Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọt Ngào Nho Nhỏ

✦VĂN ÁN✦ Mọi người đều nói cô con gái ngoài giá thú nhà họ Giản mới đón về rất dịu dàng, ngoan hiền, như một tiểu thư thực thụ. Duy chỉ có Hứa Trạch biết rõ vẻ phong tình trong xương cốt cô, nó ngọt hơn mật, mạnh hơn rượu, hoang dã hơn cả ngựa hoang. Đặc biệt là trong đêm khuya thanh vắng, khi cô đi chân trần trèo từ cửa sổ lên giường anh… Giản Ninh: “Bảo vệ nhà anh không ổn rồi, bờ tường bên kia muốn trèo lên là trèo được ngay, còn cả cửa sổ phòng anh nữa, nửa đêm đi ngủ cũng không thèm đóng.” Hứa Trạch: “Còn không phải vì để tiện cho em sao?” ……. “Em ngẩng đầu, bước theo ánh trăng, nào, đưa tay cho anh, Giản Ninh.” Hứa Trạch: Cô chính là ngọt ngào nho nhỏ duy nhất thuộc về anh. ——– CP: Giản Ninh vs Hứa Trạch Tag: Ngọt văn, HE, 1v1, nửa vườn trường. *** Giản Ninh bước xuống khỏi taxi, dưới mặt đất là lớp tuyết dày đặc, khiến mỗi bước chân đều phát ra tiếng kêu cót két, cót két.  Cô để chiếc vali cạnh chân, thở một hơi ra lòng bàn tay, vừa xoa xoa, vừa dậm chân tại chỗ.  Tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa một khoảng, cách đó không xa có ba chàng trai đang chơi trò ném tuyết, cậu ném vào người tôi, tôi ném đầy mặt cậu, trông thật ấu trĩ, đem theo sự kiêu ngạo, điên cuồng đặc biệt của các chàng trai tuổi thanh xuân.  Chủ yếu là điên cuồng.  “Hứa Trạch!”  “Mẹ nó, dám nhét bóng tuyết vào mồm thiếu gia à, không muốn sống nữa rồi phải không?”  ……  Ba chàng trai để ý thấy Giản Ninh, liền lập tức ngừng nô đùa, khoác vai nhau tụm thành một nhóm, đi về phía cô.  Giản Ninh khẽ cau mày, rồi nhanh chóng điều chỉnh nụ cười, quay mặt qua, nở nụ cười với bọn họ, đôi mắt to tròn cong cong, mái tóc mềm mại, mong mỏng rũ xuống vai, lộ vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.  Cửa lớn của biệt thự nhà họ Giản đã mở, Giản Ninh kéo vali, bước vào.  “Cô em này tôi đã từng gặp rồi.” Triệu Dã khoác cánh tay lên vai Hứa Trạch mỉm cười, nói.  Vệ Thành Thành đứng bên cạnh hóng vui, đưa ngón tay vào miệng chuẩn bị huýt vài tiếng sáo để đáp lại cảnh tượng này.  “Cô em này không được!” Hứa Trạch nói, đồng thời hất cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, rồi vỗ mạnh vào quần áo phủi phủi. “Đã nói rồi, có phúc cùng hưởng, có gái cùng ngắm.” Triệu Dã phản đối, nói.  “Người này không được, đã nghe thấy chưa, người này không được.” Hứa Trạch nói, vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi thoáng qua trên khuôn mặt giễu cợt của anh, chỉ là thoáng qua và đến bản thân anh cũng không hề nhận thấy.  Đã sớm nghe nói nhà họ Giản sắp đón về một cô con gái ngoài giá thú, thầm nghĩ chắc chắn là người này, vừa mới nhìn, đã thấy đôi lông mày giống hệt với chú Giản.  Giản Ninh đứng trong phòng khách, ánh mắt không liếc nhìn sang nơi khác, cô nhìn chằm chằm xuống chân mình, cuối cùng di chuyển ánh mắt về phía bà cụ có vẻ ngoài hiền từ trước mặt.  “Ninh Ninh, đi đường có mệt không?” Bà nội Giản giúp Giản Ninh cởi áo khoác lông vũ ra, treo trên mắc áo cạnh cửa, rồi bảo người pha trà thật ngon.  “Cảm ơn bà.” Đây là câu nói đầu tiên của Giản Ninh khi về đến nhà họ Giản, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, từ khi vào cửa khóe môi luôn cong lên, với độ cong vừa phải.  “Đến rồi à.” Chủ nhân nhà họ Giản đi đến, nói, âm thanh không mặn không nhạt, chẳng thể nghe ra là ấm áp hay lạnh lùng.  Như vậy đã là tốt lắm rồi, dù sao thì cô cũng là một đứa con gái ngoài giá thú, là do người phụ nữ khác phát sinh tình một đêm với chồng của người phụ nữ trước mặt này sinh ra.  “Xin chào!” Giản Ninh mỉm cười, ánh mắt của cô hơi rũ xuống, hoàn toàn không nhìn vào đối phương.  Hứa Trạch bò trên bức tường của biệt thự nhà họ Giản, từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy bóng lưng của cô gái, cô đã cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong mặc chiếc áo len màu đen, vẽ ra đường eo vừa mềm mại lại vừa mỏng manh. Cặp mông nhỏ nhắn hơi cong lên, tròn trịa, chắc nịnh như muốn bật ra khỏi lớp quần jean. Cơ thể thì nóng bỏng chỉ có điều không thể nhìn thấy khuôn mặt. Hứa Trạch nheo mắt, khẽ cong khóe miệng.  Triệu Dã và Vệ Thành Thành bốn mặt nhìn nhau, rồi nhanh chóng nặn hai quả cầu tuyết. Lợi dụng lúc Hứa Trạch thất thần, Triệu Dã cầm một quả cầu tuyết, dùng hết sức lực ném vào trong cửa sổ.  “Vèo–“  Cùng lúc đó, Vệ Thành Thành vội vàng nhét quả cầu tuyết khác vào tay Hứa Trạch.  “Bộp” một tiếng, quả cầu tuyết rơi trúng mông cô gái, rồi lập tức vỡ vụn, rơi xuống đất.  Giản Ninh quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tường là chàng trai mặc áo khoác lông vũ màu đỏ và áo len màu be khi nãy, trên tay còn đang cầm một quả cầu tuyết.  Đã nhìn thấy chính diện, phẳng lì, có chút tiếc nuối, suýt chút nữa thì được một trăm điểm rồi. Vậy nên trước tiên cứ trừ của cô mười điểm vậy, Hứa Trạch nghĩ. Tuy nhiên, tuổi tác của cô gái không nhiều, còn có thể dậy thì, nếu chăm sóc cẩn thận cùng “kỹ thuật” khéo léo của bàn tay thì sau này nhiều chỗ vẫn có thể phát triển. Cho nên, hãy chống mắt lên mà mong chờ thôi vậy.  Bắt gặp ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô gái, Hứa Trạch mới định thần lại, anh bị ám hại rồi. Mẹ kiếp, thật bất cẩn!  “Triệu Dã, Vệ Thành Thành!” Hứa Trạch ném vật chứng trong tay xuống đất, rồi nhảy xuống đạp mạnh vào hai tên mất nết kia.  Hai người ngã nhào ra đất, cũng may mùa đông mặc nhiều quần áo, nên không cảm thấy đau, cả hai vừa ngồi trên tuyết vừa ôm bụng cười một trận.  Bà nội Giản đi đến trước cửa sổ, chỉ lên tường mắng: “Hứa Trạch! Cái đồ mất dạy nhà con!”  Giản Ninh nhìn chằm chằm vào bờ tường, Hứa Trạch, Trạch là đầm hồ, hay là lựa chọn?   “Oh, what a nice day today.” Hứa Trạch chỉ đành mỉm cười xua tay, nói nhăng nói cuội: “I have a dream that one day…”  “Ngài đang bình bầu Tổng thống đấy hả, việc này không chính trực chút nào, lát nữa dẫn theo bà đi chiến đấu nâng hạng (chơi game) nhé.” Bà nội Giản nói xong, liền đóng cửa sổ lại, chẳng thể nào nổi giận với cậu nhóc này.  Hứa Trạch liếc nhìn Giản Ninh qua tấm cửa kính, cô gái vẫn giữ nụ cười trên môi, cho dù là vừa bị người khác ném cầu tuyết vào mông. Hứa Trạch mỉm cười, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý định mãnh liệt, anh muốn khiến cô khóc, anh muốn xem rốt cuộc cô gái này có biết khóc hay không.  Hứa Trạch nhảy xuống khỏi bờ tường, phủi phủi tuyết bám trên người. Triệu Dã và Vệ Thành Thành đang chổng mông ngồi xổm ngó qua khe cửa, nhìn vào bên trong.    Mời các bạn đón đọc Ngọt Ngào Nho Nhỏ của tác giả Trương Tiểu Tố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cầu Nữ
Vào thời khai quốc thịnh thế,  muốn gió có gió, muốn mưa có mưa Chỉ có một chuyện, không thể như ý Nhân vật chính: Lý Thuần Nhất, Tông Đình  Phối hợp diễn: Lâm Hi Đạo, Hạ Lan Khâm, Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, Lý Tông, Lý Thiên Tảo, Tạ Tiêu  *** Review bởi: LanThanh Nguyen - fb/hoinhieuchu -----   Bạn nào từng đọc Ai bảo quan kinh thành có tiền và Boy dân quốc thì biết style của tác giả rồi đó. Truyện của Triệu Hi Chi đa phần luôn mang màu sắc trầm buồn, giọng văn hay, văn phong đẹp và ko tập trung nhiều đến tình cảm nam nữ.   Bối cảnh truyện tương tự như triều đại thời Võ Tắc Thiên hoặc Nữ hoàng Elizabeth, phụ nữ có thể kế vị làm vua nhưng quan lại và binh lính vẫn là đàn ông, nhấn mạnh không phải là nữ tôn nhé.   Lý Thuần Nhất là kết tinh tình yêu của Nữ hoàng và chồng nhì (nôm na là phi tử). Nhưng vì một hiểu lầm nghiêm trọng mà cha cô phải tự sát vào ngày cô ra đời, còn cô bị hắt hủi và chịu sự ghẻ lạnh của Nữ hoàng; và sự ức hiếp đe doạ của chị gái – là con của Nữ hoàng và hoàng phu.   Cuộc sống u tối của cô trở nên có màu sắc và ý nghĩa hơn từ khi gặp Tông Đình - cháu trai của vị trọng thần.   Tính cách tương đồng nhau, họ thấu hiểu và yêu nhau cho đến khi Nữ hoàng chia rẽ và buộc cô đến vùng đất phong nghèo nàn. Ở đó, cô âm thầm xây dựng thế lực riêng cho mình.   Bảy năm sau, vì Thái nữ ( tương tự Thái tử) không thể mang thai nên Nữ hoàng gọi cô về với mục đích để cô sinh con giùm Thái nữ. Cô chị vừa muốn trừ khử lại vừa muốn lợi dụng cô em gái. Nữ hoàng vừa muốn hạn chế thế lực của Thái nữ, cân bằng thế lực của các thế gia và đặc biệt là khống chế cô vì giá trị của cô hiện rất quan trọng, ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Cuộc sống luôn bị theo dõi và đầy nguy hiểm đã trui rèn cô thành người thận trọng, ẩn nhẫn, mạnh mẽ cứng rắn và ko dễ tin tưởng bất kỳ ai.   Gặp lại nhau, Tông Đình giờ đây không còn là thiếu niên yếu đuối vô lực như năm xưa, mà đã trở thành người khôn khéo, thủ đoạn và đầy quyền lực để có thể bảo vệ gia tộc và cô. Tình yêu anh dành cho cô ko hề thay đổi. Nhưng cô không dám tin anh, cô sợ anh chỉ lợi dụng cô vì muốn có con với cô => dựa vào đứa bé để nắm quyền. Cô yêu anh nhưng vẫn kiềm nén vì ko muốn liên lụy đến anh và tránh để Nữ hoàng nghi ngờ.    Còn anh luôn âm thầm trải đường và dẹp bỏ mọi vật cản cho cô. Thông minh mưu trí như thế nhưng đôi khi lại hành xử rất trẻ con khi ghen tuông. Thấy cô quan tâm đến sư phụ - một người đàn ông tài giỏi đầy mưu lược thì anh giận dỗi vặt lông con quạ là thú cưng của cô. Thế là cô nổi điên trói anh lại, vặt lông anh để trả thù cho chim cưng   Nửa phần sau câu chuyện là những màn đấu đá tranh giành quyền lực, nguyên nhân cái chết của cha cô và lý do cô bị mẹ ruột ghét bỏ được tiết lộ. Liệu cô có thể thoát khỏi sự khống chế và có thể thay đổi vận mệnh của bản thân hay ko?   H lãng mạn và giàu cảm xúc, đọc đến cảnh H mà bắt đầu ra sao và kết thúc như nào mình cũng ko biết luôn   Truyện này không dành cho những bạn thích những câu chuyện tươi vui đơn giản dễ hiểu vì truyện hơi rối với khá nhiều tên nhân vật, chức vụ, địa danh và các tình tiết, âm mưu chồng chéo lên nhau. Kết thúc nhanh và hơi cụt nên sẽ gây hụt hẫng, hơi tiếc vì ko có ngoại truyện. Edit ổn. *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Cầu Nữ của tác giả Triệu Hi Chi.
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá, giá một lượng một tháng, ở một năm hết 12 lượng bạc. Thật sự là một ít tiền dư cũng không có. Bằng hữu cùng khoa thi nói, hàng xóm cách vách của ta được nhận bổng lộc ba nghìn sáu trăm lượng một năm, có thể qua đó tống tiền ăn cơm chùa! Ta nói, mơ à, cũng không nhìn xem hàng xóm của ta là ai, có thể để cho một tiểu bối như ta lợi dụng bừa bãi hay sao? *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt của tác giả Triệu Hi Chi.
Nếu Như Em Yêu Anh
Nếu như em yêu anh thì chỉ cần anh sống tại nơi đó khỏe mạnh, bình an, để anh biết rằng tình yêu của em không phải là gánh nặng trên đôi vai anh, em chỉ cần thấy anh là...đủ. Nếu em yêu anh, ngắm nhìn anh hạnh phúc...em sẽ theo đuổi anh theo cách riêng của em. Trích đoạn:  "Thái Dương, nhà em ở đâu?" "Nơi có những áng mây, rất cao, chỉ cần một cơn gió thổi, liền tan tác" Cô khẽ nhắm mắt trả lời. ---- "Thái Dương, ai là Khổng Bồi?" Đầu óc mông lung giữa cơn say, Thái Dương đã đáp lời: "Tôi không phải thái dương, thái dương chính là Khổng Bồi. Tôi là hướng dương theo dõi mặt trời. Trời tối rồi, thái dương cũng khuất núi, tôi chẳng tìm thấy đường về?" ---- Tiểu Mỹ cất lời: "Màu cam là màu của thái dương, màu lam là nhà của thái dương. Nhà của mặt trời chính là bầu trời, màu lam" Thái Dương giật mình, nhà của thái dương chính là bầu trời màu lam... Khổng Bồi chính là thích màu lam, cho nên anh muốn cho thái dương một nơi chốn vĩnh viễn là nhà. ---- Khổng Bồi ôn hòa chậm nói: "Thái Dương là trái tim, đập trung bình mười vạn lần một ngày, dùng hai ngàn gallon máu mang đi khắp các huyết mạch dài hơn sáu vạn dặm Anh trong cơ thể, nuôi sống từng tế bào, tim ngừng đập sự sống cũng chẳng còn" "Khi tình yêu đã phai tàn, tóc mai đã trắng xóa, chân bước khập khiễng, Thái Dương sẽ dần tàn úa. Tớ đã yêu cô ấy như vậy thì sao có thể dưng lên một cái lồng để giam giữ cô ấy. Nhìn cô ấy vô lo vô nghĩ, ít nhất tớ còn có thể thở được, có thể vì cô ấy mà buồn mà vui" ---- "Em mệt mỏi quá, có lẽ "đại sinh đại diệt" mới có thể "bất sinh bất diệt", vì vậy em quyết định ra đi" Hy vọng kiếp sau sẽ được gặp lại anh, cùng nhau sống chết, nắm tay nhau đến bạc đầu răng long" Cảm ơn anh đã nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy. Thái Dương tuyệt bút" Editor: Đây là một truyện cũ từ năm 2008. So với thời điểm đó đây là một truyện hay, và bây giờ cũng hay như vậy. Truyện gắn nhãn ngược tâm nhưng các bạn thích ngọt đừng sợ, vì tất cả các nhân vật đều là những người rất hiểu chuyện. Trong lòng, trong mắt họ chỉ có đối phương, không người thứ ba nào có thể len vào. Ngược chẳng qua vì họ quá nghĩ cho nhau mà thôi, nên có thể xem như ‘sủng’ trá hình vậy. Editor cũng là người sợ những cái ngược vô duyên vô cớ. Nên các bạn yên tâm nha. *** Bạn Tũn Còi, editor, giới thiệu rằng đây là bộ truyện được viết năm 2008, vào thời điểm đó nó là một bộ truyện hay, và ngay cả bây giờ vẫn vậy. Mình đồng ý! Một chuyện tình đẹp nhưng buồn về hai trái tim cách nhau 18 năm tuổi trẻ. “Chàng sinh ta chưa sinh Ta sinh chàng đã già Ta xa chàng chân trời  Chàng cách ta góc bể”   Đây chính là câu chuyện mình luôn tưởng tượng khi nghĩ về những mối tình ngăn cách bởi tuổi tác. Khổng Bồi gặp Thái Dương năm cô 10 tuổi, năm anh 28 tuổi. Anh là em trai của cha dượng cô, sau khi cha dượng và mẹ bị chính cha đẻ cô giết hại, Thái Dương được Khổng Bồi đưa về nuôi nấng. Trong lòng Khổng Bồi, cô là con gái ngoan của anh. Anh nuôi cô, yêu chiều cô, dạy dỗ cô như con gái mình. Kể cả khi gặp mặt uống rượu với anh em chiến hữu, câu chuyện quen thuộc của anh chỉ xoay quanh “Thái Dương nhà mình”: Thái Dương nhà mình học rất giỏi, Thái Dương nhà mình nấu cơm rất ngon, Thái Dương đạt giải thưởng, Thái Dương bị ốm, Thái Dương khỏi bệnh rồi… tưởng như anh sẽ mãi ngờ nghệch bao bọc cô dưới đôi cánh người cha, cho đến một ngày năm cô 17 tuổi, anh phát hiện Thái Dương cần tình yêu của mẹ, anh muốn kết hôn, tìm mẹ cho cô. 17 tuổi, đang thời nông nổi bồng bột nhất, người cô yêu nhiều năm muốn kết hôn, lại thêm tác động từ chuyện buồn của bạn thân. Thái Dương uống thuốc ngủ tự tử, để lại cho Khổng Bồi một bức thư tuyệt mệnh. “Hy vọng có kiếp sau, hy vọng được gặp lại anh, hy vọng cùng anh hẹn thề, sống chết bên nhau, nắm lấy tay người, răng long đầu bạc.” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đọc thư, lần đầu, trước mặt đồng nghiệp, trước mặt bạn bè, khóc chết lặng. Đời người như mộng. Câu này nghe rất nhiều lần nhưng đến khi đọc truyện này mình mới cảm thấy thấu hiểu đôi chút. Những năm tháng bình yên, chúng ta sống như những người mộng du, hư hư ảo ảo, chẳng hay từ sâu thẳm trái tim, điều mong ước nhất là gì, người quan trọng nhất là ai? Vào giờ phút gần như vuột mất cô, anh mới nhận ra mình yêu thương cô đến nhường nào. Không phải tình cha con, không phải ân dưỡng dục, là tình yêu đơn thuần của người đàn ông dành cho người phụ nữ. Ấy nhưng anh ghê tởm mình, anh phỉ nhổ mình vì đã yêu chính đứa bé một tay nuôi lớn. Khương Bồi lo, anh lo Xã hội sẽ nhìn nhận cô ra sao đây? Người đời sẽ khinh bỉ cô thế nào đây? Luật pháp sẽ kìm cặp nhường nào, anh bây giờ vẫn đang là người giám hộ của cô. Khổng Bồi yêu, một tình yêu dằn vặt. Anh cứ như gần như xa, như mơ như thực với Thái Dương thêm 9 năm nữa. 9 năm, Thái Dương trổ mã, là một cô luật sư thông minh xinh đẹp, học được cách vì người vì mình, thứ không đổi, chính là trái tim trong lồng ngực cô vẫn luôn dịu dàng đập vì anh, người chú không chung huyết thống. Thái Dương nói, cô không phải thái dương, Khổng Bồi mới là thái dương, anh là mặt trời còn cô là đóa hướng dương. Trời tối, mặt trời lặn, cô bơ vơ chẳng biết đường về. Truyện không dài, 20 chương, văn phong mượt mà nhưng buồn ủ ê. Nhiều lúc đọc mình thấy bất lực với tình cảm của Khổng Bồi lắm! Mình tự hỏi yêu thôi sao dằn vặt nhau nhiều đến thế. Nhưng Khổng Bồi người đàn ông này, trầm ổn, chín chắn, dịu dàng, chu toàn, chính vì thế nên anh luôn nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ từ khi Thái Dương còn là một cô học sinh 17 tuổi đến khi cô trở thành nữ luật sư 26 tuổi Anh nghĩ từ năm mình còn là người đàn ông hoàng kim hơn ba mươi tuổi đến năm anh 44 tuổi, vành tóc mai đã bạc, dấu vết thời gian để lại. Anh nghĩ trọn 9 năm. Anh lo sợ. Anh sợ tiến tới, anh sẽ trở thành lồng giam cánh bay của cô. Anh sợ khi anh chân mỏi, già nua bệnh tật, cô đương tuổi xuân phơi phới. Thế nhưng khi Thái Dương hỏi, anh có muốn cô kết hôn với người khác không, Anh trả lời không, không yêu, đừng kết hôn. Anh mâu thuẫn là thế! Vừa yêu vừa lo, vừa dịu dàng lại cố phải tỏ ra xa cách, vừa nhớ thương lại không dám lại gần. Tình yêu ngăn cách 18 năm, sao mà khổ quá! Khi anh đứng trước mặt cô, nói ba tiếng “Anh yêu em”. Ba chữ này không tiểu thuyết tình cảm nào không nhắc tới. Lời tỏ tình không hoa mỹ, không dài dòng, nhưng lại khiến người đọc buốt tim gan. Một lời “anh yêu em” gói gọn ngày ngày tháng tháng yêu trong đau khổ. Một lời “anh yêu em” kèm theo câu nói “kiếp này chúng ta chỉ có duyên phận cha con” 15 năm sớm chiều bên nhau là 15 năm anh cho cô một mái nhà. 15 năm bầu bạn là 15 năm anh đứng tên dưới vai trò người giám hộ hợp pháp của cô. 15 năm anh yêu màu xanh, là vì Thái Dương, vì bầu trời xanh là nhà của mặt trời, anh yêu màu xanh, anh cho cô một gia đình Vĩnh viễn. 9 năm như xa như gần, là thời gian dày vò cả hai. 18 năm cách trở, bùi ngùi xen lẫn tiếng thở dài. “Nếu như em yêu anh, Chỉ cần biết anh đang ở nơi đó, biết anh được khỏe mạnh bình yên, biết tình yêu của em không trút thêm gánh nặng lên đôi vai anh, biết vẫn còn được nhìn thấy anh… là đủ. Nếu như em yêu anh, em sẽ dõi nhìn anh hạnh phúc… có anh theo cách của riêng em” 30-09-2017 Cúnnn - quyencunsk10.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Nếu Như Em Yêu Anh của tác giả Bố Lạc.
Cậu Chủ Hồ Đồ
Ba quy định người hầu thế kỷ mới là gì? Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ. Thế mấy mệnh lệnh mờ ám thì sao? Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ. Thế tức là cả chọn người yêu như thế nào cậu ấy cũng phải nhúng tay vào sao? Thứ ba, tuyệt đối không được yêu cậu chủ. Ừm, xem ra quy định cuối cùng dễ nhất ấy nhỉ.. “Tôi phải thừa kế gia sản. Cho nên kết hôn đi, không được nói chuyện này ra”. Điểm chỉ vào bản giao kèo kết hôn một năm, thế này một cô hầu như cô cũng được coi là chim sẻ hóa phượng hoàng đấy nhỉ? Ấy ấy cậu chủ cậu chủ, chơi trò kết hôn với cậu một năm thì cũng không sao, nhưng mà trong thời gian đó cô thích người khác thì làm thế nào? Ví dụ như phó tổng ở công ty tuy đối xử với cô rất nghiêm khắc, lại còn dữ như chằn, nhưng có vẻ rất được đấy! Làm thế nào á? Li hôn chứ sao! Bộ nói li hôn là li hôn được sao? Không đơn giản vậy đâu, cô hầu!!! Tác giả Tinh Dã Anh: Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình. Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi. Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt! *** Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ, mệnh lệnh hợp lý hoàn toàn nghe theo, không hợp lý cũng phải cố nghe theo, nhưng mệnh lệnh có hợp lý hay không đều do cậu chủ quyết định. Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ, cậu chủ thích người hầu cũng thích, cậu chủ ghét người hầu cũng ghét, cậu chủ đánh người, người hầu phải ở cạnh ném đá. Thứ ba, NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP YÊU CẬU CHỦ. Đó là ba quy định vàng của người hầu thế hệ mới nói chung và của Diêu Tiền Thụ nói riêng kể từ năm 6 tuổi cô trở thành người hầu của cậu chủ Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc. Diêu Tiền Thụ là một cô gái trẻ tự ti với thân phận thấp hèn, cực kì nghe lời đến mức điên rồ, ngây ngây ngô ngô, đảm đang nhưng đầu óc có vấn đề. Còn cậu chủ Cẩm Ngọc thì đúng là một người kiêu ngạo bẩm sinh, luôn khó tính, khó chịu khó chiều, không ngừng làm đủ thứ hạch họe Tiền Thụ mỗi ngày. Mười chín tuổi, cậu đột nhiên bỏ nhà đi du học, Tiền Thụ ở nhà lại đi chăm cho chó của cậu cẩn thận hơn cả người. Năm năm sau, cậu đột nhiên trở về và kiên quyết muốn cô KẾT HÔN?!!!! Đây là một câu chuyện kết hợp phong cách của manga Nhật Bản và drama thần tượng của Hàn Quốc, cộng thêm một chút khùng điên của hoạt hình Mỹ, Cậu chủ hồ đồ tạo nên một bối cảnh phi thực tế và có phần hoang tưởng, nhưng lại diễn tả nó rất chân thực. Nữ chính ngu ngơ đọc rất buồn cười, vì tuyệt đối phụng mệnh không dám trèo cao nên cô không bao giờ tơ tưởng đến cậu chủ. Cô còn có một chiếc túi thần kì, luôn mang theo mọi thứ cần thiết cho cậu chủ bất kể mọi lúc, bất kể mọi nơi, mặc dù đa số lần toàn bị cậu chủ phũ lại. Diêu Tiền Thụ lần đầu phản ứng lại Cẩm Ngọc là đòi… ly hôn với anh. Còn Cẩm Ngọc, với bề ngoài kiêu ngạo, tính tình ngang ngược khó chiều, luôn bực mình và hỉ nộ thất thường, ai cũng tưởng chừng anh không yêu nữ chính đến thế. Nữ chính lại càng không ngờ luôn. Tuy nhiên, sau cái bề ngoài ấy, anh ta cũng chỉ là một chàng trai bối rối trong tình yêu. Có vài chi tiết khá dễ thương như: Vương Oánh xuất hiện, xinh đẹp và mê hoặc. Cẩm Ngọc bận suốt ngày vì công việc, tối muốn mới về nhà. Thế là lại hiểu lầm và cãi vả. Cô ghét thứ nước hoa nồng nặc của phụ nữ khác trên người anh. Thế là Cẩm Ngọc tự giác tránh xa ra, không để cô chịu đựng cái mùi khó ưa đó, vậy mà cô lại nghĩ anh lạnh lùng. Cô đâu có biết khi nhìn thấy cô ngủ gục trên sofa cậu chủ cao quý đã vội vã tắm thật sạch rồi mới bế cô về phòng. Ngày xưa chỉ có cung tần tắm rữa hầu vua chứ nào có vua tắm rữa phục vụ cung tần!? Diêu Tiền Thụ cứ trốn trong cái thế giới đầy quy tắc và định kiến, cô ngốc nghếch và ngây thơ, làm sao nhìn ra những tình cảm mà cậu chủ dành cho mình? Hết lần này đến lần khác, cô luôn làm anh tổn thương… Tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn hiểu được nhau và yêu nhau. Thêm văn phòng hài cười ra nước mắt của tác giả, đảm bảo không hay không lấy tiền! Mời các bạn đón đọc Cậu Chủ Hồ Đồ của tác giả Tinh Dã Anh.