Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Bạn Trai Cũ Thành CP Quốc Dân

Truyện Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân của tác giả Cố Liễu Chi kể về Lương Dĩ Toàn yêu thầm Biên Tự nhiều năm, nói chuyện yêu đương một thời gian, mới phát hiện anh không có tâm. Hình ảnh nam thần bị vỡ vụn, quăng Biên Tự ra đằng sau, Lương Dĩ Toàn cho phép bản thân tự do, tham gia một chương trình hẹn hò. Trải qua bao nhiêu hoang đường, các nam khách mời trong tiết mục ở trong mắt cô đều rất tốt. Cô đang định chọn một người, không nghĩ tới mấy nam khách mời lúc mới gặp cô còn rất tốt trong một đêm tất cả đều hướng về mấy nữ khách mời khác, tập thể tránh cô như rắn rết. Tiết mục công chiếu, người xem thấy thương cho Lương Dĩ Toàn: “Mấy nam khách mời này đều mù sao?” Trên mặt Lương Dĩ Toàn duy trì nụ cười, khả nghi trong lòng đã mọc thành bụi rậm. Mãi đến buổi thứ ba có nam khách mời nhảy dù tới, câu đố mới được giải quyết dễ dàng. *** Review Nếu bạn nào đang cần một truyện ngược nam thì đây là một bộ truyện được đề cử để các bạn thỏa lòng mong muốn. Truyện kể về cặp đôi Lương Dĩ Toàn và Biên Tự. Nữ chính Lương Dĩ Toàn là một nghệ sĩ ba lê tài năng, còn Biên Tự là một thiên tài âm nhạc và cũng là nhà chế tác âm nhạc đứng đầu châu Á. Với tài năng cùng với khuôn mặt đẹp trai, dù chưa xuất đạo nhưng đã có lượng fan vô cùng lớn. Nữ chính cùng nam chính yêu đương nhưng lại không công khai. Lương Dĩ Toàn đã yêu Biên Tự ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong thời gian yêu nhau thì Lương Dĩ Toàn luôn là người để tâm đến mối tình này nhất. Nhưng Biên Tự thì luôn khá vô tâm. Mở đầu câu chuyện là tin tức về tin đồn tình cảm của Biên Tự và cô nàng tên Bối Oánh. Vào đêm thất tịch cả hai bị bắt gặp cùng vào chung một khách sạn. Và cũng đêm hôm thất tịch đó, Biên Tự đã lỡ hẹn với bạn gái Lương Dĩ Toàn của mình. Dù đó chỉ là tin đồn nhưng đối với người bạn gái thật sự của Biên Tự thì đây cũng khiến cho tâm tình cô khó chịu. Vào lúc biết được tin tức đó, Lương Dĩ Toàn cũng đang trên đường đến nhà Biên Tự. Bởi vì mệt mỏi cả ngày, lại kèm theo tác dụng của thuốc an thần nên trong lúc đợi Biên Tự, Lương Dĩ Toàn đã thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt của bạn trai mình, tình cảnh lúc ấy Biên Tự đang chuẩn bị để làm chuyện đó cùng cô. Nhưng Lương Dĩ Toàn đang bị viêm gân chân nên đã từ chối khéo. Sau khoảnh khắc ấy, Biên Tự khẽ tiếc nuối và lại hỏi cô “Sao em lại tới đây?” Thái độ của Biên Tự lúc này khiến cho người ta nghĩ rằng, Lương Dĩ Toàn đến nhà anh ngoại trứ lí do để làm chuyện đó thì không còn gì khác. Khoảng thời gian yêu nhau Lương Dĩ Toàn vẫn luôn nhẫn nhịn sự vô tâm của Biên Tự. Có những lúc cô đã muốn buông bỏ mối tình kỳ quái này rồi nhưng khi ấy Biên Tự lại đột nhiên cho cô nếm mật ngọt, khiến cô lại ở lại và chịu đựng thêm. Những mọi chuyện đều có giới hạn của nó. Khi mà tin đồn của bạn trai mình xuất hiện, thời điểm mà cô đang bị viêm gân chân phải tạm dừng sự nghiệp múa, và thái độ vô tâm của Biên Tự, có lẽ những điều đó đã cho cô một động lực để kết thúc mối tình này. Khoảng 2 3 chương đầu có hơi ngược nữ một chút nhưng về sau sẽ đều là ngược nam nên các bạn yên tâm. Sau khi chia tay thì chị nữ chính đã tham gia một chương trình luyến ái để tìm kiếm mùa xuân mới. Và khi xuất hiện tình địch mới khiến anh nam chính nhà ta mới bắt đầu quắn quéo lên. Ban đầu tưởng nam chính là tra nam, nhưng thật ra có nguyên do cả, mọi người cứ đọc sẽ rõ. Nam chính chung tình chỉ có nữ chính, độc miệng với cả thế giới trừ nữ chính ra, đôi khi còn bị chị nữ chính bẻ đến ngậm họng. Nữ chính yên tĩnh, ôn nhu với mọi người nhưng chỉ độc miệng với nam chính, đây là cái kết xứng đáng cho kẻ vô tâm. Truyện không có tiểu tam,  có một ả nhảy nhót chưa được một chương là đã bị Biên Tự dỗi. Cả bộ truyện là quá trình truy thê của nam chính, không có nhiều cao trao. Thích hợp với những bạn có tâm hồn mong manh thích ngọt sủng, êm đềm. *** Lương Dĩ Toàn là một vũ công múa ballet chuyên nghiệp. Ngay từ nhỏ cô đã bắt đầu tập luyện ballet, luôn phải sống trong sự quản giáo hà khắc của mẹ và thiếu vắng tình thương của bố. Cô cực kì cố gắng, ngày nào cũng là người đến phòng tập sớm nhất, đi về muộn nhất, luôn nghiêm túc luyện tập. Dường như cả cuộc đời cô sẽ chỉ xoay quanh ballet, hiến thân vì nghệ thuật, không yêu đương, không nổi loạn. Cho đến năm mười bảy tuổi, cô đã rung động trước một người không nên yêu. Biên Tự, nhà sản xuất âm nhạc, nhạc sĩ hàng đầu châu Á. Anh là đứa con cưng của trời cao; tài năng, nhan sắc, gia thế đều có đủ. Khắp người anh tỏa ra hào quang muôn trượng, nhưng cô không bị hấp dẫn bởi những thứ bên ngoài ấy. Thứ cô thực sự yêu mến, khát khao là linh hồn tự do tự tại của anh, là trái tim nóng bỏng nhiệt huyết của anh. Anh tựa vầng trăng cô vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn mà chẳng thể chạm tới. Mấy năm sau, dường như ông trời ngỏ lòng thương mà ban phát cho cô chút may mắn. Cô tình cờ lọt vào mắt xanh của anh, sau đó trở thành bạn gái anh. Hạnh phúc và tình yêu hàng đêm mong ngóng đã thành thực, nhưng cuộc sống của Lương Dĩ Toàn lại rơi vào bế tắc đầy rẫy khổ đau. Trong mối quan hệ này, cô luôn là người chủ động. Hai người không đón lễ tình nhân, không có ngày kỷ niệm, cũng rất ít khi hẹn hò bên ngoài. Khi cô gái khác tạo scandal với anh, Biên Tự nhắm mắt làm ngơ, cũng chẳng thèm cho cô một lời giải thích. Họ là người yêu hay tình nhân? Đôi lúc Lương Dĩ Toàn cũng chẳng rõ. Khi tình yêu cô hằng ước ao trở thành bi kịch, Lương Dĩ Toàn mới hiểu rõ một chân lí. Nếu em thích đúng người, niềm hạnh phúc sẽ lan vào đáy mắt, vương lên từng bóng cây ngọn cỏ, em thấy đời mình tươi đẹp hơn. Nếu em thích lầm người, nỗi buồn sẽ cứ thế mà trải dài mênh mang. Một hành động, một lời nói vô tâm của người ấy cũng đủ xé nát tim em. Lương Dĩ Toàn đã duy trì mối quan hệ ấy rất lâu, cũng đã chịu đựng nỗi đau ấy thật dài. Cô yêu phải một người không về nhà, yêu phải một người hoàn toàn không coi cô là bến về, là chốn dừng chân. Không cần người thứ ba chen chân đến thị uy, mối quan hệ giữa họ cũng đã tự động tan vỡ. Có lẽ ngay từ đầu, kết cục này là tất yếu, bởi giữa họ hoàn toàn không có sự bình đẳng đôi bên. Ví như cuộc gặp đầu tiên của hai người anh cho rằng rất bình thường, lại là cuộc trùng phùng cô mong ngóng đã nhiều năm. Bởi vậy cô buông tay. *** Xin phép thúc màn review so deep tại đây. Cùng đến với đôi lời spoil của reviewer nhé =)) Nghe đoạn trên thì có vẻ bi kịch lắm đấy, nhưng tớ thấy đây đơn giản là chuyện tình của hai chú nhím yêu nhau, thu phóng gai không cùng lúc mà thôi. Một bé nhím đã bỏ hết gai mà chạy đến, bé kia lại chưa kịp thu gai của mình nên “chíu” một phát, đâm đau đối phương. Mãi tiếp tục đổi ngược như vậy đến khi một trong hai người tổn thương đến tận cùng, không chịu nổi nữa mà chia tay. Đọc đoạn đầu thì muốn cho Biên Tự ăn đấm thật đấy, nhưng mong bạn đủ kiên nhẫn để chứng kiến những màn vả mặt tiếp theo của hai anh chị. Phụ nữ khi đã hết yêu thì rất vô tình. Lương Dĩ Toàn sau chia tay thì rất cứng, thấy Biên Tự thở thôi cũng sai nên không có chuyện nhân nhượng cho anh. Còn về nguyên nhân tại sao lúc yêu Biên Tự lạnh lùng với Lương Dĩ Toàn như vậy thì chỉ bạn nào nhảy hố mới biết, tớ nói ra lại mất vui =)) Đoạn sau của truyện vừa hài hước vừa ngọt ngào, nội dung không quá mới nhưng cách viết của tác giả lại vô cùng cuốn hút. Truyện chỉ có chút hiểu lầm ấy thôi, không tiểu tam tiểu tứ nên mọi người cứ yên chí. Biên Tự chính là kiểu người làm gì cũng không nên thân, giữ mình trong sạch lại xếp hạng nhất. Và dù cho bẽ mặt bao lần trên sóng truyền hình khi theo đuổi lại Lương Dĩ Toàn, bị chế giễu trước mặt khán giả cả nước, anh chẳng thèm để trong lòng. Trước đó Lương Dĩ Toàn coi bản thân hèn mọn như cát bụi, luôn luôn lo được lo mất. Sau này, khi cô quay lưng lại với vầng trăng, ánh trăng lại đuổi theo cô. Cô là nàng Rosabella trong lời ca anh viết, là đóa hồng mà vầng trăng mãi kiếm tìm. _____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Penguin *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Mùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam. Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ. Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn. Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu. Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu. Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp. “Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái. “Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi.” Người mới kia kinh ngạc nhìn ra sân khấu, thấy làn váy mỏng như cánh ve của Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng tung bay một vòng, cần cổ thon dài với cổ chân mảnh khảnh nhìn qua thấy cô mềm mại như không xương, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt. Ánh đèn di chuyển, da thịt trắng mịn của cô nhuốm một tầng sương mờ ảo, cả người giống như múa theo khúc nhạc theo gió mọc cánh biến thành tiên nữ. “Kinh nghiệm cũng đủ giỏi, đã múa đơn hai năm rồi lại chưa lấy được nữ chủ diễn? Tôi thấy chị Dĩ Toàn cực kì khổ, mỗi ngày đi sớm về muộn nhất phòng tập, có nề nếp, ngoại trừ luyện múa hình như không có hoạt động khác.” Có người thứ ba chen vào nói: “Vậy không nhất định, nói không chừng người ta cũng có tiên khí phơi phới đấy, các người không nghe nói mấy hôm trước cô ấy một đêm không về ngủ sao?” Người dẫn đội cách đó không xa quay đầu, cho người kia ánh mắt cảnh cáo. Mấy người cuống quít ngậm miệng. *** Khúc nhạc chậm rãi hạ xuống âm cuối, Lương Dĩ Toàn đứng dưới ánh đèn tạo thế chân hạc, lưng tạo cong xinh đẹp, đá chân lưu loát 90 độ kết thúc màn múa đơn này, chân trái khẽ chỉa xuống đất, mỉm cười khom cười chào cảm ơn. Khán giả vỗ tay như sấm dậy. Tần Hà cạnh sườn nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đỡ lấy Lương Dĩ Toàn: “Chân thế nào rồi?” Lương Dĩ Toàn vừa đến sau màn liền thu ý cười, thở dốc gật gật đầu: “Trước khi lên sân khấu đã uống thuốc giảm đau, không đau nữa rồi.” “Nhìn em loạng choạng lòng liền không yên, ta cũng lo lắng theo, may mà đứa nhỏ em chưa bao giờ làm rơi trang sức trên sân khấu.” Tần Hà đỡ sau lưng cô đi, “Chỉ là viêm gân chân cũng không phải việc nhỏ, thuốc giảm đau trị phần ngọn không trị gốc, về nước nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra hẳn hoi.” Tần Hà thao thao bất tuyệt, Lương Dĩ Toàn thong thả bước đi. “Cô Tần,” Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, “Đêm nay em có thể không về nhóm không?” Bước chân Tần Hà ngừng một lát, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn mấy ngày nay. Sau ngày đoàn múa tới Amsterdam, bạn cùng phòng Lương Dĩ Toàn nói, Lương Dĩ Toàn nửa đêm rời khỏi khách sạn, mãi tới bình minh mới về. Amsterdam là thành phố náo nhiệt, các thành viên khác trong đoàn cũng ra ngoài đi dạo kết bạn mới, nhưng nghe nói Lương Dĩ Toàn cũng không rời khỏi khách sạn, mà là qua đêm ở phòng tổng thống tầng trên cùng. Ý tứ sau lưng rất rõ ràng. Mới đầu Tần Hà đánh chết cũng không tin. Lương Dĩ Toàn mười bảy tuổi thi vào đoàn múa, có thể nói là bà nhìn cô lớn lên. Bà thấy tính cách cô luôn theo khuôn phép cũ, cũng không nghe nói có bạn trai, làm sao làm ra chuyện gì. Nhưng hiện tại, Tần Hà có chút không xác định được rồi. Nghĩ như vậy, Lương Dĩ Toàn loạng choạng về phòng hóa trang xem điện thoại, thật đúng là không giống như bởi vì chân bị thương mà hoảng hốt. “Tiểu Toàn,” Tần Hà đánh giá cô, “Gần đây yêu đương rồi hả?” Lương Dĩ Toàn há miệng thở dốc lại không đáp lại. Tần Hà cười cười vỗ vai cô: “Cô chỉ thuận miệng hỏi, tuần diễn cực kì thành công, kết thúc rồi thả lỏng một chút cũng được.” “Cảm ơn cô Tần.” *** Cuối tháng tám đêm về mát mẻ, trung tâm thành phố Amsterdam du khách như mắc cửi. Lương Dĩ Toàn thay đồ múa ra, đổi thành một bộ váy liền màu hồng cánh sen, đứng ở quảng trường cạnh đầu phố chờ xe. Phía xa sông nước như mạng nhện lóe lên sóng nước trong veo, du thuyền đi qua đi lại, đi qua nơi nào liền cuồn cuộn nổi lên bọt nước trắng xóa, Lương Dĩ Toàn lại không có tâm tư xem náo nhiệt, vẫn cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại. Màn hình điện thoại dừng lại tại hot search. Một dòng “bạo” ghi #Bối Oánh Biên Tự. Một nữ một nam tên hai người cùng ở một dòng, cho dù không tính bấm vào xem rõ cũng có thể ngửi được mùi dưa, huống chi danh tiếng của hai người kia cực kì nổi… Bối Oánh, nữ chủ đoàn múa ROF nước ngoài, xuất đạo bốn năm một đường ôm giải thưởng danh dự giới âm nhạc nước nhà, đi lên ngai vàng đỉnh lưu, mấy năm gần đây làm nghệ sĩ phát triển hoạt động ở Trung Quốc, đồng thời có vô số fan. Biên Tự, nhà sáng tác nhạc, nhạc sĩ, đứng đầu châu Á, tác phẩm liên tục qua hai lĩnh vực từ phát hành âm nhạc sang tới làm âm nhạc. Album anh phát hành lượng tiêu thụ toàn cầu không cái nào không đạt cấp nghìn vạn bản, phối nhạc phim điện ảnh đều được đề cử giải thưởng cấp quốc tế. Mà ở mảng cũng rất nghiêm túc, thành tựu nhạc cổ điển của anh cũng khiến cho phái tinh anh của học viện tự cho là mình rất giỏi cũng phải ngậm miệng lại, về sau ở trước mặt anh an tĩnh như gà. Càng thêm tính đề tài chính là, vì này năm ấy 24 tuổi làm âm nhạc chỉ đứng ở sau màn, rất ít xuất đầu lộ diện. Hai năm trước, hình ảnh Biên Tự một thân mặc đồ cao cấp trên hiện trưởng lễ trao giải bị lộ ra, một tài khoản “Hôm nay Biên Tự xuất đạo sao” ngang nhiên xuất hiện, tốc độ fan tăng với vận tốc ánh sáng. Lý do rất đơn giản, chính là thượng đến mở ra cánh cửa cho Biên Tự, đã quên đóng cánh cửa của anh rồi. Mọi người cảm thấy người như vậy không xuất đạo làng giải trí thật là tổn thất trí mạng. Tuy Biên Tự từ xưa đến nay không có động tĩnh xuất đạo, thậm chí đến tài khoản cá nhân cũng chưa từng mở, nhưng đã cách đó hai năm rồi, khi một đoạn hình của anh bị lộ trên mạng, lại thêm ở cùng lưu lượng Bối Oánh, Weibo đã bùng nổ rồi. Đoạn hình ảnh này chụp vào đêm thất tịch lễ tình nhân mấy ngày trước, địa điểm là một khách sạn xa hoa của Amsterdam. Chiếc xe thể thao Biên Tự lái dừng ở hành lang cửa khách sạn, tắt đèn đi xuống, tiện tay đem chìa khóa cho nhân viên, cùng Bối Oánh ngồi ghế trước tiến vào sảnh khách sạn. Trên ảnh Bối Oánh toàn thân mặt trang phục kiều diễm quyến rũ, giày cao gót giẫm lên từng bước. Biên Tự mặt sơ mi trắng cắt may, vai rộng thắt lưng hẹp đường cong như được vẽ ra, quần âu đen ôm lấy đôi chân cao to thẳng tắp, hạc trong bầy gà tuyệt không có khả năng nhận sai. Theo hai bóng dáng biến mất trong cửa xoay, hình ảnh liền dừng lại. Nhưng không có chuyện cũ. Ít nhất trong cảm nhận của cộng đồng mạng là không có. Chuyện về hai người đã lên top 1 hot search từ chạng vạng, đến bây vẫn thảo luận rất cao không có tính hạ xuống. Mà đương sự lại không xuất hiện giải thích. Quần chúng ăn dưa, sập nhà sập cửa, tranh luận, khí thế ngất trời. Lương Dĩ Toàn cảm thấy, đôi kim đồng ngọc nữ này quả thật sẽ tạo ra nhiệt độ như vậy, đổi lại là cô là quần chúng vây xem, khả năng cũng sẽ đem chuyện này ra là đề tài nói chuyện trên bàn trà. Nếu, Biên Tự không phải bạn trai của cô. Nếu đêm thất tịch đó, bạn trai của cô không trễ hẹn mấy giờ, thì sẽ không có chuyện đi tới một khách sạn khác, dẫn cô lên tận phòng Tổng thống rồi. Nếu không phải nhìn thấy hot search, cô mới biết được vì sao ngày đó anh trễ hẹn rồi. Lương Dĩ Toàn cúp mắt nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bình luận top đầu: “Sớm cảm thấy bài của Biên Tự có nguyên hình hiện thực, nữ chính là Bối Oánh không sai đâu!” Mãi đến khi một chiếc taxi dừng ở trước mặt, Lương Dĩ Toàn mới tắt điện thoại, mở cửa xe đi lên: “Đến bến tàu, cảm ơn.” *** Đến bến tàu ra biển, ngồi du thuyền nửa đêm, đến ngọn đảo kia, trong bụng Lương Dĩ Toàn đã như dời sông lấp biển, sau khi lên bờ bước chân như dẫm lên vải bông. Hơn nửa đêm, người lái xe tới đón cô vẫn còn buồn ngủ: “Cô Lương.” Lương Dĩ Toàn lộ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi trợ lý Lục, quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh rồi.” Nơi này là đảo riêng của Biên Tự, trên đảo tất cả phương tiện nhân viên đều phục vụ một mình anh. Nếu không có cách nào khác để một mình lên đảo, Lương Dĩ Toàn thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho người ta. Dù sao Lục Nguyên là trợ lý riêng của Biên Tự, tất cả chuyện lông gà vỏ tỏi đều là anh ta làm, cũng đã đủ bận rộn rồi. “Phiền gì đâu, cô đừng khách khí với tôi,” Lục Nguyên đưa cô lên xe, “Cũng không phải cô không biết, đi theo ông chủ làm việc và nghỉ ngơi, tôi cũng như con cú mèo vậy mỗi ngày ngày ngủ đêm thức, lúc nhận điện thoại của cô lúc ấy còn chưa ngủ đâu.” “Anh ấy cũng chưa nghỉ?” Lương Dĩ Toàn hỏi, giọng nói không ngoài ý. “Còn bận rộn ở phòng thu âm.” Lục Nguyên khởi động xe, gãi gãi đầu, “Đúng rồi, chuyện cô tới tôi còn chưa báo với ông chủ… Lần trước có lần tôi gõ cửa cắt ngang linh cảm của anh ấy, thiếu chút nữa bị vứt vào trong biển cho cá mập…” “Không vội, tôi ở phòng bên chờ anh ấy.” Lương Dĩ Toàn trầm mặc một lát, năm lấy di động trong lòng bàn tay, “Anh ấy bế quan từ lúc nào?” “Bốn năm giờ chiều hôm qua đi, cũng mười tiếng rồi.” Lục Nguyên thở dài, “Nói thế nào nhỉ? A… ‘Thiên tài và kẻ điên chỉ cách một đường’, tôi cảm thấy mỗi lần ông chủ làm nhạc đều sắp điên, cuối cùng cô tới cũng để anh ấy yên tĩnh một chút. Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Tôi không có năng lực này.” Lục Nguyên vừa định trêu ghẹo, quay đầu đã thấy trên mặt cô không có ý cười nào, như là lời này có tiếng cũng có miếng. Không xác định có phải mình nói sai rồi không, Lục Nguyên nhất thời không nói tiếp nữa. Ô tô chạy vững vàng trên đường, từ từ uốn lượn hướng về phía trước. Đèn đường tỏa ra ánh sáng lướt qua, chiếu lên thảm thực vật khắp núi. “Cô trước cứ nghe nhạc chợp mắt chút đi, đến nơi tôi gọi cô.” Nhận thấy không khí quá yên tĩnh, Lục Nguyên mở nhạc lên. Khúc nhạc dạo vang lên, câu từ hát lên, Lương Dĩ Toàn lập tức nhận ra bài hát này… Đêm tuyết rơi một tiếng súng vang lên đánh chìm ánh trăng Theo vũ khúc Adolphe Adam mở màn Thiếu nữ mặc quần lụa mỏng tóc dài đen bóng Chân trần không tỳ vết bước dưới ánh trăng Môi đỏ mọng thiếu một lời tâm tình Vậy thì tặng cho cô một giấc mơ rong chơi Để cho không gian vô biên ôm lấy cô Dạy cô ngẩng cổ thiên nga Thành thực nhiệt liệt biểu đạt Vậy thì gọi cô là Isabella Để khóa cô vào tháp Babel Nếu có ai hỏi cô đi đâu Cứ nói cô làm hoa hồng cho thượng đế … Đây là trong bình luận đầu trên hot search, cộng đồng mạng nói tìm được nguyên hình của nó, bài hát Biên Tự phát hành ba năm trước. Lúc ấy bài hát để cho một nam ca sĩ tuyến hai hát, bởi vì khúc nhạc quá bình thường, độ truyền xướng không tính cao, nhưng là tác phẩm của Biên Tự lại có phần đặc biệt. Biên Tự soạn nhạc rất ít viết lời, tuy nhiên ca từ cũng lấy từ chuyên môn, nhưng theo chuyên môn nói, cô ấy chỉ dùng ý thơ chỉnh lại tư tưởng của Biên Tự, cái này mang theo sắc thái thời trung cổ thật sự là của Biên Tự làm… Dưới đêm tuyết ngẫu nhiên trông thấy một thiếu nữ đang khiêu vũ, dạy cô gái đơn thuần như tờ giấy trắng biết được tình yêu, dục vọng của cô, sau đó đem cô nhốt vào thông thiên pháp trong thánh kinh, để cô vĩnh viễn làm hoa hồng của anh. Bài hát này cũng dựa theo ý tứ của Biên Tự, lấy tên nữ chính là Rosabella, dịch âm thành “La Toa Bối Lạp”, ý là hoa hồng mỹ lệ. Trước kia có không ít người mê nhạc nhắc tới bài này, hôm nay ở dưới bình luận lại thấy được, quần chúng ăn dưa lại giống như ‘vì sao Lỗ Tấn lại đem bức màn viết thành màu xanh’ đem ca từ ra nghiêu cứu một lần… “Kopp: Adolphe Adam, là nhạc sĩ chủ nghĩa lãng mạn của thế kỷ thứ mười chín nước Pháp, tác phẩm lưu truyền phổ biết là vở ba lê. Kết hợp với lời bài hát quần lụa mỏng, bàn phát, cổ thiên nga, có thể thấy, nữ chính múa ba lê.” “Tôi nhớ rõ Bối Oánh nói trước kia cô ấy học ba lê?” “Còn có người không biết Bối Oánh ở nữ đoàn ROF nổi danh là Rose Fever (hoa hồng nóng bỏng) sao?” “Rose Fever, Rosabella, Bối Oánh, La Toa Bối Lạp, mọi người nghĩ xem! Ngẫm kỹ lại xem!” Những người đứng xem mỗi một câu đều bén nhọn đâm vào, chui vào đáy mắt Lương Dĩ Toàn. Chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ thề chắc chắn, vai nam chủ là Biên Tự, Bối Oánh chính là Rosabella của anh. *** Lương Dĩ Toàn không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào. Thể xác và tinh thần mệt mỏi cả ngày, trên du thuyền uống thuốc chống say công hiệu cũng khoai thai đến, cô cảm giác cơn buồn ngủ này rất nặng. Tới khi tỉnh lại, cảm giác có chút ấm áp quấn quanh ở mang tai, mềm mại đảo qua vành tai, gợi lên tê dại cả người. Lương Dĩ Toàn không mở được mắt, bị một cái đuôi lông xù cọ qua cánh tay, nghĩ tới con chó Biên Mục trên đảo đang tác quái. Tuy Biên Tự nuôi chó không xem chủng loại nhưng sẽ đặt họ “Biên” cho nó, chỉ là Biên Mục này với Biên Tự như không hợp nhau cứ nhìn thấy lại thấy chán ghét, ngược lại rất thân cận với Lương Dĩ Toàn. Lương Dĩ Toàn cũng không thể so đo với nó, bịt lấy lỗ tai nghiêng người né tránh. Một giây sau lại nghe thấy con chó nhỏ bên tai cô nói tiếng người: “Tỉnh rồi.” Lương Dĩ Toàn bỗng dưng mở mắt ra, nghiêng đầu thấy một gương mặt quen thuộc. Mi cong, đôi mắt thâm trầm, mũi hẹp thẳng, cao ngất. Lông mi nồng đậm như lông quạ, đôi mắt hẹp dài đang khép hờ, đuôi mắt có chút phiếm hồng. Chỉ là ánh mắt động tình, làm cho người ta hiểm lầm anh tình sâu vô cùng. Lương Dĩ Toàn còn đang hoảng hốt, cánh tay Biên Cạnh đã từ trên người cô đi xuống. Rất nhanh tiến tới làn váy dưới bắp đùi. Lương Dĩ Toàn lấy lại tinh thần, ngăn tay anh, ánh mắt lóe lên: “Kỳ sinh lý.” Động tác Biên Tự ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cô. Bĩnh tĩnh nhìn vài giây, anh tiếc nuối nhấc mép váy cô, đi đến sofa cạnh giường, nâng tay cởi một cúc áo sơ mi, nhấc mí mắt lên: “Sao lại qua đây rồi?”. Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Bạn Trai Cũ Thành CP Quốc Dân của tác giả Cố Liễu Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhượng Xuân Quang
Giới thiệu: Nhị Thập hy vọng mình có thể sớm ngày thoát khỏi được danh xưng “Nhị Thập” này. Nàng như nguyện. Có điều, nàng lại trở thành “duy nhất.”   *** Nói chung là, nhìn tên tác giả là cũng có thể tự spoil được khối thứ. Nam, tất nhiên là tra, cặn bã. Nữ, tất nhiên là bị chèn ép, thân phận khó phản kháng. Hiển nhiên, không thể thiếu màn tẩy trắng kinh điển, cần phong Giá Oản Chúc làm thiên tài tẩy trắng, tẩy sạch như omo, tẩy luôn cả bức xúc của độc giả. Nhân vật, tất nhiên phải biến thái, đầu óc không hoạt động theo logic thông thường, tư duy nhảy vọt, nhảy sang bên cạnh nhảy lên trên duy chỉ không có đi thẳng. Hài, có hài. Bi, có bi. Tình tiết có khi cũng sáo mòn nhưng vì tư duy nhân vật nhảy vọt biến thái nên không bị máu chó, tiện đà cho tác giả tẩy trắng nhân vật (theo mị đánh giá, không phải truyện nào tác giả cũng tẩy trắng logic, nhiều quyển nhân vật bị bẻ gãy tính cách đọc tức anh ách nhưng bộ này thì hợp tình hợp lý, chấp nhận được đó). Nhị Thập vốn không phải tên Nhị Thập. Nàng tên là Từ A Man, xuất thân từ Tây Phụ Quan, gia cảnh nghèo khó mà bán mình làm nô. Tư sắc tầm thường, tính cách nhạt nhòa không nổi bật, nhẽ ra sẽ sống một đời nha hoàn nhạt nhẽo đến không chớp mắt, chờ ngày được ban ra khỏi phủ cầm bạc đoàn tụ cha mẹ. Bỗng đâu, trên trời rơi xuống tai họa, Nhị thiếu gia ăn chơi trác táng, bại hoại chả ra gì của Mộ phủ say rượu xong vào phòng bếp cưỡng bức nàng. Tam tiểu thư thương nàng sống thiện lương biết điều nên cầu hắn nạp nàng vào phòng. Cho nên A man biến thành Nhị Thập, tiểu thiếp thứ 20 của Mộ Cẩm, Mộ Nhị thiếu gia. Nam chính Mộ Cẩm đầu truyện là một tra nam chính hiệu, đọc mà tức cắn răng, chỉ muốn cầm mấy con dao xiên chít mợ thèng này đi cho bõ ghét. Nam chính tra không phải vì có lắm vợ bé, trăng hoa vớ vẩn mà tra vì ngược đãi nữ chính, đối xử tàn bạo, động chân động tay, thường xuyên cưỡng bức nữ chính (tất nhiên vì nữ chính là vợ bé của hắn nên hắn coi đây là nghĩa vụ). Hiển nhiên, với plot twist về thân thế và chênh lệch thân phận của nam nữ chính thì hành động của hắn có thể lý giải được. Tuy nhiên, tra nam vẫn là tra nam, thật là đáng chém. Đọc mà tức sôi gan vì thương nữ chính, nữ chính thân phận kém quá, lại cũng không có ưu thế nên cũng chỉ cầu mong nàng ngược tâm chít mợ thằng tra nam đi cho hả dạ. Và hiển nhiên là nàng cũng ngược tâm được nó, thậm chí cho đến hiện tại thì nữ chính vẫn là khúc gỗ mà nam chính đặt mục tiêu chinh phục  Xin thề là đọc nửa truyện vẫn muốn băm chết thèng tra nam mà thế quái nào đọc càng về sau lại càng thấy nó đáng yêu, đáng thương, sai trái, thật là sai trái!!! Nam chính chính là kiểu đầu nghĩ một nẻo mồm nói một nẻo, miệng chó không phun được ngà voi, mở mồm ra là chê bai dọa nạt nữ chính trong khi trong lòng nóa thì thích nàng, thương nàng, lo cho nàng bỏ mợ. Mãi về sau cho đi xem kịch, rồi đọc thoải bản hắn mới bắt đầu ngộ ra “à yêu đương là phải dỗ dành”, phải nói năng, quan tâm ngọt ngào  Nếu đã quen với trình biến thái của Giá Oản Chúc thì chị em cứ chịu khó tự ngược đãi bản thân độ nửa truyện rồi chờ đến đoạn nam chính được tẩy trắng, quay đầu, trả giá, nói chung thì cũng khá là xứng đáng, hợp lý. Nữ chính bộ này số đúng max thảm, cơ mà các nữ chính của Giá Oản Chúc thì hầu hết đều thảm nhỉ. So với các bộ khác, mình đánh giá cao nữ chính bộ này hơn. Nữ bộ này khá là cứng rắn, giữ vững tâm lý, đối với nam chính thì bo bo giữ mình, không sa ngã dù mãi sau cũng hơi xiêu xiêu lòng nhưng về cơ bản vẫn không lung lay nhiều, cho nên đạt tiêu chuẩn ngược tâm nam chính. Đọc mấy khúc nam chính tức phọt tiết vì nữ chính đầu gỗ, tham sống sợ chết, sẵn sàng bán nam chính hay tránh nam chính như tránh tà khá là hả dạ mặc dù ngay đầu truyện nàng có pha thể hiện thánh nữ (cũng chính là nút thắt dẫn đến sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người) đọc hơi khó chịu nhưng tác giả dùng tình nghĩa chị em để lý giải thì cũng tạm đồng cảm được. Nữ chính tuy nhạt nhòa nhưng lại xã giao rất tốt, luôn tạo cảm giác vô hại và lương thiện với mọi người, khiến người khác tin tưởng, cũng có một chút thông minh vặt và khả năng đóng kịch vờ vịt khiến nam chính vừa tò mò vừa lộn ruột. Bộ này nói một cách khó tính thì chính là kiểu, ta đẹp trai lồng lộn, ta hào quang vạn trượng, đứa nào nhìn ta chả đui mù, chả trăm phương lấy lòng, cớ sao nàng lại bỏ qua ta, không thích ta, “nàng thật thú vị “ – “ta thích” . Nhưng mà yên tâm, cách phát triển nhân vật và văn phong của Giá Oản Chúc không có não tàn như vậy. Tại sao nam chính chỉ là con trai thứ ăn chơi trác táng của một gia đình thương nhân mà hống hách ngạo mạn như vậy, cha mẹ, anh trai trong nhà cũng phải nhường vài phần. Tại sao chỉ là một kẻ hưởng lạc bệ rạc mà nam chính lại hỉ nộ vô thường khó lường đến vậy, không chỉ hộ vệ mà ngay cả bản thân hắn cũng có võ công tuyệt đỉnh. Tại sao hắn lại có nhiều vợ bé đến thế nhưng lại chẳng có tình cảm với ai, tại sao hậu viện nhà hắn đông đến vậy mà các nữ nhân lại thương yêu bao bọc nhau? Nữ chính vì hiểu lầm bản chất của nam chính nên đã tự phụ đưa mình vào cái hố của nam chính, khiến bản thân vĩnh viễn hãm sau không thể trốn khỏi. Và việc nam chính dần dần để ý và bị kích thích bởi nữ chính lại bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa hơn là vở kịch “nàng thật thú vị” não tàn. Văn của Giá Oản Chúc bộ này đọc thấm lắm, mị đọc mấy bộ hiện đại thấy văn hơi khó chịu (có thể do bản edit), cảm tưởng như phảng phất đâu đây giọng văn của Nhị Gia Nhà Ta. Đọc thấy uất, thấy xót, lại thấy đồng tình, thấy ấm áp. Tuyến tình cảm phát triển cũng tốt, vừa ngược vừa sủng, thắt nút mở nút đủ kích thích, nhưng mà nói thật là mỗi lần nam chính động vào nữ chính là vẫn muốn chém lắm luôn ấy, cho đến tận khi hắn ta bắt đầu hơi biết thương hương tiếc ngọc. Các nhân vật phụ hầu hết đều vô cùng đáng yêu, nhất là đàn vợ bé nam chính nuôi trong nhà. Mấy cô gái cơ nhỡ số khổ, có nhan sắc thiên tiên, lại có đủ thiện lương trắc ẩn không sân si ác độc thì mới được nam chính giữ trong nhà đó. Nam chính nhìn đàn vợ bé thương nhau bao che nhau còn hơn cả mình nhiều lúc cũng tức lòi mắt, nhất là khi thấy phân lượng của mình trong mắt nữ chính còn không bằng cô vợ bé thứ 15, tha hồ uất ức. Truyện vẫn đang ra, đến chương 77 là nam chính lậm lắm rồi, hạ quyết tâm phải chiếm được trái tim nữ chính, làm nàng dốc hết ruột gan ra yêu mình như mình yêu nàng. Khúc này thằng cha nam chính gặp sự cố nguy hiểm, đứng trước lựa chọn, hắn đã không ngần ngại chọn nữ chính, chấp nhận nàng là nhược điểm duy nhất của mình rồi lại phải trả giá bằng tàn tật, cũng may nữ chính cơ trí, tự cứu được mình để có thể đoàn tụ với nam chính. Khúc này cảm động lắm nha, đọc đến đây thương nam chính dã man con ngan, cứ ngồi ngậm ngùi xong giật mình “ủa, sao không thấy muốn chém nó nữa nhỉ)”. Thôi đành vậy, nữ chính trót dây với hủi thì chấp nhận số phận sống với hủi đi, hớ hớ! Túm cái váy là truyện này giống phiên bản còn ác liệt hơn cả Đông Phong Ác. Đừng có chửi anh Lệ là tra nam cặn bã nữa. Thứ nhất anh Lệ không có vợ bé, từ lúc bắt nữ chính về là sạch sẽ nha. Thứ hai anh Lệ không có ngược đãi Hương Hương, chỉ thần kinh thô thôi nhé, giường chiếu cũng biết cách thỏa mãn vợ, đội nón xanh cũng ngậm ngùi chịu. Bộ Nhượng Xuân Quang này thì nam chính tra, được cái sau khi tìm thấy thú vui chọc ngoáy nữ chính thì hắn chỉ thị tẩm nàng, không còn hứng léng phéng đứa khác nữa, mỗi tội cái trò ngược đãi nàng vẫn không thể mê được. Thanh niên này thì sạch tâm này, coi như nữ 9 là tình đầu đó. Mấy đoạn đi học thoại bản tán gái đọc cũng lộn ruột không kém anh Lệ học hẹn hò. Với cả nó không có máu chó lấy nữ nhân khác ra làm trò mèo để chọc tức nữ 9 hay là hiểu lầm vớ vẩn nên cũng xài tạm cũng được. Chị em nào khẩu vị nặng, gu mặn, đặc biệt đã quen với tác phong của mẹ Cháo thì nhảy vô, không cần nghĩ, một phong cách rất Cháo các chị em ạ! Review bởi: Kam Linh - fb/hoinhieuchu Mời các bạn đón đọc Nhượng Xuân Quang của tác giả Giá Oản Chúc.
Phù Hiểu, Em Là Của Anh
Phù Hiểu là một cô nàng mồ côi sống khá lạnh nhạt, nhân sinh quan của cô đối với cuộc đời và tình yêu khá khác người. Với cô một người đàn ông đã có bạn gái thì hiển nhiên anh ta sẽ không thể có quan hệ với người khác, chính vì vậy mới bị con sói gian xảo Đường Học Chính từ từ ăn mất.  Đường Học Chính là một tay công tử ăn chơi chính hiệu. Thay người yêu như thay áo, với anh nam nữ hợp thì tới, không thì tan. Mặc dù vậy anh lại là một bộ đội đặc chủng luôn hết lòng vì nhiệm vụ, không phải vì gia đình, càng không phải vì anh, mà đơn giản như lời xin lỗi cho thời niên thiếu bốc đồng của mình.  Đường Học Chính gặp Phù Hiểu qua một lần Phù Hiểu lên Bắc Kinh chơi với vợ chồng cô bạn thân Dương Mật. Tính tình vừa phóng khoáng, nhưng lại có chút gì đó tĩnh mịch của Phù Hiểu đã thành công gây được sự chú ý cho đồng chí Đường Học Chính. Ban đầu đơn giản chỉ muốn đi chơi cùng cô, nhưng càng về sau anh càng mặt dày theo đuổi, đến nỗi Phù Hiểu bỏ trốn mất luôn.  ***   Sự theo đuổi của Đường Học Chính không vồ vập mặc dù anh rất “đói khát” cô, ngược lại đồng chí Đường là người biết nhịn một để tiến ba. Anh bầu bạn cùng cô trong đêm giao thừa, làm cái việc mà trước giờ anh chưa bao giờ làm và cho là ngớ ngẩn:”gửi tin nhắn chúc tết”, vì cái tin nhắn mà anh gửi cho cô trong đêm giao thừa cũng chính là mục tiêu anh hướng đến.  “CHÚC EM NĂM NAY: THÀNH VỢ CỦA ANH” Nhưng nhịn nhịn như thế nào thì cô gái nhỏ Phù Hiểu vẫn cứ mãi chậm chạp chưa chịu nhận ra. Anh vì cô mà vốn từ một lãng tử thay người yêu như thay áo ấy vậy mà thủ tiết gần nửa năm, vì cô mà không ngừng chạy xuôi chạy ngược giữa hai thành phố… có lẽ sự chân thành của anh, mặt dày của anh đã làm lay chuyển tâm hồn vốn tĩnh lặng của cô.  Quãng thời gian hai người bên nhau vô cùng, vô cùng ngọt ngào. Anh yêu cô, sủng cô, còn muốn mang cô về ra mắt gia đình và anh quả nhiên làm như vậy. Nhưng không hiểu sao khi Phù Hiểu gặp mẹ anh, cô vậy mà lại trốn chạy, mẹ anh cũng phản đối gay gắt. Đường Học Chính không hiểu. Phù Hiểu càng không thể hiểu, tại sao ông trời lại trêu chọc cô như vậy. Người mới rồi còn đầu ấp tay gối với cô lại chính là người thanh niên năm đó đụng chết cha mẹ cô. Cô đã một lần bao dung cho anh, liệu có thể tha thứ để tiếp tục ở bên anh. Những dằn vặt đớn đau trong lòng làm Phù Hiểu không thể bình lặng được. Cứ thế người nhút nhát trốn chạy, kẻ mặt dày đuổi theo.  Cuối cùng thì tình yêu cũng chiến thắng khi nhìn những sự cố gắng mà anh đã vì cô mà thay đổi. Cô chấp nhận nỗi đau này chỉ một mình cô chịu, để anh mãi mãi không biết về sự thật mà anh đã gây ra cho ba mẹ cô. Tuy nhiên cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Khi tiểu tam đắc chí muốn dùng sự thật này để chia rẽ Đường Học Chính và Phù Hiểu, nhưng các bạn đừng lo sẽ xảy ra tình tiết máu chó nào cả vì đồng chí Đường của chúng ta suy nghĩ rất ...khác người mà, cuối cùng kết quả mà tiểu tam nhìn thấy chính là Đường Học Chính càng điên cuồng  yêu Phù Hiểu hơn.  Xuyên suốt câu chuyện làm người đọc đắm chìm vào sự ngọt ngào của tình yêu, cũng làm người ta xuýt xoa trước tấm lòng của một người con gái như Phù Hiểu. Vị tha, bao dung, trong cứng rắn vẫn có chút yếu lòng hay gặp của phụ nữ. Trái ngược với sự nghiêm túc của Phù Hiểu, Đường Học Chính lại là người bên ngoài nhìn có vẻ tùy hứng, lưu manh nhưng lại là một người đàn ông si tình. Yêu Phù Hiểu, anh từ một người không sợ trời không sợ đất lại trở nên sợ chết. Vì anh sợ nếu anh chết đi thì Phù Hiểu sẽ cô đơn. Anh là một người yêu ghét rõ ràng, nhưng khi biết mình là hung thủ hại chết cha mẹ cô, anh vậy mà không có can đảm để buông tay, chỉ có thể dằn vặt chính mình.  Truyện siêu sủng, siêu dễ thương hài hước, thịt thà cũng nhấm nháp được chút, đủ kích thích. Tình cảm của nam phụ Mạc Phi Hoa mặc dù không được miêu tả kỹ, nhưng vẫn đủ làm cho chúng ta thấy được chút gì đó tiếc nuối, đau buồn.  Truyện hay, rất đáng để đọc. --------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đường Học Chính không thuộc tuýp người đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, anh là người từng trải, đi nhiều, gặp nhiều, biết nhiều và chính điều đó giúp anh tự cân bằng lại. Cũng vì chuyện của Phù Hiểu quá khủng khiếp với anh nên anh mới khó lấy lại bình tĩnh như dạo rồi. Nhưng, cuối cùng anh cũng nghe được những lời từ tận đáy lòng Phù Hiểu, với anh, những lời đó như những viên thuốc an thần để cuối cùng anh cũng có thể thanh thản hơn đôi chút. Anh biến sự cắn rứt và áy náy với cô thành tình yêu sâu nặng. Càng ngày, anh càng thấy vợ mình tốt nết, người đâu mà vừa tốt bụng, vừa tâm lý, vừa xinh đẹp lại vừa nết na. Thế là càng ngày anh càng yêu Phù Hiểu hơn, anh yêu cô vô cùng, nếu cô muốn anh hái sao cho cô thì không chừng anh sẽ nghĩ cách hái thật. Hơn thế nữa, vụ cãi vã vừa rồi đã cho anh một bài học nhớ đời, anh bắt đầu chủ động chia sẻ với cô. Hằng ngày, anh đã làm những gì, gặp chuyện gì – trừ vài chuyện không nhất thiết phải cho cô biết – anh đều gom lại để nói với cô; Rồi thì chuyện của họ hàng nhà anh, anh cũng coi như chuyện vui, chuyện thú vị kể cho cô nghe – đương nhiên là mấy chuyện phải lo nghĩ anh sẽ không lôi ra để mà cô lo lắng. Dần dà, Phù Hiểu cảm nhận được tình cảm vợ chồng chia ngọt sẻ bùi mà ba mẹ cô từng có với nhau, cô thấy hạnh phúc lắm, cũng càng thêm yêu Đường Học Chính. Ít lâu sau đó, sau một thời gian dài nghỉ ngơi và làm vật lý trị liệu, cuối cùng Mạc đại thiếu gia cũng tái xuất giang hồ, làm đám người biết được chuyện đó cứ gọi là sôi lên sùng sục, bảo cái gì mà: không tổ chức party chúc mừng là không được. Phù Hiểu không sao từ chối được, là người bạn duy nhất của Mạc Vu Phi mang giới tính nữ mà không có quan hệ gì về mặt thể xác với anh chàng đồng thời là cô vợ quý báu mà Đường đại thiếu gia cất kỹ cô càng lúc càng nổi tiếng, rất nhiều người ầm ĩ, kêu là nếu cô không tham gia thì họ cũng không đến luôn. Lần này thì Đường Học Chính không từ chối quá kiên quyết, tuy anh không muốn để Phù Hiểu tiếp xúc nhiều với đám người đấy nhưng anh thấy vẫn nên để tất cả những người đó biết rõ: cô là người đàn bà của ai. Thế là bữa tiệc được tổ chức linh đình ở quán bar Ngoạn Gia, nhiều người thấy Mạc Vu Phi lẻ loi một mình thì ngạc nhiên thốt lên, “Chẳng lẽ sau một lần cận kề cái chết, nó đã ngộ đạo, hiểu rõ ‘đời là bể khổ’?” Ban đầu, Mạc Vu Phi không để vào tai, nhưng đám người kia cứ đai đi đai lại câu đó làm khóe miệng anh bất giác giật giật. Một người bá vai Vương Tiểu Xuyên, giễu ngầm, “Chỗ mày lắm ngôi sao xinh đẹp lắm mà, mày hãy gọi mấy cô đến cho chúng tao làm quen đi, có thêm bạn cũng là chuyện tốt… Tiện thể, giúp Mạc đại thiếu gia của chúng ta ôn lại niềm vui thú của thiên đường chốn trần gian.” Đường Học Chính đang dạy vợ chơi quay đĩa, nghe được câu trên nhưng cứ để kệ. Phù Hiểu không phải trẻ con, chuyện này không cần giấu cô ấy. Huống gì bên cô còn có anh. Lý Giản Tình vẫn điềm nhiên uống rượu. Mạc Vu Phi như đang thấy phiền lắm, “Gọi đi, nhớ gọi cho Gia mấy em nóng bỏng, xinh tươi.” Đờ nó chứ, anh là tú bà đấy hả? Vương Tiểu Xuyên vứt thuốc đi, mặt xị ra nhưng vẫn gọi điện thoại. Các nữ nghệ sĩ là thích ‘kết bạn’ với những cậu ấm tuổi ít tiền nhiều này lắm, chỉ một lát sau, những cô hay xuất hiện trên ti vi rồi những cô ít xuất hiện trên ti vi đều đến cả, những người khách mới đến rất nhanh hòa nhập với không khí bữa tiệc. Khi này, Phù Hiểu và Lý Giản Tình đang ở khu hát Karaoke với một đám người cả trai lẫn gái, Đường Học Chính vẫn kè kè bên cô, sau lại bị Mạc Vu Phi kéo đi chơi mạt chược. Đường Học Chính vừa đi khỏi, vô số ánh mắt tò mò, hâm mộ, ghen ghét bủa vây lấy Phù Hiểu, rồi mấy cô nàng đó cứ mồm năm miệng mười hỏi kinh nghiệm thành công trở thành dâu nhà họ Đường của cô, nếu không có Lý Giản Tình ở cạnh hỗ trợ thì cô đã không biết phải đáp lời thế nào. Đám ngôi sao nữ vừa đến bữa tiệc đa số là không muốn ở khu hát karaoke, họ chạy đến mấy bàn cánh đàn ông đang ngồi với nhau, mắt đi mày lại với đám con nhà giàu tuổi ít tiền nhiều nọ, sự mờ ám và gian tình như chực chờ bùng nổ trong căn phòng. Mời các bạn đón đọc Phù Hiểu, Em Là Của Anh của tác giả Độc Độc.
Sắc Màu Ấm
Giản Tang Du và Thiệu Khâm là một cặp đôi “đũa lệch” ở trường trung học. Tang Du xinh đẹp dịu dàng, học giỏi ngoan ngoãn, còn Thiệu Khâm chỉ là một cậu lưu manh phá phách, chẳng chịu học hành. Trong một lần cá cược với đám bạn, cậu công tử Thiệu Khâm đã thề sẽ tán đổ cô nàng Tang Du hiền lành. Nhưng rồi giả lại thành thật từ lúc nào không hay, hai người đã dành cả quãng thời gian thanh xuân trao nhau những kỉ niệm tình đầu ngây ngô mà chân thật nhất. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Tang Du hiểu lầm Thiệu Khâm, hai người chia tay trong sự ấm ức và đau khổ. Thiệu Khâm bị bố mẹ ép vào quân đội, còn Tang Du gặp phải một biến cố làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô về sau. Trong cái đêm định mệnh ấy, Tang Du tỉnh dậy trần truồng trong một căn phòng xa lạ, bên cạnh là ba gã đàn ông. Đó là chuỗi ngày đau đớn, tủi nhục và khốn khổ nhất cuộc đời cô, khi ba gã đàn ông được tự do, khi đơn kêu cứu của cô không ai chấp nhận, khi bố mẹ gặp tai nạn qua đời đột ngột và anh trai hỏng chân vì cố cứu cô. Người mà cô muốn gặp nhất lúc ấy – Thiệu Khâm, lại chẳng hề hay biết gì. ***   Thời gian thấm thoát trôi qua, 5 năm sau, Thiệu Khâm và Tang Du tình cờ gặp lại nhau. Anh đã trở thành một sĩ quan quân đội gương mẫu, nhưng bản chất lưu manh khi gặp lại tình đầu lại nhen nhóm bùng lên. Còn cô giờ đây sống lặng lẽ, cũng không còn thiết tha yêu đương do cú sốc quá lớn năm đó gây ra. Tang Du không muốn có bất kì quan hệ gì với Thiệu Khâm, vì em họ của anh cũng là một trong những gã đàn ông có mặt trong khách sạn năm đó. Nhưng Thiệu Khâm chẳng hề biết gì chuyện cũ, cứ mặt dày theo đuổi Tang Du mặc cho sự xua đuổi của cô. Các cụ nói không sai, có công mài sắt có ngày nên kim, vì sự vô sỉ của mình mà Thiệu Khâm đã dần bước vào cuộc sống của Tang Du, bước vào cả trái tim cô.  Nhưng càng tiến sâu, Thiệu Khâm càng khám phá ra những bí mật động trời năm đó. Sau khi bị hiếp dâm, Tang Du đã sinh ra một đứa trẻ. Nhưng trong 3 gã đàn ông xuất hiện ở đó, không ai có ADN khớp với thằng bé. Thủ phạm thực sự là ai, hay đây là một trò đùa nghiệt ngã của số phận mà Tang Du và Thiệu Khâm phải cùng gánh vác. Và sự thật đã khiến Thiệu Khâm phát điên, hoá ra, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ bản thân anh. Thiệu Khâm điên cuồng giữ lấy Tang Du, ràng buộc cô bằng cả tờ giấy kết hôn, vì anh sợ nếu một ngày cô phát hiện ra, tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng giấy không gói được lửa, Tang Du vẫn kiên quyết bỏ đi, dù quyết định đó khiến cả hai người tổn thương sâu sắc. Tuy nhiên bạn đọc cứ yên tâm, vì kết truyện HE và Trái Đất hình tròn nên những người yêu nhau sẽ trở về với nhau, mặc dù quá trình có hơi vất vả gian nan. Đây không phải là một cuốn truyện sủng ngọt mặc dù nam chính rất yêu thương và chiều chuộng nữ chính. Đọc đoạn cuối, lúc anh chị nuốt nước mắt chia tay trong đau khổ mà thấy thương cả hai, Thiệu Khâm quá ích kỉ, Tang Du lại quá cứng đầu. Thậm chí anh nam chính tự làm bản thân bị thương để níu kéo nhưng chị chẳng quay lại, và nếu cuối truyện anh không tiếp tục mặt dày vô sỉ bám theo thì chắc chị sẽ chẳng bao giờ gật đầu lần nữa.  Về nam nữ chính, nam chính thì quá thâm tình rồi, nhưng không phải kiểu như Hà Dĩ Thâm âm thầm bên em. Anh này thuộc phái hành động, yêu là kiên trì bám theo bất kể ngày đêm, bất kể người ta có đồng ý hay không. Tuy đôi lúc hơi bỉ ổi quá đáng nhưng bù lại nửa cuối truyện anh bị ngược cũng kha khá, đọc mà thấy xót.  Nữ chính thì hoàn cảnh quá éo le, khi yêu cũng bị nam chính ép buộc, lại còn bị gia đình anh gây áp lực, đến lúc phát hiện ra sự thật vụ hiếp dâm năm đó thì chị gần như phát điên, không thể nào chấp nhận ở bên cạnh anh được nữa. Tuy nhiên tính cách chị này hơi lập lờ nước đôi, thi thoảng khiến độc giả khá khó chịu. Bù lại cho 2 anh chị nam nữ chính thì truyện có 1 bé baby rất đáng yêu và dễ thương, bạn nào muốn chửa với đẻ thì rất khuyến khích đọc nhé. :v À và truyện dán tag 18+ nên cảnh H ngập tràn, H đi muôn nơi, H tràn bờ đê, nên cân nhắc và chuẩn bị khăn giấy lau máu trước khi nhảy hố nhé. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc hết cái review thiếu muối này, truyện không có trích đoạn tình củm sến súa đâu toàn H thôi nên các bạn hãy tự khám phá lấy đi, tôi không dám đăng đâu sợ boss túm gáy lắm. :v  __________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Nguyễn Ngọc Thùy Dung - fb/hoinhieuchu Cảnh báo review khá dài dòng vì mình có nhiều cảm xúc quá. Nội dung truyện khá đơn giản, motip cũ: nữ chính bị cưỡng hiếp, nhưng không biết thủ phạm. Vì đi tìm công lý cho cô, nhà cô bị tan nát, ba mẹ mất vì tai nạn giao thông, anh trai vì cứu cô nhảy lầu mà bị tàn tật. Tang Du mang thai, vì để lại chứng cứ rõ ràng nhất nên cô sinh đứa bé ra. Còn Thiệu Khâm, anh là mối tình đầu của cô nhưng lại là người vô tình gây ra nỗi đau cho cô. Anh chẳng hay biết gì việc mình đã làm, với anh đó là giấc mộng đẹp cho những rung động đầu đời. Sau khi sự việc xảy ra, anh bị người nhà ép nhập ngũ, mất liên lạc với cô. Năm năm sau, anh gần như quên mất cô, còn cô sống từng ngày trong cơn ác mộng. Anh lại cảm thấy rung rinh trước cô gái năm xưa và bắt đầu hành trình đeo đuổi vợ. Tất nhiên sau một đống sự kiện lằng nhằng, bằng việc dụ dỗ, ép buộc, năn nỉ, anh đã khiêng được vợ về nhà. Truyện có nội dung dễ đoán, trùng lặp với kha khá truyện khác, sắc rất nặng. Tuy nhiên, tác giả lại tạo ra hình tượng nữ chính Giản Tang Du hoàn toàn khác biệt, phải nói là tính cách hành động của cô rất thực. Như việc bé Mạch Nha là kết tinh của đêm ấy, Tang Du không thật sự chấp nhận bé, không thể hiện được tình mẫu tử vượt qua tất cả. Cô yêu bé, nhưng bé cũng là minh chứng cho cơn ác mộng dày vò cô suốt năm năm. Thậm chí, khi quá căng thẳng, cô còn xua đuổi bé, la mắng bé. Nhưng bên cạnh cô còn một người anh đầy lòng vị tha và yêu thương em gái. Anh cô bị tàn tật ở chân nhưng một tay chăm sóc bé Mạch Nha cho cô yên tâm đi làm việc kiếm tiền. Giữa cái ám ảnh của ác mộng và tình mẫu tử, qua từng chương truyện, mình cảm thấy Tang Du dần chấp nhận bé Mạch Nha và yêu thương bé thật sự. Còn Thiệu Khâm, anh xông vào cuộc đời cô, ép cô phải nhận lấy anh. Anh mặt dày, anh vô sỉ nhưng anh lại thâm tình. Khi biết hết chuyện quá khứ, anh hối hận, anh muốn bù đắp cho cô cho dù hy sinh cả tính mạng mình. Nhưng Tang Du không chấp nhận tha thứ cho anh, cô tìm mọi cách rời xa anh. Mình ấn tượng ở việc cô dằn vặt mãi chuyện tha thứ hay không tha thứ cho Thiệu Khâm. Nếu như ở những truyện khác, nữ chính có thể dễ dàng tha thứ cho nam chính đã từng cưỡng hiếp mình. Thì ở Sắc Màu Ấm, nữ chính thật sự lí trí, cô biết chỉ bởi vì đêm ấy mà gia đình tan nát, giấc mộng tương lai tan vỡ, làm sao cô có thể tha thứ cho anh được. Đọc đến đây, mình cảm được sự dằn vặt do dự của cô giữa nỗi hận và tình yêu. Đoạn này làm mình khá ấn tượng. Dù Thiệu Khâm dùng mọi cách cũng không thể kéo cô về lại bên mình. Tang Du bướng bỉnh, cứng đầu, đã quyết là không thay đổi, cô yêu anh nhưng cũng hận anh thấu xương. Nhưng với cái mặt dày như vỏ Trái Đất của anh cộng thêm tình huống của tác giả đại nhân, cuối cùng, trái tim băng giá của Tang Du cũng phải tan chảy thôi. Truyện H rất rất nặng, và dày đặc. Nam chính đè nữ chính ra ở bất cứ nơi nào, nổi máu dâm dê là làm. Tuy nhiên, nếu bỏ qua phần sắc dụ trên, mình cảm thấy hình tượng nữ chính được xây dựng rất tốt. Chẳng có cô gái nào mà chịu nổi việc bị cưỡng hiếp đâu, đã vậy, ba mẹ vì đi kiện cáo mà bán hết tài sản, rồi bị tai nạn mà mất đi; anh trai vì cứu mình mà tàn tật cả đời. Dù rất rất yêu nam chính, nhưng mối hận này làm sao giải toả được, làm sao tha thứ được với một câu xin lỗi anh sẽ bù đắp cho em. Năm năm tủi nhục, năm năm nghèo khó, năm năm bị ác mộng hoành hành mỗi đêm. Hên là nữ chính có một người anh bao dung, anh chăm lo cho cô, không để cô sa lầy trượt dài trên đường đời. Anh dù bị tàn tật nhưng tâm không tàn, khi biết được Thiệu Khâm là người gây án năm xưa, anh vẫn ủng hộ mối tình của cô vì anh biết chỉ có mối tình này mới cứu cô ra khỏi cơn ác mộng năm xưa. Xin phép spoil mấy đoạn dễ thương cute hột me của nam chính. Ah còn mấy đoạn H, xin mời các bạn thưởng thức trong truyện. H nặng quá ko phù hợp với các em nhỏ U18. “Thiệu Khâm: “Vợ à, em nhẫn tâm để anh phải tự sướng bằng tay cả đời sao?” Giản Tang Du: “…Vô lại” Thiệu Khâm: “Anh đây vô lại cả đời với em thì sao nào.” Tiểu Mạch Nha “Mẹ, vô lại là gì, có thể ăn không?” “Thiệu Khâm nhướng mày, ôm cô càng chặt: “Hai năm trước chữa bệnh cho anh trai em đã ăn cơm ở nhà em bốn lần. Dẫn em đi xem phim một lần, lại còn dẫn Mạch Nha đi biển hơn ba lần….” Mặt Giản Tang Du không chút thay đổi quan sát anh: “Anh theo dõi em?” “Anh còn làm cái gì nữa? Thành thật trả lời, hôm nay không nói sau này không còn cơ hội nữa.” “Đó là anh quan tâm em, ngộ nhỡ em bị người ta lừa, anh cũng không thể để người khác bắt nạt vợ và con trai anh.” “Này Thiệu tiên sinh, đêm nay cho ngài một cơ hội, giấy không thể gói được lửa, sau này em biết rõ nhưng mà vẫn sẽ giận.” “Thì…chụp vài tấm hình của em.” “…..Anh gửi cho con trai vài con gấu bông, bảo con để trên giường em, thực ra, bên trong có máy theo dõi.” Mời các bạn đón đọc Sắc Màu Ấm của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Đô Thị Kỳ Tình Truyện
Hứa Già có khả năng tâm linh nhìn thấy được hồn ma, người nhà cho rằng nàng bị điên nên nhốt nàng vào bệnh viện tâm thần. Sau đó, nàng nhờ một ma nữ giúp đỡ trốn khỏi bệnh viện, chạy vào thành phố. Để sinh tồn, Hứa Già phải sống nhờ vào một cô gái thô lỗ - Quan Tam. Kể từ đó, nàng bước chân vào một thế giới tồn tại cả người và yêu ma đầy huyền bí! *** Một nhà gấu mèo. "Cút cút cút!" Tiếng hét giận dữ của một người đàn ông trung niên vang vọng trong hành lang của một tiểu khu nào đó. Ngay sau đó lại có tiếng "rầm rầm loảng xoảng" của đồ đạc bị ném ra, âm thanh hổn hển của người đàn ông lại cất lên: "Biến đi cho khuất mắt ta!!" Những người ngồi lê đôi mách rốt cục nghe rõ âm thanh là từ lầu ba truyền đến, vì vậy nhao nhao nghe ngóng. Những người biết chuyện thì dựa vào tinh thần tiêu khiển của hàng xóm, lại hưng phấn mà thêm mắm dặm muối nói: "Con rể nhà lão Tống đến thăm, khiến lỗ mũi lão Tống đều phả khói rồi." "Sao vậy? Sao vậy?" "Con rể này có ngoại hình quá kỳ lạ, cái này có thể cho qua, quan trọng nhất chính là vị con rể này thật ra là con gái." Lúc nói ra những lời này, cái kẻ biết chuyện kia lại quá kích động mà khoa tay múa chân. Kỳ thực gã đã thuật lại chuyện này cho vô số người, ngay sau đó là ríu ra ríu rít. Có thể thoải mái mà tán gẫu vài chuyện, cuộc sống có thêm hứng thú rồi! Ban đầu sự tình này không đến mức thảm bại như thế. Muốn biết căn nguyên nguồn gốc thì phải xem lại từ đầu, sau khi sự kiện Huyết Sát kết thúc, Bao Viên và Tống Nhã đã trải qua một khoảng thời gian ngượng ngùng, chính thức tiến tới. Vừa mới bắt đầu sống chung, Bao đạo cô vẫn rất trong sáng, ai bảo Quan Tam và Điêu Vô Thủ là bằng hữu cô, Bao Viên không muốn "sai trái" cũng không được. Nắm vững được lý thuyết thì hiển nhiên sẽ thành thực tiễn, căn phòng nhỏ sống chung thật bất hạnh mà biến thành "chiến trường". Sư phụ Bao Viên là Bao Phương xác định không thể ở lại được rồi. Vô tình bắt gặp phải hình ảnh sống động kia mà không thể nào thỏa mãn được ham muốn, dần dà sẽ phải mất mạng. Do đó cũng là lý do mà vị đại sư này và Hướng Tiểu Xảo cùng đi đến mối tình nhân - yêu, dẫu sao cô nương Voi này có ngoại hình như thế thì phòng ở cũng sẽ phải tương đối rộng thôi, tạm thời chúng ta không đề cập đến nữa. Mời các bạn đón đọc Đô Thị Kỳ Tình Truyện của tác giả Mã Vi Lộc.