Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mắt Mù

Chu An bị người ta hại khiến cả hai mắt đều bị mù, cô không có nhà để về, Phó Minh Sâm rủ lòng thương nên đã đưa cô về nhà. Cô biết anh ta bận bịu công việc nên tự nguyện làm một cô bạn gái điềm tĩnh dịu dàng, hiểu lòng người của anh ta. Mãi đến ngày sinh nhật của Phó Minh Sâm, Chu An vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và bạn anh ta… Bạn bè: Cậu đang nuôi một người đẹp khiếm khuyết à? Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên, vừa cợt nhả vừa hời hợt: Hôm đó uống nhiều, sau đó rủ lòng thương nên nhặt về thôi. Dù sao trong nhà cũng có nhiều phòng, dành một phòng cho cô ta ở cũng không sao. Bạn bè: Rất xinh đẹp sao? Người đàn ông ngậm điếu thuốc cười cười: Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng đáng tiếc lại bị mù, không thể dẫn ra ngoài được. Đáy lòng Chu An lạnh lẽo. Không bao lâu sao, Chu An biến mất. Căn biệt thự trống vắng, Phó Minh Sâm không tìm thấy người đẹp khiếm khuyết của anh ta đâu nữa, lúc này mới nhận ra tim mình giống như bị ai đó khoét một lỗ. Hai năm sau, lần đầu tiên chủ tịch điều chế hương liệu của TS lộ diện trước công chúng. Chu An mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt bằng tơ lụa, làn da trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu kia, chứa đựng cả ngân hà. Phó Minh Sâm nhìn đến đỏ cả mắt, An An của anh ta trở lại rồi, càng xinh đẹp hơn xưa. Anh ta vội vàng tiến lên giữ Chu An lại, trong mắt hiện rõ sự thâm tình. “…… An An, là anh.” Anh ta vừa mở miệng đã bị người đàn ông phía sau lên tiếng cắt ngang. Người đàn ông đó chính là người mà năm đó Phó Minh Sâm muốn bám vào để trèo lên cao, cũng chính là người thừa kế của Thẩm gia – Thẩm Chu Niên. Anh ôm eo cô vô cùng thân thiết, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hỏi cô: “Anh ta là?” Chu An lạnh nhạt liếc nhìn Phó Minh Sâm một cái, đáy mắt không chút gợn sóng: “Bạn trai cũ.” “Năm đó mắt bị mù, nhìn nhầm người.” Phó Minh Sâm đuổi theo bọn họ ra ngoài, thấy Chu An cùng với người đàn ông kia đi vào cùng một căn phòng. Ở trong đó cả một đêm. ——- Bạn trai cũ xuất hiện, Thẩm Chu Niên nổi cơn ghen, sợ cô sẽ quay lại với anh ta. Chu An: “Đang ở đâu thế? Em đến tìm anh.” Thẩm Chu Niên báo địa chỉ, ham muốn chiếm hữu nổi lên, giọng nói khàn khàn: “Nếu em tới, đêm nay đừng mong anh thả em đi.” Một lát sau, Chu An nhấn chuông cửa phòng anh, nhẹ giọng dụ dỗ: “Anh Thẩm, em tới ăn cỏ gần hang. Anh có cho không?” Hướng dẫn đọc: Chữa lành là chính Toàn văn không có nữ phụ độc ác Song C 2020.09.06 Tag: Đô thị tình duyên Thiên chi kiêu tử Tình yêu và hôn nhân Dốc lòng nhân sinh Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Chu An, Thẩm Chu Niên ┃ vai phụ: Phó Minh Sâm ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Cô ấy không cần anh nữa đâu. Lập ý: Nhân sinh không có NG, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. *** Tóm tắt: Chu An là một cô gái xinh đẹp, thông minh và tài giỏi. Tuy nhiên, cô lại bị người yêu cũ hãm hại khiến cả hai mắt đều bị mù. Không có nơi nương tựa, cô được Phó Minh Sâm, một người đàn ông giàu có, đưa về nhà chăm sóc. Ban đầu, Chu An chỉ coi Phó Minh Sâm là một người bạn tốt, nhưng dần dần cô nhận ra mình đã yêu anh. Tuy nhiên, Phó Minh Sâm lại không coi trọng tình cảm của cô, anh chỉ xem cô như một người phụ nữ khiếm khuyết cần được thương hại. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Phó Minh Sâm và bạn bè, Chu An đã đau lòng rời đi. Hai năm sau, cô trở lại với tư cách là chủ tịch điều chế hương liệu của TS, một công ty lớn. Lúc này, Phó Minh Sâm mới nhận ra mình đã đánh mất người phụ nữ mình yêu. Review: Cốt truyện: Mắt Mù là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Câu chuyện xoay quanh hành trình chữa lành và tìm kiếm hạnh phúc của Chu An. Từ một cô gái yếu đuối, cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin và xinh đẹp. Nhân vật: Chu An là một nhân vật nữ chính đáng yêu và đáng ngưỡng mộ. Cô là một cô gái xinh đẹp, tài giỏi và có nghị lực phi thường. Dù bị mù nhưng cô vẫn không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Thẩm Chu Niên là một nhân vật nam chính ấm áp, dịu dàng và yêu thương Chu An hết mực. Tình tiết: Tình tiết của truyện được xây dựng khá logic và chặt chẽ. Các tình huống trong truyện đều được sắp xếp hợp lý, tạo nên cảm giác tò mò và hấp dẫn cho người đọc. Chất lượng: Mắt Mù là một câu chuyện tình yêu hay và ý nghĩa. Câu chuyện mang đến cho người đọc những bài học sâu sắc về tình yêu, cuộc sống và ý chí vươn lên. Đánh giá: Mắt Mù là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và cảm xúc thăng hoa. *** Bảy giờ sáng, cả biệt thự Gia Ninh chìm chìm trong yên lặng. Chu An ôm chân ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn tuyết rơi bên ngoài, chậm rãi chớp mắt. Nhắm mắt là một mảng đen tối, mở mắt cũng là một mảng tối đen. Bắt đầu từ một năm trước, thế giới của cô chỉ còn lại một mảng màu đen. Trương Phượng Khiết bước vào liền đứng trước tấm cửa kính có thể nhìn thấy Chu An.  Cô gái có làn da trắng như tuyết, mắt hạnh to tròn, mái tóc dài, đang ngồi yên lặng trên tấm thảm lông cừu màu trắng, bên cạnh là một con chó đang ngủ say, hình ảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu. Thấy cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng mỏng manh, Trương Phượng Khiết nhíu mày, bước nhanh tới cửa, chị ta đưa tay phủi sạch bông tuyết rơi trên áo rồi mới mở cửa bước vào. Chu An quay đầu nhìn về phía cửa, cười rộ lên nói: “Chị Phượng Khiết, chị tới rồi à?’’ Trương Phương Khiết cầm chiếc chăn len dày trên ghế sô pha rồi đặt nó vào trong lòng  Chu An, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Sớm thế này mà em đã ngồi đây làm gì, đang đợi anh Phó sao?” “Hôm nay anh ấy sẽ không đến đây.” Chu An lắc đầu, cầm lấy chăn đắp lên người, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Em đang nghe âm thanh của tuyết rơi.” “Tuyết rơi còn có thể nghe được âm thanh sao?” Trương Khiết Phượng hơi kinh ngạc. Chị ấy nghĩ, có lẽ là do hai mắt không còn nhìn thấy được, nên các giác quan còn lại sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm. “Vâng.” Chu An nhẹ nhàng lên tiếng, dường như không muốn quấy nhiễu sự yên tĩnh của mùa đông. Lò sưởi trong phòng khách phát ra âm thanh tí tách, chim chóc trong sân thức dậy từ sớm để đi kiếm ăn cũng đã trở về, hót líu lo trên cành cây, bông tuyết rơi dày đặc dưới mái hiên. Trương Khiết Phượng nhìn Chu An, không khỏi có chút đau lòng. Vào năm mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đời người, Chu An bị mù hai mắt. Các cô gái khác có thể đến trường hoặc đi đến những nơi mà mình thích, nhưng Chu An chỉ có thể ở một mình trong căn phòng trống rỗng, học những thứ chỉ dành cho người mù. Chu An rất thông minh, nhiều bài chỉ cần giảng một lần là cô đã hiểu, hơn nữa cô cũng đảm bảo với anh Phó sẽ thi đậu trường đại học thuộc khối 985, nên thành tích như thế cũng không có gì là lạ. *Trường đại học thuộc khối 985: là các trường đại học của Trung Quốc bao gồm các trường Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc vv…. Việc mà Trương Phượng Khiết có thể làm chính là ở bên cạnh cô lúc anh Phó không có thời gian ở cùng cô. Vì công việc của anh Phó rất bận rộn, nên một tuần chỉ có thể ở bên cạnh cô một ngày. Nhưng Trương Phượng Khiết không nghĩ rằng anh Phó không thích cô ấy. Nếu không thích cô ấy thì sao có thể để cô ấy ở trong căn biệt thự Gia Ninh tấc đất tấc vàng này, sao lại phải sắp xếp người hầu kẻ hạ cẩn thận chăm sóc cho cô, sao lại phải tìm kiếm bác sĩ giỏi nhất để chữa khỏi mắt cho cô ấy cơ chứ. Hơn nữa, làm sao có thể không thích một người con gái xinh đẹp, mềm mại như thế này được chứ. Nói thẳng ra thì Trương Phượng Khiết rất ghét những kiểu con gái được bao nuôi, nhưng cô không thể nào ghét một con chim hoàng yến như Chu An được. Trương Phượng Khiết đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một ly sữa đã được người giúp việc hâm nóng, ngồi xuống bên cạnh Chu An rồi đưa cốc sữa cho cô, nhẹ giọng nói: “Phải uống hết đó. Tám giờ rưỡi giáo viên sẽ qua dạy học cho em, chị sẽ học cùng với em.” Đồng hồ báo thức reo lúc bảy giờ rưỡi sáng, Chu An lấy chiếc điện thoại được chế tạo riêng ra, nói với trí tuệ nhân tạo: “Chào buổi sáng Tiểu Trí, tôi cần gửi voice chat cho anh Phó.” “Vâng thưa chủ nhân, voice chat ngài muốn gửi cho anh Phó đã được ghi lại.” Giọng nói mềm mại không che được vẻ vui mừng, Chu An cầm điện thoại nói: “Anh Phó, chào buổi sáng. Bây giờ Hạ Kinh đang có tuyết rơi đầu mùa, bên ngoài chắc là rất lạnh, anh nhớ quàng khăn quàng cổ nhé.” Vừa dứt lời, Chu An lại nghĩ thêm một chút: “Hình như gần đây áp lực công việc của anh Phó hơi lớn, không cần biết như thế nào, anh nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, nếu có thể, em hy vọng anh có thể ít uống cà phê lại. Chúc anh có một ngày thật vui vẻ.~’’ Anh Phó bận rộn với công việc, thường xuyên không thể nghe điện thoại của cô, cô cũng đã quen với việc mỗi sáng gửi tin nhắn chào buổi sáng với Phó Minh Sâm, Phó Minh Sâm cũng thích kiểu trao đổi như thế này. Lúc anh có thời gian rảnh, nhất định anh sẽ trả lời lại cô. Ăn sáng với Trương Phượng Khiết xong vẫn còn chút thời gian. Cô chuẩn bị đầy đủ sách vở, ngồi ngay ngắn trong trong phòng học, hai tay nắm điện thoại, hơi căng thẳng chờ điện thoại của bà nội. Bà nội sống ở nông thôn, mỗi tuần sẽ gọi điện thoại cho cô một lần. Điều này khiến cô vừa mừng lại vừa lo. Mừng chính là vì cô có thể nghe được giọng nói của người nhà, nhưng lại lo lắng bà nội muốn gặp cô. Chừng nào mắt cô chưa nhìn lại được thì cô sẽ không thể trở về. Chương trình học buổi sáng kết thúc đã là mười một giờ. Bà nội vẫn chưa gọi điện thoại tới cho cô. “Chắc là bà cụ quên rồi thôi, An An, em gọi cho bà nhé.” Trương Phượng Khiết xoa đầu Chu An, giúp cô bấm gọi. Hơn ba mươi giây mới có người nhận, giọng nói già nua quen thuộc truyền tới: “Alo An An à, hôm nay sao cháu lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho bà thế, giờ này không phải cháu đang đi học sao?” Chu An cười rộ lên, giọng nói hơi mang ý làm nũng: “Bà nội, hôm nay là thứ sáu mà. Thứ sáu cháu chỉ cần học buổi sáng thôi.” “À à!” Bà nội nói: “Hôm nay đã là thứ sáu rồi sao, bà nội bận quá nên quên mất! Bà nghe TV nói nhiệt độ trong thành phố hai hôm qua đã giảm rồi, An An không bị lạnh chứ, có thế nào cũng không được bản thân bị lạnh đó biết chưa!” “Cháu không lạnh, trong nhà vẫn ổn chứ ạ? Đại Hoàng không có ở nhà, có phải Nhị Bạch đã quậy tung lên hết rồi không ạ?” Lúc nói chuyện với bà nội, Chu An không bao giờ thiếu chủ đề nói. Chỉ có những lúc như thế này, Trương Phượng Khiết mới có thể nhìn thấy sự ngây thơ của một cô gái 18-19 tuổi trong cô. Kiểu phụ thuộc này chỉ khi cô ấy ở chung với người nhà mới biểu lộ ra, Trương Phượng Khiết chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy tỏ ra như thế này trước mặt anh Phó. —— Một chiếc xe thương vụ đặc biệt đi tới tổng bộ tập đoàn Phó thị. Phó Minh Sâm ngồi trên ghế bọc da phía sau, nhanh tay lật xem báo cáo do các bộ phận nộp lên. Điện thoại bên cạnh rung lên hai cái, anh liếc nhìn tên người hiển thị trên màn hình, sau đó nhìn tài xế trước mặt, đeo tai nghe bluetooth lên, mở tin nhắn ra. Giọng nói mềm mại như sáp của người con gái Giang Nam vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Minh Sâm cũng dịu dàng hơn một chút. Đoạn ghi âm dài hơn nửa phút phát hết, lông mày của Phó Minh Sâm giãn ra hoàn toàn. Lái xe nhìn thấy sự thay đổi này của anh, cũng âm thầm suy đoán một chút. Người mà ngày nào cũng đều kiên trì gửi tin nhắn đến cho sếp Phó nhỏ, lại có thể dễ dàng khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn thì chỉ có thể là cô gái ở biệt thự Gia Ninh kia thôi. Haiz, một cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy, sao lại bị mù cơ chứ? Chưa cần bàn tới gia thế như thế nào, cô ấy chỉ bị mù thôi cũng không thể nào có cơ hội lọt vào mắt của ông Phó và bà Phó được. Cô gái này, nếu về sau Phó tổng kết hôn rồi, cô ấy phải làm thế nào bây giờ? Ô tô dừng trước cửa tập đoàn Phó thị, bóng của tòa nhà chọc trời đổ xuống bao trùm lấy chiếc xe khiến bầu không khí trong xe càng thêm áp lực. Phó Minh Sâm đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, anh nới lỏng cà vạt, nhấn nút ghi âm của điện thoại, trầm giọng nói: “Chào buổi sáng, trời lạnh hơn rồi, em cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ qua thăm em.” Trong văn phòng của Phó Minh Sâm, các quản lý cấp cao dưới trướng anh đã đứng thành một hàng, cúi người khi anh bước vào, bày ra bộ dạng nhận lỗi. Phó Minh Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, đập bản kế hoạch vào ngực một người trong nhóm đó, lạnh lùng nói: “Cái tôi cần không phải là các người thừa nhận bản thân các người không có đủ năng lực, cái tôi cần chính là một bản kế hoạch đạt tiêu chuẩn. Không! Là phải thực hiện được 100%.” Phó Minh Sâm ngồi vào vị trí giám đốc, trừng mắt nói: “Nếu ngày mai còn không đạt tiêu chuẩn, tôi cũng không ngại đuổi việc tất cả các người đâu.” Tất cả thư ký giám đốc bên cạnh cũng bị dọa sợ, bưng cà phê đi vào cũng không dám thở quá mạnh. Phó Minh Sâm nâng cốc cà phê lên, vừa định uống một ngụm thì đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, đặt cốc cà phê xuống. Trán thư ký đổ mồ hôi lạnh, hỏi: “Sếp Phó, ngài có cần làm nóng cà phê hơn một chút không ạ?” Phó Minh Sâm: “Đổi thành trà đi.” Trà mang lên còn chưa uống được ngụm nào, điện thoại của Phó Minh Sâm đã reo đến mức sắp nổ tung, người gọi đến là chủ tịch tập đoàn Phó thị, cũng chính là bố của anh, Phó Tấn Hoa. Tầng trên cùng của tòa nhà chọc trời này chính là văn phòng của Phó Tấn Hoa. Lúc Phó Minh Sâm vừa tới cửa văn phòng, đúng lúc gặp được Phó Minh Viễn đi từ bên trong ra –  anh ta ỷ vào thân phận con trai trưởng của nhà họ Phó mà đã gây không ít phiền phức cho Phó Minh Sâm. Phó Minh Viễn loạng choạng đi đến trước mặt Phó Minh Sâm, búng tay một cái, nheo mắt cười: “Này em trai, anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà bố giao phó rồi, không cần phải hâm mộ anh trai đâu. Năng lực của anh cũng không mạnh hơn em là bao, chỉ là do vận may của anh lớn hơn một chút mà thôi, chắc là do ông trời chiếu cố đứa con cả là anh đây đấy.” Phó Minh Sâm lười nói nhảm với người này, gõ cửa phòng xong lập tức mở cửa bước vào. Phó Tấn Hoa mặc đồ thể thao, đang chơi golf được xây dựng đặc biệt trong phòng, thấy anh đẩy cửa bước vào cũng không thèm ngước mắt lên nhìn. Phó Minh Sâm nhìn ông ta một cái, nghiêng người đứng sang một bên, cúi đầu, dùng kính ngữ báo cáo: “Bố, bọn con và Thẩm thị vẫn hợp tác theo đúng trình tự, không có vấn đề gì cả, xin bố cứ yên tâm.” Quả bóng được đánh trúng vào lỗ, Phó Tấn Hoa xoay xoay cây gậy trong tay, sau đó đập mạnh vào sau chân Phó Minh Sâm. Mặc dù Phó Minh Sâm có chuẩn bị từ trước, nhưng cũng không thể trụ được. Anh khụy thật mạnh chân xuống đất, mái tóc gọn gàng rũ xuống trán, trông cực kỳ chật vật. “Theo trình tự? Thẩm thị đã rất nhiều lần không hài lòng với phương án hợp tác, đây là theo trình tự mà anh nói sao?” Phó Tấn Hoa hừ lạnh một tiếng: “Nếu không làm được phương án đàng hoàng, anh không biết lén hẹn người phụ trách ra gặp mặt uống trà một bữa sao! Anh đó, vẫn nên học tập anh trai của mình đi, tuy rằng thủ đoạn không được tính là đẹp cho lắm, nhưng nếu không có bất kỳ hiệu quả gì thì cũng chỉ như không mà thôi!” Phó Minh Sâm im lặng hai giây, cắn răng đáp: “Vâng, con biết rồi thưa bố.” “Đừng chỉ nói miệng với ta.” Phó Tấn Hoa xoay người, nâng tay vỗ vỗ mặt Phó Minh Sâm: “Ta nghe nói người phụ trách lần này chính là người thừa kế tương lai của Thẩm gia, bám vào cậu ta, tập đoàn của chúng ta có thể bước lên một bậc thang mới. Bố cũng đã lớn tuổi rồi, con và Minh Viễn ai có thể đem lại nhiều lợi ích cho gia tộc nhất thì tương lai Phó gia sẽ là của người đó, chắc con cũng đã hiểu ý của bố rồi chứ? Con ra ngoài đi!” Huyệt thái dương của Phó Minh Sâm nổi gân xanh, đáp: “Vâng, con sẽ không khiến bố phải thất vọng.” Từ văn phòng chủ tịch đi ra, Phó Minh Sâm chỉnh lại cà vạt, há miệng thở hổn hển. Anh vội vàng trở lại phòng nghỉ trong văn phòng của mình, khóa trái cửa, việc đầu tiên anh muốn làm chính là gọi điện thoại cho Chu An. Lúc này, Chu An đang cùng Trương Phượng Khiết và Đại Hoàng đi dạo trong vườn hoa của biệt thự. Bầu trời sau khi tuyết rơi trở nên trong xanh hơn, ánh nắng cũng xua bớt đi phần nào sự lạnh lẽo của mùa đông. Chu An ngửi được mùi hoa mận trong gió, cúi đầu xoa xoa đầu Đại Hoàng hai cái, nhẹ nhàng nói: “Đại Hoàng, đi chậm một chút nha.” Đại Hoàng sủa hai tiếng, bước đi chậm hơn. Trương Phương Khiết kinh ngạc: “Wow, Đại Hoàng thật sự đã được huấn luyện thành chó dẫn đường rồi.” “Nó rất thông minh, hơn nữa còn lớn lên cùng với em, từ nhỏ đến lớn vẫn rất thân thiết với em.” Nói đến Đại Hoàng, Chu An cảm thấy có chút tự hào: “Chị, có phải bên cạnh có Hoa Lạp Mai vàng* không, mau dẫn em tới xem đi.” *Một loại hoa mai của Nhật Bản Trương Phượng Khiết: “An An, đến hoa như thế nào em cũng có thể đoán ra được, lợi hại thật đó. Đi nào, chị dẫn em đi qua đó xem hoa!” Chu An cười, một tay nắm dây xích của Đại Hoàng, tay còn lại nắm ống tay áo của Trương Phượng Khiết để cô dắt đi. Lúc Chu An đang sờ cánh hoa, điện thoại reo lên nhắn nhở: “Cô chủ, Anh Phó muốn call video với cô. “Anh Phó gọi điện tới rồi!” Chu An lập tức đưa dây xích cho Trương Phượng Khiết, lấy điện thoại trong túi ra, giơ điện thoại lên trước mặt: “Tiểu Trí, mau chấp nhận.” “An An.” Giọng nói của người đàn ông từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, mang theo chút khàn khàn gợi cảm. Chu An hơi đỏ mặt, cô hơi mất tự nhiên đưa tay vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, mím môi cười nói: “Anh Phó, lúc này anh lại gọi điện thoại cho em khiến em hơi bất ngờ. Anh ăn cơm trưa chưa?” Trên màn hình điện thoại là khuôn mặt thuần khiết không chút tì vết của cô gái, tuy rằng đôi mắt có hơi mờ mịt nhưng vẫn rất sáng, hai bím tóc rủ xuống hai bên có gắn thêm vài bông hoa mai vàng, giống như cảnh xuân đang nở rộ trong mùa đông bất tận, nhìn Phó Minh Sâm với vẻ mặt lo lắng. “Vẫn chưa, anh không đói bụng. Muốn nói chuyện với em một chút thôi.” Trên người Chu An có một loại cảm giác khiến người khác có thể trở nên bình tĩnh, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và lắng nghe giọng nói của Chu An, Phó Minh Sâm có thể cảm thấy được an ủi phần nào. Phó Minh Sâm ngồi xuống bên giường, tùy ý cởi cúc áo vest. Chu An rất vui vẻ với yêu cầu này của Phó Minh Sâm. Cô bước chầm chậm tới chỗ cây mai, những đóa mai đang nở rộ bên cạnh cô. Chu An chụm ngón trỏ và ngón cái lại thành hình trái tim, giơ ra trước màn hình điện thoại, ngượng ngùng cười: “Anh Phó, màu vàng của hoa lạp mai vàng là màu vàng của ánh nắng mặt trời, cộng thêm trái tim của anh, hy vọng sẽ chiếu sáng gấp đôi cho anh. Mong anh sẽ quên hết những chuyện không vui, ăn cơm đầy đủ, cuộc sống xán lạn.” Phó Minh Sâm không biết tương lai có xán lạn hay không, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy ánh nắng chiếu thật rực rỡ.     Mời các bạn mượn đọc sách Mắt Mù của tác giả Đông Bắc Bắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quấn Lấy Không Buông - Bán Hạ Lương Lương
[Boss leo lên giường tôi] Nhan nữ vương: Lên giường em là người của em, đi theo em! Boss: mỉm cười ???? ——– Xuyên qua trở thành nữ phụ trong thế giới tiểu thuyết, không sao hết, chẳng qua chỉ đổi nơi ở mà thôi. Nhưng, nếu như đoạt lấy số mệnh của nữ chính thì sao? Tinh Nhan suy nghĩ rồi nở nụ cười, đấu với ông trời, cũng vui đấy. “Nhan Nhan, anh có dao.” Boss mỉm cười, “Mài xong rồi.” —- ‖ Nữ hoàng xinh đẹp vs ảnh đế dịu dàng chiều vợ: Ảnh đế Dung à, cách khiến đối phương chú ý như học sinh tiểu học ấy của anh không theo đuổi vợ được đâu! ‖ Cô chủ nhà giàu tùy hứng vs anh trai của chồng sắp cưới Làm sao bây giờ, hình như em… thích anh mất rồi ~ ‖ Tiểu hòa thượng vs Nữ ma đầu: Tiểu sư phụ, ta có đẹp không? Editor lảm nhảm: Cám ơn bé Qin và bé Mì đã đặt tên cho “con” chị =]] Cám ơn mẹ đỡ đầu Rose Nguyễn =]] Lưu ý khi đọc truyện này: Không cần mang não :)) *** Câu chuyện mở đầu khi nữ chính của chúng ta – Quý Tinh Nhan xuyên vào thế giới đầu tiên để hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ. Ở thế giới đầu tiên, nguyện vọng của nguyên chủ là đá văng tên tra nam đã lợi dụng cô ấy trong lúc khó khăn, sẵn tiện sống hạnh phúc với người khác. Nhờ lần gặp đầy ấn tượng của nữ chính với nam phụ mà nam chính (Dung Ngọc) đã để ý đến cô. Sau đó, nam chính nghĩ đủ mọi cách theo đuổi vợ yêu. Khổ nỗi là cô nàng này hơi bị thờ ơ với những người qua đường. À, cũng vì trước đây nam chính không thích nguyên chủ nên nữ chính nghĩ là nam chính cố tình gây sự với mình Nhưng mà, Quý Tinh Nhan là nữ cường, lúc cô thích ai thì sẽ xuống tay với người ấy liền. Vì vậy, sau khi đã thông suốt tình cảm của nam chính và thấy bản thân cũng thích anh là chạy ngay đến chỗ nam chính rồi cưỡng hôn con người ta Truyện này có tổng cộng 6 thế giới, mỗi thế giới tầm 10-15c và thế giới thực 2c nên tính ra bộ này dài từ 60-95c. Các thế giới đều rất đa dạng, đa phần là ngược tra nam tiện nữ. Nếu nữ chủ và nam chủ không đụng đến nam nữ chính thì nữ chính sẽ không gây hấn hay trả thù họ. Các thể loại trong truyện này bao gồm: hiện đại, tu tiên, tinh tế, thần thoại phương Tây và mạt thế. Thế giới 2: Cấm dục đại ca x tiểu công chúa. Thế giới 3: Tiểu hoà thượng trong trắng x ma nữ. Thế giới 4: Nguyên soái bá đạo x nữ hoàng bạo lực. Thế giới 5: Hoàng tử lạnh nhạt x ác long thích châu báu. Thế giới 6: Boss mù mặt x thây ma đẹp nhất. Theo ý kiến cá nhân của em, thế giới nào cũng dễ thương, chỉ có tu tiên là hơi ngược một tẹo. Xin mọi người chú ý, nam chính là một người xuyên suốt các thế giới, sống hạnh phúc với nữ chính đến hết kiếp nhé. Lý do nữ chính phải xuyên vào các thế giới là gì? Mời mọi người đọc truyện để biết nhé :))) Về nhân vật: Nữ chính cực kỳ hung hãn và mạnh mẽ trước mặt những thành phần đáng ghét, nhưng cô vẫn là cô gái nhỏ hay làm nũng và giận dỗi trước người yêu. Nhìn chung, nữ chính thuộc tuýp nữ vương điển hình theo đúng gu của em. Ở bất kỳ thế giới nào, nam chính cũng là boss cuối Trong nguyên tác, nam chính không hề yêu ai và cũng sống cô độc đến suốt đời. Vậy nên, khi nữ chính xuyên vào, em có cảm giác là nữ chính đã cứu rỗi đời anh ấy. Nam chính rất dễ hắc hoá, lúc nào cũng suy nghĩ là nếu không có nữ chính thì thế giới này chả là cái đinh gì hết, anh phải tiêu diệt thế giới ???????? Nhưng mà, anh cũng có nhiều ưu điểm lắm nhé: lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Không những vậy, anh còn có thể làm ấm giường nữa. À, anh cũng cực kỳ dịu dàng với vợ, ngây thơ vô đối trong chuyện tình cảm.  Các nhân vật phụ ở mỗi thế giới cũng rất đáng yêu, họ đã góp phần thúc đẩy quá trình theo đuổi vợ của nam chính. Ví dụ như trong thế giới tinh tế, đám thuộc hạ của nam chính cứ tưởng là nữ chính bắt cóc sếp của mình nên lập kế hoạch giải cứu anh. Ai dè, người không cứu được mà còn bị boss đánh bay mất tiêu Về văn phong: Truyện có sạn nhưng em không thấy đó là trở ngại gì. Nhìn chung truyện này để giải trí nên mấy hạt sạn bé tí tẹo kia cũng chả là gì hết. Bán Hạ Lương Lương viết cũng tạm ổn, không thích hợp với những ai đang cần những truyện siêu sâu lắng hay thực tế. Tác giả này chỉ phù hợp với ai thích truyện hường phấn (như em ) và không cần mang não. Đánh giá: 10/10 P/S: Truyện không có tiểu tam tiểu tứ hay nam phụ. *** Lời nguyền rủa của chó độc thân hình như rất linh nghiệm. Ít ra, 7 năm đã trôi qua mà chàng trai chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đương nhiên, Aure cũng duy trì số phận độc thân suốt 7 năm trời. ... Gửi lời chào thân ái. Đối với người đại lục Vân Phỉ, đối với người tu luyện, đặc biệt là người có thiên phú, chỉ cần bắt đầu thu luyện, dù chỉ đột phá ở giai đoạn đầu tiên cũng sẽ kéo dài tuổi thọ. Trong sinh mệnh dài dằng dặc này, 10 năm chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua. Nhưng đối với người có lòng riêng thì thời gian ấy quá dài. Công chúa lại không có thiên phú tu luyện. Đó là lí do vì sao Công chúa nảy sinh tình cảm với Aure từ rất sớm, nhưng vẫn chưa chấp nhận hắn. ... Mời các bạn đón đọc Quấn Lấy Không Buông của tác giả Bán Hạ Lương Lương.
Cookie Ngọt Ngào - Mặn Ngọt Bùi Đắng Cay (Toàn Điềm Khổ Lạt Hàm Liễu)
Đây là câu chuyện kể về mối tình của minh tinh Cao Cẩn Trúc, người nói không với những vai diễn tình tứ và MC nổi tiếng Ngôn Linh, chưa từng có scandal. Bắt đầu từ cuộc sống ngọt ngào thường ngày của cặp vợ chồng rồi mới lội dòng quá khứ về thời thanh xuân nồng nhiệt của hai người. Cơ mà trước sau gì cũng đều ngược cẩu độc thân cả, hãy quen với điều đó đi. Nam thần Cao Cẩn Trúc ở cùng phòng ký túc xá với em họ Kiều Ngọc của Ngôn Linh, vì lo lắng cho quỷ em họ vụng về, cô cẩn thận dè dặt xin cách thức liên lạc với anh. Mà Cao Cẩn Trúc thì sao, câu đầu không biết WeChat là sinh vật gì, câu tiếp không có số điện thoại, câu cuối chưa từng dùng di động... Lúc ấy, Ngôn Linh cứ ngỡ do cậu ngại phiền nên từ chối (thực ra đúng thế nhưng chỉ là thứ yếu), chủ yếu do gia thế Cao Cẩn Trúc nghèo đến mức không dám khen ngợi. Tuy vậy, cậu không đầu hàng trước hoàn cảnh, vượt khó thành công trở thành một học bá* xuất sắc. Vốn dĩ những chuyến ghé thăm phòng 101 của Ngôn Linh vì quan tâm em họ Kiều Ngọc, lại chậm rãi chuyển biến thành săn sóc cho bạn trai - Cao Cẩn Trúc mất rồi. Dẫu nói tình cảm đồng thời nảy sinh cả hai phía anh tình em nguyện, nhưng người buông giáp quy phục trước lại là Cao Cẩn Trúc xưa nay cao ngạo lạnh lùng. Đến thời khắc này rồi, liêm sỉ còn đáng mấy đồng? Vô sỉ mới rước được nàng dâu nhé. Còn về phương diện Ngôn Linh thì càng dễ lí giải, Cao Cẩn Trúc vốn là cỏ trong trường** bao nhiêu kẻ lăm le muốn gặt hái. Tục ngữ có câu “Trâu chậm uống nước đục”, thất lễ thất lễ, trâu già là cô đây vừa uống nước tinh khiết vừa muốn gặm bãi cỏ non này luôn cơ. *** Sáng sớm đầu mùa xuân, mặt trời nghịch ngợm trèo lên tỏa sáng trên bầu trời xanh. Mặt trời vốnmuốn chiếu ánh sáng đến mọi góc lớn nhỏ, đánh thức mọi ngườicòn đang lười biếng say ngủ. Thế nhưng bức màn treo bên cửa sổ của phòng ngủ lại quá dày, ánh sáng chỉ có thể chiếu vài tia thưa thớt qua những khe hở nhỏ vào trong. Sau hai lần bị Ngôn Linh cắt ngắn,hiện giờ rèm cửa sổ đã cách mặt đất đến một mét, bằng không thì ánh mặt trời kia cũng không có cơ hội chiếu vào. Rốt cuộc, không cần đến ánh sáng của mặt trời, Cao Cẩn Trúccũng có thể tự động mở mắt ra. Đợi chút?! Không phải là Ngôn Linh thì mới đúng sao? Sao lại biến thành heo con lười biếng kia rồi? Đúng vậy, heo con lười biếng đã không còn tồn tại nữa, bởi vì đại bảo bối Cao Cẩn Trúc đã thức rồi. Cao Cẩn Trúc mở to mắt được một lát, mới nghiêng đầu nhìn vợcòn đang trong giấc mơ đẹp. Bả đầu bắt đầu từng chút từng chút tiến lại gần bên mặt của vợ, cho đến khi trán chạm trán, mũi chạm mũi. Cao Cẩn Trúc lắc lắc đầu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ mặt, mũi và cằm của vợ. ... Mời các bạn đón đọc Cookie Ngọt Ngào của tác giả Mặn Ngọt Bùi Đắng Cay (Toàn Điềm Khổ Lạt Hàm Liễu).
Phù Sinh Mộng - Tiếu Vong Thư - Diệp Tiếu
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngược, SE chính truyện HE ngoại truyện Độ dài: 26 chương + 10 PN Tình trạng: Hoàn _________________ “Một kiếp phù sinh một kịch trường Đồng sàng dị mộng kịch thê lương Say sưa mộng cảnh ai người tỉnh Tỉnh giấc nồng say mộng kịch tàn.” (*) Diệp Tiếu nàng là một gốc hoa lan mọc giữa U Minh Phủ tăm tối quanh năm, không có màu sắc, không có tình yêu. Nàng từng ngu ngốc trao trái tim cho nhầm người, để rồi đánh mất nó mãi mãi. Ôm nỗi thương tâm, nàng chôn vùi thời gian còn lại dưới U Minh Phủ, thề rằng đời này sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa. Nhưng số phận luôn có con đường đi riêng của nó, và không ai có thể tránh được. Câu chuyện mở ra khi nàng xuống trần lịch kiếp, một mối lương duyên trời định đã bắt đầu, dây dưa không dứt. Diệp Tiếu gặp Quân Hoa, vị quân chủ hết lòng lo cho xã tắc, vị sư phụ lúc nào cũng nhẹ nhàng với nàng. Nàng đã yêu say đắm, yêu đến mức hi sinh tất cả, kể cả mạng sống của mình. Nhưng đổi lại nàng chỉ nhận được lời xin lỗi từ Quân Hoa. “Hắn nói: “Tiếu Nhi, vi sư hoàn toàn không có gia tài bạc triệu, quyền thế ngập trời, sẽ không ngâm thơ vẽ tranh, cũng không thể cùng ngươi tiêu dao giang hồ, chỉ có trách nhiệm với thiên hạ này, ngàn dặm giang sơn, vạn vạn dân đen. Nếu Tiếu Nhi nguyện ý, Quân Hoa ta lấy quốc làm sính!” (Lấy quốc gia làm sính lễ) Hắn nói: “Tiếu Nhi, sư phụ cả đời vì thiên hạ mà lo nghĩ, vì dân chúng mà toan tính, nên ngươi đừng học theo ta. Ngươi hãy cứ là Tiếu Nhi, không cần bận tâm đến người khác, chỉ cần làm chuyện ngươi muốn thôi. Dù trời có sập, ta cũng chống đỡ cho ngươi.” Nhưng hắn vì giang sơn của mình, hi sinh ta. Kỳ thật ta không oán, ta vốn chỉ muốn ở cạnh hắn lâu hơn mà thôi… Ta chỉ muốn nghe hắn nói một câu: “Tiếu nhi, ta luyến tiếc ngươi…” “Tiếu Nhi, ngươi đừng lo lắng, nếu là ngươi khóc thì không gọi là dọa người. Có điều, nếu có thể, sư phụ chỉ cầu mong ngươi suốt đời vô lệ.” Cả đời vô lệ, nhưng nước mắt cả đời này của ta, lại chảy vì hắn nhiều nhất.” (*) Ôm trái tim vỡ vụn, thượng thần Diệp Tiếu tỉnh giấc trên thiên giới, quên hết chuyện cũ, trở lại cuộc sống dài đằng đẵng cạnh dòng Vong Xuyên. Nhưng Quân Hoa thì không. Hắn vốn là Bách Lý Quân Hoa, đảo chủ Bồng Lai đảo, vị thần tiên có sức mạnh to lớn. Mối tình của Diệp Tiếu và Bách Lý Quân Hoa tiếp tục dây dưa không ngừng ở thế giới thần tiên. Nhưng đoạn trí nhớ dưới trần thế của nàng đã biến mất, còn hắn thì không đủ tin tưởng cảm giác của mình. Vì vậy khi có một người con gái khác xuất hiện, hắn đã không ngần ngại dùng kiếm đâm vào trái tim nàng. Và lần này, nàng thực sự biến mất vĩnh viễn, ôm theo nỗi đau không thể hàn gắn. Lúc đầu đọc “Phù sinh mộng, tam sinh ước”, tôi đã phải thốt lên rằng câu chuyện này là sự kết hợp hoàn hảo của “Hương mật tựa khói sương” và “Tam sinh tam thế thập lý đào hoa”! Ngay từ những dòng đầu tiên, “Phù sinh mộng, tam sinh ước” đã khiến con tim yếu ớt của tôi thổn thức bồi hồi. Câu chuyện tình yêu của Diệp Tiếu quá đẹp, cũng quá đau đớn. Giọng văn của tác giả vừa đau xót, lại vừa có cái gì đó cay đắng, ngay cả trong những đoạn hài hước. Nhưng đáng buồn thay, tôi không hề thích tác phẩm này chút này. Nó là điển hình cho kiểu viết đầu voi đuôi chuột phổ biến của các tác giả Trung Quốc. Tôi khuyên bạn nên dừng đọc khi hết chính văn, vì phiên ngoại của tác phẩm này thực sự kéo giá trị của nó từ 100 điểm về 10 luôn. Quá nhiều tình tiết gượng ép, quá nhiều ức chế và một cái kết HE gượng gạo! (Mặc dù bạn cũng sẽ gặp phải sự ức chế đó ở phần cuối của chính văn, khi nữ phụ xuất hiện, nói vài ba câu đã khiến nam chính tin sái cổ và bỏ mặc nữ chính giữa đám cưới, thậm chí sau đó còn dùng kiếm đâm nữ chính đến hồn phi phách tán!!!) Về các nhân vật, nổi bật nhất có lẽ là nữ chính Diệp Tiếu. Nàng là một người yêu hết lòng, yêu đến ngu ngốc, bị người khác lợi dụng mà vẫn mỉm cười ngậm đắng nuốt cay. Và số phận của nàng, do bị tác giả mẹ kế đưa đẩy, cũng trở nên đầy gian truân trắc trở: Bị mối tình đầu lừa dối, trộm mất trái tim về cứu chữa cho người yêu cũ của hắn; xuống trần lịch kiếp thì bị người yêu đối xử tệ bạc, thậm chí hi sinh cả tính mạng chỉ để hắn giữ được giang sơn của mình; trở lại thiên giới thì mất trí nhớ, sống trong cô quạnh, cho đến khi gặp lại Bách Lý Quân Hoa. Hai người những tưởng sẽ sống hạnh phúc mãi mãi sau bao khó khăn thì đúng vào ngày cưới, nữ phụ đột ngột xuất hiện. Chú rể bỏ đi theo nữ phụ, để lại nữ chính bơ vơ. Sau đó, như bạn đã biết, Diệp Tiếu nhận một kiếm của nam chính, về chầu ông bà ông vải. Nam chính trong truyện, Bách Lý Quân Hoa, quả thật là một thằng khốn nạn. Lúc ở trần gian, hắn là một vị quân vương chỉ biết hứa suông, người mình yêu bị lừa đến nỗi tự hi sinh bản thân mà hắn cũng không biết. Trở lại thiên giới, tuy là một vị thần có đầy sức mạnh nhưng quá nửa truyện hắn sống như một người đàn ông yếu đuối, không có chính kiến. Đến cuối truyện hình tượng hắn mới gỡ gạc lại được chút thì nữ phụ xuất hiện, và hắn biến thành tra nam đúng nghĩa. Ở ngoại truyện, hắn trở thành một thằng vì yêu mà trở nên biến thái. (Tôi cực kì không khuyến khích các bạn đọc ngoại truyện chút nào!) Nam phụ Liễu Hoa Hiên lúc đầu khá đáng ghét, nhưng đến cuối truyện có lẽ tôi còn thích anh ta hơn nam chính. Còn nữ phụ thì, chỉ một câu thôi, không thể chấp nhận được! Tóm lại là, câu chuyện này rất ổn cho đến hết chính văn, và đừng tò mò đọc ngoại truyện làm gì để thất vọng thêm. Các con tim yêu ngược và SE có thể nhảy thử hố này. Nhưng tôi không chịu trách nhiệm khi bạn đọc xong ngoại truyện và thấy thế giới sụp đổ đâu, điều quan trọng nên phải nhắc lại nhiều lần. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc hết cái rv vừa dài vừa nhảm này, hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2 hằng tuần. ^^ (*): Trích dẫn từ trong truyện ______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: Tịch Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư của tác giả Diệp Tiếu
Ôn Nhu Nộ Tướng Công - Cổ Linh
Cuộc đời của nàng không có chí lớn, cũng chỉ muốn thực hiện được ước nguyện của cha già… Gả cho một trượng phu bình bình thường thường, làm một thê tử bình bình thường thường… Trở thành một đôi phu thê bình bình thường thường, trải qua những tháng ngày bình bình thường thường trong cuộc sống. Như vậy đâu có gì khó khăn lắm phải không nà? Nhưng biết nói thế nào đây? Nói khó cũng không phải khó lắm, nói không khó cũng không phải không khó! Nguyên nhân là vì hôn nhân của nàng phải tuân theo lệnh của mẫu thân. Mà mẫu thân chỉ xem nàng như một quân cờ. Một lòng xem nàng là công cụ để lợi dụng! Nàng dứt khoát lên tiếng kháng cự, muốn tự quyết định trong hôn nhân của mình. Cũng được thôi! Nhưng ngược lại, nàng phải chấp nhận chịu mạo hiểm. Ngay trong hôn lễ của mình, tự chọn một phu quân để gả ngay lúc đó! Cũng may, vận khí của nàng không tệ lắm. Tuy hắn thực thô lỗ, cũng hơi bá đạo; Làm việc không câu nệ tiểu tiết, lại rất gia trưởng. Nhưng đối với nàng, chẳng những hắn hiền hậu, khoan dung, Còn thực lòng săn sóc nàng, rất dịu dàng với nàng. Điểm duy nhất không như mong muốn là, Thân phận của hắn dường như quá khác biệt với mẫu phu quân lý tưởng mà  nàng ấp ủ trong lòng từ trước đến nay… Tèng teng teng teng… *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Con mẹ nó… Ai da, sao cha đánh ta?” “Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được chửi bậy, bọn trẻ càng ngày càng lớn, không được để bọn chúng học theo cái miệng thúi của ngươi!” “Bịch, bịch, bịch… Ai da, ai da, ai da… đánh chết ta rồi, đánh chết ta rồi!” “Tốt nhất là đánh cho ngươi chết phứt đi, dù sao ta cũng còn ba đứa cháu ngoan.” “…Xem như cha lợi hại!” “Nói đi! Là ai chọc tức ngươi?” “Còn ai vô đây nữa, chẳng lẽ không phải là lão tam ngu ngốc kia sao!” “Hắn lại chọc ngươi cái gì?” “Tứ thúc nói, nếu vấn đề của Tiểu nghiên mực kia đã giải quyết xong, kế tiếp cũng nên lo kiếm lão bà cho lão tam ngốc nghếch nhà ta!” “Rồi sao?” “Cho nên ta đã đuổi lão tam ra ngoài tìm lão bà a!” “Hắn không chịu sao?” “Ta là đại ca của hắn, hắn dám không nghe lời ta?!” “Vậy thì còn vấn đề gì nữa?” “Tại vậy nên giờ mới lớn chuyện nè chứ!” “Rốt cuộc là làm sao?” Hắn nói muốn bắt chước ta và Lan Chu, lão cha, lão nương nào muốn gả nữ nhi bảo bối cho hắn, hoặc khuê nữ nhà ai tự nguyện gả cho hắn, hắn sẽ… “Vậy thì tốt rồi, theo tính tình của hắn, cũng chỉ có cách này mới tìm được lão bà, không phải sao?” “Nếu chỉ như vậy thì còn gì để lo nữa… Aizz!” “Ngươi có thể đừng úp úp mở mở như vậy nữa hay không? *** Xách theo cái rổ, Lâu Thấm Du ra đại sảnh, Tuyết Vụ nay đã lớn lên thành một con chó to béo mập mạp nhảy nhót chạy tới chạy lui bên chân nàng, hưng phấn xù cái đuôi lông lên quẫy quẫy không ngừng, cọ trúng nàng khiến nàng vừa tức vừa buồn cười. "Tuyết Vụ, ta muốn đến từ đường, cũng không phải đi chơi, ngươi hưng phấn như vậy làm gì?" Đi được một lúc, đột nhiên nàng giơ tay lên dùng sức vẫy hai cái, Độc Cô Tiếu Ngu bên bờ ruộng phía bên kia cũng giơ tay lên vẫy vẫy với nàng, rồi sau đó vùi đầu tiếp tục làm ruộng. Tiếu Tu La thanh danh hiển hách trên giang hồ thật sự đúng là một nông dân, thật sự là khó có thể tưởng tượng! Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, tiếng gào thét đòi đánh đòi giết vọt qua bên cạnh nàng, nàng không khỏi tò mò lớn tiếng hỏi. "Thập tam đệ, tại sao la lớn như vậy?" "Tên tiểu tử Thập bát đệ đó dám gieo hạt tiêu trên thửa đất trồng đậu xanh của bọn ta, ta phải giết hắn!" Hahaha! Các đứa con của Quỷ Diêm La quả nhiên quỷ quái muốn chết, làm như ngày nào không trêu cợt người khác thì sống không nổi hay sao đó, cứ chốc chốc lại có tiếng người kêu la đòi giết đòi đánh, mà người bị đuổi đánh đuổi giết nhất định là nhi tử của Quỷ Diêm La. Nàng mím môi lại cười, vừa đi được vài bước, lại gặp được một cảnh tượng thú vị mà dường như ngày nào cũng gặp qua. "Tướng công, đừng keo kiệt như vậy mà!" "..." Mời các bạn đón đọc Ôn Nhu Nộ Tướng Công của tác giả Cổ Linh.