Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Văn án:  Kiếp trước, thái tử chết thảm, họa từ trong nhà mà ra, Tạ Vân vốn không quan tâm ngôi vị hoàng đế, lại bị bức ép cùng người ta tranh đoạt. Không ai nghĩ, thế nhưng hắn lại là người chiến thắng cuối cùng. Trước đêm đăng cơ, Tạ Vân trở về mười năm trước. Hắn năm đó mười sáu tuổi, ngây ngô non nớt, bước đi khó khăn. Hoàng cung rộng lớn như vậy, lại chỉ có một tiểu nha đầu đối tốt với hắn. Kiếp trước, nàng cắt một đoạn tóc đen đem tặng; để báo đáp, hắn đem nàng che chở dưới tay, quyết tâm bảo hộ nàng chu toàn. Đời này, nàng thần trí chưa mất,  thông tuệ cơ linh. Nàng từng bước từng bước một, vô tri vô giác mà công thành đoạt đất, làm hắn tâm thần thất thủ, dạy hắn cúi đầu xưng thần. Tiểu kịch trường: Mười năm trước ---- Tạ Vân (ngồi xổm xuống): A Dung, Tam ca dạy ngươi biết ai là người tốt, ai là người xấu. Mười năm sau ---- Tạ Vân (mỉm cười): A Dung, ngoại trừ ta ra, ai cũng đều là người xấu.   “Bao lần xoay chuyển, cánh hoa buổi sớm nhặt lại đã muộn màng. Tìm tìm kiếm kiếm, một đời mơ màng lại trôi qua. Vẫn nhớ lời thề kiếp trước, muốn nói mà không thốt nên lời…” (*) Kiếp trước, Tạ Vân là Tam hoàng tử đương triều. Mẫu thân chàng bị vu oan hãm hại sủng phi mà phụ hoàng yêu mến nên bị biếm vào lãnh cung, còn chàng trở thành nhi tử bị vứt bỏ. Mỗi bước đi của chàng lúc ấy, chính là những bước đầy cô độc duy nan. Hoàng cung nguy nga rộng lớn như vậy, lại không có chỗ dành cho chàng, khắp nơi chỉ tràn ngập toan tính và âm mưu tranh giành quyền thế. Chàng dù không muốn tranh đoạt, lại bị cuốn vào vòng xoáy ngai vị. Cuối cùng, trở thành đế vương, người người ngưỡng mộ.  Nhưng trước đêm chàng đăng cơ thì bỗng nhiên được quay về hơn mười năm trước, khi chàng mới 16 tuổi. Một đời lặp lại, vốn là thiên ý trêu ngươi hay chàng vẫn còn vướng bận và chưa trả hết duyên nợ cho một người. Còn nhớ trong những năm tháng ấy, một hoàng tử bị vứt bỏ như chàng luôn chịu biết bao nhiêu khinh thường và chán ghét của mọi người xung quanh. Hoàng cung xa hoa lại lạnh giá, lòng người thăm thẳm lại mưu toan. Chỉ duy nhất một người luôn mỉm cười chạy đến bên chàng, gọi chàng từng tiếng “Tam ca ca” ngọt ngào, thật lòng quan tâm yêu thương đến chàng. Nàng là Cửu công chúa Tạ Chiếu Dung.  Thế nhưng, chàng lại không thể bảo vệ được tiểu muội bé nhỏ của mình. Biến cố kéo đến, nàng chịu đả kích lớn mà thần trí trở nên ngốc nghếch, khờ dại. Trái tim nàng khép chặt, lại cố chấp chỉ nhớ mỗi chàng, khiến chàng day dứt và đau đớn khôn nguôi. Vậy mà, đến cùng vẫn không thể cứu được nàng, đem nàng trở về. Cứ thế, nhìn nàng nhắm lại đôi mi, rời xa trần thế. Đó vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành trong lòng chàng. Thương tâm. Hối tiếc. Bi ai. Giày vò… Phải chăng, vì vậy nên ông trời đã cho chàng cơ hội quay về, sửa lại vận mệnh và cứu giúp một đời an yên cho tiểu muội của chàng. Vậy thì, chàng nguyện đem cả tính mạng của mình ra để đánh đổi. Bởi, chàng đã biết được nếu không có nàng, thế giới của chàng chẳng còn lại gì hết. Ngai vàng cũng không bằng dưỡng muội.  *** Tạ Chiếu Dung là Cửu công chúa được Hoàng thượng và Trân phi hết sức yêu thương sủng ái. Nhưng nàng lại cảm nhận được rằng, mọi thứ không hề như vẻ ngoài thể hiện. Chỉ là, nàng còn quá nhỏ để thấu hiểu và đi sâu vào lòng người.    Thế nhưng, khi bắt gặp Tam ca ca Tạ Vân đứng dưới cơn mưa phùn ngày ấy, trái tim nàng đau nhói. Hóa ra, hoàng cung rộng lớn này, lại có một người còn cô đơn và chịu nhiều bi thương như vậy. Cơn mưa như màu nước mắt, nhuộm hình bóng huynh ấy thành một mảng tịch liêu đầy tuyệt vọng. Tạ Chiếu Dung đã không ngần ngại bước những bước đi nhỏ bé hướng đến bên Tạ Vân, dùng đôi mắt ấm áp biết cười của mình nhìn chàng và dùng giọng nói như tơ liễu quấn quanh trái tim chàng với từng tiếng gọi yêu thương chân thành. Chỉ một khoảnh khắc này đã ấn định cuộc đời nàng mãi mãi. Nàng là tiểu muội của Tạ Vân, toàn bộ tình yêu cùng sinh mệnh cũng thuộc về chàng.  Vì vậy, đối với Tạ Vân, Tạ Chiếu Dung là viên ngọc, là trái tim, là tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này mà chàng có được. Cho nên, ở những năm tháng khi tiểu muội còn nhỏ bé, chàng đã khắc sâu vào lòng nàng một chân lý vĩnh viễn rằng: Tất cả sóng to gió lớn của cuộc đời này đã có chàng gánh vác, tất cả những oan ức đau thương nàng gánh chịu đã có chàng trả lại và chỉ cần là nàng muốn, thiên hạ này chàng cũng sẽ san bằng. Thế lực của Tạ Vân càng ngày càng lớn mạnh cũng là lúc những âm mưu trong bóng tối dần được hé lộ. Thân thế thật sự của Tạ Chiếu Dung, bí mật về bệnh tình cùng cái chết của nàng kiếp trước. Thì ra, mọi chuyện nàng trải qua đã từng kinh khủng như thế nào.  Trong căn phòng tăm tối, những con rắn độc ngổn ngang khắp nơi, sự tàn nhẫn lạnh lùng của kẻ phản bội. Từng tiếng kêu cứu nhỏ bé trong sợ hãi tuyệt vọng của nàng như khắc sâu vào lồng ngực Tạ Vân… Thật sự, nếu chàng đến trễ một bước thôi, bi kịch sẽ lặp lại. Vậy thì, chàng nguyện hủy đi cả thiên hạ này, lấy máu thế gian gột rửa toàn bộ đau thương đã có. Bởi Tạ Vân là một người thâm sâu đầy tàn nhẫn độc ác. Chàng là một con sói luôn che dấu bộ răng ranh của mình bên tiểu muội, nhưng chỉ cần có thể ảnh hưởng đến nàng, nó sẽ không ngần ngại lộ ra cắn xé con mồi tàn nhẫn đến chết. Không do dự, không sợ hãi và không màng hậu quả. Người như Tạ Vân chính là cả cuộc đời chỉ đối tốt với một người. Mà Tạ Chiếu Dung lại là toàn bộ cuộc đời chàng. Vì thế, một Tam ca ca cao lớn trưởng thành lại vì tiểu muội nhỏ bé mà làm bất cứ việc gì. Chàng có thể bối nàng đoạn đường dài khi nàng làm nũng không muốn đi bộ. Chàng có thể dịu dàng lắng nghe thật lâu những câu chuyện góp nhặt nàng kể. Chàng có thể không ngại quỳ xuống mặt đường bụi bẩn chỉ để mang hài cho nàng. Chàng có thể trong giấc ngủ không an ổn của nàng mà xuất hiện rồi cứ thế ôm nàng vào lòng… Chỉ cần là nàng, mỗi lần gọi tên chàng sẽ bất chấp tất cả mà đến. “A Dung, đừng sợ.” “A Dung, tam ca ca sẽ luôn ở bên muội.” Đây cũng là lúc Tạ Vân cùng Tạ Chiếu Dung đều hiểu rõ lòng nhau. Là yêu thương và tin tưởng đã khắc sâu vào xương tủy. Chàng lập một kế hoạch toàn vẹn muốn đem nàng rời xa hoàng cung nhơ nhớp này, lấy một thân phận mới và cùng chàng sống an yên vui vẻ. Đáng tiếc, biến cố xảy đến bất ngờ khi Tạ Vân còn đang chinh chiến ngoài biên cương cách xa vạn dặm. Dù có bảo vệ nàng thế nào thì kết quả vẫn không thay đổi được vận mệnh. Tạ Vân dường như điên cuồng và biến thành ác quỷ khát máu. Mỗi một bước chân ngựa chàng đi qua là một xác người, mỗi một mũi kiếm chàng tung lên là một tiếng gào thét xé gió. Máu tuôn xối xả, chiến phục ướt đẫm mùi tanh nồng… Khắp nơi như địa ngục. Chàng một đường chiến thắng thúc ngựa như bay trở về. A Dung, muội nhất định phải chờ ta. Liệu rằng, Tạ Vân có kịp quay về cứu lấy Tạ Chiếu Dung hay không? Khi mà, cái chết như lưỡi dao đã cận kề ngay bên cổ nàng. Âm mưu cùng tranh đoạt và thế lực thần bí đang ẩn dấu đằng sau là ai? Tại sao kiếp trước chàng vốn không tranh đoạt ngai vị lại có thể vững bước lên ngôi đế vương? Nếu kiếp này chàng từ bỏ mọi thứ, liệu có thể đổi thay toàn bộ vận mệnh hay không? Mời mn dõi theo những chương cuối đầy hấp dẫn và bất ngờ của bộ truyện để biết nhé ^^ *** "Ngai vàng không bằng dưỡng muội" là một bộ truyện nam trùng sinh chuyên sủng sạch ngọt mà mình rất thích trong thời gian này. Nội dung truyện đơn giản là quá trình sữa chữa và thay đổi số phận của nam nữ chính ở kiếp này. Nhưng điểm cộng là càng về sau truyện càng có nhiều bất ngờ, nhân vật không được buff quá đà mà từng bước nỗ lực để tìm hiểu và lật mở những bí mật đã được che dấu. Bút lực của tác giả thiên về tình cảm là chính và viết khá chắc tay những phân đoạn cảm xúc, đọc thật sự xúc động.  Theo cảm nhận cá nhân thì mình cũng rất thích các nhân vật trong truyện dù chính hay phụ. Bởi tác giả đã xây dựng khá tốt từ ngoại hình lẫn tính cách. Nam chính Tạ Vân thì ẩn nhẫn độc ác nhưng lại luôn che dấu những cuồng loạn trong lòng. Tuy nhiên, chàng đối với tiểu muội Tạ Chiếu Dung thì chấp niệm rất sâu. Yêu thương, sủng ái, bảo vệ suốt đời suốt kiếp. Nữ chính Tạ Chiếu Dung thì thông minh và nhạy cảm. Cuộc đời của nàng có được một Tạ Vân, xem như toàn vẹn. Ngoài ra các nhân vật phụ khác như Đổng Thần Y, Cố Tề Quang, Yến Tuyết Chiếu... đều khá ấn tượng và đặc biệt thú vị. Vì vậy, nếu yêu thích thể loại này hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^ _________ Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích bản dịch lời bài hát Cửu trường cơ - Tam Vô cover - Ost Song thế sủng phi. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mưa bụi tiệm tức, liễu diệp run rẩy, ngẫu nhiên có vũ châu chảy xuống, xuân đường liền dạng khởi gợn sóng, một vòng một vòng hướng ra phía ngoài khoách khai. Không khí ướt át thanh hương, Tạ Vân thu dù, nhẹ nhàng vuốt ve gỗ đào dù bính, hắn đứng thẳng mấy tức, nhàn nhạt mở miệng, “Xuất hiện đi.” Vừa dứt lời, thảo diệp gian tinh lượng vũ châu liền ục ục mà trượt xuống mấy viên, một trận tất tất rào rạt lúc sau chui ra tới một cái tiểu nữ đồng. Tuổi tuy nhỏ, vóc người chưa đủ, lại gọi người trước mắt sáng ngời. Vàng nhạt tô cẩm thêu thùa tinh tế, giao lãnh chỗ hơi hơi buông ra, nha búi tóc tán loạn, thượng xiêu xiêu vẹo vẹo mà cắm căn khảm mắt mèo khắc kim trâm. Trên người bị nước mưa dính ướt chút, dán ở tiểu thân thể thượng, có vẻ càng thêm nhỏ gầy. Nàng mi cong mắt viên, non nớt anh khẩu bật cười, lộ ra một chút gạo nếp sắc nha, “Tam hoàng huynh……” Này đem tiếng nói ngọt đến có vài phần cố tình, nhưng mặc cho ai đều không thể mặt lạnh. Lúc này Cửu công chúa, tươi sống lại tươi đẹp, đúng như này sau cơn mưa sơ tình ngày xuân. Tạ Vân chỉ hoảng hốt một cái chớp mắt liền lấy lại tinh thần. Tiểu cô nương bất quá sáu tuổi tuổi, nộn sinh sinh bộ dáng, cẩm y ngọc thực, bị chịu sủng ái, cơ hồ vô ưu vô lự. Mẫu phi là nhất được sủng ái Trân Phi, dung mạo có một không hai lục cung, Cửu công chúa có thể dễ như trở bàn tay mà có được thường nhân khó có thể tưởng tượng mỹ mạo cùng tám ngày phú quý. Nhưng nàng hiện tại, chính thật cẩn thận mà đối hắn cười. Tạ Vân cơ hồ nghĩ không ra, hắn khi đó là như thế nào đem nàng cự chi với ngoài cửa. A Dung lại môn thanh. Nàng sinh nhật, đó là Tam hoàng huynh ác mộng bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! - Tử Dạ
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận là tác phẩm của Tử Dạ thuộc thể loại xuyên không, ngôn tình. Truyện xoay quanh về nữ chính: Hoàng Song Nhật Dương, biệt danh là Nhật Song Vương, cầm đầu một tổ chức hắc ám chuyên săn lùng những vũ khí tối tân nhất. – Nam chính: Phong Thiên Kỳ, là vua Phong Thiên quốc, một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên (bao gồm Phong Thiên quốc và Khiết Đan). – Ngoài ra còn một dàn nhân vật khác sẽ dần được bật mí về sau. Hắn – một kẻ lạnh lùng, là ước mơ của bao nữ nhân trong thiên hạ. Nàng – một sát thủ, vì cứu cha mà bị xuyên không về Phong Thiên quốc. Lúc còn nhỏ hắn theo sư phụ luyện võ nào ngờ luôn bị “Tiểu dạ xoa” lừa gạt, hắn thề một ngày gặp lại sẽ không tha thứ cho nữ nhân này! Nàng xuyên không trở về kiếp trước vô tình gặp lại hắn. Lần đầu gặp mặt nàng đã chửi thẳng vào mặt hắn, lần thứ hai nàng lừa hắn một cú đau đớn. Hắn lại một lần nữa thề rằng “dám đùa giỡn ta, lần sau gặp lại ta nhất định không tha cho nàng”. Người ta nói oan gia ngõ hẹp quả không sai, ma xui quỷ khiến làm sao mà nàng lại trở thành hoàng hậu của hắn, hơn nữa nàng lại chính là “tiểu dạ xoa” khi xưa luôn chọc tức hắn. Và cuộc chiến kịch liệt bắt đầu! Mọi người trong cung ai nấy đều lo sợ: “Hoàng hậu nổi giận rồi, chạy mau!!!!” *** Nàng im lặng nhắm mắt, khuôn mặt đã hồng trở lại, tuy nhiên chân mày hơi nhíu lại tựa như đang trăn trở điều gì đó. Ngay cả khi trong giấc ngủ nàng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu. Liệu ở nàng còn có bao nhiêu bí mật hắn không biết? Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn. -Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi. -Ngươi là ai? Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi. ... Mời các bạn đón đọc Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! của tác giả Tử Dạ.
Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
Người ta xuyên qua không làm công chúa cũng làm Vương Phi, tại sao nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái? Là thứ nữ còn chưa tính, vì sao mẹ cả luôn nghĩ mọi biện pháp tới ngược đãi nàng thế? Được rồi! Hiếm khi được sống lại, nàng quyết tâm phải thay đổi tình cảnh để sống tốt hơn! Mẹ cả muốn hại nàng sao? Không sao! Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Ngươi dùng âm mưu, ta liền dùng dương mưu để ngươi không còn mặt mũi! Đại tỷ khi dễ? Không sao! Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mà mặc cho ngươi tới bóp tròn bóp méo? Chẳng qua, dù nàng thông minh lanh lợi hơn nữa, cũng đánh không lại chết độ gia trưởng phong kiến chuyên chế. Bất đắc dĩ, nàng bị buộc phải gả đứa con thứ của Vương Phủ với hai chân tàn tật. Nhưng mà, khi gả đi mới phát hiện —— Thì ra hết thảy cũng không phải như nàng tưởng tượng . . . . . . *** Đêm tân hôn, khăn voan vén lên, nàng mở mắt thấy chú rể của mình cũng không tệ—— Trên đời này còn có nam nhân xinh đẹp tới vậy sao? Mà chú rể, hắn lại cúi đầu xấu hổ mang theo e sợ , khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: háo sắc! Hắn giống như nhu nhược, thường mở to đôi mắt trong suốt như nai con Bambi để nhìn nàng, cũng trong lúc nàng không có…phòng bị nhất, đem nàng ăn xong lau sạch, còn làm cho nàng không nỡ trách cứ nửa phần. *** Chuyện kể rằng bốn năm trước, sau khi Lãnh Hoa Đình mang Hách Liên Dung Thành xử tử, nhìn thân thể từ từ đông lại của Lãnh Hoa Đường,trong lòng cảm thấy nặng nề đau thương, nên hạ lệnh cho người đem thi thể của Lãnh Hoa Đường nâng trở về Giản Thân Vương Phủ, còn mình xoay mình lên ngựa, đi vào cung gặp Hoàng Thưọng. Thượng Quan Mai đang ở trong nhà khóc, ngày hôm qua nàng đem theo người trong phủ đi đến Hoàng cung một chuyến, van cầu Hoàng Hậu để cho nàng gặp mặt Lãnh Hoa Đường một lần, dù cho Hoàng hậu khuyên thì cũng đã khuyên, mắng thì cũng đã mắng,nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nhiều lần nhất định phải đi đến nhà lao một chuyến, cuối cùng hoàng hậu cũng nhìn thấy nàng rất thương tâm,nghĩ tới việc nàng cùng Lãnh Hoa Đường cũng là vợ chồng một lúc, lòng cảm thấy mền nhũn, liền đồng ý, ra lệnh cho người bí mật đưa nàng vào đại lao. Nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, nàng cảm thấy một trận thương tâm không thôi, hối hận thống khổ dĩ nhiên là không cần phải nói, cuối cùng, nàng giữ lại thuốc độc cho Lãnh Hoa Đường, nếu cứu không được hắn, chỉ hi vọng hắn có được cái chết thống khoái, vốn nghĩ rằng, nàng vừa rời đi, hắn sẽ tự tử , không nghĩ tới, ngày thứ hai vẫn nghe được tin tức của Lãnh Hoa Đường bị áp giải ra pháp trường, lúc ấy, nàng đã khóc đến hôn mê bất tỉnh. Thị Thư chen vào giữa dòng người, vỗ ngực, thật vất vả mới có thể đem nàng cứu tỉnh dậy, đột nhiên tỉnh lại, một ngụm máu phun ra ngoài, khiến cho Thị Thư vội vàng để cho Thị Họa đi mời thái y, nhưng Thượng Quan Mai lại ngăn cản: “Ngươi. . . . . . hạ lệnh cho người đến pháp trường, giúp ta xem một chút. . . . . . Nhìn xem hắn, nếu là. . . . . . rất tàn khốc, hãy mua chuộc đao phủ, hãy cho hắn thống khoái một chút .” ... Mời các bạn đón đọc Thứ Nữ của tác giả Bất Du Vịnh Tiểu Ngư.
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân. Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người! “Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi. “Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử! Một ngày nào đó. “Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ? Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!” *hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng. *trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù! *** Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm một bước, Dương Lạc Thanh đã đi đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy hắn thật là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người không chú ý liền cho hắn một chưởng bất tỉnh nhân sự, bớt việc! ……………………………………………. Trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, không khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng một đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là không bao giờ công bố sự thật cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng sẽ không công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy thì coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu hắn tái giá thì người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung không hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời sẽ hợp táng cùng nàng, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hoàng thượng cũng sẽ vì nhớ đến nàng đã bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho hắn mà không dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. Một người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá! Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ không ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà không biết được nội tình ở bên trong. Kế tiếp trong cung tổ chức tang sự của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định sẽ hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong một góc nhỏ hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận một thời gian rồi cũng không dám tiếp tục bàn tán. ... Mời các bạn đón đọc Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! của tác giả Ảm Hương.