Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khó Dỗ Dành

Bạn đang đọc truyện Khó Dỗ Dành của tác giả Trúc Dĩ. Tình cờ, Ôn Dĩ Phàm cùng người bạn học cấp ba từng bị cô cự tuyệt là Tang Diên thuê chung một nhà. Hai người nước giếng không phạm nước sông, như hai người xa lạ sống dưới cùng một mái hiên. Cuộc sống bình yên dừng lại ở một buổi sáng. Tối trước đó Ôn Dĩ Phàm ngủ ở phòng mình, vậy mà sáng hôm sau lại tỉnh dậy ở trên giường Tang Diên. Biết mình bị mộng du, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể giải thích và xin lỗi anh. Nhưng rồi chuyện này lại liên tiếp xuất hiện, cô đành thương lượng cùng anh, đề nghị anh trước khi ngủ khóa cửa phòng lại. Tang Diên lơ đễnh: “Em sẽ cạy khóa.” Ôn Dĩ Phàm nhún nhường nói: “Tôi nào có bản lĩnh đó?” “Để cùng chung chăn gối với tôi” Tang Duyên chậm rãi giương mắt, không tập trung, “em có cái gì không làm được?” Ôn Dĩ Phàm yên lặng hai giây, thành khẩn nói: “Nếu đúng thật như vậy, anh nguyện ý khóa cửa sao?” “...”..... Ôn Dĩ Phàm: “Vậy tới luôn đi.” Tang Diên: “?” • Tóm tắt một câu: Bạn cùng phòng luôn cho là tôi muốn tán tỉnh anh ta. *** #REVIEW: KHÓ DỖ DÀNH Tác giả: Trúc Dĩ Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, #oan_gia_ngõ_hẹp, HE Tình trạng: 85 chương + 4 ngoại truyện. Review: BaoYin | Chỉnh ảnh: MCM     Văn án: Cơ duyên xảo hợp, Ôn Dĩ Phàm và người từng bị cô từ chối lời tỏ tình hồi cấp ba là Tang Diên cùng chung sống trong căn nhà trọ. Hai người nước giếng không chạm nước sông, như hai người xa lạ sống dưới một mái nhà. Cuộc sống yên tĩnh bỗng dừng lại vào một buổi sáng nọ. Buổi tối đêm hôm trước, Ôn Dĩ Phàm vẫn ngủ một mình trong căn phòng của mình, nhưng sáng hôm sau lại thấy mình đang nằm trên giường Tang Diên. Biết rõ mình có bệnh mộng du, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể nói xin lỗi và giải thích với anh, nhưng chuyện như thế cứ liên tục xảy ra ba bốn lượt, cô đành thương lượng với anh, bảo anh lúc ngủ có thể khóa cửa phòng không? Tang Diên chẳng buồn để tâm nói, “Em sẽ nạy khóa.” Ôn Dĩ Phàm nhẫn nhịn nói, “Em có bản lãnh đó sao?” “Vì muốn được đồng gường chung gối với anh.” Tang Diên nhướng mày, lơ đểnh nói, “Có gì mà em không làm được?” Ôn Dĩ Phàm trầm mặc hai giây, thành khẩn nói: “Nếu như em thật muốn như vậy, anh có nguyện ý khóa của không?” “. . .” Ôn Dĩ Phàm: “Vậy tới luôn đi.” Tang Diên: “?” ------     "Khó Dỗ" cùng hệ liệt với "Vụng Trộm Yêu Anh" nói về anh hai của Tang Trĩ - Tang Diên và mối tình đầu Ôn Dĩ Phàm của anh.     Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm vốn là bạn học cấp ba, nhưng Ôn Dĩ Phàm vì sống ở nhà bác cả nên học ở trường Thập Trung không bao lâu thì phải chuyển tới Bắc Du. Hai người họ vô tình bị đối phương thu hút, nhưng cách thể hiện lại khác hẳn nhau. Đối với Tang Diên, chuyện thích Ôn Dĩ Phàm rõ như ban ngày, nhưng nó lại chỉ là tình đơn phương vì Dĩ Phàm đã từ chối anh ngay sau khi có kết quả thi Đại học. Cô lỡ hẹn với Tang Diên, không đăng ký vào Đại học Nam Vu mà học Đại học Nghi Hà, nơi cách xa Nam Vu. Ôn Dĩ Phàm không muốn gặp lại Tang Diên nữa, anh đồng ý. Cho đến 5 năm sau, họ lại tình cờ gặp nhau ở quán bar Tăng ca của Tang Diên.     Tang Diên lúc này khi thấy Ôn Dĩ Phàm như một người lạ, như kiểu anh không hề nhớ về mối tình đầu này của mình vậy. Tưởng chừng chỉ là một gặp lại thoáng qua rồi sẽ biến mất như một cơn gió nhưng trớ trêu thay căn hộ của Tang Diên bị cháy, anh lại trở thành bạn thuê cùng nhà với Ôn Dĩ Phàm.     Một loạt tình huống oan gia như chó với mèo đã xảy ra ở đây. Tang Diên ban đầu chỉ nói sống tạm 3 tháng, nhưng nhìn lại con người mưu mô của anh tất nhiên sẽ chơi trò dây thun đúng không??? Anh ở hẳn 2 năm mọi người ạ =))))) Từ lúc còn giả vờ tỏ ra lạnh nhạt tới khi rước được con gái nhà người ta rồi thì lại cùng nhau chuyển về căn hộ ban đầu của mình =)))))))     Khi đọc "Vụng Trộm" mình đã cực kỳ thích Tang Diên rồi, vì anh độc miệng, chảnh chọe, lại còn hay khoe khoang =))))) Nhưng khác hẳn với vẻ bề ngoài hào nhoáng ấy thì Tang Diên lại là một chàng trai cực kỳ si tình, cả cuộc đời anh chỉ yêu một và duy nhất Ôn Dĩ Phàm, sau khi bị cô từ chối thì anh luôn một thân một mình, đến nỗi ba mẹ anh tưởng anh có vấn đề gì đó nên mới 24 tuổi đã bị sắp xếp đi xem mắt rồi.     Ôn Dĩ Phàm là một cô gái xinh đẹp, tính tình dễ chịu, dường như cô là một người không qua thích cạnh tranh và dễ chấp nhận. Ở khoảng thời gian khi còn phải chịu sự kiểm soát của nhà bác cả, cô khá cam chịu nên khó tránh phải chịu những ấm ức. Nhưng vì vậy không có nghĩ là cô yếu đuối! Gặp phải bất bình, vốn điều này trở thành trăn trở lớn nhất của Ôn Dĩ Phàm vì cô đã phải từ bỏ Tang Diên một lần. Cô nghĩ rằng mình không xứng đáng có được tình yêu của một chàng trai nhiệt tình, tốt bụng và tỏa sáng như ánh mặt trời buổi sương mai. Nhưng sau này gặp lại, khi bản thân Dĩ Phàm đã trở nên dũng cảm hơn, cô quyết định mặc kệ tất cả mà làm những gì trái tim mách bảo.     Tang Diên tuy lạnh lùng, cục súc nhưng với Ôn Dĩ Phàm mà nói, anh là một người đàn ông tận tâm, chu đáo nhất. Từ sau khi ba cô mất, thế giới của Dĩ Phàm dường như sụp đổ, cô cảm thấy mình cực kỳ bơ vơ, không có nơi nương tựa. Tang Diên như một vị thần xuất hiện để trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô vậy. Cô thấy biết ơn, trân trọng vì sự xuất hiện của chàng trai ấy, đã khiến thế giới của cô trở nên ấm áp và có nhiều sắc màu hơn. Ôn Dĩ Phàm thường xuyên phải tăng ca, Tang Diên sẽ dặn cô chú ý an toàn, về trễ nhớ báo. Ôn Dĩ Phàm mộng du, Tang Diên sẽ lặng lẽ dõi theo tới khi cô về phòng an toàn. Sẽ vì cô gái anh yêu mà không màng thương tích. Cô gái ấy có lúc mạnh miệng nói không muốn thấy anh, nhưng anh vẫn luôn dõi theo cô, vì anh đã nói rằng anh sẽ luôn ở bên cô.     Tuy cùng hệ liệt nhưng cảm giác của mình khi đọc hai truyện nó khác hẳn nhau. Đều là yêu thầm nhưng với "Vụng Trộm Yêu Anh", tình cảm của Chích Chích đối với Đoàn Gia Hứa có một chút e ấp, âu lo, mong muốn được bày tỏ tấm lòng mình, mạch truyện cũng đều hơn, có chút ngọt ngào xen lẫn day dứt. Còn với "Khó Dỗ", sự yêu thầm này mãnh liệt, dữ dội hơn, cung bậc sắc thái của truyện cũng muôn màu muôn vẻ hơn. Hài hước vì cái tính thối của Tang Diên, cũng có chút buồn vì quá khứ tự ti của Ôn Dĩ Phàm và những suy nghĩ tận sâu tấm lòng của Tang Diên, một chút ngọt ngào khi hai người yêu nhau. • Ôn Dĩ Phàm, "A Diên, Em nghĩ mình nên sống thọ hơn anh sáu năm." Tang Diên nhíu mày, "Vì sao?" Ôn Dĩ Phàm rưng rưng nước mắt, nghiêm túc nói, "Như vậy em có thể yêu anh thêm sáu năm nữa."     Mối tình của Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm có một cái kết viên mãn, khi họ cùng nhau dạo lại trường Nhất Trung, nơi họ lần đầu tiên gặp nhau. Tang Diên cầu hôn Ôn Dĩ Phàm và tạo ra hồi kết đẹp cho tình yêu của họ. *** “Khó dỗ dành” là một bộ truyện đang nhận được rất nhiều sự chú ý từ độc giả, đồng thời cũng rất được đón đợi khi chuyển thể thành truyện tranh. Không có quá nhiều tình tiết gay cấn hay ngược tâm như những bộ truyện khác, “Khó dỗ dành” thiên về thể loại chữa lành, khi mà một Tang Diên bản chất cao ngạo lại chỉ tình nguyện cúi đầu trước Ôn Dĩ Phàm – một cô gái nhỏ phải chịu đựng quá nhiều tổn thương từ chính những người thân của mình. Cậu thiếu niên Tang Diên ấy như ánh sáng sưởi ấm cuộc đời cô độc của Ôn Dĩ Phàm, cũng chưa từng vì cô nhiều lần trốn chạy mà lựa chọn rời xa. Nhân vật trong truyện “Khó dỗ dành”Tang Diên Tang Diên sinh ra trong một gia đình khá giả và yên ấm, là kiểu người điển hình của có gì được nấy. Ngoại hình nổi bật, học hành thuận lợi, được bạn bè yêu quý. Ở Tang Diên luôn toát ra một loại khí chất ngạo mạn và tự phụ, lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Gặp lại sau 6 năm, Tang Diên không còn vẻ bướng bỉnh, ngũ quan trẻ trung đã trở nên lưu loát từng trải, nhưng vẫn không giấu được nét kiêu ngạo toát ra từ tận xương tủy. Anh muốn tặng cho cô toàn bộ sự nhiệt tình, cho dù là đơn phương, nhưng cô không muốn nhận, dù chỉ một chút. Cho nên lúc này anh phải chờ. Đến khi cô nguyện ý chủ động đưa tay về phía anh. Anh mới có thể đem tất cả bản thân mình, lại một lần nữa, giao cho cô. Ôn Dĩ Phàm Ôn Dĩ Phàm cũng từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng từ sau khi bố qua đời, cuộc sống của cô như rơi dần vào địa ngục. Mẹ tái hôn, bản thân phải sống nhờ nhà người khác, nhìn sắc mặt họ mà sống, không dám đòi hỏi bất cứ thứ gì. Ôn Dĩ Phàm có một vẻ ngoài nổi bật, từng cử động đều toát lên vẻ phong tình, khiến nhiều người hâm mộ, nhưng không một ai biết được rằng, chính vẻ ngoài đó lại khiến cho cô phải chịu nhiều tổn thương. Tính cách ôn hòa, không bao giờ tranh giành với bất kỳ ai, nhưng Ôn Dĩ Phàm lại không thể sống một cuộc đời yên ổn. Cô cảm thấy không ai cần đến cô cả. Mặc dù có chỗ ở, nhưng vẫn thấy thế giới này không có một chỗ nào dù là nhỏ nhoi dành riêng cho cô. Nội dung truyện “Khó dỗ dành” Bởi vì ở phòng trọ cũ liên tục bị người khác làm phiền, Ôn Dĩ Phàm đành phải dọn đến một nơi khác. Cô quyết định sống cùng với Vương Lâm Lâm – một người đồng nghiệp không mấy thân thiết. Nhưng không lâu sau đó, Vương Lâm Lâm cũng chuyển đi. Trước khi đi, cô ta còn hứa sẽ tìm cho Ôn Dĩ Phàm một người bạn cùng thuê nhà mới, thật không ngờ lại chính là Tang Diên – người mà Ôn Dĩ Phàm không nghĩ rằng còn có thể gặp lại. “Ôn Sương Hàng. Em hỏi anh những năm này sống có tốt không. Vậy em thì sao? Em sống có tốt không?” Đây không phải là lần đầu tiên mà hai người gặp lại nhau sau 6 năm xa cách, nhưng chính là bước đệm lớn khiến cho họ lại lần nữa được trở về với nhau. Đối với Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm vẫn mãi là người con gái mà anh yêu thương nhất, nhưng vì năm xưa đã từng bị cô từ chối, nên anh không dám lần nữa chủ động mang tình cảm của mình ra. Đối với Ôn Dĩ Phàm, Tang Diễn là một chàng trai quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cô từng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng có được anh. Thế nhưng lần này, Ôn Dĩ Phàm liền không muốn bỏ lỡ nữa. Cô muốn được ở bên cạnh anh, muốn được anh vỗ về, muốn bù đắp những tổn thương mà năm đó đã gây ra cho anh. Chính vì vậy, Ôn Dĩ Phàm quyết định theo đuổi Tang Diên. Cô không muốn để cho Tang Diên, như từ trước kia đến bây giờ, vẫn luôn là người gánh vác nữa. Cô không muốn để cho Tang Diên từng bị cô nói những lời như vậy, rồi hôm nay vẫn là bởi vì cô, lại phải lần nữa hạ mình trước. Nhưng Ôn Dĩ Phàm không hề biết rằng, bao nhiêu năm như vậy, Tang Diên vẫn luôn một lòng thích cô, quan tâm đến cô. Vì cô từng nói không muốn anh đến làm phiền mình, Tang Diên liền đổi một thân phận khác, làm bạn chơi game với cô. Vì sợ Ôn Dĩ Phàm không muốn nhìn thấy mình, Tang Diên luôn âm thầm mua vé máy bay sang Nghi Hà thăm cô, nhìn cô đi học, kết bạn, rồi tốt nghiệp. Nhìn những tờ báo ở Nghi Hà có viết tên cô, Tang Diên liền ngốc nghếch mà mua về hết. “Anh luôn ngại nói ra những lời này, cảm thấy nói ra rất mất mặt. Nhưng đời này, dù sao anh cũng phải nói ra một lần. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn, chỉ thích một mình em.” Nhưng Tang Diên cũng có điều không biết, năm đó Ôn Dĩ Phàm đã phải trải qua những gì. Ba mất, mẹ tái hôn, Ôn Dĩ Phàm mất đi một gia đình êm ấm. Bị gửi đến ở nhờ nhà bác cả, Ôn Dĩ Phàm cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác bị chính mẹ ruột mình bỏ rơi là như thế nào. Bị Xa Hưng Đức quấy rối, bọn họ chẳng những không đứng về phía cô, mà ngược lại còn ngăn cản cô báo cảnh sát. Thật may là Ôn Dĩ Phàm đã lựa chọn làm điều đúng đắn, tự bảo vệ được bản thân, cũng có thể nỗ lực sống tiếp. Chỉ đáng tiếc là, khoảng thời gian đó, cô đã quá nhạy cảm, quá gai góc. Thay vì lựa chọn nói hết mọi nguyện với Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm lại cảm thấy bản thân dơ bẩn, hổ thẹn, để rồi nói ra những lời trái với lòng, làm tổn thương người con trai chân thành ấy. Cô không xứng đáng với điều gì quá tốt. Đương nhiên, cũng không có tư cách nhận được điều tốt đẹp nhất. Bao gồm cả tình cảm của cậu thiếu niên sáng chói kia. Thật may mắn là, Tang Diên cuối cùng cũng đã biết được những nỗi đau mà Ôn Dĩ Phàm đã phải chịu đựng trong quá khứ. Lần này, anh quyết tâm bảo vệ cô, quyết tâm mang đến ánh sáng trong cuộc đời của Ôn Dĩ Phàm, để cô không còn biết đến bóng tối là gì nữa. Nhìn thấy hình ảnh Ôn Dĩ Phàm ám ảnh tâm lý đến mức bị mộng du, nghĩ đến tính cách ôn hòa của cô mà lại phải chịu đựng những điều đáng sợ như vậy, nhìn thấy Xa Hưng Đức đã nhiều năm vẫn còn đeo bám cô, Tang Diên liền cực kỳ hối hận. Anh hối hận năm đó tại sao không tìm hiểu rõ nguyên nhân, hối hận tại sao năm đó không thể bảo vệ cô, hối hận vì đã để một mình cô phải chịu đựng tất cả. Anh hối hận, cũng hận mình đến mức, dù bản thân có bị Xa Hưng Đức đâm đến trọng thương, cũng phải chính tay bắt giam hắn. “Thật ra anh vô cùng hối tiếc, hối tiếc là năm ấy nói sẽ không đeo bám em nữa, rồi thật sự không đeo bám nữa. Anh là đàn ông mà sĩ diện như vậy làm gì chứ?” “Khó dỗ dành” hay ở chỗ nó có cốt truyện nhẹ nhàng, nhưng lại rất cảm động. Tình tiết truyện không quá mức gây cấn nhưng đủ để gây ấn tượng với người đọc. Sau khi đọc truyện, chúng ta sẽ không khỏi thương cho Ôn Dĩ Phàm, cũng không khỏi hâm mộ tình cảm sâu nặng mà Tang Diên dành cho cô. Thật may mắn là, Tang Diên vẫn luôn thích Ôn Dĩ Phàm, và cũng có đủ khả năng để chữa lành những tổn thương của cô. Chắc chắn rằng sau này, người con gái đó sẽ không bao giờ phải ở trong đêm tối không một bóng người, một mình cố tiêu hóa những nỗi đau khổ nữa. Rồi sẽ xuất hiện một người như vậy. Người ấy sẽ khiến cho bạn thấy rằng: Người trưởng thành cũng có thể tin tưởng vào truyện cổ tích. Người viết: A Lan Mời các bạn mượn đọc sách Khó Dỗ Dành của tác giả Trúc Dĩ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngộ Phật - Phù Hoa
Văn án Vừa xuyên không đã *beep* người xuất gia, Giang Trừng rất lấy làm áp lực. Đại sư bị cô *beep* có khuynh hướng Thánh, chẳng những không trách, còn lặng lẽ trở thành đùi vàng của cô. Cuộc sống tu chân bình thường ở thế giới khác của Giang Trừng – gái cường dịu dàng trong sáng kiểu Lỗ Trí Thâm* và bạn trai trâu bò. [*Một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. À thì nghe nói người ta có vẻ ngoài lực lưỡng, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng mồm vuông…] Mục tiêu số một: Về nhà bình an! Mục tiêu số hai: Dắt đại sư về chung! Giang Trừng: Đệt mợ chờ đã, đại sư à, chàng rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách vậy! Em hem chịu nổi xì tai từ Thánh đùng cái thành Quỷ đâu! [PS: Chuyến này tính viết truyện dài tu chân, không ngọt ngấy như dạo trước, sẽ chăm chút tình tiết tu chân hơn.] Nhãn: Xuyên không, đại lục khác, tiên hiệp tu chân, ngọt ngào Nhân vật chính: Giang Trừng, Thanh Đăng *** Để cân băng sau hai tháng đọc tu tiên nam chủ choáng váng đầu óc, tớ quyết định nhảy một hố ngôn tình tu chân (tu chân làm hàng thôi) hài hước bỉ bựa để đổi gió.  Đúng tiêu chí ngôn tình, truyện tu luyện 3 phần, yêu đương 6 phần, lâu nhâu 1 phần. Điểm nổi bật là giọng văn bỉ bựa hài hước, đông tây kim cổ kết hợp cả cúng, nhân vật nữ chính xuyên không nên toàn dùng tiếng lóng, tiếng mạng, tư duy logic cũng giật cục đá nhau chan chát với thời đại, phối hợp với một dàn nhân vật tưng tửng chập cheng trong cả truyện tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.  Giang Trừng là một cô nhân viên văn phòng mẫn cán, ba mẹ li dị, hai chị em cô nương tựa nhau sống riêng. Vì tăng ca liên tục, một hôm nằm ngủ cô mệt quá mà nghẻo củ tẻo, để làm em dai thơ sống bơ vơ lạc lõng. Xuyên đến thời cổ đại, trong một thế giới tu chân, vừa mở mắt ra cô đã rơi vào tình cảnh vô cùng hiểm nghèo. E hèm, ấy là lúc nguyên thân bị chuốc thuốc đè nghiến một vị tăng nhân đắc đạo ra mà “beep”. À thì theo tag ngôn tình, ta có #419,#tình_một_đêm, #cường_thủ_đoạt_hào trong truyền thuyết, cơ mà phiên bản ngược. Sau đó hai người thoát khỏi kẻ gian, đại sư tuy bị cô “beep’ nhưng vẫn rất dịu dàng cưu mang cô về chùa chữa bệnh còn cô thì ngày ngày dằn vặt áy náy vì mình đã xấu lại còn “híp” một đại sư không vướng bụi trần như vầy.  Sau này đại sự còn giúp cô tìm một môn phái tu tiên để làm đệ tử, nhờ đó cô hòa nhập với thế giới này, cộng với thiên phú của thân thể này mà từng bước thăng cấp. Tại đây cô gặp được một vị sư phụ cà chớn thích xỏ lá đồ đệ, đại sư huynh shota ngoại hình 12 tâm hồn sói đói 30 có gian tình với sư phụ, nhị sư tỷ aka nhị sư huynh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình chảnh chó độc miệng, tam sư tỷ dịu dàng ga lăng đốn tim bao thiếu nữ (ko nhầm đâu ạ, là thiếu nữ nhé) nhưng lại chung tình với gã ma ốm họ Hứa. Còn bản thân cô ấy hả, ngoại hình tuấn tú, tóc dài buộc lơi phất phơ tuấn láng, dung nhan sáng sủa hài hòa cười tựa gió xuân, đạo y trắng phấp phới, đảm bảo liếc cái thiếu nữ chỉ còn nước gục tim. Ấy chết, hình như có gì đó sai sai! Vâng, nữ chính của chúng ta hễ ra đường là các cô nương đỏ mặt, lại còn thêm vụ học tập tính tình tam sư tỷ nên phong độ cứ gọi là ngời ngời, thường xuyên giúp đỡ các em gái.  Nữ chính sống rất phóng khoáng, dễ hài lòng, suy nghĩ lạc quan, yêu người không yêu mình cũng không cảm thấy quá khổ sở, biết tự tìm niềm vui, biết nhìn vào điều tích cực. Chính vì tính cách lạc quan, thi thoảng lạc quẻ này mà trong truyện xảy ra biết bao tình huống dở khóc dở cười, cũng khiến cho nữ chính được nhiều người yêu mến.  Đọc đến đây chắc mọi người đoán được nam chính là ai rồi, vâng, chính là anh hòa thượng bị rape đầu truyện ))) Anh là Thanh Đăng đại sư nổi tiếng trong giới tu chân, là một đại sư chính hiệu, tấm lòng bao la nhân ái, bị rape cũng không oán than còn lấy ơn báo oán, đối xử chăm chút dịu dàng với nữ chính. Ý lộn, thực ra là anh cũng có tình cảm với chị đi, do anh bị rút phần “tình” trong bản thể cho nên cách thể hiện của anh với nữ chính nó cũng hơi khác lạ. Nam chính là kiểu mẫu chu đáo, ôn nhu, thể hiện bằng hành động chứ không phải lời nói. Tuy không nói ra lời tình cảm với nữ chính, lại thi thoảng mới xuất hiện một chập nhưng hành động của anh đong đầy ấm áp cưng chiều, rất ngọt ngào đáng yêu. Lần thứ 2 nữ chính bị chuốc thuốc (đến cô cũng phải thốt lên cẩu huyết vãi), anh đã không ngần ngại dâng hiến mình một cách dịu dàng nhất cho cô, ahihi, và thế là tèn ten, có bảo bảo ra đời.  Trải qua kiếp đại nạn của giới tu chân, tường tỏ tiền căn hậu quả kiếp trước kiếp này, cả hai người đã giải đáp được thân phận thực sự của đối phương cũng như đoạn duyên buộc họ với nhau từ kiếp trước. Lịch kiếp thành công, Thanh Đăng đã có được đáp án thực sự về chữ “tình” với Giang Trừng và về chính bản tâm của mình, để dệt nên cái kêt đẹp cho đôi lứa, để cuối cùng 1 nhà ba người cũng có thể hạnh phúc bên nhau, dù đội hình bây giờ có vẻ hơi sai sai (bố 12 tuổi, mẹ 7 tuổi và con gái đã thành thiếu nữ to đoành).  Ngoài dàn chính, truyện có các nhân vật vừa cute vừa bựa rất đặc sắc. Ví như sư tổ trong hắc thất dạy đồ đệ tu luyện “công kích vào chỗ nào mới khiến nam tu không cửng nổi”, “Làm thế nào để từ chối nam tu mạnh hơn mình”. Ví như sư phụ và đại sư huynh suốt ngày chim chuột nhưng thực ra còn chưa được ăn mặn do là đại sư huynh tuy 100 tuổi nhưng ngoại hình mới 12, sư phụ ra tay không nổi dù đại sư huynh cam kết nàng muốn to bao nhiêu cũng được. Ví như nam phụ aka em trai của nữ chính Hạc Kinh Hàn, nam thần mặt lạnh đằng đằng sát khí, idol của biết bao thiếu nữ thiếu nam ước mong rước về làm đạo lữ song tu. Thế nhưng đằng sau vẻ đẹp trai lồng lộn ấy chính là anh chàng stundere cuồng chị, chẳng là chàng ta cũng xuyên không, trước cả chị mình, từ bé đã ngờ ngợ 1 giấc mộng, sau này có cơ hội nhận chị thì lập tức biến thành chó béc giê, canh chị như canh xương. Anh chàng được ví như sát thần, cả đời coi kiếm như đạo lữ, cưới kiếm làm vợ, thế mà thấy chị trở về thì vứt kiếm đánh xoảng, vợ cũng ném sang 1 bên. Buồn cười nhất là màn nhận chị, nam thần mặt đơ bỗng vọt ra trước mặt nữ chính hỏi “how are you”, làm cô rớt quai hàm, thiên tài tu đạo Hạc tiền bối mà nói tiếng Anh á???? Sau này anh chàng rất là hằm hè với đại sư nam chính nhưng cũng ngấm ngầm giúp hai người được đoàn tụ, buồn cười cả mấy đoạn dân tình cứ đoán già đoán non Giang Trừng là nam tu, còn là người yêu Hạc Kinh Hàn.  Nói chung là truyện rất vui vẻ thoải mái, hài kinh khủng, vừa đọc vừa cười khằng khặc ))))) Mấy đoạn yêu đương rải thính đều đều, ngọt ngào kích thích phết, tình yêu cũng lạ, vì nam chính là nhà sư, tác phong cũng đường đường chính chính như đại sư chứ không phải sói đội lốt sư đâu. Mấy đoạn pha hài của truyện vừa bựa vừa duyên, truyện tu chân nhưng làm hàng thôi, tình tiết đơn giản lắm, chủ yếu vẫn là ngôn tình hường phấn. Nhiệt liệt đề cử chị em ủng hộ em Kéo dịch nốt nào! *** Giang Trừng về giường nướng một giấc đến chiều, mở cửa đón nắng hoàng hôn, thỏa thuê híp mắt vươn vai. Tịch dương mới đẹp làm sao ~ Bỗng một bóng đen trờ tới, che khuất ánh mặt trời trước mắt. Là Hạc Kinh Hàn, hắn đanh mặt đứng lặng nhìn cô. Giang Trừng đầy ngờ vực: Ấy? Gì thế, trông Hạc tiền bối như có hàng ngàn điều muốn nói với mình vậy? “Ơ, Hạc tiền bối? Anh có tâm sự à?” Giang Trừng ướm hỏi. Hạc Kinh Hàn lẳng lặng gật đầu. Giang Trừng tò mò đứng đợi, nhưng hắn vẫn mãi im lìm. Lòng hiếu kỳ của Giang Trừng đã chạm đỉnh, song Hạc Kinh Hàn không nói thì cô cũng chẳng thể lay hắn ép cung được, đành kiên nhẫn chờ. Rốt cuộc, khi tịch dương sắp khuất, Hạc Kinh Hàn buông lời. Hắn nói: “How are you?” Giang Trừng: “Fine thank you, and you?” Mà khoan, Giang Trừng vô thức trả lời xong mới thấy sai sai, Hạc nam thần… Hạc Kinh Hàn của Vô Cực đạo quán vừa mới xổ tiếng Anh? Tiếng Anh?! Giang Trừng bước lùi sập cửa, sờ cằm suy tư. Mình lại trúng mộng yểm của Yểm Ma rồi ư? Chứ sao Hạc nam thần biết nói tiếng Anh được ha ha ~ Mà giấc mơ này sai quá rồi ha ha ~ Giang Trừng vỗ tay cười nhạt cốc đầu mình, dạo này hay nghĩ tào lao, thành ra mơ cũng lạ lùng. Bỗng tiếng Hạc Kinh Hàn lại vang lên ngoài cửa, hắn bình thản nói: “Em là Giang Tầm… chị à.” Giang Trừng bỗng ngẩn ngơ, sau đó tung cửa, to giọng: “Gì cơ!” “Em là Giang Tầm.” “Em trai tôi?” Giang Trừng trợn mắt, rối trí ôm trán, “Không thể nào, sao anh lại là em trai tôi được, hai người chẳng giống gì nhau, cả thế giới đang sống cũng khác. Tôi biết tỏng rồi, Hạc tiền bối đừng đùa nữa. Hay tôi đang nằm mơ? Mộng cảnh của Yểm Ma?” “Không phải mơ, em là Giang Tầm.” Hạc Kinh Hàn bình tĩnh nhấn mạnh. Giang Trừng sắp bứt trụi dúm tóc mái tiêu soái phong lưu của mình rồi, “Nhưng sao cậu lại có thể là Giang Tầm? Cậu chứng minh mình là Giang Tầm tôi xem?!” Hạc Kinh Hàn ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Nhà mình có bốn thẻ ngân hàng, mật khẩu theo thứ tự là 1****9, 4****7, 4****8, 2****6.” Giang Trừng: “Chẳng là tôi quên sạch mật khẩu mấy tấm thẻ đấy rồi, không chắc cậu đáp có chuẩn không.” Hạc Kinh Hàn: “Ngày 15 tháng 7 năm 2004.” Đó là ngày hai chị em bắt đầu sống cùng nhau, hằng năm cứ vào dịp này, cả hai sẽ nấu thật nhiều món ngon, làm tiệc linh đình. ... Mời các bạn đón đọc Ngộ Phật của tác giả Phù Hoa.
Châm Nương - Vĩ Ngư
◇ ĐÔI LỜI ◇ Cũng không có gì để nói luôn nên tớ quyết định dịch đôi dòng đối đáp của Cá tổng… Cá tổng: Cảm ơn mọi người đã bên mình từ tháng một đến tháng hai! (Chị ấy đăng truyện từ 30/1-1/2) 1. [+177] Hôm qua có người nổi tiếng bảo rằng một ngày chị chỉ gõ 700 chữ, chị nghĩ sao về chuyện này? (Chú thích: Đinh Mặc đăng weibo rằng, đang nản vì mỗi ngày gõ được có 2000 chữ, hỏi bạn, bạn bảo mỗi ngày bạn viết được 700 chữ thôi, thấy tự tin hẳn.) Trả lời: Vu khống! 700 chữ đâu ra, ví dụ như hôm nay chị còn chưa viết chữ nào… 2. [+137] Cá tổng xịn ghia ???????????????????????? Chị đăng chậm mấy ngày thì có phải bọn em bên chị từ năm chó đến năm heo không. Trả lời: Sao đồng chí không nói sớm! Hối hận-ing. 3. [+113] Từ tháng 1 đến tháng 2, nghe có vẻ dài ghê… Trả lời: Công nhận, chị nghĩ mình cần nghỉ ngơi 4-5 tháng gì đấy mới khôi phục được nguyên khí. 4. [+67] Chưa có truyện mới ạ, em nhớ Thần Côn của em… Trả lời: Thần Côn bảo Thần Côn không nhớ em. 5. [+61] Sợ hết hồn. Trả lời: Ơ mọi người làm sao thế nhỉ, đây là một câu chuyện hết sức ấm áp. 6. [+33] Cá tổng cá tổng, trả lời em đi, em bỏ bê học hành đọc truyện của chị bao nhiêu năm mà chị chẳng nỡ nhìn em một cái. Trả lời: ????. 7. [+18] Cá tổng cá tổng, đây chỉ là truyện ngắn thôi hay là preview của truyện dài vậyyyy. Trả lời: Nó có vận mệnh riêng của nó, phàm nhân như chúng ta sao có thể đoán được… 8. [+14] Đến giờ ăn trưa thấy có chương mới, em mừng đến độ có thể ăn thêm mấy thìa cơm! Trả lời: Có cần chị giúp em giảm cân hong? *** Mã Thủ trở dậy trong âm thanh ồn ã, náo nhiệt đặc trưng của buổi sớm. Ấy là một ngày đẹp trời với nắng vàng rực rỡ, một anh trung niên bê chậu rửa mặt đang khom khom nhìn gã: “Chú say sưa thế nào lại ngã ngửa trước cửa nhà tôi thế này?” Mã Thủ nghển cổ nhìn anh mà đầu hãy còn bùng nhùng. Hình như tối qua có chuyện gì đó, gã mang máng nhớ về một người đàn bà cao gầy, mặc trang phục cổ xưa. Chị ta cầm xẻng lật, xào một chảo sáng loáng những kim là kim, tiếng lạo xạo còn văng vẳng đâu đây. Huyệt Thái Dương giật thình thịch nhức nhối, Mã Thủ day day hai cái chợt biến sắc, ngồi phắt dậy, sờ soạng khắp đầu. Không vết thương, không vảy sẹo, thậm chí cả băng vải cũng không thấy tăm hơi… May! May quá đi mất! Mã Thủ quay lại, sau lưng gã là một cửa hàng nho nhỏ mở sớm, vẫn số 5, nhưng lại là phố Thái Lai. “Phố Thái Lai” mà xe buýt 981 rẽ vào từ đường Hải Ninh. Cái tên hay thật, qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, mọi rủi ro, long đong đều tiêu biến. Gã lần túi áo, điện thoại vẫn còn đây nhưng ứng dụng “Tìm thầy bắt bệnh” đã biết mất. Nhưng kệ mẹ nó, Số 5 phố Bà Sa hay B36 Châm Nương gì gì, kệ xác! Có sức khoẻ là có tất cả, không sức khoẻ là không có gì. Mã Thủ cười ha hả như điên như dại, cười đến chán chê mới phủi mông nhổm dậy, đi ra đầu phố. Đã sang ngày mới, một ngày ngập tràn hy vọng để bắt đầu một cuộc đời mới, cuộc đời không còn băng vải, không vương mùi máu, không lổm ngổm bọ ruồi. ... Mời các bạn đón đọc Châm Nương của tác giả Vĩ Ngư
Hương Hàn - Phỉ Ngã Tư Tồn
Trở về chốn xa xưa Trăng soi trên đường vắng Tay ai vương hơi lạnh Lòng quặn thắt hơn thu. " Hương Hàn " là câu chuyện tình yêu và âm mưu tranh giành quyền lực giữa bộ ba Mỹ Tình - Vinh Chí Chính - Nhan Thủ Hạo, nhưng được lồng vào 1 câu chuyện khác dưới lời kể của 1 người trung gian là vị luật sư họ Đỗ - cố vấn luật pháp của Vinh Chí Chính. Tuy nhiên tên nhân vật đã được đổi, lần lượt là Quan Lạc Mỹ, Dung Hải Chính và Ngôn Thiếu Tử. Mình cảm thấy tác phẩm này là sự kết hợp giữa " Gấm rách " và " Giai Kỳ như mộng " bởi lẽ nó vừa là hiện thân mơ màng đẹp đẽ lại vừa mang nét bi thương thù hận. Thực ra với mình, tác phẩm này không thể nói là quá hay hoặc là cảm động đến phát khóc, tuy nhiên sau khi đọc, người ta cũng có thể sẽ cảm thấy bức bối khó chịu mà lại man mác tiếc nuối. Tác phẩm mở đầu bằng một lễ cưới lộng lẫy nhưng đồng thời cũng khởi xướng lên 1 cuộc tranh chấp báo thù rực lửa. Càng đọc lại càng cảm thấy rất bế tắc, rồi cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu, mỗi người 1 phương trời. Lòng hận thù, tình yêu, sự mù quáng và tin tưởng hoà quyện lại, làm cho con người ta bối rối không biết làm sao. Ừm, mình cũng không muốn nói nhiều, đúng ra là không muốn đề cập gì về nội dung truyện bởi Phỉ Ngã đã làm cho mình thấy mệt mỏi - như hình ảnh của " Gấm rách " bủa vây. Vậy nên ai có tò mò thì xin thứ lỗi cho :") Thế, có gì hay ho ở " Hương Hàn " ngoài những cuộc tranh chấp và thù hận chất đầy không? Có chứ, đó là thành phố Paris, Pháp - nơi mà 2 nhân vật chính đã đi qua. Dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn, Paris bước ra rạng rỡ và tươi trẻ với những vườn hoa ngút ngàn, với dòng sông Seine thơ mộng, bảo tàng Lourve huyền ảo... Những ngày mà Lạc Mỹ và Dung Hải Chính ở Paris là những ngày đẹp nhất, và cũng tạo được dấu ấn riêng cho truyện. Lúc đầu họ không yêu nhau, lấy nhau cũng chỉ vì 1 mục đích trả thù, dần dần tình cảm được bồi đắp, nhưng khi nhận ra tình cảm rồi, thì đã quá muộn... Tình yêu cứ như là sao băng vậy. Kết truyện, Dung Hải Chính và Lạc Mỹ li hôn, mà khi đó anh phát hiện ra mình bị ung thư phổi nên về Mỹ. Lạc Mỹ biến mất không tung tích. " Hương Hàn " được phủ lên bởi 1 màn mưa, có khi mưa rả rích, có lúc mưa rào mà cũng có lúc trời nổi bão. Nhưng sau cơn mưa trời chẳng sáng, cũng chẳng có cầu vồng, chỉ là 1 màu xám xịt. Văn phong của tác giả thì vẫn thế thôi, mềm mại và sắc bén. Nhưng cái mình đánh giá cao nhất vẫn là sự miêu tả tinh tế của cô - những cảnh slow motion vô cùng thong thả, điềm tĩnh và nhàn nhã, khi người đọc có thể cảm nhận rõ sự sắc nét trong từng cảnh vật, thật bình thản, thật yên lặng. Còn về nhân vật? Ôi, mình chỉ thích nam chính thôi. Thực ra Phỉ Ngã là 1 mẹ kế rất thích ngược con trai của mình -_- và điều đó thật tàn khốc... Chi tiết đáng nhớ nhất, ừm, chắc là ở cuối truyện, khi Chí Chính gửi thư cho Mỹ Tình giải thích mọi chuyện ấy, cuối thư có câu : " Mỹ Tình, trăm kiếp tu được ngồi chung thuyền, nghìn đời tu được gối chung giường. Duyên số của chúng ta ắt quá cạn nên mới vụt mất nhau. Nếu đã như thế, kiếp này sau khi chết đi, anh nhất định phải cố gắng tu hành, để kiếp sau tiếp tục yêu em... " Quên sao được, hình ảnh 1 người đàn ông hào hoa lịch thiệp với nụ cười rạng rỡ, bước vào tiệm hoa của Lạc Mỹ và nói : " Cho tôi 12 nhánh bạch trà ". *** Nghe nói Hương Hàn là tác phẩm đầu tay của Phỉ Ngã. Quả thực xét về tổng thể bố cục, các nút thắt – mở, tình tiết truyện và tâm lí nhân vật đều chưa thực sự thuyết phục lắm. Ngắn thôi, mười chương cộng với phần dẫn đầu và cuối truyện, đọc nhanh và quên cũng nhanh. Không có gì quá để chê trách, nhưng chính vì thế lại thiếu đi cái dư vị cần có. Mình đọc Hương Hàn sau khi đã kinh qua Đông Cung, Gấm rách, Tịch mịch không đình xuân dục vãn và cơ số truyện nữa của Phỉ. Cũng sớm chuẩn bị tư tưởng: là tác phẩm đầu tiên mẹ kế viết, không nên kì vọng nhiều để đến nỗi quá khắt khe. Thế nên đã khá là tỉnh và khách quan rồi đấy. Không thể phủ nhận Hương Hàn có lối phát triển tình cảm hợp lí (ưu điểm chung trong truyện Phỉ Ngã), không phải kiểu đùng phát yêu luôn. Nam chính lần đầu gặp nữ chính chỉ gọi là có cảm tình thôi, lúc đầu còn có ý định lợi dụng nữ chính gánh tội thay mình mà. Nhịp truyện ổn định, 10 chương không có chỗ nào quá lan man, các nút thắt – mở cũng ổn. Ngặt nỗi nút mở cuối cùng làm vội quá. Thứ nhất, từ đầu đến cuối truyện Ngôn Thiếu Tử chỉ xuất hiện với một bộ dạng bất lực, thế nên đùng phát đến phút cuối phải gánh cái tội danh boss phản diện thì rất khó thuyết phục. Thứ hai, người tố tội Ngôn Thiếu Tử lại chính là Dung Hải Chính, rành mạch khúc chiết quá lại mất hay. Chẳng hạn như để Quan Lạc Mỹ tình cờ tìm được bằng chứng, hoặc người thứ ba nào đó xuất hiện nói cho cô chẳng hạn, thiếu gì cách. Thứ ba, là các chứng cứ chỉ được nhắc đến vẻn vẹn trong một câu: chứng cứ để ở trong tập đính kèm… Okay, một nút thắt lớn như vậy, tẩy trắng cho nam chính kia mà, sao lại làm qua loa đến thế chứ! Mối quan hệ các nhân vật quả thực có chút rối, hơi nhiều hơn mức cần thiết. Có câu nói thế nào nhỉ: quý hồ tinh, bất quý hồ đa, kiểu thế. Bộ Gấm rách cũng kiểu thế phiệt, trả thù, với khá nhiều nhân vật chính: Dịch Chí Duy, Dịch Truyền Đông, Giản Tử Tuấn, Phó Thánh Hâm, Phó Thánh Khi… Nhưng các nhân vật này đều rõ ràng sắc nét, xuất hiện (và ra đi) ấn tượng. Bên Hương hàn nhiều nhân vật nhưng lại chưa khắc họa được sâu, vai trò không làm rõ, móc xích cũng lỏng lẻo hơn. Về mức độ ngược nặng đô đến đâu thì cá nhân mình cho là: Gấm rách > Hương Hàn > Mãi không thay lòng> Hải thượng phồn hoa > Giai kì như mộng > Thiên sơn mộ tuyết > Cửu Giang > Đời này kiếp này Ngược nhé, chưa phải bi đâu. Bi thì mình cho là Giai kì như mộng đứng đầu, còn Hương Hàn xếp cuối. Mời các bạn đón đọc Hương Hàn của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Nhật Ký Chia Tay Của Nữ Phụ (Vì Em Có Anh, Vận Mệnh Đổi Dời)
Tên khác: Nữ phụ chia tay hằng ngày (Vì Em Có Anh, Vận Mệnh Đổi Dời) Văn án:          La Thiến xuyên vào trong sách trở thành nữ phụ ác độc, tuyệt không muốn đi vào chỗ chết, mỗi ngày nơm nớp lo sợ chờ thành công để rút lui, rồi đi làm Bao Tô Bà (Beta: nhân vật trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì, vốn nổi tiếng trên giang hồ với tên Tiểu Long Nữ nhưng sau này thoái ẩn thành bà chủ của khu ổ chuột). Ban đầu cô ngồi chờ nam nữ chính xuất hiện. Sau đó lại ngồi đợi nam nữ chính tình cảm thăng hoa. Tiếp đến ngồi xem nam nữ chính chia tay. Cuối cùng chờ đợi nam nữ chính hòa hảo như lúc ban đầu, vui vẻ hạnh phúc, phúc, kết hôn sinh con, happy ending! Kết quả, La Thiến cùng nam chính có cục cưng, lòng mông lung tự hỏi rốt cuộc là mình đi sai bước nào. ***  La Thiến mồ côi cha mẹ từ tấm bé, lao lực kiếm sống đến năm 35 tuổi, thì dùng số tiền tích góp cả đời tự chi trả cho những giây phút cuối cùng trên giường bệnh. Cuộc đời ngắn ngủi của La Thiến tưởng như đã kết thúc trong sự lặng yên nhưng không ngờ cô lại xuyên thành nhân vật pháo hôi nữ phụ trong một cuốn sách ngược luyến tình thâm cẩu huyết: bá đạo tổng tài/ thế thân tình nhân. ~  Nam chính Đường Diễn có một mối tình đầu nhớ mãi không quên, là “bạch nguyệt quang” trong suốt những năm tháng thanh xuân của hắn. Sau khi cô ta bỏ đi, Đường Diễn trở nên sa đoạ, bao dưỡng rất nhiều tình nhân, mà những cô gái này đều có bóng dáng của ánh trăng kia. Nữ phụ La Thiến cùng nữ chủ Lâm Phỉ đều là một trong những cô tình nhân thế thân của Đường Diễn. Trong nguyên văn số phận của nguyên thân cực kì bi thảm, sau khi bị Đường Diễn vứt bỏ, vì yêu sinh hận, La Thiến hãm hại nguyên nữ chủ nhưng dù không hại đến tính mạng của cô ta, La Thiến vẫn phải nhận sự trả thù cực kì thảm khốc từ nam chính, nam phụ và nữ chủ Lâm Phỉ. “Đường Diễn, kẻ đầu tiên ra tay với cô ấy là anh. Nếu như anh còn coi La Thiến là một con người, thì bức cô ấy rời khỏi làng giải trí xong, anh nên thu tay lại. Nhưng không, ở trong mắt những kẻ như anh, La Thiến chỉ là một con kiến. Con kiến đắc tội anh, thì phải trả giá đại giới, có ai sẽ để ý cảm xúc cùng sự công bằng của một con kiến chứ?” Đường Diễn trong nguyên tác quả thực rất ác độc, tuyệt tình với nguyên thân, hắn trục xuất cô khỏi giới giải trí, thậm chí vì báo thù cho nữ chủ Lâm Phỉ mà đoạn tuyệt luôn những cửa sống khác, khiến La Thiến chỉ còn cách sinh tồn ở bãi rác. Dù vậy Lâm Phỉ vẫn không hài lòng, cô ta tiếp tục xui khiến nam phụ đánh gãy chân của nguyên thân, ném ra đường làm ăn mày. Khi Bạch Nguyệt Quang về nước, vì ghen ghét nguyên thân ở bên Đường Diễn lâu nhất, cô ta kêu kẻ yêu thầm mình bán La Thiến cho một lão già bạo lực, khiến cô bị bạo hành đến chết. Có thể nói, tất cả những đau khổ của nguyên nữ phụ đều do sự tuyệt tình của nam chính, tình yêu mù quáng của nam phụ và nhất là sự giả dối, bạch liên hoa của nữ chủ cùng bạch nguyệt quang gây ra.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Chia Tay Của Nữ Phụ (Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày) của tác giả Thanh Oa.