Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Triều Quỷ Sư

Tình trạng bản gốc: 102 chương + 2 ngoại truyện hoàn Thể loại: huyền huyễn, hiện đại, điều tra vụ án, 1 x 1, nhiều couple phụ, HE. Nhân vật chính: Tư Đồ Bách x Ân Thịnh Editor: Vis Trên đời này liệu nếu cho người cơ hội quay trở lại lúc mới bắt đầu đi vào con đường tình yêu này thì liệu sự lựa chọn của người để yêu người đó say đắm có còn hay không? Phu Phu cùng nắm chặt tay nhau, một bên là phải tiếp tục điều tra phá án, thì phần còn lại là những mãnh vỡ của ký ức, nếu được lựa chọn một lần nữa thì liệu sự lựa chọn của người sẽ là cái gì??? Thần quái, quỷ dị... Những vụ án kỳ bí cứ lần lượt xoay quanh quỷ sư và đội trưởng đội cảnh sát hình sự khiến hai người bọn họ phải một truy một đuổi phối hợp cùng nhau tìm ra mấu chốt... *** THIÊN TRIỀU QUỶ SƯ Mạc Thanh Vũ dtv-ebook.com Chương 1 Mùa đông năm 2011, vào đêm giáng sinh... Chỉ còn một tuần nữa là bước sang năm mới. Trên con đường cái phồn hoa của thành phố A, tiếng mọi người cười nói vui vẻ khiến âm thanh huyên náo vang lên không dứt, ngã tư đường dần kẹt xe nghiêm trọng. Hàng chục chiếc xe cảnh sát phải canh giữ một bên để bảo toàn trật tự. Trong quảng trường chiếc loa phát thanh liên tục lặp đi lặp lại "Xin đừng chen lấn, xô đẩy để tránh không giẫm đạp lên người khác..." vân vân và mây mây. Cùng thời điểm đó, không khí ở một nơi khác cách quảng trường hai khu phố lại hoàn toàn trái ngược với nơi náo nhiệt này. Những dải băng cảnh giới tuyến màu vàng giăng khắp nơi khiến người qua đường không khỏi tò mò sợ hãi, nhưng chỉ lát sau đều được giải tán để tránh làm rối loạn hiện trường, các cảnh sát viên nhanh chóng lấy lời khai của người dân xung quanh. Bên ngoài cảnh giới tuyến còn có một lượng lớn xe cảnh sát làm không khí trở nên thật trầm trọng pha lẫn chút khẩn trương. Đây vốn dĩ là một căn hộ bình thường, có tất cả bảy tầng. Cùng một kiểu kiến trúc như vậy đối với những tiểu khu* khác cũng gặp không ít, từng nhà trong tiểu khu đều được xây san sát nhau. Chung quanh cây cối lại không nhiều, ra khỏi cửa tòa nhà nào là hiệu cắt tóc, siêu thị, lại còn có một trường tiểu học công lập phía đối diện. Đêm giáng sinh, ở mọi nơi đều náo nhiệt, không ai nghĩ tới sẽ có án mạng xảy ra. Xe cứu thương vừa mới rời khỏi thì người bảo an của tiểu khu liền theo cảnh sát lấy lời khai, đó là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi, vì quá khẩn trương mà mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng tuôn chảy. Đêm mùa đông thật khó tránh khỏi mọi nơi đều bị tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc phủ kín. "Cái gì? Không không không...Điều đó là không thể nào." Người nọ nuốt nước miếng đánh ực, đối vị cảnh sát trước mặt mà nói: "Chỗ này của chúng tôi vốn là một tiểu khu yên bình, không thể có việc như vậy xảy ra được." "Ai cơ? Cậu vừa nói người báo án là cô gái kia sao? Đó là con gái út của ông Mao...Đúng rồi, ông ta có ba người con, còn có hai đứa con trai lớn." "Anh em Mao Dương và Mao Hâm không sống ở đây, tôi nghe nói họ sống ở biệt thự tại vùng ngoại ô...Đúng đúng, gia đình họ rất giàu có, nhưng mà ông Mao không thích phô trương, chỉ muốn sống như những người bình thường..." "Vâng sao cơ? Ở bao lâu rồi hả?...Được khoảng một hai năm rồi, ông Mao thân thể vẫn còn tốt lắm, mỗi ngày đúng sáu giờ sáng liền thức dậy tập thể dục, vợ ông ta mất sớm...con gái của ông ấy sao? Cậu nói con bé ấy hả? Con bé cũng không tồi, chỉ có nó mới tự nguyện dọn đến chăm sóc cho cha mình..." Bầu trời bắt đầu nổi tuyết. Phía nam thành phố thường rất ít tuyết, nhưng năm nay so với năm ngoái lạnh hơn rất nhiều. Tuyết rơi giữa đêm như thế này so với mưa cũng chẳng khác gì nhau, rơi xuống thấm sâu vào lớp quần áo khiến người ta không khỏi có chút cảm giác ẩm ướt khó chịu. Ở phía này, Vương Tiểu Nhị một bên nghe bảo an khai báo, bên kia liền quay đầu hướng nam nhân cao lớn đang đi tới. "Sếp, có manh mối gì không?" "Ừ, có."Nam nhân thành thật đáp nhưng rồi lại tùy tiện nói: "Manh mối chính là lão tử đây đói bụng lắm rồi, các người muốn hỏi đáp gì thì nhanh giùm cái, xong rồi thì đi ăn một bữa ra trò nào!" Vương Tiểu Nhị đảo mắt chán nản không nói nên lời, may mắn thay mọi người đối với tính khí của Tư Đồ đã sớm được miễn dịch. Rồi cậu khoát tay với người bảo an ý bảo có thể đi, đồng thời cũng sắp xếp lại toàn bộ bản ghi chép cùng cây bút lông chuẩn bị rời khỏi. Nhưng cậu còn chưa kịp nhấc chân thì ông chú bảo an kia dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên "Ôi chao" một tiếng. "Cậu cảnh sát." Hàng lông mày của ông ta hơi nhíu lại như thể không biết có nên nói ra hay không, chần chừ một lúc, mới nhỏ giọng kể: "Mặc dù xế chiều ngày hôm nay không có gì xảy ra...nhưng đêm qua, có một chuyện rất kỳ lạ." Tiểu Nhị vừa nghe thầy liền nhướng mày, nhìn cấp trên một cái rồi vội mở sổ ghi chép ra, dùng miệng giật nắp bút xong liền nhìn về phía bảo an, ý bảo ông ta tiếp tục. "Đêm qua...tầm khoảng hai giờ khuya, lúc đó tôi còn đang ngồi trong phòng trực, chờ cho tới ba giờ thì sẽ đổi ca với đồng nghiệp khác. Bởi vì tiểu khu này của chúng tôi có tới ba lối ra vào nên tôi phải trông chừng bằng cách coi camera ở phòng trực ban." Ông chú bảo an liếm liếm đôi môi khô khốc rồi nói tiếp: "Tôi ngồi coi TV trong phòng trực ban, vì trời khá lạnh nên tất cả cửa sổ đều được khép lại thật chặt. Vốn dĩ điều đó bình thường thôi, nhưng lạ chính là ở chỗ tất cả cửa sổ đều đã đóng kín...vậy mà đột nhiên tôi lại thấy rùng mình, giống như có gió thổi qua cổ áo..." Ngừng viết một chút, sắc mặt Vương Tiểu Nhị trở nên tái đi, trên đời này thứ cậu sợ nhất chính là những việc ma quái mà vừa vặn việc cậu đang nghe lại thập phần ma quái, càng nghe cậu nhóc lại càng xuống sắc. Người bảo an lại không biết chính mình đã dọa cậu cảnh sát trước mặt tới mức nào rồi, cứ thế mà nói tới: "Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền đứng lên xem thử cửa sổ có đóng lại kỹ hết hay chưa, khi đi đến cửa sổ phòng trực lại vô tình liếc qua phía tòa nhà..." Ông chú đó vừa nói vừa đưa tay chỉ vào khung cửa sổ nơi xảy ra án mạng: "Rồi tôi từ dưới này nhìn lên trên đó, không hiểu sao bên trong lại có ánh sáng phát ra." "Thử hỏi cậu thấy có lạ không a~, rõ ràng đã hơn nửa đêm, trên cửa sổ lại có ánh sáng rất dễ thấy. Lúc đầu cứ tưởng nhìn lầm, lát sau nhìn kỹ lại thì đúng là có ánh sáng, hơn nữa ánh sáng đó rất thất thường, không có chỗ nào trông giống như từ đèn điện phát ra cả." Vương Tiểu Nhị không còn sức để ghi chép nữa rồi, ho khan một tiếng, toàn thân run rẩy nổi hết cả da gà. Không giống với Tiểu Nhị, Tư Đồ trái lại còn cảm thấy hứng thú vô cùng, hỏi: " Ông không đi lên đó kiểm tra à?" "Không có." Ông chú bảo an thành thật lắc đầu: "Khi tôi cầm đèn pin chuẩn bị ra ngoài kiểm tra liền cẩn thận ngó lên xem lại lần nữa thì ánh sáng đó đã biến đâu mất rồi." "Cũng có thể là tôi hoa mắt....biết đâu là ánh đèn ne-on trên đường hay gì đó rọi vào..." Ông chú bảo an chà xát hai tay, không biết làm sao liền hỏi: "Chuyện đó với án mạng có liên quan gì đến nhau không?" "Có liên quan hay không còn chưa biết được, bất quá những lời ông vừa nói cũng là một đầu mối tốt." Tư Đồ nhún vai nhìn Vương Tiểu Nhị, ra hiệu ý bảo đi thôi. "Đội phó đâu rồi a?" Tiểu Nhị khép sổ ghi chép lại, nhón chân nhìn nhìn về phía sau Tư Đồ, ánh sáng đỏ hồng nhấp nháy phát ra từ đèn xe cảnh sát giữa màn đêm đen kịt hòa cùng sắc vàng của cảnh giới tuyến lại càng thêm phần nào quỷ dị. "Cậu ta còn đang sắp xếp người điều tra hiện trường xung quanh."Tư Đồ Bách thản nhiên nói rồi rút điếu thuốc lá từ túi áo ra đưa lên miệng, hàng lông mày đen đậm khẽ nhướng khiến khuôn mặt anh tuấn thập phần bá đạo: "Cậu bảo Tiểu Lý mau đem tin tức trong bệnh viện tổng hợp lại đầy đủ cho tôi, những người khác có thể ra về, ngày mai mới thảo luận tiếp ở cảnh cục." "Chỉ vậy là xong hết rồi sao?" Đồng nghiệp Tiểu Nhị của chúng ta tỏ ra vô cùng dị nghị: "Còn chưa tới nửa giờ đồng hồ mà." "Nửa giờ đồng hồ là đã quá chậm trễ rồi."Tư Đồ Bách nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái liền quay mặt bỏ đi: "Tiểu tử nhà cậu tốt nhất hãy nên học hỏi, phải biết rằng đây là kinh nghiệm." "Kinh nghiệm quái gì chứ?"- Cậu cảnh sát nhỏ hầm hừ hai tiếng rồi nhanh chân theo nam nhân trước mặt ra khỏi tiểu khu, đi thẳng đến hai chiếc xe cảnh sát màu đen phía trên cửa xe có in logo của cảnh cục hình sự. "Trong nhà không có dấu vết gì cho thấy có ẩu đả, tài sản có giá trị vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa ổ khóa của cửa sổ cũng không bị cạy phá." Tư Đồ dựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn chăm chăm thủ hạ của mình. Vương Tiểu Nhị đắc ý nói tiếp: " Bảo an nói không thấy có người khả nghi, hàng xóm chung quanh cũng không nghe thấy có tranh cãi hay ẩu đả gì, nên có thể loại trừ phương án có trộm đột nhập vào nhà." "Thời điểm con gái Mao Đại Sinh phát hiện ra cha mình thì ông ấy đã tử vong, cô ta tan sở lúc năm giờ chiều, nhưng từ lúc phát hiện cha mình cho tới lúc báo cảnh sát cách nhau tới một tiếng rưỡi đồng hồ, có ẩn khúc gì chăng?" Tiểu Nhị theo thói quen hai tay duỗi thẳng bên người một cách nghiêm túc, tiếp tục nói: "Mao Mẫn là người đáng ngờ nhất, nhưng thời điểm ông Mao tử vong cô ta đúng là có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, các đồng nghiệp khác trong công ty đã xác nhận, buổi chiều cô ta luôn ở văn phòng làm việc." "Lúc nãy cậu lấy được tin gì từ người bảo an?" Tư Đồ thổi ra một làn khói thuốc mờ ảo, gảy nhẹ điều thuốc, tro tàn lần lượt rơi xuống đất. "Mao Đại Sinh còn có hai người con trai đang sống tại biệt thự ở vùng ngoại ô, nghe nói nhà họ Mao rất có tiền, mà những người trong nhà luôn rắp tâm giành cho bằng được khối tài sản khổng lồ kia, vậy nên ông Mao còn chưa quyết định được ai là người tiếp quản công ty." Tiểu Nhị nói tới đây, hình như nghĩ tới cái gì, lông mày hơi nhíu lại: "Sếp, ý của anh là...Mao Mẫn trước khi báo án chính là cố gắng tìm cách liên lạc cho hai người anh trai?" Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch: "Công ty của gia tộc càng lớn bên trong lại càng khó tránh những tranh đấu phức tạp. Mao Mẫn là người như thế nào trước mắt khó mà biết được, nhưng hai người con trai của Mao Đại Sinh đến bây giờ còn chưa xuất hiện, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy được hai anh em đó chẳng phải hạng tốt lành gì." "Cái kia..."Vương Tiểu Nhị mở to mắt chớp chớp mấy cái nhìn nam nhân trước mặt dường như muốn hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào. "Lúc nãy bảo an nói những lời không hay đó, cái kia,..." "Cũng không nhất định, có lẽ là ông ta nhìn lầm rồi." Tư Đồ trầm mặc một chút, hờ hững: "Vẫn chưa có chứng cứ xác thực lời ông ta nói..." "Sếp!" Đang nói, từ bên trong tiểu khu lại xuất hiện một nam nhân mặc cảnh phục tiến ra. Diện mạo của nam nhân vừa xuất hiện kia thoạt nhìn rất mạnh mẽ chính trực, nhưng lại thiếu mất một chút thận trọng cùng thành thục, mà vì vậy nên mị lực của anh ta cũng giảm đi phân nửa. Liếc mắt một cái anh ta liền nhìn thấy đại nam nhân đang thong thả tựa người lên cửa xe trước mắt, trên mặt anh không khỏi lộ ra vẻ bực tức, vài bước chân liền đi tới gần. "Tiểu Lý vừa rồi gọi điện thoại báo, thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng 2 giờ chiều, không tìm thấy chấn thương nào bên ngoài lẫn bên trong cơ thể, đồng thời cũng không phải do ngộ độc mà chết." Tiểu Nhị đứng một bên nghe xong liền giật mình: "Tự nhiên tử vong?" "Vấn đề liền nằm ở chỗ này đây." Nam nhân nhíu mày, trên tay còn đang nắm chặt điện thoại: "Pháp y nói nguyên nhân Mao Đại Sinh tử vong là do bệnh tim đột ngột tái phát, nhưng điều tra hết tất cả những hồ sơ bệnh án của ông Mao phát hiện từ trước tới giờ ông ta căn bản không hề mắc chứng bệnh này, phải nói là toàn bộ người trong nhà ông ta căn bản không ai mắc chứng bệnh này mới phải." Vương Tiểu Nhị sửng sốt, trong lòng chợt bồn chồn. Gần nửa năm rồi chưa gặp phải một tình huống quỷ dị như vậy, thật khiến cho cả bọn phải thận trọng cảnh giác. Không khí huyên náo, nhộn nhịp của đêm Giáng sinh chợt lắng xuống đến mức đáng sợ, cả ba người bọn họ trước đây đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ ma quái, mà bây giờ những chuyện đó cứ lần lượt hiện lên thật rõ rệt. "Đội phó Hồ...Trời tối thế này, đừng nói những lời quỷ dị như vậy a."- Tiểu Nhị run rẩy không ngừng. Hồ Diệp đương nhiên cũng có suy nghĩ tương tự Tiểu Nhị, hai người đồng loạt nhìn về phía Tư Đồ Bách mồm đang ngậm điếu thuốc lá, đầu ngửa ra sau, mắt thì híp lại không biết đang suy nghĩ gì. Hồ Diệp giơ tay cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi đến, sau khi nghe xong liền bổ sung: " Vừa rồi Mao Mẫn từ bệnh viện gọi tới, yêu cầu hủy bỏ việc báo án, toàn bộ đều là...hiểu lầm..." "Ừ..." Tư Đồ gật gật đầu, đem điếu thuốc trên miệng quẳng xuống đất dẫm nát, rồi nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh. "Bọn họ muốn như thế nào thì làm như thế đấy đi, chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm thôi nào!" Nói xong mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính, như muốn thúc giục hai người bên ngoài mau lên xe. Hai người kia khẽ nhìn nhau, đều thấy trên mặt đối phương có chút bất đắc dĩ nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành nhún vai mở cửa ngồi vào trong xe. Mãi cho đến khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu vực đó, Vương Tiểu Nhị ngồi ở hàng ghế sau rốt cục cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi nam nhân bên cạnh. "Đội phó...cái này là án tử hay là..." "Ừm..." Hồ Diệp gật đầu, bắt chước Tiểu Nhị thật nhỏ giọng nói: "Tôi cũng cảm thấy được gì đó, có lẽ...phải gặp lại người kia rồi." *tiểu khu: trong đây có ý chỉ một khu dân cư. Mời các bạn đón đọc Thiên Triều Quỷ Sư của tác giả Mạc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bởi Vì Vừa Lúc Gặp Được Em
“Khâu Lê cũng không biết nên tìm chủ đề gì để nói với anh. Trước kia, bất kể chuyện gì liên quan đến anh cô cũng đều quan tâm, ngay cả chuyện bữa sáng yêu thích của anh là gì cô cũng phải tìm mọi cách để dò hỏi bằng được, cứ như thể biết được bữa sáng yêu thích của anh là thành tựu lớn nhất đời cô. Sau đó cô đi hơn nửa vòng cái thành phố Bắc Kinh này chỉ để tìm đến cửa hàng ăn sáng mà anh thường lui tới, gọi một phần bữa sáng anh thường ăn. Chỉ một việc nhỏ như vậy thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ cả ngày. Giờ ngẫm lại, hết thảy đều thật đẹp đẽ. Đối với cô mà nói, Cố Diễm là liều thuốc phiện, còn cô lại là con nghiện. Quá khó để có thể từ bỏ. Sau đó anh có bạn gái, cô cũng chủ động từ từ rời xa anh... […] Trái tim anh còn lạnh hơn cả sông băng, điều này cô vốn đã biết. Ít nhất là cho tới giờ, chưa có bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai có thể khiến anh mất đi lý trí. Nhưng phụ nữ đều thích tự lừa dối bản thân, cô cũng chẳng phải ngoại lệ. Cô vẫn luôn cho rằng đối với anh, cô có chút gì đó đặc biệt hơn, thế nên khi nãy cô vẫn không thể ngăn mình ôm chút hy vọng. […] Có lẽ trong lòng anh hình ảnh của cô vẫn mãi là như vậy. Thích gì làm nấy, nông nổi, không có chí tiến thủ. Thậm chí là... vô dụng.” Tôi chưa từng đọc truyện của Mộng Tiêu Nhị nhưng vẫn quyết lao vào “Bởi vì vừa lúc gặp được em” chỉ sau đoạn trích này. Biết sao được, tôi luôn có sự đồng cảm rất lớn với những cô gái chủ động theo đuổi người mình yêu, tất nhiên, có người đàn ông xứng đáng, có người không. May sao, Cố Diễm xứng đáng. Khâu Lê yêu Cố Diễm từ lâu lắm rồi, lâu tới mức cảm tưởng như cô đã yêu anh cả cuộc đời. Hay có lẽ phải nói, cuộc đời Khâu Lê chỉ thực sự bắt đầu từ khoảnh khắc cô gặp được Cố Diễm. Một buổi chiều đẹp trời trong con ngõ nhỏ, một cô bé đứng khóc nhè được một cậu bé dắt tay đưa về nhà. Cô bé nhìn que kem trên tay cậu với ánh mắt thèm thuồng, đáng thương tới mức cậu bé vốn tính cách lạnh nhạt cũng không thể kìm lòng mà nhường cho cô bé que kem. Buổi chiều hôm đó, Khâu Lê tay cầm que kem, tay túm vạt áo của Cố Diễm, bước đi trong con ngõ nhỏ. Nhiều năm sau đó, cũng là Khâu Lê một mình lặng lẽ đứng trong bóng tối khóc nức nở. Anh Cố Diễm của cô không đợi cô. Anh nói anh thích những người phụ nữ trưởng thành. Vậy sao anh không thể đợi cô thêm một chút, đợi cô đủ trưởng thành, chín chắn để sánh bước bên anh? Khi yêu một ai đó, con người ta rất dễ tự huyễn hoặc bản thân mình. Giống như Khâu Lê, cô từng nghĩ yêu Cố Diễm khiến cô hạnh phúc biết bao nhiêu, có những người bạn chung với anh, được nghe những câu chuyện về anh, được biết thêm về anh, thỉnh thoảng được gặp anh, vòi vĩnh anh như những ngày còn nhỏ. Thế nhưng Khâu Lê không biết là vô ý hay cố tình, luôn quên đi những nỗi buồn thương và thất vọng khi Cố Diễm lạnh nhạt với cô. Cô tự nhủ rằng tính cách anh vốn lạnh nhạt, không chỉ với cô mà với tất cả mọi người. Cho tới một ngày, anh có bạn gái. Hoá ra chẳng phải Cố Diễm lạnh nhạt với tất cả mọi người. Anh chỉ lạnh nhạt với người mà anh không yêu mà thôi. Ba năm sau đó là quãng thời gian Khâu Lê chạy trốn khỏi tình yêu cô dành cho Cố Diễm. Cô bước ra khỏi vòng tay che chở của gia đình, quyết trở thành người phụ nữ độc lập, trưởng thành, mạnh mẽ. Cô bận rộn trở thành hình mẫu phụ nữ lý tưởng của anh để tự khiến mình quên đi anh. Nếu hỏi Cố Diễm có cảm nhận được sự trống vắng khi Khâu Lê đột ngột rời đi không, câu trả lời ắt hẳn là Có. Cô nhóc ồn ào bám theo anh từ nhỏ tới lớn đột nhiên biến mất, sao anh lại không có cảm giác gì được. Nhưng cảm giác đó không đủ rõ ràng và mãnh liệt để khiến anh bận tâm tìm hiểu thêm. Cho tới một ngày cô trở lại. Cô nói cô thích anh, thích anh lâu lắm rồi. Thích tới mức phải dùng một túi gừng để kiếm cớ gặp anh. Nếu vậy, hãy để anh thử thích cô đi. *** Cố Diễm là một kiểu nam chính mà tôi chắc chắn không thích nhưng lại chẳng thể ghét. Nói sao nhỉ, thực ra anh không sai. Anh không sai khi tính cách anh vốn trầm tĩnh và lạnh nhạt. Anh không sai khi không nhận ra tình cảm của Khâu Lê. Anh càng không sai khi cố gắng làm mọi thứ mà anh nghĩ là tốt nhất cho người con gái anh yêu. Cố Diễm là một người lý trí, hoặc phải nói là quá mức lý trí. Khâu Lê nói thích anh, anh cảm thấy dường như mình cũng có tình cảm với cô, vậy nên anh tiến tới. Và một khi đã bắt đầu chuyện gì, anh sẽ cực kỳ nghiêm túc với nó. Cách anh yêu Khâu Lê rất nghiêm túc, chân thành và không kém phần mãnh liệt. Vì cô, anh có thể chú tâm săn sóc từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Vì cô, anh luôn không ngừng lo nghĩ, trăn trở. Thế nhưng, có đôi khi Cố Diễm lại quên mất rằng Khâu Lê đã không còn là cô bé mè nheo phá giấc ngủ trưa của anh nữa. Cô có chính kiến, có ý chí, có lý tưởng của riêng mình. Thứ mà Khâu Lê cần không phải là một con đường do anh trải sẵn mà là con đường cô cùng anh bước đi. Tôi thừa nhận, với cái cách mà Mộng Tiêu Nhị tháo gỡ nút thắt cho câu chuyện này, bất kỳ cô gái nào ở vị trí của Khâu Lê cũng sẽ cảm động. Nhưng từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, tôi lại không thể đồng tình với cách yêu của Cố Diễm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng mừng cho Khâu Lê. Cô ấy yêu một người với tất cả trái tim mình, đổi lại người ấy dành tặng cho cô tất cả những gì anh ấy có. Giống như nhiều năm về trước, trong con ngõ nhỏ, anh dành tặng cho cô que kem duy nhất của mình, nắm tay đưa cô trở về nhà. _____________ " ": là những phần được trích dẫn từ bộ truyện theo bản edit của người viết review. Đoạn trích đã được chỉnh sửa để phù hợp với nội dung bài review. Review by #Nhã Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Bởi Vì Vừa Lúc Gặp Được Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.
Thân Ái Đối Phương Biện Hữu
Trần Mịch Ngôn: “Sư tỷ, em muốn gì chị đều đáp ứng sao?” Trình Yểu: “Nếu tôi có.” Nếu có, tôi sẽ cho cậu. Đôi mắt đen thẫm của Trần Mịch Ngôn dấy lên ánh lửa. Anh bắt lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay. Trình Yểu cúi đầu nhìn anh, không nhúc nhích. Vào giờ khắc này, Trần Mịch Ngôn không nghĩ được gì, tới lúc ý thức được thì lời nói đã bật ra khỏi miệng. Trần Mịch Ngôn: “Tôi muốn em.” Nam chính Trần Mịch Ngôn từng thích thầm sư tỷ của mình những năm đại học, thật tiếc là chưa kịp nói thì nghe tin người ta đã có người yêu nhiều năm rồi, tốt nghiệp rồi sẽ cao chạy xa bay ra nước ngoài, kết hôn, sinh con... cứ thế anh trai ôm niềm đau đến mức hai mấy tuổi đầu vẫn còn là trai tân từ tâm đến thân. Một lần theo cô em họ để gặp mặt tiểu tam thì gặp lại gặp người mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu. Từ vài lần tình cờ, đến cố ý tiếp cận sư tỷ này, khổ nỗi cô nương não quá kém, anh trai này chỉ còn mức quẫn, thậm chí nhụt chí định từ bỏ. Cả thế giới đều biết anh trai này có ý với vị sư tỷ này, thế là nhờ sự mai mối của em họ mà họ ngày càng gần, thế mà anh khờ quá, đến thổ lộ cũng sợ người ta bỏ chạy mất. Được có mặt tiền đẹp, lại ôn nhu săn sóc, biết nấu ăn, quan tâm, thấu hiểu lòng người, chị gái này cũng siêu lòng. Tình cờ gặp tai nạn, anh che chở cho chị thế là đành phải lấy danh chăm sóc người cứu mạng mình, làm anh trai thụ sủng nhược kinh, mặt dày đòi người. Ok fine, nhà gái đồng ý, thế là yêu nhau mấy ngày đã dụ trai nhà người ta lên giường. Ai ngờ ngay sáng hôm sau, anh trai hớn hở đi mua đồ ăn sáng thì chị ta đã bỏ chạy lấy người. Quá nhọ cho anh ???? Nữ chính Trình Yểu, vô tâm vô tính, não cá vàng không thể hơn. Biến cố gia đình, khiến cơ thể bị trúng độc, đến nỗi từng bị trầm cảm, bị mù, giác quan không hoàn chỉnh, không còn vị giác, thậm chí nhiều lúc không thể kiềm soát được cảm xúc, đến nỗi cũng có khả năng không thể sinh con, trí nhớ ngày một kém, chỉ sợ ngày nào đó sẽ không còn biết gì nữa. Bị “tiểu thịt tươi” này quấn lấy thì cũng đã động tâm, nhưng chỉ sợ lỡ dở người ta nên cố tình trốn tránh nhưng cuối cùng cũng bị tóm về. Đương lúc tình yêu nở rộ thì gặp lại tình cũ của Trình Yểu, tưởng rằng không nhớ nhưng khi gặp lại kí ức lại ùa về. Duyên phận chó má, bạn trai cũ của người yêu lại là sư huynh trường cũ, anh nam chính đau thương một phen. Yên tâm, tác giả là mẹ đẻ mà, làm gì có chuyện dao động khi gặp tình địch chứ. “Trần Mịch Ngôn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay: “Anh không có cơ hội.” Đôi mắt ửng đỏ, anh gằn từng chữ nói với Lộ Hứa: “Là chính anh không bảo vệ cho cô ấy, sáu năm trước tôi không có lập trường, nhưng bây giờ thì không, cô ấy là của tôi.” Anh gắt gao, nhìn chằm chằm Lộ Hứa: “Lộ sư huynh, cô ấy đã là của tôi.” Cuối truyện, Trình Yểu biết mình có thai, lo lắng được mất, không dám nói ra vì sợ anh có gánh nặng. Ai ngờ lại sảy mất đứa bé, không rõ là trút được gánh nặng hay càng thêm day dứt, khi lấy thai nhi ra khỏi, đã là thai thanh hình, nhưng thai đầu bị biến dạng từ chất độc từ cơ thể người mẹ. Người đàn ông ấy vẫn muốn kết hôn với cô, dù có truyện gì xảy ra, vẫn luôn là bờ vai cho cô dựa vào. Truyện thực tế, tiểu tam, tình cũ xuất hiện quá mờ nhạt, không có gì đáng nói. Gia đình nam chính toàn người tốt, tâm lí, dù nam chính là trưởng tôn nhưng suy nghĩ nhiều cho con trai, để tự con quyết định. Kết truyện với mình là HE, chủ tiếc đến hoàn chính văn không rõ liệu cô ấy còn có thai được không, nhưng hai người bên nhau, có bạn bè, người thân bên cạnh là đủ rồi. P/s: Các nhân vật trong truyện của Quân Ước luôn mạnh mẽ dù ở trong hoàn cảnh khó khăn thế nào, dù có người bị điếc, bị người ta rũ bỏ, bị mất vị giác hoặc mối quan hệ với gia đình thường không tốt đẹp.... đến cuối mỗi truyện cũng không đề cập đến liệu câu chuyện về sau ra sao nhưng mình vẫn luôn cảm thấy ấm áp. Vì ở đó có những người đàn ông dịu dàng, có thể anh ta không giàu có nhưng anh ta biết quan tâm đến người yêu, người vợ của mình. Có những người bạn trọng tình trọng nghĩa, thậm chí dù truyện có ngược đôi nam nữ chính thế nào mình vẫn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc thay cho các nhân vật. Hi vọng tương lai tốt đẹp sẽ lại. Review bởi: Nguyễn Xuân Phương - fb/hoinhieuchu *** Trích đoạn: Trần Mịch Ngôn: “Sư tỷ, em muốn gì chị đều đáp ứng sao?” Trình Yểu: “Nếu tôi có.” Nếu có, tôi sẽ cho cậu. Đôi mắt đen thẫm của Trần Mịch Ngôn dấy lên ánh lửa. Anh bắt lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay. Trình Yểu cúi đầu nhìn anh, không nhúc nhích. Vào giờ khắc này, Trần Mịch Ngôn không nghĩ được gì, tới lúc ý thức được thì lời nói đã bật ra khỏi miệng. Trần Mịch Ngôn: “Tôi muốn em.” Bột: Truyện này tác giả không đề văn án, chỉ đề ngày bắt đầu mở hố và tên các nhân vật nên tớ sẽ trích một đoạn trong truyện như trên coi như giới thiệu nhé. Vừa đọc xong convert máu quá đăng lên trước :”> Bao giờ Thâm Tình hòm hòm tớ bắt đầu làm Thân Ái. Truyện này cũng tình chị em, nam chính Trần Mịch Ngôn yêu sư tỷ của mình là Trình Yểu. Đọc truyện nhiều lúc thấy xót xót cho Trần Mịch Ngôn, vì cách anh yêu vừa dịu dàng, thận trọng, bao dung lại vừa tự ti, lo sợ. Nãy đọc đến đoạn ngủ xong một đêm, Trình Yểu biến mất bỏ Trần Mịch Ngôn lại, anh tỉnh dậy không thấy người đâu thì gấp muốn chết, sau đuổi tới nơi vừa gặp một cái không nhịn được mắt phiếm đỏ mà thấy rõ tội, chỉ muốn bảo: “Ngôn Ngôn về đây em thương!!!” *=))* Đọc truyện của Quân Ước lúc nào cũng khiến tớ thấy ấm áp, dù truyện này không hẳn là HE trọn vẹn, nhưng tớ nghĩ cái kết này là hợp lý. Kết truyện Trình Yêu và Trần Mịch Ngôn ở bên nhau, còn câu chuyện sau đó của họ thì mỗi người hãy đọc, cảm nhận và vẽ lên “phiên ngoại” cho riêng mình nhé. Mời các bạn đón đọc Thân Ái Đối Phương Biện Hữu của tác giả Quân Ước.
Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính
Ninh Thu Thu ở kiếp thứ nhất vừa mới bước chân vào showbiz, hăng hái làm việc với giấc mộng có một ngày được trở thành nữ chính. Nào ngờ, vai chính thì chưa thấy đâu, mở mắt ra, cô đã bị đưa đến một thế giới xa lạ, trở thành một đệ tử của môn phái tu chân. Ninh Thu Thu tự nhận bản thân không có bản lĩnh gì, bảy năm ở nơi này, thành tựu lớn nhất mà cô đạt được là học được thuật vẽ bùa. Thế rồi, trong một lần hỗn chiến, Ninh Thu Thu lại bị đám thần thú đánh chết. Lần nữa mở mắt ra, Ninh Thu Thu phát hiện bản thân lại xuyên không rồi! Lần này, Ninh Thu Thu xuyên vào một cuốn sách, trở thành vai nữ xinh đẹp ác độc, cậy quyền, cậy thế, cậy có hôn ước đi phá đám tình yêu của nam nữ chủ. Kết cục, khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu bi thảm, không chỉ táng gia bại sản, còn phải ủy khuất gả cho một lão trung niên có sở thích SM, cuộc đời từ đây chỉ toàn là bóng tối. Ninh Thu Thu không muốn đi theo con đường của “nữ phụ phản diện” trong nguyên tác, dù sao cũng coi như đã sống qua hai kiếp, cô hiểu rõ thứ gì là quan trọng. Vì thế, việc đầu tiên cần làm sau khi tỉnh lại chính là hủy hôn với “nam chủ”, còn nhất quyết phải gả cho anh trai người thực vật của nam chủ - Triển Thanh Việt. Bởi vì, trong một lần tình cờ đầy bất ngờ, Ninh Thu Thu phát hiện ra “anh trai nam chủ” này mang phù thể*, là thể chất cực kỳ đặc biệt để dưỡng phù. Mà đối với Ninh Thu Thu, việc tìm được phù thể không khác gì việc tìm thấy “bàn tay vàng” cho mình. Bởi vì sau khi xuyên đến nơi này, những tấm phù mà cô vẽ ra, chỉ có hiệu lực khi được nuôi dưỡng bên cạnh người mang thù thể như Triển Thanh Việt. Mục tiêu đã được xác định, tất nhiên Ninh Thu Thu sẽ chẳng chần chờ thêm nữa, bằng bản lĩnh sống hai đời cộng thêm tuyệt chiêu “làm nũng” của nguyên chủ, cô đã thành công thuyết phục ông Triển cùng ba mẹ, đồng ý cho cô chuyển vào nhà họ Triển, trở thành cô vợ “xung hỉ” cho Triển Thanh Việt. Dù sao thì, Triển Thanh Việt cũng được coi là “đùi vàng” để cho Ninh Thu Thu bám vào, cuộc đời này, muốn thuận buồm xuôi gió, tất phải cần có anh chống lưng. Vậy nên, cô dùng hết bản lĩnh vẽ phù học được trong suốt bảy năm ở tu chân giới, để vẽ ra một loại bùa có thể khiến cho Triển đại thiếu gia tỉnh lại. Đồng thời, ở thế giới này, Ninh Thu Thu phát hiện bản thân nguyên chủ cũng lăn lộn trong giới giải trí. Mà việc này, vừa hay là công việc duy nhất mà cô có thể biết được ngoài vẽ bùa. Vì thế, trong sự xô đẩy của hoàn cảnh và vận mệnh, Ninh Thu Thu phải bước trên con đường phấn đấu vì vị trí ảnh hậu, đồng thời cứu vớt “anh trai người thực vật của nam chủ.” Bằng skills vẽ bùa tuyệt đỉnh, Ninh Thu Thu rốt cuộc cũng khiến “ông xã” của mình tỉnh lại. Thế nhưng, bản thân Ninh Thu Thu đã quên mất, người mà cô gả cho, trước khi trở thành người thực vật cũng từng là một nhân vật “phong vân”, là chủ tịch tập đoàn Trác Sâm bên ngoài đạo mạo bên trong phúc hắc. Cho dù chưa hồi phục hoàn toàn, Triển đại công tử cũng có đủ ba mươi sáu kế để “trị” cô vợ từ trên trời rơi xuống của mình. Vì vậy, có thể nói, tháng ngày sau khi trở thành bà Triển của Ninh Thu Thu chính là: nỗ lực diễn xuất, không chỉ trước màn ảnh mà còn trước mặt Triển Thanh Việt. Vận dụng mọi tuyệt chiêu để chống đỡ sự tấn công kèm thêm thả thính của ông Triển. Cuộc chiến này cụ thể ra sao thì mời bạn đọc truyện để tìm hiểu thêm nhé  *** Ninh Thu Thu trong nguyên tác là một tiểu thư nhà giàu điêu ngoa, vì si mê Triển Thanh Viễn - nam chủ trong nguyên tác, mà làm đủ việc xấu, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy cái kết chẳng tốt đẹp gì. Cũng may lúc Ninh Thu Thu xuyên đến, nguyên chủ cũng chưa làm ra hành động điên cuồng quá đáng gì, cũng chưa tạo nghiệp đến mức để bị quật. Vì vậy, để bảo vệ bản thân, Ninh Thu Thu của hiện tại chỉ có thể nỗ lực bẻ lái, biến vận mệnh của thân thể này rẽ sang một hướng khác. Ninh Thu Thu sau khi xuyên đến là người đã trải qua hai kiếp. Kiếp thứ nhất, cô là một diễn viên chưa kịp có tên tuổi, nhưng còn chưa kịp nhận vai chính nào đã bị vận mệnh đá đến thế giới tu chân. Kiếp thứ hai, Ninh Thu Thu thực sự không giống như các đồng nghiệp xuyên không khác, học được bản lĩnh lớn, khiến thiên địa rung chuyển. Tất cả những gì cô học được là vẽ bùa, tăng cường sức khỏe. Sau đó, trong một lần hỗn chiến, cô bị thần thú đánh chết, xuyên đến thế giới này. Ở đây, Ninh Thu Thu vẫn không được trang bị thêm skills mới, đến cái bản lĩnh vẽ bùa cũng phải dựa vào Triển Thanh Việt mới phát huy được. Có thể nói, nữ chính Ninh Thu Thu là một cô gái xuyên không khá bị thảm, không có bàn tay vàng, không có hệ thống, tất cả những gì cô có là bản lĩnh và kinh nghiệm đã sống qua hai kiếp của bản thân. Thế nhưng, chính điều này lại tạo ra một Ninh Thu Thu chân thực, thông minh, khéo léo, biết dùng cái “đầu” để suy nghĩ và xử lý các tình huống chứ không phải một bánh bèo lúc nào cũng gặp may, được giúp đỡ. Tất cả những gì mà Ninh Thu Thu có ở kiếp này, là do cô ấy tự phấn đấu để có được. Cách xử lý các mối quan hệ của cô cũng rất hợp lý và thú vị. Cô dứt khoát trong chuyện tình cảm, ân oán rõ ràng, người nào tốt cô ấy sẽ đối xử càng tốt hơn, người nào có ý xấu, xin lỗi, cô cũng không phải thánh mẫu, không thể tha thứ được. Về phần “anh trai người thực vật” của “nam chủ” Triển Thanh Việt, mặc dù giai đoạn đầu anh chỉ nằm một chỗ, mặc cho Ninh Thu Thu “lăn lộn”, ép uống đủ thứ nước phù, lại còn bị cô chiếm không ít tiện nghi. Thế nhưng, từ giây phút anh mở mắt tỉnh lại, bản lĩnh của “một con sói” lập tức được thi triển. Triển đại thiếu gia mặt ngoài là người đứng đắn, nhưng thực chất lại là người thù dai lại cực kỳ phúc hắc. Cho dù là lúc chỉ có thể nằm trên giường, anh vẫn có đủ cách để sửa trị cô vợ láu cá Ninh Thu Thu, cậu em trai bướng bỉnh Triển Thanh Viễn hay cô người yêu thực dụng (cũng là nữ chủ trong nguyên tác) của Triển nhị thiếu. Tớ thích cách tác giả miêu tả quá trình hồi phục của Triển đại thiếu. Đây là một quá trình dài, yêu cầu không chỉ sự nỗ lực về thể xác mà còn cả về tinh thần của một người. Triển Thanh Việt dù có bản lĩnh “một tay che trời”, nhưng cũng chỉ là một con người, sẽ cảm thấy không thể chịu được, cũng sẽ cảm thấy áp lực về tâm lý, sẽ cần một người ở bên cạnh để san sẻ và chăm sóc cho anh. Mặc dù Triển Thanh Việt đã đi qua gần ba mươi nồi bánh chưng, nhưng trong chuyện tình cảm kỳ thực rất ngây thơ, cách nói chuyện luôn luôn khiến cho bà xã của mình tức muốn hộc máu, còn không ít lần bị bà Triển cho vào danh sách đen. Sau này, dưới sự giúp đỡ của em trai và anh trợ lý lạnh lùng (cũng đầu gỗ không kém trong chuyện tình yêu), Triển đại thiếu cũng học được cách “thả thính” bà xã của mình. Ngoài cặp đôi chính, các nhân vật phụ cũng được miêu tả rất dễ thương. Từ cô hộ lý thích diễn, anh trợ lý mặt lạnh vạn năm không đổi hay con Husky Diệu Diệu thích phá phách hay bị phạt của nam chính. Nhân vật “nam chủ” trong nguyên tác cũng chính là Triển nhị thiếu được khai thác vừa phải, không bị bóp méo tâm lý, không bị bôi đen, cũng không bị “ép” thích “chị dâu” của mình. Nhân vật nữ chủ trong nguyên tác cũng được nhìn nhận ở một góc độ khác, từ cái nhìn của các nhân vật phụ để thấy được không phải cứ đóa hoa đẹp nào cũng đáng để yêu thương, không phải việc làm nào của “nữ chủ” đều đúng. Thế nhưng, tác giả năm bắt nhân vật này rất tốt, không cố tình bôi đen để nâng cao vai trò của nhân vật xuyên không Ninh Thu Thu, khiến tớ có cảm giác dễ chịu và thoải mái khi đọc. Điều tốt nhất mà tác giả làm được là điều hòa các tình tiết ở mức “vừa đủ”, không tô vàng nạm ngọc cho nhân vật, không buff nữ chính quá đà. Tình cảm của nhân vật chính diễn biến chậm, với n màn thả thính khiến con tim tớ quắn quéo, lại thêm combo của dàn nhân vật phụ càng khiến tớ thêm sâu răng. Ngoài ra, tác giả có rất nhiều cú cua cực khét, có thể khiến bạn ngã ngửa trong lúc đu dây theo hành trình “vờn nhau” của cặp đôi chính. Vì thế, tớ nhiệt liệt đề cử bộ này cho các nam thanh nữ tú còn đang độc thân, thích tự ngược nhé. _______________ Chú thích: "Phù thể" là người có thể chất nuôi bùa; cộng hưởng với bùa để làm cho bùa hấp thu tinh khí cho có hiệu quả; còn người đó cũng sẽ khoẻ mạnh hơn. Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Két --" Theo tiếng thắng xe chói tai, Ninh Thu Thu cảm giác thân thể của mình bỗng nhiên chấn động, cái trán theo quán tính đập tới vật thể nhỏ nhỏ mềm mềm phía trước, không đau, lại đủ khiến đầu óc cô hỗn độn hồi lâu, thẳng đến khi có thanh âm nói chuyện lôi cô ra từ trong bóng tối. "Lão Lý, ông làm gì thế này, muốn mưu sát chúng ta sao?" Đây là thanh âm bén nhọn của nữ nhân. "Xin lỗi phu nhân," thanh âm áy náy của nam nhân truyền đến, "Phía trước đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ con, tôi đành phải đạp phanh gấp, ngài cùng tiểu thư không có việc gì chứ." "Tên tiểu tử chết bầm này, làm ta sợ muốn chết," nữ nhân vỗ vỗ ngực mắng một câu, sau đó vội quay đầu xem Ninh Thu Thu vẫn chôn mặt phía trước, hoảng sợ, cuống quít duỗi tay lay bả vai nàng, "Thu Thu, con không sao chứ?" "Còn sống," Ninh Thu Thu ngẩng đầu, nhìn phụ nhân ung dung hoa quý trước mặt một cái, "Không quá đáng ngại." "Vậy là tốt rồi," phu nhân ra hiệu bảo lão Lý tiếp tục lái xe, đoạn lại giơ tay đem vài sợi tóc loà xoà trước mặt cô vén ra sau tai, lộ ra gương mặt tinh xảo, phụ nhân cười tủm tỉm mà nói, "Hôm nay Thu Thu nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ khiến Thanh Viễn mê mệt đến thần hồn điên đảo, nhìn không thấy lối." Ninh Thu Thu: "......" Cô cầm tinh hồ ly hay sao mà mị lực lại lớn như vậy. Không đợi cô nói chuyện, phụ nhân lại âm dương quái khí mà nói: "Cho tức chết mấy cái đồ lẳng lơ kia đi, xem các nàng còn dám không biết xấu hổ mà dán lên người Thanh Viễn nữa không." Ninh Thu Thu trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào. Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, thân xác này đã đổi chủ. Cô...... lại xuyên qua. Vì cái gì mà khẳng định như thế, bởi vì trước đây, cô đã trải qua quá một lần, từ một thị dân tốt đẹp tại thế kỷ 21, xuyên thành đệ tử tầm thường tại môn hạ tầm thường nào đó ở giới Tu Chân, bởi vì tư chất bình thường, cô chỉ có thể dành 7 năm ở đó cần cù chăm chỉ vẽ bùa, thật vất vả mới có chút thành tựu về phương diện vẽ bùa, cô lại xuyên. Mới vừa rồi tiếp thu lượng tin tức thật lớn, cô hiện tại đã biết bản thân xuyên vào một quyển tiểu thuyết. Đáng tiếc là, cô vẫn như cũ không có hào quang nữ chính, mà là xuyên vào nữ phụ nào đó trong sách. Mời các bạn đón đọc Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính của tác giả Điềm Tức Chính Nghĩa.
Lao Tù Tuyệt Vọng
Bối cảnh của tiểu thụ: Nhà thuộc tuýt giàu xổi, ngoài nhìn có vẻ giàu nhưng thực ra đã nghèo đến mức không thể nghèo hơn, cha tiểu thụ rất sĩ diện và mê tiền, vì thế bán tiểu thụ cho đám đầy tớ của tiểu công. Tiểu thụ được mang về lâu đài của tiểu công. Nói chung là gia đình không hạnh phúc  Tiểu thụ tên là Y Mạn. … Bối cảnh của tiểu công: Là chúa tể ma cà rồng, đang trong trạng thái ngủ đông. Lúc tiểu thụ tới vẫn chưa tỉnh dậy. Mà lúc dậy xong vừa nhìn thấy tiểu thụ đã rất thích, sau đó chuyển sang yêu luôn. Tiểu công tên là Arx. Là hoa hoa công tử trong truyền thuyết, có lối sống trụy lạc vất vưởng điển hình của quý tộc. Trong lâu đài đó ai cũng yêu Arx, vâng, tất nhiên lúc này, trừ Y Mạn ra. ... Tổng hợp hai bối cảnh lại, ta có: truy thê + cường thủ hào đoạt + ngược thân ngược tâm. Tóm tắt vòng đời tác phẩm: Tiểu công yêu tiểu thụ, tiểu thụ lại không yêu tiểu công. Hai đứa rượt đuổi nhau hết ngày này qua tháng khác. Tiểu công dùng sức mạnh ép tiểu thụ cùng mình ở một chỗ. Khi em nó trốn thoát, muốn tự tử… vân vân, thì bắt lại rồi giở trò trừng phạt. Motifs vô cùng quen thuộc trong một bộ đam mỹ gắn tag “cường thủ hào đoạt” đúng không nào  Nhưng nếu thế thì cũng chẳng có gì đáng nói, cái đáng nói ở đây, tiểu công là một quỷ súc não tàn ngu lol công !! Arx là một tên công rất tồi. Mình không quan trọng chuyện sạch hay không sạch lắm nhưng vẫn không thể nuốt nổi tên khốn nạn ngu lol công này. Sau khi Y Mạn yêu Arx, mình cứ tưởng chuỗi ngày khốn khổ của em nó đã kết thúc rồi cơ, nhưng thực ra là không nhé. (o_ _)o Nhắc lại, Arx là hoa hoa công tử, mọi ma cà rồng đều thích hắn ta. Vì thế... cuộc sống truỵ lạc của hắn vẫn chưa kết thúc. Mình cũng chẳng hiểu nổi logic của tác giả? Khi không lại cho Arx XXOO kẻ khác rồi mua ong bán mật trước mặt Y Mạn mà không vứt cho hắn một tí sám hối nào? Đây là loại công mà mình ghét nhất. Mình đã suýt trào máu họng khi đọc đến tình tiết cẩu huyết mấy chương cuối. Và lí do biện hộ cho cái tật thích "một tay ôm cả rừng hoa" của Arx là "không biết cách yêu" ??? ( ̄□ ̄) Tại sao vậy tác giả? Tại sao? Nói chung truyện này nếu dừng ở lúc Y Mạn chấp nhận Arx thì còn tạm được. Mấy chương cuối tác giả làm mình tụt mood quá. Ước gì mình dừng lại sớm hơn. T__T Nếu như bạn có ý định nhảy hố bộ này mà lại sợ máu chó thì chỉ nên dừng lại đúng lúc hai đứa chấp nhận nhau thôi nhé. Mình khuyên chân thành đó. (T▽T) Hôm nay mình không định trích dẫn nhiều, vì hứng thú của mình đã bị máu chó dập tắt rồi, nên chỉ dẫn ra vài đoạn thế này để cảnh báo những bạn chuẩn bị nhảy hố để lên sẵn tinh thần thôi : “Lúc vào trong, y lại chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ khó chịu. Arx luôn miệng nói yêu mình, lại đang dịu dàng vuốt ve gương mặt của Philistines đang rúc vào trong ngực hắn. Y Mạn lẳng lặng đứng nhìn, y muốn xem xem hai người kia rốt cuộc tới lúc nào mới phát hiện ra chính mình. Quả nhiên, Arx là người đầu tiên nhìn thấy Y Mạn. Hắn nở nụ cười khờ dại, vươn tay vẫy gọi Y Mạn đang đứng ở cửa. “Lại đây, Y Mạn.” .... “Y đứng lên đi tới đại sảnh. Lần này, còn chưa tới nơi thì đã thấy Arx đang ở trong hoa viên, hắn đang ôm một nữ ma cà rồng khác, bàn tay trêu đùa trên cơ thể của cô ta, cũng hôn cô ta như đã từng hôn y. Y Mạn không tiến lên, y xoay người nhìn Philistines đang đi theo phía sau mình. Gã đang cười đến hả hê, khiến Y Mạn cực kỳ không thoải mái.” __________ Bạn đủ can đảm đọc “Lao tù tuyệt vọng chứ”? Riêng mình là lúc đọc lại truyện để tìm trích dẫn là mình muốn hộc máu lần hai rồi đó  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Y Mạn là đứa con riêng trong một gia đình quý tộc hết thời. Chàng trai ấy có cá tính trầm lặng như đôi mắt u buồn sâu thẳm của mình vậy. Dù mang một vẻ đẹp như điêu khắc song cá tính lặng lẽ kia khiến cuộc sống của Y Mạn vẫn luôn như một chiếc bóng âm thầm trong sự ganh ghét của mẹ kế và sự ghẻ lạnh của người cha thân sinh. Y Mạn sẽ mãi mãi là chiếc bóng như vậy nếu không có một ngày người phụ nữ Amelia với làn da tái nhợt đã chọn Y Mạn làm một trong những người hầu của công tước. Trong tòa lâu đài quỷ dị, nhóm thiếu niên người hầu cùng vào với Y Mạn cứ từng người từng người biến mất. Cho đến một buổi tối, Y Mạn - người cuối cùng còn sống sót cũng đến lượt vào hầu chủ nhân. Chủ nhân của tòa lâu đài - Arx mang hình thể một thiếu niên 17 tuổi với đôi mắt màu hoa Lan Tử La, làn da tái nhợt và gương mặt khiến người ta không thể dời mắt. Thiếu niên ấy là thiên sứ... hay ác ma...? Mới đọc thể loại với 1,2 chương đầu còn nghĩ là kiếm được bộ ma cà rồng hay ho, ai dè đọc được nửa đã thấy nguyên xô máu cún tạt vô mặt :(( Công trong truyện 400 tuổi cơ mà chắc do ngoại hình bên ngoài là tuổi 17 nên cũng ấu trĩ y cái bề ngoài luôn hay sao ấy =.='' Ẻm học phải ông thầy dạy ngu mà không tự ngộ ra, cứ tin 100% cái lý thuyết "yêu ai là phải tổn thương người đó" rồi đem ra thực hành trên người bé thụ :)) Vâng, ngâu si đến thế là cùng. Lại nói đến em thụ, đúng như phần tui ghi trên thể loại, chả biết xếp ẻm vào loại nào. Bảo là quật cường thụ thì không, dẫu ẻm bị thằng nhóc ngâu si công hành lên hành xuống từ nhìn người khác cầu xin mà bất lực đến tự tay chặt xác người rồi thậm chí là nhìn bà mẹ kế chết trước mặt cơ mà vẫn đùng một cái phát hiện ra trái t(r)ym em vẫn rung rinh dù anh giẫm đạp. Bảo là nhu nhược thụ cũng không đúng lắm, dẫu con t(r)ym em chỉ vì anh mà nhảy thì ẻm vẫn quyết đoán bỏ đi, thậm chí là nhiều lần tìm cái chết. Túm quần, cả bộ truyện là một nồi máu cún với tính cách nhân vật nửa nạc nửa mỡ, thêm một thằng cực phẩm tra công chỉ biết hành hành hành, lúc chiếm được trái t(r)ym thụ rồi còn không yên phận mà còn ngủ hết con này đến thằng khác chỉ để thụ thổ lộ trước (- Cái lý do quần què gì vậy!? - Không hổ là ngâu si công mà!!). Chả hiểu sao mị đọc hết được bộ này luôn, chắc là do edit khá tốt đi -_- *Đánh giá truyện: 2/10 *Đánh giá edit: 7.5/10 An Jing Mời các bạn đón đọc Lao Tù Tuyệt Vọng của tác giả Tiểu Hắc Tử.