Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Tên Cũ: Mưu Đồ Dụ Dỗ Tên Hán Việt: Lấy hôn liêu nhân/ Dụ ngươi thâm tình Tác giả: Dạ Tử Tân Nguồn convert: luoihoc.tangthuvien Editor: Serein’s Home x Kỳ Giản Niệm – 淇䉍念 Bìa: Cạp Cả Thế Giới Tổng chương: 104 Ngày đào hố: 27/7/2021 Ngày lấp hố:… Văn Án 【 Văn án một 】 Lúc đại học Khương Ngâm theo đuổi Doãn Toại không thành công, nhất thời tức giận trong lòng, trở nên bạo dạn, nhào tới cưỡng hôn người ta. Nhiều năm sau gặp lại, Doãn Toại là đại lão hô mưa gọị gió trong giới kinh doanh, trầm ổn nội liễm, khí độ tự phụ. Khương Ngâm sợ bị trả thù, trông thấy anh liền tránh. Không ngờ ngày nào đó về nhà, cô nhìn thấy  Doãn Toại đang cùng ba mình đánh cờ. Ba Khương Ngâm cười giới thiệu: “Đây là Doãn Toại, sinh viên trước kia của ba và mẹ con.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, cặp mắt đào hoa thâm thúy trêu chọc người. Không bao lâu, người trong nhà sắp xếp cho cô cùng Doãn Toại xem mắt. Hôm đó, hai người nói chuyện về sự tình lúc trước ở đại học. Khương Ngâm nuốt một ngụm nước bọt: “Ngày ấy là tôi nhất thời xúc động.” Doãn Toại uể oải ngước mắt: “Nhất thời xúc động, thì không cần trả giá đắt sao?” Anh vừa nói vừa đem một phần hợp đồng kết hôn đẩy tới trước mặt cô: “Đã làm thì phải chịu trách nhiệm.” Khương Ngâm: “ ? ? ! ! ! ! !” 【 Văn án hai 】 Doãn Toại vì ứng phó người nhà, nên yêu cầu cô kết hôn với anh trong vòng nửa năm. Sau khi lĩnh chứng, nhìn khuôn mặt họa thủy mình vừa lấy làm chồng, cô liền không có chút sức đề kháng nào, Khương Ngâm từ trước đến nay đều rất chủ động, cuối cùng đem hiệp nghị vợ chồng làm thành vợ chồng thật. Từ đầu đến cuối, cô đều nghĩ là do mình gian lao, cực khổ, không nản chí mới có thể thuận lợi bắt được Doãn Toại Cho đến khi Khương Ngâm vô tình phát hiện ở thư phòng Doãn Toại cất giữ rất nhiều ảnh chụp cô lúc năm nhất. Phía sau bức ảnh viết một câu: [ May mắn gặp được em, không bao giờ từ bỏ. ] Cô vuốt ve ảnh chụp, chạy tới phòng ngủ tìm Doãn Toại, đôi mắt nhíu lại: “Ông xã, giải thích một chút?” Doãn Toại: “…” #Thắng thắn sẽ được khoan hồng, có phải đã sớm thích thầm em, muốn em gả cho anh nên mưu đồ từ lâu?# #Lại dám tính kế em? Trong nhà có ghế sô pha dễ chịu hơn so với giường, đi ngủ đi!# #Em tức giận, anh đừng hòng sống tốt! ! !# ★★ Nữ nhiếp ảnh gia xinh đẹp X Tổng tài phúc hắc, muộn tao, Song C ★★ Tác giả weibo: @ đêm tử tân ổ nhỏ Tag: Hào môn thế gia, Ngọt văn Một câu giới thiệu vắn tắt: Cưới trước yêu sau, sau cưới trêu chọc lẫn nhau. Lập Ý: Cả đời vì một người, yêu và bảo hộ. ♣♣♣ ►Team tụi mình không biết tiếng trung và mới tập edit truyện, bản dịch có thể không đúng 100%. Nếu có gì sai sót, mong các bạn thông cảm và góp ý một cách tích cực. Xin cảm ơn!!!! *** Editor: Xu Beta: Sue Thành phố Trường Hoàn, cuối xuân đầu hè. Mưa to không ngớt, trời chiều với những tàn quang từ trong tầng mây hiện ra, từng tia từng sợi rọi về phía Tây. Khương Ngâm cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc chỉnh ảnh, buông chuột xuống, linh hoạt xoay cái cổ đã mỏi nhừ rồi thoải mái xoay eo. Dương Thư bưng hai cốc cà phê đến, đưa cốc có nửa phần đường cho cô: “Khương Khương, tối thứ bảy tuần này, Đồng Thành tổ chức tiệc từ thiện, Lăng tỷ không phải đã nói để hai chúng ta cùng đi sao, có muốn đặt vé máy bay không?” Khương Ngâm bưng cà phê uống một ngụm, người tựa vào thành ghế: “Tớ đã mua vé tối thứ sáu.” “Sớm vậy?” Dương Thư kinh ngạc chớp mắt, chợt nhớ tới chuyện gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười mập mờ: “Đến sớm để hẹn hò cùng bạn trai đúng không?” Bạn trai Khương Ngâm, Tạ Thiệu Viễn đang làm việc ở Đồng Thành, cách Trường Hoàn xa một chút, hai người đều là người xa xứ. Lúc còn là hoa khôi hệ nhiếp ảnh của đại học P, Khương Ngâm có vô số người theo đuổi. Dương Thư cùng với cô là bạn cùng lớp, gặp qua không ít nam sinh ưu tú theo đuổi cô. Một số nam sinh ngành điện ảnh bị cô từ chối, hiện nay đều thành diễn viên tuyến một trong giới giải trí, còn có người cầm giải ảnh đế. Như thế tính ra, Khương Ngâm ngay cả ảnh đế có địa vị trong giới giải trí cũng dám cự tuyệt. Đúng là “Khó truy đại mỹ nhân”. Nhớ lại ba tháng trước, Dương Thư khó có thể nghĩ tới, Khương Ngâm lại cùng Tạ Thiệu Viễn hẹn hò. Từ lúc bắt đầu học đại học, Tạ Thiệu Viễn là một trong những người theo đuổi Khương Ngâm. Anh ta học ngành biên kịch, cũng là người có tiếng tài giỏi trong trường, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó cũng không phải người địa phương nên trong đám nam sinh theo đuổi Khương Ngâm, Dương Thư cũng không quá xem trọng. Nhưng anh ta rất cố chấp, cũng là người theo đuổi Khương Ngâm thời gian dài nhất. Ba tháng trước, Khương Ngâm bị sự thâm tình của anh ta đả động, rồi ở bên nhau. Bất quá bởi vì hai người đều xa nhà, ở bên nhau nhưng không thường xuyên gặp mặt. Dương Thư sờ cằm cẩn thận tính: “Nếu như tớ nhớ không lầm, hai người hẹn hò ba tháng, số lần gặp mặt không quá năm lần a?” “Ân, bốn lần.” Khương Ngâm duỗi ra bốn ngón tay. Mà mỗi lần đều là ăn một bữa cơm rồi tách ra. Thật sự là vì quá bận rộn. Mới vừa quyết định hẹn hò thì Khương Ngâm phải liên tục quay chụp các hạng mục ở nước ngoài, hai tháng bay tới bay lui không ngừng, bởi vì lệch múi giờ nên cũng rất ít khi gọi điện thoại. Tháng này hai người mới ngẫu nhiên gặp mặt một lần. Trước đó đều là Tạ Thiệu Viễn đến tìm cô, còn cô vẫn chưa đi Đồng Thành thăm anh ta. Nói đến đây,Khương Ngâm liền cảm thấy vô cùng áy náy. — Buổi tối tan làm về nhà, Khương Ngâm đạp rơi giày cao gót trên chân, nghĩ đến việc đi Đồng Thành, cô liền gửi cho Tạ Thiệu Viễn một tin nhắn: [ Em tan làm rồi. ] Đối phương chưa trả lời, có lẽ là đang bận, Khương Ngâm cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại đặt thức ăn ngoài rồi mang dép lê vào phòng tắm rửa. Bước ra từ phòng tắm, cô vừa lau tóc vừa mở điện thoại, Tạ Thiệu Viễn vẫn như cũ không có trả lời. Suy nghĩ một chút, Khương Ngâm lại nhắn thêm một tin: [ Đang bận sao? ] Chuông cửa vang lên, thức ăn ngoài của cô đến. Nhận được bún ốc, Khương Ngâm liền đem chuyện Tạ Thiệu Viễn vứt sang một bên, ngồi trước bàn ăn mở nắp, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, khiến cho lục phủ ngũ tạng cô bắt đầu kêu gào. “Mùi gì vậy? Thối quá!” Lương Văn đem theo rau quả vừa vào cửa liền nhíu mày, tay vẫy vẫy ở trước mũi để xua tan mùi vị khó ngửi kia, ánh mắt liếc về phía bàn ăn của Khương Ngâm, đột nhiên cất giọng cao lên: “Đứa nhỏ này, tại sao lại ăn bún ốc?” Khương Ngâm cấp tốc đem nắp thức ăn đóng lại, trên mặt tươi cười: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Lương Văn đổi giày, đẩy gọng kính trên sống mũi, trợn mắt cô một cái: “Biết con ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng, hôm nay mẹ rảnh, tới nấu cơm cho con.” Nói xong liền đem theo đồ ăn đi vào phòng bếp, rửa tay rồi lưu loát thay tạp dề. Khương Ngâm đứng ở cửa phòng bếp, vịn cái khung cửa thủy tinh kéo đẩy: “Con đâu có không ăn cơm đàng hoàng, cũng không ăn đồ không rõ nguồn gốc gì.” “Vậy cái đồ thối hoắc kia là gì?” “…” Mùi nào? Đâu có thối đâu? Lương Văn vừa rửa rau vừa lải nhải: “Con a, bình thường lười nấu cơm, tương lai gả chồng thì phải làm sao? Đúng rồi, Tiểu Tạ có biết nấu cơm không?” “Mẹ nói Tạ Thiệu Viễn sao? Có lẽ là biết ” “Như vậy thì tốt, tương lai hai đứa kết hôn, con cũng không đến mức chịu đói. Mẹ cũng không cần nó làm gì lớn lao, chỉ cần tài giỏi, đối tốt với con, biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào nên nhường nhịn là được.” “Mẹ cũng lo xa thật.”. Khương Ngâm nhất thời im lặng, cô và Tạ Thiệu Viễn vẫn chưa kịp tìm hiểu lẫn nhau, cảm tình chưa có bao nhiêu, sao có thể nói đến kết hôn?” “Con nói muốn kết hôn lúc nào? Vẫn còn nhỏ mà.” “Hai mươi lăm tuổi mà còn nhỏ? Lúc bằng tuổi con, mẹ và ba đã sinh ra anh trai con rồi đấy.” Khương Ngâm chậc chậc nói: “Giáo sư Lương, tốt xấu gì mẹ với ba cũng là giáo sư, quan niệm không thể cổ hủ như thế được, bây giờ là thời đại nào rồi, sao có thể so với trước kia chứ? Vả lại, anh trai cũng chưa kết hôn, sao cứ thúc mỗi mình con vậy?” “Anh con đến đối tượng còn chưa có, mẹ thúc giục cùng không có lợi ích gì, còn con không phải có sao, không chừng mẹ cố gắng một chút, liền có hi vọng ôm cháu ngoại.” “…” — Lương Văn nhìn Khương Ngâm ăn hết sạch thức ăn mới rời đi, trước khi đi còn dặn đi dặn lại không được đặt đồ ăn ngoài, nếu có chuyện gì thì tới đại học C. Ba mẹ Khương Ngâm đều là giáo sư lâu năm ở trường, ở trường còn nhiều hơn ở nhà. Lương Văn từ tiểu khu đi ra, trên đỉnh đầu vang lên vài tiếng sấm, không bao lâu thì mưa tí tách rơi xuống. Mưa rất nhanh, Lương Văn không mang ô, cầm túi che lên đầu, chạy tới trạm xe buýt gần đấy tránh mưa, dự định bắt taxi về đại học C. Phía trước ngã tư, một chiếc xe Bentley màu đen rẽ phải vào đường lớn, dưới cơn mưa, xe như biến lớn ra, tốc độ lái vì mưa mà chậm lại. Chỗ ngồi phía sau rộng rãi dễ chịu, người đàn ông chân dài cùng với âu phục phẳng phiu, khớp xương tay rõ ràng để trên đầu gối, màu da trắng trẻo, ngón tay thon dài. Hàng phía trước ngồi kế tài xế là thư kí Lâm ôm một xấp văn kiện, quay đầu về phía anh báo cáo lịch trình mấy ngày tới. Người đàn ông hơi khép mắt, trên khuôn mặt anh tuấn trầm ổn, nội liễm, không chút gợn sóng. Sau một lúc lâu, anh ấn vài cái vào xương mi mở mắt, thần sắc thanh u: “Khi nào đi Đồng Thành?” Thư kí Lâm nhìn một chút vào lịch trình: “Doãn tổng, máy bay đã được sắp xếp vào tối thứ sáu, sáng thứ bảy có một buổi hội nghị cấp cao ở chi nhánh công ty Đồng Thành, còn có một bộ phim điện ảnh lần đầu công chiếu mời ngài tham dự, buổi chiều chúng ta cùng Đào Thanh Hòa lão tiên sinh đàm phán về việc chuyển thể sách thành phim điện ảnh truyền hình và vấn đề bản quyền, buổi tối có một bữa tiệc từ thiện tại khách sạn Viễn Thương Phong Dịch.” Doãn Toại nhàn nhạt “Ân” một tiếng, đi ngang qua trạm xe buýt ánh mắt lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ. Trạm xe buýt vắng vẻ, dưới ánh đèn đường lờ mờ có một vị phu nhân đứng lẻ loi, quần áo trên người bị mưa bụi làm ướt nhẹp, có lẽ là vì liên tục gọi xe nhưng không được, hình như bà ấy đang vội. Khi chiếc xe tới gần, Doãn Toại mới thấy rõ tướng mạo của đối phương, thần sắc ngừng lại, phân phó tài xế dừng xe. Doãn Toại mở dù ra, nhanh chân đi về phía phu nhân đó, ngữ khí ôn hòa lại cung kính: “Giáo sư Lương.” Lương Văn vẫn không bắt được xe, định về nhà con gái tránh mưa, không ngờ lại có người tới. Kính mắt dính một ít nước mưa, bà nhìn chằm chằm mấy giây mới nhận ra người đi tới, mặt mày lập tức hớn hở: “Doãn Toại, sao lại là con?” Doãn Toại học đại học C ngành tài chính, là sinh viên mà Lương Văn đắc ý nhất. “Giáo sư muốn về trường sao ạ, con đưa ngài về.” Doãn Toại đưa khăn giấy tới,  đem dù che trên đỉnh đầu lão sư, còn đầu vai mình thì bị dính nước mưa ướt nhẹp. Lương Văn lấy mắt kính xuống, tiếp nhận khăn lau kính, cười từ chối: “Thế thì phiền quá, chỉ sợ chậm trễ chuyện của con, ta ở đây đón xe là được.” “Không sao, con vừa vặn tiện đường.” Lương Văn cũng không từ chối nữa, đeo lại mắt kính, ngồi lên xe Doãn Toại. Trên đường về đại học C, Lương Văn chủ động cùng anh nói chuyện phiếm: “Ta còn nhớ con sau khi tốt nghiệp đại học liền học tiếp thạc sĩ ở MIT*, về nước từ khi nào vậy?” *MIT: Viện Công nghệ Massachusetts (tiếng Anh: Massachusetts Institute of Technology hay MIT) là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. “Năm ngoái ạ.” Doãn Toại đáp, rồi áy náy nói tiếp: “Công việc con có chút bận rộn, chưa có thời gian để đi thăm ngài cùng giáo sư Khương được.” Lương Văn cười khoát tay: “Người trẻ tuổi mà, công việc quan trọng. Giáo sư Khương cũng thường nhắc đến con, nói rằng ông ấy dạy rất nhiều học sinh khoa tài chính nhưng con là người có tính giác ngộ cao nhất, năm đó con viết mấy cái  luận văn, đến bây giờ vẫn bị ông ấy lấy ra để làm ví dụ trên lớp học.” Doãn Toại đang muốn tiếp lời thì chuông điện thoại của Lương Văn vang lên. Bà quét mắt nhìn điện thoại, giải thích với Doãn Toại: “Con gái của ta gọi tới.” Sau đó nhấn nút màu xanh trên màn hình rồi đặt điện thoại ở bên tai. Doãn Toại dịch xa Lương Văn một chút, mơ hồ nghe được bên kia truyền đến một giọng nữ: “Mẹ, bên ngoài trời mưa, mẹ gọi được xe chưa? Nếu không thì con xuống đón mẹ, đêm nay đừng về trường học.” Lương Văn nhìn qua bên người Doãn Toại cười nói: “Vừa hay gặp được sinh viên nên đã đi nhờ xe rồi, con không cần bận tâm, bên ngoài trời mưa đừng chạy loạn, nhớ đem chén rửa sạch.” “Sinh viên? Người nào vậy?” “Người nào con không cần biết, nghe ngóng nhiều như vậy làm gì?” “…” Đầu bên kia điện thoại, Khương Ngâm thè lưỡi không nói. Cúp điện thoại, Tạ Thiệu Viễn bên kia vẫn như cũ không trả lời, không biết đang bận việc gì. Phòng bếp đã thu dọn sạch sẽ, trong lúc rảnh rỗi, Khương Ngâm ôm máy tính về phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, đem một công việc đã làm một nửa liên quan đến lý thuyết kỹ xảo chụp ảnh tiếp tục hoàn thành Ánh đèn ấm áp lan tỏa bốn phía, tiếng bàn phím lộp bộp cùng âm thanh kích chuột luân phiên truyền đến trong không gian yên tĩnh. Ngoài cửa sổ mưa dần dần tạnh, màn đêm không biết từ lúc nào trở nên nồng đậm. Mười giờ tối, Khương Ngâm ngáp một cái, rốt cuộc cũng hoàn thành văn án tuyên truyền Weibo. Lúc học đại học, cô thường xuyên chụp một số bức ảnh hoặc quay video ngắn đăng lên Weibo, đến nay, fan hâm mộ cũng gần mấy trăm vạn. Bộ lý thuyết về kỹ xảo chụp ảnh này, lúc trước cô từng hứa với fan hâm mộ sẽ sửa lại. Duỗi cái lưng nhức mỏi, cô xoa xoa bàn chân tê dại, nhìn Weibo đã đăng thành công, cầm lấy cái cốc không ở đầu giường dự định đi rót nước. Âm thanh nhắc nhở của Weibo đột nhiên vang lên, vừa nhận được một like. Ai mà nhanh vậy? Khương Ngậm sửng sốt hai giây, ấn mở điện thoại:[email protected] gió quá lưu ngấn*, em quá lưu tâm đã thích Weibo này [/ ngón tay cái ] *gió quá lưu ngấn: Gió thổi qua không để lại dấu vết. Fan hâm mộ này năm ngoái đột nhiên theo dõi cô, hàng ngày đều nhấn like Weibo của cô. Từ đó, mỗi lần cô đăng gì, người đó đều like đầu tiên. Mà người đó là bạn trai cô, Tạ Thiệu Viễn. Hẳn là đang rảnh, Khương Ngâm ấn mở Wechat, nhắn cho anh ta một tin: [ Vừa rồi đang bận sao? ] Bưng cốc nước nóng trở về phòng, Tạ Thiệu Viễn vẫn y nguyên không trả lời. Khương Ngâm cảm thấy kì quái, Weibo thì bấm like, tại sao lại không nói chuyện? Bình thường hai người rất ít khi nói chuyện phiếm vì cô và Tạ Thiệu Viễn không tìm được đề tài chung để nói. Nhưng hôm nay Tạ Thiệu Viễn có chút khác thường. Việc cô sắp đi Đồng Thành vẫn cần nói với anh ta một tiếng. Khương Ngâm do dự, bấm vào video trò chuyện, vài hồi chuông vang lên, bên kia mới nghe nhưng lại không mở camera, bị ngắt thành cuộc gọi trò chuyện: “Có chuyện gì thế?” Khương Ngâm dừng hai giây, để điện thoại bên tai: “Nhắn tin cho anh, tại sao lại không trả lời?” “Xin lỗi, tại anh đang tăng ca viết bản thảo nên không thấy được.” “Đã trễ như vậy còn tăng ca?” “Đột nhiên có linh cảm nên nhất thời quên mất thời gian, liền bận tới bây giờ.” Là một biên kịch, linh cảm đến liền dễ dàng quên hết mọi thứ, Khương Ngâm cũng vậy, cô hiểu rất rõ, chỉ là không nghĩ tới Tạ Thiệu Viễn trong tình huống này vẫn không quên like Weibo cho cô. “Anh bận rộn như vậy, em quấy rầy anh phải không?” Tạ Thiệu Viễn bất dắc dĩ cười: “Quấy rầy thì không có, nhưng mà đã trễ như vậy, thức khuya không tốt cho thân thể, mau nghỉ ngơi sớm đi.” “Chút nữa liền ngủ, anh cũng nên chú ý thân thể, đừng nghỉ ngơi quá muộn. Đúng rồi, thứ bảy tuần này,em ____” Khương Ngâm còn chưa dứt lời, trong điện thoại dường như có tiếng gõ cửa truyền đến, Tạ Thiệu Viễn nhỏ giọng nói: “Anh còn có việc phải làm, không thể nói nữa, đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm, chăm sóc tốt bản thân, bai bai!” Điện thoại vội vàng bị cúp máy. “…” Xuất phát từ một loại trực giác nhạy bén, cô bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Vốn muốn gọi lại lần nữa, nhưng một lát sau lại từ bỏ suy nghĩ này. Lỡ như thật sự đang làm việc, cô làm phiền anh ta cũng không tốt lắm. Khương Ngâm bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, dù sao cô cũng sẽ sớm đi Đồng Thành, đợi tới khi gặp mặt lại nói. Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em của tác giả Dạ Tử Tân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chó Hoang Và Xương
GIỚI THIỆU Trần Dị như con chó hoang vong ơn bội nghĩa.  Còn Miêu Tĩnh là cục xương ương ngạnh.  — CHÚ Ý TRƯỚC KHI ĐỌC: NAM NỮ CHÍNH TỪNG CÓ NGƯỜI KHÁC TRONG KHOẢNG THỜI GIAN XA NHAU VÀ ĐƯƠNG NHIÊN CŨNG TỪNG XẢY RA QUAN HỆ VỚI NGƯỜI KIA, CÓ BẠO LÔI, TÁC GIẢ VIẾT BỪA, NHẢY HỐ CẨN THẬN! *** Tóm tắt Trần Dị và Miêu Tĩnh là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau. Trần Dị là một cậu bé mồ côi, lớn lên trong cảnh bạo lực gia đình, trở nên ương bướng, bất cần. Miêu Tĩnh là một cô bé ngoan ngoãn, hiền lành, luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống. Hai người gặp nhau khi mẹ của Miêu Tĩnh tái hôn với bố của Trần Dị. Họ trở thành anh em cùng một nhà, nhưng mối quan hệ giữa họ lại vô cùng phức tạp. Trần Dị luôn tỏ ra ghét bỏ Miêu Tĩnh, coi cô như một kẻ cản đường. Miêu Tĩnh cũng không ưa Trần Dị, cho rằng anh ta là một kẻ vô ơn, bội bạc. Sau khi Miêu Tĩnh rời khỏi Đằng Thành, Trần Dị bắt đầu thay đổi. Anh nhận ra rằng Miêu Tĩnh là người duy nhất luôn ở bên cạnh mình, yêu thương và chăm sóc anh. Anh quyết tâm tìm lại Miêu Tĩnh và thay đổi bản thân để xứng đáng với cô. Review "Chó hoang và Xương" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Tác giả Hưu Đồ Thành đã khắc họa thành công hai nhân vật chính Trần Dị và Miêu Tĩnh. Trần Dị là một nhân vật có chiều sâu, với những tổn thương và khiếm khuyết trong quá khứ. Miêu Tĩnh là một nhân vật đáng yêu, với tình yêu thương và sự kiên nhẫn vô bờ bến. Câu chuyện không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu, mà còn là một bài học về cuộc sống. Tác giả muốn gửi gắm đến người đọc thông điệp về giá trị của tình yêu thương, sự tha thứ và sự nỗ lực thay đổi bản thân. Đánh giá "Chó hoang và Xương" là một câu chuyện đáng đọc. Tác phẩm có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật được xây dựng chân thực và tình tiết được đan xen hợp lý. Đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, đáng yêu nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Ưu điểm Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật được xây dựng chân thực, có chiều sâu Tình tiết được đan xen hợp lý Truyện có nhiều điểm hài hước Nhược điểm Có một số chi tiết không hợp lý Kết thúc hơi vội vàng Kết luận "Chó hoang và Xương" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và đáng yêu. Tác phẩm sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và cảm động. Mời các bạn mượn đọc sách Chó Hoang Và Xương của tác giả Hưu Đồ Thành.
Làm Càn
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Làm Càn của tác giả Huyền Tiên: [REVIEW]   Làm Càn (放肆) – Huyền Tiên (玄笺) Độ dài: 226 chương Tình trạng: Edit hoàn Nhân vật chính: Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng Thể loại: Giới giải trí, hiện đại, ảnh hậu x ảnh hậu, HE _______________ Bài viết mang tính chất cá nhân, dựa trên cảm nhận của bản thân. Vì dân tự nhiên liệt văn nên văn phong cũng không xuất sắc, có gì sai xót mong mọi người góp ý. _______________ Nội dung:   Đường Nhược Dao chỉ mới 22 tuổi đã giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tiền đồ vô hạn. Ngày hôm sau truyền thông kéo nhau đưa tin, gọi cô bằng cái tên mĩ miều “Tiểu Tần Ý Nùng.” Fan của Đường Nhược Dao vô cùng tức giận, khuôn mặt Tần Ý Nùng hại nước hại dân, danh tiếng trong giới giải trí vô cùng tệ hại, bất luận trai gái chay mặn đều không buông tha, nghe đồn nửa giới giải trí đều là nhân tình của cô ta, cô ta còn chưa kết hôn đã sinh con, con những mấy tuổi rồi. Truyền thông vô lương tâm, chà đạp thần tượng của chúng tôi! Fan của Tần Ý Nùng cũng đáp trả, danh hiệu Ảnh hậu nhà tôi trong nước ngoài nước cầm nhũn tay rồi, Đường Nhược Dao còn không xứng xách dép cho Tần Ý Nùng, chỉ là diễn viên vô danh tiểu tốt! Vài ngày sau, tin tức đáng tin cậy nổ ra: Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao bắt tay diễn phim về đề tài đồng tính. Quần chúng hóng hớt vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng ai ngờ sau khi bộ phim đóng máy hai người lại không có bất kì điểm giao cắt nào. Người hâm mộ hai nhà đánh nhau túi bụi, khí thế như nước với lửa, Tần Đường hai người đơn giản giống như Vương không thể gặp Vương. Sau đó, Tần Ý Nùng dẫn con gái cùng tham gia tiết mục, người dẫn chương trình hỏi: “Nghe nói cô và cô Đường lục đục đúng không?” Trêи màn hình hiện lên một bức ảnh lớn của Đường Nhược Dao. Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười, vừa định mở lời. Cô con gái trong lòng cô ấy mắt long lanh, chỉ lên bức ảnh của Đường Nhược Dao, con ngươi lấp lánh, vui vẻ hô lên một tiếng: “Mommy!” Người dẫn chương trình và khán giả hiện trường: “!!!” Giới giải trí… sôi sục. … ( Văn án trích từ bản dịch của Editor, bản thân mk thấy văn án khá hay mà không spoil nội dung truyện nên mk lấy vào luôn) -------Đây là bộ truyện bách có tích phân cao nhất bên Tấn Giang, chính vì thế nên trong truyện có khá là nhiều nút thắt, nội dung tuy không được đẩy lên quá cao trào nhưng tác giả lại khá chăm chú đến từng chi tiết nhỏ, tất cả đều liên kết với nhau tạo được tính logic cho câu chuyện. Truyện khá chậm nhiệt, mọi thứ đều được tác giải miêu tả tỉ mỉ nên dễ dàng cảm nhận đươc tình yêu sâu sắc của Đường Nhược Dao dành cho Tần Ý Nùng Văn phong của Huyền Tiên thì không có gì phải bàn cãi rồi, viết rất chắc tay từ đầu đến cuối, vì nhân vật mang tính cách khá hướng nội, nhưng tác giả vẫn xây dựng các tình tiết phù hợp với tính cách nhân vật, miêu tả tâm lý và hành động rất tốt, mình đọc truyện nhưng không cảm nhận được sự nghịch lý giữa suy nghĩ và hành đồng. Nói chung, bộ này dài cũng vì tác giả rất đầu tư cho câu chữ, nhân vật, diền biến tuy chậm nhưng đủ để lôi cuốn người đọc, tất cả các câu chuyện đều xoay quanh hai nhân vật chính, cp phụ tuy có nhưng cũng chiếm khá ít trong đây. Tổng kết: tác giả viết chắc, nội dung hay, diễn biến hợp lý, tình yêu cảm nhận được sâu sắc. Đây là một bộ truyện mình thấy nên thử, vì nó hay về cả tình tiết lần nội dung. ----Điểm trừ: Có một số chỗ mk tưởng như tác giả dùng để tạo drama cho truyện nhưng không có, làm mình đọc hơi hụt hẫng một tý. Vì truyện quá hợp lý hoặc nhân vật quá thông minh, nên hầu như không có mấy cái đoạn ngược tâm lấy nước mắt người đọc, chắc do tác giả xây dựng một Đường Nhược Dao quá hiểu Tần Ý Nùng, một Đường Nhược Dao trưởng thành, thông minh và đủ quyết tâm theo đuổi Tần Ý Nùng dù có bị ngược đến cỡ nào. Đọc mà mình cảm thán trước quyết tâm của Đường Nhược Dao luôn á, tuy bị muối khá nhiều nhưng vẫn mặt dày theo đuổi được, còn viết hẳn mấy thùng luận văn về tình yêu dành cho Tần Ý Nùng thì mình cũng đến chịu, chỉ thắc mắc là chị là ảnh hậu thì thời gian đâu mà viết, chắc người chơi hệ ‘’ gõ máy tính mười ngón’’ Cá nhân mình cảm thấy bộ này xứng với hai từ “ siêu phẩm “ mà ít người biết đến quá, chắc do bản Edit mới hoàn thành xong, bản QT thì khá khó đọc, đọc mà mất cái hay luôn của truyện. Mời các bạn mượn đọc sách Làm Càn của tác giả Huyền Tiên.
Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi của tác giả Cửu Lộ Hà: Một thiên kim tiểu thư ngậm muỗng vàng sinh ra nhưng vị sự cố ôm nhầm mà phải trải qua cuộc sống khốn khổ. Cô gái bình thường lại nhân đó được hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý. Nhưng khi Hàn Băng Nhi, thiên kim chân chính trở về gia đình ruột thịt của mình, cha mẹ cô lại muốn cô thay cho cô thiên kim giả kết hôn với một người thực vật tên Lục Hạo Thiên Thiên kim giả là người trọng sinh, cô ta biết Lục Hạo Thiên sẽ không tỉnh lại, hơn nữa không bao lâu sau nhà họ Lục sẽ phá sản. Thế là cô ta thiết kế để đẩy hôn ước với Lục gia cho Hàn Băng Nhi. Không có ai biết được, Lục Hạo Thiên trong suốt năm năm hôn mê vì tai nạn xe đã xuyên qua vô số thế giới. Ở mạt thế tàn khốc chém giết, làm nên cơ nghiệp ở thời cổ đại khắc nghiệt. Cuối cùng luyện thành một thân đầy kỹ năng. Khi trở về thế giới hiện thực, lại được tin anh có một người vợ. Hàn Băng Nhi ban đầu gả cho Lục Hạo Thiên là vì trả ơn. Đợi khi anh tỉnh lại, nhìn thấy anh càng lúc càng lớn mạnh, cô cảm thấy đã đến lúc phải rời đi rồi. Kết quả, một đêm kia Lục Hạo Thiên lại tìm đến cô, hèn mọn bắt lấy cô không buông, khàn khàn giọng: ".. Đừng rời xa anh." *** Tóm tắt Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn giữa Hàn Băng Nhi, một cô gái bình thường, và Lục Hạo Thiên, một tổng giám đốc giàu có nhưng bị hôn mê. Hàn Băng Nhi là một cô gái bình thường, sống trong một gia đình nghèo khó. Một ngày nọ, cô được cha mẹ cho biết mình là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Tuy nhiên, cô cũng được biết rằng mình đã bị tráo đổi với một cô gái khác khi còn nhỏ. Cô gái được cho là thiên kim tiểu thư thực sự, tên là Hàn Tuyết Nhi, đã sống trong gia đình giàu có suốt 20 năm qua. Cô ta là một người kiêu ngạo và ích kỷ, và cô ta đã lợi dụng vị thế của mình để đối xử tàn nhẫn với Hàn Băng Nhi. Khi Hàn Băng Nhi trở về nhà họ Hàn, cô được cha mẹ ép buộc kết hôn với Lục Hạo Thiên, một tổng giám đốc giàu có nhưng bị hôn mê sau một tai nạn xe. Hàn Băng Nhi ban đầu chỉ đồng ý kết hôn với Lục Hạo Thiên vì muốn trả ơn cha mẹ. Tuy nhiên, khi cô ở bên Lục Hạo Thiên, cô dần dần nảy sinh tình cảm với anh. Lục Hạo Thiên, trong suốt năm năm hôn mê, đã xuyên qua vô số thế giới. Ở mạt thế tàn khốc, anh đã rèn luyện thành một chiến binh mạnh mẽ. Ở thời cổ đại, anh đã trở thành một thương nhân thành đạt. Khi trở về thế giới hiện thực, anh đã trở thành một tổng giám đốc thành đạt. Lục Hạo Thiên cũng đã yêu Hàn Băng Nhi. Anh ghen tị với Hàn Tuyết Nhi khi cô ta được ở bên Hàn Băng Nhi. Anh cũng biết rằng Hàn Băng Nhi sẽ rời xa anh khi anh tỉnh lại. Cuối cùng, Lục Hạo Thiên đã tỉnh lại. Anh đã cầu hôn Hàn Băng Nhi, và cô đã đồng ý. Review Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Câu chuyện có những tình tiết thú vị và hấp dẫn, và các nhân vật được xây dựng khá tốt. Hàn Băng Nhi là một cô gái mạnh mẽ và độc lập. Cô không ngại đứng lên bảo vệ chính mình và những người cô yêu thương. Lục Hạo Thiên là một người đàn ông mạnh mẽ và ấm áp. Anh yêu thương Hàn Băng Nhi vô điều kiện. Câu chuyện có một kết thúc có hậu, với Hàn Băng Nhi và Lục Hạo Thiên hạnh phúc bên nhau. Dưới đây là một số điểm cộng của câu chuyện: Câu chuyện có cốt truyện hấp dẫn và lôi cuốn. Các nhân vật được xây dựng khá tốt, với những tính cách và hoàn cảnh riêng biệt. Câu chuyện có nhiều tình tiết lãng mạn và ngọt ngào. Dưới đây là một số điểm trừ của câu chuyện: Một số tình tiết trong câu chuyện có phần hơi phi logic. Một số nhân vật phụ được xây dựng khá mờ nhạt. Nhìn chung, Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Câu chuyện sẽ là một lựa chọn giải trí thú vị cho những ai yêu thích thể loại này. *** Khi Hàn Băng Nhi tỉnh lại, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặt mày tái nhợt nằm ở bên cạnh mình. Chuông báo thức trên điện thoại không ngừng reo vang, mà người chồng trên danh nghĩa đang nằm bên cạnh cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Trong phút chốc, cô tỉnh táo lại. Cô vội vàng tắt chuông điện thoại, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. Đêm qua là đêm tân hôn của cô, cô nhìn người đàn ông tuy rằng đã ngủ say nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí độ bề ngoài của anh không giống người thường. Cô thất thần, nhớ tới một sự kiện hồi cô còn học đại học. Khi đó bạn thân của cô bận rộn yêu đương, trốn học lại gặp giáo viên điểm danh, bạn cô đã năn nỉ cô thay mình lên lớp. Cô thật sự đã chạy đến khoa kinh tế quản lý nghe giảng.. Khi buổi học sắp kết thúc cô giáo đã đưa ra một đoạn video ngắn. Trong đoạn video đó, nam thanh niên mặc đồ vest đi giày tây, khí phách hăng hái khiến tất cả sinh viên trong khán phòng đều khao khát. Đó là Lục Hạo Thiên, người thừa kế của tập đoàn Lục Thị. Khi còn du học ở nước ngoài anh đã cùng với bạn hợp tác hoàn thành một dự án lớn. Trên các tạp chí kinh tế tài chính cũng đưa tin về sự tích của anh. Giới truyền thông đã đánh giá rất cao về anh, thậm chí còn nói rằng một khi anh tiếp quản quyền lực từ tay cha mình, anh sẽ đưa Lục Thị lên một tầm cao mới, nói anh sẽ làm thay đổi toàn bộ hướng gió trên thương trường. Năm mười tám tuổi, anh tốt nghiệp đại học, sau đó tiếp tục học lên cao. Hai mươi tuổi tự thân thành lập nên một công ty có tương lai vô cùng triển vọng. Một người như vậy, nói anh là con cưng của ông trời cũng không quá lời. Anh là niềm tự hào của Lục Thị, cũng là đối thủ của rất nhiều người. Thậm chí trên thương trường lúc bấy giờ, một ông trùm trong giới sắp nghỉ hưu cũng coi anh là mối đe dọa lớn nhất đối với sự phát triển của tập đoàn. Thế nhưng trên đời vạn sự biến hóa vô thường. Vào năm Lục Hạo Thiên hai mươi hai tuổi, chiếc xe mà anh và anh cả đang đi gặp tai nạn trên đường cao tốc. Anh cả của anh chết ngay tại chỗ, mà anh thì bất tỉnh nhân sự suốt năm năm. Năm đó ba Hàn chính là dựa vào ba Lục đã qua đời mà làm giàu, ba Lục có ơn với ba cô, hai nhà nói là thế giao cũng không quá. Trước khi Lục Hạo Thiên xảy ra chuyện, hai nhà Lục Hàn đã định ra hôn ước tạo nên thế liên thủ. Sau này nhà họ Lục xảy ra chuyện, họ Hàn liền có ý nghĩ muốn hủy bỏ hôn ước này nhưng cũng sợ bị người khác nhìn vào mà mắng. Càng đừng nói mẹ Lục là một con người đanh đá, ai ở trong tay bà giở trò cũng đừng mong được yên ổn. Ba Hàn là người rất sĩ diện, để ý đến thanh danh. Mặc dù bây giờ Lục Hạo Thiên đã trở thành người thực vật vẫn một mực đem con gái gả qua. Mọi người đều nghĩ Hàn Băng Nhi nhất định sẽ phải lấy nước mắt rửa mặt. Hàn Băng Nhi lại cảm thấy như thế này cũng rất tốt. Cô rửa mặt xong rồi liền kéo ra màn cửa, để Lục Hạo Thiên có thể tắm nắng. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng, không muốn làm mẹ chồng và cháu trai thức giấc. Phòng bếp vốn đã nhỏ, đồ đạc lại còn bày bừa lộn xộn khiến cho căn phòng càng trở nên chật chội hơn. Nhà họ Lục nay đã khác xưa, không còn ánh hào quang năm nào. Kể từ khi xảy ra sự việc lớn vào năm năm trước, ba Lục mất đi người con trai yêu quý của mình bỗng chốc đã già đi hẳn, chưa đến hai năm thân thể ông đã suy yếu. Ba Lục không có người thừa kế, trong tập đoàn cũng dần mất đi quyền lực, Lục Thị bắt đầu suy tàn. Sau này càng lúc càng xuất hiện những thiếu hụt lớn hơn. Sau hai năm cố gắng tồn tại, cuối cùng Lục Thị phải tuyên bố phá sản, tập đoàn đổi chủ. Ba Lục năm ngoái được chuẩn đoán mắc ung thư gan, qua đời cách đây vài tháng.   Mời các bạn mượn đọc sách Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi của tác giả Cửu Lộ Hà.
Lương Đa Giả Vờ Ngủ
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.