Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịt Thần Tiên

Cuốn này được xuất bản cũng tương đối là lâu rồi, nhưng lúc đó mình nhìn tên sách thực sự là không có dám đọc. Nhưng mà sau lượn một vòng thấy ai ai cũng khen nên mình cũng nhảy hố luôn. Quả thật là nó không làm mình thất vọng.              Thịt thần tiên là cuốn truyện thuộc loại huyền huyễn, kể về mối tình giữa Dung Trần Tử và Hà Bạng. Dung Trần Tử vốn là thần tiên chuyển kiếp còn Hà Bạng là một con trai tinh (trai ở trong ngọc trai á). Dung Trần Tử kiếp này là một đạo sĩ, mình liên tưởng ngay tới Đường Tam Tạng trong Tây Du Kí á tại anh Dung Trần Tử này cũng bị yêu quái tấn công liên tục vì muốn ăn thịt, có cái Dung Trần Tử mạnh mẽ hơn nhiều :)) Hà Bạng cũng không phải ngoại lệ, cũng tiếp cận Dung Trần Tử bởi ý định đó. Nhưng mà Hà Bạng xuất hiện trong truyện này dễ thương cực kì, vừa tham ăn, vừa ngốc nghếch lại vừa phiền toái. Nàng được Dung Trần Tử đưa về Thanh Hư quan (Là nơi Dung Trần Tử ở) chăm sóc. Hai người ở cạnh nhau, yêu nhau, vượt qua được bản thân, vượt qua lời nói của mọi người, vượt qua cả những cản trở khác, bỏ qua hết mọi quá khứ, trân trọng nhau.           Dung Trần Tử cũng như mọi soái ca ngôn tình rồi, mặc dù không được tả là quá đẹp, hay quá mức chói mắt, chỉ là gương mặt góc cạnh, sống mũi cao hay cơ thể rắn chắc thôi nhưng mà vẫn rất tuyệt vời luôn. Lúc bình thường lúc nào cũng có chừng có mực, nề nếp, lễ độ, lại thương người, nhưng trước mặt Hà Bạng lại ngây ngô như trai trẻ mới biết yêu là gì vậy. Rất dễ thương luôn! Anh sủng Hà Bạng hết mực, nhìn anh chăm chút cho chị là tim mình chảy hết nước ra. Nam chính cực cực đáng yêu. Lúc anh bị chị đâm một nhát, trọng thương suýt chết, anh đã tính cắt đứt mọi duyên nợ nhưng rồi sau đó cái duyên lại dẫn hai người tới lại với nhau. Chị bị thương, mặc dù đã bảo cắt đứt quan hệ nhưng anh vẫn mang bị về, dùng hết sức để cứu. Rồi hai người lại về với nhau.           Hà Bạng là một con trai tinh, có hơn 4000 năm tu đạo, lại có số tu thành tiên nhưng lại không muốn. Cô được Đông Hải long vương phong làm Hải Hoàng cho một vùng biển, nuôi một con cá chép tinh có thể hóa người là Thuần Vu Lâm, hắn làm tư tế cho vùng biển đó và chăm sóc cô suốt 300 năm. Cuộc đời cô bị hết người này tới người kia rời bỏ. Rất rất đáng thương. Nhất là tên nam phụ Thuần Vu Lâm, thực sự thì Hà Bạng quan tâm hắn thật lòng, nhưng hắn lại không nhận ra, cuối cùng lại.. Haiz.. Hà Bạng rất đẹp, đẹp như tiên nữ vậy, đi tới đâu cũng bị người ta chen chúc nhòm ngó, hại anh Dung Trần Tử ôm khư khư phát mệt :)) Người ta không miêu tả suy nghĩ của Hà Bạng đau đớn như thế nào, buồn bã như thế nào, tính cách của cô hầu như đều được biểu hiện qua hành động. Không nói là buồn nhưng ta có thể thấy Hà Bạng đau đớn thế nào khi Thuần Vu Lâm làm tổn thương cô, không nói cô lo lắng nhưng vẫn có thể thấy cô cô đơn thế nào khi Dung Trần Tử vì cứu cô mà mất hết cảm giác, không nói ra nhưng ai cũng có thể thấy rõ những lúc Hà Bạng lo sợ, bối rối, đau lòng. Bởi vậy mình rất rất thích chị nữ chính này, thông minh, nhanh nhạy, quyết đoán, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết và sợ đói :)), dám yêu, dám hận, có thù ắt báo.           Chị thèm thịt anh nên anh có chiêu thức bí mật, chỉ cần chị quậy, lập tức cứa đứt tay nhét vào mồm chị :)) Đôi khi đọc mấy cảnh chị nhìn anh mà chỉ thấy thịt thịt và thịt mà tức cười muốn chết. Rồi chỉ cần chị giết một con rắn ba mắt là anh hứa cho chị ba lạng thịt :)) Rốt cuộc nợ tới 51 lạng vẫn chưa trả được. Rồi chị cũng có chiêu khóc nhè :)) Chỉ cần chị khóc thì cái gì anh cũng làm, mặc dù đó chỉ là giả vờ cũng vậy  Dung Trần Tử dễ thương quá à            Nhân vật phụ trong truyện cũng hết sức cute. Tiêu biểu là mấy đồ đề của Dung Trần Tử haha, hầu như là để giải trí cho truyện, mấy lão đạo sĩ cũng rất buồn cười. Nửa sau còn có con rắn ba mắt Hà Vi như kiểu mặt dày y chang Hà Bạng rất rất tếu. Còn con yêu quái thì thôi đi :)) Không dễ thương chút nào, lại hành hạ hai người này như thế làm mình ghét quá đi :))             Truyện hơi dài một chút. Dễ thương lắm, lời văn nhẹ nhàng nhưng có những chỗ mình đọc mà đau lòng kinh khủng, như lúc chị đâm anh một nhát, như lúc chị bị thương, ôm anh khóc, lúc anh cứu chị và lúc hai người ra đi ở cuối truyện.                Cái kết đặc biệt đáng yêu! ^^                 “Dung Trần Tử hạ mi mắt xuống, mặt đỏ bừng, giọng nói bé như muỗi kêu, nhưng lại rất kiên định: “Nếu người không muốn quay về Hải cung nữ, bần đạo nguyện ý… chăm nuôi suốt đời” “Có lẽ trong mắt của nàng ấy ta chẳng là gì cả, nhưng mọi nỗ lực của ta, đều chỉ để có một ngày được đứng sánh vai cùng nàng ấy dưới trời đất này, ngoài ra không vì điều gì nữa cả” – Thuần Vu Lâm “Lời nói của chàng, ta thích nghe, nhưng lại không hiểu, trầm mặc của ta, chàng muốn thấy, nhưng lại không tỏ tường” “Nếu hồi ức là thứ có mùi vị, thì sẽ là mùi thơm của gỗ đàn hương, ngọt ngào mà vững chắc, giống như nhớ rõ những vui tươi, say đắm và buồn thương, lại tựa như quên hết mọi nỗi ưu sầu” “Tại sao một chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắt như vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngào nhất cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng không thể nào vãn hồi được nữa mới chịu tin tưởng?” *** Thịt thần tiên – lại là một tác phẩm của Nhất Độ Quân Hoa, khi mới đọc lần đầu mình đã không nghĩ đến sẽ viết ra điều gì, nhưng sau khi rảnh rỗi lôi ra đọc lại lần thứ 2, thứ 3, mình tự dưng có hứng thú viết chút chút cảm nhận. Có lẽ bài review này cũng không sát đề lắm đâu, vì mình sẽ lải nhải thêm về Thịt Thần Tiên phiên bản truyện ngắn, và phiên bản ngoại truyện về Trang Thiếu Khâm nữa. Thịt thần tiên có lẽ có số phận giông giống Phế Hậu Tướng Quân, cũng là một kịch bản tác giả bật ra trong đầu rồi viết thành truyện ngắn, sau đó nghĩ sao lại lấy viết lại truyện dài, à, lảm nhảm PHTQ ở đây thì không phù hợp lắm, bạn này nên để dành trong bài review Đông Phong Ác vậy, còn đây thì ta khen ngợi là bản Thịt ngắn tuy có sự khác biệt kha khá với bản Thịt dài, nhưng cá nhân mình thấy bản nào cũng có cái hay riêng cả. Bản thịt ngắn chỉ gồm 2 chương, và đúng như tựa đề, đó là một phiên bản ngôn tình Đường Tam Tạng và yêu quái – trong đây là con trai thành tinh hơn ngàn năm. Trong bản truyện ngắn, hình tượng nhân vật nam Dung Trần Tử không khác biệt quá nhiều, nhưng nữ chính Hà Bạng/Hà Phán thì khác, rất khác. Hà Phán truyện ngắn đúng là một cô nàng yêu quái rình nam chính chỉ để ăn thịt, thích mặc áo đen, thiếu đi cái tính tham ăn bướng bỉnh mà có vẻ ngoan ngoãn hơn. Trong khi Hà Phán truyện dài thì ai cũng biết nàng ta phiền phức thế nào rồi ấy, nếu chỉ nhận xét mức độ dễ thương thì mình thích Hà Phán truyện ngắn hơn. Nhưng Hà Phán truyện dài quả thật là nhân vật rất hay, nàng ta giống như một lăng kính xinh đẹp, mỗi tia sáng, mỗi góc nhìn lại ra một màu sắc khác nhau, tưởng chừng như không thể nhìn thấu, nhưng thực ra cấu tạo lại rất đơn giản, chỉ gồm ba mặt kính ghép lại mà thôi, tương ứng với ba đối tượng: người thích, người không thích, và người không quan tâm. Bản truyện dài dù mang tựa Thịt Thần Tiên, nhưng câu chuyện này đích thực không hề xoay quanh câu chuyện ăn thịt, ngay từ đầu Dung Trần Tử lịch kiếp không phải để phổ độ chúng sinh, mà Hà Phán cũng tiếp cận Dung Trần Tử vì lý do phức tạp đằng sau, chứ không phải là thèm thịt chàng ăn cho tăng công lực. Giữa hai người Dung Trần Tử và Hà Phán, lúc đầu mình có cảm giác Dung Trần Tử chịu thiệt hơn nhiều. Luôn phải chiều chuộng nhân nhượng mấy trò quấy phá nhõng nhẽo, bị úp sọt mà còn phải chịu trách nhiệm, chưa kể còn từng bị nàng ta lừa bao nhiêu lần… Chàng thực sự là một chính nhân quân tử, dù cho nàng có làm gì, vẫn mềm lòng vớt lại chăm nuôi cái cô nàng trai tinh xảo quyệt này, còn nàng ta có cần gì chàng đâu. Ta có thể thấy nội tâm Dung Trần Tử, giằng xé có, nhớ nhung có, khổ sở kìm nén có, lo sợ có, yêu thương cũng có, vì thế ta biết chàng yêu thật, thương thật, đau thật vì Hà Phán.  Còn Hà Phán, tác giả cho một mặt cho nàng nói lời yêu ngọt ngào, một mặt lại cho thấy nàng che giấu quá nhiều thứ, khiến người ta không dám tin nàng thật lòng. Nhưng sau này mới biết, bên dưới lớp vỏ hào nhoáng cứng rắn chính là một thân trai mềm yếu thực sự, mềm yếu đến mức bất kỳ ai cũng dễ dàng thương tổn, khiến cô nàng trai bé bỏng rút sâu vào lớp vỏ, chẳng dễ gì ra ngoài nữa.  Trái tim nàng ích kỷ thật đấy, chẳng thể mở lòng từ bi đại chúng như Dung Trần Tử, nhưng một khi ai bước vào thì nàng toàn tâm toàn ý dành cho người đó, cả thế giới của nàng chỉ có người đó mà thôi, dù cho có bị phản bội vẫn là không thể thực sự tuyệt tình (như nàng đối xử với Giang Hạo Nhiên hay Thuần Vu Lâm). Dung Trần Tử sợ Hà Phán chạy mất, nhưng đâu biết rằng nàng lo lắng hắn quá nhiều người cần bảo vệ, sẽ bỏ rơi nàng. Phải nói rằng, trên đời có người như Dung Trần Tử mới có thể dung nổi cô gái như Hà Phán. Mà trên đời có Hà Phán mới đủ sức lay động người như Dung Trần Tử. Cuối cùng câu chuyện của họ cũng có kết thúc viên mãn. Khác với truyện ngắn, ngay từ đầu hai người đến với nhau đã không hợp ý trời, thì trong truyện dài họ chỉ cần vượt qua các chướng ngại, là có thể dắt tay nhau làm một đôi tình lữ thần tiên đến thiên trường địa cửu. Mình thấy kết thúc cả hai đều hay, kết thúc truyện ngắn có lẽ hơi bi thương, nhưng cũng thực tế, đâu phải lúc nào có duyên cũng là có phận. Còn trong truyện dài thì đúng là may mắn có Boss bự là Phật Tổ se duyên, đâu ai đánh thuế giấc mơ, đâu phải cứ thực tế thì sẽ không có phép màu. Điểm cộng truyện là các tình tiết hợp lý, hài thì hài cực chất, hệ thống nhân vật phụ ấn tượng (dưới đây mình sẽ nói), và cuối cùng là…..không biết nên cho vào điểm cộng không mà thôi kệ, chính là cảnh H mang thương hiệu biến thái của mẹ Hoa :v . (Thề luôn, truyện của bả tả cảnh ấy ấy trực tiếp dã man, nhưng cũng rất gợi cảm. Tuy nhiên truyện xuất bản cắt gần hết thịt thà rồi, bản uncut thì 35 chương đầu tìm đọc blog Tiểu Triệu, đúng là thấy tự đọc thì hay chứ mua về để tủ sách ai đọc được thì hơi bị ngại :’> ) Điểm trừ là một số đoạn tác giả nhét hình ảnh hiện đại vào để gây cười (như lúc Hà Phán khuyên nhủ con rắn ba mắt đòi làm người, hay miêu tả trang phục của Hà Phán), cá nhân mình thì thấy làm vậy khiến tác phẩm có vẻ không nghiêm túc lắm. Dù Thủy Chử Đại Thần cũng có những tình tiết không đúng thời đại nhưng do bối cảnh xuyên không nên mình thấy có tính thời sự, chứ huyền huyễn cổ đại như Thịt Thần Tiên thì thấy hơi kỳ cục. Và bây giờ phần mình muốn viết về những điều mà lần nào đọc mình cũng luyến tiếc. Thịt Thần Tiên có hệ thống nhân vật phụ rất hay, ví như Diệp Điềm thẳng thắn bộc trực, Trang Thiếu Khâm khôn khéo, Vu Diễm chân nhân bảo thủ, Hà Vi ngốc nghếch…. Nhưng hai nhân vật phụ khiến mình chú ý nhất, là Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương/ Ngọc Cốt. Thực sự mình nghĩ, hai người này có lẽ rất hợp nhau. Không phải vì cả hai có một đoạn thời gian chung đụng ngắn ngủi, cũng không phải tâm lý ghép cho thành cặp, mà là bởi vì mình nuối tiếc cho tình cảm ngây thơ vừa mới chớm và cuộc đời tươi đẹp dang dở phải kết thúc vì chấp niệm mù quáng. Ngọc Cốt thì còn có thể làm lại từ đầu, còn Thuần Vu Lâm thì sao? Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương đều là những kẻ non nớt, đừng nói Thuần Vu Lâm 300 tuổi, đã làm Đại Tư Tế thay mặt Hà Bạng cai quản Hải Tộc mấy trăm năm, thì thực ra hắn cũng vẫn chỉ là một đứa bé lớn xác. Từ lúc bắt đầu có linh tính, đến lúc tu luyện thành tài, cả thế giới đối với hắn chỉ có Hà Bạng, hắn tôn thờ nàng, chăm sóc nàng còn hơn lo cho bản thân mình, sùng bái nàng, cố gắng để được xứng với nàng. Tình cảm thì Thuần Vu Lâm có, Hà Bạng cũng có, không nghi ngờ gì tâm ý nàng dành cho hắn. Nhưng có lẽ do tuổi đời chênh lệch, mà Thuần Vu Lâm mãi không thể hiểu nổi những hành động và suy nghĩ của Hà Bạng. Giữa họ có sự thân thiết, có ăn ý, có tin tưởng, nhưng không có sự bình đẳng và thấu hiểu. Thế nên Thuần Vu Lâm mới thấy 300 năm của hắn quá ngắn, ngắn đến mức chưa kịp viết lời mở đầu, bởi vì hắn chưa có thời gian để trưởng thành, để nhìn thế giới bằng đôi mắt đầy những lo toan khác như Hà Bạng. Thế nên hắn ngồi giữa đám người, áo đỏ tóc đen, vẫn nhận ra là một con yêu không thuộc về nhân gian này. Khoảng cách giữa Hà Bạng và Thuần Vu Lâm là khoảng cách của thế hệ, của kinh nghiệm sống quá khác biệt. Họ có vẻ ngoài trai xinh gái đẹp xứng đôi vừa lứa, nhưng thật ra giống như một người phụ nữ 50 tuổi với chàng trai 18 tuổi, người đã trải qua hết trầm bổng thế gian như Hà Bạng không thể cuồng nhiệt và bất chấp hậu quả để yêu đương như tuổi 18, còn hắn không thể hiểu tại sao nàng mãi không chịu vượt qua lằn ranh vô hình giữa hai người. Còn đối với Dung Trần Tử, tuy thân xác con người của chàng ta chưa quá 100 tuổi, nhưng Dung Trần Tử rõ ràng có sự trưởng thành tương xứng, đứng với Hà Bạng không hề thua kém, có thể không cùng nàng hành động, nhưng có thể hiểu nàng. Thế nên nếu đổi lại là Dung Trần Tử, chắc chắn nhận ra những toan tính của nàng, chứ không chỉ hậm hực chuyện nàng thất thân để có máu thịt thần tiên. Thực ra trong tình yêu, quan trọng nhất vẫn là sự tương xứng, không chỉ ngoại hình, tài năng, mà còn ở suy nghĩ và mục đích sống. Như Hà Bạng, nàng vốn chỉ là con trai tinh ham ăn lười làm, sống một thời gian quá dài trong cô độc và nguy hiểm mới buộc nàng phải nỗ lực mò mẫm con đường sinh tồn, thực ra nàng chỉ cần một người để nàng thoải mái dựa vào, dẫn nàng đi đúng đường là được. Và người làm được điều đó là Dung Trần Tử chứ không phải Thuần Vu Lâm. Mình nghĩ mỗi người đều sẽ có một duyên phận riêng, và cuộc gặp gỡ giữa Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương ban đầu cũng rất có duyên đấy chứ. Cả hai đều rất “liều”, Thuần Vu Lâm bất chấp lời dặn của Hà Bạng mà ra tay cứu người, Lưu Tẩm Phương bé tí đã dám yêu dám hận, đúng chất thanh niên máu nóng, đâu có lằng nhằng như hai bô lão kia. Lưu Tẩm Phương cũng đối với Thuần Vu Lâm sùng bái y như Thuần Vu Lâm đối với Hà Bạng, nhưng mình nghĩ khoảng cách giữa họ không lớn, hai người đều là những đứa bé chơ vơ đang tìm kiếm lý do để trưởng thành, sự xuất hiện của Thuần Vu Lâm là cứu rỗi cho Lưu Tẩm Phương, thì Lưu Tẩm Phương cũng đánh thức bản năng đàn ông của Thuần Vu Lâm. Lưu Tẩm Phương hại Hà Bạng vì đố kị là điều không thể mang lý do gì ra để bào chữa, đáng nhẽ ra Lưu Tẩm Phương có thể bớt tham lam hơn, bớt đi mù quáng, nhưng chung quy lại cũng là sự bồng bột. Hà Bạng nàng sống 4100 năm có lẻ, thời non trẻ đâu dám nói nàng không sai lầm, Lưu Tẩm Phương đã phải trả giá, nhưng cũng nhờ đó mà dục hoả trùng sinh. Cho đến cuối truyện Thuần Vu Lâm vẫn một lòng đau đáu Hà Bạng, còn Ngọc Cốt vẫn luyến tiếc đoạn tình duyên ngắn ngủi ấy, nhưng ông trời chỉ cho đến thế, Thuần Vu Lâm thì đã kết thúc, còn Ngọc Cốt còn cả con đường dài phía trước, nàng ta cũng sẽ vẫn bước tiếp. Phải nói là mình cũng khá thích nhân vật này mà ít người nhắc đến, khi còn là Lưu Tẩm Phương, nàng ta là một cô bé vừa khiến người ta thấy đáng thương, vừa khiến người ta thấy đáng trách. Nàng có cuộc sống nhiều bất công, đau khổ, nhưng cũng không có gì tốt đẹp hơn người để được thương tiếc, nàng ta bị mờ mắt bởi tham sân si, bị lợi dụng, bị khinh bỉ. Nhưng mà, đâu phải ai cũng sinh ra đã đẹp, đã thông minh, đã hiểu sự đời, đúng không? Khi trở thành Ngọc Cốt, cô nàng này an phận đến mức khiến mình lu mờ, nhưng đó là sự trầm ổn, thận trọng rất riêng với những nhân vật nữ nổi bật như Hà Phán hay Diệp Điềm. Mình mong là sẽ có sequel khác cho Ngọc Cốt, cô gái này tưởng chỉ là nhân vật qua đường tầm thường, nhưng lại có trải nghiệm đặc biệt, có đau thương, có lột xác, tương lai mình rất muốn biết khi trở thành đại yêu ngàn năm nàng sẽ có bộ dáng gì. Biết đâu, nàng cũng sẽ như Hà Bạng, qua mấy nghìn năm cuối cùng cũng chờ được người đàn ông của đời mình? Nhưng mình vẫn tiếc, rất tiếc cho Thuần Vu Lâm, hắn ta cố chấp với Hà Bạng, cũng bất lực với tình cảm đó. Thuần Vu Lâm giống như đứa bé đáng thương, khi hắn mong mỏi rằng hắn không yêu Hà Bạng, thực ra chỉ là trúng thuật Nhiếp Hồn của nàng, nhưng vẫn dựa vào chấp niệm đó để bị Minh xà lợi dụng, rồi lại sụp đổ khi nghe chính Hà Phán nói ra. Mình nhớ mãi hình ảnh cuối cùng của Thuần Vu Lâm, khi đó là Thuần Vu Lâm chân chính chứ không còn là thần thức của Minh Xà, hắn hại Dung Trần Tử, cũng chính tay Hà Phán giải quyết hắn. Vậy mà nhìn nàng khóc, hắn cười  nước mắt nàng nóng hơn máu của hắn. Cho đến cuối cùng hắn vẫn ngây thơ như vậy, bị nàng lừa, hoặc để nàng lừa. Nếu nhận ra Hà Phán từng cũng có tình cảm với mình, hắn có thấy đáng để làm thế không? Dù biết là ngớ ngẩn, nhưng mình mong hắn thật sự giữ được mảnh tàn hồn như tính toán của Hà Bạng, để hắn có thể tái sinh mà nếm trải cuộc đời rộng lớn phía trước. Ngoài chính văn, còn có 3 ngoại truyện, trong đó ngoại truyện về sư đệ Dung là Trang Thiếu Khâm là gây ra nhiều hoang mang bối rối cho mình. Bởi vì trong cái ngoại truyện này, timeline lẫn tính cách Trang Thiếu Khâm đều xa lạ đến mức, mình không biết tác giả có nhầm lẫn hay viết nhầm tên nhân vật hay không nữa Trang Thiếu Khâm trong chính văn đúng là kiểu người khôn ngoan, mặt dày và có chút háo sắc, nhưng anh ta vẫn đường đường là nhị đệ tử của Tử Tâm đạo trưởng danh vọng lừng lẫy, là Quốc sư đương triều, sao vào ngoại truyện lại biến thành đạo sĩ nghèo rách nát, không có tông phái chính danh nào thế này? Ok, quyết định là anh ta có thể bái sư sau anh Dung đi, nhưng trong ngoại truyện sau 800 năm Trang Thiếu Khâm trở thành tông sư một phái, Hà Miêu mới bỏ đi, mà trong chính văn anh chàng còn chưa bằng Dung Trần Tử, như vậy, thời điểm của Thịt Thần Tiên diễn ra Trang Thiếu Khâm đang nuôi lén Hà Miêu, nhưng sao anh ta lại có dáng vẻ tiếc nuối quá khứ như vậy? Bộ không nhìn gương hai người này mà đối xử tốt với Miêu Miêu hơn được à? Hay tất cả ngoại truyện đều là quá khứ, vậy nhưng Trang Thiếu Khâm trong chính văn đâu có vẻ đã đắc đạo thành tiên? Ôi thật rắc rối @.@ Nhưng nhận xét thật lòng thì ngoại truyện ấy không hay, quá theo lối mòn, hình như mẹ Hoa viết văn sủng ngứa tay nên mới phóng bút viết ngược, chứ không phải có ý định gì cao siêu đâu :v Mời các bạn đón đọc Thịt Thần Tiên của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đào Yêu Ký - Tát Không Không
Đào Yêu không có họ, bởi vì nàng không có cha. Người thân duy nhất trên đời này của nàng là người mẹ bị điên cũng sớm qua đời. Tâm nguyện duy nhất của bà trước khi nhắm mắt xuôi tay là trao lại chiếc túi hương cho người cha chưa từng biết mặt của Đào Yêu. Vì thế, nàng bước chân vào giang hồ, bắt đầu chuyến hành trình tìm cha của mình. Điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình của nàng là trấn nhỏ Sài gia. Tại đây, Đào Yêu được quen với quả phụ Ngũ nương hào sảng, khí khái; trung khuyển Trần bộ đầu cùng chàng công tử Mộ Dung Dật Phong ngây thơ lại thích làm màu. Bọn họ bị cuốn vào một vụ án kỳ quái, cùng nhau lần theo dấu vết để vạch trần sự thật. Đào yêu rời trấn Sài gia trong sự tiếc nuối của Ngũ nương cùng Trần Đại Chí, cùng cái đuôi nhỏ Dật Phong. Hắn cùng nàng bước tiếp trên con đường tìm cha, gặp gỡ với vợ chồng Hách Hầu gia nổi tiếng. Đáng tiếc, cuộc chia tay của họ lại kết thúc bằng cái chết bi thảm của vợ chồng Hách Liên. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này bất ngờ xuất hiện anh chàng thích khách Cửu Tiêu, luôn ra tay cứu giúp Đào Yêu. Kể từ đó, Cửu Tiêu bị biến thành hộ vệ kiêm bảo tiêu cho Đào Yêu cùng Mộ Dung. Cuộc hành trình của Đào Yêu vẫn tiếp tục, sự xuất hiện của Hàn Ly bí ẩn, những manh mối về vụ thảm sát Ân gia, cùng thân thế cha nàng dần dần được hé mở. Từ giang hồ hỗn loạn đến bí mật cung đình, cuộc hành trình của Đào yêu rồi sẽ đi đến đâu, mời bạn đọc “Đào yêu ký” để tìm ra câu trả lời. *** Đào yêu ký giống như một cuốn tự truyện về cuộc hành trình truy tìm tung tích người cha bí ẩn của Đào yêu. Toàn bộ câu chuyện là những tình huống hài, bựa với hàng loạt phát ngôn gây sốc của dàn nhân vật cả chính lẫn phụ. Đào Yêu - nữ chính của truyện, là một cô nàng ít nói nhưng một khi nói sẽ khiến cho tất cả mọi người câm nín. Nàng trải qua tuổi thơ với cuộc sống gần như tách biệt với bên ngoài. Cả thế giới của nàng chỉ có người mẹ điên cùng bà vú bị câm. Vậy nên, nàng không biết cách giao tiếp với người khác. Nàng nghĩ gì nói đấy, nên những hành động của nàng thường khá bất thường. Nhưng Đào yêu là một cô nàng rất kiên định, đã nói là sẽ làm mà đã làm là sẽ làm đến cùng.  Mộ Dung Dật Phong xuất hiện đầy hào nhoáng nhưng lại kết cục lại vô cùng “bi thảm”. Hắn là con nhà thế gia điển hình, một công tử từ trong trứng nước. Xông pha giang hồ mà có một dàn hộ vệ cùng “bảo mẫu” đi theo. Võ công của Mộ Dung Dật Phong chỉ thuộc dạng mèo cào, đầu óc thì luôn tưởng bở lại lạc quan thái quá. Mộ Dung có chút ngốc nhưng thật thà và kiên định. Hắn thích Đào yêu, thế nên hắn quyết bám theo nàng. Dù hắn sợ chết, dù hắn yếu đuối nhưng lúc cần thiết hắn vẫn sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng. Một kẻ ngốc cùng một nàng khờ đã được định trước là trời sinh một cặp. Cửu Tiêu - xuất hiện âm thầm nhưng lại không thể biến mất trong im lặng, vì bị túm được. Hắn từ người bảo vệ trong bóng tối, bị hai kẻ ngốc buộc trở thành hộ vệ ngoài sáng. Cửu Tiêu bảo vệ Đào yêu theo chỉ thị của cha nàng, nhưng cùng nàng và Mộ Dung trải qua nhiều sóng gió, hắn chợt nhận ra, từ bao giờ mình đã coi hai kẻ kia là tri kỷ. Thế nên, đến cuối cùng, sự bảo vệ của hắn đã chẳng phải vì trách nhiệm mà xuất phát từ chân tình. Hàn Ly - nhân vật nửa chính nửa tà nhưng càng về cuối truyện càng biến chất, đến cuối cùng “dậy thì” thành một gã phản diện. Hàn Ly có một thân thế khá phức tạp. Hắn lạnh lùng, mưu mô, tiếp xúc với Đào yêu cũng vì mục đích. Nhưng trong lúc vô tình hắn lại thích nàng. Khi một kẻ cô độc tìm được nguồn ấm, hắn sẽ lựa chọn dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy. Hàn Ly thuộc tuýp người có chút tiêu cực cùng ích kỷ nhưng xét cho cùng tất cả cũng chỉ vì hắn muốn được sống mà thôi. Đào yêu ký không phải cuốn truyện phức tạp với các tình huống đa chiều khiến bạn phải suy nghĩ. Đây đơn giản chỉ là một câu chuyện để giải trí, có mỹ nam, có kích tình, có tình tiết hài, cùng dàn nhân vật vừa lầy lại vừa nhây. Nếu bạn đang tìm một câu chuyện chỉ đơn thuần để giải trí mà không cần tốn tế bào để suy nghĩ thì chúc mừng bạn đã đến đúng hố rồi, chỉ cần nhảy xuống và tận hưởng thôi! Review by Mỹ Dung Hoa Bìa: Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Đào Yêu Ký của tác giả Tát Không Không.
Diên Hi Công Lược Truyện - Chu Mạt
Lấy bối cảnh những năm đầu thời đại Càn Long, câu chuyện kể về thiếu nữ Ngụy Anh Lạc vào cung với mục đích ban đầu làm cung nữ để điều tra chân tướng về cái chết của người chị gái. Bằng sự dũng cảm, trí thông minh linh hoạt, ý chí rộng lớn bao la, cô đã hóa giải những khó khăn trùng điệp chốn cung đình, cuối cùng trở thành Hoàng Quý phi giúp đỡ hoàng đế Càn Long đạt được thời thái bình thịnh trị. P.s: Là fan bộ phim Diên Hy Công Lược, mục đích mình edit cuốn này để hiểu rõ tình tiết cũng như tâm lý của các nhân vật hơn. Vì đây là lần đầu mình edit nên chắc chắn còn nhiều sai sót, mong các hạ lượng thứ xin đừng nói lời cay đắng=)))   Dịch giả: KhanhLinhPham *** Nàng có một bí mật. Bí mật này khiến nàng càng lúc càng trở nên kỳ quái, khiến người khác càng lúc càng tránh xa... "Thật đáng thương." Một giọng nói ôn nhu ở sau lưng nàng vang lên, "Người người đều nói Chiêu Hoa công chúa điêu ngoa bá đạo, lãnh huyết vô tình, hóa ra nàng không phải sẽ không khóc, mà là người thích trốn đi khóc một mình." Chiêu Hoa đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: "Ngươi là ai?" Thân là trưởng nữ của Ngụy Anh Lạc, Chiêu Hoa công chúa kế thừa vẻ đẹp từ mẫu thân, nhưng khí chất trên người lại càng giống phụ thân của nàng —— trên cao nhìn xuống, vênh váo hung hăng, dường như nàng trời sinh chính là chủ nhân của thế giới này, tất cả mọi người phải quỳ rạp xuống dưới chân nàng. Nếu nàng là một a ca, tính tình như vậy cũng không phải không được, nhưng nàng là một công chúa, một nữ nhân có dáng vẻ thế này không khỏi quá mức vênh váo hung hăng. "Nếu ta là Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, ta cũng sẽ không chọn một nữ nhân như khổng tước kiêu ngạo làm thê tử." Đối phương nở nụ cười, đó là một người mặc trang phục thị vệ, dung mạo thiếu niên tuấn dật, nụ cười có chút bất cần đời. Hắn vuốt ve ngực, đối với Chiêu Hoa hành lễ, "Ta là Phúc Khang An, ta tới giúp công chúa đây." "Giúp ta?" Chiêu Hoa nhíu mày, "Ngươi có thể giúp được gì cho ta?" "Giúp công chúa giành được trái tim của Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế." Phúc Khang An cười tủm tỉm nói. "... Tại sao ngươi phải giúp ta?" Ánh mắt Chiêu Hoa nhìn hắn càng thêm hoài nghi. Nàng ở trong cung, từ trước đến nay đều không được hoan nghênh.   Mời các bạn đón đọc Diên Hi Công Lược Truyện của tác giả Chu Mạt.
Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng! Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến? Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta. Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó? Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta! Giới thiệu 2: Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Nắm tay trọn kiếp Bên nhau đến già *** Bước chân vào chốn hậu cung sâu hút tựa bể, được che đậy bởi những cung điện lầu dài xa hoa mỹ lệ, nàng dường như đã lầm lạc giữa dòng xoáy của tình yêu và nỗi thù hận, đã định trước cả cuộc đời này sẽ chỉ mãi âu sầu phiền muộn. Một hồi chuyện xưa này của Phỉ Ngã nơi đất cổ đại, vẫn luôn gắn liền với những tình tiết câu chuyện đẹp đẽ đến lạ thường như vậy, nhân vật vẫn luôn thanh lịch tao nhã là thế, còn có cả một bầu ưu thương đau xót nồng đậm vĩnh viễn không thể tan biến. (Thương Nguyệt) Ngắn ngủi mười tám vạn chữ, lại đã viết hết cuộc đời mọt con người khi còn sống. Tác giả là một cây bút hiện thực, hết thảy những “Nhân sinh nếu như ngày mới gặp, nào để gió thu biến u sầu?” cũng chỉ là cổ tích tươi đẹp. Một lần hiểu lầm, thế nhưng bỏ lỡ đâu chỉ một vài năm trôi qua? Chính là cả đời! Đáng thương thay nữ chính, rõ ràng là nàng, lại bởi vì hiểu nhầm, trở thành thế thân cho kẻ khác, nào biết có tình yêu cũng chẳng thể nhận ra. Nàng chỉ đành làm thế thân, thử hỏi nếu như chàng sớm biết ? Không phải người đó, chả nhẽ sẽ không yêu sao? Nhất kiến chung tình nào có được cái gì, có thể thắng nổi ngày đêm vành tai tóc mai kề cận bên nhau hay sao? Tình yêu sinh ra từ thời gian, năm tháng qua đi, ai cũng có thể thay thế được ai. Mười sáu tuổi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn tru di tam tộc, hai mươi hai tuổi, trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng thái hậu. Cuộc đời biến đổi bất ngờ, cứ ngỡ nàng từ địa ngục mà lên tới thiên đường. Thế nhưng, quanh co một vòng, nào có chốn nào gọi là thiên đường? (Vô danh) Bỏ lỡ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, lấy sinh mệnh cả cuộc đời cũng không thể cứu vãn nữa rồi! Ngày đầu gặp mặt, nàng thanh thuần như hạt sen, ngây thơ trong trắng. Tươi tắn dịu dàng, ngông cuồng ngạo nghễ.  Từng đã cho cuộc đời vĩnh viễn là thế, nào biết từ một khoảnh khắc kia, bọn họ rốt cuộc đều đã bước qua nhau. Đường đời trăm mối, cuối cùng vẫn nhận ra nhau, thế nhưng đã muộn mất rồi! Nàng, đã không còn là nàng của năm đó, mà chàng, cũng thế. Hóa ra là nàng, nhưng, đã sớm không phải là nàng. (Kỷ niên lưu quang) Mời các bạn đón đọc Trăng Lạnh Như Sương của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Khó Làm Thái Tử Phi - Ngự Tỉnh Phanh Hương
Kiếp trước không tốt, kiếp này Tri Huyện; kiếp trước làm ác, kiếp này phụ quách; tội ác chồng chất, phụ quách tỉnh thành. Cô cô ta sửa những lời này như sau: Kiếp trước không tốt, kiếp này cung nữ; kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi; người tội ác chồng chất, sẽ làm thái tử phi. Ta vẫn cảm thấy những lời này rất hợp với ta, nhớ tới ta tiếp trước tội ác chồng chất, kiếp này mới nhập chủ đông cung, làm thái tử phi. *** Sau khi nói chuyện với Khuất Quý nhân, ta thật sự phiêu phiêu đãng đãng bay ra khỏi cung Vị Ương. Lời nói của Khuất Quý nhân mặc dù đơn giản thô lỗ, nhưng lại không khác nào một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu ta, đánh cho ba hồn bảy phách của ta cũng. . . . . . Được rồi! Ta mặc dù có lúc rất tùy tiện, nhưng ta cũng không phải đồ ngốc. Ngay sau khi biết Mã Tài tử vẫn còn là xử nử, ta cũng đã từng nghi ngờ, phỏng đoán những mỹ nhân đông cung khác có phải vẫn còn thân hoàn bích hay không. ... Mời các bạn đón đọc Khó Làm Thái Tử Phi của tác giả Ngự Tỉnh Phanh Hương.