Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Hướng Thanh Lam yêu Tô Triết Thác vô cùng. Anh chính là tất cả yêu thương cô có. Tình cảm vợ chồng của họ không ồn ào mà nhẹ nhàng đến bình thường. Chỉ có cô là không hề biết sự đổi thay của chồng mà thôi. Ngoài người vợ ở nhà ra thì anh còn nuôi dưỡng thêm một tình nhân bên ngoài. Anh nghĩ rằng mình yêu cô ta nhưng vẫn không muốn ly hôn cùng vợ.  Nhưng cây kim lâu ngày cũng lòi ra. Vào lúc cô muốn thông báo cho anh tin tức về đứa con đang thành hình thì tận mắt chứng kiến anh cùng tình nhân ân ái trên chính chiếc giường của mình. Quá shock, đau đớn và bi thương đến tan nát, cô đánh mất giọng nói cũng mất luôn đứa con mới có. Khi ấy, anh lại ném cho cô tờ giấy ly hôn và biến mất cùng ả tình nhân.  Một mình Thanh Lam rời đi không mang theo bất cứ thứ gì. Bây giờ cô đã đánh mất tất cả, yêu thương dành cho anh, đứa con cô yêu qúy như sinh mạng và đến cả giọng nói nữa. Cứ thế, cô thành người câm, vất vả tự lực sống một mình trong khu nhà cũ nát. Nhưng mà, ông trời lại thương hại khi cho cô nhặt về một người đàn ông. Anh ta tuy là tâm trí không bình thường, chỉ như đứa trẻ một chút nhưng không sao cả. Cô sẽ cho anh mái ấm, cho anh tình yêu, cho anh những gì tốt đẹp nhất mà cô có.    Quãng thời gian này cả Thanh (tên cô đặt cho anh) và cô đều vô cùng vui vẻ ấm áp. Nhưng Triết Thác sau khi đánh mất cô thì lại bắt đầu nổi điên. Anh ta đúng kiểu có mất mới biết quý trọng. Thế là ở khắp mọi nơi đều xuất hiện để quấy nhiễu cuộc sống của cô. Thật khiến cho người ta chán ghét không nguôi. Cũng chính vì anh ta mà lần nữa hy vọng cùng tình yêu của cô lại trở thành nỗi đau và tuyệt vọng. Sau tai nạn, Thanh lấy lại trí nhớ, quên mất cô và biến mất như chưa từng xuất hiện. Triết Thác lại dùng mọi cách để khiến cô quay về bên mình. Anh ta bất chấp thủ đoạn, cũng vì cô mà thay đổi khá nhiều. Đáng tiếc, cô bây giờ không yêu anh ta. Vậy nên vì để Thanh không nhận ra và tìm được cô anh ta đã hợp tác cùng em họ dựng lên một vở kịch thay thế khác.  Liệu Thanh có thể tìm được cô hay không? Và cô khi tận mắt chứng kiến những yêu thương Thanh dành cho người khác có còn đủ niềm tin giữ anh lại? Còn Triết Thác, sau tất cả những lỗi lầm của quá khứ cũng như sự chấp niệm đến điên cuồng của hiện tại có mang cô về bên mình thêm lần nữa không? Khi mà tình yêu đã thật sự chết một lần rồi làm sao có thể nở hoa? Bởi chưa kết thúc thì làm sao biết ai mới là nam chính ai mới là nam phụ trong cuộc đời bất hạnh của nữ chính. Với lại từ nam chính biến thành nam phụ và nam phụ vươn lên thành nam chính cảm giác thật không tệ :v :v . Ít ra thì anh ta cũng bị ngược tơi bời vì tất cả những sai lầm đã có. Và không phải khi muốn quay đầu lại thì luôn có người nguyện ý chờ. Chuyện đó thực nực cười. Cho nên, anh ta cần trả giá cho những gì mà anh ta đã làm. Vậy thôi.  Hầu hết truyện của Hạ Nhiễm Tuyết đều theo motif cũ, có không giữ mất đừng tìm và nam chính hay nam phụ đến gần cuối truyện mới có thể xác định đúng. Nhưng không thể phủ nhận tác giả đã có một sự tài tình trong  cách viết, ít ra thì cho dù nó cẩu huyết, ngược hay tiểu tam nam phụ nhiều thì vẫn rất thu hút người đọc. Nói chung, kiểu biết đọc là sẽ ức chế nhưng không đọc càng ức chế hơn :v :v . Vậy nên, truyện chỉ thích hợp cho những bạn có trái tim mạnh mẽ, chịu được kích thích và muốn tìm một nhân vật để giải tỏa căng thẳng thôi ạ. Đảm bảo vừa đọc vừa mắng chửi là hình thức giảm xì trét cực tốt :) :) Ai không thể chèo hết thuyền này thì đừng cố kẻo cố quá thành quá cố đó nha ^^ ___________________ #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc Hướng Thanh Lam đặt chân xuống Anh quốc một lần nữa, cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp người. Nói không rõ tâm trạng của cô lúc này là gì, dù sao lần trước rời đi, cô đã quyết tâm không bao giờ trở lại. "Đang nghĩ điều gì vậy?" Arthur ôm cô vào trong lòng, hướng theo tầm mắt của cô nhìn về phía tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Lam luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để anh làm một nơi tương tự như vậy trong lâu đài được không?" "Không cần." Hướng Thanh Lam lắc đầu, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Arthur, "Chỉ là, em cảm giác có điểm không giống thật thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ. Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo một cái thật mạnh, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn thấy được Thanh đang mím môi cố nhịn cười. Giống như sợ cô sẽ giận dỗi, anh rất nhanh vươn tay lên xoa xoa gò má ửng đỏ của cô, trêu đùa nói, "Đau lắm không? Biết đây không phải là mơ rồi chứ?" Hướng Thanh Lam gật đầu một cái coi như thừa nhận, thật ra, cô vẫn chưa thực quen thuộc dùng lời để đáp lại anh. "Đi thôi." Arthur kéo tay cô tiến về phía cổng chính, lại không để ý đến ánh mắt Hướng Thanh Lam thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo một chút buồn man mác. Cô trầm mặc bước đi, thỉnh thoảng cũng ôn nhu đáp lại anh vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng. Bước chân đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận không phải, không hận cũng không phải. Người này khiến cô mất đi thứ quý giá nhất, nhưng đồng dạng, cô cũng gián tiếp khiến cô ta đau khổ thật nhiều. Lần này đối diện nhau, với cả đều chỉ là khó xử. "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, giọng nói của Arthur đã lạnh lùng vang lên. Uông Tiểu Lam đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, hiện tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây thì có gì là lạ? Cô không sợ anh sẽ xử lý mình thế nào, dù sao, nhân sinh của cô còn có điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Chỉ có điều... "Thực xin lỗi, Hướng Thanh Lam." Từ rất lâu rồi, cô đã muốn nói ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng một mình, cô sẽ không tự chủ được nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó cảm thấy bản thân thực sự nợ người kia một lời xin lỗi. Cô không nghĩ Hướng Thanh Lam sẽ vì một câu đơn giản này mà tha thứ cho cô, nhưng ít nhất từ nay về sau, cô sẽ được sống thanh thản với lòng mình. Hướng Thanh Lam khép hờ hai mắt, nghiêng qua đầu không nhìn Uông Tiểu Lam. Cô không phải người nhỏ mọn, nhưng với ba từ "Thực xin lỗi" này, thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Mời các bạn đón đọc Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiếu Tướng Ế Vợ - Tùy Hầu Châu
Một hôm, Trình Điện Điện làm nũng cùng Thủ trưởng Hàn yêu dấu, ôm lấy cánh tay anh, cô nói: “Sao mãi đến giờ anh mới tìm thấy em, có phải anh lạc lối hay không?” Thủ trưởng Hàn lặng lẽ buông tờ tạp chí quân sự trong tay, cất tiếng thở dài, anh đáp: “Trốn em lâu như vậy kết quả vẫn bị em tìm thấy”. Một gái già sắp trở thành gái ế cùng một anh trai ế cực phẩm, nếu đến tận giờ mới hẹn hò yêu đương, liệu có phải quá muộn màng? Tình yêu là thế nào? Tình yêu chính là việc đôi nam nữ đến với nhau dựa trên chuẩn mực xã hội nhất định, dựa trên những ước vọng cùng nhau xây dựng cuộc sống, trong lòng mỗi người sẽ nảy sinh tình cảm khiến đôi bên chẳng những khao khát mãnh liệt đối phương trở thành người bạn đời mà còn mong muốn có được tình cảm trong sáng và thủy chung. Bạn tin không? Tôi tin. *** Hàn Ích Dương là một người đã lên chức chú bác từ lâu. Anh có ba đứa cháu luôn miệng gọi anh là bác, gọi đến mức anh cảm thấy như mình lớn tuổi thật rồi. Lớn tuổi là sự thực, nhưng anh vẫn còn độc thân. Lớn tuổi và độc thân vốn chẳng liên quan gì nhau. Ai nói đàn ông lớn tuổi nhất định phải lập gia đình? Đứng trên góc nhìn của một chuyên gia xã hội học mà nói, người độc thân lớn tuổi đang có chiều hướng tăng cao, nó làm ảnh hưởng trạng thái cân bằng của xã hội. Do đó, lớn tuổi mà chưa lập gia đình là có tội. Mọi việc không chỉ ngừng ở đó. Trong mắt ông Hàn bà Hàn, anh không chỉ có tội, mà còn bất hiếu. Hàn Ích Dương từ đứa con ưu tú nhất của ba mẹ trở thành đối tượng khiến ông bà đau đầu. Tuy bất mãn vì điều này, nhưng mỗi khi Hàn Ích Dương bị bà Hàn dạy bảo, anh cũng cảm thấy mình hơi bất hiếu. Hiện nay, bà Hàn đang chạy theo trào lưu của giới trẻ. Thỉnh thoảng bà sẽ thốt ra một hai từ lóng trên mạng gọi con mình. Bà hay dùng từ "Trai ế" để hình dung về anh, rồi gắn cho anh biệt danh... "Thiếu tướng ế vợ". Thiếu tướng còn khoảng một năm rưỡi nữa là bước vào hàng ngũ bốn mươi. Không ế thì là gì? Nếu trước đây bà Hàn thường nhân nhượng con mình, thì bây giờ bà đang dốc hết lòng khuyên bảo anh. "Anh cả, lúc nào con mới giải quyết xong việc cá nhân hả? Đàn ông hơn ba mươi đã ế, con bây giờ bao nhiêu, con là người ế nhất trong đám đàn ông ế đấy. Mẹ có thể bảo với người ngoài con chưa gặp được đối tượng kết hôn, nhưng trong nhà mẹ phải nghiêm túc nhắc con rằng, con đang bị ế. Nếu con không tranh thủ, con sẽ rất đáng thương!" Bạn xem xem, đàn ông không lập gia đình, không chỉ mang tiếng bất hiếu, mà còn rất đáng thương. Hiện nay có khá nhiều đàn ông sống độc thân, không lập gia đình. Trong đó, người có diện mạo xấu xí là chiếm đa số, phần còn lại là do gặp vấn đề về tâm sinh lý. Trên đời này, không gì là không thể xảy ra. Vậy nên đẳng cấp như Hàn Ích Dương lại chưa lập gia đình cũng có thể hiểu được. Có lẽ do anh quá kén chọn nên không thấy ai hợp mắt hoặc gặp vấn đề nghiêm trọng về sinh lý chăng? Nếu nói theo tiểu thuyết ngôn tình thì người đàn ông này đã trải qua quá nhiều biến cố nên mất hết niềm tin vào đời sống hôn nhân. Nếu có người hỏi Hàn Ích Dương tại sao chưa kết hôn, anh chỉ im lặng, không trả lời. Đây là một bí mật và bí mật này bị rất nhiều người soi mói. Đối với Hàn Ích Dương mà nói, anh không quan tâm người khác dị nghị thế nào về mình. Việc của anh là của mỗi một mình anh, có gì đáng để bàn tán. Chẳng lẽ anh phải đi phân bua với người ngoài tại sao mình chưa lập gia đình? Hàn gia có hai người con. Con út là Hàn Tranh đã kết hôn từ lâu. Vợ con út Châu Thương Thương sinh ba, một nữ hai nam. Ba đứa bé đều hết sức đáng yêu. Mỗi lần Hàn Ích Dương về nhà, hai đứa sẽ ngồi lên hai đùi anh, còn một đứa vừa bám lên lưng anh vừa nói, "Bác ơi, Bì Bì muốn cưỡi ngựa!" Nhiều khi Hàn Ích Dương rất biết ơn "Ngưu Bì Đường", bởi vì nhờ bọn trẻ mà bà Hàn bớt càm ràm, cũng không quản lý chặt chẽ chuyện hôn nhân của anh như trước đây. Tuy đã có đủ cháu trai cháu gái, nhưng chuyện cưới xin của con lớn vẫn là quan trọng nhất với hai người lớn Hàn gia. Họ sợ không đợi được ngày con lớn yên bề gia thất. ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Tướng Ế Vợ của tác giả Tùy Hầu Châu.
Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh - Lâm Địch Nhi
Nơi nào phong cảnh như tranh là những trang sách chứa đựng đầy những điều ngọt ngào, những vẻ đẹp giản dị được Lâm Địch Nhi chắt lọc từ cuộc sống để dệt nên một câu chuyện lãng mạn từng chút một thấm dần, thấm dần vào tâm hồn người đọc qua từng con chữ. Bảy năm trước Họa Trần mới mười sáu, còn Hà Dập Phong là "Phu tử" nghiêm khắc lại còn phải kiêm làm bảo mẫu, làm vệ sĩ và "chồng bất đắc dĩ" của cô. Bảy năm sau gặp lại, anh vẫn muốn là "Phu tử" để chăm sóc, che chở cho cô, thực hiện những mơ ước của cô dù lúc này ánh mắt cô đang dõi theo một người con trai khác… Nơi nào phong cảnh như tranh còn đặc biệt thú vị với những ai yêu thích du lịch khám phá và văn hóa đọc,nó truyền tải đến người đọc cả những triết lý sâu sắc tinh tế về cách cảm thụ vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống và tận hưởng thú vui đọc sách giữa cuộc sống bộn bề ngày nay. *** Nội dung tác phẩm kể về câu chuyện tình thú vị của cặp đôi mê xê dịch. Trước khi 2 người tìm lại được nhau, họ đã đặt chân khắp muôn nơi, thấy muôn vàn cảnh cảnh đẹp trên thế giới... Để rồi cuối cùng sau mỗi chuyến đi cả 2 cùng nhận ra rằng mọi cảnh đẹp trên thế giới đều là vô nghĩa nếu chỉ có một mình ở đó. Quay ngược thời gian 7 năm trước Hà Dật Phong và Họa Trần từng xuất hiện trong cuộc sống của nhau. Khi đó cô chỉ mới 16 tuổi, còn anh đã là một sinh viên ngành y. Số phận đã sắp đặt  cho 2 người tới với nhau khi anh được một người bạn nhờ kèm cặp cô học sinh Họa Trần hay mơ mộng này. Và cứ thế tình cảm lớn dần lên giữa 2 con người ấy, anh trở thành thầy nghiêm khắc nhưng bên cạnh đó còn phải kiêm thêm rất nhiều chức vụ khác như làm bảo mẫu, làm vệ sĩ và đặc biệt là danh phận chồng bất đắc dĩ của cô. Mời các bạn đón đọc Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh của tác giả Lâm Địch Nhi.
Như Châu Như Ngọc - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Nhiều người cho rằng, Nhị cô nương của Cố gia xinh đẹp tươi tắn, chắc chắn là một cô nương dịu dàng như nước, nhu mì thiện lương. Nhưng mà, sự thật như thế nào thì có đôi khi chẳng mấy ai biết được. *** Trăng lạnh như sương, toàn thành bị bao phủ dưới màn đêm u tịch.   Lúc này cũng là giờ giới nghiêm, mọi con đường trong kinh đô lúc này ngoại trừ người cầm mõ gõ canh ra chỉ có bóng của những tuần vệ quân hoàng thành. Bởi vì thời tiết không tốt, trời đêm không một ánh sao, các con phố chìm trong một màu đen thăm thẳm, còn có đèn lồng lắc lư trong tay của tuần vệ quân cùng với đèn lồng treo trên cổng chính phủ đệ của nhà quý tộc thế gia tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.   Đội trưởng đội tuần vệ hà hơi thổi ra một luồng khí lạnh, liếc nhìn các huynh đệ sắc mặt bị cóng đến trắng bệch bước đi ở phía sau, khẽ hô: “Các huynh đệ, hăng hái lên nào.”   Gần đây, sức khỏe của thánh thượng không tốt, vui buồn thất thường, do đó không ít cung nhân chịu tai bay vạ gió, hắn cũng không muốn gặp phải chuyện không hay trong ca gác của mình.   Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy ở phía thông với cánh cổng hoàng cung, đột nhiên một đội thị vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa phóng vọt qua. Đội nhân mã này nhìn thấy bọn hắn cũng không ngừng lại, chỉ ném cho hắn một tấm thẻ bài, sau đó thúc ngựa biến mất trong màn đêm.   Hắn cầm thẻ bài lạnh lẽo kia lên, đặt ngay trước mặt quan sát, lập tức giật thót mình hít một hơi thật sâu.   Đây không phải là lệnh bài của đội thân vệ thánh thượng sao, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng phóng ra ngoài cung. . .   Hắn biến sắc, không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng tay bất giác nắm thật chặt bội đao đeo bên người   “Bong…bong….bong…” Nửa đêm canh ba, tiếng chuông ngân lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.   Trong đông tiểu viện của nội viện phủ Ninh Bình Bá, mấy nha hoàn gác đêm đã bị tiếng chuông ngân đánh thức từ lâu, cũng không kịp búi tóc, phủ thêm ngoại sam đã vội vàng chạy về phía nội thất.   “Tiểu thư.” Bảo Lục chạy vào trong viện đầu tiên, nhìn thấy trong sa mạn có động tĩnh, liền chạy thẳng đến bên giường, gấp gáp nói: “Tiểu thư đã tỉnh chưa?”   Đi theo sau lưng Bảo Lục là mấy nha hoàn khác cũng bắt đầu châm lửa đốt đèn còn nhanh tay tháo gỡ những vật dụng trang trí gì đó hoa lệ bên trong phòng, động tác nhanh thoăn thoắt khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải chấn kinh.   “Bảo Lục, đã xảy ra chuyện gì?” Dưới áo ngủ hoa gấm là một tiểu tiểu thư chừng 10 tuổi, chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy tiếng chuông vẫn âm vang như cũ, khuôn mặt ngây thơ trắng noãn ngơ ngác ngước mắt lên hỏi.   Bảo Lục thấy nàng ngẩn ngơ như vậy thầm nghĩ tiểu thư đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, xoay người mở rương gỗ lấy ra sam y thay cho tiểu thư, còn lo khí trời đêm nay trở lạnh bèn phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng.   Ngay sau đó lại có một tốp nha hoàn đi đến, nhanh chóng thay vớ đã được ủ ấm vào cho nàng. Cũng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, nha hoàn Thu La chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm cố định tóc lại chứ không dùng thêm bất cứ vật trang sức nào nữa.   Cố Như Cửu ngồi trên băng ghế được bọc gấm, mặc kệ mấy nha hoàn liên tay sửa soạn cho mình, tiếc tiếc rằng trong một năm tới lại không được dùng bộ trang sức trâm cài mấy hôm trước đây mẫu thân vừa chọn cho mình.   Lúc này tiếng chuông tang lại vang lên, đồng thời còn có thêm nhiều tiếng chuông như thế ngân lên, ngoại trừ đế vương băng hà ra, còn có ai được cử hành nghi lễ thế này?   Chờ đến khi nàng cầm ấm lò sưởi tay bước đến nhà chính gặp mẫu thân thì tất cả mọi vật trang trí hoa lệ trong tiểu viện của nàng đã được gỡ xuống nham nhở. Nàng có chút tiếc nuối ngẩng đầu nhìn nơi lúc trước được treo chiếc đèn lồng đỏ, tuy rằng không kịp thay bằng đèn lồng có màu sắc khác, nhưng đèn lồng đỏ đã được lấy xuống nên bây giờ nhìn lên trông có vẻ trống trải.   Nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhớ tới vị tỷ tỷ đã xuất giá mấy ngày trước đây, khẽ mím chặt môi, trên má liền ẩn hiện đôi lúm đồng tiền xinh xinh.   Mấy nha hoàn đi bên cạnh thấy thế, biết tiểu thư đang tiếc nuối vị đại tiểu thư mới xuất giá, chẳng qua các nàng chỉ là nha hoàn, cũng không tiện khuyên can điều gì.   Phu nhân có được bốn người con, hai trai, hai gái, hai vị công tử cùng đại tiểu thư đều lớn tuổi hơn khá nhiều so với tiểu thư, cho nên đều rất thương yêu cô em gái bé nhỏ này. Sau khi Đại tiểu thư xuất giá, nhị tiểu thư luyến tiếc cũng là chuyện hiển nhiên.   Đông tiểu viện cũng khá gần chính viện, nhóm người của Cố Như Cửu đi vài bước đã đến chính viện.   Lúc này, Dương thị đang loay hoay căn dặn đám nô bộc thu xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhìn thấy con gái mình đến, vội vàng quay sang nói: “Cửu Cửu sao lại đến đây?” Tuy miệng nói thế, nhưng quay sang vội bảo hạ nhân ngâm ấm trà nóng cho nàng, sau đó cầm lấy tay của Cố Như Cửu xoa xoa sưởi ấm, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị lạnh hay không.   Năm đó, nàng đã qua tuổi 30 mới mang thai cô con gái nhỏ này. Lúc con gái chào đời, dung mạo tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn ba đứa con trước của mình, nhưng thân hình gầy gò, tong teo, cho nên nàng luôn lo lắng đứa bé này không chống đỡ được bao lâu, liền bàn với phu quân đặt nhũ danh cho con là “Cửu Cửu”, duy nguyện con gái mình được sống thật lâu, thật bình an. ... Mời các bạn đón đọc Như Châu Như Ngọc của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh - Lã Diệc Hàm
Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh Một người hờ hững, một người đau khổ, Một người trung thành, một người lừa dối. Một người cho đi, một người cướp đoạt, Một người tin tưởng, một người giấu diếm. Chỉ tiếc rằng tình yêu không phải phép toán một cộng một bằng hai. Bạn đã bao giờ nghe nói tới một vụ án liên quan đến những mối tình cắt không đứt, càng gỡ càng rối như vậy không? Nhưng có lẽ, trong mối tình đó, chỉ cần một người bằng lòng quay đầu, nhìn về phía sau, có lẽ tất cả sẽ là bình minh tươi sáng và có lẽ ngày hôm nay… mọi chuyện đều đã khác… *** “Ra biển uống rượu có được không? Anh mời em ra bờ biển, em mời anh uống rượu?” “Được.” “Có cần đợi anh tắm rượu, thay quần áo không?” “Không cần, năm phút nữa anh sẽ ở dưới nhà đón em.” “Vâng.” Đúng năm phút sau, chiếc Lexus màu đen đỗ ngay dưới một tòa chung cư cao cấp nào đó. Một tiếng đồng hồ sau đó, Lexus đã lại xuất hiện trên bãi cát bên bờ biển. Những chai bia bị vứt ngổn ngang ở ghế sau. Ở phía trước, mỗi người kẹp một điếu thuốc trên tay, yên lặng ngồi đó. Làn khói thuốc vấn vít, hòa theo điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra từ DVD, khẽ vang vọng trong không gian chật hẹp. Đó là bản nhạc Fur Elise nổi tiếng của nhạc sỹ Beethoven. “Sao vậy? Gọi anh ra đây mà lại chẳng nói câu gì?” Rất lâu sau, Phó Minh Tích rít một hơi thuốc, đột ngột quay mặt sang. Doãn Thần Tâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn suy trì trạng thái đờ đẫn như trước. Người đàn ông trước mắt có chiếc mũi diều hâu mà cô thân thuộc nhất, khiến cô cứ bất động ngồi nhìn mãi, dường như có thể thông qua hình dạng của chiếc mũi ấy, mon men tiến vào trái tim ở một nơi khác. Phó Minh Tích khẽ mỉm cười – Thật đấy, rất hiếm có người đàn ông nào ngay cả nụ cười cũng gợi cảm như vậy, nhưng Phó Minh Tích lại có thể làm được mà không tốn chút sức lực nào. “Còn nhìn nữa, anh sẽ cho rằng em đang quyến rũ anh đấy.” “…” Bờ môi mỏng nam tính căng ra, ghé sát tới trước mặt cô như có ý trêu chọc, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau” “Thật sự định quyến rũ anh?”. Nhưng cô vẫn chẳng nói chẳng rằng. Thế là anh ấy chầm chậm di chuyển, mang theo chút trêu chọc như đùa bỡn, chút thăm dò chân thành nhất, dùng một tốc độ mà ngay cả cô cũng không nhận ra, định áp môi mình lên hai bờ môi đỏ hồng kia. Chậm rãi, từ từ, từng bước một, lặng lẽ, không một tiếng động… Chính vào khoảnh khắc đó, Doãn Thần Tâm đột nhiên khựng lại, khẽ gọi một tiếng “Phó Minh Tích”. Ngay sau đó, khi anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại, cô bỗng nhiên òa lên khóc, nức nở rất to. Anh ấy sững người. “Phó Minh Tích! Phó Minh Tích…”, cô bỗng nhiên trở nên khác thường, giữ chặt lấy anh ấy như vớ được một cọc gỗ nổi trôi giữa đại dương mênh mông. Cô ôm chặt lấy cổ Phó Minh Tích, ra sức vùi mặt mình vào lòng anh ấy: “Phải làm sao đây? Người phụ nữ thần kinh ấy gọi điện đến nói những lời đó, em nên làm thế nào đây? Em thật sự không biết nữa…”. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái khiến người đàn ông buông một tiếng thở dài khó xử, tiếng thở dài ấy khẽ khàng mà miên man. Giống như việc cô vô vọng ôm lấy anh ấy, chia sẻ với anh ấy mọi bối rối của bản thân, còn bản thân anh ấy thì vô vọng ngồi trong chiếc Lexus sang trọng nhưng vĩnh viễn không thể lái ra khỏi bãi cát mênh mông này vậy. Tay Phó Minh Tích, rất lâu sau, cuối cùng cũng nặng nề ôm chặt lấy cô, che chở cô trước vòm ngực mình, tay còn lại vỗ về bả vai đang không ngừng run rẩy của cô. Giây phút ấy, Phó Minh Tích đã nghĩ, nếu tất cả cho phép, anh ấy tình nguyện cứ ôm cô như vậy, cho tới khi biển cạn đá mòn – chỉ cần cô đồng ý… ... Mời các bạn đón đọc Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh của tác giả Lã Diệc Hàm.