Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hải Thượng Hoa Đình - Bồng Lai Khách

Cháu gái danh thần đời trước Mạnh Lan Đình, cảnh nhà sa sút, xuống phía nam tìm vị hôn phu, ngẫu nhiên gặp Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi, ở nhà đứng thứ chín, trước hắn là tám chị gái. Sau khi hắn được sinh ra, thầy bói phán: "trán rộng, nhân trung sâu, phúc không cần cầu, tướng đẹp phúc tự đến". Phùng gia mở cửa đốt pháo bày tiệc suốt ba ngày, lão Phùng mời đến một vị học giả tiếng tăm, lấy tên cho con trai là "Dẫn Dực" - nghĩa là "nổi được bay được, có hiếu có đức, bước dài bay xa", gửi gắm chân tình, mong cầu tốt đẹp. Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị nuôi nấng lệch lạc, khi lớn lên trở thành Tiểu Cửu gia nổi tiếng mười dặm Phố Tây, sự thật rành rành. Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên tuyết đi qua, hướng người bên cạnh nhướng mày: "Đi bắt cô ta lại đây cho gia" *** Mạnh gia, Phùng gia đều là danh gia đời trước. Năm Phùng Khác Chi 6 tuổi, Mạnh Lan Đình 4 tuổi, phụ thân của anh tình cờ gặp lại bạn cũ, đem lòng yêu mến cô con gái nhỏ của bạn mình, quyết đặt cọc cho cậu quý tử mối hôn sự này. Mười lăm năm sau, Phùng gia rực rỡ, Mạnh gia suy tàn, phụ thân rồi mẫu thân của Mạnh Lan Đình đều lần lượt qua đời. Cậu em trai vốn đi du học cũng biệt vô âm tín. Mạnh Lan Đình hỏi thăm mới biết em mình đã bỏ học về nước hai năm trước. Cùng đường, cô khăn gói đến Thượng Hải, nhờ vả các mối quen biết và Phùng gia để tìm manh mối về Mạnh Nhược Du em trai mình. Ai mà ngờ được, vừa đặt chân đến ga Thượng Hải đã xui xẻo đụng hết kẻ cướp đồ đến kẻ “cướp sắc”. Đây là phân tuyến “Ra ngõ gặp oan gia”  Lần đầu gặp gỡ, Phùng Cửu ma đầu giữa đường chặn gái, bỏ một đống mỹ kim đòi mua hai bím tóc dài. Bị cô quật cường từ chối, đại ma đầu cường thủ đoạt hào, một đường kéo, bím tóc dài quá mông trở thành chạm gáy, người đẹp nổi hết da gà da vịt, lệ không rơi nổi, thân cô thế cô nơi đất khách quê người, nhẫn nhục chịu đựng. Đại ma đầu còn buông lời hăm doạ: "Hôm nay xem như đại gia ta xui xẻo, về sau đừng để ta nhìn thấy mặt cô!"  Lần thứ hai gặp gỡ là khi hắn biết mình có hôn ước với cô cô oan gia kia. Nghĩ bụng thôi thì cưới ai chả là cưới, hắn đã hạ mình cân nhắc sẽ nhận lời, chỉ có điều kiện nhỏ: "Làm vợ của Phùng Khác Chi, ngoại trừ phụng dưỡng cha tôi, còn lại phải "phu xướng phụ tuỳ, nói gì nghe nấy". Chú ý nghe lời. Tôi không thích phụ nữ không vâng lời". "Mạnh tiểu thư, tôi đối với vợ tương lai, chỉ có chút yêu cầu như thế. Cô hiểu chứ?" (*) Thế quái nào mà cô ta còn giở giọng: "Tôi không có khả năng chấp nhận gả cho kẻ chặn đường cắt tóc mình".  Lần thứ ba, hắn đứng ngoài cửa sổ mê đắm nhìn cô giảng bài, cô không hề hay biết. "Cô đứng cạnh bục giảng, dáng hình cao vút, ánh dương tươi đẹp xuyên qua cửa kính phòng học như ôm cô vào lòng. Cô nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt chăm chú dừng trên bảng đen, hoàn toàn không chú ý đến cách chỗ cô đứng không xa, nơi cửa sau phòng học, có một đôi mắt đang nhìn mình. Khuôn mặt cô dưới nắng dường như lộ ra màu men trong suốt mịn màng như sứ ngọc, một đôi môi anh đào nhỏ nhắn không ngừng chuyển động. Cánh môi cực kỳ diễm lệ, khiến hắn không ngừng liên tưởng đến những cánh hoa bừng nở trên nụ hồng trong vườn hoa..." (*)  Lần thứ tư gặp gỡ, hắn điên tiết gào lên: "Mạnh tiểu thư, đa tạ cô đã chỉ dạy, tôi xin nhận. Cô yên tâm, Phùng Khác Chi tôi ngày sau nếu còn gánh vác chuyện của cô, tôi con mẹ nó coi như là con rùa bò trên đất!" (*)  Lần thứ 5 gặp gỡ, cô lạnh lùng đáp trả: "Đời này, Mạnh Lan Đình tôi bị ức hiếp chưa từng có, hoặc gọi là nhục nhã, không đến từ bất kỳ ai khác, mà là từ Phùng công tử anh! Nếu anh đã quên, tôi nhắc anh nhớ, anh từng nói về sau đừng để anh nhìn thấy mặt tôi. Tôi cũng hy vọng như thế!" (*)  Đây là phân tuyến lời thanh minh của nam chính   Ngày nghe tin cô bị bắt nạt, anh tất tả vội vàng đứng canh nơi cửa lớp, dõi mắt nhìn cô trên bục giảng. Thẳng đến khi cô tan buổi dạy, anh vội vã trốn đi. Người muốn chơi xấu với cô, anh đánh cho kêu cha gọi mẹ, đến quỳ lạy xin cô tha thứ.  Ngày cô đau lòng buốt ruột vì nghe tin em trai bỏ mạng nơi chiến trường, anh lặng lẽ tìm chị cả xin tấm giấy thông hành mà không nói cho cô hay. Nếu cô muốn, anh nguyện đưa cô ra đầu chiến tuyến để nhìn nơi em trai an nghỉ, để nỗi đau trong lòng cô có thêm lớp phù sa yêu thương bồi đắp.  Ngày cô chấp nhận sự thật mất em trai, rời Thượng Hải về quê, một lòng ôn thi để đi du học, anh ngựa không dừng vó nơi chiến trường tìm tung tích em trai cô, đi từng nơi hỏi từng người, nhặt về cậu em trai nửa sống nửa chết nơi tử ngục, bất chấp việc đe doạ cả Trương Tư Lệnh Hiến binh ở Nam Kinh.  Ngày cô muốn trả ơn anh đã tìm về cho cô người em trai lành lặn khoẻ mạnh, án tích xem như xoá sạch, cô nói: "Sau này, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều nguyện ý thực hiện vì anh", anh đưa cô lên lầu cao nhất Đại Hoa. Anh yêu cô là thế, anh khao khát cô là thế, nhưng trước nước mắt của cô, anh lại không đành lòng, ngoảnh mặt đuổi: "Cút". Tiếng "Cút" ấy của anh, có bao nhiêu là tiếng lòng vỡ vụn trong đó, chỉ mình anh biết.  Ngày cô nói với anh: "Phùng Khác Chi, thật lòng, tôi không tin anh. Không phải không tin anh hiện tại. Mà là không tin tưởng anh của tương lai. Hiện tại lời anh đều là chân tình, nhưng sau này sẽ thế nào?" "Tôi không muốn mạo hiểm phần đời còn lại như thế. Người đàn ông đích thực tôi mong chờ không phải là anh." "Thật xin lỗi, anh đi đi." (*) Lòng anh có có bao nhiêu chết lặng?  Anh biết, người đàn ông trong lý tưởng của cô là ai. Người đàn ông đó, cũng đứng ở cửa lớp trong buổi dạy đầu tiên của cô, ấm áp dịu dàng nói với cô "Có lẽ sẽ có sinh viên nhiễu sự gây phiền phức, cô để ý một chút nhé, có gì cứ báo với tôi". Người đàn ông đó, cũng lặn lội ra sa trường nơi em trai cô bỏ mạng, mang về một lọ đất nhỏ, để cô "nhìn thấy nắm đất nơi em cô hi sinh". Người đàn ông đó, vì mối nhân duyên lằng nhằng trước đó mà về đấu tranh với mẹ mình, để có thể sạch tâm sạch ràng buộc để đến với cô. Người đàn ông đó, khi cô hết mực đau lòng đã vẽ cho cô con đường tương lai: "anh nghĩ, đối với em tốt nhất là đi du học". Người đàn ông đó, là người đã nói với cô: "Nếu em và Khác Chi lưỡng tình tương duyệt, anh sẽ chúc phúc, ngược lại nếu em không tình nguyện, cũng không thể mở miệng cự tuyệt, cứ nói với anh, anh có thể thay em đi giải thích rõ ràng." Người đàn ông đó, xán lạn như mặt trời, nho nhã ấm áp như ánh bình minh, cũng dịu dàng như trăng sáng. Người ấy trong lòng cô, là cỡ nào lương thiện? Anh trong lòng cô, là cỡ nào đại ác ma? Những việc anh làm cho cô, lòng cô thấu được bao nhiêu việc? Mạnh Lan Đình, mười mấy năm tung hoành mười dặm Phố Tây, lòng anh chỉ có cô là tử huyệt, là chua xót, là tuyệt vọng đến cùng cực. Mạnh Lan Đình, lòng anh, cô không hiểu hay cố tình không hiểu? Mạnh Lan Đình, lòng cô, cô dám nhìn thẳng vào đó mà nói, cô không thích anh không? “Hải thượng hoa đình” đặt trong bối cảnh Thượng Hải phồn hoa những năm cuối thập kỷ 20 của thế kỷ trước, có hào môn danh gia vọng tộc như Phùng gia, có danh môn suy tàn như Mạnh gia, có những sinh viên yêu nước của thuở đầu kháng Nhật, có những du học sinh nghe theo tiếng gọi của con tim trở về báo quốc dù lúc đó tổ quốc vẫn chưa gọi đến tên họ, có người ra đi vì nước, có người ở lại giúp dân... tất cả vẽ nên một bức tranh với những gam màu sáng, không giống như mình vẫn hình dung về mảng dân quốc với đầy nhưng gam màu trầm của mất mát, bi thương. Bồng Lai Khách viết “Hải thượng hoa đình” với cách xây dựng tính cách nhân vật có phần gợi nhớ đến Khom lưng ở quá trình trưởng thành trong tính cách của nam nữ chính: từ ngạo mạn nông nổi đến chín chắn trưởng thành, từ co ro cam chịu đến mạnh mẽ tự tin, và quá trình trưởng thành đó tuy đến chậm nhưng không hề gây phản cảm. Tác giả nêm nếm vừa vặn, tình tiết cũng đủ duyên nên dù nam chính có phần ngông cuồng bá đạo, “nghịch ngu” không chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đâu, nhưng đọc lên vẫn thấy anh lương thiện đáng yêu, còn nữ chính ngoài mềm trong cứng, thông minh hiểu chuyện, dù ngược nam chính tơi tả nhưng cũng không hề làm mình thấy khó chịu. Điểm trừ của tác phẩm, theo ý kiến cá nhân mình là tác giả yy nam nữ chính hơi quá tay ở cuối truyện, phần kết hơi vội khi đặt trong bối cảnh lịch sử thời bấy giờ. Dù không phải là tác phẩm đặc biệt xuất sắc, “Hải thượng hoa đình” cũng là một cuốn truyện đọc ổn, đặc biệt là với các độc giả luôn muốn mở lòng bao dung thương xót cho sự đau khổ của nam chính như #team_ngược_nam và team #ngược_ngược _nữa_ngược_mãi. *** Tham gia xong hội nghị trở về, Mạnh Lan Đình thuận đường đi qua trường học trước, lấy một ít đồ vật để ở văn phòng, lúc đi qua học viện thì gặp mấy nữ sinh đang học lớp toán của nàng, thấy nàng bọn họ chạy tới nhiệt tình chào hỏi. Đã lâu không thấy An An cùng Nhạc Nhạc, Mạnh Lan Đình rất là nhớ hai đứa, nên vội vã trở về. Nàng chào hỏi xong, thấy bọn họ còn chưa muốn đi cứ đứng trước mặt mình, cười hì hì có chút khác thường thì cho rằng bọn họ có việc nên hỏi một câu. “Phùng thái thái, cô đã xem qua 《 tạp chí thương mại 》 kỳ này chưa?” Một nữ sinh tên Jenny hỏi nàng. Mạnh Lan Đình mờ mịt mà lắc đầu. Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, che miệng lại, ha ha mà nở nụ cười. Jenny móc từ trong túi ra một quyển tạp chí, giở đến một trang rồi đưa tới, “Phùng thái thái ngài xem. Đây là đặc san kỳ này, nhân vật được phỏng vấn có phải trượng phu của ngài Phùng tiên sinh không? Hắn nhắc tới tình sử của hai người nữa kìa!” Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong trang báo có ảnh của Phùng Khác Chi. Trong ảnh, ánh mắt hắn thâm thúy, hình tượng trang nghiêm. “Ngài xem, nơi này nơi này……” Các nữ sinh gấp không chờ nổi mà chỉ điểm cho nàng. Mạnh Lan Đình tiếp nhận tờ tạp chí, tầm mắt rơi xuống phần báo bên dưới, nhìn chằm chằm mấy chữ “Nhất kiến chung tình”, “Rơi vào bể tình”, thì không khỏi kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nói với đồng sự hoặc học sinh trượng phu mình là ai, làm gì. Nhưng Phùng Khác Chi thường xuyên tới trường học đón nàng, nhiều lần rồi thì không tránh được người khác nhận ra. Hắn trước đây cũng không đề cập với nàng về chuyện chấp nhận lời phỏng vấn của báo thương mại. Cái này cũng không có gì, nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là hắn làm sao lại ở trước mặt phóng viên nói hươu nói vượn thế này được chứ? “Phùng thái thái, thật không nghĩ tới, hai người lại có tình sử lãng mạn như thế!” Các nữ sinh cảm thán. Mạnh Lan Đình phục hồi lại tinh thần, ngước mắt, mỉm cười với mấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, đóng tạp chí lại đưa cho họ rồi chào hỏi sau đó đi tiếp. Đừng nói các nàng, ngay cả Mạnh Lan Đình cũng không nhớ nổi bọn họ lại có một đoạn tình sử “lãng mạn” như vậy. Thoạt nhìn mọi thứ đều tốt đẹp. Đó là một buổi chiều cuối tuần. Bốn giờ rưỡi, Phùng Khác Chi gọi điện thoại để tài xế không cần đến, tự mình lái xe đến trường học gần đó đón một đôi song bào thai đi học về. Ca ca Phùng Bỉnh An, nữ nhi Phùng Bỉnh Nhạc, an an nhạc nhạc, huynh muội hai người đang ngồi song song ở ghế sau. Muội muội để tóc mái bằng, trên đầu có cài nơ bướm màu hồng, mặc một cái váy xinh đẹp, hai chân đi tất trắng, còn có một đôi giày da dê mềm mại. Trên đầu gối nàng đang mở một cuốn truyện tranh rực rỡ sắc màu về công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn, ngón tay trắng nõn, mềm mụp đang chọc chọc tranh vẽ, trong miệng nhỏ giọng kể chuyện xưa cho ca ca. “…… Anh, công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương, anh nói có phải không……” Thấy hắn không có phản ứng, muội muội ủy khuất mà chu miệng nhỏ, hướng về phía Phùng Khác Chi cáo trạng: “Ba ba, con kể chuyện cho anh nhưng anh đâu thèm nghe!” Ca ca so với muội muội chỉ lớn hơn vài phút nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Phùng Khác Chi luôn cảm thấy nhi tử chắc là phiên bản hồi nhỏ của Mạnh Lan Đình. Xem cái ảnh hồi nhỏ của nàng mà đến giờ hắn vẫn giữ là biết. Nàng còn nhỏ tuổi đã tươi cười đến lão luyện thành thục. Có khi ở trước mặt nhi tử, Phùng Khác Chi cảm thấy chính mình cũng không thể không thu liễm, miễn cho không cẩn thận mất đi uy nghiêm của phụ thân thì không xong. Nhưng nữ nhi thì không thế, lại kiều lại mềm, giống một cục bông, rất thích quấn lấy Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi cũng vô cùng yêu thương nàng, hận không thể hái sao trời cho nàng mới được. Nghe nữ nhi cáo trạng, hắn vừa lái xe vững vàng vừa liếc mắt nhìn nhi tử, hơi hơi khụ một tiếng, ôn nhu dỗ nữ nhi: “Không sao, ba ba đang nghe mà. Ba ba rất thích nghe.” “Muội muội, anh cũng đang nghe.” Ca ca giống như lấy lại tinh thần, xoay mặt vội ồn ào dỗ muội muội, “Vừa rồi anh là nghĩ mụ mụ mấy giờ về, cho nên mới không trả lời câu hỏi của em.” Hắn bổ sung một câu, lại tri kỷ mà giúp muội muội lật qua trang khác. Muội muội cũng nhớ mụ mụ rồi. Mụ mụ luôn bận rộn như vậy, so ba ba còn muốn bận hơn. Sắp một tuần bọn họ chưa thấy nàng rồi. “Ba ba, mụ mụ hôm nay khi nào thì về?” Nàng lập tức hỏi phụ thân. “Buổi tối là về. Mụ mụ vất vả một tuần, lúc ăn bữa tối xong hai đứa nhớ về phòng ngủ sớm, để mụ mụ cũng đi nghỉ ngơi sớm, được không?” Hắn cười tủm tỉm mà nói. “Được ạ.” Nhi tử gật đầu. “Vâng. Ba ba cũng phải bồi mụ mụ sớm đi ngủ nha, buổi tối không cần ba ba kể chuyện xưa cho con nữa.” Tiểu nữ nhi tri kỷ càng làm Phùng Khác Chi mặt mày hớn hở. Ô tô lái ra khỏi trường học, lúc đi qua một sạp báo bên đường, Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc, xe đã chạy qua lại vòng về, dừng bên cạnh. Hắn hạ cửa kính, ló đầu ra hỏi chủ quán: “Có tạp chí phụ nữ thời đại không?” Chủ quán là một người phụ nữ da đen tròn vo, vội mang báo đến. Phùng Khác Chi lật nhanh vài tờ, tầm mắt hơi dừng lại, rồi lập tức thành toán, lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục lái xe về phía trước. Mời các bạn đón đọc Hải Thượng Hoa Đình của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Kịch khổ tình: Nữ chính trong những câu chuyện đau khổ chỉ cần đảm đương làm một đoá bạch liên hoa đón gió phấp phới, cái gì bắt nạt a, khinh nhục a, ức hiếp a.... Chỉ cần nữ chính khoan dung thiện lương, không ngừng nỗ lực, kiên nhẫn chịu đựng....thế nào cũng đạt được kết cục đại viên mãn... khi về già. Thuỷ Ngân xuyên vào các nữ chính của một đám kịch khổ tình... Nhẫn nhục hả? Phiiii. Nữ chính sắp toi đến nơi rồi, cô cần phải online ngay. *** Thuỷ Ngân bị giam cầm trong thân thể của một cô gái tên là Thẩm Thu Uyển trong ba ngày, “thứ” xen vào trong suy nghĩ của cô mà tự xưng là “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” đã chuyển nội dung cả một đời của Thẩm Thu Uyển dưới dạng văn bản cho cô xem, coi như để cô chuẩn bị sẵn sàng sắm cho tốt vai nữ chính Thẩm Thu Uyển này. Cái gọi là “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” rốt cuộc là thứ gì, nghe tên cũng biết, nó không phải là đồ vật gì tốt lành. 【 Bản hệ thống là Hệ thống uốn nắn những người phụ nữ không phù hợp với tiêu chuẩn trở thành những người phụ nữ tốt đúng với tiêu chuẩn, mức độ kiểm tra đo lường của Ký chủ không phù hợp với tiêu chuẩn phụ nữ tốt, vì thế đã được lựa chọn để cưỡng chế sắm vai các nhân vật dùng để uốn nắn 】 【 Tới khi nào Ký chủ thành một nữ chính khoan dung thuần hậu, dịu dàng mềm mại, trung hiếu thiện lương, dũng cảm hy sinh không oán thán không hối hận; trở thành con ngoan, vợ đảm, mẹ hiền, con dâu tốt, mẹ chồng tốt; nói chung coi như được uốn nắn thành công thì có thể thoát khỏi hệ thống quay về thế giới nguyên bản】 Nghe xong, Thuỷ Ngân dịu dàng hiền hậu cười cười, nói với Hệ thống ở trong ý thức kia: “Quên mẹ đi.” 【 Cảnh cáo, nếu Ký chủ không sắm vai nhân vật dựa theo nguyên tác của nội dung vở kịch thì sẽ không ngừng tiến vào các thế giới tương tự, vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi bản Hệ thống để quay trở về thế giới nguyên bản 】 Thuỷ Ngân không quan tâm, không thể quay về thì thế nào, ở nơi nào mà chẳng phải sống, đời này cô ghét nhất là bị người khác cưỡng ép làm chuyện gì. Muốn ấn đầu cô để cô phải sống nín nhịn cả một đời ấy à, cô lại càng thích khiến cho mọi người cùng nhau chết hết cho nhanh gọn. “Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt” tung ra vô số cảnh cáo ở trong ý thức của cô, Thuỷ Ngân đều làm như không thấy. Tạm thời cô bị nhốt ở trong thân thể “nữ chính” Thẩm Thu Uyển của thế giới này, không thể đi ra ngoài, giống như đang chờ thời điểm để sống lại, buồn chán đành phải lật đọc cuộc đời của “nữ chính”. Khi còn bé, Thẩm Thu Uyển sống trong một gia đình giàu có, đáng tiếc ba cô ham chơi bài bạc, cả sản nghiệp to như vậy tiêu xài không còn chút gì. Sau khi gia cảnh sa sút lại phải trải qua từng ngày khốn khổ, cả hai cha con đều dựa vào chút ít tiền Thẩm Thu Uyển tuổi nhỏ đi làm việc vặt kiếm được. Thẩm Thu Uyển từ mười tuổi đã phải dùng hai vai non nớt gánh vác cả một gia đình, đã vậy còn phải chăm sóc thêm một ông bố nát rượu. Năm Thẩm Thu Uyển được mười bảy tuổi, vì để trả nợ cờ bạc, ba cô gả cô vào nhà họ Chương xung hỉ. Thân thể Chương Đại thiếu gia gầy yếu không sống được bao lâu, Thẩm Thu Uyển mới gả vào nhà họ Chương được ba tháng, Chương Đại thiếu gia qua đời. Bởi vậy mẹ chồng cô, Chương lão phu cực kỳ không thích cô, cảm thấy mệnh của cô không tốt mới không thể giữ được tính mạng của con trai bà. Lúc này Thẩm Thu Uyển phát hiện ra mình có thai, nhưng lại bị con nuôi của nhà họ Chương là Chương Lâm bày mưu hãm hại, bôi nhọ cô có gian tình với con trai của quản gia, đứa bé trong bụng cũng không phải là của Đại thiếu gia. Lão phu nhân tin vào lời gièm pha của con nuôi, chán ghét Thẩm Thu Uyển không giữ trinh tiết, Thẩm Thu Uyển bất đắc dĩ buộc phải tự cắt một ngón tay, lấy máu thề rằng đứa bé là của Đại thiếu gia. Tuy rằng lão phu nhân không quá tin tưởng, nhưng cũng thật hy vọng đứa nhỏ trong bụng cô là huyết mạch của nhà mình, vì thế miễn cưỡng giữ lại Thẩm Thu Uyển. Thẩm Thu Uyển mang thai gần mười tháng sinh hạ một bé trai, đứa nhỏ càng lớn càng giống Đại thiếu gia. Lão phu nhân mừng rỡ vì huyết mạch nhà mình không bị đoạn tuyệt, ôm đứa bé đi tự tay chăm sóc.Thẩm Thu Uyển vẫn bị mẹ chồng ghét bỏ, ở nhà họ Chương sống không khác gì người hầu. Con trai của cô cũng bị lão phu nhân dạy dỗ đâm ra chán ghét mẹ ruột, coi cô như người ở mà nhục nhã. Con nuôi nhà họ Chương -Chương Lâm âm mưu chiếm đoạt gia sản, muốn mưu hại tiểu thiếu gia, Thẩm Thu Uyển liều chết bảo vệ. Trong quá trình đó trải qua một loạt những hành động không oán không hối bảo hộ con trai của Thẩm Thu Uyển, đồng thời muốn vạch trần bộ mặt thật của Chương Lâm, nhưng lại bị lão phu nhân cùng chính con ruột của mình hiểu lầm, càng thêm chán ghét, ngược thân ngược tâm. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của hai cha con quản gia, rốt cuộc Thẩm Thu Uyển cũng phơi bày được dã tâm của Chương Lâm, giành được sự cảm thông của mẹ chồng cũng như sự yêu thích của con trai, trải qua cuộc sống chân chính là Đại thiếu phu nhân. Tuy nhiên vẫn còn chưa hết, chờ tới lúc con trai của cô lớn lên, đối tượng kết hôn lại là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của Chương Lâm. Cô ta trở về báo thù, quấy loạn nhà họ Chương đến rối tinh rối mù, ly gián tình cảm giữa Thẩm Thu Uyển và con trai, giả bộ mang thai sinh non, khiến cho con trai trong lúc tức giận đuổi cô ra khỏi nhà. Sau đó lại là quá trình Thẩm Thu Uyển ra sức giải thích cũng không có một ai tin tưởng. Tuy rằng thất vọng, nghèo túng nhưng không hề oán hận con trai. Sau khi con trai biết mình bị lừa, hoàn toàn tỉnh ngộ, cô lại trợ giúp con trai đoạt lại nhà họ Chương. Đối với kẻ đầu sỏ gây tội là con dâu, ở kết cục cô ta khóc rống tỉnh ngộ. Thẩm Thu Uyển ôm cháu trai, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ, hơn nữa còn khuyên cô ta gạt bỏ hận thù, trở thành người một nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc. Người phụ nữ sống khổ sở hơn nửa đời, cũng khóc hết nước mắt suốt nửa đời, rốt cuộc ở cái tuổi tóc điểm bạc cũng đạt được kết cục coi như viên mãn. 【 Ba ngày quan sát sắp kết thúc, mời Ký chủ chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu nhập vai 】 Thuỷ Ngân chợt cảm thấy choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy một tràng mắng mỏ chát chúa: “Con tiện nhân sao chổi đáng chết không tuân thủ nữ tắc kia. Đã hại chết con trai ta, lại còn làm ra việc không biết xấu hổ này. Thể diện của nhà họ Chương ta đều bị cô ném đi hết rồi. Rốt cuộc là cô có dây dưa với Phạm Bình An từ khi nào, còn không mau mau thú nhận. Chẳng lẽ phải đợi tới lúc ta sử dụng gia pháp mới chịu khai ra.” Thuỷ Ngân ngẩng đầu, nhìn đến linh đường trước mặt. Cờ trắng trên linh đường lay động, trong không khí có mùi đốt vàng mã cùng hương nhang khí nến, hun người ta đến ngột ngạt khó thở. Lão phu nhân biểu lộ căm thù đến tận xương tuỷ, tay vịn nha hoàn lạnh giọng quát mắng, bàn tay mang đầy vòng ngọc cùng nhẫn vàng run rẩy. Gọi là lão phu nhân nhưng thực ra dáng vẻ chỉ mới có bốn năm mươi tuổi, có điều khuôn mặt đầy vẻ tức giận cùng khắc nghiệt kia khiến bà ta nhìn qua trông già thêm vài tuổi. Thuỷ Ngân đảo qua vài người đang có mặt lúc này, nhìn lại bài trí xung quanh cùng cách ăn mặc của mọi người, cũng biết hiện tại cốt truyện đang diễn ra ở đoạn nào – đây là lúc Đại thiếu gia vừa chết chưa được bao lâu, Thẩm Thu Uyển có thai, lại bị con nuôi của nhà họ Chương - Chương Lâm hãm hại. Vở tuồng “Tam đường hội thẩm” này chuẩn bị bắt đầu rồi đây. Bên người cô còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm, đây là con trai của quản gia Phạm Bình An - “gian phu” của cô. Người này trong cốt truyện là một thanh niên hiền hậu thật thà, bởi vì tâm địa thiện lương lặng lẽ giúp đỡ Thẩm Thu Uyển vài lần nên bị Chương Lâm lựa chọn bôi nhọ trở thành gian phu. Hay nhất chính là anh ta bị câm, muốn biện giải cũng thực khó khăn, bị Chương Lâm sai người đánh cho một trận rồi kéo đến, hiện tại thê thảm nằm đó yên lặng rơi lệ. Quản gia quỳ gối ở một bên, khuôn mặt tràn đầy lo lắng khổ sở, dập đầu với lão phu nhân: “Lão phu nhân, con trai tôi tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này. Từ nhỏ nó được Đại thiếu gia dạy dỗ lớn lên, sao có thể dây dưa với Đại thiếu phu nhân chứ. Còn nữa Đại thiếu phu nhân gả vào nhà họ Chương được ba tháng, luôn tận tâm tận lực chăm sóc Đại thiếu gia, cũng không thể làm ra những việc như thông dâm này được. Xin lão phu nhân minh giám.” Lão phu nhân nghe xong lại càng thêm phẫn nộ: “Lúc trước cô ta giả bộ liệt nữ trinh tiết, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị lừa gạt. Hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, há còn để cho ông giảo biện. Nếu hai người thật sự không có gì thì sao quần áo của Thẩm Thu Uyển lại có ở trong phòng của Bình An. Chưa kể Lâm Nhi tận mắt nhìn thấy chúng nó lén lút gặp nhau, chẳng lẽ Lâm Nhi còn đổ oan cho người khác. ” Con nuôi nhà họ Chương - Chương Lâm có chút họ hàng xa với lão phu nhân, ông nội của anh ta với Chương lão thái gia lúc còn sống là bạn tốt, do trong nhà sa sút được Chương lão gia thu dưỡng. Từ nhỏ đã sống bên cạnh lão phu nhân, rất được lão phu nhân yêu thích. Giống như trong cốt truyện miêu tả, tên Chương Lâm này nhìn qua cũng khá ra dáng, một thân tây trang phẳng phiu, đĩnh đạc lại có vài phần anh tuấn. Anh ta đứng bên cạnh lão phu nhân, đúng lúc mà nói: “Con cũng không tin chị dâu và Bình An lại là loại người đó, nhưng con đã tận mắt nhìn thấy, không thể giấu giếm mẹ được. Vốn dĩ không lâu trước đây đã định nói ra, chỉ có điều anh cả bệnh nặng, con không muốn sinh ra thêm chuyện. Hiện giờ mắt thấy chị dâu nói đã mang thai con của anh cả, con không thể không đưa ra nghi ngờ, đứa bé này thật sự là của anh cả sao?” Không đợi người tiếp lời, anh ta tiếp tục chậm rãi nói, “Lúc trước bác sĩ Phó đã nói, với sức khoẻ của anh cả rất khó có con, chị dâu vào nhà họ Chương mới được ba tháng, nhanh như vậy đã có thai được ư?” Nói xong một đống lời xảo trá lại ẩn ý nhìn Thẩm Thu Uyển đang quỳ bên kia không nói một lời, giọng điệu vờ vĩnh, “Chị dâu à, nếu chị không muốn mở miệng thì chúng ta đành phải hỏi Bình An, cho đến anh ta nguyện ý thừa nhận mới thôi.” Thủy Ngân vẫn luôn giữ im lặng, mắt lạnh nhìn đám người này nói tới nói lui, trong đầu còn có cái Hệ thống ngu ngốc đang không ngừng tìm kiếm cảm giác tồn tại. 【 Mời ký chủ dựa theo cốt truyện nhập vai. Lập tức cắt ngón tay, thề trong sạch! 】 Thủy Ngân chậm rãi ngẩng đầu, không quan tâm bất kể một ai, chỉ nhìn chăm chú vào kẻ một lòng muốn đẩy cô vào chỗ chết - Chương Lâm, đôi mắt từ từ đẫm lệ. Ánh mắt của cô mang theo thống khổ và bi ai, đủ loại cảm xúc phức tạp, những cảm xúc đó gần như cùng với nước mắt mà phá đê tràn ra. Chương Lâm bị cô nhìn thì bất giác giật mình, cảm thấy có chút không ổn, vừa định nói chuyện đã nghe thấy Thẩm Thu Uyển kêu một tiếng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt, cô nói: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy, lòng của anh sao nỡ tàn nhẫn đến thế … Anh Lâm.” Thủy Ngân chậm rãi đứng lên, dùng tay đỡ bụng, nhìn khuôn mặt kinh sợ của Chương Lâm, nói gằn từng chữ: “Em mang thai cốt nhục của anh mà, anh thực sự muốn dồn hai mẹ con em vào chỗ chết hay sao?” Lời này vừa thốt ra, tất cả đều ngỡ ngàng. Lão phu nhân đang vô cùng đau đớn, quản gia đang sầu khổ lo lắng, thậm chí ngay cả Phạm Bình An bị thương đến mức thần trí sắp không rõ, toàn bộ đều hết sức kinh ngạc mà nhìn về phía Chương Lâm. Chương Lâm cũng vô cùng khiếp sợ, anh ta lập tức thề thốt phủ nhận, “Chị nói bậy bạ gì đó, chị là chị dâu của tôi, sao chị và tôi có thể xảy ra chuyện gì được.” Đương nhiên là không có gì, nhưng hiện tại tôi nói cái gì thì chính là có cái đó. Thuỷ Ngân cười lạnh trong lòng. Cô vừa khống chế thân thể này run rẩy rơi lệ, vừa nói: “Từ khi tôi bước vào nhà họ Chương, chồng luôn ốm yếu, căn bản không thể cùng phòng với tôi. Mặt ngoài anh tỏ vẻ tình cảm thâm hậu với Đại thiếu gia, nhưng năm lần bảy lượt nói là đến thăm Đại thiếu gia, kỳ thật không ngừng ngấm ngầm trêu ghẹo tôi. Còn nói sớm hay muộn Đại thiếu gia cũng sẽ chết, đến lúc đó nhà họ Chương chính là thiên hạ của anh, hơn nữa anh thật lòng thích tôi, cảm thấy tôi gả cho một kẻ ốm yếu như anh cả là quá lãng phí. Hiện tại còn chưa qua bao lâu, sao anh có thể nói thay đổi là thay đổi. Anh thật quá đáng sợ.” Một cái nồi to từ trên trời giáng xuống đập vào đầu Chương Lâm, đập đến mức mặt anh ta cứng ngắc, cứng họng nghẹn lời, nhìn bộ dạng bi thương của Thẩm Thu Uyển không thốt nổi một tiếng. Khi nào thì anh ta nói và làm gì đó với người phụ nữ này? Sao anh ta có thể để ý tới loại phụ nữ như vậy? Hơn nữa không phải cô ta là dạng ngu xuẩn dễ bắt nạt hay sao, cớ gì đột nhiên lại có thể nói ra những lời nói đó?! Lão phu nhân chịu không nổi, ôm ngực ra sức thở dốc. Những lời nói vừa rồi của Thuỷ Ngân, so với tin tức Thẩm Thu Uyển và Bình An thông dâm còn làm bà khiếp sợ hơn. Bà ta không dám tin mà nhìn về phía Chương Lâm: “Mày, mày thực sự làm như vậy sao? Đúng là thứ đồ lòng lang dạ sói, sao mày có thể phụ lòng anh cả mày như vậy hả? Nhà họ Chương ta nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm, mày báo đáp như thế đấy à?” Bà lão này vốn là lỗ tai mềm, cực kỳ dễ dàng bị người khác kích động, bằng không cũng sẽ không năm lần bảy lượt hiểu lầm Thẩm Thu Uyển, chán ghét cô đến cực điểm. Cũng bởi vì thế mà Chương Lâm đã từng kiếm được khá nhiều ích lợi, loại bỏ không ít người không thuận mắt anh ta. Rốt cuộc hiện giờ anh ta cũng phải nếm tới trái đắng rồi. Ánh mắt anh ta tối sầm lại, vội vàng biện giải: “Mẹ, con không làm, mẹ nuôi nấng con từ nhỏ, chẳng lẽ mẹ lại không hiểu con là hạng người gì hay sao? Chị ta tuỳ tiện châm ngòi hai ba câu mẹ đã tin rồi ư?” Vẻ mặt anh ta đau đớn, lại thật sự khiến lão phu nhân có chút do dự. Chương Lâm thấy thế liền nói: “Thẩm Thu Uyển cố ý bôi nhọ con, chẳng qua là để bảo vệ cho Phạm Bình An mà thôi. Chị ta không tiếc lôi con xuống chỉ nhằm cứu Phạm Bình An ra ngoài, như vậy đủ để chứng minh hai người bọn họ thực sự có tư tình.” Nhưng biểu lộ của Thuỷ Ngân còn đau đớn hơn cả anh ta, Thẩm Thu Uyển chẳng có gì khác ngoài một khuôn mặt khổ tình cùng đôi mắt nhu nhược đẫm lệ. Cô không ngừng lắc đầu, bộ dạng thương tâm đến tột cùng, “Bình An chẳng qua chỉ là một người làm, anh ta thậm chí còn bị câm, sao tôi có thể để ý đến anh ta cơ chứ.” “Được, nếu anh đã không chịu thừa nhận tình cảm giữa hai ta, còn muốn hại chết tôi, tôi cũng không cần che giấu nữa.” Thủy Ngân dứt khoát nhìn về phía lão phu nhân, “Thu Uyển tự biết mình đã sai, không nên bị tên tiểu nhân này lừa bịp có tư tình với anh ta, phản bội Đại thiếu gia. Nhưng hôm nay, con không thể để anh ta tiếp tục lừa gạt lão phu nhân nữa.” “Con và hắn lén lút gặp nhau nhiều lần cho nên con biết ở dưới mông hắn có một nốt ruồi đen, có phải hay không kiểm tra là biết. Nếu con và hắn không có tư tình thì làm sao có thể biết rõ việc cá nhân này.” 【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát triển tiếp theo không phù hợp với cốt truyện nguyên bản! 】 Thủy Ngân ở dưới đáy lòng cười lạnh, quên mẹ nó cốt truyện đi, ông đây khó chịu thì những người khiến cho tôi khó chịu cũng tuyệt đối không được sung sướng.   Mời các bạn đón đọc Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình của tác giả Phù Hoa.
Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Văn án: Nhan Niệm Niệm là con của Liễu Như Chân và chồng trước. Mẹ con hai người tính ra cũng không ràng buộc hay tình cảm gì nhiều, chỉ là cô tới ở nhờ nhà họ Cố - nhà chồng mới của mẹ ruột mà thôi. Mẹ cô cảnh cáo cô rằng phải tránh thật xa Cố Lẫm, vị con trai trưởng nhà họ Cố kia.  Anh ta bị hủy dung một nửa mặt vì bỏng, tính cách cũng cực kì lãnh đạm, ai ai cũng nói bởi vì sự việc kia nên anh càng nham hiểm và vặn vẹo. Nhan Niệm Niệm vẫn luôn đem những lời này ghi tạc trong lòng, luôn cẩn thận mà tránh xa Cố Lẫm. Nhưng là, sau khi cô chết, lại là Cố Lẫm thay cô báo thù, mang theo tro cốt của cô rời khỏi nhân thế.. Một lần nữa mở to mắt, nhìn thấy chính là một gương mặt bởi vì bị bỏng hủy dung mà hung ác nham hiểm đáng sợ. Cánh tay trắng trẻo mềm mại của Nhan Niệm Niệm ôm lấy cổ anh, kinh hỉ mà mở to hai mắt, "Anh trai!" Lông mày Cố Lẫm nhẹ nhàng nhướng lên, môi mỏng hơi cong, "Em gái, lần đầu tiên gặp mặt, liền nhiệt tình như vậy sao?" Nhan Niệm Niệm vẫn luôn cho rằng cái người hung ác nham hiểm đáng sợ này không thích bản thân cô. Trọng sinh trở về cô mới biết được, chỉ là anh không thích cô gọi anh là anh trai. Sống lại một lần, Nhan Niệm Niệm hy vọng anh có thể rời xa đau đớn, vui vẻ một đời. Cố Lẫm: Ai mẹ nó muốn vui vẻ một đời, ông đây chỉ muốn đem em khảm vào xương cốt. 1. Không phải anh em ruột, tuyệt đối không có vấn đề đạo đức pháp luận. 2. Mặt của anh trai sẽ tốt. *** Reviewer: [L.A]_Lạc Hậu - lustaveland.com Nhan Niệm Niệm không thể ngờ rằng, khi vừa bước qua tuổi 18 lại là khoảnh khắc mà cô bị chính mẹ ruột tước đi sinh mệnh. Đêm ấy, cô ngã xuống nền, nỗi đau đớn của chất độc thấm vào tận tâm can, mỗi hơi thở cũng tràn ngập sự tuyệt vọng và bi ai đến cùng cực.  Từng người thân đứng bên cạnh cô, nhìn cô từ từ chết đi, họ che dấu nụ cười và sự nham hiểm độc ác của mình.  Khi ấy, chiếc váy xinh đẹp cô mặc chỉ nhuộm một màu bi thương... Nhan Niệm Niệm chết rồi, không để lại bất cứ gì cả. “Thật ra, so với quãng thời gian tôi đã chờ đợi người. Tôi thậm chí có thể đợi lâu hơn nữa. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao tôi cảm thấy. Giây phút này chính là kết thúc của chúng ta mất rồi…” (*) Ngày Cố Lẫm nhận được tin, Nhan Niệm Niệm đã chết, chính là bị người ta hại chết, cứ thế rời khỏi thế gian này. Nhan Niệm Niệm của anh, cô gái xinh đẹp và dịu dàng ấy. Cô gái mà anh đã dùng hết tất cả tình yêu và sự mềm mại để nâng niu trong trái tim mình. Cô gái mà khi rời xa, anh đã đau đớn và khổ sở đến thế nào?  Vậy mà, giờ đây, Nhan Niệm Niệm chết rồi… Ngày Cố Lẫm trở về, thế giới của anh chỉ còn lại một mảnh hoang tàn. Anh hận ông trời, sao nỡ đối xử nhẫn tâm với người con gái anh thầm yêu, hận người mẹ ác độc kia đã không từ bất cứ thủ đoạn nào giết chết cô, hận luật pháp không công bằng khi để kẻ có tội nhởn nhơ bên ngoài, hận cả những năm tháng qua anh đã không dám nói rõ lòng mình mà rời xa cô… Để giờ đây, tất cả chỉ còn là nắm tro tàn và những vấn vương anh không cách nào níu giữ được nữa.  Cố Lẫm trở nên điên cuồng và khát máu. Anh trộm đem một ít tro của cô bỏ vào bình lưu ly nhỏ mang trên cổ. Trong mỗi giấc mơ, cũng tràn ngập bóng dáng và hương vị xưa cũ ấy. Anh nhìn thấy khi cô cười rộ lên thật xinh đẹp, khi cô khóc nước mắt như mưa, khi cô đau đớn ôm lấy trái tim mình, khi cô giãy dụa giữa sự sống và cái chết… Cố Lẫm không thể tha thứ và buông bỏ được. Vì thế, anh dùng con dao sắc nhọn kia, đâm vào tim kẻ có tội, giết chết bà ta, không chút do dự nào. Anh nhìn thấy máu phun ra, nhìn thấy sự tanh tưởi dơ bẩn ấy, nhìn thấy sự sợ hãi và run rẩy không ngừng. Nhìn thấy cả cái giá phải trả của bản thân mình. Nhưng, Cố Lẫm không hối hận… *** Linh hồn Nhan Niệm Niệm vẫn quẩn quanh ở thế gian này mà chưa rời đi được. Cô tận mắt chứng kiến tất cả những điều mà bản thân không thể ngờ đến. Người mẹ độc ác của mình, sự đau đớn điên cuồng của Cố Lẫm - người anh trai hờ cô từng xa lánh, chán ghét. Cố Lẫm vì trả thù cho cô, mang tội giết người phải vào lao ngục. Thế nhưng, anh chưa từng phút giây nào quên đi cô gái nhỏ ấp ủ trong tim, vẫn luôn vuốt ve nhẹ nhàng chiếc bình tro cốt nhỏ của cô bằng tất cả sự dịu dàng của mình. Và rồi, Nhan Niệm Niệm nhìn thấy Cố Lẫm bị người ta hại chết, máu tràn ra từ miệng anh. Vậy mà vào phút giây cuối cùng ấy, anh vẫn luôn giữ chặt chiếc bình nhỏ nơi tim mình.  Nhan Niệm Niệm tuyệt vọng gọi tên anh, tuyệt vọng níu kéo sinh mệnh đang dần mất đi của anh. Thế nhưng, nước mắt và đau đớn của cô, không cách nào thức tỉnh người phàm thế.  Cố Lẫm chết. Chiếc bình rơi. Cô tan biến… *** Một lần nữa được sống lại vào năm 17 tuổi, Nhan Niệm Niệm vẫn không cách nào quên đi được bi thương kiếp trước. Mỗi lần nhìn thấy Cố Lẫm, trái tim cô lại đau đớn đến không thể thở nổi. Bởi vì, chỉ có người con trai ấy, là thật lòng yêu cô và bất chấp tất cả vì cô mà đánh mất cả tương lai và sinh mệnh quý giá của bản thân mình. Vậy nên, một đời này, Nhan Niệm Niệm sẽ ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, yêu thương anh và không để cho bi kịch kiếp trước lặp lại nữa. Còn lần đầu tiên Cố Lẫm nhìn thấy Nhan Niệm Niệm, liền bị cô giãy dụa trong cơn ác mộng mà ôm lấy anh khóc nức nở, từng tiếng nghẹn ngào cầu mong anh bình an. Lúc ấy, anh không biết rằng, duyên phận của bọn họ đã bắt đầu từ giọt nước mắt đó. Cố Lẫm là thái tử của Cố gia, người thừa kế hợp pháp duy nhất gia sản khổng lồ của gia tộc. Và bởi vì, một bên mặt anh bị phỏng từ bé mà tính tình trở nên kỳ quái, lạnh lùng khó tiếp cận. Thế giới của anh khi ấy, chỉ một màu đen tối và cô độc. Thế nhưng, từ khi Nhan Niệm Niệm đến sống nhờ ở nhà anh, mọi thứ đã thay đổi.  Nhan Niệm Niệm là một cô gái bằng tuổi nhưng vóc dáng lại nhỏ nhắn so với anh. Cô ấy rất xinh đẹp và luôn mang theo sự mềm mại an tĩnh đến dịu dàng trong từng hơi thở. Đứng trước người anh trai hờ có khuôn mặt đáng sợ là anh nhưng cô chưa bao giờ tỏ vẻ ghét bỏ hay xa lánh.  Mỗi sáng, cô sẽ mỉm cười xin đi nhờ xe anh, đến trường sẽ líu ríu nói chuyện cùng anh. Cho dù anh có hờ hững thì cũng nhiệt tình mà vui vẻ như thế. Và cũng chỉ có cô dám dũng cảm đứng ra bảo vệ anh trước những lời nói xấu xa bịa đặt, dám dùng sức lực bé nhỏ của mình để ngăn chặn kẻ khác muốn thương tổn anh.  Một Cố Lẫm ngông cuồng cao lớn, chưa từng được bất cứ ai che chở cứ thế lại là người mà cô gái nhỏ hết lòng dùng tất cả của mình để giữ gìn. Khi ấy, từng chút một dịu dàng đó, khiến trái tim anh biến thành một mảnh mềm mại.  Hoá ra, trên thế giới này, vẫn luôn có một người tên Nhan Niệm Niệm vì anh mà có thể làm mọi thứ. Thế nên, Cố Lẫm muốn thay đổi bản thân mình để cô gái nhỏ sẽ không phiền lòng, để mỗi khi anh đạt được kết quả tốt thì mỉm cười rực rỡ. Vì vậy, anh dốc sức vào học tập, từng bước theo kịp cô. Anh biến mình thành người anh trai tốt, quan tâm chăm sóc cho cô. Những kẻ xấu muốn hãm hại cô gái nhỏ của anh, anh đều không chút do dự nào mà xử lý.  Bởi vì, mọi người không biết, trong ngày nắng ấm áp lúc trước, có một cô gái mang tên Nhan Niệm Niệm đã từng bước chạy đến bên anh, ôm lấy anh và nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh dương. Cô ấy nói rằng, anh Cố Lẫm, em mong anh một đời bình an vui vẻ. Và từ giây phút ấy, Cố Lẫm biết, sắc màu tươi đẹp trong thế giới của anh là cô, là Nhan Niệm Niệm chứ không phải bất kỳ ai khác. Và Cố Lẫm cũng nhận ra, anh động lòng trước cô gái nhỏ rồi.  Thế nhưng, vết thương trên mặt và nỗi đau từ quá khứ của Cố Lẫm như con dao sắc nhọn muốn cắt đứt sợi dây nhân duyên của họ. Anh không dám tiến lên, bước đến bên cạnh cô. Bởi vì, Nhan Niệm Niệm xinh đẹp và chói loà như thế, anh không muốn vì mình mà cô đánh mất đi tương lai tươi sáng, gia nhập giới giải trí, thành công trên con đường nghệ thuật của mình.  Anh sợ, mình trở thành vết nhơ trong sự nghiệp và nhân sinh của cô. Vì cuộc đời này, chính là tàn nhẫn như thế, miệng lưỡi và sự ác độc của thế gian, có thể huỷ diệt tất cả mọi thứ. Nhưng, Cố Lẫm anh biết không, cuộc đời của Nhan Niệm Niệm, anh chính là ngọn hải đăng dẫn lối cô trở về. Vì có anh, nên cô mới có đủ dũng khí và sự kiên cường để một lần nữa đối diện với những âm mưu và sự tàn nhẫn của chính mẹ ruột muốn giết chết mình, mới có thể từng bước từng bước thay đổi vận mệnh bi kịch kiếp trước. Không có anh bên cạnh, thế giới của cô liền trống rỗng. Thì ra, nhân duyên của bọn họ, không phải bắt đầu từ lúc cô trùng sinh trở về, cũng không phải bắt đầu từ ngày thơ bé khi hoả hoạn có nhau, mà có lẽ đã sớm bắt đầu từ kiếp trước cho đến tận kiếp này. Chỉ là, khi ấy, mỗi người đều mang trên vai những đau đớn của bản thân mình mà đánh mất đi cơ hội bên nhau.  Thế nên lần này, nhất định Nhan Niệm Niệm sẽ không để Cố Lẫm rời xa cô nữa, nhất định không để ngày anh trở về là ngày cô mất đi, nhất định không để sự tuyệt vọng bi thương là kết thúc cho câu chuyện của bọn họ.  Vì vậy, cả hai cùng nhau lật mở những âm mưu tàn độc đã được chôn dấu trong quá khứ. Cái chết thương tâm của mẹ Cố, trận hoả hoạn kỳ lạ khiến Cố Lẫm bị thương nghiêm trọng một bên mặt, vết phỏng trên đùi và dây thanh âm bị tổn hại của Nhan Niệm Niệm và cả cái chết cùng phương thuốc cha Nhan dùng hơn 10 năm để nghiên cứu ra… Tất cả, rồi sẽ được phơi bày dưới ánh sáng của công lý.  Cuối cùng, sẽ không có gì là có thể ngăn cách được Cố Lẫm và Nhan Niệm bên nhau, để bù đắp lại kiếp trước đã từng lạc mất nhau ấy. Để một đời này, nhân sinh dịu dàng và ngọt ngào đều trao em, Niệm Niệm của anh. *** “Túi nhỏ bên ngực trái” - tựa truyện cũng như nội dung, chỉ một nơi nho nhỏ được cất dấu ngay gần trái tim, lặng lắng lắng nghe từng tiếng đập nhẹ nhàng của yêu thương.  Với nội dung là câu chuyện trùng sinh, thay đổi vận mệnh, cứu rỗi linh hồn bộ truyện thật sự hay và mang đến cho người đọc rất nhiều cảm xúc khác nhau. Là những khoảnh khắc rơi nước mắt cho kiếp trước đầy bất hạnh của cả hai nhân vật chính, là những vui vẻ ấm áp cho quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp bên nhau của họ, là sự bất ngờ và phẫn nộ khi những bí mật trong quá khứ được tiết lộ, và cuối cùng là hạnh phúc ngọt ngào cho cái kết đẹp và toàn vẹn. Cả nam nữ chính trong bộ truyện đều được tác giả xây dựng khá tốt. Một Cố Lẫm ngông cuồng lạnh lùng với tâm lý kỳ quái lại là con người cực kỳ cực kỳ tinh tế và thâm tình. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì tình yêu mà anh dành cho nữ chính đều khiến mn vô cùng xúc động. Nhẹ nhàng quan tâm, ân cần dịu dàng và nguyện hết lòng vì người ấy. Một người như vậy, quả thật rất khó để tìm thấy.  Và thật may, khi kiếp này Nhan Niệm Niệm đã nhận ra được tất cả mọi thứ, kiên cường nỗ lực từng bước đổi thay được vận mệnh. Tình yêu của cô dành cho Cố Lẫm là toàn bộ sự dịu dàng, bao dung và ấm áp của mình. Thế nên, quãng đời còn lại, sẽ chỉ là những tháng ngày tràn ngập nụ cười cùng yêu thương mà thôi. Vì thế, nếu bạn đang cần tìm một bộ truyện mà có các tag hay như trùng sinh, thanh xuân, sủng sạch ngọt lại thêm thâm tình cảm động và có nội hàm thì không nên bỏ qua bộ truyện này đâu ạ. Bởi vì, convert vô cùng dễ đọc nên mình đề cử cho cả những bạn đang ngại truyện chưa có edit nhé. Còn nếu bạn nào cảm thấy truyện hợp gu và có thời gian thì hãy nhận bộ này và đào hố cho mn cùng đọc nha. Mình nghĩ, với những ngày nghỉ dịch như thế này thì đây hẳn là bộ truyện mà mn đang tìm đó ạ ^^ (*): Trích lời bài hát Wait more do The Black Skirts thể hiện ost phim Another Oh Hae Young. *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre: Google/Huaban  Mời các bạn đón đọc Túi Nhỏ Bên Ngực Trái của tác giả Giản Diệc Dung.
Than Đen Hoàng Hậu
Vì sao vận mệnh của nàng lại long đong như vậy? Người ta xuyên qua đều thành hồng nhan họa thủy hại nước hại dân Chỉ có nàng, rõ ràng là một mỹ nhân, lại xuyên thành một nữ da đen như than. Lại còn là một hoàng hậu nương nương không được sủng nữa chứ! Hừ hừ, tốt nhất tên hoàng đế háo sắc kia nên cút xa thật xa ra Dù ở thời đại nào, đều có nam nhân muốn quỳ xuống liếm ngón chân nàng Tên Hoàng đế “tự kỷ” kia muốn nàng hầu hạ nam nhân? Nằm mơ đi! Kết quả không nghĩ tới hoàng đế bỗng dưng biến thành “Nhà Sư” Hại nàng mới khắc trước mới nói không có hứng thú với hắn, tiếp theo liền cùng hắn lăn lộn… Phải khen là “Trình độ chấp nhận” của hắn thật cao, đối mặt một khối than đen mà cũng có thể cắn dài xuống Vậy nàng cũng không để ý “Lễ thượng vãng lai”, cùng hắn làm “Gạo nấu thành cơm”! (Có qua có lại) Bất quá …… Nam nhân cổ đại này tìm được món đồ chơi mới liền muốn đá nàng đi à? Tuy rằng nàng hiện tại là “cổ nhân”, nhưng nàng đã sớm quyết định sẽ không tử thủ ở hậu cung Lại càng sẽ không biến mình thành một nữ nhân đáng thương chờ đợi nam nhân ngẫu nhiên sủng hạnh…. *** Nàng gọi là Tô Tú Dung, mười chín tuổi, là hoàng hậu Vương triều Thịnh Nguyên. Môn Lịch sử của Giang Sơ Vi dù không giỏi, nhưng ít nhiều gì thì nàng cũng đã đọc qua sách giáo khoa lịch sử, tuyệt đối không có triều đại Thịnh Nguyên này. Xoa huyệt thái dương để giảm đau đầu, nàng thật chẳng còn gì để nói. Cho dù xuyên đến cổ đại, ít nhất cũng nên cho nàng xuyên đến một triều đại mà nàng biết đến chứ! Vậy nàng còn có thể làm thần toán biết trước tương lại, nhưng hiện tại lại xuyên đến một khoảng không gian không biết tên, hơn nữa xuyên qua lại gán vào cơ thể Tô Tú Dung này, hoá ra lại là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Ha! Một người đen như than thế mà lại là hoàng hậu? Làm ơn đi, cho dù nàng không hiểu hoàng đế này đang nghĩ cái gì, nhưng ít nhất nàng cũng hiểu biết nam nhân một chút. Một nam nhân nắm giữ quyền thế khắp thiên hạ làm sao lại có thể lập một than đen thế này làm hoàng hậu? Nằm mơ cũng biết nhất định là than đen này có giá trị lợi dụng, làm cho hoàng đế không thể không che mắt quỷ, lập một hoàng hậu xấu xí. Mà sau khi ở tại cái nơi quỷ quái này vài ngày cũng đã đủ để cho nàng mơ hồ hiểu biết tình cảnh hiện tại của bản thân. Đúng như nàng nghĩ, Tô Tú Dung tuy rằng là hoàng hậu, nhưng tuyệt đối không được hoàng đế sủng ái – Cũng thực bình thường thôi, trong hậu cung có nhiều mỹ nữ “Trắng trẻo thon thả” như vậy, ngay cả nàng cũng không muốn cắn một khối than đen! Hơn nữa than đen này là do hoàng đế tâm không cam tình không nguyện mà cưới về, theo những tin tức nàng nghe ngóng được chung quanh, Tô Tú Dung là chất nữ bà con xa của hoàng thái hậu, thuở nhỏ mất đi nơi nương tựa, được quốc cữu không có con thu dưỡng – Vị quốc cữu này cũng không phải là loại tiểu nhân vô dụng chỉ biết nịnh bợ mông thái hậu như trong TV thường diễn, mà là một tướng quân uy vũ, dũng mãnh thiện chiến, giúp vương triều Thịnh Nguyên bình định rất nhiều chiến dịch ở biên cương. Mà hoàng đế đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, hoàng quyền hầu như đều bị bà con bên mẫu hệ nắm giữ, mặc dù sau khi hoàng đế trưởng thành, hoàng thái hậu đã đem hoàng quyền giao lại, nhưng quyền thế gia tộc thái hậu vẫn đang như mặt trời ban trưa, cho dù là thân sinh mẫu thân của chính mình, thân là hoàng đế dù sao vẫn có cố kỵ. Bởi vậy, khi thái hậu muốn hoàng đế cưới Tô Tú Dung, dù hoàng đế có không muốn như thế nào, vẫn phải nhận. Về phần thái hậu làm như thế nào để cho con cưới Tô Tú Dung ư? Nghe nói Tô Tú Dung này cá tính dịu dàng mềm mại, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, được thái hậu cưng yêu, tuy rằng diện mạo không tốt, nhưng đây là một quốc gia trọng phẩm đức, tướng mạo xếp sau, bởi vậy Tô Tú Dung mười sáu tuổi gả cho hoàng đế, thành hoàng hậu. Nhưng hoàng đế lại cực kì lãnh đạm đối với Tô Tú Dung, trong ba năm, số lần lâm hạnh có thể đếm được trên đầu ngón tay! Phượng Nghi cung này lập tức không khác gì so với lãnh cung, bên người Tô Tú Dung chỉ có hai cung nữ, trước đó vài ngày nàng không cẩn thận ngã xuống hồ, kết quả, chỉ có thái hậu là quan tâm, còn về phần hoàng đế kia, nghe nói chỉ đến liếc mắt xem một cái rồi quay đít đi-- Tất cả mấy chuyện này đều là nghe cung nữ hầu hạ nàng nói. Tô Tú Dung đã chết khi ngã xuống hồ, mà linh hồn Giang Sơ Vi nàng không hiểu sao lại xuyên vào trên người nàng ấy. Nàng không trông cậy bản thân có thể trở về nơi thuộc về mình, bởi thân thể nàng hẳn là đã bị nổ thành trăm ngàn mảnh nhỏ trong tai nạn máy bay rủi ro – Giang Sơ Vi còn nhớ rõ nổi thống khổ khi máy báy bị rơi, càng nhớ rõ ràng trước thời điểm đó nàng gần như phát điên mà bóp cổ lão đệ. Nếu không phải thằng nhóc khốn kiếp Giang Hạo Thừa kia không có việc gì lại đi trúng giải thưởng lớn du lịch Paris gì đó, còn được hai người đồng hành một người miễn phí, làm hại nàng vui vẻ thuận tiện kéo Đỗ Diệu Phủ cùng nhau đồng hành…… Kết quả thì sao? Du lịch Paris cái rắm ,ấy căn bản chính là cùng bỏ thân trên biển! Giận thì giận, nhưng nghĩ đến đứa em trai ruột cùng người bạn thân nhất của mình cứ như thế mà không còn tồn tại nữa, Giang Sơ Vi vẫn vô cùng thương tâm, ngay khi nhận ra bản thân sống sót xuyên qua, nàng nhịn không được mà khóc lớn. Cha mẹ nàng ở hiện đại đã qua đời trong tai nạn xe cộ, chỉ để lại nàng cùng Giang Hạo Thừa đang học trung học, tuy rằng nàng cùng thằng nhóc đó mỗi ngày đều đấu võ mồm cãi nhau, nhưng dù hắn có khốn kiếp đáng ghét thế nào vẫn là em trai bảo bối của nàng a!   Mời các bạn đón đọc Than Đen Hoàng Hậu của tác giả Nguyên Viện.
Hôn Nhân Đã Qua
Nội dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp nhất. Suốt 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình yêu. Mọi mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời *** Cuốn tiểu thuyết khá dày với lối viết đơn giản theo mô tuýp Lọ Lem gặp hoàng tử trong cuộc sống hiện đại. Ai cũng có một chút “ngựa bất kham” trong con người nhưng đôi khi ta biết ngự trị nó bằng sự kiềm chế của bản thân và cũng có đôi lúc ta phải tìm đến sự trợ giúp của người khác để khống chế sự liều lĩnh này. Nhân vật Diệp Trì trong cuốn tiểu thuyết Hôn nhân đã qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh cũng như vậy! Trong anh ta luôn tồn tại hai con người: một nửa thật lịch thiệp, hào hoa và đặc biệt là khéo léo lấy lòng những người xung quanh - nhất là phụ nữ, và một con người khác nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Nhưng định mệnh đã bắt anh ta gặp Thời Tiêu. Chỉ trong chớp nhoáng, họ quyết định kết hôn. Mỗi người đều có một nguyên do riêng khi tới với cuộc hôn nhân này nhưng điều họ không ngờ là thứ tình cảm gọi là "tình yêu" lại nhanh chóng nảy mầm. Yêu nhưng Diệp Trì lại muốn khuất phục để bà xã thuộc về mình từ tâm hồn tới thể xác. Anh không chấp nhận chuyện Hứa Minh Chương vẫn tồn tại một cách vô hình trong lòng người vợ xinh xắn của mình. Anh muốn chinh phục cô nhưng anh không hiểu được rằng vì cô anh đã thay đổi. Anh biến từ người trăng hoa thành người chung thủy, từ người độc đoán thành người vị tha… anh đã thay đổi rất nhiều mà chính anh không biết. Cuốn sách mới của NXB Văn học khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự thăng trầm của hôn nhân và biết được giá trị đích thực của hôn nhân. *** Mặc dù đang nằm trên chiếc giường theo phong cách châu u cực kì xa hoa này, lại còn lăn qua lăn lại mấy tháng nay rồi mà Thời Tiêu thỉnh thoảng vẫn không dám tin vào cảm giác chân thực này. Tấm rèm cửa khẽ rũ xuống, ánh mặt trời chiều thu nhẹ nhàng hắt qua rèm vào trong nhà, khiến cho tất cả những đồ vật đắt tiền đều được phủ một lớp ánh sáng mê hoặc, đẹp và mơ hồ tựa như đang trong cõi mộng. Trong bức ảnh rất to treo trên tường đối diện là hình ảnh một nam một nữ, ăn mặc hết sức “ra dáng”, khóe môi khẽ mỉm cười. Người đàn ông thì lịch lãm, tuấn tú, người phụ nữ thì dịu dàng, thuần khiết, trông vô cùng xứng lứa vừa đôi tạo cho không gian càng thêm lãng mạn. Thời Tiêu uể oải dựa vào cái gối sau lưng, chu môi, cảm giác toàn thân đau nhức, bỗng trừng mắt với người đàn ông trong bức ảnh đối diện, thầm nhủ: Đúng là đồ cầm thú, cầm thú! Thế là mình đã lấy một kẻ cầm thú được cả tháng trời rồi, hơn nữa ngày nào cũng bị tên cầm thú ấy ức hiếp từ trong ra ngoài đến N lần. Sở dĩ gọi là “cầm thú” chính là bởi vì anh ta chưa bao giờ để mắt đến ai. Thời Tiêu xoa xoa cơ thể đau nhức đến tê dại của mình, cứ như thể đó sắp không còn là cái lưng của mình nữa. Thời Tiêu chửi thầm vô số lần, tay chống vào cằm, mơ hồ nhớ lại diễn tiến của câu chuyện. Hình như chỉ hơn một tháng trước, bản thân mình vẫn còn là một cô gái nhà lành ngây thơ trong sáng, mặc dù mỗi lần nói về điểm này, đứa bạn nối khố là Quyên Tử thường xuyên nôn ọe không biết bao nhiêu lần. (Quyên Tử: “Xí! Bà con cô bác đừng tin vào cái mặt ngây thơ, đần độn của cô ta, đấy chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc của một người đàn bà tầm thường, độc miệng. Ưm ưm… Tiêu Tử chết tiệt, cậu lấy cái gì bịt miệng tớ thế hả? Sao mà hôi thế này? “ Thời Tiêu cười hả hê: “Tất của cậu đấy, tự sản xuất tự dùng, rất bảo vệ môi trường! A ha ha ha!” Quay lại chuyện chính, ngày cuối tuần của một tháng trước, ánh mặt trời bên ngoài rạng rỡ, tiếng chim líu lo trên cành, Thời Tiêu lại ngồi trong quán cà phê của một khách sạn năm sao phía đông thành phố, lắng nghe người đàn ông ngồi trước mặt thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại liếc mình bằng đôi mắt giống hệt như hai hạt vừng. Thời Tiêu đã nghĩ muốn lấy cái gương nhỏ trong túi ra soi đến cả trăm lần, xem xem mặt mình có đột nhiên biến dạng hay không. Người ngoài trông vào chắc sẽ nghĩ cô có duyên với “đậu xanh”[1], nếu không tại sao khi đối diện với anh, anh lại nhìn cô một cách thân thiết như thế. Thời Tiêu nhiều lần muốn nhắm mắt cho qua, nhưng chẳng may ngay trên đầu cô là một chiếc đèn chùm pha lê, thứ ánh sáng chói lòa ấy thậm chí còn khiến cho những “hạt đậu” thanh xuân đẹp đẽ trên mặt anh ta càng thêm hiện rõ. Thời Tiêu nghĩ trước khi đi có nên đến trước quầy phục vụ, đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng hay không, nhưng đó là có đôi khi, ánh đèn mờ ảo một chút, khoảng cách xa xa một chút mới khiến cho cô cảm nhận về cái đẹp được nảy sinh.   Mời các bạn đón đọc Hôn Nhân Đã Qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh.