Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Bi Khúc

Thể loại: Lãng mạn, nữ cường, cung đấu + đánh trận, ngược trước sủng sau... Giới hạn độ tuổi: 13+ (có vài chương gắn mác 18+) Đây là phần truyện tiếp theo của phần một của chuyện tình Tô Khiết và Trình Khâm, lần này là nói về chuyện tình của con trai hai người là Trình Diễn. Câu chuyện bắt đầu từ nàng có tên là  Du Ca, con gái của đại tướng quân tiền triều Du Sát, kiêu sa diễm lệ như đoá huyết mai và tự do tự tại như một cánh chim trời. Vì giao ước giữa phụ thân và tân đế, nàng bước lên ngôi vị hoàng hậu. Nàng không màng vị trí đứng đầu lục cung chỉ bởi yêu hắn, cả đời bị hắn hắt hủi tàn nhẫn, trải qua si hận cùng nhau... "Ta xin chúc chàng: Giang sơn trường cửu, một đời an lành." Hắn là Trình Liệt, con trai của Viễn Phù Vương Trình Khâm, tài giỏi tàn độc và uy vũ hệt "cơn gió dữ", tạo nên biến loạn để phế đế xưng vương. Hắn chưa bao giờ thôi hận nàng nhưng cũng chưa bao giờ thôi yêu nàng. Nhẫn tâm đem nàng giày vò trong đau khổ dẫu trái tim hắn nghìn lần đau hơn nàng, để đời này cứ loay hoay giữa yêu và hận... "Nàng phải ghi nhớ: Nhân quả tạo nên số mệnh, đôi ta chính là như vậy." Tự hỏi đến bao giờ, khúc hát từ bi về lòng khoan dung và tha thứ mới ngân vang lên trong lòng của hai con người đang ngồi trên vị trí cao nhất thiên hạ? *** Võ Anh Thơ sinh năm 1991, hiện sinh sống và viết văn tại TP.HCM. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm học cấp 2, tới nay là tác giả của nhiều tiểu thuyết như: Hạ tuyết, Mang thai tuổi 17, Nữ hoàng tạo mẫu tóc, Gái xấu công sở, Người mẹ được gửi từ thiên đường, Lời hứa thủy chung... cùng một số tập truyện vừa, truyện ngắn in chung khác. Tác phẩm: Hạ Tuyết Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17 Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc Lời Hứa Thủy Chung Gái Xấu Công Sở Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường Làm Dâu Nhà Ma Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) Chú Hãy Ngủ Với Tôi Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003 Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) Tâm Ý Thành Từ Bi Khúc Trừng Phạt (Punishment) Bướm Báo Thù (Điệp Tử) Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love Đời Bình An (1972) ... *** Tôi hỏi, đêm này ai làm bạn với Hằng Nga cung trăng? Tôi hỏi, Hứa Tiên nghìn năm đợi một lần gặp Bạch Xà Tôi hỏi, thất tịch mới trùng phùng của Ngưu Lang, Chức Nữ Tôi hỏi, Lương Chúc hóa điệp cùng bay mãi không rời Tôi hỏi, "Trường Hận Ca" của Huyền Tông, Dương Quý phi Tôi hỏi, Trương Sinh mang tội tuyệt tình trong "Tây Sương ký" Tôi hỏi, tư vị lưu luyến dằng dặc của "Phượng Cầu Hoàng" Tôi hỏi, mối tình "Thiên Tiên Phối" đứt đoạn dưới bóng cây hòe(*) Thành phố X, một ngày đầu hạ năm 2019, trong hoàng cung trải qua bao đời vua, giờ đây trở thành địa điểm tham quan của nhiều du khách trong lẫn ngoài nước, cũng là nơi để các học sinh sinh viên tìm đến hiểu thêm về những trang sử sơn son thiếp vàng, có một cô sinh viên tóc ngắn màu hạt dẻ đang ngước nhìn bức tường bị mưa bụi thời gian mai một nơi tẩm cung vắng vẻ thuở xưa, thốt lên: - Kỳ lạ! Quả thật rất kỳ lạ! Trình, anh có nghĩ như vậy không? Không nghe tiếng đáp, cô liền quay qua nhìn anh chàng đi cùng mình, đang chăm chú chụp ảnh trên thân cây cột sơn đỏ, gọi rành rọt: - Hải Trình! Anh có nghe em hỏi gì không thế? Thật chất lúc nãy đã nghe rồi, Hải Trình đứng gần như vậy cộng thêm cái giọng lảnh lót của bạn gái nữa, bản thân lại là kẻ hay chú ý đến xung quanh, thì thử hỏi làm sao không nghe? Chỉ là mấy ký tự cổ trên thân cột bị thời gian bào mòn này khá thu hút sự chú ý nên anh lười trả lời cô, nhưng lúc này chẳng thể làm lơ được rồi, mới hạ máy ảnh xuống, nghiêng đầu nhìn cô đang sốt ruột. - Du, ở đây rất thanh vắng, em nói to quá sẽ không hay đâu. Thanh Du chớp mắt nhìn Hải Trình, bạn trai cô trông điển trai lại cao ráo, tóc lúc nào cũng hớt cao gọn gàng, tính tình thì chu đáo cẩn thận, đặc biệt rất yêu thích lịch sử và văn hóa xa xưa, nhưng điều cô không hài lòng là lắm khi anh lơ là với bạn gái lắm, lúc này ánh mắt anh hướng vào cô cũng lạnh lùng nữa! Hải Trình như đọc được suy nghĩ của nàng sinh viên hai mươi hai tuổi, liền tiến đến chỗ cô, hỏi: - Rồi, em muốn nói kỳ lạ cái gì nào? Dù muốn giữ vẻ hờn giận này lâu thêm chút nhưng thời gian không cho phép, chưa kể cả hai còn phải cố gắng tham quan tìm hiểu nơi này để hoàn thành luận án thầy giao, Thanh Du đành nén tiếng thở dài xuống, nói: - Chính là về hoàng hậu duy nhất của Hưng Dận hoàng đế, Du Ca hoàng hậu. Lịch sử có ghi chép rằng, sau cái chết của bà thì Hưng Dận hoàng đế không lập hậu nữa dù ông tại vị tới hơn ba mươi năm sau đó. - Đơn giản vì ông ấy yêu vị hoàng hậu này nhất. - Vấn đề nằm ở chỗ ấy, nếu bà được sủng hạnh thì điều làm em khó hiểu là vì sao trong lịch sử không viết nhiều về hoàng hậu họ Du. Chỉ nói bà được sắc phong làm hậu năm nào, năm năm thì bệnh mà mất, một vài sự kiện quan trọng liên quan đến bà, ngay cả cái chết cũng viết rất sơ sài... Hải Trình để máy ảnh ở trước ngực, đứng chống nạnh, đưa mắt nhìn tấm bảng cũ kỹ đề ba từ "Phụng Hoa cung" đã bạt màu theo năm tháng, giọng đều đều: - Em có biết thứ gì mơ hồ nhất trên đời không? Chính là lịch sử. Mâu thuẫn đúng không, lịch sử tức là những chuyện đã qua, đáng lý nó phải rõ ràng nhất. Thế nhưng chính vì lịch sử trôi qua quá lâu, thành thử "sự thật" lại hóa ra mơ hồ nhất. - Ý anh muốn nói lịch sử viết về Du Ca hoàng hậu là không đúng? - Có thể, nhưng cũng nghĩa là nó đã bị che giấu ít nhiều sự thật liên quan đến bà. Quan chép sử đôi khi bị chi phối bởi vua chúa, nên sẽ thay đổi một số chuyện thậm chí che giấu một số chuyện. Biết đâu, Hưng Dận hoàng đế đã âm thầm lệnh cho quan chép sử không viết nhiều về vị hoàng hậu này. Lý nào có ẩn tình bên trong, Thanh Du chắc chắc như vậy, liền hỏi tiếp: - Nghe rằng, Phụng Hoa cung chính là nơi Du hoàng hậu từng sống? - Đúng là thế. - Hải Trình đưa mắt nhìn bao quát tẩm cung đìu hiu đổ nát - Sử chép lại Hưng Dận hoàng đế đã cho đóng cổng cung này rất lâu, trước khi băng hà ông cũng yêu cầu thái tử điều đó, đến hai đời vua sau cung này vẫn không hề mở. Nơi chẳng ai lui tới tất nhiên sẽ lạnh lẽo, lại còn lan truyền tin đồn thất thiệt, thành ra những năm về sau các vị vua khác đã dời cung hoàng hậu đến nơi khác. - Nghĩa là Du Ca hoàng hậu là vị hoàng hậu cuối cùng sống ở đây, nơi này mấy trăm năm qua đã không còn ai lui tới sao? Tự dưng Thanh Du hơi rùng mình, là sinh viên khoa Lịch sử đã đi đến nhiều di tích vắng người nhưng chẳng hiểu sao nơi tẩm cung này khiến cô thấy lạnh lẽo, vì lâu rồi không có người đến hay bởi người sống ở đây chẳng hề hạnh phúc? Tiếp theo thấy Hải Trình chậm rãi bước vào bên trong xem xét thêm, cô liền đi theo anh. Bên trong căn phòng khá cũ, dù vậy không khí thăng trầm nơi đây tạo nên nét cổ kính kỳ lạ, những vật dụng trưng bày trong đây không nhiều, phần lớn là một ít đồ dùng còn sót lại của các hoàng hậu đời trước từng dùng qua, mọi thứ đều được Ban quản lý bảo quản cẩn thận. Hải Trình lại bắt đầu chú ý đến tấm bia khắc ký tự cổ, còn Thanh Du đi một vòng nhìn sơ qua các vật dụng, rồi bất chợt cô nhìn thấy hai bức họa treo trên giá, một bức vẽ người nam và một bức vẽ người nữ. Cách ăn vận của họ rất cao sang quyền quý... Cô nhìn xuống tấm bảng ghi chú: "Vua Hưng Dận" và "Hoàng hậu Du Ca". Thật bất ngờ, ra là chân dung của hai người đó? Thanh Du quan sát chân dung vị hoàng hậu, theo nét vẽ này thì bà hẳn rất xinh đẹp, sử chép bà rất mạnh mẽ còn có võ nghệ, từng ra trận đánh giặc, khuôn mặt bà có chút u uất lẫn buồn bã khiến cô sinh viên chẳng hiểu vì sao lại như vậy. Hoàng hậu này từng sống hạnh phúc chứ? Sau đó cô nhìn sang chân dung hoàng đế, sử miêu tả vua Hưng Dận khôi ngô uy vũ, mặt mũi nhìn qua mang vẻ tàn nhẫn, nhưng ở đây cô chỉ thấy một hoàng đế không buồn không vui, rất tĩnh lặng. Giây phút ấy, chẳng rõ lý do gì xui khiến để rồi Thanh Du từ từ đưa tay chạm nhẹ vào chân dung của Hưng Dận hoàng đế, đột ngột hiện tượng lạ lùng không thể giải thích được xuất hiện, đó là trước mắt cô gái trẻ lần lượt xuất hiện những hình ảnh mơ hồ rời rạc, cứ như dòng chảy thời gian đang quay ngược... Tất cả chớp nhoáng rất nhanh, khá nhòe nhoẹt, là cảnh một người mặc long bào bên ngoài khoác áo lông, tướng cao lớn, vẻ mặt thâm trầm giống hệt chân dung Hưng Dận hoàng đế - điều đó có phải cô sinh viên đang thấy lại vị vua năm đó? Tiếp theo những sự việc khó hiểu liên tục xuất hiện. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế mỉm cười với một cô gái mặc váy đỏ đang đứng cạnh. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế nắm tay cô gái đó, ngồi trên xích đu gỗ, trông họ rất hạnh phúc mãn nguyện. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế đứng lặng lẽ một mình, lúc này chẳng còn ai ở cạnh ông nữa kể cả người con gái váy đỏ. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế từ xa nhìn về phía Phụng Hoa cung, nhưng ông đã quay lưng bỏ đi, bóng dáng trong buổi chiều tà trông thật nặng trĩu thê lương. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung, đôi mắt nhìn khắp giang sơn rộng lớn, mà cảm nhận rõ lòng ông đang nhớ về một ai đó thật da diết. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế rành rọt nói: "Đừng viết quá nhiều về hoàng hậu, những chuyện của nàng ấy sẽ là ký ức thuộc về riêng trẫm". Là cảnh, có những khi đêm tối buông xuống, Hưng Dận hoàng đế mở hộp trang sức đã cũ, nhìn trăm phụng vàng từng cài lên mái tóc ai thuở nào. Và cuối cùng, cảnh Hưng Dận hoàng đế trước lúc nhắm mắt, nằm trên giường dặn dò: "Khi trẫm băng hà rồi, vẫn không được để bất kỳ ai bước chân vào Phụng Hoa cung"... - Du! Em bị sao vậy? Nghe chất giọng lo lắng của Hải Trình cất lên, bấy giờ Thanh Du mới bừng tỉnh hệt như lấy lại ý thức, cùng lúc cảm nhận mặt mình ươn ướt đồng thời có vị mặn đọng trên môi, cô liền giơ tay quệt nhẹ. Nước mắt? Cô đang khóc ư? Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao cô khóc? Chẳng những vậy trong lòng cũng thấy đau nữa. Lẽ nào là do trông thấy những cảnh ban nãy nên...? Nhìn trở lại chân dung của vị vua ấy, nhớ những dòng sử từng chép rằng, dẫu hậu cung vẫn còn nhưng Hưng Dận hoàng đế nhất quyết không lập hậu, ông về sau có phần cô độc hơn, Thanh Du tự hỏi liệu có phải vừa rồi chính mình vừa được thấy cuộc đời Hưng Dận hoàng đế sau cái chết của Du Ca hoàng hậu? Để rồi cô xúc động mà bật khóc? Tự thấy điều này thật phi lý! Nước mắt rõ ràng không giả tạo, trái tim này vừa thắt lại, nỗi đau kia chỉ thoáng qua mau nhưng chân thật đến khó tả, hệt như cô đã trải qua điều đó... Hải Trình lên tiếng hỏi lần nữa, Thanh Du lau hết nước mắt, nhìn anh lắc đầu: - Em không biết, có lẽ là đau lòng cho vua Hưng Dận... Trông cảnh bạn gái cứ luống cuống, Hải Trình thở ra nhè nhẹ rồi lấy trong túi áo miếng khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, người gì mà khờ quá! - Em thấy các hình ảnh rất kỳ lạ, có phải em điên rồi không? - Không có đâu. - Hải Trình mỉm cười với Thanh Du - Hình như Hưng Dận hoàng đế đã sống khá cô độc, cũng không biết có phải do đau lòng trước cái chết của hoàng hậu không. Thậm chí có chi tiết còn ghi rằng, một quý phi rất được ông sủng hạnh vài năm sau đó, lý do chỉ vì người ấy nhìn giống Du hoàng hậu. - Nhưng em nhớ sử có viết, hoàng hậu Du Ca không được sủng hạnh. - Đấy chính là uẩn khúc khó giải đáp trong câu chuyện tình giữa Hưng Dận hoàng đế với hoàng hậu của mình, anh cũng rất khó hiểu. Nhưng anh nhớ có một bài báo từng viết câu: "những thứ bị chối bỏ bởi ý thức sẽ tìm nơi trú ngụ trong vô thức", có những người không bao giờ thừa nhận cảm xúc của bản thân mình, dù nó vẫn luôn tồn tại. Và anh nghĩ, tình yêu lẫn nỗi đau trong lòng của vị vua này mãi mãi không biến mất cho dù ông chối bỏ nó như thế nào. Thứ cảm xúc mãnh liệt, vẫn tồn tại sâu thẳm trong trái tim ông, ở nơi vô thức nhất. Hiếm khi thấy Hải Trình mang dáng vẻ tư lự đến vậy, Thanh Du hoàn toàn im lặng, lần nữa cùng anh ngắm nhìn hai bức chân dung của vua và hoàng hậu, hệt như chiêm nghiệm thứ cảm xúc mới mẻ mình vừa có, đồng thời cảm nhận mối tình sâu nặng bị chôn vùi theo dòng thời gian vô tận, với một cái kết không có hậu. Bỗng nhớ đến hai câu thơ cuối trong bài "Trường Hận Ca" của Lý Bạch: Thiên trường địa cửu hữu thì tận Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (Trời đất dài lâu cũng có lúc hết Hận này dằng dặc không thuở nào nguôi) Vừa bước ra ngoài thì trời mưa, Hải Trình lẫn Thanh Du không còn cách nào khác đành ngồi xuống ghế đá ở ngoài hành lang đang bị nước mưa tạt vào lạnh lẽo. Mùa hạ nắng nóng thế này không nghĩ sẽ mưa, hai người lấy cơm nắm trong ba lô ra ăn trưa, lặng yên ngắm nhìn màn mưa giăng lối. Ăn xong, Thanh Du nhìn qua Hải Trình vẫn thong thả nhấp nháp từng miếng cơm, liền nhích lại gần. - Trình nè, đi tham quan cả ngày mệt quá, em dựa vào anh một chút nhé. - Thích thì em cứ dựa. Hải Trình ít khi bộc lộ sự thân mật với bạn gái, nhưng lại không bao giờ từ chối cô, đấy là điều khiến Thanh Du thích nhất, và cũng hiểu anh có quan tâm đến mình dù bề ngoài lúc nào cũng lạnh lùng như thạch sùng. Lúc cô tựa đầu xuống vai anh, liền nghe anh bảo mình ngồi sát vào coi chừng mưa tạt! Cô cười vui vẻ, dựa vào anh, nhìn mưa rơi lăn tăn xuống đất kèm theo mùi ngai ngái quen thuộc. - Anh có thấy trùng hợp không? - Trùng hợp cái gì? - Anh tên Hải Trình, chữ "Trình" cũng có trong tên húy của Hưng Dận hoàng đế. Em tên Thanh Du, chữ "Du" trùng trong tên Du Ca hoàng hậu. Liệu chúng ta có phải... kiếp sau của họ không nhỉ? - Thay vì nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó thì tôi khuyên cô nên nghĩ làm sao để hoàn thành luận án vào ngày mai đi. - Em giỡn chút thôi mà. - Thanh Du bĩu môi, tự dưng tò mò một điều - Trình nè, em muốn hỏi anh câu này, Hưng Dận hoàng đế vì Du hoàng hậu mà không lập hậu nữa, vậy nếu chẳng may em chết sớm thì anh có... "ở giá" vì em? Hỏi xong Thanh Du bụm miệng cười, thấy bản thân dở hơi dễ sợ, đã vậy còn "ở giá" nữa cứ như bạn trai là đàn bà con gái ấy, thể nào Hải Trình cũng gõ lên đầu cô rồi giáo huấn vài câu cho xem. Nhưng cô thấy anh im lặng, nhịp thở dường như chậm lại hơn, sau đó giọng anh thật trầm: - Không... - Biết ngay, anh chả đời nào vì em mà làm thế, may là em chả hi vọng gì. - Anh không muốn em chết. Bất động vài giây, Thanh Du ngẩng mặt nhìn Hải Trình trong khi anh cũng đang hướng mắt vào cô bằng cái nhìn ngưng đọng mà thành tâm, vệt sáng trong con ngươi ấy hệt ngọn lửa nhỏ thắp lên xua đi cái lành lạnh của mưa gió ngoài trời. - Nếu không muốn anh lấy người khác thì em phải sống thật lâu vào. - Trình, em hỏi vu vơ thế thôi. - Đã vu vơ thì về sau đừng hỏi như thế nữa, anh không thích nghe vậy đâu. Gật đầu với niềm hân hoan lẫn vui sướng, Thanh Du tiếp tục dựa đầu vào bờ vai rộng của bạn trai, lắng nghe tiếng mưa rơi đều bên tai. Cô dần thiếp đi... Hải Trình khẽ khàng đắp áo khoác cho cô gái đang ngủ an nhiên bên cạnh mình, thấy tay cô cứ nắm chặt tay mình không buông, khiến anh buồn cười. Dù vậy, anh cũng thích điều đó. Để xem, khi nào cô gái khờ khạo này tỉnh dậy, anh sẽ nói với cô chuyện kết hôn sau khi hai người ra trường. Tựa hờ vào mái đầu Thanh Du, Hải Trình chợt nhớ về vua Hưng Dận, tự hỏi: Vị hoàng đế ấy, liệu có muốn gặp lại hoàng hậu của mình ở kiếp sau...? Không gian xung quanh chỉ còn tiếng mưa, chẳng có ai đáp, anh cũng buồn ngủ rồi. Tẩm cung xa xưa vắng vẻ lẫn lặng yên chìm trong cơn mưa đầu hạ trong lành. Có một cặp tình nhân ngủ quên bên cạnh nhau. Khung cảnh đó giống như mấy trăm năm trước, nơi Phụng Hoa cung này, Trình Liệt và Du Ca ngồi bên nhau trên xích đu gỗ, vào những ngày thật bình yên, cùng ngắm nhìn huyết mai hoa bung nở giữa khu vườn, với nụ cười hạnh phúc. Đó là thời khắc rực rỡ nhất, viên mãn nhất của đời họ! Thời gian mãi trôi cùng nhân gian luân hồi, cuộc đời huy hoàng đến mấy cũng trở thành quá khứ. Tình yêu khắc cốt ghi tâm, si hay hận, chấp niệm hay buông bỏ, sẽ chỉ thuộc về những con người đã hóa tro tàn và nằm yên dưới ba tấc đất này./. - ------------------------------------------------------ (*) Trích bài Vấn [Hỏi] - Cổ Đường. Đây là lời dịch của Thơ dựa theo bản Hán ngữ của Song Lục. Lấy cảm hứng từ những mối tình nổi tiếng trong truyền thuyết Trung Hoa. Mời các bạn đón đọc Từ Bi Khúc của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngọc Bội Thái Tử Gia - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
Cô năm nhà Trường Hưng hầu lúc bé bị người đánh tráo, khiến cô con gái nhà nông một bước lên trời, trở thành tiểu thư hầu phủ, còn tiểu thư chân chính lưu lạc nhân gian, trải qua mười ba năm gian khổ. Sau mười ba năm, rốt cuộc Sở Cẩm Dao cũng quay về bên cha mẹ ruột, nhưng đáng xẩu hổ là, mẹ chê cô cử chỉ thô tục, một lòng yêu thương “cô con gái ban đầu”, đến bà nội cũng luyến tiếc không rời cô cháu gái đã nuôi mười ba năm, đứng ra làm chủ, để cô ả giả mạo tiếp tục làm thiên kim phủ hầu. Sở Cẩm Dao lớn lên trong nghèo khó, không hoà hợp với người trong phủ, sau lần thứ n bị em họ ngáng chân, Sở Cẩm Dao lén trốn trong phòng lau nước mắt, bất ngờ phát hiện ngọc bội của cô vậy mà biết nói. Tính tình của ngọc bội không tốt, nhưng sẽ nhẫn nại nghe cô than thở, dạy cô trạch đấu, hướng dẫn cô ngược tra. Cho đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ tiếng xấu đầy đường. “Nói ra chắc các người không tin, nhưng nhìn ngọc bội tinh của ta và Thái tử điện hạ giống nhau như đúc.” Lời tác giả: Vì có yếu tố hồn lìa khỏi xác nên mới gắn mác huyền huyễn, cả truyện không còn yếu tố ma quỷ tu chân tu tiên nào khác, cứ xem như đây là một bộ cổ đại bình thường là được. *** Ít có bộ nào mà chưa đọc hết mình đã phải nhảy lên review thế này. Truyện hay, cực lực đề cử!!!!  Truyện mở đầu với motip 'ly miêu hoán chúa' quen thuộc nhưng diễn biến về sau thì không theo lối cũ tí nào.  Nữ chính vốn là tiểu thư hầu phủ bị nhà nông hộ đánh tráo, sống 13 năm nơi thôn nghèo thì được cha ruột đón về hầu phủ. Tính cách của nữ chính khá là đặc biệt và mình cực kỳ thích cô nàng nữ chính này. Cô nàng thẳng thắn thừa nhận niềm vui lớn nhất khi được đón về là thoát khỏi cảnh đói nghèo, làm lụng vất vả đến nỗi sưng tay phù chân, thoát khỏi những trận đòn vô cớ của đôi cha mẹ nông dân, chứ không phải là niềm vui sum vầy bên cha mẹ ruột. Trở về hầu phủ, nữ chính phải đối mặt với người mẹ ruột thương con nuôi hơn con đẻ, người tổ mẫu lấy ích lợi gia tộc làm đầu, cha thì tất bật xã giao chẳng mấy khi nhìn mặt con cái, một loạt anh chị em họ thì càng khỏi phải nói, chỉ rình rập dẫm nhau xuống nước để bản thân được biến thành 'nhân thượng nhân'. Phong cách hầu phủ thanh kỳ thế nào mình xin phép không nói trước, tránh chị em mất hứng thú khi đọc. Nữ chính tuy là kiên cường, thông minh những giữa rừng yêu quái đã tẩm dâm nơi hậu trạch nửa đời người thì có thông minh đến đâu nữ chính cũng phải ăn bẹp. Và tèn tén ten, nữ chính không vấp ngã thì làm sao tác giả để nam chính lên sàn được.  Nam chính là đương triều Thái tử, do vết thương trí mạng khi hành quân đánh giặc mà hồn lìa khỏi xác, nhập vô mảnh ngọc bội của nữ chính. Không thể đứng ngoài nhìn nữ chính loạn đâm đầu bị người khác cười nhạo được nữa, anh quyết tâm đứng ra dạy cho nữ chính biết, thế nào mới là cao thủ cung... à nhầm trạch đấu. Dạy ở đây không có nghĩa là nữ chính bị phụ thuộc vào nam chính, gặp phải vấn đề anh sẽ để chị tự nghĩ, nghĩ hồi lâu không ra thì chỉ điểm đôi chút, đã chỉ điểm 1 lần thì sẽ không có lần 2 cho cùng một sự việc.  Trong cổ ngôn, có 3 điều kiện khiến cho mình quyết định có nên đọc tiếp bộ truyện này hay không: 1. Lễ giáo các loại. 2. Tính cách tuyến nhân vật phụ 3. Sự logic trong từng sự việc  Không phải nói ngoa chứ bộ truyện này khiến mình thực sự bất ngờ từ chương đầu tiên cũng như phải lập tức xếp nó vào danh sách yêu thích khi mới đọc tới chương 10. Lễ giáo thì khỏi nói, không quá rườm rà nhưng quy củ đầy đủ. Tuyến nhân vật phụ mỗi người một vẻ, chỉ có đại trí giả ngu chứ không một ai thiếu não. Cách các sự việc diễn ra hoàn toàn không gượng ép, loáng thoáng có thể thấy được phục bút của tác giả từ những chương trước. Mình xin trích 1 vài chi tiết nhỏ trong truyện: "Sở lão phu nhân muốn mượn Sở Cẩm Dao để mà trèo cao, Sở Cẩm Dao cũng có ý mượn danh lão phu nhân nuôi trồng thế lực của mình, hiện giờ bọn họ là quan hệ 'sống chết có nhau'. Vấn đề duy nhất là, Sở lão phu nhân tính toán gả nàng cho nhà nào? Nếu là gả làm vợ kế cho ông già 70 80 nào đó, vậy thì lại khác, Sở Cẩm Dao dù có bỏ mạng cũng phải làm ầm lên cho cái nhà này biết tay. Sở lão phu nhân nhìn Sở Cẩm Dao chuyển từ ngờ vực, đến bừng tỉnh, lại tới trấn định bình tĩnh. Sở lão phu nhân rất là vừa lòng, đây mới là nhân tài đáng giá gia tộc khuynh lực bồi dưỡng, với mình, với gia tộc, với nhà chồng tương lai, đều rất có ích. Chỉ có người như vậy, mới đáng để quý tộc liên hôn, kết hai họ chi hảo. Nếu không, nơi nào là kết thân, có mà kết thù thì có.” "Sở lão phu nhân mấy ngày nay cả nằm mơ cũng cười ra tiếng. Bà sảng khoái cực kỳ, Sở Cẩm Dao cướp vị trí Thái Tử Phi của huyện chủ, chảng khác nào hung hăng đánh mặt đối phương, Sở lão phu nhân quả thực là vui sướng nói không nên lời. Đến nỗi đoạt đồ vật của người khác là tốt hay xấu tính…… Sở lão phu nhân nghĩ thầm, trách không được trước kia đám tiểu thiếp thích đoạt đồ của bà như vậy, quả nhiên, đoạt được mới là thoải mái nhất.”  Mình sẽ không tiết lộ quá nhiều về tính tiết bộ truyện, viết review này chủ yếu là để bày tỏ quan điểm cá nhân, hội mình có ai ưng bộ cổ ngôn trạch đấu nào thấy ok thì giới thiệu mình với nhá! *** Sở Cẩm Dao vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở nàng. Sở Cẩm Dao hơi hoảng sợ, hôm nay có chuyện gì vậy, sao mọi người lại mặc như thế này. Lẽ nào có khách đến nhà sao? Hôm qua Sở Châu hồi phủ, Sở Cẩm Dao cũng mặc y phục mới may để gặp khách, nhưng là vì lúc ấy Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đang ở cạnh Sở lão phu nhân ngồi ở noãn các mà thiêu thùa may vá, sau đó Thất tiểu thư đến. Khi rời khỏi đây, Thất tiểu thư vô ý làm đổ trà lên y phục của Sở Cẩm Dao. Thật đúng là đủ “cố ý” cùng “không cẩn thận” đây. Sở Cẩm Dao dù có rất nhiều lời cần nói cũng chỉ đành nhanh chóng trở về đổi xiêm y. Mà ngay lúc nàng quay trở về, trời đã muộn rồi. Cho nên hôm nay rất nhiều người chưa nhìn thấy y phục mới của Sở Cẩm Dao. Hôm nay thấy nàng đã giặt sạch sẽ váy áo, rồi mặc đến đây, những người trong nhà chính vừa thấy thì trong mắt chỉ hiện lên kinh diễm lại kinh ngạc không thôi. Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, so với mấy vị tiểu thư ngày ngày tháng tháng không rời cửa thì phải hoạt động hơn rất nhiều. Sức khỏe tốt, dáng người cũng cao. Trên người nàng là áo giao lĩnh, tay áo dài rộng. Cổ tay có thiêu hoa phù dung màu hồng nhạt. Váy dài phía dưới là váy mã diện, thiêu hoa tím nhạt trên nền váy trắng Vân Cẩm. Ở trên sườn nếp gấp đều dùng tơ lụa để viền hoa, đè sát nếp gấp. Phía dưới quả thật phẳng phiu mà tự nhiên. Bên dưới còn một dải lụa, còn đánh tua cuối váy hoa. Dải lụa có màu tím đậm hơn so với hoa văn tím, một dải đè một dải, khi đi lại giống như khổng tước xòe đuôi. Mà Sở Cẩm Dao vốn cao mà thon thả, ăn mặc như vậy vừa áo ngắn lại váy mã diện, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, duyên dáng mà yêu kiều. Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặc trang phục này nên nhìn kỹ hơn nhưng không nói gì. Lão phu nhân trong lòng nghĩ thầm, Ngũ tiểu thư tuy rằng lớn lên là cực phẩm, nhưng quy củ chung quy không thể bằng cô nương lớn lên ở Hầu phủ được. Quả là đáng tiếc. Mà Sở Châu nhìn một lúc sau, nhịn không được mà rằng: “Y phục này… là thiêu phường nhà nào làm nên?” Sở Cẩm Dao trả lời: “Là nha hoàn cắt ạ” Sở Cẩm Dao cũng có chút suy nghĩ, không thể nói là chính mình làm. Nếu không, sau này có thể được người ta hỏi đến. Hơn nữa, nếu sau này có người đến cửa nhờ làm, vậy thì phải giải quyết ra sao? Sở Châu nghe thấy nha hoàn làm, chỉ gật đầu nói: “Tẩu tẩu an bài cho con mấy nha hoàn tốt lắm” Này váy hoa, quả thật rất đẹp. Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn phong quang vô hạn, áp xuống chúng tỷ muội. Nhưng mà Sở Cẩm Dao vừa đến thì mọi người đều bị hấp dẫn đi rồi. Luận quý trọng, váy áo của Sở Cẩm Dao thật sự không thể bằng được Sở Cẩm Diệu. Nhưng làm người khác không thể chấp nhận được chính là, người ta quần áo cắt may rất đẹp, cũng có phần mới mẻ. Sở Cẩm Diệu thấy nếu bực có thể chết người thì nàng đã sớm ức chết rồi. Đặc biệt là Lâm Hi Ninh, Sở Cẩm Diệu vừa vào, quả thật Sở Cẩm Diệu nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hi Ninh sáng lên một chút. Bây giờ Sở Cẩm Diệu nhìn sang, oán hận mà nắm chặt khăn tay của mình. Quả nhiên, nam nhân đều có đức hạnh này. Không cần biết bên ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nhan sắc là trên hết. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh từ nhỏ đã là huynh muội, Sở Châu quả thật rất thích Sở Cẩm Diệu. Khi còn nhỏ, Sở Châu còn cười nói với Triệu phu nhân trêu ghẹo, không bằng về sau cho hai người làm một đôi hoan hỉ oan gia. Triệu phu nhân khi ấy chỉ cười mà qua, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, trong lúc không có ai mới nhẹ nhàng hỏi dò Sở Cẩm Diệu. ... Mời các bạn đón đọc Ngọc Bội Thái Tử Gia của tác giả Cửu Nguyệt Lưu Hỏa.
Độc Sủng Thánh Tâm - Thịnh Thế Thanh Ca
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ vì Đế. Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo. Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.   Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoan đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.   Rồi sau đó, các nương nương khác trong hậu cung không còn 'đất dụng võ'.   Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn - mất hết cả vốn gốc.   *** Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm. Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua. "Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..." Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu. Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên. Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng. Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng. Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra. Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó. Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái. ... Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Thánh Tâm của tác giả Thịnh Thế Thanh Ca.
Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang - Tô Tiếu
Văn án Tên truyện: Tiểu hồng mạo rơi vào tay đại sắc lang, cho nên mọi người có thể tự tưởng tượng diễn biến câu chuyện — Truyện này kể về một cô bé đầu trùm khăn đỏ không ngừng phản kháng phản kháng, còn một con sói háo sắc không ngừng áp bức áp bức. Lấy lời nhân vật chính tổng kết đối với văn này như sau: Tiểu hồng mạo (cô bé quàng khăn đỏ): Đây là chuyện xưa về một thiếu nữ vô tội không ngừng phấn đấu. Đại sắc lang (con sói háo sắc): Đây là chuyện xưa về một thanh niên si tình không ngừng theo đuổi. Về phần chân tướng — Chỉ có độc giả mới biết được . Nội dung chính: Oan gia vui mừng, ân oán giang hồ, kinh tủng huyền nghi, tình hữu độc chung. *** Xin chào, lại là mình. Mình vừa đọc xong truyện này trong 1 ngày, vì cười quá nhiều nên bụng co thắt, đang nằm viết review trong tình trạng chườm túi nóng ~  Giang hồ dạo gần đây đều buôn dưa lê một chủ đề hết sức nóng hổi: "Kiếm Thần vừa hạ đo ván chưởng môn phái Nga Mi, chính thức trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ". (Kiếm Thần có tên là Diệp Thần)  Ngay cả Đỗ Phi Phi, nữ hiệp Miêu Vũ đao cũng hâm mộ Diệp Thần cực kì.  Đỗ Phi Phi cái gì cũng tốt, đao tốt, võ công tốt, tính tình tốt, duy nhất có cái đầu không được tốt. Hậu quả của việc sở hữu cái đầu gỗ, là bị Diệp Thần vang danh thiên hạ dùng 1000 lượng bạc lừa nàng làm "bảo kê" cho hắn, đến cuối cùng nàng mới biết thì ra nàng phải "bảo kê" cho hắn cả 3 đời 3 kiếp nha~  Phi Phi ngốc vô cùng căm giận, vì cái gì mà nàng cầm ngân phiếu, ngân phiếu bay mất, nàng được bạn tốt mời đi ăn cơm, nhưng bạn tốt lại bảo không đem theo tiền, còn đòi gả nàng cho Vinh thịt heo gán nợ. Những tưởng thanh niên áo trắng kia tốt bụng thuê nàng làm "bảo kê" chỉ 3 tháng, ai ngờ là nàng từ đầu tới cuối bị lừa, bị lừa tới khi hắn ăn nàng sạch sành sanh nàng còn chưa tin được.  Truyện có 2 âm mưu lớn từ đầu tới cuối, nhưng đối với Kiếm Thần và Phi Phi nhà chúng ta, 2 chuyện đó chẳng quan hệ gì, cũng chẳng đáng để bọn họ để tâm. Diệp Thần khi được hỏi tại sao lại để ý đến chuyện đó, hắn bình thản trả lời: "Ta đang rất nhàm chán".   Người người, nhà nhà tiếp xúc với Diệp Thần chỉ mong mình đủ mạnh để 1 đao chém chết hắn, còn nếu kẻ nào chịu đựng tốt một chút thì âm thầm nội thương, tới mức suýt hộc máu.  Diệp Thần độc miệng, Diệp Thần vô lại, Diệp Thần mặt dày không biến sắc dù là đang làm việc ác. Cách Diệp Thần yêu Phi Phi cũng làm người ngoài đồng cảm. Diệp Thần hạ độc dược vào đồ ăn của Phi Phi, Diệp Thần nửa đêm dội nước lạnh bắt nàng đi dạo, Diệp Thần ..... Nói chung cách yêu của anh là cho chị nhà chịu khổ ải mới cho ăn đường. Còn kẻ anh không quan tâm, anh trực tiếp ném cho bóng lưng hoặc cho hắn trực tiếp nằm dưới mồ xanh cỏ dại.  Nữ chính không phải loại tiểu bạch ngu ngốc, bánh bèo, vô năng đâu. Chỉ ngô nghê trước nam chính thôi. Còn với kẻ khác thì hoàn toàn ngược lại. Nữ chính sống rất thực tế, tính đúng kiểu nữ hiệp giang hồ.  Chuyện tình yêu độc lạ nhưng đẹp. Nói chung trời sinh Diệp Thần là dành cho Phi Phi. Nhất kiến chung tình, không tiểu tam, không cẩu huyết, không ngược, chỉ có cười đến nội thương.  Truyện phù hợp đọc giải trí, đọc là cười đến tim gan cũng đau, nên ai đang ăn xin đừng lạc lối, cảm ơn đã đọc. *** Diệp Thần: Phi Phi à… PhiPhi: Không, ta chưaăn gì cả! Diệp Thần: Vậy bánh trung thu trên tay nànglà ai gặm? Phi Phi: Con chuột! Ta không muốn lãng phí nên mới định ăn. Diệp Thần: Nàng thừa nhận nàngđịnh ăn nó một mình? Phi Phi: Không! Đó chỉ là dự định ban nãy, bây giờ ta quyết định để cho chàngăn. Diệp Thần: Đưa bánh bị chuột gặm cho ta ăn? Phi Phi à… Phi Phi: [Khóc ròng] Đừng gọi nữa, nói thẳng ra chàngmuốn thế nào đây? Diệp Thần: Trung thu vui vẻ!Hẹn gặp trên giường! Phi Phi: …   Mời các bạn đón đọc Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang của tác giả Tô Tiếu.
Tang Ca - Cửu Lộ Phi Hương
“Tang Ca! Tang Ca” “Tang Ca, ta thả cho nàng một chiếc hoa đăng.” Hoa đăng - đợi chờ... Tang Ca là tên nữ chính, tiếng gọi “Tang Ca” là âm thanh ám ảnh tớ xuyên suốt câu chuyện, đó là tiếng gọi trong nhớ nhung khắc khoải và hối hận tột cùng của An Tử Vụ - phu quân của Tang Ca. Khi Tang Ca còn sống, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ vì lo nghiệp lớn mà nhàn nhạt đối xử với nàng, nói đúng hơn là tương kính như tân. Nhưng tớ cảm thấy tác giả tả hơi mâu thuẫn, nếu đã nhàn nhạt vậy sao lại lo lắng cho nàng như thế. Khi chàng tạo phản, Triệu đế bắt Tang Ca làm con tin, trước mỗi lần ra trận điều An Tử Vụ lo lắng không phải sẽ thua, chàng lo khi thắng trận Tang Ca lại bị hành hạ tra tấn như thế nào, có đau khổ có gọi tên chàng trong bất lực hay không? Lần cuối cùng An Tử Vụ nhìn thấy Tang Ca là ngày nàng chết, nàng bị Triệu đế bắt lên tường thành để uy hiếp An Tử Vụ đầu hàng. Đời này của Tang Ca cuối cùng đã đổi được thoáng do dự trong mắt An Tử Vụ, vậy là đủ. Trước hàng vạn tướng sĩ, Tang Ca ôm cánh tay bị thương kéo Triệu đế cùng rơi xuống tường thành, nàng không thể để An Tử Vụ thua khi chỉ còn bước cuối cùng. "Trường Dạ Hầu, non sông vạn dặm chàng muốn, chỉ còn một chút thôi chàng sẽ có được nó. Để ta giúp chàng một lần cuối, thành toàn cho tâm nguyện cả đời chàng, cũng tránh cho chàng bị người đời thóa mạ là lòng dạ sắt đá.” An Tử Vụ đăng cơ, lấy niên hiệu Vĩnh Ca, chấn hưng thiên hạ, làm một đấng minh quân nhưng hậu cung của chàng không có lấy một người. Chàng nói giang sơn này là Hoàng hậu dùng mạng mình đổi lấy, nếu chàng là vua, nàng sẽ mãi là hậu. “Nhưng trẫm sợ Hoàng hậu sẽ ủy khuất.” “Chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng Hậu vẫn chỉ là Tang Ca. Ai muốn tiến nhập hậu cung, cứ dựa theo quy củ hoàng thất, trước phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý hay không.” Tang Ca đã chết, nhưng nàng không đi đầu thai vì không ai đến dẫn nàng đi, họ nói nàng còn chấp niệm. Nàng du đãng ở nhân gian, người ta gọi đó là Quỷ, nàng không biết nên đi đâu may mà nàng còn có phu quân để đi theo. Tang Ca ở bên nhìn chàng đăng cơ lập quốc, nhìn chàng tổ chức hậu sự cho mình, nhìn chàng đau khổ hằng đêm mà khắc khoải gọi “Tang ca!” Chấp niệm của Tang Ca là An Tử Vụ, nàng không nhận ra vì có chấp nhất nên luôn chờ đợi, ngày ngày tháng tháng bên cạnh bầu bạn sớm tối, đến khi An Tử Vụ lìa xa nhân thế. Chấp niệm của An Tử Vụ là Tang Ca, chàng không tin thuật pháp nhưng vẫn tin, chàng muốn chiêu hồn, chàng mong gặp được nàng một lần nữa - An Tử Vụ chỉ thực sự nhận ra mình yêu Tang Ca sau khi nàng đã không còn nữa, khi xa mới biết quý trọng. Cả truyện là thái độ vô tư điềm nhiên của Tang Ca, lời nàng không bi lụy dù nàng phận bạc mệnh mỏng, cảm giác như nàng không để tâm cái chết kia, như nàng không phải là một oán hồn không siêu thoát. Nhưng trái với Tang Ca, An Tử Vụ sau khi mất đi Tang Ca là một cái xác rỗng, khi không ở cương vị là vua chàng như mất đi tất cả bình tĩnh và lí trí, lời nói của chàng về đêm luôn như quán tính mà da diết gọi “Tang Ca!”, có thể nói lòng An Tử Vụ sắp điên rồi, nhớ nhung dằn vặt đến phát điên. Tất cả chấm dứt sau hơn 10 năm An Tử Vụ dằn dặt trong tỉnh tỉnh mê mê, chàng gặp được Tang Ca, dưới gốc hoa đào nhớ về mưa bụi Giang Nam nơi cả hai lần đầu gặp gỡ. “ “Tang Ca.” Chàng nói, “Ta đã về.” Vĩnh Ca tháng ba năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.” --- “Tang Ca” thật sự rất ngắn, nhưng ngẫm ra đó là câu chuyện dài cả một cuộc đời, hai kẻ yêu nhau nhưng lại chia xa bởi ranh giới âm dương, vấn vương nhau ở chấp niệm, ở chữ tình và họ chỉ gặp được nhau lần nữa khi cả hai cùng đặt bước ở hoàng tuyền. ______________________ “ “ : trích dẫn từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tang Ca của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.