Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Của Chúng Ta

Lộ An Thuần mặc một chiếc váy dài xinh đẹp, thắt nơ cột tóc tinh xảo, trải qua sinh nhật thứ mười tám của mình dưới ánh sao trong vườn hoa của biệt thự. Cô như ánh trăng được những vì sao nâng đỡ, lễ phép mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía cổng như đang chờ ai đó. … Trong con hẻm nhỏ hẹp và tối tăm, Ngụy Phong nhấc chiếc xe máy bị lật lên, lau vết máu trên khóe miệng, hung thủ đã không thấy tăm hơi. Điện thoại anh rung lên, là tin nhắn của cô gái: “Anh… sẽ đến chứ?” Anh dùng bàn tay dính máu gõ hai chữ —— “Đợi đó.” Ánh mắt chàng trai như con thú bị sa bẫy, bất chấp đau đớn, một tay chạy xe, một tay ôm chặt hộp bánh kem sắp vỡ, lao vào màn đêm vô tận. … Ngụy Phong và Lộ An Thuần, hai người khác nhau một trời một vực. Học sinh xuất sắc và học sinh cận biên*. Gia cảnh Lộ An Thuần rất khá giả, ba cô kiểm soát rất nghiêm khắc, còn Ngụy Phong đã phải vật lộn trong xã hội vàng thau lẫn lộn. Một người sạch sẽ như tuyết đầu mùa, một người cả người đều là vết thương mới chồng vết thương cũ. Không ai có thể liên hệ hai người với nhau. Cho đến buổi tối ngày sinh nhật đó, Lộ An Thuần lén lút sau lưng mọi người trốn khỏi sảnh tiệc. Bên bức tường rêu phong mục nát, cô và Ngụy Phong hôn đến trời đất tối sầm. Chó hoang vs công chúa Lập ý: Dũng cảm vì yêu (*Học sinh cận biên: là những học sinh thành tích nguy hiểm, cố gắng thì có thể thi đậu, không cố gắng thì sẽ nguy hiểm.) *** Mùa hè ở thành phố C giống như một cái lồng hấp khó chịu nặng nề, nắp lồng hấp đậy kín không kẽ hở, khô nóng, oi bức, khó mà thở dốc, tựa như chưng tất cả động vật thân mềm trong thành phố thành bùn nhão. Máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Giang Bắc, Lộ An Thuần đi ra khỏi cửa khoang, suýt nữa bị hơi nóng phả vào mặt này trực tiếp tiễn đi. Nửa tiếng sau, cô gặp được tài xế của bố - Kiều Chính ở bên ngoài sân bay. Người đàn ông vẫy tay với cô, vẻ mặt tươi cười. “Đúng lúc hôm nay bố cháu có một hội nghị thượng đỉnh tài chính, nên bảo chú tới đón cháu.” Kiều Chính nhận lấy vali của cô, bỏ vào trong cốp xe rồi quay đầu mở cửa xe cho cô: “Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng này xem, nhanh vào trong ngồi điều hòa đi, đừng để bị cảm nắng, nếu không Tổng giám đốc Lộ sẽ chỉ định hỏi tội chú đấy.” Lộ An Thuần ngồi vào xe bảo mẫu Alpha, trong khoang xe rộng rãi mở điều hòa cực lạnh, làn da ướt át lập tức được hong khô, lành lạnh cực kỳ dễ chịu. Trên bàn nhỏ bày bánh mousse, mochi, còn có dĩa trái cây mà cô thích, chỗ ngồi cũng được điều chỉnh phù hợp với chiều cao một mét sáu của cô, khởi động thiết bị mát xa, giúp cô xua tan cơn mỏi mệt vì đi đường. “Chú Kiều, thành phố C vẫn luôn nóng như vậy sao?” “Còn không phải sao, mùa hè thật sự đòi mạng đấy, cháu thử xem, chiên cái trứng gà dưới mặt trời, vài phút thôi là nó chín luôn đó.” Kiều Chính là một người đàn ông nói nhiều, vừa lái xe vừa nói dông dài: “Cháu nói xem, ở lại thành phố Kinh tốt biết bao nhiêu, sang năm là cháu thi tốt nghiệp trung học rồi, giữa chừng chuyển trường khó thích ứng lắm.” “Không phải trẻ con đều nên ở bên cạnh người lớn à.” Kiều Chính xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ngồi phía sau. Cô đút hai tay vào trong túi áo hoodie, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng ngần mềm mại, đôi mắt hạnh trong trẻo long lanh, lúc nói chuyện không nhanh không chậm, khiến cho người nghe không khỏi cảm nhận được sự tĩnh mịch và dịu dàng. “Thật là một đứa trẻ hiếu thảo, cháu muốn đến đây, bố cháu cũng rất vui, ông ấy cười suốt mấy ngày nay, từ sau khi mẹ cháu qua đời, chú rất ít khi thấy bố cháu cười.” Lộ An Thuần nhìn qua ngoài cửa sổ, không đáp lại nữa. Xe chạy ra khỏi đường cao tốc, tiến vào trong thành phố, đi xuyên qua từng tòa nhà cao san sát nhau. Bởi vì địa hình đan xen cao thấp, cầu vượt ở thành phố C cũng giống như được xây trên trời, chiếc xe đi qua đó một cách kỳ diệu, giống như rừng rậm trong thành phố. Cô lấy sợi dây chuyền ở ngực ra, mặt dây chuyền là một cái kẹp ảnh chụp hình trái tim bằng bạc. Nhìn khuôn mặt dịu dàng mỉm cười của người phụ nữ, trong mắt Lộ An Thuần tràn đầy vẻ mềm mại. Mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ tìm được em ấy. … Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã chạy vào khu nhà giàu ở ngoại ô thành phố, nơi này xây dựng từng ngôi biệt thự trang viên đan xen nhau, mỗi một căn đều có thể nhìn thấy dòng sông Gia Lăng chảy xiết cuồn cuộn từ xa xa. Tài xế đưa Lộ An Thuần đến cửa biệt thự Giang Đinh, người đón cô là một người phụ nữ trẻ tuổi, mái tóc dày đen nhánh xõa ở đầu vai, làn da trắng sữa sáng bóng, cánh môi màu đậu đỏ tự nhiên, giày cao gót cao mảnh, sợi dây quấn trên bắp chân thẳng tắp của cô ta. Liễu Như Yên, tình nhân hiện tại của bố cô, không lớn hơn Lộ An Thuần mấy tuổi. Lộ An Thuần nhìn thấy cô ta, ấn tượng đầu tiên không phải là cô ta có dung mạo giống mẹ bảy tám phần, mà là… Vết máu ứ đọng ở khóe miệng cô ta. Có lẽ người ngoài không nhìn ra được, nhưng Lộ An Thuần lại quá quen thuộc với vết máu ứ đọng như vậy. Cho dù có bôi bao nhiêu lớp kem che khuyết điểm thì đều có vẻ càng che càng lộ. Liễu Như Yên giơ tay chào hỏi cô, khóe miệng mỉm cười nhiệt tình: “Là An An đúng không, nhanh vào nhà đi, trời này nóng lắm, mau vào ngồi máy lạnh đi, vali thì để tài xế cầm vào giúp em.” “Chào chị Liễu.” Lộ An Thuần lễ phép chào hỏi với Liễu Như Yên, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho cô ta: “Đây là quà cho chị Liễu.” Liễu Như Yên kinh ngạc nhận lấy cái hộp, nhìn thấy đó là một sợi dây chuyền thạch anh thiên nga đen. “Em dùng tiền học bổng mua đó, không quý giá cho lắm, nhưng là tâm ý của em nên hy vọng chị Liễu đừng ghét bỏ.” “Cái này… sao lại thế được, chị rất thích! Cảm ơn em! Thật sự…” Liễu Như Yên cũng không biết nên nói gì cho phải. Đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với con gái của tình nhân. Cô bé này đã mất mẹ, lại đang trong thời kỳ nổi loạn, vốn cho rằng Lộ An Thuần ít nhiều gì cũng sẽ khịt mũi coi thường thân phận thấp kém này của cô ta, hoặc là lạnh giọng mỉa mai… Liễu Như Yên đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những điều này, thậm chí là nghĩ cách đối phó. Không nghĩ tới cô gái nhỏ vừa gặp mặt đã tặng quà trước, dịu dàng lại khéo léo, cũng làm cho cô ta vì lòng dạ nhỏ nhen của mình mà cảm thấy áy náy. Mặc dù người đàn ông kia từng mua cho cô ta dây chuyền bảo thạch đắt đỏ hơn, nhưng cũng không quý giá bằng dây chuyền thạch anh thiên nga đen mà Lộ An Thuần dùng số tiền học bổng ít ỏi mua cho cô ta. “Chị… chị xách vali giúp em.” Liễu Như Yên nhận lấy vali trong tay tài xế, giúp Lộ An Thuần xách vào nhà. Biệt thự được trang trí theo kiểu Trung Quốc, nội thất đều bằng gỗ lim, kiểu dáng khá cổ điển, nhưng mỗi một vật đều có giá trị không nhỏ, ngay cả bức tranh trên tường cũng do học giả tiếng tăm vẽ nên, giá trị chục triệu thậm chí là hơn trăm triệu. “Chị cũng đã dọn dẹp phòng của em rồi, ở tầng hai, em xem xem có thích không, nếu như không thích thì cứ chọn một phòng khác, chị gọi người bố trí lại lần nữa.” Liễu Như Yên thân thiện đưa Lộ An Thuần lên lầu, đi tới một căn phòng ngủ nhìn ra cảnh sông. Cửa sổ sát đất chính diện của phòng đối diện với sông Gia Lăng cuồn cuộn ở nơi xa, tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, trang trí của phòng cũng rất nữ tính, ga giường họa tiết hoa nhí, bàn đọc sách đơn giản, tường vải hồng phấn. “Tầm nhìn của phòng bên cạnh tốt hơn, nghe bố em nói em thích vẽ tranh, chị định hai ngày này sẽ dọn dẹp đồ đạc ở phòng bên cạnh một chút, làm thành phòng vẽ tranh riêng cho em, em cảm thấy thế nào?” “Cảm ơn chị Liễu.” “Em xem phòng này đi, có gì không hài lòng không.”   Mời các bạn mượn đọc sách Tình Yêu Của Chúng Ta của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sóng Ngầm
“Mất em có lẽ sẽ khiến Cận Ngôn trở nên điên cuồng, nhưng mất đi Phó Tử Ngộ sẽ khiến anh ấy trở nên trầm lặng” Khi ấy, từng bước đi kiên định đầy dũng cảm của Cận Ngôn về phía Giản Dao để cứu cô là từng chuỗi đau thương và bi ai. Bởi, mỗi bước đi này của anh là một lần anh hủy đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Máu từ khóe mắt anh chảy ra, tràn qua khóe mi. Nhưng anh không quan tâm, anh cần tìm Giản Dao, anh cần tìm cô gái nhỏ ấy, cô ấy đang đợi anh… Ngày hôm ấy, Bạc Cận Ngôn mất đi Phó Tử Ngộ, người bạn thân duy nhất anh có. Ngày hôm ấy, Bạc Cân Ngôn mất đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Ngày hôm ấy, vợ anh Giản Dao cùng hai người bạn thân thiết trong đội là Phương Thanh, An Nham đều bị trọng thương rất nặng. Ngày hôm ấy, thế giới của anh chỉ còn lại tăm tối. Cho dù, công lý đã chiến thắng thì tất cả đều phải trả giá. Và, Bạc Cận Ngôn quyết định rời đi với trái tim cùng thân xác chằng chịt vết thương và đau đớn. *** Thể loại: Hiện đại, tâm lý tội phạm, trinh thám, tình cảm, gian nan hơn phần 1, đau thương hơn nhưng cũng vì thế mà có dấu ấn mạnh hơn, HE. Tình trạng: Đã xuất bản bởi Vanvietbooks' Page ----- “Chính nghĩa như hố sâu dưới trăng, như đá lạnh trong đầm. Bóng tối vẫn tồn tại dưới làn nước, cho dù có lúc mờ đục, có lúc đảo điên, nhưng rồi cuối cùng nước sẽ lại trong veo nhìn thấy đá. Nếu cuối cùng anh trở về, thì xin em từ đây hãy khép đôi mắt ngấn lệ trong đêm tối. Xin em, hãy nhắm mắt khi anh đến." Trước khi đọc “Hãy nhắm mắt khi anh đến 2” mình cũng đã cân nhắc. Bởi với mình (có lẽ với nhiều người khác nữa) thì cái kết của phần 1 đã khá toàn vẹn cho nhân vật chính, hạnh phúc bên nhau, có chăng là thiếu một đám cưới lãng mạn, hay thiếu một Phó Tử Ngộ cũng hạnh phúc như chính người bạn thân của anh... Cuối cùng vẫn quyết định đọc vì thích lối hành văn của má Mặc lắm :))) Mở đầu, Giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn đi làm việc không mang theo giấy tờ chứng nhận chuyên môn, thân phận mà mang theo chứng nhận kết hôn!!! Cãi nhau với Bạc phu nhân, lấy người ngoài làm lá chắn để làm hòa với vợ yêu, đúng là Bạc vô sỉ ngày nào. Công việc của Bạc Giáo sư vẫn như trước, đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm và tàn ác nhất, nhưng giờ anh đã chính thức có thêm những thành viên đắc lực của mình: trợ lý Bạc phu nhân, trạch nam An Nham, cảnh sát Phương Thanh si tình bỏ từ thành cổ an nhàn lên Bắc Kinh vì người mình yêu. Những vụ án trong Nhắm mắt 2 đều là cảm hứng từ một số sự việc thật trong xã hội mà má Mặc đọc được. Vụ án đầu tiên là án trong án. Từ một vụ án giết người bi thảm, dẫn đến phát hiện về con người thật của những kẻ bề ngoài hào nhoáng. Một gia đình giàu có với tiền bạc địa vị xã hội nhưng bên trong lại thối nát đến ghê rợn: một chồng năm vợ, vợ chồng cùng nhau hại chết vô số cô gái, người mẹ bươn trải tìm con cuối cùng trở nên điên loạn rồi bị giết chết... Cuộc đời mỗi người đều hoặc quá đáng sợ hoặc quá bi thương. Hiện thực cuộc sống chính là tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Vụ án thứ hai với cặp song sinh mang lại nhiều bất ngờ: Kha Thiển với tình yêu thương sâu đậm với chị gái, tội ác của nhóm bạn học vì tiền, kết cục của những kẻ nhẫn tâm,... Nhưng điều cuối cùng có lẽ khiến độc giả vừa bất ngờ vừa đau lòng hẳn là cái chết của Phó Tử Ngộ và tình yêu với Hàn Vũ Mông của anh, là Bạc Cận Ngôn mất đi ánh sáng, rời xa Giản Dao đến một nơi khác, là Giản Dao không còn dịu dàng, tươi vui như trước mà ngày càng trầm lặng ... “Một năm qua đã là giới hạn của em rồi. em muốn bao dung anh, cho anh không gian, ai ngờ hóa ra không có ngày nào em không ngừng nhớ đến anh, đau lòng vì anh. Cả em và Phó Tử Ngộ đều không ở bên anh, mắt anh không nhìn thấy, anh tan nát cõi lòng thành như vậy, rốt cuộc anh đã phải kiên cường đến thế nào? Em không bao giờ muốn sống như vậy nữa. Cận Ngôn à, anh phải biết rằng Giản Dao có thể chết vì anh.” Có người sẽ nói không thích Nhắm mắt 2 này, nhưng theo mình, khi đã đọc gần hết truyện, đây chính là lời giải thích, cũng là một khởi đầu, cũng là kết thúc. Phần này khiến mình đau lòng nhất chỉ là cái chết của Phó Tử Ngộ. Có lẽ Đinh Mặc muốn bạn đọc biết được rằng, cuộc đời không có gì là viên mãn cả, hạnh phúc phải được đánh đổi bằng những đau thương và mất mát. Thời gian không xóa nhòa đau thương mà khiến người ta nhớ về nó, cảm nhận nó và nhờ nó mà trưởng thành hơn. Bạc Cận Ngôn hay Giản Dao đều vậy. Bởi đau thương mà mạnh mẽ, bởi đau thương mà trân trọng, bởi đau thương mà quấn quýt, bởi đau thương mà khắc ghi... Đừng vì sợ phần 2 khiến bạn cảm thấy thất vọng. Thật ra với mình, phần 2 học được nhiều thứ lắm, cảm thấy yêu thương thêm những người quan trọng bên cạnh mình. À bật mí thêm là Bạc Cận Ngôn chỉ có một nhân cách thôi nha, đừng nghe lời đồn thổi ^^ *** Nếu từng ấn tượng về Bạc Cận Ngôn dở dở ương ương, bình thường ít nói nhưng phun ra câu nào ngã ngửa câu đó thì sang phần 2 cũng vẫn tiếp tục ngã ngửa nhưng lần này thấy anh Ngôn rất cute phô mai que, đỡ lập dị và mềm mại hơn rất nhiều. Khác với phần 1 là các vụ án độc lập thì phần 2 đa số là án trong án, từ một manh mối nhỏ lại là nguồn cơn của những chi tiết động trời, ảnh hưởng đến toàn cục sau này. Ở 2 vụ án đầu, hung thủ nếu ai tinh ý và đọc nhiều truyện trinh thám có thể đoán được hung thủ là ai, nhưng động cơ của hung thủ gây ra án mạng lại khiến người ta xót xa và buộc phải suy ngẫm. Từ con người bình thường lại trở nên sa ngã, tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, từ những dục vọng sâu xa của con người khiến họ không thể thoát ra khỏi cám dỗ, chỉ có thể thoả hiệp rồi lún sâu vào, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đâu đó thấy bóng dáng hiện thực của cuộc sống, một gia đình bề ngoài là mẫu mực nhưng bên trong thì thối nát, cuộc sống như tù ngục và quá bi thương. Còn 2 vụ án cuối cùng thì khá bất ngờ, vụ án thứ 3 cũng có thể đoán được nhưng đến vụ thứ 4 thì té ngửa vì sát thủ mặt nạ và sát thủ hồ điệp. Có 1 điểm trừ là các vụ án kết thúc khá nhanh, nhiều khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã kết thúc, còn rất nhiều câu hỏi chưa được sáng tỏ nhưng có lẽ đây là dụng ý của tác giả khi để mọi người phải suy nghĩ và suy luận =)). Đặc biệt là vụ thứ 4 ảo tung chảo, kết thúc cũng quá vội làm mình hụt hẫng, quái thế nào sát thủ đầu mưng mủ thế mà lại chết một cách nhanh chóng và quá dễ dàng. Phần này không chỉ có Bạc Cận Ngôn chiếm sóng, mà còn có bộ 3 anh hùng cái thế Phương Thanh, An Nham, và Giản Dao hỗ trợ và toả sáng. Phần 2 cũng là phần khá bi thương và đau buồn khi Phó Tử Ngộ chết, Bạc Cận Ngôn bị mù và phải rời xa Giản Dao 1 năm để bảo đảm an toàn cho cô. Bạc Cận Ngôn cũng không phải là thần thám không ai không xâm phạm được, anh cũng có mất mát, đau thương khi bạn thân nhất bị giết chết, phải rời xa người vợ nhất mực yêu thương, nuốt ngược nỗi đau biến nỗi đau thành hành động, quét sạch mọi kẻ thù. Giản Dao thì bị xoáy lại nỗi đau về vụ án của cha mình ngày trước. An Nham hay Phương Thanh đều bầm dập, trải qua vô vàn thương tích. Nói tóm lại thì phần 2 kết hợp yếu tố ngôn tình và phá án hay hơn, các vụ án cũng khó đoán và gay cấn hơn và cũng để lại nhiều nỗi xót xa cho người đọc, để người đọc tự hỏi liệu các hung thủ có phải là do bị dồn ép đến đường cùng mà bắt buộc phải làm ra tội ác, họ không hoàn toàn mất đi hết lương tri mà chỉ là đã bị hận thù che mờ hết lí trí? Mời các bạn đón đọc Sóng Ngầm của tác giả Đinh Mặc.
Lạc Nhi Ý
Vân Tử Lạc, nữ nhân xấu bậc nhất nước Kỳ Hạ, bất tài vô dụng, từ nhỏ đính hôn với Tứ Vương gia. Ai ngờ ngày kiệu hoa tới cửa, bị hạ nhục ngay giữa đường, chưa vào tới nhà chồng đã bị đuổi về. Phu quân tương lai và tỷ tỷ ruột như chim liền cánh, như cây liền cành, bản thân trở thành trò cười cho cả kinh thành, chỉ còn lại ngọc nát hương tan! Nữ sát thủ thế kỷ 21 kinh hoàng sống lại! Mới biết: Phía sau dung nhan xấu xí ấy là một diện mạo khuynh quốc khuynh thành. Người tỷ tỷ ‘thiên tài’ kia năm xưa đã cướp mất sáng tác của nàng mới bỗng nhiên nổi danh! Cuộc hôn nhân ấy vốn là một âm mưu tỷ tỷ và phu quân sắp đặt, gài bẫy nàng. Cô gái hiện đại thông minh sao có thể thua cổ nhân! Kẻ hạ nhục ta, ta hạ nhục! Kẻ ức hiếp ta, ta ức hiếp! Ta không có hoài bão lớn lao, càng chẳng có lý tưởng cao cả. Giấu kín tài năng chỉ mong được bình yên, đôi lần hồ đồ chẳng qua là không thèm tính toán. Nhưng nếu có kẻ nào làm tổn hại tới giới hạn của ta, vậy thì đừng trách ta, lấy oán báo oán, lấy đòn trả đòn! – Vân Tử Lạc. Nếu hắn thích tỷ tỷ của nàng vậy thì nàng sẽ tác thành cho hai người họ chàng thiếp sánh đôi. Sai lầm ở chỗ, hắn không nên chọc vào nàng! Vân Tử Lạc, bổn vương chính là muốn thấy ngươi ở vậy cả đời, nhìn ngươi đau khổ. Nàng cười lạnh nhạt: Cho dù ta gả cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ cũng sẽ không động vào ngươi, vì ta chê ngươi bẩn! Vậy mà khi gặp lại, tài hoa diễm lệ, một nụ cười khuynh thành, nàng đã gả về làm thê tử của người ta. [Hắn] thanh tao như tiên giáng trần, thân phận cao quý, yêu chiều vô hạn: Lạc Nhi, ta sẽ lấy nàng. Khi sự tình đã định, bất chợt quay đầu, nụ cười trên môi nàng sớm đã lạnh… Nếu yêu xin hãy yêu sâu đậm! [Hắn], trong tay nắm binh quyền, tấn công quyết đoán, lạnh lùng cao ngạo, ít giao du với bên ngoài, nhìn nàng hờ hững: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội làm quân cờ!” “Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, có ai không phải quân cờ của ngài đâu? Nhưng cái ta cần… là tự do.” Trong trò chơi này, ai đã đánh mất trái tim? [Hắn] phong lưu tà mị, xấc xược khó quản, ngay từ đầu đã thù địch, tới cuối cùng mới thật lòng: “Nếu nàng nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ vì nàng ngắt gãy vạn bông hoa đào.” “Nhưng ta… cũng sẽ không phải đóa hoa trong số phận của ngài.” Nhân vật: Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm, Vân Kiến Thụ, Vân Khinh Bình, Vân Thái Lệ, Vân Thường, Hách Liên Ý,….. *** Mây dữ đè xuống thành phố, bầu không khí ngột ngạt ập tới, quét qua cả ngọn núi, trên bầu trời u ám, những đám mây đen mặc sức cuộn tung như mực tàu. Một tia chớp bừng sáng, dữ dằn rạch ngang bầu trời. ‘Đùng’, tiếng sấm vang rền lũ lượt kéo tới, cùng với đó cơn mưa rào ào ào trút xuống. Một bóng hình gầy gò ôm vai, liều mạng chạy. “Đứng lại! Dừng ngay, em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng, mười mấy chiếc bóng theo sát bước chân của anh ta, đuổi riết giữa cơn mưa đêm đen. “Đáng chết!” Vân Tử Lạc chửi thầm một tiếng, ngón tay nhỏ móc vào khẩu súng màu đen sáng loáng, ngón cái và ngón trỏ áp sát vào nhau. ‘Soạt’ một tiếng, một khoảng tà áo lớn bị xé xuống, được bọc lên vết thương bên vai trái. Máu tươi nhuộm đỏ cổ áo màu đen khiến cho màu sắc càng thêm u trầm. Cô thở dốc một hơi, nắm chặt lấy báng súng, từ từ quay đầu lại. Mái tóc dài đen nhánh đã bị nước mưa thấm ướt rượt từ lâu, dính bê bết lên gò má. Trong màn đêm u tối, không thể nhìn rõ dung mạo của cô, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực như sao trời, sáng quắc lên, nhìn về phía có người tới. Mười mấy nguồn sáng hắt cả lên người cô, đám người kia đang đứng ngay gần chỗ cô. “Buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Người đàn ông trung niên dẫn đầu hét lớn. Vân Tử Lạc lạnh lùng nhếch môi cười, đầu hàng ư? Cô làm sát thủ đã năm năm, hơn ba mươi lần thực hiện nhiệm vụ của tổ chức Phi Ưng, không phải lần đầu tiên bại lộ thân phận gián điệp, cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cảnh ngộ này! Thế nên, chưa tới giây phút cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng nhận thua! “Gọi đại ca của các người ra đây, các người không có tư cách đưa tôi đi.” Vân Tử Lạc lạnh lùng lên tiếng. “Anh Hổ, cô ta đã bị thương rồi, chạy không thoát được đâu!” Có người hạ giọng nhắc nhở người đàn ông trung niên. Anh Hổ hơi sững người. Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Chạy không thoát ư? Cứ thử xem sao! Khi hai bên đang ở trong thế cầm cự, một giọng nói khẽ khàng từ phía sau đám đông vang tới. “Lạc Nhi, em hãy đầu hàng đi, em bị thương rồi.” Cả người Vân Tử Lạc chợt run lên. Ngữ điệu quen thuộc là thế, thanh âm quen thuộc là thế, cả ngữ khí quan tâm cũng không hề xa lạ! Không… Không thể nào, sao anh có thể ở đây? ... Mời các bạn đón đọc Lạc Nhi Ý của tác giả Tuyết Sơn Tiểu Lộc.
Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.