Nàng tự nhủ mình đã thành thân cùng chàng, sẽ chôn tình cảm cùng Ôn Diễn vào sâu trong lòng, chôn đi mãi mãi, chôn vùi mất xác nó nhưng sự thật thì sao? Nàng không làm được! Nàng như thiếu nữ hồi xuân mù quáng khi gặp Ôn Diễn mặc cho nàng đi cùng Liễu Dự. Hành động vô tình theo lựa chọn của trái tim đó của nàng như chà đạp tình cảm, niềm tin và tôn nghiêm của Liễu Dự, chà đạp cả lời hứa của bản thân nàng nữa. Trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực chóng vánh đó Thường Ninh đã làm tổn thương cả nàng cùng Liễu Dự, ngược tâm cả ba người hơn một năm trời. Kết truyện là kết cục viên mãn của Thường Ninh và Ôn Diễn. Nhưng là cái kết kiểu hơi bâng quơ và đầu voi đuôi chuột. Tác giả giải quyết những khúc mắt lớn một cách rất qua loa và “hường phấn” làm người đọc tự dưng hơi hụt hẫng và phải thốt lên “đáng ra phải ngược thêm xíu nữa, đâu thể dễ dàng vậy được”. Sau tất cả mình vẫn không muốn chê trách nhân vật nào dù hơi phẫn uất khi nhận nhầm nam phụ thành nam chính và bị ném vào một cái hố không biết đường ra như thế này. Kết luận lại thì “Họa trung hoan” đem đến cho người đọc cái nhìn trần trụi nhất về tình yêu, không có nhiều màu hồng, không có chuyện gì là dễ dàng và không có gì là công bằng cả. Bởi vậy nếu trái tim bạn đủ can đảm, đủ mạnh mẽ và thích xông pha thì hãy thử nhảy hố nha. _______ “ “ Trích từ truyện. Review by Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Từ sau khi chuẩn ra hỉ mạch, ta thường ói đến nhũn cả tứ chi, ngày nào cũng phải ói đến lục phủ ngũ tạng như bay ra mới chịu dừng lại. Vân Vũ bưng chén canh gừng tới, nàng hạ giọng nói: “Công chúa, uống canh gừng đi ạ, có thể dừng nôn lại.” Ta sờ cái bụng đã hơi lộ ra, “Không cần, nôn cũng thành thói quen rồi.” Vân Vũ là nha hoàn bên người ta, là ta mua được trên phố. Lúc trước ta gặp Vân Vũ, là ở trong thuyết thư lâu. Người trên phố lúc rỗi rãi thì chuyện thích nhất là nghe tám chuyện, không may ta thân là trưởng công chúa của Đại Vinh, lại càng không may chính là ta đã từng làm rất nhiều chuyện hoang đường, kết quả ta chính là người được nhắc đến nhiều nhất trên phố. Một hôm ta hơi tò mò, liền mai phục trong thuyết thư lâu nghe kể câu chuyện theo đuổi phò mã của ta. Thuyết thư tiên sinh đang nói rất kích động, nước bọt bay tung tóe như Hoàng Hà vỡ đê, ta nhẹ phe phẫy quạt ngọc, che trước mặt. Trong lòng ta hơi cảm khái, thuyết thư tiên sinh này thật là mồm mép quá đi, năm đó chuyện ta theo đuổi phò mã là sự thật, nhưng Thường Ninh ta có thể thề với trời với mọi người, ta vốn là người quang minh chính đại, hành tung đoan chính, tuyệt đối không hạ xuân dược với phò mã rồi bá vương ngạnh thượng cung. Ta định đứng lên để cãi lại, không ngờ lúc này thuyết thư tiên sinh lại lái theo hướng khác, đang nói đến cảnh kiều diễm của ta với trai bao trong phủ nửa đêm đại chiếm ba trăm hiệp, còn phò mã thì đội mũ xanh đứng bên góc tường xem ta diễn hồng hạnh xuất tường… Ta xoa trán muốn thở dài, nhưng ta còn chưa có thở ra thì đã có người đập bàn đứng lên, nước bọt bay tung tóe cãi lí dùm ta, hơn nữa còn trích dẫn mấy danh ngôn của các văn nhân nhà thơ để chứng minh ta là trưởng công chúa phẩm hạnh cao thượng. Ta suýt nữa lệ rơi đầy mặt, khó có người tôn trọng ta như thế bao giờ. Hai mắt ta phóng về phía đó, vừa nhìn một cái, Vân Vũ liền theo ta cho đến tận bây giờ. Nhớ lại chuyện cũ trong lòng ta cảm khái vạn phần. Có điều vừa cảm khái, ta lại bắt đầu muốn ói. Nôn khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy, lúc này Vân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Công chúa, để em đi lấy dây thường đem trói phò mã gia tới đây.” Ta liếc mắt nhìn nàng, “Vân Vũ, em đánh không lại phò mã đâu.” Vân Vũ hoán hận nói: “Đánh không lại phò mã gia, nhưng em nhất định đánh thắng con hồ ly tinh kia! Em lập tức đi mượn dao rạch mặt con tiện nhân kia, xem ả còn muốn dụ dỗ phò mã gia thế nào nữa!” Ta không kịp ngăn cản Vân Vũ, nàng đã hung hăng xông ra ngoài. Hồ ly tinh họ Đỗ tên Tịch Tịch, là ca kỹ trong Phú Xuân lầu. Theo mật thám báo lại, khoảng ngày mồng ba tháng tám năm Hữu Bình thứ tư, phò mã cùng với hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch ở trong phòng ‘Thiên’ trong Phú Xuân lầu bắt đầu có quan hệ nam nữ chó má bất chính. Sau này ta đến thuyết thư lâu nghe thuyết thư tiên sinh đem kinh đường mộc vỗ ra sự tích xuất tường của ta đến nỗi nước bọt văng tung tóe thì ta bắt đầu hoài nghi liệu thuyết thư tiên sinh có phải đã bị phò mã mua chuộc không, nếu không tại sao hắn lại kể chuyện trái sự thật như vậy. Cho tới bây giờ chưa từng là hồng hạnh bao giờ… Người ngồi xổm ở góc tường đội mũ xanh là ta, không phải phò mã. Ta nghĩ ta mãi mãi sẽ không quên được đêm hôm đó, tuyết rơi ngoài tường đã mấy ngày liền, trong tường xuân quang khôn cùng, tiếng thở dốc của phò mã, âm thanh yêu kiều của nữ tử, như gió lạnh quất lên mặt ta. Phò mã giải thích với ta: “Công chúa, ta với nàng ta không phải chuyện như nàng nghĩ đâu.” Mối tình đầu của ta là phò mã, ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, trước nay ta đều nhịn. Nhưng chuyện hôm đó bất ngờ như một cái gái đâm vào lòng ta, dù ta với phò mã ngọt ngào bao nhiêu thì cuối cùng yêu thương cũng đi ra, đâm vào ta từng cú. Sau đó, phò mã cuối cùng cũng nói với ta: “Công chúa, xin nàng buông tha Tịch Tịch, nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, không đáng để nàng gây chiến.” Thuyết thư tiên sinh hiểu lầm ta, phò mã cũng hiểu lầm ta, ta chưa bao giờ làm chuyện gì với Tịch Tịch của hắn. Ta giải thích nhưng phò mã không tin. Ta nghĩ là tất cả mọi người không muốn tin ta, thế là ta cứ dứt khoát tất cả chuyện đó biến thành thật, như là nạp trai bao, như là ăn hiếp Tịch Tịch của phò mã. Sau đó ta lại có hỉ mạch, phò mã biết được cũng không vui mừng, ngược lại có chút lãnh đạm. Ta biết hắn không tin đứa bé trong bụng ta là của hắn. Đột nhiên ta thấy có người đẩy cửa vào. Ta ngước nhìn, thì ra là phò mã. Mắt hắn liếc nhìn bụng ta, hắn cầm chén canh gừng trên bàn đưa cho ta, “Nghe Vân Vũ nói nàng lại nôn?” Ta uống chén canh đã nguội ngắt, nói: “Đã thành quen rồi.” Phò mã thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi. Ta nghe thái y nói, qua mấy tháng nữa có lẽ sẽ chuyển dạ.” Ta lại hớp một hớp canh gừng lạnh đến nỗi khiến ta run tay, “Còn hai tháng nữa.” Dừng lại, rồi ta nhẹ nhàng nói: “Yến Thanh, ta sợ đau.” Phò mã họ Yến tên Thanh, tự Tử Mặc, nhưng hắn chưa bao giờ để ta kêu tên tự của hắn. Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi mới nói: “Bệ hạ thương nàng như thế, sẽ tìm thái y tốt nhất đến bên cạnh nàng.” Trong nháy mắt lòng ta nguội lạnh. Sau khi phò mã đi thì Vân Vũ bước vào, nàng tức giận bất bình nói: “Phò mã gia thật khốn nạn! Công chúa, người đi thỉnh cầu bệ hạ ban thánh chỉ hưu phu đi. Công chúa, bây giờ là vừa hay đấy ạ, bỏ một phò mã vẫn còn hàng nghìn hàng vạn phò mã khác ở bên ngoài chờ công chúa sủng hạnh!” Kỳ thật Vân Vũ nói rất đúng, ta thật sự là không cần phải miễn cưỡng như bây giờ, nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng ta đều luyến tiếc yến Thanh không quên được. Mời các bạn đón đọc Hoạ Trung Hoan của tác giả Đạm Anh.
Hậu Cung Kế
Reviewer: Huyên Nguyễn --- Hậu cung kế là bức tranh đầy màu sắc về cuộc tranh đấu trong hậu cung thời xưa. Ở đây không chỉ có những người thông minh, khéo léo, tài sắc vẹn toàn mà còn phải có cả âm mưu lẫn dương mưu. Mở đầu hậu cung kế là màn nhận thân đầy lố bịch của nhà họ Võ với Võ Uyển Trinh - Đại tiểu thư con vợ cả được nuôi dưỡng ở nông thôn từ khi lọt lòng. Tại sao gọi là lố bịch? Bởi Uyển Trinh tuy là con vợ cả nhưng khi còn trong bụng mẹ, mẹ của nàng (Liễu thị) đã bị chính cha nàng (Võ Đại lão gia) tham phú quý đeo cho cái danh khó sinh mà chết để cưới Vân thị, Đại tiểu thư quan chủ khảo. Ông ta bất chợt có lòng tốt nhớ đến đứa con gái chưa gặp mặt bao giờ đến nhận tổ quy tông vì có lòng trèo cao hơn nữa. Nữ chính của chúng ta - Lý Già La vì một lý do nào đó (sau này sẽ dần bật mí) thay thế Võ Uyển Trinh trở về nhà họ Võ làm Đại tiểu thư Võ gia sau khi Uyển Trinh và Tiêu thị đã qua đời. Từ đây nàng mang tên Võ Uyển Trinh tham gia tuyển tú, được phong làm quý nhân. Nàng dần dần vượt qua sóng gió, âm mưu hậu cung để trở thành Hoàng quý phi tôn quý chỉ đứng sau Hoàng hậu. Rốt cuộc con đường nàng đi như thế nào? Chúng ta cùng khám phá :))) Ban đầu nàng là quý nhân nho nhỏ, sau khi được thị tẩm cũng không được nâng phân vị mà chỉ được thưởng. Tuy nhiên hoàng thượng lại cảm thấy nói chuyện linh tinh với nàng thoải mái đầu óc. Nàng được hoàng thượng chú ý không phải chỉ vì sắc đẹp mà còn tài ăn nói khéo léo, đúng mực, những câu "ghen" cũng đúng mực. Nàng không có nhà ngoại hiển hách như Vương Hiền phi, cháu gái ruột của Vương Thái hậu, hay các phi tần khác. Trong cung có Lý dung hoa hạ sinh Đại hoàng tử, Hoàng hậu hạ sinh Đại trưởng công chúa, Tĩnh phi (sinh xong mới phong phân vị) hạ sinh Nhị hoàng tử, Ninh phi hạ sinh Nhị công chúa, nữ chính của chúng ta sinh được Tam hoàng tử và các phi tần khác cũng hạ sinh được hoàng tử và công chúa nhưng mình không nhớ rõ tên ???? Tuy nhiên chỉ có Tam hoàng tử Võ thị sinh là khỏe mạnh, còn Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử từ khi sinh ra đều là cái ấm sắc thuốc. Các công chúa khác đều khỏe mạnh. Võ thị được sủng ái, nhưng hoàng thượng vẫn mưa móc cùng dính chứ không phải độc sủng hậu cũng như các truyện khác, đây là một điểm thực tế. * Tĩnh phi âm mưu sinh ngày đẹp 2-2, rồng ngẩng đầu nên ngoan tuyệt uống thuốc thúc sản sinh con trước 2 tháng, con sinh ra yếu ớt, nàng ta bị hoàng thượng biết được chán ghét. Sau này nàng ta cũng nhảy nhót âm mưu được vài lần, cuối cùng chính tay hại chết con mình. * Lý dung hoa là cung nữ được sủng ái một lần đã hoài long chủng, vận may rất tốt nhưng là con người ích kỷ, nhỏ nhen, chỉ lo cho bản thân nên bấu víu vào con, luôn nhắc nhở con mình là mẹ đẻ, khi đó Đại hoàng tử được Vương Hiền phi nuôi nấng, sau này nàng ta được nuôi Đại hoàng tử nhưng cũng chỉ coi con là chỗ trèo cao sau này của mình. * Vương Nhàn Nhã - Vương Hiền phi, cháu gái bên ngoại của Vương Thái hậu. Nàng ta ngang ngạnh, kiêu ngạo, một tay che trời vì ỷ có chỗ dựa là Thái hậu. Vương Hiền phi điển hình cho hình tượng ngực bự não nhỏ. Sau này cũng bị tần phi tính kế mà bị Thái hậu cho "chết bệnh". Nàng ta tuy ngu ngốc nhưng cũng nhận ra âm mưu của Thái hậu. Nàng ta là mắt xích khiến âm mưu này thất bại. * Vương Minh Nhã - Vương Thục viện, em họ của Vương Hiền phi vào cung đợt tuyển tú sau khi Hiền phi chết bệnh. Nàng ta là con vợ cả của Đại phòng, Hiền phi là con vợ cả của Nhị phòng. Nàng ta thông minh, tài hoa nhưng bị chôn vùi trong tay Thái hậu và Nhị phòng. Nàng ta là dưỡng mẫu của Ngũ hoàng tử do Lâm Trang phi sinh. * Lâm Trang phi, con người thông minh nhưng tin người nên bị tính kế rồi mất mạng. Nhân vật này cũng là mắt xích quan trọng trong một âm mưu to lớn. Trong truyện này mình khâm phục nhất chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu công dung ngôn hạnh đều là số một. Nàng không ghen tị với các phi tần được sủng ái. Nàng chỉ toàn tâm toàn ý quản lý hậu cung, chăm sóc dạy dỗ Đại công chúa của nàng. Nàng cho rằng ghen tị là xấu xa. Nàng với hoàng thượng tương kính như tân, nàng đảm nhiệm vai trò của một người vợ cả rất hoàn hảo. Nàng hài lòng với bản thân, biết thế nào là đủ, biết vừa lòng với sự tôn trọng của hoàng thượng dành cho mình, thậm chí nàng còn không có tình yêu với hoàng thượng. Nàng là con người tài hoa, lý trí. Ban đầu mình đọc cảm thấy con người này làm sao có tồn tại được, quá lý tính, quá khôn khéo. Nhưng đọc những chương cuối mình đã biết được tại sao nàng như vậy, ngoài gánh nặng gia tộc, địa vị, còn có lý do chính khác. Một âm mưu to lớn tồn tại xuyên suốt Hậu cung kế, kế lồng kế, hết cái này đến cái khác nhưng đều quy lại một âm mưu kinh khủng mà trùm là Thái hậu  Các nàng đọc rồi sẽ hiểu tại sao Thái hậu lại có âm mưu như vậy. Nếu Thái hậu sinh ra vào thời hiện đại sẽ là một nữ cường nhân đáng gờm trong chính trường lẫn thương trường  Boss này quan trọng nên review mất hay  Hoàng thượng trong truyện này không chuyên sủng một người, là một minh quân hiếm có, không sa đà nữ sắc. Sau này có tình cảm với Võ thị nhưng cũng không tín nhiệm lắm, dần dần mới hoàn toàn tín nhiệm, chia sẻ những bí mật cho nhau. Còn những nhân vật khác nhưng để các bạn nhảy hố đọc mới vui  chủ chốt mình nêu gần hết  *** Review Sâu: Thực ra từ đầu mình đã không ôm ấp nhiều kì vọng với em nó lắm, vì lúc đó mình đang chán nên bốc đại 1 truyện cung đấu đọc cho đỡ buồn. Và quả thực… là linh cảm của mình chuẩn xác, các bạn ạ. Truyện đã khiến cho tâm tình mình lên xuống như điện não đồ vậy, cuối cùng kết thúc bằng tiếng “bíp….”. Ưu điểm duy nhất của truyện là cách xây dựng nữ chính. Bản thân Lý Già La vào cung là do di nguyện trả thù Thái Hậu, đồng thời giúp đỡ nam chính, nên chị biết rõ mục đích mình đang nhắm tới ai, cần phải làm những gì và bỏ qua cái gì. Lý Già La biết tương kế tựu kế, chủ động ra tay chứ không chỉ ngồi chờ đối thủ hành động. Ngoài ra, nhân vật Hoàng Hậu Triệu thị cũng khá thành công. Mình rât thích hai nhân vật này, đột nhiên có cảm giác muốn truyện thành bách hợp ( ͡° ͜ʖ ͡°) hị hị. Thế nhưng nữ chính có khéo léo tới mức nào thì cũng không thể che lấp được lỗ hổng to đùng mang tên “bàn tay vàng”. Khéo quá, n lần gặp nạn thì chị đều “tình cờ”, “may mắn” tránh thoát. Đoạn đầu còn tém tém tí, càng về sau tác giả mong muốn kết thúc nhanh nên càng hào phóng ném sự “may mắn” cho nữ chính. Các nữ phản diện luôn có cách này hay cách khác… để bỏ qua nữ chính. Nữ chính đẻ sòn sòn năm đứa toàn con trai nè. (Rồi chẳng may mấy đứa đấy tranh vị, chắc vui ( ͡° ͜ʖ ͡°)). Truyện đang từ cung đấu bình thường, có tuyển tú phân sủng, tự dưng đến cuối… lại độc sủng??? Còn khẳng định hai người yêu nhau. Gì đấy? Đột nhiên bẻ sang truyện cổ tích “và hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau”??? Ngoài ra còn một điều khiến mình khó chịu khủng khiếp, và suýt ném truyện đi ngay từ những chương đầu tiên, đó là tác giả nói quá lắm. Riêng việc vì sao đón Uyển Trinh về và đưa đi tuyển tú, mất… 10 chương! Vì mỗi chương là một bài “Luận: Tại sao nên đối xử tốt với nữ chính“. Đã thế còn lặp đi lặp lại không khác gì văn mẫu!!! Trời ơi tui ngồi đây liệt kê còn thấy mệt mỏi, chứ chưa nói tới việc viết. Rồi đến đoạn vào cung. Tác giả cứ nói được hai ba câu là lại phải tổ lái về Già La, làm như sợ người ta quên mất đây là nữ chính. Nàng A mang thai/ được sủng/ chăm con… là lại có bài ca: “ngày ấy Quý phi mang thai/ được sủng/ chăm con cũng không như vậy. Quả nhiên vẫn là Quý phi tốt hơn, nàng A kia không bằng được móng chân của chị.” Vâng, vâng chị tốt đẹp nhất cái cung đình này em biết rồi!! Thiết nghĩ, truyện nên đổi tên thành “Vạn năng kế” chắc sẽ chính xác hơn. =A= Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Kế của tác giả Lý Hảo.
Tái Thế Làm Phi
Review by Mạc Y Phi Mở đầu truyện, là giây phút cuối đời của nữ chính Mạnh Uyển. Kiếp trước, Mạnh Uyển là con gái dòng chính của phủ Thừa tướng, được phụ thân vô cùng nuông chiều và che chở, nàng vốn có hôn ước với Tam điện hạ Triệu Sâm, con trai thứ ba của Hoàng thượng, cũng là đứa con trai mà Hoàng thượng yêu quý nhất, có tiền đồ nhất. Thật ra, toàn bộ kiếp trước của Mạnh Uyển đều đã được gói gọn trong phần văn án rồi nên mình chỉ nói qua thôi. Nàng bỏ trốn cùng Tô Ký Trần nhưng cuộc sống lại vô cùng thê thảm, mẹ chồng không ưa, không mang thai lại còn bị tiểu thiếp làm hại, kết cục bị Tô Ký Trần đuổi ra khỏi phủ. Sau đó, cũng giống như bao truyện trùng sinh khác, Mạnh Uyển hối hận. Nhưng mình có thể hiểu được tâm trạng của Mạnh Uyển kiếp trước, tuy là người cổ đại nhưng Mạnh Uyển lại có một tư tưởng rất hiện đại (Đây không phải truyện xuyên không đâu), cũng đúng thôi, ai cũng muốn “Một đời một kiếp một đôi người”, làm gì có người phụ nữ nào lại muốn chia sẻ người mình yêu cho người khác chứ, Mạnh Uyển hiểu Triệu Sâm rồi sẽ phải có tam cung lục viện, sẽ không chỉ yêu mình nàng, thêm vào đó, những lời đường mật của Tô Ký Trần đã thành công khiến nàng rung động. Câu chuyện bắt đầu là lúc Mạnh Uyển trùng sinh về năm 14 tuổi, lúc chưa gặp Tô Ký Trần, lần này, lúc đầu nàng mang theo cảm giác áy náy, muốn đền bù để tiếp cận Triệu Sâm nhưng sau đó thì lại biến thành yêu. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà. Thật ra, kiếp trước vốn Mạnh Uyển cũng rất thích Triệu Sâm, nếu không thích thì đã không chủ động đề nghị Hoàng thượng tứ hôn, cũng sẽ không vì thấy Triệu Sâm tươi cười với người con gái khác mà ghen (Cái này là hiểu lầm thôi), nhưng vì hai người không thường gặp nhau vun đắp tình cảm nên tình cảm đã không sâu đậm lại còn nhạt dần, sau đó lại có Tô Ký Trần chen chân vào mà thành ra bỏ lỡ nhau một đời. Kiếp này Mạnh Uyển rất chủ động, thêu hầu bao, tìm mọi cách để gặp được Triệu Sâm,…vân vân. Dại một lần là phải khôn lên chứ! Và cũng vì Mạnh Uyển tích cực như thế nên cũng khiến Triệu Sâm khá lạ lẫm, còn có chút bỡ ngỡ, ra cái vẻ thanh niên nghiêm túc nhưng rõ ràng là đã nghiện còn ngại. Nhiều bạn đã hỏi, Triệu Sâm có thật lòng yêu Mạnh Uyển không, vì sao lại lạnh nhạt như thế? Nhưng phải đọc các bạn mới hiểu Triệu Sâm yêu Mạnh Uyển như thế nào, thầm lặng thôi nhưng khiến mình rất cảm động. Chàng là kiểu người chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì sẵn sàng thành toàn. Chàng không độc chiếm Mạnh Uyển, càng không thể hiện tình cảm rõ ràng, có lẽ cũng vì thế mà Mạnh Uyển mới ngây ngốc mà sớm lao vào vòng tay của Tô Ký Trần, nhưng Triệu Sâm chỉ đơn giản nghĩ: Chỉ cần nàng thích, chỉ cần nàng muốn, ta sẵn sàng làm tất cả. Kiếp trước, Mạnh Uyển bỏ trốn với Tô Ký Trần, Triệu Sâm không một lời oán trách, thậm chí còn giúp Mạnh Uyển, sau đó Triệu Sâm lên ngôi thái tử nhưng cũng không lập thái tử phi, đến cả nha hoàn thông phòng cũng không có. Triệu Sâm có hối hận không? Đương nhiên là có, vì thế nên kiếp này trùng sinh, Triệu Sâm thấy Mạnh Uyển nhiệt tình với mình như vậy cũng nghi ngờ, cũng rất thích nhưng cũng rất lo lắng, sợ hãi nên rất nhiều lần đều muốn thử Mạnh Uyển. Chi tiết mình thích nhất trong truyện là vào ngày Triệu Sâm kết hôn với Mạnh Uyển, dáng vẻ lo lắng, bồn chồn lại mong chờ của Triệu Sâm khiến cô cô của chàng phải trêu: “Còn ra thể thống gì nữa?” nhưng Triệu Sâm chỉ nói rằng: “Cô cô, người không biết đâu, ngày hôm nay, ta đã đợi quá lâu, quá lâu rồi.” Đúng vậy, không chỉ là chờ Mạnh Uyển đủ 15 tuổi để cưới mà là đã chờ hôn lễ này từ tận kiếp trước. Đọc xong câu này, mình thật sự rất xúc động. Triệu Sâm lạnh lùng không thể hiện, không có nghĩa là chàng không đau lòng, tự tay thành toàn cho người mình yêu, làm gì có ai lại dễ chịu. Kiếp trước, đính ước với nàng từ năm nàng 8 tuổi, hắn luôn luôn đợi nàng của kiếp này đủ 15 tuổi, con đường đó dài dằng dặc vô cùng, không một lời trách móc, chỉ có một tấm lòng son, chưa bao giờ đổi thay. Truyện này có cái cốt truyện lạ là ở chỗ không phải nữ chính trùng sinh do chết, cũng không phải nam chính trùng sinh do gây ra lỗi lầm mà cả hai người lại cùng trùng sinh được nhờ có nam chính Triệu Sâm. Kiếp trước, lúc lên ngôi hoàng đế, Triệu Sâm đã chấp nhận thử làm phép để hai người có thể trùng sinh dù cái giá phải trả không hề rẻ chút nào, chàng mất đi mệnh làm vua, giảm tuổi thọ nhưng chàng không quan tâm, chàng hối hận rồi, chàng chỉ muốn có được một đời trọn vẹn yêu thương và bên nàng thôi. Giang sơn thì sao? Quyền lực thì sao? Ngôi vua thì sao chứ? Nếu không thể ở bên người mình yêu thì còn có nghĩa gì nữa? Dù tỉ lệ thành công trùng sinh được cũng chỉ có 3 phần, nhưng Triệu Sâm vẫn chấp nhận đánh đổi. Và vì có lẽ ông trời đã cảm động bởi tấm chân tình của Triệu Sâm nên hai người đã cùng trùng sinh và hạnh phúc bên nhau. Truyện sủng theo kiểu ngọt ngào, nhiều lúc rất hài hước. Ví dụ như Triệu Sâm cũng như cậu nhóc mới biết yêu, dậy từ sớm chọn trang phục để đi gặp Mạnh Uyển, lại còn lén chạy đến gặp Mạnh Uyển sau đó bị Mạnh thừa tướng “bắt gian tận giường”, rồi còn buồn bực vì không thể về kịp mừng sinh nhật Mạnh Uyển,… vân vân và vân vân. Nói thêm, Triệu Sâm ghen cũng kinh lắm, tuy ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng thì dậy sóng. Ngoài hai nhân vật chính, mình còn siêu thích Mạnh thừa tướng – cha của Mạnh Uyển. Ông rất tích cực tạo cơ hội cho Mạnh Uyển và Triệu Sâm gặp nhau, có thể nói lời vẽ đường cho hươu chạy, tính cách của ông cũng siêu đáng yêu, đọc mà cứ phải tủm tỉm cười mãi. Điều đáng tiếc nhất khiến sắc nữ không thích đó là truyện không có thịt, thịt vụn cũng không có luôn. Nhưng bù lại truyện rất hay, lồng chút đấu tranh trên triều đình để thêm kịch tính nhưng cũng rất buồn cười, rất nhẹ nhàng. Mấy kẻ độc ác đều không có kết cục tốt đẹp, điểm trừ nhỏ là về cuối tác giả xử lý mấy kẻ phản diện hơi vội vàng và miễn cưỡng quá, tuy vậy về tình cảm nam nữ chính thì rất ổn. Truyện kết thúc có hậu, không có tiểu tam tiểu tứ gì. Review by Lạc Dung   Đời trước, Mạnh Uyển - đích nữ nhà Thừa tướng vì tình yêu mà hủy bỏ hôn ước với Tam điện hạ, cùng bỏ trốn với môn khách Tô Ký Trần xuất thân bần hàn. Nào biết rằng sau khi bỏ trốn không những không hạnh phúc, ngược lại còn bị hành hạ. Mẹ chồng ghét bỏ, luôn miệng trách móc nặng nề, nàng lại chẳng mang thai nổi, còn bị ái thiếp đuổi cổ ra khỏi nhà phu quân, mỗi một việc xảy ra đều khiến lòng nàng dần nguội lạnh. Chịu đựng đến lúc chỉ còn hấp hối, nàng mới biết người luôn âm thầm bảo vệ, giúp đỡ cha mẹ nàng lại chính là Tam điện hạ đã bị nàng vứt bỏ. Trùng sinh sống lại, nàng thề tuyệt đối sẽ không đi lầm đường như kiếp trước, nhất định phải hiếu thảo với cha mẹ, hết lòng yêu thương nam nhân tốt bụng kia... Dạo này mình đang bấn loạn bộ truyện này bên nhà Liệt Hỏa Các, vì truyện khá ngắn, chỉ 53 chương thôi, hiếm khi có một bộ trùng sinh lại ngắn như thế. Hơi lan man quá rồi, có thể nói những bộ trùng sinh thì thường rất sủng, bộ truyện này cũng thế, ngay từ văn án đã tóm gọn về kiếp trước của nữ chính nên mình sẽ không nói lại nữa. Và câu chuyện là kể về cuộc sống của Mạnh Uyển sau khi trùng sinh, trùng sinh về năm 14 tuổi, lúc chưa bỏ trốn và chưa gặp nam phụ Tô Ký Trần. Tất nhiên dại 1 lần thì phải khôn ra, nên kiếp này Mạnh Uyển rất tích cực đến gần Tam điện hạ Triệu Sâm, nào là bưng trò rót nước nhiệt tình, còn thêu hầu bao, lúc nào cũng muốn tìm cớ để gặp Triệu Sâm. Ban đầu, Mạnh Uyển đối với Triệu Sâm chỉ là áy náy và hổ thẹn nên muốn bù đắp, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên đã chuyển sang rung động và yêu. Không những thế, Mạnh thừa tướng – cha của Mạnh Uyển còn vẽ đường cho hươu chạy, lúc nào cũng cực kỳ nhiệt tình tạo cơ hội cho con gái và con rể bên nhau :v Mạnh thừa tướng cũng lật mặt rất nhanh, mới hôm nào mắng con rể vì tội chưa cưới đã "chung chăn chung gối" với con gái ông (Chỉ là nằm cạnh nhau, không làm gì hết), hôm sau thấy chút chuyện trên triều đình đã tấm tắc khen đây là con rể tốt :v Về nam chính Triệu Sâm của chúng ta, đẹp trai sáng láng, nhà mặt phố bố làm to, là hoàng tử có tiền đồ nhất và được Hoàng thượng thích nhất, kiếp trước Triệu Sâm lên làm thái tử nhưng không lập thái tử phi, cũng không có nha hoàn thông phòng luôn, vì sao ư? Vì yêu Mạnh Uyển chứ sao, người ta một lòng một dạ như thế mà lại bị ruồng bỏ, thật đáng thương :'( Kiếp này thấy nữ chính chủ động như vậy nên anh cũng hơi bỡ ngỡ, tuy vậy cũng thuộc dạng đã nghiện còn ngại, ra vẻ thanh niên nghiêm túc nhưng Mạnh Uyển tấn công ác liệt quá nên cũng không chối từ được. Truyện còn có một chi tiết siêu bất ngờ nhưng thôi mình sẽ để các bạn tự tìm hiểu, nói ra mất hay. Truyện hiện tại vẫn đang edit, đã edit được 37/53 chương, ra chương vừa đều vừa nhanh, edit lại siêu mượt, đọc thích lắm. Tuy vậy những bạn đã từng đọc truyện của nhà Liệt Hỏa Các cũng biết ở đây có đặt pass. Nhưng nhà Liệt Hỏa Các mới triển khai vụ chơi quiz lấy pass, tức trả lời câu hỏi liên quan đến nội dung truyện để lấy pass cho những ai lười cmt nên mình thấy các bạn có thể đọc truyện rồi trả lời câu hỏi lấy pass, khá vui và hay. Trong lúc đang đói khát truyện thì mình được một bạn giới thiệu cho truyện này. Mình thấy nhiều người khen hay nên quyết định nhảy hố liền :3 Kiếp trước, Mạnh Uyển là nữ nhi của Thừa tướng, còn Triệu Sâm là tam hoàng tử. Nàng và hắn có hôn ước, nhưng chỉ vì một hiểu lầm, nàng đã đi vào đường không thể quay đầu, bỏ lỡ hắn và khiến bản thân phải đau khổ. Nàng ôm áy náy, hối hận mà sống, cuối cùng ưu tư thành bệnh mà chết đi. Sau khi trọng sinh, nàng nhận rõ được Triệu Sâm là người tốt, nhớ lại những hành động bảo vệ, che chở nàng của hắn. Kiếp này, nàng quyết tâm không để quá khứ tiếp diễn và bù đắp cho hắn. Nàng không có ý định báo thù, nàng chỉ muốn bù đắp lỗi lầm kiếp trước thôi. Hắn là tam hoàng tử được hoàng thượng coi trọng, là người có cơ hội được lên làm hoàng đế nhất. Hắn đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng thật ra hắn luôn ngầm đối xử tốt với nàng, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Hắn không dây dưa với nữ nhân nào, toàn thân trong sạch. Hắn cũng là một bình dấm chua lớn nhưng ngoài mặt luôn cố tỏ ra bình thản. Có một chi tiết hắn tỏ ra bình thân nhưng nội tâm dậy sóng: Khi Mạnh Uyển đến phủ tặng hà bao cho hắn, trước mặt hắn dặn nàng một câu chú ý lễ tiết nhưng lại nhanh chóng đeo hà bao vào hông; trước mặt ra vẻ chẳng có gì nhưng lại hớn hở đứng trước gương soi, lại thưởng cho hạ nhân nữa :3 Mình thích nhất là việc Triệu Sâm không nương tay với những nữ phụ độc ác ví dụ như Lý Tương, Mạnh Nhu, Cửu công chúa… Hắn đã hi sinh nhiều cho Mạnh Uyển, lớn nhất chính là sinh mạng và mệnh thiên tử của hắn. Hắn đã dùng hai thứ đó để đổi một lần trùng sinh được làm lại mọi thứ. Triệu Sâm đúng là một nam chính tốt, không có gì để chê cả. Ở kiếp này, Mạnh Uyển không lựa chọn trả thù, nàng chỉ đi đúng con đường và bù đắp cho những người đã đối xử tốt cho nàng ở kiếp trước là Triệu Sâm, Mạnh tướng quân. Nàng không phải kiểu nữ cường, thông minh, tài giỏi mà mình thích mà khá mờ nhạt, bình thường. Bởi vậy, mình không ghét nhưng cũng không ấn tượng lắm về Mạnh Uyển. Nam phụ Tô Ký Trần chỉ làm màu thôi chứ kiếp này Mạnh Uyển tránh hắn như tránh tà, lại có Triệu Sâm cản trở nên chẳng làm gì cả. Đây là một trong số ít truyện có nam phụ không xấu xa nhưng mình lại chẳng thích. Về phần Cửu công chúa, vì không được yêu nên hận, từ đó lầm đường, mình chẳng tiếc nuối gì cho nàng ta cả, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ :v Nhược điểm: – Truyện quá ngọt, quá nhẹ nhàng đối với mình cũng là một nhược điểm. Các nhân vật phản diện bị xử lý quá dễ dàng: các nữ phụ độc ác bị ngã dễ dàng thì cũng tạm chấp nhận; Đại hoàng tử Triệu Hiên tình cờ được làm Thái tử rồi bị “ngã” sấp mặt mình cũng tạm chấp nhận vì hắn vốn dĩ không phải là ứng cử viên sáng giá; thế nhưng rồi Triệu Ân cũng “out” khỏi cuộc chiến ngôi vị quá dễ dàng; sau này Triệu Ân trả thù cũng quá thường… Mình cũng không hi vọng sóng gió ập đến quá nhiều, nhưng việc mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng làm mình có chút hụt hẫng. – Ngoài việc xử lý người xấu quá dễ dàng, cái kết còn khiến mình hụt hẫng ở chỗ mình không biết đứa bé trong bụng Mạnh Uyển là nam hay nữ. Mình nghĩ tác giả nên ra ngoại truyện thì tốt hơn. Truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt, nữ chính trùng sinh lại chỉ để bù đắp lỗi lầm, nam chính trùng sinh lại chỉ để không bỏ lỡ người thương. Bạn nào không thích truyện trùng sinh với những âm mưu trả thù thì có thể nhảy hố. Mình là fan của truyện trả thù nên đây không phải là ưu điểm đối với mình :3 Một số bạn nhận xét truyện có vài chi tiết hài nhưng mình không thêm tag “hài” vì mình không thấy buồn cười chút nào. Có một web review gắn tag “cung đấu” cho truyện này, nhưng truyện có rất ít chất cung đấu, mình cảm thấy chưa đủ “level” để xếp vào thể loại cung đấu nên đã không thêm vào. Bạn nào thích truyện sủng, tiểu tam vô dụng thì hãy nhảy hố nhé! Cho truyện này 4/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Tái Thế Làm Phi của tác giả Tổng Công Đại Nhân.