Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vết Bớt Hoa Điền

Bạn đang đọc truyện Vết Bớt Hoa Điền của tác giả Ngô Tàm Dĩ Lão. Thiếu nữ Tiểu Viện từ nhỏ đã rơi vào tay những kẻ lái buôn, bị xem là “ngựa gầy” nuôi dưỡng, rất nhiều lần thiếu chút là rơi vào kĩ viện. Nhờ vết bớt hình hoa điền ở trên trán cực kì giống với con gái Tả thừa tướng, thế nên bị họ đem về. Gia đình Thừa tướng mạo hiểm phạm tội khi quân, biến nàng thành thế thân để gả thay cho Cửu Hoàng tử theo lời đồn là quái đản, phong lưu… Ngày đại hôn, Tiểu Viện sợ hãi lỡ xảy ra sai sót khiến thân phận bị bại lộ, xốc khăn trùm đầu toan bỏ trốn, lại vừa vặn phát hiện ra mình và Cửu hoàng tử vốn đã từng gặp mặt, chàng cũng sớm biết thân phận thật của nàng. Cho nên tình thế hiện tại chính là do chàng tương kế tựu kế, đánh cược đi một nước cờ đầy mạo hiểm, nhưng tất cả kỳ thực cũng chỉ vì muốn cầu tấm chân tình của giai nhân mà thôi. Hơn nữa tình độc trên người nàng, chỉ có thể “lấy thân chàng để giải”. Vị Cửu điện hạ vốn chẳng màng giang sơn cẩm tú, xem thường tranh quyền đoạt lợi, lại vì nàng mà hoành đao lập mã, tranh giành thiên hạ. *** Bốn phương đều chìm trong màn đêm đen kịt, từ kênh đào nhìn xuống, cùng với nhịp quơ mái chèo, là ánh đèn lung linh, kiều diễm động lòng người. Trên thuyền hoa đèn đuốc chập chờn, biến mặt nước tĩnh lặng thành dòng tinh hà lấp lánh, rực rỡ. Tiếng đàn ca du dương, chất giọng ngâm nga những đoạn tình ca đầy xao xuyến, oanh oanh yến yến phong thái yểu điệu, dung nhan như hoạ, nũng nịu mua vui cho đám quan khách. Âm thanh nói cười rộn ràng, náo nhiệt. Thuyền kỹ trên kênh đào là phong cảnh độc đáo đặc trưng của những đêm hè vùng ven sông huyện Lâm Hà, vô số khách thập phương tề tựu tại đây thưởng lãm cái đẹp, dòng kênh này vừa hay tạo điều kiện thuận lợi cho lục bình tụ tán, nam thanh, nữ tú gặp dịp thì chơi. Thiếu nữ yểu điệu, thướt tha, cùng những cuộc chơi đầy tình thú, tự do, phóng khoáng. Đối với đám nam nhân đây đúng là nét quyến rũ không thể cưỡng lại của vùng ven sông thơ mộng này. Trong chuỗi thuyền hoa tấp nập, có một con thuyền không lớn không nhỏ, cẩn thận ngụy trang thành “thuyền kỹ của tiểu hộ” chỉ vỏn vẹn ba người, mưu đồ hành động trong đêm nay. Tiểu Viện vừa tròn mười sáu tuổi quả là miếng mồi ngon. Tiểu Viện ngồi ở đầu thuyền, để mặc cho tà váy màu đỏ sẫm chạm xuống mặt nước thanh lạnh, dung nhan như hoạ, nét mặt non nớt chẳng giấu nổi nụ cười duyên dáng phong tình nơi khóe môi. Đặc biệt giữa hàng mày thanh tú là một đoá Hoa Điền yêu kiều khiến bất kỳ người nào đối mặt với nàng cũng phải rung động. Đoá “Hoa Điền” này thật ra là một vết bớt, sinh ra đã có, vừa khéo ở chính giữa mi tâm, hình dạng tinh tế tựa như một đoá hoa ấu (1), bởi vì Tiểu Viện sinh ra nhan sắc đã mỹ mạo thoát tục hơn người, cho nên đoá Hoa Điền này càng giúp nàng tăng thêm nét đẹp độc nhất vô nhị, không ai bì kịp. Trong số những kẻ bán Tiểu Viện, từng có người nói rằng, đoá Hoa Điền trên trán nàng tựa như vẽ rồng thêm mắt (*), đợi sau này nàng trưởng thành, nhất định có thể bán với giá liên thành. (*) Vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần. Thân hình to lớn, tráng kiện của Kim Tam nhịp nhàng điều khiển mái chèo, từ từ tách khỏi các nhà đò khác, neo thuyền vào một khu ít người qua lại, xong xuôi không kìm lòng được lại lẳng lặng liếc trộm bóng dáng yêu kiều rọi xuống mặt nước xanh ngắt của Tiểu Viện, ánh mắt đầy vẻ đánh giá, nghiền ngẫm. Trong gian chính của thuyền hoa, mẫu thân Kim Tam xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, đọc thấu tâm tư của nhi tử. Trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn cùng vẻ cay nghiệt để lại sau những năm tháng bươn trải giang hồ, là đôi con mắt sâu hun hút, không chút che giấu vẻ ngoan tuyệt, hung ác. Tiểu Viện mẫn cảm nhận ra mấy ngày nay tâm trạng Kim bà bà không tốt, dù đêm nay “Trát Phi” chài được không ít đám dê béo. Nàng cẩn trọng suy nghĩ nguyên nhân Kim bà bà không vui. Hai năm trước, kể từ ngày leo lên con thuyền hải tặc của mẹ con nhà này, Tiểu Viện luôn cẩn thận từng lời ăn, tiếng nói, hành động. Hai mẹ con Kim gia này nói giết là giết, nói cướp là cướp, nôm na chính là đám lưu manh giang hồ, không thể không đề phòng. Cũng may Tiểu Viện sớm đã quen với thứ gọi là giang hồ, thời còn thơ bé nàng từng nhiều lần bị người ta coi như hàng hoá mà trao đi, bán lại, sau này lại trải qua gần hết tuổi thơ trong thanh lâu. Nhờ vào trí tuệ, và một chút may mắn mới có thể mạnh khỏe tiếp tục sống, đến nay dù trải qua nhiều truân chuyên, chìm nổi vẫn giữ được một thân toàn bích. Con mồi hôm nay là một công tử phú gia, chút nữa hắn sẽ lên thuyền. Trước mỗi lần gây án Kim bà bà và Kim Tam đều vô cùng trầm mặc, tuy chỉ làm mấy vụ cướp gà trộm chó, nhưng cũng phải đối mặt với nhiều nguy hiểm. Ba người đã kiếm ăn bằng nghề “Bán sắc lừa tiền” cùng nhau hơn hai năm, từ khi vào hạ đến nay mẹ con Kim gia và nàng đã đi dọc kênh đào vét một mẻ đủ các phi vụ lớn nhỏ. Ba ngày trước, mới tới huyện Lâm Hà, thì gặp được Ngô công tử, hắn mới gặp đã vừa mắt Tiểu Viện, đêm nay hắn muốn dùng ba trăm lượng mua Tiểu Viện một đêm. “Tam Nhi, theo ta đi nhóm lửa.” Kim bà bà chống quải trượng, gọi nhi tử lên thuyền, đứng trước cái bếp nhỏ bằng đất sét đỏ, đưa cho gã một bầu than, Kim bà bà kép hờ lại cửa phòng, tiếng hai mẹ con họ thì thầm, Tiểu Viện chỉ nghe câu được câu chăng, không quá rõ ràng. “Lúc nào dê đến?” “Hẹn giờ Hợi một khắc lên thuyền.” Kim bà bà thuận miệng nói: “Chờ chút nữa trang điểm lại cho Tiểu Viện.” Kim Tam thuần thục nhóm lửa, đặt một nồi sắt lên đun nước, tiếng mài dao ‘xoèn xoẹt’ vang lên, đôi mắt gã chăm chú nhìn vào ánh lửa bập bùng. Trước nay, Tiểu Viện đều là “mồi”, Kim bà bà thì ngụy trang thành chủ chứa, chờ chuyện tốt sắp thành, Kim Tam sẽ theo kịch bản thình lình xuất hiện bắt gian, hoặc nói bản thân là ca ca của Tiểu Viện, hoặc tự xưng mình là ân khách đã mua đêm “trải lồng” (*) của nàng trước đó, tóm lại là tìm một lý do hợp lý để cướp hết tiền bạc của “con mồi” rồi trói người lại, ném xuống dòng nước chảy xiết nhất, việc sống chết thì còn tùy vào vận số của kẻ kia. (*) Nguyên văn 梳笼 - Dùng để chỉ lần đầu tiên gái điếm đi khách. Bình thường lúc nói chuyện Kim bà bà và Kim Tam thường sử dụng tiếng lóng, đó là các thuật ngữ chuyên dụng trong giang hồ. “Trát Phi” là chỉ kế hoạch, “Dê béo” là chỉ con mồi sa bẫy. Vì tránh tai mắt của mọi người, hai mẹ con họ luôn sử dụng tiếng lóng để trao đổi. Lâu ngày Tiểu Viện cũng có thể nghe hiểu không ít, Kim bà bà dường như đã phát hiện ra việc nàng nghe hiểu, nhưng lại tỏ vẻ chẳng biết gì, vì thế mỗi lần cần bàn chuyện với con trai, đều cố gắng tránh mặt Tiểu Viện. Đêm càng lúc càng khuya, Tiểu Viện thở dài một hơi, cầm gương đồng ở đầu thuyền, cẩn thận vấn lại tóc. Nàng biết hai mẹ con họ cố tình tránh mặt mình, cho nên thức thời đi về hướng khoang thuyền khác. “Trát Phi xong xuôi, lập tức quay lại huyệt.” Kim Tam rầu rĩ nhìn ấm nước bằng sắt sôi ùng ục trên bếp, nói với Kim bà bà, nhưng lại giống như đang thì thầm tự nhủ với chính mình. Quay lại huyệt tức là trở về hang ổ, còn có nghĩa khác là rửa tay chậu vàng. (*) Rửa tay chậu vàng hay rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ tức là cắt đứt ân oán, không dính dáng đến chuyện giang hồ nữa, hay hiểu nôm na là hoàn lương. Kim bà bà nhìn thấu suy nghĩ của con trai, vẻ mặt có mấy phần trào phúng bật cười: “Tiểu tử ngốc, kiếm đủ tiền rồi, không cần “nhớ ăn” nữa. Nói đi, để mắt tới “quả nhi” nhà ai rồi? Nữ nhi nhà Thừa tướng, phi tử của Hoàng đế, mẹ sẵn sàng lên trời xuống bể mang về bằng được cho con.” “Nhớ ăn” là chỉ lúc đói khát, vất vả, còn “quả nhi” là chỉ nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp chưa lập gia đình. Kim Tam ngồi xổm xuống, quay đầu liếc nhìn Tiểu Viện ở đuôi thuyền, nàng đang soi mình dưới lòng sông vấn tóc, tỉ mỉ chuẩn bị cho phi vụ đêm nay. Đàn quạ từ bốn phía bay vút lên bầu trời, ven sông gió nhẹ tung bay, tinh hà xán lạn, ánh trăng phản chiếu lấp lánh như dát vàng, nhưng tất thảy vẫn không sao sánh được bằng bóng dáng yêu kiều, xinh đẹp của giai nhân. Kim bà bà vốn chỉ nói giỡn với con trai, vậy mà lúc này ánh mắt cũng mang theo đôi phần tìm tòi, suy ngẫm. Nếu là ngày xưa, đứa con chất phác, ít lời này bị bà hỏi như vậy sẽ ngượng ngùng quay mặt đi, hoặc dứt khoát phản bác lại lời bà. Nhưng phản ứng như thế mới chứng minh con bà vẫn chỉ là một nam tử ngây thơ, chưa vướng phải ái tình nam nữ. Nhưng hiện giờ nhi tử ngồi trước mặt bà, nghiêm túc trầm mặc, gần như đang thẳng thắn thừa nhận hắn thật sự đã để Tiểu Viện trong lòng. Hành tẩu giang hồ, lại làm cái nghề cướp bóc mưu sinh, hai bàn tay không tránh khỏi dính máu tươi tanh tưởi. Nhiều năm qua, Kim bà bà cùng con trai hành động vô cùng ăn ý, rất nhiều trường hợp, chẳng cần nói ra miệng, cũng dễ dàng hiểu thấu lòng nhau. Nhưng tiểu tử nhà bà, lần đầu biết rung động, lại phạm phải sai lầm, chọn sai người gửi gắm tâm tình, bà không muốn một trang giấy trắng như nhi tử nhà mình lại dính vết nhơ bẩn chẳng đáng có, bà nhất định phải ra tay can thiệp thôi. “Tiểu tử, con và Tiểu Viện không thể được.” Rốt cuộc Kim bà bà cũng nói ra nỗi phiền muộn kìm nén trong lòng mấy ngày qua, Kim Tam thoáng kinh ngạc. Mẫu thân của gã rất hiếm khi biểu đạt cõi lòng một cách thẳng thắn trực tiếp như thế. Gã trầm mặc, chăm chú nhìn những mẩu than cháy vàng rụm, bắn ra vụn lửa tí tạch trong bếp lò. Hai năm trước, mẹ con gã cướp được Tiểu Viện từ trong tay một gã buôn Ngựa Gầy. Khi đó họ đã biết nàng vẫn còn là một xử nữ. Đám buôn người cảm thấy nàng quá mức xinh đẹp, là một món hàng hiếm, muốn đầu cơ kiếm lời, ra giá cao, tìm kiếm khách sộp khắp thành Dương Châu. Mẹ con Kim bà bà nổi lòng tham, giết sạch sành sanh đám lái buôn, ăn cắp toàn bộ ngân phiếu và Tiểu Viện từ tay bọn chúng. Kim bà bà vốn định tuỳ tiện bán Tiểu Viện lấy chút tiền, nhưng vết bớt Hoa Điền giữa trán nàng quá mức thu hút sự chú ý. Lúc trước vì để tránh quan phủ để mắt tới, nên bà ta tạm thời để nàng lại bên người, dự định khi nào chuyển sang chỗ khác sẽ bán đi. Nhưng Tiểu Viện tính tình ổn trọng, hiểu chuyện, nghe lời, còn lẳng lặng chiếu cố việc ăn ở, sinh hoạt của hai mẹ con Kim bà bà hằng ngày, đặc biệt nàng có tay nghề nấu nướng cực kỳ khéo léo, vì thế Kim bà bà đành tranh thủ dùng nàng làm mồi nhử, phục vụ cho việc “bẫy sắc tống tiền” dọc kênh đào. Nói là “dùng” vì mặc dù ba người làm việc theo nhóm, nhưng nói cho cùng Tiểu Viện cũng không phải người nhà của bọn họ. Mới đầu Kim bà bà nghĩ, Kim Tam cũng đã mười tám tuổi, thiếu niên tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, nếu nhịn không được lấy Tiểu Viện ra giải toả cũng chẳng phải việc lớn gì. Thậm chí ban đầu, bà còn nhiều lần ngầm cho con trai cơ hội hành động, nào ngờ Kim Tam thực sự không chạm vào thiếu nữ kia dù chỉ một sợi tóc. Có đôi khi, một nam nhân nhất quyết nín nhịn không chạm vào một nữ nhân, mới là vấn đề đau đầu nhất, bởi đó chính là sự quý trọng, nhẫn nại, cưng chiều, bao bọc của hắn dành cho nàng. Kỳ thực đâu chỉ không động chạm, nửa năm nay, Kim bà bà phát hiện đôi khi ánh mắt Kim Tam nhìn Tiểu Viện không giấu được rung động. “Nàng vẫn còn là xử nữ.” Kim Tam thấy ý tứ trong mắt mẫu thân, không nhịn được nói. “Mẹ không nói đến việc nàng ta còn sạch sẽ hay không.” Ngữ điệu của Kim bà bà đã có mấy phần sốt ruột, từ xưa trộm không cưỡi kỹ nữ. Huống chi trước nay bà thậm chí còn chẳng coi Tiểu Viện là thuộc hạ, càng đừng nói đến trở thành một thành viên trong gia đình. Kim bà bà lo lắng nhất chính là con trai mình quá mức thuần lương, đơn giản, bằng trực giác nhiều năm lăn lộn giang hồ bà biết dưới lớp vỏ nhu thuận, ngoan hiền kia, cô nương tên Tiểu Viện này mang tâm tư sâu không lường được, ngay cả chính bà cũng không dám nhận có thể nhìn thấu nàng ta. Nữ tử này không những có đầu óc mà còn rất am hiểu thao túng lòng người, biết tính toán lại giỏi nhẫn nhịn. “Nàng ta ấy à, trong lòng không có con.” Lòng đã quyết, Kim bà bà lạnh lùng ném xuống một câu dễ gây tổn thương. Tia sáng trong đáy mắt nhi tử lập tức ảm đạm, Kim bà bà lại có hơi không đành lòng: “Con cũng đã mười tám, mẹ đồng ý với con, làm xong vụ này, chúng ta quay về Lăng Sơn, mua chút ruộng đất, tìm một gia đình tốt, hỏi vợ cho con. Từ đây chúng ta cắt đứt với giang hồ, không trở về con đường cũ nữa. Nhưng Tiểu Viện thì không được.” Kim Tam trầm mặc, cau mày, đứng bật dậy xách ấm nước đi thẳng vào trong boong thuyền. Tiểu Viện thấy hai mẹ con Kim bà bà đã nói chuyện xong, mới chậm rãi bước vào, nương vào ánh sáng trong phòng, lấy gương đồng tô lại lớp trang điểm. Hai mẹ con Kim gia không cho phép nàng nghe lén, nàng lập tức chủ động tránh hiềm nghi. Điểm lại môi son, Tiểu Viện bình thản nhìn mình trong gương, hai năm nay tiểu cô nương năm nào đã trổ mã trở thành một tuyệt sắc giai nhân đẹp kinh tâm động phách, mỹ lệ vô cùng. Điều này ngay cả chính bản thân nàng cũng thầm thừa nhận. Nàng vươn tay chậm rãi mơn trớn đóa Hoa Điền giữa mi tâm, lại dùng bút vẽ lại hàng mày. Vừa đặt bút xuống, đã thấy phía sau gương đồng, Kim Tam từ tốn bước tới, bàn tay thô ráp móc một đồ vật từ trong ống tay áo ra, sau đó đưa cho nàng một hộp gấm. Nàng không rõ là gì, có chút nghi hoặc nhìn gã. “Giấu cái này trong tóc, dùng để phòng thân. Đêm nay sợ con Dê kia không đơn phương độc mã, một mình lên thuyền.” Kim Tam liếc nhìn Kim bà bà đứng trên mũi thuyền hoàn toàn không để ý tới bên này, cật lực hạ thấp giọng dặn dò. Tiểu Viện mở hộp gấm, bên trong là một chiếc trâm bạc gắn cơ quan tinh xảo. Đằng sau trâm bạc còn có một tờ giấy hướng dẫn cách sử dụng. Thì ra bên trong câu trâm này có một cái lỗ nhỏ, nếu thổi hơi từ một đầu vào có thể bắn ra ngân châm, chỉ cần bị ngân châm đâm phải đối phương lập tức sẽ chìm vào mê man. Việc này Kim Tam giấu diếm Kim bà bà hành động, mấy ngày trước lúc rời thuyền xuống trấn, gã đã mua được từ chỗ một thợ thủ công giang hồ. Cố tình mang về cho Tiểu Viện phòng thân khi cần thiết. “Cảm ơn Tam ca.” Tiểu Viện Nhi mang mấy phần cảm kích, thật tâm nói, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Kim bà bà đứng ngoài mũi thuyền. Nàng suy đoán mua ám khí cho nàng là chủ ý của một mình Kim Tam. Nàng cầm kim bạc cẩn thận cài lên tóc, nhỏ giọng hỏi: “Bà bà không biết chuyện này đúng không?” Kim Tam cúi đầu, yên lặng đi ra khỏi phòng, nhảy lên tháo dây buộc thuyền nhỏ sau đuôi thuyền hoa ra, dùng sức nhảy xuống, chèo thuyền đến nơi hẹn đón Ngô công tử. Gã dùng sức nắm chặt mái chèo, khiến đốt ngón tay in lên thân mái chèo bằng gỗ, nhằm phát tiết hận ý trong lòng. Kim Tam cực kỳ phiền muộn, không bởi vì những lời mẫu thân vừa nói, mà còn bởi vì gã càng lúc càng chán ghét việc ép Tiểu Viện làm mồi câu, dẫn dụ “Dê béo” cắn mồi. Có đôi khi, chỉ cần thấy nam nhân khác liếc nàng nhiều hơn một chút gã đã cảm thấy bực tức, khó chịu không tài nào chịu nổi. Kim bà bà nhìn thuyền của nhi tử dần chìm vào bóng tối phía xa xa, khẽ thở dài, trong lòng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. Thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bến mép thuyền hoa. Ngô công tử đã tới. Như thể có dự cảm không lành, quả nhiên Ngô công tử không lên thuyền một mình mà còn mang theo một gã sai vặt, nhìn qua ốm yếu, còm nhom, tên là Bình An. Mặc dù nhìn gầy guộc nhưng Bình An lại là một tay cao thủ. Ngô công tử vào nam ra bắc buôn bán, người nhà nhiều năm trước bỏ ra một khoản tiền lớn mới Bình An về làm bảo tiêu, thường ngày giả thành kẻ sai vặt hầu hạ bên cạnh hắn. Vừa lên thuyền, nhìn tư thế, cử chỉ của Kim bà bà, y lập tức có phần cảnh giác. Nhìn cách di chuyển, phong thái, điệu bộ kia có thể đoán ra, bà già này cũng có chút công phu. Một bà chủ chứa lại biết võ công? Bình An càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, trong vô thức đặt tay lên nhuyễn kiếm (*) dắt bên hông. (*) Nhuyễn kiếm hiểu đơn giản là thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng. Ai mê kiếm hiệp Kim Dung chắc biết đến thanh Tử Vi nhuyễn kiếm của Độc Cô Cầu Bại. Người dùng kiếm này phải rất linh hoạt, chuyển động nhịp nhàng với kiếm để không tự làm tổn thương mình. Mời các bạn mượn đọc sách Vết Bớt Hoa Điền của tác giả Ngô Tàm Dĩ Lão.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương
Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử. Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung. Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm. *** Trong lòng có hoài nghi, Tương Như Nhân xem phong thư cuối cùng này lại càng thấy không giống. Chữ viết của hoàng thượng nàng rất quen thuộc, cùng phía trước không có khác biệt, nhưng lại có vẻ cố ý. Hoàng Thượng sẽ không đùa giỡn kiểu này với nàng. Tương Như Nhân trong lòng càng nghĩ càng bất an, đội thuyền nam tuần đông như vậy, không có khả năng giữa đường xuất hiện đánh nhau gì đó. Mặc dù là thật sự có, tin tức này sớm đã truyền về Lâm An thành, như thế nào có thể im lặng như vậy. Nếu thật gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc hạ thuyền đi tuần. Tương Như Nhân tức khắc mệnh Thanh Đông đi đem bản đồ đến, dựa theo trong thư trước đó Hoàng Thượng nói đánh các dấu chấm lên từng địa phương. Nơi cuối cùng trước khi muộn ba ngày, là tới gần phía nam Lăng thành. Nơi kế tiếp, hẳn là phía dưới Lăng thành là Tây Khuyết thành. Nơi đó đã rất gần Man cùng biên giới Đại Thiên. Tương Như Nhân tính toán, thời điểm viết một phong thơ cuối cùng Hoàng Thượng hẳn là phải ở Tây Khuyết thành. Thư từ Lăng thành đã tới trễ một ngày, nói cách khác, Hoàng Thượng có thể thời điểm ở Lăng thành cũng đã xảy ra chuyện. Nàng có thể nghĩ đến chính là thư bị chặn lại, cho nên mới phải muộn một ngày. Rồi sau đó bắt chước bút tích Hoàng Thượng cứ hai ngày đưa tới một lần. Như vậy người này nhất định biết được thói quen mấy ngày này của Hoàng Thượng. Không phải người hầu hạ gần kề thì chính là quan viên tùy thân. ... Mời các bạn đón đọc Tương Quý Phi Truyện của tác giả Tô Tiểu Lương.
Ta Mới Là Sủng Phi - Cao Thượng
Mạc Yên Nhiên không thể nào ngờ rằng, chỉ nhờ giả vờ giả vịt mà đã chiếm được tấm chân tình của Thẩm Sơ Hàn, lẽ nào nàng xuyên không thật sự chỉ vì yêu đương với Hoàng Đế? Có nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Đế là người thế này: “Khanh Khanh mau tới đây, để lang quân hôn một cái.” Bệ hạ, khí phách cao quý lạnh lùng mười phần đã nói lúc trước đâu rồi? Sau này lại phát hiện Hoàng Hậu nương nương cũng là người thế này: “Di Phi mau tới đây, bản cung muốn nghe ngươi kể mấy câu chuyện cổ tích kia.” Nương nương, đoan trang hiền lành, tươi mát thoát tục đã bàn lúc trước đâu rồi? Đừng để ý đến ta, ta muốn lẳng lặng, cũng đừng hỏi ta “lẳng lặng” là ai. *** Năm đó, khi Phong Giáng Bạch gặp Thẩm Sơ Hàn, tuyết rơi rất lớn. Nàng ra ngoài không ngờ gặp thời tiết thay đổi liền dẫn thị nữ vào ngồi trong đình. Hắn khoác áo choàng đen như mực, bởi đội tuyết đến trước mặt nàng nên đầu vai phủ đầy một lớp tuyết. Dường như không chú ý trong đình có người, khi thấy nàng cũng không nhìn thẳng mà chỉ hơi gật đầu: “Tuyết lớn đột ngột, qua đường làm phiền.” Trái tim nàng đập rất nhanh, nàng cắn môi, một lúc sau mới đáp lại: “Không ngại, công tử ngồi đi.” Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong nháy mắt kia, Phong Giáng Bạch cảm thấy chính mình nhìn thấy mùa xuân giữa trời đông khắc nghiệt. Bề ngoài của nàng không được xinh đẹp lắm, tuy gia cảnh tốt, thuộc nhà giàu Giang Nam, nhưng người hỏi cưới nàng không nhiều. Bình thường mọi người chỉ nói mấy đại nữ nhi nhà họ Phong người người ưu tú, không ai biết đến nàng, tiểu nữ nhi nhà họ Phong này. Nhưng giờ phút này, nàng gặp Thẩm Sơ Hàn, thậm chí nàng còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Sơ Hàn, chậm rãi hòa tan thành ấm áp và quyến luyến. Nàng vô cùng kinh ngạc. “Tiểu thư là đại tiểu thư hộ nhân gia nào?” Nàng nghe hắn mỉm cười hỏi vậy. “Ta thuộc Phong gia.” “Ngươi có bằng lòng nhập kinh cùng ta không? Bỉ nhân họ Thẩm.” Thẩm, quốc họ. Sau này Phong Giáng Bạch còn nghĩ, dù không biết Thẩm Sơ Hàn họ Thẩm, dù hắn không phải Thẩm Sơ Hàn, nàng có đi cùng hắn không? Đến một giây cuối cùng nàng mới biết đáp án, vẫn sẽ, mặc kệ hắn họ gì, gia thế như thế nào. Khi gương mặt khuynh thành như vẽ kia thản nhiên, ấm áp và quyến luyến nhìn nàng, nàng vẫn sẽ đi. ... Mời các bạn đón đọc Ta Mới Là Sủng Phi của tác giả Cao Thượng.
Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam
Liễu Vi Dung có thể nói là xuyên không rất bi thống. Trong một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng vừa mới xem xong có một nữ phụ làm vật hi sinh, nàng ta trước ngày tuyển tú bị mẹ cả hạ dược kết quả bị người khác làm hủy hết trong sạch, nữ phụ làm vật hi sinh vì quá bi phẫn, đau khổ nên tự tử. . . Có phải quá bi kịch hay không? Thật may ông trời giúp đỡ --- ban cho nàng một không gian tùy thân. Vì thay đổi số mạng, thoát khỏi sự định đoạt của mẹ cả, biện pháp duy nhất chính là vào cung làm nữ nhân của Hoàng đế! Nguyên tác trong tiểu thuyết cung đấu chính là tác giả bịa đặt !!! Vì muốn cho nữ chủ mở rộng Bàn Tay Vàng ra mà thôi! *** Gần đây, Mộ Dung Triệt vẫn hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Mỗi lần hắn đều giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Đêm nay hắn lại mơ thấy cái giấc mơ kia. Nhìn dung nhan thanh lệ của Hoàng hậu ngủ bên cạnh, nội tâm hoảng sợ của hắn mới từ từ an tĩnh lại, hồi tưởng lại giấc mộng vẫn lặp đi lặp lại mấy ngày qua. Giấc mơ kia vô cùng chân thật, tựa hồ giống như hắn tự mình trải qua. Bắt đầu từ lúc hắn đăng cơ tuyển tú xong, trong mộng của hắn vẫn xoay chung quanh một nữ tử tên là Liễu Tương Nhã, Liễu Tương Nhã, hắn biết, chính là tỷ tỷ độc ác của Hoàng hậu. Từ lúc hơn mười năm trước đã bị hắn ban rượu độc chết rồi. Nhưng hiện giờ lại vẫn lặp đi lặp lại, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị giảm xuống nghiêm trọng. Làm hắn cực kỳ sợ hãi chính là, trong mộng, Hoàng hậu hiện giờ của hắn vậy mà trước ngày tuyển tú mấy ngày liền chết bất đắc kỳ tử. Khiến cho hắn không khỏi nhớ đến lời Minh Viễn đại sư nói. Mệnh cách hai người, một mất một còn, cùng với sự kiện chết đuối trước tuyển tú, còn có chuyện nàng ấy có không gian thần bí kia, nhắm chặt mắt, thì ra là thế, nếu lúc trước Hoàng hậu không có được không gian thần bí kia, có phải toàn bộ đều hướng theo sự phát triển như trong mộng? ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.
Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.