Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chuyển ngữ: Hoa Xuyến Chi Nhiều lúc chỉ có cơ thể mới nói rõ tình cảm chân thật nhất, mới nói lên tiếng lòng sâu kín nhất Họ ôm nhau, không chia rời, dù rằng họ cứ nghĩ họ không ưa đối phương Họ có thể gắt gỏng với nhau, nhưng sau tất cả, nhìn thấy người kia đau lòng, người nọ lại không thể cứng rắn mà bỏ mặc Có lúc ánh mắt ta dõi theo người đó, có lúc ta không tự chủ được nhớ đến người đó... Vậy nên mới nói chỉ có phản ứng của cơ thể mới rõ ràng nhất con tim của ta dành cho ai Quan hệ giữa người với người, tình cảm có thể còn miễn cưỡng lấp liếm, nhưng một khi đã chạm đến thể xác, đó không bao giờ còn là một chuyện đơn giản *** Hoa cúc tây màu tím, màu chung thủy, nên ý nghĩa của nó cũng thật đặc biệt: vợ chồng yêu nhau.  Đường Tinh Tuệ từng cho rằng, quan hệ giữa cô và Cao Nguyên chỉ tồn tại dựa trên thể xác. Bọn họ không hề có tình cảm. Bởi cô từng li hôn, từng bị phản bội trong tình yêu. Hơn nữa, cô và Cao Nguyên là bạn thời nối khố, bọn họ chỉ nhất thời bên nhau. Khi Cao Nguyên kết hôn, cô nhất định sẽ rời đi.  Nhưng Cao Nguyên thì lại không như vậy. Anh yêu thích cô bé này từ rất lâu. Thậm chí, khi đi du học, có quen bạn gái, thỉnh thoảng anh vẫn nhớ đến cô. Cho đến khi, Đường Tinh Tuệ mời anh đến dự đám cưới tràn ngập hoa cúc tây của mình, anh mới nhận ra, tình cảm của anh đối với Tinh Tuệ, đã là yêu.  Ngày cô bị phản bội, cô gọi Cao Nguyên đến bar uống rượu, nghe cô kể về cuộc hôn nhân trắc trở, tình cảm của Cao Nguyên lại dâng trào lần nữa. Cũng từ hôm đó, quan hệ của hai người tiến thêm một bậc, quấn quýt bên nhau.  Cảm giác mỗi sáng thức dậy nhìn thấy đối phương, lại mỗi buổi tối về nhìn căn phòng có ánh đèn ấm áp, nhớ đến có người đang đợi mình hình thành dần như một thói quen đối với Đường Tinh Tuệ, khiến cô không chút nào nhận ra cho đến khi Cao Nguyên quyết định dừng mối quan hệ mập mờ này lại. Anh dùng hết dũng khí, nói yêu cô, chấp nhận bù đắp tất cả những thương tổn cô từng chịu đựng. Anh hỏi cô, có đồng ý nhận bó hoa cúc tây cuối cùng từ anh không?  Tinh Tuệ cảm thấy bối rối, và hơn thế, cô chưa tiếp nhận nổi đoạn tình cảm này. Cô quá mệt mỏi, vết thương của cô quá sâu, không biết còn có thể mở lòng đi yêu một người nào khác nữa hay không? Cô rất sợ mình phụ anh, làm anh bị thương. Nhưng rồi rốt cuộc, sự chân thành và khao khát tìm được chốn bình yên của mình khiến Tinh Tuệ chấp nhận tin tưởng Cao Nguyên. *** Bước xuống taxi, tay cầm túi xách, từ xa Đường Tinh Tuệ đã thấy Cao Nguyên đang đứng toét miệng cười bên cạnh cô dâu phụ. Nụ cười trông thật khó coi. Đường Tinh Tuệ không tránh khỏi cười thầm,đúng là «giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời». Chủ nhật cuối tháng chín, không khí ngọt ngào hạnh phúc tràn ngập khuôn viên vườn hoa tiệc cưới, Tinh Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật dài, nhẹ nhàng bước đến chúc mừng cô dâu chú rể đang đứng ngay cổng chào có đính đầy hoa bách hợp. «Tinh Tuệ!» Cô dâu vui mừng vẫy tay. Cô cũng tươi cười rạng rỡ bước đến. «Cảm ơn cậu đã nói giúp Jacob dùm mình, mình thật sự thích chiếc áo cưới này!» Cô dâu kích động kéo tay Tinh Tuệ «À, anh ấy còn thiết kế giúp mình 2 bộ lễ phục rất đẹp nữa!» «Không có chi. Đừng khách sáo, chỉ là tiện tay thôi» Tinh Tuệ khoác tay cười. Đợi đến khi hoàn thành thủ tục chụp ảnh, Cao Nguyên tiến đến bên cô nói «Bao lì xì!» Tinh Tuệ liếc Cao Nguyên một cái, cho tay vào xách tay lấy ra một phong thư màu đỏ, rồi không thèm nhìn Cao Nguyên mà đưa thẳng cho phụ dâu. Nghe nói, cô dâu phụ là em họ của chú rể, chỉ chừng hai mươi tuổi. Làn da trắng nõn, dáng người cũng rất đẹp, ngay cả Tinh Tuệ cũng nhịn không được phải liếc nhìn cô ấy một cái, trong bụng thầm nghĩ: Cũng khó trách Cao Nguyên giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống khi đứng bên cạnh. «Cao Nguyên» Cô dâu và bọn họ đều là bạn từ tấm bé «Anh dẫn Tinh Tuệ vào bàn đi, cho cô ấy làm chủ xị, ngồi bên cạnh anh nhé» «Ah...» Tinh Tuệ ngẩn người trong giây lát, muốn nói với cô dâu rằng cô không thể làm chủ xị, nhưng Cao Nguyên đã đẩy cô vào bên trong. Hội trường hôn lễ là một phòng kiếng thật to, ở giữa được trải thảm đỏ, hai bên là bàn ghế chỉnh tề, lưng ghế được buộc những bó hoa bách hợp trắng noãn trông thật trang nghiêm và kiêu sa. «Ba mẹ em ở bên kia, lại chào hỏi một tiếng đi» hôm nay Cao Nguyên không thể ăn mặc tùy tiện, vì gia đình anh và chú rể có quan hệ rất thân. Tinh Tuệ hít một hơi thật dài, lững thững đi đến. Trên băng ghế là một nhóm những người lớn tuổi đang ngồi tán gẫu làm cô nhớ đến những buổi họp phụ huynh ở trường trung học. Lúc đó, những vấn đề bàn luận hơn phân nửa chủ đề là con cái nhà ai thành tích như thế nào, ai đứng nhất trong ba người đầu tiên của trường, ai là người ngỗ nghịch nhất, ai năm nay vượt qua được cuộc thi cấp mười đàn dương cầm... Nhưng bây giờ, cô suy đoán những lời đàm tiếu kia hơn phân nửa sẽ chuyển thành con trai nhà ai sẽ cưới con gái nhà ai, con gái nhà ai được gả cho con trai nhà ai, người nào vẫn còn độc thân và người nào đang có đối tượng theo đuổi... Có chút bất mãn nhưng Tinh Tuệ vẫn mĩm cười đi đến đến trước mặt ba mẹ rồi dừng lại gật đầu chào. «Tinh Tuệ, con đến rồi» Mẹ cô dâu lên tiếng trước. Hôm nay, bà mặc một bộ lễ phục trang trọng màu trắng ngà có đính những đăng ten rất tinh xảo, nếu là đồ may sẳn hay đặt thiết kế thì phải công nhận là rất phù hợp. Ngoài mặt vừa làm ra vẻ nhiệt tình nói «Chào dì» trong lòng Tinh Tuệ vừa thầm ước đoán giá tiền của bộ y phục mà bà đang mặc. Vấn đề này đối với cô mà nói giống như một căn bệnh nghề nghiệp, không có thuốc chữa nhưng ai bảo cô làm nghề thiết kế thời trang làm gì! «Ba, mẹ » Cô xoay người lại chào ba mẹ nhưng ngay chính mình cũng cảm thấy giọng nói có chút khó chịu. Mời các bạn đón đọc Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chạy Tình - Ức Cẩm
Phiên bản đơn giản, thô bạo:   Thời đại này, những người có tiền đều tùy hứng, kẻ mang dáng vẻ đẹp trai đều có bệnh.   Tống Dao không may gặp phải một người vừa tùy hứng vừa có bệnh thần kinh... không đúng, là một đám có bệnh!   Phiên bản phát rồ:   Có lẽ việc bị một tổng giám đốc bá đạo yêu đến chết đi sống lại đều là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà các cô gái tha thiết ước mơ, nhưng đối với Tống Dao, bị một đám tổng giám đốc bá đạo yêu lại là một cơn ác mộng còn hơn cuốn tiểu thuyết khủng bố nhất…   Tống Dao: “Quý tổng, ngài coi trọng tôi ở chỗ nào, tôi thay đổi có được không?”   Quý Thừa Xuyên: “Lặp lại lần nữa.”   Tống Dao: “. . . Tôi đi WC một chút.” *** Ức Cẩm là một nữ tác giả Trung Quốc, sinh ra ở vùng Giang Nam sông nước, với không ít tác phẩm đã trở thành trào lưu mới trên các diễn đàn yêu truyện. Những tác phẩm của cô mang đậm bản chất cá nhân, văn phong hài hước hóm hỉnh, tuy có chút bi sầu nhưng thường là những cái kết có hậu. Là một người hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, Ức Cẩm đã chọn khoa văn và lấy việc đọc sách, viết sách làm niềm vui. Thích thành phố lớn nhưng không chìm đắm trong nó, hưởng thụ sự cô đơn nhưng lại khát vọng hơi ấm, tin vào tình yêu nhưng lại không dám trải nghiệm. Ước mơ lớn nhất của cô là có thể mở một phòng tranh, thong thả ngắm nhìn dòng người vội vàng, tất bật ngoài cửa sổ, dò đoán câu chuyện riêng của từng người. Dưới ngòi bút của cô, những phức tạp dường như đều được hóa giải thành những mối lo cỏn con, đáng yêu. Tác phẩm tiêu biểu: Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang Độc Dược Phòng Bán Vé Đầu Lưỡi Sống Chung Với Sếp Tổng Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? Chạy Tình Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi! Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương Có Cần Lấy Chồng Không? Hai Ta Kết Hôn Sao Hát Tình Ca Cho Em ... *** Lúc Khương Nam Hiên quay đầu, Quý Thừa Xuyên đã ngồi xuống bàn làm việc, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh làm như không có việc gì lấy tay chỉnh trang cổ áo. “Thừa Xuyên…” Khương Nam Hiên mở miệng gọi. Ánh mắt bén nhọn bỗng phóng tới, ánh mắt kia ngầm bảo là: Cậu cứ tiếp tục hỏi, tôi bảo đảm không đánh chết cậu. Khương Nam Hiên thức thời, bỏ qua ý định trêu chọc, nghiêm túc nói: “Tình hình bên Thịnh Thế Phong Hành, tôi vừa tìm người nghe ngóng.” “Tiếp tục.” “Mấy năm nay, trong giới IT, Thịnh Thế như cá gặp nước, nhưng Thịnh Tổ Phong dù sao cũng đã lớn tuổi, những năm gần đây thân thể không tốt lắm, ông ta có ý định bồi dưỡng con trai độc nhất của mình là Thịnh Tư Kỳ làm người kế nghiệp. Nhưng tiếc rằng, lúc trẻ ông ta chỉ mãi lo dốc sức xây dựng sự nghiệp, lão luyện trên thương trường, nhưng đối với Thịnh Tư Kỳ luôn hết mực nuông chiều. Vì vậy, thái tử của Thịnh Thế cũng không thể một mình điều hành cả công ty.” “Thịnh Tư Kỳ?” Quý Thừa Xuyên dường như suy ngẫm, lặp lại cái tên này, không biết suy tính cái gì. ... Mời các bạn đón đọc Chạy Tình của tác giả Ức Cẩm.
Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7 - Hữu Yêu
Năm cô ba tuổi đã định chung thân, mười tuổi mang nụ hôn đầu đời đi dâng hiến, hai mươi tuổi làm bảo vệ cho tổng giám đốc anh. Như vậy trúc mã còn bị người khác cưỡi chạy thì mấy năm học võ của cô cũng bỏ đi rồi. Vốn tưởng rằng cô là người đè ép trúc mã nhưng đáng buồn rằng, người bị áp bức từ đầu đến cuối đều là cô. *** Lãnh Tư Thần toàn bộ buổi sáng đều thất thần ngồi trên ghế xoay, rất nhiều lần muốn đem Hạ Úc Huân kêu lên hỏi chuyện, lại đành nén xuống. Rốt cuộc, ngay lúc Annie lại đưa cà phê, Lãnh Tư Thần lạnh mặt hỏi một câu: “Hạ Úc Huân đâu?” Annie lập tức thật cẩn thận mà trả lời: “Cô ấy vẫn chưa tới.” Nếu Tiểu Hạ tới, loại nhiệm vụ nguy hiểm này còn phải giao cho một người yếu đuối như cô sao? “Cái gì?” Lãnh Tư Thần mặt lạnh nhăn mày. Nha đầu kia gần đây càng lúc càng làm càn, Tư Triệt đã trở lại, liền có thể hoàn toàn không đem mình để vào mắt sao? Tưởng tượng đến cô hiện tại có thể đang ở chỗ Tư Triệt, anh liền có cảm giác buồn bực đến không thở nổi. Lúc này, điện thoại nội bộ vang lên. Lãnh Tư Thần tâm tình bực bội nhận cuộc gọi:“A lô.” ... Mời các bạn đón đọc Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7 của tác giả Hữu Yêu.
Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) - Thịt Nướng
Diệp Huyên vì muốn hoàn thành cuộc thi tốt nghiệp thật nhanh nên đã nhờ Cố giáo sư giúp đỡ. Nhưng vị Cố giáo sư này lại có lòng riêng, nên đã dùng cô làm vật thí nghiệm cho trò chơi của mình do chính ông làm tác giả. Đây là một hệ thống thịt văn, trò chơi này đã đưa Diệp Xuyên vào các thế giới thịt văn thần kỳ. Ở đây cô bắt buộc phải hoàn thành các nhiệm vụ của nữ chính nếu không cô sẽ phải sống vĩnh viễn tại thế giới đó. Để trở về “hoàng hoa khuê nữ” Diệp Huyên phải dùng tất cả thủ đoạn để “lên giường” với nam chủ.  *** “Đinh, chúc mừng thí sinh đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, trạng thái hoắc hóa của mục tiêu công lược đã được hóa giải. Sắp bắt đầu tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ra thân thể nguyên chủ, đang thoát ra…” Cảm giác choáng váng quen thuộc lại một lần nữa ập đến, Diệp Huyên cảm thấy tình cảm thuộc về Margaret ào ạt như thủy triều thoát ra khỏi linh hồn mình, rồi ngay lập tức trí nhớ của “Diệp Huyên” chiếm lấy đầu nàng. Dường như chỉ trong nháy mắt, nàng liền từ nữ hoàng Firenze biến thành nữ nhân đang đứng trước gương. Mặt kính gương đồng mơ hồ, mông lung, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra mĩ mạo của nữ tử này. Túc thể cũng giống như ở hai thế giới trước, có khuôn mặt giống Diệp Huyên trước đây đến chín phần, phần còn lại là do khí chất bất đồng. Ở thế giới tu tiên trong mắt Diệp Huyên còn mang theo nét trẻ con, mà Margaret vì do khác biệt dân tộc, nên ngũ quan so với diện mạo cũ của Diệp Huyên sâu sắc hơn, còn nữ tử trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Diệp Huyên nhìn vào gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao. ... Mời các bạn đón đọc Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) của tác giả Thịt Nướng.
Thính Phong - Cảnh Hành
Dành tặng ai đó đang cảm thấy do dự trước cánh cửa của tình yêu… Chúng ta nói rằng mình không sợ bóng đêm, mà chỉ sợ những gì ẩn sâu trong đó. Cũng không sợ độ cao, mà chỉ sợ bị ngã đau. Và cũng không hề sợ yêu, mà chỉ sợ những gì sẽ mất đi khi tình yêu không còn nữa. Thế nhưng, nếu chỉ quan tâm đến sự sợ hãi thì có lẽ chúng ta đã mất đi một nửa ý nghĩa của cuộc sống vốn ngắn ngủi rồi. Bởi vì, nếu không dám bước vào bóng đêm thì sao có thể cảm nhận được sự ấm áp dưới ánh mặt trời, không dám trèo cao sao được thấy tầm mắt mình rộng mở, và nếu bạn không dám yêu thương sao biết được hạnh phúc là như thế nào? Vậy nếu đã can đảm dám yêu dám hận thì chúng ta rồi sẽ đi về đâu? Trong “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành đã viết về một cặp đôi như thế đấy. Tình yêu của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong không bắt đầu bằng những điều ngọt ngào và ấm áp. Cô và anh cũng đã từng bỏ lỡ nhau vì hai tiếng “sợ hãi”. Lãnh Hoan đã từng do dự hàng ngàn lần trước tình cảm với Diệp Thính Phong – một chàng trai quá kiêu ngạo và lạnh lùng. Tình yêu ư? Tuy vô cùng hấp dẫn con người ta nhưng cũng là một liều thuốc độc. Trái tim bệnh tật của cô còn không thể tự gánh vác thì làm sao có thể mơ tưởng đến việc chiếm được trái tim của người ấy. Nhưng tình yêu vốn có những lý lẽ của riêng nó, dù biết anh lừa dối, thậm chí vì trả thù mà tiếp cận mình, cô vẫn đưa tay ra nhận lấy những tình cảm ấy. Cô vờ như không hề hay biết bởi sâu thẳm trong thâm tâm đó là cách cô chọn để tha thứ và yêu anh. Nhưng giống như pháo hoa vụt nở rộ rồi nhanh chóng tàn lụi, giấc mộng đẹp cũng vỡ tan khi anh lạnh lùng tuyên bố kết hôn với người tình cũ. Anh muốn trả thù cô và đã thành công rồi. Cho cô biết thiên đường hạnh phúc trong ngắn ngủi rồi vội vã nhấn chìm cô xuống vực sâu đau đớn. Nhưng sao đạt được mục đích rồi mà Diệp Thính Phong anh không thấy thỏa mãn như đã từng nghĩ? Shakespeare đã từng nói: “Tình yêu cũng giống như than, một khi đã cháy lên thì phải tìm cách dập nó đi, nếu cứ để nguyên như vậy, nó sẽ thiêu cháy luôn trái tim anh”. Đáng lẽ anh nên đóng băng trái tim mình trước khi trả thù cô mới phải. Để giờ này, anh không còn phải đau đớn như thế nữa. Nếu anh dỡ bỏ hết mọi thù oán năm xưa, có phải cô sẽ quay lại với anh không? Nếu một lần nữa, anh dùng toàn bộ những gì mình có để trả giá thì liệu cô sẽ tha thứ chứ? Bởi một mình anh vật lộn với quá khứ , đấu tranh giữa lý trí và tình cảm đã quá mệt mỏi rồi. Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ chọn một cuộc đời vui vẻ cho người con gái của mình, không phiền muộn như ý nghĩa của tên cô ấy vậy. Rồi cuối cùng số phận của hai con người họ sẽ ra sao? Xin mời các bạn đi tìm câu trả lời trong tác phẩm “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành. Mong rằng với câu chuyện của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong, những ai đó đang sợ yêu sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của cuộc đời mình. *** Cảnh Hành sinh năm 1984. Làm trong ngành truyền thông tài chính. Từng có thời gian du học ở Luân Đôn, Anh. Hiện sống tại Bắc Kinh, theo sự nghiệp sáng tác. Thích sự ấm cúng khi bạn bè tụ tập, nhưng cũng muốn hưởng thụ niềm vui với những chuyến đi xa một mình. Các tác phẩm đã xuất bản tại Trung Quốc: Trầm Túy, Hỷ Hoan. Tác phẩm của cô mang một vẻ đẹp đượm buồn, nên dù luôn là một kết cục hạnh phúc, cũng không khỏi để lại trong lòng độc giả nhiều cảm xúc khó tả. *** Sau ngày hôm đó, anh biến mất suốt hai tuần hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Lãnh Hoan đoán chắc một điều rằng, nguyên do của việc đó là vì cô đã vượt quá giới hạn. Con người vẫn luôn tham lam như vậy, được một chút rồi thì lại muốn có nhiều hơn nữa. Lúc Lãnh Hoan đi ra khỏi phòng học, chiếc đồng hồ trên tháp chuông của ngôi trường cổ kính điểm mấy tiếng, âm thanh trầm trầm nhưng vọng xa. Lãnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một đàn bồ câu dáo dác bay lên cùng tiếng chuông đồng hồ. Đang là mùa đông, mới chập choạng chiều mà trời đã tối. Cô cứ bước đi một cách vô thức giữa đám đông vừa tan học. Tự nhấn chìm mình trong đám người đông đúc và huyên náo ấy sẽ có một cảm giác yên bình khác lạ, có thể dễ dàng giấu kín bản thân, sau đó thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đến mục các cuộc gọi đã nhận, thời điểm số máy quen thuộc đó gọi cách đây rất nhiều ngày về trước. Ba con số cuối cùng, “512”. ... Mời các bạn đón đọc Thính Phong của tác giả Cảnh Hành.